[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,894
- Điểm cảm xúc
- 5,626
- Điểm
- 113
Chương 210: Những tiểu quỷ này ngày càng khó mang
Editor: trucxinh0505
Trên đường trở về, trong đầu Trần Ái Quốc không ngừng nghĩ, nếu như Trần Nặc nghe nói chuyện này xong, bộc lộ cảm xúc đồng ý hay không đồng ý.
Lúc đó minhg nên xử lý như thế nào.
Nghĩ nửa ngày, thật vất vả định ra mấy cái phương án trong lòng.
“A.”
Duy nhất không nghĩ tới, ông mới vừa cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói với Trần Nặc, Trần Nặc liền không nhịn được cười: “Dạ, chuyện này rất tốt!”
Hoàn toàn vượt qua dự kiến của Trần Ái Quốc.
“Tiểu Dạ.” Ông khẩn trương hỏi, “Con không ngại?”
“Không sao.” Trần Nặc bưng chén nước nhấp một hớp, “Con sớm muốn có một em trai em gái rồi.”
Tuy tuổi đời quá kém một chút. . . . . Trần Ái Quốc gãi đầu, ngạc nhiên cười: “Con không ngại, thật là quá tốt.”
Trần Nặc cười: “Con cùng con của dì Lâm, con cũng sẽ xem như em trai em gái ruột, ba yên tâm đi.”
Lâm Hình mang thai, Trần Ái Quốc khẩn trương đến muốn mạng.
Vì vậy, ngoài tắm rửa đánh răng rửa mặt, phàm công việc mệt nhóc muốn dính nước đều không cho Lâm Hình đụng vào, còn đề nghị cô xin phép nghỉ ở nhà dưỡng thai.
Lâm Hình dở khóc dở cười, sau cùng cường điệu mười lần bản thân là bác sĩ, tâm lý nắm chắc.
Lúc này Trần Ái Quốc mới thu liễm chút.
Không hai ngày Trần Nặc đi đến tam trung làm một bài thuyết giảng.
Thời gian Cao trung nghỉ đông so đại học chậm một ngày, ngày thuyết giảng chọn trước một ngày nghỉ.
Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn đều đi. Lần này thuyết giảng là nhằm vào lớp mười một lớp mười hai, ngay trong đại lễ đường.
Trần Nặc trên đài diễn giảng, cô gái nhỏ ngồi ở trong góc quan sát.
Cô mang theo cái mũ, lại dùng khăn quàng cổ che nửa gương mặt, nhìn qua nho nhỏ, không khác một học sinh cấp ba, lại thêm các học sinh đều đang xem Trần Nặc diễn giảng, bởi vậy không có người nào chú ý tới cô.
Chỉ có Trần Nặc ngẫu nhiên liếc nhìn cô một cái.
Diễn giảng nửa đoạn trước tiến hành vẫn rất thuận lợi.
Tiếp theo sau là thời gian học sinh đặt câu hỏi.
Không ít học sinh giơ tay, Trần Nặc tùy ý chọn người thuận gọi lên hỏi đáp.
Mấy vấn đề trước mặt rất bình thường, cũng là liên quan tới phương diện học tập. Trần Nặc — trả lời. Sau đó, một nam sinh đứng lên.
Nam sinh kia cười hắc hắc, mới mở miệng, chính là kinh động lòng người: “Học trưởng Trần Nặc, em muốn hỏi hỏi anh chút, rốt cuộc làm sao vừa yêu đương còn có thể thi được điểm max thủ khoa ạ?”
Các thiếu niên thiếu nữ ở độ tuổi này, đối với vấn đề tình cảm cảm thấy hứng thú vô cùng.
Chuyện Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn đã biến thành một đoạn giai thoại tam trung.
Giờ phút này nhân vật chính trong truyền thuyết xuất hiện ở trước mắt, trong nội tâm các học sinh cũng tràn đầy hiếu kỳ, nếu không phải bởi vì hiệu trưởng cùng Chủ Nhiệm ở đây, không chừng là vấn đề thứ nhất có người hỏi.
Mà sau khi nam sinh này hỏi xong, trong lễ đường liền truyền ra không ít phốc xuy phốc xuy tiếng cười.
Cùng lúc đó, toàn bộ ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Nặc, chờ anh trả lời. Nguyễn Tiểu Noãn cũng nhịn không được che miệng cười.
Trần Nặc sẽ trả lời thế nào đây? Khuôn mặt Hiệu trưởng cùng Chủ Nhiệm cùng biến sắc.
Chủ Nhiệm nhảy dựng lên, chỉ nam sinh kia nổi giận đùng đùng nói, “XXX cái hỗn tiểu tử nhà em, lớp mười hai còn nghĩ yêu sớm hả? Em quên trước đó thời điểm bị bắt được viết chứng thư bảo đảm rồi sao? ! Em không đem ý nghĩ dùng trên đi học? Có tin thầy xử lý em hay không hả?”
Nam sinh hậm hực ngồi xuống.
Trần Nặc mỉm cười. Nhìn dáng dấp, vị học đệ này từng có tiền án nha.
Nở nụ cười, anh lập tức thu liễm khóe miệng, thần sắc hơi nghiêm nghị nói: “Bạn học đệ này, liên quan tới vấn đề này, anh nghĩ em hẳn có chỗ hiểu lầm. Thời kỳ cao trung, anh luôn luôn chuyên tâm học tập, không có ý yêu đương.”
Chờ anh nói xong, các học sinh phía dưới cũng ồn ào lên.
Truyền đạt ra cảm giác không tín nhiệm nghiêm trọng.
Trần Nặc chững chạc đàng hoàng: “Thật, đi học cho giỏi đi, đến lớn học, chuyện yêu đương bàn lại cũng được. Được rồi, vấn đề kế tiếp.”
Phía dưới không biết người nào rống lên một tiếng: “Học trưởng Trần Nặc, hôm nay tiểu Ấm học tỷ tới rồi sao?”
Trần Nặc cười: “Đến rồi, cô ấy ở nơi đó.”
Nói xong anh nhìn về một phương hướng, trong con ngươi mang theo cưng chiều.
Mọi người cùng xoát soạt nhìn tới.
Nguyễn Tiểu Noãn đem khăn quàng cổ giật xuống lộ ra một chút, khuôn mặt nhỏ tinh xảo lộ ra ửng đỏ, hướng bọn họ vẫy tay.
Trong nháy mắt các học sinh sôi trào.
“Chào học tỷ.” “Nhìn thấy chị ở đây so với trên ảnh tin xinh đẹp hơn nhiều!”
“Các cậu thấy không, ánh mắt học trưởng Trần Nặc nhìn học tỷ rất cưng chiều nha!”
“Học tỷ phải như vậy hay không, nghe nói năm đó chị một mực truy học trưởng Trần Nặc, đuổi trọn vẹn ba năm!”
“Cảm giác bọn họ thật tốt!”
“A a a a thật hâm mộ bọn họ, có thể cùng thi đậu đại học Bắc đô.”
“Tình lữ thần tiên ngay bên người chúng ta!”
Cuối cùng là Chủ Nhiệm rống lớn vài tiếng mới yên tĩnh, bạo động trong lễ đường mới chậm rãi bình ổn lại.
Trần Nặc hỏi: “Còn có người có vấn đề sao?”
Một người nữ sinh nhấc tay.
Hiệu trưởng cùng Chủ Nhiệm vẫn còn đang tức giận.
Là nữ sinh, hẳn sẽ hỏi thăm vấn đề bình thường đi.
Trần Nặc cười cười: “Vị học muội này, em hỏi đi.”
Nữ sinh đứng lên, ánh mắt lóe sáng hỏi: “Trần Nặc học trưởng, em muốn hỏi một chút, anh cùng học tỷ Nguyễn Tiểu Noãn có cãi nhau sao?”
Hiệu trưởng: “. .”
Chủ Nhiệm: “. . .”
Những tiểu quỷ này thực là ngày càng khó mang.
Đột nhiên cảm thấy tâm tính thiện lương mệt mỏi.
Trần Nặc lắc đầu: “Không có.”
Kế tiếp có một nam sinh đứng lên hỏi: “Nếu như anh chị cãi nhau, anh sẽ làm thế nào?”
Hiệu trưởng cùng Chủ Nhiệm muốn phát hỏa mà nhẫn nhịn.
Tâm lý yên lặng quyết định, đây chính là một vấn đề cuối cùng đi!
Trần Nặc trầm ngâm một chút. Nguyễn Tiểu Noãn cũng theo dõi anh, mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ.
Qua mấy giây, thần sắc Trần Nặc nghiêm túc mở miệng: “Vậy anh sẽ cùng cô ấy đi trên bậc thang trao đổi.”
Đám người: “? ? ?”
“Vì sao a?” Tất cả đồng thanh hỏi thăm.
Trần Nặc chững chạc đàng hoàng: “Chỗ tốt chính là: Sau khi ồn ào, song phương đều có bậc thang phía dưới.”
Đám người: “.”
Cái truyện cười này cũng lạnh đến Seberia!
Trần Nặc nở nụ cười: “Mới vừa rồi là đùa một chút cùng mọi người. Trên thực tế, một người bạn ưa thích, liền tận lực đặt mình vào hoàn cảnh đối phương mà suy nghĩ, như vậy, tự nhiên sẽ rất khó cãi vã, cho dù thật ầm ĩ lên, suy nghĩ nhiều cái tốt của đối phương, tức giận cũng sẽ nhanh tiêu.”
Đám người: Úc úc úc úc.
“Được rồi, thời gian còn lại không nhiều lắm.”
Trần khiết mỉm cười: “Ta lại tổng kết thoáng một phát, thi đại học, là người chúng ta sinh trọng yếu nhất bước ngoặt một trong. Các niên đệ niên muội, hi vọng các ngươi năng lực đầy đủ lợi dụng mỗi một phút mỗi một giây, làm đến không hối hận không sống uổng. Tam trung bằng vào ta làm vinh, tương lai, cũng sắp lấy các ngươi mỗi một vị làm vinh.”
Hắn sau khi nói xong, đầu thăm hỏi.
Lễ đường tiếng vỗ tay như sấm va chạm kêu lên.
Buổi diễn thuyết tan, Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn lại cùng mấy vị lãnh đạo trường học hàn huyên một hồi, còn có đi qua thăm giáo viên chủ nhiệm Phương Hòa Bình, cùng mấy thầy cô trong khoa.
Hai người còn mang theo chút ít quà tặng cho Phương Hòa Bình.
Hiện tại Phương Hòa Bình chủ nhiệm cao nhất, nhìn thấy hai người, ông cười đến vô cùng cao hứng, rực rỡ.
Năng lực ông có thể tự tay đào tạo được hai học sinh tốt như vậy, thực sự có cảm giác thành công.
Huống chi hai học sinh này còn có thể nhớ kỹ ông, cảm giác thành tựu tràn đầy cảm động.
Phương Hòa Bình nghĩ, làm giáo viện thật là tốt!
Trên đường trở về, trong đầu Trần Ái Quốc không ngừng nghĩ, nếu như Trần Nặc nghe nói chuyện này xong, bộc lộ cảm xúc đồng ý hay không đồng ý.
Lúc đó minhg nên xử lý như thế nào.
Nghĩ nửa ngày, thật vất vả định ra mấy cái phương án trong lòng.
“A.”
Duy nhất không nghĩ tới, ông mới vừa cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói với Trần Nặc, Trần Nặc liền không nhịn được cười: “Dạ, chuyện này rất tốt!”
Hoàn toàn vượt qua dự kiến của Trần Ái Quốc.
“Tiểu Dạ.” Ông khẩn trương hỏi, “Con không ngại?”
“Không sao.” Trần Nặc bưng chén nước nhấp một hớp, “Con sớm muốn có một em trai em gái rồi.”
Tuy tuổi đời quá kém một chút. . . . . Trần Ái Quốc gãi đầu, ngạc nhiên cười: “Con không ngại, thật là quá tốt.”
Trần Nặc cười: “Con cùng con của dì Lâm, con cũng sẽ xem như em trai em gái ruột, ba yên tâm đi.”
Lâm Hình mang thai, Trần Ái Quốc khẩn trương đến muốn mạng.
Vì vậy, ngoài tắm rửa đánh răng rửa mặt, phàm công việc mệt nhóc muốn dính nước đều không cho Lâm Hình đụng vào, còn đề nghị cô xin phép nghỉ ở nhà dưỡng thai.
Lâm Hình dở khóc dở cười, sau cùng cường điệu mười lần bản thân là bác sĩ, tâm lý nắm chắc.
Lúc này Trần Ái Quốc mới thu liễm chút.
Không hai ngày Trần Nặc đi đến tam trung làm một bài thuyết giảng.
Thời gian Cao trung nghỉ đông so đại học chậm một ngày, ngày thuyết giảng chọn trước một ngày nghỉ.
Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn đều đi. Lần này thuyết giảng là nhằm vào lớp mười một lớp mười hai, ngay trong đại lễ đường.
Trần Nặc trên đài diễn giảng, cô gái nhỏ ngồi ở trong góc quan sát.
Cô mang theo cái mũ, lại dùng khăn quàng cổ che nửa gương mặt, nhìn qua nho nhỏ, không khác một học sinh cấp ba, lại thêm các học sinh đều đang xem Trần Nặc diễn giảng, bởi vậy không có người nào chú ý tới cô.
Chỉ có Trần Nặc ngẫu nhiên liếc nhìn cô một cái.
Diễn giảng nửa đoạn trước tiến hành vẫn rất thuận lợi.
Tiếp theo sau là thời gian học sinh đặt câu hỏi.
Không ít học sinh giơ tay, Trần Nặc tùy ý chọn người thuận gọi lên hỏi đáp.
Mấy vấn đề trước mặt rất bình thường, cũng là liên quan tới phương diện học tập. Trần Nặc — trả lời. Sau đó, một nam sinh đứng lên.
Nam sinh kia cười hắc hắc, mới mở miệng, chính là kinh động lòng người: “Học trưởng Trần Nặc, em muốn hỏi hỏi anh chút, rốt cuộc làm sao vừa yêu đương còn có thể thi được điểm max thủ khoa ạ?”
Các thiếu niên thiếu nữ ở độ tuổi này, đối với vấn đề tình cảm cảm thấy hứng thú vô cùng.
Chuyện Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn đã biến thành một đoạn giai thoại tam trung.
Giờ phút này nhân vật chính trong truyền thuyết xuất hiện ở trước mắt, trong nội tâm các học sinh cũng tràn đầy hiếu kỳ, nếu không phải bởi vì hiệu trưởng cùng Chủ Nhiệm ở đây, không chừng là vấn đề thứ nhất có người hỏi.
Mà sau khi nam sinh này hỏi xong, trong lễ đường liền truyền ra không ít phốc xuy phốc xuy tiếng cười.
Cùng lúc đó, toàn bộ ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Nặc, chờ anh trả lời. Nguyễn Tiểu Noãn cũng nhịn không được che miệng cười.
Trần Nặc sẽ trả lời thế nào đây? Khuôn mặt Hiệu trưởng cùng Chủ Nhiệm cùng biến sắc.
Chủ Nhiệm nhảy dựng lên, chỉ nam sinh kia nổi giận đùng đùng nói, “XXX cái hỗn tiểu tử nhà em, lớp mười hai còn nghĩ yêu sớm hả? Em quên trước đó thời điểm bị bắt được viết chứng thư bảo đảm rồi sao? ! Em không đem ý nghĩ dùng trên đi học? Có tin thầy xử lý em hay không hả?”
Nam sinh hậm hực ngồi xuống.
Trần Nặc mỉm cười. Nhìn dáng dấp, vị học đệ này từng có tiền án nha.
Nở nụ cười, anh lập tức thu liễm khóe miệng, thần sắc hơi nghiêm nghị nói: “Bạn học đệ này, liên quan tới vấn đề này, anh nghĩ em hẳn có chỗ hiểu lầm. Thời kỳ cao trung, anh luôn luôn chuyên tâm học tập, không có ý yêu đương.”
Chờ anh nói xong, các học sinh phía dưới cũng ồn ào lên.
Truyền đạt ra cảm giác không tín nhiệm nghiêm trọng.
Trần Nặc chững chạc đàng hoàng: “Thật, đi học cho giỏi đi, đến lớn học, chuyện yêu đương bàn lại cũng được. Được rồi, vấn đề kế tiếp.”
Phía dưới không biết người nào rống lên một tiếng: “Học trưởng Trần Nặc, hôm nay tiểu Ấm học tỷ tới rồi sao?”
Trần Nặc cười: “Đến rồi, cô ấy ở nơi đó.”
Nói xong anh nhìn về một phương hướng, trong con ngươi mang theo cưng chiều.
Mọi người cùng xoát soạt nhìn tới.
Nguyễn Tiểu Noãn đem khăn quàng cổ giật xuống lộ ra một chút, khuôn mặt nhỏ tinh xảo lộ ra ửng đỏ, hướng bọn họ vẫy tay.
Trong nháy mắt các học sinh sôi trào.
“Chào học tỷ.” “Nhìn thấy chị ở đây so với trên ảnh tin xinh đẹp hơn nhiều!”
“Các cậu thấy không, ánh mắt học trưởng Trần Nặc nhìn học tỷ rất cưng chiều nha!”
“Học tỷ phải như vậy hay không, nghe nói năm đó chị một mực truy học trưởng Trần Nặc, đuổi trọn vẹn ba năm!”
“Cảm giác bọn họ thật tốt!”
“A a a a thật hâm mộ bọn họ, có thể cùng thi đậu đại học Bắc đô.”
“Tình lữ thần tiên ngay bên người chúng ta!”
Cuối cùng là Chủ Nhiệm rống lớn vài tiếng mới yên tĩnh, bạo động trong lễ đường mới chậm rãi bình ổn lại.
Trần Nặc hỏi: “Còn có người có vấn đề sao?”
Một người nữ sinh nhấc tay.
Hiệu trưởng cùng Chủ Nhiệm vẫn còn đang tức giận.
Là nữ sinh, hẳn sẽ hỏi thăm vấn đề bình thường đi.
Trần Nặc cười cười: “Vị học muội này, em hỏi đi.”
Nữ sinh đứng lên, ánh mắt lóe sáng hỏi: “Trần Nặc học trưởng, em muốn hỏi một chút, anh cùng học tỷ Nguyễn Tiểu Noãn có cãi nhau sao?”
Hiệu trưởng: “. .”
Chủ Nhiệm: “. . .”
Những tiểu quỷ này thực là ngày càng khó mang.
Đột nhiên cảm thấy tâm tính thiện lương mệt mỏi.
Trần Nặc lắc đầu: “Không có.”
Kế tiếp có một nam sinh đứng lên hỏi: “Nếu như anh chị cãi nhau, anh sẽ làm thế nào?”
Hiệu trưởng cùng Chủ Nhiệm muốn phát hỏa mà nhẫn nhịn.
Tâm lý yên lặng quyết định, đây chính là một vấn đề cuối cùng đi!
Trần Nặc trầm ngâm một chút. Nguyễn Tiểu Noãn cũng theo dõi anh, mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ.
Qua mấy giây, thần sắc Trần Nặc nghiêm túc mở miệng: “Vậy anh sẽ cùng cô ấy đi trên bậc thang trao đổi.”
Đám người: “? ? ?”
“Vì sao a?” Tất cả đồng thanh hỏi thăm.
Trần Nặc chững chạc đàng hoàng: “Chỗ tốt chính là: Sau khi ồn ào, song phương đều có bậc thang phía dưới.”
Đám người: “.”
Cái truyện cười này cũng lạnh đến Seberia!
Trần Nặc nở nụ cười: “Mới vừa rồi là đùa một chút cùng mọi người. Trên thực tế, một người bạn ưa thích, liền tận lực đặt mình vào hoàn cảnh đối phương mà suy nghĩ, như vậy, tự nhiên sẽ rất khó cãi vã, cho dù thật ầm ĩ lên, suy nghĩ nhiều cái tốt của đối phương, tức giận cũng sẽ nhanh tiêu.”
Đám người: Úc úc úc úc.
“Được rồi, thời gian còn lại không nhiều lắm.”
Trần khiết mỉm cười: “Ta lại tổng kết thoáng một phát, thi đại học, là người chúng ta sinh trọng yếu nhất bước ngoặt một trong. Các niên đệ niên muội, hi vọng các ngươi năng lực đầy đủ lợi dụng mỗi một phút mỗi một giây, làm đến không hối hận không sống uổng. Tam trung bằng vào ta làm vinh, tương lai, cũng sắp lấy các ngươi mỗi một vị làm vinh.”
Hắn sau khi nói xong, đầu thăm hỏi.
Lễ đường tiếng vỗ tay như sấm va chạm kêu lên.
Buổi diễn thuyết tan, Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn lại cùng mấy vị lãnh đạo trường học hàn huyên một hồi, còn có đi qua thăm giáo viên chủ nhiệm Phương Hòa Bình, cùng mấy thầy cô trong khoa.
Hai người còn mang theo chút ít quà tặng cho Phương Hòa Bình.
Hiện tại Phương Hòa Bình chủ nhiệm cao nhất, nhìn thấy hai người, ông cười đến vô cùng cao hứng, rực rỡ.
Năng lực ông có thể tự tay đào tạo được hai học sinh tốt như vậy, thực sự có cảm giác thành công.
Huống chi hai học sinh này còn có thể nhớ kỹ ông, cảm giác thành tựu tràn đầy cảm động.
Phương Hòa Bình nghĩ, làm giáo viện thật là tốt!