[Đam mỹ] Truyện Đề Cử Chín tháng hoàn lương của tác giả bi kịch - Sợ Cẩu Phập
- Tham gia
- 12/4/19
- Bài viết
- 525
- Điểm cảm xúc
- 1,077
- Điểm
- 93
Chương 20: Chàng tiên cá A Phong (19)
Việc Trần Thiên Thanh bị bắt cóc đã làm cả An phủ náo loạn. An Hòa Hiên mang tâm tư chuộc tội dốc hết sức mình, vận dụng hết mọi thế lực sở hữu trong tay tìm kiếm toàn thành, thậm chí tự mình đến tìm quan huyện cầu tình. Ly Phong trọng thương, Nhạc Phong cho hắn ta dùng thuốc Trần Thiên Thanh vốn điều chế cho hắn còn lại cho hắn ta dùng nên thương thế của Ly Phong cũng nhanh chóng tốt lên, tham gia vào đội tìm kiếm chạy ngược chạy xuôi.
Nhạc Phong sau khi giao thuốc cho Ly Phong thì không ai nhìn thấy hắn lần nào nữa, trạng thái này của hắn làm Ly Phong cùng An Hòa Hiên lo lắng nhưng họ chẳng thể làm gì được.
Mục tiêu của Đồ Húy chủ yếu là lấy mạng An Hòa Hiên mà không để ai nhận ra chủ mưu thật sự. Ông ta bắt cóc em trai của Nhạc Phong một phần lí do đúng như những gì Trần Thiên Thanh đã nghĩ nhưng sau khi quan sát thấy động thái của An phủ thì ông ta lại thay đổi. Ông ta phát hiện ra một giá trị khác của kẻ bệnh tật này.
Nếu như ông ta biến con tin này thành mồi dẫn dụ An Hòa Hiên vào tròng, ngụy tạo thành một cuộc bắt cóc tống tiền bình thường, An Hòa Hiên sẽ phải chết dưới tay tiểu tặc vậy thì có thể hoàn mỹ che lấp mục đích thật sự bọn họ nhắm vào. Vị phu nhân kia cũng không thể nắm hết quyền hành ở An gia, An Hòa Hiên ở An gia vẫn có An gia chủ đứng về phía y, là tường thành bảo vệ An Hòa Hiên, nếu để việc ám sát lộ ra thì bọn ông nhất định sẽ bị đệ nhất phú thương ráo riết truy sát.
Mặc dù giá họa cho đạo tặc thì An gia vẫn sẽ trả thù bọn họ nhưng mức độ sẽ khác hoàn toàn.
Thằng nhóc kia giá trị hơn những gì ông tưởng.
Vì suy nghĩ này Đồ Húy càng dốc sức dấu diếm nơi ở của Trần Thiên Thanh. Vốn dĩ bị giữ vài ngày cho bọn họ ám sát An Hòa Hiên nhưng cuối cùng thành ra đã kéo dài năm ngày. Trần Thiên Thanh ở trong căn phòng tối nhẩm đếm thời gian trôi đi, mày nhíu lại. Cậu không nghĩ tới Đồ Húy hành sự cẩn thận như vậy, đám người này cư nhiên không liên hệ với Nhạc Phong để kéo hắn phản bội An Hòa Hiên.
Trong lòng Trần Thiên Thanh hỗn loạn. Nếu như bọn chúng đi gặp Nhạc Phong đàm phán vậy thì cậu chắc chắc Nhạc Phong sẽ có cách tìm ra cậu nhưng đám người này lẩn trốn, hoàn toàn che lấp hết tin tức, không để lộ chút nào ra ngoài, thủ đoạn cao siêu, niềm tin của cậu nhanh chóng giảm xuống.
Trên người Trần Thiên Thanh có ẩn chứa độc nhưng cậu không dám vọng động, nếu cậu ra tay mà không thể diệt hết quân vậy thì cậu chắc chắn sẽ bị chúng giết chết. Đám người này mỗi ngày đều cử người thay phiên trông chừng Trần Thiên Thanh, cậu lẳng lặng đếm từng gương mặt lặp lại, riêng người canh giữ cậu đã là sáu người, thêm Đồ Húy cùng hai cánh tay đắc lực của ông ta vậy thì nhân lực ít nhất cũng phải chín người.
Bọn họ chỉ giam lỏng Trần Thiên Thanh chứ không làm khó cậu, dù sao mục đích thật sự của Đồ Húy cũng không phải thật sự là đắc tội đại cao thủ như Nhạc Phong bởi ông hiểu rõ những người như hắn một khi đã đắc tội chính là không chết không ngừng. Trần Thiên Thanh mắt thấy ánh sáng lẻ loi lại biến mất, một tên canh gác thắp đèn trong phòng, cậu biết mình lại mất thêm một ngày.
Ngày mai là ngày cuối cùng, khi tia sáng đầu tiên của bình minh vào ngày tiếp theo đó xuất hiện vậy thì Nhạc Phong sẽ tan biến.
Ánh mắt trong mắt cậu mờ đi.
Quả nhiên là thất bại sao...
Trong lúc Trần Thiên Thanh xuân thu bi thương vì bản thân không trốn thoát khỏi kết cục chịu trừng phạt thì cửa mở ra, Đồ Húy dẫn theo hai cánh tay trái phải của ông ta đi vào. Ông ta cười tươi hiển nhiên tâm trạng đang tốt lắm, Trần Thiên Thanh nhìn mà trong lòng nhíu mày, cậu thầm nghĩ lão cáo già này lại nghĩ ra chủ ý hay ho gì đây.
“Nhạc nhị công tử, những ngày qua khiến cậu chịu khổ rồi.”
Đồ Húy lên tiếng, giọng nói chân thành nhưng Trần Thiên Thanh nhìn thấu bản chất ông ta hiển nhiên không bị bộ dạng từ bi của ông ta lừa gạt. Cậu khoanh tay lại, một bộ kiêu căng hất cằm đáp.
“Nói vậy là mấy người chuẩn bị thả bản công tử ra đấy à!”
Đồ Húy nhìn thấy thái độ ngạo mạn của Trần Thiên Thanh thầm mắng đồ ngu. Ông ta tươi cười ngồi xuống bàn trà đối diện Trần Thiên Thanh bảo.
“À không, bọn ta hiện tại còn chưa thể để quý công tử đi được, bọn ta đang cần công tử đây giúp một việc, làm xong bọn ta sẽ để người đi. Công tử nói ý mình xem?”
Trần Thiên Thanh hoàn mĩ bày ra bộ dáng bị chọc giận, tức xì khói hét lên.
“Các người không giữ lời!”
Đồ Húy nắm chắc trong lòng ung dung tự tại nhấc chén trà thuộc hạ vừa rót đưa lên thưởng thức, không nhanh không chậm cất lời đe dọa, hoàn toàn không để ý đến tức giận của Trần Thiên Thanh.
“Công tử không có quyền từ chối.”
“Ca ca của ta sẽ không tha cho các ngươi!”
Trần Thiên Thanh đập tay lên bàn, cậu nén đau đớn từ lòng bàn tay xuống, bày ra khí thế gà con cậy chuồng với Đồ Húy. Ông ta bị cậu chọc cười, gương mặt gian xảo tăng thêm mấy phần khắc nghiệt.
“Nhạc nhị công tử cần gì phải như thế, hiện tại ngươi đang ở trong tay của bọn ta, ngươi nghĩ nếu hiện tại ta giết ngươi thì ca ca của ngươi có thể ngăn cản sao. Bọn ta không phải người cùng ác bởi vậy công tử yên tâm lần này bọn ta nhất định sẽ tuân thủ thả người. Ngày mai ta sẽ lại tới, lúc đó công tử dù muốn hay không cũng sẽ phải giúp bọn ta thôi. Hiện tại Đồ mỗ xin cáo từ.”
Ông ta nói xong hút sáo rời đi, Trần Thiên Thanh nhìn dáng vẻ lâng lâng đắc chí của ông ta cảm thấy vô cùng ngứa mắt. Cậu không biết âm mưu của Đồ Húy, cảm thấy lời hắn nói đúng là nực cười, hết ngày mai là Nhạc Phong sẽ chết, cậu cũng sẽ phải đi theo, bọn họ nói muốn thả người xxx nó chứ thả người, cậu tới lúc đó đảm bảo ngay cả xác cũng không còn chứ nói gì tới cho bọn họ thả người!
Trần Thiên Thanh phiền não nhưng không nói ra được, cậu rầu rĩ dưới ánh đèn, mái tóc trắng trong đêm mang theo vẻ huyền bí lại quỷ dị.
Mặt trời cũng không vì phiền não của Trần Thiên Thanh mà chậm trễ thời gian thức dậy. Trời vừa tờ mờ sáng thì cậu đã bị đám người Đồ Húy áp giải ra ngoài chổ bọn họ ẩn nấp trong rừng, tiến đến vách đá bìa rừng. Trần Thiên Thanh bị hai người đè vai nhìn sóng biển cuồn cuộn va đập vào vách đá trong lòng thầm chửi thề không ngớt.
Xxx nó, lão Đầu Húy này chập mạch rồi à! Sao lại dẫn tui tới đây! Trong kịch bản, một khi vách núi xuống hiện thì chín mươi chín phần trăm sẽ có người nhảy vực đó, bộ bọn họ muốn bắt cậu nhảy xuống đấy à! Sao mà cậu bi thảm quá vậy a!
Trần Thiên Thanh khóc ròng cho số phận mình trong lòng. Rõ ràng khi An Hòa Hiên bị bắt thì rất nhanh Nhạc Phong cùng Ly Phong đã tìm ra y rồi dạy dỗ đám người bắt cóc An Hòa Hiên một trận nhớ đời, thế quái nào tới lượt cậu thì lại là tình huống quỷ dị như vầy chứ. Quả nhiên vì cậu chỉ sắm vai một con bạch tuộc chỉ có một cảnh diễn duy nhất sao, quả nhiên là vì cậu không có vầng hào quang của nhân vật chính đúng không, quả nhiên là vì cậu bị trừng phạt vì cướp diễn chứ gì! Nội tâm Trần Thiên Thanh xoắn xuýt.
Đồ Húy áp giải Trần Thiên Thanh đến đây cũng không có ý định giải thích gì với cậu. Ông ta chỉ cho người canh chừng Trần Thiên Thanh sau đó ngồi đợi. Trần Thiên Thanh quan sát hành động của bọn chúng, thầm vận hết công suất não suy nghĩ xem bọn chúng muốn làm gì nhưng cậu nghĩ tới đau đầu cũng không nghĩ ra kết quả.
Khi mặt trời đứng vuông góc với mặt đất, buông xuống ánh nắng gay gắt làm nước bốc hơi nhanh chóng, Trần Thiên Thanh liếm bờ môi khô khốc nứt nẻ của mình. Những ngày bị giam lỏng cậu không được ngâm mình trong nước biển, cơ thể cậu đã không chịu nổi nữa. Khi trước mắt mọi vật trở nên mờ nhòa, Trần Thiên Thanh nhìn thấy một bóng người bước ra khỏi cánh rừng. Trần Thiên Thanh không nhìn rõ người nọ, đầu cậu đã nhấc không nổi nữa.
Nhạc Phong... Nhạc Phong...
Trần Thiên Thanh thầm gọi cái tên này trong lòng. Bóng dáng người kia càng lúc càng gần nhưng mắt Trần Thiên Thanh cũng càng lúc càng nhòe nên cậu vẫn không thể nhìn rõ người nọ là ai. Thuốc độc trong tay bị cậu siết chặt, Trần Thiên Thanh lợi dụng đám người canh giữ mình thoáng thả lỏng vùng lên tung độc vào không khí.
Cả đám người Đồ Húy cùng người tới đều ngay người, hoàn toàn không nghĩ tới một kẻ vẻ ngoài yếu đuối không có tính uy hiếp lại có thể bức chết người khác. Độc của tộc bạch tuộc phù thủy chỉ có người điều chế mới biết cách phá giải bởi vì cũng chỉ có họ mới biết thành phần tạo ra độc tố. Độc phấn lan tỏa trong không khí, hai kẻ canh chừng Trần Thiên Thanh chịu trận trước hết nhanh chóng ngã xuống.
Trần Thiên Thanh đã không suy nghĩ nhiều được nữa. Đám người đó cuối cùng cũng tụ họp đầy đủ, hướng gió cũng thuận lợi cho cậu, Trần Thiên Thanh ca ngợi bản thân cậu đúng là lợi hại, có thể kiên trì để một kích tất sát. Đồ Húy không nghĩ kế hoạch sắp thành tới nơi còn lật thuyền trong mương phản ứng nhanh chóng thoát khỏi vùng độc.
Người kia còn cách bọn họ khá xa được hai bóng dáng đột ngột xuất hiện sau đó kéo lùi lại. Trần Thiên Thanh bị đám người Đồ Húy phản ứng lại đẩy ngã trên đất. Cậu nằm trên đất nhìn về hướng ba bóng dáng mờ nhòa thoáng nghĩ, trong đó có hắn chứ.
Chắc chắn là có hắn rồi.
Trần Thiên Thanh mỉm cười buông thả bản thân ngất đi.
Nhạc Phong thấy thiếu niên nằm trên đất không động đậy đồng tử co rút, trái tim bị đâm một cái máu chảy đầm đìa.
Trần Thiên Thanh ngất đi, chuyện sau đó cậu hoàn toàn không biết, khi cậu tỉnh lại đã thấy mình ở trong căn phòng ở An gia. Đèn đã được thắp lên, bên ngoài lại là một màu đen. Trần Thiên Thanh lúc mới tỉnh đầu óc còn mơ hồ hồ sau đó giật mình thức tỉnh.
Chết rồi! Thời gian của Nhạc Phong!
Cậu đang muốn ngồi dậy thì vai đã bị người dùng tay đè lại ấn lên giường. Trần Thiên Thanh hoa mắt trong chốc lát rồi mới nhìn rõ người tới là ai. Cậu cất giọng nói khàn khàn.
“Nhạc... Phong...”
Nhạc Phong hai mắt tối đen cố định bạch tuộc nhỏ trên giường. Bạch tuộc nhỏ của hắn da vốn dĩ đã rất trắng nhưng khi hóa hình đôi môi vẫn có màu sắc đỏ khỏe mạnh, lúc này đôi môi nhỏ nhắn thường hay khiển trách hắn cũng nhạt màu đi, thiếu niên yếu ớt giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Trạng thái của Nhạc Phong làm Trần Thiên Thanh sợ, cậu lùi người lại. Nhạc Phong hình như cũng phát hiện ra thoáng hồi phục bình thường nói.
“Nghỉ ngơi đi, đừng đi đâu cả.”
Trần Thiên Thanh phát hiện trời tối vốn muốn đi tìm Nhạc Phong, lúc này hắn đã ở bên cạnh cậu tự nhiên cậu sẽ không đi đâu nữa. Trần Thiên Thanh đưa mắt nhìn Nhạc Phong, trong đó là phức tạp. Cậu chậm rãi dò hỏi hắn.
“Đã... xảy ra... chuyện gì...”
Nhạc Phong ngồi cạnh giường đưa tay tỉ mỉ dém chăn lại cho Trần Thiên Thanh, hắn chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra. Đồ Húy vốn muốn ỷ Trần Thiên Thanh đang nằm trong tay ông ta nên đã gửi thư hẹn An Hòa Hiên tới đổi người, An Hòa Hiên đồng ý. Đồ Húy làm người cẩn thận, cho người canh chừng An phủ, nếu An Hòa Hiên âm thầm trái lời ông ta dẫn theo người khác thì người giám sát sẽ nhanh chóng bắn pháo truyền tin để Đồ Húy rút lui.
Đồ Húy thật sự rất cẩn thận đáng tiếc ông ta không ngờ đến hai chuyện, một đó là con cừu bé nhỏ mà ông ta bắt giữ thật ra giấu ông ta nắm cán dao có thể đâm chết ông ta, hai đó chính là Nhạc Phong có thể tạo huyễn thuật lừa gạt hết người thâm dò của ông ta. Hai điểm này bức Đồ Húy ngã ngựa. Độc của Trần Thiên Thanh nháy mắt làm quân Đồ Húy tổn thất trầm trọng, sức chiến đấu phi thường Nhạc Phong cùng Ly Phong xuất hiện đẩy đám người ông ta đến đường cùng.
Nhạc Phong giết sạch những kẻ quyền hạn thấp, bắt sống Đồ Húy cùng thuộc hạ thân tính của ông ta giao cho An Hòa Hiên bởi đây là vấn đề của y. An Hòa Hiên vô cùng cảm kích Nhạc Phong. Người này không những không chấp nhất y khiến hai huynh đệ hắn nguy hiểm còn giải quyết vấn đề của y giúp y, An Hòa Hiên không thể không tò mò tại sao người này lại đối tốt với y như thế.
Nhạc Phong phế đám người còn sống chặt đứt mọi khả năng trốn thoát cùng tự sát của đám người Đồ Húy. Giờ nắm giữ đám người này, An Hòa Hiên hoàn toàn có thể giết ngược về bổn gia bức vị mẹ kế của y không còn chổ nào chối cãi được, phải bước xuống dài. Trần Thiên Thanh nằm nghe thầm gật gù, xử lí không khác với những gì cậu viết mấy.
Sau khi Nhạc Phong kể xong không gian trong phòng rơi vào trong trầm lặng trong chốc lát. Trần Thiên Thanh không chịu đựng được đành lên tiếng đánh gãy bầu không khí áp lực này.
“Vậy... An Hòa Hiên có vì chuyện này... mà yêu ngươi... không?”
Trần Thiên Thanh cảm thấy vấn đề này rất cấp thiết. Cậu vốn chuẩn bị kịch bản anh hùng cứu mĩ nhân cho Nhạc Phong khi An Hòa Hiên bị bắt cóc, không nghĩ tới bắt cóc vẫn còn nhưng lại rơi xuống đầu cậu làm mọi kế hoạch trước đó của cậu đều đem đi trộn cám hết. Trần Thiên Thanh thật sự tức giận. Cậu đã phải thức khuya rất nhiều ngày để hoàn thành nó đấy a!
Nhạc Phong sau khi giao thuốc cho Ly Phong thì không ai nhìn thấy hắn lần nào nữa, trạng thái này của hắn làm Ly Phong cùng An Hòa Hiên lo lắng nhưng họ chẳng thể làm gì được.
Mục tiêu của Đồ Húy chủ yếu là lấy mạng An Hòa Hiên mà không để ai nhận ra chủ mưu thật sự. Ông ta bắt cóc em trai của Nhạc Phong một phần lí do đúng như những gì Trần Thiên Thanh đã nghĩ nhưng sau khi quan sát thấy động thái của An phủ thì ông ta lại thay đổi. Ông ta phát hiện ra một giá trị khác của kẻ bệnh tật này.
Nếu như ông ta biến con tin này thành mồi dẫn dụ An Hòa Hiên vào tròng, ngụy tạo thành một cuộc bắt cóc tống tiền bình thường, An Hòa Hiên sẽ phải chết dưới tay tiểu tặc vậy thì có thể hoàn mỹ che lấp mục đích thật sự bọn họ nhắm vào. Vị phu nhân kia cũng không thể nắm hết quyền hành ở An gia, An Hòa Hiên ở An gia vẫn có An gia chủ đứng về phía y, là tường thành bảo vệ An Hòa Hiên, nếu để việc ám sát lộ ra thì bọn ông nhất định sẽ bị đệ nhất phú thương ráo riết truy sát.
Mặc dù giá họa cho đạo tặc thì An gia vẫn sẽ trả thù bọn họ nhưng mức độ sẽ khác hoàn toàn.
Thằng nhóc kia giá trị hơn những gì ông tưởng.
Vì suy nghĩ này Đồ Húy càng dốc sức dấu diếm nơi ở của Trần Thiên Thanh. Vốn dĩ bị giữ vài ngày cho bọn họ ám sát An Hòa Hiên nhưng cuối cùng thành ra đã kéo dài năm ngày. Trần Thiên Thanh ở trong căn phòng tối nhẩm đếm thời gian trôi đi, mày nhíu lại. Cậu không nghĩ tới Đồ Húy hành sự cẩn thận như vậy, đám người này cư nhiên không liên hệ với Nhạc Phong để kéo hắn phản bội An Hòa Hiên.
Trong lòng Trần Thiên Thanh hỗn loạn. Nếu như bọn chúng đi gặp Nhạc Phong đàm phán vậy thì cậu chắc chắc Nhạc Phong sẽ có cách tìm ra cậu nhưng đám người này lẩn trốn, hoàn toàn che lấp hết tin tức, không để lộ chút nào ra ngoài, thủ đoạn cao siêu, niềm tin của cậu nhanh chóng giảm xuống.
Trên người Trần Thiên Thanh có ẩn chứa độc nhưng cậu không dám vọng động, nếu cậu ra tay mà không thể diệt hết quân vậy thì cậu chắc chắn sẽ bị chúng giết chết. Đám người này mỗi ngày đều cử người thay phiên trông chừng Trần Thiên Thanh, cậu lẳng lặng đếm từng gương mặt lặp lại, riêng người canh giữ cậu đã là sáu người, thêm Đồ Húy cùng hai cánh tay đắc lực của ông ta vậy thì nhân lực ít nhất cũng phải chín người.
Bọn họ chỉ giam lỏng Trần Thiên Thanh chứ không làm khó cậu, dù sao mục đích thật sự của Đồ Húy cũng không phải thật sự là đắc tội đại cao thủ như Nhạc Phong bởi ông hiểu rõ những người như hắn một khi đã đắc tội chính là không chết không ngừng. Trần Thiên Thanh mắt thấy ánh sáng lẻ loi lại biến mất, một tên canh gác thắp đèn trong phòng, cậu biết mình lại mất thêm một ngày.
Ngày mai là ngày cuối cùng, khi tia sáng đầu tiên của bình minh vào ngày tiếp theo đó xuất hiện vậy thì Nhạc Phong sẽ tan biến.
Ánh mắt trong mắt cậu mờ đi.
Quả nhiên là thất bại sao...
Trong lúc Trần Thiên Thanh xuân thu bi thương vì bản thân không trốn thoát khỏi kết cục chịu trừng phạt thì cửa mở ra, Đồ Húy dẫn theo hai cánh tay trái phải của ông ta đi vào. Ông ta cười tươi hiển nhiên tâm trạng đang tốt lắm, Trần Thiên Thanh nhìn mà trong lòng nhíu mày, cậu thầm nghĩ lão cáo già này lại nghĩ ra chủ ý hay ho gì đây.
“Nhạc nhị công tử, những ngày qua khiến cậu chịu khổ rồi.”
Đồ Húy lên tiếng, giọng nói chân thành nhưng Trần Thiên Thanh nhìn thấu bản chất ông ta hiển nhiên không bị bộ dạng từ bi của ông ta lừa gạt. Cậu khoanh tay lại, một bộ kiêu căng hất cằm đáp.
“Nói vậy là mấy người chuẩn bị thả bản công tử ra đấy à!”
Đồ Húy nhìn thấy thái độ ngạo mạn của Trần Thiên Thanh thầm mắng đồ ngu. Ông ta tươi cười ngồi xuống bàn trà đối diện Trần Thiên Thanh bảo.
“À không, bọn ta hiện tại còn chưa thể để quý công tử đi được, bọn ta đang cần công tử đây giúp một việc, làm xong bọn ta sẽ để người đi. Công tử nói ý mình xem?”
Trần Thiên Thanh hoàn mĩ bày ra bộ dáng bị chọc giận, tức xì khói hét lên.
“Các người không giữ lời!”
Đồ Húy nắm chắc trong lòng ung dung tự tại nhấc chén trà thuộc hạ vừa rót đưa lên thưởng thức, không nhanh không chậm cất lời đe dọa, hoàn toàn không để ý đến tức giận của Trần Thiên Thanh.
“Công tử không có quyền từ chối.”
“Ca ca của ta sẽ không tha cho các ngươi!”
Trần Thiên Thanh đập tay lên bàn, cậu nén đau đớn từ lòng bàn tay xuống, bày ra khí thế gà con cậy chuồng với Đồ Húy. Ông ta bị cậu chọc cười, gương mặt gian xảo tăng thêm mấy phần khắc nghiệt.
“Nhạc nhị công tử cần gì phải như thế, hiện tại ngươi đang ở trong tay của bọn ta, ngươi nghĩ nếu hiện tại ta giết ngươi thì ca ca của ngươi có thể ngăn cản sao. Bọn ta không phải người cùng ác bởi vậy công tử yên tâm lần này bọn ta nhất định sẽ tuân thủ thả người. Ngày mai ta sẽ lại tới, lúc đó công tử dù muốn hay không cũng sẽ phải giúp bọn ta thôi. Hiện tại Đồ mỗ xin cáo từ.”
Ông ta nói xong hút sáo rời đi, Trần Thiên Thanh nhìn dáng vẻ lâng lâng đắc chí của ông ta cảm thấy vô cùng ngứa mắt. Cậu không biết âm mưu của Đồ Húy, cảm thấy lời hắn nói đúng là nực cười, hết ngày mai là Nhạc Phong sẽ chết, cậu cũng sẽ phải đi theo, bọn họ nói muốn thả người xxx nó chứ thả người, cậu tới lúc đó đảm bảo ngay cả xác cũng không còn chứ nói gì tới cho bọn họ thả người!
Trần Thiên Thanh phiền não nhưng không nói ra được, cậu rầu rĩ dưới ánh đèn, mái tóc trắng trong đêm mang theo vẻ huyền bí lại quỷ dị.
Mặt trời cũng không vì phiền não của Trần Thiên Thanh mà chậm trễ thời gian thức dậy. Trời vừa tờ mờ sáng thì cậu đã bị đám người Đồ Húy áp giải ra ngoài chổ bọn họ ẩn nấp trong rừng, tiến đến vách đá bìa rừng. Trần Thiên Thanh bị hai người đè vai nhìn sóng biển cuồn cuộn va đập vào vách đá trong lòng thầm chửi thề không ngớt.
Xxx nó, lão Đầu Húy này chập mạch rồi à! Sao lại dẫn tui tới đây! Trong kịch bản, một khi vách núi xuống hiện thì chín mươi chín phần trăm sẽ có người nhảy vực đó, bộ bọn họ muốn bắt cậu nhảy xuống đấy à! Sao mà cậu bi thảm quá vậy a!
Trần Thiên Thanh khóc ròng cho số phận mình trong lòng. Rõ ràng khi An Hòa Hiên bị bắt thì rất nhanh Nhạc Phong cùng Ly Phong đã tìm ra y rồi dạy dỗ đám người bắt cóc An Hòa Hiên một trận nhớ đời, thế quái nào tới lượt cậu thì lại là tình huống quỷ dị như vầy chứ. Quả nhiên vì cậu chỉ sắm vai một con bạch tuộc chỉ có một cảnh diễn duy nhất sao, quả nhiên là vì cậu không có vầng hào quang của nhân vật chính đúng không, quả nhiên là vì cậu bị trừng phạt vì cướp diễn chứ gì! Nội tâm Trần Thiên Thanh xoắn xuýt.
Đồ Húy áp giải Trần Thiên Thanh đến đây cũng không có ý định giải thích gì với cậu. Ông ta chỉ cho người canh chừng Trần Thiên Thanh sau đó ngồi đợi. Trần Thiên Thanh quan sát hành động của bọn chúng, thầm vận hết công suất não suy nghĩ xem bọn chúng muốn làm gì nhưng cậu nghĩ tới đau đầu cũng không nghĩ ra kết quả.
Khi mặt trời đứng vuông góc với mặt đất, buông xuống ánh nắng gay gắt làm nước bốc hơi nhanh chóng, Trần Thiên Thanh liếm bờ môi khô khốc nứt nẻ của mình. Những ngày bị giam lỏng cậu không được ngâm mình trong nước biển, cơ thể cậu đã không chịu nổi nữa. Khi trước mắt mọi vật trở nên mờ nhòa, Trần Thiên Thanh nhìn thấy một bóng người bước ra khỏi cánh rừng. Trần Thiên Thanh không nhìn rõ người nọ, đầu cậu đã nhấc không nổi nữa.
Nhạc Phong... Nhạc Phong...
Trần Thiên Thanh thầm gọi cái tên này trong lòng. Bóng dáng người kia càng lúc càng gần nhưng mắt Trần Thiên Thanh cũng càng lúc càng nhòe nên cậu vẫn không thể nhìn rõ người nọ là ai. Thuốc độc trong tay bị cậu siết chặt, Trần Thiên Thanh lợi dụng đám người canh giữ mình thoáng thả lỏng vùng lên tung độc vào không khí.
Cả đám người Đồ Húy cùng người tới đều ngay người, hoàn toàn không nghĩ tới một kẻ vẻ ngoài yếu đuối không có tính uy hiếp lại có thể bức chết người khác. Độc của tộc bạch tuộc phù thủy chỉ có người điều chế mới biết cách phá giải bởi vì cũng chỉ có họ mới biết thành phần tạo ra độc tố. Độc phấn lan tỏa trong không khí, hai kẻ canh chừng Trần Thiên Thanh chịu trận trước hết nhanh chóng ngã xuống.
Trần Thiên Thanh đã không suy nghĩ nhiều được nữa. Đám người đó cuối cùng cũng tụ họp đầy đủ, hướng gió cũng thuận lợi cho cậu, Trần Thiên Thanh ca ngợi bản thân cậu đúng là lợi hại, có thể kiên trì để một kích tất sát. Đồ Húy không nghĩ kế hoạch sắp thành tới nơi còn lật thuyền trong mương phản ứng nhanh chóng thoát khỏi vùng độc.
Người kia còn cách bọn họ khá xa được hai bóng dáng đột ngột xuất hiện sau đó kéo lùi lại. Trần Thiên Thanh bị đám người Đồ Húy phản ứng lại đẩy ngã trên đất. Cậu nằm trên đất nhìn về hướng ba bóng dáng mờ nhòa thoáng nghĩ, trong đó có hắn chứ.
Chắc chắn là có hắn rồi.
Trần Thiên Thanh mỉm cười buông thả bản thân ngất đi.
Nhạc Phong thấy thiếu niên nằm trên đất không động đậy đồng tử co rút, trái tim bị đâm một cái máu chảy đầm đìa.
Trần Thiên Thanh ngất đi, chuyện sau đó cậu hoàn toàn không biết, khi cậu tỉnh lại đã thấy mình ở trong căn phòng ở An gia. Đèn đã được thắp lên, bên ngoài lại là một màu đen. Trần Thiên Thanh lúc mới tỉnh đầu óc còn mơ hồ hồ sau đó giật mình thức tỉnh.
Chết rồi! Thời gian của Nhạc Phong!
Cậu đang muốn ngồi dậy thì vai đã bị người dùng tay đè lại ấn lên giường. Trần Thiên Thanh hoa mắt trong chốc lát rồi mới nhìn rõ người tới là ai. Cậu cất giọng nói khàn khàn.
“Nhạc... Phong...”
Nhạc Phong hai mắt tối đen cố định bạch tuộc nhỏ trên giường. Bạch tuộc nhỏ của hắn da vốn dĩ đã rất trắng nhưng khi hóa hình đôi môi vẫn có màu sắc đỏ khỏe mạnh, lúc này đôi môi nhỏ nhắn thường hay khiển trách hắn cũng nhạt màu đi, thiếu niên yếu ớt giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Trạng thái của Nhạc Phong làm Trần Thiên Thanh sợ, cậu lùi người lại. Nhạc Phong hình như cũng phát hiện ra thoáng hồi phục bình thường nói.
“Nghỉ ngơi đi, đừng đi đâu cả.”
Trần Thiên Thanh phát hiện trời tối vốn muốn đi tìm Nhạc Phong, lúc này hắn đã ở bên cạnh cậu tự nhiên cậu sẽ không đi đâu nữa. Trần Thiên Thanh đưa mắt nhìn Nhạc Phong, trong đó là phức tạp. Cậu chậm rãi dò hỏi hắn.
“Đã... xảy ra... chuyện gì...”
Nhạc Phong ngồi cạnh giường đưa tay tỉ mỉ dém chăn lại cho Trần Thiên Thanh, hắn chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra. Đồ Húy vốn muốn ỷ Trần Thiên Thanh đang nằm trong tay ông ta nên đã gửi thư hẹn An Hòa Hiên tới đổi người, An Hòa Hiên đồng ý. Đồ Húy làm người cẩn thận, cho người canh chừng An phủ, nếu An Hòa Hiên âm thầm trái lời ông ta dẫn theo người khác thì người giám sát sẽ nhanh chóng bắn pháo truyền tin để Đồ Húy rút lui.
Đồ Húy thật sự rất cẩn thận đáng tiếc ông ta không ngờ đến hai chuyện, một đó là con cừu bé nhỏ mà ông ta bắt giữ thật ra giấu ông ta nắm cán dao có thể đâm chết ông ta, hai đó chính là Nhạc Phong có thể tạo huyễn thuật lừa gạt hết người thâm dò của ông ta. Hai điểm này bức Đồ Húy ngã ngựa. Độc của Trần Thiên Thanh nháy mắt làm quân Đồ Húy tổn thất trầm trọng, sức chiến đấu phi thường Nhạc Phong cùng Ly Phong xuất hiện đẩy đám người ông ta đến đường cùng.
Nhạc Phong giết sạch những kẻ quyền hạn thấp, bắt sống Đồ Húy cùng thuộc hạ thân tính của ông ta giao cho An Hòa Hiên bởi đây là vấn đề của y. An Hòa Hiên vô cùng cảm kích Nhạc Phong. Người này không những không chấp nhất y khiến hai huynh đệ hắn nguy hiểm còn giải quyết vấn đề của y giúp y, An Hòa Hiên không thể không tò mò tại sao người này lại đối tốt với y như thế.
Nhạc Phong phế đám người còn sống chặt đứt mọi khả năng trốn thoát cùng tự sát của đám người Đồ Húy. Giờ nắm giữ đám người này, An Hòa Hiên hoàn toàn có thể giết ngược về bổn gia bức vị mẹ kế của y không còn chổ nào chối cãi được, phải bước xuống dài. Trần Thiên Thanh nằm nghe thầm gật gù, xử lí không khác với những gì cậu viết mấy.
Sau khi Nhạc Phong kể xong không gian trong phòng rơi vào trong trầm lặng trong chốc lát. Trần Thiên Thanh không chịu đựng được đành lên tiếng đánh gãy bầu không khí áp lực này.
“Vậy... An Hòa Hiên có vì chuyện này... mà yêu ngươi... không?”
Trần Thiên Thanh cảm thấy vấn đề này rất cấp thiết. Cậu vốn chuẩn bị kịch bản anh hùng cứu mĩ nhân cho Nhạc Phong khi An Hòa Hiên bị bắt cóc, không nghĩ tới bắt cóc vẫn còn nhưng lại rơi xuống đầu cậu làm mọi kế hoạch trước đó của cậu đều đem đi trộn cám hết. Trần Thiên Thanh thật sự tức giận. Cậu đã phải thức khuya rất nhiều ngày để hoàn thành nó đấy a!