Lượt xem của khách bị giới hạn

[Hiện đại] Thanh thanh dẫn ngươi - Trúc Dĩ

[Hiện đại] Thanh thanh dẫn ngươi - Trúc Dĩ

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,888
Điểm cảm xúc
5,618
Điểm
113
Chương 30
Editor: trucxinh0505

Ý cười bên miệng Thẩm Du cứng lại, cô dùng tay chống đỡ nền nhà ngồi dậy, sau đó ném tay anh ra, mặt không biểu tình nói: “Dậy.”

Đối diện phản ứng này không nên ứng đối…

Chu Từ Dẫn thức thời ngồi dậy, gãi gãi đầu, lấy lòng nói: “Đi thôi, đi xem phim.”

Thẩm Du hừ lạnh một tiếng: “Không xem, cậu về đi.”

Nghe cô cự tuyệt, Chu Từ Dẫn bám riết không tha nói: “Không phải muốn thảo luận một chút học cái gì sao?”

Vấn đề này làm sắc mặt Thẩm Du hòa hoãn chút, cô chớp mắt, trong mắt có chút tò mò, nhưng thanh âm vẫn cứng rắn: “Cậu đã nghĩ kỹ rồi?”

“Không có.”

Biểu tình Thẩm Du nghi hoặc: “Không chọn thiết kế manga anime?”

Chu Từ Dẫn: “…”

Biểu tình anh khiếp sợ làm Thẩm Du có chút không lời gì để nói, cô trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Tớ còn tưởng cậu biết cái tớ đã biết…”

Chu Từ Dẫn thiếu chút nữa lệ chảy ròng : “Sao cậu biết được…”

“Bút danh cậu, bước dẫn.” Nói lên tên này, biểu tình Thẩm Du lộ ra một cổ ghét bỏ, “Lại liên tưởng một chút phản ứng cậu ngày đó, kẻ ngốc đều có thể đoán.”

Thẩm Du đột nhiên vỗ đùi anh, vội vàng hỏi nói: “Cuối cùng cậu vẽ xong rồi đi? Rốt cuộc hung thủ có thể bị bắt hay không?!”

Chu Từ Dẫn gãi mặt, do dự nói: “Cái này không thể nói…”

Thẩm Du đổi thành bắt lấy tay anh, đứng lên, kéo anh đi ra cửa: “A, vậy cậu về nhà đi.”

Trên mặt Chu Từ Dẫn thề chết thề sống phản kháng: “Đợi lát nữa! Tớ nói, tớ lập tức nói…”

Nhìn đến phản ứng anh, Thẩm Du tức khắc bật cười, buông tay anh ra, mừng rỡ: “Được rồi, ngày mai tớ mua tạp chí xem, không cần cậu kể trước.”

Hai người chơi đùa qua đi, lại nói đến chọn chuyên ngành đăng ký trường học.

Chu Từ Dẫn nghĩ, nghiêm túc nói: “Trước tớ tra qua, bên cạnh B đại có một trường đại học, tớ tính toán báo danh ở đó, học ngành gì đã chọn rồi.”

Lời này làm Thẩm Du sửng sốt, co ngốc ngốc nói: “Cậu muốn cùng tớ rời thành phố B sao? Rời nhà rất xa.”

“Vốn dĩ cho rằng không thi đậu, nên không nói cùng cậu, hiện tại thi đậu, liền khẳng định học ở đó.” Bộ dáng Chu Từ Dẫn một bộ đương nhiên, “Hơn nữa tớ không yên tâm để cậu một mình đi xa như vậy.”

Thẩm Du cũng không lại rối rắm chuyện này, khóe miệng cầm lòng không đậu cong lên: “Vậy cậu chọn ngành gì?”

“Vậy thiết kế manga anime đi, rốt cuộc hiện tại vẽ không đủ chuyên nghiệp,” nói tới đây, anh đột nhiên dừng một chút, hơi liếc mắt lướt nhìn Thẩm Du một cái, “Nhân vật vẽ cũng rất xấu.”

Thẩm Du đổ mồ hôi, làm bộ không nghe được câu nói kế tiếp của anh, gật đầu, sau đó nói lên ý nghĩ của mình: “Phỏng chừng tớ chọn tâm lý học.”

Chu Từ Dẫn ngẩn người: “Vì sao?”

“Nghe tới thực khốc.”

“…”

******

Hai người thuận lợi tuyển chọn trường học, thời gian rất nhanh tới trước hai ngày Thẩm Du nhập học.

Thời gian Thẩm Du khai giảng sớm hơn Chu Từ Dẫn khoảng một tuần, bất quá hai người vẫn ước hẹn cùng đi. Bởi vì đường xá quá xa, Thẩm Du cự tuyệt ba đưa mình qua đó, cường điệu Chu Từ Dẫn cùng cô đi qua đó, ba Thẩm chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng vẫn yêu cầu đưa hai bọn họ ra sân bay.

Kỳ nghỉ này, Thẩm Du lại gầy mười cân, cơ bản nhìn không ra cô gái béo thời điểm cao nhị bị cô lập. Cả người nhỏ một vòng, thời điểm cười rộ lên khóe mắt cong cong, mắt ngọc mày ngài. Cô mặc áo sơmi màu hồng nhạt cùng quần đùi màu trắng, một vòng eo thon một tay có thể ôm hết, đứng dưới ánh mặt trời, sợi tóc hơi phiếm sắc vàng, dẫn tới nam nhân đi ngang qua bên cạnh liên tiếp nhìn chăm chú.

Mập mạp quả nhiên đều là cổ tiềm lực…

Kỳ nghỉ này Chu Từ Dẫn học lái xe, tập thể hình, còn có mở một hố truyện tranh mới, mà Thẩm Du ngoài giảm béo cùng học lái xe, còn làm một phần công tác gia giáo, hai người cơ bản không có thời gian gặp mặt. Nói chuyện đều thông qua WeChat cùng điện thoại, cho nên thời điểm gặp lại cô, biểu tình anh đều ngây người.

Liếc mắt quét quần đùi cô một cái, anh âm dương quái khí nói: “Quần này thật xấu.”

Lời này làm Thẩm Du nhịn không được cúi đầu nhìn quần của mình, khóe miệng run rẩy một chút, lạnh nhạt nói: “Không có việc gì, dù sao không phải mặc cho cậu xem.”

Chu Từ Dẫn muốn nổ tung, vừa muốn nói gì, xe ba Thẩm chạy đến trước mặt hai người bọn họ, khí thế lập tức bị tưới tắt.

Sau khi lên xe, ba Thẩm nhìn kính chiếu hậu nhìn Chu Từ Dẫn, ngay sau đó cười nói: “Từ Dẫn có phải rèn luyện hay không, dáng người thoạt nhìn cường tráng không ít.”

Chu Từ Dẫn xả khóe miệng cười cười, cánh môi khẽ nhếch, lại bị Thẩm Du bên cạnh giành nói chuyện trước: “Ý tứ ba tớ là dáng người nguyên bản của cậu quá kém.”

“…”

Ba Thẩm nhíu mày: “Đừng nói chuyện lung tung.”

Thẩm Du không bởi vì ba quát lớn cảm thấy không cao hứng, ngược lại đắc ý liếc mắt nhìn Chu Từ Dẫn một cái, cái liếc mắt này làm tâm anh ngứa, lại không cách nào làm cái gì.

Tới sân bay rồi, ba Thẩm cũng không quấy rầy bọn họ, dặn dò vài câu liền lái xe đi.

Hai người không mang theo thứ gì, đến trường học bên kia lại mua. Không mang theo hành lý, quả nhiên thực nhẹ nhàng, sau khi qua an ninh kiểm tra, hai người ngồi trong phòng chờ đợi.

Chu Từ Dẫn đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô: “Hiện tại được rồi sao?”

Thẩm Du đang chơi di động, nghe được lời này, kỳ quái nhìn về phía anh: “Cái gì?”

Lần này cô trì độn làm Chu Từ Dẫn có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, thần sắc tự nhiên nói: “Vậy… Cái kia, hiện tại không phải cậu gầy xuống sao?”

Thẩm Du hiểu được: “Trận này cũng quá…”

Chu Từ Dẫn chờ mong nhìn cô.

Cô dừng một chút, không lưu tình nói: “Dù sao tớ nhất định sẽ cự tuyệt.”

“… Hả.”

Ha hả.

******

Tối qua Thẩm Du thức đêm xem tiểu thuyết, lên phi cơ không lâu liền ngủ mất, tỉnh lại cũng sắp đến thành phố B. Cô quay đầu nhìn về phía Chu Từ Dẫn, còn đang ngủ.

Cô thò lại gần nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, nhịn không được hôn trên mặt anh một cái, sau đó có tật giật mình ngồi trở lại, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Chu Từ Dẫn hơi mở đôi mắt, nhìn cô một cái, thấp giọng nở nụ cười.

Thẩm Du bên cạnh bị tiếng cười này chọc cho gương mặt nhanh chóng đỏ lên.

Xuống máy bay, hai người đón tắc xi trực tiếp chạy đi B đại.

Tới nơi, ở cửa hiển nhiên học trưởng cùng học tỷ đối với giá trị nhan sắc tân sinh rất hứng thú, lập tức đi lên, điên cuồng hỏi: “Sư đệ! Sư muội! Học chuyên ngành gì!”

Thẩm Du bị trận này dọa hết hồn, dại ra chưa có trả lời, nhưng Chu Từ Dẫn bên cạnh mở miệng: “Cô ấy học tâm lý học, em không phải, em theo cô ấy lại đây mà thôi.”

Một đám người phía trước thất vọng trở lại trận doanh của mình, một nam nhân bên cạnh chen lại, cao hứng nói: “Sư muội, cùng khoa, tâm lý học đăng ký ở bên này.”

Đăng ký xong, sư huynh liền mang bọn họ đi đến ký túc xá phân phối cho Thẩm Du, tò mò hỏi: “Đây là anh trai em sao?”

Chu Từ Dẫn bị cho là anh trai Thẩm Du, thái dương vừa kéo, ngữ khí lạnh nhạt: “Em là…”

Mẹ nó, là cái gì?! Chính anh cũng không rõ ràng lắm…

Chú ý tới Chu Từ Dẫn vẫn không có trả lời, Thẩm Du yên lặng nói giúp anh: “Cậu ấy là bạn em, không phải anh trai.”

A, bạn bè.

Chu Từ Dẫn nhẹ nhàn liếc mắt quét Thẩm Du một cái, biểu tình thật không đẹp.

Là bạn bè còn trộm hôn tớ.

Thẩm Du chột dạ dời mắt đi, nhìn ao hồ bên đường, tán thưởng nói: “Thật đẹp.”

Sư huynh nhìn ra không khí hai người bọn họ, cười cười chưa nói cái gì, đưa bọn họ đến ký túc xá liền rời đi. Ký túc xá Thẩm Du ở lầu hai, phòng bốn người, trên là giường dưới là bàn, hoàn cảnh không tồi, bên trong đã tới hai bạn cùng phòng, cô tùy tiện chọn một vị trí còn dư lại.

Chào hỏi với bạn cùng phòng xong, cô liền cùng Chu Từ Dẫn đi ra ngoài mua chút đồ dùng sinh hoạt, dàn xếp xong hết thảy, hai người đi bên ngoài ăn cơm chiều, Thẩm Du nghĩ cùng Chu Từ Dẫn đến trường học anh, bất quá sắc trời không còn sớm, bị Chu Từ Dẫn cự tuyệt.

Đưa cô đến cửa ký túc xá, anh mới quay về đi đến trường học mình.

Trở lại ký túc xá, một người còn lại cũng đã tới, bốn người báo tên, ấn tuổi tác nói chuyện. Theo thứ tự gọi tên, lão đại kích động hỏi Thẩm Du đột nhiên: “Nam nhân vừa rồi là bạn trai cậu sao? Đẹp trai ghê!”

Thẩm Du cười, hoàn toàn không giống ở trước mặt Chu Từ Dẫn làm ra vẻ, không chút khách khí gật đầu: “Ừ, bạn trai.”

Dù sao sớm hay muộn đều là vậy.

Người đến sau cùng, lão tam tò mò hỏi: “Rất đẹp trai sao?”

Lão đại cùng lão tam mở miệng: “Siêu cấp đẹp trai!”

Lao tam kêu rên: “Trời ạ, sao tớ không đến sớm hơn một chút chứ!”

Thẩm Du có chút ngượng ngùng, cô không mở miệng nữa, đỏ mặt thu thập đồ vật. Cô cân nhắc một chút, quần áo không mang mấy bộ, còn phải lên mạng mua, Chu Từ Dẫn hẳn giống cô… Thuận tiện cũng mua đưa cho anh.

Sau đó cô nhắn WeChat cho Chu Từ Dẫn: Tới rồi chưa?

Đợi trong chốc lát, anh không nhắn lại, Thẩm Du vui vẻ lên mạng xem quần áo. Trong lúc chốt đơn do dự một chút, sau đó nhanh chóng đánh cái chữ “Quần áo tình lữ ”, thời điểm một mình cười ngây ngô, Chu Từ Dẫn gọi điện thoại tới.

Thẩm Du vui vẻ nhận.

“Tớ tới rồi, trước ở ký túc xá, bất quá hiện tại còn chưa thể đăng ký. Hoàn cảnh khá tốt,” nghĩ nghĩ, anh lại bổ sung nói, “Tuy một người thực tịch mịch.”

Thanh âm mang theo chút ủy khuất.

Thẩm Du đột nhiên cười, bất đắc dĩ nói: “Ngày mai tớ muốn mua nhiều thứ, nếu không cậu đi cùng tớ.”

Chu Từ Dẫn cũng cười, điểm ủy khuất nhỏ trước đó tựa hồ chỉ là ảo giác của cô, anh trêu chọc nói: “Vẫn nên thôi đi, cậu ở chung bạn cùng phòng, quen biết nhiều bạn bè, rốt cuộc…

Anh dừng một chút, ngữ khí mang theo một tia chờ mong: “Thực mau tớ không phải bằng hữu của cậu.”

---------------

Tác giả có lời muốn nói: Ta đặt tên là phế.. QAQ

Cho nên ngoài lên sân khấu rất nhiều lần còn đều là vai phụ.. Nếu không ta sẽ không đặt tên T T

Đột nhiên nhớ tới Trần Nguyệt cũng chưa lên sân khấu bao nhiêu lần, bất quá tên cô ấy ta cũng đặt tùy ý
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,888
Điểm cảm xúc
5,618
Điểm
113
Chương 31
Editor: trucxinh0505

Thẩm Du sửng sốt một chút, bên tai hơi nóng lên, đề nghị: “Nếu tớ huấn luyện quân sự xong không xấu, chúng ta gặp mặt đi.”

Chu Từ Dẫn trầm mặc một cái chớp mắt, sau đó rầu rĩ nói: “Xấu nói cũng muốn gặp.”

Không nghĩ lại đợi…

“Được.” Thẩm Du vì tính anh trẻ con có chút buồn cười, hỏi: “Chu Từ Dẫn, câu có thiếu quần áo không? Tớ lên mạng xem cho cậu vài bộ… Ừm, loại đồ cặp đôi đó.”

Ba bạn cùng phòng nhịn không được ồn ào lên, điện thoại ngăn không được tiếng cười truyền sang bên kia, Chu Từ Dẫn bị tiếng cười này chọc cũng giương mép lên một chút.

Chờ tiếng cười ngừng rồi, Chu Từ Dẫn mở miệng, tâm tình rất tốt nói: “Thiếu, mua sao cũng được, dù sao tớ có nhiều tiền.”

Thẩm Du nghĩ nghĩ, nói: “Cậu không cần chuyển tiền cho tới, chỉ mua vài bộ thôi.”

Cô nói làm Chu Từ Dẫn có chút bất mãn: “Vài bộ sao đủ?”

Mua đồ tình lữ mặc đủ một tháng đều không trùng nhau.

Nghe vậy, Thẩm Du đau đầu đỡ trán: “Vậy tớ mua vài bộ thôi, dù sao cậu không cần chuyển cho tớ.” Nói xong cô nhanh chóng nói kết thúc, trực tiếp tắt điện thoại.

Ba bạn cùng phòng lập tức bổ nhào đến bên cạnh cô, lão đại nháy mắt lấp lánh: “Nói thế nào nhỉ?! Bá đạo tổng tài? Nói cậu cứ việc mua, tiền không cần để ý?!”

Thẩm Du hoảng sợ, đổ mồ hôi, da mặt dày nói: “Không có, cậu ấy là bị tớ bao dưỡng.”

Nháy mắt biểu tình bạn cùng phòng trở nên thất vọng tột đỉnh.

Tiếp theo di động vang lên một tiếng, Thẩm Du theo bản năng click mở nhìn thoáng qua: Chu Từ Dẫn chuyển một số tiền thành công.

Cô ngơ ngác click mở, năm con số…

Các bạn cùng phòng bên cạnh cũng nhìn thoáng qua, biểu tình trở nên thật vi diệu, đột nhiên cùng hét lên, Lão Tam che trái tim hô: “Trời ạ, tâm thiếu nữ tớ! Mẹ nó! Đau lòng! Người vừa đẹp trai còn sủng cậu nữa!”

Kết quả Thẩm Du chỉ nghĩ mua vài món, cao hứng lên liền mua mười mấy bộ…

******

Bắt đầu học quân sự, thời gian nhàn rỗi Thẩm Du xin trường học một vé phát thanh viên, sau đó… Cô thành công được nhận, cũng ngoài ý muốn thích công việc này.

Lần đầu tiên Thẩm Du gặp được sư huynh xum xoe mình, cô có chút luống cuống không có cách, người ta cũng không nói thẳng, cô trực tiếp cự tuyệt giống như không đúng lắm, Thẩm Du chỉ có thể thấy người liền trốn tránh.

Rốt cuộc, sau một tuần huấn luyện quân sự xong, vị sư huynh kia chính thức đưa lời mời, cùng nhau ăn cơm chiều, Thẩm Du nghĩ nghĩ, thực mau liền đồng ý.

Loại chuyện này nên nói sớm một chút tốt hơn.

Nhưng cô không nghĩ tới, mới đồng ý với người ta, hôm nay Chu Từ Dẫn cũng gọi điện thoại nói: “Tiểu Du Du, tớ tới trường học cậu, đêm nay cùng nhau ăn cơm đi.”

Thẩm Du nhấp môi, cắn răng cự tuyệt: “Hôm nào đi, tớ có hẹn.”

Chuông cảnh báo Chu Từ Dẫn vang lên: “… Cùng ai?”

Lần đầu tiên nói chuyện này cùng Chu Từ Dẫn, cô có chút ngượng ngùng, trầm mặc trong chốc lát, nguyên tắc không hề giấu giếm, thành thật nói với Chu Từ Dẫn: “Một sư huynh theo đuổi tớ một thời gian…”

Chu Từ Dẫn: “…”

Anh trầm mặc làm Thẩm Du có chút chột dạ, đột nhiên có một loại ảo giác không tốt: “Làm sao vậy?”

“Cậu chờ.”

Nói xong, bên kia liền tắt điện thoại.

Thẩm Du nắm nắm tóc, nôn nóng gọi lại, bên kia không phải vì tức giận mà không nghe điện thoại, rất nhanh Chu Từ Dẫn bấm nghe, ngữ khí thật không tốt: “Tớ nói cậu chờ, hiện tại tớ cầm dao đi qua.”

Nghe vậy, cảm xúc Thẩm Du đang khẩn trương liền hoàn toàn tan biến, ngữ khí anh làm cô rất vui mừng. Thật lâu sau mới nói: “Tớ sẽ nói rõ ràng, cũng không có gì.”

Chu Từ Dẫn vẫn không cao hứng, nhìn người đến người đi ở cửa chính B đại, vô cùng đáng thương nói: “Tớ đã đến cửa trường cậu rồi, còn bắt tớ một mình đi về sao?”

Thẩm Du tùy tiện lấy ra một bộ quần áo từ tủ quần áo, ngữ khí đương nhiên: “Cậu đi về chừng mười phút, đừng giả vờ ủy khuất cùng tớ.”

Anh vẫn ủy khuất rầm rì một tiếng.

Sau đó thanh âm Thẩm Du đột nhiên cười lên, mang theo một tia trấn an: “Tớ không thích anh ta.”

Được rồi, nếu không ngăn cô lại, Chu Từ Dẫn yên lặng nghĩ trong lòng.

“Tớ thích cậu.”

Còn chưa kịp phanh lại, Thẩm Du buột miệng thốt ra. Biểu tình Chu Từ Dẫn dại ra, mặt mày chậm rãi lan tràn cảm xúc vui vẻ, có chút thẹn thùng nói: “Vậy ở bên nhau?”

Thẩm Du cúi đầu không tiếng động nở nụ cười: “Được.”

“Tớ về ký túc xá đợi, cậu trở về sớm một chút.”

Nghe lời này, Thẩm Du đem quần áo trong tay thả trở về, nghiêm túc chọn lựa một cái váy mới thay.

Sau khi tắt điện thoại, Chu Từ Dẫn lại bắt đầu ảo não: Bị giành trước rồi.

******

Tới địa điểm hẹn, cô ngồi đối diện sư huynh, chú ý anh nhìn nhìn chằm chằm ngơ ngác, Thẩm Du có chút xấu hổ dời tầm mắt đi. Thực mau, anh ta nói thẳng: “Thẩm Du, anh thích em.”

Bởi vì anh ta trực tiếp, Thẩm Du ngược lại nhẹ nhàng thở ra, nghiêm túc trả lời: “Em đã có bạn trai.”

Sư huynh tựa hồ cũng suy xét câu trả lời này, bám riết không tha nói: “Chỉ cần các em chưa kết hôn anh đều có cơ hội đi? Anh rất thích em, bộ dáng cùng tính cách em anh đều thích.”

“Không có khả năng,” Thẩm Du nhíu mày, ngữ khí trầm xuống, “Đời này, em chỉ thích mỗi bạn ấy.”

Nam nhân đối diện ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, thanh âm mang theo một tia cười nhạo: “Nói quá nhẹ nhàng, em luôn thích cậu ta thì thế nào? Nam nhân đều hai lòng.”

Thẩm Du tức giận bỗng bị tưới tắt, cô đột nhiên cười, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo: “Bạn ấy sẽ không.”

Nói xong, cô liền đứng lên, cũng không có hứng thú ăn cơm, cô nhìn lướt qua giấy tờ bên cạnh, lễ phép gật đầu: “Em đi tính tiền. Trong chốc lát em còn có việc, em đi trước.”

Sắc mặt sư huynh thực khó coi, Thẩm Du âm thầm may mắn trong lòng, may mắn không báo môn của anh ta.

Sau khi trở về ký túc xá, Chu Từ Dẫn còn chưa tới.

Cô đợi trong chốc lát, lại bởi vì muốn gặp người liền mà gọi điện thoại cho anh, đầu điện thoại bên kia tựa hồ có thanh âm nữ sinh nói, có vẻ có chút ầm ĩ, thanh âm Chu Từ Dẫn ngậm cười: “Cậu chờ tớ chút, tớ có chút việc.”

Thẩm Du mặt không biểu tình nói ừ tắt điện thoại, đi đến siêu thị bên cạnh chuẩn bị mua hai bình sữa đậu nàng. Thời điểm xếp hàng, cô cúi đầu xem tin nhắn Chu Từ Dẫn, tinh lực tập trung trên đó, không có chú ý tới nữ sinh phía trước mặt đầy nhảy nhót, đang thảo luận cái gì.

Cô đặt sữa đậu nành trên quầy thu ngân, thanh âm quen thuộc phía trước truyền đến: “Sáu khối.”

Thẩm Du đột nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn người phía trước, một bộ trở tay không kịp. Chu Từ Dẫn bị phản ứng cô chọc cười, nhìn ánh mắt cô dại ra, độ cung bên môi càng giơ lên: “Cảm thấy tớ rất tuấn tú sao?”

Thẩm Du tức khắc phản ứng lại, phối hợp cười nói: “Ừ, cảm thấy cậu siêu cấp soái.”

“Thích tớ?”

Chu Từ Dẫn trước mặt giống thiếu niên lanh lảnh thời điểm mới gặp, may mắn Thẩm Du hiện tại không nhút nhát tự ti của năm đó.

“Thực thích.” Lần nữa nghe cái vấn đề này, khóe mắt cô hơi đỏ lên, lời nói như đền bù tiếc nuối năm đó, “Tớ giống như, nhất kiến chung tình với cậu.”

Đối với cậu chủ động nói chuyện cùng tớ.

Đối với thời điểm tớ kém cỏi nhất, cậu vẫn thích tớ.

Cô nói làm Chu Từ Dẫn bất ngờ, anh dừng một chút, đi ra phía sau quầy thu ngân, nói cảm ơn ông chủ, liền lôi kéo Thẩm Du đi ra ngoài.

Thẩm Du bị anh lôi kéo một đường đi tới một góc yên lặng.

Bên cạnh có một cây đèn đường, phát ra ánh sáng mỏng manh, chiếu vào trên mặt cô.

Làn da cô tựa hồ trời sinh phơi không đen, Chu Từ Dẫn bởi vì huấn luyện quân sự đen một vòng, nhưng cô vẫn trắng nõn như trước kia. Lúc này hốc mắt cô hơi hồng nhuận, hàm chứa ngấn nước nhàn nhạt, như mới bị người mắng qua, chọc cho người thương yêu.

Chu Từ Dẫn đưa lưng về phía ánh sáng, làm Thẩm Du có chút không thấy rõ biểu tình anh, đưa ngón tay cái lau nước mắt khóe mắt cô, thở dài: “Chuyện vui mà khóc?”

Thẩm Du nhíu mày, lập tức phản bác: “Mới không phải.”

“Nhất kiến chung tình với tớ?” Chu Từ Dẫn trực tiếp xem nhẹ cô phủ nhận, ghé sát vào cô thấp giọng cười, hơi thở ấm áp ập vào trước mặt: “Sao tớ không thấy vậy.”

Mặt Thẩm Du bỗng chốc nóng lên, cúi đầu không nói chuyện.

Chu Từ Dẫn tiến đến bên cô một bước, dẫn tới Thẩm Du không tự giác lui về phía sau một bước, thẳng đến lưng dán vách tường phía sau, không còn đường lui. Anh đột nhiên mở miệng, thanh âm khàn khàn, mang theo vài tia dụ dỗ: “Ngẩng đầu.”

Tay Thẩm Du không tự giác nắm chặt lại, tựa hồ đoán trước tới cái gì, thần sắc cô có chút khẩn trương, chậm rãi ngẩng đầu. Theo sau, là cái hôn che trời lấp đất rơi xuống.

“Tiện hôn cậu.”

---------------

Tác giả có lời muốn nói: Văn án đã xuất hiện

Rốt cuộc ở bên nhau.. Chờ được mây tan thấy trăng sáng QAQ
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,888
Điểm cảm xúc
5,618
Điểm
113
Chương 32
Editor: trucxinh0505

Từ sau ở bên nhau, da mặt Chu Từ Dẫn dày đến tận phía chân trời.

Hôn nửa giờ, tâm tình Thẩm Du từ mặt đỏ tim đập biến thành… Ghét bỏ. Cô nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi anh, lại bị anh như đáp lại, hôn càng mãnh liệt…

Thẩm Du: “…”

Cô dùng sức đẩy trước ngực anh, thấy cô phản kháng, Chu Từ Dẫn thô bạo hôn đầu lưỡi cô một chút, mới không tha rời đi, hô hấp có chút dồn dập: “Làm sao vậy?”

Mặt Thẩm Du không biểu tình, hơi thở phì phò: “Đừng hôn.”

Lời này làm Chu Từ Dẫn có chút bất mãn, anh không phục cúi đầu lại gặm một cái, mới nói: “Vì sao không cho hôn?”

Đã nhịn một năm còn không cho hôn nhiều một chút?!

Thẩm Du oán giận: “Cậu quá cao, tớ nhón chân mệt muốn chết.”

Chu Từ Dẫn vô tội chớp chớp mắt: “Rõ ràng là cậu quá lùn.”

“…”

Thẩm Du nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, nhìn đến biểu tình anh có chút mất tự nhiên mới quay đi hướng ký túc xá: “Vậy cậu đi tìm nữ nhân cao mà ôm đi, tạm biệt.”

Chu Từ Dẫn kéo cô trở về, ôm vào trong lòng ngực, thỏa mãn cười nhẹ: “Lại hôn trong chốc lát.”

“… Hôn bị sưng lên rồi.”

Anh giả mù sa mưa mở miệng: “Đau không?”

Thẩm Du gật đầu xác nhận.

Chu Từ Dẫn cúi đầu, dùng tay phải đỡ cái ót cô, hôn thật mạnh xuống.

“Hôn liền không đau.”

Thẩm Du: “…”

******

Gió lạnh hiu quạnh, lá cây khô vàng bị giọt mưa đánh trúng rớt xuống, chỉ còn lại vài chiếc lá run bần bật treo trên cành. Sau một trận mưa cuối thu, thành phố B chính thức nghênh đón mùa đông.

Thẩm Du ở ký túc xá làm một bộ đề thi tiếng Anh tứ cấp, Chu Từ Dẫn nhắn WeChat cho cô, mở ra vừa thấy, là một tấm ảnh chụp, hai nam sinh gác vai nhau đối diện màn ảnh cười.

Không cần click ảnh xem, nhìn qua nhận ra nam sinh đó là Lý Dục Đức, còn người kia… Thẩm Du cân nhắc một chút, giống như có chút giống Chu Từ Dẫn, bất quá so với anh xấu hơn nhiều.

Cô click mở nhìn thật lâu, không hiểu anh gửi bức ảnh này có ý nghĩa gì, chẳng lẽ… Nam nhân xấu này là nói anh ấy?

Giống như lại không có giống.

Còn chờ cô nghĩ kỹ, Chu Từ Dẫn đã nhắn tới ba tin.

—— mẹ nó, Lý Dục Đức đứa xấu trai này giống tớ? Những người khác đều nói giống tớ!

—— chỗ nào giống? A? Tớ xấu như vậy sao?

—— Tiểu Du Du, cậu nói một chút, rốt cuộc người này có giống tớ không?

Thẩm Du trực tiếp cười ra tiếng, cong eo cười nửa ngày, mới nhắn lại: Ừm… Hình như có chút.

——… Thì ra trong lòng cậu tớ là người như vậy.

—— tớ cùng Lý Dục Đức cậu giúp ai? Nhanh nói đi!

Giật giật ngón tay, vừa định nói là anh, đột nhiên có tâm tình muốn trêu đùa, cô nhắn: Chu Từ Dẫn, cậu phải kiên cường.

——?

Thẩm Du: Cậu không kiên cường, không ai thay cậu dũng cảm được.

Chu Từ Dẫn: “…”

—— nếu như vậy cậu giúp Lý Dục Đức, cậu tìm cậu ta làm bạn trai đi:)

Mùi vị dấm chua đủ huân chết cô.

Thẩm Du có chút bất đắc dĩ, thỏa hiệp nhắn: Được rồi.

Tiếp theo, lại nhắn một câu: Kỳ thật đều không giống một chút nào.

Cô còn chưa ấn phím gửi đi, mẹ Thẩm gọi điện thoại lại, Thẩm Du vui vẻ cao hứng tiếp nhận, sau đó… Trò chuyện nửa giờ.

Chờ thời điểm cô xem di động, Chu Từ Dẫn đã đến dưới ký túc xá cô.

Thẩm Du: “…”

Ý cô không phải như vậy…

Thẩm Du đi đến ban công nhìn xuống, nhìn thấy Chu Từ Dẫn mặc bộ đồ kia, cô đi lại tủ quần áo lấy một bộ y hệt thay. Sau đó chào hỏi cùng bạn cùng phòng liền vội vàng chạy xuống lầu.

Bên ngoài trời đã tối, mưa ngừng đã lâu. Chu Từ Dẫn đứng dưới tàng cây cách đó không xa, mặc một bộ áo lông cao cổ màu trắng gạo, quần jean màu đen, đôi tay cắm ở túi quần, đứng yên như vậy, lẳng lặng chờ cô.

Hình ảnh như vậy, làm tâm Thẩm Du bỗng dưng thực ấm áp, cô đi qua, đưa bàn tay trước mặt Chu Từ Dẫn.

Nhìn quần áo cô mặc, sắc mặt Chu Từ Dẫn thoáng đẹp một ít, anh rầm rì một tiếng, nắm lấy tay cô, đi ra ngoài: “Muốn ăn cái gì?”

Bàn tay anh dày rộng, tản ra độ ấm, thanh âm lại lạnh như băng.

“Ăn lẩu.”

Thẩm Du ngoan ngoãn đáp lại, sau đó nói chuyện vừa rồi trước: “Vừa rồi tớ chưa nhắn xong, mẹ gọi điện thoại tới. Ý tớ là, cậu không giống người kia một chút nào.”

Chú ý sắc mặt Chu Từ Dẫn vẫn rất kém, cô cố gắng quơ quơ tay, làm nũng: “Đừng giận mà… Tớ chỉ là chưa nhắn xong! Không có cái ý tứ kia!”

Chu Từ Dẫn thở dài, ủy khuất nói: “Về sau đừng làm tớ sợ.”

“Tớ thật không có.”

Thẩm Du vượt một bước, đối mặt trước mặt anh, cũng bởi vậy Chu Từ Dẫn dừng bước chân, cúi đầu nhìn cô. Cô đột nhiên cười một chút, nhón mũi chân hôn cái cằm anh: “Thích cậu nhất.”

Thành công vuốt lông thuận…

Những lời này làm còng khóe miệng Chu Từ Dẫn đang cứng còng nháy mắt giương đến bên tai, kiêu ngạo ngẩn đầu: “Tớ biết.”

Hai người đi vào trong trường học chỗ con đường thông gió, bị gió lạnh đột nhiên đánh úp, thổi tóc Thẩm Du bay cao, cô nhịn không được oán giận: “Hôm nay thật lạnh.”

Chu Từ Dẫn xoa tay cô, thấp giọng đáp: “Ừ.”

“Quả thực bị lạnh muốn thành chó rồi.”

Chu Từ Dẫn trực tiếp phản bác: “Cậu mới là chó.”

Nghe được ngữ khí của anh không liên quan đến mình, Thẩm Du bất mãn: “Sao cậu không đồng cam cộng khổ cùng tớ?”

Phải làm cẩu với nhau mới được sao?

Chu Từ Dẫn cười khẽ ra tiếng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tớ nhiều lắm cả người phát run dắt một con chó đi ra ngoài.”

“…”

Biểu tình Thẩm Du lập tức lạnh xuống, ném tay Chu Từ Dẫn ra đi trước, bước chân mau hơn, chỉ là chân quá ngắn, liền bị anh đuổi kịp.

Chu Từ Dẫn lần nữa nắm tay cô, nhìn mặt cô một hồi lâu, nói: “Cậu cười.”

Thẩm Du bất động thanh sắc nhấp môi, thu khóe miệng đang giơ lên trở về: “Tớ không có.”

Chu Từ Dẫn kiên trì nói: “Cậu có cười.”

“Tớ không có.”

Cô phủ nhận làm Chu Từ Dẫn có chút nghi hoặc, gãi gãi đầu, kỳ quái nói: “Tớ không nhìn lầm… Cậu có cười.”

Thẩm Du bực mình, vòng tay nhéo eo Chu Từ Dẫn, chọc anh kêu đau mới nổi giận đùng đùng hỏi: “Vì sao cậu không nhườn tớ một chút nào? Nào có bạn trai như vậy?!”

Chu Từ Dẫn vô tội chớp chớp mắt: “Tớ nào không nhườn cậu chứ?”

“Cậu không có nhườn tớ?”

“Tớ khi nào không nhườn hả?”

Thẩm Du cười lạnh: “Hiện tại loại hành vi luôn đối nghịch chính là không nhườn tớ!”

“Đối nghịch?” Thanh âm có chút nhấn mạnh.

Thẩm Du bị anh mặt dày vô sỉ làm cho điên, hung hăng bẻ tay anh ra, nói: “Tớ không ăn, tớ phải đi về, tạm biệt.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đi vào một cái đường nhỏ, từ đường nhỏ này đi qua một phố ăn vặt sau trường học. Thời gian này, lượng người lui tới rất lớn, Thẩm Du bị đoàn người chen chúc phía trước có chút không thoải mái.

Chu Từ Dẫn kéo cô vào trong lòng ngực, che chở đẩy đám người ra, đi đến cái hẻm nhỏ bên cạnh, bốn phía thực âm u, không có một cây đèn đường.

Thẩm Du không thấy rõ biểu tình Chu Từ Dẫn, chỉ ẩn ẩn nghe được tiếng hít thở của anh, hơi thở ấm áp phun bên vành tai cô, tựa hồ đem chút lửa giận trong lòng dẫn tới bên tai hơi nóng lên.

Cảm nhận được người trong lòng ngực ôm chặt tay trước ngực khẩn trương, anh đột nhiên cười, cúi đầu ghé sát bên tai cô, gần như ngậm lấy vành tai cô.

“Muốn tớ làm gì cậu?”

Anh trở về cái đề tài kia, thanh âm giống như dùng khí, tràn đầy sủng nịch không tự chủ được.

Môi Thẩm Du giật giật, cũng chưa nói cái gì.

“Muốn hôn cậu sao?”

Thẩm Du nhịn không được nghiên đầu một bên, lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu học này cùng ai đó?”

Chu Từ Dẫn nắm cằm cô xoay đầu trở về, cúi đầu, khoảng cách giữa hai người thật gần làm cô hơi hơi ngẩng đầu liền đụng môi anh, hô hấp Thẩm Du chậm rãi trở nên dồn dập, cảm thấy hít thở không thông khi thân mật như vậy.

“Nhanh lên.”

Chu Từ Dẫn thúc giục.

Như bị mê hoặc, Thẩm Du theo bản năng ngẩn đầu, nhẹ nhàng đụng vào cánh môi anh một chút, giống như chuồn chuồn nước lướt qua. Gót chân vừa muốn chạm đất, liền bị Chu Từ Dẫn đỡ, cúi đầu gia tăng nụ hôn này.

Thẩm Du hoàn toàn ngây dại, giương miệng tùy ý anh đòi lấy. Sau sửng sốt một phút, cô phản ứng lại, cắn đầu lưỡi anh thật mạnh, Chu Từ Dẫn buông môi cô ra, cúi đầu nhìn cô, trong mắt nữ nhân trong lòng ngực tràn đầy xấu hổ cùng buồn bực.

Chu Từ Dẫn chột dạ thu tay về.

Nhìn biểu tình Thẩm Du, anh có chút hoảng loạn, nghĩ mở miệng biện giải một chút. Không đợi anh nói ra, Thẩm Du lại làm một chuyện… Làm anh cũng không không nghĩ tới.

----------------

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Du Du cũng thực là.. Hôn nửa giờ mới kêu ngừng, hắc hắc ~
 
Top