[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,893
- Điểm cảm xúc
- 5,625
- Điểm
- 113
Chương 168: Người thực vật
Editor: trucxinh0505
"Nhược Nam, Vân Tiêu sao rồi?" Khi đang nói chuyện, đám người Sầm Hào, Chu Minh, Tằng Đào cùng công an phá cửa xông vào.
"Anh bị sung bắn!"
Tằng Đào bước nhanh đi qua: "Thương tổn ở đâu?"
"Đầu!"
Tằng Đào ngồi chồm hổm xuống, thoáng nhìn, mày liền gắt gao khóa cùng một chỗ: "Lập tức đi bệnh viện, xe cứu thương ở bên ngoài."
"Tim đập 35 lần / phút, huyết áp 20/60, bệnh nhân đã mất ý thức." Vừa lên xe cứu thương, Tằng Đào cùng những thầy thuốc khác liền bắt đầu cấp cứu. Hứa Nhược Nam ngơ ngác ngồi ở một bên, gắt gao nhìn chằm chằm người nằm trên băng ca kia đang nhắm mắt lại.
"Anh... Sẽ chết sao?" Hứa Nhược Nam kinh hoàng nhìn Tằng Đào.
Sắc mặt Tằng Đào là chưa bao giờ trầm trọng như vậy, nhìn Hứa Nhược Nam, không nói được một lời.
"Các người nhất định cứu được anh ấy, phải hay không?" Hứa Nhược Nam nhìn chằm chằm Tằng Đào gắt gao, thanh âm yếu ớt.
"Chúng tôi nhất định sẽ hết sức, nhưng, Nhược Nam, cô cũng nên chuẩn bị sẵn sàng..."
"Không!" Hứa Nhược Nam đột nhiên gầm nhẹ một tiếng: "Anh ấy không thể chết được. Tôi vừa mới mới biết thiệt nhiều chuyện, còn có thật nhiều lời chưa có nói với anh ấy..." Nhìn qua Tằng Đào, sắc mặt của cô tràn ngập phẫn uất.
"Vì sao các người đi vào chậm vậy?"
"Anh ấy không cho phép! Nhược Nam, lúc gần đi, phân phó Sầm Hào cùng Chu Minh, làm cho bọn họ liên hệ công an A thành, nhưng nhất định phải chờ điện thoại của anh ấy, mới được đi vào."
"Vậy còn anh? Vậy vì sao anh không cùng vào? Xe cứu thương anh đều chuẩn bị xong, vì sao không cùng đi vào?"
"Xe này là chuẩn bị cho cô, anh ấy nói cô bị Khúc Đồng Đồng bắt, không biết bị tra tấn gì hay không, lo trước khỏi hoạ. Anh ấy còn nói, sẽ đem cô ra ngoài an toàn..."
Đèn trên cửa phòng cấp cứu vẫn luôn lóe đỏ. Hứa Nhược Nam ôm hai tay ngơ ngác ngồi trên ghế dài, thân mình không tự chủ phát run. Sầm Hào thấy thế, cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng choàng lên thân thể cô.
"Cảm ơn." Hứa Nhược Nam nâng ánh mắt có chút dại lên, nhìn thoáng qua Sầm Hào, lập tức lại nhanh chóng quay đầu nhìn về phía phòng cấp cứu bên kia.
"Anh ấy là vì cứu tôi..." Cô thì thào nói nhỏ: "Không biết có phải tôi là khắc tinh trong mệnh anh ấy hay không, tựa hồ mỗi một lần anh ấy vào phòng cấp cứu đều liên quan tới tôi..."
"Nhưng tôi thấy anh ấy vui vẻ chịu đựng." Sầm Hào đi đến bên người Hứa Nhược Nam ngồi xuống, "Anh ấy từng nói với tôi, cô cho anh ấy cảm giác ấm áp chưa bao giờ có."
Hứa Nhược Nam ngẩng đầu thật mạnh.
"Thật sự, anh ấy nói về tôi như vậy." Sầm Hào nhẹ nhàng liền gật gật đầu.
"Anh nói, mỗi khi ở công ty một ngày mệt nhọc, khi về nhà, xa xa nhìn đến ánh đèn sáng trong nhà, trong lòng liền đặc biệt ấm áp..."
"Anh đừng nói nữa, Sầm Hào!" Hứa Nhược Nam mạnh che mặt, "Vì sao, tôi biết tất cả những điều này trễ như vậy..."
Sầm Hào có chút bất đắc dĩ thở dài, không thèm nhắc lại.
Trời dần dần sáng, trừ bỏ ngẫu nhiên người cầm dụng cụ dính đầy máu vội vàng đi ra, hộ sĩ lại đi tới, đèn trên cửa phòng cấp cứu vẫn như cũ lóe sáng.
"Nhược Nam, tôi mua một ít đồ cho cô, buổi sáng cô không ăn gì rồi." Nhìn thời gian, đã giữa trưa, Sầm Hào nhịn không được hỏi cô.
"Tôi không đói bụng." Hứa Nhược Nam cũng không ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn mà kiên định.
"Nhưng mà..." Không đợi Sầm Hào nói hết lời, đèn đỏ đột nhiên tắt.
Hai người lập tức đứng lên.
Dẫn đầu đi ra, Tằng Đào một mặt mệt mỏi.
"Như thế nào rồi?" Hứa Nhược Nam một bước dài xông lên, bắt lấy tay Tằng Đào.
"Mr. Chung là chuyên gia khoa não ưu tú nhất trong nước, ông ấy đã tận lực."
"Anh... Có ý tứ gì?" Một bàn tay Hứa Nhược Nam cầm lấy quần áo Tằng Đào, một bàn tay đỡ một bên tường, nháy mắt sắc mặt trắng bệch, "Anh ấy... Có phải hay không..."
"Viên đạn đã lấy ra." Một thanh âm ở phía sau Tằng Đào vang lên. Một bác sĩ hơn bốn mươi tuổi đi ra.
"Đây là Mr. Chung!" Tằng Đào giới thiệu.
"Mr. Chung, anh ấy... Hiện tại... Có phải hay không... Còn sống?" Nháy mắt Hứa Nhược Nam buông tay Tằng Đào ra, chạy vội tới bác sĩ Chung bên kia, thanh âm không tự chủ được phát run.
"Hiện tại, anh ấy còn sống!"
Dưới chân Hứa Nhược Nam mềm nhũn, thiếu chút nữa liền ngã xuống.
"Cảm ơn ông trời!"
"May mắn chính là, khi viên đạn nhập não, sai lệch một chút, thương tổn ở gần tầng da đầu, không có tổn thương hộp sọ." Mr. Chung nhìn Hứa Nhược Nam: "Bất quá, viên đạn vẫn tạo thương tổn vỏ não bộ, thêm nữa trái tim anh ấy trong quá trình giải phẩu một lần ngừng đập..."
"Rốt cuộc anh ấy thế nào?"
"Trừ bỏ còn hô hấp cùng tim đập, anh ấy không có ý thức tự chủ." Mr. Chung đồng tình nhìn thoáng qua Hứa Nhược Nam.
"Cái gì gọi là trừ bỏ còn hô hấp cùng tim đập, anh ấy không có ý thức tự chủ? Anh ấy còn sống hay là, đúng hay không?"
"Nhược Nam, trạng thái Vân Tiêu bây giờ chính là 'Người thực vật'!" Chỉ nói một câu này, Tằng Đào liền nghẹn ngào rốt cuộc nói không được.
Khi nói chuyện, cửa phòng cấp cứu lại lần nữa mở ra, Sở Vân Tiêu bị đẩy ra ngoài.
"Vân Tiêu..." Toàn bộ đám người vây lại.
Ánh mắt Sở Vân Tiêu nhắm gắt gao, vẻ mặt an bình. Trừ bỏ còn thở, mặt tái nhợt quá độ, cả người nhìn qua bình thường không khác trước kia.
"Vân Tiêu, anh nghe thấy em nói chuyện đúng hay không?" Hứa Nhược Nam bắt lấy tay lởm chởm lổ kim gắt gao, thanh âm run run: "Anh mở to mắt nhìn em có được hay không, mở mắt nhìn một cái..."
"Nhược Nam, cô bình tĩnh một chút, hiện tại anh ấy cũng không nghe được cái gì..." Sầm Hào cùng Chu Minh mỗi người một bên kéo Hứa Nhược Nam ra phía ngoài: "Tình huống của anh ấy vẫn chưa ổn định, trước hết để anh ấy vào ICU..."
"Vân Tiêu..."
Sáng sớm một tuần sau.
"Vân Tiêu, hôm nay là ngày nắng. Thời tiết thật ấm áp, anh cảm thấy sao?" Hứa Nhược Nam lẳng lặng ngồi ở đầu giường Sở Vân tiêu, một bên nhẹ nhàng lau mặt cho anh, một bên mỉm cười đối với người vẫn như cũ nhắm mắt nằm trên giường.
Ở ICU ba ngày ra, trừ bỏ hô hấp bình thường, tình huống của anh không có bao nhiêu biến hóa.
"Có thể tự hô hấp, tim tự đập, nói rõ não của anh cũng chưa chết. Cho nên, anh ấy còn có cơ hội tỉnh lại."
Hiện tại lời nói Mr. Chung thành hi vọng duy nhất của Hứa Nhược Nam. Mà báo viết "Người thực vật" sẽ có đột nhiên thức tỉnh chính là mục tiêu để cô nỗ lực.
Lau mặt xong, liền kéo tay Sở Vân Tiêu qua, bắt đầu mát xa lần đầu tiên mỗi ngày.
" Dư nghiệt Khúc Đồng Đồng đã bị bắt toàn bộ, cuối cùng nhóm buôn lậu văn vật kia cũng đã trả về bảo tàng. Bất quá, ấn theo ý của anh, việc này không có tiến hành tuyên dương. Bất quá ngày hôm qua Vương Quán trưởng tự mình đến thăm anh. Nói chờ anh khỏe lên, mời anh nhận vinh dự của Vương Quán trưởng."
Phòng bệnh trước sau như một không có hồi âm. Ánh mặt trời lẳng lặng chiếu vào, chiếu vào trên mặt Sở Vân Tiêu, khiến gương mặt tái nhợt của anh có vẻ như bớt tái hơn, nhìn anh dường như quá mệt mỏi mà đang ngủ.
"Nhược Nam..." Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở, Tằng Đào mang theo chàng trai tuổi trẻ đứng ở cửa.
Hứa Nhược Nam làm cái động tác chớ có lên tiếng, lại chỉ chỉ ngoài cửa, mới nhẹ nhàng buông tay Sở Vân Tiêu, lại nhẹ nhàng kéo chăn đàng hoàng lại cho anh, chậm rãi đứng lên, đi tới chỗ bọn họ.
Quay người đóng cửa, Hứa Nhược Nam mới thấp giọng hỏi: "Chuyện gì, Tằng Đào?"
Tằng Đào nhìn Hứa Nhược Nam, cúi xuống, mới chậm rãi chỉ tiểu tử bên cạnh mình nói: "Đây là luật sư Chu, là luật sư riêng của Vân Tiêu. Cậu ấy có một số việc cần nói với cô."
Sắc mặt Hứa Nhược Nam trầm xuống, có chút do dự vươn tay của mình: "Chu luật sư, xin chào."
"Khả năng cô cùng Chu luật sư đi nói chuyện một chút, Vân Tiêu có tôi trông rồi." Tằng Đào nhìn nhìn Chu luật sư, lại nhìn Hứa Nhược Nam một chút, thanh âm có chút lười biếng.
Do dự trên mặt Hứa Nhược Nam tăng thêm, nhưng cô cũng không có hỏi cái gì, chính là khẽ gật đầu một cái, đi theo Chu luật sư đi ra ngoài.
"Nhược Nam, Vân Tiêu sao rồi?" Khi đang nói chuyện, đám người Sầm Hào, Chu Minh, Tằng Đào cùng công an phá cửa xông vào.
"Anh bị sung bắn!"
Tằng Đào bước nhanh đi qua: "Thương tổn ở đâu?"
"Đầu!"
Tằng Đào ngồi chồm hổm xuống, thoáng nhìn, mày liền gắt gao khóa cùng một chỗ: "Lập tức đi bệnh viện, xe cứu thương ở bên ngoài."
"Tim đập 35 lần / phút, huyết áp 20/60, bệnh nhân đã mất ý thức." Vừa lên xe cứu thương, Tằng Đào cùng những thầy thuốc khác liền bắt đầu cấp cứu. Hứa Nhược Nam ngơ ngác ngồi ở một bên, gắt gao nhìn chằm chằm người nằm trên băng ca kia đang nhắm mắt lại.
"Anh... Sẽ chết sao?" Hứa Nhược Nam kinh hoàng nhìn Tằng Đào.
Sắc mặt Tằng Đào là chưa bao giờ trầm trọng như vậy, nhìn Hứa Nhược Nam, không nói được một lời.
"Các người nhất định cứu được anh ấy, phải hay không?" Hứa Nhược Nam nhìn chằm chằm Tằng Đào gắt gao, thanh âm yếu ớt.
"Chúng tôi nhất định sẽ hết sức, nhưng, Nhược Nam, cô cũng nên chuẩn bị sẵn sàng..."
"Không!" Hứa Nhược Nam đột nhiên gầm nhẹ một tiếng: "Anh ấy không thể chết được. Tôi vừa mới mới biết thiệt nhiều chuyện, còn có thật nhiều lời chưa có nói với anh ấy..." Nhìn qua Tằng Đào, sắc mặt của cô tràn ngập phẫn uất.
"Vì sao các người đi vào chậm vậy?"
"Anh ấy không cho phép! Nhược Nam, lúc gần đi, phân phó Sầm Hào cùng Chu Minh, làm cho bọn họ liên hệ công an A thành, nhưng nhất định phải chờ điện thoại của anh ấy, mới được đi vào."
"Vậy còn anh? Vậy vì sao anh không cùng vào? Xe cứu thương anh đều chuẩn bị xong, vì sao không cùng đi vào?"
"Xe này là chuẩn bị cho cô, anh ấy nói cô bị Khúc Đồng Đồng bắt, không biết bị tra tấn gì hay không, lo trước khỏi hoạ. Anh ấy còn nói, sẽ đem cô ra ngoài an toàn..."
Đèn trên cửa phòng cấp cứu vẫn luôn lóe đỏ. Hứa Nhược Nam ôm hai tay ngơ ngác ngồi trên ghế dài, thân mình không tự chủ phát run. Sầm Hào thấy thế, cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng choàng lên thân thể cô.
"Cảm ơn." Hứa Nhược Nam nâng ánh mắt có chút dại lên, nhìn thoáng qua Sầm Hào, lập tức lại nhanh chóng quay đầu nhìn về phía phòng cấp cứu bên kia.
"Anh ấy là vì cứu tôi..." Cô thì thào nói nhỏ: "Không biết có phải tôi là khắc tinh trong mệnh anh ấy hay không, tựa hồ mỗi một lần anh ấy vào phòng cấp cứu đều liên quan tới tôi..."
"Nhưng tôi thấy anh ấy vui vẻ chịu đựng." Sầm Hào đi đến bên người Hứa Nhược Nam ngồi xuống, "Anh ấy từng nói với tôi, cô cho anh ấy cảm giác ấm áp chưa bao giờ có."
Hứa Nhược Nam ngẩng đầu thật mạnh.
"Thật sự, anh ấy nói về tôi như vậy." Sầm Hào nhẹ nhàng liền gật gật đầu.
"Anh nói, mỗi khi ở công ty một ngày mệt nhọc, khi về nhà, xa xa nhìn đến ánh đèn sáng trong nhà, trong lòng liền đặc biệt ấm áp..."
"Anh đừng nói nữa, Sầm Hào!" Hứa Nhược Nam mạnh che mặt, "Vì sao, tôi biết tất cả những điều này trễ như vậy..."
Sầm Hào có chút bất đắc dĩ thở dài, không thèm nhắc lại.
Trời dần dần sáng, trừ bỏ ngẫu nhiên người cầm dụng cụ dính đầy máu vội vàng đi ra, hộ sĩ lại đi tới, đèn trên cửa phòng cấp cứu vẫn như cũ lóe sáng.
"Nhược Nam, tôi mua một ít đồ cho cô, buổi sáng cô không ăn gì rồi." Nhìn thời gian, đã giữa trưa, Sầm Hào nhịn không được hỏi cô.
"Tôi không đói bụng." Hứa Nhược Nam cũng không ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn mà kiên định.
"Nhưng mà..." Không đợi Sầm Hào nói hết lời, đèn đỏ đột nhiên tắt.
Hai người lập tức đứng lên.
Dẫn đầu đi ra, Tằng Đào một mặt mệt mỏi.
"Như thế nào rồi?" Hứa Nhược Nam một bước dài xông lên, bắt lấy tay Tằng Đào.
"Mr. Chung là chuyên gia khoa não ưu tú nhất trong nước, ông ấy đã tận lực."
"Anh... Có ý tứ gì?" Một bàn tay Hứa Nhược Nam cầm lấy quần áo Tằng Đào, một bàn tay đỡ một bên tường, nháy mắt sắc mặt trắng bệch, "Anh ấy... Có phải hay không..."
"Viên đạn đã lấy ra." Một thanh âm ở phía sau Tằng Đào vang lên. Một bác sĩ hơn bốn mươi tuổi đi ra.
"Đây là Mr. Chung!" Tằng Đào giới thiệu.
"Mr. Chung, anh ấy... Hiện tại... Có phải hay không... Còn sống?" Nháy mắt Hứa Nhược Nam buông tay Tằng Đào ra, chạy vội tới bác sĩ Chung bên kia, thanh âm không tự chủ được phát run.
"Hiện tại, anh ấy còn sống!"
Dưới chân Hứa Nhược Nam mềm nhũn, thiếu chút nữa liền ngã xuống.
"Cảm ơn ông trời!"
"May mắn chính là, khi viên đạn nhập não, sai lệch một chút, thương tổn ở gần tầng da đầu, không có tổn thương hộp sọ." Mr. Chung nhìn Hứa Nhược Nam: "Bất quá, viên đạn vẫn tạo thương tổn vỏ não bộ, thêm nữa trái tim anh ấy trong quá trình giải phẩu một lần ngừng đập..."
"Rốt cuộc anh ấy thế nào?"
"Trừ bỏ còn hô hấp cùng tim đập, anh ấy không có ý thức tự chủ." Mr. Chung đồng tình nhìn thoáng qua Hứa Nhược Nam.
"Cái gì gọi là trừ bỏ còn hô hấp cùng tim đập, anh ấy không có ý thức tự chủ? Anh ấy còn sống hay là, đúng hay không?"
"Nhược Nam, trạng thái Vân Tiêu bây giờ chính là 'Người thực vật'!" Chỉ nói một câu này, Tằng Đào liền nghẹn ngào rốt cuộc nói không được.
Khi nói chuyện, cửa phòng cấp cứu lại lần nữa mở ra, Sở Vân Tiêu bị đẩy ra ngoài.
"Vân Tiêu..." Toàn bộ đám người vây lại.
Ánh mắt Sở Vân Tiêu nhắm gắt gao, vẻ mặt an bình. Trừ bỏ còn thở, mặt tái nhợt quá độ, cả người nhìn qua bình thường không khác trước kia.
"Vân Tiêu, anh nghe thấy em nói chuyện đúng hay không?" Hứa Nhược Nam bắt lấy tay lởm chởm lổ kim gắt gao, thanh âm run run: "Anh mở to mắt nhìn em có được hay không, mở mắt nhìn một cái..."
"Nhược Nam, cô bình tĩnh một chút, hiện tại anh ấy cũng không nghe được cái gì..." Sầm Hào cùng Chu Minh mỗi người một bên kéo Hứa Nhược Nam ra phía ngoài: "Tình huống của anh ấy vẫn chưa ổn định, trước hết để anh ấy vào ICU..."
"Vân Tiêu..."
Sáng sớm một tuần sau.
"Vân Tiêu, hôm nay là ngày nắng. Thời tiết thật ấm áp, anh cảm thấy sao?" Hứa Nhược Nam lẳng lặng ngồi ở đầu giường Sở Vân tiêu, một bên nhẹ nhàng lau mặt cho anh, một bên mỉm cười đối với người vẫn như cũ nhắm mắt nằm trên giường.
Ở ICU ba ngày ra, trừ bỏ hô hấp bình thường, tình huống của anh không có bao nhiêu biến hóa.
"Có thể tự hô hấp, tim tự đập, nói rõ não của anh cũng chưa chết. Cho nên, anh ấy còn có cơ hội tỉnh lại."
Hiện tại lời nói Mr. Chung thành hi vọng duy nhất của Hứa Nhược Nam. Mà báo viết "Người thực vật" sẽ có đột nhiên thức tỉnh chính là mục tiêu để cô nỗ lực.
Lau mặt xong, liền kéo tay Sở Vân Tiêu qua, bắt đầu mát xa lần đầu tiên mỗi ngày.
" Dư nghiệt Khúc Đồng Đồng đã bị bắt toàn bộ, cuối cùng nhóm buôn lậu văn vật kia cũng đã trả về bảo tàng. Bất quá, ấn theo ý của anh, việc này không có tiến hành tuyên dương. Bất quá ngày hôm qua Vương Quán trưởng tự mình đến thăm anh. Nói chờ anh khỏe lên, mời anh nhận vinh dự của Vương Quán trưởng."
Phòng bệnh trước sau như một không có hồi âm. Ánh mặt trời lẳng lặng chiếu vào, chiếu vào trên mặt Sở Vân Tiêu, khiến gương mặt tái nhợt của anh có vẻ như bớt tái hơn, nhìn anh dường như quá mệt mỏi mà đang ngủ.
"Nhược Nam..." Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở, Tằng Đào mang theo chàng trai tuổi trẻ đứng ở cửa.
Hứa Nhược Nam làm cái động tác chớ có lên tiếng, lại chỉ chỉ ngoài cửa, mới nhẹ nhàng buông tay Sở Vân Tiêu, lại nhẹ nhàng kéo chăn đàng hoàng lại cho anh, chậm rãi đứng lên, đi tới chỗ bọn họ.
Quay người đóng cửa, Hứa Nhược Nam mới thấp giọng hỏi: "Chuyện gì, Tằng Đào?"
Tằng Đào nhìn Hứa Nhược Nam, cúi xuống, mới chậm rãi chỉ tiểu tử bên cạnh mình nói: "Đây là luật sư Chu, là luật sư riêng của Vân Tiêu. Cậu ấy có một số việc cần nói với cô."
Sắc mặt Hứa Nhược Nam trầm xuống, có chút do dự vươn tay của mình: "Chu luật sư, xin chào."
"Khả năng cô cùng Chu luật sư đi nói chuyện một chút, Vân Tiêu có tôi trông rồi." Tằng Đào nhìn nhìn Chu luật sư, lại nhìn Hứa Nhược Nam một chút, thanh âm có chút lười biếng.
Do dự trên mặt Hứa Nhược Nam tăng thêm, nhưng cô cũng không có hỏi cái gì, chính là khẽ gật đầu một cái, đi theo Chu luật sư đi ra ngoài.