[Truyện teen] Hoa Hồng Xanh - Mèo Yêu
- Tham gia
- 13/12/24
- Bài viết
- 109
- Điểm cảm xúc
- 204
- Điểm
- 43
-
Featured
- #41
Chap 40: Kì nghỉ hè đáng nhớ
[Sáng hôm sau, AD xuống ăn sáng cùng mọi người]
- AT: An Di, chào buổi sáng, tối qua con ngủ có ngon chứ
- AD: Cảm ơn dì, tối qua con ngủ rất ngon (Thật ra tối qua dì Thư nhậu say nên ngủ mất tiêu, anh Thiên sợ nói chuyện của mình ra sẽ khiến cho dì ấy lo nên không nói cho dì biết, vì vậy dì ấy chẳng biết gì về chuyện của mình hết)
[T bước tới]
- AT: Ah tiểu Thiên, lại đây ngồi nè
- T: Vâng
- AT: Ủa A Vương không xuống cùng với con à?
- AD: (?)
- T: À, em ấy bảo là muốn ngủ thêm lát nữa
- AT: Chà, hôm nay em của con lại có thêm tính ngủ nướng nữa à, bình thường nó có như vậy đâu?
- T: Tại giờ là kì nghỉ mà mẹ, ngủ thêm chút nữa cũng có sao đâu ^^
- AT: Haizz, lâu lâu thì chẳng sao chứ ngày nào cũng nướng như vậy là không tốt đâu
- T: Cái đó thì mẹ khỏi lo, mẹ cũng biết tính của em ấy mà
- AD: (Như vậy càng tốt, sáng sớm không phải đụng mặt cậu ta) (¬¬)
- AT: Ủa mà cậu bạn gì đó của con đâu rồi, sao cũng chưa thấy xuống?
- T: Ồ cậu ấy, có lẽ..
[Trong phòng của M lúc này, cậu ta vẫn còn đang nằm thẳng cẳng ngủ ngon lành]
- M:
...
[Chiều hôm đó]
- M: An Di, ở chỗ này vui lắm nè, cậu có muốn lại đây chơi không? (^▿^)
- AD: Không đâu, ông đi một mình y
- M: (• ༚•)..Cậu sao vậy?
- AD: Không sao hết, không có gì đâu
- M: Từ nãy tới giờ tớ cứ thấy cậu buồn lắm, có chuyện gì kể cho tớ nghe được không?
- AD: Chuyện đó...
- M: Là cái tên đó lại bắt nạt cậu nữa phải không?! (•̀ ༚•́)
- AD: Cũng..cũng không hẳn
- M: Không hẳn là sao?
- AD: Không phải là cậu ấy bắt nạt..anh Thiên..
- M: Anh Thiên bắt nạt cậu?!
- AD: Không, không..không phải ><
- M: Vậy thì sao chứ?
- AD: Tui làm mất đồ mà anh Thiên tặng rồi
- M: Hả, anh Thiên tặng đồ cho cậu khi nào chứ?
- AD: Là hôm qua đó
- M: Hôm qua..ra cái móc khoá là do anh ấy tặng sao
- AD: Ừm
- M: (Mình biết ngay mà (ー_ー) ) Ờm mà chuyện là sao, cậu kể cho tớ nghe có được không?
[AD kể lại sự việc]
- AD: @#%*..
- M: Lại là tên đó nữa, cậu có nói với anh Thiên chuyện này chưa?
- AD: Không, tui không nói
- M: Tại sao cậu lại không nói chứ?
- AD: Vì tui không muốn ảnh biết tui đã làm mất món quà mà ảnh tặng, anh Thiên sẽ thất vọng lắm
- M: Dù gì cũng đâu phải cậu làm đâu chứ
- AD: Nhưng một phần lỗi là cũng do tui, tại tui giữ không cẩn thận
- M: (..) Đó không phải là lỗi của cậu, cậu cũng đâu muốn làm mất nó phải không nào, anh Thiên sẽ không trách cậu đâu, cậu đừng buồn nữa ("^▿^) Ah! Cậu có thấy khát nước không? Hay là để tớ đi mua nước cho cậu nha
- AD: Ừm..
[T đang dạo ngoài biển thì thấy AD ngồi một mình]
- T: An Di
- AD: Ơ anh Thiên
- T: Sao em lại ngồi đây một mình vậy?
- AD: Em chỉ ngồi hóng gió thôi ạ
- T: Anh ngồi ở đây ở được chứ? (• ▿ •)
- AD: Dạ (˵• •˵)
[Hai người ngồi im lặng một hồi]
- T: (..) Em sao vậy?
- AD: Hả?
- T: Anh thấy em cứ lặng im suốt từ sáng tới giờ, có chuyện gì sao?
- AD: Em..làm gì có
- T: Em gạt anh à, anh chỉ cần nhìn là biết em đang giấu anh cái gì rồi
- AD: Hả! Anh biết thật sao?!
- T: Anh chỉ nói vậy thôi, không ngờ là em tự khai ra thật, như vậy đúng là em đang giấu anh cái gì có phải không?
- AD: Em..
- T: Nếu em không muốn nói thì anh cũng không ép đâu
- AD: (..) Anh Thiên, nếu như em có lỡ làm cái gì đó khiến anh thất vọng thì sao?
- T: Em đã làm cái gì khiến anh thất vọng à?
- AD: Không em chỉ nói là..nếu lỡ..
- T: Nếu lỡ?
[M vừa quay lại nhìn thấy T ngồi bên cạnh AD]
- M: (!) Mới đi một xíu mà đã có người tới giựt rồi ♯
- T: Nhìn bộ dạng em kìa, em chỉ nói nếu lỡ thôi mà, không cần phải làm khuôn mặt như vậy đâu, anh biết là An Di sẽ không làm gì khiến anh thất vọng đâu nên sẽ không có nếu lỡ (^▿^)
- AD: Nhưng mà..
- T: Nếu có thì anh chắc chắn rằng cũng không phải là do em cố ý, anh luôn tin em mà ^^
- AD: Anh Thiên..em..em thực sự xin lỗi anh, em đã..em đã..
- M: Mình về rồi đây! (^▿^)
- AD: (!)
- T: Ủa hai đứa đi chung với nhau à?
- M: Ồ là anh à, thật ngại quá, tui đi với bạn ấy nãy giờ rồi ( ˘⁰˘)
- T: Ơm là vậy à
- AD:
- T: •-• À anh nhớ ra có việc phải làm, anh đi trước nha, hai đứa cứ tiếp tục y ^^"
- M: Ok anh
- T: Gặp lại sau nha An Di
- AD: [..] Vừa rồi cảm ơn ông đã đến kịp lúc nhá
- M: Có gì đâu, mình bảo là đi mua nước xong sẽ quay lại mà, của cậu đây
- AD: Nhưng mà cũng nhờ có ông, nếu không thì khi nãy anh Thiên đã biết rồi
- M: Hầy chụyện đó có là gì chứ, chẳng phải tớ đã nói rồi sao, tớ sẽ luôn luôn ủng hộ giúp đỡ cho cậu mà
- AD: Cảm ơn ông nhiều lắm Minh
- M: Hì!
[Tối đó, AD đang ngồi dưới nhà thì gặp AV đang đi xuống uống nước]
- AD: (• ૦ •)
[Hai người kên nhau một hồi, không khí đột dưng trở nên căng thẳng sau đó AV ngoảnh mặt bỏ đi]
- AV:..Hứ!
- AD: ♯ (Cái tên đó, đi đâu suốt từ sáng tới giờ còn tỏ thái độ đó với mình nữa! Rõ ràng cậu ta là người gây chuyện với mình trước mà cứ như mình là người có lỗi vậy, đáng ghét thật) (¬¬)
[AV đang quay trở lại phòng thì M đã đứng canh sẵn ở ngoài]
- M: Hắn ta kia rồi (¬-¬)
[Nhớ lại khi nãy nói chuyện điện thoại với H]
- M: Gr..cái tên đó đúng thật là đáng ghét thật mà, tui phải thay mặt An Di cho hắn một trận mới được
- H: Khoan đã, ông có nói thì cũng chả được cái gì đâu, cậu ta là tên cứng đầu mà, nếu ông muốn cậu ấy nhận lỗi thì tui nghĩ là có một cách
- M: Hử, cách gì vậy?
[Quay lại]
- M: (Mặc dù không biết tỉ lệ thành công ra sao nhưng mà phải thử thì mới biết được) (•̀ - •́)
[AV đang đi tới, M giả vờ như đang nghe điện thoại]
- M: An Di cậu ấy thực sự rất là tội nghiệp..
- AV: (?)
- M: Từ sáng tới giờ cậu ấy chẳng thèm ăn cái gì hết, cứ ủ rũ chẳng cười, chẳng nói cứ như là người mất hồn vậy. Tớ hỏi dữ lắm cậu ấy mới chịu nói, bởi vì làm mất quà mà anh Thiên tặng, cậu ấy không biết nói thế nào với ảnh cho nên đã rất buồn..
- AV: •-• (..)
- M: Tớ biết đó là một món đồ rất quan trọng với cậu ấy, hẳn là cậu ấy suy sụp dữ lắm, tớ còn thấy cậu ấy trốn vào một góc ở trong phòng khóc sướt một mình vì không dám để ai cho biết, An Di đúng là đáng thương thiệt mà
- AV: •-•"
...
[Bên phía AD]
- AD: Làm sao bây giờ? Mình muốn đi ngủ nhưng mà lại ngủ không được, nhìn thấy cậu ta thì mình lại nhớ tới việc ấy..
[Bỗng dưng có tiếng gõ cửa từ bên ngoài] "Cốc cốc.."
- AD: [Ra mở cửa] (• ༚•)..Dì Thư?
- AT: Tiểu Di dễ thương của dì, thật may quá con vẫn còn thức, khi nãy đi chơi về thấy có nhiều đồ ăn ngon quá nên dì mua một ít về cho mấy đứa, cái này cho con nè! (^▿^)
- AD: Woa, con cảm ơn dì, thật ra là con ngủ không được nên cũng đang đói bụng, dì đúng là cứu tinh của con á
- AT: Oa..coi kìa, đáng yêu quá đi! Còn biết nịnh dì nữa á (≧▽≦) Sao nào? Không ngủ được có tâm sự gì à? Kể dì nghe..
- AD: Ơ dạ..làm gì có, chỉ là mất ngủ xíu thôi ạ ("^▿^)
- AT: Con không giấu dì được đâu, dì là người lớn kia mà, có gì thì cứ nói ra y, lâu lâu hai dì cháu mình mới có dịp tâm sự mà, con cứ coi dì như là mẹ Lam nói hết tâm sự của mình cho dì nghe y, biết đâu dì có thể cho con vài lời khuyên
- AD: Ờm.. •-•
- Con nhận được quà của một người bạn tặng cho mình, đó chính là món quà đầu tiên mà người đó tặng cho con nhưng con lại lỡ làm mất nó, giờ con không biết nói sao với người đó nữa
- AT: Con ngốc à, con có phải thực sự buồn chỉ vì chuyện này thôi không? Nếu đúng là như vậy thì con đúng là rất ngốc đấy (^▿^)
- AD: Hở? (• ༚•)
- AT: Chuyện làm mất đồ đương nhiên là không được nói cho cậu ta biết rồi, nhưng mà nếu lỡ cậu ta biết được thì cũng không sao. Con biết không, quà tặng không quan trọng ở vật chất mà là ở tấm lòng, khi con nhận một món quà, cái con nhận được không chỉ là một món đồ mà cái chính là cảm nhận được tình cảm của người tặng thông qua món đồ đó, đó mới là thứ mà con nhận được thật sự. Vì vậy mà con đừng buồn, mất món quà không phải là lỗi của con, quan trọng là con phải cho người đó biết được con vẫn đặt tình cảm của họ ở trong lòng của mình, cho họ biết con có thể cảm nhận được tình cảm ấy và trân trọng nó, đó mới là thứ quý giá nhất, cậu bạn ấy biết con trân trọng món quà của mình như vậy thì chắc chắn sẽ không giận con đâu, dì tin chắc đấy
- AD: Con hiểu rồi, dì Thư cảm ơn dì, nhờ có dì mà con đã cảm thấy tốt hơn rồi
- AT: Có gì đâu, mà cậu bạn con nói là ai đấy?
- AD: Ơ..(˵• •˵)
- AT: Dì chỉ hỏi vậy thôi, con không cần phải căng thẳng vậy đâu, không trả lời cũng được (^▿^) Ô mà giờ cũng trễ rồi, thôi dì ra ngoài đây, con nhớ ăn cho hết nhá
- AD: Dạ
..
[Sáng hôm sau]
[AV bước đến chỗ AD]
- AD: (Không biết lại tính kiếm chuyện gì nữa đây?)
- AV: Nè! [Đưa cho AD cái gì đó]
- AD: (!) Hả, là..là móc khoá! Không phải ông đã quăn nó rồi sao?!
- AV: Pà ngu ngốc! Tui chỉ giả vờ quăn nó đi để cho pà không lấy lại được thôi, không ngờ là pà lại nhảy xuống biển tìm thật (•̀ ༚•́)
- AD: Ông không quăn nó, vậy là ông cố tình để tui nhảy xuống đó tìm à? Có biết là xém chút nữa tui bị mất mạng luôn rồi không
- AV: Nếu tui biết pà ngu ngốc như vậy thì đã không thèm giữ nó rồi, nếu như cái móc khoá đó quan trọng đối với pà như vậy thì trả cho pà đấy! Tui cũng không cần, dù gì anh Thiên cũng tặng cho tui nhiều món đồ giá trị hơn thế, ai lại đi giành giựt cái món không có giá trị kia chứ
- AD: Ai nói với ông là nó không có giá trị chứ, giá trị không nằm ở vật chất mà là ở tấm lòng ><
- AV: Phải rồi, nếu như anh ấy quý pà thì đã không tặng pà cái móc khoá nhỏ xíu như vậy, đã vậy còn là hàng giảm giá nữa chứ
- AD: Không phải theo nghĩa đó
- AV: Hớ, tui không quan tâm! ( ᵕ ༚ᵕ) Cứ tiếp tục cái giấc mơ ảo tưởng của pà y nhưng mà sẽ vỡ mộng sớm thôi, nói cho pà biết đến cuối cùng người ở bên cạnh anh Thiên vẫn sẽ là tui [Nói xong AV quay mặt bỏ đi]
- AD: Đáng ghét! ( •̀ - •́)..(Nhưng mà cũng may là cậu ấy không quăn nó thiệt)
...
[Lát sau]
- AT: Mấy đứa, nay là ngày nghỉ cuối cùng rồi, hôm nay chúng ta cùng nhau làm một chuyến để tận hưởng nốt ngày nghỉ cuối cùng này ik!
- VD: Ý hay đấy
- AD: Con đồng ý!
- AT: A Vương, con có ý kiến gì không?
- AV: Con sao cũng được •-•"
- AT: Vậy thì ai có ý kiến gì về việc chúng ta nên đi đâu không?
- M: Con có ý kiến!
[Mọi người cùng nhau bàn tán xôn xao, rôm rả] @#%*..
- T: (Hôm nay nhìn tất cả mọi người đều có vẻ vui, tâm rạng ai nấy cũng đều rất là tốt, có vẻ như mọi rắc rối đã được giải quyết xong hết rồi nhỉ? Chắc chắn chuyến đi lần này sẽ rất là tuyệt vời ^^ )
[Hết phần 1].
- AT: An Di, chào buổi sáng, tối qua con ngủ có ngon chứ
- AD: Cảm ơn dì, tối qua con ngủ rất ngon (Thật ra tối qua dì Thư nhậu say nên ngủ mất tiêu, anh Thiên sợ nói chuyện của mình ra sẽ khiến cho dì ấy lo nên không nói cho dì biết, vì vậy dì ấy chẳng biết gì về chuyện của mình hết)
[T bước tới]
- AT: Ah tiểu Thiên, lại đây ngồi nè
- T: Vâng
- AT: Ủa A Vương không xuống cùng với con à?
- AD: (?)
- T: À, em ấy bảo là muốn ngủ thêm lát nữa
- AT: Chà, hôm nay em của con lại có thêm tính ngủ nướng nữa à, bình thường nó có như vậy đâu?
- T: Tại giờ là kì nghỉ mà mẹ, ngủ thêm chút nữa cũng có sao đâu ^^
- AT: Haizz, lâu lâu thì chẳng sao chứ ngày nào cũng nướng như vậy là không tốt đâu
- T: Cái đó thì mẹ khỏi lo, mẹ cũng biết tính của em ấy mà
- AD: (Như vậy càng tốt, sáng sớm không phải đụng mặt cậu ta) (¬¬)
- AT: Ủa mà cậu bạn gì đó của con đâu rồi, sao cũng chưa thấy xuống?
- T: Ồ cậu ấy, có lẽ..
[Trong phòng của M lúc này, cậu ta vẫn còn đang nằm thẳng cẳng ngủ ngon lành]
- M:
...
[Chiều hôm đó]
- M: An Di, ở chỗ này vui lắm nè, cậu có muốn lại đây chơi không? (^▿^)
- AD: Không đâu, ông đi một mình y
- M: (• ༚•)..Cậu sao vậy?
- AD: Không sao hết, không có gì đâu
- M: Từ nãy tới giờ tớ cứ thấy cậu buồn lắm, có chuyện gì kể cho tớ nghe được không?
- AD: Chuyện đó...
- M: Là cái tên đó lại bắt nạt cậu nữa phải không?! (•̀ ༚•́)
- AD: Cũng..cũng không hẳn
- M: Không hẳn là sao?
- AD: Không phải là cậu ấy bắt nạt..anh Thiên..
- M: Anh Thiên bắt nạt cậu?!
- AD: Không, không..không phải ><
- M: Vậy thì sao chứ?
- AD: Tui làm mất đồ mà anh Thiên tặng rồi
- M: Hả, anh Thiên tặng đồ cho cậu khi nào chứ?
- AD: Là hôm qua đó
- M: Hôm qua..ra cái móc khoá là do anh ấy tặng sao
- AD: Ừm
- M: (Mình biết ngay mà (ー_ー) ) Ờm mà chuyện là sao, cậu kể cho tớ nghe có được không?
[AD kể lại sự việc]
- AD: @#%*..
- M: Lại là tên đó nữa, cậu có nói với anh Thiên chuyện này chưa?
- AD: Không, tui không nói
- M: Tại sao cậu lại không nói chứ?
- AD: Vì tui không muốn ảnh biết tui đã làm mất món quà mà ảnh tặng, anh Thiên sẽ thất vọng lắm
- M: Dù gì cũng đâu phải cậu làm đâu chứ
- AD: Nhưng một phần lỗi là cũng do tui, tại tui giữ không cẩn thận
- M: (..) Đó không phải là lỗi của cậu, cậu cũng đâu muốn làm mất nó phải không nào, anh Thiên sẽ không trách cậu đâu, cậu đừng buồn nữa ("^▿^) Ah! Cậu có thấy khát nước không? Hay là để tớ đi mua nước cho cậu nha
- AD: Ừm..
[T đang dạo ngoài biển thì thấy AD ngồi một mình]
- T: An Di
- AD: Ơ anh Thiên
- T: Sao em lại ngồi đây một mình vậy?
- AD: Em chỉ ngồi hóng gió thôi ạ
- T: Anh ngồi ở đây ở được chứ? (• ▿ •)
- AD: Dạ (˵• •˵)
[Hai người ngồi im lặng một hồi]
- T: (..) Em sao vậy?
- AD: Hả?
- T: Anh thấy em cứ lặng im suốt từ sáng tới giờ, có chuyện gì sao?
- AD: Em..làm gì có
- T: Em gạt anh à, anh chỉ cần nhìn là biết em đang giấu anh cái gì rồi
- AD: Hả! Anh biết thật sao?!
- T: Anh chỉ nói vậy thôi, không ngờ là em tự khai ra thật, như vậy đúng là em đang giấu anh cái gì có phải không?
- AD: Em..
- T: Nếu em không muốn nói thì anh cũng không ép đâu
- AD: (..) Anh Thiên, nếu như em có lỡ làm cái gì đó khiến anh thất vọng thì sao?
- T: Em đã làm cái gì khiến anh thất vọng à?
- AD: Không em chỉ nói là..nếu lỡ..
- T: Nếu lỡ?
[M vừa quay lại nhìn thấy T ngồi bên cạnh AD]
- M: (!) Mới đi một xíu mà đã có người tới giựt rồi ♯
- T: Nhìn bộ dạng em kìa, em chỉ nói nếu lỡ thôi mà, không cần phải làm khuôn mặt như vậy đâu, anh biết là An Di sẽ không làm gì khiến anh thất vọng đâu nên sẽ không có nếu lỡ (^▿^)
- AD: Nhưng mà..
- T: Nếu có thì anh chắc chắn rằng cũng không phải là do em cố ý, anh luôn tin em mà ^^
- AD: Anh Thiên..em..em thực sự xin lỗi anh, em đã..em đã..
- M: Mình về rồi đây! (^▿^)
- AD: (!)
- T: Ủa hai đứa đi chung với nhau à?
- M: Ồ là anh à, thật ngại quá, tui đi với bạn ấy nãy giờ rồi ( ˘⁰˘)
- T: Ơm là vậy à
- AD:
- T: •-• À anh nhớ ra có việc phải làm, anh đi trước nha, hai đứa cứ tiếp tục y ^^"
- M: Ok anh
- T: Gặp lại sau nha An Di
- AD: [..] Vừa rồi cảm ơn ông đã đến kịp lúc nhá
- M: Có gì đâu, mình bảo là đi mua nước xong sẽ quay lại mà, của cậu đây
- AD: Nhưng mà cũng nhờ có ông, nếu không thì khi nãy anh Thiên đã biết rồi
- M: Hầy chụyện đó có là gì chứ, chẳng phải tớ đã nói rồi sao, tớ sẽ luôn luôn ủng hộ giúp đỡ cho cậu mà
- AD: Cảm ơn ông nhiều lắm Minh
- M: Hì!
[Tối đó, AD đang ngồi dưới nhà thì gặp AV đang đi xuống uống nước]
- AD: (• ૦ •)
[Hai người kên nhau một hồi, không khí đột dưng trở nên căng thẳng sau đó AV ngoảnh mặt bỏ đi]
- AV:..Hứ!
- AD: ♯ (Cái tên đó, đi đâu suốt từ sáng tới giờ còn tỏ thái độ đó với mình nữa! Rõ ràng cậu ta là người gây chuyện với mình trước mà cứ như mình là người có lỗi vậy, đáng ghét thật) (¬¬)
[AV đang quay trở lại phòng thì M đã đứng canh sẵn ở ngoài]
- M: Hắn ta kia rồi (¬-¬)
[Nhớ lại khi nãy nói chuyện điện thoại với H]
- M: Gr..cái tên đó đúng thật là đáng ghét thật mà, tui phải thay mặt An Di cho hắn một trận mới được
- H: Khoan đã, ông có nói thì cũng chả được cái gì đâu, cậu ta là tên cứng đầu mà, nếu ông muốn cậu ấy nhận lỗi thì tui nghĩ là có một cách
- M: Hử, cách gì vậy?
[Quay lại]
- M: (Mặc dù không biết tỉ lệ thành công ra sao nhưng mà phải thử thì mới biết được) (•̀ - •́)
[AV đang đi tới, M giả vờ như đang nghe điện thoại]
- M: An Di cậu ấy thực sự rất là tội nghiệp..
- AV: (?)
- M: Từ sáng tới giờ cậu ấy chẳng thèm ăn cái gì hết, cứ ủ rũ chẳng cười, chẳng nói cứ như là người mất hồn vậy. Tớ hỏi dữ lắm cậu ấy mới chịu nói, bởi vì làm mất quà mà anh Thiên tặng, cậu ấy không biết nói thế nào với ảnh cho nên đã rất buồn..
- AV: •-• (..)
- M: Tớ biết đó là một món đồ rất quan trọng với cậu ấy, hẳn là cậu ấy suy sụp dữ lắm, tớ còn thấy cậu ấy trốn vào một góc ở trong phòng khóc sướt một mình vì không dám để ai cho biết, An Di đúng là đáng thương thiệt mà
- AV: •-•"
...
[Bên phía AD]
- AD: Làm sao bây giờ? Mình muốn đi ngủ nhưng mà lại ngủ không được, nhìn thấy cậu ta thì mình lại nhớ tới việc ấy..
[Bỗng dưng có tiếng gõ cửa từ bên ngoài] "Cốc cốc.."
- AD: [Ra mở cửa] (• ༚•)..Dì Thư?
- AT: Tiểu Di dễ thương của dì, thật may quá con vẫn còn thức, khi nãy đi chơi về thấy có nhiều đồ ăn ngon quá nên dì mua một ít về cho mấy đứa, cái này cho con nè! (^▿^)
- AD: Woa, con cảm ơn dì, thật ra là con ngủ không được nên cũng đang đói bụng, dì đúng là cứu tinh của con á
- AT: Oa..coi kìa, đáng yêu quá đi! Còn biết nịnh dì nữa á (≧▽≦) Sao nào? Không ngủ được có tâm sự gì à? Kể dì nghe..
- AD: Ơ dạ..làm gì có, chỉ là mất ngủ xíu thôi ạ ("^▿^)
- AT: Con không giấu dì được đâu, dì là người lớn kia mà, có gì thì cứ nói ra y, lâu lâu hai dì cháu mình mới có dịp tâm sự mà, con cứ coi dì như là mẹ Lam nói hết tâm sự của mình cho dì nghe y, biết đâu dì có thể cho con vài lời khuyên
- AD: Ờm.. •-•
- Con nhận được quà của một người bạn tặng cho mình, đó chính là món quà đầu tiên mà người đó tặng cho con nhưng con lại lỡ làm mất nó, giờ con không biết nói sao với người đó nữa
- AT: Con ngốc à, con có phải thực sự buồn chỉ vì chuyện này thôi không? Nếu đúng là như vậy thì con đúng là rất ngốc đấy (^▿^)
- AD: Hở? (• ༚•)
- AT: Chuyện làm mất đồ đương nhiên là không được nói cho cậu ta biết rồi, nhưng mà nếu lỡ cậu ta biết được thì cũng không sao. Con biết không, quà tặng không quan trọng ở vật chất mà là ở tấm lòng, khi con nhận một món quà, cái con nhận được không chỉ là một món đồ mà cái chính là cảm nhận được tình cảm của người tặng thông qua món đồ đó, đó mới là thứ mà con nhận được thật sự. Vì vậy mà con đừng buồn, mất món quà không phải là lỗi của con, quan trọng là con phải cho người đó biết được con vẫn đặt tình cảm của họ ở trong lòng của mình, cho họ biết con có thể cảm nhận được tình cảm ấy và trân trọng nó, đó mới là thứ quý giá nhất, cậu bạn ấy biết con trân trọng món quà của mình như vậy thì chắc chắn sẽ không giận con đâu, dì tin chắc đấy
- AD: Con hiểu rồi, dì Thư cảm ơn dì, nhờ có dì mà con đã cảm thấy tốt hơn rồi
- AT: Có gì đâu, mà cậu bạn con nói là ai đấy?
- AD: Ơ..(˵• •˵)
- AT: Dì chỉ hỏi vậy thôi, con không cần phải căng thẳng vậy đâu, không trả lời cũng được (^▿^) Ô mà giờ cũng trễ rồi, thôi dì ra ngoài đây, con nhớ ăn cho hết nhá
- AD: Dạ
..
[Sáng hôm sau]
[AV bước đến chỗ AD]
- AD: (Không biết lại tính kiếm chuyện gì nữa đây?)
- AV: Nè! [Đưa cho AD cái gì đó]
- AD: (!) Hả, là..là móc khoá! Không phải ông đã quăn nó rồi sao?!
- AV: Pà ngu ngốc! Tui chỉ giả vờ quăn nó đi để cho pà không lấy lại được thôi, không ngờ là pà lại nhảy xuống biển tìm thật (•̀ ༚•́)
- AD: Ông không quăn nó, vậy là ông cố tình để tui nhảy xuống đó tìm à? Có biết là xém chút nữa tui bị mất mạng luôn rồi không
- AV: Nếu tui biết pà ngu ngốc như vậy thì đã không thèm giữ nó rồi, nếu như cái móc khoá đó quan trọng đối với pà như vậy thì trả cho pà đấy! Tui cũng không cần, dù gì anh Thiên cũng tặng cho tui nhiều món đồ giá trị hơn thế, ai lại đi giành giựt cái món không có giá trị kia chứ
- AD: Ai nói với ông là nó không có giá trị chứ, giá trị không nằm ở vật chất mà là ở tấm lòng ><
- AV: Phải rồi, nếu như anh ấy quý pà thì đã không tặng pà cái móc khoá nhỏ xíu như vậy, đã vậy còn là hàng giảm giá nữa chứ
- AD: Không phải theo nghĩa đó
- AV: Hớ, tui không quan tâm! ( ᵕ ༚ᵕ) Cứ tiếp tục cái giấc mơ ảo tưởng của pà y nhưng mà sẽ vỡ mộng sớm thôi, nói cho pà biết đến cuối cùng người ở bên cạnh anh Thiên vẫn sẽ là tui [Nói xong AV quay mặt bỏ đi]
- AD: Đáng ghét! ( •̀ - •́)..(Nhưng mà cũng may là cậu ấy không quăn nó thiệt)
...
[Lát sau]
- AT: Mấy đứa, nay là ngày nghỉ cuối cùng rồi, hôm nay chúng ta cùng nhau làm một chuyến để tận hưởng nốt ngày nghỉ cuối cùng này ik!
- VD: Ý hay đấy
- AD: Con đồng ý!
- AT: A Vương, con có ý kiến gì không?
- AV: Con sao cũng được •-•"
- AT: Vậy thì ai có ý kiến gì về việc chúng ta nên đi đâu không?
- M: Con có ý kiến!
[Mọi người cùng nhau bàn tán xôn xao, rôm rả] @#%*..
- T: (Hôm nay nhìn tất cả mọi người đều có vẻ vui, tâm rạng ai nấy cũng đều rất là tốt, có vẻ như mọi rắc rối đã được giải quyết xong hết rồi nhỉ? Chắc chắn chuyến đi lần này sẽ rất là tuyệt vời ^^ )
[Hết phần 1].