Lượt xem của khách bị giới hạn

[Hệ thống] Bị ép trở thành idol số 1 - MUALARUNG91

[Hệ thống] Bị ép trở thành idol số 1 - MUALARUNG91

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
BỊ ÉP TRỞ THÀNH IDOL SỐ 1

Tác giả: MUALARUNG91
Beta: trucxinh0505
Thể loại: Hệ thống, Đô thị
Số chương: Chưa biết
Tình trạng: Đang tiến hành

Link thảo luận: https://forum.aatruyen.vn/threads/nhung-tac-pham-cua-mualarung91.531/

Văn án:
Lâm Tịnh chuẩn bị chuyến du lịch tự thưởng cho bản thân, qua một đêm ngủ, sáng dậy phát hiện bản thân ở một nơi khác,
Lâm Tịnh không khỏi hỏi vì sao? Đang yên đang lành bỗng qua đời bất ngờ trong lúc ngủ, đi tong cố gắng ba mươi năm qua, chuẩn bị được một chuyến du lịch cho ngày hôm sau.
Nào biết khi tỉnh lại, chờ anh không phải là một chuyến nghĩ dưỡng mà là một hoàn cảnh không tưởng tượng nổi, liệu anh sẽ làm thế nào để vượt qua?
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 01:
Vừa mở mắt ra đã thấy mình ở trong một căn phòng xa lạ khiến Lâm Tịnh vô cùng bối rối.

“Là ai đó bày trò chơi khăm mình sao?” Trong cơn bàng hoàng không rõ nguyên do anh bật thốt lên tiếng.

“Nhưng ai lại rảnh đến nổi đi bày cái trò vớ vẩn này với một đứa như mình cơ chứ? Mình không nhớ có gây xích mích với người nào. Và mình cũng chẳng có người thân hay bạn bè gì để có thể làm ra cái chuyện như vậy cả.” Lâm Tịnh tự nhủ.

Đưa mắt nhìn quanh đánh giá một phen: “Căn phòng này quá là tồi tàn! Nơi này người có thể ở được sao?”

Chợt, một cơn đau đầu không hề báo trước bất ngờ ập đến, anh chịu không nổi phải rên rỉ lên: “Ư…”

Anh cảm giác trong đầu như có vô số cây búa đang không ngừng nện mạnh đấm đánh loạn xạ, đại não như muốn xé toạt vỡ ra.

Tình cảnh của anh báy giờ tựa như gặp phải kẻ khủng bố phản động ngang ngược xông vào nhà người dân bắt đầu xả súng loạn xạ mà không thể nào phản kháng vậy.

Lâm Tịnh không rõ cơn đau này sẽ kéo dài bao lâu, anh cảm giác bản thân như đang trải qua hàng thế kỷ.

Bằng cách nào đó, trong lúc đang phải chịu cơn đau đầu khủng khiếp, trong lòng như có một tiếng nói, nó bảo với anh rằng không thể ngất đi, nếu không anh sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại được nữa.

Cũng không biết cơn đau đầu rút lui như thế nào, đến khi bản thân không còn cảm nhận được bị cơn đau hành hạ nữa thì toàn thân anh đã ướt đẫm mồ hôi, cả người mềm nhũn cuộn tròn nằm dưới nền nhà.

Anh muốn thốt lên chửi thề một tiếng nhưng quá mệt mỏi nói không ra hơi, không biết vừa rồi là chuyện như thế nào, anh không muốn lại trải nghiệm cái cảm giác tồi tệ đó bất kỳ một lần nào nữa.

Cả người đã được thả lỏng nhưng nơi ngực vẫn có chút nghẹn nghẹn, Lâm Tịnh không ngừng há miệng thở dốc tham lam hút khí, lại qua một hồi mới hít thở được thông thuận.

Chờ sức lực khôi phục kha khá, Lâm Tịnh chậm rãi ngồi dậy dựa vào tường. Lúc này, thần trí anh đã khôi phục thanh minh, lại một lần nữa đánh giá chỗ bản thân đang ở.

Căn phòng này cực nhỏ khoảng 3,4 mét vuông, đồ vật đơn sơ đến nỗi chỉ cần vừa nhìn liền có thể xem rõ tổng thể toàn bộ trong đó, dù vậy vẫn có một cái toilet riêng trong phòng.

Bên cạnh anh là cái giường đơn bằng sắt mỏng manh 1,2 mét kê sát tường, trên đó, ngoài một tấm chiếu rách thì chỉ có mỗi cái gối dẹt vì cũ và một cái mềnh mỏng bốc mùi ẩm mốc, quá là kinh khủng.

Là người yêu sạch sẽ, lúc này cả người lại nhếch nhác, điều đầu tiên Lâm Tịnh muốn làm lúc này chính là tắm gội sạch sẽ trước đã.

Lê thân mình đi tìm kiếm một bộ quần áo thay đổi, miễn cưỡng tìm được một cái quần có thể đổi, không hỏi rít qua kẽ răng.

“Điên mất thôi!”

Dù hiện tại cuộc sống Lâm Tịnh không dư giả mấy nhưng ít nhất chưa từng ở trong một căn phòng tồi tàn cùng dơ bẩn đến mức này.

Anh chỉ có thể tự tìm niềm vui bằng cách nghĩ: 'May mắn khi không phát hiện rác rưởi gì bị chất ứ đọng trong này.'

“Đây là cái trải nghiệm điên rồ gì vậy trời!”

Ngẩn đầu nhìn trần nhà mốc meo, anh ngao ngán thở dài đi vào phòng tắm.

“Mịa…!” Đứng trước tấm gương cũ gắn trên tường bên bệ rửa mặt, Lâm Tịnh không nhịn được mà buôn lời thô tục khi nhìn vào hình ảnh con người được phản chiếu bên trong cái gương kia.

Đưa đôi tay xoa xoa gương mặt mình, mang theo không thể tưởng tượng chạm vào chiếc gương đối diện. Trong gương vẫn là hình ảnh ngược của một gương mặt quen thuộc lại xa lạ.

Chính là cái người đang được phản chiếu trong gương kia là anh mà cũng không phải là anh.

Gương mặt này còn trẻ, là gương mặt của anh lúc mười tám, mười chín tuổi gì đó. Nhưng rồi nó lại như đã qua photoshop khiến cho các đường nét càng thêm lập thể, hoàn thiện, nước da cũng trắng hồng tự nhiên mạng lại cảm giác đầy tươi trẻ.

“Điều này thật lố bịch, cho dù bác sĩ thẩm mỹ hàng đầu cũng không thể khiến cho tự nhiên như vậy được.” Như muốn xác nhận một lần nữa, Lâm Tịnh dùng sức xoa mạnh gương mặt của mình cho đến khi nó đỏ au lên, cảm giác cơ mặt đau nhói mới thôi.

Lâm Thịnh có chút hốt hoảng, quên bản thân đang muốn tắm rửa liền chạy ra ngoài. Anh vội vàng lục tung đồ đạc bên trong căn phòng với hy vọng tìm ra chút manh mối nào đó.

Không tốn nhiều thời gian, anh lập tức phát hiện một chiếc vali màu nâu khá quen nằm dưới gầm giường.

Cúi người lôi chiếc vali ra đặt ở trước mặt, ngồi xếp bằng trên sàn nhà ngây người nửa giây.

Lâm Tịnh biết vì sao lại cảm thấy cảm quen rồi. Đây còn không phải là cái vali anh mới mua hôm qua để chuẩn bị cho chuyến du lịch tự túc ngắn hạn vào tuần sau sao. Bên góc trái vali còn lưu vết xước do anh không cẩn thận tạo ra đây này.

“Mịa, ảo ca và lờ!”

Lâm Tịnh không kịp thắc mắc vì sao chiếc vali và bản thân mình lại cùng xuất hiện ở một nơi xa lạ thế này. Anh vội vàng mở vali ra.

Trong vali là toàn bộ đồ vật anh chuẩn bị cho chuyến du lịch của mình. Bao gồm các vật dụng sinh hoạt cần thiết và ít đồ ăn vặt cùng một chai nước suối thêm ít tiền anh để phòng hờ kẹp trong ngăn ẩn.

Tuy nhiên, điều khiến Lâm Tịnh chú ý lại không phải những món đồ ngoài thân đó mà là một bức thư màu hồng phấn với hình trái tim bự tổ chảng in đậm trên đó làm anh đứng hình tiếp mấy giây.

“…”

Linh tính mách bảo cho anh nội dung trong bức thư này có thể giải đáp mọi thắc mắc cho mình.

Không chút do dự cầm bức thư lên, mở nó ra và… Đột nhiên nó nhoáng sáng lên liền biến mất.

“Ha?” Anh thở dốc há mồm vì bất ngờ, cũng muốn phát ra mắng chửi.

Đột nhiên, một thứ có hình chữ nhật bán trong suốt trông như bảng trạng thái hay xuất hiện trong các tiểu thuyết hoặc trò chơi xuất hiện trước mặt.

[Tên: Lâm Tịnh

Cấp bậc: 0

Danh hiệu: 0

Thanh nhạc: D

Nhảy: D-

Ngoại hình: A

Tổng thể: …

Thuộc tính: Tiềm năng vô hạn.

Kỹ năng: 0]

“Ha,… ha?”

Lâm Tịnh còn đang ngơ ngác trợn trắng mắt nhìn những gì bày ở trước mặt.

“Gì nữa vậy trời?” Anh cảm giác có dấu hiệu máu nóng sôi lên trong đầu.

Lâm Tịnh không vội tìm hiểu nội dung trên cái bảng trước mặt, mà lờ nó đi. Anh quay trở lại phòng tắm, quyết định tắm gội trước đã, có khi tắm xong ra mọi chuyện sẽ trở lại như cũ.

Tắm xong trở ra, hoàn cảnh vẫn không thay đổi, anh lấy quần áo trong vali mặc vào, sau đó ngồi xuống bên cạnh cái vali thân thuộc của mình.

Có chút đói bụng, anh cầm một gói sandwich thịt nguội mở ra ăn.

Anh biết lúc này bản thân cần hết sức tỉnh táo để có thể nắm bắt sự việc một cách tốt nhất.

Từ lúc tỉnh dậy đến hiện tại, Lâm Tịnh mơ hồ có một dòng chảy khác đang diễn ra, dù vẫn muốn nuôi một hy vọng nhỏ tin vào khoa học hết thảy trước mắt đều là không có thực. Nhưng hiện thực trước mắt lại như một cú đấm đập nát thế giới quan của anh trong ba mươi năm.

Hiểu biết tình trạng hiện tại của mình càng khiến anh khẳng định vào lúc này bản thân cần một cái đầu lạnh hơn bao giờ hết, cần phải hết sức bình tĩnh để xử lý cái tình huống oái ăm đang xảy ra với mình.

Anh vốn sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn, cha không thương mẹ không yêu, sống cuộc sống gần như nuôi thả với ông bà ngoại ở quê đến năm mười lăm tuổi. Ông bà mất đi, một mình anh lên thành phố đi làm kiếm tiền để có thể học tiếp đến tốt nghiệp đại học, sau đó chân chính có công việc ổn định.

Từ khi chào đời đến hiện tại đã được ba mươi cái xuân xanh, chuyện lớn chuyện nhỏ gì anh chưa gặp qua chứ. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu không được anh cũng sẽ tìm cách cho nó được.

Anh không có gì để mất nên cũng không có lo sợ gì.

Cho dù đây có là trò đùa hay bất cứ điều gì khác từ ai hay sinh linh nào anh cũng chấp hết.

Anh quyết định nghiên cứu cái bảng trạng thái kia, sau một lúc, Lâm Tịnh tổng kết ra được. Bản thân xuyên không đến một thế giới khác, hay nói cho đúng là một thế giới song song có văn hóa lịch sử tiến hóa gần giống trái đất nơi anh sống trước đó.

Mọi thứ ở đây và trái đất đều giống nhau gần như 97%, chỉ có đặc biệt hơn môt chút là ngành công nghiệp giải trí ở thế giới này phát triển khá mạnh mẽ hơn nhiều. Và cũng là ngành nghề đỉnh cao được nhiều người ở đây săn đón ngưỡng mộ nếu thành công.

Vì một nguyên do không rõ anh từ trái đất xuyên đến thế giới này thay thế cho Lâm Tịnh ở đây đã biến mất một cách bí ẩn. Theo vận mệnh ‘Lâm Tịnh’ sẽ từ một người vô danh từng bước từ từ trở thành một ngôi sao thần tượng số một số hai thế giới.

Vì lẽ đó mức ảnh hưởng của ‘Lâm Tịnh’ đối với thế giới này rất lớn, để thế giới vận hành ổn định và phát triển theo giai đoạn tiếp, thế giới này yêu cầu một ‘Lâm Tịnh’ đi hoàn thành vai trò của mình.

Đang đứng trước nguy cơ sụp đổ do ‘Lâm Tịnh’ đột nhiên mất tích, cơ duyên xảo hợp ý chí của thế giới này phát hiện ra anh, Lâm Tịnh của Trái Đất.

Nó thấy anh sau khi chết lại không vào luân hồi mà bị lạc vào khe hở thời không. Vì anh cũng là một ‘Lâm Tịnh’, tuy khác thế giới nhưng căn nguyên là giống nhau. Bóng đèn trí tuệ vụt sáng và nó quyết định ‘cứu sống’ anh.

Ý chí thế giới đem anh kéo ra khỏi khe hở thời không rồi nhét anh vào thế giới của nó, lấy anh thay thế cho vị trí ‘Lâm Tịnh’ bị trống.

Nó cần anh hoàn thành vai trò của ‘Lâm Tịnh’. Để anh có thể làm được nó còn tặng kèm cho anh ngón tay vàng như một sự hỗ trợ để đảm bảo anh có thể đi đúng hướng mà nó muốn.

Ngón tay vàng đó được biểu thị dưới dạng một hệ thống đào tạo siêu sao. Nó hoạt động tựa như các hệ thống trong tiểu thuyết hoặc trò chơi, đưa ra nhiệm vụ để người được chỉ định hoàn thành chúng.

Sau khi hoàn thành sẽ được phần thưởng liên quan và nó sẽ lại phát nhiệm vụ mới, vòng tuần hoàn đó cứ lặp lại cho đến khi người được trói định đạt được mục tiêu chung cực cuối cùng trong thời gian quy định.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 02:
Lâm Tịnh xem xét bảng trạng thái cá nhân một lần nữa.

“Ngoại trừ ngoại hình mấy cái khác đều thật sự thấp.” Lâm Tịnh lẩm bẩm.

Hệ thống đánh giá theo thứ tự từ thấp đến cao là D, C, B, A, S. Trong đó, mỗi cấp còn phân thành ba cấp độ nhỏ, chính là cấp D sẽ phân ra thành D- rồi đến D và nhỉn hơn là D+.

Từ trong một lần lễ hội văn hóa lúc học tiểu học, Lâm Tịnh đã biết bản thân nhảy không tốt, hay nói đúng hơn về mặt vận động anh đều rất tệ. Cho dù sức khỏe hay sức bền không thiếu nhưng lại thiếu cây gân về cái phương diện nhảy múa này.

Đó là thiên tính bẩm sinh, anh chỉ có thể chấp nhận.

Nhưng Lâm Tịnh nhớ bản thân ca hát cũng không tệ, tại sao mục đánh giá hai cái năng khiếu này lại xem xem nhau thế, nó chỉ nhỉnh hơn một chút nhỏ mà thôi.

“Mình hát tệ vậy sao ta?” Lâm Tịnh không khỏi nghi ngờ tự hỏi.

Anh nhớ mỗi khi công ty tổ chức tụ hội và hát karaoke, bảng điểm chấm anh đều đạt điểm khá mà.

“Mình cần phải kiểm tra lại mới được.” Lâm Tịnh làm ra quyết định.

Anh nhanh chóng đứng dậy, cầm điện thoại cùng ví da, khoác vội cái áo khoác rồi khóa cửa đi ra ngoài, nơi đến là một tiệm karaoke gần nhất.

Ở thế giới này ngành giải trí phát triển mạnh mẽ, một số sản phẩm đi kèm cũng được sản xuất vô cùng chất lượng.

Ví dụ như một loại máy hát karaoke chuyên dụng tại các quán karaoke, bộ phận thanh âm cực tốt, điều đáng giá nhất là phần đánh giá điểm số về thanh nhạc gần sát chuẩn 90%.

Tìm được một nhà karaoke, Lâm Tịnh liền đăng ký thuê phòng, vào phòng anh chọn một bài ruột làm chuẩn trước, sau đó nhìn kết quả, anh không khỏi tặc lưỡi “Chậc.”

Nhìn điểm số trên màn hình máy karaoke hiện to rõ dưới trung bình, Lâm Tịnh không thể không chấp nhận sự thật bảng trạng thái đánh giá không sai, sau đó lại tự an ủi.

“Không phải mình hát tệ mà là do yêu cầu ở thế giới này cao quá thôi!”

“Ài! Xem ra không thể lười nhác được rồi!” Lâm Tịnh nhận mệnh, có chút thở dài ngao ngán khi nghĩ đến khoản thời gian kế tiếp trong tương lai chẳng khác nào nước sôi lửa bỏng.

Hệ thống có thể giúp anh cải thiện và nâng cao các chỉ số nhưng nó không phải là miễn phí.

Chính là, để được thành công ở trong thế giới này, bạn phải không ngừng nổ lực nâng cao bản thân, thực ra ở thế giới cũ cũng là như thế, chỉ là nó thiên về những khía cạnh khác.

Mà Lâm Tịnh, dưới sự trợ giúp của hệ thống công nghệ đen, những nỗ lực của anh trong quá trình kiên trì rèn luyện sẽ được tích lũy dần và quy ra thành quả, dù anh không có năng khiếu cũng sẽ đạt được kết quả như mong muốn.

Ngược lại, nếu như anh ở thế giới cũ, rất nhiều người không năng khiếu về phương diện nào đó, cho dù họ có bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, thì kết quả cũng gần như bằng không hoặc thậm chí chẳng đạt được một chút thành quả nào. Nhưng họ không có năng khiếu về mảng này thì tự mày mò phát triển ở mảng khác, không bị chú định bởi một phương diện như vậy. Cho nên ở thế giới này có thêm hệ thống ở bên cạnh, Lâm Tịnh không biết có phải là trời cao đền bù cho bản thân mình hay không.

Anh tự động viên chính mình “Cố lên Lâm Tịnh, rồi sẽ tốt thôi! Ít nhất bản thân còn đang sống, chỉ cần cần mẫn rèn luyện cùng chăm chỉ, ngày mai rồi sẽ sáng.

Theo như thông tin Lâm Tịnh nhận được, bản thân anh ở thế giới kia đã không còn tồn tại, bị chết khi đang ngủ, nguyên do chết là bị trúng gió. Nghĩ đến cái chết kia của mình, Lâm Tịnh không khỏi mặc niệm cho bản thân mình một hồi.

Đem những suy nghĩ lung tung không cần thiết bỏ qua sau đầu, Lâm Tịnh nhìn nhiệm vụ trên bảng hệ thống. Càng xem càng cảm giác gân xanh thái dương tăng mạnh.

Anh cưỡng chế mình không đi xem dòng chữ đỏ rực in đậm ‘Trong vòng mười năm trở thành thần tượng số một thế giới, hoặc chết!’ nằm chễm trệ trên cùng của danh sách nhiệm vụ mà di ánh mắt xuống xem phần tua nhỏ bên dưới.

Ở phần này chia làm hai mục nhỏ, bao gồm nhiệm vụ hàng ngày và nhiệm vụ theo giai đoạn có giới hạn về thời gian.

Đối với nhiệm vụ hàng ngày, gồm có:

  • Luyện phát âm (0/1 giờ): +0.2 điểm.
  • Hát trọn vẹn bài hát (1/10 bài): +0.1 điểm.
  • Tập luyện vũ đạo cơ bản (0/1 giờ): +0.2 điểm.
  • Nhảy hoàn thiện một bài vũ đạo (0/1 bài): +0.2 điểm.
Đối với nhiệm vụ theo giai đoạn có giới hạn về thời gian, bao gồm:

- Giai đoạn 1:
  • Thành công ra mắt công chúng với tư cách là một thần tượng trong thời gian hạn định.
  • Thất bại, toàn bộ chỉ số và cấp bậc quay về khởi điểm ban đầu.
  • Thời gian còn lại: 365 ngày.
- Giai đoạn 2: Chờ cập nhập.
...

Sau phần danh sách nhiệm vụ là một chức năng mang đậm đặc tính công nghệ đen như một ngón tay vàng hỗ trợ: ‘phòng luyện tập’.

Dựa theo mô tả thì khi Lâm Tịnh muốn luyện tập thanh nhạc hay vũ đạo anh có thể mặc niệm trong đầu để tiến vào ‘căn phòng’ đặc biệt này.

Trong đó có đầy đủ phương tiện hỗ trợ cho việc luyện tập từ giảng viên hướng dẫn đến dụng cụ cần thiết. Điều đặc biệt nhất chính là anh có thể điều chỉnh thời gian so với hiện thực theo tỉ lệ 3:1. Tức là bên trong không gian luyện tập ba giờ nhưng bên ngoài chỉ mới trôi qua có một giờ.

Điều bất tiện duy nhất chính là khi đi vào phòng luyện tập, anh phải đảm bảo không ai nhìn thấy mình, một khi bị người khác nhìn thấy còn tưởng anh là giả thần giả quỷ, sau đó bị bắt vào viện tâm thần hoặc một phòng thí nghiệm bí mật nào đó.

Sau khi loát nhuận dòng suy nghĩ và quyết định nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ để sống sót, Lâm Tịnh thanh toán tiền karaoke, trở lại căn phòng trọ nhỏ hẹp ban đầu.

Căn phòng nhỏ đó chỉ có mình anh sống, cũng không có bị ai làm phiền anh. Điểm chung của Lâm Tịnh ở thế giới này giống anh chính là không thân thích hay bạn bè gì cả. Khác một chút là cha mẹ anh còn sống nhưng đối với anh, bọn họ chỉ sinh không có dưỡng thì cũng đều như nhau mà thôi. Nói ra, Lâm Tịnh thế giới này có chút tốt hơn anh một tẹo, lúc nhỏ có cha mẹ thương yêu, nhưng không kéo dài được lâu vì cả hai bị tai nạn và qua đời khi anh ta đang học cấp hai.

Giai đoạn này đối với Lâm Tịnh đặc biệt khó khăn, ba mẹ thân yêu qua đời, không có thân thích nương tựa, thêm chuyện bạo lực học đường dẫn đến Lâm Tịnh nghỉ học khi chưa tốt nghiệp cấp hai. Lâm Tịnh có thể tồn tại cho đến lúc này linh hồn anh nhập xác vào mà không phải tiến vào viện phúc lợi là đều dựa vào số tiền bảo hiểm của cha mẹ anh ta.

Sau khi trở lại căn phòng thuê và khóa cửa cẩn thận, Lâm Tịnh không do dự đi vào phòng luyện tập.

Anh không có năng khiếu gì về mảng này, vì thế phải trả giá nỗ lực gấp trăm lần người khác để đạt được kết quả mình mong muốn.

Anh không còn nhiều thời gian nữa, chỉ còn đúng ba tháng nữa mà thôi.

Sau khi xác định thế giới này cùng thế giới anh sống trước đó tương tự nhau, nhìn thời gian anh đã trở lại khoản mười hai năm trước.

Tuy đã qua khá lâu nhưng khoản thời gian này anh vẫn còn ấn tượng, thời điểm đó anh vừa thi đậu đại học trọng điểm như bản thân mong đợi.

Để có đủ tiền sinh hoạt cũng như học phí cho năm đại học, bằng cách nào đó đưa đẩy anh đến với một công việc liên quan đến lĩnh vực thần tượng trong ngành giải trí.

Anh trở thành một thợ săn ảnh nghiệp dư chuyên đi chụp ảnh và quay video các thần tượng tại các buổi diễn ra sự kiện từ lớn đến nhỏ.

Anh đã kiếm được kha khá tiền bằng công việc đó. Trong vô tình, có đoạn thời gian anh quá nhập tâm với công việc và chủ động đi tìm hiểu hoặc vô tình gặp được khiến anh hiểu biết được không ít về ngành này từ đủ loại mặt tối đến sáng.

Không dám nói là chuyên gia nhưng riêng với mảng thần tượng Lâm Tịnh có thể vỗ ngực tự tin nói bản thân khá am hiểu về nó.

Nếu ký ức không nhầm anh nhớ là vào khoản hơn ba tháng sau sẽ có ba chương trình sống còn cho thần tượng được tổ chức cùng lúc.

Đó là một chiến trường tràn ngập tâm huyết và nước mắt.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 03:
Ba chương trình sống còn cho thần tượng diễn ra cùng lúc thì trong đó có hai chương trình uy tính lâu năm và khá nổi do hai đầu cá sấu trong ngành giải trí tổ chức, tụ hội rất nhiều thanh thiếu niên trẻ đầy sức sống. Các hạt giống nổi bật cùng mộng tưởng là những thực tập sinh đến từ các công ty tầm trung và lớn trong ngành.

Điều khiến cho chương trình sống còn của thần tượng khiến anh ấn tượng khắc sâu lần này là vì một con hắc mã.

Con hắc mã chính là chương trình thứ ba được tổ chức cùng hai chương trình trên, do một công con mới mở dưới trướng một tập đoàn lớn vốn trước đó không hề có chút liên quan gì đến ngành giải trí, được tổ chức lần đầu.

Có thể nói, công ty con này là một con tốt thử thủy của mấy ông lớn tư bản bên ngoài ngành muốn mon men tiến quân vào lĩnh vực giải trí hòng ý đồ chia cắt một phần chiếc bánh kem khổng lồ ngon ngọt này.

Nói là hắc mã vì chương trình này diễn ra cùng lúc với hai sự kiện do hai đại ca cá sấu lớn kia tổ chức. Ban đầu, cái chương trình này không được mấy người chú ý hay xem trọng, thậm chí là bỏ qua, đến cuối cùng lại là kẻ chiến thắng mạnh mẽ nhất, hào nhoáng nhất. Đạt được một mùa thu hoạch bội thu với tổ hợp thí sinh mà không có một thực tập sinh hay hay người nào đến từ các công ty giải trí tầm trung trở lên, bọn họ đều là thực tập sinh của các công ty giải trí nhỏ và siêu nhỏ hoặc người ngoài ngành.

”Truy tìm thần tượng”, đó là tên của chương trình do Công ty Cổ Phần H&T tổ chức.

Chương trình sống còn cho thần tượng là một thể loại đang được yêu thích vào thời điểm này. Có rất nhiều thí sinh đều là các thanh thiếu niên, thiếu nữ dựa theo chương trình quy định, mang theo giấc mộng ra mắt công chúng với tư cách thần tượng được tập hợp lại với nhau để thi đấu và dần bị loại bởi cách bỏ phiếu.

“Truy tìm thần tượng” sẽ chính thức diễn ra vòng sơ tuyển vào khoản ba tháng sau, và khoản một tháng trước đó phát thông báo ghi danh đăng ký.

Vì là một công ty mới toanh, còn chân ướt chân ráo không có một chút kinh nghiệm nào, khởi điểm chương trình này bắt đầu tựa như một trò đùa khiến cho nhiều người càng thêm bỏ qua, không để ở trong lòng.

Bắt đầu như trò đùa nhưng kết thúc lại đạt được vinh quang cao nhất, vấn đề này bị đem ra bàn luận tranh cãi một thời gian.

Với kết thúc thành công rực rỡ, những nam thần tượng từ chương trình sau khi ra mắt đã đạt được tỉ suất người xem với hơn chín mươi ngàn lượt truy cập trang mạng chính thức, đạt mốc album trong tuần đầu tiên bán ra năm trăm ngàn.

Hồ sơ đăng ký tham gia rất đơn giản, chỉ việc điền một bảng thông tin cá nhân và đính kèm một video ngắn tự quay tối đa trong vòng ba phút thể hiện tài năng bản thân, có thể là hát, nhảy hoặc kết hợp cả hai. Sau đó gửi trực tiếp đến email chính thức của chương trình là được.

Lâm Tịnh chỉ gửi hồ sơ cho chương trình ‘Truy tìm thần tượng’ và tin chắc bản thân sẽ được duyệt tham gia vòng sơ tuyển.

Sao anh có thể khẳng định chắc như vậy?

Nguyên nhân rất đơn giản, vì so với hai chương trình kia thì chương trình này không được xem trọng, cho dù không loại bất kỳ ai ở vòng duyệt hồ sơ thì tổng người đăng ký cũng không quá một trăm người.

Con người đều hướng chỗ cao mà đi, nên cũng thực dể hiểu, một chương trình từ lúc đầu bị đánh giá thấp sẽ không được nhiều người đặt hy vọng. Tất nhiên, điều đó cũng không có nghĩa không ai đăng ký. Bởi rất nhiều nguyên do khiến cho một bộ phận người muốn tham gia hai chương trình lớn trên lại không thể. Ngoài số lượng là ghi danh cố định hoặc những người có khởi điểm thấp hoặc không có chỗ dựa, bọn họ chỉ có thể ký thác một chút hy vọng ở chương trình này hoặc được thỏa mãn đam mê của bản thân mình.

Cho nên, chương trình ‘Truy tìm thần tượng’ gần như không ai quan tâm đến vẫn có người đăng ký tham gia là như vậy.

Một nguyên nhân khác khiến Lâm Tịnh tự tin bản thân có thể vượt qua xét duyệt là vì về cơ bản thanh nhạc cùng vũ đạo anh có nắm chắc, việc còn lại là nỗ lực kiên trì ráo riết tập luyện. Ít nhất có thể khiến cho các chỉ số còn kém tăng lên đạt ở mức tiêu chuẩn là ổn.

Điểm đánh giá thấp hiện tại của anh chính là văn hóa, hiện tại anh chưa có bằng cấp hai, lại là trẻ mồ côi.

Ở thế giới kia anh tốt nghiệp tại trường đại học lớn, lấy được bằng thạc sĩ loại ưu và có kinh nghiệm đứng giảng ở trường. Còn ở thế giới này, Lâm Tịnh này ngoài tuổi trẻ, mới mười tám tuổi, có ngoại hình đẹp hơn anh thì không còn thêm bất cứ ưu điểm nào nữa.

Thông qua quyển nhật ký anh phát hiện kẹp dưới tấm đệm cũ thì còn biết thêm, Lâm Tịnh này còn bị mắc chứng khủng xã hội, có lẽ do di chứng bởi nạn bắt nạt học đường mà không có người bảo ban, che chở.

Đối với Lâm Tịnh kia đó là điều không may, đối với anh lại có thể là điều may mắn, bằng không với tính cách gần như trái ngược của cả hai, Lâm Tịnh không chắc bản thân có thể vượt qua những ánh mắt của người thân cận mà không bị phát hiện điều gì hay không.

Ngày hẹn tham gia vòng sơ loại được thông báo qua mail, hôm nay Lâm Tịnh thức dậy từ sớm để chuẩn bị.

Trước đó vài ngày anh đã đi cắt tóc làm một tạo hình mới để bản thân trông nhẹ nhàng, linh hoạt hơn. Cũng không biết là do tâm trạng hay tạo hình mới phù hợp mà chỉ số ngoại hình của anh tăng lên một bậc nhỏ, tăng điểm thành A+.

Anh chưa rõ lắm về cách thức cũng như tiêu chuẩn mà hệ thống cho đánh giá, nhưng rất hài lòng về điều này.

Lâm Tịnh cầm bộ quần áo trong vali ra ngắm một chút, là một chiếc sơ mi trắng và quần jean xanh lơ được cắt điệu rất đẹp, tựa như được cắt may đặc biệt cho riêng cho anh vậy.

Xuyên qua đến nay cũng gần ba tháng, mỗi khi mở ra cái vali quen thuộc anh vẫn cảm thấy có đôi chút lạ lẫm. Tại sao nói quen thuộc bởi bề ngoài nó giống cái vali thế giới kia của anh, cảm thấy lạ là vì đồ vật lấy ra ở bên trong đó.

Đôi lúc anh không khỏi cảm thám trong lòng, đúng là ‘công nghệ đen vĩ đại’.

Chiếc vali này xem như phần quà an ủi, động viên anh hoàn thành nhiệm vụ, nếu không trừng phạt chính là cái chết.

Ban đầu anh cũng không chú ý lắm, nhưng sau khi sử dụng một thời gian và thăm dò căn kẽ, hiện anh đã nắm rõ công dụng của nó. Những món đồ trong vali luôn tái tạo hoặc biến đổi trong một khoản thời gian nhất định.

Ví dụ như nói đến quần áo, sau khi mặc qua anh không cần đem giặt ủi mà chỉ cần để vào vali rồi nó sẽ tự động giúp anh làm sạch. Thậm chí, quần áo chẳng may bị rách hay sút chỉ gì đó đều được sửa chữa lại như mới hoàn toàn.

Giày dép cũng tương tự, không những thế, trung bình cứ cách khoản một tháng nó lại tự động thay đổi kiểu dáng mẫu trang phục mới nữa.

Ngoài ra, đồ ăn vặt cùng nước uống cũng được đổi cái mới sau khi anh ăn uống hết.

Một điều không thiếu ngạc nhiên đó là đổi được hiện kim.

Ban đầu anh để trong vali mười triệu đồng tiền mặt để phòng hờ. Nhưng sau khi anh lấy chúng ra để chi tiêu thì tại vị trí đó lại xuất hiện mười triệu tiền mặt mới, tất nhiên cũng là có giới hạn, số tiền đó chỉ tái tạo duy nhất một tháng một lần.

Với những phát hiện này Lâm Tịnh liền an tâm chăm chỉ luyện tập, không phải lo lắng gánh nặng cơm áo gạo tiền mà phân tâm.

Cũng từ đó, khi nhìn đến cái nhiệm vụ dòng chữ đỏ kia, anh không còn quá sợ hãi nữa.

Lâm Tịnh ngồi taxi đi đến địa điểm được thông báo tham gia sơ tuyển.

“Đây là bước đầu tiên, mình nhất định phải làm tốt!” Lâm Tịnh ngồi trong xe nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính, âm thầm cổ vũ bản thân. “Mình nhất định phải thông qua vòng loại để có thể trở thành thí sinh chính thức của chương trình này.” Nghĩ đến đây, ánh mắt anh đầy kiên định hơn.

Phải nói gần ba tháng qua, anh không ngừng nỗ lực rèn luyện bản thân, trả giá cũng nhiều, ngoài bớt ngủ, bị thương tập vũ đạo, và không biết đổ ra biết bao là mồ hôi cùng nước mắt, mới đổi được các chỉ số cá nhân như hiện tại.

[Tên: Lâm Tịnh

Cấp bậc: 2

Danh hiệu: 0

Thanh nhạc: B-

Nhảy: C+

Ngoại hình: A+

Tổng thể: …

Thuộc tính: Tiềm năng vô hạn.

Kỹ năng: Bền bĩ (tăng 200% khả năng tiếp thu khi luyện tập/ học tập; giảm 50% mệt mỏi do quá trình luyện tập gây ra)].

Càng lên cấp cao đòi hỏi càng nỗ lực càng khó khăn hơn, yêu cầu kinh nghiệm càng thêm thái quá, nhưng với cấp bậc hiện tại anh cảm thấy có thể chấp nhận được, các chỉ số thấp nâng lên đạt tiêu chuẩn và được thêm một kỹ năng.

Từ khi có được kỹ năng bền bĩ này dù cường độ luyện tập vẫn không đổi, ít nhất sau khi hoàn thành anh sẽ không lập tức bị nóc ao, mà vẫn có thể lưu trữ được ý chí khá thanh tỉnh cũng như có thể hành động, tuy rằng cơn mệt mỏi vẫn còn đó, nhưng tối thiểu anh sẽ không bị bất tỉnh nhân sự như trước đó.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 04:
Vòng sơ tuyển chính là vòng sàn lọc xét duyệt các thí sinh đăng ký, chọn ra số lượng người được chỉ định trước đó chính thức tham gia quay chương trình để lên sóng.

Thông qua kiểm tra các kỹ năng cơ bản, thí sinh đạt sẽ được ở lại tham gia quay chương trình.

Tuy là vòng loại nhưng vẫn được quay chụp để làm tư liệu cho chương trình khi lên sóng, cũng là bước đầu giới thiệu cho khán giả biết về các thí sinh sẽ tham gia chương trình sống còn này.

Địa điểm diễn ra vòng sơ loại là một nhà thể thao, diện tích không lớn nhưng dư sức chứa toàn bộ người tham gia và các nhân viên tổ công tác cũng như ban giám khảo chương trình.

Lâm Tịnh đi theo sự hướng dẫn của nhân viên phụ trách, nhận số thứ tự của mình và xếp hàng đi vào trong nhà sân vận động.

Nhân viên hướng dẫn cầm loa hướng về phía các thí sinh phát loa: “Tất cả các bạn thí sinh chú ý, đem bảng số báo danh của mình dán bên ngực trái và nhớ kỹ số báo danh của mình, khi nghe gọi đến số của mình lên khán đài làm bài kiểm tra, xin vui lòng giữ trật tự và đi theo bảng mũi tên hướng dẫn ở đằng kia để tiến lên nhé...”

Trước khi thực hiện kiểm tra, các thí sinh vừa bước vào trường quay sẽ chụp ảnh lưu niệm trước. Thời lượng quay chụp không quá bốn mươi giây nhưng cũng mất gần ba giờ đồng hồ mới xong, với chín mươi bảy thí sinh tham gia dự tuyển.

Các thí sinh được xếp theo hàng, mỗi một hàng là mười người và ngồi trực tiếp trên sàn nhà.

Lâm Tịnh tuy không phải lần đầu tham gia các sự kiện loại này nhưng trước kia đến với tư cách là người xem, mà lúc này thì ngược lại, bị người xem.

Mặc dù tâm trí trưởng thành, nhưng lần đầu đứng trước máy quay, dưới ánh nhìn của nhiều người cùng các ống kính quay trực diện, bên cạnh, phía sau hoặc ở trên đầu, thì không khỏi hồi hợp, có chút không được tự nhiên.

“Xin chào!”

Một thiếu niên năng động ngồi cạnh Lâm Tịnh cất tiếng chào hỏi trước.

Trông thiếu niên này có vẻ rất phấn khích, quay đầu chào hỏi anh để làm quen và nói chuyện rất ư là tự nhiên, tựa như cả hai thân thuộc lắm vậy.

Anh không rõ bản tính cậu ta vốn như thế hay đang cố tình ra vẻ để thu hút sự chú ý từ chung quanh. Điều quan trọng lúc này là đang ghi hình, cậu ta lại tỏ ra thân thiện như vậy khiến Lâm Tịnh không thể làm lơ được.

Vì thế, Lâm Tịnh đáp lại với nụ cười nhẹ lịch sự.

“Cậu đi một mình hay chung nhóm vậy?” Thiếu niên tiếp tục ba bô ba la.

“Chỉ một mình.” Lâm Tịnh đơn giản đáp.

Cảm giác cùng một đứa nhóc kém mình hơn chục tuổi nói chuyện làm quen theo kiểu ngang hàng ngang vế có chút chưa quen, cảm giác đối phương nói chuyện với mình thật có chút hỗn hào, nhưng nghĩ đến bản thân của hiện tại và đối phương là ngang hàng, Lâm Tịnh cố áp cái cảm giác hơi manh nha kia xuống.

Tuy đến nơi này gần ba tháng nhưng Lâm Tịnh mãi chôn đầu trong luyện tập, trau dồi kỹ năng không có ra cửa gặp người cho nên vẫn chưa quá quen với tình cảnh bản thân hiện tại, sao gì rồi cũng sẽ quen thôi, Lâm Tịnh còn nghĩ như vậy thì nghe đối phương hồ hởi nói.

“Wow! Tụi mình giống nhau đó, tui cũng đi mình ênh à!” Nói xong nhếch miệng cười khoe hàm răng trắng sáng, sau đó hơi nghiêng đầu hỏi: “À, có thể nói tuổi của cậu là bao nhiêu không?”

Lâm Tịnh nói thầm trong đầu ‘Giống nhau ở chỗ nào?’ Anh cũng học theo cách xưng hô của đối phương đáp: “… Hết tháng này tui mười chín tuổi.”

Nói ra số tuổi xong anh không khỏi tặc lưỡi ‘Chậc, xuyên không lợi được hơn chục tuổi, không biết nên vui hay buồn đây.’

“Ồ! Vậy là tụi mình bằng tuổi ó! Lại một sự trùng hợp nữa nè. Sinh nhật tui là mùng năm tháng sau, còn bồ?”

“…” Lâm Tịnh suýt nói ra ngày sinh thật sự của mình, lại nghĩ về ngày sinh của Lâm Tịnh nơi này. Lâm Tịnh ở thế giới này sinh cùng tháng với anh nhưng trễ hơn anh một ngày cậu ta sinh vào mùng năm.

“Cũng là mùng năm đấy.”

“Trời trời! Nhất định chúng ta rất rất là có duyên luôn í bạn ơi! Người xưa nói bất quá tam. Tụi mình trùng khớp tận ba lần, nhất định là thiên mệnh nhân duyên hai ta là thành bạn thân của nhau á!” Thiếu niên tỏ ra phấn khích như vừa nhặt được bảo, nói nói cười cười híp cả đôi mắt rồi bá cổ vỗ vai Lâm Tịnh thể hiện sự thân cận.

Lâm Tịnh chỉ có thể yên lặng phản kháng trong lòng: 'Duyên gì, có khi là nghiệt duyên cũng không chừng. Này nhóc, cậu tỉnh lại chút hộ chú cái, chúng ta ở đây trên cơ bản có thể nói là đối thủ một mất một còn đó. Trời má! Đau đầu với cái thằng này quá, làm gì bá vơ ôm người ta, nói cái gì thiên với không mệnh, đến tên đối phương còn không biết là gì mà nói tri kỉ với không tri kỉ.'

Từ lúc bị thiếu niên này bắt chuyện làm quen, trong đầu Lâm Tịnh không ngừng phun tào không dưới một trăm lần.

Nếu không phải e ngại ống kính đang ở phía trước Lâm Tịnh thật muốn trợn mắt khinh bỉ thiếu niên này một tiếng thật mạnh.

Thiếu niên lại tiếp tục trò chuyện thêm vài câu cùng Lâm Tịnh, tiếp tục hỏi đến chuyện anh đang đầu quân cho công ty nào. Khi biết anh hoàn toàn là người ngoài ngành, thì biểu hiện lập tức ‘héo rũ’, sau đó nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện ‘vui vẻ’ với anh mà không biết cái hành động này mất lịch sự như thế nào.

Bỏ qua anh, đối phương đổi sang người mới tiếp tục tiến hành ‘giao lưu tình cảm’.

Nhìn cách hành xử của cậu bạn trẻ này Lâm Tịnh hơi nhướng mày một cái, âm thầm đánh giá một chút: 'Còn nhỏ mà có thể điều khiển tâm lý tốt như vậy quả thật rất có triển vọng cho tương lai, chỉ là chưa biết giấu tốt bản tính chân thực của mình, nhất là lúc này còn đang ở trước các máy quay.' Dù vậy anh cũng thở ra nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc bên tai đã được thanh tịnh.

Lúc này thanh âm trên loa vang lên rõ to đánh vào tai các thí sinh: “Mọi người chú ý tập trung, chúng ta chuẩn bị bài kiểm tra, các thí sinh nghe đến số thứ tự của mình lập tức đứng dậy, đi theo hàng tiến lên đài.”

Lúc này, đài biểu diễn dựng tạm thời đặt ở mé phải sân vận động, có một đài máy karaoke tự động chấm điểm. Song song máy hát là máy nhảy cũng được chấm điểm tự động.

Theo những gì MC giới thiệu sơ lược thì đây là hai bộ máy mới ra mắt, các tính năng ưu việt vượt trội, chính là công bằng công chính.

Sau khi MC xong phần giới thiệu về sự tốt đẹp và xịn xò của hai bộ máy thì cũng đến phần giải thích thể lệ kiểm tra hôm nay.

“Các thí sinh sẽ được gọi theo số thứ tự từng người, đầu tiên là kiểm tra thanh nhạc do máy karaoke chấm, tiếp đến là phần kiểm tra vũ đạo do máy nhảy chấm, đều là tính khách quan, điểm số cuối cùng là điểm trung bình của cả hai phần.”

MC nói tiếp: “Năm mươi người có điểm trung bình cao nhất sẽ được lọt vào vòng thi chính thức của chương trình. Nếu có hai người hoặc nhiều hơn bằng điểm và vượt quá số người quy định thì những người đó sẽ tiếp tục thi lần hai cho đến khi chọn được được người thắng cuối cùng đứng ở vị trí thứ năm mươi kia."

Dừng một chút MC hỏi "Các bạn đã nắm được thể lệ chưa ạ?”

“Rồi ạ.” Cả đám hô lên đáp lại.

MC cười nói: "Rất tốt, chúng ta bắt đầu với thí sinh đầu tiên... Xin mời thí sinh mang số thứ tự số 01 lên đài. Số 02 chuẩn bị.”

Vòng loại thật đúng không khác nào một trò chơi, diễn ra không theo phương thức truyền thống do ban giám khảo chấm điểm, cùng phiếu bầu của khán giả có mặt tại hiện trường.

Cũng vì không theo quy tắc khiến cho khá nhiều người từ không quan tâm, khi có người chú ý liền kéo theo nhiều người cùng chuyển qua theo dõi.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 05:
Các thí sinh lần lượt lên sân khấu, sau khi giới thiệu bản thân liền bắt đầu phần thi của mình.

Tất cả được yêu cầu hát cùng một đoạn điệp khúc cùng một bài hát, nhảy cùng một bản nhạc.

Máy hát chấm điểm dựa trên âm giọng đúng điệu và ngắt nghỉ đúng chỗ rõ ràng,… Đối với máy nhảy, Lâm Tịnh nhìn kiểu gì cũng không hiểu nó đánh giá theo barem tiêu chuẩn nào. Tuy cùng một bản nhạc nhưng mỗi người không nhất thiết nhảy cùng một điệu, quả thật ảo va ca lờ luôn.

Lâm Tịnh nhìn các thí sinh có số thứ thự trước mình thực hiện bài kiểm tra mà không khỏi đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên có cảm giác không quá tự tin như lúc ban đầu.

“Mời thí sinh số 66 lên đài.” Thanh âm MC cất cao giọng bên tai.

A, tới phiên mình rồi!

Từ vị trí ngồi chờ, Lâm Tịnh đứng dậy nhấc chân tiến lên đài diễn.

Khi đứng ở giữa sân khấu, MC yêu cầu anh làm một chút giới thiệu vắn tắt về bản thân, Lâm Tịnh hơi ngập ngừng một chút, sau đó cầm mic lên bắt đầu nói: “Dạ, lời đầu tiên em xin chân thành cám ơn BTC đã tạo điều kiện để hôm nay em có mặt ở tại trường quay này, em tên Lâm Tịnh, số báo danh 66, em xin gửi lời chào thân ái đến tất cả mọi người có mặt tại trường quay ngày hôm nay, một lần nữa, em xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người ạ!”

Nói xong anh cúi gập người chào 90 độ, sau đó mới tiến về phía máy hát chuẩn bị sẵng sàng cho bài kiểm tra đầu tiên của mình.

Dưới dài, khán giả cùng BGK khách mời không khỏi ngỡ ngàng trước lời giới thiệu rất chi vắn tắt của anh.

Một người trong ban không khỏi thốt lên rồi cười “Chỉ có thế thôi à?”

Một người khác mở đầu cầm mic lên trò chuyện, đây cũng là phút thư giãn ban đầu giúp thí sinh phần nào bớt căng thẳng “Này anh bạn trẻ, bạn có thể nói thêm đôi chút gì đó về bản thân hay chút sở thích của mình hay không?”

“Dạ rất tiếc ạ, em không có bất kỳ đặc biệt nào để giới thiệu với mọi người cả.” Lâm Tịnh bình tĩnh trả lời BGK.

“Ha ha, được đó cậu nhóc!” Vị BGK kia bật cười sảng khoái nói.

“Cậu bé thật vui tính.” Các BGK còn lại đều bật cười trước câu trả lời của anh. Trong khi Lâm Tịnh không rõ bọn họ đang cười cái gì, điều anh nói buồn cười như vậy sao? Nên chỉ có thể bày ra nụ cười khách sáo đáp lễ, trong lòng không hỏi tự hỏi ‘Au, thật khó hiểu! Không nghĩ nữa, tập trung cho bài thi thôi.’

Các vị BGK không đặt thêm câu hỏi nữa, mọi người kiềm lại tiếng cười và bảo anh có thể bắt đầu phần thi của mình.

MC kiêm nhiệm vụ nhấn nút bật bài hát cài sẵn trong máy, điệu nhạc quen thuộc bắt đầu vang lên.

Đây là bài hát từng rất hot cách đây ba năm, thời điểm đó từng tạo ra một cú hit lớn, bản thân nó không phải là bài được chọn làm bài hát chính trong album nhưng lại là bài hát đem lại thành công vang dội cho album đó.

Bài hát đó do một nhóm nhạc khá nổi thực hiện, làm mưa bão trên các bảng xếp hạng trong nước một đoạn thời gian, đã đem về các giải thưởng lớn nhỏ cho bọn họ, còn có xu hướng vượt biên tiến ra thế giới.

Lâm Tịnh bắt đầu cất lên tiếng hát:

Chiều hôm ấy tôi nhìn bầu trời xa xăm

Màu hoàng hôn nhuộm đẫm không gian xa thẳm

Tôi nhớ em, người con gái thuở năm nào

Người con gái khiến lòng tôi chao đảo

Người duy nhất có thể khiến cho con tim này

Ấm áp và xao xuyến bao nay

Chỉ có em người con gái ấy

Chỉ có em tình cảm chan đầy

Chỉ có em tình đầu đẹp đẽ

Chỉ có em lặng nghe tôi nói khẽ

Tôi muốn đến bên em, bảo bọc em

Muốn che chở em, mối tình riêng tôi




Bài hát kết thúc, âm nhạc cũng chậm rãi dừng hẳn, nhưng mọi người vẫn còn lặng trong dư âm bài hát, không chỉ người xem mà tất cả người trong BTC đều mất một khoản thời gian ngắn mới dứt ra được.

Ánh mắt mọi người cùng hướng về bóng dáng thiếu niên đang đứng trên sân khấu kia.

Vẫn là vị MC có định lực tốt, là người thoát khỏi dư âm trước nhất, anh cười nói “Vâng, cám ơn thí sinh số 66 đã hoàn tất phần thi đầu tiên của mình, chúng ta hãy cùng chờ điểm cho phần thi này là bao nhiêu.”

“Giọng hát của bạn trẻ này thật là tốt!” Vị giám khảo nam nói nhỏ với vị giám khảo nữ ngồi bên cạnh.

“Công nhận.” Cô gái này gật đầu, cười nhẹ nói “Tôi thấy tương đương cùng cậu nhóc số 27, lúc ấy tôi đã nghĩ sẽ không có thêm ai sánh được với cậu ấy, đúng là tôi quá vội vàng rồi, còn có rất nhiều hạt giống không kém, thật khiến người ta mong chờ!”

“Ha ha, tương lai VPOP đều nằm trong tay đám trẻ, càng có nhiều tài năng thì VPOP càng có thể tiến lên cao và xa hơn.” Vị giám khảo nam nói “Tôi thấy số 48 cũng khá, không nói giọng hát không tệ, riêng phần vũ đạo cũng cực tốt.”

“Nhóc số 9 cũng không kém đâu.” Một vị giám khảo khác nói.

“Tôi lại thích cậu số 52, đủ mãnh, cậu nhóc đó sinh ra như để đứng trên sân khấu vậy.” Một người khác nữa cũng nói.

Bên này các BGK không ngừng thầm trao đổi, còn các thí sinh bên dưới, người thưởng thức cũng có nhưng nhiều hơn là ghen ghét cùng cảnh giác.

Bỗng một vị giám khảo nam đề thanh âm lên nói “Có điểm số rồi kìa.”

Mọi người cùng nhìn về hướng màn hình lớn phía sau sân khấu, điểm số ca hát của Lâm Tịnh, 95 điểm, điểm số cao nhất từ lúc bắt đầu cuộc thi đến lúc này. Trước đó, người dẫn đầu điểm số phần ca hát là thí sinh số 27 với 94 điểm, vừa lúc Lâm Tịnh cao hơn đối phương 1 điểm.

Tuy chỉ nhỉnh hơn 1 điểm nhưng là số điểm cao nhất ở phần thi hát tính đến thời điểm này.

Phần thi tiếp theo là nhảy, ở phần này Lâm Tịnh chỉ đạt được 73 điểm, điểm bình quân đạt 84 điểm, tạm thời xếp thứ sáu trên bảng tổng xếp hạng.

Không biết liệu sau Lâm Tịnh còn có xuất hiện thêm hắc mã khiến thứ tự của anh giảm xuống hay không, nhưng với điểm số hiện tại Lâm Tịnh có thể nắm chắc bản thân đủ điểm lọt vào vòng thi chính, dư giả trong top 50 rồi.

Lâm Tịnh thực hiện xong phần thi của mình trong tiếng vỗ tay cổ động của tất cả mọi người có mặt tại trường quay, cùng những lời khen có cánh từ các BGK đánh giá về phần thi của mình.

Biên kịch ngồi trước màn hình xem xong đoạn ghi hình cũng rất hài lòng, ông quyết định chọn Lâm Tịnh làm một trong những điểm nhấn cho chương trình. Lâm Tịnh có giọng hát khá tốt và nhảy cũng được nốt, thêm ngoại hình ưa nhìn cũng chính là ưu điểm mạnh của anh.

Lâm Tịnh kết thúc phần thi được nhân viên hướng dẫn đưa đến vị trí ngồi của những người đã thi xong.

'Chậc, thi xong cái được ngồi ghế liền nè, lúc chưa thi thì chỉ có thể chịu tạm chấp nhận ngồi trực tiếp dưới sàn hà. Ngồi ghế có dựa lưng vẫn tốt hơn ngồi xếp bằng dưới đất nhiều.' Lâm Tịnh ngồi xuống chiếc ghế dựa bọc da được nhân viên chỉ định, anh không khỏi cảm thán trong lòng.

Vừa ngồi ổn thì một thí sinh khác ngồi cách anh hai hàng ghế trước quay đầu lại, nhìn anh cười giơ ngón cái lên “Xin chào, cậu hát thật tuyệt!”

Là anh chàng số thứ tự 27 có giọng hát được vị nữ giám khảo lúc nãy khen.

“Cảm ơn, cậu hát cũng tuyệt lắm, rất là sâu lắng !” Lâm Tịnh cười gật đầu đáp lại.

“Thật sao? Ha ha ha! Cảm ơn cậu.”

Lâm Tịnh không phải đơn thuần thổi xã giao, mà là khen thật lòng, thật sự đối phương rất có bản lĩnh.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 06:
Trong khi chờ đợi những người còn lại thi, ngồi rỗi không làm gì, Lâm Tịnh quyết định kiểm tra thông tin hệ thống, thời điểm có được điểm số cuối cùng phần thi của mình, anh có nghe thấy âm thanh ‘ting’ thông báo từ hệ thống, không rõ là nội dung gì.

Đem ý thức đi vào không gian, đầu tiên Lâm Tịnh kiểm tra cửa sổ trạng thái và phát hiện mục đánh giá tài năng đã thêm một điểm.

[Tên: Lâm Tịnh

Cấp bậc: 2

Danh hiệu: 0

Thanh nhạc: B-

Vũ đạo: C+

Ngoại hình: A+

Tài năng: B

Đặc điểm: Tiềm năng vô hạn

Điểm có thể phân bổ: 1.6 điểm

Kỹ năng: Bền bỉ (tăng 200% khả năng tiếp thu khi luyện tập/ học tập; giảm 50% mệt mỏi do quá trình luyện tập gây ra)].

‘Cái mục tài năng này là như thế nào nhỉ? Nó xuất hiện sau khi mình hoàn thành bài thi và được đánh giá khá tốt, ý là mình được người khác đánh giá có tài năng nên nó xuất hiện hay sao?’ Lâm Tịnh âm thầm suy đoán.

Tuy không xác định điều mình nghĩ có đúng hay không anh cũng không dây dưa nhiều về vấn đề này vì có nghĩ cũng không nghĩ ra được một hai ba bốn gì.

Lâm Tịnh tiếp tục kiểm tra những phần khác.

Phát hiện, một điểm nhỏ màu đỏ ở góc trái hệ thống đang nhấp nháy phát sáng hiển sự tồn tại của nó, Lâm Tịnh dùng ý niệm điểm vào mở.

Là một cái thông báo.

Khi cửa sổ mở ra, ngoài lời chúc mừng còn đính kèm hiệu ứng pháo hoa đẹp mắt.

Lâm Tịnh nhìn nhanh nội dung trên bảng thông báo chúc mừng một lần.

[CHÚC MỪNG!

<Sân khấu đầu tiên>

Bạn vừa hoàn thành lần diễn đầu tiên trên sân khấu một cách thành công và đã gây được ấn tượng sâu sắc với đa số khán giả.

Thưởng: Một lượt quay may mắn. -> Nhấp vào đây.]

‘Ô, có vụ này nữa hả? Quay may mắn sao? Không biết là gì đây nữa?’ Lâm Tịnh hơi ngạc nhiên về cái phần thưởng quay may mắn này. Không biết, nếu trong tương lai anh lại đạt đủ một số điều kiện nào đó thì thứ này sẽ lại xuất hiện nữa hay không. Nhưng những điều kiện gì mới thỏa mãn được nhận phần thưởng quay may mắn?

Cũng có thể là lần đầu anh trình diễn, ở bước đầu tiên thực hiện nhiệm vụ nên xuất hiện một món quà dành cho tân thủ cũng nên. Không phải trong các thể loại trò chơi đều là như vậy sao, ban đầu rất dễ có quà tặng, sau đó có muốn cũng không mong đợi được gì trừ phi bản thân cống nạp tiền trong túi mình thì mới được.

Nói Lâm Tịnh không quan tâm phần thưởng bất ngờ này là giả, dù sao anh cũng là con người bằng xương bằng thịt, con người mà, ai lại không thích mấy thứ tặng thưởng chứ, mà còn là phần thưởng khẳng định thực lực bản thân, thì không có chỗ nào chê được.

Lâm Tịnh nhất tâm nhị dụng, người ngoài chỉ thấy anh đang xem các bạn đồng hành thi đấu phía trước mặt, lại không biết anh đang làm việc riêng của mình. Trước mặt anh xuất hiện màn hình bán trong suốt chỉ có anh thấy được, anh dùng ý niệm nhấp vào.

Một vòng quay tương tự chiếc nón kỳ diệu xuất hiện, vòng tròn được phân ra nhiều phần hình quạt và có bốn màu sắc chủ đạo lần lượt là xám – đồng – bạc – vàng. Nhìn vào tỉ lệ phân bố thì màu xám chiếm hết một nửa, kế đó là màu đồng chiếm hai phần rưỡi, màu bạc một phần rưỡi cuối cùng là vàng chỉ có một phần nhỏ bé.

Lâm Tịnh nhấp vào nút bắt đầu ở góc trái cạnh vòng tròn, vòng quay bắt đầu chuyển động xoay nhanh sau đó chậm rãi dừng lại. Đến khi vòng quay dừng hẳn, mũi kim màu đỏ trên đỉnh vòng tròn điểm ở một ô màu đồng.

[CHÚC MỪNG!

Bạn nhận được một kỹ năng hạng đồng: Tỉnh như sáo .

Mô tả: Khi được kích hoạt bạn sẽ luôn tỉnh táo và không cảm thấy mệt mỏi cho dù không ngủ trong suốt năm ngày.

Làm lạnh: Ba mươi ngày.]

Là một kỹ năng khá tốt, sau này Lâm Tịnh phải ở chung với nhiều người, sẽ không giống trước kia có thể tùy ý vào phòng luyện tập hệ thống trong thời gian dài.

Với tặng thưởng này anh có thể tranh thủ thêm chút thời gian trau dồi kỹ năng cũng như tăng các chỉ số cá nhân lên.

Lâm Tịnh hài lòng với kỹ năng bản thân vừa nhận được.

“Xin mời thí sinh tiếp theo, thí sinh số 86.” Thanh âm MC lại vang lên bên tai.

Sau đó là một loạt trầm trồ phát lên.

“Wow! Anh ấy thật là đẹp trai quá đi!”

“A a a! Nam thần đó!”

Không khí xung quanh bỗng dậy lên nhốn nháo, Lâm Tịnh không khỏi thoát ý thức trở ra tò mò tìm hiểu.

Đoạn vừa rồi các thí sinh thể hiện không mấy nổi bật, khiến bầu không khí nhạt dần, lúc này đột nhiên sôi hẳn lên.

Lâm Tịnh đưa mắt nhìn về vị trí trung tâm sân khấu, chăm chú nhìn người đang đứng ở trên đó, sau khi nhìn rõ, anh không cầm được bật thốt lên.

“Ái chà!”

Cậu nhóc với mái tóc hường nỗi bật trên nước da trắng hồng, gương mặt góc cạnh với những đường nét hoàn mỹ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật của tạo hóa thiên vị rõ ràng.

Mặc dù tuổi còn nhỏ, dung mạo chưa nảy nở hoàn toàn, nhưng cũng đã đủ đốn gọn trái tim bao người đang có mặt ở nơi này rồi. Nếu dùng thang đánh giá của hệ thống có lẽ cậu ấy đang ở mức độ S.

Chàng trai xinh đẹp như tượng thần Hy Lạp này tên là Lý Thiên Tuấn, mười bảy tuổi. Điểm tổng trung bình là 92 điểm, số điểm rất cao, thành công lọt vào top mười xếp ở vị trí thứ hai, thấp hơn vị trí đầu 3 điểm.

Nói lại một chút vị trí đầu là của chàng trai số 27 ngồi cách chỗ Lâm Tịnh hai dãy ghế kia với số điểm trung bình là 95 điểm.

Lý Thiên Tuấn sau khi kết thúc bài thi của mình, các thí sinh còn lại đều thể hiện trung quy trung củ, không có quá nhiều đặc điểm hay có gì nổi bật khác.

Hắc mã được coi là quý giá vì nó ám chỉ hiếm có khó gặp, thể hiện sự vượt trội.

Theo như Lâm Tịnh đánh giá thì có khoản gần mười người trừ anh có thể tiến vào chung kết. Nhưng điều đó cũng không hoàn toàn chắc chắn bởi còn phải trãi qua mấy vòng thi nữa, đâu biết được tương lai sẽ có những biến động như thế nào.

Có thể người này ban đầu thể hiện tốt nhưng về sau vì các yếu tố khách quan, chủ quan hoặc tâm lý hoặc thể lực nào đó khiến cho biểu hiện thất thường bị loại hay rút khỏi chương trình giữa chừng.

Lại có người trong quá trình tham gia chương trình tiến bộ thần tốc, may mắn thắng được vòng nguyệt quế cuối cùng.

Dù sao thì ở những chương trình thể loại sống còn như này thì điều như trên là thường xuyên xảy ra, có khác biệt là mức độ lớn nhỏ mà thôi.

Lâm Tịnh tuy có chút ấn tượng với chương trình này nhưng đã qua hơn mười năm anh cũng không dám đảm bảo những gì mình nhớ là hoàn toàn chính xác.

Cộng thêm hiện tại anh tham gia thi tuyển, ảnh hưởng bởi hiệu ứng cánh bướm mà bị thay đổi cũng nên. Vì thế, cho dù anh có nhớ rõ được đoạn thời gian này hay không thì cũng chỉ dùng nó để tham khảo mà không phải tin tưởng tuyệt đối vào việc nó sẽ diễn ra y như vậy.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 07:
Thời điểm chờ đến lượt bản thân thi, tâm tình Lâm Tịnh lúc ấy đều là hồi hộp không nghĩ khác, khi đã thi xong, nhận được kết quả rồi, ngồi chờ những người còn lại thi anh mới cảm giác được mệt mỏi manh nha lan tràn, cũng may anh vẫn nhẫn nại được ngồi chờ đến kết thúc.

Tổng kết cuối cùng, thứ hạng của anh bị tuột xuống một hạng, nhưng tổng thể thứ tự vẫn nằm trong top mười, khởi đầu này tốt hơn nhiều so với dự kiến ban đầu của anh.

Lúc này thanh âm MC vang lên: “Cám ơn các bạn đã đến tham gia dự tuyển để chương trình của chúng tôi được diễn ra thành công tốt đẹp.” Một tay MC đặt chéo cung trước ngực, đại diện tổ chương trình cúi chào mọi người.

Dẫn chương trình có hai MC phối hợp lẫn nhau, dù vậy, điều khiển xuyên suốt cả chương trình đến thời điểm này, ít nhiều đều có chút thấm mệt nhưng họ vẫn giữ vững nụ cười chuyên nghiệp trên môi.

Sau màn tỏ lòng cảm mến, nam MC kê micro lên miệng nói “Đối với các bạn thí sinh vào vòng top năm mươi, mọi người nghỉ giải lao mười phút tại chỗ, sau đó chúng ta sẽ trở lại kết thúc bế mạc của buổi kiểm tra hôm nay.”

Thời điểm các thí sinh kết thúc phần thi của mình, sau khi có kết quả chấm điểm, sẽ được nhân viên tổ chương trình hướng dẫn an bài chỗ ngồi của mình, những người lọt vào top năm mươi đều được xếp ngồi cùng một chỗ, một lát tham dự nghi thức bế mạc cũng sẽ không bị lộn xộn.

MC vừa nói xong, cả khán phòng ồ lên một loạt tiếng thở dài, phải nói đến thời điểm này tất cả mọi người đều thấm mệt.

Từ bên trong cánh gà, một loạt bạn trẻ năng động nối tiếp nhau đi ra, trong tay bưng một cái thúng lớn đựng bánh và nước suối, có một sợi dây đeo chéo qua vai, bọn họ tỏa ra đi xuống hội trường, tiếp năng lượng cho tất cả mọi người đang có mặt.

Phía BGK, cung cách nhân viên hậu cần lịch sự hơn, bánh trái được xếp trên mâm nhỏ bưng ra.

Rất nhanh mười phút giải lao kết thúc, mọi người sau khi được tiếp năng lượng tinh thần cũng phấn chấn hơn.

Hai MC trở lại sân khấu, sau phần khởi động đối đáp vài câu nói chuyện vui vẻ, lúc này họ mời người đại diện BTC chương trình lên phát biểu đôi lời cùng chủ trì bế mạc.

Sau khi thủ tục bế mạc kết thúc, mọi người cùng chụp chung một tấm ảnh lưu niệm. Sau khi đã xong hết các công đoạn bắt buộc, MC nói “Một lần nữa xin chúc mừng các thí sinh tiến vào top năm mươi, bây giờ, các bạn hãy làm theo hướng dẫn của nhân viên trở về nghỉ ngơi cũng như chuẩn bị đồ dùng cá nhân. Đúng 9 giờ sáng mai, mọi người tập trung tại đây, chúng tôi sẽ phân ký túc xá chung để các bạn thuận tiện chuẩn bị cho các vòng thi tiếp theo. Rất cám ơn mọi người đã bớt thời gian đến tham dự cùng chương trình của chúng tôi ngày hôm nay...”

Lâm Tịnh đón taxi trở về phòng trọ của mình, vẫn cái phòng ọp ẹp kia, thời gian qua điều anh quan tâm là nâng cao kỹ năng, chỗ ở không cần chú ý nhiều. Sắp tới chương trình an bài cho ký túc xá, kết thúc chương trình anh thành công được chọn ra mắt thì sẽ ở ký túc xá của công ty, nếu thất bại, khi ấy hẳn tính tiếp. Với lại, anh không nghĩ bản thân sẽ thất bại.

Tất cả vật dụng cá nhân Lâm Tịnh đều để gọn trong cái vali kỳ diệu, anh không quá kén chọn vừa đủ sài là được, cho nên về số lượng thì vật dụng của anh so với nguyên chủ còn ít hơn một chút. Đồ dùng của nguyên chủ hầu hết đều hư hại, sau ngày thứ hai đến thế giới này anh liền thanh lý sạch sẽ, vật dụng sinh hoạt hàng ngày chủ yếu đều lấy từ vali theo anh tới đây.

….

9 giờ sáng hôm sau, năm mươi thí sinh đã có mặt đông đủ trước cửa nhà thể thao, người bên BTC sớm có mặt ở đó tiếp đón. Dưới sự chỉ dẫn của các nhân viên, mọi người phân hai nhóm lên xe. BTC chuẩn bị hẳn hai chiếc xe bus lớn để đưa tất cả đến ký túc xá như đã thông báo trước đó.



Tại ký túc xá, các thí sinh được phân chia phòng theo thứ hạng đạt được trong vòng sơ loại hôm qua, và sau này sẽ được điều chỉnh lại khi có nhiệm vụ theo nhóm.

Phòng ký túc xá khá rộng, mỗi phòng ngủ xếp năm người, có hai giường tầng và một giường đơn.

Lâm Tịnh không thích người khác ngồi lên giường mình nên quyết định chọn tầng trên của giường tầng.

Sắp xếp hành lý xong xuôi, thay đồng phục được phát, các thí sinh rời khỏi phòng đi đến sảnh tập trung.

Khi xác nhận tất cả đã đến đông đủ, vị đại diện chương trình đưa mắt nhìn một lượt mọi người, sau đó cười nói: “Xin chào các bạn, tôi là Tần Trung, từ bây giờ trở đi chúng ta sẽ cùng đồng hành với nhau trong một khoảng thời gian.

Trước tiên, chúng tôi sẽ dựa vào kết quả bài kiểm tra hôm qua kết hợp với đánh giá của BGK về kỹ năng cơ bản của các bạn, sau đó sẽ phân nhóm hợp lý cho từng người.

Các bạn sẽ được đào tạo về thanh nhạc và vũ đạo bởi các chuyên gia.

Các bạn có nhớ thứ hạng của mình không?”

“Có ạ!”

“Tốt, hãy nhớ kỹ và lấy đó làm động lực, vì thứ hạng không phải là bất dịch.

Bạn có thể thay đổi nó bất kỳ lúc nào bạn muốn. Tất cả phụ thuộc vào sự chăm chỉ nỗ lực và cống hiến của bạn.

Cho các bạn một ví dụ thế này,

Lớp rèn luyện chia làm ba cấp: Sơ cấp – trung cấp – cao cấp.

Sau khi bàn bạc và hỏi ý kiến từ BGK và chuyên gia chúng tôi đã phân nhóm xong cho mọi người, các nhóm sẽ được xếp vào lớp rèn luyện phù hợp.

Nếu bạn có thể tiếp thu và vận dụng tốt bài học ở lớp cơ bản, bạn sẽ được chuyển lên lớp trung cấp hoặc hơn tùy thuộc vào trình độ bạn đạt được.

Và, một ai đó ở lớp cao cấp lại không thể phát huy được năng lực ở trong ban cấp này, người đó sẽ bị hạ xuống ban cấp phía dưới thích hợp hơn.

Các bạn có hai tuần để học tập cũng như hoàn thiện và nâng cao kỹ năng của mình. Sau đó chúng ta sẽ có một bài kiểm tra chính thức để đánh giá những gì các bạn đã học được.

Lưu ý, bài kiểm tra này rất quan trọng, nó sẽ đánh giá và xếp lại thứ hạng của các bạn, sẽ có giới hạn về số lượng vị trí trên bảng xếp hạng đó. Nghĩa là, một số người trong các bạn sẽ phải dừng cuộc chơi nếu không đạt được thứ hạng tốt nằm trong danh sách hạng định về số lượng ấy.

Nói vậy mọi người đã rõ ràng chưa? Có ai muốn hỏi thêm gì hay không?”

“Đã rõ rồi ạ!”

“Tốt! Bây giờ tôi đọc đến tên ai thì người đó hãy bước lên và nhận huy hiệu phân lớp của chính mình nhé!”

Lâm Tịnh nhận được một huy hiệu cho lớp thanh nhạc cao cấp và một cho lớp vũ đạo trung cấp.

Đa số người đều được phân lớp tương tự như anh, một cao một thấp, nhưng không quá cách biệt. Tuy nhiên cũng có đối tượng đặc biệt, điển hình anh bạn số thứ tự 27 đạt hạng nhất kia.

Chàng thanh niên này có một cái tên khá tiêu biểu dành cho mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết, Vấn Thiên. Thanh nhạc lẫn vũ đạo đều rất tốt và đồng đều, hiển nhiên được xếp vào cả hai lớp cao cấp.

Trái ngược với anh bạn này là một thí sinh khác tên Lý Lập Thần, hai huy hiệu đều thuộc lớp cơ bản, nghe đâu người này là một diễn viên từng có đoạn thời gian ngắn khá hot, nhưng sau đó bỗng im lặng cho đến hiện tại gần như không còn mấy ai biết đến danh tính.

Lý Lập Thần có giọng hát ổn nhưng không đủ để vào được lớp trung cấp, vũ đạo cũng không tốt chỉ suýt soát đạt chuẩn. Cậu ta vượt qua vòng loại với số điểm áp chót, đạt thứ hạng năm mươi.

Nếu nhìn kỹ ta có thể thấy rõ tay cậu đang run nhẹ và trên mu bàn tay gân xanh như ẩn hiện nhô lên, có lẽ do cầm hai cái huy hiệu màu đồng kia quá chặt.

Có lẽ vì biết đoản bản của bản thân và hiện thực tàn khốc cùng nghĩ đến tương lai không mấy khả quan của mình, trông tâm trạng của cậu ta không quá tốt, nụ cười có chút gượng gạo.

Thậm chí ngay từ hôm qua khi điểm số được công bố cậu ta còn không giữ được bình tĩnh mà mở miệng nói ra một số câu oán giận cùng phàn nàn.

Nhìn cách cậu chàng biểu hiện anh dám đánh cược mười con cá mặn, cậu ta nhất định đã lọt vào ‘mắt xanh’ của mấy người trong BTC rồi.

Nhất định người trong BTC rất hài lòng với điều này, với một chương trình sống còn ngoài các yếu tốt tốt đẹp thì cũng cần ‘phe phản diện’ châm chút dầu, quạt thêm gió để điểm xuyến cho ngọn lửa cháy bừng lên thêm rực rỡ.

Thậm chí có những chương trình phát rồ đến nổi vì rating họ có thể đem tâm ném cho chó ăn, đi cắt ghép một cách ác ý. Và những đối tượng bị bọn họ tuyển chọn đều có kết quả rất không tốt. Có người vì vậy mà bị chặn đứng sự nghiệp trong ngành giải trí, thậm chí không đứng dậy nổi mà phải vứt bỏ giấc mơ của mình.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 08:
Sau khi mỗi người đều đã nhận xong phù hiệu phân lớp, ngày đầu, mọi người sẽ được nghỉ ngơi để làm quen chỗ ở cũng như chỗ sinh hoạt, trước khi giải tán, vị đại diện bật mí bài hát chủ đề kiểm tra mà mấy người Lâm Tịnh sẽ phải thi sau hai tuần nữa.

“Chủ đề bài hát là … Tỏa Sáng!” Hai chữ cuối cùng được vị đại diện nhấn mạnh như thể hét lên, sau đó anh bấm vào nút điều khiển trong tay, mắt hướng nhìn màn hình lớn trước mặt “Các bạn nghe một đoạn nhạc của bài hát này nhé!”

Màn hình lớn ốp sát tường sáng lên, âm nhạc cùng ca từ bắt đầu vang vọng khắp đại sảnh, trên màn hình vũ sư xuất hiện bắt đầu nhảy vũ đạo của bài hát ấy.

Giai điệu ban đầu có vẻ khá dễ hát nhưng điệu nhảy lại phức tạp, đến phần điệp khúc độ khó càng bùng nổ, khó khăn được nhân đôi.

Lâm Tịnh âm thầm quan sát những thí sinh khác, ngoại trừ một vài cá nhân thuộc thứ hạng cao tự tin với kỹ năng nhảy của mình thì đa số người đều có chút lo lắng, loáng thoáng có tiếng hút khí cùng than thở nhẹ vang lên.

Đối với Lâm Tịnh, hiện kỹ năng nhảy vừa đủ đạt tiêu chuẩn, so với điệu nhảy này rõ ràng quá khó rồi, nó ở một cấp bậc hoàn toàn mới. Nếu muốn đạt điểm cao trong bài thi sắp tới, anh phải không ngừng rèn luyện, đột phá kỹ năng bản thân mới được. Lâm Tịnh âm thầm làm tính toán trong lòng.

Hai tuần nghe có vẻ không ngắn nhưng đối với việc hoàn thiện nâng cao kỹ năng biểu diễn lên một tầm cao nhất định thì độ khó của nó đã ở một mức độ khác, thời gian như vậy quả thực quá gấp gáp rồi.

Trong hai tuần này, cuộc sống của tất cả các thí sinh không khác nào lửa đốt sau mông, mỗi người đều vận dụng hết thảy sức lực bản thân, tranh thủ từng chút thời gian để học tập, hấp thu các tri thức mà bọn họ còn thiếu xót. Dưới sự dẫn dắt từ các chuyên gia, tất cả đều hy vọng bản thân sẽ có thể làm nên một sự thay đổi khác.

Lâm Tịnh đạt được kỹ năng mới 'Tỉnh như sáo' từ vòng quay may mắn trước đó, nhờ cái kỹ năng này giúp anh gian lận được thêm kha khá thời gian luyện tập.

Mặc khác, khi sử dụng kỹ năng trên thì sẽ có chút ít tác dụng phụ, đó là sự cân bằng, khi bạn dùng bao nhiêu lực thì tất nhiên cũng cần trả bấy nhiêu phí cho nó. Tựa như chiếc xe máy muốn nó hoạt động thì phải cung cấp xăng đầy đủ thì nó mới có thể chạy vậy.

Lâm Tịnh thông qua kỹ năng ‘Tỉnh như sáo’ không cần ngủ nghỉ vẫn tràn ngập năng lượng trong suốt năm ngày liên tục dùng cho việc luyện tập, như vậy, năng lượng cơ thể anh tiêu thụ cũng sẽ theo tỉ lệ thuận tăng theo.

Nói đơn giản dễ hiểu chính là nhu cầu ăn uống của anh đều tăng lên. Bình thường, anh ăn ba bữa với lượng vừa đủ tiêu hao cho một ngày, nhưng khi dùng kỹ năng này việc ăn uống của anh tăng hơn gấp đôi, gần gấp ba.

Cứ cách một đoạn thời gian anh lại thấy khát và đói.

May thay, cơm tập thể nơi đây hương vị tuy bình thường, nhưng không giới hạn về lượng, chỉ cần bạn đảm bảo mình có thể ăn hết và không bỏ thừa chút thức ăn thì mọi chuyện đều dễ nói.

Sau những trả giá của sự nỗ lực bền bỉ, kết quả Lâm Tịnh nhận được hồi đáp rất khả quan. Đến ngày thứ sáu, kỹ năng mất hiệu lực phải đợi nó hồi xong thời gian làm lạnh thì mới có thể dùng tiếp, nhưng bấy nhiêu đó đã đủ để Lâm Tịnh tăng kỹ năng vũ đạo của mình lên B- và thanh nhạc lên mức B.

Một kết quả rất đáng mừng.

Hiện tại Lâm Tịnh đã có thể kết hợp giữa vũ đạo cùng thanh nhạc trôi chảy, chỉ cần chăm chỉ rèn luyện thêm, lại tiếp thu chỉ dẫn từ các chuyên gia, ngày thi đấu đến miễn giữ vững phong độ như ở lúc luyện tập liền không thành vấn đề.

Rất nhanh thời lượng hai tuần đã đến, còn một ngày là đến hạn ngày kiểm tra, cuối ngày này, các giảng viên thông báo kết thúc lớp học và mọi người tự do nghỉ ngơi, các thí sinh có một ngày để làm tốt tư tưởng cho bản thân chuẩn bị ngày mai thi đấu được tốt nhất.

Khi bóng lưng giảng viên vừa ra khỏi phòng tập, Lâm Tịnh cùng các thí sinh đều ngã nghiên kiếm chỗ nghỉ ngơi, ai nấy cũng đều mệt không nhẹ. Cả người Lâm Tịnh như mới vừa lội từ trong ao nước ra, anh vừa cầm khăn lông thấm mồ hôi trên người vừa đi ra khỏi phòng tập hướng dãy ghế dựa kê sát hành lang không chút hình tượng ngã ngồi xuống, thở hồng hộc.

Nghỉ ngơi được khoảng mười lăm phút, anh cảm giác cơ thể đã hồi phục kha khá, thì đứng dậy đi lấy túi cá nhân trở lại ghế ngồi, cầm ra bình nước suối vặn nắp liền dốc uống ừng ực gần hết cả bình 500ml.

Tinh thần đã trở lại, trong lúc ngồi nghỉ ngơi thêm, Lâm Tịnh mở bảng trạng thái cá nhân ra xem.

[Tên: Lâm Tịnh

Cấp bậc: 4

Danh hiệu: 0

Thanh nhạc: B

Vũ đạo: B-

Ngoại hình: A+

Tài năng: B

Đặc điểm: Tiềm năng vô hạn

Điểm có thể phân bổ: 2.1 điểm

Kỹ năng: Bền bỉ, Tỉnh như sáo (hết hạn làm lạnh còn lại: 17 ngày).]

Trong lúc Lâm Tịnh đang kiểm tra bảng trạng thái thì Trần Vân, người đứng thứ chín trong vòng sơ loại vừa rồi, cũng là bạn cùng phòng đi đến ngồi xuống bên cạnh anh.

Trần Vân đưa cho Lâm Tịnh một thanh sô cô la hỏi: “Ăn không?”

“Cảm ơn, mình dành để ăn khuya, dành bụng lát ăn cơm trưa, hihi.” Lâm Tịnh nhận cười cười.

“Mệt không?” Trần Vân cười hỏi.

“Còn phải nói, thật đuối muốn chết!” Lâm Tịnh ũ rủ than.

“Đúng vậy! Mới vòng hai thôi mà đã vậy, không biết các vòng tiếp theo sẽ thế nào đây?” Hai tay Trần Vân gác trên thành ghế, hai chân sải thẳng tùy ý bắt chéo phía trước phụ họa.

Cả hai ở chung cũng gần được nửa tháng, tính cách cả hai có chút tương đồng, có người trò chuyện trút bầu tâm sự tâm tình cũng thoải mái hơn.

Với lại mấy ngày trước anh cứu người này một mạng nên anh ta đối với anh càng thân thiện hơn một chút.

Hôm đó cả hai đều đang đi xuống cầu thang, bỗng một nhóm ba người từ phía sau đi tới, bọn họ vừa đi nhanh vừa đùa giỡn, quơ tay múa chân với nhau, một không chú ý Trần Vân đã bị bọn họ bất ngờ va phải mất thăng bằng ngã xuống.

Lúc đó Lâm Tịnh đi ở phía sau, anh vẫn luôn cảnh giác với ba người kia, thấy vậy lập tức tay nhanh hơn não, một tay dùng sức nắm lấy cổ áo Trần Vân kéo ghì lại, tay kia giữ chặt thanh chắn mới tránh được một kiếp nguy hiểm kia.

Vị trí Trần Vân cách tầng kế còn một khoản khá xa, nếu ngã xuống bị thương ảnh hưởng đến cuộc thi sắp tới, khả năng sẽ bị loại khỏi cuộc thi.

Mặc dù Lâm Tịnh cảm thấy chuyện đó không đáng là gì, chỉ thuận tay níu anh ta lại, nếu là người khác họ cũng sẽ làm như vậy.

Đối với Trần Vân, hành động kia không khác gì ân nhân cứu mạng cũng như mộng tưởng của anh ta.

Nếu thật sự Trần Vân bị ngã xuống, với khoảng cách đó, nhẹ thì bong gân trật khớp, nặng là gãy xương vỡ đầu, dù là trường hợp nào, đối với anh ấy ở thời điểm này đều là điểm chết người.

Đến với chương trình này là cơ hội duy nhất để Trần Vân có thể thực hiện mộng tưởng của mình, nếu lần này thất bại, anh phải từ bỏ nó. Trước khi đăng ký tham gia chương trình này, anh đã giao ước với bố mẹ mình, anh thành công sẽ được tùy ý làm theo ý mình, thất bại, trở về nhà nghe theo an bài của gia đình.

Trong nhà dù đã có anh cả và anh hai kế thừa gia nghiệp, riêng anh tùy theo đam mê cũng sẽ không ảnh hưởng gì, không hiểu sao ba mẹ anh lại không thích anh đi theo con đường này đến vậy.

Mặc cho ngành giải trí được xem là số 1 số 2 trong số các ngành nghề hàng đầu được nhiều người săn đón như hiện nay, với hơn 90% người trên thế giới đều điên cuồng vì nó.

Thì vẫn tồn tại một số ít thành phần vẫn giữ theo lý quan niệm cũ lỗi thời, cho rằng làm những ngành nghề như diễn viên hay ca sĩ,... đi xuất đầu lộ diện diễn trò mua vui trước công chúng là không tốt, không có tiền đồ.

Chính vì thêm yếu tố trên nên hành động của Lâm Tịnh trong lòng Trần Vân càng thêm có trọng lượng hơn bao giờ hết, nếu nói anh chính là cọng rơm cấp cứu lúc nguy nan cũng không quá.

Bởi vì không phát sinh tai nạn, xem như sơ suất ngoài ý muốn, đối phương hướng hai người Trần Vân và Lâm Tịnh xin lỗi liền kết thúc.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 09:
Từ sau chuyện đó Trần Vân cảnh giác hơn, không dám tiếp xúc quá thân cận cùng những người khác ngoại trừ Lâm Tịnh.

Không rõ từ khi nào giữa hai lập nên một tình hữu nghị kỳ lạ, Lâm Tịnh cũng không chán ghét Trần Vân, thậm chí có thưởng thức tài năng của anh ta. Trần Vân không những hát tốt, nhảy giỏi còn có khả năng sáng tác nhạc và biên tập lại các bài hát nữa.

Trong gần hai tuần này, sinh hoạt chung cùng mọi người, Lâm Tịnh tiếp xúc không ít người, người thân thiện cũng có, kẻ xấu tính cũng có, nhìn nhau sinh ghét cũng có, thường sẽ âm dương quái khí ngáng chân nhau hoặc trà ngôn trà ngữ ngấm ngầm ám chỉ này nọ là chuyện bình thường.

Nếu không phải nơi này gắn nhiều máy quay ở chung quanh, và luôn mở 24/7 thì không đơn giản chỉ những lời nói cay độc hay chút trò vặt đấu đá lẫn nhau như vậy.

Không phải Lâm Tịnh nói quá, mà hiện thực nó vốn như vậy.

Trong xã hội rộng lớn loại người nào cũng có, chỉ có loại người bạn không nghĩ đến chứ không có loại người nào mà không tồn tại, từ tốt đến xấu thậm chí là ác.

Đặc biệt kẻ xấu lại chiếm tỉ lệ không hề nhỏ.

Trong các thí sinh tham gia chương trình một số người không lo khắc phục khuyết điểm của mình mà nỗ lực hoàn thiện bản thân để vương lên, ngược lại đi trách móc thậm chí ghi hận người khác chỉ bởi bọn họ quá nỗ lực, quá chịu thương chịu khó luyện tập thăng tiến vươn lên.

Những nhóm người này ham thích các món lợi to nhỏ, muốn tất cả mọi thứ nhưng lại không muốn trả giá vì nó.

Tâm hồn bọn họ xấu xí vì bị tính ích kỷ, tham lam vụ lợi chiếm giữ, luôn có cái nhìn đố kị, ganh ghét với những người ở phía trước mình. Đôi lúc còn sẽ làm trò hãm hại đối phương trước mặt mọi người nhằm hạ thấp người đó xuống.

Bọn họ không bao giờ thừa nhận bản thân không bằng người do không đủ nỗ lực, không trả giá đủ như người ta mà chỉ biết cho rằng đối phương đang ra vẻ, làm màu trước mọi người.

Bọn họ nghĩ rằng, do đối phương may mắn, nếu thần may mắn không còn thì cái vị trí ấy hiển nhiên là của bọn họ rồi.

Lâm Tịnh cũng may mắn bạn cùng phòng với anh xem như dễ ở chung, ít nhất không có người gây chuyện thị phi, tuy không quá thân thiện nhưng đều tôn trọng nhau như khách.

Mà Lâm Tịnh cũng không đặc biệt thân thiết với ai, trừ Trần Vân sau sự kiện kia, và cũng là anh ta chủ động thân cận cùng anh, quan hệ bọn họ mới được nâng lên một bậc, nếu không cũng không khác mọi người là mấy.

Dù sao bọn họ ở chung vỏn vẹn chỉ có hai tuần, hầu hết thời gian chăm chăm vào rèn luyện, ăn, ngủ nghỉ đều cảm thấy không đủ thì thời gian đâu để mọi người hiểu lẫn nhau, không phải xem nhau như đối thủ một mất một còn là tốt rồi.

Thực ra, chuyện thí sinh đấu đá, hãm hại lẫn nhau phần lớn rơi vào top càng cuối, các thí sinh ở top càng cao, nhất là những người ở trong top mười thì không ai dám đến làm phiền bọn họ.

Cũng vì áp lực nặng nề từ các giảng viên nghiêm khắc, từ không khí luyện tập, một số thí sinh có cái tôi quá lớn khi bị giảng viên phê bình hoặc chỉ ra lỗi ở trước mặt người khác, lại thêm tuổi đời còn quá trẻ, tuổi từ mười sáu đến hai mươi, rất dễ dàng bị bùng nổ.

Một khi oán giận không chỗ tan, chỉ cần một chút va chạm nhỏ cũng đủ nổ tung cả toàn trường.

Dù vậy, chuyện quan trọng nhất đối với mọi người chính là ngày sách hạch càng đến gần, bài thi lần này sẽ đánh giá lại xếp hạng của các thí sinh, cũng quyết định những ai có thể tiếp tục trụ lại và những người nào phải rời đi.

Đây là chương trình sống còn, không có sự nhân nhượng nào ở đây.
....

Cuối cùng cái ngày kiểm tra đó cũng đã đến.

Buổi tối ngày này, mọi người đều tập trung ở phim trường, sân khấu phía trước lắp đặt chuyên nghiệp hơn hôm sơ tuyển, mọi ánh sáng đèn đều chú mục ở nơi đó.

Lúc này, MC trong cánh gà đi ra, dưới ánh đèn sáng lóa, dùng nụ cười chuyên nghiệp chào hỏi các thí sinh đang ngồi bên dưới: “Chào mọi người, các bạn đều ổn cả chứ? Trải qua hai tuần vừa qua mọi người cảm thấy thế nào?”

Dưới toàn trường liền oanh động lên.

“Rất tốt ạ!”

“Nó thật kinh khủng! Em nghĩ bản thân sắp về với đất mẹ rồi!”

“Rất tuyệt ạ! Em đã học được thêm rất nhiều thứ thú vị.”

“Được làm quen nhiều bạn mới, học hỏi được nhiều điều từ mọi người, em cảm thấy rất là vui!”



Sau một hồi nghe mọi người bùng nổ tâm trạng, MC khéo léo chọn đúng thời điểm chuyển đề tài “Xem ra các huấn luyện viên đã rất nghiêm khắc với mọi người nhỉ?” Cười nhẹ một cái anh nói tiếp “… Và các bạn cũng đã vô cùng nỗ lực, hy vọng một lát nữa, các bạn đều giữ vững tinh thần, thể hiện tốt những gì mình đã học được.”

Sau đó, MC chuyển qua giới thiệu thành phần ban giám khảo với mọi người.

Các vị trong ban giám khảo sau khi nhận được các tràng vỗ tay từ các thí sinh, MC mới đi vào vấn đề chính, nêu lên thể lệ lần kiểm tra này.

“Mọi người cũng đã nắm đề tài kiểm tra lần này rồi đúng không, tôi sẽ không nhắc lại phần đó, mà chỉ lưu ý về thể lệ phiếu bầu lần kiểm tra này mà thôi.

Tức là, chính các bạn cũng được phép trở thành một phần của người đánh giá.

Các bạn sẽ có một phiếu bầu và sẽ bầu chọn cho thí sinh mà mình xem trọng hoặc yêu thích.

Mỗi phiếu đại diện cho một điểm.”

Lúc này toàn trường lại ồn ào lên.

“Trời ạ!”

“Điên rồi!”

Nhưng MC vẫn bình tĩnh, tăng âm lượng lên một chút, tiếp tục nói: “Về phần ban giám khảo sẽ chấm điểm theo thang điểm từ 1 đến 10. Điểm cuối cùng áp dụng cho xếp hạng là tổng điểm từ các thí sinh bầu cộng với tổng điểm nhân đôi do ban giám khảo chấm.

Ví dụ, nếu bạn được bầu ba phiếu và tổng điểm của năm vị giám khảo cộng lại là 50 thì tổng điểm của bạn sẽ là 3+ (50 x 2) = 103 điểm.”

Dừng một chút, MC đề giọng lên một chút nói “Và giờ đây, chúng ta bắt đầu với việc bốc thăm để xác nhận thứ tự biểu diễn trước sau. Xin mời các bạn xếp hạng từ 1 đến 10 tiến lên sân khấu theo thứ tự từ cao đến thấp tiến hành bốc thăm đầu tiên.”

Mọi người xếp hàng có trật tự đi lên sân khấu bốc lá thăm của mình, Lâm Tịnh bốc được số 16, không sớm cũng không quá trễ, anh khá hài lòng.

Không biết là trùng hợp hay có sự sắp xếp từ trước mà những thí sinh thi trước anh đều là người có hạng thấp ở vòng thi trước.

Không phải anh chê bai gì nhưng những người này quả thật chưa đủ trình độ để hoàn thành biểu diễn bài hát chủ đề lần này chỉ trong hai tuần luyện tập.

Quả nhiên, những thí sinh kia thi trước anh một phần do áp lực, một phần do độ khó thể hiện bài hát khiến cho biểu hiện của bọn họ trông khá tồi tệ, thậm chí có người còn hát sai lời, lạc nhịp hoặc quên mất vũ đạo tiếp theo ra sao.

Tóm lại chính là một tai nạn nhãn tiền.

Thực ra cũng có một hai người vượt qua thử thách hoàn thành trọn vẹn bài thi, nhưng cũng chỉ ở mức tạm ổn, nó không gây được điểm nhấn nào.

Rõ ràng một bài hát có độ hit tiềm năng cao, sôi động và vui vẻ lại bị biểu diễn thành nhạt nhẽo, thường thường không chút ấn tượng.

Dưới khán đài, ban giám khảo liếc mắt trao đổi với nhau, bọn họ cảm giác bản thân sắp mất kiên nhẫn, có ai cứu bọn họ không, đôi mắt và lỗ tai của bọn họ đang cần sự gột rửa, cứu rỗi gấp.

Khi sự buồn chán gần đạt đến đỉnh thì lượt thi của Lâm Tịnh cũng đến…
 
Sửa lần cuối:
Top