Lượt xem của khách bị giới hạn

[Hiện đại] [Truyện Hoàn] Thanh thanh dẫn ngươi - Trúc Dĩ

[Hiện đại] [Truyện Hoàn] Thanh thanh dẫn ngươi - Trúc Dĩ

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,931
Điểm cảm xúc
5,666
Điểm
113
Chương 40
Editor: trucxinh0505

Sắc mặt Chu Từ Dẫn cứng đờ, anh chậm rãi thả chân Thẩm Du xuống, cúi xuống hôn môi cổ cô.

Thực mau, anh liền dừng động tác, thân thể hơi run rẩy, nước mắt mạnh mẽ tràn ra, nhanh chóng rớt xuống trên cổ Thẩm Du.

Đó là lần đầu tiên Thẩm Du nhìn thấy anh khóc.

Thanh âm khàn khàn mỏi mệt, như đau tới cực hạn, yếu ớt không chịu nổi: “Bởi vì tớ điếc sao?”

Bởi vì tớ điếc, cho nên cậu không cần tớ.

Tâm Thẩm Du như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, đau đớn khuếch tán toàn thân, phảng phất cô cảm nhận được thống khổ của Chu Từ Dẫn, hốc mắt cũng dần dần đỏ lên, như có thứ gì chặn ở cổ họng, nói không nên lời.

Chu Từ Dẫn quay đầu cắn bả vai cô một cái, thẳng đến nghe được cô hô đau mới dừng lại, ngữ khí mang theo một tia nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói: “Nói chuyện!”

“Cuộc sống của cậu không có tớ, vẫn như trước kia trôi qua thật tốt.” Thẩm Du ách giọng, nghẹn ngào nói, “Mà tớ, không có cậu mới trôi qua không tốt.”

Chu Từ Dẫn ôm lấy mình, bộ dáng như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.

Nhìn thấy anh như vậy, Thẩm Du khóc càng mãnh liệt, cô đưa tay ôm lấy cổ Chu Từ Dẫn. Chu Từ Dẫn thuận thế ôm eo cô ngồi dậy, thân thể hai người cơ hồ trần trụi, dán bên nhau như hấp thu ấm áp.

Cô thút tha thút thít nói: “Tớ thừa nhận, so với cậu, là tớ cần cậu nhiều hơn.”

Chu Từ Dẫn ôm cô vào lòng, tham lam nghe hơi thở cô. Nghe những lời này, anh dừng một chút, phảng phất nhẹ nhàng thở ra: “Không có tớ, cậu sống không được.”

“Liền tính thính lực hiện tại cậu không tốt, tớ cảm thấy, cậu là người tốt nhất trên toàn thế giới.” Cô khóc cơ hồ thở không nổi, lại nỗ lực đem ý nghĩ mình nói ra, “Cho tới nay, tớ đều ỷ vào cậu thích tớ, mới có thể sống được tùy ý như bây giờ.”

Chu Từ Dẫn nghe cô nói tiếp, ngữ khí đông cứng, so với nghe cô nói, càng như nói cho chính mình nghe: “Cho nên cậu không rời bỏ tớ.”

Lực đạo Thẩm Du ôm cổ anh nới lỏng, thân mình nghiên về phía sau, nhích người lên, dùng tay phải đẩy Chu Từ Dẫn xuống chút, hai người bốn mắt đối diện: “Vậy thử đi, có lẽ làm một bước này, hết thảy sẽ khác.”

Ánh mắt Chu Từ Dẫn đang ấm áp lạnh xuống, cười lạnh nói: “Nếm thử? Đừng có nghĩ.”

Thẩm Du vẫn nghiêm túc nhìn anh, nước mắt như bất tận chảy xuống: “Có lẽ cực hạn không phải tớ, có có nhiều thứ làm cậu động tâm, mà không chỉ có mình tớ.”

Cô nói làm Chu Từ Dẫn đầy mờ mịt: “Cậu làm sao vậy?”

Thẩm Du cười khổ, lời ít mà ý nhiều nói: “Tớ không xứng với cậu.”

“Cậu đừng lấy cái lý do này lừa dối tớ.” Chu Từ Dẫn tức giận trừng mắt, trong lòng mang theo một tia ủy khuất, “Trước kia dáng người cậu mập mạp tớ còn đề phòng cậu thích người khác, huống chi hiện tại.”

Ở trước mặt tình yêu, bất luận người ưu tú cỡ nào, đều sẽ trở nên kém một bậc, đều sẽ tự ti xem nhẹ chính mình.

Tỷ như Thẩm Du, tỷ như Chu Từ Dẫn.

******

Chu Từ Dẫn vuốt ve mặt Thẩm Du, lau sạch sẽ nước mắt cô: “Cho nên vì sao muốn chia tay?”

Nhắc tới cái này, Thẩm Du nguyên bản đã dừng khóc thút thít lại bắt đầu, thanh âm ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng biến thành gào khóc.

Chu Từ Dẫn lập tức luống cuống, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô trấn an: “Làm sao vậy? Sao lại khóc?”

Cô bỗng nhiên nhớ tới lỗ tai Chu Từ Dẫn, liền mạnh mẽ nghẹn khóc thút thít lại, nói: “Cậu không thích tớ, cậu chỉ thích thanh âm tớ.”

Có lẽ cái tội danh này làm Chu Từ Dẫn thực oan uổng, thái dương giựt giựt, gân xanh đều nổi lên: “Tớ thích thanh âm cậu không sai, nhưng cậu không thể áp cái tội danh này cho tớ?! Hơn nữa, toàn thân trên dưới cậu cái nào mà tớ không thích?”

Bộ dáng anh kích động làm Thẩm Du ngẩng đầu nhìn anh, ngay sau đó ủy khuất nói: “Chính cậu nói…”

Chu Từ Dẫn đã hiểu, thu lại tức giận.

“Thẩm Du, tớ không có khả năng dưới tình huống khó chịu mỗi câu nói đều phải trải qua đại não mới nói ra,” Chu Từ Dẫn đẩy cô ra, sắc mặt càng lạnh xuống, “Cậu có thể nghi ngờ tớ, chỉ có tình yêu của tớ, không thể nghi ngờ nữa phần.”

Nói xong, anh đứng lên, đi ra khỏi phòng.

Thẩm Du đứng dại tại chỗ nhìn anh trần trụi cứ vậy đi ra ngoài…

Sau đó, anh như rất tức giận đi trở về, nhìn hốc mắt ngấn nước Thẩm Du còn chưa rơi xuống, cả người ngây ngốc ngồi tại chỗ, hỏa khí lớn hơn nữa: “Mẹ nó, cậu cứ chậm rãi ngồi đó khóc đi! Chia tay? Vậy thì chia tay!”

Sau đó cửa đóng sầm một cái thật mạnh.

Thẩm Du: “…”

Cô lập tức phản ứng lại, không kịp mặc quần áo, trực tiếp bọc chăn đi ra ngoài. Cô đi ra phòng khách, nhìn lướt qua, không có. Nhìn giày, vẫn còn. Cô quay đầu, đi qua phòng bên cạnh, nhẹ nhàng vặn một chút, quả nhiên không khóa.

Thẩm Du đi vào.

Chu Từ Dẫn nằm ngửa trên giường, cánh tay che hai mắt, cả người trần trụi, hô hấp nặng nề, hiển nhiên còn đang rất tức giận.

Thẩm Du bò đến trên giường, ngồi xuống trên người anh, theo động tác cô, cái chăn trên người hơi tản ra, phong cảnh bên trong như ẩn như hiện. Cô mừng thầm nở nụ cười, nhịn không được cúi đầu hôn môi anh.

Chu Từ Dẫn quay đầu đi, thanh âm cứng ngắt: “Đừng chạm vào, đã chia tay đừng dây dưa không rõ.”

Thẩm Du mặc kệ, dịch đầu anh trở về, lại hôn xuống, vừa hôn vừa mơ hồ nói không rõ: “Cậu vừa mới sờ toàn thân tớ, hiện tại đến phiên tớ.”

Hành động này của cô làm Chu Từ Dẫn không tức giận được, thả cánh tay xuống, nghĩ vỗ mông cô một cái thật mạnh trừng phạt, lại bởi vì cô cúi người làm anh nhìn thấy hết không sót gì. Vốn tuổi tác huyết khí phương cương, dục vọng vừa rồi chưa giải tựa hồ tại một khắc này, hàng trăm hàng ngàn tụ tập đến chỗ kia.

Thân thể hai người đều trần trụi, cũng trong khoảnh khắc này, Thẩm Du cảm nhận được độ ấm nóng bỏng của anh. Cô xấu hổ bò xuống, nói vô ngữ: “Cậu hiện tại tức giận còn cứng được.”

Lửa Chu Từ Dẫn tới mau đi cũng mau, anh cười ôm cô trở về, dùng tay cố định giữ chặt cô, không để cô chạy thoát: “Sờ đi, nghĩ sờ chỗ nào.”

Thẩm Du chớp chớp mắt, kích động hỏi: “Thật sự?”

Dáng vẻ này của cô làm Chu Từ Dẫn có dự cảm không tốt, anh giật giật môi, còn chưa kịp thu hồi lời nói, liền nghe được cô không biết liêm sỉ nói: “Mở chân ra đi, tớ đi phòng bếp lấy trái dưa leo, hắc hắc.”

Chu Từ Dẫn: “…”

Anh trở mình, hai người trao đổi vị trí.

Thẩm Du ngửa đầu ngậm lấy hầu kết anh, mút một ngụm, cười hì hì nhìn anh.

Hầu kết Chu Từ Dẫn lăn lộn hai cái, anh mang tay cô vỗ về chơi đùa chỗ của mình, còn uy hiếp nói: “Còn như vậy ngày mai không xuống giường được.”

Uy hiếp này không có tác dụng với Thẩm Du, cô thuận theo không có phản kháng, hai má ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh lóe ánh sáng: “Chu Từ Dẫn, tớ yêu cậu.”

Chu Từ Dẫn đang rất thoải mái, cúi đầu nói: “Nghiêm túc chút.”

Thẩm Du mếu máo: “Tháng này cậu thực hung dữ, tớ còn tưởng cậu không thích tớ.”

Nghe vậy, Chu Từ Dẫn mở mắt mê mang, không nói gì, há mồm ngậm lấy vành tai cô, ôn nhu liếm láp, tốc độ trong tay nhanh hơn. Chất lỏng nóng bỏng phun ra trong tay cô, anh thở hổn hển lấy giấy ở đầu giường lau khô giúp cô.

Sau một lúc lâu, anh mới hạ giọng, áy náy nói: “Thực xin lỗi, khống chế không được cảm xúc bản thân.”

Thẩm Du lắc lắc đầu, mắt trông mong nhìn anh: “Về sau sẽ không từ bỏ cậu dễ dàng như vậy nữa, dù cậu hung dữ tớ đều không sợ.”

Chu Từ Dẫn cười khẽ, thoả mãn ôm thân mình mềm mại vào trong lòng, cảm giác bị buồn ngủ đánh úp, đang thoải mái cứ như vậy ngủ, cô gái nhỏ trong lòng ngực lại không an phận: “Chu Từ Dẫn, tớ muốn.”

Anh nhắm hai mắt thuận miệng hỏi: “Muốn cái gì? Tớ đều mua cho.”

Cô dùng đầu lưỡi đảo quanh trên người anh, chậm rãi nói ra một chữ.

“Cậu.”

Đôi mắt Chu Từ Dẫn bỗng chốc mở, cái vị trí kia nháy mắt lại đứng thẳng lên. Anh nhíu mày, bất đắc dĩ đẩy đầu cô ra: “Đừng náo loạn, để tớ ngủ một lát.”

Thẩm Du không thuận theo không cào: “Cậu không thể bản thân thỏa mãn đối với tớ như vậy!”

Chu Từ Dẫn đổ mồ hôi: “Ngoan, chờ kết hôn lại nói.”

Những lời này làm Thẩm Du tức giận: “Sao lại như vậy? Nãy cậu làm sao không nói chờ kết hôn lại nói?!”

Chu Từ Dẫn làm bộ không nghe được: “Tốt nghiệp liền kết hôn.”

Thẩm Du trực tiếp xoay người khóa ngồi trên người anh, cúi đầu gặm cắn: “Tớ mặc kệ, tự tớ làm.”

Chu Từ Dẫn bị cô hôn mồ hôi đổ đầm đìa, dùng một tia lý trí còn lại đẩy cô ra, nhìn cô, nghiêm túc lặp lại nói: “Kết hôn lại nói.”

Anh nghiêm trang làm Thẩm Du có chút ủy khuất, cắn môi vô cùng đáng thương: “Tớ muốn đem mình giao cho cậu.”

Chu Từ Dẫn bị dáng vẻ này của cô làm cho ngây người. Cô như bị người nhập hư, lần nữa ngửa đầu hôn hầu kết anh. Anh cả giận nói: “Cậu còn như vậy tớ cáo cậu cưỡng gian đó.”

Thẩm Du hừ cười một tiếng: “Xong việc rồi tùy tiện cậu tố cáo.”

Chu Từ Dẫn cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Không hối hận?”

“Không hối hận.”

-----------------

Tác giả có lời muốn nói: Còn hai chương là kết thúc

Chương trước bị khóa.. Không thấy nhóm tiểu thiên sứ bổ não gì à

Con của ta lại hắc hóa một lần.. Mọi người đừng ghé bỏ nha QAQ

Tóm lại ta cảm thấy sinh bệnh tính tình biến kém là bình thường…

Mà Thẩm Du đại khái có một loại cảm giác được mất

Hơn nữa tại thời điểm này Thẩm Du đề nghị chia tay càng hợp lý QAQ

Ai ta cũng không phải đang giải thích.... 【 che mặt chạy đi
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,931
Điểm cảm xúc
5,666
Điểm
113
Chương 41
Editor: trucxinh0505

“Không hối hận cũng không tiếp tục,” Anh ngồi dậy, dùng chăn bao lấy cô ôm đến phòng tắm, “Không thể ở mãi trên giường, cậu mau đi tắm rửa, đừng náo loạn nữa.”

Thẩm Du quấn lấy anh, không cho anh đi: “Cùng nhau đi.”

Sao cảm giác ngày càng dính người…

Chu Từ Dẫn cứng rắn bẻ tay cô ra, giúp cô thử nước ấm, xác nhận độ ấm vừa phải mới quay đầu nói: “Không được, tớ đi lấy quần áo cho cậu.”

Cũng không để ý Thẩm Du không cao hứng, cô lạnh mặt đẩy anh đi ra ngoài, ngữ khí thực khó chịu, mang theo một tia giận dỗi: “Không cần, tớ cứ vậy đi ra ngoài.”

Chu Từ Dẫn: “…”

Đi ra khỏi phòng tắm, Chu Từ Dẫn sờ sờ lỗ tai mình, vẫn còn tần suất thanh âm “Rầm rầm ——” thấp, vừa rồi nháo cùng Thẩm Du, quên mất ảnh hưởng này.

Thẩm Du nói sai một chút.

Liền tính anh đã từng không có cô trôi qua thực tốt, đó cũng chỉ là đã từng. Gặp được cô, có khát vọng với cô, sợ là cả đời không nghĩ muốn như lúc trước nữa.

Cho dù có thể một lần nữa thính lực hồi phục hoàn toàn.

******

Chu Từ Dẫn vô ý thức nhìn thoáng qua, liếc mắt nhìn đến những mảnh nhỏ trên sàn nhà cùng vài giọt máu tươi trên sô pha, đôi mắt buồn bã, xoay người, bước trở lại phòng tắm. Thẩm Du thân thể trần trụi đứng trước bồn rửa tay, dùng khăn giấy ướt chà lau cánh tay đã cầm máu.

Thấy anh đi vào, mày giữa ninh lại, ghét bỏ nói: “Sao cậu không mặc quần áo?”

“… Mặc giống nhau.” Vừa nói vừa đi đến bên cạnh Thẩm Du, bắt lấy cánh tay cô, cẩn thận quan sát một chút, miệng vết thương không sâu, nhưng chảy máu… Cần phải tiêm ngừa. Anh hôn cái trán cô, nắm tay cô đi ra ngoài.

Thẩm Du vô ngữ: “Tớ tắm rửa mặc quần áo làm gì?”

Chu Từ Dẫn đẩy cô vào phòng: “Mặc quần áo vào, liền đi bệnh viện.”

Thẩm Du cúi đầu nhìn lướt qua quần áo hỗn độn trên mặt đất, chớp mắt, vô tội nói: “Quần áo tớ ở phòng bên kia, phòng này là của cậu.”

Nghe vậy, Chu Từ Dẫn đi vào phòng mình.

“Vậy cậu đi qua đó đi.”

Nhìn bóng dáng anh, Thẩm Du nhịn không được thổi cái huýt sáo, đùa giỡn nói: “Mông cậu thật mẩy.”

Khóe miệng Chu Từ Dẫn kéo một chút: “…”

Sau đó đóng cửa lại thật mạnh, Thẩm Du bị chạm vào một cái mũi, không thú vị bĩu môi, quay đầu đi qua phòng bên kia. Giờ phút này Chu Từ Dẫn ở trong phòng hối hận cắn khăn tay, anh anh anh, kích phát thuộc tính lưu manh bạn gái làm sao đây.

Mở tủ quần áo ra, bên trong là quần áo của anh, xếp gọn gang chống lên nhau, quần áo anh không ít, hơn nữa thời điểm đặt ở ký túc xá xếp loạn thành một đoàn, nhìn ra được Thẩm Du tốn rất nhiều tâm tư.

Tâm Chu Từ Dẫn bỗng dưng mềm một chút, nhanh chóng mặc xong quần áo, liền đi ra ngoài.

Đến tủ giày cầm đôi giày mang vào, lấy một tờ báo chí từ bàn trà, nhặt những mảnh gốm sứ bỏ lên, sau đó lấy chổi để ở ban công dọn dẹp những mảnh sứ nhỏ còn lại, xác định sạch sẽ rồi, mới lấy thêm một tờ báo chí bao những mãnh vỡ lại.

Không bao lâu, Thẩm Du cũng đi ra, nhìn anh làm việc, cầm cây lau nhà đi qua hỗ trợ lau cháo trên sàn nhà.

Vừa làm vừa hỏi: “Lỗ tai cậu không thoải mái à?”

Chu Từ Dẫn nhìn cô một cái: “khá tốt.”

“Vậy sao muốn đi bệnh viện?”

Chu Từ Dẫn cầm cây lau nhà trong tay cô, tự làm: “Miệng vết thương cậu đổ máu, đi tiêm ngừa, tránh bị uốn ván.”

Thẩm Du ngốc tại chỗ, phản ứng lại, cả giận nói: “Cậu điên à! Miệng vết thương đổ máu chỉ đau thôi! Cậu còn bày ra đi tiêm ngừa gì hả?”

Chu Từ Dẫn âm dương quái khí nói: “Tớ nằm viện tiêm rất nhiều cũng chưa nói cái gì.”

“… Cái này sao giống nhau được.”

Chu Từ Dẫn hừ một tiếng: “Tóm lại chuẩn bị sẵn sàng, nhất định phải đi.”

Thẩm Du bỗng nhớ tới cái gì, đẩy anh thật mạnh một chút, Chu Từ Dẫn không có phòng bị, cả người ngã xuống trên sô pha, cây lau nhà theo tiếng rơi xuống, ngay sau đó cô cởi dép lê anh ra, cẩn thận xem lòng bàn chân anh, kiềm chế lửa giận nói: “Cậu đừng có nhúc nhích, cậu nhìn xem lòng bàn chân cậu có nhiều ít mảnh nhỏ này.”

Chu Từ Dẫn nguyên bản lửa giận bừng bừng nháy mắt tắt rụi, anh ngồi dậy liếc mắt một cái: “Tớ không có đau, hơn nữa mảnh nhỏ này so kim tiêm còn nhỏ hơn, lấy ra liền không có việc gì.”

Thẩm Du lạnh mặt lấy hòm thuốc từ quầy TV, dùng kim lấy mảnh nhỏ lòng bàn chân anh ra: “Cậu im đi, tớ không muốn nghe cậu nói chuyện.”

Thực mau cô xử lý xong miệng vết thương Chu Từ Dẫn.

Sau đó đến phiên Chu Từ Dẫn lấy tăm bông cùng cồn ra, ánh mắt Thẩm Du rùng mình, cắn răng nói: “Cậu dám sức này cho tớ, tớ không để yên cho cậu.”

Chu Từ Dẫn cười ra tiếng, trả cồn trở về, dùng nước muối sinh lí rửa sạch miệng vết thương cho cô, dùng tăm bông sức thuốc tiêu độc lên, cuối cùng dán băng gạc kháng khuẩn.

Anh nhịn không được nhéo mặt Thẩm Du một chút: “Nhìn xem cậu sợ tới mức như vậy.”

Thẩm Du liếc mắt trừng anh một cái, nằm một bên trên sô pha.

Chu Từ Dẫn chống cằm nhìn cô, thuận miệng nhắc tới vấn đề trước đó: “Cậu nghĩ ra nước ngoài sao?”

Thẩm Du nhăn lông mày, ngồi dậy, khí ức không thuận nói: “Tớ thật sự không muốn xuất ngoại, cậu đừng oan uổng tớ! Cho dù có cái ý niệm kia cũng chỉ là bởi vì thầy giáo, thấy rất tốt, không nghĩ thầy thất vọng.”

“Tớ không có cái ý tứ kia, nếu cậu muốn đi, cứ đi.” Chu Từ Dẫn bất đắc dĩ, “Tớ đi theo là được.”

Thẩm Du sửng sốt, sau đó lập tức phủ quyết: “Không được.”

Chu Từ Dẫn hiểu rõ băn khoăn của cô, thấp giọng tiếp tục dụ hoặc, nói ra suy xét trong lòng: “Xuất ngoại với tớ mà nói, chẳng qua là đổi một nơi vẽ tranh mà thôi, không ảnh hưởng gì với tớ.”

“Vậy học ở đây thì làm sao…”

“Năm đầu không có môn chuyên ngành, báo cáo cùng nhà trường là được.”

Thẩm Du trầm mặc không nói chuyện, tựa hồ cũng đang suy xét.

Chu Từ Dẫn bỗng nhớ tới lời cô nói, giống như không sao cả hỏi: “Giáo sư cậu bao nhiêu tuổi? Nam nữ vậy?”

Thẩm Du theo bản năng đáp: “30 tuổi, nam, là giáo viên trẻ tuổi đẹp trai nhất trường đó .”

Còn đẹp trai nhất sao?

Chu Từ Dẫn cười lạnh: “Vậy cậu nên ở trong nước đi, để thầy ấy thất vọng tột đỉnh.”

Thẩm Du: “…”

Anh vỗ mông Thẩm Du một cái: “Dậy, đi bệnh viện.”

Thẩm Du lại một lần nữa nằm giả chết.

Chu Từ Dẫn treo một cái tươi cười ác liệt, lôi kéo tay cô: “Đi, đi chích.”

Thẩm Du lập tức ôm anh, dùng đầu cọ cọ vòng eo anh, thanh âm mềm mại làm nũng: “Tớ không nghĩ đi… Hơn nữa kim đâm vào trên mông, cậu chịu được người khác xem mông tớ sao?”

Nguyên bản cho rằng anh nghe được lời như vậy sẽ có một tia do dự, giây tiếp theo đã bị anh nâng cái mông lên: “Cũng có thể tiêm vào trên tay, đừng có lấy cớ.”

Thẩm Du không cao hứng ôm cổ anh, đem cằm gác thật mạnh trên vai anh.

Chu Từ Dẫn ôm cô đến tủ giày, cúi đầu mang vào cho cô, xong việc nhìn cô, bên môi hiện một tia tươi cười sủng nịch: “Vợ anh thật xinh đẹp.”

Nghe được lời này, Thẩm Du vươn đôi tay, một chút không thuận trong lòng tức khắc tan biến: “Chồng à, ôm em xuống.”

Tâm tình Chu Từ Dẫn rất tốt ôm cô xuống, nhân tiện trộm hôn một cái.

******

Hai cái đi phòng khám nhỏ gần trường.

Thẩm Du vừa đi vừa chơi ngón tay anh, tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, móng tay sáng trong, tựa như tác phẩm nghệ thuật: “Vì sao anh không nói cho ba mẹ anh?”

Chu Từ Dẫn mím môi: “Trái tim mẹ anh không tốt lắm.”

“Vậy vì sao không nói cho em biết? Cả một tuần không gọi được cho anh.”

Nhớ tới cái này, mặt mày Thẩm Du ủy khuất không ít.

“Anh không nghĩ…” Chu Từ Dẫn dừng một chút, sau khi nhìn biểu tình Thẩm Du, gian nan tiếp tục nói, “Không nghĩ em nhìn thấy anh khuyết tật, nhìn thấy chỗ tự tin nhất của anh.”

“Bộ dáng béo của em anh còn thấy qua còn gì…” Thẩm Du bất mãn lẩm bẩm, “Hơn nữa em coi trọng gương mặt, không phải lỗ tai anh.”

Chu Từ Dẫn không phục: “… Vậy anh hủy dung thì sao?”

Thẩm Du gãi gãi gương mặt, do dự trong chốc lát, không biểu cảm trả lời: “Ừm, vẫn thích.”

Bị dáng vẻ này của cô chọc cười, Chu Từ Dẫn hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không nghĩ nói chuyện cùng cô, nhưng vẫn nghẹn tức giận hỏi: “Có thể nói vì sao em do dự?”

Thẩm Du vô tội chớp chớp mắt: “Em do dự sao?”

Chu Từ Dẫn cắn chặt răng, không nói chuyện nữa.

“Hơn nữa miễn bàn loại chuyện này được không? Ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ.”

Chu Từ Dẫn: “…”

Hai người cùng đi vào phòng khám, người không nhiều, tốp năm tốp ba ngồi trên ghế bên ngoài. Không chờ bao lâu, liền tới Thẩm Du.

Chờ nửa giờ, Thẩm Du lạnh mặt đi ra phòng khám, trên mặt còn treo nước mắt.

Chu Từ Dẫn đi theo sau, nắm tay lấy lòng, nói: “Rất đau sao? Không phải, chủ yếu dì hộ sĩ nói tiêm mông hữu dụng hơn, cảm giác so đau ở tay ít hơn…”

Thẩm Du ném tay anh ra, trầm mặc lau nước mắt.

Chu Từ Dẫn cười ra tiếng, ở trên đường phố ôm cô vào lòng, không màng ánh nhìn chăm chú người chung quanh, trêu chọc nói: “Vừa nãy người ta chưa tiêm đã khóc rồi, có mất mặt không.”

Thẩm Du rớt nước mắt càng hung, nức nở nói: “Em còn chưa nói anh cái gì, anh còn chê em mất mặt.”

“Anh nào chê em mất mặt chứ! Em không nghe rõ lời anh nói sao.” Chu Từ Dẫn thực oan uổng, ủy khuất biện bạch cho bản thân, “Anh là suy nghĩ cho em, vợ anh sao đáng yêu như vậy.”

Thẩm Du thút tha thút thít: “Em không phải vợ anh.”

“Sao lại không phải?”

“Anh còn chưa có cầu hôn đâu! Không được chiếm tiện nghi em.”

Chu Từ Dẫn: “… Được rồi, anh không chiếm, em đừng khóc.”

Vừa nãy em còn gọi anh là chồng đây, ha hả.

------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sẽ hoàn

Thêm phiên ngoại nữa là kết thúc ^^
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,931
Điểm cảm xúc
5,666
Điểm
113
Chương 42 ( kết cục )
Editor: trucxinh0505

Hai người ăn xong cơm chiều bên ngoài, trở lại trong phòng xem TV trong chốc lát, rồi ai về phòng người đó ngủ.

Thẩm Du ở trên giường lăn qua lộn lại thật lâu, rốt cuộc ôm chăn đi đến trước cửa phòng Chu Từ Dẫn, cô do dự một chút, nhẹ nhàng văn then cửa, như trong đoán trước không có khóa.

Trong phòng thắp cái đèn ngủ màu vàng, so phòng Thẩm Du tối đen ấm áp hơn chút, cô đi nhẹ nhàng đến mép giường, Chu Từ Dẫn biết là cô, đôi mắt không mở, lười biếng mở miệng: “Cậu làm gì đó?”

Thẩm Du trầm mặc bò lên giường anh, ném chăn mình qua một bên, trực tiếp chui vào ổ chăn anh, cánh tay gác trên eo anh, rúc trong lòng ngực anh.

Chu Từ Dẫn nhịn không được giương mắt quét cô một cái, hơi nghiêng người, đem toàn bộ thân mình cô gọn trong lòng ngực mình, mới đè thấp thanh âm cảnh cáo: “Ngủ yên, đừng làm rộn.”

Thẩm Du ngoan ngoãn gật đầu.

Thật lâu sau, cô bỗng mở miệng: “Chu Từ Dẫn.”

Chu Từ Dẫn nhàn tản lên tiếng.

“Em không nghĩ xuất ngoại, em muốn nghiên cứu sinh Z đại.”

“Ừ.”

“Nhà chúng ta đều ở bên kia, anh tốt nghiệp rồi cũng hồi thành phố Z, được không?”

“Được.”

“Sau đó chúng ta liền kết hôn.”

Chu Từ Dẫn hết buồn ngủ, mở đôi mắt nhập nhèm, nhìn chằm chằm Thẩm Du một lúc lâu, không nói gì.

“Em nghĩ hai ta vĩnh viễn ở bên nhau.”

Anh nhẹ nhàng hộc ra hai chữ: “Anh cũng vậy.”

Đời này, chỉ nghĩ cùng em trôi qua cả đời.

******

Sau tốt nghiệp, Thẩm Du thuận lợi thi đậu nghiên cứu sinh Z đại, thính lực tai trái Chu Từ Dẫn vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, nhưng thanh am ù tai đã tốt không ít, liền tính không mang máy trợ thính cũng không có gì ảnh hưởng đối với sinh hoạt.

Hai người đặt vé máy bay liền hoả tốc trở về thành phố Z.

Thẩm Du ngẫu nhiên phát hiện Chu Từ Dẫn muốn cầu hôn cô thời điểm sinh nhật, dưới đáy lòng kích động nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được gọi điện thoại cho Lão Tam.

“Lão Tam!”

Bên kia thực mau nghe, nghe được thanh âm cô kích động cũng nhịn không được nổi lên hứng thú: “Làm sao vậy?”

“Chu Từ Dẫn muốn cầu hôn thời điểm sinh nhật tớ ha ha ha ha! Quá là vui luôn!”

Trong thanh âm cô vui vẻ Lão Tam cũng cảm nhiễm, cô cười ra tiếng, một hồi lâu sau mới kiến nghị nói: “Làm cho cậu ta đổi thời gian đi.”

Thẩm Du sửng sốt: “Vì sao…”

“Nếu thời điểm sinh nhật cậu cầu hôn, vậy kỷ niệm ngày cầu hôn trùng ngày sinh nhật, một năm cậu bớt đi một phần quà rồi!”

Nghĩ như vậy cũng không sai…

“Được, để tớ gọi điện thoại cho Chu Từ Dẫn trước! Tạm biệt nha!”

Nghe cô nói, Lão Tam giật mình một cái: “Từ từ…”

Đầu dây bên kia đã truyền đến thanh âm “Đô đô”, Lão Tam nhịn không được đỡ trán, thở dài một tiếng.

Nói uyển chuyển một chút… Bạn hữu à.

Thời điểm Thẩm Du gọi điện thoại cho Chu Từ Dẫn, anh đang vẽ tranh. Bởi vì tiếng chuông đánh gãy suy nghĩ anh có chút bực bội, nhưng vẫn bấm nghe.

“Làm sao vậy?”

“Chu Từ Dẫn, cậu đừng cầu hôn ngày sinh nhật tớ được không?”

Chu Từ Dẫn: “…”

Loại cảm giác này, giống như sét đánh giữa trời quang.

Sao cô ấy biết?!

Chu Từ Dẫn trầm mặc trong chốc lát, mới bất đắc dĩ hỏi: “Vì sao?”

Thẩm Du bẻ ngón tay chột dạ đáp: “Em nghĩ thêm một ngày vui, vậy có thêm một ngày quà mừng rồi.”

Lời này hoàn toàn ngoài dự kiến Chu Từ Dẫn, hô hấp anh cứng lại, ngay sau đó kiềm chế lửa giận nói: “Em nói vậy giống như em muốn đồ gì ngày đó phải mua à?”

Hơn nữa anh đều đã chuẩn bị xong! Hiện tại nói với anh đổi ngày!

Nhận thấy anh tức giận, Thẩm Du lấy lòng nói: “Nếu không để em… Để em cầu…”

“… Muốn anh tắt máy?”

Thẩm Du nhìn nhìn thời gian, kéo đề tài ra: “Hôm nay cùng ăn cơm đi! Được không?”

“Ừ, chờ anh vẽ xong lại nói, em đừng vội ra cửa.”

“Không có việc gì, ở quá đó thực nóng! Em đi chọn chỗ trước.”

Chu Từ Dẫn nhíu mày, tựa hồ có chút bất mãn cô hấp tấp: “Lát anh đón em, đừng có chạy loạn, cùng nhau đi.”

Thẩm Du bĩu môi, mặt đầy không phục: “Ở gần trường em, đón ở nơi nào! Em mặc kệ, trong chốc lát anh tới tiệm thịt nướng gần trường, em đi trước!”

Nói vừa xong, cô tắt điện thoại.

Chu Từ Dẫn nhìn điện thoại, tức giận không chỗ phát tiết, nhìn về phía bàn vẽ, nhìn bản vẻ có chút giống vai phụ, con ngươi anh trầm xuống, nhanh chóng động bút.

Vẫn là vật chết đi.

Thẩm Du ở tiệm thịt nướng gặp được một khách không mời mà đến.

Đường Chiêu Văn.

Anh ngồi cách đó không xa, chạm ly cùng người cùng bàn, dư quang đảo qua, thời điểm nhìn đến Thẩm Du, sửng sốt một chút, sau đó nhìn chằm chằm cô thật lâu, mới xác định là cô.

Anh nói một tiếng cùng người bên cạnh, liền đi đến chỗ cô, đứng bên cạnh cô ôn hòa chào hỏi: “Thẩm Du, đã lâu không gặp.”

Thẩm Du hơi gật đầu, tiếp tục xem di động, không có dục vọng mở miệng.

Đường Chiêu Văn thở dài, thành khẩn nói: “Năm đó không hiểu chuyện, nói một ít lời nói không dễ nghe, thực xin lỗi.”

“Đường Chiêu Văn,cậu không cần xin lỗi.” Thẩm Du cúi đầu suy nghĩ một chút, bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía anh, vừa lúc nhìn thấy Chu Từ Dẫn mở cửa tiến vào, nhẹ nhàng cười, “Khi đó cậu có thể đối với tớ như vậy, thật rất tốt.”

Đường Chiêu Văn bị phản ứng này của cô làm cho có chút phản ứng không kịp, dại ra tại chỗ.

“Nếu cậu chân thành đối với tớ, đối xử tử tế với tớ, tớ vĩnh viễn sẽ không cố ý thi kém, rời lớp trọng điểm.” Nghĩ đến đây, ý cười cô gia tăng, thẳng tắp nhìn chằm chằm Chu Từ Dẫn, “Tớ cũng không có khả năng, gặp được Chu Từ Dẫn.”

“Rốt cuộc cậu không biết, cậu so với Chu Từ Dẫn, kém quá nhiều.”

Sắc mặt Đường Chiêu Văn trở nên có chút khó coi, nhưng cũng chưa nói cái gì, nói xin lỗi một chút, đi trở về bàn mình.

Nhìn Đường Chiêu Văn đi rồi, Chu Từ Dẫn mới đi tới, ngồi đối diện cô, sắc mặt không vui, ngữ khí chua lòm: “Em vừa nói cái gì với cậu ta?”

Thẩm Du mỉm cười: “Nói anh yêu em chết đi sống lại.”

Đỉnh mày Chu Từ Dẫn giãn ra, khóe miệng cũng gợi lên một cái tươi cười: “Tiểu Du Du, không nghĩ à.”

Hướng đi nà giống như không tốt…

Thẩm Du kỳ quái nhìn anh một cái: “Cái gì?”

Chu Từ Dẫn ngượng ngùng mím môi: “Nhân thời điểm không có tớ trước mặt những người khác tuyên dương quan hệ chúng ta.”

Thẩm Du: “…”

Cái này đích xác từng có, cô không thể phản bác.

Nhìn phản ứng của cô, Chu Từ Dẫn lại cười ra tiếng, “Ở trước mặt anh nói cũng không sao, anh sẽ phối hợp!”

Thẩm Du: “… Anh câm miệng.”

******

Thời điểm trung nhị Z tròn mười năm kỷ niệm ngày thành lập trường, hai người hẹn cùng trở về trường cũ đi dạo.

Trong trường học thay đổi không ít, vài khu dạy học đều sửa chữa lại một lần, từ màu trắng biến thành màu đỏ. Rừng cây rậm rạp bốn phía bị chặt không ít, xây thêm khu dạy học mới, thoạt nhìn toàn bộ trường học so với trước đẹp hơn rất nhiều, nhưng Thẩm Du vẫn thích dáng vẻ trước kia kia.

Hai người chậm rãi lên lầu, bất giác đi đến tầng học cao nhất.

Những lều đơn sơ giờ đã biến thành những phòng nhỏ xây bằng xi măng.

Thẩm Du đi đến trước lan can, đón gió mát lạnh mùa thu thổi tới, trong lòng tràn đầy cảm khái.

“Thẩm Du.” Chu Từ Dẫn phía sau bỗng mở miệng, ngữ khí nghiêm túc thành kính, “Quay đầu lại.”

Thẩm Du nghi hoặc quay đầu nhìn anh.

Dưới mái nhà tiếng gió gào thét tràn qua, thổi qua bên tai Thẩm Du, tiếng gió rất lớn, Chu Từ Dẫn đang nói, thanh âm truyền vào tai cô rõ ràng.

“Anh suy nghĩ thật lâu, muốn lấy phương thức gì, cầu em cùng anh vượt qua cả đời.”

Thẩm Du phản ứng lại, không tự chủ được lộ ra một cái tươi cười nhợt nhạt, nghiêm túc nghe anh tiếp tục nói.

“Vốn dĩ ở thời điểm sinh nhật em cầu hôn nơi em thích ăn nhất, em nói muốn hôm khác, anh bỗng nhiên cảm thấy, phương thức như vậy tuy lãng mạn, nhưng tựa hồ giống những người khác.”

“Khi đó ở nơi này, chúng ta từng gặp nhau. Cũng từng nghe em nói, ở nơi này, thay đổi cả đời em, mà anh cũng vậy, đem cả đời thay đổi của em bỏ vào trong túi, được không?”

Trong mắt Thẩm Du dần dần hàm chứa nước mắt, nhưng ý cười không tắt.

“Hiện tại nơi này không có hoa tươi đầy đất, không có người xem, không có tiếng hoan hô, chỉ có em và anh, còn có chiếc nhẫn này,” Chu Từ Dẫn đi đến trước mặt cô, quỳ một gối xuống đất, khóe miệng hàm chứa ý cười thật sâu, “Cứ việc chỉ có như vậy.”

“Anh tin tưởng, em nhất định sẽ gả cho anh.”

Thẩm Du cười.

“Vẫn là anh hiểu em nhất.”

“Cho nên, Thẩm Du tiểu thư, em nguyện ý gả cho anh sao?”

“Em nguyện ý, Chu Từ Dẫn tiên sinh.”

******

Trong vòng truyện, tác giả truyện tranh phát trên Weibo một hình vẽ, là ảnh một nữ nhân xinh đẹp không ai bì nổi.

Mà ngự tỷ manh muội trong giới độc giả, cải biên bài hát phát lên một bản tình ca.

Trọng điểm, hai người họ đều ở trong vòng này.

Fans tan vỡ…

—— Này này, ai có thể nói cho ta, nam thần cùng nữ thần ở bên nhau khi nào vậy?

—— Nữ này là ai vậy!

—— Nữ thần đẹp quá, woa woa woa!

Thời điểm Chu Từ Dẫn mở Weibo, sửng sốt một chút, ý cười bên môi thật sâu, anh nhẹ nhàng click mở bài hát Thẩm Du phát kia, thanh âm nữ nhân dịu dàng động lòng người quanh quẩn ở trong phòng.

Ca từ trong đó, làm anh ấn tượng khắc sâu nhất chính là đoạn lời nói kết cục.

……

……

Khi em cơ hồ từ bỏ thế giới này

May mắn, anh xuất hiện

May mắn, gặp được anh

Cảm tạ, gặp được anh.

( toàn văn hoàn )

----------------

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc rồi ~ rải hoa thôi ~ còn có một cái phiên ngoại

Thêm một chương nữa ~
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,931
Điểm cảm xúc
5,666
Điểm
113
Chương 43: Phiên ngoại
Editor: trucxinh0505

【 Phiên ngoại Chu Từ Dẫn】

Tôi không nghe được.

Kỳ thật thính lực tai phải chưa mất hết hoàn toàn, nhưng thanh âm ù tai quá lớn. Thính lực tai trái khôi phục từng ngày, chứng ù tai lại không có chuyển biến tốt.

Có phải cả đời đều sẽ như vậy hay không.

******

Hai tuần sau, thính lực tai trái Chu Từ Dẫn đã khôi phục, thanh âm ù tai giảm đi không ít, lâu lâu sẽ bị ù tai một chút.

Trở lại trường học, ở sân thể dục đang tổ chức hội thể thao, trong khu dạy học không có ai. Thời điểm Chu Từ Dẫn đi qua sân thể dục, một nam sinh cản anh lại, đưa cho anh một tờ giấy, miệng đóng mở nói gì đó, nhưng anh không nghe được, cũng xem không hiểu.

Anh ra vẻ trấn định gật đầu, chờ nam sinh đi rồi mới nhìn lướt qua tờ giấy, bên ngoài viết ba chữ: “Đưa Thẩm Du”. Mở tờ giấy ra, mặt trên dùng bút chì viết.

—— nếu một hồi cậu không tới xem tớ thi đấu, chúng ta đừng xem là bằng hữu nữa. Cậu biết rõ tớ vì cái này đã luyện tập bao lâu, cậu không tới xem, vậy còn là bằng hữu sao?

Chu Từ Dẫn ngẩn người, giống như không cẩn thận xem chuyện riêng của người khác…

Anh ra vẻ trấn định gấp lại nguyên dạng, nhấc chân đi đến khu dạy học, thanh âm ù tai tựa hồ càng lúc càng lớn, anh nhíu mày, bực bội kéo kéo tóc.

Trong lớp không có ai, Chu Từ Dẫn ngồi xuống chỗ của mình, trong ngăn kéo để không ít bài thi, được xếp rất gọn gàng, anh lấy ra lật lật, xem hoàn toàn không hiểu gì cả.

Phía sau đột nhiên có người vỗ bờ vai anh, đồng thời thanh âm vang lên: “Chu Từ Dẫn?”

Anh nghe được thanh âm này.

Anh cho rằng bệnh tai ù của mình nghiêm trọng, khi thanh âm đó vang lên, nháy mắt nó biến mất.

Anh quay đầu, nhìn về phía chủ nhân thanh âm, là một nữ sinh mập mạp.

Nữ sinh nhìn anh cười cười, tự giới thiệu nói: “Không nhận ra tớ sao? Tớ trong ban ủy viên học tập, Thẩm Du.”

Chu Từ Dẫn gật đầu, anh nhận ra được, tuy tên cùng bộ dáng không khớp lắm.

“Hai tuần này cậu không đi học, giáo viên bảo tớ sửa sang lại một phần bài thi đưa cậu xem, hai tuần đều ở chỗ này, nếu thiếu thì nói với tớ.” Cô gãi gãi đầu, đôi mắt cong cong, trông rất là đẹp, “Không hiểu tìm tớ, nội dung hai tuần học này rất nhiều… Cố lên! Học tập thật tốt!”

Nói xong, thấy anh không có phản ứng gì, cô cũng không xấu hổ, trực tiếp trở về bàn học mình ngồi xuống. Hai người đang đứng ở bàn ba, Thẩm Du đi lại bàn hai, chỗ của cô là bên phải.

Chu Từ Dẫn đột nhiên gọi cô lại: “Thẩm Du.”

Thẩm Du quay đầu: “Hả?”

Chu Từ Dẫn cầm tờ giấy giơ lên, cười với cô một chút: “Cậu.”

Thẩm Du ngơ ngác đi lại cầm tờ giấy, nhìn chữ viết trên đó, đột nhiên hiểu được: “Cảm ơn.”

Chu Từ Dẫn gật đầu, trực tiếp ghé vào trên bàn.

Sau đó, anh đột nhiên rất muốn biết phản ứng của Thẩm Du, nghiêng đầu, làm bộ đang ngủ, thực tế híp mắt nhìn chằm chằm cô.

Thẩm Du sau khi xem nội dung, tươi cười trên mặt cứng lại, cô lấy cục tẩy trong hộp bút, xóa đi từng nội dung trên đó, nước mắt cũng từng giọt rớt trên giấy.

Cô cắn môi, chịu đựng nức nở, tẩy xong nội dung trên đó, mới lấy một quyển sách từ trong ngăn kéo. Nhìn quyển sách, nước mắt cô rớt càng mãnh liệt, cảm giác như mất đi đồ vật trân quý nhất.

Sau đó, cô đi đến thùng rác trong lớp, ném nó vào trong đó, lau khô nước mắt, liền đi đến sân thể dục.

Chu Từ Dẫn đứng lên, đi đến bên thùng rác nhặt cuốn sách lên, nhìn chằm chằm một hồi, đề toán học Olympic, anh lật lật xem, thấy bên trong kẹp một tờ giấy, viết thời gian thi đua. Anh nghĩ nghĩ, là chiều nay.

Thở dài, Chu Từ Dẫn ngồi trở lại vị trí, đem quyển sách bỏ vào trong ngăn kéo, suy nghĩ miên man: Thật giống một kẻ ngốc.

Cái gì là bằng hữu? Như vậy tính là bằng hữu sao, chẳng qua là bố thí thôi.

******

Sau lại, nghe Thẩm Du phát thanh radio tựa hồ trở thành chuyện không thể thiếu mỗi ngày của anh. Rồi cô được phân đến lớp trọng điểm, không còn học chung lớp nữa.

Nhờ thanh âm Thẩm Du chứng ù tai anh chuyển biến ngày một tốt, đối với cô, trong lòng anh tồn một tia cảm kích, nhưng cũng chỉ một chút. Thời điểm phát hiện chứng ù tai biến mất, cũng vừa lúc Thẩm Du không tham gia phát radio nữa.

Dần dà, anh cũng quen đặt cô sau đầu.

Thời điểm gặp cô lại lần nữa, là trước hai ngày thi trình độ thí nghiệm.

Đã lâu không gặp, lớp trọng điểm không ở cùng tầng, từ sau phân lớp không có gặp lại cô.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, anh biết, cô trôi qua thực không tốt.

Cô gầy rất nhiều, cả người không có sức sống, thời điểm đi đường luôn cúi đầu, như là tự ti tới cực điểm. Anh nhịn không được mở miệng nói giỡn cùng cô, thời điểm lời nói mới vừa bật thốt lên, chính anh cũng kinh ngạc.

Anh vốn không phải kiểu người tùy ý trêu chọc người khác.

Thời điểm nói chuyện cùng cô, vẫn luôn cho rằng… Cô nhớ mình, lại phát hiện không hề, làm anh thẹn quá thành giận.

Tuy anh không phải đặt cô trong lòng nhớ mãi không quên, nhưng ít ra, cô gầy xuống như vậy anh còn nhận ra, mà anh không có biến hóa gì hết, cô lại không có nhận ra!

Chu Từ Dẫn thực sự nổi giận.

Nhưng phương thức anh phẫn nộ quá ngây thơ, ngược lại… Nó đi vào trong lòng Thẩm Du.

Vốn tưởng cả hai không có liên quan, lại ở ngày phân lớp đó, thời điểm từ văn phòng đi ra, thấy thần sắc Thẩm Du hoảng hốt đi hướng tầng cao nhất trường học.

Nguyên bản anh không tính toán quản, có lẽ cô đi lên đó hóng gió hoặc gọi điện thoại gì đó.

Sẽ không nghĩ cực đoan gì đó.

Anh vừa chạy về tới phòng học, đeo cặp sách lên chuẩn bị về nhà, bỗng nhớ tới mấy ngày hôm trước gặp Thẩm Du, sắc mặt cô trắng bệch, còn có… Ý cười trên mặt bị anh chọc cười.

Chu Từ Dẫn hung hăng đạp cái bàn một cái, nhét cặp sách vào trong ngăn kéo thật mạnh, xoay người chạy nhanh đi tới mái nhà.

Thời điểm đến nơi, Thẩm Du đang lấy chồng thư ra, Chu Từ Dẫn buồn bực đi đến một góc quan sát hành vi của cô. Giây tiếp theo, cô nâng chân lên, nghĩ dẫm lên chồng thư kia.

Nháy mắt anh đã hiểu.

Cũng bởi vậy, không chịu khống chế hô tên cô lên.

“Thẩm Du!”

Đáng tiếc, khi đó Thẩm Du một lòng muốn chết, lại không nghe ra trong thanh âm anh, ngữ khí có bao nhiêu hoảng loạn.

Từ đây, cả đời hai người, như bị một sợi dây thừng buộc chặt cùng nhau.

Hai người, cứ như vậy phải ở bên nhau.

******

Vì sao làm bằng hữu cùng Thẩm Du?

Xem như nhất thời xúc động, cũng coi như vậy… Cho tới nay một người chờ đợi đi.

Ít nhất, khi anh gọi “Thẩm Du, về sau tớ đảm đương làm bằng hữu cậu.” Sau đó bất luận ngày hay đêm, anh đều không có hối hận.

Chu Từ Dẫn muốn cô biết, một bằng hữu chân chính là như thế nào.

Nhưng chỉ có hai người không rõ, Chu Từ Dẫn đối với cô, sủng như đối với bạn gái.

Đại khái cái cảm giác này, chúng ta làm bằng hữu, đột nhiên có một ngày, cảm thấy cậu rất xinh đẹp, cảm thấy trên người chúng ta có nhiều chỗ khác nhau, chậm rãi, liền có ý nghĩ khác.

Không nghĩ làm bằng hữu nữa.

Nghĩ không màng tất cả muốn ôm em, hôn môi em, còn có… Quan hệ cùng em.

Ngày đó, Chu Từ Dẫn khẩn trương tay đổ đầy mồ hôi, một tấc một tấc để sát vào mặt Thẩm Du, anh suy nghĩ cái gì?

Nếu Thẩm Du giống như phim truyền hình, tại một khắc kia anh hôn trộm mở mắt ra làm sao bây giờ?

Nếu cô tức giận làm sao bây giờ?

Nếu cô không nguyện ý tiếp tục lui tới cùng anh… Vậy anh nên làm gì?

Nhưng anh vẫn không ngăn được mà hôn lên.

Như anh sở liệu, cô có tỉnh.

Nhưng may mắn, không giống như anh nghĩ.

Thẩm Du cố ra vẻ trấn định, tự cho mặt không đổi sắc. Nhưng khóe miệng cô hơi giơ lên, trên má hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, thậm chí lông mi đều nhịn không được run rẩy một chút.

Chu Từ Dẫn cười khẽ ra tiếng, khói mù nhàn nhạt chồng chất trong lòng đã lâu rốt cuộc bởi vì phản ứng này của cô mà rực sáng.

Thì ra, lưỡng tình tương duyệt, là chuyện làm con người ta vui vẻ đến như vậy.

Anh không nhịn được lại cúi đầu hôn một cái.

Yên lặng nghĩ trong lòng: Cô gái nhỏ, còn giả bộ ngủ cùng đại gia ta ư?

【 lên xe (/ω\)】

“Sao về trễ vậy?” Thẩm Du mở hai mắt mê mang, nhìn Chu Từ Dẫn nhẹ nhàng đi vào phòng tắm, thanh âm đầy lười biếng, mang theo vài phần bất mãn làm nũng.

Thấy cô tỉnh, Chu Từ Dẫn liền đi tới, người đầy mùi rượu, trong mắt mang theo một tia tà mị, hôn mặt cô một cái, thanh âm trầm thấp khàn khàn, mang theo dụ hoặc: “Chờ anh.”

Thẩm Du tiếp tục lâm vào giấc ngủ.

Khoảnh khắc mơ màng ngủ, cảm giác có người hung hăng mút ở cổ một cái, làm cô đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt nhìn nam nhân đang đè trên người mình, đầy tính xâm lược.

Cô có chút không cao hứng đẩy anh ra, trở mình qua một bên: “Đừng, em muốn ngủ.”

Chu Từ Dẫn ôm cô lên, khóa người ôm vòng eo, hôn môi cô, đầu lưỡi không ngừng thâm nhập, chọc cô thở hồng hộc, đánh tan cơn buồn ngủ.

Anh cởi áo ngủ cô, không ngừng gặm cắn mỗi một góc trên thân thể, thẳng đến trong mắt cô hàm chứa khẩn cầu, mới cười khẽ một tiếng, vỗ về mặt cô hỏi: “Muốn anh sao?”

Thẩm Du cắn môi, trong mắt ướt át rất muốn, lại không nói nên lời.

Đôi tay Chu Từ Dẫn nâng eo cô, đột nhiên động thân xâm nhập.

“Tiểu Du Du, thích sao?”

Thẩm Du bị anh dẫn mơ hồ, không có tinh lực đi đáp lại, hai mắt mê mang mở to, tựa hồ đang suy tư lời anh nói.

Chu Từ Dẫn cười một cái, quay người cô lại, một lần nữa tiến vào, thanh âm khàn khàn mà gợi cảm, “Không phải nói thích nhất sau nhập thức?”

Lần này Thẩm Du nghe hiểu, cô xấu hổ muốn giãy giụa, lại bị Chu Từ Dẫn bắt trở về.

Sắp đến đỉnh điểm, Chu Từ Dẫn lần nữa hôn môi cô, giống mưa rền gió dữ, gấp gáp cùng kịch liệt. Sau khi kết thúc, hai người hít thở thở gấp nặng nề, Thẩm Du bị anh lăn lộn không còn sức lực cuộn trong lòng ngực anh.

Chu Từ Dẫn ôm cô đi tới phòng tắm, rửa sạch một phen mới trở lại giường ngủ.

Nhìn tóc cô không cẩn thận bị ướt, Chu Từ Dẫn thở dài, đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc, đi ra, nghĩ Thẩm Du đã ngủ lại hiện đang mở mắt, nhìn anh hô một tiếng: “Mau lại đây.”

Nghe vậy, Chu Từ Dẫn đi nhanh qua.

Thẩm Du chui vào trong lòng ngực anh ăn vạ, thỏa mãn lẩm bẩm: “Yêu anh nhất.”

Chu Từ Dẫn sửng sốt một chút, ánh mắt lập tức trở nên nhu tình như nước, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán cô, thấp giọng nở nụ cười, lồng ngực rung động không ngừng, khiến Thẩm Du thẹn quá thành giận ngẩng đầu nhìn anh.

Anh dùng chóp mũi cọ cọ cô, sủng nịch nói: “Yêu anh sao?”

Thẩm Du vùi mặt trong ngực anh, không muốn để ý tới anh.

“Toàn bộ đều cho em.”

Tình yêu của anh, đều cho em hết.

【 Chu Nguyệt Bán ^^】

Hai người kết hôn được hai năm, Thẩm Du sinh một bé trai mập mạp, từ đây ngày tháng cuộc sống Chu Từ Dẫn… Cực kỳ bi thảm.

Thẩm Du sau ở cữ, Chu Từ Dẫn lo lắng cho thân thể cô, một tháng cũng chưa chạm vào cô. Nhưng sau anh dần dần phát hiện, anh nghĩ muốn chạm vào cũng không cơ hội chạm vào.

Vợ yêu sau khi tan học, thời gian còn lại phục vụ con trai của họ.

Rốt cuộc xong vội rồi, anh vui rạo rực nằm bên cạnh Thẩm Du đang muốn đại chiến một hồi, lại phát hiện cô hoặc đã ngủ, hoặc là…

Hôm nay, Chu Từ Dẫn quyết phải làm được…

Con anh liền bắt đầu khóc nháo, Thẩm Du lập tức đẩy Chu Từ Dẫn trên người ra, vội vàng đem váy ngủ mới vừa bị Chu Từ Dẫn cởi ra mặc trở lại. Chu Từ Dẫn nhịn một chút, ấn cô trở lại giường, nói: “Em ngủ đi, để anh đi xem.”

Anh đi đến trước giường em bé, thay đổi tã cho con, nhìn con trai tiếp tục ngủ say, anh mới nhẹ nhàng thở ra, tay chân nhẹ nhàng bò lại giường.

Chu Từ Dẫn nghẹn một hơi, ôm Thẩm Du từ sau lưng, không nặng không nhẹ cắn bả vai cô một cái, thực hụt hẫng nói: “Tiểu Du Du, em kết hôn cùng anh có phải là vì sinh tiểu tử thúi này hay không?”

Nghe anh nói, Thẩm Du xoay người ôm eo anh, nhàn nhạt nói: “Đừng nói bậy.”

Chu Từ Dẫn thiếu chút nữa lệ chảy ròng: “Em đều không yêu anh một chút nào!”

Thẩm Du vô ngữ ngẩng đầu nhìn anh một cái, ngồi dậy, cởi váy ngủ ra, ngồi trên người anh, cúi đầu hôn môi hôn ngực anh, nhẹ giọng nói: “Nhỏ giọng chút, đừng chọc con thức giấc.”

Khí thế Chu Từ Dẫn liền xẹp xuống.

Sau khi kết thúc, Thẩm Du ghé vào trên người Chu Từ Dẫn, mệt đến không nghĩ nhúc nhích một chút nào, nhưng cô vẫn ngẩn đầu nhìn anh, cánh tay chống giường, hôn môi anh, hàm hồ nói: “Đừng ghen cùng con.”

Chu Từ Dẫn ôm cô, không nói chuyện.

“Anh sao không để ý đến em?”

“… Ừ, đã biết.”

Hôm sau, thời điểm Thẩm Du tan học trở về, thấy Chu Từ Dẫn ngồi bên giường em bé, cầm con thú bông chơi cùng con trai, trong miệng không ngừng kêu hai chữ: “Bán Bán.”

Thẩm Du kỳ quái nhìn anh, “Bán Bán?”

Chu Từ Dẫn quay đầu lại nhìn cô, có chút chột dạ tiếp tục cúi đầu đùa với con trai: “Tên anh đặt cho con trai.”

Thẩm Du có hứng thú, hai người bởi vì chưa có cái tên nào hay, đến bây giờ còn chưa nhập hộ khẩu, “Đại danh hay nhũ danh?”

Chu Từ Dẫn nhìn chằm chằm con trai, cười lạnh, nhắm hai mắt hạ tâm nói, “Đại danh.”

“Tên đầy đủ là gì?”

“Chu Nguyệt Bán.”

……

Buổi tối sắp ngủ, Thẩm Du bỗng cảm thấy có chút không thích hợp, đẩy đẩy Chu Từ Dẫn bên cạnh, hỏi: “Anh đặt tên Nguyệt là chữ Nguyệt nào?”

“Nguyệt Ánh trăng.”

“Bán là gì?”

“Hơn phân nửa.”

Sắc mặt Thẩm Du lạnh xuống, nhưng vẫn kiềm chế lửa giận hỏi một câu, có thể còn có ngụ ý gì đó “Anh đặt tên này có ý nghĩa gì?”

Chu Từ Dẫn thuận miệng bịa chuyện, “Ừm, con trai sinh quá giữa tháng.”

Thẩm Du tức giận đá anh một cái, tựa hồ còn chưa hết giận, bổ nhào trên người anh cắn cằm anh một cái, hô hấp hơi chút dồn dập, “Cái này là có nghĩa sao.”

Chu Từ Dẫn đổ mồ hôi hột, đẩy cô ra xoay người, xê dịch đến mép giường, không nói nữa.

Thẩm Du trực tiếp vạch trần anh: “Anh đang châm chọc con trai béo à?”

Chu Nguyệt Bán.

Chu Béo.

“…”

“Ngày hôm đã đáp ứng không ghen cùng con trai rồi mà?”

“…”

Thấy anh không nói lại một câu, Thẩm Du tức muốn chết, cô ngồi dậy, cố giữ bình tĩnh, duỗi chân đạp mông anh xuống giường, “Đi phòng khách ngủ cho em.”

Chu Từ Dẫn vội giữ chặt cô, nói: “Nhũ danh, anh đặt nhũ danh.”

“Nhũ danh thì sao! Nhũ danh anh đặt thế nào?! Còn không phải nói con trai em béo!”

Chu Từ Dẫn không cao hứng, rầm rì một tiếng: “Em chính là không yêu anh! Còn nói không phải! Anh đặt nhũ danh Bán Bán còn mắng anh!”

“… Không gọi nó là Bán Bán.”

Chu Từ Dẫn lại rầm rì một tiếng, dương quai hàm, đôi mắt sáng lấp lánh, “Hôm nay chốt lại lời nói! Không gọi nhũ danh con trai là Bán Bán liền chứng minh em không yêu anh!”

“… Đã biết.”

Thẩm Du lệ chảy ròng, cảm giác như sinh hai con trai vậy.

Bạn nhỏ Chu Nguyệt Bán… Mẹ thực xin lỗi con nha.

Chịu không nổi sắc đẹp ba con dụ hoặc.

Rất nhiều năm sau, bạn nhỏ Chu Nguyệt Bán trưởng thành, mặt không biểu tình nhìn cha mẹ thâm tình trước mặt, hỏi: “Cho nên con tồn tại chính là vì chứng minh mẹ yêu ba sao?”

Chu Từ Dẫn hừ lạnh một tiếng, đem quả cam vừa lột xong đưa đến bên miệng Thẩm Du, trào phúng: “Con nào có tác dụng lớn như vậy, chỉ thuần túy chứng minh một việc thôi.”

Bạn nhỏ Chu Nguyệt Bán biết đây không phải lời hay gì, vẫn nhịn không được hỏi: “Là chuyện gì?”

“Trên thế giới cư nhiên sẽ có trẻ con béo.”

Chu Nguyệt Bán nhìn mẹ mình không có phản ứng: “…”

Đừng nói nữa! Con muốn rời nhà trốn!

----------------

Tác giả có lời muốn nói: Đau lòng Bán Bán một giây..

Đến đây là toàn văn hoàn rồi ~

Đây là tác phẩm đầu tiên của ta, tuy số lượng từ không nhiều lắm, nhưng ta tốn rất nhiều tâm tư viết nó

Có rất nhiều chỗ cùng chi tiết vẫn chưa được tốt, cảm tạ mọi người không chê ủng họ ta đến cuối cùng 【 cảm động…

Ta là một nam chủ khống :)з” ∠)_ không có tình tiết nam chủ…

Cho nên mọi người không cần ghét bỏ nam chủ lên sân khấu… Xem lại ta thấy thời điểm nam chủ xuất hiện giống như cũng chỉ có chương 2 - 3

Tóm lại ta đặc biệt thích viết loại sủng ngọt ngược chút chút

Kế tiếp ta dồn toàn lực dự định năm sau mở hố mới

Hy vọng có thể gặp mọi người ở truyện sau ~

Truyền tống môn: 《 luôn có một ngôi sao theo dõi ta 》

【【 đoạn ngắn 】

Ôn Tử Tân liếm môi dưới: “Nghĩ muốn hôn.”

Vu Thanh: “… Vậy hôn đi.”

Nghe vậy, Ôn Tử Tân dừng bước chân, đứng tại chỗ nhắm hai mắt lại.

Vu Thanh buồn bực: “Em làm gì vậy?”

Ôn Tử Tân mở mắt, mặt không biểu tình, thanh âm nhạt nhẽo: “Suy nghĩ.”

Vu Thanh: “…” 】

Di động APP các bạn có thể trực tiếp vào chuyên mục cất chứa bên cạnh ảnh đại diện tác giả nha ^^

Hôm nay thống nhất bình luận phát bao lì xì, cảm ơn mọi người làm bạn cùng duy trì thời gian qua.

Thiệt tình cảm tạ 【 khom lưng so trái tim

A… Còn có chúc mọi người năm mới vui vẻ!!!

Sửa sang lại, dòng dõi Thư hương【 bố chịu thiên hạ 】
 
Top