Lượt xem của khách bị giới hạn

[Hệ thống] Bị ép trở thành idol số 1 - MUALARUNG91

[Hệ thống] Bị ép trở thành idol số 1 - MUALARUNG91

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 10:
“Số 16, Lâm Tịnh, chuẩn bị đến phiên cậu lên sân khấu rồi.” Nhân viên hướng dẫn đứng gần đó hô lên.

“Vâng, cảm ơn.” Lâm Tịnh bình tĩnh nhấc tay đáp lại, anh đứng dậy sải bước chân dài đi đến vị trí chuẩn bị lên sân khấu.

Phía sau, Trần Vân nắm tay thành nắm đấm hướng về phía anh làm động tác cổ vũ, nhỏ giọng hô: “Làm tốt nhé bạn! Cố lên!”

Lâm Tịnh không nói gì vì anh đã đi ra được một khoản cách, anh không quay đầu mà giơ tay trái lên làm động tác ok như một lời đáp lại.

Khi nhận được hiệu lệnh từ MC, Lâm Tịnh bước lên sân khấu, trước tiên giới thiệu ngắn gọn tên và chào hỏi theo thông lệ.

Trước khi đến phiên anh thi, cả hội trường tạm nghỉ giải lao thư giãn năm phút, lúc này tinh thần mọi người và ban giám khảo cũng được nâng lên. Hầu hết thí sinh thi trước đó thể hiện đều như nhau, chưa làm nên bất cứ nổi bật nào. Khi Lâm Tịnh vừa bước lên, ấn tượng của anh ở vòng sơ loại càng khiến cho mọi người có chút trông đợi.

“Tôi ấn tượng cậu nhóc này, khả năng học tập cực tốt lại còn rất chịu khó nữa.” Một nam giám khảo nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh.

“Đúng vậy, tôi cũng có ấn tượng, năng lực tiếp thu và vận dụng của cậu bé rất cao.” Một nam giám khảo khác gật đầu tán thành.

Vị này là giảng viên chịu trách nhiệm hướng dẫn lớp vũ đạo của Lâm Tịnh, anh là một vũ công chuyên nghiệp và đang giảng dạy tại một trường đại học nghệ thuật chuyên vũ đạo lớn nhất nhì cả nước.

Lâm Tịnh không phải là học sinh duy nhất anh dạy có năng lực học tập mạnh như vậy, anh từng gặp nhiều người có năng khiếu cao hơn, có thể xưng bằng hai chữ yêu nghiệt nữa kìa.

Nhưng Lâm Tịnh vẫn ghi được dấu ấn với vị giảng viên cao cấp này, không phải vì năng lực học tập của anh tốt mà là thái độ chuyên nghiệp, nghiêm túc nghiêm cẩn, chịu thương chịu khó của anh.

Đa số người, đặc biệt giới trẻ khi sở hữu một thiên phú tốt họ thường khó tránh khỏi có đôi chút về sự tự phụ, thậm chí nếu người có tâm lý không vững rất dễ dàng bị môi trường xung quanh tân bốc ảnh hưởng khiến cho bản thân trôi lạc hoặc thụt lùi.

Lâm Tịnh lại khác, trong mắt người khác, anh tiêu biểu cho những con người đã có thiên phú lại còn chịu khó, không ngừng nỗ lực vương lên, khiêm cung lại không mất sự tự tin, không siểng nịnh.

“Ồ, nói đến cậu nhóc này tôi nhớ đến một chuyện.” Một nữ giám khảo khác góp lời, cô nói tiếp: “Hồi tuần đầu tiên khi mới bắt đầu học làm quen với bài hát chủ đề, hôm đó tôi bận lịch quay nên về lại đây đã hai ba giờ sáng rồi.

Lúc đi ngang dãy phòng luyện tập thấy có phòng còn sáng đèn, tôi còn tưởng ai về sau cùng quên không tắt thiết bị điện. Vốn định đi vào tắt đèn thì được thấy một màn chịu khó của cậu nhóc đó. Cậu ta một mình luyện tập các động tác cơ bản phối hợp trong điệu nhạc, lúc ấy cả người đều thấm ướt đẫm mồ hôi.

Nhìn trạng thái cậu nhóc lúc ấy tôi khẳng định một điều, sau khi mọi người đều rời khỏi phòng tập nghỉ ngơi thì cậu nhóc vẫn ở lại luyện tập...”

“Điều này quá điên rồ, cậu nhóc bỏ cả giấc ngủ luôn hay sao?!” Một người khác cảm thán.

“À nếu là vụ ấy thì tôi cũng biết đó, thằng bé đã luyện tập bất kể giấc ngủ trong suốt năm ngày trời khi vừa mới bắt đầu cho đến khi học được mới dừng nghỉ, chưa thấy ai luyện tập bất chấp thời gian như thế.

Dạo đó tôi còn luôn chạy đến chỗ phòng giám sát nhắc mấy người trực ban chú ý tình hình cậu nhóc, sợ một chút không cẩn thận lại xảy ra chuyện.” Nam giám khảo mở lời trước tiên nói.

“Hả? Là cái cậu nhóc đoạn thời gian đầu ăn nhiều hơn cả hạm đội ấy hả? Lúc ấy tôi còn cảm thán qua, nhóc đó nếu không thể ra mắt trong chương trình này cũng có thể thử tham gia chương trình ăn bá.

Hóa ra là do tiêu hao quá nhiều năng lượng nên mới như vậy sao?

Chậc chậc, lũ trẻ bây giờ quá đua, kinh thật! Đám lão làng chúng ta không bằng được rồi!” Vị nam giám khảo lớn tuổi nhất trong năm người xoa cái bụng bia của mình cười thì bỗng hơi chút kích động nói.

“Ô, cậu nhóc chuẩn bị bắt đầu phần thi rồi kìa! Tôi hy vọng cậu bé có thể mang đến cho chúng ta một đáp án tuyệt vời trong bài thi này...”

Không chỉ riêng vị giám khảo lớn tuổi mà những người còn lại trong ban đều có cùng chung ý nghĩ đó, hy vọng Lâm Tịnh có thể tạo ra điều kỳ diệu gì đó, ít nhất ngay ở lúc này, bởi đối mặt mãi với những bài thi đơn điệu, rập khuôn khiến tinh thần mọi người khá nhàm chán.

Chỉ khi nghĩ đến những hạt giống mới cần tìm kiếm, bọn họ mới cảm thấy lại có thêm động lực tiếp tục công việc ban giám khảo.

Âm nhạc quen thuộc lại bắt đầu vang lên, Lâm Tịnh nhanh chóng hòa mình vào bài hát, anh hòa mình vào điệu nhạc, vũ đạo cùng tiếng hát hòa quyện một thể thống nhất.

Tiếng reo hò, ánh đèn màu

Nhịp trống, tiếng đàn

Hòa mình cùng không khí sôi động

Sân khấu, tỏa sáng

Tôi chính là tiêu điểm

Tôi sẽ toả sáng rựa rỡ

Ánh hào quang rạng rỡ

Nhiệt huyết tôi có


Lâm Tịnh bắt đầu vô cùng suông sẽ, và bài hát dần tiến vào phần điệp khúc, đây cũng là phần cao trào, điểm nhấn cho toàn bộ bài hát.

Nào, chúng ta cùng

Tiến lên nào

Cùng tỏa sáng

Bắt lấy vì sao

Bắt lấy niềm tin

Nắm lấy trời cao

Ánh sáng vì sao

Nào, chúng ta cùng

Tiến lên nào

Cùng tỏa sáng

Thành vì sao

Tỏa sáng trên trời cao.


Đoạn kết bài hát là những tông nhạc âm cao dần cho đến đỉnh điểm được Lâm Tịnh xử lý vô cùng tuyệt, phối hợp hoàn mỹ cùng vũ đạo uyển chuyển lại không thiếu sự mạnh mẽ, sôi động.

Một bài thi xuất sắc.

Trong màn trình diễn vừa rồi Lâm Tịnh đã phát huy vượt mức bình thường, đem sân khấu bùng nổ nóng lên.

“Tốt! Rất tốt!”

“Hoàn hảo! Em đã hoàn toàn nắm bắt được tinh túy của bài hát!”

“Quá tuyệt vời! Ở đoạn cuối cậu ấy đã nâng cao âm đến tận quãng tám luôn đúng không? Ôi trời ạ!”

“Âm thanh tuyệt quá, nó thế luôn cả phần nhạc đệm. Tôi suýt nữa không tin vào tai mình! Sao một cậu bé còn trẻ như em ấy lại làm được điều phi thường đó chứ?! Quá tuyệt vời!”

“Vũ đạo phối hợp với tiếng ca vô cùng tuyệt diệu, cả hai như đã hòa chung một nhịp thở, tuy hai mà một, thống nhất xuyên suốt mượt mà.

Em đã có bức phá trong kỹ năng nhảy của mình, tuyệt lắm! Tiếp tục duy trì và phát huy nhé!.”

Các giám khảo vỗ tay nhiệt liệt và không tiếc lời khen lẫn cảm thán dành cho phần biểu diễn của Lâm Tịnh. Những lời khen có cánh như không cần tiền vô cùng tự nhiên đổ xuống trên anh.

Lâm Tịnh thể hiện bài thi quá tốt, không dám nói tốt nhất, nhưng quả thật để có thể vượt qua anh sợ chỉ trừ mấy người thuộc top đầu bảng xếp hạng trước đó vốn có thực lực vững mạnh và cũng đủ sự nỗ lực, tâm trí kiên định vượt trội đám bạn đồng trang lứa thì khó có ai khác làm được tốt hơn thế.

Lâm Tịnh cũng rất hài lòng với phần thi vừa rồi của mình.

Anh quay trở lại vị trí ghế ngồi của mình tiếp tục xem chương trình.

“Chúc mừng!”

“Tuyệt vời! Cậu làm quá tốt Tịnh!” Trần Vân cười tít mắt, vỗ tay chúc mừng Lâm Tịnh.

Nhìn cậu ấy hớn hở cười vui vẻ như vậy ai không biết còn tưởng người vừa hoàn thành bài thi được khen ngợi là chính cậy ấy vậy ‘Thật là một cậu bé ngoan!’ Lâm Tịnh nghĩ.

Anh cười mỉm, lịch sự gật đầu đáp lại các lời khen đến từ những thí sinh xung quanh, dù thực lòng hay hữu ý anh đều vui vẻ đáp lại.

Từng là dân văn phòng cấp bậc bô lão và thêm tác động từ hoàn cảnh bị buộc phải vào đời từ sớm, nhìn nhiều xem nhiều, mắt nhìn người của anh đã được rèn luyện khá tốt, cho nên đối với những kết nối xã hội xã giao như vậy đều là bình thường.

Mặc dù cũng có vài cá nhân đặc thù không làm gì cũng bị ghen ngét, nói hành nói xấu này nọ nhưng anh biết cách làm cho bản thân không bị ảnh hưởng, dây dưa vào.

Tất nhiên, không thể không nói đến những người bạn đáng để anh kết giao, học hỏi như Vấn Thiên, Trần Vân vậy.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 11:
Tại vòng loại hai, cuối cùng năm mươi thí sinh đều hoàn thành xong phần thi của mình. Lúc này là thời điểm quan trọng nhất mà mọi người đều mong đợi, bỏ phiếu chấm điểm và xếp hạng.

Trong các thí sinh, không tính thành viên ở top 10 vẫn giữ được phong độ, thì ở vòng loại này có không ít người thực lực tăng giảm đáng kể, Lâm Tịnh chú ý đến một vài người có thể xem như nửa con hắc mã vì có những tiến bộ cũng như năng lực thăng tiến tốt.

Nếu không phải bị ánh hào quang của top 10 phía trước lấn át, những người này nhất định có thể tỏa sáng trong chương trình.

Đáng tiếc cạnh tranh quá khốc liệt, nếu nói bọn họ vẫn giữ nguyên phong độ như vậy, rất khó lật ngược thế trận hiện tại, trừ khi có sự đột phá mới hơn.

Đối với Lâm Tình, có đồng tình nhưng không có lý nhườn, đang ở giữa sự cạnh tranh thì không có chữ nhườn, như vậy sẽ có hại cho bản thân anh, bởi anh cũng đang cố sức bám trụ cùng vươn lên, mà như vậy cũng sẽ không tốt cho đối phương, bọn họ sẽ không biết giới hạn khả năng của họ thực sự đang ở đâu.

Đã nghĩ rõ ràng, Lâm Tịnh thôi không cảm thán cho đồng bạn nữa, bản thân anh còn chưa lo xong nữa là, đang ơ điểm mấu chốt, lơ là một chút là mất mạng thực chứ không phải đùa.

Được cơ hội sống lần nữa, chưa muốn chết sớm như vậy đâu.

Giấy phút chuẩn bị bỏ phiếu bầu.

Lâm Tịnh cuối đầu, tinh thần tập trung nhấn mấy cái nút trên công cụ do nhân viên chương trình đưa cho, điều anh cần làm lúc này là chọn số thứ tự mà mình muốn bỏ phiếu.

Sau khi MC thông báo đã hết thời gian bỏ phiếu và chấm điểm, mọi người trong hội trường cùng tập trung nhìn trên màn hình lớn treo giữa sân khấu, hồi hộp chờ đợi hệ thống tổng hợp phát ra kết quả cuối cùng.

Quá trình cộng điểm không lâu lắm, tất cả đều do hệ thống tính toán tự động, không quá năm phút, trên màng hình đã có kết quả.

Đầu tiên là danh sách điểm xếp theo thứ tự hạng trước đó, kế bên là cột tên, cột phiếu do các thí sinh bầu chọn, tổng điểm của ban giám khảo sau khi được nhân đôi, cuối cùng là tổng điểm thí sinh đạt được trong phần thi của mình, cũng là thứ quyết định thứ hạng, vận mệnh tiếp theo của năm mươi thí sinh đang có mặt tại trường quay.

Đi hay ở đều phụ thuộc vào giờ này khắc này.

Bảng điểm vừa xuất hiện trên màn hình chiếu, nhạc nền cũng theo đó vang lên.

Tiếng nhạc vừa ra, tựa như đoạn âm chú định, nếu người có điểm số đạt cảm thấy giai điệu này thực tuyệt, ngược lại cảm thấy có chút tồi tệ.

Âm nhạc kết thúc cùng lúc thanh âm MC cất lên “Mọi người, chúng ta cùng xem kết quả đánh giá của hai tuần vừa qua của các thí sinh nhé!”

Nam MC hơi nghiêng người, ngoái đầu nhìn phía màn hình chiếu, nói “Trên màn hình là điểm số của các thí sinh...”

“Tiếp theo, tôi xin thông báo các thí sinh lọt vào top 25 đi tiếp vòng thứ ba...”

“Cái gì!”

“Ôi không! Loại đến một nửa sao? Trước đó đều không nghe chút thông tin gì về cái vòng loại như vậy!”

Mọi người không khỏi nhao nhao một trận, bởi vì trước đó không nói rõ nhưng không thể kiện BTC vì họ cũng không có làm sai.

Những thí sinh không thể thực hiện tốt phần thi của mình hô lên vô cùng tuyệt vọng.

MC nhìn những gương mặt như chết cha chết mẹ của các thí sinh cười nói: “Ai, mọi không cần bi quan quá.

Bài thi lần này quả thật khá khó cho các bạn, BTC vừa có quyết định bổ sung.

Hai mươi lăm người không đạt, ngày mai, các bạn tập trung làm một bài test bổ sung, năm người điểm số cao nhất sẽ được đặc cách đi tiếp vòng thi kế cùng với hai mươi lăm người đủ điểm đạt trong phần thi hôm nay.”

“A a a!”

Tuy MC nói sẽ có cuộc test bổ sung, nhưng cũng không làm các thí sinh vui vẻ lên được, tiếng kêu rên vẫn văng vẳng khắp nơi.

“Tôi biết các bạn đã có một ngày quá mệt mỏi, vậy chúng ta hãy nhanh chóng kết thúc nó nào.

Tôi sẽ công bố thứ hạng của hai mươi lăm người, và đếm ngược từ thứ hai mươi lăm trở lên.”

Sau khi nở một nụ cười chuyên nghiệp xong, MC bắt đầu đọc tên, thứ hạng của hai lăm thí sinh.

“Vị trí thứ 25, thí sinh… Trần Quang Diệu, xin chức mừng bạn!” Kèm lời chúc mừng của MC, âm nhạc cũng âm hưởng theo, không khí bỗng trở nên trang trọng hơn.

Trên màn hình lớn, cũng đã tên thí sinh vừa nêu cùng các thông tin, điểm số, thứ hạng của người đó.

“Vị trí thứ 24, thí sinh...”

Cuối cùng nghi thứ công bố xếp hạng hoàn tất.

Nhóm người trong top 10 vòng loại, có hai người bị hạ thứ hạng nhưng không quá xa, vẫn an toàn vào vòng kế, riêng thứ hạng của Lâm Tịnh và Trần Vân đều tăng lên.

Trần Vân tăng nhẹ một bậc còn Lâm Tịnh thì tăng vụt lên đứng ở hạng hai, cách hạng một ít hơn một điểm, phải nói một cuộc truy đuổi quá ráo riết, quá ngoại mục.

Đứng nhất vẫn là Vấn Thiên tuyệt vời ánh mặt trời của chúng ta, hạng ba là anh chàng đẹp trai có chút giống cún con, kiểu chú cún con quý tộc xinh đẹp lại đáng yêu, loại người mà ai thấy đều mê, khó rời mắt đi được.

Mới choai choai thôi mà đã đốn không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ, phụ nữ rồi, không biết trưởng thành rồi còn sẽ yêu nghiệt đến mức nào nữa.

Đây là một thế giới thiên vị cái đẹp, nhìn người hay sự vật đẹp đều khiến cho tinh thần chúng ta sảng khoái thoải mái hơn. Không nói đâu xa, những thí sinh ở đây thôi, ai mà không có ngoại hình vượt qua thử thách cơ chứ.

Nổi bật vẫn là Vấn Thiên, Trần Vân còn có anh chàng Lý Thiên Tuấn đẹp trai nhất hội ở đây, không những đẹp trai, tài năng đầy người còn không ngừng nỗ lực nâng cao năng lực bản thân.

Mà Lâm Tịnh anh?

Không có tài năng gì, may có ngón tay vàng cùng tinh thần nỗ lực kim cương vượt xa thường nhân, cũng là áp lực bị buộc làm nên.

Có một vài vị trí trong 10 thể hiện không tốt, bị những người khác thay thế vào, trong đó có hai người thăng hạng thành công, nhảy vượt bậc một lần thoáng qua khỏi giao môn, từ cá chép hóa giao, thành công lọt vào vòng kế ở vòng thi chính thức hôm nay.

Nhìn mấy cậu nhóc mừng đến khóc suýt bật cả bong bóng mũi khiến tâm tình Lâm Tịnh trở nên vi diệu.

Thâm tâm anh có một chút biến hóa đối với cái nhìn về cái ngành thần tượng này, có điều cảm giác vẫn chưa rõ ràng nên anh chưa nhận ra. Có lẽ, một ngày nào đó, hiểu rõ rồi, rất có thể sẽ thay đổi hoàn toàn con người của anh cũng nên, tất nhiên là thay đổi theo chiều hướng tích cực.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 12:
Trước khi tuyên bố bế mạc, MC nói: “Một lần nữa chúc mừng những người chiến thắng của ngày hôm nay, chúc các bạn luôn vững tin, tiếp tục vươn tới điểm đến phía trước.

8 giờ sáng mai BTC tổ chức xét duyệt cho hai mươi lăm người còn lại.

Những bạn vào vòng tiếp theo, các bạn được phép hoạt động tự do cho đến giữa trưa ngày mai. Đúng 3 giờ chiều mọi người tập trung tại nơi này, BTC sẽ thông báo thông tin thử thách mới.

Lúc này cũng đã tối, mọi người cũng đều mệt mỏi, BTC đã chuẩn bị buổi tiệc buffet tại nhà ăn tập thể, mọi người cùng ghé qua thoải mái ăn uống rồi hẵng trở về nghỉ ngơi, đặc biệt những bạn còn có buổi kiểm tra vào sáng ngày mai.”

Nói đến đây, MC giơ phải hướng mặt, hơi cong người, nói lời chào tạm biệt “Chúc mọi người ăn ngon miệng và hẹn gặp lại!”

MC vừa dứt lời, toàn trường nổi lên một tràng vỗ tay “Bốp! Bốp! Bốp!”

Sau đó, các thí sinh cùng đứng dậy, trước sau lần lượt rời khỏi hội trường đi đến nhà ăn.

Cả một ngày tinh thần căng chặt không chú ý, lúc này được thả lỏng, cảm giác đói bụng cuồn cuộn trào dâng, dù xung quanh đầy máy quay nhưng đã không còn quan trọng, lấp cái bụng mới là quan trọng nhất.

Nguyên bản từng thau đựng đồ ăn đầy vun, đoàn người vừa tới, tựa như gió lốc, rất nhanh vơi hơn một nữa.

Xung quanh, mọi người ăn uống đều thế dạt dào.

Trần Vân bưng mâm ngồi bên cạnh cùng Lâm Tịnh, cả hai đang câu được câu không trò chuyện thì bỗng một thiếu niên khác đi đến, tự nhiên ngồi xuống đối diện với bọn họ.

Trịnh Thái Toàn, cái người hoạt bát bắt chuyện trước với Lâm Tịnh trong vòng sơ loại lần trước. Sau khi nghe Lâm Tịnh nói không thuộc công ty nào thì lập tức ‘trở mặt’ không nhìn, sau thấy anh đạt thứ hạng cao bộ dạng tỏ vẻ rất muốn bắt chuyện trở lại với anh, nhưng chưa biết phải làm thế nào.

Mà lúc này, có lẽ không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.

Không thể nói Trịnh Thái Toàn tốt hay xấu, nhưng sơ qua giao tiếp đủ thấy con người này thực dụng, biết cách đưa đẩy nhưng chưa đủ khôn khéo, che đậy bản tính ấy của mình.

Có điều ngẫu nhiên gặp gỡ, qua cách ứng xử Lâm Tịnh cảm thấy con người này không phải cái loại xấu xa, biết phân biệt tốt xấu, cho nên cũng không phản cảm hoặc chán ghét, có thể giao tiếp.

Trên đời không thiếu người thực dụng, biết đủ biết người biết ta thì đều có thể. Chính anh cũng không thoát khỏi nó, chỉ là anh ra đời sớm, có kinh nghiệm nên không dễ bị phát hiện mà thôi. Mang cái mác chăm chỉ, nỗ lực hết mình, chuyên tâm theo đuổi mộng tưởng để che giấu tham vọng của bản thân.

Tham vọng được sống và sống tốt nhất.

Lại nói, trong cái thế giới này những người không hiện thực sớm bị xã hội đào thải ở nơi xó xỉn nào đó hoặc được bảo hộ khá tốt hoặc may mắn chưa bị đòn hiểm của xã hội đánh trúng mà thôi.

Lâm Tịnh không chán ghét những người tiếp cận mình có mục đích, chỉ cần mục đích ấy thông thuần, mang tính tích cực thì anh không ngại cùng đối phương tiếp xúc trong giới hạn giao tiếp thông thường.

Độc đoán là không tốt, nhất là trong lĩnh vực thần tượng, tương lai nếu ra mắt công chúng, làm việc nhóm sao cho càng tốt là điều kinh điển tất yếu.

Trịnh Thái Toàn khá giỏi, có năng lực cũng chịu khó, tính cách hòa đồng dù mang chút toan tính nhỏ, nhưng không thể phủ nhận thực lực của người này, ở vòng sơ loại đạt hạng 25, vòng thi vừa rồi thăng lên hạng 17, một bức phá khá tốt.

“Xin chào, tụi mình làm quen lại lần nữa đi, để tui giới thiệu lại, tui tên Trịnh Thái Toàn, chúng ta cùng tuổi ý.” Trịnh Thái Toàn ngồi đối diện nở nụ cười rạng rỡ nói.

Người ta nói bàn tay không vả gương mặt tươi cười, với lại hai bên đều không có xung đột gì. Hơn nữa anh là người trưởng thành, người lớn không chấp nhặt cùng con nít làm gì.

“Chào, tui là Lâm Tịnh. Còn anh ấy là Trần Vân.” Lâm Tịnh mỉm cười nói và giới thiệu Trần Vân ngồi bên cạnh mình.

“À vâng, anh Vân, em gọi anh như vậy được không ạ?” Trịnh Thái Toàn nhìn qua Trần Vân hỏi.

“Ừm, cậu cứ tự nhiên đi. Tuy mình lớn tuổi hơn nhưng nói chuyện đều có thể xưng tên, không cần quá câu nệ đâu.” Trần Vân dễ tính trả lời.

“Dạ, vậy em cứ gọi anh như thế nhá, xin các anh chỉ giáo nhiều hơn ạ!” Trịnh Thái Toàn nói và làm trò chọc cười.

“Ô, chuyện gì mà vui quá vậy? Tụi em có thể đua cùng bàn với mấy anh không ạ?” Lại một người quen khác tiến đến, không, là hai người.

Cũng không ai xa lạ, là Vấn Thiên cùng Lý Thiên Tuấn, cả hai đều ở trong top ba hạng đầu.

Bỗng dưng bàn của hai người tập hợp các chàng trai của top, Lâm tịnh không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được vô số ánh mắt đang lia về phía này, quang minh nhìn hoặc âm thầm nhìn đều có.

“Tất nhiên rồi, bàn của chung mà, các cậu ngồi đi.” Lâm Tịnh nuốt xong thức ăn trong miệng ngẩn đầu cười nói.

Vấn Thiên và Trịnh Thái Toàn đều thuộc loại người hướng ngoại, sôi nổi tựa ánh mặt trời. chỉ khác một chút, người trước trăm phần trăm ngây thơ vô số tội, đôi khi nói chuyện không qua não, không biết bản thân làm lỗi chỗ nào, có lẽ do hoàn cảnh tạo nên, cuộc sống tự do, được gia đình che chở.

Mà người sau cũng rạng ngời như thế, nhưng lại khôn khéo hơn một chút, nghe nói cậu ấy là thực tập sinh lâu năm của một công ty nhỏ. Tuy nói nhỏ nhưng thực tế cạnh tranh cũng không nhỏ chút nào. Và vì tài nguyên khuyết thiếu nên mức độ tranh đua càng thêm khốc liệt chút.

Hai con người này vừa ráp vô lập tức tựa như hai anh em thân thiết, vô cùng hợp phách, chỉ hận gặp nhau quá trễ, trong suốt bữa ăn hầu như đều là hai người bọn họ lên tiếng. Ba người Lâm Tịnh chỉ có thể vừa ăn vừa xem hai kẻ dở hơi ấy bày trò, thỉnh thoảng đáp lời hai câu đôi chữ.

“Tính Thiên là vậy đấy, các anh thông cảm nha.” Lý Thiên Tuấn cười ôn hòa nói với Lâm Tịnh và Trần Vân nói, có chút cảm thán: “Thật tốt quá rồi!

Hồi đầu tới giờ có mình em bị bắt nghe cậu ấy nói miết thôi, thành thử tai muốn kết kén luôn. Các anh và các bạn khác cùng phòng gặp cậu ấy lập tức chạy trốn mất. Chỉ khổ cho em, em phản ứng kém nên chịu...”

“Bây giờ có anh Toàn rồi, xem như em hết khổ rồi, ha ha.” Lý Thiên Tuấn cười ha ha nói.

“Gì? Cái gì hổ?” Vấn Thiên nghe cậu bạn bên cạnh nói chuyện không hiểu rõ nên hỏi lại.

“Không, tớ đang nói chuyện với các anh thôi. Nào có hổ gì đâu.” Lý Thiên Tuấn vội vàng giải thích.

“Ừm.” Vấn Thiên nghe ra không phải nói với mình thì cậu cũng không có ý hỏi thêm nữa mà lại tiếp tục cùng ‘bá nhạc’ cùng Trịnh Thái Toàn.

Vấn Thiên sống ở nước ngoài từ bé, về nước cũng chưa được bao lâu, ngôn ngữ mẹ đẻ có thiếu sót đôi chút là điều không thể tránh khỏi. Được cái người này chịu khó giao tiếp hòng cải thiện đoản bản ngôn ngữ của mình, chỉ là do không biết nắm tốt khiến nhiều người chịu không nổi mà chạy làng.

Miệng nói không ngừng, ai mà không sợ chứ!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 13:
Từ sau bữa ngồi ăn chung này, quan hệ nhóm năm người Lâm Tịnh gần hơn ở mức xã giao thông thường một chút, mọi người trãi lòng về bản thân nhiều hơn, cùng trợ giúp nhau nỗ lực tiến tới phía trước.

Mặc dù BTC thông báo các thí sinh lọt vào vòng trong, buổi sáng hôm sau được tùy ý thư giãn hoạt động, nhưng nhóm năm người Lâm Tịnh đều không thuộc kiểu ngủ mơ trên chiến thắng, mọi người đều cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ, còn phải nỗ lực học hỏi thêm rất nhiều.

Vì thế sau khi mọi người ăn uống no đủ, ở bên ngoài khuôn viên túc xá tiêu thực trong chốc lát liền chia tay ai về phòng ngủ người đó, hẹn sáng sớm mai cùng đến phòng tập cùng nhau luyện tập chung.

Lâm Tịnh của hai tuần trước, sau khi rời hoạt động cùng cộng đồng thì tìm chỗ nào khuất máy quay liền chui vào phòng luyện tập của hệ thống, vì anh không có thiên phú cùng nền tảng cơ sở về công việc này, tuy có ngón tay vàng hỗ trợ, nhưng cần nỗ lực hơn rất nhiều lần người bình thường mới có thể vượt qua các vòng loại sơ cấp thứ cấp.

Hiện tại Lâm Tịnh đã nắm vững các kỹ năng cơ bản cũng như đã thành thạo đường đi nước bước rồi, không còn phải luyện tập chế độ ma quỷ kia nữa. Thêm nữa, tương lai ra mắt công chúng là theo nhóm, ít nhất cũng bốn năm người trở lên một nhóm, sinh hoạt tập thể, không thể tách biệt ra được, kết giao cùng những nhóm người Vấn Thiên xem như tập quen dần cuộc sống của các thanh thiếu niên.

Không biết tương lai cả bọn có thành công ra mắt cùng nhau hay không, hiện tại tạo mối quan hệ bắt đầu làm quen cũng khá tốt.



Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa nâng bụng cá trắng, nhóm năm người Lâm Tịnh đã có mặt ở phòng luyện tập, mọi người giúp nhau làm các động tác kéo cơ, dãn người căn bản, sau đó thống nhất cùng luyện thanh nửa tiếng, tiếp đến là ôn tập các vũ đạo cơ bản , cuối cùng là các điệu nhảy nâng cao được dạy trong những bài giảng trong hai tuần vừa qua. Mọi người cùng luyện hai giờ, khi đồng hồ điểm 6:30 lúc này mới tạm nghỉ cùng đi ăn sáng, hẹn ăn xong sẽ quay trở lại tiếp tục luyện tập.

Tối hôm qua mọi người thỏa chí ăn uống rồi, bữa sáng chỉ chọn những món thanh đạm lót dạ, không hẹn cùng gọi món cháo thịt bằm, ly sữa đậu nành nóng hổi, vừa uống vừa ăn.

Khi cả năm người trở lại phòng tập số 1 đã là 8:00 sáng.

Lúc này trong phòng tập chỉ có nhóm năm người Lâm Tịnh ở, không khỏi ồn ào náo nhiệt.

“Ai ai, anh Toàn tạm ngừng chút, anh nhảy sai đoạn này rồi, động tác tay của anh chỗ này thấp quá, nó phải thẳng ngang vai tạo thành một góc gập chín mươi độ… thế này này, và chân trái không cần đá mạnh như vậy.

Nếu anh đá quá mạnh sẽ khiến thân trên của anh dễ bị mất trọng tâm, hình dáng cũng không được lưu sướng…” Vấn Thiên ra hiệu đồng thời lên tiếng bảo Trịnh Thái Toàn ngừng động tác nhảy lại, vừa làm mẫu vừa chỉ ra chỗ thiếu sót cho cậu ta thấy.

“Oa, hóa ra là như vậy, hèn chi nhảy đến đoạn này anh cứ thấy nó sao sao ấy, mãi vẫn chưa không thông suốt được. Cảm ơn em nhiều nhá!” Trịnh Thái Toàn cười gật đầu cảm ơn cậu em trai mới nhận.

Được Vấn Thiên, người nhỏ tuổi hơn chỉ ra chỗ sai và giúp sửa lại cho đúng Trịnh Thái Toàn không hề cảm thấy có vướng mắc hay xấu hổ ngược lại còn cao hứng vô cùng.

Đây cũng là bản tính tốt của anh khiến Lâm Tịnh chấp nhận kết giao, một con người biết tiếp nhận góp ý, biết thừa nhận chỗ thiếu sót và khiêm tốn đi học hỏi, bất kể đối phương là ai, tuổi tác hay giới tính, thì cũng đều khiêm tốn thụ giáo.

Nếu bên kia hai người ồn ào thì không dứt thì bên này có vẻ trầm tĩnh hơn nhiều, nói trầm tĩnh không có nghĩa là thân ai người đó luyện, không có tương tác trao đổi cùng nhau mà là ngược lại.

“Chỗ đoạn điệp khúc bài hát này ‘thuyền em cập bến tâm lại trống không…’ đang âm trầm thì đột ngột lên cao mấy độ, Tịnh có bí quyết nào giữ vững không lạc cung hay không? Sao Vân cứ đến chỗ này là muốn tụt hơi không hà.” Trần Vân cầm bản nhạc bài hát hướng Lâm Tịnh hỏi.

“A, bài vũ đạo này không khó, rất nhẹ nhàng nhưng lời hát cùng giai điệu đều quá khó, hy vọng nó không nằm trong danh sách thi lần tới.” Lý Thiên Tuấn nghiên đầu nhìn tên bài hát Trần Vân đang hỏi thì lập tức lè lưỡi nói.

“Miệng cậu không có khai sáng đâu đúng không Tuấn. Nếu có là chớt chắc luôn á. Bài này hay thì hay nhưng độ khó âm vực cao không thể nói chơi đâu.” Không biết hai người Vấn Thiên đã ngừng luyện tập vũ đạo từ lúc nào, lúc này cũng sáp vô nói.

“không phải ‘khai sáng’ mà là ‘khai quang’, q-u-a-n-g, ok?” Trịnh Thái Toàn nghe cậu nhóc nói sai liền sửa đúng.

“A? Đều không giống nhau sao?” Vấn Thiên nghệch mặt ra. Trên đầu cậu nhóc xuất hiện ba dấu chẩm hỏi to đùng.

“Khác nhau hoàn toàn nhé, cậu có thể lên GG tra từ là thấy, à, quên là điện thoại bị BTC tịch thu rồi còn đâu.” Trịnh Thái Toàn hơi chút mất hứng đáp. Rồi bắt đầu dạy bổ túc cho cậu nhóc ngoại kiều nghĩa của hai từ trên: “Để anh nói cho chú hiểu rõ hơn nhé, từ ‘khai sáng’ ý, nó có nghĩa là …”

Không quan tâm lớp học ngôn ngữ bất đắc dĩ một đối một của hai người, Vấn Thiên Lâm Tịnh nhìn bài hát trong chốc lát.

Lâm Tịnh suy nghĩ về những tri thức mình được học từ các giảng viên trong suốt hai tuần qua, tổ chức lại ngôn ngữ anh chậm rãi nói lên ý giải của mình: “Phần này chúng ta cần lưu ý ngắt và lấy hơi nhanh ở đây, trước khi vào câu hát đó, nhưng đoạn ngắt không thể quá rõ mà cần thực hiện thật ẩn mật, để có thể làm được, chúng ta cần phải…”

“A, thì ra là vậy… thế…!”

Nghe xong Lâm Tịnh giảng giải và làm mẫu một vài lần, bốn người còn lại cũng bắt đầu luyện tập theo, ban đầu thất bại nhiều lần, nhưng cuối cùng tất cả đều lần lượt làm được.

“Oa! Em làm được được rồi này! Quả nhiên có câu nói rất đúng học thầy không bằng học bạn mà.” Vấn Thiên vui vẻ khi đã hát được tốt đoạn nhạc khó đó nhưng vấn đền ngôn ngữ của cậu vẫn còn một chặng đường xa xôi.

“Là ‘học thầy không tày học bạn’, nói chuyện bình thường chưa tới còn dám sổ tục ngữ hả em?” Trịnh Thái Toàn ồn ào.

“Ha ha.” Mọi người cười phá lên.

Và cứ thế một buổi sáng cứ như vậy trôi qua cực nhanh. Đúng ba giờ chiều mọi người tập trung tại trường quay như đã được thông báo trước, lúc này phần thi phụ đã xong và đã có kết quả năm người được ở lại, những thí sinh không đạt đều đã dọn hành lý rời đi một giờ trước đó.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 14:
Trên khán đài tại vị trí đặt hàng ghế vinh dự dành cho thí sinh, trên những chiếc ghế dựa đều được đánh số thứ hạng bằng bảng chữ số to đùng. Hạng một được chễnh chệ độc chiếm ở vị trí tốt nhất, kế đó là các thứ hạng liền kề tiếp theo được sắp xếp theo hình kịm tự tháp.

Trong suốt chương trình, đội ngũ sản xuất luôn nhấn mạnh về sự quan trọng của thứ hạng, hiện tại lại sắp xếp như vầy khiến các thanh thiếu niên ở thứ hạng thấp tăng thêm áp lực, ý chí càng muốn thăng hạng mạnh mẽ hơn, những thí sinh đang ở hạng cao thì lo giữ vững trạng thái, không ngừng tiến bộ hơn nếu không sẽ bị người sau vượt qua, lúc đó muốn cứu vãn cũng không kịp nữa rồi.

Khi toàn bộ ba mươi thí sinh đã yên tại vị trí của mình, MC bước lên sân khấu, vừa mở lời liền khuấy động không khí sôi động lên: “Mọi người buổi chiều tốt lành, các bạn có khỏe không?”

“Khỏe ạ!”

“Các bạn có cảm thấy phấn khích hay không!”

“Có ạ!”

“Vâng, rất tốt! Tất cả các bạn đều là những tài năng triển vọng, việc này đã được minh chứng qua hai vòng loại vừa rồi.

Và bây giờ, đại diện BTC tôi tuyên bố thể lệ vòng thi chính thức của vòng hai chính là… ‘đối kháng’.

Các bạn được chia thành sáu đội, cứ hai đội sẽ bắt cặp với nhau cùng biểu diễn một bài hát.

Ở phần thi đấu này, người đánh giá và quyết định ai trong các bạn có thể tiếp tục đi tiếp chính là các khán giả.

Phần chấm điểm phân thành hai giai đoạn, giai đoạn thứ nhất do các khán giả tại trường quay được mời chấm điểm tại chỗ cho bài biểu diễn của các bạn, giai đoạn hai là phiếu bầu từ khan giả bằng thông tin đại chúng, internet.

Vì đảm bảo tính công bằng, mỗi người chỉ có thể bầu một phiếu bầu và tài khoản được xác minh chính thức mới được bỏ phiếu. Thời gian bắt đầu mở và đóng cửa thông đạo bầu phiếu trên internet bắt đầu lúc phần trình diễn được chiếu trực tiếp trên các cổng thông tin đại chúng đến 0:00 của ngày hôm sau. Chi tiết sẽ được chúng tôi thông báo chính thức trên trang web của chương trình.”

MC hơi tạm dừng chút sau đó nói tiếp: “Hiện tại, tôi nói phần quan trọng nhất mà mọi người quan tâm nhất nhé.

Phần thi của các bạn sẽ được công chiếu trực tiếp trên trang web tổ chương trình và sẽ được chiếu lại trên kênh truyền hình lúc 9:00 tối thứ sáu tuần kế đó.

Vì là thi đấu theo nhóm nên chúng ta sẽ phân đội trước.

Tôn chỉ của chúng tôi, bạn ở hạng cao bạn được quyền ưu tiên.

Vì thế xin mời các thí sinh có thứ hạng từ một đến sáu tiến lên sân khấu, xin mời!”

Theo sự hướng dẫn của nhân viên tổ chương trình, sáu người ở vị trí hạng đầu bao gồm Lâm Tịnh ngồi vị trí ghế số hai đứng dậy, theo thứ tự đi lên, đứng giữa sân khấu, MC đứng chếch bên phía phải cánh gà.

Theo lời giới thiệu của MC, một nhân viên tổ chương trình đồng thời đi lên, trên tay bưng một cái hộp hình chữ nhật có một mặt trong suốt hướng về phía chính diện kháng đài.

Bên trong hộp là những quả cầu nhỏ màu trắng có đánh theo số tự nhiên.

Người đi theo phía sau mang lên một cái kệ nhỏ và đặt một con thú bông lên trên cùng một bộ cung tên đồ chơi.

Cung tên được đặt trên một cái bàn hình chữ nhật dài khác và bên cạnh là sáu cái ly lớn dùng một lần. Nổi bật bên cạnh đó là một rỗ khổ qua xanh mướt còn vương chút giọt nước nhỏ do mới được rửa xong, cạnh rổ khổ qua tươi non là một chiếc máy xay ép đa năng.

Lâm Tịnh liếc nhìn mấy thứ trên bàn và có dự cảm không lành.

Quả nhiên, ngay khi sáu người đã tập hợp đứng dàn thành hàng ngang trên sân khấu thì MC đi đến bên chiếc bàn đặt máy xay đa năng bắt đầu giới thiệu tóm tắt về nó, cũng như kèm quảng cáo cho sản phẩm của nhà tài trợ này trong chương trình.

MC nói tiếp: “Như các bạn thấy đấy, chiếc máy này rất đa dụng và có công suất mạnh với các lưỡi dao sắc bén trên cơ sở công nghệ tiên tiến nhất, với độ bền được đảm bảo chất lượng đã qua thẩm định và có chứng nhận của các cơ quan thẩm quyền. Để tôi biểu thị cho các bạn xem một trong những công dụng của nó, chúng ta thử với việc ép hoa quả này nhé.”

MC rất là thuần thục, anh mở nắm trên máy, cầm một trái khổ qua cho vào khay đựng bên trên, đậy nắp, bật công tắc và chiếc máy hoạt động, trái khổ qua nguyên vẹn rất nhanh bị ép thành vụn mảnh được chuyển qua một bên, tinh chất trái khổ qua chuyển đến cái vòi rót vào ly nước không để sẵn ở đó, rất nhanh, liền có được một ly nước rau củ màu xanh lục đẹp mắt.

MC đi lại, nhẹ nhàng cầm ly nước ép lên, cười nói: “Đây là phần thưởng, à nhầm, hình phạt dành cho người thua cuộc trong trận đấu bắn cung sau đây.”

MC đặt ly nước xuống bàn, quay đầu nhìn về phía mấy người Lâm Tịnh nói tiếp: “Các bạn là những chiến binh mạnh mẽ và đã đạt được chiến thắng vang dội nhất trong đợt thi vừa qua. Vì thế, các bạn sẽ được mặc định làm trưởng nhóm tạm thời đại diện cho sáu nhóm sắp được phân ra thi đấu lần này.

Là đội trưởng, các bạn được quyền ưu tiên chọn đội viên cho nhóm của mình, mỗi nhóm tổng năm người, tính cả các bạn thì mỗi bạn sẽ chọn ra thêm bốn người nữa.

Vì đây là chương trình công bằng công chính, nên việc chọn thành viên trong đội cũng sẽ được thực hiện một cách công bằng, các bạn thấy có đúng không?”

“Đúng ạ!”

Các thí sinh bên dưới hô to vui vẻ khi thấy người gặp họa, còn sáu ‘nạn nhân’ trên sân khấu lại xanh cả mặt khi nghĩ đến ly nước khổ qua ‘mê người’ kia. Trong lòng mọi người đều mường tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp.

Tựa như chứng minh những gì sáu người đang suy nghĩ, trong lòng không mắng BTC cùng MC dưới một lần.

MC làm như không để ý, nhìn mọi người cười nói: “Mỗi người các bạn sẽ lần lượt lên theo thứ tự, người ở vị trí số nhỏ nhất đi trước… Các bạn nhìn nhé, cầm lấy cây cung tên trên bàn kia, bắn lên con thú bông trên kệ bên này.”

MC chỉ cung tên, chỉ xuống vị trí trên sàn sân khấu nơi đã được tổ chương trình dán đánh dấu màu đỏ, rồi chỉ kệ đặt thú bông khoa tay làm động tác bắn cung nói: “Thấy không, các bạn sẽ đứng ở vạch này, giương cung lên, sau đó, chíu một cái, sao cho, mũi tên nhắm chuẩn trúng thú bông và thành công đánh ngã nó.

Thất bại, các bạn sẽ phải uống hết ly nước khổ qua đằng kia.

Dù thành công hay thất bại, các bạn đều có thể bắt đầu từ trong hộp lấy ra bốn quả bóng có đánh số thứ hạng bên trên, đại biểu cho bốn người sẽ trở thành đội viên đồng hành với bạn trong lần thi này.

Yên tâm, chúng tôi chuẩn bị đủ số khổ qua cho tất cả mọi người, đều là hàng tươi mới vận từ nông trại đến, đảm bảo an toàn thực phẩm thuần thiên nhiên không phun thuốc...”

Trong lúc MC không ngừng thao thao về sự thuần khiết tự nhiên kia, sáu người còn lại không ngừng kêu khổ ‘Ai lo lắng! Tụi này không cần, cho ông hết ấy, tự tiêu thụ đi. Mịa! đi tham gia chương trình sống còn thần tượng, không thi đấu nhảy múa âm nhạc gì thì thôi, lại còn bày ba cái trò hành xác người này...’

Mà nội tâm Lâm Tịnh không ngừng sôi trào ‘Cái gì nói ưu đãi người hạng cao, lừa người mà, đây là đày người thì có?’ Nếu không phải trường hợp không cho phép, Lâm Tịnh rất muốn trợn trắng mắt khinh thường MC và phun hết về phía BTC chương trình.

Đúng lúc này, MC điểm tên người ở thứ hạng một “Xin mời vị đội trưởng đầu tiên lên chọn thành viên cho đội của mình, thí sinh Vấn Thiên, xin mời!”

Vấn Thiên hùng dũng oai vệ bước lên trước, có vẻ như nhóc này khá tự tin với khả năng bắn cung của mình. Nghe nói hồi học cấp ba từng tham gia thi đấu trong hội thể thao liên trường và đạt được quán quân.

Vấn Thiên làm đủ điệu bộ, mọi cử động của cậu đều suông sẽ, mũi tên cũng bắn trúng thú bông, nhưng… nó không ngã xuống.

“…” Vấn Thiên ngớ mặt nhìn chằm chằm thú bông như muốn xuyên qua nó, muốn dùng ý nghĩ đem nó đánh ngã xuống.

Cứ thế, khởi đầu của vị top một kết thúc bằng gương mặt khổng thể tin nổi với những dấu hỏi gần như cụ hiện hóa ra trên đỉnh đầu, nó như kiểu ‘Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra vậy?’

MC cười xảo trá tung ta tung tăng chạy chậm vòng qua bàn dài, cầm ly nước ép lên, bộ dạng đầy hắc khí, sau đó, đi đến bên cạnh Vấn Thiên, đưa cho cậu, ý bảo, nam nhi trai tráng, một hơi cạn sạch nào!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 15:
Vấn Thiên mở to đôi mắt mèo nhìn chú thỏ bông đang mỉm cười ở phía xa xa, lại nhìn ly nước ép khổ qua gần ngay trước mặt thì không khỏi hoài nghi nhân sinh. Nuốt xuống nước bọt ứ ở cổ họng, một bàn tay giơ lên vuốt mặt một cái, lấy tư thái thấy chết không sờn, dùng tốc độ tia chớp chụp lấy ly nước, nốc một hơi cạn sạch.

Chết sớm siêu sinh sớm, ực.

“…”

Uống xong ly nước, cả người cậu như được thăng thiên, chẳng khác nào con rối dựa theo MC hướng dẫn đi đến bên hộp đựng bóng cầu, tùy tiện nhặt ra bốn quả bóng giao cho MC, rồi thất tha thất thểu đi về cuối hàng, phía sau thí sinh thứ sáu ngồi xổm, ngón tay lơ đãng vẽ hình xoắn ốc.

Nếu nhìn kỹ dường như có thể thấy được từng dãy các sợi màu đen đại diện cho bầu không khí suy sút đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu cậu nhóc.

Kế Vấn Thiên là lượt bắn cung của Lâm Tịnh, anh nhìn chú thỏ bông lại nhìn về bóng hình đang ngồi như cây nấm ở hàng phía sau kia, anh quyết định… từ bỏ lượt bắn của mình và trực tiếp đi đến bàn dài, tự mình động thủ cơm no áo ấm.

Lâm Tịnh lặp lại y chang động tác ép nước quả của MC lúc nãy, rất nhanh, một ly nước quả màu xanh lục thứ hai ép xong. Lâm Tịnh nhìn ly nước, mặt không đổi sắc, anh dũng hiên ngang uống sạch trong một hơi không chừa nửa giọt.

Một loạt hành động này của anh làm cho tất cả mọi người không khỏi ngơ ngẩn vài phút, cũng may MC hồi thần kịp, cũng là người mở miệng đánh thức mọi người.

“Tốt tốt tốt!” MC miệng không ngừng nói tốt, tay vỗ bôm bốp, lúc này đôi mắt cười thành hai vòng cung, làm cho người ta có một loại cảm giác hồ ly đội lốt da người, Lâm Tịnh nắm nắm tay, cảm giác hơi chút ngứa ngáy, muốn quýnh người quá.

Sau đó, MC hồ hởi nói “Thật tuyệt vời! Chưa đầy năm phút, chúng ta đã được chứng kiến năng lực của hai người trưởng nhóm rồi…”

Dừng một chút, MC nói tiếp “Tiếp theo, mời bạn Lâm Tịnh đi đến hộp đựng bóng, chọn thành viên đội viên của mình.”

MC một tay cầm hộp bóng, một tay hướng Lâm Tịnh vẫy vẫy, bộ dáng rất là thiếu đánh đòn.

Xoay người bước tới, vừa đi, trong đầu Lâm Tịnh không ngừng suy nghĩ ‘Tối đến, có nên… lén trùm bao tải tẩn ông MC này một trận không ta?’

Dù nghĩ thế, đối diện MC, Lâm Tịnh vẫn nhe nụ cười bình thản, điệu bộ thong dong.

Tùy ý cầm ra bốn quả bóng rồi giao cho MC ghi nhận, sau đó lập tức tắt nụ cười trên mặt, dứt khoát xoay người chừa tấm lưng lạnh băng cho MC, xải bước dài đi nhanh về phía cuối hàng, nối tiếp phía sau Vấn Thiên.

Anh đứng thẳng, một bàn tay che trước miệng, tay còn lại để khoanh trước ngực.

Lúc nãy chỉ là diễn cho MC xem thôi, lúc này anh không ngừng nuốt nước bọt, trong miệng đắng quá, đắng quá mà.

Những thí sinh còn lại kết quả không khác mấy Vấn Thiên cùng Lâm Tịnh, chú thỏ bông đáng yêu kia không bị đánh ngã, dù có mấy người giống Vấn Thiên mũi tên bắn trúng chú thỏ, Nhưng… Chú thỏ nhỏ vẫn kiên cường ngồi ổn một chỗ không xê xít.

Có một loại cảm giác, mông nhóc thỏ bông như được đính chặt trên cái kệ vậy.

Từ từ, bóng đèn manh mối lóe sáng trên đầu Lâm Tịnh.

Anh nhìn phía trước, thấy MC đang hỗ trợ thí sinh cuối cùng ép nước khổ qua đưa cho người đó.

Lâm Tịnh nương lực chú ý mọi người đều đang tập trung vào hai nhân vật đang giằng co kia. Anh nhẹ nhàng lách mình chuồng êm đến bên cạnh kệ đặt nhóc thỏ bông.

Vừa cầm chú thỏ nhấc lên, Lâm Tịnh liền lập tức phát hiện vấn đề.

“Cạch! Cạch!”

Âm thanh khi Lâm Tịnh nhấc thỏ bông lên và thả tự do xuống mặt kệ vang cạch cạch cũng khiến những người khác chú ý.

Mọi người quay đầu nhìn về phía anh, hay đúng hơn là chú thỏ bông xinh xắn trong tay anh.

“…” MC

“…” Mọi người.

“…Khụ, ha ha ha.” MC cười giả lã tiến về phía Lâm Tịnh ý định cướp đoạt chú thỏ bông trong tay anh.

Vấn Thiên như nhận ra điều gì, lập tức xải hai bước dài đi tới ngăn MC lại.

Lâm Tịnh nhướng mày nhìn MC, đoạn anh xoay lưng thỏ bông về phía mọi người, dùng tay mở khóa kéo sau lưng chú thỏ ra, sau đó trực tiếp lục lọi trong bụng chú thỏ nhỏ. Rất nhanh, một vật thể màu xám đen được lấy ra từ trong cái bụng mủm mĩm.

Lâm Tịnh cầm vật ấy trên tay đánh giá, rồi nhìn về phía MC cười như không cười đặt câu hỏi: “Xin hỏi, có thể cho em biết vì sao lại có một miến nam châm lớn như vậy đặt ở bụng dưới thỏ bông không ạ?”

“Ách, ha ha ha! Cái này… Anh cũng không rõ lắm?” MC tỏ ra vô tội, rồi lập tức thay đổi sắc mặt, bày ra vẻ mặt hận sắc không thành thép một cách phù hoa, nói như thật “Nhóc thỏ hư quá, sao lại có thể ăn bậy như vậy chứ?”

Đoạn, MC quay người đối mặt với máy quay dùng lời lẽ chính đáng nói “Các bạn nhớ kỹ nhé, tuyệt đối không được học bé thỏ bông này nha, cái gì cũng dám bỏ vô bụng, như vậy là không tốt đâu, nếu lỡ nuốt phải vật thể lạ là phải đi bệnh viện ngay để nhờ nhân viên y tế hỗ trợ lấy ra nhé.

Và, chúng ta hãy vỗ tay khích lệ cho hành động tốt đẹp của bạn Lâm Tịnh kịp thời cứu bé thỏ bông thoát khỏi nguy hiểm vì nuốt phải đồ vật lung tung...”

MC dẫn đầu vỗ tay bốp, bốp, bốp! Sau đó nói tiếp “Vì bạn Lâm Tịnh là người cứu bé thỏ nên thỏ sẽ lấy thân báo đáp bạn nhé. Bạn xem bé như một món quà bất ngờ, và bé sẽ làm bạn cùng bạn trong tương lai, nhớ chăm sóc bé chu đáo nha.

Tiếp theo là một phút quảng cáo: Bé thỏ ImBit trong tay bạn là một trong 7 mẫu thú bông thuộc hệ liệt mới nhất sắp ra mắt vào đầu tháng tới ‘Thất Tú Lung Linh’ do công ty CP Bông Bay độc quyền sáng tạo và phân phối…”

Một chuyện tưởng chừng làm khó cho tổ chương trình nhưng không ngờ được MC toàn năng xoay chuyển gọn gàng, dứt khoát.

Nhìn chú thỏ nhỏ, nếu không nhìn ngoại hình bé thỏ quá nữ tính, mặc váy tiên nữ màu hồng phấn điểm xuyến kim tuyến bảy màu, kết hợp đôi mắt to tròn ẩn chứa ánh sao sáng lấp la lấp lánh, trên đầu còn cài một đóa mẫu đơn ướt át xinh đẹp hơi lệch một bên, điệu bộ tạo dáng ngồi nghiêng thẹn thùng như đang làm duyên quá không thích hợp đối với một đại nam nhân như anh.

Nói thật, Lâm Tịnh nhìn bé nhóc đáng yêu thì đáng yêu nhưng xuất hiện kiểu này trong ‘lãnh địa’ của mình... Hình tượng cool ngầu anh cố ý đắp nặn sẽ không vì thứ này mà sập đổ rồi biến dị theo hướng không tưởng đâu hả? Lâm Tịnh thở dài nhìn trời rồi như nhận mệnh, anh chịu thua đem thỏ bông ôm vào trong lòng đi trở lại vị trí của mình.

Chương trình còn chưa phân tổ xong, cũng chưa hé lộ bài thi tiếp theo, anh chỉ có thể ráng chịu đựng. Nếu biết kết quả thành ra thế này, anh nhất định sẽ không đi táy máy làm gì đâu, đúng là tò mò hại chết miêu, mà cái chết cũng cách không xa.

Các nhân viên tổ chương trình đem danh sách các thành viên của sáu đội trưởng báo lên. MC nhận bảng danh sách, đọc lên tên từng người tương ứng với đội bọn họ sẽ luyện tập, sinh hoạt, kề vai sát cánh cùng nhau thi đấu sau bốn tuần nữa.

Sau khi phân đội xong, MC thông báo bài hát chủ đề lần thi tới, lưu ý thêm vài điểm cần lưu ý liền thông báo kết thúc, lúc này mọi người mới có thể trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 16:
Sau khi phân đội mỗi đội gồm năm người, bao gồm đội trưởng và bốn đội viên và được đánh số từ một đến sáu, tương ứng với thứ hạng của các đội trưởng.

May thay, dưới ý kiến chung của các thí sinh, yêu cầu cần đặt lại tên các đội, ban tổ chức cũng không chấp nhất với ý tưởng ban đầu, cho phép các đội tự chọn tên của đội mình ở vòng thi này. Đồng thời, ủy quyền hoàn toàn cho các thí sinh tự do phân chia vai trò của mọi người trong đội trong thời gian nhất định, đến giờ hạn định, các đội phải thống nhất được hết thảy, sau đó cử người đại diện cùng đăng ký với tổ phụ trách.

Hoàn thành xong, các đội lần lượt bốc thăm thi đấu, kết quả bốc thăm ra, đội một đấu với đội bốn, đội hai đấu với đội năm và đội ba đấu với đội sáu.

Tại đây, BTC cũng thông báo thể lệ thi đấu cho các thí sinh, hai đội thi đấu với nhau sẽ biểu diễn chung một bài hát, BTC chỉ bật mí mười bài hát trong danh sách chủ để thi, vào ngày thi, hai đội sẽ cử một người đại diện bốc thăm chủ đề để thi đấu, khác với những lần thi trước được BTC thông báo chủ đề rõ ràng.

Trong mười bài hát này, khi luyện tập các đội có thể biến tấu sao cho phù hợp, miễn không phản cảm, làm mất cái hồn vốn có của nó là đạt.

Có vẻ được ông trời ưu ái, Lâm Tịnh bốc thăm đội viên cho mình, trong đó lại có hai người quen là Trần Vân và Trịnh Thái Toàn, hai người khác là Từ Trung hạng 26 và Ngô Viễn Dương hạng 22.

Lâm Tịnh nhìn qua thành tích thành viên đội mình một chút, thứ tự là 2- 8-17-22-26, tức là anh 2, Trần Vân 8, Trịnh Thái Toàn 17, Từ Trung 26 và Ngô Viễn Dương 22. Một khởi đầu tuy hơi có chút khó khăn nhưng có hai người quen xem như khá tốt rồi.

Trong khi các thí sinh đang miệt mài luyện tập chuẩn bị cho vòng thi đấu sắp tới, trên mạng bắt đầu phát sóng tập vòng sơ loại.

Buổi phát sóng đầu tiên, các bình luận trên mạng đa phần đều không xem trọng, phần lớn cười trêu đùa tổ làm chương trình.

Một vài bình luận như là:

[Công Ty lơ ngơ đú trend học đòi tổ chức chương trình lơ mơ!

_Một công ty mới mở, chân ướt chân ráo tiến quân ngành giải trí, không kinh nghiệm lại không chịu noang ngoãn cúi đầu khiêm tốn học hỏi từ các anh chị đại, ra chương trình cùng lúc hai đại cá sấu chẳng khác nào chú ngựa hoang nhảy loạn chạy đá lung tung, qủa thật, không biết viết từ chết ra sao, ha ha!!!]

L Chòi oi! Em ngu mà em không tự biết, cứ ngỡ mình là siêu say da, kkk…

L Cái chương trình này tên gì thế bồ, cho link để dô nghía dung nhang kẻ tài ba gan đủ lớn không biết sợ này cái coi.

L Đảm bảo cái thứ ăn theo này cùng mấy cái show khác một đồng như nhau, tệ hại +_+||

L Nghe nói có boy xinh trai lắm, nếu ném cái nội dung đi và thuần ngắm chai như tui thì có thể xem thử, hì hì .

_ Nghe nói họ dùng máy karaoke để chấm điểm vòng loại mấy bồ ạ! Cười chết mất thôi, cứ như trò đùa ấy!!!

L Ủa? ủa?? tôi là ai? Tôi đang ở đâu vậy?

L Thiệt lun? Chời chời, biết là không xem trọng rồi nhưng có cần buôn cần bỏ gánh thí đến vậy không? Bộ không có tiền thuê chuyên gia để đánh giá chấm điểm hay gì?

L không có tiền thì biến mịa đi! Tốn tài nguyên công cộng, hừ (`^’)!

L ủa? Sao nghe nói công ty đó có ô dù bự lắm mà, có núi lớn dựa, nghe đâu tính hàng tỉ mỗi giờ đấy. Gì gì tập đoàn tài chính lớn nhất nước ta đó. Nàm thao lại hông có xèng được (???)


Giữa rừng liên thanh dè biểu kia, bỗng xuất hiện một hiện tượng phát hiện mới.

_Ế Ế!!! Mọi người mau click vào xem nè, không tệ đâu, hay lắm á! AAA!!! Tuấn Tuấn đập chai quá, a a a! -> link nha.

L Rồi thêm một em lọt hố, tui hông thiển cận như bồ đâu, tui là thích người có năng lực á. Ui chu choa mạ ơi! Vì sao sinh Thiên còn sinh Tịnh, cả hai đều bá cháy con chim gáy làm mị biết hướng trym về ai?? (oa, khóc lớn)

L Con nít mới phân vân lựa chọn, tớ là tớ ôm hết, hớ hơ!! (tra nữ cười chống nạnh)


Với năng lực cắt ghép video siêu cao của đội ngũ kỹ thuật, bên cạnh bề ngoài cũng như sự thể hiện của tốp thí sinh thực lực không kém cạnh, đã đủ mê hoặc câu lấy vô số người qua đường lọt hố, đặc biệt là giới trẻ đang trong tuổi đi học, bởi vì đang nghỉ hè, rất nhiều thời gian nằm ngốc lướt web.

Tổ biên tập đã vận dụng hết thảy kỹ thuật chế tạo ra một cái video với thời lượng ba mươi phút, tựa như mồi câu thượng hạng, người qua đường một khi lọt hố thì khó lòng bò lên thoát được.

Sau khi xem xong video tổng hợp này, phần bình luận bỗng bùng nổ, lượt xem, lượt like, lượt chia sẻ càng lúc càng mạnh mẽ.

_Bài hát ở vòng sơ loại nghe hay rồi đến bài chủ đề vòng chính thức càng nghe càng nhức nách hà, hay qué chời qué đất >_<!!!

_Công ty không biết thế nào nhưng mấy cậu choai trước mắt này quá được chớ! (nước mắt trào ra từ miệng)

_Ai biết bài ‘Tỏa Sáng’ trong phần thi chính thức không? Hình như bài mới hay sao ấy, lần đầu tui nghe luôn, hay quá chừng!

L Ừ, tui khoái cái cậu mắt mèo nhảy giỏi hát hay và đặc biệt nhất là anh chàng hát tông cao đoạn cuối kia kìa, chùi ui, tui nghe mà nổi hết da gà da vịt lên luôn.

L Ồ, chào đồng chí, tui cũng khoái ảnh lắm ó! Hát hay còn nhảy giỏi lại đập chai quá chời quá đất hà. Tim tui bị ảnh đánh cắp luôn òi! (Mắt trái tim)

_Cái cậu tóc vàng đúng gu tui luôn, người đâu mà như bạch mã hoàng tử bước ra từ cổ tích ấy.

L bồ đang nói đến Tuấn đúng không, phải nói rõ chứ có mấy người cũng tóc dàng lận đó.

L mấy người kia tóc dàng là hàng fake, anh tui rõ ràng là con lai thừa hưởng gen tốt từ cha mẹ. Ảnh nhất định là một quý tộc ẩn danh để đến đây trải nghiệm và thực hiện mộng tưởng.



Ngoài những lời khen, tất nhiên không thiếu sự săm soi đánh giá khác.

_Ha ha, cái cậu kia là đang đi diễn tấu hài à? Buồn cười quá chời! Cậu ta nên chuyển nghề qua diễn hài đi, đừng tai họa cho bên này.

_Oa, trời ạ! Da anh ta xấu vậy mà còn dám ló mặt lên đây tham dự làm thần tượng? thần tượng mà như vậy chắc pé đau mắt hột quá.

L mau đi xem anh Tuấn của mị nè, đảm bảo rửa mắt sáng trưng (Ảnh).

L Thiên Thiên của chị cũng cưng lắm nè bé (Ảnh).

L Vân và Tịnh đứng chung sao mà hợp quá (tui hong phải hủ đâu) (Ảnh)(Ảnh).

_tên kia xấu nhưng mà hắn nhảy cũng được mà, ít ra tui nhảy không bằng, hì hì .

L không cho phản bác, xấu = bất tài!!!

L bồ nói vậy mấy nghệ sĩ không được đẹp sẽ bùn lắm ó, mình nói nhỏ nhỏ thui ha .

_ sao mấy người coi trọng bề ngoài quá vậy, phải xem nội tại chứ.

L Vậy bồ đi tìm mấy người xấu để xem nội tại đi, còn đẹp để lại cho tui -_-.

L kỹ năng có tốt nhưng xấu là thì vẫn phải bị chê nha. Ở lĩnh vực này xấu là nguyên tội đấy nhé, đẹp đệ nhất nhị mới là tài năng bạn ạ, mà dù tài năng mấy nếu quá xấu cũng hông làm thần tượng được đâu. Trừ phi thẩm mỹ của mọi người đều sửa ngược lại .

L ha ha ha …

_Nghe thông báo chưa? Trên trang chính thức của chương trình Truy tìm Thần Tượng nói 4 tuần nữa sẽ phát trực thiếp thi đối kháng giữa các nhóm đó, và người xem như chúng ta sẽ là người chấm điểm đánh giá quyết định 100% đó.-> link nè!

L O! Lót dép chờ!

L hạt dưa, ghế, còn thiếu gì nữa không?

L Tui lại mong có thể đến xem trực tiếp nhưng chỉ giới hạn có 300 vé (đã đăng ký, mong số nó đỏ xí) (cầu nguyện)

L (cầu nguyện) + 1

L …

L (cầu nguyện) + N


Xen kẽ các bình luận của cư dân mạng về chương trình là các tiêu đề nhắc đến nó như một làn sóng mới, khiến nhiều người phải kinh ngạc trước tốc độ truyền bá của nó.

[Thớ hắc mã đột hiện của chương trình sống còn cho thần tượng năm 2XXX]

[Ba trong một, ai sẽ là kẻ cười cuối cùng?]

[Đại diện hai chương trình còn lại nói gì về đợt bùng nổ chóng vắn này?]

….


Trong khi nhiệt độ trên mạng về chương trình ‘truy tìm thần tượng’ đang ngày một nóng lên và có xu hướng bùng nổ đủ sức đuổi theo hai chương trình đồng hành thì các thí sinh đang trong tình trạng cấm mạng, điện thoại bị thu, không hề hay biết gì sóng gió bên ngoài kia, mọi người vẫn luôn miệt mài chăm chỉ luyện tập chuẩn bị cho phần thi sắp đến.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 17:
Sau một ngày luyện tập đến sức cùng lực kiệt, Lâm Tịnh nằm trên giường và bắt đầu ngủ, lúc này thực sự quá mệt mỏi vì luyện tập từ sáng sớm đến tối khuya, nhờ có kỹ năng bền bỉ hỗ trợ nên không đến nổi quá mệt mà gục ngay lập tức.

Quả thật không có một nghề nghiệp nào là nhẹ nhàng cả.

Giờ phút này, anh cần ngủ đủ mới có thể hồi phục năng lượng cho buổi luyện tập ngày mai, bỗng anh nhớ cái phòng luyện tập hệ thống mà bản thân đang bỏ xó quá.

Thật đáng tiếc!

Bởi vì quá mệt mỏi, trong lúc mơ màng dường như Lâm Tịnh nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống, nhưng chẳng còn hơi sức để ý tới nó mà chìm vào giấc ngủ thực sâu.

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Tịnh đang vệ sinh cá nhân thì sực nhớ âm thanh thông báo hệ thống tối qua.

Cũng một thời gian rồi anh không có rảnh chú ý đến nó.

Làm xong vệ sinh cá nhân, Lâm tịnh vội mở ra giao diện, một chấm đỏ quen thuộc lóe sáng đập vào mắt, anh điểm vào.

Trước mắt xuất hiện một bảng thông báo.

[CHÚC MỪNG!

Bạn đạt được thành tựu: <Bước đầu thành danh!>

Danh tiếng của bạn bắt đầu chớm nở. Đã có hơn 1000 người biết đến bạn.

Thưởng: Lượt quay may mắn x1

Nhấp vào đây!]

Lâm Tịnh nhấp chọn để quay lượt quay may mắn trên ‘chiếc nón kỳ diệu’ vẫn theo phương thức cũ.

Nhìn bánh xe quay tròn Lâm Tịnh thầm cầu nguyện trong lòng: ‘Hy vọng hôm nay sẽ có một khởi đầu thật tốt!’

Vừa thầm cầu nguyện xong, hai chữ chúc mừng in hoa liên tiếp đập vào mắt.

Là ông trời chấp nhận lời thỉnh cầu của anh sao!

[CHÚC MỪNG! CHÚC MỪNG!

Bạn đạt được một kỹ năng loại bạc: <Lưỡi sáng hoa sen.>

Khi kích hoạt, tăng 50% mức độ thuyết phục người xung quanh (không giới hạn, chỉ cần họ nghe rõ những gì bạn nói).

Phụ năng đặc biệt: Tăng 200% khai sáng cho một đối tượng được chỉ định bất kỳ, mang đến linh cảm dồi dào cho đối phương tựa như hào quang chân lý và sáng ý soi sáng bao trùm tất cả vạn vật (thời gian làm lạnh: 7 ngày).]

Là một kỹ năng tốt, một kỹ năng xứng hợp với vai trò hiện làm đội trưởng tạm thời của anh lúc này. Lâm Tịnh đang còn đang phát rầu bản thân phải làm thế nào mới có thể quản lý tốt mấy nhóc trẻ trâu trong nhóm, thời gian quá ngắn để mọi người có thể để thông cảm, thấu hiểu nhau.

Với kỹ năng mới này, Lâm Tịnh cảm giác bản thân thành công được phân nửa đoạn đường rồi, phần còn lại chính anh tự thân thực hiện.

Tuy đội của anh bắt đầu luyện tập theo barem cả đội bỏ phiếu dự tính, bao gồm phong cách cũng như hướng sửa chữa bài hát gốc sẽ thi đấu. Tuy vậy, nhóm anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu một chút sáng ý, nhưng vẫn chưa tìm ra mấu chốt ở chỗ nào.

Cũng vì còn vướn mắc này, trong khi các đội khác đều đã lên lịch tập sôi nổ và hoàn thành việc đăng ký của nhóm cho ban tổ chức, đội của anh vẫn do dự, tựa con thuyền mất chèo lạc trôi vô định trên biển rộng bao la.

Có thể nói kỹ năng này đến quá đúng lúc, giống như hệ thống biết rõ anh đang cần cái gì vào lúc này vậy.

Anh tin vào kinh nghiệm bản thân ở thế giới cũ, cùng kết hợp kỹ năng hỗ trợ sẽ thành công thuyết phục được các thành viên còn lại thực hiện ý tưởng của mình.

Việc thuyết phục cả đội xem như vật trong túi, còn sáng ý sửa bài hát cho phù hợp với ý tưởng của mình, Lâm Tịnh nhìn mục ghi chú năng lực phụ đặc biệt có được, thì thầm ‘tất cả dựa hết vào mày đấy, kỹ năng yêu dấu’.

Lâm Tịnh nắm chặt nắm tay, ánh mắt cũng bắt đầu kiên định lại, hùng dũng oai vệ tiến lên nói về ý tưởng của mình cùng các đội viên một lần nữa.

Trong phòng tập riêng của đội 2, đội của Lâm Tịnh.

Trước khi bắt đầu một ngày luyện tập vất vả, anh vỗ vỗ tay vài cái ý nói mọi người chú ý, anh nói: “Các bạn tập trung lại đây xíu, chúng ta họp một chút nhé!”

“Sao vậy Tịnh?” Trần Vân phản ứng đầu tiên, cậu đi đến trước mặt anh hỏi.

“Mọi người ngồi xuống đi, sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu.” Lâm Tịnh hướng Trần Vân gật đầu, ý bảo những người khác đều tập trung lại.

Vì anh là đội trưởng, chỉ cần không làm gì quá đáng hay ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân thì các thành viên khác đều sẽ cho anh chút mặt mũi. Thế nên không mất nhiều thời gian, mọi người đã tiến đến chỗ anh cùng xếp thành một vòng tròn nhỏ ngồi xuống cùng nhau.

Lâm Tịnh cũng không tiêu hao thời gian của nhóm thêm nữa, liền kích hoạt kỹ năng <Lưỡi sáng hoa sen>, lời nói phát ra một cách rõ ràng: “Mọi người nhất định đều cảm nhận được rồi đúng không? Mấy hôm nay, nhóm chúng ta đã ra sức luyện tập nhưng đều cảm giác có gì đó không được thuận đúng không?”

“Ừ/ Ừm.” Cả nhóm gật đầu tiếp tục nghe.

Lâm Tịnh tiếp tục: “Trước đó, mình có nói lên ý tưởng của mình rồi, nhưng lúc ấy do mình chưa hoàn toàn nắm bắt ý nghĩa của nó cũng không quen thuộc kỹ năng của từng bạn trong nhóm, cho nên phương hướng còn có chút mơ hồ.

Sau mấy ngày chúng ta hoạt động cùng nhau, mình cũng đã suy xét và hỏi ý kiến các huấn luyện viên, các chuyên gia, hiện tại mình đã thông suốt cái ý tưởng này.

Mình nói trước, ở đây không có ý áp đặt, là chúng ta cùng tham khảo bà bổ khuyết nhé.”

“Cậu nói đi, tụi mình nghe.” Trịnh Thái Toàn lên tiếng ủng hộ.

“Đúng, anh nói đi ạ. Chứ em là em thấy hơi nhụt chí rồi đó, em cũng cảm thấy bài tập mấy hôm nay nó cứ sao sao, nhưng nói không rõ được.” Từ Trung nói.

“Em nói ra mọi người cùng phân tích, có khi lại được. Chứ anh cũng thấy bài tập tụi mình luyện mấy bữa nay thật sự thiếu lực quá, chỉ sợ không đủ sức để chiến trắng trong vòng này.” Ngô Viễn Dương cũng đồng ý.

“Ừm.” Trần Vân gật gật đầu biểu thị thái độ.

Được tất cả thành viên ủng hộ, Lâm Tịnh càng thêm tinh thần, thần thái sáng lên hẳn, anh nói: “Ngoài chuẩn bị tinh thần việc bốc thăm ngẫu nhiên thể hiện sự đồng điệu trong nhóm, trước mắt, chúng ta cần đăng ký bài hát chủ đề của nhóm với ban tổ chức. Bài hát chúng ta chọn nói về tình đồng chí, có giai điệu túc mục, nghiêm trang lại không thiếu sự ấm áp.

Những điều đó phù hợp với hoàn cảnh của nhiều năm trước, hiện tại chúng ta muốn tạo đột phá, nếu dùng bản gốc rất khó khiến người chú ý, cần phá cách, nhưng phá cách không làm mất đi cái chất quang trọng trong bài hát gốc...

Các cậu nghĩ sao nếu ta đổi cách thể hiện ‘tình đồng chí’ thành ‘tiếng kêu gọi nhâp ngũ, ca ngợi các chiến sĩ đang tham gia quan ngũ hy sinh thân mình bảo vệ nền hòa bình hiện tại cũng như xây dựng tổ quốc non sông’, được hay không?”

Nói xong, Lâm Tịnh đưa mắt một vòng nhìn mọi người.

Bất chợt, mọi người cùng rơi vào trầm lặng, suy nghĩ.

“Ế! Ý này được đó, không hoàn toàn làm mất ý nghĩa của bài hát gốc lại có sự cách tân... Chậc chậc! Chúng ta, có thể điều chỉnh giai điệu sôi động và mạnh mẽ hơn chút....” Trần Vân đi đầu phá vỡ yên lặng, sau đó nhìn thẳng Lâm Tịnh, anh hỏi “Thế cậu định sửa giai như thế nào, có thể nói một chút để mọi người có cái nhìn rõ ràng hơn không?”

Lâm Tịnh định mở miệng thì Trịnh Thái Toàn liền giơ tay ý bảo bản thân có ý kiến.

Lâm Tịnh gật đầu, nhườn quyền cho đồng đội.

“Quân nhân, hy sinh, tự hào, sôi động, mạnh mẽ… Mình có chút mườn tượng vũ đạo chúng ta sẽ biểu diễn, mình chịu trách nghiệm phần này cho.” Nói đến đây, anh vỗ tay lên ngực đầy tự tin “Mọi người yên tâm, mình có kinh nghiệm về mảng này, chỉ cần có giai điệu chuẩn, trong vòng mười lăm phút liền phác ra điệu nhảy kết hợp thích hợp cho mọi người liền.”

“Tớ thấy được đó, cứ thử xem, dù sao cũng không mất gì.” Từ Trung nói.

“Các cậu định trang phục thế nào, chúng ta có thể cách tân đồng phục hay không?” Ngô Viễn Dương lên tiếng “Ý mình là trộn lẫn các đồng phục lục quân, không quân, hay hải quân ấy, mỗi người một kiểu, mọi người thấy thế nào?”

Mọi người gật đầu “Có thể.”

Thấy mọi người tán thành ý kiến của mình, Ngô Viễn Dương đưa ra quyết định “Tớ có học qua thiết kế trang phục một thời gian ngắn, có thể phụ trách phần này. Tối về tớ sẽ vẽ bản mẫu, nếu mọi người chốt chúng ta báo cho người phụ trách chuẩn bị cho tụi mình.”

“Em có thể phụ anh Dương được không? Em từng học hội họa, phác thảo cũng không tệ lắm.” Từ Trung giơ tay, mặt tràn đầy hào hứng.

Ngô Viễn Dương gật đầu cười “Được, có hai người công việc sẽ nhanh hơn.”

“Ô ki, vậy trang phục trông cậy vào hai người nhá! Cái đó tui hơi bị ngáo á.” Trịnh Thái Toàn nói.

Thấy khá ổn rồi, Lâm Tịnh làm tổng kết “Tuyệt vời ông mặt trời! Vậy chúng ta phân công việc vậy nhé.

Vân sửa bài hát, Toàn chịu trách nhiệm vũ đạo, anh Dương và Trung chịu trách nhiệm thiết kế mẫu trang phục. Em sẽ làm viên gạch, ai cần giúp cứ hô một tiếng em dọn qua liền.”

“Ha ha, Tịnh ơi, ông làm viên gạch góc tường ấy hả, vậy mọi người thống nhất tên nhóm luôn đi. Nếu không ông Tịnh đặt luôn tên viên gạch là phiền nha.” Trịnh Thái Toàn cười pha trò.

“Ê, không được công kích cá nhân nha bạn, có tin tui chộp bạn đi làm gạch chung cho vui luôn không?” Lâm Tịnh liếc xéo cậu ta một cái ra vẻ hăm dọa.

“Tui sợ quá à!’ Trịnh Thái Toàn khoa trương bày ra một mặt sợ hãi.

“Ha ha, được rồi hai cha nội. Bớt bớt cho con nhờ, nên nhớ chúng ta chuẩn bị biểu diễn các anh hùng dân tộc đấy, nghiêm túc chút đi.” Trần Vân cười nói.

“Hửm? Anh hùng? hay nhóm mình lấy tên ‘Anh Hùng’ luôn đi các anh.” Từ Trung nói.

“Ể? Nghe được nha.” Trịnh Thái Toàn ngưng cười dùng hai ngón tay vê cằm gật gù.

"Anh đồng ý, tên ‘Anh Hùng’ nghe hay đấy.” Ngô Viễn Dương tán thành.

“Những chiến sĩ anh hùng vì nhân dân phục vụ, hy sinh thanh xuân bảo vệ quốc gia, mặc gió mặc mưa… ừm, mình lại có chút ý tưởng tưởng rồi. Mọi người chốt tên nhóm đi, mình đi soạn bài giai điệu.” Trần Vân vẫy tay với mọi người rồi chạy trốn vào một góc, lôi bộ dụng cụ soạn nhạc cá nhân ra và bắt đầu tiến vô trạng thái ‘tu hành’ của mình.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 18:
Sau buổi họp ngắn vào buổi sáng, đội Lâm Tịnh đã chọn ra được tên nhóm cũng như phong cách thể hiện của đội cho bài hát chủ đạo.

Một khi xác định rõ phương hướng, mọi người chỉ mất một buổi sáng liền hoàn thành 90% công việc cơ bản, phần còn lại khi thực hiện phát sinh bổ sung lại sau.

Với thành quả này, Lâm Tịnh không khỏi bội phục tốc độ hoàn thành của mọi người, nghĩ đến đều là tinh anh trong tinh anh đúng thực không ngoa.

Tuy nhiên, nhóm bọn họ bị chậm hơn các nhóm khác vì chưa thống nhất được bài diễn chủ đạo nếu vẫn còn chậm chạp sẽ không kịp luyện tập cùng hoàn thiện phần phối hợp mất.

Trần Vân giao bản phối âm bản thân làm xong cho mọi người check qua, lúc này mọi người thử phối âm cùng bài hát.

“Khi còn nhỏ tôi nhìn lên các anh

Các chàng trai tuổi trẻ đầy triển vọng

Các anh vâng theo lời kêu gọi

Tiếng gọi của tuổi trẻ hôm nay

Tiếng gọi nhập ngũ

Tiếng gọi con tim

Đừng ngại ngùng, đừng chùn bước

Ta tiến lên, bước ra hàng

Trở thành chiến sĩ

Trở thành quân nhân

Phục vụ nước nhà, bảo vệ non sông

Đừng dừng lại, đừng ngưng bước

Ta ra đi, vì tổ quốc

Ta ra đi, thành Anh Hùng

Nào chúng ta cùng hát vang lời ca ngợi

Tình huynh đệ nghĩa đồng chí

Nào chúng ta cùng hát lên lời chúc tụng

Các chiến binh ca được bình an

Không ngại khó vượt núi sông

Không ngại khó vượt khốn mang

Tiến lên các anh hùng nhân dân

Tiến lên các chiến sĩ trời nam

Ta chung tay xây dựng tổ quốc

Ta chung tay bảo vệ nước nhà

Đất nước chúng ta!”


Mọi người cùng ngân nga xong, sau vài giây dư âm, Từ Trung hướng Trần Vân giơ ngón tay cái lên.

“Hay quá! Được đó anh, nghe thôi đã thấy hừng hực ý chí rồi!”

“Cảm ơn em.” Trần Vân ngại ngùng cười.

“Trong bài hát có mấy chỗ nhấn giọng cao, anh nghĩ phần đó Tịnh hát mọi người thấy thế nào?” Ngô Viễn Dương đề ý kiến.

“Em đồng ý.”

“Đồng ý.”

“Vậy chúng ta sẽ phân thế này… và thế này…” Lâm Tịnh nói tiếp.

“Ừm, vì nhịp điệu bài hát thiên nhiệt huyết, hào hùng, chuyển động lên xuống dập dềnh như sóng, nên vũ đạo cũng phải tương xứng mới được.

Mọi người xem thế này được không? Chúng ta sẽ như vầy… rồi như vầy…” Ngô Viễn Dương làm mẫu vài động tác.

Mọi người “Nhất trí!”

“Ok! Vậy chúng ta cùng thử một lượt xem thế nào.” Lâm Tịnh làm tổng chốt cho mọi người.

Lúc này tinh thần mọi người đều hừng hực sức chiến đấu, ai nấy đều lên tiếng hô to “Lên thôi!”

Sau bao nỗ lực cùng trả giá vượt mức thông thường, cuối cùng bài hát chủ đạo của đội Lâm Tịnh vừa kịp hoàn thành trước ngày thi đấu một ngày, tinh thần căng chặt tạm thời thả lỏng, dù vậy, mọi người cũng không lơ là, vì vòng này chấm điểm gồm hai phần, điểm tính được chia 5:5.

Phần chấm điểm thứ nhất là điểm đồng đội, từ mười bài hát bốc thăm ngẫu nhiên, tổ đội phải thể hiện được thống nhất giữa các thành viên sao cho phát huy phần trình diễn tốt nhất. Phần chấm thứ hai là điểm sáng tạo từ bài hát chủ đạo bốc thăm từ trước.

Trước ngày thi đấu một ngày, mọi người chốt lại cách thể hiện mười bài hát bốc thăm ngẫu nhiên, phần thi này không cần đầu tư nhiều chất xám mà là tính đồng đội, đoạn thời gian qua tuy mọi người mới cùng hợp tác chung, nhưng độ ăn ý thì không cần phải nói.

Cuối ngày này, năm giờ chiều, cách thời gian thi đấu còn mười lăm giờ, mọi người quyết định nghỉ xả hơi thả lỏng tinh thần.

Trịnh Thái Toàn không kiềm được chu khóc lên, trong hốc mắc đầy ý cười “Hu hu hu!”

Từ Trung giả vờ an ủi “Ai, ai! Đừng khóc, mai lên hình với cặp mắt cá óc nóc là thôi xong, ha ha.”

Trịnh Thái Toàn liền đánh trả cái liếc xéo, sau hất đầu sang một bên hứ một tiếng tỏ vẻ lão tử không thèm chấp nhất nhá.

Mọi người tôi một câu, anh một lời nói giỡn cùng nhau một hồi, Lâm Tịnh mắt thấy thời gian không còn sớm, liền nói.

“Mọi người chú ý bảo trì trạng thái tốt nhất, khi nào thi đấu xong chúng ta xõa một ngày, thế nào?”

Mọi người “Được, được đó!”

“Xõa một ngày, hahaha…”

Trần Vân nắm nắm tay phải, làm động tác giơ trước mặt, hướng mọi người nói “Mọi người, cố lên!”

Ánh mắt mọi người cùng kiên định, nhìn lẫn nhau cùng nói “Cố lên!”

Ngày hôm sau, đúng tám giờ, mọi người tập trung tại phòng hậu cần, chuẩn bị trang phục, tạo hình bản thân.

Thành viên các đội đều được BTC chuẩn bị một nhóm chuyên viên tạo hình cho, nhóm đạo cụ phục trang đều đã có mặc, đạo cụ trang phục các đội đăng ký đều lần lượt được chuyển đến, đội trưởng tổ đại diện đi nhận đạo cụ, trang phục.

Lúc này, tại phòng

“Ai, em nghiêng đầu qua bên này hộ chị với...” Chuyên viên trang điểm tay hướng bên phải, nói với Trịnh Thái Toàn.

“Wow, nước da của em tốt thật đấy, mặt hình em rất tuyệt không cần trang dung nhiều, chị sẽ chỉ thoa chút kem nền và điểm xuyến đôi chút để càng thêm hoàn mỹ thôi nhé.” Một chuyên viên trang điểm khác nói với Trần Vân.

Các chuyên viên trang điểm không ngừng ríu rít.

“Đừng gấp, chị sẽ làm xong nhanh thôi.”

“Em cầm cái này hộ chị xíu nhé.”

“Ôi trời, tôi làm không kịp mất.”



Tuy ban tổ chức chuẩn bị hai phòng dành riêng cho các chuyên viên tạo hình cho các thí sinh, nhưng thời gian vẫn khá gấp rút, mười người chuyên viên vừa làm tóc, trang điểm cho ba mươi người, với lượng thời gian chỉ có nữa ngày phải nói quá là eo hẹp.

Thí sinh trang điểm tốt, lấy trang phục đội trưởng nhận về, đi vào phòng thay đồ thay.

Từ Trung đi lại chỗ đồng đội, hí hửng nói “Các anh xem này, họ làm tốt quá, y chang những gì e tưởng tượng vẽ bản thảo luôn ó!” Cậu nhóc đứng trước gương ngắm ngắm, cười toe toét, sau đó chạy đến trước mặt các thành viên còn lại xoay một vòng còn làm dáng.

“Duyệt.” Ngô Viễn Dương giơ ngón tay cái lên nói.

“Màu áo rất hợp với em đó, quá soái!” Trịnh Thái Toàn cũng không tiếc lời khen tặng.

“Hì hì, em cảm ơn. Các anh cũng đều rất tuyệt vời!” Từ Trung cười híp mắt.

Trong khi các thí sinh vội chuẩn bị trang dung để lên sân khấu thì trên mạng đã có rất nhiều người ngồi chờ, sợ bỏ lỡ một đoạn nào đó phát trực tiếp.

[Chương trình sống còn cho thần tượng công chiếu trực tiếp ngay cả khi không phải là vòng chung kết!]

_Tuyệt! bạn đã khiến cho tôi chú ý! Lót dép ngồi hóng!

_Nghe nói chương trình này là các soái ca so đấu với nhau à? (Ngôi sao trong mắt lấp lánh).

_Đang phân vân giữa chương trình yêu thích đã qua xử lý và chương trình trực tiếp, ừm, mình sẽ xem cả hai, vì mình có một máy tính và một điện thoại, kkk (Cười lớn).

_Lần này bé Tuấn của mị nhất định là nhãi con tịnh nhất của cả chương trình.

L Gì? Gì? Là Thiên Thiên của tôi nhớ! Thiên Thiên hát hay nhảy giỏi num-bờ- oanh nà >_<!

_Tên xí trai lần trước cũng có mặt trong chương trình lần này đúng không?

L Hả? Thiệt luôn, tên đó sao chưa bị loại nữa dzậy?

L Này, đừng kỳ thị mặt người ta chứ mấy bồ, tích chút khẩu đức đi.


….

Chương trình Truy tìm thần tượng đang và dần trở thành xu hướng, tâm điểm của làng sóng mới được khá nhiều người quan tâm và theo dõi. Thế nên, quá trình cạnh tranh đăng ký vé vào xem trực tiếp cũng được săn đón hết sức gay cấn.

Mà Thu Tuyết là một trong ba trăm người may mắn thành công vượt qua tỉ lệ chọi vỡ đầu 50:1 để giành được chiếc vé đầy vinh quang.

‘Tay mình vẫn thơm chán!’ Thu Tuyết tự hào nghĩ.

“Bảo an không chú ý bên này, tốt, trà trộn thành công.” Cô gái cẩn thận quan sát xung quanh, cô tỏ vẻ tự nhiên nhất có thể đi theo hàng dài soát vé rồi tiến vào trong phim trường.

Sau khi an toàn qua cửa, Thu Tuyết mới nhẹ nuốt một ngụm nước bọt, cô mang bên mình một cái túi nhỏ và một cái máy ảnh cẩn thận ẩn giấu sau lớp áo khoác dày nặng.

Tuy là buổi thi này phát sóng trực tiếp nhưng ban tổ chức vẫn cấm khán giả mang theo máy ảnh hoặc máy quay cá nhân vào trong, để ngăn việc phát tán video và hình ảnh bất hợp pháp.

Nếu Lâm Tịnh có ở đây anh nhất định sẽ nhận ra cô gái này cũng là một nhiếp ảnh gia hành nghề nghiệp dư như anh trước kia, chuyên có mặt tại các sự kiện ca nhạc quay chụp lén mang đi bán.

Vì sao không nghĩ cô là mọt fan master nhỉ?

Rất đơn giản, vì chương trình mới bắt đầu không lâu, đa số các thí sinh đều là người không có tiếng tăm, một vài người được biết đến thì cũng không đạt được một lượng fansite cho riêng mình.

Gần đây Thu Tuyết có chút thiếu tài liệu để bán, hai chương trình khác cô cũng xem qua, nhưng không biết là do đang trong tình trạng bão hòa hay thế nào mà cảm giác mới mẻ hưng phấn đều không thấy đâu hết, rất khó tạo được cú hit lớn, trong lúc cô đang thất vọng nghĩ rầu rĩ, thì...

Khi Thu Tuyết vô tình xem một bài viết về chương trình sống còn mới ra mắt này và tò mò nhấp vào xem, sau đó, cô có một linh cảm, chương trình này sẽ trở thành con hắc mã của mùa này.

Quả nhiên, sau đó không lâu chương trình tung ra những video đã được cắt gọt biên tập lại hết sức tỉ mĩ và hấp dẫn ánh mắt thị hiếu người xem. Có vô số người bắt đầu bị nó thu hút và truyền bá lại cho người khác cùng xem, truyền tiếp truyền tiếp tạo thành thế không thể đỡ như bây giờ.

Tuy nói một phần là do ban biên tập chương trình cắt nối video quá cao siêu, nhưng cũng phải dựa trên cương vị có thật, có thực lực mới đủ khiến người khác xem trọng và trầm mê vào.

‘Lần này mình sẽ cố chụp thật nhiều ảnh các thí sinh mới được, hy vọng sẽ có những năng lượng măng non có thể làm bùng nổ sân khấu.’ Thu Tuyết nắm chặt máy ảnh và nghĩ thầm.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
494
Điểm
83
Chương 19:
Thu Tuyết chọn vị trí gần sân khấu nhất để có thể thuận lợi cho việc quay phim chụp ảnh. Cô bình tĩnh chờ đợi buổi trình diễn bắt đầu.

Đến giờ, MC bước ra, sau màn chào hỏi dạo đầu là thông tin thể lệ phần thi lần này: “… Ở sân khấu này, các đội sẽ chấm điểm phần thi sáng tạo từ bài hát chủ đạo, các bài hát này đội trưởng các đội đã bốc thăm từ sau cuộc thi loại lần trước, chỉ là thể lệ BTC chúng tôi chưa thông báo rõ ràng như thế nào mà thôi!”

Nói xong, MC dừng chút, tâm thành viên các đội bên dưới cũng bị níu giữ một chút, gương mặt hiện chút căng thẳng, đều nghĩ ‘Trời ạ, còn có trá trong đó nữa à!’

Cũng không đợi thành viên các đội chờ đợi lâu, sau nụ cười lém lĩnh, MC tiếp tục nói “Hai đội đã được BTC lựa chọn ngẫu nhiên trước đó sẽ trình diễn đối kháng với nhau cùng một bài hát...”

Khi MC thao thao nói tới đây, bên dưới, thành viên các đội không ngừng thầm la ó ‘Móa! Vậy mà cứ tưởng là bốc thăm ngẫu nhiên cơ đấy!’

Giọng MC vẫn rất là hào hứng, “Tất nhiên, sẽ không thiếu những phần thưởng và đặc quyền tuyệt vời cho đội chiến thắng…

Ngoài ra, mỗi một vị khán giả đang có mặt tại đây cũng như đang xem chương trình trực tiếp sẽ là một thành viên của ban giám khảo, là người góp phần đánh giá năng lực của các thí sinh.

Toàn bộ vận mệnh của các thí sinh đều nằm trong tay các bạn.

Ai sẽ được đi tiếp với nụ cười chiến thắng, ai sẽ bị loại rời đi trong nước mắt. Chúng ta hãy cùng chờ xem nhé!

Và giờ đây, chương trình xin được mạn phép bắt đầu với sự mở màn biểu diễn của đội thứ nhất, đội ‘Go Go Go!’.”

Phần biểu diễn đối kháng thứ nhất theo thứ tự là đội thứ 6 và đội thứ 4.

Kết thúc phần thể hiện của cả hai đội này, nhìn chung hai đội thể hiện đều rất khá, các bài hát chủ đề BTC chọn đều là những bài nổi tiếng, một khi trình diễn nếu không có điểm nhấn đặc biệt hay biểu hiện vượt qua thử thách một là thực lực tương đương, hai là phải thể hiện hay hơn tiền bối trước, bằng không rất dễ bị điểm kém vì khán giả sẽ không quan tâm bạn có ưu điểm gì mà chỉ chấm điểm theo cảm nhận cá nhân mà thôi, một khi đem bạn so với phần thể hiện của bài hát gốc là bạn đủ chết chắc, chứ chưa nói đến sự so sánh thể hiện của cả hai đội ở phần này, phải nói là, BTC chương trình quá quá hố người mà.

Hai đội lượt thi đầu biểu diễn hoàn toàn theo bản hit gốc, nhưng lại bỏ quên xem xét xem phong cách đó bản thân thể hiện có phù hợp hay không.

Ưu điểm bị che đi, khuyết điểm lại lộ rõ ràng trước mắt thiên hạ, thật đáng buồn cho hai đội, vì trong đội có vài người thật sự có tiềm năng khá tốt.

Dưới khán đài, Thu Tuyết nhàm chán đánh ngáp một cái, cô chỉ chụp đại vài bức, nhìn hai đội diễn vừa rồi không có gì đặc sắc khiến cô khá thất vọng.

Với ánh mắt duyệt qua vô số buổi diễn cô biết họ biểu hiện rất không tệ, nhưng so với bản gốc thì lại chênh lệch hơi quá, làm cho người ta cảm giác thất vọng, không như mong đợi, cô hy vọng những đội sau sẽ thể hiện được tốt hơn.

Đến lượt thi tiếp theo, phần thi đối kháng của đội 1 và đội 3.

Đội 1 do Vấn Thiên làm đội trưởng, đội này vừa xuất hiện, bầu không khí lập tức thay đổi, tựa như ngọn lửa không ngừng sôi trào lên.

Đội Vấn Thiên có một người hạng 7, một người hạng 10, một người hạng 13 và một người hạng 15, đều là những con số thể hiện thực lực, tài năng của bọn họ. Chính bản thân Vấn Thiên cũng là một điển hình của buff không thể mô tả được. Cậu nhóc như sinh ra để đứng trên sân khấu, hay đúng hơn là sân khấu vì sự hiện diện của cậu nhóc mà được tỏa sáng, bùng nổ.

Bằng một cách nào đó, chỉ cần Vấn Thiên đứng trên sân khấu biển diễn, tựa như có một lực hút vô hình lấy cậu nhóc làm trung tâm và bắt đầu lan rộng phát tán ra xung quanh, câu tâm hồn người xem đi mất, lúc này lực chú ý trong tâm trong mắt mọi người đều dồn về phía cậu nhóc ấy.

Các đội ngồi chưa tới lượt đều ngồi ở phòng chờ đợi, xem các đội khác biểu diễn qua màn hình chiếu lớn.

Ngẩn đầu nhìn màn hình, Lâm Tịnh nhỏ giọng nói “Cậu nhóc như nam chính trong mấy quyển tiểu thuyết long ngạo thiên bên T ấy nhỉ.”

“Ha ha, từ vòng sơ loại cậu ấy đã rất sáng chói rồi, cứ như mặt trời con vậy.” Trần Vân che miệng cười nói.

“Hì hì, việc chúng ta phải làm là lát nữa đánh bại nam chính long ngạo thiên, che mờ sánh sáng mặt trời của cậu ta đúng không?” Trịnh Thái Toàn chêm chọc nói.

“Ê, ý hay đó, mình một phiếu!” Lâm Tịnh cũng cười đáp lại.

Anh chú ý thấy các thành viên trong đội dường như bị màn biểu hiện của Vấn Thiên quá ấn tượng mà ảnh hưởng nên mới cố ý nói câu lúc nãy. Anh tin với sự nhạy bén của Trịnh thái Toàn nhất định sẽ ngầm hiểu và phối cùng hợp anh.

Quả nhiên, cậu ấy không phụ vào sự kỳ vọng của anh, lập tức nói ra lời châm chọc, khơi dậy ý chí của mọi người trong đội.

Để đảm bảo, Lâm Tịnh còn kích hoạt cả kỹ năng lưỡi sáng hoa sen để ngầm củng cố tâm lý cho các đội viên, nhất là hai vị có hạng thấp không mấy tự tin vào thực lực bản thân mặc dù thực tế họ biểu hiện rất khá, chỉ là không quá kháng áp mà thôi.

Đội của Lâm Tịnh biểu diễn cuối, nếu đội diễn trước quá tuyệt sẽ khiến cho bọn họ chịu áp lực nhiều, nhưng nếu bọn họ kháng qua áp và lợi dụng nó như một đòn bẫy kích phát tiềm năng biểu hiện vượt trội hơn bình thường thì lại là một thành công to lớn và có thể khắc sâu vào tâm trí khán giả, những giám khảo bất đắc dĩ sẽ chấm điểm cho bọn họ ngay sau đó.

Không phải Lâm Tịnh kiêu ngạo nhưng xem xong các đội khác trình diễn, anh cảm thấy phần thắng của đội mình cao hơn dự tính rất nhiều.

Không phải các đội kia diễn không tốt, như đội của Vấn Thiên biểu hiện cực đốc, nhưng những đội còn lại hơi kém xíu, họ đều thiếu chút sáng ý để gây được điểm nhấn cho người xem.

Điển hình như đội của Lý Thiên Tuấn, cậu ấy diễn khá tốt, năng lưc cao, nhưng quá xui xẻo đụng phải đồng đội kéo chân sau còn khó chiều.

Mấy lần Lâm Tịnh thấy cậu ấy giận đến đỏ hốc mắt vì áp lực từ cuộc thi còn phải chịu sự xa lánh có chủ đích vì trong đội cậu là người duy nhất có hạng cao còn lại đều từ từ hạng hai mươi trở xuống, thật thảm.

Dưới thái độ không chịu hợp tác của các thành viên trong đội, còn bày đủ trò gây khó dễ trẻ con như lời nói có ý điều chỉ, kích thích, thái độ khinh thị, xa lánh lãnh bạo lực,… bọn họ làm tất cả với cái suy nghĩ rằng nếu đem vị đội trưởng cao cao tại thượng dẫm xuống thần đàn thì họ sẽ có cơ hội thay thế vị trí của cậu ấy vậy.

Thật nực cười làm sao! Bọn họ như nhập ma trí chướng làm theo ý mình mà không nghĩ cái gì cho bọn họ tự tin đó.

Thật là những ý nghĩ kỳ lạ, họ xem những thí sinh khác chết hết không bằng khi mang cái suy nghĩ vớ vẫn đến nực cười đó đi lãnh bạo lực với chính đội trưởng đội mình, người duy nhất có thể xem là cọng rơm rạ cuối cùng có thể kéo rút một vài người trong bọn họ lên thứ hạng cao hơn nếu chịu hợp tác và nghe đội trưởng nói.

Nhưng cái tôi ích kỷ đã che mờ mắt bọn họ khiến bọn họ không thấy được hy vọng từ vị đội trưởng gần như hoàn mỹ về tài năng, có thể nói, nếu tính tổng thể năng lực của Lý Thiên Tuấn còn vượt cả Vấn Thiên hay Trần Vân hoặc những người khác.

Lâm Tịnh không tính vì anh có buff hệ thống ăn gian.

Tóm lại, đồng đội tạm thời hiện tại của Lý Thiên Tuấn là những kẻ ngu xuẩn lại không tự biết, bọn họ sẽ phải trả giá cho hành động ấy của mình.

Lâm Tịnh có thể chắc rằng cả bốn đều sẽ nằm trong danh sách bị loại vì hạng họ vốn không cao lại không có ưu điểm gì đáng để người xem coi trọng. Đó là chưa kể sau hôm nay các cảnh quay hậu trường sẽ như màn trứng màu được biên tập riêng chiếu kèm với video biểu diễn hôm nay được chiếu lại.

Khi đó mới là đỉnh điểm của câu chuyện.

Với năng lực cũng như ngoại hình của Lý Thiên Tuấn, dù cậu ấy thua ở thi đồng đội nhưng vẫn an toàn vào vòng kế tiếp, còn mấy người kia, chậc chậc.

Có khi sau khi bị loại, bọn họ không những suy nghĩ lại mà đi oán ngược lại vị đội trưởng khốn khổ lúc này của bọn cũng nên.
 
Top