[Đam mỹ] Truyện Đề Cử Chín tháng hoàn lương của tác giả bi kịch - Sợ Cẩu Phập
- Tham gia
- 12/4/19
- Bài viết
- 525
- Điểm cảm xúc
- 1,077
- Điểm
- 93
Chương 9: Không có tôi, bạn vẫn hạnh phúc (9)
“Tôi đã sẵn sàng rồi!”
Trần Thiên Thanh cưỡi cái xe đạp đứng trước con đường Nhạc Phong gặp tai nạn kiên định nói. Nếu để ý kĩ sẽ thấy cái tay cầm tay lái của cậu đang run rẩy.
Trần Thiên Thanh ngày hôm nay mặc một bộ đồ thường, tóc chải ngay ngắn. Hệ thống ở trong không gian hệ thống thở dài một tiếng rồi nói.
“Chúc may mắn.”
Trần Thiên Thanh siết chặt tay lái. Cậu hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu đạp xe.
Người ta nói trước khi chết con người sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ. Trần Thiên Thanh lúc này thấy mình chính là trong trạng thái này.
Ngày hôm nay cậu phải chết thay Nhạc Phong. Trong đầu Trần Thiên Thanh nhớ lại cuộc đời mình từ nhỏ đến lớn, cả chuyện vui lẫn chuyện buồn, chuyện cậu thấy xấu hổ, chuyện cậu thấy hối hận,…
Từ xa một chiếc xe bán tải xuất hiện. Trần Thiên Thanh biết chiếc xe đó sắp tới sẽ mất tay lái rồi lao đến mình. Cậu mở to mắt, trong đó là sợ hãi. Hệ thống ở trong không gian hệ thống đột nhiên lên tiếng.
“Hay là thôi đi, chúng ta từ từ nghĩ biện pháp khác.”
Trần Thiên Thanh đang đạp xe, đến càng gần chiếc xe kia, trong lòng cậu chợt do dự rồi lại kiên định.
“Không được!”
Nếu bây giờ cậu không chết vậy thì Nhạc Phong sẽ chết đó! Trần Thiên Thanh không tưởng tượng ra được cậu phải làm gì sau khi hắn chết cả! Hết ngày hôm nay thì cũng đã hết hạn cậu ở lại thế giới này rồi. Cậu chỉ có một cơ hội này.
Chiếc xe càng lúc càng gần rồi đột ngột tăng tốc lắc lư trái phải xông đến chổ Trần Thiên Thanh. Cậu bị doạ sợ đến cả người chấn động. Chiếc xe ầm ầm lao thẳng đến chổ Trần Thiên Thanh rồi đổ ập xuống. Thiếu niên bị bóng đen cắn nuốt, chiếc xe mất lái đổ ập lên dáng người nhỏ nhắn. Người ở trong bóng tối đứng nhìn nắm tay siết chặt, hắn vung tay đấm mạnh vào tường làm lõm vào một cái hố, máu tươi tung toé, cánh tay nứt toạc.
Thế giới sau khi thiếu niên chết bỗng chốc yên tĩnh rồi đồng loạt sụp đổ.
Nhạc Phong đứng trong thế giới đổ nát trở về hư vô hạ tay đầy máu của mình xuống. Cánh tay hắn thần kì rất nhanh lại hồi phục không để lại bất kì dấu vết nào. Hắn kiềm nén núi lửa trong lòng nói.
“Đã định vị được nó chưa?”
…
Lúc Trần Thiên Thanh chết trước mắt cậu tối sầm, cậu cũng không có cảm nhận được đau đớn, ý thức đã rơi vào bóng đêm. Thế giới sụp đổ bao quanh vị trí thiếu niên ngã xuống, một luồng sáng tím từ trên người thiếu niên thoát ra. Hệ thống nhanh chóng định vị nó, vô số bản đồ, máy quét cùng hoạt động. Hệ thống hoạt động hết công sức bắt được hướng đi của vật kia. Ngay khi nghe Nhạc Phong hỏi, nó lãnh đạm trả lời.
“Định vị thành công.”
Nhạc Phong nở nụ cười. Hắn cả người bao phủ trong vầng sáng hoàng kim, giữa trán là một hình thôi đỏ như con mắt thứ ba. Nhạc Phong dựa theo bản đồ hệ thống cung cấp đuổi theo cái luồng sáng tím kia.
Thế giới tinh thần chao đảo không ngừng. Nhạc Phong trên lưng mọc ra đôi cánh đen huyền lao nhanh trên bầu trời. Luồng sáng tím cảm nhận được nguy hiểm vội vàng tăng nhanh tốc độ nhưng mãi cũng không rũ bỏ được đám người bám theo sau này. Nhạc Phong sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt tối đen như vực thẳm.
Luồng sáng tím kia cũng chỉ là một phần sức lực của mảnh vỡ tà ác phân tán trong không gian tinh thần này, mặc dù nhờ hấp thụ linh lực kí chủ sinh ra linh trí nhưng cũng chỉ dừng lại ở một hai tuổi, hoàn toàn không phải đối thủ của Nhạc Phong. Hai bên truy đuổi nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định, luồng sáng tím hoàn toàn không nhận ra bất thường. Nó chỉ biết nó phải nhanh chóng tìm về bản thể để bản thể che chở cho nó. Nhạc Phong cùng hệ thống chính là chờ ở điểm này.
Hai bên đuổi nhau ra khỏi ranh giới tinh thần tầng hai. Luồng sáng tím không do dự chui vào một cái lỗ trên không trung. Trước khi lỗ hổng khép lại, Nhạc Phong cùng hệ thống cũng xông vào trong. Rời khỏi tầng hai bọn họ rơi vào trung gian bầu trời đầy sao. Mắt Nhạc Phong sáng lên.
“Chính là nơi này!”
Hệ thống lạnh nhạt hiếm khi hưng phấn hô lên. Bầu trời sao không ngừng xoay chuyển. Luồng ánh sáng tím chạy vội về trung tâm thế giới này. Nhạc Phong mang theo hệ thống đuổi theo cuối cùng phát hiện ra vị trí mảnh vỡ cùng trụ cột tinh thần của kí chủ. Luồng sáng tím sắp nhập vào mặt trời tím ở trung tâm bầu trời đầy sao. Nhạc Phong cảm nhận được năng lượng cường đại cùng oán hận từ nơi đó.
“Chính là nó!”
Hệ thống cẩn thận nói với Nhạc Phong.
Tận sâu trong cốt lỗi mặt trời tím kia là một mảnh vở tà ác từ thượng giới. Nhạc Phong không quan tâm nó, hắn nhìn khắp nói tìm kiếm lõi tinh thần của người kia. Lúc nhìn thấy trong góc, một quả cầu trắng ánh sáng có phần ảm đạm, hắn hốt hoảng lao tới ôm lấy nó vào lòng. Ôm được ánh sáng vào lòng, trái tim run rẩy của hắn mới đập lại bình thường. Nhạc Phong lạnh lùng nói.
“Ta đã thực hiện xong giao kèo, chuyện còn lại là phần của ngươi.”
Hệ thống đồng ý. Nó mượn Nhạc Phong làm trung gian, từ trên người Nhạc Phong một quả cầu màu đỏ từ vị trí tim hắn đi ra ngoài lớn lên với tốc độ không tưởng rất nhanh đã lớn hơn mặt trời tím kia. Quả cầu đỏ tiến hành cắn nuốt mặt trời tím, mặt trời tím mang năng lượng tà ác đối lập mới mặt trời đỏ năng lượng chính trực giẫy dụa đau đớn.
Nhạc Phong lo lắng lo lõi tinh thần của Trần Thiên Thanh bị ảnh hưởng vội tránh xa trận chiến của hệ thống cùng mảnh vỡ tà ác kia. Quả cầu đỏ chính là bản thể của hệ thống, nó bọc lại mặt trời tím để tránh va chạm ảnh hưởng thế giới tinh thần của Trần Thiên Thanh. Nuốt trọn được mặt trời tím xong, nó phân tinh thần trò chuyện với Nhạc Phong.
“Tôi cần tiêu hao bớt năng lượng của nó, trong lúc đó tôi sẽ suy yếu, nhờ anh hộ pháp giúp.”
Nhạc Phong ôm quả cầu sáng nhỏ, tạo cho nó một màn chắn năng lượng mới tốt hơn xong mới trả lời hệ thống.
“Được.”
Đã đi được đến nước này hắn không có lí do gì để từ chối.
Nhạc Phong ngồi khoanh chân đối diện với quả cầu đỏ hệ thống, trong lòng đỏ kia còn có một quả cầu tím chứa mảnh vỡ hệ thống tà ác. Hắn ôm quả cầu ánh sáng không buông tay, động tác dịu dàng nâng niu, trân trọng nó hơn cả sinh mạng của hắn, đôi cánh đen khép lại.
Năng lực thức tỉnh ảnh hưởng lên vẻ bề ngoài của Nhạc Phong, gương mặt trở nên tà khí, tóc cũng dài ra. Hắn một chút cũng không để ý chỉ ôn nhu trấn an quả cầu trắng trong lòng đang xao động.
“Chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi. Ngoan.”
Hắn dịu dàng nói, vuốt ve quả cầu trắng. Đây chính là lõi tinh thần của người kia, là trụ cột tinh thần của người đó, cũng đáng yêu như người đó vậy.
“Đợi khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ đến tìm em.”
Nhạc Phong không biết khi hắn nói những lời này trong mắt lấp lánh ánh sáng, hắn thật sự mong đợi tương lai đến, không giống như vô vàn ngày đêm trong quá khứ.
Trần Thiên Thanh cưỡi cái xe đạp đứng trước con đường Nhạc Phong gặp tai nạn kiên định nói. Nếu để ý kĩ sẽ thấy cái tay cầm tay lái của cậu đang run rẩy.
Trần Thiên Thanh ngày hôm nay mặc một bộ đồ thường, tóc chải ngay ngắn. Hệ thống ở trong không gian hệ thống thở dài một tiếng rồi nói.
“Chúc may mắn.”
Trần Thiên Thanh siết chặt tay lái. Cậu hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu đạp xe.
Người ta nói trước khi chết con người sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ. Trần Thiên Thanh lúc này thấy mình chính là trong trạng thái này.
Ngày hôm nay cậu phải chết thay Nhạc Phong. Trong đầu Trần Thiên Thanh nhớ lại cuộc đời mình từ nhỏ đến lớn, cả chuyện vui lẫn chuyện buồn, chuyện cậu thấy xấu hổ, chuyện cậu thấy hối hận,…
Từ xa một chiếc xe bán tải xuất hiện. Trần Thiên Thanh biết chiếc xe đó sắp tới sẽ mất tay lái rồi lao đến mình. Cậu mở to mắt, trong đó là sợ hãi. Hệ thống ở trong không gian hệ thống đột nhiên lên tiếng.
“Hay là thôi đi, chúng ta từ từ nghĩ biện pháp khác.”
Trần Thiên Thanh đang đạp xe, đến càng gần chiếc xe kia, trong lòng cậu chợt do dự rồi lại kiên định.
“Không được!”
Nếu bây giờ cậu không chết vậy thì Nhạc Phong sẽ chết đó! Trần Thiên Thanh không tưởng tượng ra được cậu phải làm gì sau khi hắn chết cả! Hết ngày hôm nay thì cũng đã hết hạn cậu ở lại thế giới này rồi. Cậu chỉ có một cơ hội này.
Chiếc xe càng lúc càng gần rồi đột ngột tăng tốc lắc lư trái phải xông đến chổ Trần Thiên Thanh. Cậu bị doạ sợ đến cả người chấn động. Chiếc xe ầm ầm lao thẳng đến chổ Trần Thiên Thanh rồi đổ ập xuống. Thiếu niên bị bóng đen cắn nuốt, chiếc xe mất lái đổ ập lên dáng người nhỏ nhắn. Người ở trong bóng tối đứng nhìn nắm tay siết chặt, hắn vung tay đấm mạnh vào tường làm lõm vào một cái hố, máu tươi tung toé, cánh tay nứt toạc.
Thế giới sau khi thiếu niên chết bỗng chốc yên tĩnh rồi đồng loạt sụp đổ.
Nhạc Phong đứng trong thế giới đổ nát trở về hư vô hạ tay đầy máu của mình xuống. Cánh tay hắn thần kì rất nhanh lại hồi phục không để lại bất kì dấu vết nào. Hắn kiềm nén núi lửa trong lòng nói.
“Đã định vị được nó chưa?”
…
Lúc Trần Thiên Thanh chết trước mắt cậu tối sầm, cậu cũng không có cảm nhận được đau đớn, ý thức đã rơi vào bóng đêm. Thế giới sụp đổ bao quanh vị trí thiếu niên ngã xuống, một luồng sáng tím từ trên người thiếu niên thoát ra. Hệ thống nhanh chóng định vị nó, vô số bản đồ, máy quét cùng hoạt động. Hệ thống hoạt động hết công sức bắt được hướng đi của vật kia. Ngay khi nghe Nhạc Phong hỏi, nó lãnh đạm trả lời.
“Định vị thành công.”
Nhạc Phong nở nụ cười. Hắn cả người bao phủ trong vầng sáng hoàng kim, giữa trán là một hình thôi đỏ như con mắt thứ ba. Nhạc Phong dựa theo bản đồ hệ thống cung cấp đuổi theo cái luồng sáng tím kia.
Thế giới tinh thần chao đảo không ngừng. Nhạc Phong trên lưng mọc ra đôi cánh đen huyền lao nhanh trên bầu trời. Luồng sáng tím cảm nhận được nguy hiểm vội vàng tăng nhanh tốc độ nhưng mãi cũng không rũ bỏ được đám người bám theo sau này. Nhạc Phong sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt tối đen như vực thẳm.
Luồng sáng tím kia cũng chỉ là một phần sức lực của mảnh vỡ tà ác phân tán trong không gian tinh thần này, mặc dù nhờ hấp thụ linh lực kí chủ sinh ra linh trí nhưng cũng chỉ dừng lại ở một hai tuổi, hoàn toàn không phải đối thủ của Nhạc Phong. Hai bên truy đuổi nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định, luồng sáng tím hoàn toàn không nhận ra bất thường. Nó chỉ biết nó phải nhanh chóng tìm về bản thể để bản thể che chở cho nó. Nhạc Phong cùng hệ thống chính là chờ ở điểm này.
Hai bên đuổi nhau ra khỏi ranh giới tinh thần tầng hai. Luồng sáng tím không do dự chui vào một cái lỗ trên không trung. Trước khi lỗ hổng khép lại, Nhạc Phong cùng hệ thống cũng xông vào trong. Rời khỏi tầng hai bọn họ rơi vào trung gian bầu trời đầy sao. Mắt Nhạc Phong sáng lên.
“Chính là nơi này!”
Hệ thống lạnh nhạt hiếm khi hưng phấn hô lên. Bầu trời sao không ngừng xoay chuyển. Luồng ánh sáng tím chạy vội về trung tâm thế giới này. Nhạc Phong mang theo hệ thống đuổi theo cuối cùng phát hiện ra vị trí mảnh vỡ cùng trụ cột tinh thần của kí chủ. Luồng sáng tím sắp nhập vào mặt trời tím ở trung tâm bầu trời đầy sao. Nhạc Phong cảm nhận được năng lượng cường đại cùng oán hận từ nơi đó.
“Chính là nó!”
Hệ thống cẩn thận nói với Nhạc Phong.
Tận sâu trong cốt lỗi mặt trời tím kia là một mảnh vở tà ác từ thượng giới. Nhạc Phong không quan tâm nó, hắn nhìn khắp nói tìm kiếm lõi tinh thần của người kia. Lúc nhìn thấy trong góc, một quả cầu trắng ánh sáng có phần ảm đạm, hắn hốt hoảng lao tới ôm lấy nó vào lòng. Ôm được ánh sáng vào lòng, trái tim run rẩy của hắn mới đập lại bình thường. Nhạc Phong lạnh lùng nói.
“Ta đã thực hiện xong giao kèo, chuyện còn lại là phần của ngươi.”
Hệ thống đồng ý. Nó mượn Nhạc Phong làm trung gian, từ trên người Nhạc Phong một quả cầu màu đỏ từ vị trí tim hắn đi ra ngoài lớn lên với tốc độ không tưởng rất nhanh đã lớn hơn mặt trời tím kia. Quả cầu đỏ tiến hành cắn nuốt mặt trời tím, mặt trời tím mang năng lượng tà ác đối lập mới mặt trời đỏ năng lượng chính trực giẫy dụa đau đớn.
Nhạc Phong lo lắng lo lõi tinh thần của Trần Thiên Thanh bị ảnh hưởng vội tránh xa trận chiến của hệ thống cùng mảnh vỡ tà ác kia. Quả cầu đỏ chính là bản thể của hệ thống, nó bọc lại mặt trời tím để tránh va chạm ảnh hưởng thế giới tinh thần của Trần Thiên Thanh. Nuốt trọn được mặt trời tím xong, nó phân tinh thần trò chuyện với Nhạc Phong.
“Tôi cần tiêu hao bớt năng lượng của nó, trong lúc đó tôi sẽ suy yếu, nhờ anh hộ pháp giúp.”
Nhạc Phong ôm quả cầu sáng nhỏ, tạo cho nó một màn chắn năng lượng mới tốt hơn xong mới trả lời hệ thống.
“Được.”
Đã đi được đến nước này hắn không có lí do gì để từ chối.
Nhạc Phong ngồi khoanh chân đối diện với quả cầu đỏ hệ thống, trong lòng đỏ kia còn có một quả cầu tím chứa mảnh vỡ hệ thống tà ác. Hắn ôm quả cầu ánh sáng không buông tay, động tác dịu dàng nâng niu, trân trọng nó hơn cả sinh mạng của hắn, đôi cánh đen khép lại.
Năng lực thức tỉnh ảnh hưởng lên vẻ bề ngoài của Nhạc Phong, gương mặt trở nên tà khí, tóc cũng dài ra. Hắn một chút cũng không để ý chỉ ôn nhu trấn an quả cầu trắng trong lòng đang xao động.
“Chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi. Ngoan.”
Hắn dịu dàng nói, vuốt ve quả cầu trắng. Đây chính là lõi tinh thần của người kia, là trụ cột tinh thần của người đó, cũng đáng yêu như người đó vậy.
“Đợi khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ đến tìm em.”
Nhạc Phong không biết khi hắn nói những lời này trong mắt lấp lánh ánh sáng, hắn thật sự mong đợi tương lai đến, không giống như vô vàn ngày đêm trong quá khứ.