[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,893
- Điểm cảm xúc
- 5,626
- Điểm
- 113
Chương 270: Chân chính người một nhà
Editor: trucxinh0505
Theo phổ cập internet, Quách Ngọc Lan cùng Nguyễn Chí Quân cũng bắt đầu học dùng mạng, lên mạng nói chuyện phiếm.
Kế tiếp hai vợ chồng sử dụng Vi Tín, thế là Nguyễn Tiểu Noãn lập một nhóm Vi Tín, kéo hai vợ chồng cùng Trần Nặc vào nhóm, làm nhóm chat gia đình.
Vào nhóm này, hai vợ chồng rất là kích động.
"Đây là cái gì vậy?"
"Chính là nhóm gì đó sao?"
Hai vợ chồng quen thuộc một hồi, rốt cuộc biết nhắn tin vào nhóm chat như thế nào.
Kết quả, mỗi ngày Quách Ngọc Lan không sợ người khác làm phiền mà quấy rối sinh hoạt con gái.
Quách Ngọc Lan: "Hai các con quyết định lúc nào lĩnh chứng?"
Nguyễn Tiểu Noãn: "Còn chưa đâu, gần đây có chút bận lắm ạ."
Quách Ngọc Lan: "Coi như thời điểm con không vội, nhớ đi lĩnh chứng sao? Ta nhìn con căn bản không có đem chuyện này để ở trong lòng! Con có biết trước lĩnh chứng cần chuẩn bị những gì hay không? Con kiểm tra sức khoẻ chưa? Cả ngày chỉ biết bận bịu chuyện gì đâu, chuyện đứng đắn cũng không làm!"
Nguyễn Tiểu Noãn: “…”
Quách Ngọc Lan: "Ta và cha con đã xem giúp các con ngày tốt mấy năm gần đây, ngày hoàng Đạo Cát rất thích hợp kết hôn, nếu chờ thì không kịp, theo ta thấy, các con nên đem mọi chuyện làm tốt trước đi."
Nguyễn Chí Quân xen vào: "Tên các cháu chúng ta đều xem luôn rồi. Đứa bé thứ nhất họ Trần đi, đứa thứ hai họ Nguyễn, thế nào? Nắm chặt sinh nhiều mấy đứa cho chúng ta chơi đùa."
Nguyễn Tiểu Noãn: ". . .”
Bất thình lình có giống một loại nữ ế bị thúc cưới, thúc đẩy sinh con quá.
Ăn phải gì rồi! Mình mới qua 22 tuổi thôi mà! Cô nhắn: "Mọi người có thể đừng nói nữa hay không!"
Nguyễn Chí Quân: "Chúng ta là vì tốt cho con, con rể ưu chất như tiểu Dạ phải nhanh chóng bắt vào mới được. Miễn cho đêm dài lắm mộng!"
Quách Ngọc Lan: "Con e lệ cái gì, cũng không có người ngoài!"
Nguyễn Tiểu Noãn khóc không ra nước mắt: "Trần Nặc cũng ở trong đây mà! Lời mọi người nói, anh ấy đều xem được!"
Quách Ngọc Lan / Nguyễn Chí Quân: "Thật xin lỗi, người già cả mới vừa học cái này nên chưa quen. . .”
Bên kia trong thư phòng.
Trần Nặc cũng cầm điện thoại di động, nhìn xem tin nhắn trong nhóm chát.
Thực ra không phải anh không nghĩ tới chuyện lĩnh chứng, bất quá anh thấy, hai người đến bước này, lĩnh chứng chậm một chút sớm một chút, cũng không có ảnh hưởng gì, cho nên cũng không vội vã đi làm.
Bất quá, sau khi nhìn thấy ba mẹ Nguyễn nói chuyện, anh cảm thấy, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Coi như giao phó cho trưởng bối hai nhà cũng tốt. .
Cũng miễn cho cô gái nhỏ suy nghĩ lung tung.
Sáng ngày thứ hai. Nguyễn Tiểu Noãn từ Nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Trần Nặc đang cầm điện thoại di động, tựa hồ như tra cái gì.
Cô đi đến bên cạnh Trần Nặc, đem cái cằm tựa trên vai anh, thuận miệng hỏi: "Chồng à, anh đang tra cái gì vậy?"
Trần Nặc không ngẩng đầu: "Tra ngày hoàng Đạo Cát."
"Anh tra cái này làm gì?" Nguyễn Tiểu Noãn tò mò hỏi.
Trần Nặc điểm một ngày lịch dương nào đó trên điện thoại di động, "Em cảm thấy ngày này đi lĩnh chứng thế nào? Hợp gả cưới."
Nguyễn Tiểu Noãn lập tức ngây dại.
Chờ sau khi cô suy nghĩ minh bạch ý tứ Trần Nặc, trong nháy mắt trái tim nhỏ vui mừng muốn nổ tung.
Cô há miệng lớn, nhìn chằm chằm Trần Nặc, âm thanh run nhè nhẹ hỏi: "Anh mới vừa nói cái gì, anh, anh muốn đi lĩnh chứng cùng em sao? Lãnh cái chứng nhận đó?"
Trần Nặc mỉm cười, tầm mắt rơi vào trên mặt nhẫn tay trái cô: "Em cứ nói đi?"
"Em biết, chứng nhận kết hôn!" Mặt Nguyễn Tiểu Noãn kích động, đứng dậy, vươn tay, lôi kéo Trần Nặc muốn nhấc chân đi ra ngoài: "Em thấy dùng gánh cuộc sống, không bằng tùy ý xung đột! Anh xem hôm nay trong xanh, mây trăng trắng, nhiệt độ âm ấm, nhất định là ngày hoàng Đạo Cát trăm năm khó gặp, là ngày đẹp thích hợp kết hôn nhất, không bằng đợi, hôm nay chúng ta liền đi lĩnh chứng đi! !"
Trần Nặc nhịn không được bật cười, đưa tay xoa nhẹ đầu nhỏ cô: "Sao gấp gáp như vậy, dù sao cũng phải nói trước một tiếng cùng ba mẹ, được bọn họ đồng ý mới được.”
Cô gái nhỏ quơ cánh tay anh, "Không cần phiền toái như vậy đâu, bọn họ khẳng định đồng ý!"
Trần Nặc cười: "Còn có, hôm nay là thứ bảy, Cục Dân Chính không đi làm."
"Ai nha, em quên mấy!" Vậy, Nguyễn Tiểu Noãn đong đưa khuôn mặt ngượng ngùng nói: "Vừa nghĩ tới có thể hợp pháp cùng anh, em cũng quá kích động, quá hưng phấn, quên hết cái điểm ấy!"
Ngày thứ hai, chưa đến tám giờ sáng, ngoài cửa lớn Dân Chính Cục.
Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn đã ở nơi này chờ.
Nguyễn Tiểu Noãn là một thân áo đầm màu lam nhạt, Trần Nặc là áo sơ mi trắng phối hợp áo khoác sắc tím.
Hai người đứng ở nơi đó liền hấp dẫn vô số người đi đường nhìn lại.
Cô gái nhỏ khẩn trương muốn chết, đi đi lại lại không biết bao nhiêu vòng tròn, còn không ngừng lấy điện thoại ra xem thời gian.
"Tại sao còn chưa đến thời gian nha, tại sao còn chưa đi làm vậy."
Lại một lát sau, mắt thấy thời gian chênh lệch không nhiều lắm, cô gái nhỏ càng khẩn trương, kìm lòng không được mà duỗi đầu lưỡi ra, khẽ liếm đôi môi khô khốc, tay nhỏ run run sờ cái Ba lô đen nhỏ của mình: "Đúng rồi, em phải kiểm tra một chút giấy tờ có đủ không.”
Cô đang muốn kéo giấy tờ ra đối chiếu một lần, Trần Nặc bất đắc dĩ đè tay cô xuống: "Từ đêm hôm qua đến giờ, em đã kiểm tra rất nhiều lần, tuyệt không thiếu thứ gì đâu."
Nguyễn Tiểu Noãn "A. " một tiếng, nhăn nhó nhìn qua anh: "Cái kia. . Người ta lần đầu kết hôn, không kinh nghiệm, cũng quá khẩn trương "
Trần Nặc: " "
Giống như anh không phải lần thứ nhất sao. . .
Đã đến giờ. Hai người đi vào, trước xin bảng biểu đăng ký ghi chép, dưới nhân viên công tác hướng dẫn, chụp ảnh chụp giấy hôn thú.
Đứng trước phông bố màu hồng, hai người đứng chung một chỗ, trên mặt đều lộ ra nụ cười.
Lúc trong mắt mọi người, chỉ cần không phải Người mù, đều có thể cảm giác được rõ ràng, hai bọn họ rất yêu thương nhau.
Theo xoạt một tiếng, hình ảnh dừng lại, ảnh chụp hoàn tất, không bao lâu liền lập tức in ra.
Nhìn ảnh chụp, người chụp ảnh liên tục cảm khái, nói ảnh chụp hai người nhiều năm mới chụp được tấm đẹp như vậy.
Không riêng nhan sắc rất cao, quan trọng hơn chính là vô cùng yêu thương nhau lưu động giữa hai người. . . Nguyễn Tiểu Noãn vừa kích động lại không biết xấu hổ mà cảm tạ anh ta khích lệ.
Không bao lâu, hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ bỏ vào trong tay hai người.
Đây chính là chứng nhận kết hôn? ! Là thật? Mình cùng Trần Nặc lĩnh chứng thật rồi?
Cho đến lúc này, Nguyễn Tiểu Noãn còn có một loại cảm giác như còn trong cõi mộng.
Cô cầm chứng nhận kết hôn nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, lại mở chứng nhận kết hôn ra, nhìn xem chứng nhận bên trong, có tên của hai người.
Cảm xúc bành trướng, nửa ngày không nói ra lời.
Trần Nặc cười nhào nặn đầu cô: "Choáng váng sao, ngay cả lời cũng nói không ra?"
Nguyễn Tiểu Noãn bất thình lình ngẩng đầu nhìn anh, cũng không để ý bên cạnh còn có những người khác, nhào vào trong ngực anh. Nước mắt liền trào chảy xuống: "Em cảm thấy giống như đang nằm mơ, đây không phải là giấc mộng đi!"
Trần Nặc cười rộ lên, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn một cái.
Cuối cùng Nguyễn Tiểu Noãn xác định, không phải là mộng!
Từ ngày này bắt đầu, anh và cô, chân chính trở thành người nhà, hoàn toàn thuộc về nhau! .
Theo phổ cập internet, Quách Ngọc Lan cùng Nguyễn Chí Quân cũng bắt đầu học dùng mạng, lên mạng nói chuyện phiếm.
Kế tiếp hai vợ chồng sử dụng Vi Tín, thế là Nguyễn Tiểu Noãn lập một nhóm Vi Tín, kéo hai vợ chồng cùng Trần Nặc vào nhóm, làm nhóm chat gia đình.
Vào nhóm này, hai vợ chồng rất là kích động.
"Đây là cái gì vậy?"
"Chính là nhóm gì đó sao?"
Hai vợ chồng quen thuộc một hồi, rốt cuộc biết nhắn tin vào nhóm chat như thế nào.
Kết quả, mỗi ngày Quách Ngọc Lan không sợ người khác làm phiền mà quấy rối sinh hoạt con gái.
Quách Ngọc Lan: "Hai các con quyết định lúc nào lĩnh chứng?"
Nguyễn Tiểu Noãn: "Còn chưa đâu, gần đây có chút bận lắm ạ."
Quách Ngọc Lan: "Coi như thời điểm con không vội, nhớ đi lĩnh chứng sao? Ta nhìn con căn bản không có đem chuyện này để ở trong lòng! Con có biết trước lĩnh chứng cần chuẩn bị những gì hay không? Con kiểm tra sức khoẻ chưa? Cả ngày chỉ biết bận bịu chuyện gì đâu, chuyện đứng đắn cũng không làm!"
Nguyễn Tiểu Noãn: “…”
Quách Ngọc Lan: "Ta và cha con đã xem giúp các con ngày tốt mấy năm gần đây, ngày hoàng Đạo Cát rất thích hợp kết hôn, nếu chờ thì không kịp, theo ta thấy, các con nên đem mọi chuyện làm tốt trước đi."
Nguyễn Chí Quân xen vào: "Tên các cháu chúng ta đều xem luôn rồi. Đứa bé thứ nhất họ Trần đi, đứa thứ hai họ Nguyễn, thế nào? Nắm chặt sinh nhiều mấy đứa cho chúng ta chơi đùa."
Nguyễn Tiểu Noãn: ". . .”
Bất thình lình có giống một loại nữ ế bị thúc cưới, thúc đẩy sinh con quá.
Ăn phải gì rồi! Mình mới qua 22 tuổi thôi mà! Cô nhắn: "Mọi người có thể đừng nói nữa hay không!"
Nguyễn Chí Quân: "Chúng ta là vì tốt cho con, con rể ưu chất như tiểu Dạ phải nhanh chóng bắt vào mới được. Miễn cho đêm dài lắm mộng!"
Quách Ngọc Lan: "Con e lệ cái gì, cũng không có người ngoài!"
Nguyễn Tiểu Noãn khóc không ra nước mắt: "Trần Nặc cũng ở trong đây mà! Lời mọi người nói, anh ấy đều xem được!"
Quách Ngọc Lan / Nguyễn Chí Quân: "Thật xin lỗi, người già cả mới vừa học cái này nên chưa quen. . .”
Bên kia trong thư phòng.
Trần Nặc cũng cầm điện thoại di động, nhìn xem tin nhắn trong nhóm chát.
Thực ra không phải anh không nghĩ tới chuyện lĩnh chứng, bất quá anh thấy, hai người đến bước này, lĩnh chứng chậm một chút sớm một chút, cũng không có ảnh hưởng gì, cho nên cũng không vội vã đi làm.
Bất quá, sau khi nhìn thấy ba mẹ Nguyễn nói chuyện, anh cảm thấy, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Coi như giao phó cho trưởng bối hai nhà cũng tốt. .
Cũng miễn cho cô gái nhỏ suy nghĩ lung tung.
Sáng ngày thứ hai. Nguyễn Tiểu Noãn từ Nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Trần Nặc đang cầm điện thoại di động, tựa hồ như tra cái gì.
Cô đi đến bên cạnh Trần Nặc, đem cái cằm tựa trên vai anh, thuận miệng hỏi: "Chồng à, anh đang tra cái gì vậy?"
Trần Nặc không ngẩng đầu: "Tra ngày hoàng Đạo Cát."
"Anh tra cái này làm gì?" Nguyễn Tiểu Noãn tò mò hỏi.
Trần Nặc điểm một ngày lịch dương nào đó trên điện thoại di động, "Em cảm thấy ngày này đi lĩnh chứng thế nào? Hợp gả cưới."
Nguyễn Tiểu Noãn lập tức ngây dại.
Chờ sau khi cô suy nghĩ minh bạch ý tứ Trần Nặc, trong nháy mắt trái tim nhỏ vui mừng muốn nổ tung.
Cô há miệng lớn, nhìn chằm chằm Trần Nặc, âm thanh run nhè nhẹ hỏi: "Anh mới vừa nói cái gì, anh, anh muốn đi lĩnh chứng cùng em sao? Lãnh cái chứng nhận đó?"
Trần Nặc mỉm cười, tầm mắt rơi vào trên mặt nhẫn tay trái cô: "Em cứ nói đi?"
"Em biết, chứng nhận kết hôn!" Mặt Nguyễn Tiểu Noãn kích động, đứng dậy, vươn tay, lôi kéo Trần Nặc muốn nhấc chân đi ra ngoài: "Em thấy dùng gánh cuộc sống, không bằng tùy ý xung đột! Anh xem hôm nay trong xanh, mây trăng trắng, nhiệt độ âm ấm, nhất định là ngày hoàng Đạo Cát trăm năm khó gặp, là ngày đẹp thích hợp kết hôn nhất, không bằng đợi, hôm nay chúng ta liền đi lĩnh chứng đi! !"
Trần Nặc nhịn không được bật cười, đưa tay xoa nhẹ đầu nhỏ cô: "Sao gấp gáp như vậy, dù sao cũng phải nói trước một tiếng cùng ba mẹ, được bọn họ đồng ý mới được.”
Cô gái nhỏ quơ cánh tay anh, "Không cần phiền toái như vậy đâu, bọn họ khẳng định đồng ý!"
Trần Nặc cười: "Còn có, hôm nay là thứ bảy, Cục Dân Chính không đi làm."
"Ai nha, em quên mấy!" Vậy, Nguyễn Tiểu Noãn đong đưa khuôn mặt ngượng ngùng nói: "Vừa nghĩ tới có thể hợp pháp cùng anh, em cũng quá kích động, quá hưng phấn, quên hết cái điểm ấy!"
Ngày thứ hai, chưa đến tám giờ sáng, ngoài cửa lớn Dân Chính Cục.
Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn đã ở nơi này chờ.
Nguyễn Tiểu Noãn là một thân áo đầm màu lam nhạt, Trần Nặc là áo sơ mi trắng phối hợp áo khoác sắc tím.
Hai người đứng ở nơi đó liền hấp dẫn vô số người đi đường nhìn lại.
Cô gái nhỏ khẩn trương muốn chết, đi đi lại lại không biết bao nhiêu vòng tròn, còn không ngừng lấy điện thoại ra xem thời gian.
"Tại sao còn chưa đến thời gian nha, tại sao còn chưa đi làm vậy."
Lại một lát sau, mắt thấy thời gian chênh lệch không nhiều lắm, cô gái nhỏ càng khẩn trương, kìm lòng không được mà duỗi đầu lưỡi ra, khẽ liếm đôi môi khô khốc, tay nhỏ run run sờ cái Ba lô đen nhỏ của mình: "Đúng rồi, em phải kiểm tra một chút giấy tờ có đủ không.”
Cô đang muốn kéo giấy tờ ra đối chiếu một lần, Trần Nặc bất đắc dĩ đè tay cô xuống: "Từ đêm hôm qua đến giờ, em đã kiểm tra rất nhiều lần, tuyệt không thiếu thứ gì đâu."
Nguyễn Tiểu Noãn "A. " một tiếng, nhăn nhó nhìn qua anh: "Cái kia. . Người ta lần đầu kết hôn, không kinh nghiệm, cũng quá khẩn trương "
Trần Nặc: " "
Giống như anh không phải lần thứ nhất sao. . .
Đã đến giờ. Hai người đi vào, trước xin bảng biểu đăng ký ghi chép, dưới nhân viên công tác hướng dẫn, chụp ảnh chụp giấy hôn thú.
Đứng trước phông bố màu hồng, hai người đứng chung một chỗ, trên mặt đều lộ ra nụ cười.
Lúc trong mắt mọi người, chỉ cần không phải Người mù, đều có thể cảm giác được rõ ràng, hai bọn họ rất yêu thương nhau.
Theo xoạt một tiếng, hình ảnh dừng lại, ảnh chụp hoàn tất, không bao lâu liền lập tức in ra.
Nhìn ảnh chụp, người chụp ảnh liên tục cảm khái, nói ảnh chụp hai người nhiều năm mới chụp được tấm đẹp như vậy.
Không riêng nhan sắc rất cao, quan trọng hơn chính là vô cùng yêu thương nhau lưu động giữa hai người. . . Nguyễn Tiểu Noãn vừa kích động lại không biết xấu hổ mà cảm tạ anh ta khích lệ.
Không bao lâu, hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ bỏ vào trong tay hai người.
Đây chính là chứng nhận kết hôn? ! Là thật? Mình cùng Trần Nặc lĩnh chứng thật rồi?
Cho đến lúc này, Nguyễn Tiểu Noãn còn có một loại cảm giác như còn trong cõi mộng.
Cô cầm chứng nhận kết hôn nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, lại mở chứng nhận kết hôn ra, nhìn xem chứng nhận bên trong, có tên của hai người.
Cảm xúc bành trướng, nửa ngày không nói ra lời.
Trần Nặc cười nhào nặn đầu cô: "Choáng váng sao, ngay cả lời cũng nói không ra?"
Nguyễn Tiểu Noãn bất thình lình ngẩng đầu nhìn anh, cũng không để ý bên cạnh còn có những người khác, nhào vào trong ngực anh. Nước mắt liền trào chảy xuống: "Em cảm thấy giống như đang nằm mơ, đây không phải là giấc mộng đi!"
Trần Nặc cười rộ lên, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn một cái.
Cuối cùng Nguyễn Tiểu Noãn xác định, không phải là mộng!
Từ ngày này bắt đầu, anh và cô, chân chính trở thành người nhà, hoàn toàn thuộc về nhau! .