[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn
- Tham gia
- 9/7/20
- Bài viết
- 423
- Điểm cảm xúc
- 737
- Điểm
- 93
HỎNG ĐIỆN THOẠI, TÁC GIẢ LÔI MẤY ĐỨA CON RA HÀNH.
“Tới đủ chưa?” Cô gái đứng trước mặt ba đứa trẻ. Cô có mái tóc bạc trắng cột đuôi ngựa, đôi mắt nâu và làn da có phần nhợt nhạt. Cô mặc áo phông trắng của Valhalla và cưỡi trên lưng con bạch mã có cánh và nói tiếng Trung.
“Ừm, ba đứa.” Thuận nhìn An và Chi.
“Ba thôi sao?” Cô lạnh lùng hỏi.
“Vâng, chỉ ba người.” An đáp.
“Càng ít càng tốt.” Cô gật gù. “Ta thật không hiểu sao Odin lại giao các ngươi cho ta. Ta nói trước, ta không phải giáo viên giỏi. Nên nếu các ngươi có lỡ chết trong quá trình đào tạo thì không phải lỗi của ta đâu đấy.”
“V… vâng.” Ba đứa ngập ngừng.
“Rõ khổ.” Cô cằn nhằn. “Theo lệnh của vị vua đáng kính kia thì ta phải dạy các ngươi binh pháp. Các ngươi có muốn bắt đầu luôn không?”
“Có ạ!” Ba đứa đáp.
“Trước đó,” Chi bước tới hỏi. “cô có thể cho con biết tên được không?”
“Nhân Đồ, Bạch Khởi.” Cô nói và quay đi.
Cả ba đứa đứng hình.
Đến cả đứa dốt lịch sử như An cũng dễ dàng nhận ra cái tên này. Một cái tên bị réo gọi và nguyền rủa suốt mấy nghìn năm.
Những chiến tướng bách chiến bách thắng trên chiến trường và an định xã tắc, những người lấy vũ để an dân, được gọi là Vũ An Quân. Trong lịch sử chỉ có duy nhất bốn người được phong danh hiệu ấy. Tô Tần nước Yên, Hạng Yên nước Sở, Lý Mục nước Triệu và Bạch Khởi nước Tần.
Không chỉ thế, trong bốn chiến tướng tài ba nhất cuối thời Chiến quốc, thứ tự của Vương Tiễn, Liêm Pha và Lý Mục thường được sắp xếp không nhất quán. Nhưng Bạch Khởi luôn ở vị trí đầu tiên. Nhiều nhà quân sự và sử gia bình phẩm, Bạch Khởi đã cầm quân thì đã đánh là thắng, không gì ngăn nổi. Là chiến thần bất khả chiến bại.
Vấn đề duy nhất là xuyên suốt thời kỳ Chiến Quốc chết khoảng bốn triệu, trong đó số người chết vì những cuộc viễn chinh của Bạch Khởi rơi vào khoảng một nửa. Người đời gọi ông là Nhân Đồ.
“Đầu tiên ta muốn hỏi, các ngươi nghĩ thế nào về việc ta thảm sát trận Trường Bình?” Bạch Khởi xuống ngựa. Họ đứng trên một thảm cỏ xanh ngát, phía xa là những tòa tháp cao và sau rặng cây có lẽ là một thành phố. Họ có thể nghe được tiếng ồn ào phố thị ở đó.
“Người ta cho rằng cô quá hiếu sát. Rằng cô chỉ muốn danh tiếng nhất thời mà khiến cho công cuộc thống nhất trở nên khó khăn hơn.” Chi nói.
“Khó khăn hơn?” Khởi nhướn mày.
“Việc cô thảm sát Trường Bình đã khiến cho lục quốc nhận thấy rằng việc đầu hàng quân Tần không chắc đã đem lại an toàn cho họ. Đó cũng là lý do khiến Triệu quốc là nơi Tần gặp nhiều khó khăn nhất vì quá nhiều người oán hận việc làm của cô ở Trường Bình.”
“Vậy ngươi có biết, bao nhiêu thành trì vì sợ bị thảm sát như Trường Bình mà dâng thành đầu hàng không?”
“Cái gì?” Chi trợn mắt nhìn cô.
“Võ An Quân Bạch Khởi hiếu sát. Các tướng khác, Vương Ỷ, Mông Ngao, Bào Công… đều chỉ cần một câu hứa không giết hại dân thường mà biết bao nhiêu thành trì tự dâng thành đầu hàng. Biết bao thành trì của lục quốc trở thành của Tần mà không mất một binh một tướng nào.”
“Binh pháp ma quỷ gì vậy?”
“Đó là về tầm nhìn xa. Còn nhìn ở gần, các ngươi nghĩ bốn mươi vạn hàng binh nước Triệu hít không khí để no cái bụng à?”
Cả ba đứa không nói được lời nào.
“Các ngươi,” Khởi chỉ tay vào từng người một. “hoàn toàn không có tầm nhìn của một người làm tướng!”
“Bọn tôi từng đánh bại quân đoàn Hetairoi của Alexander đấy!” An gắt.
“Các ngươi có những chiến thắng dựa vào kỹ năng bản thân quá nhiều. Nếu như là một trận chiến lấy một đổi một thì ngươi nghĩ các ngươi có cơ may thắng được sao?”
An im lặng không đáp.
“Lực lượng chiến tướng của Alexander bị khuyết quá nhiều. Chỉ có bốn tướng lĩnh cầm quân. Rồi còn cái trò đánh rơi mũ nữa. Cái này chỉ áp dụng khi đánh trận giả thôi. Tuy nhiên thì tạo thế gọng kìm và đội hình gợn sóng là chiến thuật không tệ đâu.”
“Nhưng…”
“Nói chuyện phiếm thế đủ rồi.” Bạch Khởi cắt lời Chi. “Các ngươi nghĩ học binh pháp thì sẽ học như thế nào?”
“Ra trận.” Thuận đáp.
“Chính xác.” Khởi chỉ vào Chi. “Các ngươi, ra trận, đánh vài trận đi.”
“Nhưng đánh với ai? Và quân đâu mà đánh?” An hỏi.
Bạch Khởi quay lại con ngựa và lấy ra bốn cái bọc da.
“Trong này là một trăm chiếc răng rồng và tất cả dụng cụ cần thiết cho một trận chiến. Các ngươi mỗi người lấy một túi.”
Mỗi đứa lấy một chiếc túi và về chỗ.
“Bây giờ, ngọn đồi kia,” Khởi chỉ vào ngọn đồi phía xa xa. “là bản doanh của các ngươi. Ta sẽ ở phía đối diện.”
“Khoan đã, vậy cô cũng chỉ có một trăm quân thôi sao?” An hỏi.
“Ngươi nghĩ ba ngươi có cơ hội đánh bại ta?” Bạch Khởi leo lên ngựa và đi về phía ngọn đồi. Ba đứa cũng lặng lẽ đi về phía đối diện.
“Mấy cái này dùng thế nào vậy?” An tung hứng mấy cái răng rồng trong tay. Ngoài chúng ra thì bên trong còn có một đống đò dùng có thể là cho những trận vây hãm và các chiến trường khác nhau. Có những con thuyền chiến, thang, rơm rạ… Tất cả đều mang kích thước mini nhưng khi ném ra ngoài thì nó mới quay trở về kích thước thật.
“Cứ làm theo tao này.” Thuận đi lùi về phía ngọn đồi, tay cậu vốc từng nắm răng thả xuống. Chi và An cũng làm theo. Khi đến được ngọn đồi thì ba chiếc túi cũng cạn.
“Giờ thì sao?” Chi hỏi.
“Đợi chút.”
Từ dưới mắt đất, từng người lính xuất hiện. Họ mặc giáp trận Hy Lạp màu xanh biển và mặc váy giáp, đầu đội mũ trụ có chỏm lông màu xanh và đem theo đủ kiểu vũ khí có thể thấy ở một người lính Hy Lạp. Khiên tròn, giáo, rìu, kiếm… Họ không có da, ba đứa có thể thấy được khung xương của họ và họ không có cả cơ quan nội tạng.
“Skeleton!” Chi bụm miệng.
“Không, là Spartoi.” Thuận sửa lại, giả vờ không để ý đến Chi đang níu chặt tay áo cậu. “Họ sẽ nghe theo lời người gieo họ xuống.”
Sau một hồi sắp xếp, ba đứa cũng xếp được một đội hình ba trăm người đứng thành đội hình. Chi chỉ huy một trăm kỵ binh cánh trái, Thuận chỉ huy một trăm kỵ binh cánh phải, An chỉ huy toàn bộ một trăm bộ binh đứng phía sau hai đội kỵ binh.
“Chiến thuật thế nào?” Chi hỏi.
“Chúng ta đông gấp ba lần bên đó.” Thuận nói. “Có thể thực hiện chia cắt quân địch.”
“Lấy ít địch đông là thế mạnh của Bạch Khởi đấy.” Chi cay đắng nói.
“Cô ta cũng là người, không cần sợ cô ta quá mức như thế.”
“Cô ta có hơn hai nghìn năm cầm quân đánh trận. Chúng ta chẳng có gì bì kịp cả.”
“Tớ không sợ cô ta đâu.”
“Tớ khuyên cậu là nên sợ đi.”
“Sợ hãi thì làm ăn gì nữa đây.” Thuận siết chặt ngọn Olisthiros. Bạn gái cậu không tin tưởng cậu bằng một người phụ nữ mới gặp lần đầu.
“Thuận!” An gọi lớn. “Bên trái.”
Ở bên trái quân của Thuận, khói bụi tung lên mịt mù.
“GIẾT!”
Những kỵ binh xương cưỡi trên những con ngựa xương đâm vào đội kỵ binh của Chi.
“Chúng ta chậm rồi.” Thuận tặc lưỡi. “An, qua hỗ trợ Chi.”
“Thuận,” An hét lớn. “đó là cái bẫy.”
“Cái gì?” Thuận cau mày nhìn thằng ngốc đó.
“Bây giờ cứ để Chi chống chọi với địch. Tao và mày phải tiến lên và bắt được Bạch Khởi.”
“Đi đi, Thuận!” Chi vung mâu giao chiến.
“Toàn quân, tiến lên!” Thuận dẫn kỵ binh đi trước. An cũng chạy theo sau. Kỵ binh của Bạch Khởi liên tục di chuyển khiến toàn chiến trường bị bao vây bởi khói bụi.
“An, tiến thẳng lên, tao sẽ đánh vào sườn.”
“Rõ!”
Kỵ binh cắt ra làm hai chạy về phía đội hình khiên của Bạch Khởi. An dẫn bộ binh tiến thẳng vào với khí thế như vũ bão.
Và đó là lúc họ phạm sai lầm.
Đội hình ấy hoàn toàn là những chiếc cọc gỗ mặc giáp và treo vũ khí lủng lẳng.
“Cái quái gì thế này?” Mọi kiến thức đã học bay hết khỏi đầu Thuận. Từ trong đám bụi mù, một đội kỵ binh đông đảo tiến ra tấn công bộ binh.
“Sẵn sàng ứng chiến!” An ra lệnh cho đội hình bộ binh đang xếp thành đội hình phalanx của mình.
Những quả bolas ném tới quấn vào chân những lính mang khiên đầu và kéo ngã họ. Kỵ binh được đà đâm vào trong đội hình bộ binh và mặc sức dẫm đạp.
“Khốn kiếp thật.” Thuận chửi rủa và nhìn về phía sau, Chi cũng bị bắt. Đội kỵ binh của Bạch Khởi đã đấu với Chi lúc đầu đang tấn công hậu quân của Thuận. Lúc này cậu mới nhận ra, những người kỵ binh ấy đem theo những cành cây đầy lá.
“Ra là thế,” Thuận hiểu ra. “cô ta dùng nó để khiến mình tưởng quân của cô ta đông hơn.”
Thuận hiểu đúng, nhưng thiếu. Những kỵ binh kia tiếp tục dùng những cành cây ấy để quét bụi, che hết tầm nhìn của Thuận.
Trừ bốn mươi quân đang đánh với bộ binh của An, khoảng năm mươi kỵ binh của Bạch Khởi đã vây chặn một trăm quân kỵ mã của Thuận. Xung quanh Thuận toàn là khói bụi. Cậu nhẩm tính ra là Bạch Khởi bắt được Chi mà chỉ thiệt hại có khoảng mười binh sĩ.
“Thế quái nào mà quân số ít hơn lại có thể bao vây quân số đông hơn!?” Rõ ràng là cái này không có trong lý thuyết.
“Xuống ngựa! Lập đội hình nhím!” Thuận ra lệnh. Toàn quân xuống khỏi ngựa đứng thành vòng tròn với những mũi giáo tua tủa.
“Thả ngựa ra!”
Những người đã xuống ngựa liền cho ngựa chạy ra, phá tan vòng vây của Bạch Khởi.
Lúc đó thì Thuận nhìn thấy đội quân của Bạch Khởi chỉ toàn những con ngựa buộc cành cây trên thân, không có người cưỡi ngựa.
Chưa kịp hoàn hồn sau phát hiện ấy, một mũi tên bay tới đâm vào đầu người lính đứng bên cạnh cậu.
“Hả?” Tim Thuận như ngừng đập. Cậu quên mất cung thủ. Thuận quay lại, thấy Chi và An đã bị bắt. Từng người lính phe cậu bị những đợt tên bắn gục. Thuận bất lực đầu hàng.
“Chuyện này là thế nào hả!?” Thuận gặng hỏi Khởi.
“Thì, lấy một chọi ba.”
“Vô lý. Chất lượng quân sĩ là như nhau mà.”
“Ừ, như nhau.”
“Thế tại sao…”
“Rõ ràng ta đã chuẩn bị trong ba chiếc túi đó số trang bị gấp đôi số lính, cậu không nhìn sao?” Bạch Khởi hỏi.
“Tôi nghĩ đó là đồ dự phòng.”
“Cũng đúng.” Khởi gật đầu. “Nhưng ta chuẩn bị sẵn như vậy mà cậu không biết sử dụng ư? Ngựa chiến, dây thừng, gỗ và cả đá, ta đã chuẩn bị sẵn rất nhiều rồi còn gì.”
“Nhưng toàn bộ quân của cô là kỵ binh?”
“Ta đâu có nói quân của ta có cả bộ binh.”
“Còn cung thủ?”
“Cung thủ cũng là lính xuống khỏi ngựa và lấy cung ra thôi mà.”
“Cô…”
“Còn đội hình bộ binh cũng là ta dựng lên để đánh lừa cậu. Quân của ta chia ra làm hai nhóm. Một nhóm đi đánh úp vào đội hình của cậu. Họ lấy cây cột vào chân ngựa để đánh cát bụi lên, làm cậu tưởng họ rất đông, trò này xưa như Trái Đất rồi mà. Cậu cũng không thắc mắc sao quân của ta có vẻ đông hơn một trăm quân sao?”
“Tôi nghĩ cô đã thêm quân.”
“Ta mà thèm chơi cái trò trẻ con đó sao?” Bạch Khởi khịt mũi. “Hơn nữa, xem ra cậu không có thói quen lắng nghe góp ý nhỉ?”
“Hả?” Thuận nhìn Khởi.
“Cô bé ấy đã dặn cậu thận trọng. Nhưng cậu quá tự kiêu với bản thân mình và dẫn tới bại trận. Cậu bé kia cũng đã cố nói với cậu về cái bẫy, nhưng cậu mất quá nhiều thời gian để đưa ra quyết định.” Khởi chỉ vào giữa ngực cậu. “Nhớ, người làm tướng phải luôn có những quyết định chuẩn xác và nhanh nhạy. Một giây cậu do dự là một giây kẻ thù của cậu có thêm thời gian suy nghĩ cách ứng phó mới, là một giây để quân sĩ của chúng nghỉ ngơi, là một giây sĩ khí quân cậu giảm xuống và là một giây cậu mất niềm tin vào chiến thắng.”
Khởi dừng lại cho Thuận ghi nhớ lời dạy của mình.
“Đánh trận, đầu tiên là đọ niềm tin vào chiến thắng của hai bên, sau là đọ sĩ khí, rồi tiếp theo là đọ tướng. Sau cuối mới là quân. Cậu thấy quân của cậu đông gấp ba liền trở nên kiêu ngạo. Đó là điểm yếu chết người của cậu, và là điểm yếu của hầu hết bọn trẻ các cô cậu.”
“Cô bé,” Khởi bỏ ngón tay đang nhấn trên ngực Thuận ra và quay sang Chi. “cô khiến ta nhớ đến Liêm Pha.”
“Cô nhìn tôi và nhớ đến một ông già ư?” Chi nói đùa. Một trong những lần hiếm hoi nhất mà An và Thuận từng thấy.
“Không phải thế.” Bạch Khởi khẽ cười. “Ý ta là cái tính cẩn thận và trọng vào phòng thủ của cô. Chính vì quá cẩn trọng, Liêm Pha đã cầm chân quân Tần ngót nghét ba năm ở Trường Bình. Cô sẽ là tấm khiên vững vàng và là cánh tay trái của cậu ta đấy. Nhưng cô vẫn cần rèn luyện nhiều lắm. Khương Khánh Chi.”
“Và cuối cùng,” Khởi quay sang An. “cậu mới là người khiến ta thật sự kinh ngạc. Cậu dễ dàng nhận thấy cái bẫy của ta, nhưng cậu chưa đủ tự tin để phản ứng lại với cái bẫy đó. Cậu có một bản năng chiến trường tốt. Cứ như có giác quan thứ sáu vậy. Trong những trận chiến lớn, cậu sẽ có thể phát huy được tiềm năng thật sự của mình.” Khởi nhìn Thuận. “Đặng Trường An, cậu sẽ là cánh tay phải đắc lực và là thánh kiếm bình thiên hạ của cậu ta.”
“Đủ rồi, hôm nay tạm thời tới đây thôi, ta có công chuyện cần giải quyết. Ba người, về học tập thêm nhé.”
Khởi leo lên con ngựa và bay mất.
“Chết tiệt!” Thuận đấm xuống đất.
“Bình tĩnh đi Thuận,” An khuyên thằng bạn.
“Chúng ta về!”
“Đã học hành được gì đâu mà về?” Chi nói.
“Ở Valhalla có thư viện mà phải không?” Thuận hậm hực. “Tớ sẽ ở đó đến bữa tối.”
“Nó bị sao vậy?” An hỏi thầm Chi.
“Cậu không để ý à? Bạch Khởi khen chúng ta, nhưng với Thuận thì chỉ dạy đời. Thậm chí, cô ấy còn không thèm gọi tên Thuận lấy một lần.” Chi thở dài.
“Thằng này… lúc nào cũng háo thắng nhỉ.” An nói.
Quân đứng đối diện hai cô gái. Một người mặc kimono màu tím có gia huy hình bông lúa và con chim màu trắng. Cô mang mái tóc xanh lam cột đuôi ngựa và đang ngồi đọc sách bên bàn.
Cô gái còn lại mặc chiếc áo kimono trắng trơn với chiếc váy hakama đen dài đến chân và đeo một thanh kiếm bên hông.
“Rút kiếm ra.” Cô ta hất cằm về phái Quân.
Quân ngần ngừ một chút rồi rút thanh Muramasa ra.
Lưỡi kiếm của cô hạ xuống suýt cắt Quân ra làm hai mảnh. Cậu vừa kịp đưa kiếm lên đỡ đòn và bị hất ngược lại.
“Yếu quá.” Cô ta lao tới tấn công. Lưỡi kiếm của cô không phải katana, cũng không phải tachi. Các loại kiếm của Nhật thường có lưỡi cong. Nhưng thanh kiếm của cô ta thẳng tắp như kiếm Tàu.
“Khoan, đó là đao chứ.” Quân nghĩ.
Đao và kiếm[1]. Đó là hai thứ vũ khí khá giống nhau, nhưng đao vẫn thường bị gọi là kiếm. Bài học đầu tiên Mông Điềm dạy Quân chính là đao và kiếm. Đao có một lưỡi, còn kiếm có hai lưỡi. Kiếm của cô gái trước mặt Quân chính xác là một thanh đao, dài khoảng sáu tấc, lưỡi thẳng tắp với kiểu dáng như một thanh đao nhẫn giả. Quân có thể nhanh chóng đoán ra nó có xuất xứ từ Trung Quốc, khoảng đời nhà Đường.
Quân xoay người lấy đà chém ngược lại cô ta. Cô gái đỡ đòn và cúi người chém chân cậu. Quân nhảy lên và vung chéo thanh kiếm.
Cô gái né đòn và lùi lại. Mũi kiếm hướng về phía Quân.
“Shinomiya Kaname, học trò của Độc Nhãn Kiếm Hào Yagyu Jyubei.”
Quân đưa mũi kiếm về phía cô.
“Luyện Hoàng Quân, học trò của Chúa Tể Địa Ngục Hades.”
“Xin được chỉ giáo!”
Cả hai trao nhau từng đường kiếm. Lưỡi kiếm của Kaname đâm tới suýt trúng yết hầu Quân, cậu nghiêng đầu né và đâm thẳng vào bụng đối thủ. Kaname đá lưỡi kiếm của Quân sang bên, cậu húc vai vào eo cô. Cô gạt kiếm chém vào lưng Quân, cậu đưa lưỡi kiếm ra sau lưng chặn lại và bật nó ra. Kaname vung kiếm đánh liên tục vào kiếm của Quân. Cậu cầm ngược lưỡi kiếm chém vào chân cô và lộn nhào chém liên tục. Kaname đâm thanh kiếm xuống đất. Quân chống tay lên thanh kiếm của cô giữ chặt tay nữ kiếm sĩ đưa lưỡi kiếm kề lên cổ cô.
“Được rồi, dừng đi.” Cô gái tóc xanh gấp quyển sách lại và bước về phía họ. Cô có nước da vàng và một con mắt nâu hạt dẻ. Con mắt còn lại của cô là một miếng băng bịt mắt. Cô trông khoảng hai mươi lăm tuổi nhưng từ cô toát ra một cảm giác mà Quân đã dần cảm nhận được sau nhiều năm chiến đấu. Cảm giác báo cho cậu biết cô là một người bất tử.
“Quá kém.” Cô nhìn Quân lắc đầu.
“Hả?” Quân nhìn cô.
“Cả hai đứa.” Cô gõ đầu Kaname bằng thanh kiếm gỗ shinai.
“Sư phụ!” Kaname ôm đầu mếu máo.
“Cứ thế này, đấu với Người Cổ đại, con chỉ giúp chúng mạnh hơn thôi.” Cô quay sang Quân. Kaname gọi cô ta là sư phụ nên cô gái này chắc hẳn là Độc Nhãn Kiếm Hào Yagyu Jyubei. “Cỡ này mà cũng đòi bảo vệ cho Thượng Thần Vương hả? Chỉ làm Người vướng tay thôi.”
Quân bặm môi cố không cãi.
“Đừng nặng lời với học trò của tôi chứ.” Mông Điềm xuất hiện. “Thằng bé còn nhỏ mà.”
“Anh dạy học trò tốt quá nhỉ.” Cô liếc đểu Điềm.
“Thằng bé vừa đánh ngang sức với học trò của cô kìa. Trong khi tôi chỉ dạy thằng bé có sáu tháng. Còn cô là mười năm.”
“Thằng bé này có thiên phú. Nhưng nó còn quá kém. Đưa một thiên tài vào tay một thiên tài kém năng lực sư phạm như anh đúng là thảm họa.”
“Gì?” Điềm lại gần cô. “Cô muốn đấu hả?”
“Được thôi. Tôi chán việc ngang rank với anh trên bảng xếp hạng rồi, họa sĩ.”
“Tôi ở trong top 5 từ trước khi cô ra đời lâu lắm nhé bé con.”
“Không được nói tôi bé!” Cô ta đặt tay lên chuôi kiếm katana.
“Nhóc.” Điềm búng thanh kiếm lên.
“Đủ rồi.”
Quân và Kaname kéo hai người họ ra xa nhau.
“Sư phụ sao thế?” Kaname kéo cô gái chột mắt quay lại bàn. “Mỗi lần gặp Mông Điềm Tướng quân là sư phụ lại kích động.”
“Con không thấy sao?” Jyubei trỏ vào Điềm đang nói chuyện với Quân. “Hắn chê ta nhỏ kìa!”
“Sư phụ, Người nhỏ thật mà…” Kaname nhận ra sai lầm của mình. “Ý con là, so với Mông Điềm Tướng quân thì, sư phụ nhỏ hơn ít nhất một nghìn tám trăm năm tuổi.”
“Con cố ý nhấn mạnh chữ nhỏ đúng không?”
“Sao Odin lại để cô ta dạy cậu nhỉ?” Điềm bực dọc.
“Hai người có vấn đề gì với nhau à? Chưa bao giờ tôi thấy anh bị kich động thế này cả.”
“Con nhóc đó nghĩ rằng mình hơn được tôi cơ đấy. Dù cô ta chỉ mất có một trăm năm để leo được vào cái bảng xếp hạng kiếm sĩ.”
“Chỉ là cái thứ hạng thôi mà.” Quân thở dài. Lần đầu cậu thấy Điềm trẻ con thế này. Về nhà phải khoe với Huy mới được.
“Cậu không hiểu đâu.” Điềm lắc đầu. “Bảng xếp hạng kiếm sĩ đó, hạng hai là Hades. Hạng ba là Brynhildr. Hạng bốn là Freya. Nên kiếm sĩ hạng năm sẽ là kiếm sĩ mạnh nhất nhân loại đấy. Ít nhất là sau Nakula.”
“Cũng chỉ là cái thứ hạng thôi mà.” Quân ngớ ra một chút. “Ơ, thế hạng nhất là ai? Anh bảo không tính tay Nakula, đừng bảo với tôi là tay đó hạng nhất nhá.”
“Hạng nhất luôn bỏ trống.” Điềm thở dài.
“Sao lại trống?”
“Vì vị trí kiếm sĩ số một luôn là của bố cậu.”
[1] Tiếng Anh là sabre và sword. Tiếng Trung là 刀 và 剱. Trên lý thuyết thì đây là hai vũ khí khác nhau nhưng xuyên suốt tác phẩm vẫn thường gọi chung là kiếm vì tác giả đọc lên thấy có âm điệu hơn.
“Ừm, ba đứa.” Thuận nhìn An và Chi.
“Ba thôi sao?” Cô lạnh lùng hỏi.
“Vâng, chỉ ba người.” An đáp.
“Càng ít càng tốt.” Cô gật gù. “Ta thật không hiểu sao Odin lại giao các ngươi cho ta. Ta nói trước, ta không phải giáo viên giỏi. Nên nếu các ngươi có lỡ chết trong quá trình đào tạo thì không phải lỗi của ta đâu đấy.”
“V… vâng.” Ba đứa ngập ngừng.
“Rõ khổ.” Cô cằn nhằn. “Theo lệnh của vị vua đáng kính kia thì ta phải dạy các ngươi binh pháp. Các ngươi có muốn bắt đầu luôn không?”
“Có ạ!” Ba đứa đáp.
“Trước đó,” Chi bước tới hỏi. “cô có thể cho con biết tên được không?”
“Nhân Đồ, Bạch Khởi.” Cô nói và quay đi.
Cả ba đứa đứng hình.
Đến cả đứa dốt lịch sử như An cũng dễ dàng nhận ra cái tên này. Một cái tên bị réo gọi và nguyền rủa suốt mấy nghìn năm.
Những chiến tướng bách chiến bách thắng trên chiến trường và an định xã tắc, những người lấy vũ để an dân, được gọi là Vũ An Quân. Trong lịch sử chỉ có duy nhất bốn người được phong danh hiệu ấy. Tô Tần nước Yên, Hạng Yên nước Sở, Lý Mục nước Triệu và Bạch Khởi nước Tần.
Không chỉ thế, trong bốn chiến tướng tài ba nhất cuối thời Chiến quốc, thứ tự của Vương Tiễn, Liêm Pha và Lý Mục thường được sắp xếp không nhất quán. Nhưng Bạch Khởi luôn ở vị trí đầu tiên. Nhiều nhà quân sự và sử gia bình phẩm, Bạch Khởi đã cầm quân thì đã đánh là thắng, không gì ngăn nổi. Là chiến thần bất khả chiến bại.
Vấn đề duy nhất là xuyên suốt thời kỳ Chiến Quốc chết khoảng bốn triệu, trong đó số người chết vì những cuộc viễn chinh của Bạch Khởi rơi vào khoảng một nửa. Người đời gọi ông là Nhân Đồ.
“Đầu tiên ta muốn hỏi, các ngươi nghĩ thế nào về việc ta thảm sát trận Trường Bình?” Bạch Khởi xuống ngựa. Họ đứng trên một thảm cỏ xanh ngát, phía xa là những tòa tháp cao và sau rặng cây có lẽ là một thành phố. Họ có thể nghe được tiếng ồn ào phố thị ở đó.
“Người ta cho rằng cô quá hiếu sát. Rằng cô chỉ muốn danh tiếng nhất thời mà khiến cho công cuộc thống nhất trở nên khó khăn hơn.” Chi nói.
“Khó khăn hơn?” Khởi nhướn mày.
“Việc cô thảm sát Trường Bình đã khiến cho lục quốc nhận thấy rằng việc đầu hàng quân Tần không chắc đã đem lại an toàn cho họ. Đó cũng là lý do khiến Triệu quốc là nơi Tần gặp nhiều khó khăn nhất vì quá nhiều người oán hận việc làm của cô ở Trường Bình.”
“Vậy ngươi có biết, bao nhiêu thành trì vì sợ bị thảm sát như Trường Bình mà dâng thành đầu hàng không?”
“Cái gì?” Chi trợn mắt nhìn cô.
“Võ An Quân Bạch Khởi hiếu sát. Các tướng khác, Vương Ỷ, Mông Ngao, Bào Công… đều chỉ cần một câu hứa không giết hại dân thường mà biết bao nhiêu thành trì tự dâng thành đầu hàng. Biết bao thành trì của lục quốc trở thành của Tần mà không mất một binh một tướng nào.”
“Binh pháp ma quỷ gì vậy?”
“Đó là về tầm nhìn xa. Còn nhìn ở gần, các ngươi nghĩ bốn mươi vạn hàng binh nước Triệu hít không khí để no cái bụng à?”
Cả ba đứa không nói được lời nào.
“Các ngươi,” Khởi chỉ tay vào từng người một. “hoàn toàn không có tầm nhìn của một người làm tướng!”
“Bọn tôi từng đánh bại quân đoàn Hetairoi của Alexander đấy!” An gắt.
“Các ngươi có những chiến thắng dựa vào kỹ năng bản thân quá nhiều. Nếu như là một trận chiến lấy một đổi một thì ngươi nghĩ các ngươi có cơ may thắng được sao?”
An im lặng không đáp.
“Lực lượng chiến tướng của Alexander bị khuyết quá nhiều. Chỉ có bốn tướng lĩnh cầm quân. Rồi còn cái trò đánh rơi mũ nữa. Cái này chỉ áp dụng khi đánh trận giả thôi. Tuy nhiên thì tạo thế gọng kìm và đội hình gợn sóng là chiến thuật không tệ đâu.”
“Nhưng…”
“Nói chuyện phiếm thế đủ rồi.” Bạch Khởi cắt lời Chi. “Các ngươi nghĩ học binh pháp thì sẽ học như thế nào?”
“Ra trận.” Thuận đáp.
“Chính xác.” Khởi chỉ vào Chi. “Các ngươi, ra trận, đánh vài trận đi.”
“Nhưng đánh với ai? Và quân đâu mà đánh?” An hỏi.
Bạch Khởi quay lại con ngựa và lấy ra bốn cái bọc da.
“Trong này là một trăm chiếc răng rồng và tất cả dụng cụ cần thiết cho một trận chiến. Các ngươi mỗi người lấy một túi.”
Mỗi đứa lấy một chiếc túi và về chỗ.
“Bây giờ, ngọn đồi kia,” Khởi chỉ vào ngọn đồi phía xa xa. “là bản doanh của các ngươi. Ta sẽ ở phía đối diện.”
“Khoan đã, vậy cô cũng chỉ có một trăm quân thôi sao?” An hỏi.
“Ngươi nghĩ ba ngươi có cơ hội đánh bại ta?” Bạch Khởi leo lên ngựa và đi về phía ngọn đồi. Ba đứa cũng lặng lẽ đi về phía đối diện.
“Mấy cái này dùng thế nào vậy?” An tung hứng mấy cái răng rồng trong tay. Ngoài chúng ra thì bên trong còn có một đống đò dùng có thể là cho những trận vây hãm và các chiến trường khác nhau. Có những con thuyền chiến, thang, rơm rạ… Tất cả đều mang kích thước mini nhưng khi ném ra ngoài thì nó mới quay trở về kích thước thật.
“Cứ làm theo tao này.” Thuận đi lùi về phía ngọn đồi, tay cậu vốc từng nắm răng thả xuống. Chi và An cũng làm theo. Khi đến được ngọn đồi thì ba chiếc túi cũng cạn.
“Giờ thì sao?” Chi hỏi.
“Đợi chút.”
Từ dưới mắt đất, từng người lính xuất hiện. Họ mặc giáp trận Hy Lạp màu xanh biển và mặc váy giáp, đầu đội mũ trụ có chỏm lông màu xanh và đem theo đủ kiểu vũ khí có thể thấy ở một người lính Hy Lạp. Khiên tròn, giáo, rìu, kiếm… Họ không có da, ba đứa có thể thấy được khung xương của họ và họ không có cả cơ quan nội tạng.
“Skeleton!” Chi bụm miệng.
“Không, là Spartoi.” Thuận sửa lại, giả vờ không để ý đến Chi đang níu chặt tay áo cậu. “Họ sẽ nghe theo lời người gieo họ xuống.”
Sau một hồi sắp xếp, ba đứa cũng xếp được một đội hình ba trăm người đứng thành đội hình. Chi chỉ huy một trăm kỵ binh cánh trái, Thuận chỉ huy một trăm kỵ binh cánh phải, An chỉ huy toàn bộ một trăm bộ binh đứng phía sau hai đội kỵ binh.
“Chiến thuật thế nào?” Chi hỏi.
“Chúng ta đông gấp ba lần bên đó.” Thuận nói. “Có thể thực hiện chia cắt quân địch.”
“Lấy ít địch đông là thế mạnh của Bạch Khởi đấy.” Chi cay đắng nói.
“Cô ta cũng là người, không cần sợ cô ta quá mức như thế.”
“Cô ta có hơn hai nghìn năm cầm quân đánh trận. Chúng ta chẳng có gì bì kịp cả.”
“Tớ không sợ cô ta đâu.”
“Tớ khuyên cậu là nên sợ đi.”
“Sợ hãi thì làm ăn gì nữa đây.” Thuận siết chặt ngọn Olisthiros. Bạn gái cậu không tin tưởng cậu bằng một người phụ nữ mới gặp lần đầu.
“Thuận!” An gọi lớn. “Bên trái.”
Ở bên trái quân của Thuận, khói bụi tung lên mịt mù.
“GIẾT!”
Những kỵ binh xương cưỡi trên những con ngựa xương đâm vào đội kỵ binh của Chi.
“Chúng ta chậm rồi.” Thuận tặc lưỡi. “An, qua hỗ trợ Chi.”
“Thuận,” An hét lớn. “đó là cái bẫy.”
“Cái gì?” Thuận cau mày nhìn thằng ngốc đó.
“Bây giờ cứ để Chi chống chọi với địch. Tao và mày phải tiến lên và bắt được Bạch Khởi.”
“Đi đi, Thuận!” Chi vung mâu giao chiến.
“Toàn quân, tiến lên!” Thuận dẫn kỵ binh đi trước. An cũng chạy theo sau. Kỵ binh của Bạch Khởi liên tục di chuyển khiến toàn chiến trường bị bao vây bởi khói bụi.
“An, tiến thẳng lên, tao sẽ đánh vào sườn.”
“Rõ!”
Kỵ binh cắt ra làm hai chạy về phía đội hình khiên của Bạch Khởi. An dẫn bộ binh tiến thẳng vào với khí thế như vũ bão.
Và đó là lúc họ phạm sai lầm.
Đội hình ấy hoàn toàn là những chiếc cọc gỗ mặc giáp và treo vũ khí lủng lẳng.
“Cái quái gì thế này?” Mọi kiến thức đã học bay hết khỏi đầu Thuận. Từ trong đám bụi mù, một đội kỵ binh đông đảo tiến ra tấn công bộ binh.
“Sẵn sàng ứng chiến!” An ra lệnh cho đội hình bộ binh đang xếp thành đội hình phalanx của mình.
Những quả bolas ném tới quấn vào chân những lính mang khiên đầu và kéo ngã họ. Kỵ binh được đà đâm vào trong đội hình bộ binh và mặc sức dẫm đạp.
“Khốn kiếp thật.” Thuận chửi rủa và nhìn về phía sau, Chi cũng bị bắt. Đội kỵ binh của Bạch Khởi đã đấu với Chi lúc đầu đang tấn công hậu quân của Thuận. Lúc này cậu mới nhận ra, những người kỵ binh ấy đem theo những cành cây đầy lá.
“Ra là thế,” Thuận hiểu ra. “cô ta dùng nó để khiến mình tưởng quân của cô ta đông hơn.”
Thuận hiểu đúng, nhưng thiếu. Những kỵ binh kia tiếp tục dùng những cành cây ấy để quét bụi, che hết tầm nhìn của Thuận.
Trừ bốn mươi quân đang đánh với bộ binh của An, khoảng năm mươi kỵ binh của Bạch Khởi đã vây chặn một trăm quân kỵ mã của Thuận. Xung quanh Thuận toàn là khói bụi. Cậu nhẩm tính ra là Bạch Khởi bắt được Chi mà chỉ thiệt hại có khoảng mười binh sĩ.
“Thế quái nào mà quân số ít hơn lại có thể bao vây quân số đông hơn!?” Rõ ràng là cái này không có trong lý thuyết.
“Xuống ngựa! Lập đội hình nhím!” Thuận ra lệnh. Toàn quân xuống khỏi ngựa đứng thành vòng tròn với những mũi giáo tua tủa.
“Thả ngựa ra!”
Những người đã xuống ngựa liền cho ngựa chạy ra, phá tan vòng vây của Bạch Khởi.
Lúc đó thì Thuận nhìn thấy đội quân của Bạch Khởi chỉ toàn những con ngựa buộc cành cây trên thân, không có người cưỡi ngựa.
Chưa kịp hoàn hồn sau phát hiện ấy, một mũi tên bay tới đâm vào đầu người lính đứng bên cạnh cậu.
“Hả?” Tim Thuận như ngừng đập. Cậu quên mất cung thủ. Thuận quay lại, thấy Chi và An đã bị bắt. Từng người lính phe cậu bị những đợt tên bắn gục. Thuận bất lực đầu hàng.
“Chuyện này là thế nào hả!?” Thuận gặng hỏi Khởi.
“Thì, lấy một chọi ba.”
“Vô lý. Chất lượng quân sĩ là như nhau mà.”
“Ừ, như nhau.”
“Thế tại sao…”
“Rõ ràng ta đã chuẩn bị trong ba chiếc túi đó số trang bị gấp đôi số lính, cậu không nhìn sao?” Bạch Khởi hỏi.
“Tôi nghĩ đó là đồ dự phòng.”
“Cũng đúng.” Khởi gật đầu. “Nhưng ta chuẩn bị sẵn như vậy mà cậu không biết sử dụng ư? Ngựa chiến, dây thừng, gỗ và cả đá, ta đã chuẩn bị sẵn rất nhiều rồi còn gì.”
“Nhưng toàn bộ quân của cô là kỵ binh?”
“Ta đâu có nói quân của ta có cả bộ binh.”
“Còn cung thủ?”
“Cung thủ cũng là lính xuống khỏi ngựa và lấy cung ra thôi mà.”
“Cô…”
“Còn đội hình bộ binh cũng là ta dựng lên để đánh lừa cậu. Quân của ta chia ra làm hai nhóm. Một nhóm đi đánh úp vào đội hình của cậu. Họ lấy cây cột vào chân ngựa để đánh cát bụi lên, làm cậu tưởng họ rất đông, trò này xưa như Trái Đất rồi mà. Cậu cũng không thắc mắc sao quân của ta có vẻ đông hơn một trăm quân sao?”
“Tôi nghĩ cô đã thêm quân.”
“Ta mà thèm chơi cái trò trẻ con đó sao?” Bạch Khởi khịt mũi. “Hơn nữa, xem ra cậu không có thói quen lắng nghe góp ý nhỉ?”
“Hả?” Thuận nhìn Khởi.
“Cô bé ấy đã dặn cậu thận trọng. Nhưng cậu quá tự kiêu với bản thân mình và dẫn tới bại trận. Cậu bé kia cũng đã cố nói với cậu về cái bẫy, nhưng cậu mất quá nhiều thời gian để đưa ra quyết định.” Khởi chỉ vào giữa ngực cậu. “Nhớ, người làm tướng phải luôn có những quyết định chuẩn xác và nhanh nhạy. Một giây cậu do dự là một giây kẻ thù của cậu có thêm thời gian suy nghĩ cách ứng phó mới, là một giây để quân sĩ của chúng nghỉ ngơi, là một giây sĩ khí quân cậu giảm xuống và là một giây cậu mất niềm tin vào chiến thắng.”
Khởi dừng lại cho Thuận ghi nhớ lời dạy của mình.
“Đánh trận, đầu tiên là đọ niềm tin vào chiến thắng của hai bên, sau là đọ sĩ khí, rồi tiếp theo là đọ tướng. Sau cuối mới là quân. Cậu thấy quân của cậu đông gấp ba liền trở nên kiêu ngạo. Đó là điểm yếu chết người của cậu, và là điểm yếu của hầu hết bọn trẻ các cô cậu.”
“Cô bé,” Khởi bỏ ngón tay đang nhấn trên ngực Thuận ra và quay sang Chi. “cô khiến ta nhớ đến Liêm Pha.”
“Cô nhìn tôi và nhớ đến một ông già ư?” Chi nói đùa. Một trong những lần hiếm hoi nhất mà An và Thuận từng thấy.
“Không phải thế.” Bạch Khởi khẽ cười. “Ý ta là cái tính cẩn thận và trọng vào phòng thủ của cô. Chính vì quá cẩn trọng, Liêm Pha đã cầm chân quân Tần ngót nghét ba năm ở Trường Bình. Cô sẽ là tấm khiên vững vàng và là cánh tay trái của cậu ta đấy. Nhưng cô vẫn cần rèn luyện nhiều lắm. Khương Khánh Chi.”
“Và cuối cùng,” Khởi quay sang An. “cậu mới là người khiến ta thật sự kinh ngạc. Cậu dễ dàng nhận thấy cái bẫy của ta, nhưng cậu chưa đủ tự tin để phản ứng lại với cái bẫy đó. Cậu có một bản năng chiến trường tốt. Cứ như có giác quan thứ sáu vậy. Trong những trận chiến lớn, cậu sẽ có thể phát huy được tiềm năng thật sự của mình.” Khởi nhìn Thuận. “Đặng Trường An, cậu sẽ là cánh tay phải đắc lực và là thánh kiếm bình thiên hạ của cậu ta.”
“Đủ rồi, hôm nay tạm thời tới đây thôi, ta có công chuyện cần giải quyết. Ba người, về học tập thêm nhé.”
Khởi leo lên con ngựa và bay mất.
“Chết tiệt!” Thuận đấm xuống đất.
“Bình tĩnh đi Thuận,” An khuyên thằng bạn.
“Chúng ta về!”
“Đã học hành được gì đâu mà về?” Chi nói.
“Ở Valhalla có thư viện mà phải không?” Thuận hậm hực. “Tớ sẽ ở đó đến bữa tối.”
“Nó bị sao vậy?” An hỏi thầm Chi.
“Cậu không để ý à? Bạch Khởi khen chúng ta, nhưng với Thuận thì chỉ dạy đời. Thậm chí, cô ấy còn không thèm gọi tên Thuận lấy một lần.” Chi thở dài.
“Thằng này… lúc nào cũng háo thắng nhỉ.” An nói.
Quân đứng đối diện hai cô gái. Một người mặc kimono màu tím có gia huy hình bông lúa và con chim màu trắng. Cô mang mái tóc xanh lam cột đuôi ngựa và đang ngồi đọc sách bên bàn.
Cô gái còn lại mặc chiếc áo kimono trắng trơn với chiếc váy hakama đen dài đến chân và đeo một thanh kiếm bên hông.
“Rút kiếm ra.” Cô ta hất cằm về phái Quân.
Quân ngần ngừ một chút rồi rút thanh Muramasa ra.
Lưỡi kiếm của cô hạ xuống suýt cắt Quân ra làm hai mảnh. Cậu vừa kịp đưa kiếm lên đỡ đòn và bị hất ngược lại.
“Yếu quá.” Cô ta lao tới tấn công. Lưỡi kiếm của cô không phải katana, cũng không phải tachi. Các loại kiếm của Nhật thường có lưỡi cong. Nhưng thanh kiếm của cô ta thẳng tắp như kiếm Tàu.
“Khoan, đó là đao chứ.” Quân nghĩ.
Đao và kiếm[1]. Đó là hai thứ vũ khí khá giống nhau, nhưng đao vẫn thường bị gọi là kiếm. Bài học đầu tiên Mông Điềm dạy Quân chính là đao và kiếm. Đao có một lưỡi, còn kiếm có hai lưỡi. Kiếm của cô gái trước mặt Quân chính xác là một thanh đao, dài khoảng sáu tấc, lưỡi thẳng tắp với kiểu dáng như một thanh đao nhẫn giả. Quân có thể nhanh chóng đoán ra nó có xuất xứ từ Trung Quốc, khoảng đời nhà Đường.
Quân xoay người lấy đà chém ngược lại cô ta. Cô gái đỡ đòn và cúi người chém chân cậu. Quân nhảy lên và vung chéo thanh kiếm.
Cô gái né đòn và lùi lại. Mũi kiếm hướng về phía Quân.
“Shinomiya Kaname, học trò của Độc Nhãn Kiếm Hào Yagyu Jyubei.”
Quân đưa mũi kiếm về phía cô.
“Luyện Hoàng Quân, học trò của Chúa Tể Địa Ngục Hades.”
“Xin được chỉ giáo!”
Cả hai trao nhau từng đường kiếm. Lưỡi kiếm của Kaname đâm tới suýt trúng yết hầu Quân, cậu nghiêng đầu né và đâm thẳng vào bụng đối thủ. Kaname đá lưỡi kiếm của Quân sang bên, cậu húc vai vào eo cô. Cô gạt kiếm chém vào lưng Quân, cậu đưa lưỡi kiếm ra sau lưng chặn lại và bật nó ra. Kaname vung kiếm đánh liên tục vào kiếm của Quân. Cậu cầm ngược lưỡi kiếm chém vào chân cô và lộn nhào chém liên tục. Kaname đâm thanh kiếm xuống đất. Quân chống tay lên thanh kiếm của cô giữ chặt tay nữ kiếm sĩ đưa lưỡi kiếm kề lên cổ cô.
“Được rồi, dừng đi.” Cô gái tóc xanh gấp quyển sách lại và bước về phía họ. Cô có nước da vàng và một con mắt nâu hạt dẻ. Con mắt còn lại của cô là một miếng băng bịt mắt. Cô trông khoảng hai mươi lăm tuổi nhưng từ cô toát ra một cảm giác mà Quân đã dần cảm nhận được sau nhiều năm chiến đấu. Cảm giác báo cho cậu biết cô là một người bất tử.
“Quá kém.” Cô nhìn Quân lắc đầu.
“Hả?” Quân nhìn cô.
“Cả hai đứa.” Cô gõ đầu Kaname bằng thanh kiếm gỗ shinai.
“Sư phụ!” Kaname ôm đầu mếu máo.
“Cứ thế này, đấu với Người Cổ đại, con chỉ giúp chúng mạnh hơn thôi.” Cô quay sang Quân. Kaname gọi cô ta là sư phụ nên cô gái này chắc hẳn là Độc Nhãn Kiếm Hào Yagyu Jyubei. “Cỡ này mà cũng đòi bảo vệ cho Thượng Thần Vương hả? Chỉ làm Người vướng tay thôi.”
Quân bặm môi cố không cãi.
“Đừng nặng lời với học trò của tôi chứ.” Mông Điềm xuất hiện. “Thằng bé còn nhỏ mà.”
“Anh dạy học trò tốt quá nhỉ.” Cô liếc đểu Điềm.
“Thằng bé vừa đánh ngang sức với học trò của cô kìa. Trong khi tôi chỉ dạy thằng bé có sáu tháng. Còn cô là mười năm.”
“Thằng bé này có thiên phú. Nhưng nó còn quá kém. Đưa một thiên tài vào tay một thiên tài kém năng lực sư phạm như anh đúng là thảm họa.”
“Gì?” Điềm lại gần cô. “Cô muốn đấu hả?”
“Được thôi. Tôi chán việc ngang rank với anh trên bảng xếp hạng rồi, họa sĩ.”
“Tôi ở trong top 5 từ trước khi cô ra đời lâu lắm nhé bé con.”
“Không được nói tôi bé!” Cô ta đặt tay lên chuôi kiếm katana.
“Nhóc.” Điềm búng thanh kiếm lên.
“Đủ rồi.”
Quân và Kaname kéo hai người họ ra xa nhau.
“Sư phụ sao thế?” Kaname kéo cô gái chột mắt quay lại bàn. “Mỗi lần gặp Mông Điềm Tướng quân là sư phụ lại kích động.”
“Con không thấy sao?” Jyubei trỏ vào Điềm đang nói chuyện với Quân. “Hắn chê ta nhỏ kìa!”
“Sư phụ, Người nhỏ thật mà…” Kaname nhận ra sai lầm của mình. “Ý con là, so với Mông Điềm Tướng quân thì, sư phụ nhỏ hơn ít nhất một nghìn tám trăm năm tuổi.”
“Con cố ý nhấn mạnh chữ nhỏ đúng không?”
“Sao Odin lại để cô ta dạy cậu nhỉ?” Điềm bực dọc.
“Hai người có vấn đề gì với nhau à? Chưa bao giờ tôi thấy anh bị kich động thế này cả.”
“Con nhóc đó nghĩ rằng mình hơn được tôi cơ đấy. Dù cô ta chỉ mất có một trăm năm để leo được vào cái bảng xếp hạng kiếm sĩ.”
“Chỉ là cái thứ hạng thôi mà.” Quân thở dài. Lần đầu cậu thấy Điềm trẻ con thế này. Về nhà phải khoe với Huy mới được.
“Cậu không hiểu đâu.” Điềm lắc đầu. “Bảng xếp hạng kiếm sĩ đó, hạng hai là Hades. Hạng ba là Brynhildr. Hạng bốn là Freya. Nên kiếm sĩ hạng năm sẽ là kiếm sĩ mạnh nhất nhân loại đấy. Ít nhất là sau Nakula.”
“Cũng chỉ là cái thứ hạng thôi mà.” Quân ngớ ra một chút. “Ơ, thế hạng nhất là ai? Anh bảo không tính tay Nakula, đừng bảo với tôi là tay đó hạng nhất nhá.”
“Hạng nhất luôn bỏ trống.” Điềm thở dài.
“Sao lại trống?”
“Vì vị trí kiếm sĩ số một luôn là của bố cậu.”
[1] Tiếng Anh là sabre và sword. Tiếng Trung là 刀 và 剱. Trên lý thuyết thì đây là hai vũ khí khác nhau nhưng xuyên suốt tác phẩm vẫn thường gọi chung là kiếm vì tác giả đọc lên thấy có âm điệu hơn.