Lượt xem của khách bị giới hạn

[Trọng sinh] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.

[Trọng sinh] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 270: Chân chính người một nhà
Editor: trucxinh0505

Theo phổ cập internet, Quách Ngọc Lan cùng Nguyễn Chí Quân cũng bắt đầu học dùng mạng, lên mạng nói chuyện phiếm.

Kế tiếp hai vợ chồng sử dụng Vi Tín, thế là Nguyễn Tiểu Noãn lập một nhóm Vi Tín, kéo hai vợ chồng cùng Trần Nặc vào nhóm, làm nhóm chat gia đình.

Vào nhóm này, hai vợ chồng rất là kích động.

"Đây là cái gì vậy?"

"Chính là nhóm gì đó sao?"

Hai vợ chồng quen thuộc một hồi, rốt cuộc biết nhắn tin vào nhóm chat như thế nào.

Kết quả, mỗi ngày Quách Ngọc Lan không sợ người khác làm phiền mà quấy rối sinh hoạt con gái.

Quách Ngọc Lan: "Hai các con quyết định lúc nào lĩnh chứng?"

Nguyễn Tiểu Noãn: "Còn chưa đâu, gần đây có chút bận lắm ạ."

Quách Ngọc Lan: "Coi như thời điểm con không vội, nhớ đi lĩnh chứng sao? Ta nhìn con căn bản không có đem chuyện này để ở trong lòng! Con có biết trước lĩnh chứng cần chuẩn bị những gì hay không? Con kiểm tra sức khoẻ chưa? Cả ngày chỉ biết bận bịu chuyện gì đâu, chuyện đứng đắn cũng không làm!"

Nguyễn Tiểu Noãn: “…”

Quách Ngọc Lan: "Ta và cha con đã xem giúp các con ngày tốt mấy năm gần đây, ngày hoàng Đạo Cát rất thích hợp kết hôn, nếu chờ thì không kịp, theo ta thấy, các con nên đem mọi chuyện làm tốt trước đi."

Nguyễn Chí Quân xen vào: "Tên các cháu chúng ta đều xem luôn rồi. Đứa bé thứ nhất họ Trần đi, đứa thứ hai họ Nguyễn, thế nào? Nắm chặt sinh nhiều mấy đứa cho chúng ta chơi đùa."

Nguyễn Tiểu Noãn: ". . .”

Bất thình lình có giống một loại nữ ế bị thúc cưới, thúc đẩy sinh con quá.

Ăn phải gì rồi! Mình mới qua 22 tuổi thôi mà! Cô nhắn: "Mọi người có thể đừng nói nữa hay không!"

Nguyễn Chí Quân: "Chúng ta là vì tốt cho con, con rể ưu chất như tiểu Dạ phải nhanh chóng bắt vào mới được. Miễn cho đêm dài lắm mộng!"

Quách Ngọc Lan: "Con e lệ cái gì, cũng không có người ngoài!"

Nguyễn Tiểu Noãn khóc không ra nước mắt: "Trần Nặc cũng ở trong đây mà! Lời mọi người nói, anh ấy đều xem được!"

Quách Ngọc Lan / Nguyễn Chí Quân: "Thật xin lỗi, người già cả mới vừa học cái này nên chưa quen. . .”

Bên kia trong thư phòng.

Trần Nặc cũng cầm điện thoại di động, nhìn xem tin nhắn trong nhóm chát.

Thực ra không phải anh không nghĩ tới chuyện lĩnh chứng, bất quá anh thấy, hai người đến bước này, lĩnh chứng chậm một chút sớm một chút, cũng không có ảnh hưởng gì, cho nên cũng không vội vã đi làm.

Bất quá, sau khi nhìn thấy ba mẹ Nguyễn nói chuyện, anh cảm thấy, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Coi như giao phó cho trưởng bối hai nhà cũng tốt. .

Cũng miễn cho cô gái nhỏ suy nghĩ lung tung.

Sáng ngày thứ hai. Nguyễn Tiểu Noãn từ Nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Trần Nặc đang cầm điện thoại di động, tựa hồ như tra cái gì.

Cô đi đến bên cạnh Trần Nặc, đem cái cằm tựa trên vai anh, thuận miệng hỏi: "Chồng à, anh đang tra cái gì vậy?"

Trần Nặc không ngẩng đầu: "Tra ngày hoàng Đạo Cát."

"Anh tra cái này làm gì?" Nguyễn Tiểu Noãn tò mò hỏi.

Trần Nặc điểm một ngày lịch dương nào đó trên điện thoại di động, "Em cảm thấy ngày này đi lĩnh chứng thế nào? Hợp gả cưới."

Nguyễn Tiểu Noãn lập tức ngây dại.

Chờ sau khi cô suy nghĩ minh bạch ý tứ Trần Nặc, trong nháy mắt trái tim nhỏ vui mừng muốn nổ tung.

Cô há miệng lớn, nhìn chằm chằm Trần Nặc, âm thanh run nhè nhẹ hỏi: "Anh mới vừa nói cái gì, anh, anh muốn đi lĩnh chứng cùng em sao? Lãnh cái chứng nhận đó?"

Trần Nặc mỉm cười, tầm mắt rơi vào trên mặt nhẫn tay trái cô: "Em cứ nói đi?"

"Em biết, chứng nhận kết hôn!" Mặt Nguyễn Tiểu Noãn kích động, đứng dậy, vươn tay, lôi kéo Trần Nặc muốn nhấc chân đi ra ngoài: "Em thấy dùng gánh cuộc sống, không bằng tùy ý xung đột! Anh xem hôm nay trong xanh, mây trăng trắng, nhiệt độ âm ấm, nhất định là ngày hoàng Đạo Cát trăm năm khó gặp, là ngày đẹp thích hợp kết hôn nhất, không bằng đợi, hôm nay chúng ta liền đi lĩnh chứng đi! !"

Trần Nặc nhịn không được bật cười, đưa tay xoa nhẹ đầu nhỏ cô: "Sao gấp gáp như vậy, dù sao cũng phải nói trước một tiếng cùng ba mẹ, được bọn họ đồng ý mới được.”

Cô gái nhỏ quơ cánh tay anh, "Không cần phiền toái như vậy đâu, bọn họ khẳng định đồng ý!"

Trần Nặc cười: "Còn có, hôm nay là thứ bảy, Cục Dân Chính không đi làm."

"Ai nha, em quên mấy!" Vậy, Nguyễn Tiểu Noãn đong đưa khuôn mặt ngượng ngùng nói: "Vừa nghĩ tới có thể hợp pháp cùng anh, em cũng quá kích động, quá hưng phấn, quên hết cái điểm ấy!"

Ngày thứ hai, chưa đến tám giờ sáng, ngoài cửa lớn Dân Chính Cục.

Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn đã ở nơi này chờ.

Nguyễn Tiểu Noãn là một thân áo đầm màu lam nhạt, Trần Nặc là áo sơ mi trắng phối hợp áo khoác sắc tím.

Hai người đứng ở nơi đó liền hấp dẫn vô số người đi đường nhìn lại.

Cô gái nhỏ khẩn trương muốn chết, đi đi lại lại không biết bao nhiêu vòng tròn, còn không ngừng lấy điện thoại ra xem thời gian.

"Tại sao còn chưa đến thời gian nha, tại sao còn chưa đi làm vậy."

Lại một lát sau, mắt thấy thời gian chênh lệch không nhiều lắm, cô gái nhỏ càng khẩn trương, kìm lòng không được mà duỗi đầu lưỡi ra, khẽ liếm đôi môi khô khốc, tay nhỏ run run sờ cái Ba lô đen nhỏ của mình: "Đúng rồi, em phải kiểm tra một chút giấy tờ có đủ không.”

Cô đang muốn kéo giấy tờ ra đối chiếu một lần, Trần Nặc bất đắc dĩ đè tay cô xuống: "Từ đêm hôm qua đến giờ, em đã kiểm tra rất nhiều lần, tuyệt không thiếu thứ gì đâu."

Nguyễn Tiểu Noãn "A. " một tiếng, nhăn nhó nhìn qua anh: "Cái kia. . Người ta lần đầu kết hôn, không kinh nghiệm, cũng quá khẩn trương "

Trần Nặc: " "

Giống như anh không phải lần thứ nhất sao. . .

Đã đến giờ. Hai người đi vào, trước xin bảng biểu đăng ký ghi chép, dưới nhân viên công tác hướng dẫn, chụp ảnh chụp giấy hôn thú.

Đứng trước phông bố màu hồng, hai người đứng chung một chỗ, trên mặt đều lộ ra nụ cười.

Lúc trong mắt mọi người, chỉ cần không phải Người mù, đều có thể cảm giác được rõ ràng, hai bọn họ rất yêu thương nhau.

Theo xoạt một tiếng, hình ảnh dừng lại, ảnh chụp hoàn tất, không bao lâu liền lập tức in ra.

Nhìn ảnh chụp, người chụp ảnh liên tục cảm khái, nói ảnh chụp hai người nhiều năm mới chụp được tấm đẹp như vậy.

Không riêng nhan sắc rất cao, quan trọng hơn chính là vô cùng yêu thương nhau lưu động giữa hai người. . . Nguyễn Tiểu Noãn vừa kích động lại không biết xấu hổ mà cảm tạ anh ta khích lệ.

Không bao lâu, hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ bỏ vào trong tay hai người.

Đây chính là chứng nhận kết hôn? ! Là thật? Mình cùng Trần Nặc lĩnh chứng thật rồi?

Cho đến lúc này, Nguyễn Tiểu Noãn còn có một loại cảm giác như còn trong cõi mộng.

Cô cầm chứng nhận kết hôn nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, lại mở chứng nhận kết hôn ra, nhìn xem chứng nhận bên trong, có tên của hai người.

Cảm xúc bành trướng, nửa ngày không nói ra lời.

Trần Nặc cười nhào nặn đầu cô: "Choáng váng sao, ngay cả lời cũng nói không ra?"

Nguyễn Tiểu Noãn bất thình lình ngẩng đầu nhìn anh, cũng không để ý bên cạnh còn có những người khác, nhào vào trong ngực anh. Nước mắt liền trào chảy xuống: "Em cảm thấy giống như đang nằm mơ, đây không phải là giấc mộng đi!"

Trần Nặc cười rộ lên, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn một cái.

Cuối cùng Nguyễn Tiểu Noãn xác định, không phải là mộng!

Từ ngày này bắt đầu, anh và cô, chân chính trở thành người nhà, hoàn toàn thuộc về nhau! .
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 271: Chuyện vui vẻ nhất toàn thế giới
Editor: trucxinh0505

Sau khi về đến nhà, Trần Nặc nói muốn đem cất chứng nhận kết hôn cho chắc, Nguyễn Tiểu Noãn vội vàng nói: "Chờ một chút, em chụp một kiểu ảnh đã!"

Dưới yêu cầu của cô, Trần Nặc cùng cô đều cầm một quyển chứng nhận này, hai người dùng tay làm biểu tượng hình trái tim, dùng điện thoại chụp lại.

Sau đó, Trần Nặc chứng nhận kết hôn đi cất, Nguyễn Tiểu Noãn thì đắc ý đem ảnh chụp truyền vào vòng bạn bè, viết kèm một hàng chữ bên trên.

"Từ hôm nay trở đi, tớ liền vinh dự trở thành Trần phu nhân rồi nha! Chồng yêu, I love You!"

Vừa đúng Trần Nặc trích dẫn trả lời, "Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều, vợ yêu dấu."

Một câu nói kia làm cho tâm Nguyễn Tiểu Noãn liền mở rộng, nhào tới meo meo meo hôn anh chụt chụt.

Một lát sau, tin tức của hai người liền nổ tung, vô số tin nhắn được chuyển tới.

Kha Thi Thi: "! ! ! ! Tiểu Ấm, cậu thế mà nhanh vậy liền lĩnh chứng cùng Trần Nặc rồi, oa! Tớ phải nhanh chuẩn bị hồng bao thôi!"

Hoắc Giai: "Trời ơi! ! ! Hai người các cậu âm thầm liền làm một cái tin tức lớn như vậy! Dọa lão nương nước uống cũng phun lên quần áo, các cậu bồi thường đi!

Nguyễn Tiểu Noãn nhắn lại: "Hì hì, tốt lắm, cậu muốn kiểu Á hay Âu, cứ việc nói!"

Hoắc Giai: "Thẻ một bộ quần áo này cậu biết bao nhiêu tiền không hả?"

Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Không có việc gì, tỷ tỷ bồi thường nổi mà!"

Hoắc Giai: "Ó, thăng cấp lên bà Trần có khác nhỉ, nói chuyện đều một bụng tiền!"

Nguyễn Tiểu Noãn nói bổ sung: "Nhưng có điều kiện, cậu cần phải giảm béo trước đã, nếu không chờ cậu vừa đến trong tiệm, nhân viên hướng dẫn mua nói thẳng: "Thật xin lỗi, chỗ chúng tôi không có size của chị!"

Cậu nên làm cái gì? Đến lúc đó, tớ có tiền cũng không mua được đâu nha!"

Hoắc Giai: ". . .”

Sau đó cô nhắn riêng cùng Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Đúng rồi, ở trên mạng tớ thấy được mấy đầu 《Quy tắc Lão Công Tốt 》, đem về cậu đưa cho Trần Nặc nhà cậu xem thật kỹ một chút

"《Quy tắc Lão Công Tốt 》?"Nguyễn Tiểu Noãn hiếu kỳ, "Đó là cái gì vậy?"

Hoắc Giai nhắn qua: "Thứ nhất: Lúc lão bà mua sắm cần chủ động trả tiền, không thể keo kiệt. Thứ hai: Lão bà nấu cơm cần ca ngợi nhiều nhiều, không thể qua loa. Thứ ba: Lão bà phạm sai lầm phải ôn nhu trấn an, không thể chỉ trích lung tung. Thứ tư: Lúc lão bà tức giận cần chủ động cầu hoà, không thể không lý lẽ không nói chuyện. Thứ năm: Lúc Lão bà không ở phải thủ thân như ngọc, không thể trêu Hoa ghẹo Nguyệt. Thứ sáu: Lúc Lão bà thu lương nhất định phải đưa ra, không thể bớt xén. Thứ bảy: Lúc Lão bà không cần nhất định phải tạ chủ long ân, không thể dục cầu bất mãn. . .

Hoắc Giai thao thao bất tuyệt nói hồi lâu.

Xem đến phần sau, Nguyễn Tiểu Noãn phì cười một tiếng,: "Ngượng ngùng, bất thình lình tớ phát hiện, trừ một điều ra, Trần Nặc nhà tớ hoàn toàn phù hợp những《Quy tắc Lão Công Tốt 》này! Thậm chí còn ưu tú hơn, làm sao bây giờ? Ai nha, chỉ ngẫm lại người ta đã cảm thấy thật hạnh phúc rồi!"

Hoắc Giai hỏi: "Cái nào vậy?"

Nguyễn Tiểu Noãn vô liêm sỉ nói: "Chính là điều thứ bảy, mỗi lần thời điểm người ta nói không muốn rồi, lúc nào anh ấy cũng còn muốn còn muốn. . Ôi, thật sự là không có cách nào với anh ấy!"

Hoắc Giai: "Cậu, chẳng lẽ cậu không cho lão nương ăn thức ăn cho chó sẽ chết sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn: "Vạn nhất sẽ chết thì sao? Tớ cũng không dám mạo hiểm như vậy!"

Hoắc Giai: ". . ."

Trừ những thứ này ra, còn có một đống lớn để cho hai người "Phát kẹo mừng!"

“Trời đất" các loại nhắn lại.

Trần Nặc rất biết nghe lời, trong vòng bạn bè bắt đầu phát hồng bao, từ hồng bao "888 " đến đại hồng bao"188 88 ".

Trong lúc nhất thời, vòng bạn bè rất là náo nhiệt.

Cùng lúc đó, trong Trần Nặc điện thoại di động cũng không ngừng leng keng vang lên.

Tất cả đều từ nhân viên nói chuyện phiếm trong nhóm chat QQ, liên tiếp.

Trần Nặc mở ra vừa nhìn, không biết tin tức anh lĩnh chứng sao lọt vào đây, giờ phút này các công nhân viên đều đang nghị luận chuyện này

"A a a a a a Trần đổng thật cùng bạn gái lĩnh chứng rồi!"

"Tôi so Trần đổng lớn hơn mấy tuổi, cậu ấy đã kết hôn mà tôi vẫn còn độc thân, ô ô ô. ."

"Còn trẻ như vậy liền kết hôn, chẳng lẽ là thiểm hôn sao? Có thể quá vội vàng hay không. . .

"Tôi là đồng hương Trần đổng ở sở thành phố, tôi nghe nói anh ấy cùng bạn gái là bạn học cao trung, đã nói chuyện này nhiều năm rồi, cảm giác luôn rất tốt. Mấy năm trước lúc thi đại học anh ấy hướng bạn gái thổ lộ nữa!"

"Trời đất? ? Là thật hay giả vậy? Tìm tin tức kết nối!"

Người trước đó nói là đồng hương cùng Trần Nặc phát mấy đầu kết nối.

"Nghe nói bạn gái Trần đổng là nhất kiến chung tình với anh ấy, sau đó theo đuổi, vẫn luôn ba năm, thậm chí đuổi tới đại học Bắc đô luôn."

"Không không không, thực ra Trần đổng cũng đối với cô ấy vẫn luôn rất đặc biệt, nghe nói thành tích sơ trung cô ấy không tốt, về sau có thể thi đậu Bắc đô đại học, không thể bỏ qua công lao Trần đổng!

Chỉ là Trần đổng không muốn cô ấy phân tâm cho nên luôn luôn không đáp ứng cô ấy theo đuổi."

"Cho nên, thật ra cái này không phải nhất kiến chung tình, mà là hai bên cùng thầm mến, tôi chờ em lớn nói chuyện yêu đương?"

"Đây là chuyện yêu đương thần tiên gì vậy, tôi đau lòng.

"Tên cẩu độc thân tôi thật hâm mộ, cảm giác ăn phải một tấn quả chanh.”

". . .Tôi chúc phúc bọn họ Bách Niên Hảo Hợp, hy vọng có thể dính chút tiên khí yêu đương, sớm thoát cô đơn một chút!"

"Tôi cũng chúc phúc."

Bên trong khung chat, lời chúc phúc không ngừng nhấp nhô, trực tiếp quẹt màn ảnh. Trần Nặc cười cười, dùng tài khoản nhắn tin lên: "Mọi người khỏe, cám ơn mọi người chúc phúc cho tôi và cô dâu. Tháng này, công ty phát cho mọi người thêm một tháng lương làm hồng bao."

Nháy mắt trong nhóm trò chuyện nổ tung trời.

"Trần đổng trâu bò!"

"Quá đẹp rồi a a a a a!"

"Tôi lại chúc ngài sớm sinh Quý Tử, đến lúc đó, lại phát một lần hồng bao!"

Để ăn mừng lĩnh chứng, ban đêm, Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn ra ngoài ăn một bữa, cô gái nhỏ còn uống mấy chén rượu vang. Sáng ngày thứ hai, sắc trời sáng rõ.

Cả phòng loạn thành một đống.

Trần Nặc tỉnh, mở mắt ra, đầu cô gái nhỏ đang chôn ở hõm vai anh, ngủ rất ngọt, mấy sợi tóc theo gò má rơi xuống.

Anh vươn tay, cẩn thận từng li từng tí vén mấy sợi tóc kia lên cho cô.

Cảm giác được có người động vào mình, cô cũng mở mắt ra, còn mang theo mơ màng, dưới ánh sáng bên ngoài cửa sổ rọi vào, đôi con ngươi màu hổ phách phát ra mỹ lệ lại mê người.

Cô híp mắt, bộ dáng hơi chút hờn dỗi, cọ xát trên vai anh sau đó mềm nhũn nói: "Chồng à, anh tỉnh rồi?"

Trần Nặc "Ừm." một tiếng đáp lại.

"Ừm. . Vừa rồi em nằm mộng, mơ tới chúng ta đi Dân Chính Cục lĩnh chứng, Nguyễn Tiểu Noãn một mặt ước mơ cười nói, "Còn có thật nhiều người chúc phúc chúng ta đó!"

Trần Nặc nở nụ cười: "Không phải là mộng, là thật."

Nghe lời này một cái, Nguyễn Tiểu Noãn mở to hai mắt.

Mấy giây sau, khóe miệng cô chậm rãi cong lên, mắt to cũng sáng lên lấp lánh như ánh sao, bên trong đong đầy kinh hỉ cùng vui vẻ không cách nào hình dung.

" Đúng ! Em nhớ rồi, anh đã là chồng hợp pháp của em!" Thì ra không phải là mộng, thật là vui vẻ!

Đây quả thực là chuyện vui vẻ nhất toàn thế giới!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 272: Chuyển nhà mới
Editor: trucxinh0505

Trần Nặc đưa tay vuốt gương mặt non mềm cô, khóe môi câu lên, "Mau rời giường đi! Hôm nay chúng ta còn có việc cần hoàn thành!"

Nguyễn Tiểu Noãn tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Đi chọn nhà mới của chúng ta." Trần Nặc nói, "Xem như đưa cho em quà lĩnh chứng!"

Nguyễn Tiểu Noãn kinh ngạc, hơi mở to ánh mắt: "Nhà mới? Nhà gì mới vậy?"

"Anh dẫn em đi xem liền biết thôi."

Tuy bây giờ hai người đang ở trong căn nhà thuộc tiểu khu, địa lý vị trí, bảo an đều tốt, nhưng dù sao không phải là biệt thự, khó tránh khỏi có người đến người đi.

Đối với Trần Nặc bây giờ mà nói, ngoài an toàn, các loại vấn đề riêng tư, cũng cần một chỗ riêng biệt.

Cho nên, anh dự định đổi một ngôi nhà khác.

Đoạn thời gian trước, anh nhờ người chạy xem khắp thủ đô, rốt cuộc tìm được mấy bộ biệt thự thỏa mãn yêu cầu của anh, đang rao bán, hiện tại để cho Nguyễn Tiểu Noãn tự mình đi chọn một bộ cô thích.

Qua nửa ngày, rốt cục Nguyễn Tiểu Noãn mới hiểu rõ ý tứ Trần Nặc, lập vui mừng hôn một cái trên mặt anh: "Thật tốt, em lập tức rời giường.”

Sau mấy ngày, hai người đều xem qua mấy bộ nhà, Nguyễn Tiểu Noãn chọn trúng một bộ thích nhất trong đó.

Sau đó, lại tốn hơn một tháng tiến hành sửa chữa.

Nhà có ba tầng lầu, phòng ngủ thật to cùng Nhà vệ sinh thật to, bồn tắm lớn, có một cái sân rộng có hồ bơi cùng bàn đu dây, còn có Hoa Viên lớn cùng nhà để xe, tóm lại, những gì Nguyễn Tiểu Noãn nghĩ tới đều có cả.

Sau khi sửa chữa xong, hai người liền dời vào ở.

Cô gái nhỏ chỉnh lý xong nhà mới, đi khắp nơi trong phòng, sờ đông sờ tây nhìn, chỗ nào cũng cảm thấy thích ghê gớm.

Bất quá, rất nhanh cô liền bắt đầu ưu sầu: "Phòng ở lớn như vậy, muốn vệ sinh vệ sinh mà nói, nhất định rất khó đi!"

Trần Nặc cười: "Đừng lo lắng, dọn dẹp vệ sinh có một dì, mỗi tuần sẽ đến quét dọn hai lần."

Lúc này Nguyễn Tiểu Noãn mới yên tâm.

Cô lại cầm điện thoại di động lên chụp hình khắp nơi, gửi cho Hoắc Giai cùng Kha Thi Thi tân phòng của mình và Trần Nặc, hai bên còn nói qua này nọ.

Không bao lâu, cô tản bộ đến lầu hai xem phòng ngủ chính, phòng tắm.

Nội thất đều tinh mỹ, diện tích đều rất lớn.

Tầm mắt Nguyễn Tiểu Noãn rơi vào bên trong cái bồn tắm lớn kia, tròng mắt nhanh như chớp vòng vo mấy lần.

"Hắc hắc" cô đi ra ngoài kéo Trần Nặc đi vào, chỉ cái bồn tắm lớn, nũng nịu nói với Trần Nặc: "Chồng à, anh mau nhìn xem cái này.

Trần Nặc nhướn mày, cố ý hỏi: "A, bồn tắm lớn, thế nào?"

Nguyễn Tiểu Noãn làm nũng nói: "Đương nhiên em biết rõ đây là bồn tắm lớn, anh thấy nó, không có liên tưởng chút gì sao?"

Trần Nặc: "Liên tưởng cái gì?" Nguyễn Tiểu Noãn cắn môi, tiến đến bên tai anh, lặng lẽ nói mấy chữ.

Mấy mươi phút sau.

Trần Nặc cầm bọc kín cô gái nhỏ ôm ra, đặt lên giường, bản thân ngồi ở bên cạnh, ngón tay thon dài cầm khăn mặt, giúp cô lau tóc dài ẩm ướt.

Động tác của của anh không nặng không nhẹ, vừa đúng, Nguyễn Tiểu Noãn nằm ở trên đùi anh, bởi vì quá mức hài lòng, không tự chủ được nhắm nghiền hai mắt, bộ dáng lười biếng, rất giống một con mèo nhỏ muốn nghỉ ngơi.

Trần Nặc nhìn cô từ từ nhắm hai mắt, liền hỏi: "Mệt mỏi sao?"

"Không có." Cô nửa híp đôi mắt còn chưa tiêu tán xong tan mờ mịt, uể oải nói, "Là quá thư giãn. . .”

Trần Nặc nở nụ cười, động tác cũng không có ngừng.

Chốc lát sau, đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn anh, hưng phấn nháy mắt mấy cái, "Đúng rồi lão công, anh có biết trong phòng thứ gì đặc biệt nhất không?"

Trần Nặc không biết cô lại nghĩ tới cái gì, rất phối hợp hỏi: "Thứ gì?"

"Là tấm gương!"

"Vì sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn chững chạc đàng hoàng nói: “Anh đứng trước mặt nó, đằng sau có thêm một người. Có đôi khi là một mảng kinh khủng, có đôi khi là cả hai cùng động."

Trần Nặc: " "

Hợp cách nữ tài xế lên đường!

"Hì hì hì ha ha, anh không nghĩ tới đi!" Nguyễn Tiểu Noãn cười đến thở không ra hơi, lại lộn mấy vòng trên giường, mang theo đắc ý nhào vào trong ngực anh: "Chồng à, cái giường này thật mềm nha, thật thoải mái! Tối nay chúng ta ngủ ở chỗ này đi!"

Trần Nặc cười một tiếng: "Đương nhiên."

Trong chớp mắt, lại là hai tháng đi qua.

Buổi sáng ngày này, Trần Nặc mở cửa phòng ngủ ra. Nhìn thấy cô gái nhỏ còn nằm ngủ, hôn một cái trên mặt cô, sau đó xích lại gần bên tai cô thấp giọng nói: "Đứa ngốc, rời giường thôi."

Nguyễn Tiểu Noãn cũng không mở mắt ra, lẩm bẩm nói, "A. . Chớ quấy rầy."

Giọng nam nhân trầm thấp: "Tám giờ hai mươi lăm phút."

"Tám giờ hai mươi lăm phút. . . Lông mi cô gái nhỏ rung động, cuối cùng mở mắt ra, biểu lộ có chút ngốc manh, bĩu môi nói, "Vậy thì thế nào? Chết em.”

"Sao?" Trần Nặc tựa ở bên giường, lười biếng cười nói: "Em sắp trễ rồi."

"A! ! ! ! !" Cô gái nhỏ bỗng trừng lớn hai mắt, sau khi kinh hô một tiếng, trực tiếp ngồi dậy từ trên giường. Sau đó luống cuống tay chân nhảy xuống, "Vì sao không gọi em dậy sớm một chút! Đây là ngày đầu tiên em đi làm đó! ! !"

Cô mới vừa tìm được một công việc trợ lý tại một công ty biên kịch truyền thông, hôm nay là ngày đầu tiên chính thức đi làm.

Trần Nặc cười nhàn nhạt: "Hôm qua anh hỏi qua em, muốn gọi dậy sớm một chút hay không, em nói tự em có thể dậy!"

Nguyễn Tiểu Noãn phát điên cột tóc: "Em nhớ đã cài đồng hồ báo thức! Chuyện gì xảy ra chứ?"

"Đã báo qua."

Trần Nặc nhắc nhở cô, sau đó em đưa tay tắt nó."

Nguyễn Tiểu Noãn “…”

Cô trừng mắt Trần Nặc, bắt đầu biện luận lung tung, "Đều do anh, đêm qua chơi đùa muộn như vậy mới ngủ! Làm hại em buổi sáng dậy không nổi!"

"Vâng vâng vâng, đều là lỗi của anh." Trần Nặc thuận miệng nói.

Cô gái nhỏ gấp đến độ gọi ô ô ô: "Xong xong, ngày đầu tiên đi làm sắp trễ rồi!"

Trần Nặc lười biếng cười: "Anh lái xe đưa em đi."

"Được." Cô nhảy xuống giường, chạy đi Nhà vệ sinh.

Sau năm phút, cô liền rửa mặt xong, ăn mặc chỉnh tề, đơn giản váy xếp nếp đen phối với áo thun trắng, chân mang giày da cao gót màu đen, lại tốn năm phút trang điểm nhẹ.

Cô chạy đến nhà ăn, cầm một miếng Sandwich cùng một hộp sữa trên bàn, sau đó đeo ba lô đen lên lưng, liền cùng Trần Nặc đi ra cửa.

Trần Nặc đi ra nhà để xe, lái chiếc Rolls-Royce vừa mua ra.

Trên đường, thừa dịp Trần Nặc lái xe, cô đem Sandwich cùng sữa hộp giải quyết, lại lấy son môi cùng kính trang điểm trong túi xách ra, tô bổ sung lại một chút, lại chỉnh sửa tóc và quần áo một chút.

Mắt thấy khoảng cách nơi làm việc còn một đoạn đường ngắn, Nguyễn Tiểu Noãn nhìn thời gian một chút, thở ra một hơi: "May mắn, còn kịp!"

"Chồng à, anh ngừng ở chỗ này đi!" Cô nói một tiếng.

Trần Nặc nói: "Còn chưa tới mà."

"Ở đây là được rồi." Nguyễn Tiểu Noãn nói, "Em mới vào làm, phải khiêm tốn một chút, xe này này của anh quá làm người khác chú ý!"

Nói xong, cô liền mở cửa xuống xe, dùng tốc độ trăm mét chạy nước rút mang giày cao gót, chạy cực nhanh.

Trần Nặc đem cánh tay đặt ở trên tay lái, ánh mắt luôn dõi theo cô, thẳng đến thân ảnh của cô biến mất trong mắt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 273: Bởi vì em ưa thích con người của anh ấy
Editor: trucxinh0505

Nguyễn Tiểu Noãn thở phì phò, bước nhanh chạy đến thang máy cao ốc, trước hết bấm nút, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm số nhảy trên đó.

Số nhảy đến "3" nhảy tới "4", lại nhảy đến "5 " Mỗi một lần, đều dừng lại một hồi lâu.

Nguyễn Tiểu Noãn: " "

Cô cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, mở to mắt nhìn, chớp chớp mấy cái: chỉ còn lại có hai phút đồng hồ.

Phòng làm việc tại phòng mười.

Cô gái nhỏ cắn răng một cái, nắm nắm tay nhỏ: "Cố lên! Nguyễn Tiểu Noãn, mình có thể làm được! Mình có thể!"

Bước nhanh chạy về phía thang bộ, trừng trừng trừng nhìn bắt đầu chạy đi lên.

Một lát sau, Nguyễn Tiểu Noãn thở hổn hển cuối cùng bò lên lầu mười.

"A a a a a a, hi vọng còn kịp!"

Nguyễn Tiểu Noãn dùng toàn bộ sức mạnh sau cùng, chạy về phía cửa máy cà thẻ.

Giọt --- Cô gái nhỏ nhìn thời gian, khóc không ra nước mắt: "9:00 -? Mình cũng quá xui xẻo đi!"

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa một nữ nhân mặc váy đột nhiên đi tới, khoảng ba mươi tuổi, nghiêm mặt nói: "Em là trợ lý biên kịch mới tới đúng không, ngày đầu tiên liền đến trễ rồi? Em có muốn làm cái công việc này hay không vậy!"

Nguyễn Tiểu Noãn: “”

Nữ nhân này, là một người biên kịch thâm niên, tên là Jenny, hiện tại vừa tròn 30 tuổi, chưa lập gia đình, làm việc cũng coi như có chút danh khí, viết qua hai bộ kịch ti vi, mà Nguyễn Tiểu Noãn được an bài đi theo cô ta, làm phụ tá cho cô ta.

"Cô Kiều à, hôm nay em chút ít ngoài ý muốn, ngày mai em tuyệt đối sẽ không đến muộn ạ."

Nguyễn Tiểu Noãn vội vàng nói xin lỗi.

Jenny hai tay vòng trước ngực, ánh mắt quét Nguyễn Tiểu Noãn trên dưới vài lần, ngữ khí rất là khinh miệt: "Em phải nhớ kỹ, bản thân em đều không có một chút kinh nghiệm soạn giả, tôi xem em ở phân thượng hệ văn đại học Bắc đô, mới đồng ý công ty chọn em."

"Em có biết bao nhiêu học sinh tốt nghiệp Biên Đạo trong những cái hệ kia, cũng phải cúi đầu muốn cái cơ hội này sao?"

"Nếu như lại có lần thứ hai, lập tức xéo ngay cho tôi!"

Nguyễn Tiểu Noãn ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, lộ ra một cái mỉm cười to lớn, "Cô Kiều yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng học tập, làm việc!"

Tuy thái độ Jenny không tốt, nhưng cô gái nhỏ không thèm để ý chút nào.

Bản thân vốn đến trễ, đối phương lại là lãnh đạo, phê bình vài câu thì có làm sao?

Cô cũng không phải trái tim pha lê chịu không được nửa giờ phê bình!

Thấy thái độ cô nhu thuận, sắc mặt Jenny dễ nhìn một chút, xoay người, hất cằm lên như nữ vương cao ngạo, âm thanh giày cao gót cộp cộp đi về văn phòng mình, đồng thời nhẹ nhàng ném một câu qua nữ nhân bên cạnh: "Tiểu Chu, cô ta liền giao cho cô mang. Còn có, mười giờ rưỡi muốn mở hội thảo luận kịch tình mới nhất, nhớ kỹ quét dọn phòng họp tốt trước khi họp!"

Nữ nhân kia vội vàng đồng ý.

Chờ Jenny tiến vào văn phòng, cô ta mới đi đến bên người Nguyễn Tiểu Noãn, hướng cô tự giới thiệu mình: "Chị gọi Chu Ngọc Hoa, cũng là trợ lý biên kịch cho cô Kiều, em có thể gọi chị là Ngọc Hoa tỷ. Trong lúc em thực tập, chị phụ trách mang em."

Nữ nhân này đại khái ba lăm ba sáu tuổi, mặt ngựa, trên mũi còn có một cái nốt ruồi to.

Nguyễn Tiểu Noãn bận bịu khách khí kêu một tiếng: "Ngọc Hoa tỷ."

Chu Ngọc Hoa dẫn cô đi vào góc một bàn làm việc.

"Nơi này chính là vị trí của em, nhớ kỹ."

Nguyễn Tiểu Noãn: "Vâng, em nhớ kỹ."

Chu Ngọc Hoa lộ ra một cái cười: "Được rồi, vừa rồi cô Kiều gọi chúng ta quét dọn phòng họp một chút, em đi cùng chị. Nhớ kỹ, những công việc này cũng là công việc trợ lý phải làm, nhất là người mới tới như em, vốn không có cái năng lực gì, phải tiếp nhận mọi công việc mới có thể mau sớm trưởng thành."

Nguyễn Tiểu Noãn điên cuồng gật đầu: "Vâng vâng, chị nói đúng."

Trong phòng họp, Chu Ngọc Hoa ở nơi đó không ngừng chỉ huy Nguyễn Tiểu Noãn làm việc, một hồi để cho cô quét rác, một hồi để cho cô lau bàn sạch sẽ, một lát. . .

Nguyễn Tiểu Noãn làm việc vô cùng nghiêm túc.

Chu Ngọc Hoa nói chuyện phiếm cùng cô: "Em thật là tốt nghiệp hệ văn trong đại học Bắc đô sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười nói: "Đúng vậy ạ!"

"Ngành trung văn đại học Bắc đô tới làm biên kịch trợ lý sao?" Ngữ khí Chu Ngọc Hoa quái dị, "Có thể hỏi em chút vì sao hay không? Em rõ ràng có thể tìm được công việc so với công việc này tốt hơn nhiều!"

Động tác Nguyễn Tiểu Noãn lau bàn dừng một chút, sau đó lần thứ hai mỉm cười, mắt to tỏa sáng lấp lánh: "Bởi vì, đây là giấc mộng của em."

Chu Ngọc Hoa liếc mắt, cười lạnh vài tiếng.

Đầu năm nay, còn có người mộng tưởng làm soạn giả sao? Rõ ràng có thể tìm được công việc có "Tiền đồ" trong "Tiền đồ", chạy tới làm trợ lý biên kịch làm gì.

Cũng đúng, cô bé này, hẳn trong lòng cảm thấy "Biên kịch" cái nghề nghiệp rất thần bí, rất có cảm giác nghệ thuật đi. . A, quả nhiên là đứa trẻ không có trải qua xã hội đánh đập. . . .

Chờ cô bé thật tiếp xúc đến chỗ sâu cái vòng này, sẽ biết hiện thực tàn khốc cỡ nào.

Cho dù là sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc đô cũng giống vậy, vẫn là ngu xuẩn như vậy.

Xem ra, có thể lên bắc đại cũng không nhất định là một người thông minh.

Không phải người lý tưởng chủ nghĩa, chính là đọc sách đến choáng váng. . Chu Ngọc Hoa nghĩ như vậy, ánh mắt khinh miệt lướt qua trên người Nguyễn Tiểu Noãn, sau cùng tầm mắt rơi vào nhẫn kim cương bên trên tay trái cô.

Cái nhẫn kim cương này là Nguyễn Tiểu Noãn cùng Trần Nặc mua sau đó, kiểu dáng tương đối đơn giản, hạt kim cương không tính rất lớn, chỉ một cara thôi, nhưng độ tịnh cũng rất tốt, theo động tác Nguyễn Tiểu Noãn, thỉnh thoảng chiết xạ ra ánh sáng óng ánh.

Chu Ngọc Hoa nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia, lần thứ hai âm thầm nhếch miệng.

Lấy ánh mắt cô nhìn, chiếc nhẫn kim cương này nếu là chính phẩm, ít nhất phải mấy chục vạn.

Người mua được nhẫn kim cương như này, làm sao có khả năng tới làm trợ lý biên kịch chứ? Không cần phải nói, nhất định là mấy kiểu mô phỏng không thể nghi ngờ.

Thế là, cô có vẻ như tùy ý nói: "Chị nhìn thấy tư liệu cá nhân em viết là đã kết hôn rồi.”

Nguyễn Tiểu Noãn vừa bàn, vừa cười nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, em đã kết hôn!"

Chu Ngọc Hoa cười cười, cố ý nói ra, "Nhìn dáng dấp, công ty của chúng ta có không ít nam đồng nghiệp, có đầy ý xấu! Thời điểm em tới khảo hạch, cũng rất nhiều người chú ý đến em!"

Nguyễn Tiểu Noãn cười một cái, không có tiếp lời.

Chu Ngọc Hoa lại một khuôn mặt bát quái hỏi: "Chồng của em làm cái gì? Người địa phương thủ đô sao? Năm thu nhập nhiều ít? Có xe có phòng không?"

Nguyễn Tiểu Noãn cười he he trả lời: "Chồng em là bạn học chung, cũng là người Sở thành phố, anh ấy học ở ban cao nhất, ngày thường đầu tư cổ phiếu gì đó, về phần thu nhập cụ thể năm…” Cô dừng một chút, nói tiếp: ". . . Em cũng không quá rõ ràng."

Thật xin lỗi, nhiều quá, thật cô không có rõ ràng!

Chu Ngọc Hoa lại lắc đầu không thôi, đáy mắt lộ ra được chê cười không che giấu: "Nghe em nói như vậy, cậu ta làm một lao động phổ thông đi? Nhìn dáng dấp, hẳn cũng không xe không nhà phải không? Chị thấy em xinh đẹp, điều kiện cũng không tệ, lại còn trẻ, không đến mức tìm chồng như thế này đi, em thấy thế nào?"

Nguyễn Tiểu Noãn ngừng động tác lại, quay đầu nhìn qua Chu Ngọc Hoa, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc trả lời.

"Bởi vì em ưa thích anh ấy, thích con người anh ấy, cùng những điều kiện bên ngoài kia không quan hệ. Còn có, làm sao chị biết về sau chồng em sẽ không thành công chứ?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 274: Chồng của em
Editor: trucxinh0505

"Ưa thích?" Chu Ngọc Hoa giống như nghe được một chuyện cực kỳ buồn cười, hơi nở nụ cười nói, "Rốt cuộc là người trẻ tuổi, ý nghĩ ngây thơ. Ai, đừng trách chị mới quen biết sơ. Trước kia chị cũng từng nghĩ như vậy, cảm thấy tình yêu uống nước no bụng, mới vừa tốt nghiệp mang theo ước mộng, cùng bạn trai chạy đến thủ đô tung bay, thu nhập hai người cộng lại 1000 khối tiền, mỗi ngày chỉ cần có thể đi tàu điện, xe đạp, tuyệt không đón xe, đi bộ được liền đi bộ, người ta đưa đồ ngoại, từng bước tiến cao, mặc dù vậy, chị đối với tương lai tràn đầy ước mơ vô hạn, cảm thấy chỉ cần có cái gọi là ái tình thì sẽ tốt."

"Nhưng cái đó có hữu dụng gì đâu? Về sau chị mới phát hiện, cảm giác đối mặt hiện thực mới là thứ đồ chơi không đáng tiền nhất, bởi vì nó chị thường thường không chịu nổi một kích, chỉ có tiền, tiền, tiền, mới là quan trọng nhất."

"Em vẫn còn rất trẻ, chờ em trải qua nhiều chuyện, liền sẽ rõ ràng thôi! Có lẽ cảm thấy lời nói của chị khó nghe, lời thật khó nghe Thuốc đắng dã tật là vậy.

"Nữ nhân mà, cả đời sợ nhất là gả lầm người, nếu gả không tốt, còn không bằng không gả!"

Nguyễn Tiểu Noãn nghe được những lời này, tâm lý có chút không thoải mái, cười cười nói: "Ngọc Hoa tỷ, cám ơn chị nói cùng em những thứ này. Bất quá em cảm thấy chỉ cần hai người thật tâm yêu nhau, tiền sẽ không là vấn đề quá lớn."

"Bởi vì, thời điểm thật yêu một người, liền nhất định sẽ vì cho người đó cuộc sống tốt hơn mà cố gắng! Coi như không thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, chí ít nuôi sống gia đình hẳn không có vấn đề."

"Huống chi, chồng em rất yêu em, cũng rất biết làm việc kiếm tiền."

"Em cảm thấy, có thể gặp được anh ây là chuyện may mắn nhất đời này của em."

Chu Ngọc Hoa còn muốn nói điều gì, lúc này có một nữ đồng sự tiến vào, ngữ khí cô ấy có chút chua xót nói: "Được thôi, chị biết em nghe không vào, thời gian sẽ nói cho em biết hết thảy."

Nữ đồng sự kia tiến vào hảo tâm nhắc nhở Nguyễn Tiểu Noãn, nói Chu Ngọc Hoa đã gần bốn mươi, nhưng cả ngày chỉ muốn làm sao vỗ mông ngựa cấp trên, xưa nay không có nghĩ tới nâng cao tiêu chuẩn biên kịch bản thân, cho nên làm gần mười năm, vẫn là một trợ lý biên kịch.

Lại thêm trước đây cô ta từng bị thương tình cảm, dẫn đến đôi mắt càng mười phần bắt bẻ, điều kiện bản thân thế nào cũng không thể kết hôn. Cho nên, chỉ cần là trong công ty vãn bối kết hôn sớm, cơ bản đều bị cô ta âm dương quái khí qua, thậm chí làm cho mấy đôi hôn nhân không yên.

Cái nữ đồng sự kia cũng bị thua thiệt qua, cho nên mới tới nhắc nhở Nguyễn Tiểu Noãn.

Đối phương tổng kết lại nói: "Tóm lại người này chính là điển hình không ăn được nho thì nói nho xanh! Em ít nghe cô ta tốt hơn!"

Nguyễn Tiểu Noãn cười cười với cô ta, nói: "Em đã biết, cám ơn chị!"

Chờ nữ đồng sự kia đi rồi, cô mới vuốt vuốt mi tâm, thở dài thườn thượt một hơi.

Lúc này mới ngày đầu tiên, lại nhiều chuyện như vậy. . .

Thật không nghĩ tới so ở đại học phức tạp hơn nhiều!

Cô gái nhỏ hít sâu một hơi, tay nắm chặt quyền nói với chính mình: "Mình tới là học đồ, những chuyện khác, cũng không có quan hệ gì với mình!"

Ngày đầu tiên cuối cùng kết thúc.

Thực ra công việc trợ lý biên kịch rất nhiều, đương nhiên lấy tư lịch Nguyễn Tiểu Noãn bây giờ, cũng chỉ có thể làm chút việc vặt, tỉ như ghi chép một chút thảo luận hội nghị, In ấn chút văn kiện gì đó.

Sau khi tan việc, Nguyễn Tiểu Noãn cùng Chu Ngọc Hoa cùng đi thang máy xuống lầu một.

Cách đó không xa, có mấy nữ nhân đi trước mặt cô, châu đầu ghé tai, thảo luận điện ảnh mới nhất, thời trang cùng chuyện bát quái.

Một nữ nhân trong đó bất thình lình hai mắt tỏa ánh sáng, tầm mắt nhìn về một chỗ, hưng phấn nói: "Trời ạ, mọi người xem bên kia, cậu trai kia rất đẹp trai nha!"

"Chỗ nào chỗ nào vậy?"

Nghe được có suất ca, các nữ nhân đều kích động.

Nữ nhân kia đưa tay một chỉ, "Chính là người đứng ở nơi đó, vừa cao lại đẹp trai, trong tay còn cầm hoa kìa!"

Mấy cái nữ nhân còn lại theo tay cô gái kia chỉ, nhìn lại, sau đó mặt mũi đều tràn đầy mê trai.

"Trời ơi, cậu trai này nhan sắc thật giống thần tin, sẽ không phải là ngôi sao nào đi!"

"Làm sao có khả năng, ngôi sao đi ra ngoài mà không mang kính râm cùng khẩu trang chứ?"

"Không xong rồi, tôi phải lấy điện thoại ra chụp một tấm trước đã!"

"Nhìn hoa hồng trong tay anh ta, là muốn đem tặng cho ai vậy?"

"Oa, không phải bạn gái cũng là lão bà, dù sao không phải chúng ta."

"Các người nhìn quần áo trên người cậu ta không, giá cả hàng hiệu đó, a a a a a!"

"Vừa đẹp trai, có tiền lại lãng mạn! Nếu có một bạn trai như vậy tốt biết bao nhiêu!"

"Đừng có nằm mộng, nhìn như thế này sao được làm bạn gái nhà người ta."

Thanh âm mấy nữ nhân nghị luận theo cơn gió, bay vào tai Nguyễn Tiểu Noãn cùng Chu Ngọc Hoa.

Nhìn bộ dáng các cô kích động, Chu Ngọc Hoa cũng không nhịn được dâng lên một chút hiếu kỳ.

Ánh mắt theo phương hướng các cô gái nhìn lại.

Sau đó, cô ta cũng ngây người.

Nam nhân kia cách đó không xa, dáng dấp thật là đẹp trai, với lại khí chất dáng người tuyệt đối, phải nói là "Ngọc thụ lâm phong" để hình dung, giống vai nam chính trong kịch ti vi đi ra, còn có một thân quần áo kia. . . .

Trách không được những nữ nhân này kích động như vậy!

Bất quá, trong tay đối phương ôm một chùm hoa hồng, hiển nhiên là hoa đã có chủ. . . Tâm lý Chu Ngọc Hoa chua chát, cũng không biết nam nhân này đang đợi ai đây?

Quả nhiên giống cách nói các cô gái kia, nam nhân tốt cũng là của người khác!

Cô ta vừa nghĩ đến đây, đột nhiên cảm giác được Nguyễn Tiểu Noãn đi ở sau lưng, bất thình lình cước bộ tăng nhanh.

Chu Ngọc Hoa vô ý thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt cô gái nhỏ sau lưng mang ngượng ngùng cùng nụ cười mừng rỡ, dưới chân giẫm giày cao gót cao mấy phân, tạch tạch tạch vọt tới phía trước, rất giống một cơn gió mạnh thổi qua bên cạnh cô.

Sau đó, cô ta tiếp tục nhìn, Nguyễn Tiểu Noãn lấy thế chạy nhanh như chớp, trực tiếp chạy đến trước mặt người đàn ông kia.

Một giây sau, cô ngọt ngào kêu một tiếng: "Chồng à! Làm sao anh tới rồi!"

Nam nhân cũng nhìn cô cười, cười đến suất khí lại ôn nhu, "Tới đón em tan ca! Buổi tối gió lớn ngồi xe không tiện!"

Nguyễn Tiểu Noãn mặt mày hớn hở: "Oa, anh nghĩ thật chu đáo nha!"

Một giây sau, cô liền nhào tới trong ngực Trần Nặc.

Trần Nặc đưa ôm lấy cô, lại vo vài vòng tại chỗ, toàn bộ quá trình một mạch như nước chảy mây bay.

Người bốn phía nhìn thấy một màn này đều ngây ngốc một hồi lâu.

Nguyễn Tiểu Noãn xấu hổ đem đầu chôn ở trong ngực anh gọi lên: "A, bị nhiều người thấy, mau buông em xuống!"

Trần Nặc buông cô xuống.

Nguyễn Tiểu Noãn mặt ửng hồng, đột nhiên chú ý tới mặt mày Chu Ngọc Hoa đờ đẫn.

Chu Ngọc Hoa lắp bắp hỏi: "Cậu ta là chồng em à?"

Nguyễn Tiểu Noãn có chút ngượng ngùng cười: "Ngọc Hoa tỷ, giới thiệu một chút, anh ấy là chồng em.

Sau đó, cô nắm tay Trần Nặc nói: "Chồng à, chúng ta đi thôi."

Chu Ngọc Hoa:! ! !

Chu Ngọc Hoa nhìn bóng lưng Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn, trong đầu rối bời.

Cái này cùng trong đầu cô ảo tưởng Nguyễn Tiểu Noãn vì tình yêu gả cho tiểu tử nghèo nàn, hoàn toàn khác nhau! Cái này cùng cô tưởng tượng chênh lệch quá xa rồi!

Hư hết rồi, nhất định là chua chết đi được!

Vì sao người ta có thể gả tốt như vậy? !

Quả nhiên, người như vậy chỉ là chồng của người khác thôi sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,676
Điểm cảm xúc
5,210
Điểm
113
Chương 275: Em không có tay
Editor: trucxinh0505

Trần Nặc nắm tay Nguyễn Tiểu Noãn qua đường góc bên kia.

Xe anh ngừng ở chỗ ấy.

Trước khi lên xe. Hai người đi tiệm bên cạnh mua hai chén trà sữa, một phần bánh trứng gà.

Sau khi lên xe, Nguyễn Tiểu Noãn đặt chén trà sữa xuống, hai tay nhỏ nắm thành quả đấm, đặt hai bên gương mặt, học Con mèo nhỏ, giả ngây thơ hướng Trần Nặc nói: "Chồng miu miu, anh có biết vừa rồi anh cực kỳ đẹp trai hay không."

Trần Nặc bật cười, đưa tay gõ trán cô, "Anh ngày nào mà không đẹp trai chứ? Tranh thủ thắt chặt dây an toàn đi!"

Nguyễn Tiểu Noãn nũng nịu: "Ừm. . Không được, em không cài được, anh cài cho em đi!"

Trần Nặc: "Tay em đó chi."

Cô gái nhỏ đem hai cánh tay giấu phía sau, ngẹo đầu, "Không có, tay của em bất thình lình biến mất rồi! Cạc cạc cạc, cho nên anh phải cài giúp em!"

Mặt mũi Trần Nặc tràn đầy cưng chìu nhìn cô, chồm người qua, đưa tay kéo dây an toàn khoá lại.

Thừa dịp thân thể anh ghé qua, Nguyễn Tiểu Noãn liền đưa miệng lên, vừa nhanh vừa chuẩn hôn một cái, sau đó cười khà khà khà khà không ngừng.

Trần Nặc: "Đừng làm rộn!"

Nguyễn Tiểu Noãn hô: "Em hôn chồng em mà không được sao?"

Trần Nặc thản nhiên liếc mắt nhìn cô: "Em là muốn anh lát nữa tìm một chỗ không người, tử hình em trong xe sao?"

"Ây. . . Cô gái nhỏ lập tức nổi giận, mắt châu không ngừng đảo, ngượng ngùng nói: "Về nhà hôn lại, về nhà hôn lại."

Trần Nặc thắt chặt dây an toàn cho cô xong, ngồi thẳng người trở lại, đột nhiên nói, "Anh cảm thấy cái ý nghĩ vừa rồi không sai. Chúng ta giống như chưa thử qua.”

Nguyễn Tiểu Noãn: "! ! ! !"

Cô bị dọa đến vội vàng khoát tay, "Không cần thử đâu!"

Chỉ ngẫm lại hình ảnh kia. . . Cũng kích thích trái tim nhỏ bé của cô rồi! Con nít cạp cạp, không tiếp thụ được!

"Sợ rồi sao. Lần sau thành thật một chút, trước mọi người câu dẫn anh." Trần Nặc cười, khởi động xe.

Nguyễn Tiểu Noãn ôm lấy trái tim nhỏ đập loạn của mình, mắt đầy ngượng ngùng lườm liếc anh, "Hừ, người ta chỉ là rất thuần khiết hôn một cái thôi, anh đã cảm thấy là câu dẫn rồi à? Cả ngày nghĩ đến chuyện như thế, đàn ông các anh nửa dưới là thân động vật mà!"

Trần Nặc: ". . ." Anh khởi động xe, đồng thời hỏi: "Ngày đầu tiên chính thức đi làm, cảm giác thế nào?"

"Còn tốt." Nguyễn Tiểu Noãn cầm trà sữa hút lấy, "Không nghĩ tới việc cần phải làm trợ lý biên kịch nhiều như vậy. Bất quá cũng không phải việc tốn thể lực gì, chỉ là những chuyện lung tung mà thôi."

Cô không nhắc đến về Chu Ngọc Hoa.

Trần Nặc nói: "Nếu không quen thì không cần làm nữa."

"Không sao, mấy ngày thích ứng sẽ quen thôi."

Một lát sau, Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Đúng rồi chồng à, anh biết không mấy nữ nhân kia vừa rồi không ngừng vụng trộm thảo luận về anh, hừ, anh nhớ kỹ, về sau xuất đầu lộ diện phải che khuôn mặt đi, nếu không nữ nhân đu theo anh quá nhiều, em thực không yên lòng."

"Trần Nặc nói, "Anh suất khí như vậy, dùng cái gì cũng không che được."

"Vậy làm sao bây giờ?" Nguyễn Tiểu Noãn nghiêm trang chau mày, đưa tay rút rút tóc anh, mặt lộ vẻ suy tư: "Không bằng anh cạo trọc đầu, để lại ba chỏm, giả mạo người xuất gia được không?"

Trần Nặc: ". ."

Nguyễn Tiểu Noãn lại lắc đầu, tự nhủ nói: "Không nên không nên, đàn bà bây giờ, cho dù là hòa thượng, dáng dấp đủ đẹp trai đều không buông tha!"

Trần Nặc: "."

Thời điểm xuống xe, Nguyễn Tiểu Noãn đặt tay ở sau lưng, miệng nói: "Chồng à, người ta không có ta, anh giúp em mở khóa an toàn ra đi. Còn muốn ôm em xuống xe, về nhà còn muốn đút em ăn cơm. . ."

Trần Nặc nhìn cô, đột nhiên ngoắc ngoắc bờ môi: "Nhìn em thế này, làm cho anh nghĩ đến một câu nói."

Nguyễn Tiểu Noãn hiếu kỳ: "? ? ?"

Trần Nặc nói: "Bà xã tàn tật nhiều năm, ông xã không rời không bỏ!"

Nguyễn Tiểu Noãn: “…”

Sau đó, Trần Nặc vươn thân mình cao lớn qua.

Không có giúp cô mở dây an toàn ra, mà là trực tiếp ôm eo cô, tiếp cuối xuống hôn cổ cô, trên gương mặt tuấn dật khóe miệng treo nụ cười yếu ớt, nói nhẹ bên tai cô, "Vừa mới nói qua, em chưa quên à? Có muốn thử một chút hay không?"

Khuôn mặt nhỏ Nguyễn Tiểu Noãn, trong nháy mắt đỏ ửng lên.

Cô cạc cạc cạc: "Không muốn!"

Trần Nặc nói: "Ở đây không có những người khác."

Nơi này là nhà để xe biệt thư, không có người ngoài.

"Cái đó, cũng không được, cô hô hào lắp bắp kháng nghị, nhưng rất nhanh, tiếng kháng nghị bị ngăn chặn. .

Thời điểm mười một, Trần Nặc nhận được điện thoại Lưu Chi Hoa.

Anh ta cùng Hoắc Giai đến thủ đô du lịch, thuận tiện hẹn Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn gặp mặt ôn chuyện cũ một chút.

Nói đến quan hệ hai người này hiện tại thật phức tạp, tóm lại là Lưu Chi Hoa kiên nhẫn, Hoắc Giai cũng không thoát khỏi được, nên cùng đi.

Có chút ý tứ một đôi oan gia.

Về phần Kha Thi Thi, sau khi tốt nghiệp cô trở về sở thành phố, cho nên không có cách nào tới, có hơi tiếc nuối.

Mấy người rất lâu không gặp nhau, Trần Nặc làm chủ, bao một ghế lô tiệm lẩu sinh ý rất tốt, chuẩn bị vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm.

Hai người tới trước, một lát sau, Hoắc Giai cùng Lưu Chi Hoa một trước một sau đi vào.

Lúc này nhìn thấy Hoắc Giai, Nguyễn Tiểu Noãn kinh ngạc "Oa " một tiếng, trợn to hai mắt. Hoắc Giai tóc luôn hơi ngắn bây giờ đã đến bả vai, dáng người gầy lại, trước là mập mạp giờ biến thành hơi nở nang.

Da cô ấy vốn thật trắng, ánh mắt cũng lớn, hiện tại gầy xuống, dáng người cao gầy thêm tư thái ăn mặc cùng áo khoác ngoài màu đỏ sậm, cảm giác thục nữ nhiều hơn.

Hoắc Giai thấy được biểu lộ cô, có chút không được tự nhiên hắng giọng một cái, cau mày nói: "Cậu biểu lộ như vậy là sao hả, chưa thấy qua mỹ nữ à?"

Nguyễn Tiểu Noãn ngắm nghía Hoắc Giai từ đầu đến chân, mở miệng hỏi: "Giai Giai, có phải cậu gầy đi hay không?"

Hoắc Giai nhíu mày, còn chưa lên tiếng, Lưu Chi Hoa đã chen miệng nói: "Ha-Ha, cô ấy gầy hơn ba mươi cân đó!"

Nguyễn Tiểu Noãn có chút rùng mình: "Khó trách nhìn cậu như biến thành người khác! Vậy bây giờ cậu chỉ có một trăm mười cân à?"

Hoắc Giai hắng giọng một cái, có hơi chút ít đắc ý cải chính nói: "Nói chính xác, một trăm linh bảy cân. Thế nào, lão nương nói qua, chỉ cần tớ quyết định liền không có chuyện tớ làm không được!"

Nguyễn Tiểu Noãn vuốt qua tóc: "Ha ha, người ta là tám mươi bảy cân đây! Size S, đời này cậu cũng không mặc được nhỉ?"

"Hoắc Giai không cam lòng yếu thế chế giễu lại, "Cái dáng người học sinh như cậu, có gì có thể đắc ý hả?"

Nguyễn Tiểu Noãn không chút phật lòng, "Dù sao chồng tớ ưa thích là được rồi! Phải không anh yêu?" Mấy chữ sau cùng cô quay đầu, ngọt ngào nói với Trần Nặc.

Trần Nặc cười yếu ớt một tiếng: "Đúng."

"Chồng thật là tốt, yêu anh nhiều!"

Cô gái nhỏ duỗi tay nhỏ ra, so hình trái tim với Trần Nặc.

Toàn thân Hoắc Giai lắc một cái, làm một cái biểu lộ bị buồn nôn, "Hai người các cậu không biết xấu hổ à, như vậy đã đủ no, không cần ăn cơm nữa nhỉ!"
 
Top