Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Vẻ đẹp băng giá được giao ước của Ma vương - Quan Huy Tử

[Huyền huyễn] Vẻ đẹp băng giá được giao ước của Ma vương - Quan Huy Tử

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 120: Cưỡng ép
Editor: trucxinh0505

Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với Minh Cửu trong tình thế này. Tôi rất bất lực. Tôi muốn dùng sức đẩy Minh Cửu ra, nhưng dù có đẩy mạnh thế nào cũng không thể lay chuyển được anh ấy. Tôi rất bất lực. Tôi thực lo lắng, mồ hôi đầy đầu.

Tôi sẽ sử dụng kỹ năng của bản thân. Tôi nhìn Minh Cửu, nói: "Sư phụ, tôi ghen tị. Tôi đã sai, không nên nói điều đó. Tôi rất xin lỗi. Làm ơn, chỉ cần để tôi đi. Anh rất tốt, rất mạnh mẽ. Tôi sai rồi. Tôi rất xin lỗi. Xin vui lòng đứng dậy được không.

Tôi cũng coi thường bản thân mình lúc này, nhưng trong hoàn cảnh này, tôi không còn quan tâm đến lòng tự trọng hay bất cứ điều gì tương tự nữa. Dù sao đi nữa, chỉ cần bây giờ Minh Cửu có thể để tôi rời đi là tôi rất vui vẻ.

Nhưng Minh Cửu lại nói chuyện như một vị vua: "Bây giờ em đã biết ta mạnh mẽ đến mức nào phải không? Nếu sau này còn dám thách thức quyền lực của ta thì mọi chuyện sẽ không như thế này, em biết không?"

Nghe Minh Cửu nói xong, tôi nói: "Tôi không dám, tôi thật sự không dám. Cho dù cho tôi mượn vô số dũng khí, tôi cũng không dám. Thật đó."

Minh Cửu nghe xong tâm tình vui vẻ, nhìn tôi nói: "Nhìn em bây giờ đi.”

Tôi không biết tôi bây giờ như thế nào, anh có thể đưa tôi ra khỏi chỗ này thì thật tuyệt.

Tôi không nói ra, nhìn anh ta nói: "Sao anh còn chưa xuống? Tôi sắp bị anh đè chết rồi."

Tuy nhiên, ánh mắt Minh Cửu dần dần trở nên mất tập trung. Sau đó, anh ta nói, "Chết tiệt."

Sau đó ngã đè lên tôi, tôi gần như tắt thở.

Đây là loại cơ thể gì? Tại sao anh ngất xỉu? Tôi không biết phải nói gì nữa. Tôi không biết ai đã nói rằng cơ thể tôi rất tốt. Bây giờ hãy nhìn tôi. Tôi thực sự haha.

Tôi vỗ nhẹ trên cơ thể Minh Cửu, lỡ như anh ta giả vờ thì sao? Nhưng dù tôi có vỗ nhẹ thế nào đi chăng nữa, anh ấy vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Tôi nói: “Minh Cửu, tỉnh lại đi! Anh lại ngất à?”

Cái người nằm trên người tôi không có phản ứng gì cả. Tôi hiểu rồi. Sau đó tôi dùng hết sức đẩy Minh Cửu, anh ta ngã xuống đất.

Nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, tôi thực sự mệt mỏi.

Bạn nói rằng tôi đang phạm tội. Không có cách nào khác, tôi không thể không làm điều này. Tôi phải đưa Minh Cửu trở lại cái giường đằng kia. Tôi rất bất lực. Tôi nói: "Đó là sếp bạn đó. Bạn không thể cầm cự được vài phút sao? Sau khi đưa người lên giường, bạn có thể ngất xỉu bao nhiêu tùy thích. Ai, thật đấy."

Tôi thở dài bất lực.

Khi đặt Minh Cửu lên giường, tôi đã rất mệt nên chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Nhưng điều tôi không ngờ là lần nghỉ ngơi này tôi đã ngủ quên. Hôm nay tôi thực sự mệt mỏi. Lái xe một ngày, tôi không nói trên đường xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hiện tại tôi cũng đang rất bất lực.

Khi tôi thức dậy đã là sáng hôm sau. Tôi vừa mở mắt, Minh Cửu đang nhìn tôi. Anh nói: "Em tỉnh rồi."

Vì vẫn còn trong trạng thái choáng váng nên tôi ngơ ngác gật đầu nói: “Ừ, tôi đã tỉnh rồi.”

Sau đó anh ấy nói: "Nếu em đã tỉnh dậy, em có thể dời chân khỏi cơ thể ta ngay bây giờ được không?"

Minh Cửu nói, tay chỉ vào chân tôi. Khi tôi nhìn thấy nó, đầu tôi như nổ tung. Tôi thậm chí còn không biết phải nói gì. Chuyện gì đã xảy ra tối qua, tại sao tôi lại ở đây? Tôi đã làm gì thế này? Tôi thực sự say rồi. Ước gì tôi có thể tìm được một nơi để trốn vào lúc này.

Nhưng bây giờ tôi có làm gì thì cũng đã quá muộn. Tôi ngơ ngác nhìn trần nhà. Tôi muốn giả vờ như không biết. Có lẽ tôi có thể sử dụng kỹ thuật dịch chuyển thời gian, miễn nó không như hiện tại.

Minh Cửu thấy Mộ Nhất như vậy, liền nói: “Tối hôm qua em đã làm gì ta, hay là lao vào trong ngực ta?”

Gửi em gái của anh đi, đây chỉ là hiểu lầm thôi, được chứ?

Tôi liền đẩy Minh Cửu ra, nói: "Anh nói cái gì? Cô gái này là loại người vì sắc đẹp mà lao vào vòng tay ai đó sao? Tôi sẽ không làm như vậy."

Nghe tôi nói xong, Minh Cửu nheo mắt nhìn tôi với ánh mắt nguy hiểm. Anh nói, "Nếu em nói không phải, hãy cho tôi biết lý do tại sao lại thế này?"

Tôi thực sự không biết phải nói gì, tôi nhìn Minh Cửu nói: "Đây là một hiểu lầm, hiểu không? Đó là một tai nạn."

Minh Cửu cười nói với tôi: “Tai nạn, nếu là tai nạn, em có thể lợi dụng ta.”

Cái anh chàng này thật là. Từ khi nào tôi lại cho rằng anh ta rẻ tiền thế? Tôi nhìn chằm chằm Minh Cửu nói: "Đừng tùy tiện vẽ hoa trên mặt, tôi không có lợi dụng anh. Đừng mong muốn điều không có, được không?"

"Vậy nói cho ta biết, tối hôm qua em có hôn ta không?"

Hôn anh, hôn em gái anh, thà hôn một con lợn.

Tôi rất tức giận.

Không biết bây giờ mấy giờ, tôi nói: "Tôi nói nè, anh đừng suy nghĩ nhiều. Tôi không có hôn anh, và anh cũng không có hôn tôi."

Đừng lợi dụng cơ thể của anh, tôi đã nhìn thấy nó vô số lần. Tôi biết trông anh như thế nào khi nhắm mắt lại, đừng suy nghĩ nhiều. Nếu tôi muốn lợi dụng anh thì tôi đã làm từ lâu rồi, sao có thể chờ đợi cho đến bây giờ?

Tôi đã nói như vậy nhưng tôi quên mất nếu nói như vậy thì hậu quả sẽ ra sao. Tôi rất hối hận. Nếu như bị cho thuốc hối hận, chắc chắn tôi sẽ bị Minh Cửu kích thích đến phát điên. Nếu không sao tôi có thể nói ra điều thiếu não như vậy?

Tôi thấy vẻ mặt của Minh Cửu càng lúc càng tệ. Tôi rất sợ hãi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 121: Hãy để tôi đi
Editor: trucxinh0505

Tôi từ từ lùi về phía sau, khi chạm vào bức tường sau lưng, tôi biết mình đã đường cùng. Điều đang chờ đợi tôi chính là hình phạt từ Minh Cửu, lòng tôi rất bối rối. Trước đây tôi chưa bao giờ bối rối đến thế, đầu óc tôi nhanh chóng nghĩ cách.

Sau đó, tôi nhớ lại lần trước tôi sử dụng cơ thể của Minh Cửu. Tôi nhanh chóng nói: "Tôi biết. Lần trước không phải tôi đã sử dụng cơ thể cao quý của anh sao? Vậy thì tôi biết hết rồi."

Minh Cửu nói: “Em còn nhớ chuyện này sao?” Không biết sao Minh Cửu nói ra lời này lại tức giận như vậy, có vẻ như kế hoạch của tôi đã thất bại.

Tôi thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Minh Cửu. Tôi nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Không phải anh bảo tôi dùng thân thể của anh sao? Không phải anh nói lúc đó là tình huống đặc biệt sao? Anh không nghĩ vậy sao?"

Minh Cửu đầy ẩn ý nhìn tôi nói: “Đúng vậy, đây là một tình huống đặc biệt.”

Nhìn anh từ từ tiến lại gần, tôi không biết phải nói gì, cũng không biết nhìn vào đâu. Tôi đưa mắt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, muốn đổi chủ đề. Tôi nói: “Hôm nay là một ngày đẹp trời phải không?”

Minh Cửu nhìn tôi nói: "Ừ, rất tốt. Trời nắng to như vậy tôi sẽ không ra ngoài."

Nghe Minh Cửu nói xong, tôi không biết trong lòng mình vui mừng cỡ nào. Tôi biết Minh Cửu sẽ nói điều này. Tôi đã rất hạnh phúc. Sau đó anh ta nói: "Hôm nay em không thể ra ngoài, nhưng cũng đừng lo lắng. Nếu em nói có việc gì cần, hoặc có việc gì cần làm thì cứ giao cho ta. Ta hứa sẽ làm tốt cho em."

“Anh nghĩ thế nào? Dù thế nào đi chăng nữa, em có thể chạy việc vặt cho anh.

Nhưng Minh Cửu nhìn tôi với vẻ mặt u ám, nói: "Ta không cần em chạy việc vặt. Em đã quên việc tôi làm rồi sao? Tôi chỉ cần cơ thể của em."

Vừa nghe Minh Cửu nói, tôi liền tưởng tai mình có vấn đề, nhất thời chân mềm nhũn. Lúc đó Minh Cửu giống như một bóng ma. Khi anh ấy dần dần tiến lại gần tôi. Tôi đã rất sợ hãi. Sau đó, tôi hét lớn và chạy ra khỏi sân. Chỉ khi chạy đến ngoài sân tôi mới cảm thấy an toàn, cũng may Minh Cửu không có đi ra.

Anh chàng này thực sự không có việc gì để làm cả ngày. Anh chỉ biết hù dọa tôi thôi. Tôi thực sự không biết phải nói gì. Tôi rất bận.

Tôi hoảng hốt, làm dì trong sân giật mình. Dì ấy bước đến bên tôi, nhìn tôi lo lắng, dì hỏi: "Cô bé, con bị sao vậy? Tại sao lại hoảng sợ như vậy?"

Khi nghe dì hỏi, tôi nói: “Không có gì đâu dì. Vừa rồi con nhìn thấy một con chuột trong đó.”

Nghe tôi nói vậy, cuối cùng dì cũng thở phào nhẹ nhõm, nói "Ồ, thì ra là chuyện này. Tôi tưởng là chuyện đó."

Tôi không biết dì đang nói về điều gì, tôi hỏi: “Dì ơi, dì đang nói về chuyện gì vậy?”

"Không có gì, không có gì. Khi nào con và bạn trai mới rời khỏi nơi này?" Dì nói tiếp "Thật ra ở chỗ chúng ta chẳng có gì vui cả, tôi nghĩ các con nên đi chơi một hai ngày."

Tôi không biết tại sao dì lại nói như vậy. Nếu là người bình thường thì chẳng phải là do họ đang cho thuê chỗ ở của mình sao? Tại sao dì lại nói như vậy? Càng ngày càng bí ẩn. Tôi rất quan tâm.

Tôi nhìn dì nói: "Tại sao hôm qua con lại đến nơi này, Dì? Hôm nay Dì có muốn con rời khỏi nơi này không?"

Chẳng lẽ ở đây đã xảy ra chuyện gì đó? Nếu không dì sẽ không nói như vậy như vậy, bởi vì dì ấy không phải loại người như thế đúng không?

Đêm qua tôi ngủ rất ngon, không có chuyện gì xảy ra. Muốn hỏi chi tiết thì tôi dẫn dì đi vào phòng. Có vẻ như tôi không muốn nói bất cứ điều gì. Thật không tốt khi đuổi theo và hỏi lại dì ấy.

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là chúng tôi sẽ mua được nhà ở đâu. Rốt cuộc tôi và Minh Cửu đã đến đây. Chúng tôi tới đây giúp Minh Cửu tu luyện chứ không phải để chơi đùa.

Quan trọng hơn, càng ít người nhìn thấy chúng tôi càng tốt.

Khi vào nhà, tôi hỏi dì: “Dì ơi, dì có biết ở nơi này có nhà nào cho thuê không?”

Khi nghe tôi nói, nét mặt dì lập tức thay đổi. Gương mặt hiện lo lắng nhìn tôi, nói: "Cô bé, con không phải đến chỗ chúng tôi chơi à? Con còn muốn ở đây lâu không?"

Tôi nhìn dì và gật đầu nghiêm túc, nói: "Dạ, dì ơi, chúng con sẽ ở đây rất lâu. dì nghĩ sao? Dì có biết ở đây có chỗ nào không?"

Dì lo lắng nhìn tôi như thể không muốn tôi ở lại nơi này, nói "Con không nghe thấy chuyện gì đã xảy ra ở đây à?"

Tôi lắc đầu hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Tôi nghĩ trong lòng, chẳng lẽ nơi đây thật sự đã xảy ra chuyện gì đó? Tôi không biết.

Dì nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, chậm rãi nắm tay tôi, nói: “Không phải dì không muốn con ở lại đây, không biết con đến chỗ chúng ta chơi vui vẻ thế nào, nhưng con thực sự không thể ở lại đây. Con hiểu không?"

Càng ngày càng thú vị. Tôi không biết tại sao dì lại cố gắng thuyết phục tôi như vậy.

Tôi nói: “Con nhìn nơi này phong cảnh đẹp và không khí trong lành. Tuy điều kiện hơi xấu nhưng con vẫn rất thích. Tại sao con không thể sống ở đây? Hơn nữa, chẳng phải dì vẫn sống ở đây sao? Chỗ này là thế nào vậy dì ?”

Thấy tôi có vẻ rất muốn đến nơi này để sinh sống. Tôi chỉ muốn biết điều gì đó từ miệng người dì này. Tôi cảm thấy nơi này chắc chắn không đơn giản. Ví dụ như một nơi có lăng mộ cổ hàng ngàn năm tồn tại, chắc chắn sẽ có một loại năng lượng nào đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 122: Những ngày bị tra tấn
Editor: trucxinh0505

Dì thấy tôi như vậy, bỗng khóc lên, nói: “Con bé, con có để ý nơi này không có thanh niên nào đúng không, cũng không có cô gái trẻ nào nguyện ý gả về nơi này chúng ta, cho nên những người trẻ tuổi đều đã rời đi. Bây giờ làng chúng ta được gọi là Làng Cũ."

Vừa nói, dì ấy dùng bàn tay thô ráp nước mắt của mình, nhìn dì rất buồn. Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi vẫn rất thông cảm với dì. Tôi nói: "Dì ơi, tại sao lại thế này? Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với nơi này vậy?"

Sau đó dường như dì đang nhớ lại quá khứ, rồi nói: “Ồ, nơi này của chúng ta đã từng rất sôi động, có thể coi là một thị trấn tương đối giàu có, nhưng không hiểu sao, một số cô gái trẻ đột nhiên biến mất không rõ. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng không ai biết tại sao họ lại biến mất. Không có cô gái trẻ nào sẵn lòng đến chỗ chúng tôi, và những người còn sống cũng đã rời đi, ngay cả thi thể cũng không tìm được, cho nên dì mới bảo cháu mau rời khỏi nơi này."

Nghe dì nói, tôi thấy chuyện này thật sự không đơn giản. Vì thế này chúng tôi càng không thể rời khỏi nơi này. Tuy nhiên, khi tôi nhớ lại những lời dì vừa kể, dì chỉ nói rằng cô gái đó đã mất tích, không có nói đó là điều tương tự. Tôi cảm thấy dường như dì còn giấu tôi tôi điều gì đó. Tôi không biết dì ấy đang che giấu cái gì.

Tôi nhìn dì nói: “Dì ơi, dì có biết vật đó trông như thế nào không?”

Dì ngập ngừng và không biết mình muốn nói gì.

Quên đi, tôi không hỏi thêm điều gì nữa. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra vị trí lăng mộ cổ cho Minh Cửu, để Minh Cửu tu luyện ở đó một cách đàng hoàng. Bằng không, nếu không có Minh Cửu, tôi cũng sẽ không làm được gì, tôi nghĩ vậy.

Chúng tôi chuẩn bị đi vào núi. Tôi mang theo rất nhiều thứ. Trên đường, khi đ ingang qua một số người, dù họ tò mò nhưng cũng không hỏi gì.

Trên thực tế, nơi này vẫn có rất nhiều người đến viếng thăm. Họ đi dạo ở trong núi. Đi một lúc, tôi gặp một vài người đến nơi đây, trông rất nhiệt tình khi vẫy tay với tôi.

Anh ấy nói: "Xin chào cô gái trẻ, cô đi một mình à? Cô có muốn tham gia đội của chúng tôi không?"

Tôi thấy những người còn lại không nói gì thì anh ấy mỉm cười nói: “Chúng tôi đều là sinh viên đại học, đừng sợ. Tôi thấy bạn một mình ở nơi này, lo lắng bạn sẽ gặp nguy hiểm gì nên ngỏ ý với bạn gia nhập đội của chúng tôi, bằng cách này mọi người sẽ chăm sóc lẫn nhau."

Anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng khi nói chuyện. Tôi nghĩ anh ấy đang rất tò mò tại sao một cô gái như tôi lại xuất hiện ở ngọn núi này. Nhưng điều tôi muốn nói là tôi không đơn độc. Tôi có một con chim và một con rắn.

Vì vậy tôi mỉm cười nói: "Không, cảm ơn lòng tốt của anh."

Sau khi nghe tôi nói vậy, anh ấy cũng không biết phải nói thêm gì. Sau vài lời đơn giản anh ấy rời đi.

Tuy nhiên, Minh Cửu lại không nghĩ như vậy. Anh ấy bối rối hỏi: "Tôi thực sự không hiểu, không phải hai người biết nhau sao? Tại sao lại chào nhau? Em không cảm thấy xấu hổ sao?"

Tôi cũng hiểu tại sao anh ta lại nói những lời như vậy, thực đúng là con quái vật già thấp kém đầy lòng tự trọng này. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy ở dưới lòng đất quá lâu nên mới thế.

Tôi không nói gì cả. Minh Cửu thấy tôi không nói gì, liền dùng miệng mổ vào mặt tôi. Tôi cảm thấy rất đau đớn.

Tôi cũng tưởng tượng những đứa trẻ ở Địa ngục sẽ không chào nhau sau khi gặp nhau. Tuy nhiên, nếu họ chào nhau thì sẽ quá đáng sợ nhỉ. Một người nói hôm nay họ ăn gì, người kia nói hôm nay họ ăn gì, và người kia nói hôm nay họ ăn gì. Nó thực sự, thực sự đáng sợ.

Minh Cửu không cần phải hiểu những chuyện này. Trên đời này ai có thể làm gì được anh ta chứ? Anh ta là Vua của thế giới địa ngục. Chỉ cần bản thân anh ấy tốt là được rồi, không ai có thể kiểm soát được anh ta.

Tôi cảm thấy anh ấy đang tức giận, vội vàng nói: “Tôi thực sự không biết tại sao ngày nào anh cũng tức giận như vậy. Anh không sợ mình sẽ tức giận đến chết sao? Tôi thật không muốn nói chuyện với anh. Tương lai khi gặp người khác, anh đừng nói chuyện như thế được không?

Nghe được câu trả lời của tôi, tựa hồ Minh Cửu khá hơn một chút, tôi có thể cảm giác được không khí lạnh lẽo xung quanh dần dần giảm bớt. Sau đó Minh Cửu nói: “Ta cảm thấy người đàn ông kia không phải là thứ tốt gì, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.”

Tôi rất bất lực trước Minh Cửu như thế này. Tôi không thể bác bỏ anh ấy. Tôi chỉ có thể lắng nghe anh ấy. Tuy nhiên, giọng điệu của Minh Cửu có vẻ ghen tị.

Đường núi quả thực không dễ đi, càng đi sâu càng khó. Trên người tôi có rất nhiều thứ, đó là những thứ cần thiết như thức ăn và nước uống. Bây giờ tôi mệt mỏi đến mức giống như một con lừa.

Minh Cửu nhìn Mộ Nhất mồ hôi đầy mặt, nói: "Thân thể của em thật không tốt, sức chịu đựng quá kém."

Nghe Minh Cửu nói lời này, lòng tôi lạnh buốt. Anh thật tuyệt vời. Anh đang đứng trên vai tôi, không cần phải bước đi. Tôi thật tốt. Tôi mang cái này cái kia cho anh. Cuối cùng còn cõng anh trên lưng, anh có đôi cánh của riêng mình, tại sao bạn không tự bay đi? Nhưng những lời này tôi chỉ nghĩ trong lòng.

Minh Cửu cũng nhìn thấy Mộ Nghị đang tức giận, đúng lúc cô định nói. Minh Cửu nói: "Được rồi, ta giúp em. Ta thấy em mệt mỏi quá, không biết khi nào mới đến nơi."

Nghe Minh Cửu nói vậy, xem anh ta còn có chút lương tâm. Nếu không, vừa rồi tôi muốn tát chết anh ta. Tôi bị anh ta bắt nạt mỗi ngày. Khi nào tôi sẽ là người đầu tiên làm điều đó? Tôi nghĩ tôi có thể sống một cuộc sống thoải mái khi có tiền, nhưng bây giờ tôi chẳng còn gì cả. Tôi vẫn là một cu li.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 123: Đào mộ
Editor: trucxinh0505

Minh Cửu bỗng biến thành người, Sau đó anh ấy tập trung sức mạnh giữa hai lòng bàn tay rồi hung hăng đập xuống đất. Trên mặt đất hiện ra một vết nứt lớn, bên dưới, lộ ra một số xương người. Tôi đang ngạc nhiên thì thấy những bộ xương người này từ từ lắp ráp thành một chiếc ô tô. Điều này càng làm tôi rất ngạc nhiên.

Sau đó Minh Cửu vẫy tay với tôi, nói: "Em còn ở đó làm gì? Nhanh lên."

Thấy vậy, tôi đi về phía xe. Lúc ngồi lên xe, tôi nói: "Sao anh có được thứ tốt như vậy? Sao anh không lấy nó ra sớm hơn? Mãi đến bây giờ anh mới lấy ra. Có phải anh thích thấy tôi cõng anh trên lưng phải không?"

Tôi đang rất tức giận.

Minh Cửu nhìn tôi nói: "Ta nói này, em có thể sử dụng đầu óc của mình một chút được không? Nếu chúng ta sớm biến cái loại này dưới ánh mắt mọi người, em nói xem, những người đó có sợ chết hay không."

Sau khi nghe Minh Cửu nói, tôi thấy thật đúng là vậy. Nếu những người đó nhìn thấy chúng tôi như thế này thì họ sợ chết khiếp từ lâu rồi. Ồ, bản thân tôi chưa nghĩ kỹ về điều này đã đổ lỗi cho Minh Cửu. Haiz, xem ra Minh Cửu thông minh hơn tôi rất nhiều.

Tôi nhìn Minh Cửu nói: “Sợ chết mất.”

Nghe tôi nói vậy, Minh Cửu liếc nhìn tôi một cái, không nói thêm gì nữa. Tôi cảm thấy xe chúng tôi đang lao nhanh về phía trước.

Rất nhanh chúng tôi đã đến nơi.

Khi đến nơi, những thứ đó lần lượt trở lại mặt đất, đó thực sự là một điều kỳ diệu. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì như thế này trước đây.

Minh Cửu đi xuống, hít sâu một hơi, tựa hồ cũng khôi phục được một chút. Xem ra nơi này là chỗ tốt đối với Minh Cửu, nhưng đối với tôi mà nói, rất là không tốt. Âm khí ở đây thực sự quá nặng nề.

Đi loanh quanh một lúc, Minh Cửu nói với tôi: "Mau đào đi. Tại sao còn đứng đó? Nếu không làm thì mặt trời sẽ lặn. Lúc đó ta xem em làm thế nào có thể tự đào được."

Nghe Minh Cửu nói vậy tôi rất bất lực.

Anh ta không thể đối xử tốt hơn với một cô gái sao? Ít nhất tôi vẫn là Công chúa Địa ngục của anh ấy. Làm thế nào anh có thể đối xử với tôi như thế này? Tuy nhiên, tôi không dám nói những điều này ra ngoài.

Tôi trừng mắt với Minh Cửu, nói: "Sao tôi không thể nghỉ ngơi? Tôi chỉ có một mình, tôi không giống anh, đi đến đâu cũng có người đợi."

Vừa nói tôi vừa cầm bình nước uống. Tôi rất không hài lòng với cách xử sự này của anh. Tại sao anh ấy muốn tôi làm một mình? Tôi không phải nô lệ của anh ấy. Anh ấy đã tiêu hết tiền của tôi lại không cho tôi trút giận.

Nghe tôi nói xong Minh Cửu như chợt phát hiện ra điều thú vị gì đó. Cánh tay của Minh Cửu bỗng vươn dài ra, sau đó đưa tay về phía cuốn sách ở đằng kia. Tôi nhìn thấy một con ma với móng vuốt và răng nhọn đang nhảy múa trên tay Minh Cửu.

Tôi bất lực nhìn Minh Cửu ăn thứ này, tôi rất sốc.

Tôi cảm thấy Minh Cửu như đang giết gà cho tôi xem.

Tôi hiểu ý của anh ta, vội vàng nói: "Được rồi, tôi biết. Tôi biết. Tôi đến ngay. Tôi đến ngay. Tại sao anh không nhanh chóng cất phép thuật mạnh mẽ của mình đi? Tôi ngưỡng mộ anh nhiều lắm, chưa đủ sao?”

Vừa nói tôi vừa đi về hướng đó.

Sau khi đi qua, theo kinh nghiệm của tôi, nơi này hẳn là một con đường dẫn xuống phía dưới, thật không ngờ Minh Cửu cũng biết về loại chuyện này.

Tôi cầm xẻng đào xuống, vừa làm vừa bộc lộ bất mãn nói với Minh Cửu: “Thật là, anh không tìm được vài người giúp tôi sao? Tôi đào một mình ở nơi này mệt mỏi biết bao ? Tôi nói anh nè, nếu tôi đào với tốc độ hiện tại, không biết đến khi nào mới có thể đào xong. Cho dù anh có tìm cho tôi vài con ma nhỏ, anh vẫn có thể làm được mà.”

Nghe tôi nói, Minh Cửu chậm rãi tiến lại gần tôi, nói: "Em có biết tại sao tôi lại đưa em đến nơi này không?"

Tất nhiên là tôi không biết nên tôi lắc đầu nói: “Tôi không biết”.

Vốn tưởng rằng Minh Cửu sẽ nói điều gì đó tử tế, không ngờ Minh Cửu lại nói: “Đó là bởi vì ta biết em là nam nhân.”

Chết tiệt, tôi muốn chửi rủa. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tại sao tôi là đàn ông? Tôi đã làm nổ bông hoa cúc của anh ấy à? Hay cái gì? Tôi giơ xẻng trong tay lên định đập vào đầu Minh Cửu nhưng Minh Cửu đã chạy thoát.

Tôi nhìn anh theo anh ấy chạy đi. Nếu bây giờ tôi không quá mệt thì tôi đã đuổi theo anh ấy rồi. Lẽ ra tôi đã có thể giết anh ta, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục tìm kiếm thứ này. Vì tôi không hiểu biết nhiều như anh ấy. Tôi cũng không quan tâm anh ta làm cái gì.

Đào lâu rồi mà vẫn chưa thấy được lối vào, tôi ngẩng đầu nhìn ngôi sao nhỏ trên bầu trời. Tôi là người duy nhất ở đây. Xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí không có tiếng côn trùng kêu.

Ngay cả Minh Cửu cũng đã biến mất. Trong lòng tôi đang hoảng loạn, Minh Cửu sẽ không bỏ tôi ở lại nơi này một mình phải không? Đây không phải là một nơi bình thường. Đây là một ngôi mộ cổ tồn tại hơn một ngàn năm. Hiện tại, tôi còn không biết bên trong có cái gì. Nếu chỉ có mình tôi ở đây thì tôi sẽ sợ chết khiếp.

Đột nhiên, tôi có cảm giác như cán xẻng của tôi chạm phải vật cứng gì. Tôi vui vẻ hẳn lên, giống như bản thân sắp nhận được quà vậy.

Tôi lại tiếp tục đào, khi đụng vào bức tường tôi đã rất vui. Tôi ném xẻng một bên, ngồi xuống đất, dựa vào tường nghỉ ngơi.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là bức tường này đột nhiên bị sụp đổ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 124: Cạm bẫy vương quốc
Editor: trucxinh0505

Tôi ngã người về phía sau cánh cửa, vừa nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Minh Cửu, chưa kịp nghe anh ta muốn nói gì, tôi bị nhốt ở phía sau. Tôi đã biết nguyên lý bức tường này, nó là một cánh cửa xoay. Người cổ xưa này thực sự thông minh, họ đã biết làm cửa quay rồi.

Nhưng tôi không có tâm trạng nào nghĩ về điều này, cảm thấy bản thân như một quả bóng rổ bị ném ra ngoài và lăn vào giỏ. Tôi không biết mình đang ở đâu, cảm thấy cả người mình không nơi nào ổn cả. Đau đớn làm tôi đổ mồ hôi lại không biết rõ xuất phát từ đâu.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt chua xót, mùi đất trộn lẫn mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, nó thực kinh tởm. Mặt đất rất lạnh, tôi đưa tay về phía trước muốn đứng dậy, lại không ngờ là tôi lại chạm phải thứ gì. Tôi cảm thấy nó dính, rất là kinh tởm.

Tôi vội vàng rút tay lại, nhớ tới chiếc đèn pin mang trên mình, vội vàng bỏ chạy về phía bên kia.

Điều tôi không ngờ chỗ mình đứng là một chiếc quan tài đá khắc hình rồng. Những thứ tôi vừa chạm vào vừa rồi dùng để hiến tế xác máu chết bên trong quan tài này. Tôi bị sốc muốn chết. Nếu bên trong chính là một xác máu. Tôi rất bất lực.

Thứ này có thể mạnh hơn những thây ma thông thường. Sao tôi có thể khốn khổ đến thế? Tại sao tôi lại gặp phải chuyện như vậy? Tôi thực sự muốn khóc. Kiếp trước tôi đã phạm phải tội gì? Mọi điều tốt đẹp này luôn xảy ra với tôi.

Thứ này có oán khí mãnh liệt, nó không có ý nghĩ, nên không có nói gì. Thực ra đây cũng là một sự tồn tại rất kỳ lạ, nó chỉ dựa vào sự oán giận mạnh mẽ để tồn tại trong thế giới này. Nó thích máu tươi và không thích sinh vật sống. Mong đừng nói đến tôi, lúc này tôi rất sợ hãi khi nghĩ về nó.

Tôi có thể cảm thấy chân tay mình cứng đờ. Thậm chí tôi còn hít thở cẩn thận. Tôi ủng hộ lời nói của Lưu Yên. Nó rất kỳ lạ. Lưu Yên không có lựa chọn nào khác. Tôi nín thở và từ từ lùi về phía sau.

Tôi cố gắng không phát ra bất cứ thanh âm nào, nhưng bạn càng lo lắng, càng có chuyện sắp xảy ra, tôi càng từ từ rút lui. Đột nhiên có tiếng răng rắc vang lên. Tôi cúi đầu nhìn dưới chân mình. Chân tôi đã giẫm phải thứ gì đó. Thực sự là không tốt? Có cần thiết gây rắc rối cho tôi vào lúc này không vậy?

Đột nhiên, một giọng nói vang lên. Tôi càng bất lực, không biết phải nói gì khi nhìn thấy bên cạnh mình có một cánh cửa, nhưng sao tôi không thể đi qua được? Tôi cảm thấy nơi tôi đang đứng rất xa. Dường như cánh cửa ngày càng xa tôi. Bây giờ tôi thậm chí còn không dám cử động. Tôi nhìn về phía chiếc quan tài trước mặt. May mắn thay, nó chỉ di chuyển một chút và sau đó không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng ngay lúc này, tôi nghe tiếng Minh Cửu gọi tôi từ bên ngoài. Tôi thực sự không biết phải nói gì nữa. Chỉ nghe Minh Cửu hét lớn: "Mộ Nhất, em không sao chứ? Trả lời ta đi được không? Đừng im lặng!"

Làm sao tôi có thể nói chuyện lúc này? Nếu tôi lên tiếng thì thứ đó sẽ lập tức lao ra ăn thịt tôi. Nếu trước đây Minh Cửu quan tâm tôi nhiều như vậy, tôi không biết mình sẽ vui mừng đến thế nào. Tuy nhiên, bây giờ tôi thực sự không cần những thứ này.

Tôi nghĩ Minh Cửu cho rằng tôi đã ngất xỉu nên mới gọi to như vậy. Bên trong này như bị thứ gì đó phong ấn. Minh Cửu không vào được, vì lo lắng cho tôi nên chỉ có thể đứng bên ngoài hỏi chuyện, để cứu tôi.

Nhưng đúng lúc Minh Cửu vừa hét lên, tôi thấy quan tài đằng kia xảy ra chuyện gì đó, như nó sắp tỉnh lại.

Tôi chậm rãi bất lực nhìn nắp quan tài mở ra. Sau đó, một cánh tay đầy máu duỗi ra. Tôi đã rất bất lực. Thứ này thực sự đã thức tỉnh, lúc nó di động, máu theo nó từ từ chảy ra.

Bác ơi, cháu thực sự không biết phải nói gì.

Tôi vẫn không biết liệu mình có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không.

Rồi tôi nghĩ, quên nó đi, tôi không quan tâm. Lúc này, sự sống còn là điều quan trọng nhất. Tôi chạy về phía cánh cửa đằng kia, vỗ cánh cửa hét lớn: "Minh Cửu, là huyết thi. Mau nghĩ biện pháp."

Minh Cửu vẫn đang hét vào mặt tôi, vừa nghe tôi nói, không ngờ cô gặp phải lại là thứ này. Anh ấy như không nói chuyện trong một thời gian dài.

Minh Cửu không nói gì, trong lòng tôi lại càng lo lắng hơn. Tôi rất sợ Minh Cửu sẽ bỏ tôi một mình ở nơi này. Sau đó tôi hướng bên ngoài hét lớn: "Minh Cửu, nếu anh dám bỏ tôi lại một mình ở nơi này, tôi sẽ không thả anh đi, anh có nghe thấy không?"

Tôi liên tục gõ vào cánh cửa đá. Tôi ước gì những người ở đó có thể cho tôi một câu trả lời, nhưng phản ứng nhỏ đó không lạnh bằng trái tim của tôi.

Tôi quay lại nhìn cái xác đằng kia, hắn cũng đang nhìn tôi. Tôi nghĩ hắn cũng đang rất tò mò, làm sao một người phụ nữ từ đâu đến được chỗ này? Bản thân tôi cũng thực tức giận, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa.

Tôi và hắn cứ vậy nhìn nhau. Tôi không dám cử động, hắn cũng vậy.

Tôi không biết thứ này đã uống máu bao nhiêu năm rồi. Tôi có thể cảm thấy hắn nên tỉnh táo.

Nhưng tôi không thể lãng phí thời gian như thế này với hắn, phải không? Vừa rồi cơ thể tôi bị thương và máu tươi không ngừng chảy ra từ chân.

Trong không khí có mùi máu của tôi.

Hình như hắn cũng ngửi thấy mùi đó. Sau khi dùng mũi chậm rãi hít một hơi thật sâu, một âm thanh rất mơ hồ phát ra từ cổ họng hắn. Máu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 125: Đối phó quái vật
Editor: trucxinh0505

Nghe hắn nói, tôi càng sợ hãi muốn khóc lên.

Rồi mắt hắn đỏ hoe nhìn tôi, giống như bệnh nhân mắc bệnh dại, chậm rãi lao về phía tôi. Tôi nhanh chóng trốn sang một bên, rồi lấy lá bùa của mình ra. Sau khi niệm bùa, tôi dán nó lên người hắn. Lá bùa đã nhuốm máu của tôi. Tôi cũng biết cơ thể mình rất đặc biệt.

Khi tôi nhìn câu thần chú màu đỏ, tôi biết thứ này đang hoạt động. Hắn đã bị phép thuật của tôi đốt cháy và hú lên đau đớn. Tôi đang nghĩ làm sao để thoát ra khỏi nơi đây.

Phép thuật của tôi không tồn tại được lâu, rất nhanh bị loại bỏ. Lúc này hắn tức giận hơn và phóng về phía tôi. Diện tích nơi này không lớn lắm, hiện giờ chỉ có tôi và hắn. Tôi không thể tiếp tục dùng lá bùa nên chỉ có thể chạy quanh cái quan tài này.

Tôi thực sự không ngờ chỉ số IQ hắn ta bằng 0. Tôi chạy hướng nào hắn ta chạy về hướng đó. Nhờ sự ngốc nghếch này của hắn tôi đã nghĩ ra một cách. Nếu tôi nhảy vào chiếc quan tài này, chắc chắn hắn sẽ theo tôi đi vào. Với sự linh hoạt của hắn, chắc chắn không thể so sánh được với tôi. Nghĩ như vậy, trong lòng rốt cục không còn sợ hãi. Tôi đã có cách trừng phạt hắn ta tốt hơn.

Sau đó tôi bắt đầu làm như mình vừa nghĩ.

Khi tôi nhảy ra khỏi quan tài, trong lúc hắn còn chưa kịp nhảy ra ngoài, tôi vội vàng đẩy nắp quan tài ra sau, sau đó đặt một số biểu tượng của mình lên trên nắp.

Bây giờ hắn đang vùng vẫy bên trong, chắc hắn không ngờ lại bị khuất phục bởi một kẻ không có năng lực như tôi.

Tôi nhìn chiếc quan tài rung chuyển cũng rất sợ hãi. Nếu hắn cứ như vậy thì quan tài sẽ vỡ mất. Tôi đang rất lo lắng.

Bất chấp điều đó, tôi vẫn tiếp tục dán lá bùa của mình lên đó. Tôi nhớ đến cuốn sách Minh Cửu đã đưa cho tôi, dường như có một con dấu trên đó.

Tôi lấy một giọt máu của mình bắn vào không trung. Sau đó, thứ này dần dần biến thành một tấm lưới vàng, tôi dùng nói che trên nắp quan tài.

Bây giờ thì tốt rồi. Trong lòng tôi không còn lo lắng nữa.

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa bên kia. Trong lòng tôi rất vui mừng. Tôi không còn một mình nữa, đó là Minh Cửu.

Nhìn biểu cảm trên mặt Minh Cửu, tôi biết anh đang rất tức giận. Với hơi thở lạnh lùng này, bất cứ ai nhìn thấy Minh Cửu thế này đề sẽ tránh xa anh ấy. Tôi cũng rất sợ Minh Cửu như thế này.

Ánh mắt Minh Cửu từ từ hướng về phía tôi, sau khi thấy tôi không sao, anh thở phào nhẹ nhõm. Nhìn tôi nói: "Mộ Nhất..."

Giọng anh rất khàn. Tôi nghe được có chút nghẹn ngào. Tôi cũng thấy có điều gì đó lóe lên trong mắt anh ấy. Khi tôi còn đang ngơ ngác, Minh Cửu đột nhiên tiến đến bên cạnh tôi, ôm tôi thật chặt, như sợ mất tôi.

Sau đó anh cười nói: "May mắn, ta tưởng em đã bị ăn thịt rồi, nhưng cho dù em có bị ăn thịt, ta cũng sẽ xé bụng thứ này lôi em ra ngoài. Chỉ có ta mới có thể làm em bị thương, ta không cho phép người khác được làm điều này."

Mới đầu nghe Minh Cửu nói, tôi vẫn có chút cảm động. Tuy nhiên, sau khi nghe được câu còn lại, tôi không muốn nói gì nữa. Tôi chỉ có thể trợn mắt trắng. Quên đi, tôi cũng biết từ trước đến nay anh ta quen thói cao cao tại thượng rồi. Tôi cũng không nói gì. Đối với anh ta, nói điều gì đó tốt đẹp còn khó hơn là lên trời.

Tôi đoán đó là lý do tại sao anh ấy quan tâm đến phong cách của tôi. Tôi đã quen với anh ấy như thế này rồi. Quên đi! May mắn bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết. Nếu không, tôi sẽ sợ chết khiếp nếu ở một mình nơi này.

Nhưng ngay lúc tôi đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc nho nhỏ này thì đột nhiên bị kéo đến quan tài đằng kia. Tôi nhìn bàn tay Tiết Linh Linh dưới chân, một cơn ớn lạnh lan sóc óc. Không ngờ bàn tay của hắn còn chưa vào, hiện muốn kéo tôi vào cùng. Nhưng tôi làm sao có thể để hắn thành công? Dù không có cách gì, tôi cũng không còn sợ nữa. Minh Cửu chắc chắn sẽ có cách.

Tôi nhìn thấy trong tay Minh Cửu lóe lên một thanh đao phát ra ánh sáng màu xanh, sau đó anh ta chém nó xuống cánh tay nọ.

Được cứu thoát, tôi vội vàng trốn sau lưng Minh Cửu. Nhìn tình hình ở đó tôi sợ hãi tột độ. Tôi không ngờ hắn thực sự sẽ mạnh mẽ đến vậy.

Sau đó, trong tay Minh Cửu lại xuất hiện một quả cầu lửa khác, anh liền hướng đập về phía quan tài. Hắn ở bên trong kêu lên đau đớn, nhưng rất nhanh bên trong không còn âm thanh nào nữa. Tôi nghĩ có lẽ hắn đã chết nên không có động tĩnh gì.

Tuy vậy, lỡ như hắn nổ tung thì sao? Nhưng thời gian trôi qua thật lâu vẫn không có động tĩnh. Tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.

Phải nói Minh Cửu thực sự rất mạnh mẽ, tôi rất ngưỡng mộ anh lúc này. Bỗng một viên ngọc nhỏ như ngọc trai từ quan tài bay ra. Minh Cửu chậm rãi xua tay. Viên ngọc nhỏ bay về phía Minh Cửu. Minh Cửu cầm lấy và ăn nó. Không biết là cái gì, chỉ thấy chung quanh Minh Cửu từng tầng ánh sáng chậm rãi tỏa ra.

Tôi rất tò mò.

Minh Cửu cũng thấy được sự tò mò của tôi, anh nói: “Đây là Tụ Hồn Đan, rất tốt đối với ta, xem ra lần này chúng ta đến không uổng công, tạm thời đều là công lao của em."

Cái người kiêu ngạo này, đây vốn là công lao của tôi, được chứ? Anh nói thật hay, như thể đang khen thưởng cho tôi vậy. Tôi thậm chí không biết phải nói gì, quên nó đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 126: Tìm quan tài
Editor: trucxinh0505

Chúng tôi đi bộ một lúc lâu mới tìm ra chiếc quan tài bằng ngọc trắng ở đâu. Có lẽ nó nằm ở giữa ngôi mộ, chúng tôi cần phải đi bộ một lúc nữa.

Cuối cùng chúng tôi đã đến được ở giữa, tôi nó nằm ở phía trên cầu thang trên kia, cầu thang rất dài, chiếc quan tài đang phát ra ánh sáng trắng, hình như có người đang nằm bên trong. Theo lăng mộ này phải là tướng quân quý tộc hoặc công tước nào đó.

Ánh sáng phát ra từ viên ngọc mang lại cho người nằm bên trong một cảm giác vô cùng thiêng liêng. Tôi không biết đó là đàn ông hay đàn bà.

Tôi suy nghĩ một chút, bởi vì đây không phải chuyện tốt, nhìn Minh Cửu bên cạnh mình, nói: "Không, tôi không biết nơi này có cái gì cả."

Minh Cửu nghe tôi nói thì lắc đầu, nói: "Bởi vì lẽ ra không có gì, nếu là tang thi, tại sao ta không cảm nhận được năng lượng ma quái ở đây? Nó rất bình tĩnh, điều này rất không khoa học."

Nghe anh nói vậy, tôi nói: "Vậy tại sao chúng ta lại cần chiếc quan tài này?"

Minh Cửu nhìn quan tài nói: "Đương nhiên là muốn rồi, chúng ta đã tới nơi này, không thể đi không công như vậy được?"

Minh Cửu nói rất tự nhiên, cứ như thể thứ này là của anh ấy vậy, nhưng tôi không thể nói lại anh ấy. Anh ấy nói là của anh ấy thì nó phải là của anh ấy. Anh ta mạnh mẽ, và tôi không thể phản bác, cũng không thể đánh bại anh ta. Tôi chỉ có thể lắng nghe.

Minh Cửu nắm tay tôi bước lên cầu thang. Tôi đi từng bước theo sát phía sau Minh Cửu. Nhìn tấm lưng cao lớn của anh, vì lý do nào đó, tôi cảm thấy chỉ cần có anh ở bên cạnh, tôi sẽ không sợ bất cứ điều gì.

Tâm tôi cũng rất bình tĩnh. Anh như một ngọn núi, chặn đứng mọi nguy hiểm cho tôi. Sau khi bước vào, tôi nhìn chiếc quan tài bằng ngọc trắng này, quả thực là một vật tốt. Khi chạm vào, tôi cảm nhận được một cổ mát lạnh dễ chịu.

Minh Cửu mở quan tài ra. Tôi nhìn bên trong thấy một xác người đàn ông. Tôi đã rất sốc. Điều khiến tôi sốc là thi thể này được bảo quản thật kỹ. Nếu không biết anh ấy đã chết, tôi còn tưởng anh ấy chỉ đang ngủ thôi. Anh ta trông không giống một người chết chút nào.

Nếu những người bình thường như chúng tôi chết, cho dù bạn có áp dụng biện pháp nào để bảo vệ xác họ, tôi không nghĩ họ sẽ được bảo quản tốt như vậy.

Người đàn ông trước mặt tôi thực sự không có phản ứng gì. Nhìn làn da của anh ấy không bị phân hủy, vấn đề này đối với tôi thực sự quá kỳ lạ. Tôi tò mò ngẩng đầu lên nhìn Minh Cửu. Tôi nói: "Sao chuyện này lại xảy ra được? Tại sao anh ấy không hề thay đổi chút nào? Điều này không khoa học chút nào."

Tuy nhiên, dường như Minh Cửu không nghĩ về điều này, anh nói: “Mộ Nhất, em có ngửi thấy mùi thơm không?”

Cho dù Minh Cửu không nói gì, tôi vẫn biết Minh Cửu đang nói đến mùi gì. Tôi ngửi thấy nó khi chúng tôi vừa bước vào. Tôi vốn tưởng mùi này là của Minh Cửu, không ngờ anh lại hỏi tôi như vậy, vậy nó là mùi gì?

Mùi này không giống mùi nước hoa, ngửi vào cảm thấy thực ngạt thở, một mùi thơm thoang thoảng lại có chút hấp dẫn. Điều tôi biết bây giờ mùi này không phải của tôi cũng không phải của Minh Cửu. Tôi rất tò mò không biết mùi này đến từ đâu.

Tôi và Minh Cửu đang rất tò mò về nó, bỗng hương thơm dần biến mất. Thi thể trong quan tài cũng giống như một quả bóng bay bị xì hơi, nó dần co lại như có thứ gì đó vừa thoát khỏi cơ thể đó.

Mọi chuyện xảy ra lúc này thực sự rất kỳ lạ, tôi không biết giải thích nó như thế nào.

Một cái xác biến mất ngay trước mặt tôi và Minh Cửu, chúng tôi đều không biết cái gì đã mang cái xác này đi, nhưng tôi cảm thấy rất vui vì thứ này không tấn công chúng tôi. Nếu nó tấn công chúng tôi, tôi thực sự không biết phải nói gì. Tôi vừa trải qua một cơn bão và không muốn rơi vào một cơn bão khác trong lúc này.

Không biết Minh Cửu đã sử dụng loại phép thuật gì, anh ấy lấy da người ra khỏi quan tài và ném xuống đất. Sau đó anh nhảy vào quan tài, trông rất anh thực thoải mái.

Minh Cửu nhìn bộ dạng Mộ Nhất đang ghen tị, liền vẫy tay với cô, nói: “Bên trong rất thoải mái, em cùng vào nằm không?”

Dù rất ghen tị nhưng tôi biết đây là một cái quan tài, nó không tốt cho tôi. Tôi chỉ cần chiêm ngưỡng vẻ đẹp của anh ấy ở bên ngoài là được. Nếu bảo tôi vào bên trong đó nằm, thì hãy quên đi. Tôi không muốn nằm trong quan tài trước khi chết.

Tôi vội vàng lắc đầu, nói: "Tôi bỏ qua, anh cảm thấy thoải mái là tốt rồi, tôi không chịu nổi được đối xử như vậy."

Tất nhiên Minh Cửu không vui vì tôi đã từ chối anh. Tôi biết anh ấy sẽ như vậy. Tôi có thể làm gì? Tôi cũng bất lực. Trong lúc tôi không để ý, một bàn tay đưa về phía tôi. Sau đó, tôi rơi vào quan tài.

May mắn thay, tôi rơi vào người Minh Cửu. Nếu không, thân thể nhỏ bé của tôi không thể chịu được một đòn nặng nề như vậy, tôi nghĩ mình đã chết rồi.

Nhưng tôi thực sự không muốn nói dối. Bây giờ, bất cứ khi nào tôi nghĩ về những gì vừa xảy ra, nơi này từng có một người nằm, trái tim tôi lạnh lẽo một thời gian. Tôi không biết phải nói gì. Chẳng lẽ Minh Cửu nằm rất thoải mái? Rốt cuộc đây là chỗ của người khác. Tuy nhiên, Minh Cửu không quan tâm những vấn đề này, chỉ cần thứ anh thích thì nó là của anh ấy.

Sau khi nằm xuống, tôi cảm thấy nơi này thực sự quá nhỏ. Tư thế của tôi với Minh Cửu rất mơ hồ. Tim tôi đang đập. Tôi đoán mặt mình đang đỏ bừng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 127: Gây náo loạn
Editor: trucxinh0505

Tôi có chút ngượng ngùng nhìn Minh Cửu nói: "Anh bị bệnh à? Tại sao anh lại kéo tôi vào nơi này? Anh rõ ràng biết tôi không muốn vào. Nếu anh muốn nằm thì cứ nằm ở đây một mình đi, sao lại kéo tôi vào cùng?”

Dù sao bây giờ tôi cũng đang tức giận. Đây là những gì tôi nghĩ. Nếu anh làm tôi không vui tôi liền nói thẳng, đó là lý do tại sao tôi luôn thẳng thắn. Tôi luôn bị Minh Cửu bắt nạt. Tôi luôn muốn thoát khỏi vấn đề này nhưng không hiểu sao tôi không thể thay đổi bản thân, tôi rất khó chịu về nó.

Minh Cửu nghe cô nói, sắc mặt cũng không có tức giận lắm. Hắn biết Mộ Nhất xấu hổ, nhìn cô đang xấu hổ cúi đầu anh cười nói: “Cho dù tôi bị bệnh, em có thuốc gì không?”

Nhìn bộ dạng kỳ lạ của Minh Cửu tôi thực bất đắc dĩ, nói: "Anh điên rồi."

Minh Cửu nói tiếp: “Làm sao có thể chữa khỏi?”

Lúc này tôi muốn nói điều này. Minh Cửu, hãy cho tôi một mối hận thù. Tôi không biết phải nói thêm gì nữa. Những gì tôi muốn nói là sai. Tôi không thể nói bất cứ điều gì về anh ấy. Tôi không thể đánh bại anh. Tôi như một kẻ què quặt trước mặt anh.

Thôi, quên nó đi. Tôi biết mình không thể đánh bại anh nên sẽ không khiêu khích anh. Anh có thể điều khiển cơ thể tôi nhưng không thể điều khiển suy nghĩ của tôi. Vì thế trong đầu tôi nghĩ đến mình đánh bại Minh Cửu như thế nào. Tôi đang vui vẻ suy nghĩ đột nhiên bị Minh Cửu ấn mạnh vào ngực anh ấy.

Tôi đang không biết Minh Cửu định làm gì thì anh nói: "Mỗi ngày trong đầu em đang suy nghĩ cái gì? Đừng nghĩ đến những chuyện không thể đạt được, nghĩ đến cũng vô ích."

Trước mặt người này, tôi là một tờ giấy trong suốt, có lẽ còn không bằng cả mảnh giấy. Tôi cảm thấy anh như nhìn thấu mọi thứ trên cơ thể tôi, nhưng tôi không thể hiểu được anh. Đây là sự khác biệt giữa mạnh mẽ và yếu đuối. Sự yếu đuối bị bắt làm nô lệ bởi những kẻ mạnh mẽ.

Dường như Minh Cửu vẫn chưa muốn buông bỏ hận ý, anh còn dùng tay nhéo eo tôi. Tôi sắp chết vì đau.

Sau đó tôi vội vàng lấy con át chủ bài của mình ra. Nhìn Minh Cửu, nước mắt chảy dài trên má, tôi nói: "Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi. Đáng lẽ tôi không nên nghĩ như vậy. Làm ơn, hãy để tôi đi, được không?"

Nghe tôi nói xong, vẻ mặt Minh Cửu có vẻ rất hài lòng. Anh đưa tay sờ đầu tôi, nói: "Bé ngoan, đây là con đường đúng đắn."

Than ôi, gửi em gái của anh ấy, mà thôi, hãy quên nó đi. Hiện tại tôi chỉ có nghe lời Minh Cửu, không cần phải giằng co nữa. Dù vậy, tôi vẫn không thể chịu nổi việc nằm trong quan tài của người chết.

Vì thế tôi vỗ trên tay Minh Cửu đang sờ tóc mình, nói: "Anh muốn nằm ở đây thì cứ nằm đó, tôi đợi anh ở ngoài."

Vừa nói, tôi vừa đứng dậy đi ra khỏi quan tài.

Bây giờ tôi không dám nhìn Minh Cửu, tôi đoán mặt của mình rất đỏ. Minh Cửu sau khi thấy Mộ Nhất như vậy, anh không muốn giở trò đồi bại với cô nữa.

Minh Cửu chậm rãi đi ra khỏi quan tài, nói: "Ai, xem ra quan tài này thật sự là một nơi tốt, ta nằm ở đây được một lúc, hiện tại cảm thấy trong người thoải mái hơn nhiều. "

Nói xong, cả người anh từ từ đè lên người tôi. Tôi không biết anh ấy đang muốn làm gì mà đột nhiên đè lên người tôi như vậy, chân tôi sắp gãy rồi phải không?

Sau đó Minh Cửu nói: "Được rồi, đi thôi."

Sau khi nghe những gì anh ấy nói, tôi thực choáng váng. Anh chàng này luôn không theo lẽ thường.

Cuối cùng chúng tôi đã đến được nơi này và tìm thấy thứ mình muốn, chắc sẽ rời đi ngay lập tức.

Không biết Minh Cửu còn muốn chơi bài gì, không lẽ muốn đi cùng tôi.

Tôi nói: "Đi, chúng ta đi đâu?"

Minh Cửu nói: “Dù em đi đâu, đó chính là nơi em đang nghĩ tới.”

Có vẻ như Minh Cửu muốn đi cùng tôi. Tôi rất bất lực. Anh nói muốn có không gian riêng, nhưng bây giờ lại muốn đi cùng tôi, tôi thực sự không biết phải nói gì.

Tôi nghi hoặc nhìn Minh Cửu, nói: "Tôi có nghe nhầm không vậy? Anh cho rằng bây giờ tôi sẽ quay về sao? Vậy anh không muốn cái quan tài đó nữa à?"

Minh Cửu nghe xong liền nói: "Đúng vậy, đương nhiên là muốn."

Minh Cửu vừa nói vừa nhìn tôi, cứ như thể tôi là một đứa ngốc vậy. Tuy nhiên, anh nói anh muốn nó, nhưng bây giờ chúng tôi vẫn phải rời khỏi nơi này.

Minh Cửu nhìn Mộ Nhất vẫn chưa hiểu, anh nói: "Ta nói em là cái đầu gỗ, vậy mà em còn khẳng định không phải? Đây là lý do ta tới đây. Nếu không thì tại sao chúng ta lại ngồi ở đây?"

Tôi biết lời nói của Minh Cửu có ý gì. Tất nhiên, tôi không phải là kẻ ngốc. Tuy nhiên, tình hình hiện tại hơi khác so với kế hoạch của tôi. Dần dần đi chệch khỏi quỹ đạo mà tôi mong muốn. Thế nên tôi nói với Minh Cửu như vậy. Đây là điều tôi đã nghĩ khi lần đầu tiên đến đây, chỉ cần đưa Minh Cửu đến nơi này thì tôi sẽ được tự do. Tôi có thể vui chơi ở nơi này trong vài ngày và không ai có thể làm phiền tôi. Nhưng bây giờ ước mơ của tôi đã thất bại. Tôi thực sự không thể theo kịp những thay đổi trong kế hoạch của mình.

Ngoài việc chấp nhận những gì đang xảy ra lúc này, tôi có thể làm gì khác?

Giờ đây, Minh Cửu đã tước đi cơ hội di chuyển cuối cùng của tôi. Nếu Minh Cửu ở một mình, tôi đoán tôi đã nói với anh ấy bản thân muốn bảo vệ quyền và lợi ích của mình. Tuy nhiên, bây giờ có nói gì cũng vô ích. Anh ta không đơn độc, anh ta là ma nên tôi chỉ có thể tiếp tục làm nô lệ cho anh ta.

Minh Cửu khoanh tay nhìn tôi một cách đầy tự hào. Anh chỉ vào chiếc quan tài ở đằng kia, nói: "Hãy qua đó và mang thứ đó cho tôi, ngay bây giờ."

Nghe Minh Cửu nói điều này tôi đã bị sốc. Chắc Minh Cửu đang nói đùa phải không?
 
Top