[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,894
- Điểm cảm xúc
- 5,626
- Điểm
- 113
Chương 200: Về sau không có việc gì khác đừng mặc như vậy
Editor: trucxinh0505
Đăng ký công ty cũng không khó, tìm môi giới làm thay, lấp một chút tư liệu, lại thêm ít phí dụng, nhiều nhất chừng mười ngày liền có thể làm tốt.
Nhưng muốn kinh doanh một công ty lại phải làm nhiều thứ, một là một công ty đầu tư, từng cái chi nhánh, nhân viên đều không phải là chuyện đơn giản, cũng may hiện tại Trần Nặc còn không cần nhân viên, cổ đông Nguyễn Tiểu Noãn cũng là trên danh nghĩa, hoàn toàn công ty một người.
Vài ngày sau Trần Nặc liền lấy được các loại giấy chứng nhận công ty, lại làm chút ít thủ tục khác, liền xem như đăng ký công ty xong.
Thứ bảy này, đã đến sinh nhật Trần Nặc.
Khi cậu tỉnh lại Nguyễn Tiểu Noãn đã không ở trên giường.
Nghe được tiếng vang nơi phòng bếp, cậu liền đi đến hướng phòng bếp.
Cô gái nhỏ đeo tạp dề một mặt bận rộn trước bốc bếp lò một mặt miệng hừ khúc ca.
Trần Nặc đi qua ôm cô vào lòng: “Làm cái gì vậy?”
“Mì trường thọ nha.” Nguyễn Tiểu Noãn cười hì hì nói, “Sinh nhật nhất định phải ăn mì trường thọ mới được.” Nói xong cô đẩy cậu ta, “Đợi tớ một chút, đừng ở chỗ này quấy rối, hôm nay Thọ Tinh công là không thể tiến vào phòng bếp.”
Trần Nặc cười đi ra ngoài đợi.
Một lát sau, cô bưng một chén mì lớn nóng hổi đi ra.
“Đến rồi, ăn mì đi.”
Trần Nặc ăn mì, cô an vị ở nơi đó nâng chân nhìn xem, cười thật ngọt ngào, ăn ngon không?”
“Chưa từng nếm qua mì ăn ngon như vậy.” Trần Nặc khen một câu.
Tâm Nguyễn Tiểu Noãn đều muốn bay lên tới trời.
Chờ Trần Nặc ăn xong mì, Nguyễn Tiểu Noãn nhào lên, hôn một cái trên mặt cậu, sau đó cười hì hì nói: “Hiện tại tớ đi làm công tác chuẩn bị, cậu ở nhà ngoan ngoãn chờ tớ nha!”
Trần Nặc: “. . .”
Cô gái nhỏ liền đeo một cái túi, nhanh như gió chạy ra ngoài.
Trên đường.
“Trước làm làm đẹp bộ mặt.” Nguyễn Tiểu Noãn cầm cuốn sổ nhỏ, nhìn xem công tác chuẩn bị cô thu thập trên internet, “Rồi sau đó cần làm tóc.”
Cô chưa từng đi qua tiệm thẩm mỹ, chỉ có thể lôi kéo Kha Thi Thi cùng đi tăng thêm lòng dũng cảm. Da cô vốn trắng tịnh nàng, lại mát xa dưỡng thể, nhất định giống như búp bê vậy.
Sau đó, lại đi tới một tiệm làm đẹp tóc không xa.
Tiệm làm đẹp tóc này thu phí khá là đắt đỏ, nhưng bởi vì trình độ rất không tệ, thợ trang điểm mười phần quý hiếm. Nguyễn Tiểu Noãn phải hẹn trước trước vài ngày, mới được xếp hàng tới lượt.
Thợ trang điểm để cho cô ngồi trên ghế xoay, thiết kế kiểu tóc cho cô.
Hai giờ sau, kiểu tóc cuối cùng mới kết thúc. Tiếp theo đi trang điểm, chuyên gia trang điểm là một nữ nhân xinh đẹp, cô cười hỏi: “Xin hỏi muốn trang điểm phong cách gì?”
Nguyễn Tiểu Noãn nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Muốn xinh đẹp nhất!”
Chuyên gia trang điểm hội ý: “Vậy được rồi, vậy chị giúp em thiết kế kiểu này đi.”
Theo đến trang điểm kiểu tóc, tốn trọn vẹn ba giờ.
Nguyễn Tiểu Noãn nhìn bản thân trang điểm xong trước gương, nhan sắc cô gái ở trong gương càng tinh xảo xinh đẹp hơn.
Thậm chí có loại ảo giác, bản thân tựa như bị thi triển ma pháp Cinderella, Cô Bé Lọ Lem trực tiếp biến thành tiểu công chúa.
Nguyên bản bởi vì phí đắt đỏ có chút đau lòng, giờ phút này cũng tan thành mây khói.
Nhưng cô vẫn còn có chút không có sức, quay đầu hỏi Kha Thi Thi một bên: “Thi Thi, cậu cảm thấy thế nào?”
Kha Thi Thi khẽ gật đầu, khen ngợi nói: “Ừm, tiểu Ấm trước đây đã xinh đẹp, bây giờ trở nên xinh đẹp hơn! Tớ chụp cho cậu mấy tấm hình, làm kỷ niệm nha!”
“Em gái, nhan sắc em vốn đã rất đẹp, hiện tại giống như ngôi sao vậy.” Thợ trang điểm cũng cười nói. Thỉnh thoảng ánh mắt người chung quanh cũng bắn tới, đều là kinh diễm cùng tán thưởng.
Chụp xong ảnh, Kha Thi Thi lại đem túi đưa trên tay cho cô, “Đi thay quần áo luôn đi, cho Trần Nặc một kinh hỉ!”
Chờ Nguyễn Tiểu Noãn đổi xong quần áo đi ra, Kha Thi Thi nhìn cô cong khóe miệng lên, giơ ngón tay cái lên: “Hoàn mỹ!”
Cô gái nhỏ lập tức cười, sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ.
Cô rời nhà lúc mười giờ sáng, bây giờ đã là hơn bốn giờ chiều.
“Cảm ơn Thi Thi đi theo giúp tớ, tớ đi trước nha!” Cô vội vàng nói.
Năm giờ chiều.
Trần Nặc mới nhận xong điện thoại Trần Ái Quốc chúc cậu sinh nhật vui vẻ
“Ừm, đúng rồi ba, con đã lấy vé xe. Cuối tháng trở về.” Tiệc cưới Trần Ái Quốc cùng Lâm Hình định vào tết nguyên đán, thân là con trai, đương nhiên Trần Nặc phải có mặt ở bữa tiệc.
Cúp điện thoại, cậu cũng nhìn đồng hồ. Năm giờ chiều. Cô gái nhỏ nói chuẩn bị cái gì bất ngờ to lớn, cần thời gian dài như vậy sao? Cậu mới vừa nghĩ như vậy, tiếp theo liền nghe được âm thanh khóa cửa mở ra.
Hẳn là Nguyễn Tiểu Noãn trở lại.
Trần Nặc nhìn sang.
Tiếp theo một cái chớp mắt, cậu thoáng hoảng hốt một phát.
Bên trong áo khoát lông, cô gái nhỏ bộ áo đầm phối hợp áo khoác, màu xanh sắc chanh, nguyên bản lộ ra chút ít xinh đẹp, nhưng thêm áo khoác màu tối đối lập, nhìn lại đều không chướng mắt.
Tóc dài thường buộc thành đuôi ngựa sau ót, giờ phút này xõa mềm mại tản mát ở đầu vai, nhuộm màu tông Mật Trà ôn nhu, trên trán để chút ít tóc mái, đuôi tóc uốn nhẹ, phối hợp với trang dung tươi mát vui vẻ, ngũ quan vốn xinh xắn liền nổi bật lên yêu mị một chút.
Nếu như trước đó cô gái nhỏ chính là tiểu linh tươi mát đáng yêu, hay là hương thơm hoa đơn thuần trong ngăn tủ, bây giờ lại giống một đóa nụ Hoa Hồng Nhạt chớm nở, ngọt ngào lại mê người.
Bên tai Nguyễn Tiểu Noãn hơi đỏ lên, tầm mắt không nhìn Trần Nặc, thấy cậu không ra tiếng, đột nhiên có chút lo loắng không yên, “Tớ đã về rồi, cậu cảm thấy thế nào?”
Trần Nặc thở dài: “Về sau không có việc gì khác đừng mặc như vậy.”
Nguyễn Tiểu Noãn vội vàng nâng cái cổ lên, khẩn trương nói: “Thế nào, không dễ nhìn sao?”
“Không phải là không dễ nhìn.” Trần Nặc dừng một chút, ánh mắt rơi vào bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hơi hơi nhếch miệng: “Tớ chỉ là sợ, tớ muốn nhốt cậu lại 24/24 trong phòng, không nỡ để cậu đi ra cửa.”
Biểu lộ cô gái nhỏ buông lỏng, sau đó nâng môi, biểu lộ muốn cười nhưng lại cực lực chịu đựng, khẽ cắn môi: “Nào có khoa trương như vậy chứ.”
“A, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, nam nhân đều là Cầm Thú.” Trần Nặc nói, “Khác nhau chỉ là có rất nhiều có thể khống chế Cầm Thú trong mình, có rất nhiều thật Cầm Thú, còn có không bằng cầm thú.”
Nguyễn Tiểu Noãn nháy mắt mấy cái, hiếu kỳ hỏi: “Vậy còn cậu, là loại nào?”
“Tớ à?” Trần Nặc nghiêm trang nói, “Tớ gọi là “Đối với Cầm Thú một mình cậu thôi” .
Nguyễn Tiểu Noãn cười như nhánh hoa run rẩy, sau đó, giơ hai tay đang giấu sau lưng ra trước mặt.
Một tay xách một cái bánh kem nhỏ, trong một tay khác, vậy mà cầm một chùm hoa hồng.
Trần Nặc: “. . . Cậu còn mua hoa sao?”
“Ừm ừ.” Nguyễn Tiểu Noãn nói, “Dù sao cũng là sinh nhật nha, tặng cho cậu.”
Trần Nặc cảm thấy buồn cười, nào có nữ sinh đưa hoa hồng cho nam sinh?
Bất quá nhìn dáng vẻ nghiêm trang của cô, cậu đưa tay cầm lấy hoa hồng cùng bánh kem, vừa lúc đoạn thời gian trước mua một bình hoa thủy tinh còn chưa có dùng, cậu liền lấy ra, đem hoa hồng cắm vào.
“Cậu đem bánh kem để trong tủ lạnh, sau đó nhanh thay quần áo, chúng ta cùng đi ăn cơm chiều.” Nguyễn Tiểu Noãn lại thúc giục Trần Nặc nói.”Tớ đã đặt xong nhà ăn rồi.”
Đăng ký công ty cũng không khó, tìm môi giới làm thay, lấp một chút tư liệu, lại thêm ít phí dụng, nhiều nhất chừng mười ngày liền có thể làm tốt.
Nhưng muốn kinh doanh một công ty lại phải làm nhiều thứ, một là một công ty đầu tư, từng cái chi nhánh, nhân viên đều không phải là chuyện đơn giản, cũng may hiện tại Trần Nặc còn không cần nhân viên, cổ đông Nguyễn Tiểu Noãn cũng là trên danh nghĩa, hoàn toàn công ty một người.
Vài ngày sau Trần Nặc liền lấy được các loại giấy chứng nhận công ty, lại làm chút ít thủ tục khác, liền xem như đăng ký công ty xong.
Thứ bảy này, đã đến sinh nhật Trần Nặc.
Khi cậu tỉnh lại Nguyễn Tiểu Noãn đã không ở trên giường.
Nghe được tiếng vang nơi phòng bếp, cậu liền đi đến hướng phòng bếp.
Cô gái nhỏ đeo tạp dề một mặt bận rộn trước bốc bếp lò một mặt miệng hừ khúc ca.
Trần Nặc đi qua ôm cô vào lòng: “Làm cái gì vậy?”
“Mì trường thọ nha.” Nguyễn Tiểu Noãn cười hì hì nói, “Sinh nhật nhất định phải ăn mì trường thọ mới được.” Nói xong cô đẩy cậu ta, “Đợi tớ một chút, đừng ở chỗ này quấy rối, hôm nay Thọ Tinh công là không thể tiến vào phòng bếp.”
Trần Nặc cười đi ra ngoài đợi.
Một lát sau, cô bưng một chén mì lớn nóng hổi đi ra.
“Đến rồi, ăn mì đi.”
Trần Nặc ăn mì, cô an vị ở nơi đó nâng chân nhìn xem, cười thật ngọt ngào, ăn ngon không?”
“Chưa từng nếm qua mì ăn ngon như vậy.” Trần Nặc khen một câu.
Tâm Nguyễn Tiểu Noãn đều muốn bay lên tới trời.
Chờ Trần Nặc ăn xong mì, Nguyễn Tiểu Noãn nhào lên, hôn một cái trên mặt cậu, sau đó cười hì hì nói: “Hiện tại tớ đi làm công tác chuẩn bị, cậu ở nhà ngoan ngoãn chờ tớ nha!”
Trần Nặc: “. . .”
Cô gái nhỏ liền đeo một cái túi, nhanh như gió chạy ra ngoài.
Trên đường.
“Trước làm làm đẹp bộ mặt.” Nguyễn Tiểu Noãn cầm cuốn sổ nhỏ, nhìn xem công tác chuẩn bị cô thu thập trên internet, “Rồi sau đó cần làm tóc.”
Cô chưa từng đi qua tiệm thẩm mỹ, chỉ có thể lôi kéo Kha Thi Thi cùng đi tăng thêm lòng dũng cảm. Da cô vốn trắng tịnh nàng, lại mát xa dưỡng thể, nhất định giống như búp bê vậy.
Sau đó, lại đi tới một tiệm làm đẹp tóc không xa.
Tiệm làm đẹp tóc này thu phí khá là đắt đỏ, nhưng bởi vì trình độ rất không tệ, thợ trang điểm mười phần quý hiếm. Nguyễn Tiểu Noãn phải hẹn trước trước vài ngày, mới được xếp hàng tới lượt.
Thợ trang điểm để cho cô ngồi trên ghế xoay, thiết kế kiểu tóc cho cô.
Hai giờ sau, kiểu tóc cuối cùng mới kết thúc. Tiếp theo đi trang điểm, chuyên gia trang điểm là một nữ nhân xinh đẹp, cô cười hỏi: “Xin hỏi muốn trang điểm phong cách gì?”
Nguyễn Tiểu Noãn nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Muốn xinh đẹp nhất!”
Chuyên gia trang điểm hội ý: “Vậy được rồi, vậy chị giúp em thiết kế kiểu này đi.”
Theo đến trang điểm kiểu tóc, tốn trọn vẹn ba giờ.
Nguyễn Tiểu Noãn nhìn bản thân trang điểm xong trước gương, nhan sắc cô gái ở trong gương càng tinh xảo xinh đẹp hơn.
Thậm chí có loại ảo giác, bản thân tựa như bị thi triển ma pháp Cinderella, Cô Bé Lọ Lem trực tiếp biến thành tiểu công chúa.
Nguyên bản bởi vì phí đắt đỏ có chút đau lòng, giờ phút này cũng tan thành mây khói.
Nhưng cô vẫn còn có chút không có sức, quay đầu hỏi Kha Thi Thi một bên: “Thi Thi, cậu cảm thấy thế nào?”
Kha Thi Thi khẽ gật đầu, khen ngợi nói: “Ừm, tiểu Ấm trước đây đã xinh đẹp, bây giờ trở nên xinh đẹp hơn! Tớ chụp cho cậu mấy tấm hình, làm kỷ niệm nha!”
“Em gái, nhan sắc em vốn đã rất đẹp, hiện tại giống như ngôi sao vậy.” Thợ trang điểm cũng cười nói. Thỉnh thoảng ánh mắt người chung quanh cũng bắn tới, đều là kinh diễm cùng tán thưởng.
Chụp xong ảnh, Kha Thi Thi lại đem túi đưa trên tay cho cô, “Đi thay quần áo luôn đi, cho Trần Nặc một kinh hỉ!”
Chờ Nguyễn Tiểu Noãn đổi xong quần áo đi ra, Kha Thi Thi nhìn cô cong khóe miệng lên, giơ ngón tay cái lên: “Hoàn mỹ!”
Cô gái nhỏ lập tức cười, sau đó lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ.
Cô rời nhà lúc mười giờ sáng, bây giờ đã là hơn bốn giờ chiều.
“Cảm ơn Thi Thi đi theo giúp tớ, tớ đi trước nha!” Cô vội vàng nói.
Năm giờ chiều.
Trần Nặc mới nhận xong điện thoại Trần Ái Quốc chúc cậu sinh nhật vui vẻ
“Ừm, đúng rồi ba, con đã lấy vé xe. Cuối tháng trở về.” Tiệc cưới Trần Ái Quốc cùng Lâm Hình định vào tết nguyên đán, thân là con trai, đương nhiên Trần Nặc phải có mặt ở bữa tiệc.
Cúp điện thoại, cậu cũng nhìn đồng hồ. Năm giờ chiều. Cô gái nhỏ nói chuẩn bị cái gì bất ngờ to lớn, cần thời gian dài như vậy sao? Cậu mới vừa nghĩ như vậy, tiếp theo liền nghe được âm thanh khóa cửa mở ra.
Hẳn là Nguyễn Tiểu Noãn trở lại.
Trần Nặc nhìn sang.
Tiếp theo một cái chớp mắt, cậu thoáng hoảng hốt một phát.
Bên trong áo khoát lông, cô gái nhỏ bộ áo đầm phối hợp áo khoác, màu xanh sắc chanh, nguyên bản lộ ra chút ít xinh đẹp, nhưng thêm áo khoác màu tối đối lập, nhìn lại đều không chướng mắt.
Tóc dài thường buộc thành đuôi ngựa sau ót, giờ phút này xõa mềm mại tản mát ở đầu vai, nhuộm màu tông Mật Trà ôn nhu, trên trán để chút ít tóc mái, đuôi tóc uốn nhẹ, phối hợp với trang dung tươi mát vui vẻ, ngũ quan vốn xinh xắn liền nổi bật lên yêu mị một chút.
Nếu như trước đó cô gái nhỏ chính là tiểu linh tươi mát đáng yêu, hay là hương thơm hoa đơn thuần trong ngăn tủ, bây giờ lại giống một đóa nụ Hoa Hồng Nhạt chớm nở, ngọt ngào lại mê người.
Bên tai Nguyễn Tiểu Noãn hơi đỏ lên, tầm mắt không nhìn Trần Nặc, thấy cậu không ra tiếng, đột nhiên có chút lo loắng không yên, “Tớ đã về rồi, cậu cảm thấy thế nào?”
Trần Nặc thở dài: “Về sau không có việc gì khác đừng mặc như vậy.”
Nguyễn Tiểu Noãn vội vàng nâng cái cổ lên, khẩn trương nói: “Thế nào, không dễ nhìn sao?”
“Không phải là không dễ nhìn.” Trần Nặc dừng một chút, ánh mắt rơi vào bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hơi hơi nhếch miệng: “Tớ chỉ là sợ, tớ muốn nhốt cậu lại 24/24 trong phòng, không nỡ để cậu đi ra cửa.”
Biểu lộ cô gái nhỏ buông lỏng, sau đó nâng môi, biểu lộ muốn cười nhưng lại cực lực chịu đựng, khẽ cắn môi: “Nào có khoa trương như vậy chứ.”
“A, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, nam nhân đều là Cầm Thú.” Trần Nặc nói, “Khác nhau chỉ là có rất nhiều có thể khống chế Cầm Thú trong mình, có rất nhiều thật Cầm Thú, còn có không bằng cầm thú.”
Nguyễn Tiểu Noãn nháy mắt mấy cái, hiếu kỳ hỏi: “Vậy còn cậu, là loại nào?”
“Tớ à?” Trần Nặc nghiêm trang nói, “Tớ gọi là “Đối với Cầm Thú một mình cậu thôi” .
Nguyễn Tiểu Noãn cười như nhánh hoa run rẩy, sau đó, giơ hai tay đang giấu sau lưng ra trước mặt.
Một tay xách một cái bánh kem nhỏ, trong một tay khác, vậy mà cầm một chùm hoa hồng.
Trần Nặc: “. . . Cậu còn mua hoa sao?”
“Ừm ừ.” Nguyễn Tiểu Noãn nói, “Dù sao cũng là sinh nhật nha, tặng cho cậu.”
Trần Nặc cảm thấy buồn cười, nào có nữ sinh đưa hoa hồng cho nam sinh?
Bất quá nhìn dáng vẻ nghiêm trang của cô, cậu đưa tay cầm lấy hoa hồng cùng bánh kem, vừa lúc đoạn thời gian trước mua một bình hoa thủy tinh còn chưa có dùng, cậu liền lấy ra, đem hoa hồng cắm vào.
“Cậu đem bánh kem để trong tủ lạnh, sau đó nhanh thay quần áo, chúng ta cùng đi ăn cơm chiều.” Nguyễn Tiểu Noãn lại thúc giục Trần Nặc nói.”Tớ đã đặt xong nhà ăn rồi.”