[Đam mỹ] Truyện Đề Cử Chín tháng hoàn lương của tác giả bi kịch - Sợ Cẩu Phập
- Tham gia
- 12/4/19
- Bài viết
- 525
- Điểm cảm xúc
- 1,077
- Điểm
- 93
Chương 8: Đại sư huynh lại cùng sư phụ luyện tập đặc biệt (8)
Chưởng môn vuốt râu, khẽ thở dài một tiếng.
“Dù thế nào đi nữa thì chuyện lấy lại danh tiếng cho tông môn vẫn là cần thiết. Lần này ta đề cử Thiên Thanh sư đệ cùng Bích Hoa sư muội, mọi người thấy thế nào?”
Trần Thiên Thanh ngạc nhiên, cậu không nghĩ mình lại đột ngột bị điểm danh như vậy. Bình thường chưởng môn cùng Thiên Thanh phong chủ cũng không có giao tình gì, lần này hộ tống đệ tử tham gia đại hội Long Phong không phải chuyện nhỏ vậy mà chưởng môn cư nhiên lại giao trọng trách đó cho cậu. Rõ ràng ông biết Thiên Thanh phong chủ không phải người hiền lành như bề ngoài, đầy tật xấu nhỏ, đưa cậu ra ngoài như vậy mà muốn đòi lấy lại thanh danh cho Vấn Thiên tông á, không sợ cậu chọc thêm chuyện gây hoạ thị phi làm hại môn phái sao?
Mọi người trong phòng cũng bất ngờ với lựa chọn của chưởng môn. Tiếu Ngư Thạch gãi gãi trán mình, nhăn nhó lên tiếng.
“Chưởng môn sư huynh… cái này có hơi…”
Hắn ta còn chưa nói xong thì cái bàn bên cạnh đã bị Bích Hoa phong chủ một chưởng đập xuống “ầm” một tiếng tan nát tứ tung.
“Chuyện này ta không đồng ý!”
Bích Hoa phong chủ trừng mắt với Trần Thiên Thanh.
“Chưởng môn sư huynh bắt muội đi cũng được nhưng nếu phải đi với cái tên này thì muội tuyệt đối không đồng ý!!!”
Trong lòng mọi người ở đây đồng lòng hô phải, mới nãy hai người này còn gây sự với nhau, suýt nữa thì đánh nhau cả luôn đấy a, để họ đi cùng nhau thế nào cũng gây gổ, làm sao có thể chuyên tâm bảo vệ hạt giống tông môn của bọn họ được!!!
Chưởng môn khụ một tiếng nói.
“Ta ra lựa chọn này cũng là có lí do. Thứ nhất, Thiên Thanh sư đệ cũng là một trong số ít những người có danh vọng cao trong giới tu tiên của tông ta, mọi người sẽ dễ tiếp thu đệ ấy hơn, năng lực đệ ấy cũng cường đại, ta tin tưởng đệ ấy cũng có thể bảo vệ tốt các đệ tử tham gia đại hội. Còn về Bích Hoa sư muội, muội ấy hiếm khi xuất hiện, lần này ta cũng là muốn giới thiệu muội ấy là chính, mặc dù hai người không hợp nhau nhưng dụng ý ta để hai vị đi chung cũng là vì để bồi dưỡng tình đoàn kết giữa hai người, để hai vị có thể hoá giải hiểu lầm sau này cũng chung sức gầy dựng tông môn.”
Mọi người: Ý tưởng này của chưởng môn thiệt là táo bạo!
“Tất cả đều phải hiểu Vấn Thiên tông có sức mạnh sức phát từ sự đoàn kết, nếu trong nội bộ trưởng lão đã có nội đấu vậy thì chúng đệ tử phía dưới sẽ còn như thế nào, ta thật sự hy vọng các vị có thể ngẫm lại.”
Chưởng môn nói hết lời cảm thấy họng hơi khô nên cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Trần Thiên Thanh trong lòng thầm than, lúc viết nhân vật chưởng môn này cậu miêu tả ông ta là người lợi hại, chưởng quản Vấn Thiên tông đứng đầu giới tu tiên, không nghĩ tới lúc tự thể nghiệm còn sâu sắc hiểu biết hơn nhiều về ông. Chưởng môn và phân tích có tình có lí, một lòng vì sự hoà hợp của tông môn, nếu lúc này cậu vẫn cứng đầu không chịu nhận nhiệm vụ vậy há chẳng phải đánh vào mặt chưởng môn, ngạo mạn, không hiểu lí lẽ, không có tình đoàn kết người nhà sao!!! Không từ chối được! Không từ chối được!
Hiển nhiên Bích Hoa phong chủ không nóng đầu đến mức không nhận ra dụng ý của chưởng môn. Những người còn lại cũng không đành lòng có ý kiến nữa, sợ làm chưởng môn sư huynh lại khổ tâm đau đầu suy nghĩ thêm lí do rách nát nào nữa đến lừa bọn họ. Vậy là chuyện người hộ tống đệ tử tham dự đại hội Phong Long đã được quyết định. Trần Thiên Thanh trở về núi của mình chuẩn bị đồ đạc khởi hành.
Đại hội Phong Long diễn ra trong vòng ba ngày liên tiếp, từ Vấn Thiên tông dùng phi thuyền đến nơi đó cũng chỉ tốn thời gian một ngày rưỡi, lúc xuất phát là trưa mai, cậu sau khi thu hết đồ cần thiết vào nhẫn không gian thì ngã người nằm ngửa ra trên giường.
‘Hệ thống, chắc tao với mày đi chuyến này xong tiêu đời luôn quá!’
Hệ thống Hạnh Phúc nghe thấy Trần Thiên Thanh gọi mình thì trồi lên, nhìn kí chủ suy nghĩ tiêu cực cũng không đành lòng an ủi.
[Kí chủ yên tâm, nếu cậu gặp nguy hiểm, hệ thống sẽ tuỳ lúc rút linh hồn cậu ra.]
Trần Thiên Thanh cười khổ.
‘Mày an ủi làm tao bớt sợ một chút nhưng mà cứ nghĩ tới cái cảnh nam chính dẫn quân ma tộc đồ sát thì tao vẫn thấy sợ quá đi!!!’
Hu hu hu, tại sao phải chọn cậu đi u! Rõ ràng biết chổ đó là đầm rồng hang hổ vậy mà vẫn phải bước vào. Bi kịch này ai thấu!
‘Hay là tao với mày trốn đi! Dù sao cũng đã bày kế thăm dò Nhạc Phong xong rồi, tới lúc Vân Liễm gặp nạn kích thích Nhạc Phong xong thì chúng ta nấp ở một bên đột kích cái thứ tà ác kia vậy chẳng phải là được rồi sao!’
Trần Thiên Thanh bật dậy, gõ tay vào tay tự hào, tui đúng là thông minh quá đê.
Hệ thống Hạnh Phúc phân tích nói.
[Nếu cậu đột ngột biến mất hẳn sẽ đánh động Nhạc Phong, đánh rắn động cỏ, chúng ta nên chờ đại hội tổ chức rồi hẳn tìm thời cơ trốn đi.]
Trần Thiên Thanh ngẫm thấy quả thật như vậy. Nhạc Phong trùng sinh tâm tư cẩn thận, đa nghi như Tào Tháo, cả người đều là hắc ám cũng chỉ có một tia tiên thể duy trì lương tâm ít ỏi. Giai đoạn hiện tại thật ra hắn cũng chỉ xem như mới hứng thú với Vân Liễm mà thôi, trọng lượng của Vân Liễm trong lòng hắn còn chưa cao bằng thù hận trong lòng hắn, mặc dù cậu chắc chắc hắn vẫn sẽ quan tâm sống chết của Vân Liễm tuy nhiên đề phòng vẫn hơn.
‘Ok, quyết định như vậy đi. Hệ thống huynh, tất cả trong chờ vào huynh đấy!’
Hệ thống Hạnh Phúc làm dấu “ok”.
Ngày hôm sau, tin tức người hộ tống lần này là Thiên Thanh phong chủ cùng Bích Hoa phong chủ lan rộng ra khắp nơi. Nhạc Phong dẫn các sư đệ được chọn trong tỉ thí lần trước đến nơi tập họp đệ tử tham gia đại hội Long Phong.
Hắn ngẩng đầu nhìn đài cao trống rỗng, trong mắt lướt qua tia sáng lạnh.
Không đúng, kiếp này đã có nhiều thứ không giống với kiếp trước.
Nắm tay hắn vô thức siết chặt, cõi lòng Nhạc Phong phức tạp phân không rõ là kiêng dè hay mong đợi từ việc biến đổi này.
Tiên hạc từ phương xa bay đến rồi đáp xuống đài cao mà Nhạc Phong đang nhìn. Tiên hạc cúi người, một bóng dáng màu xanh từ tốn đứng dậy. Mái tóc đen dài chỉnh tề phủ trên người, làn da trắng dưới ánh mặt trời buổi trưa như sáng lên, y đưa tay ra hiệu tiên hạc bay đi. Từ động tác đều ung dung mang theo cảm giác bất phàm. Chúng đệ tử nhìn ngắm nam tử nọ trong mắt đều là cảm thán. Thiên Thanh phong chủ mệnh danh đệ nhất mỹ nam trong tiên giới một chút cũng không phóng đại, y hoàn toàn có tư cách nhận danh hiệu này. Nhạc Phong cũng như say nhìn Trần Thiên Thanh.
Kể từ khi trọng sinh trở lại, Nhạc Phong nhiều lần chỉ muốn bóp nát cổ y nhưng rồi cuối cùng lại không ra tay. Đôi mắt hắn phản chiếu lại hình bóng của Trần Thiên Thanh, như có như không cười.
Sư phụ à, tại sao người có thể dùng bộ dạng thần tiên đó của người đối xử với ta tàn nhẫn vô cùng, chẳng lẽ ta thật sự không có tư cách có được bất cứ thứ gì tốt đẹp sao? Hắn trong lòng rối loạn nghĩ.
A, người thật sự rất đáng sợ, Thiên Thanh, Thiên Thanh. Rõ ràng khiến ta muốn giết ngươi như vậy, cũng không nỡ giết ngươi như vậy.
“Dù thế nào đi nữa thì chuyện lấy lại danh tiếng cho tông môn vẫn là cần thiết. Lần này ta đề cử Thiên Thanh sư đệ cùng Bích Hoa sư muội, mọi người thấy thế nào?”
Trần Thiên Thanh ngạc nhiên, cậu không nghĩ mình lại đột ngột bị điểm danh như vậy. Bình thường chưởng môn cùng Thiên Thanh phong chủ cũng không có giao tình gì, lần này hộ tống đệ tử tham gia đại hội Long Phong không phải chuyện nhỏ vậy mà chưởng môn cư nhiên lại giao trọng trách đó cho cậu. Rõ ràng ông biết Thiên Thanh phong chủ không phải người hiền lành như bề ngoài, đầy tật xấu nhỏ, đưa cậu ra ngoài như vậy mà muốn đòi lấy lại thanh danh cho Vấn Thiên tông á, không sợ cậu chọc thêm chuyện gây hoạ thị phi làm hại môn phái sao?
Mọi người trong phòng cũng bất ngờ với lựa chọn của chưởng môn. Tiếu Ngư Thạch gãi gãi trán mình, nhăn nhó lên tiếng.
“Chưởng môn sư huynh… cái này có hơi…”
Hắn ta còn chưa nói xong thì cái bàn bên cạnh đã bị Bích Hoa phong chủ một chưởng đập xuống “ầm” một tiếng tan nát tứ tung.
“Chuyện này ta không đồng ý!”
Bích Hoa phong chủ trừng mắt với Trần Thiên Thanh.
“Chưởng môn sư huynh bắt muội đi cũng được nhưng nếu phải đi với cái tên này thì muội tuyệt đối không đồng ý!!!”
Trong lòng mọi người ở đây đồng lòng hô phải, mới nãy hai người này còn gây sự với nhau, suýt nữa thì đánh nhau cả luôn đấy a, để họ đi cùng nhau thế nào cũng gây gổ, làm sao có thể chuyên tâm bảo vệ hạt giống tông môn của bọn họ được!!!
Chưởng môn khụ một tiếng nói.
“Ta ra lựa chọn này cũng là có lí do. Thứ nhất, Thiên Thanh sư đệ cũng là một trong số ít những người có danh vọng cao trong giới tu tiên của tông ta, mọi người sẽ dễ tiếp thu đệ ấy hơn, năng lực đệ ấy cũng cường đại, ta tin tưởng đệ ấy cũng có thể bảo vệ tốt các đệ tử tham gia đại hội. Còn về Bích Hoa sư muội, muội ấy hiếm khi xuất hiện, lần này ta cũng là muốn giới thiệu muội ấy là chính, mặc dù hai người không hợp nhau nhưng dụng ý ta để hai vị đi chung cũng là vì để bồi dưỡng tình đoàn kết giữa hai người, để hai vị có thể hoá giải hiểu lầm sau này cũng chung sức gầy dựng tông môn.”
Mọi người: Ý tưởng này của chưởng môn thiệt là táo bạo!
“Tất cả đều phải hiểu Vấn Thiên tông có sức mạnh sức phát từ sự đoàn kết, nếu trong nội bộ trưởng lão đã có nội đấu vậy thì chúng đệ tử phía dưới sẽ còn như thế nào, ta thật sự hy vọng các vị có thể ngẫm lại.”
Chưởng môn nói hết lời cảm thấy họng hơi khô nên cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Trần Thiên Thanh trong lòng thầm than, lúc viết nhân vật chưởng môn này cậu miêu tả ông ta là người lợi hại, chưởng quản Vấn Thiên tông đứng đầu giới tu tiên, không nghĩ tới lúc tự thể nghiệm còn sâu sắc hiểu biết hơn nhiều về ông. Chưởng môn và phân tích có tình có lí, một lòng vì sự hoà hợp của tông môn, nếu lúc này cậu vẫn cứng đầu không chịu nhận nhiệm vụ vậy há chẳng phải đánh vào mặt chưởng môn, ngạo mạn, không hiểu lí lẽ, không có tình đoàn kết người nhà sao!!! Không từ chối được! Không từ chối được!
Hiển nhiên Bích Hoa phong chủ không nóng đầu đến mức không nhận ra dụng ý của chưởng môn. Những người còn lại cũng không đành lòng có ý kiến nữa, sợ làm chưởng môn sư huynh lại khổ tâm đau đầu suy nghĩ thêm lí do rách nát nào nữa đến lừa bọn họ. Vậy là chuyện người hộ tống đệ tử tham dự đại hội Phong Long đã được quyết định. Trần Thiên Thanh trở về núi của mình chuẩn bị đồ đạc khởi hành.
Đại hội Phong Long diễn ra trong vòng ba ngày liên tiếp, từ Vấn Thiên tông dùng phi thuyền đến nơi đó cũng chỉ tốn thời gian một ngày rưỡi, lúc xuất phát là trưa mai, cậu sau khi thu hết đồ cần thiết vào nhẫn không gian thì ngã người nằm ngửa ra trên giường.
‘Hệ thống, chắc tao với mày đi chuyến này xong tiêu đời luôn quá!’
Hệ thống Hạnh Phúc nghe thấy Trần Thiên Thanh gọi mình thì trồi lên, nhìn kí chủ suy nghĩ tiêu cực cũng không đành lòng an ủi.
[Kí chủ yên tâm, nếu cậu gặp nguy hiểm, hệ thống sẽ tuỳ lúc rút linh hồn cậu ra.]
Trần Thiên Thanh cười khổ.
‘Mày an ủi làm tao bớt sợ một chút nhưng mà cứ nghĩ tới cái cảnh nam chính dẫn quân ma tộc đồ sát thì tao vẫn thấy sợ quá đi!!!’
Hu hu hu, tại sao phải chọn cậu đi u! Rõ ràng biết chổ đó là đầm rồng hang hổ vậy mà vẫn phải bước vào. Bi kịch này ai thấu!
‘Hay là tao với mày trốn đi! Dù sao cũng đã bày kế thăm dò Nhạc Phong xong rồi, tới lúc Vân Liễm gặp nạn kích thích Nhạc Phong xong thì chúng ta nấp ở một bên đột kích cái thứ tà ác kia vậy chẳng phải là được rồi sao!’
Trần Thiên Thanh bật dậy, gõ tay vào tay tự hào, tui đúng là thông minh quá đê.
Hệ thống Hạnh Phúc phân tích nói.
[Nếu cậu đột ngột biến mất hẳn sẽ đánh động Nhạc Phong, đánh rắn động cỏ, chúng ta nên chờ đại hội tổ chức rồi hẳn tìm thời cơ trốn đi.]
Trần Thiên Thanh ngẫm thấy quả thật như vậy. Nhạc Phong trùng sinh tâm tư cẩn thận, đa nghi như Tào Tháo, cả người đều là hắc ám cũng chỉ có một tia tiên thể duy trì lương tâm ít ỏi. Giai đoạn hiện tại thật ra hắn cũng chỉ xem như mới hứng thú với Vân Liễm mà thôi, trọng lượng của Vân Liễm trong lòng hắn còn chưa cao bằng thù hận trong lòng hắn, mặc dù cậu chắc chắc hắn vẫn sẽ quan tâm sống chết của Vân Liễm tuy nhiên đề phòng vẫn hơn.
‘Ok, quyết định như vậy đi. Hệ thống huynh, tất cả trong chờ vào huynh đấy!’
Hệ thống Hạnh Phúc làm dấu “ok”.
Ngày hôm sau, tin tức người hộ tống lần này là Thiên Thanh phong chủ cùng Bích Hoa phong chủ lan rộng ra khắp nơi. Nhạc Phong dẫn các sư đệ được chọn trong tỉ thí lần trước đến nơi tập họp đệ tử tham gia đại hội Long Phong.
Hắn ngẩng đầu nhìn đài cao trống rỗng, trong mắt lướt qua tia sáng lạnh.
Không đúng, kiếp này đã có nhiều thứ không giống với kiếp trước.
Nắm tay hắn vô thức siết chặt, cõi lòng Nhạc Phong phức tạp phân không rõ là kiêng dè hay mong đợi từ việc biến đổi này.
Tiên hạc từ phương xa bay đến rồi đáp xuống đài cao mà Nhạc Phong đang nhìn. Tiên hạc cúi người, một bóng dáng màu xanh từ tốn đứng dậy. Mái tóc đen dài chỉnh tề phủ trên người, làn da trắng dưới ánh mặt trời buổi trưa như sáng lên, y đưa tay ra hiệu tiên hạc bay đi. Từ động tác đều ung dung mang theo cảm giác bất phàm. Chúng đệ tử nhìn ngắm nam tử nọ trong mắt đều là cảm thán. Thiên Thanh phong chủ mệnh danh đệ nhất mỹ nam trong tiên giới một chút cũng không phóng đại, y hoàn toàn có tư cách nhận danh hiệu này. Nhạc Phong cũng như say nhìn Trần Thiên Thanh.
Kể từ khi trọng sinh trở lại, Nhạc Phong nhiều lần chỉ muốn bóp nát cổ y nhưng rồi cuối cùng lại không ra tay. Đôi mắt hắn phản chiếu lại hình bóng của Trần Thiên Thanh, như có như không cười.
Sư phụ à, tại sao người có thể dùng bộ dạng thần tiên đó của người đối xử với ta tàn nhẫn vô cùng, chẳng lẽ ta thật sự không có tư cách có được bất cứ thứ gì tốt đẹp sao? Hắn trong lòng rối loạn nghĩ.
A, người thật sự rất đáng sợ, Thiên Thanh, Thiên Thanh. Rõ ràng khiến ta muốn giết ngươi như vậy, cũng không nỡ giết ngươi như vậy.