[Hệ thống] [Truyện Hoàn] Bị ép trở thành idol số 1 - MUALARUNG91
- Tham gia
- 25/8/19
- Bài viết
- 4,780
- Điểm cảm xúc
- 577
- Điểm
- 113
-
Featured
- #21
Chương 20:
Kết quả đội Lý Thiên Tuấn vừa ra không khác trong dự đoán Lâm Tịnh, màn trình diễn thất bại thảm hại, khán giả cùng người xem trực tuyến đều tràn ngập thất vọng, trong mắt họ nó chính là một vụ tai nạn không nỡ nhìn thẳng.
Một số người xem là fan bài hát gốc cảm thấy phần thể hiện của nhóm bị xúc phạm, may mà Lý Thiên Tuấn không thể lên mạng xem tin tức, bằng không cậu nhóc nhất định sẽ sốc, một thiếu niên chưa trãi đời khi nghe những lời nói khó nghe này, thậm chí là xúc phạm nặng nề sẽ hỏng mất.
Cái quái gì vậy trời!... Thu Tuyết như không tin vào mắt mình, cô cảm thấy đây là màn trình diễn tồi tệ nhất bản thân xem.
Đến cả dân nghiệp dư cũng có thể làm tốt hơn họ. Ừm, thì… trừ cậu trưởng nhóm kia, biểu hiện cậu ta khá tốt nhưng lại bị cả đám đồng đội heo kéo sấp mặt. Quá thảm mà! Cô gái cảm thán trong lòng.
Thấy bầu không khí xuống dốc không phanh, anh MC tài ba liền điều tiết hưởng ứng, sau đôi ba câu nói cả khán phòng lập tức bình ổn lại, sau đó anh liền giới thiệu ngắn gọn đội biểu diễn tiếp theo, đây cũng là đội cuối cùng thực hiện bài thi đội mình, nhóm người Lâm Tịnh.
“Và sau đây, xin mời các thí sinh đến từ đội ‘Anh Hùng’ bắt đầu phần thi của đội mình.” Theo tiếng MC mạnh mẽ vang lên, cả khán phòng đều ồ lên, từ sau khi nghe MC điểm tên từng thành viên của đội, mọi người như được tiếp thêm một lực lượng mới, cả người đều phấn chấn cùng mong chờ, không biết đội bọn họ sẽ mang đến bao nhiêu bất ngờ đây.
MC giới thiệu xong, anh nhanh chóng thối lui nhường sân khấu lại cho các chàng trai.
Mà Thu Tuyết, tinh thần cô vẫn luôn tuột dốc không phanh, gần đây nghe thiên hạ truyền nhau về chương trình này cô mới tìm đến thử vận may cho điểm tin của mình, nhưng suốt quá trình ngồi xem, cô không hề tìm thấy một điểm nhấn nào ở đây, chỉ mong mau kết thúc liền rời đi.
Có lẽ ráng chụp một bức ảnh có đủ các thành viên là được rồi nhỉ? Thu Tuyết lẩm bẩm.
Thu Tuyết đang lay hoay với máy ảnh trên tay vừa canh chừng không bị bảo an bắt được tịch thu, vừa sẵng sàng chờ nhóm nhạc xuất hiện trong tầm ống kính liền chụp.
Bỗng, ánh đèn sân khấu vụt tắt, bóng tối bao trùm cả khán phòng, mọi người theo quán tính ồ lên một cái.
Trong không gian âm u, tiếng nhạc vang lên, từ trung tâm sân khấu một tia laze xuất hiện rồi thêm một tia và rồi một chùm ánh sáng lóe lên, nhấp nháy theo nhịp âm nhạc, xèo ra thành hình cánh quạt, sau thu lại thành một đường thẳng thống nhất hướng lên trời.
Có một bóng người đứng trước chùm sáng đó, cất lên lời ca du dương, cùng lúc đó, một bóng đèn trên đỉnh trần chiếu xuống vừa đủ chiếu rọi thân hình người đang cất tiếng hát, hiển lộ dung mạo của anh trước mặt mọi người.
Là Trần Vân, anh mở đầu với giai điệu êm tai:
“Khi còn nhỏ tôi nhìn lên các anh
Các chàng trai tuổi trẻ đầy triển vọng
Các anh vâng theo lời kêu gọi
Tiếng gọi của tuổi trẻ hôm nay
Tiếng gọi nhập ngũ
Tiếng gọi con tim.”
Và tiếng nhạc thay đổi đột ngột từ dịu dàng thắm thiết trở nên sôi động, tựa như sự cỗ vũ, khí thế hừng hực.
Toàn bộ đèn đồng loạt sáng lên chiếu rọi toàn sân khấu, năm chàng trai trẻ như năm ngọn lửa nối tiếp nhau bùng cháy dữ dội.
Theo điệu nhạc sôi động, các chàng trai hòa mình vào giai điệu cùng những bước nhảy sôi động linh hoạt.
Trịnh Thái Toàn tiến lên trước, vừa thực hiện các động tác vũ đạo mạnh mẽ vừa hát nối tiếp câu hát của Trần Vân mà không hề lạc tông:
“Đừng ngại ngùng, đừng chùn bước
Ta tiến lên, bước ra hàng
Trở thành chiến sĩ
Trở thành quân nhân
Phục vụ nước nhà, bảo vệ non song”
Âm nhạc kết hợp vũ đạo sôi động lên xuống phập phồng được các chàng trai phối hợp nhịp nhàng xuyên suốt không chút khập khễnh.
Càng nhảy càng thuận, càng hát càng có lực.
Trịnh thái Toàn vừa kết lời liền đổi vị trí cho Từ Trung một cách điệu nghệ, vũ đạo vẫn nối tiếp, Từ Trung vừa cất lên, tông giọng không giống người trước lại phù hợp một cách lạ lùng:
“Đừng dừng lại, đừng ngưng bước
Ta ra đi, vì tổ quốc
Ta ra đi, thành Anh Hùng”
Đến đoạn này Ngô Viễn Dương xuất hiện song song với Từ Trung, hai người cùng song ca:
“Nào chúng ta cùng hát vang lời ca ngợi
Tình huynh đệ nghĩa đồng chí
Nào chúng ta cùng hát lên lời chúc tụng
Các chiến binh ca được bình an”
Sau đó Từ Trung lui phía sau, Ngô Viễn Dương tiếp phần solo của mình:
“Không ngại khó vượt núi sông
Không ngại khó vượt khốn mang”
Đoạn, Ngô Viễn Dương như làm xiếc ảo thuật, xoay người lộn nhào chếch đi, nhường ra vị trí cho Lâm Tịnh.
Lâm Tịnh bắt đầu với tông hơi cao, tiếp nối ca từ đồng đội vừa dứt, âm điệu nhạc vẫn cứ từng chút một được nâng lên theo từng cung bậc mới, cực kỳ khảo nghiệm giọng hát người trình bày.
“Tiến lên các anh hùng nhân dân
Tiến lên các chiến sĩ trời nam
Ta chung tay xây dựng tổ quốc
Ta chung tay bảo vệ nước nhà
Đất nước chúng ta!”
Lần đầu Lâm Tịnh kết thúc bài hát bằng âm vực cao vút kéo dài đến khi hết hơi mới ngừng lại.
Hát xong đoạn này, Lâm Tịnh thầm may mắn về quyết định đúng đắn của bản thân khi tăng điểm thanh nhạc lên A. Nếu không, cho dù là B+ hoặc A-, anh nghĩ bản thân sẽ không thực hiện tốt như hiện tại.
Bởi thời gian qua chịu trách nhiệm giọng nam cao, anh luyện tập âm vực này thường xuyên, quá gấp có chút không tốt cho họng, may anh có hệ thống ăn gian, bằng không sẽ rất có hại mà không lợi lộc gì cho sau này.
Trời đất, nổi hết cả da gà rồi! Em ấy hát tuyệt quá! Thu Tuyết rất phấn khích khi xem màn trình diễn của đội Lâm Tịnh, cô vô cùng chấn động trước sự thể hiện của đội này, nhất là phần thể hiện nam cao này. Tâm trạng liền ngoay ngoắt 180 độ, mình quyết định rồi, mình sẽ là fan ruột của em ấy, a a a!!!
Thu Tuyết che miệng giấu đi sự kích động trong nội tâm, lúc này, thật cô muốn hét lên thật to, Lâm Tịnh, chị yêu em! A A A A!
Giờ cô đã hiểu được cảm giác của các fan hâm mộ là như thế nào rồi, quả thực quá là phấn khích ghê luôn.
Cô như quên luôn công việc chụp ảnh theo dự tính mà hòa mình cùng phần biểu diễn của năm chàng trai trên sân khấu.
Các chàng trai thành công đốt cháy sân khấu, bùng nổ cao trào đến đỉnh điểm.
Khán giả tại phim trường và xem trực tiếp qua màn ảnh cũng đều điên cuồng vì bọn họ.
Bài hát tiếp tục sau đoạn nhạc nghỉ, tiếp tục phần hai, lại có biến tấu một chút, thứ tự hát và nhảy được thay đổi, riêng vị trí đoạn Lâm Tịnh không đổi, hát live cùng vũ đạo đã khó, mà được chất giọng nam cao như Lâm Tịnh càng khó hơn.
Có thể nói, giọng nam cao của Lâm Tịnh là một trong những điểm nhấn không thể bỏ qua toàn bộ bài hát.
Màn trình diễn của đội Lâm Tịnh kết thúc hoàn mỹ với sự bùng nổ vượt mức bực, đó là sự kết hợp ăn ý, không ngừng cố gắng của các thành viên trong đội.
Cả đội xếp thành hình ngôi sao năm cánh đứng giữa sân khấu, kết hợp màn hình lớn phía sau chiếu ảnh quốc kỳ đang bay phất phới.
Đặc hiệu âm vực cuối cùng cao ngất khiến cho khán giả có mặt tại hiện trường lẫn người xem trực tuyến đều bị choáng ngợp, trong phút chốc chưa thể định thần lại được.
Mọi người có cảm giác như từ ‘ta‘ ở cuối câu văng vẳng bên tai không dứt vậy.
Cả nhóm hoàn thành bài thi xuất sắc, phải nói là hay, phù hợp không chê vào đâu được.
Năm người kết hợp tựa như một khối thống nhất, một luồn nhiệt duy nhất tồn tại trên sân khấu.
Phải sau vài giây, thậm chí vài phút lắng đọng, khán giả mới bừng tỉnh lại.
“AAAAAAAAA!”
Lúc này mọi người cùng hét lên, cả khán phòng như vỡ òa, tiếng reo hò, vỗ tay rầm rập không ngừng.
Giai điệu cứ thế tiến lên lại tiến lên như không có hồi kết, tựa như các chiến sĩ từng lớp lại từng lớp anh dũng tiến lên, dám hy sinh thanh xuân tận tụy phục vụ non sông bảo vệ hòa bình hiện tại và tương lai mai sau.
Quá cảm động, những anh lính quả cảm mang trong mình dòng máu nhiệt huyết, đất nước vì các anh tự hào.
“Quá đã!”
Phải nói phần thể hiện của đội là sự kết hợp tỉ mỉ từ phục trang, con người cùng sự thể hiện của đồng đội.
Phục trang của các thành viên tuy hơi chút cách tân nhưng không phản cảm, đập vào mắt người xem chính là đẹp, tươi sáng, hào hùng.
Tiếng hoang hô kéo dài khá lâu, các thí sinh đứng thành hàng ngang vừa thở dốc vừa nắm tay nhau cúi gập người 90 độ, và không ngừng nói cám ơn.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều!”
“Tụi nhỏ thực đáng yêu!” Thu Tuyết mỉm cười dịu dàng.
Theo quán tính cô cầm máy ảnh lên chụp nhanh vài chục bộ ảnh đội Lâm Tịnh.
Hình như chương trình sẽ được chiếu lại vào hôm sau thì phải nhỉ? Phải ghi chú để về xem lại mới được...
Và từ đây, hiệu ứng chương trình lại có thêm một fan, đội Lâm Tịnh có thêm một chị đẹp ủng hộ, các fan nối tiếp không ngừng 'Mình cũng sẽ bỏ phiếu cho cậu bé kia và kêu gọi những người khác nữa mới được. Bé con là tuyệt nhất!' Cô nắm chặt tay thành đấm quyết định.
Lúc này, BTC mới bật mí, bài thi lần này chia làm hai phần, mà phần thứ nhất chính là hôm diễn thử, hôm đó đại diện các đội lên bốc thăm, trong vòng nữa giờ chuẩn bị các đội lần lượt lên biểu diễn.
Cái này vừa ra, thành viên các đội không ngừng la ó, trời đất ơi! Chuyện này là thế nào vậy?
Lúc này mọi người mới vỡ lẽ, hèn gì hai vòng loại trước đều không có cái mục diễn thử này, lúc đó mọi người chỉ nghĩ diễn chứ không hề để bụng, giờ nghĩ lại, không biết bản thân lúc đó như thế nào.
Trong lúc mọi người còn ồn ào, MC điều chỉnh không khí và tuyên bố bắt đầu bỏ phiếu chọn đội chiến thắng tại trường quay, từ 0:00 ngày hôm sau sẽ là thời gian bỏ phiếu công khai trên internet cho từng cá nhân.
Trong lúc này, các thí sinh có thể giải lao trong chốc lát, khi có kết quả sẽ cùng nhau lên sâng khấu lắng nghe kết quả và hạ màn bế mạc.
Các thành viên tạm thời rời khỏi sân khấu, đội Lâm Tịnh cũng theo mọi người đi ra sau hậu trường, vừa khuất tầm mắt khán giả,Trịnh Thái Toàn liền lập tức ôm vai bá cổ người gần nhất, cười rạng rỡ chân thành nói: “Ai! Mọi người vất vả nhiều rồi! Quá tuyệt vời!”
“Cảm ơn mọi người đã nỗ lực hết mình nhé!” Lâm Tịnh nói.
“Em, em rất vui vì được biểu diễn cùng với các anh ạ!” Hốc mắt Từ Trung hồng hồng xúc động.
“Chúc mừng tất cả chúng ta đã nỗ lực hết mình!” Trần Vân cười nhẹ nhàng.
“Anh không biết nói gì hơn vì mọi người nói hết rồi. Anh rất vui, thật đấy. Đây sẽ là kỷ niệm đáng nhớ của anh.” Ngô Viễn Dương bùi ngùi.
“Chúc mừng anh, các anh, bài trình diễn tuyệt lắm ạ!” Vấn Thiên chạy chậm đến cười nói.
“Chúc mừng các anh đã hoàng thành tốt bài hát, sân khấu bị các anh bật lửa luôn rồi. Em thích nó lắm!” Lý Thiên Tuấn có vẻ đã điều chỉnh lại chút cảm xúc vừa rồi, trông mặt anh đã tốt hơn chút xíu.
“Em cũng vất vả rồi, sẽ tốt cả thôi!” Lâm Tịnh vỗ vai Lý Thiên Tuấn như có ý động viên nói.
“Dạ, em cảm ơn!” Lý Thiên Tuấn cười ôn hòa gật đầu.
Trong mắt anh đã không còn bao nhiêu khói mù vì buồn nữa, gặp và nói chuyện cùng mấy người Lâm Tịnh giúp anh nghĩ thoáng ra rất nhiều.
Anh cũng học được bài học trong lần này, cũng biết bản thân không phải đồng tiền ai thấy đều thích. Anh chỉ là người thường, sẽ có người yêu quý cũng sẽ có người không thích anh, không cần lý do, không thích thì là không thích mà thôi.
Thế giới này rất lớn, cũng không phải ai đều như những đội viên kia của anh, không cần vì những con người như vậy mà buồn phiền.
Trên đời vẫn có nhiều người tốt như Thiên và mấy người các anh Tịnh, anh Vân, anh Toàn chẳng hạn. Các anh ấy đều rất tốt, còn trợ giúp anh không ít, anh hy vọng có thể được diễn cùng các anh ấy trên sân khấu một lần.
“Nếu có thể ra mắt chung với nhau như một đội thì quá tốt rồi!” Lý Thiên Tuấn thầm ước trong lòng.
Một số người xem là fan bài hát gốc cảm thấy phần thể hiện của nhóm bị xúc phạm, may mà Lý Thiên Tuấn không thể lên mạng xem tin tức, bằng không cậu nhóc nhất định sẽ sốc, một thiếu niên chưa trãi đời khi nghe những lời nói khó nghe này, thậm chí là xúc phạm nặng nề sẽ hỏng mất.
Cái quái gì vậy trời!... Thu Tuyết như không tin vào mắt mình, cô cảm thấy đây là màn trình diễn tồi tệ nhất bản thân xem.
Đến cả dân nghiệp dư cũng có thể làm tốt hơn họ. Ừm, thì… trừ cậu trưởng nhóm kia, biểu hiện cậu ta khá tốt nhưng lại bị cả đám đồng đội heo kéo sấp mặt. Quá thảm mà! Cô gái cảm thán trong lòng.
Thấy bầu không khí xuống dốc không phanh, anh MC tài ba liền điều tiết hưởng ứng, sau đôi ba câu nói cả khán phòng lập tức bình ổn lại, sau đó anh liền giới thiệu ngắn gọn đội biểu diễn tiếp theo, đây cũng là đội cuối cùng thực hiện bài thi đội mình, nhóm người Lâm Tịnh.
“Và sau đây, xin mời các thí sinh đến từ đội ‘Anh Hùng’ bắt đầu phần thi của đội mình.” Theo tiếng MC mạnh mẽ vang lên, cả khán phòng đều ồ lên, từ sau khi nghe MC điểm tên từng thành viên của đội, mọi người như được tiếp thêm một lực lượng mới, cả người đều phấn chấn cùng mong chờ, không biết đội bọn họ sẽ mang đến bao nhiêu bất ngờ đây.
MC giới thiệu xong, anh nhanh chóng thối lui nhường sân khấu lại cho các chàng trai.
Mà Thu Tuyết, tinh thần cô vẫn luôn tuột dốc không phanh, gần đây nghe thiên hạ truyền nhau về chương trình này cô mới tìm đến thử vận may cho điểm tin của mình, nhưng suốt quá trình ngồi xem, cô không hề tìm thấy một điểm nhấn nào ở đây, chỉ mong mau kết thúc liền rời đi.
Có lẽ ráng chụp một bức ảnh có đủ các thành viên là được rồi nhỉ? Thu Tuyết lẩm bẩm.
Thu Tuyết đang lay hoay với máy ảnh trên tay vừa canh chừng không bị bảo an bắt được tịch thu, vừa sẵng sàng chờ nhóm nhạc xuất hiện trong tầm ống kính liền chụp.
Bỗng, ánh đèn sân khấu vụt tắt, bóng tối bao trùm cả khán phòng, mọi người theo quán tính ồ lên một cái.
Trong không gian âm u, tiếng nhạc vang lên, từ trung tâm sân khấu một tia laze xuất hiện rồi thêm một tia và rồi một chùm ánh sáng lóe lên, nhấp nháy theo nhịp âm nhạc, xèo ra thành hình cánh quạt, sau thu lại thành một đường thẳng thống nhất hướng lên trời.
Có một bóng người đứng trước chùm sáng đó, cất lên lời ca du dương, cùng lúc đó, một bóng đèn trên đỉnh trần chiếu xuống vừa đủ chiếu rọi thân hình người đang cất tiếng hát, hiển lộ dung mạo của anh trước mặt mọi người.
Là Trần Vân, anh mở đầu với giai điệu êm tai:
“Khi còn nhỏ tôi nhìn lên các anh
Các chàng trai tuổi trẻ đầy triển vọng
Các anh vâng theo lời kêu gọi
Tiếng gọi của tuổi trẻ hôm nay
Tiếng gọi nhập ngũ
Tiếng gọi con tim.”
Và tiếng nhạc thay đổi đột ngột từ dịu dàng thắm thiết trở nên sôi động, tựa như sự cỗ vũ, khí thế hừng hực.
Toàn bộ đèn đồng loạt sáng lên chiếu rọi toàn sân khấu, năm chàng trai trẻ như năm ngọn lửa nối tiếp nhau bùng cháy dữ dội.
Theo điệu nhạc sôi động, các chàng trai hòa mình vào giai điệu cùng những bước nhảy sôi động linh hoạt.
Trịnh Thái Toàn tiến lên trước, vừa thực hiện các động tác vũ đạo mạnh mẽ vừa hát nối tiếp câu hát của Trần Vân mà không hề lạc tông:
“Đừng ngại ngùng, đừng chùn bước
Ta tiến lên, bước ra hàng
Trở thành chiến sĩ
Trở thành quân nhân
Phục vụ nước nhà, bảo vệ non song”
Âm nhạc kết hợp vũ đạo sôi động lên xuống phập phồng được các chàng trai phối hợp nhịp nhàng xuyên suốt không chút khập khễnh.
Càng nhảy càng thuận, càng hát càng có lực.
Trịnh thái Toàn vừa kết lời liền đổi vị trí cho Từ Trung một cách điệu nghệ, vũ đạo vẫn nối tiếp, Từ Trung vừa cất lên, tông giọng không giống người trước lại phù hợp một cách lạ lùng:
“Đừng dừng lại, đừng ngưng bước
Ta ra đi, vì tổ quốc
Ta ra đi, thành Anh Hùng”
Đến đoạn này Ngô Viễn Dương xuất hiện song song với Từ Trung, hai người cùng song ca:
“Nào chúng ta cùng hát vang lời ca ngợi
Tình huynh đệ nghĩa đồng chí
Nào chúng ta cùng hát lên lời chúc tụng
Các chiến binh ca được bình an”
Sau đó Từ Trung lui phía sau, Ngô Viễn Dương tiếp phần solo của mình:
“Không ngại khó vượt núi sông
Không ngại khó vượt khốn mang”
Đoạn, Ngô Viễn Dương như làm xiếc ảo thuật, xoay người lộn nhào chếch đi, nhường ra vị trí cho Lâm Tịnh.
Lâm Tịnh bắt đầu với tông hơi cao, tiếp nối ca từ đồng đội vừa dứt, âm điệu nhạc vẫn cứ từng chút một được nâng lên theo từng cung bậc mới, cực kỳ khảo nghiệm giọng hát người trình bày.
“Tiến lên các anh hùng nhân dân
Tiến lên các chiến sĩ trời nam
Ta chung tay xây dựng tổ quốc
Ta chung tay bảo vệ nước nhà
Đất nước chúng ta!”
Lần đầu Lâm Tịnh kết thúc bài hát bằng âm vực cao vút kéo dài đến khi hết hơi mới ngừng lại.
Hát xong đoạn này, Lâm Tịnh thầm may mắn về quyết định đúng đắn của bản thân khi tăng điểm thanh nhạc lên A. Nếu không, cho dù là B+ hoặc A-, anh nghĩ bản thân sẽ không thực hiện tốt như hiện tại.
Bởi thời gian qua chịu trách nhiệm giọng nam cao, anh luyện tập âm vực này thường xuyên, quá gấp có chút không tốt cho họng, may anh có hệ thống ăn gian, bằng không sẽ rất có hại mà không lợi lộc gì cho sau này.
Trời đất, nổi hết cả da gà rồi! Em ấy hát tuyệt quá! Thu Tuyết rất phấn khích khi xem màn trình diễn của đội Lâm Tịnh, cô vô cùng chấn động trước sự thể hiện của đội này, nhất là phần thể hiện nam cao này. Tâm trạng liền ngoay ngoắt 180 độ, mình quyết định rồi, mình sẽ là fan ruột của em ấy, a a a!!!
Thu Tuyết che miệng giấu đi sự kích động trong nội tâm, lúc này, thật cô muốn hét lên thật to, Lâm Tịnh, chị yêu em! A A A A!
Giờ cô đã hiểu được cảm giác của các fan hâm mộ là như thế nào rồi, quả thực quá là phấn khích ghê luôn.
Cô như quên luôn công việc chụp ảnh theo dự tính mà hòa mình cùng phần biểu diễn của năm chàng trai trên sân khấu.
Các chàng trai thành công đốt cháy sân khấu, bùng nổ cao trào đến đỉnh điểm.
Khán giả tại phim trường và xem trực tiếp qua màn ảnh cũng đều điên cuồng vì bọn họ.
Bài hát tiếp tục sau đoạn nhạc nghỉ, tiếp tục phần hai, lại có biến tấu một chút, thứ tự hát và nhảy được thay đổi, riêng vị trí đoạn Lâm Tịnh không đổi, hát live cùng vũ đạo đã khó, mà được chất giọng nam cao như Lâm Tịnh càng khó hơn.
Có thể nói, giọng nam cao của Lâm Tịnh là một trong những điểm nhấn không thể bỏ qua toàn bộ bài hát.
Màn trình diễn của đội Lâm Tịnh kết thúc hoàn mỹ với sự bùng nổ vượt mức bực, đó là sự kết hợp ăn ý, không ngừng cố gắng của các thành viên trong đội.
Cả đội xếp thành hình ngôi sao năm cánh đứng giữa sân khấu, kết hợp màn hình lớn phía sau chiếu ảnh quốc kỳ đang bay phất phới.
Đặc hiệu âm vực cuối cùng cao ngất khiến cho khán giả có mặt tại hiện trường lẫn người xem trực tuyến đều bị choáng ngợp, trong phút chốc chưa thể định thần lại được.
Mọi người có cảm giác như từ ‘ta‘ ở cuối câu văng vẳng bên tai không dứt vậy.
Cả nhóm hoàn thành bài thi xuất sắc, phải nói là hay, phù hợp không chê vào đâu được.
Năm người kết hợp tựa như một khối thống nhất, một luồn nhiệt duy nhất tồn tại trên sân khấu.
Phải sau vài giây, thậm chí vài phút lắng đọng, khán giả mới bừng tỉnh lại.
“AAAAAAAAA!”
Lúc này mọi người cùng hét lên, cả khán phòng như vỡ òa, tiếng reo hò, vỗ tay rầm rập không ngừng.
Giai điệu cứ thế tiến lên lại tiến lên như không có hồi kết, tựa như các chiến sĩ từng lớp lại từng lớp anh dũng tiến lên, dám hy sinh thanh xuân tận tụy phục vụ non sông bảo vệ hòa bình hiện tại và tương lai mai sau.
Quá cảm động, những anh lính quả cảm mang trong mình dòng máu nhiệt huyết, đất nước vì các anh tự hào.
“Quá đã!”
Phải nói phần thể hiện của đội là sự kết hợp tỉ mỉ từ phục trang, con người cùng sự thể hiện của đồng đội.
Phục trang của các thành viên tuy hơi chút cách tân nhưng không phản cảm, đập vào mắt người xem chính là đẹp, tươi sáng, hào hùng.
Tiếng hoang hô kéo dài khá lâu, các thí sinh đứng thành hàng ngang vừa thở dốc vừa nắm tay nhau cúi gập người 90 độ, và không ngừng nói cám ơn.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều!”
“Tụi nhỏ thực đáng yêu!” Thu Tuyết mỉm cười dịu dàng.
Theo quán tính cô cầm máy ảnh lên chụp nhanh vài chục bộ ảnh đội Lâm Tịnh.
Hình như chương trình sẽ được chiếu lại vào hôm sau thì phải nhỉ? Phải ghi chú để về xem lại mới được...
Và từ đây, hiệu ứng chương trình lại có thêm một fan, đội Lâm Tịnh có thêm một chị đẹp ủng hộ, các fan nối tiếp không ngừng 'Mình cũng sẽ bỏ phiếu cho cậu bé kia và kêu gọi những người khác nữa mới được. Bé con là tuyệt nhất!' Cô nắm chặt tay thành đấm quyết định.
Lúc này, BTC mới bật mí, bài thi lần này chia làm hai phần, mà phần thứ nhất chính là hôm diễn thử, hôm đó đại diện các đội lên bốc thăm, trong vòng nữa giờ chuẩn bị các đội lần lượt lên biểu diễn.
Cái này vừa ra, thành viên các đội không ngừng la ó, trời đất ơi! Chuyện này là thế nào vậy?
Lúc này mọi người mới vỡ lẽ, hèn gì hai vòng loại trước đều không có cái mục diễn thử này, lúc đó mọi người chỉ nghĩ diễn chứ không hề để bụng, giờ nghĩ lại, không biết bản thân lúc đó như thế nào.
Trong lúc mọi người còn ồn ào, MC điều chỉnh không khí và tuyên bố bắt đầu bỏ phiếu chọn đội chiến thắng tại trường quay, từ 0:00 ngày hôm sau sẽ là thời gian bỏ phiếu công khai trên internet cho từng cá nhân.
Trong lúc này, các thí sinh có thể giải lao trong chốc lát, khi có kết quả sẽ cùng nhau lên sâng khấu lắng nghe kết quả và hạ màn bế mạc.
Các thành viên tạm thời rời khỏi sân khấu, đội Lâm Tịnh cũng theo mọi người đi ra sau hậu trường, vừa khuất tầm mắt khán giả,Trịnh Thái Toàn liền lập tức ôm vai bá cổ người gần nhất, cười rạng rỡ chân thành nói: “Ai! Mọi người vất vả nhiều rồi! Quá tuyệt vời!”
“Cảm ơn mọi người đã nỗ lực hết mình nhé!” Lâm Tịnh nói.
“Em, em rất vui vì được biểu diễn cùng với các anh ạ!” Hốc mắt Từ Trung hồng hồng xúc động.
“Chúc mừng tất cả chúng ta đã nỗ lực hết mình!” Trần Vân cười nhẹ nhàng.
“Anh không biết nói gì hơn vì mọi người nói hết rồi. Anh rất vui, thật đấy. Đây sẽ là kỷ niệm đáng nhớ của anh.” Ngô Viễn Dương bùi ngùi.
“Chúc mừng anh, các anh, bài trình diễn tuyệt lắm ạ!” Vấn Thiên chạy chậm đến cười nói.
“Chúc mừng các anh đã hoàng thành tốt bài hát, sân khấu bị các anh bật lửa luôn rồi. Em thích nó lắm!” Lý Thiên Tuấn có vẻ đã điều chỉnh lại chút cảm xúc vừa rồi, trông mặt anh đã tốt hơn chút xíu.
“Em cũng vất vả rồi, sẽ tốt cả thôi!” Lâm Tịnh vỗ vai Lý Thiên Tuấn như có ý động viên nói.
“Dạ, em cảm ơn!” Lý Thiên Tuấn cười ôn hòa gật đầu.
Trong mắt anh đã không còn bao nhiêu khói mù vì buồn nữa, gặp và nói chuyện cùng mấy người Lâm Tịnh giúp anh nghĩ thoáng ra rất nhiều.
Anh cũng học được bài học trong lần này, cũng biết bản thân không phải đồng tiền ai thấy đều thích. Anh chỉ là người thường, sẽ có người yêu quý cũng sẽ có người không thích anh, không cần lý do, không thích thì là không thích mà thôi.
Thế giới này rất lớn, cũng không phải ai đều như những đội viên kia của anh, không cần vì những con người như vậy mà buồn phiền.
Trên đời vẫn có nhiều người tốt như Thiên và mấy người các anh Tịnh, anh Vân, anh Toàn chẳng hạn. Các anh ấy đều rất tốt, còn trợ giúp anh không ít, anh hy vọng có thể được diễn cùng các anh ấy trên sân khấu một lần.
“Nếu có thể ra mắt chung với nhau như một đội thì quá tốt rồi!” Lý Thiên Tuấn thầm ước trong lòng.