[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,894
- Điểm cảm xúc
- 5,626
- Điểm
- 113
Chương 190: Mặc quần áo của cậu ấy
Editor: trucxinh0505
Cuối cùng Nguyễn Tiểu Noãn quyết định, nghe theo Hoắc Giai, cuối tuần này bắt đầu, học tập riêng cùng Trần Nặc!
Thế là, buổi chiều thứ sáu, hai người trở về bộ phòng kia Trần Nặc mua, trên đường tiện đường ghé siêu thị, chuẩn bị mua sắm một phen, tỉ như khăn mặt dầu gội đầu bàn chải đánh răng kem đánh răng vân vân, những vật phẩm này thường dùng đều phải mua.
Thời điểm hai người ở siêu thị mua sắm, Nguyễn Tiểu Noãn có chút mắc cở.
Thế mà mình cùng Trần Nặc cùng đi chọn lựa những vật này.
Thật là càng lúc càng giống vợ chồng mới cưới. . . Trần Nặc biết rõ cô đang suy nghĩ gì, bất thình lình ôm cô, cười hỏi: "Tiểu Bảo Bảo, có muốn ngồi xe mua sắm hay không?"
"? ? ?" Nguyễn Tiểu Noãn bị cậu gọi như vật làm cho kinh ngạc một chút, đột nhiên phản ứng kịp, mặt mũi tràn đầy thẹn thùng, "Có thể quá ngây thơ hay không vậy?"
Trần Nặc nói: "Chưa thử qua, thử một chút cũng không tệ?"
". . Được rồi." Nguyễn Tiểu Noãn bị cậu ôm vào xe mua sắm, ngồi trong đó lập tức cảm thấy rất hổ thẹn, liền nhẹ gọi, "Ôm tớ xuống đi, có thật nhiều người đang nhìn đó!"
"Dung mạo cậu xinh đẹp, không cần sợ người nhìn."
Trần Nặc khẽ cười một tiếng, tiếp tục đẩy mua sắm xe.
Cô gái nhỏ dùng tay bụm mặt chặt chẽ, có loại cảm giác không dám gặp người.
Thật là trẻ con, quá là xấu hổ.
Cảm giác tất cả mọi người đang chê cười cô đây.
Bất quá, lại có một loại được sủng không tên ngọt ngào dâng lên trong lòng, cô liền quên mất không được tự nhiên đó mà tiếp tục mua sắm.
Đi ngang qua khu đồ ăn vặt, Trần Nặc đẩy cô đi qua mua đồ ăn vặt.
Cô gái nhỏ hưng phấn lên, đưa tay chỉ muốn cái này muốn cái kia, thu hoạch một đống lớn đồ ăn vặt, bánh kẹo Chocolate chiếm chủ lực. Trần Nặc nhân cơ hội muốn mang cô đi xem răng một chút.
Thích ăn đồ ăn vặt như thế không biết sẽ có bao nhiêu sâu răng đây.
Mua đồ đi tính tiền, Trần Nặc mới ôm cô xuống.
Anh đẩy xe, cô gái nhỏ xấu hổ cùng đi ở phía sau, đưa tay lôi kéo góc áo của cậu.
Mua quá nhiều thứ, có chút nặng nề. Bởi vậy, trả tiền xong, Trần Nặc đem xe đẩy tới phía sau chiếc Land Rover, lại mở cửa phía sau ra, cầm toàn bộ đồ vật đặt ở bên trong. Xe mua sắm để ở một bên, chờ một chút nhân viên siêu thị sẽ đến lấy đi.
Lái xe trở về. Vào phòng, hai người đem từng loại đồ vật xếp đặt gọn gàng.
Trần Nặc để ngủ chính chính có nhà vệ sinh cho Nguyễn Tiểu Noãn, cậu chọn phòng ngủ nhỏ. Dù sao bên ngoài còn có Nhà vệ sinh, vấn đề tắm rửa gì không lớn.
Phòng bếp vẫn còn trống rỗng, không có đồ làm bếp cũng không có nguyên liệu nấu ăn, cũng may hai người đã ăn xong cơm tối trước khi đến, còn mua đống lớn đồ ăn vặt, vượt qua một đêm không vấn đề gì, Trần Nặc chuẩn bị đợi ngày mai lại đi mua đồ dùng phòng bếp, ngẫu nhiên tự mình nấu cơm cũng rất tốt.
Trong phòng đã mở máy điều hòa, nhiệt độ có chừng hơn hai mươi độ.
Vào cửa, Trần Nặc liền cởi bỏ áo khoác trên người, cũng làm cho Nguyễn Tiểu Noãn cởi bỏ áo bông bên ngoài xuống, treo ở một bên trên giá áo.
Trần Nặc đem từng loại đồ vật cất đặt xong, tối nay mua chủ yếu là đồ dùng phòng tắm, hai phòng vệ sinh một cái một phần.
Để đồ vào xong, đi ra nói với Nguyễn Tiểu Noãn: "Muốn tắm liền có thể đi rồi."
"Khục" Khuôn mặt Nguyễn Tiểu Noãn hồng hồng, cúi đầu xuống tìm áo ngủ trong túi xách để thay.
Thế nhưng một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn Trần Nặc, Trần Nặc hỏi: "Sao vậy?"
"Tớ quên mang áo ngủ đến rồi.” Nguyễn Tiểu Noãn cắn cắn môi, có chút ít phiền muộn. Bên trong có áo ngực, làm thế nào quên mất áo ngủ vậy?
"Nếu không, hôm nay tớ không cần tắm?"
Trần Nặc suy nghĩ một chút, mở miệng: "Vừa vặn tớ mang theo hai bộ, cậu cũng có thể mặc của tớ."
Từ trước đến nay cậu quen mang nhiều một bộ áo ngủ, đề phòng vạn nhất.
Nguyễn Tiểu Noãn: ". ."
Khuôn mặt đỏ hơn một chút.
Trần Nặc ho nhẹ một tiếng: "Hôm nay cậu tạm thời mặc vậy, ngày mai chúng ta đi mua quần áo mới."
Đột nhiên Nguyễn Tiểu Noãn nghĩ đến lời Hoắc Giai nói.
Như vậy cũng để mình chậm rãi vượt qua khẩn trương đi.
Bước đầu tiên, bắt đầu mặc áo ngủ bạn trai đi!
"Được." Cô nhẹ gật đầu. Trần Nặc lấy ra một bộ quần áo ở nhà ngắn tay màu vàng nhạt đưa cho Nguyễn Tiểu Noãn, cầm một bộ màu xám đậm khác để lại cho mình.
Cô gái nhỏ đi tắm rửa, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một hồi, cũng xoay người đi phòng tắm.
Dưới phòng tắm vòi hoa sen, dòng nước tưới vào trên người cậu.
Trần Nặc nghĩ, không thể nóng vội.
Cô có thể đi qua, chính là rất khá, chắc chắn sẽ có cơ hội. . . Đối với cô, cậu cần nhiều kiên nhẫn một chút.
Một bên khác. Nguyễn Tiểu Noãn tắm rửa xong cầm quần áo Trần Nặc lên.
Trên quần áo có cỗ mùi vị dễ ngửi nói không ra được, như hương vị trên người Trần Nặc, chỉ là hơi nhạt một chút, giống như một loại độc dược thiên nhiên nào đó không thể nghi ngờ.
Cô nhịn không được đem quần áo nâng đến trước cái mũi nhỏ, say mê cảm nhận.
Cảm nhận xong! Đắc ý cầm quần áo lên, mới vừa tròng lên liền có chút choáng váng.
Cô so với Trần Nặc thấp chí ít hai mươi cm, hơn nữa quần áo ở nhà kiểu dáng vốn rộng thùng thình, một bộ này mặc lên người cô, giống như là đứa nhỏ vụng trộm mặc quần áo của người lớn vậy.
Nguyễn Tiểu Noãn: "Làm sao lớn như vậy chứ?"
Mặc áo còn được, trực tiếp che đến bắp đùi, vẫn còn có thể.
Nhưng mà cái quần, vừa dài vừa rộng, động tác hơi lớn chút, liền bị tuột xuống.
Nguyễn Tiểu Noãn cắn cắn môi, quyết định mặc lại quần cũ, dù sao chỉ một đêm, vấn đề không lớn.
Sau đó, cô cẩn thận từng li từng tí đi đến trước gương, nhìn nhìn. Ngoài ý muốn phát hiện, nhìn không quá tệ.
Quần áo thật to, nổi bật lên người cô càng nhỏ, phía dưới vạt áo là một đôi chân vừa nhỏ vừa dài, chỉ là đứng ở nơi đó, toàn thân liền tản mát ra một loại lơ đãng lười biếng mỹ lệ.
Trên mặt cô gái nhỏ đỏ ửng càng đậm, trái tim vỡ nát.
Trần Nặc nhìn thấy co thích không? Nửa ngày kiến thiết tâm lý, mới từ trong phòng ngủ đi ra ngoài.
Không nghĩ tới Trần Nặc không ở trong phòng khách.
Cô nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở trên ghế sa lon, cầm lấy điều khiển từ xa bắt đầu xem tivi.
TV là vừa mua, 55 in, riêng TV này giá hơn vạn.
Nguyễn Tiểu Noãn tìm chương trình, bắt đầu không yên lòng xem TV.
Không bao lâu, cô liền nghe được tiếng vang động ở một cái phòng tắm khác, liền ngẩng đầu nhìn qua.
Trần Nặc đi ra, mặc bộ quần áo ở nhà lam sắc kia, vừa đi ra, ánh mắt cũng không khống chế được rơi vào trên thân Nguyễn Tiểu Noãn.
Tóc cô bé ướt nhẹp, lọn tóc còn mang theo chút ít hạt nước thật nhỏ, chúng nó ngẫu nhiên theo cằm nhỏ tinh sảo, xẹt qua cái cổ, sau đó xương quai xanh. . Cô đang ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon xem tivi, trên người mặc áo của cậu, rộng thùng thình, theo động tác, hình dáng mảnh khảnh như ẩn như hiện.
Giờ khắc này cô gái nhỏ ngây ngô thối lui, mang tới mị hoặc câu người mà không biết.
Trần Nặc lấy lại bình tĩnh, khuyên bảo chính mình nhất định phải bình tĩnh.
Vẫn chưa tới thời điểm ăn, kiên nhẫn lại chút. . .
Cuối cùng Nguyễn Tiểu Noãn quyết định, nghe theo Hoắc Giai, cuối tuần này bắt đầu, học tập riêng cùng Trần Nặc!
Thế là, buổi chiều thứ sáu, hai người trở về bộ phòng kia Trần Nặc mua, trên đường tiện đường ghé siêu thị, chuẩn bị mua sắm một phen, tỉ như khăn mặt dầu gội đầu bàn chải đánh răng kem đánh răng vân vân, những vật phẩm này thường dùng đều phải mua.
Thời điểm hai người ở siêu thị mua sắm, Nguyễn Tiểu Noãn có chút mắc cở.
Thế mà mình cùng Trần Nặc cùng đi chọn lựa những vật này.
Thật là càng lúc càng giống vợ chồng mới cưới. . . Trần Nặc biết rõ cô đang suy nghĩ gì, bất thình lình ôm cô, cười hỏi: "Tiểu Bảo Bảo, có muốn ngồi xe mua sắm hay không?"
"? ? ?" Nguyễn Tiểu Noãn bị cậu gọi như vật làm cho kinh ngạc một chút, đột nhiên phản ứng kịp, mặt mũi tràn đầy thẹn thùng, "Có thể quá ngây thơ hay không vậy?"
Trần Nặc nói: "Chưa thử qua, thử một chút cũng không tệ?"
". . Được rồi." Nguyễn Tiểu Noãn bị cậu ôm vào xe mua sắm, ngồi trong đó lập tức cảm thấy rất hổ thẹn, liền nhẹ gọi, "Ôm tớ xuống đi, có thật nhiều người đang nhìn đó!"
"Dung mạo cậu xinh đẹp, không cần sợ người nhìn."
Trần Nặc khẽ cười một tiếng, tiếp tục đẩy mua sắm xe.
Cô gái nhỏ dùng tay bụm mặt chặt chẽ, có loại cảm giác không dám gặp người.
Thật là trẻ con, quá là xấu hổ.
Cảm giác tất cả mọi người đang chê cười cô đây.
Bất quá, lại có một loại được sủng không tên ngọt ngào dâng lên trong lòng, cô liền quên mất không được tự nhiên đó mà tiếp tục mua sắm.
Đi ngang qua khu đồ ăn vặt, Trần Nặc đẩy cô đi qua mua đồ ăn vặt.
Cô gái nhỏ hưng phấn lên, đưa tay chỉ muốn cái này muốn cái kia, thu hoạch một đống lớn đồ ăn vặt, bánh kẹo Chocolate chiếm chủ lực. Trần Nặc nhân cơ hội muốn mang cô đi xem răng một chút.
Thích ăn đồ ăn vặt như thế không biết sẽ có bao nhiêu sâu răng đây.
Mua đồ đi tính tiền, Trần Nặc mới ôm cô xuống.
Anh đẩy xe, cô gái nhỏ xấu hổ cùng đi ở phía sau, đưa tay lôi kéo góc áo của cậu.
Mua quá nhiều thứ, có chút nặng nề. Bởi vậy, trả tiền xong, Trần Nặc đem xe đẩy tới phía sau chiếc Land Rover, lại mở cửa phía sau ra, cầm toàn bộ đồ vật đặt ở bên trong. Xe mua sắm để ở một bên, chờ một chút nhân viên siêu thị sẽ đến lấy đi.
Lái xe trở về. Vào phòng, hai người đem từng loại đồ vật xếp đặt gọn gàng.
Trần Nặc để ngủ chính chính có nhà vệ sinh cho Nguyễn Tiểu Noãn, cậu chọn phòng ngủ nhỏ. Dù sao bên ngoài còn có Nhà vệ sinh, vấn đề tắm rửa gì không lớn.
Phòng bếp vẫn còn trống rỗng, không có đồ làm bếp cũng không có nguyên liệu nấu ăn, cũng may hai người đã ăn xong cơm tối trước khi đến, còn mua đống lớn đồ ăn vặt, vượt qua một đêm không vấn đề gì, Trần Nặc chuẩn bị đợi ngày mai lại đi mua đồ dùng phòng bếp, ngẫu nhiên tự mình nấu cơm cũng rất tốt.
Trong phòng đã mở máy điều hòa, nhiệt độ có chừng hơn hai mươi độ.
Vào cửa, Trần Nặc liền cởi bỏ áo khoác trên người, cũng làm cho Nguyễn Tiểu Noãn cởi bỏ áo bông bên ngoài xuống, treo ở một bên trên giá áo.
Trần Nặc đem từng loại đồ vật cất đặt xong, tối nay mua chủ yếu là đồ dùng phòng tắm, hai phòng vệ sinh một cái một phần.
Để đồ vào xong, đi ra nói với Nguyễn Tiểu Noãn: "Muốn tắm liền có thể đi rồi."
"Khục" Khuôn mặt Nguyễn Tiểu Noãn hồng hồng, cúi đầu xuống tìm áo ngủ trong túi xách để thay.
Thế nhưng một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn Trần Nặc, Trần Nặc hỏi: "Sao vậy?"
"Tớ quên mang áo ngủ đến rồi.” Nguyễn Tiểu Noãn cắn cắn môi, có chút ít phiền muộn. Bên trong có áo ngực, làm thế nào quên mất áo ngủ vậy?
"Nếu không, hôm nay tớ không cần tắm?"
Trần Nặc suy nghĩ một chút, mở miệng: "Vừa vặn tớ mang theo hai bộ, cậu cũng có thể mặc của tớ."
Từ trước đến nay cậu quen mang nhiều một bộ áo ngủ, đề phòng vạn nhất.
Nguyễn Tiểu Noãn: ". ."
Khuôn mặt đỏ hơn một chút.
Trần Nặc ho nhẹ một tiếng: "Hôm nay cậu tạm thời mặc vậy, ngày mai chúng ta đi mua quần áo mới."
Đột nhiên Nguyễn Tiểu Noãn nghĩ đến lời Hoắc Giai nói.
Như vậy cũng để mình chậm rãi vượt qua khẩn trương đi.
Bước đầu tiên, bắt đầu mặc áo ngủ bạn trai đi!
"Được." Cô nhẹ gật đầu. Trần Nặc lấy ra một bộ quần áo ở nhà ngắn tay màu vàng nhạt đưa cho Nguyễn Tiểu Noãn, cầm một bộ màu xám đậm khác để lại cho mình.
Cô gái nhỏ đi tắm rửa, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một hồi, cũng xoay người đi phòng tắm.
Dưới phòng tắm vòi hoa sen, dòng nước tưới vào trên người cậu.
Trần Nặc nghĩ, không thể nóng vội.
Cô có thể đi qua, chính là rất khá, chắc chắn sẽ có cơ hội. . . Đối với cô, cậu cần nhiều kiên nhẫn một chút.
Một bên khác. Nguyễn Tiểu Noãn tắm rửa xong cầm quần áo Trần Nặc lên.
Trên quần áo có cỗ mùi vị dễ ngửi nói không ra được, như hương vị trên người Trần Nặc, chỉ là hơi nhạt một chút, giống như một loại độc dược thiên nhiên nào đó không thể nghi ngờ.
Cô nhịn không được đem quần áo nâng đến trước cái mũi nhỏ, say mê cảm nhận.
Cảm nhận xong! Đắc ý cầm quần áo lên, mới vừa tròng lên liền có chút choáng váng.
Cô so với Trần Nặc thấp chí ít hai mươi cm, hơn nữa quần áo ở nhà kiểu dáng vốn rộng thùng thình, một bộ này mặc lên người cô, giống như là đứa nhỏ vụng trộm mặc quần áo của người lớn vậy.
Nguyễn Tiểu Noãn: "Làm sao lớn như vậy chứ?"
Mặc áo còn được, trực tiếp che đến bắp đùi, vẫn còn có thể.
Nhưng mà cái quần, vừa dài vừa rộng, động tác hơi lớn chút, liền bị tuột xuống.
Nguyễn Tiểu Noãn cắn cắn môi, quyết định mặc lại quần cũ, dù sao chỉ một đêm, vấn đề không lớn.
Sau đó, cô cẩn thận từng li từng tí đi đến trước gương, nhìn nhìn. Ngoài ý muốn phát hiện, nhìn không quá tệ.
Quần áo thật to, nổi bật lên người cô càng nhỏ, phía dưới vạt áo là một đôi chân vừa nhỏ vừa dài, chỉ là đứng ở nơi đó, toàn thân liền tản mát ra một loại lơ đãng lười biếng mỹ lệ.
Trên mặt cô gái nhỏ đỏ ửng càng đậm, trái tim vỡ nát.
Trần Nặc nhìn thấy co thích không? Nửa ngày kiến thiết tâm lý, mới từ trong phòng ngủ đi ra ngoài.
Không nghĩ tới Trần Nặc không ở trong phòng khách.
Cô nhẹ nhàng thở ra, ngồi ở trên ghế sa lon, cầm lấy điều khiển từ xa bắt đầu xem tivi.
TV là vừa mua, 55 in, riêng TV này giá hơn vạn.
Nguyễn Tiểu Noãn tìm chương trình, bắt đầu không yên lòng xem TV.
Không bao lâu, cô liền nghe được tiếng vang động ở một cái phòng tắm khác, liền ngẩng đầu nhìn qua.
Trần Nặc đi ra, mặc bộ quần áo ở nhà lam sắc kia, vừa đi ra, ánh mắt cũng không khống chế được rơi vào trên thân Nguyễn Tiểu Noãn.
Tóc cô bé ướt nhẹp, lọn tóc còn mang theo chút ít hạt nước thật nhỏ, chúng nó ngẫu nhiên theo cằm nhỏ tinh sảo, xẹt qua cái cổ, sau đó xương quai xanh. . Cô đang ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon xem tivi, trên người mặc áo của cậu, rộng thùng thình, theo động tác, hình dáng mảnh khảnh như ẩn như hiện.
Giờ khắc này cô gái nhỏ ngây ngô thối lui, mang tới mị hoặc câu người mà không biết.
Trần Nặc lấy lại bình tĩnh, khuyên bảo chính mình nhất định phải bình tĩnh.
Vẫn chưa tới thời điểm ăn, kiên nhẫn lại chút. . .