Lâm Tịnh xem xét bảng trạng thái cá nhân một lần nữa.
“Ngoại trừ ngoại hình mấy cái khác đều thật sự thấp.” Lâm Tịnh lẩm bẩm.
Hệ thống đánh giá theo thứ tự từ thấp đến cao là D, C, B, A, S. Trong đó, mỗi cấp còn phân thành ba cấp độ nhỏ, chính là cấp D sẽ phân ra thành D- rồi đến D và nhỉn hơn là D+.
Từ trong một lần lễ hội văn hóa lúc học tiểu học, Lâm Tịnh đã biết bản thân nhảy không tốt, hay nói đúng hơn về mặt vận động anh đều rất tệ. Cho dù sức khỏe hay sức bền không thiếu nhưng lại thiếu cây gân về cái phương diện nhảy múa này.
Đó là thiên tính bẩm sinh, anh chỉ có thể chấp nhận.
Nhưng Lâm Tịnh nhớ bản thân ca hát cũng không tệ, tại sao mục đánh giá hai cái năng khiếu này lại xem xem nhau thế, nó chỉ nhỉnh hơn một chút nhỏ mà thôi.
“Mình hát tệ vậy sao ta?” Lâm Tịnh không khỏi nghi ngờ tự hỏi.
Anh nhớ mỗi khi công ty tổ chức tụ hội và hát karaoke, bảng điểm chấm anh đều đạt điểm khá mà.
“Mình cần phải kiểm tra lại mới được.” Lâm Tịnh làm ra quyết định.
Anh nhanh chóng đứng dậy, cầm điện thoại cùng ví da, khoác vội cái áo khoác rồi khóa cửa đi ra ngoài, nơi đến là một tiệm karaoke gần nhất.
Ở thế giới này ngành giải trí phát triển mạnh mẽ, một số sản phẩm đi kèm cũng được sản xuất vô cùng chất lượng.
Ví dụ như một loại máy hát karaoke chuyên dụng tại các quán karaoke, bộ phận thanh âm cực tốt, điều đáng giá nhất là phần đánh giá điểm số về thanh nhạc gần sát chuẩn 90%.
Tìm được một nhà karaoke, Lâm Tịnh liền đăng ký thuê phòng, vào phòng anh chọn một bài ruột làm chuẩn trước, sau đó nhìn kết quả, anh không khỏi tặc lưỡi “Chậc.”
Nhìn điểm số trên màn hình máy karaoke hiện to rõ dưới trung bình, Lâm Tịnh không thể không chấp nhận sự thật bảng trạng thái đánh giá không sai, sau đó lại tự an ủi.
“Không phải mình hát tệ mà là do yêu cầu ở thế giới này cao quá thôi!”
“Ài! Xem ra không thể lười nhác được rồi!” Lâm Tịnh nhận mệnh, có chút thở dài ngao ngán khi nghĩ đến khoản thời gian kế tiếp trong tương lai chẳng khác nào nước sôi lửa bỏng.
Hệ thống có thể giúp anh cải thiện và nâng cao các chỉ số nhưng nó không phải là miễn phí.
Chính là, để được thành công ở trong thế giới này, bạn phải không ngừng nổ lực nâng cao bản thân, thực ra ở thế giới cũ cũng là như thế, chỉ là nó thiên về những khía cạnh khác.
Mà Lâm Tịnh, dưới sự trợ giúp của hệ thống công nghệ đen, những nỗ lực của anh trong quá trình kiên trì rèn luyện sẽ được tích lũy dần và quy ra thành quả, dù anh không có năng khiếu cũng sẽ đạt được kết quả như mong muốn.
Ngược lại, nếu như anh ở thế giới cũ, rất nhiều người không năng khiếu về phương diện nào đó, cho dù họ có bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, thì kết quả cũng gần như bằng không hoặc thậm chí chẳng đạt được một chút thành quả nào. Nhưng họ không có năng khiếu về mảng này thì tự mày mò phát triển ở mảng khác, không bị chú định bởi một phương diện như vậy. Cho nên ở thế giới này có thêm hệ thống ở bên cạnh, Lâm Tịnh không biết có phải là trời cao đền bù cho bản thân mình hay không.
Anh tự động viên chính mình “Cố lên Lâm Tịnh, rồi sẽ tốt thôi! Ít nhất bản thân còn đang sống, chỉ cần cần mẫn rèn luyện cùng chăm chỉ, ngày mai rồi sẽ sáng.
Theo như thông tin Lâm Tịnh nhận được, bản thân anh ở thế giới kia đã không còn tồn tại, bị chết khi đang ngủ, nguyên do chết là bị trúng gió. Nghĩ đến cái chết kia của mình, Lâm Tịnh không khỏi mặc niệm cho bản thân mình một hồi.
Đem những suy nghĩ lung tung không cần thiết bỏ qua sau đầu, Lâm Tịnh nhìn nhiệm vụ trên bảng hệ thống. Càng xem càng cảm giác gân xanh thái dương tăng mạnh.
Anh cưỡng chế mình không đi xem dòng chữ đỏ rực in đậm ‘Trong vòng mười năm trở thành thần tượng số một thế giới, hoặc chết!’ nằm chễm trệ trên cùng của danh sách nhiệm vụ mà di ánh mắt xuống xem phần tua nhỏ bên dưới.
Ở phần này chia làm hai mục nhỏ, bao gồm nhiệm vụ hàng ngày và nhiệm vụ theo giai đoạn có giới hạn về thời gian.
Đối với nhiệm vụ hàng ngày, gồm có:
- Luyện phát âm (0/1 giờ): +0.2 điểm.
- Hát trọn vẹn bài hát (1/10 bài): +0.1 điểm.
- Tập luyện vũ đạo cơ bản (0/1 giờ): +0.2 điểm.
- Nhảy hoàn thiện một bài vũ đạo (0/1 bài): +0.2 điểm.
Đối với nhiệm vụ theo giai đoạn có giới hạn về thời gian, bao gồm:
- Giai đoạn 1:
- Thành công ra mắt công chúng với tư cách là một thần tượng trong thời gian hạn định.
- Thất bại, toàn bộ chỉ số và cấp bậc quay về khởi điểm ban đầu.
- Thời gian còn lại: 365 ngày.
- Giai đoạn 2: Chờ cập nhập.
...
Sau phần danh sách nhiệm vụ là một chức năng mang đậm đặc tính công nghệ đen như một ngón tay vàng hỗ trợ: ‘phòng luyện tập’.
Dựa theo mô tả thì khi Lâm Tịnh muốn luyện tập thanh nhạc hay vũ đạo anh có thể mặc niệm trong đầu để tiến vào ‘căn phòng’ đặc biệt này.
Trong đó có đầy đủ phương tiện hỗ trợ cho việc luyện tập từ giảng viên hướng dẫn đến dụng cụ cần thiết. Điều đặc biệt nhất chính là anh có thể điều chỉnh thời gian so với hiện thực theo tỉ lệ 3:1. Tức là bên trong không gian luyện tập ba giờ nhưng bên ngoài chỉ mới trôi qua có một giờ.
Điều bất tiện duy nhất chính là khi đi vào phòng luyện tập, anh phải đảm bảo không ai nhìn thấy mình, một khi bị người khác nhìn thấy còn tưởng anh là giả thần giả quỷ, sau đó bị bắt vào viện tâm thần hoặc một phòng thí nghiệm bí mật nào đó.
Sau khi loát nhuận dòng suy nghĩ và quyết định nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ để sống sót, Lâm Tịnh thanh toán tiền karaoke, trở lại căn phòng trọ nhỏ hẹp ban đầu.
Căn phòng nhỏ đó chỉ có mình anh sống, cũng không có bị ai làm phiền anh. Điểm chung của Lâm Tịnh ở thế giới này giống anh chính là không thân thích hay bạn bè gì cả. Khác một chút là cha mẹ anh còn sống nhưng đối với anh, bọn họ chỉ sinh không có dưỡng thì cũng đều như nhau mà thôi. Nói ra, Lâm Tịnh thế giới này có chút tốt hơn anh một tẹo, lúc nhỏ có cha mẹ thương yêu, nhưng không kéo dài được lâu vì cả hai bị tai nạn và qua đời khi anh ta đang học cấp hai.
Giai đoạn này đối với Lâm Tịnh đặc biệt khó khăn, ba mẹ thân yêu qua đời, không có thân thích nương tựa, thêm chuyện bạo lực học đường dẫn đến Lâm Tịnh nghỉ học khi chưa tốt nghiệp cấp hai. Lâm Tịnh có thể tồn tại cho đến lúc này linh hồn anh nhập xác vào mà không phải tiến vào viện phúc lợi là đều dựa vào số tiền bảo hiểm của cha mẹ anh ta.
Sau khi trở lại căn phòng thuê và khóa cửa cẩn thận, Lâm Tịnh không do dự đi vào phòng luyện tập.
Anh không có năng khiếu gì về mảng này, vì thế phải trả giá nỗ lực gấp trăm lần người khác để đạt được kết quả mình mong muốn.
Anh không còn nhiều thời gian nữa, chỉ còn đúng ba tháng nữa mà thôi.
Sau khi xác định thế giới này cùng thế giới anh sống trước đó tương tự nhau, nhìn thời gian anh đã trở lại khoản mười hai năm trước.
Tuy đã qua khá lâu nhưng khoản thời gian này anh vẫn còn ấn tượng, thời điểm đó anh vừa thi đậu đại học trọng điểm như bản thân mong đợi.
Để có đủ tiền sinh hoạt cũng như học phí cho năm đại học, bằng cách nào đó đưa đẩy anh đến với một công việc liên quan đến lĩnh vực thần tượng trong ngành giải trí.
Anh trở thành một thợ săn ảnh nghiệp dư chuyên đi chụp ảnh và quay video các thần tượng tại các buổi diễn ra sự kiện từ lớn đến nhỏ.
Anh đã kiếm được kha khá tiền bằng công việc đó. Trong vô tình, có đoạn thời gian anh quá nhập tâm với công việc và chủ động đi tìm hiểu hoặc vô tình gặp được khiến anh hiểu biết được không ít về ngành này từ đủ loại mặt tối đến sáng.
Không dám nói là chuyên gia nhưng riêng với mảng thần tượng Lâm Tịnh có thể vỗ ngực tự tin nói bản thân khá am hiểu về nó.
Nếu ký ức không nhầm anh nhớ là vào khoản hơn ba tháng sau sẽ có ba chương trình sống còn cho thần tượng được tổ chức cùng lúc.
Đó là một chiến trường tràn ngập tâm huyết và nước mắt.