[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,893
- Điểm cảm xúc
- 5,625
- Điểm
- 113
Chương 159:
Editor: trucxinh0505
"Hứa tiểu thư..." Khi đi đến cuối con đường nhỏ kia, một bóng người chặn đường đi Hứa Nhược Nam.
"Là ông..." Ngẩng đầu lên, tim Hứa Nhược Nam đập mạnh và loạn nhịp một lát, "Tại sao ông ở..." hai chữ "Nơi này" chưa kịp nói ra, một tia cười tự giễu đã nổi lên mặt cô.
"Ông là đến giúp anh ấy trả tiền công cho Trần tỷ cùng lão Điền, đúng không, Chu tiên sinh?"
Một thuần tình thân cũng chưa từng có được tình yêu nào xa xỉ như thế? Hiện thời nghĩ đến, căn nhà kia, anh mua, bất quá ôm hơn một cái chiến lợi phẩm mà thôi, nếu không bản thân mình ở A thành không có chỗ ở cố định lâu như vậy, vì sao không ai đến nói cho mình phòng ốc nhà này tồn tại?
Chu Minh có chút co rúm lại. Ông thật sự nghĩ không ra Hứa Nhược Nam vẫn luôn tránh Hứa trạch làm sao hôm nay đột nhiên xuất hiện tại nơi này.
"Tôi chỉ là tới chứng thực vài thứ." Nhìn đến do dự trong mắt ông, ý cười trên mặt Hứa Nhược Nam sâu hơn chút.
Xem ra khi ở trong phòng khách bản thân mình suy nghĩ đều là tự mình đa tình. Người bên cạnh anh ấy gặp mình đều giống như nhìn thấy quỷ vậy, nơi nào còn có thể cố ý đem nguyên nhà này chuyển lại cho mình? Chính như ngày ấy người nọ nói, bớt nữa gì đó cũng phải muốn phí tổn, mình như vậy, đáng giá anh tốn thật nhiều phí tổn sao?
"Hứa tiểu thư, này..." Đột nhiên Hứa Nhược Nam xuất hiện làm cho trong khoảng thời gian ngắn Chu Minh cũng không biết giải thích như thế nào với cô chân tướng phòng ốc nhà này, thấy trên mặt cô cười lạnh lùng, nhất thời chân tay Chu Minh càng thêm luống cuống.
"Tôi cũng biết. Ông làm việc cho anh ấy. Nên làm cái gì thì làm thôi. Mục đích của tôi đã đạt được, tôi phải đi..." Thu cười, thanh âm Hứa Nhược Nam đột nhiên ảm đạm xuống. Cô có chút chết lặng nhấc chân rời đi.
"Hứa tiểu thư, tôi không phải tận lực gạt cô chuyện phòng ốc, tôi..." Bản năng, Chu Minh nghĩ giải thích phòng ở nhà này.
Hứa Nhược Nam đã đi vài thước xa, cô không có xoay người, chính là đưa lưng về phía Chu Minh khoát khoát tay, thanh âm phập phềnh.
"Tôi hiểu được, ông không cần giải thích..."
"Sở tiên sinh cố ý..." Chu Minh nhất thời nghĩ không ra đạm mạc xa cách này trên người Hứa Nhược Nam đến từ nơi nào, ông chỉ là vội vàng nghĩ giải thích rõ ràng tất cả những điều này, nhưng mà, lời còn chưa nói cô không ngừng huy động tay ngắt lời.
"Anh ấy được không?" Thanh âm khẽ run.
Bất luận ra sao, anh vẫn khắc sau trong xương tủy mình. Một khi có người nhắc tới, vẫn không khống chế được quan tâm đối với anh. Huống chi, anh vừa mới làm cuộc giải phẫu lớn như vậy.
Liền tính, làm một cái bằng hữu bình thường quan tâm đi...
"Cậu ấy... Thật không tốt..." Ngữ điệu Chu Minh thê lương mà bi thiết, mang theo khó chịu không tự kìm hãm được.
Lòng dạ Hứa Nhược Nam run lên, cứ việc không có xoay người, nhưng bước chân cũng không đi lên trước nữa, phảng phất là đang đợi Chu Minh tiếp tục nói.
Nhưng Chu Minh nói xong bốn chữ kia, trừ bỏ thở dài một tiếng thật sâu, lại không thèm nhắc lại.
Cuối cùng Hứa Nhược Nam vẫn chậm rãi xoay người lại, trong bóng đêm mông lung, cô chỉ thấy, một giọt lệ trong suốt rõ ràng trên mặt nam nhân hơn năm mươi tuổi này.
"Hứa tiểu thư, tôi không biết giữa các người phát sinh qua cái gì, tôi cũng không biết bây giờ cô đối với Vân Tiêu nghĩ như thế nào, tôi chỉ nghĩ nói cho cô biết, cảm tình cậu ta đối với cô, Thiên Địa chứng giám." Lau đi lệ khóe mắt, Chu Minh lại thở dài một hơi: "Rất nhiều chuyện, tôi không tiện nói với cô, nhưng tâm cậu ta đối với cô, chúng tôi đều biết."
"Nhưng mà, Chu thúc..." Trong lòng bị vài thứ kia đè nén thật lâu bị vài câu của Chu Minh nói ra, nháy mắt hốc mắt Hứa Nhược Nam liền đã ươn ướt. Buông lỏng bản thân mình liền gọi cái xưng hô năm đó cô cùng Sở Vân Tiêu nói chuyện với Chu Minh, "Là chính mồm anh ấy nói cho con, đối với con chỉ có áy náy mà thôi. Những chuyện này, đều chỉ bởi vì chuyện năm đó, xin lỗi con... Chúng con, không trở về được..."
"Làm sao có thể..." Tay Chu Minh ở trong gió đêm hơi hơi phát run, "Nhược Nam, hôm nay tôi gọi cô một tiếng Nhược Nam, là vì, trong cảm nhận của tôi, cô cùng Vân Tiêu đều như con cháu của mình. Tôi gần như nhìn Vân Tiêu lớn lên, việc trải qua của nó khiến nó so những đứa nhỏ cùng tuổi trưởng thành sớm hơn, cũng gánh chịu gánh vác nhiều chuyện mà những đứa nhỏ cùng tuổi không thể gánh vác. Tôi hiểu biết nó, là một người, thà chịu khổ nhiều, cũng không nguyện ý biểu lộ trước mặt người khác, tình nguyện một mình gánh vác. Qua nhiều năm như vậy, một mình nó không biết gánh vác bao nhiêu chuyện... Chính là bởi vì suy nghĩ nhiều, thân thể của nó mới..." Chu Minh nghẹn ngào lên: "Về sau nó gặp được cô, Nhược Nam. Cô không biết, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy trên mặt của nó cười vui vẻ như vậy... Chúng tôi đều nghĩ rằng, có cô, tánh mạng của nó sẽ ở một cảnh tượng khác, nhưng mà..." Lại thở dài một tiếng, "Chuyện quá khứ tôi không nghĩ nhắc lại, có lẽ đây là nhóm sinh mệnh các người nên bị cướp đi. Nhưng thế nhưng trên trời an bày các người gặp lại, tôi nghĩ muốn, cũng không nỡ nhìn người chí tính như nó lại trãi qua cuộc sống như Luyện Ngục mấy năm trước. Nếu thượng đế an bày như vậy, tôi cảm thấy, nên cho các người một cái kết cục công bằng mà hợp lý, mà không phải như bây giờ..."
"Chu thúc..."
"Nhược Nam, đi xem nó một chút..." Đột nhiên Chu Minh tiến lên hai bước, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hứa Nhược Nam: "Hôm nay cô còn gọi tôi một tiếng Chu thúc, chính là coi tôi như trường bối của cô. Nghe trưởng bối nói một câu được không, đi xem nó một chút, chậm thêm, tôi sợ liền..." Môi Chu Minh đột nhiên kịch liệt lay động.
"Kết quả... Như thế nào?" Nhìn đến mặt Chu Minh ngưng trọng dị thường, đáy lòng Hứa Nhược Nam dâng lên một cỗ dự cảm bất hảo: "Không phải nói làm giải phẫu sẽ không có chuyện gì sao?"
"Cậu ta là ung thư dạ dày giai đoạn trung kỳ, khi giải phẫu diện tích u đã rất lớn , cho nên lần này cắt toàn bộ. Hậu tế bào ung thư không khả năng khuếch tán tính chỉ có một nửa." Mắt nhìn thoáng qua đối diện kinh hoàng: "Còn có trái tim cậu ấy... Bất luận một loại dược phẩm ức chế ung thư đối với trái tim đều có tác dụng kích thích, lấy tình huống trái tim cậu ấy bây giờ có thể chống đỡ hay không cũng là câu chấm hỏi..."
"Chu thúc, ông đừng nói..." Hứa Nhược Nam đột nhiên che mặt: "Vì sao không ai nói chuyện này cho con sớm một chút? Nếu con biết, bất luận anh ấy nói như thế nào, con đều sẽ không rời khỏi anh ấy, cho dù anh ấy không yêu... Con..."
"Hôm nay như thế nào?" Nhìn Tằng Đào rối bù trong phòng Sở Vân Tiêu đi ra, Sầm Hào xông đi lên cúi đầu hỏi.
Xuyên qua khe cửa, có thể nhìn người kia trên giường bệnh. Trước sau vẫn đang bán nằm, con mắt khép hờ. Ánh nắng sáng sớm chiếu xạ lên anh, càng nổi bật sự đơn bạc như tờ giấy...
"Có thể như thế nào? Giống như hai ngày trước thôi." Thanh âm Tằng Đào dị thường ám ách, "Ăn không vô chút gì, đều phun ra rầm rầm rào rào. Thật vất vả chuyển vào chút dịch dinh dưỡng đều ói ra toàn bộ."
"Anh nghỉ ngơi đi, tôi nói Tiểu Tinh hôm nay tới bệnh viện..."
"Vẫn là thôi, cậu cùng Tiểu Tinh đều nhanh sinh..."
"Không có việc gì. Lại nói, anh ấy như vậy, bên người sao không có người trông được? Một mình anh khẳng định chịu đựng không nỗi." Nói tới đây, một cỗ sóng nhiệt đột nhiên vọt vào trong mắt Sầm Hào: "Người khác đều chỉ thấy một Sở Vân Tiêu cao cao tại thượng, ai có thể tin tưởng lúc này bên cạnh anh ấy tìm không được một người chiếu cố anh ấy..."
Một trận đè nén nôn khan từ trong khe cửa ẩn ẩn bay ra. Tằng Đào cùng Sầm Hào vội vàng đẩy cửa đi vào.
Sở Vân Tiêu phủ ở bên giường, ngón tay xanh trắng co rút ở trên giường miễn cưỡng run rẩy, đồ bệnh nhân gắt gao dán trên người, người đã gần như ngất đi. Trong cái bồn bên giường chuẩn bị cho anh toàn là nước vàng...
"Vân Tiêu..." Hai người đồng thời kinh hô, lại đồng thời chạy vội tới bên giường, nâng dậy cái người đã không có khí lực nằm xuống lại, trong mắt không hẹn mà cùng chứa đầy lệ.
"Đừng... Lo lắng, tôi... Không có việc gì..."
"Nhưng mà, anh rõ ràng có việc..." Cửa bỗng vang lên giọng nữ làm cho ba người bên trong đồng thời ngẩn người. Tằng Đào, Sầm Hào theo bản năng hướng qua hai bên, vì thế, Sở Vân Tiêu liền nhìn thấy người đứng ở cửa kia.
Cứ việc trước mắt tràn ngập bóng tối, nhưng liếc mắt một cái liền thấy, không, hẳn là cảm nhận được cô, cái thân ảnh kia khắc vào cốt tủy mình, vĩnh viễn không phai nhạt.
Cô là ――
Hứa Nhược Nam!
"Hứa tiểu thư..." Khi đi đến cuối con đường nhỏ kia, một bóng người chặn đường đi Hứa Nhược Nam.
"Là ông..." Ngẩng đầu lên, tim Hứa Nhược Nam đập mạnh và loạn nhịp một lát, "Tại sao ông ở..." hai chữ "Nơi này" chưa kịp nói ra, một tia cười tự giễu đã nổi lên mặt cô.
"Ông là đến giúp anh ấy trả tiền công cho Trần tỷ cùng lão Điền, đúng không, Chu tiên sinh?"
Một thuần tình thân cũng chưa từng có được tình yêu nào xa xỉ như thế? Hiện thời nghĩ đến, căn nhà kia, anh mua, bất quá ôm hơn một cái chiến lợi phẩm mà thôi, nếu không bản thân mình ở A thành không có chỗ ở cố định lâu như vậy, vì sao không ai đến nói cho mình phòng ốc nhà này tồn tại?
Chu Minh có chút co rúm lại. Ông thật sự nghĩ không ra Hứa Nhược Nam vẫn luôn tránh Hứa trạch làm sao hôm nay đột nhiên xuất hiện tại nơi này.
"Tôi chỉ là tới chứng thực vài thứ." Nhìn đến do dự trong mắt ông, ý cười trên mặt Hứa Nhược Nam sâu hơn chút.
Xem ra khi ở trong phòng khách bản thân mình suy nghĩ đều là tự mình đa tình. Người bên cạnh anh ấy gặp mình đều giống như nhìn thấy quỷ vậy, nơi nào còn có thể cố ý đem nguyên nhà này chuyển lại cho mình? Chính như ngày ấy người nọ nói, bớt nữa gì đó cũng phải muốn phí tổn, mình như vậy, đáng giá anh tốn thật nhiều phí tổn sao?
"Hứa tiểu thư, này..." Đột nhiên Hứa Nhược Nam xuất hiện làm cho trong khoảng thời gian ngắn Chu Minh cũng không biết giải thích như thế nào với cô chân tướng phòng ốc nhà này, thấy trên mặt cô cười lạnh lùng, nhất thời chân tay Chu Minh càng thêm luống cuống.
"Tôi cũng biết. Ông làm việc cho anh ấy. Nên làm cái gì thì làm thôi. Mục đích của tôi đã đạt được, tôi phải đi..." Thu cười, thanh âm Hứa Nhược Nam đột nhiên ảm đạm xuống. Cô có chút chết lặng nhấc chân rời đi.
"Hứa tiểu thư, tôi không phải tận lực gạt cô chuyện phòng ốc, tôi..." Bản năng, Chu Minh nghĩ giải thích phòng ở nhà này.
Hứa Nhược Nam đã đi vài thước xa, cô không có xoay người, chính là đưa lưng về phía Chu Minh khoát khoát tay, thanh âm phập phềnh.
"Tôi hiểu được, ông không cần giải thích..."
"Sở tiên sinh cố ý..." Chu Minh nhất thời nghĩ không ra đạm mạc xa cách này trên người Hứa Nhược Nam đến từ nơi nào, ông chỉ là vội vàng nghĩ giải thích rõ ràng tất cả những điều này, nhưng mà, lời còn chưa nói cô không ngừng huy động tay ngắt lời.
"Anh ấy được không?" Thanh âm khẽ run.
Bất luận ra sao, anh vẫn khắc sau trong xương tủy mình. Một khi có người nhắc tới, vẫn không khống chế được quan tâm đối với anh. Huống chi, anh vừa mới làm cuộc giải phẫu lớn như vậy.
Liền tính, làm một cái bằng hữu bình thường quan tâm đi...
"Cậu ấy... Thật không tốt..." Ngữ điệu Chu Minh thê lương mà bi thiết, mang theo khó chịu không tự kìm hãm được.
Lòng dạ Hứa Nhược Nam run lên, cứ việc không có xoay người, nhưng bước chân cũng không đi lên trước nữa, phảng phất là đang đợi Chu Minh tiếp tục nói.
Nhưng Chu Minh nói xong bốn chữ kia, trừ bỏ thở dài một tiếng thật sâu, lại không thèm nhắc lại.
Cuối cùng Hứa Nhược Nam vẫn chậm rãi xoay người lại, trong bóng đêm mông lung, cô chỉ thấy, một giọt lệ trong suốt rõ ràng trên mặt nam nhân hơn năm mươi tuổi này.
"Hứa tiểu thư, tôi không biết giữa các người phát sinh qua cái gì, tôi cũng không biết bây giờ cô đối với Vân Tiêu nghĩ như thế nào, tôi chỉ nghĩ nói cho cô biết, cảm tình cậu ta đối với cô, Thiên Địa chứng giám." Lau đi lệ khóe mắt, Chu Minh lại thở dài một hơi: "Rất nhiều chuyện, tôi không tiện nói với cô, nhưng tâm cậu ta đối với cô, chúng tôi đều biết."
"Nhưng mà, Chu thúc..." Trong lòng bị vài thứ kia đè nén thật lâu bị vài câu của Chu Minh nói ra, nháy mắt hốc mắt Hứa Nhược Nam liền đã ươn ướt. Buông lỏng bản thân mình liền gọi cái xưng hô năm đó cô cùng Sở Vân Tiêu nói chuyện với Chu Minh, "Là chính mồm anh ấy nói cho con, đối với con chỉ có áy náy mà thôi. Những chuyện này, đều chỉ bởi vì chuyện năm đó, xin lỗi con... Chúng con, không trở về được..."
"Làm sao có thể..." Tay Chu Minh ở trong gió đêm hơi hơi phát run, "Nhược Nam, hôm nay tôi gọi cô một tiếng Nhược Nam, là vì, trong cảm nhận của tôi, cô cùng Vân Tiêu đều như con cháu của mình. Tôi gần như nhìn Vân Tiêu lớn lên, việc trải qua của nó khiến nó so những đứa nhỏ cùng tuổi trưởng thành sớm hơn, cũng gánh chịu gánh vác nhiều chuyện mà những đứa nhỏ cùng tuổi không thể gánh vác. Tôi hiểu biết nó, là một người, thà chịu khổ nhiều, cũng không nguyện ý biểu lộ trước mặt người khác, tình nguyện một mình gánh vác. Qua nhiều năm như vậy, một mình nó không biết gánh vác bao nhiêu chuyện... Chính là bởi vì suy nghĩ nhiều, thân thể của nó mới..." Chu Minh nghẹn ngào lên: "Về sau nó gặp được cô, Nhược Nam. Cô không biết, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy trên mặt của nó cười vui vẻ như vậy... Chúng tôi đều nghĩ rằng, có cô, tánh mạng của nó sẽ ở một cảnh tượng khác, nhưng mà..." Lại thở dài một tiếng, "Chuyện quá khứ tôi không nghĩ nhắc lại, có lẽ đây là nhóm sinh mệnh các người nên bị cướp đi. Nhưng thế nhưng trên trời an bày các người gặp lại, tôi nghĩ muốn, cũng không nỡ nhìn người chí tính như nó lại trãi qua cuộc sống như Luyện Ngục mấy năm trước. Nếu thượng đế an bày như vậy, tôi cảm thấy, nên cho các người một cái kết cục công bằng mà hợp lý, mà không phải như bây giờ..."
"Chu thúc..."
"Nhược Nam, đi xem nó một chút..." Đột nhiên Chu Minh tiến lên hai bước, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hứa Nhược Nam: "Hôm nay cô còn gọi tôi một tiếng Chu thúc, chính là coi tôi như trường bối của cô. Nghe trưởng bối nói một câu được không, đi xem nó một chút, chậm thêm, tôi sợ liền..." Môi Chu Minh đột nhiên kịch liệt lay động.
"Kết quả... Như thế nào?" Nhìn đến mặt Chu Minh ngưng trọng dị thường, đáy lòng Hứa Nhược Nam dâng lên một cỗ dự cảm bất hảo: "Không phải nói làm giải phẫu sẽ không có chuyện gì sao?"
"Cậu ta là ung thư dạ dày giai đoạn trung kỳ, khi giải phẫu diện tích u đã rất lớn , cho nên lần này cắt toàn bộ. Hậu tế bào ung thư không khả năng khuếch tán tính chỉ có một nửa." Mắt nhìn thoáng qua đối diện kinh hoàng: "Còn có trái tim cậu ấy... Bất luận một loại dược phẩm ức chế ung thư đối với trái tim đều có tác dụng kích thích, lấy tình huống trái tim cậu ấy bây giờ có thể chống đỡ hay không cũng là câu chấm hỏi..."
"Chu thúc, ông đừng nói..." Hứa Nhược Nam đột nhiên che mặt: "Vì sao không ai nói chuyện này cho con sớm một chút? Nếu con biết, bất luận anh ấy nói như thế nào, con đều sẽ không rời khỏi anh ấy, cho dù anh ấy không yêu... Con..."
"Hôm nay như thế nào?" Nhìn Tằng Đào rối bù trong phòng Sở Vân Tiêu đi ra, Sầm Hào xông đi lên cúi đầu hỏi.
Xuyên qua khe cửa, có thể nhìn người kia trên giường bệnh. Trước sau vẫn đang bán nằm, con mắt khép hờ. Ánh nắng sáng sớm chiếu xạ lên anh, càng nổi bật sự đơn bạc như tờ giấy...
"Có thể như thế nào? Giống như hai ngày trước thôi." Thanh âm Tằng Đào dị thường ám ách, "Ăn không vô chút gì, đều phun ra rầm rầm rào rào. Thật vất vả chuyển vào chút dịch dinh dưỡng đều ói ra toàn bộ."
"Anh nghỉ ngơi đi, tôi nói Tiểu Tinh hôm nay tới bệnh viện..."
"Vẫn là thôi, cậu cùng Tiểu Tinh đều nhanh sinh..."
"Không có việc gì. Lại nói, anh ấy như vậy, bên người sao không có người trông được? Một mình anh khẳng định chịu đựng không nỗi." Nói tới đây, một cỗ sóng nhiệt đột nhiên vọt vào trong mắt Sầm Hào: "Người khác đều chỉ thấy một Sở Vân Tiêu cao cao tại thượng, ai có thể tin tưởng lúc này bên cạnh anh ấy tìm không được một người chiếu cố anh ấy..."
Một trận đè nén nôn khan từ trong khe cửa ẩn ẩn bay ra. Tằng Đào cùng Sầm Hào vội vàng đẩy cửa đi vào.
Sở Vân Tiêu phủ ở bên giường, ngón tay xanh trắng co rút ở trên giường miễn cưỡng run rẩy, đồ bệnh nhân gắt gao dán trên người, người đã gần như ngất đi. Trong cái bồn bên giường chuẩn bị cho anh toàn là nước vàng...
"Vân Tiêu..." Hai người đồng thời kinh hô, lại đồng thời chạy vội tới bên giường, nâng dậy cái người đã không có khí lực nằm xuống lại, trong mắt không hẹn mà cùng chứa đầy lệ.
"Đừng... Lo lắng, tôi... Không có việc gì..."
"Nhưng mà, anh rõ ràng có việc..." Cửa bỗng vang lên giọng nữ làm cho ba người bên trong đồng thời ngẩn người. Tằng Đào, Sầm Hào theo bản năng hướng qua hai bên, vì thế, Sở Vân Tiêu liền nhìn thấy người đứng ở cửa kia.
Cứ việc trước mắt tràn ngập bóng tối, nhưng liếc mắt một cái liền thấy, không, hẳn là cảm nhận được cô, cái thân ảnh kia khắc vào cốt tủy mình, vĩnh viễn không phai nhạt.
Cô là ――
Hứa Nhược Nam!