[Hệ thống] [Truyện Hoàn] Bị ép trở thành idol số 1 - MUALARUNG91
- Tham gia
- 25/8/19
- Bài viết
- 4,780
- Điểm cảm xúc
- 577
- Điểm
- 113
-
Featured
- #11
Chương 10:
“Số 16, Lâm Tịnh, chuẩn bị đến phiên cậu lên sân khấu rồi.” Nhân viên hướng dẫn đứng gần đó hô lên.
“Vâng, cảm ơn.” Lâm Tịnh bình tĩnh nhấc tay đáp lại, anh đứng dậy sải bước chân dài đi đến vị trí chuẩn bị lên sân khấu.
Phía sau, Trần Vân nắm tay thành nắm đấm hướng về phía anh làm động tác cổ vũ, nhỏ giọng hô: “Làm tốt nhé bạn! Cố lên!”
Lâm Tịnh không nói gì vì anh đã đi ra được một khoản cách, anh không quay đầu mà giơ tay trái lên làm động tác ok như một lời đáp lại.
Khi nhận được hiệu lệnh từ MC, Lâm Tịnh bước lên sân khấu, trước tiên giới thiệu ngắn gọn tên và chào hỏi theo thông lệ.
Trước khi đến phiên anh thi, cả hội trường tạm nghỉ giải lao thư giãn năm phút, lúc này tinh thần mọi người và ban giám khảo cũng được nâng lên. Hầu hết thí sinh thi trước đó thể hiện đều như nhau, chưa làm nên bất cứ nổi bật nào. Khi Lâm Tịnh vừa bước lên, ấn tượng của anh ở vòng sơ loại càng khiến cho mọi người có chút trông đợi.
“Tôi ấn tượng cậu nhóc này, khả năng học tập cực tốt lại còn rất chịu khó nữa.” Một nam giám khảo nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh.
“Đúng vậy, tôi cũng có ấn tượng, năng lực tiếp thu và vận dụng của cậu bé rất cao.” Một nam giám khảo khác gật đầu tán thành.
Vị này là giảng viên chịu trách nhiệm hướng dẫn lớp vũ đạo của Lâm Tịnh, anh là một vũ công chuyên nghiệp và đang giảng dạy tại một trường đại học nghệ thuật chuyên vũ đạo lớn nhất nhì cả nước.
Lâm Tịnh không phải là học sinh duy nhất anh dạy có năng lực học tập mạnh như vậy, anh từng gặp nhiều người có năng khiếu cao hơn, có thể xưng bằng hai chữ yêu nghiệt nữa kìa.
Nhưng Lâm Tịnh vẫn ghi được dấu ấn với vị giảng viên cao cấp này, không phải vì năng lực học tập của anh tốt mà là thái độ chuyên nghiệp, nghiêm túc nghiêm cẩn, chịu thương chịu khó của anh.
Đa số người, đặc biệt giới trẻ khi sở hữu một thiên phú tốt họ thường khó tránh khỏi có đôi chút về sự tự phụ, thậm chí nếu người có tâm lý không vững rất dễ dàng bị môi trường xung quanh tân bốc ảnh hưởng khiến cho bản thân trôi lạc hoặc thụt lùi.
Lâm Tịnh lại khác, trong mắt người khác, anh tiêu biểu cho những con người đã có thiên phú lại còn chịu khó, không ngừng nỗ lực vương lên, khiêm cung lại không mất sự tự tin, không siểng nịnh.
“Ồ, nói đến cậu nhóc này tôi nhớ đến một chuyện.” Một nữ giám khảo khác góp lời, cô nói tiếp: “Hồi tuần đầu tiên khi mới bắt đầu học làm quen với bài hát chủ đề, hôm đó tôi bận lịch quay nên về lại đây đã hai ba giờ sáng rồi.
Lúc đi ngang dãy phòng luyện tập thấy có phòng còn sáng đèn, tôi còn tưởng ai về sau cùng quên không tắt thiết bị điện. Vốn định đi vào tắt đèn thì được thấy một màn chịu khó của cậu nhóc đó. Cậu ta một mình luyện tập các động tác cơ bản phối hợp trong điệu nhạc, lúc ấy cả người đều thấm ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn trạng thái cậu nhóc lúc ấy tôi khẳng định một điều, sau khi mọi người đều rời khỏi phòng tập nghỉ ngơi thì cậu nhóc vẫn ở lại luyện tập...”
“Điều này quá điên rồ, cậu nhóc bỏ cả giấc ngủ luôn hay sao?!” Một người khác cảm thán.
“À nếu là vụ ấy thì tôi cũng biết đó, thằng bé đã luyện tập bất kể giấc ngủ trong suốt năm ngày trời khi vừa mới bắt đầu cho đến khi học được mới dừng nghỉ, chưa thấy ai luyện tập bất chấp thời gian như thế.
Dạo đó tôi còn luôn chạy đến chỗ phòng giám sát nhắc mấy người trực ban chú ý tình hình cậu nhóc, sợ một chút không cẩn thận lại xảy ra chuyện.” Nam giám khảo mở lời trước tiên nói.
“Hả? Là cái cậu nhóc đoạn thời gian đầu ăn nhiều hơn cả hạm đội ấy hả? Lúc ấy tôi còn cảm thán qua, nhóc đó nếu không thể ra mắt trong chương trình này cũng có thể thử tham gia chương trình ăn bá.
Hóa ra là do tiêu hao quá nhiều năng lượng nên mới như vậy sao?
Chậc chậc, lũ trẻ bây giờ quá đua, kinh thật! Đám lão làng chúng ta không bằng được rồi!” Vị nam giám khảo lớn tuổi nhất trong năm người xoa cái bụng bia của mình cười thì bỗng hơi chút kích động nói.
“Ô, cậu nhóc chuẩn bị bắt đầu phần thi rồi kìa! Tôi hy vọng cậu bé có thể mang đến cho chúng ta một đáp án tuyệt vời trong bài thi này...”
Không chỉ riêng vị giám khảo lớn tuổi mà những người còn lại trong ban đều có cùng chung ý nghĩ đó, hy vọng Lâm Tịnh có thể tạo ra điều kỳ diệu gì đó, ít nhất ngay ở lúc này, bởi đối mặt mãi với những bài thi đơn điệu, rập khuôn khiến tinh thần mọi người khá nhàm chán.
Chỉ khi nghĩ đến những hạt giống mới cần tìm kiếm, bọn họ mới cảm thấy lại có thêm động lực tiếp tục công việc ban giám khảo.
Âm nhạc quen thuộc lại bắt đầu vang lên, Lâm Tịnh nhanh chóng hòa mình vào bài hát, anh hòa mình vào điệu nhạc, vũ đạo cùng tiếng hát hòa quyện một thể thống nhất.
Tiếng reo hò, ánh đèn màu
Nhịp trống, tiếng đàn
Hòa mình cùng không khí sôi động
Sân khấu, tỏa sáng
Tôi chính là tiêu điểm
Tôi sẽ toả sáng rựa rỡ
Ánh hào quang rạng rỡ
Nhiệt huyết tôi có
Lâm Tịnh bắt đầu vô cùng suông sẽ, và bài hát dần tiến vào phần điệp khúc, đây cũng là phần cao trào, điểm nhấn cho toàn bộ bài hát.
Nào, chúng ta cùng
Tiến lên nào
Cùng tỏa sáng
Bắt lấy vì sao
Bắt lấy niềm tin
Nắm lấy trời cao
Ánh sáng vì sao
Nào, chúng ta cùng
Tiến lên nào
Cùng tỏa sáng
Thành vì sao
Tỏa sáng trên trời cao.
Đoạn kết bài hát là những tông nhạc âm cao dần cho đến đỉnh điểm được Lâm Tịnh xử lý vô cùng tuyệt, phối hợp hoàn mỹ cùng vũ đạo uyển chuyển lại không thiếu sự mạnh mẽ, sôi động.
Một bài thi xuất sắc.
Trong màn trình diễn vừa rồi Lâm Tịnh đã phát huy vượt mức bình thường, đem sân khấu bùng nổ nóng lên.
“Tốt! Rất tốt!”
“Hoàn hảo! Em đã hoàn toàn nắm bắt được tinh túy của bài hát!”
“Quá tuyệt vời! Ở đoạn cuối cậu ấy đã nâng cao âm đến tận quãng tám luôn đúng không? Ôi trời ạ!”
“Âm thanh tuyệt quá, nó thế luôn cả phần nhạc đệm. Tôi suýt nữa không tin vào tai mình! Sao một cậu bé còn trẻ như em ấy lại làm được điều phi thường đó chứ?! Quá tuyệt vời!”
“Vũ đạo phối hợp với tiếng ca vô cùng tuyệt diệu, cả hai như đã hòa chung một nhịp thở, tuy hai mà một, thống nhất xuyên suốt mượt mà.
Em đã có bức phá trong kỹ năng nhảy của mình, tuyệt lắm! Tiếp tục duy trì và phát huy nhé!.”
Các giám khảo vỗ tay nhiệt liệt và không tiếc lời khen lẫn cảm thán dành cho phần biểu diễn của Lâm Tịnh. Những lời khen có cánh như không cần tiền vô cùng tự nhiên đổ xuống trên anh.
Lâm Tịnh thể hiện bài thi quá tốt, không dám nói tốt nhất, nhưng quả thật để có thể vượt qua anh sợ chỉ trừ mấy người thuộc top đầu bảng xếp hạng trước đó vốn có thực lực vững mạnh và cũng đủ sự nỗ lực, tâm trí kiên định vượt trội đám bạn đồng trang lứa thì khó có ai khác làm được tốt hơn thế.
Lâm Tịnh cũng rất hài lòng với phần thi vừa rồi của mình.
Anh quay trở lại vị trí ghế ngồi của mình tiếp tục xem chương trình.
“Chúc mừng!”
“Tuyệt vời! Cậu làm quá tốt Tịnh!” Trần Vân cười tít mắt, vỗ tay chúc mừng Lâm Tịnh.
Nhìn cậu ấy hớn hở cười vui vẻ như vậy ai không biết còn tưởng người vừa hoàn thành bài thi được khen ngợi là chính cậy ấy vậy ‘Thật là một cậu bé ngoan!’ Lâm Tịnh nghĩ.
Anh cười mỉm, lịch sự gật đầu đáp lại các lời khen đến từ những thí sinh xung quanh, dù thực lòng hay hữu ý anh đều vui vẻ đáp lại.
Từng là dân văn phòng cấp bậc bô lão và thêm tác động từ hoàn cảnh bị buộc phải vào đời từ sớm, nhìn nhiều xem nhiều, mắt nhìn người của anh đã được rèn luyện khá tốt, cho nên đối với những kết nối xã hội xã giao như vậy đều là bình thường.
Mặc dù cũng có vài cá nhân đặc thù không làm gì cũng bị ghen ngét, nói hành nói xấu này nọ nhưng anh biết cách làm cho bản thân không bị ảnh hưởng, dây dưa vào.
Tất nhiên, không thể không nói đến những người bạn đáng để anh kết giao, học hỏi như Vấn Thiên, Trần Vân vậy.
“Vâng, cảm ơn.” Lâm Tịnh bình tĩnh nhấc tay đáp lại, anh đứng dậy sải bước chân dài đi đến vị trí chuẩn bị lên sân khấu.
Phía sau, Trần Vân nắm tay thành nắm đấm hướng về phía anh làm động tác cổ vũ, nhỏ giọng hô: “Làm tốt nhé bạn! Cố lên!”
Lâm Tịnh không nói gì vì anh đã đi ra được một khoản cách, anh không quay đầu mà giơ tay trái lên làm động tác ok như một lời đáp lại.
Khi nhận được hiệu lệnh từ MC, Lâm Tịnh bước lên sân khấu, trước tiên giới thiệu ngắn gọn tên và chào hỏi theo thông lệ.
Trước khi đến phiên anh thi, cả hội trường tạm nghỉ giải lao thư giãn năm phút, lúc này tinh thần mọi người và ban giám khảo cũng được nâng lên. Hầu hết thí sinh thi trước đó thể hiện đều như nhau, chưa làm nên bất cứ nổi bật nào. Khi Lâm Tịnh vừa bước lên, ấn tượng của anh ở vòng sơ loại càng khiến cho mọi người có chút trông đợi.
“Tôi ấn tượng cậu nhóc này, khả năng học tập cực tốt lại còn rất chịu khó nữa.” Một nam giám khảo nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh.
“Đúng vậy, tôi cũng có ấn tượng, năng lực tiếp thu và vận dụng của cậu bé rất cao.” Một nam giám khảo khác gật đầu tán thành.
Vị này là giảng viên chịu trách nhiệm hướng dẫn lớp vũ đạo của Lâm Tịnh, anh là một vũ công chuyên nghiệp và đang giảng dạy tại một trường đại học nghệ thuật chuyên vũ đạo lớn nhất nhì cả nước.
Lâm Tịnh không phải là học sinh duy nhất anh dạy có năng lực học tập mạnh như vậy, anh từng gặp nhiều người có năng khiếu cao hơn, có thể xưng bằng hai chữ yêu nghiệt nữa kìa.
Nhưng Lâm Tịnh vẫn ghi được dấu ấn với vị giảng viên cao cấp này, không phải vì năng lực học tập của anh tốt mà là thái độ chuyên nghiệp, nghiêm túc nghiêm cẩn, chịu thương chịu khó của anh.
Đa số người, đặc biệt giới trẻ khi sở hữu một thiên phú tốt họ thường khó tránh khỏi có đôi chút về sự tự phụ, thậm chí nếu người có tâm lý không vững rất dễ dàng bị môi trường xung quanh tân bốc ảnh hưởng khiến cho bản thân trôi lạc hoặc thụt lùi.
Lâm Tịnh lại khác, trong mắt người khác, anh tiêu biểu cho những con người đã có thiên phú lại còn chịu khó, không ngừng nỗ lực vương lên, khiêm cung lại không mất sự tự tin, không siểng nịnh.
“Ồ, nói đến cậu nhóc này tôi nhớ đến một chuyện.” Một nữ giám khảo khác góp lời, cô nói tiếp: “Hồi tuần đầu tiên khi mới bắt đầu học làm quen với bài hát chủ đề, hôm đó tôi bận lịch quay nên về lại đây đã hai ba giờ sáng rồi.
Lúc đi ngang dãy phòng luyện tập thấy có phòng còn sáng đèn, tôi còn tưởng ai về sau cùng quên không tắt thiết bị điện. Vốn định đi vào tắt đèn thì được thấy một màn chịu khó của cậu nhóc đó. Cậu ta một mình luyện tập các động tác cơ bản phối hợp trong điệu nhạc, lúc ấy cả người đều thấm ướt đẫm mồ hôi.
Nhìn trạng thái cậu nhóc lúc ấy tôi khẳng định một điều, sau khi mọi người đều rời khỏi phòng tập nghỉ ngơi thì cậu nhóc vẫn ở lại luyện tập...”
“Điều này quá điên rồ, cậu nhóc bỏ cả giấc ngủ luôn hay sao?!” Một người khác cảm thán.
“À nếu là vụ ấy thì tôi cũng biết đó, thằng bé đã luyện tập bất kể giấc ngủ trong suốt năm ngày trời khi vừa mới bắt đầu cho đến khi học được mới dừng nghỉ, chưa thấy ai luyện tập bất chấp thời gian như thế.
Dạo đó tôi còn luôn chạy đến chỗ phòng giám sát nhắc mấy người trực ban chú ý tình hình cậu nhóc, sợ một chút không cẩn thận lại xảy ra chuyện.” Nam giám khảo mở lời trước tiên nói.
“Hả? Là cái cậu nhóc đoạn thời gian đầu ăn nhiều hơn cả hạm đội ấy hả? Lúc ấy tôi còn cảm thán qua, nhóc đó nếu không thể ra mắt trong chương trình này cũng có thể thử tham gia chương trình ăn bá.
Hóa ra là do tiêu hao quá nhiều năng lượng nên mới như vậy sao?
Chậc chậc, lũ trẻ bây giờ quá đua, kinh thật! Đám lão làng chúng ta không bằng được rồi!” Vị nam giám khảo lớn tuổi nhất trong năm người xoa cái bụng bia của mình cười thì bỗng hơi chút kích động nói.
“Ô, cậu nhóc chuẩn bị bắt đầu phần thi rồi kìa! Tôi hy vọng cậu bé có thể mang đến cho chúng ta một đáp án tuyệt vời trong bài thi này...”
Không chỉ riêng vị giám khảo lớn tuổi mà những người còn lại trong ban đều có cùng chung ý nghĩ đó, hy vọng Lâm Tịnh có thể tạo ra điều kỳ diệu gì đó, ít nhất ngay ở lúc này, bởi đối mặt mãi với những bài thi đơn điệu, rập khuôn khiến tinh thần mọi người khá nhàm chán.
Chỉ khi nghĩ đến những hạt giống mới cần tìm kiếm, bọn họ mới cảm thấy lại có thêm động lực tiếp tục công việc ban giám khảo.
Âm nhạc quen thuộc lại bắt đầu vang lên, Lâm Tịnh nhanh chóng hòa mình vào bài hát, anh hòa mình vào điệu nhạc, vũ đạo cùng tiếng hát hòa quyện một thể thống nhất.
Tiếng reo hò, ánh đèn màu
Nhịp trống, tiếng đàn
Hòa mình cùng không khí sôi động
Sân khấu, tỏa sáng
Tôi chính là tiêu điểm
Tôi sẽ toả sáng rựa rỡ
Ánh hào quang rạng rỡ
Nhiệt huyết tôi có
Lâm Tịnh bắt đầu vô cùng suông sẽ, và bài hát dần tiến vào phần điệp khúc, đây cũng là phần cao trào, điểm nhấn cho toàn bộ bài hát.
Nào, chúng ta cùng
Tiến lên nào
Cùng tỏa sáng
Bắt lấy vì sao
Bắt lấy niềm tin
Nắm lấy trời cao
Ánh sáng vì sao
Nào, chúng ta cùng
Tiến lên nào
Cùng tỏa sáng
Thành vì sao
Tỏa sáng trên trời cao.
Đoạn kết bài hát là những tông nhạc âm cao dần cho đến đỉnh điểm được Lâm Tịnh xử lý vô cùng tuyệt, phối hợp hoàn mỹ cùng vũ đạo uyển chuyển lại không thiếu sự mạnh mẽ, sôi động.
Một bài thi xuất sắc.
Trong màn trình diễn vừa rồi Lâm Tịnh đã phát huy vượt mức bình thường, đem sân khấu bùng nổ nóng lên.
“Tốt! Rất tốt!”
“Hoàn hảo! Em đã hoàn toàn nắm bắt được tinh túy của bài hát!”
“Quá tuyệt vời! Ở đoạn cuối cậu ấy đã nâng cao âm đến tận quãng tám luôn đúng không? Ôi trời ạ!”
“Âm thanh tuyệt quá, nó thế luôn cả phần nhạc đệm. Tôi suýt nữa không tin vào tai mình! Sao một cậu bé còn trẻ như em ấy lại làm được điều phi thường đó chứ?! Quá tuyệt vời!”
“Vũ đạo phối hợp với tiếng ca vô cùng tuyệt diệu, cả hai như đã hòa chung một nhịp thở, tuy hai mà một, thống nhất xuyên suốt mượt mà.
Em đã có bức phá trong kỹ năng nhảy của mình, tuyệt lắm! Tiếp tục duy trì và phát huy nhé!.”
Các giám khảo vỗ tay nhiệt liệt và không tiếc lời khen lẫn cảm thán dành cho phần biểu diễn của Lâm Tịnh. Những lời khen có cánh như không cần tiền vô cùng tự nhiên đổ xuống trên anh.
Lâm Tịnh thể hiện bài thi quá tốt, không dám nói tốt nhất, nhưng quả thật để có thể vượt qua anh sợ chỉ trừ mấy người thuộc top đầu bảng xếp hạng trước đó vốn có thực lực vững mạnh và cũng đủ sự nỗ lực, tâm trí kiên định vượt trội đám bạn đồng trang lứa thì khó có ai khác làm được tốt hơn thế.
Lâm Tịnh cũng rất hài lòng với phần thi vừa rồi của mình.
Anh quay trở lại vị trí ghế ngồi của mình tiếp tục xem chương trình.
“Chúc mừng!”
“Tuyệt vời! Cậu làm quá tốt Tịnh!” Trần Vân cười tít mắt, vỗ tay chúc mừng Lâm Tịnh.
Nhìn cậu ấy hớn hở cười vui vẻ như vậy ai không biết còn tưởng người vừa hoàn thành bài thi được khen ngợi là chính cậy ấy vậy ‘Thật là một cậu bé ngoan!’ Lâm Tịnh nghĩ.
Anh cười mỉm, lịch sự gật đầu đáp lại các lời khen đến từ những thí sinh xung quanh, dù thực lòng hay hữu ý anh đều vui vẻ đáp lại.
Từng là dân văn phòng cấp bậc bô lão và thêm tác động từ hoàn cảnh bị buộc phải vào đời từ sớm, nhìn nhiều xem nhiều, mắt nhìn người của anh đã được rèn luyện khá tốt, cho nên đối với những kết nối xã hội xã giao như vậy đều là bình thường.
Mặc dù cũng có vài cá nhân đặc thù không làm gì cũng bị ghen ngét, nói hành nói xấu này nọ nhưng anh biết cách làm cho bản thân không bị ảnh hưởng, dây dưa vào.
Tất nhiên, không thể không nói đến những người bạn đáng để anh kết giao, học hỏi như Vấn Thiên, Trần Vân vậy.
Sửa lần cuối: