[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn
- Tham gia
- 9/7/20
- Bài viết
- 423
- Điểm cảm xúc
- 737
- Điểm
- 93
ĂN TẾT HAY ĂN CƠM CHÓ?
Đáng lẽ cái này nằm ở phần III, nhưng vì một lí do nào đó mà nó lại lọt vào trong file phần V nên bây giờ phải đăng ngược lại
“ĐƯỢC CHƯA THẾ ANH THƯ?” Linh phấn khích hỏi.
“Chưa đâu.” Anh Thư đẩy cô nàng háu ăn ra.
“Thôi để đấy tôi trông cho.” Linh mè nheo.
“Năm ngoái để em trông, lúc bê cái nồi ra còn mỗi cái nịt.” Uyên mắng.
“Tham lam.” Anh Thư cười.
“Linh,” Quân đưa Linh cục kẹo cà phê. “ăn tạm cái này đi.”
“Không,” Linh bơ đẹp cậu. “tớ chờ món của Anh Thư cơ.”
“Cứ như trẻ con ấy.” Phương cằn nhằn.
“Chị Phương…” Chi lác mắt nhìn Phương. Cô đang mặc bộ áo dài màu vàng thêu hình hoa sen hồng. Lớp áo ôm sát người tôn lên đường cong cơ thể của người con gái mới lớn. Mái tóc đen được cột gọn gàng và đội một chiếc khăn đóng màu vàng.
“Sao?” Phương trông cũng có vẻ ngượng ngùng.
“Không.” Chi lắc đầu. “Chị xinh lắm.”
“Cảm ơn em.” Phương hằng giọng.
“Thôi nào, cũng phải có một ngày ăn mặc đẹp một chút chứ.” Liêu và Ái Thư bước xuống cầu thang. “Anh Thư nhanh lên đi nào.”
“Mấy người thay trước đi.”
“Cô ấy không cần thay đâu.” Phụng nhắc. “Có sợi đai lưng mà.”
“Ừ nhỉ.” Thy nhìn sang Chi.
“Ơ, tớ…”
“Đi nào!” Thy túm Chi kéo tót lên tầng và vào phòng Anh Thư.
“Chỉ hy vọng họ đừng quậy tưng phòng tớ lên.” Anh Thư thở dài.
“Vui lên đi. Cả năm mới có một dịp.” Uyên ngồi xuống cạnh Anh Thư.
“Ừm.”
Hôm nay, là Tết Nguyên Đán.
Anh Thư đang trông nồi bánh chưng. Lần đầu của cô. Vì ở Trung Quốc không có tục làm bánh chưng năm mới.
“Hồi hộp thật đấy.” Anh Thư thấp thỏm.
“Đừng lo.” Phương kiểm tra nồi há cảo. Việt Nam cũng không ăn há cảo vào giao thừa, nhưng có thể xem là… trao đổi văn hóa chăng? “Lần đầu gói bánh chưng mà cậu làm cũng đẹp lắm.”
“Phương gói há cảo cũng tốt mà.” Anh Thư cười.
“Mứt hơi ngọt quá.” My nói.
“Em thấy bình thường mà.” Quân ăn thử.
“Lưỡi mày có vấn đề rồi đấy.” Huy nói.
“Cắn hạt dưa xong nhớ vứt đấy.” Danh nhắc nhở Yến, người đang dán mắt vào TV xem Táo Quân.
“Ở Trung Quốc bọn tớ thường trồng hướng dương và thủy tiên, ở Việt Nam lại là đào và mai à?” Phụng hỏi khi ngắm bông mai vàng rực rỡ bắt đầu nở trên cái cây cô trồng.
“Phụng mà cũng biết ngắm hoa hả?” Huy trêu cô.
“Vì cây mai này cô ấy trông mà.” Thuận đưa Huy lon coca.
“Ở miền bắc, Tết bọn em thường đi khắp nơi chúc Tết họ hàng nữa.” Quân nhìn ra đường, hàng xóm của họ cũng đang bắt đầu ra đường, có thể là đến những chỗ bắn pháo hoa.
“Miền nam không nhiều, nhưng cũng có.” Vương nói. “Hay là ngày mai mình cũng đi chúc Tết…”
“Chúc Tết ai?” An hỏi.
“Ừm… ai đó… không muốn giết chúng ta?” Vương cố hồn nhiên.
“Em cược năm trăm nghìn là anh tìm cả ngày cũng không ra.” Yến cười nắc nẻ.
“Mọi người ơi!” Liêu và những cô gái người Hoa bước xuống nhà trong những bộ Hán phục lộng lẫy. Liêu mặc màu đen và xanh sẫm, Thy mặc hẳn màu đỏ tươi và vàng. Ái Thư vận lên mình bộ sườn xám đỏ và búi tóc hai bên.
“Đẹp đấy.” Huy khen. “Còn Chi đâu?”
“Đừng shock nhé.” Ái Thư kéo Chi ra. Quân vội bịt mắt Thuận lại.
“Anh Quân này,” Thuận lên tiếng. “em biết là, nếu em nhìn thấy, em có thể sẽ đứng hình cho đến ngày mai. Nhưng anh cho em nhìn được không?”
“Không. Anh sợ mày sẽ thiệt mạng. Chúng ta đều không muốn giao thừa những năm tiếp theo ăn gộp với đám giỗ của em đâu.”
“Dù anh nói thế, em vẫn phải xem!”
Thuận hất tay Quân ra. Chi mặc bộ sườn xám màu đỏ không tay, có hẳn một cái lỗ to đùng hình giọt nước giữa ngực. Hai chiếc tà xẻ không cao nhưng đủ để Thuận thấy phần đùi trắng phau của Chi cao tới tận hông. Cao tới tận hông… cao tới tận hông!?
“Điều đó có nghĩa là… cô ấy… không mặc…”
Vừa nghĩ đến điều đó, Thuận chết đứng tại chỗ.
“Anh nói rồi.” Quân thở dài.
Sau khi Thuận tỉnh dậy thì cậu cũng đã bắt đám kia đổi đồ cho Chi.
“Tớ tưởng cậu thích quyến rũ.” Liêu cằn nhằn sau khi bị Thuận đấm u đầu.
“Mà sắp giao thừa rồi,” Kim nhìn một lượt. “các anh chị cũng lên đồ đi chứ.”
“Áo dài à…” Vương gãi cằm. “Anh không có.”
“Để đấy cho em.” Kim búng tay và gọi ra một con nhện.
“A… Arachne?” Ái Thư trố mắt.
“Ừm.” Ái Thư thả con nhện lên người Vương. Con nhện chạy quanh người cậu và sau đó nhả tơ cho ra một bộ áo dài vừa khít màu xanh dương.
“Tiếp theo.” Ái Thư nhìn sang Danh.
Sau một hồi liếng thoắng, Danh đã nằm gọn trong chiếc áo ngũ thân cổ đứng màu đỏ và chiếc quần trắng.
An và Nhi được hẳn một chiếc áo giao lĩnh vạt dài màu vàng.
My cũng được khoác lên mình một chiếc áo giao lĩnh vạt ngắn màu trắng nhiều lớp, mái tóc đỏ được búi cao lên, để lộ ra chiếc cổ thon xinh đẹp.
Linh và Yến mặc một chiếc Nhật Bình màu đỏ với những hoa văn và màu sắc bắt mắt.
“Thời Nguyễn chỉ có Hoàng hậu mới được mặc Nhật Bình dịp lễ thôi đấy.” Ái Thư nói.
“Riêng ba người các anh thì em có đồ riêng đây.” Kim nhìn Thuận, Quân và Huy.
“Bánh chưng lên đây.” Uyên và Anh Thư bê cái nồi lên.
“Có há cảo rồi đây.” Phương đặt đĩa há cảo ra giữa bàn.
“Ăn được chưa?” My hỏi.
“Kim với ba đứa kia chưa xuống.” Danh nhắc.
“Làm gì mà lâu thế?” Yến gọi với lên.
“Rồi đây.”
Thuận xuống đầu tiên. Cậu mặc một bộ triều phục của Hoàng đế thời Nguyễn vàng đen thêu hình rồng cùng nhiều hoa văn khác và đội mũ Xung Thiên màu đen có họa tiết màu vàng.
“Wow,” Uyên huýt sáo. “ra dáng vua chúa lắm đấy.”
“Chi đứng hình rồi.” An thông báo.
“Oai phong lắm.”
Huy bước xuống với chiếc áo viên lĩnh cỏ tròn màu vàng sáng với thắt lưng ngọc và đội một chiếc mũ Xung Thiên màu vàng đơn giản hơn nhưng cũng không kém phần bắt mắt.
“Đẹp thế!” Anh Thư khen.
“Nhưng đội Xung Thiên quan màu đen sẽ hợp hơn.” Thy nói thêm.
“Còn Quân đâu?” Linh hỏi.
“Chị hồi hộp cái gì.” Thuận cười khểnh. “Anh ấy… hơi lằng nhằng chút thôi.”
Quân bước xuống cầu thang trong bộ Cổn Miện thời Lý Trần. Chiếc áo cổn màu đen đỏ và thêu nhiều hình không kém gì hai bộ kia. Chiếc mũ Bình Thiên có mười hai dây lưu với mười hai viên ngọc đung đưa mỗi khi Quân bước đi. Vắt ngang chiếc mũ là một dải lụa trắng.
“Sao em lại nghĩ ra trò cho tụi nó mặc Cổn Miện vậy?” Uyên hỏi.
“Vì… em thích.”
“Chứ em thì sao?” Danh hỏi.
“Em không thay đồ à?”
“Người Do Thái ăn Tết theo lịch riêng. Bọn em không ăn Tết Nguyên Đán. Tết Nguyên Đán này là lễ Tết của những dân tộc trồng lúa nước thôi.”
“Trong canh tác nông nghiệp, một năm được chia ra làm hai mươi tư tiết khí. Trong đó thì Tiết Nguyên Đán là tiết quan trọng nhất.” Anh Thư giải thích.
“Dẫu có là gì, thì cả nhà quây quần bên nhau sau một năm làm việc vất vả cũng vui mà.” Phụng đặt lốc coca lên bàn.
“Kim.” My nhìn Kim. “Bắt đầu tiết mục chính được chưa?”
“Tiết mục gì?”
“Lì xì!” Cả lũ réo lên.
“Sao lại là em?” Kim tròn mắt. “Ở đây em… bé nhất…”
“Nhưng già nhất!”
“Quá đáng.” Kim móc mớ phong bì chuẩn bị từ trước ra và phát cho mỗi người một cái.
“Chúc công chúa mau ăn chóng lớn!” Cả lũ vái Kim.
“Các người muốn ăn đòn hả!?” Kim quát lên.
“Thôi nào mọi người.” Yên cười đau cả bụng. “Ăn bánh chưng đi.”
Cuối ngày cả lũ lên sân thượng ngắm pháo hoa.
“Một năm nữa lại qua,” My mìm cười. “Gạt bỏ phiền muộn của năm cũ và bước vào một năm mới.” Cô đưa cao nắm đấm. “Đại thắng!”
“Năm qua, nhiều chuyện thật đấy.” Chi nắm tay Thuận.
“Mới nửa năm mà cảm giác như đã lâu lắm rồi ấy nhỉ.” An cười.
“Tác giả cảm quan thời gian hơi kỳ quặc.” Huy nhún vai. “Kệ đi.”
“Hy vọng năm tới… chúng ta vẫn cứ như thế này.” Vương nhìn một lượt. “Vẫn cùng nhau cười cười nói nói, cùng nhau chơi những trò ngu ngốc như thế này.”
“Anh Vương!” Yến hô lớn.
Vương quay lại thì dây pháo nổ lép bép.
“Anh giết mày!” Vương đuổi theo Yến quanh sân thượng.
“Năm mới… hạnh phúc nhé.” Liêu đeo một sợi tơ se duyên lên tay Thuận và Chi.
“Năm vừa rồi…” Thuận lẽn bẽn nhìn Chi. “gặp lại cậu… là điều hạnh phúc nhất…”
“Đàn ông lên xem nào!” Phụng vỗ vai Thuận.
Thuận nhìn Chi, Chi nhìn Thuận. Mặt họ ửng đỏ lên. Chi thì thào một câu gì đó trong tiếng pháo hoa.
“Hả?” Thuận hỏi lại.
Chi nhìn quanh, mọi người đều không nhìn họ. Cô nhào tới hôn lên môi Thuận trong một nụ hôn sâu đầy mãnh liệt.
“Chúc mừng năm mới.” Cô mỉm cười với cậu.
“Hết pháo hoa rồi.” Thy vươn vai. “Vào việc chính thôi.”
“Việc chính?” Mọi người nhìn Thy.
“Bắt đầu luôn chứ?” Thy lắc lắc bộ bài tây trong tay.
“Chơi luôn!”
“Chưa đâu.” Anh Thư đẩy cô nàng háu ăn ra.
“Thôi để đấy tôi trông cho.” Linh mè nheo.
“Năm ngoái để em trông, lúc bê cái nồi ra còn mỗi cái nịt.” Uyên mắng.
“Tham lam.” Anh Thư cười.
“Linh,” Quân đưa Linh cục kẹo cà phê. “ăn tạm cái này đi.”
“Không,” Linh bơ đẹp cậu. “tớ chờ món của Anh Thư cơ.”
“Cứ như trẻ con ấy.” Phương cằn nhằn.
“Chị Phương…” Chi lác mắt nhìn Phương. Cô đang mặc bộ áo dài màu vàng thêu hình hoa sen hồng. Lớp áo ôm sát người tôn lên đường cong cơ thể của người con gái mới lớn. Mái tóc đen được cột gọn gàng và đội một chiếc khăn đóng màu vàng.
“Sao?” Phương trông cũng có vẻ ngượng ngùng.
“Không.” Chi lắc đầu. “Chị xinh lắm.”
“Cảm ơn em.” Phương hằng giọng.
“Thôi nào, cũng phải có một ngày ăn mặc đẹp một chút chứ.” Liêu và Ái Thư bước xuống cầu thang. “Anh Thư nhanh lên đi nào.”
“Mấy người thay trước đi.”
“Cô ấy không cần thay đâu.” Phụng nhắc. “Có sợi đai lưng mà.”
“Ừ nhỉ.” Thy nhìn sang Chi.
“Ơ, tớ…”
“Đi nào!” Thy túm Chi kéo tót lên tầng và vào phòng Anh Thư.
“Chỉ hy vọng họ đừng quậy tưng phòng tớ lên.” Anh Thư thở dài.
“Vui lên đi. Cả năm mới có một dịp.” Uyên ngồi xuống cạnh Anh Thư.
“Ừm.”
Hôm nay, là Tết Nguyên Đán.
Anh Thư đang trông nồi bánh chưng. Lần đầu của cô. Vì ở Trung Quốc không có tục làm bánh chưng năm mới.
“Hồi hộp thật đấy.” Anh Thư thấp thỏm.
“Đừng lo.” Phương kiểm tra nồi há cảo. Việt Nam cũng không ăn há cảo vào giao thừa, nhưng có thể xem là… trao đổi văn hóa chăng? “Lần đầu gói bánh chưng mà cậu làm cũng đẹp lắm.”
“Phương gói há cảo cũng tốt mà.” Anh Thư cười.
“Mứt hơi ngọt quá.” My nói.
“Em thấy bình thường mà.” Quân ăn thử.
“Lưỡi mày có vấn đề rồi đấy.” Huy nói.
“Cắn hạt dưa xong nhớ vứt đấy.” Danh nhắc nhở Yến, người đang dán mắt vào TV xem Táo Quân.
“Ở Trung Quốc bọn tớ thường trồng hướng dương và thủy tiên, ở Việt Nam lại là đào và mai à?” Phụng hỏi khi ngắm bông mai vàng rực rỡ bắt đầu nở trên cái cây cô trồng.
“Phụng mà cũng biết ngắm hoa hả?” Huy trêu cô.
“Vì cây mai này cô ấy trông mà.” Thuận đưa Huy lon coca.
“Ở miền bắc, Tết bọn em thường đi khắp nơi chúc Tết họ hàng nữa.” Quân nhìn ra đường, hàng xóm của họ cũng đang bắt đầu ra đường, có thể là đến những chỗ bắn pháo hoa.
“Miền nam không nhiều, nhưng cũng có.” Vương nói. “Hay là ngày mai mình cũng đi chúc Tết…”
“Chúc Tết ai?” An hỏi.
“Ừm… ai đó… không muốn giết chúng ta?” Vương cố hồn nhiên.
“Em cược năm trăm nghìn là anh tìm cả ngày cũng không ra.” Yến cười nắc nẻ.
“Mọi người ơi!” Liêu và những cô gái người Hoa bước xuống nhà trong những bộ Hán phục lộng lẫy. Liêu mặc màu đen và xanh sẫm, Thy mặc hẳn màu đỏ tươi và vàng. Ái Thư vận lên mình bộ sườn xám đỏ và búi tóc hai bên.
“Đẹp đấy.” Huy khen. “Còn Chi đâu?”
“Đừng shock nhé.” Ái Thư kéo Chi ra. Quân vội bịt mắt Thuận lại.
“Anh Quân này,” Thuận lên tiếng. “em biết là, nếu em nhìn thấy, em có thể sẽ đứng hình cho đến ngày mai. Nhưng anh cho em nhìn được không?”
“Không. Anh sợ mày sẽ thiệt mạng. Chúng ta đều không muốn giao thừa những năm tiếp theo ăn gộp với đám giỗ của em đâu.”
“Dù anh nói thế, em vẫn phải xem!”
Thuận hất tay Quân ra. Chi mặc bộ sườn xám màu đỏ không tay, có hẳn một cái lỗ to đùng hình giọt nước giữa ngực. Hai chiếc tà xẻ không cao nhưng đủ để Thuận thấy phần đùi trắng phau của Chi cao tới tận hông. Cao tới tận hông… cao tới tận hông!?
“Điều đó có nghĩa là… cô ấy… không mặc…”
Vừa nghĩ đến điều đó, Thuận chết đứng tại chỗ.
“Anh nói rồi.” Quân thở dài.
Sau khi Thuận tỉnh dậy thì cậu cũng đã bắt đám kia đổi đồ cho Chi.
“Tớ tưởng cậu thích quyến rũ.” Liêu cằn nhằn sau khi bị Thuận đấm u đầu.
“Mà sắp giao thừa rồi,” Kim nhìn một lượt. “các anh chị cũng lên đồ đi chứ.”
“Áo dài à…” Vương gãi cằm. “Anh không có.”
“Để đấy cho em.” Kim búng tay và gọi ra một con nhện.
“A… Arachne?” Ái Thư trố mắt.
“Ừm.” Ái Thư thả con nhện lên người Vương. Con nhện chạy quanh người cậu và sau đó nhả tơ cho ra một bộ áo dài vừa khít màu xanh dương.
“Tiếp theo.” Ái Thư nhìn sang Danh.
Sau một hồi liếng thoắng, Danh đã nằm gọn trong chiếc áo ngũ thân cổ đứng màu đỏ và chiếc quần trắng.
An và Nhi được hẳn một chiếc áo giao lĩnh vạt dài màu vàng.
My cũng được khoác lên mình một chiếc áo giao lĩnh vạt ngắn màu trắng nhiều lớp, mái tóc đỏ được búi cao lên, để lộ ra chiếc cổ thon xinh đẹp.
Linh và Yến mặc một chiếc Nhật Bình màu đỏ với những hoa văn và màu sắc bắt mắt.
“Thời Nguyễn chỉ có Hoàng hậu mới được mặc Nhật Bình dịp lễ thôi đấy.” Ái Thư nói.
“Riêng ba người các anh thì em có đồ riêng đây.” Kim nhìn Thuận, Quân và Huy.
“Bánh chưng lên đây.” Uyên và Anh Thư bê cái nồi lên.
“Có há cảo rồi đây.” Phương đặt đĩa há cảo ra giữa bàn.
“Ăn được chưa?” My hỏi.
“Kim với ba đứa kia chưa xuống.” Danh nhắc.
“Làm gì mà lâu thế?” Yến gọi với lên.
“Rồi đây.”
Thuận xuống đầu tiên. Cậu mặc một bộ triều phục của Hoàng đế thời Nguyễn vàng đen thêu hình rồng cùng nhiều hoa văn khác và đội mũ Xung Thiên màu đen có họa tiết màu vàng.
“Wow,” Uyên huýt sáo. “ra dáng vua chúa lắm đấy.”
“Chi đứng hình rồi.” An thông báo.
“Oai phong lắm.”
Huy bước xuống với chiếc áo viên lĩnh cỏ tròn màu vàng sáng với thắt lưng ngọc và đội một chiếc mũ Xung Thiên màu vàng đơn giản hơn nhưng cũng không kém phần bắt mắt.
“Đẹp thế!” Anh Thư khen.
“Nhưng đội Xung Thiên quan màu đen sẽ hợp hơn.” Thy nói thêm.
“Còn Quân đâu?” Linh hỏi.
“Chị hồi hộp cái gì.” Thuận cười khểnh. “Anh ấy… hơi lằng nhằng chút thôi.”
Quân bước xuống cầu thang trong bộ Cổn Miện thời Lý Trần. Chiếc áo cổn màu đen đỏ và thêu nhiều hình không kém gì hai bộ kia. Chiếc mũ Bình Thiên có mười hai dây lưu với mười hai viên ngọc đung đưa mỗi khi Quân bước đi. Vắt ngang chiếc mũ là một dải lụa trắng.
“Sao em lại nghĩ ra trò cho tụi nó mặc Cổn Miện vậy?” Uyên hỏi.
“Vì… em thích.”
“Chứ em thì sao?” Danh hỏi.
“Em không thay đồ à?”
“Người Do Thái ăn Tết theo lịch riêng. Bọn em không ăn Tết Nguyên Đán. Tết Nguyên Đán này là lễ Tết của những dân tộc trồng lúa nước thôi.”
“Trong canh tác nông nghiệp, một năm được chia ra làm hai mươi tư tiết khí. Trong đó thì Tiết Nguyên Đán là tiết quan trọng nhất.” Anh Thư giải thích.
“Dẫu có là gì, thì cả nhà quây quần bên nhau sau một năm làm việc vất vả cũng vui mà.” Phụng đặt lốc coca lên bàn.
“Kim.” My nhìn Kim. “Bắt đầu tiết mục chính được chưa?”
“Tiết mục gì?”
“Lì xì!” Cả lũ réo lên.
“Sao lại là em?” Kim tròn mắt. “Ở đây em… bé nhất…”
“Nhưng già nhất!”
“Quá đáng.” Kim móc mớ phong bì chuẩn bị từ trước ra và phát cho mỗi người một cái.
“Chúc công chúa mau ăn chóng lớn!” Cả lũ vái Kim.
“Các người muốn ăn đòn hả!?” Kim quát lên.
“Thôi nào mọi người.” Yên cười đau cả bụng. “Ăn bánh chưng đi.”
Cuối ngày cả lũ lên sân thượng ngắm pháo hoa.
“Một năm nữa lại qua,” My mìm cười. “Gạt bỏ phiền muộn của năm cũ và bước vào một năm mới.” Cô đưa cao nắm đấm. “Đại thắng!”
“Năm qua, nhiều chuyện thật đấy.” Chi nắm tay Thuận.
“Mới nửa năm mà cảm giác như đã lâu lắm rồi ấy nhỉ.” An cười.
“Tác giả cảm quan thời gian hơi kỳ quặc.” Huy nhún vai. “Kệ đi.”
“Hy vọng năm tới… chúng ta vẫn cứ như thế này.” Vương nhìn một lượt. “Vẫn cùng nhau cười cười nói nói, cùng nhau chơi những trò ngu ngốc như thế này.”
“Anh Vương!” Yến hô lớn.
Vương quay lại thì dây pháo nổ lép bép.
“Anh giết mày!” Vương đuổi theo Yến quanh sân thượng.
“Năm mới… hạnh phúc nhé.” Liêu đeo một sợi tơ se duyên lên tay Thuận và Chi.
“Năm vừa rồi…” Thuận lẽn bẽn nhìn Chi. “gặp lại cậu… là điều hạnh phúc nhất…”
“Đàn ông lên xem nào!” Phụng vỗ vai Thuận.
Thuận nhìn Chi, Chi nhìn Thuận. Mặt họ ửng đỏ lên. Chi thì thào một câu gì đó trong tiếng pháo hoa.
“Hả?” Thuận hỏi lại.
Chi nhìn quanh, mọi người đều không nhìn họ. Cô nhào tới hôn lên môi Thuận trong một nụ hôn sâu đầy mãnh liệt.
“Chúc mừng năm mới.” Cô mỉm cười với cậu.
“Hết pháo hoa rồi.” Thy vươn vai. “Vào việc chính thôi.”
“Việc chính?” Mọi người nhìn Thy.
“Bắt đầu luôn chứ?” Thy lắc lắc bộ bài tây trong tay.
“Chơi luôn!”