Lượt xem của khách bị giới hạn

[Hệ thống] Bị ép trở thành idol số 1 - MUALARUNG91

[Hệ thống] Bị ép trở thành idol số 1 - MUALARUNG91

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,778
Điểm cảm xúc
567
Điểm
113
Chương 40:
Kết thúc cuộc họp, mọi người thống nhất bài hát đầu tay của nhóm xong, trong ngày, một bài viết được đăng trên trang chính công ty, và sau đó liền có những từ khóa tìm kiếm hot được nhiều lượt truy cập.

[IDSTAR sẽ debut vào ngày 20 tháng 08]

[IDSTAR, nhóm tân binh chiến thắng trong chương trình sống còn, đếm ngược ngày debut.]

[IDSTAR và chiến trường VPOP tháng 8.]

Tin tức vừa ra, làn sóng người hâm mộ lập tức nhiệt trở lại, mọi người chúc mừng và bắt đầu đếm ngược thời gian thần tượng mình chính thức ra mắt bài hát đầu tiên.

_A a a! Cuối cùng mị cũng chờ đến ngày này!

_Lót dép ngồi chờ ngày các anh của pé ra mắt!

_Nghe nói các em ấy đang có lịch quay chương trình thực tế, hy vọng các em giữ sức khỏe tốt, đừng mệt quá.


Rất nhanh một tuần đã trôi, nữa đêm, trên trang chủ công quản lý năm chàng trai xuất hiện một video ngắn. Đây một đoạn teaser trong album mini của nhóm Idstar sắp được ra mắt.

[Teaser official của IDSTAR ‘Timeline: Miracle boys’.]

Nhìn hình ảnh màn hình chờ, đó là một bàn tay giơ lên chạm vào những bánh răng bất quy tắc màu vàng kim có kích thước lớn nhỏ khác nhau. Sự đối lập giữa một bàn tay thon dài tại vị trí trung tâm đại diện cho nhân khí và xung quanh là các bánh răng kim loại lạnh lẽo khiến cho người xem liền có ấn tượng.

Khi nhấn vào nút ‘Play’, màn hình lập tức tối sầm, dòng phụ đề bên dưới gồm hai ngôn ngữ Anh – Việt chạy song song.

[Khi còn nhỏ tôi nhìn lên bầu trời xem mặt trời mọc mặt trời lặn, tôi tò mò tự hỏi vì sao có hiện tượng như vậy?

Tôi được đáp vì đó là thời gian lặng lẽ trôi theo vòng tuần hoàn vẫn luôn lặp lại, mà được chúng ta quy ước theo chiều kim đồng hồ trong một ngày.

Rồi tôi nhìn đồng hồ và tự hỏi nó hoạt động theo nguyên lý nào? Vì sao có thể đánh giá thời gian chuẩn xác như vậy?

Tôi nắm chiếc đồng hồ nhỏ trong tay và ngẩn đầu nhìn tháp đồng hồ trước mặt…]

‘Tích Tắc! Tích Tắc!’

Âm thanh kim đồng hồ di chuyển, rồi một âm thanh như âm thanh cuốn băng bắt đầu xoay khi chiếu một bộ phim. Cùng lúc đó ánh sáng trắng lóa mắt chiếm trọn màn hình, rồi âm nhạc vang lên, nhẹ nhàng và mơ màng. Hình ảnh từ mờ ảo dần rõ ràng hơn.

Từ bóng mờ dần hiện rõ, một bóng dáng nam thanh niên đứng nghiêng, được chiếu từ cằm trở xuống nhìn không rõ khuôn mặt là ai, nhưng với hình dáng cơ thể thon dài cân đối và lộ một phần đường vân chiếc cằm xinh đẹp làm cho người ta mơ màng nhận định đó không thể là một gương mặt xấu xí được.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng dài tay, nút áo trên cùng được cố định bởi một cái nơ màu nâu đỏ xinh xắn, quầy tây dài ống hơi túm có quai đeo hai bên. Thiếu niên diện một đôi giày da đen bóng lưỡng, mang đôi găng tay trắng muốt, một tay cắm hờ bên trong túi quần, tay kia cầm một quả đồng hồ bỏ túi có nắp đậy màu vàng ánh kim, kiểu dáng hoài cổ, vô cùng tinh xảo và xinh đẹp.

Chợt, âm nhạc đột nhiên tĩnh lặng xuống, cùng lúc, chiếc đồng hồ trên tay thiếu niên rơi khỏi lòng bàn tay anh, hình ảnh này được kéo gần và chiếu chậm lại, mặt chiếc đồng hồ nghiên, trượt xuống, sợi dây xích vàng móc trên đồng hồ len qua các khe giữa ngón tay anh, rơi tự do xuống mặt đất.

‘Choang!’ một tiếng, vỡ vụn.

Hình ảnh di chuyển đến thời điểm đồng hồ chạm đất, mặt đất tựa như một tấm kính lớn bị đồng hồ va phải, vỡ ra, như một hệ lụy dây truyền, không gian xung quanh cũng lập tức xuất hiện những vét rạn mạng nhện rồi nhanh chóng vỡ nát thành từng mảnh.

Những mảnh kính văng ra rơi vỡ xung quanh, một mảnh như vô tình bay xẹt ngang trước ống kính máy quay, che lấp thân hình thiếu niên, khi mặt phẳng của mảnh kính đối diện bên trong như phản chiếu một đôi mắt xinh đẹp với cặp đồng tử như đang lóe sáng lên màu ánh tím.

Không gian sụp đổ vỡ nát hoàn toàn.

Hình bóng thiếu niên ban đầu cũng không thấy đâu, chỉ loáng thoáng vang lên âm thanh tích tắc của đồng hồ hòa cùng âm lách cách của các bánh răng đang chuyển động va chạm phát ra.

Rồi ống kính chợt lùi lại nhanh chóng như quay ngược thời gian và ta chỉ có thể thấy một đường ống dài vô tận được hình thành bởi vô số ánh sáng đủ loại sắc màu đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.

Đến khi màn hình dừng lại thì trước màn mắt là một tháp đồng hồ lớn khá quen thuộc đứng sừng sững trong thành phố nước A, mang đậm phong cách cổ kính với gam màu chủ đạo là ánh hoàn hôn ấm áp.

Nơi xa, dưới chân tháp, bóng lưng một thiếu niên mặc áo thun phông rộng kết hợp quần yếm thoải mái, trên đầu đội nón họa sĩ lệch nghiên một bên, chân mang giày thể thao, một tay xách theo thứ trông như hộp dụng cụ tay còn lại đang đẩy cánh cửa bên dưới tháp ra ý đồ muốn tiến vào bên trong.

Âm nhạc rung động mang đậm âm sắc huyền bí sau đó kết thúc bằng một tiếng kẽo kẹt của chiếc cửa gỗ đóng lại, hình bóng chàng trai với hộp dụng cụ nọ dưới chân tháp biến mất. Có lẽ anh ta là một người thợ sửa đồng hồ, không ai biết được.

Màn hình tối lại.

[Timeline: Miracle boys.

20/08/2XXX – 00:00]

….

Một video ngắn chưa đến một phút như vậy lại đem đến lượt người xem khổng lồ khiến cho cộng đồng mạng không khỏi xao động hẳn lên.

[6.052.123 lượt xem.]

Một khởi đầu không thể tin nổi.

Khi các thành viên trong nhóm nhạc đang luyện tập thì được bộ phận quản lý báo cho một tin vui, bản teaser của họ vừa ra, theo bộ phận thống kê báo cáo, con số người xem đạt trên sáu triệu lượt xem.

Một khởi đầu đầy hào hứng cùng vui vẻ.

“Ôi trời, không thể tin được, chúng ta chưa có fandom ở nước ngoài đâu nhỉ? Đây là lượt xem trong nước thôi á! Tuyệt vời ông mặt trời!” Trịnh Thái Toàn vui vẻ nhảy cẩng lên vì quá vui.

Như vậy cho thấy bọn họ đang rất được người xem đón nhận, quá vui vẻ, quá hào hứng, quá ấm áp.

Các thành viên như được tiếp thêm năng lượng, thời gian luyện tập gần như vô tận mà không cảm thấy mệt mỏi, hòng đáp lại chân tình khán giả yêu mến.

Đoạn video vừa ra không tránh khỏi có những lời nói không hay, khó nghe nhưng rất nhanh, những bình luận đó bị những bình luận tích cực nhận chìm trong một góc xó xỉnh nào dưới đáy đại dương.

_Oaaaa! Mất đứa đỉnh của chóp luôn á!

_Đây nhất định sẽ là một kiệt tác ghi dấu ấn trong lịch sử khởi đầu của Idstar.

_U là trời! Timeline? Miracle boys? Tuyệt cú mèo luôn á!

_Mấy ẻm chính là điều kỳ diệu nhất tại dòng thời gian này của mị.

_Ví tiền của tui đã thuộc về Idstars mất rồi, tui đã đặt trước album của mấy em ấy rồi, hhh.

_Vì đoạn teaser này tui quyết định nhập hố hiến tất cả tiền trong ví lên cho album của các cậu nhóc.

_Chào mừng tất cả những ai có ý định tham gia vào đại gia đình ‘hướng về các vì sao lấp lánh’, towards the twinkling stars (3T-Stars), để đăng ký trở thành một thành viên trong hội 3T-Stars và thành fan chính thức của Idstar, xin hãy nhấp vào đây và làm theo hướng dẫn. -> Link.

Trong khi người hâm mộ còn chưa hết bồi hồi vì đoạn teaser của nhóm, thì không lâu sau đó, chương trình thực tế như linh cẩu đánh hơi được mùi thịt, nhân lúc nhiệt độ của nhóm đang tăng cao thì phát hành trailer trên mạng xã hội sớm hơn dự kiến mấy ngày.
[Những ngày đầu về chung một nhà của của IDSTARS.
Thời gian: Tối thứ sáu ngày 15 tháng 08, lúc 7h30.]
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,778
Điểm cảm xúc
567
Điểm
113
Chương 41:
Tập một chương trình thực tế nhóm Idstar công chiếu thành công với lượng ratting khá cao, một khởi đầu đầy mỹ mãn cho nhóm, tổ làm chương trình cũng như người hâm mộ được xem một chương trình đầy chất lượng, không uổng công mong chờ bấy lâu.

Trên mạng, một làn sóng bắt đầu đếm ngược ngày nhóm sẽ ra mắt bài hát đầu tay, trong nội dung thảo luận không ngừng nhắc đến cuộc sống hằng ngày nhóm nhạc mới này thú vị cỡ nào.

Những bình luận tích cực dần không ngừng tăng mạnh, ngay lúc đó, một tiêu đề xuất hiện làm cả mặt hồ đang yên lành lại được dịp dậy sóng.

[Thành viên Idstar từng tham gia bạo lực học đường, người như vậy liệu có xứng làm thần tượng?]

[Bạch nhãn lang hiện đại, vừa leo lên được công ty lớn lập tức vội phủi mông với công ty cũ đã dìu dắt mình, IDSTAR.]

Trên là hai trong những tiêu đều tiêu biểu bỗng hiện gần đây gây tranh cãi trên mạng khiến người hâm mộ cũng như người qua đường quan tâm.

Nội dung hai chủ đề lần này nhằm nhắm vào một người trong nhóm Idstar, Trịnh Thái Toàn.

Nhưng nghĩ sâu sa, chủ đích đánh vào nội bộ nhóm, làm nhóm tan rã hoặc không thể ra mắt bài hát ra mắt đúng hạn nếu không có hướng giải quyết hiệu quả.

“Cái gì mà là một thành phần thuộc nhóm phần tử cá biệt của trường, cầm đầu nhóm học sinh cá biệt đi bạo lực đồng học, rồi còn bạch nhãn lang là sao? Mấy người này đang viết thứ vớ vẫn gì vậy, thật quá xấu xa!” Vấn Thiên lướt tin tức nhìn thấy thì rất tức giấn, bất bình thay cho anh trai trong nhóm. Anh tin con mắt nhìn người của bản thân không đến nỗi kém. Trong thời gian qua chung sống cùng nhau, anh cũng hiểu rõ phần nào tính cách các thành viên trong nhóm.

Trịnh Thái Toàn nhất định không phải loại người như bọn họ nói.

“Trước đừng vội nóng giận mất lý trí, chúng ta cần tỉnh táo để giải quyết những vấn đề như thế này.” Lâm Tịnh trấn an các thành viên.

“Xin lỗi, đều là tớ làm ảnh hưởng đến nhóm, nếu không được thì tớ sẽ chủ động rút lui, chứ không thể vì bản thân mà ảnh hưởng đến cả đội được, ngày ra mắt đã gần lắm rồi.”

Trịnh Thái Toàn, một con người luôn lạc quan mạnh mẽ, hiếm khi cúi đầu trước việc gì lúc này cả người đầy bất lực và thiếu sức chiến đấu.

“Không được, anh như vậy là đúng ý những kẻ đó rồi!” Lý Thiên Tuấn phản đối.

“Đúng đó, em không thể mất tinh thần như thế được, nhóm chúng ta đã cùng nhau tập luyện rất lâu, giờ phút mong chờ sắp thực hiện được, vì những kẻ tâm địa xấu xa mà em không thể hoàn thiện màn trình diễn.

Hơn nữa, chúng ta là một đoàn thể, những chuyện này rõ rang đang hướng về cả nhóm, chúng ta vì vậy mà lui lại, họ sẽ nghĩ chúng ta sợ hãi càng thừa cơ lên mặt, không biết khi đó sức tẩy trắng thành đen biến đến cỡ nào.

Chúng ta cần nhất lúc này là đoàn kết, cùng nhau tìm ra phương pháp chống lại những kẻ đó.” Trần Vân nói.

“Nhưng chúng ta có thể làm gì, phía công ty cũng đang rối đầu trận tuyến, nếu cứ đà này người hâm mộ Idstar sẽ mất lòng tin vào nhóm, bao công sức của mọi người đổ cứ như vậy mất trắng hết. Nếu mình em ra đi có thể…”

Trịnh Thái Toàn nói với âm lượng khá kích động, anh vì lo lắng cùng áp lực khiến tâm trí rối loạn dễ dàng xúc động.

“Từ từ nào!” Giọng Lâm Tịnh nghiêm nghị ngắt ngang lời đang nói của Trịnh Thái Toàn.

Anh đi đến ngồi xổm trước mặt Trịnh thái Toàn, mắt đối mắt, mang theo nghiêm túc cùng đáng tin, nói: “Cậu bình tĩnh nào! Chuyện không tệ đến mức đó đâu, chúng ta có thể tìm ra cách giải quyết thôi, tin tớ, được chứ?”

“… Ừm, xin lỗi, mình…” Trịnh Thái Toàn vô cùng bối rối, hổ thẹn khi nghĩ đến hành động vừa rồi của mình.

“Không sao, ai gặp phải chuyện như vậy mà có thể bình tĩnh mới là khác người, chúng mình không có giận gì đâu.” Lâm Tịnh cười trấn anh ta.

Sau đó anh nói tiếp: “Anh Vân nói đúng, chúng ta cần đoàn kết và tìm ra phương án giải quyết cũng nhưng phải cho những kẻ ưa đặt điều nói xấu phải chịu trách nhiệm với phát ngôn của bản thân.”

“Nhưng chúng ta phải làm gì, bên công ty…” Trịnh Thái Toàn mờ mịt.

“Bỏ qua công ty đi, trong ngành này họ cũng là người mới không có kinh nghiệm, phản ứng chậm là tất nhiên, nếu chờ họ thì cơm canh sớm nguội lạnh hết cả rồi.

Chúng ta hãy làm nhưng gì có thể làm trước, những gì quá khả năng thì nhờ công ty hỗ trợ, chứ cứ im lặng chỉ khiến sự việc từ không trở thành có và ngày càng nghiêm trọng hơn.

Toàn, trước tiên, cậu nói cho mọi người là bức ảnh cậu và một vài người mặc đồng phục như lưu manh, đứng bên đường hút thuốc trong bản tin cùng vụ bạo lực là thế nào trước đi.”

Trịnh Thái Toàn cau mày suy nghĩ một chút, sau đó, như nhớ ra gì đó, cặp chân mày liền giãn ra, nói: “A? Cái đó… A, mình nhớ rồi, đó không phải đồng phục trường mình từng học, nhìn sơ thì giống nhưng không phải, mình có hình có thể đối chứng. Còn bức ảnh kia là thật, cảnh chụp lúc mình đi làm thêm bán thời gian kiếm sinh hoạt phí, do lúc đó công ty nợ phí sinh hoạt của thực tập sinh mấy tháng liền, mình không thể làm khác hơn là chạy việc vặt để kiếm tiền.

Bức ảnh là một cảnh trong phim mình đóng vai quần chúng thôi, đó là một bộ phim thể loại web drama do một nhóm con nhà giàu góp vốn làm, nhưng không công chiếu được dù là trên mạng vì nam chính trong bộ phim bị vướng vào một vụ scandand hấp diêm với bán độc phẩm. Tuy sau này được minh oan nhưng phim đó hoàn toàn chìm xuống, lãng quên.

Vì là chuyện của mấy năm trước nên mình nhất thời quên mất.”

“Vậy cậu còn giữ ảnh nào khác của hậu phim trường lúc đó không? Tụi mình cũng sẽ tìm thêm những thông tin khác liên quan nữa.” Lâm Tịnh nói.

“Để mình tìm xem, mình nhớ ảnh chụp mình thường lưu trong file trên máy laptop riêng, chưa từng xóa cái nào, chỉ là… có hơi nhiều, hơi mất thời gian chút.” Trịnh Thái Toàn nói.

Lâm Tịnh gật đầu, nắm được tình hình chung về hai sự việc đang bị dân mạng làm rùm ben kia. Tóm lại đều là bịa đặt không đúng sự thật, anh hướng ba người Trịnh Thái Toàn, Trần Vân cùng Vấn Thiên nói: “Ok, mình hiểu rồi, việc quan trọng hiện tại là chúng ta đưa ta được chứng cứ chứng minh những chuyện kia là vu khống, đặt điều. Chúng mình đều tin tưởng cậu nên cậu cũng phải tin bản thân mình biết không?

Bây giờ, cậu mở máy tính ra xem, anh Vân và Thiên sẽ giúp cậu tìm ảnh chụp, cậu hãy viết một bản tâm thư hối lỗi vì đã khiến người hâm mộ lo lắng, nhớ nói rõ sự thật về hoàn cảnh mà công ty đã đối xử với các nghệ sĩ dưới tay như thế nào, nhấn mạnh trọng điểm đoạn thời gian khó khăn của thực tập sinh bị cắt chi phí khiến cậu phải kiếm việc làm ngoài giờ, nói sao cho thực thảm nhưng không lố, không nói sai, không công kích đối phương mà chỉ nói khách quan mà thôi. Cậu viết bản nháp trước đi, tớ sẽ xem và duyệt lại, sau đó chúng ta sẽ đăng trên trang của nhóm, nhớ bản đăng là ảnh chụp bản viết tay của cậu nhé.”

Phân việc cho ba người xong, Lâm Tịnh quay sang Lý Thiên Tuấn đang ngồi gần đó bảo: “Em và anh lên mạng tìm tài liệu liên quan vụ nam chính bị vu khống trong bộ phim Toàn nói, nếu có tin tức chính thức xác thực từ chính phủ càng tốt, tìm luôn thông tin bộ phim kia luôn.”

“Dạ/Được rồi/ Ok anh/ Ừ.”

Có người nhóm trưởng chỉ đường, các thành viên lập tức lên tinh thần, lập tức vội vàng làm thật tốt phần việc được giao.

“Anh Toàn, anh chụp chi lắm thế, ở đây ít nhất cũng phải vài ngàn bức ảnh, ôi bố trẻ của con!” Vấn Thiên vừa tìm ảnh chụp vừa khóc thét khi nhìn mớ ảnh lưu trữ trong máy tính của ai đó.

“Đó chỉ mới là một tập tin thôi em, chúng ta còn tận ba tập tin tương tự nè.” Trần Vân cũng có chút không tin nổi vào mắt mình, anh xoa thái dương trong phiền muộn ngao ngán.

“Ách,… ha ha, ráng chịu khó xí, anh viết tâm thư xong sẽ tìm phụ, qua chuyện này qua sẽ đãi nhóm mình ăn vịt nướng nguyên con nha.” Trịnh Thái Toàn xấu hổ cười nói.

“Em muốn một mình ăn nguyên con mới được.” Vấn Thiên thừa cơ ra yêu sách.

“Ok duyệt.” Trịnh thái Toàn hiếm hoi không chống đối cùng cậu nhóc.

“Vịt quay của tiệm Như Ý được đó, ngon lại vừa túi tiền nè.” Trần Vân cũng nói.

“Có thể thêm một cái lẩu vịt nữa đi anh.” Lý Thiên Tuấn cũng góp ý.

“Được hết, sẽ khiến mọi người ăn no căng mới thôi.” Trịnh Thái Toàn mười phần đại khí vung tay lên nói.

“Anh Toàn vạn tuế!” Vấn Thiên vỗ tay hoan hô.

“Được rồi, tập trung tìm đi, xong sớm mới có vịt nóng ăn sớm.” Lâm Tịnh cười nhắc nhở.

“Dạ anh!”

Sau một ngày đến nữa đêm, cuối cùng nhóm cũng tập hợp xong đủ tài liệu cần thiết. Trước đó Lâm Tịnh đã liên lạc với bên công ty, giờ là lúc tung chứng cứ cùng giải thích để lật bàn tẩy trắng.

“Ok, cậu viết vậy được rồi, không cần sửa nữa đâu, chụp đẹp tí rồi đăng lên trang cá nhân của nhóm mình, còn ảnh và giải thích cho vụ bạo lực cậu định thế nào?” Lâm Tịnh giao bức tâm thư lại cho Trịnh thái Toàn, một tay xoa chổ cái cổ hơi nhức mỏi hỏi.

“Mình định đăng chung luôn, vậy được không?” Trịnh thái Toàn ngập ngừng hỏi ý kiến anh.

“Không được.” Lâm Tịnh lập tức phản bác, tiếp theo giải thích: “Tâm thư là cậu đăng, là không sai. Nhưng ảnh chứng minh và giải thích cho vụ bạo lực thì phải là bên thứ ba làm, không thể là chúng ta cũng không thể là công ty hay fan được.

Bởi chỉ có bên thứ ba không liên quan lên tiếng thì mới có giá trị đáng tin. Vì thế, chúng ta cần hai tài khoản mới làm bộ người qua đường…”

Nghe Lâm Tịnh giảng giải cách làm, hai mắt Trịnh Thái Toàn sáng rỡ, anh nâng tay đặt lên vai Lâm Tịnh, thực lòng khen ngợi: “Đội trưởng Lâm, anh quá tuyệt vời! Sự việc này qua đi anh chính là đại công thần là ân nhân của tui đó, mạng này tui giao anh luôn, anh nói đông tui nhất định không dám đi phía tây.”

“ Bớt bớt lại tập trung vô công việc đi.” Lâm Tịnh cười vỗ mạnh vào lưng Trịnh Thái Toàn rồi ngồi xuống ghế bàn bên cạnh, mở máy tính bảng của mình ra và bắt đầu đăng ký tài khoản mới.
 
Top