[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu
- Tham gia
- 9/3/21
- Bài viết
- 257
- Điểm cảm xúc
- 325
- Điểm
- 63
CHƯƠNG 90: CỤC CƯNG CỦA CA CA QUỶ SÚC (9)
“Anh trai, em xinh đẹp không?”
Thiếu nữ từ lầu thanh bước xuống, tựa như một con búp bê Barbie hình người đáng yêu, hận không thể sủng cô trong lòng bàn tay, cẩn thận mà che chở.
“Xinh đẹp.”
Đường Tranh không có cách nào nói ra ý nghĩ trong lòng, mặc dù có chút không thoải mái, nhưng hắn theo bản năng cũng không quá để ý.
Thiếu nữ bước nhanh đến bên người hắn, làm bộ muốn ôm cánh tay hắn, bị hắn nhẹ nhàng tránh ra, hắn cũng không nhìn đến ánh mắt thất vọng của cô.
Loại cảm giác cự tuyệt cô, cũng làm lòng hắn có điểm khó chịu.
“Lâm Dật Thỉ tới.”
“À.”
Thiếu nữ đi phía sau, Đường Tranh cau mày đi trước.
Lâm Dật Thỉ còn ôm một bó hoa hồng màu đỏ, sau khi Đường Quả ra tới, hắn liền đem bó hoa đưa đến tay thiếu nữ.
Bó hoa được thiếu nữ ôm vào lòng, càng thêm đẹp mắt.
“Phải chăm sóc tốt cho em ấy.”
Đường Tranh mím môi, chỉ nói một câu như vậy, “Đừng để người khác khi dễ em ấy.”
“Đường tổng yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc Đường Quả thật tốt, sẽ không để ai ăn hiếp em ấy.”
Lâm Dật Thỉ đi tới, đỡ Đường Quả vào trong xe.
Khoảng khắc cửa xe đóng lại, Đường Tranh phảng phất chú ý tới ánh mắt của thiếu nữ luôn dừng ở trên người hắn, sạch sẽ tinh khiết, hắn vội vàng xoay người trở về, không phát hiện bước chân của mình có chút chật vật.
Từ khi Đường Quả được Lâm Dật Thỉ đón đi, Đường Tranh luôn đứng ngồi không yên.
Hắn thường xuyên nhìn đồng hồ, trợ lý bên người hắn còn tưởng rằng hắn sốt ruột, thời điểm báo cáo công tác, ngữ điệu đều nhanh hơn không ít.
“Đường tổng, có phải anh có việc gì không?”
Đường Tranh dừng một chút, “Tiếp tục đi.”
“À được.”
Đường Tranh vẫn không nhịn được xem thời gian, mày cau lại, lại mới qua nửa tiếng.
Trán trợ lý đổ đầy mồ hôi lạnh, chưa bao giờ nhìn thấy Đường tổng sốt ruột như vậy.
Hắn nhanh chóng nói xong phần của mình, chuồn lẹ ra khỏi văn phòng, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng Đường Tranh không nhịn được gọi điện cho Đường Quả.
“Anh trai?”
Rõ ràng là âm thanh vui sướng, làm Đường Tranh có chút hối hận, “Không có việc gì, gọi điện hỏi em một chút, có bị người khác bắt nạt hay không?”
“A, cảm ơn anh trai, Lâm ca vẫn luôn chăm sóc em, không có ai bắt nạt em.”
Tù thanh âm của thiếu nữ liền nghe ra, cô xác thật không có chịu ủy khuất, “Lâm ca đưa em đến Đông Hồ du ngoạn, nơi này thật nhiều hoa sen, thật là đẹp, anh trai, anh muốn xem không? Em chụp mấy ảnh gửi qua cho anh.”
“Không cần.”
Đường Tranh lạnh nhạt cúp điện thoại, khóe miệng nhấc lên một nụ cười lạnh.
Hôm qua còn nói nghe lời hắn, hôm nay đã bị Lâm Dật Thỉ mê muội đến không nhìn ra nam bắc, quả nhiên là không có đầu óc.
Bất quá, rất nhanh điện thoại hắn vang lên, nhấn mở chính là ảnh Đường Quả mới chụp.
Hoa sen thật sự rất đẹp, nhưng…. Tại sao mỗi ảnh hoa sen đều có gương mặt xinh đẹp của người nào đó?
Cái này căn bản không phải chụp phong cảnh, rõ ràng là tự chụp mình mà.
Thiếu nữ cười xán lạn, bất quá, so ra những bông hoa xinh đẹp đó chẳng qua vẫn không đẹp bằng cô.
“Anh trai, muốn xem Đông Hồ thế nào không?”
Tiếp theo đó, là tin nhắn của thiếu nữ.
Đường Quả không tự chủ nhắn lại một câu, “Được.”
Phong cảnh đẹp, người càng đẹp hơn.
Hắn xem xong một lúc, bực bội cầm điện thoại ném ra.
Nhấp môi, không ngừng vang lên âm thanh nhắc nhở của tin nhắn, lập tức cầm lấy điện thoại tắt đi, rồi lại ném ra.
Đường Quả nhướng nhướng mày, nhìn mình liên tiếp chụp ảnh, tin nhắn gửi qqua cũng không được hồi âm, cười nhẹ một tiếng.
Tùy tay đem điện thoại ném xuống bùn, bùm một tiếng, khiến cho Lâm Dật Thỉ chú ý.
“Làm sao vậy?”
Gương mặt Đường Quả phi thường vô tội, “Điện thoại không cẩn thận bị rơi xuống hồ.”
Hệ thống : Ký chủ, cô là ma quỷ phải không???
Thiếu nữ từ lầu thanh bước xuống, tựa như một con búp bê Barbie hình người đáng yêu, hận không thể sủng cô trong lòng bàn tay, cẩn thận mà che chở.
“Xinh đẹp.”
Đường Tranh không có cách nào nói ra ý nghĩ trong lòng, mặc dù có chút không thoải mái, nhưng hắn theo bản năng cũng không quá để ý.
Thiếu nữ bước nhanh đến bên người hắn, làm bộ muốn ôm cánh tay hắn, bị hắn nhẹ nhàng tránh ra, hắn cũng không nhìn đến ánh mắt thất vọng của cô.
Loại cảm giác cự tuyệt cô, cũng làm lòng hắn có điểm khó chịu.
“Lâm Dật Thỉ tới.”
“À.”
Thiếu nữ đi phía sau, Đường Tranh cau mày đi trước.
Lâm Dật Thỉ còn ôm một bó hoa hồng màu đỏ, sau khi Đường Quả ra tới, hắn liền đem bó hoa đưa đến tay thiếu nữ.
Bó hoa được thiếu nữ ôm vào lòng, càng thêm đẹp mắt.
“Phải chăm sóc tốt cho em ấy.”
Đường Tranh mím môi, chỉ nói một câu như vậy, “Đừng để người khác khi dễ em ấy.”
“Đường tổng yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc Đường Quả thật tốt, sẽ không để ai ăn hiếp em ấy.”
Lâm Dật Thỉ đi tới, đỡ Đường Quả vào trong xe.
Khoảng khắc cửa xe đóng lại, Đường Tranh phảng phất chú ý tới ánh mắt của thiếu nữ luôn dừng ở trên người hắn, sạch sẽ tinh khiết, hắn vội vàng xoay người trở về, không phát hiện bước chân của mình có chút chật vật.
Từ khi Đường Quả được Lâm Dật Thỉ đón đi, Đường Tranh luôn đứng ngồi không yên.
Hắn thường xuyên nhìn đồng hồ, trợ lý bên người hắn còn tưởng rằng hắn sốt ruột, thời điểm báo cáo công tác, ngữ điệu đều nhanh hơn không ít.
“Đường tổng, có phải anh có việc gì không?”
Đường Tranh dừng một chút, “Tiếp tục đi.”
“À được.”
Đường Tranh vẫn không nhịn được xem thời gian, mày cau lại, lại mới qua nửa tiếng.
Trán trợ lý đổ đầy mồ hôi lạnh, chưa bao giờ nhìn thấy Đường tổng sốt ruột như vậy.
Hắn nhanh chóng nói xong phần của mình, chuồn lẹ ra khỏi văn phòng, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng Đường Tranh không nhịn được gọi điện cho Đường Quả.
“Anh trai?”
Rõ ràng là âm thanh vui sướng, làm Đường Tranh có chút hối hận, “Không có việc gì, gọi điện hỏi em một chút, có bị người khác bắt nạt hay không?”
“A, cảm ơn anh trai, Lâm ca vẫn luôn chăm sóc em, không có ai bắt nạt em.”
Tù thanh âm của thiếu nữ liền nghe ra, cô xác thật không có chịu ủy khuất, “Lâm ca đưa em đến Đông Hồ du ngoạn, nơi này thật nhiều hoa sen, thật là đẹp, anh trai, anh muốn xem không? Em chụp mấy ảnh gửi qua cho anh.”
“Không cần.”
Đường Tranh lạnh nhạt cúp điện thoại, khóe miệng nhấc lên một nụ cười lạnh.
Hôm qua còn nói nghe lời hắn, hôm nay đã bị Lâm Dật Thỉ mê muội đến không nhìn ra nam bắc, quả nhiên là không có đầu óc.
Bất quá, rất nhanh điện thoại hắn vang lên, nhấn mở chính là ảnh Đường Quả mới chụp.
Hoa sen thật sự rất đẹp, nhưng…. Tại sao mỗi ảnh hoa sen đều có gương mặt xinh đẹp của người nào đó?
Cái này căn bản không phải chụp phong cảnh, rõ ràng là tự chụp mình mà.
Thiếu nữ cười xán lạn, bất quá, so ra những bông hoa xinh đẹp đó chẳng qua vẫn không đẹp bằng cô.
“Anh trai, muốn xem Đông Hồ thế nào không?”
Tiếp theo đó, là tin nhắn của thiếu nữ.
Đường Quả không tự chủ nhắn lại một câu, “Được.”
Phong cảnh đẹp, người càng đẹp hơn.
Hắn xem xong một lúc, bực bội cầm điện thoại ném ra.
Nhấp môi, không ngừng vang lên âm thanh nhắc nhở của tin nhắn, lập tức cầm lấy điện thoại tắt đi, rồi lại ném ra.
Đường Quả nhướng nhướng mày, nhìn mình liên tiếp chụp ảnh, tin nhắn gửi qqua cũng không được hồi âm, cười nhẹ một tiếng.
Tùy tay đem điện thoại ném xuống bùn, bùm một tiếng, khiến cho Lâm Dật Thỉ chú ý.
“Làm sao vậy?”
Gương mặt Đường Quả phi thường vô tội, “Điện thoại không cẩn thận bị rơi xuống hồ.”
Hệ thống : Ký chủ, cô là ma quỷ phải không???