[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn
- Tham gia
- 9/7/20
- Bài viết
- 423
- Điểm cảm xúc
- 737
- Điểm
- 93
CHA MẸ VÀ CON CÁI LUÔN GẶP RÀO CẢN THẾ HỆ. NHÀ NÀY GẶP HẲN RÀO CẢN GIỐNG LOÀI.
DANH VÀ YẾN ĐEM GIỎ TRÁI CÂY TỚI BỆNH VIỆN.
“Chào.”
“Danh, Yến.” Quang Vũ cố trở mình.
“Lâu rồi không gặp, anh Quang Vũ.” Yến ngồi xuống và lấy con dao gọt trái cây cho anh.
“Nghe tin cậu bị thương bọn tôi chạy tới liền đấy.” Danh nói. “Hồng Minh và những người khác sao rồi?”
“Ở phòng bên cạnh.”
“Ai cũng bị thương. Nhẹ nhất là Hải Ý và anh em họ Quách thì không có ở đó.”
“Mà có kẻ có thể dần anh ra nông nỗi này à?” Yến hỏi.
“Ừ.” Quang Vũ cay đắng nói. “Bọn đó, mạnh lắm.”
“Thôi ráng lên.” Danh vỗ vai Quang Vũ.
“Đau!”
“Xin lỗi!”
“Thế Bão Tố thế nào?”
“Bọn tôi tới đây có chút việc.” Danh mà nói đám nhóc kia đã trốn việc đi biển chơi thì kiểu gì cũng bị kỷ luật cho xem.
“Vậy anh Danh với Yến đi thăm Quang Vũ rồi à?” My hỏi khi cùng những người còn lại đi xe khách lên Lai Châu.
“Nhưng chúng ta tới Lai Châu làm gì vậy?” An hỏi.
“Chuyện có một đội quân yêu quái đang bao vây lấy Hà Nội và sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.” Thuận nói. “Thy vừa gửi tao bản đồ những khu vực tập trung quân đội của kẻ thù. Chúng ta sẽ diệt những trại tập trung ở Tây Bắc trước. Điều này sẽ khiến địch tưởng rằng chúng đang bị phục kích sau lưng và sẽ cảm thấy bất an, chúng ta sẽ có thêm thời gian để chờ nhóm kia.”
“Đúng là chiến lược gia.” Vương xoa đầu Thuận.
“Nhưng còn những kẻ đang ở gần Hà Nội rồi thì sao?” Chi hỏi.
“Chị đã liên hệ với trụ sở DST, họ sẽ dùng toàn lực để phòng vệ thủ đô.” My nói.
“Còn chúng ta, tám người, phải tiêu diệt thật nhiều doanh trại địch trong vòng năm ngày.”
Chiếc xe khách thả tám người họ xuống bên vách núi. Hai chiếc xe máy chạy ngang qua họ và hú lên.
“Họ không…” Phương cố đứng thẳng trong khi vẫn còn chưa đủ tỉnh táo. “đội mũ…”
“Trên này thì lấy đâu ra công an mà cần đội mũ bảo hiểm.” Linh nói. “Hơn nữa mấy đứa nhóc tầm tuổi đó thích chơi trội mà.”
“Nhưng lại rất gần doanh trại của một đám…” My cố đọc cái dòng chữ nguệch ngoạc của Thy. Nhưng rồi cô nhớ cách Thy gọi chúng bằng tiếng Việt. “người rắn.”
“Là Dracaena.” Thuận và Chi nói.
“Ừ, tiếng Việt là người rắn.” My cố cãi.
“Khác.” Hai đứa cãi lại đội trưởng.
“Khác… gì?” Phương vẫn cảm thấy chóng mặt.
“Người rắn có rất nhiều loại.” Chi nói. “Có một số người rắn rất thiêng liêng. Thần Nông trong truyền thuyết là nửa người nửa rắn. Hoặc rết.”
“Ở Ai Cập, rắn là một biểu tượng cho vương quyền.” Vương nói.
“Vị vua trong đầu tiên của Athens trong thần thoại được cho là một người rắn.” An nói.
“Ở Bắc Âu thì rắn là biểu tượng của Loki, tượng trưng cho sự lươn lẹo và độc ác.” Linh nói thêm.
“Khoan, từ khi nào mấy đứa đều trở thành Uyên vậy?” My nhìn lũ trẻ.
“Trong giờ học Các biểu tượng thần thánh của Kim thì chỉ có mình chị là không tỉnh thôi.”
“Rắn sống trên cạn.” My cãi cố. “Còn chị là hải tặc mà.”
“Con rắn lớn nhất từng được biết đến là Jormungand, nó dài bằng đường xích đạo của Trái Đất. Và nó sống dưới nước.” Nhi cười.
“Chúng ta có thể ngưng nói về mấy con rắn không mọi người?” An rút thanh Totsuka ra.
Mọi người lúc này mới nhìn quanh. Họ đã bị bao vây bởi một đội quân những người phụ nữ. Một người bước đến gần họ, My nhận ra những người này không phải người.
“Gư…” Phương cố kiềm cơn buồn nôn (chắc là do say xe). Cô ta có mái tóc đen xù, đôi mắt vàng và đồng tử nhọn như mắt mèo, răng nanh dài và nước da trắng bệch như manocanh. Hai bên gò mái còn có những chiếc vảy trông như người bị bệnh vảy nến. Từ eo trở xuống không phải đôi chân mà là hai chiếc đuôi rắn dài đang trườn về phía họ. Cơ thể ả ta tỏa ra cái mùi như một con rắn vậy. Ả ta mặc một bộ áo giáp kiểu Hy Lạp và cầm theo một mũi giáo của lính hoplite.
“Các ngươi làm việc cho ai?” Ả ta hỏi.
“Chị ấy.” Tất cả chỉ vào My.
“Mục đích của các ngươi là gì?” Ả hỏi tiếp.
“Bảo vệ đất tổ!” My hét lớn và bắn xuyên qua sọ ả người rắn.
“Giết chúng!” My rút cây đao ra.
Những ả người rắn (My khăng khăng gọi thế) có cung tên liền nhả dây cung. Nhi và Linh đánh bay hết các mũi tên bảo vệ cho Phương.
“Này, tỉnh táo lên!” Linh lắc lấy lắc để vai Phương.
“Tao…”
“Em có tin chị nói chuyện em và Huy ôm nhau trong hầm ngục cho mọi người nghe không?” Nhi cằn nhằn.
“Cái gì!?” Phương hét toáng lên.
“Kim kể hết cho bọn tao rồi.” Linh bắn hạ một ả người rắn.
“Con nhãi này…” Phương đạp mạnh chân. Những cây cọc gỗ mọc lên khắp nơi, xiên qua lũ người rắn (cô chẳng quân tâm chúng là loại người rắn gì).
“Wow, bình tĩnh nào cô bé.” Vương huýt sáo. Thứ này khiến cậu liên tưởng đến đám ma cà rồng mà họ đối đầu hồi tháng Hai.
“Doanh trại địch ở đâu?” Phương hỏi.
“Ừm…” Chi ngửi trong không khí rồi chỉ về phía ngọn đồi. “hướng kia.”
“Đi.” Phương tuốt kiếm nhảy phốc lên.
“Hăng hái thật đấy.” My chỉnh lại chiếc áo khoác và tiến theo ngay sau.
Doanh trại địch đang bị tấn công. Lũ Dracaena đang chật vật chiến đấu với một đội quân lạ hoắc nên chẳng để ý gì tới tám người ung dung bước vào doanh trại của chúng từ cửa chính.
“Bạn hay thù?” Một người chĩa nỏ về phía họ. Anh ta mặc chiếc áo đen có các viền màu đỏ tươi. Bên hông anh ta còn có một thanh kiếm.
“Câu!” Một người hét lớn. “Họ là đồng minh!”
“Giọng này… quen quá.” Vương ngoáy ngoáy tai.
“Là Do.” My với thính giác siêu việt nhận ra ngay giọng của cái gã suốt ngày mắng cô từ khi mới thành lập Bão Tố.
“Do?” Nhi cau mày. “Nhắc mới nhớ, từ đầu tập chẳng thấy anh ta đâu cả.”
“Ảnh xin nghỉ phép nửa năm.” My nói khi lao vào trận chiến chém giết lũ người rắn.
Sau khi kết thúc, nhóm người kia bắt đầu thu nhặt vũ khí của kẻ địch và đưa những người bị thương đi chữa trị.
“Cảm ơn đã giúp đỡ.” Vương nói với Do.
“Cái này tôi nói mới đúng.” Do gãi tai. “Mà các cô cậu làm gì ở đây?”
My kể về việc có một lũ quái vật đang chuẩn bị lực lượng để tấn công vào Hà Nội.
“Thảo nào,” Do gật gù.
“Có chuyện gì à?”
“Dạo gần đây, có rất nhiều quái vật xuất hiện ở miền núi phía bắc. Chúng chặn đường cướp bóc người dân tộc chúng tôi rất nhiều.”
“Người dân tộc bọn tôi?” An lặp lại.
“Anh là người dân tộc!?” Phương thốt lên.
“Chứ mày nghĩ vì sao anh ăn mặc thế này?” Do quay lại.
Anh chàng quản lý mặt cau mày có thường ý kiến ý cò về thái độ làm việc của My nhiều chẳng kém gì Bảo bây giờ đang mặc bộ quần áo người dân tộc màu đen với cổ áo, cổ tay và cổ chân có hoa văn màu vàng đất. Trên lưng anh có đeo một thanh gươm thẳng.
“Anh là người Tày?” Linh tròn mắt.
“Là người Thái!”
“Tên anh ta là Sùng A Do.” Vương nói. “Người dân tộc Thái.”
“Sawadika.” Chi chắp tay chào.
“Cô xem tôi là cái gì hả!?” Do hét to.
“Không đúng à?” Chi tròn mắt.
“Ừm, đó là của người Thái Lan.” Thuận cố nhịn cười. “Còn anh ta là người dân tộc Thái ở Việt Nam.”
“Giống như ở Trung Quốc bọn tớ có người Duy Ngô Nhĩ và người Mãn ấy hả?”
“Ừ.” Cả nhóm đồng thanh.
Tám người vào nhà Do. Một ngôi nhà được xây dựng theo kiểu hiện đại với tường gạch và xi măng cốt thép.
“Kiến trúc dân tộc miền núi đây sao?” Chi kinh ngạc.
“Không.” Thuận cố nhịn cười khi thấy ánh mắt Do nhìn Chi. “Đây là kiến trúc bình thường ở thành phố thôi. Còn nhà sàn chắc phải lên cao hơn chút nữa.”
Do bưng mâm cơm ra. Bữa ăn có đủ món mặn, món chay và món canh. Món mặn có những con cá lớn và nguyên một con lợn nướng chín. Nhưng cả bọn chỉ nhận ra mỗi món canh rau muống luộc.
“Đây…” Phương chỉ vào những con cá. “đây là pa pính tộp hả!?”
“Em cũng biết à?” Do hỏi trong lúc xới cơm.
“Đây là đặc sản Lai Châu đấy.” Mắt Phương còn sáng hơn cả My và Linh. “Đây là…”
“Cá chép tươi đấy.” Do nói.
“Còn, món thịt này?” Nhi chỉ vào nguyên con lợn nằm trên mâm. “Lợn quay nguyên con à?”
“Là lợn cắp nách.” Cô gái ngồi cạnh Do cười. “Lợn nhỏ nhưng nuôi bằng rau rừng nên thịt rất chắc.”
“Mà chị là ai vậy?” My hỏi.
“Chị là Thùy.” Chị gái đáp.
“Vợ tôi.” Do đáp.
“VỢ!?” Đám trẻ há hốc mồm.
“Chị ơi,” Chi lê tới cạnh cô gái. “chị bị ép làm vợ anh ấy à?”
“Không.” Cô gái tròn mắt nhìn Chi. “Sao em hỏi thế?”
“Chị này,” Chi nắm tay cô. “tục lệ bắt cóc vợ em nghĩ thời đại này đã không còn rồi,”
“Cô im lặng hộ tôi!” Do nhét miếng thịt lợn vào miệng Chi.
“Ngon!” Chi tươi hẳn lên.
Và đám trẻ đánh chén ngon lành.
“Khoan đã,” Do nói khi đang rửa bát. “sao các người lại ăn cơm nhà tôi?”
“Chứ bọn tôi sẽ đi đâu đây?” My hỏi khi đang bế con của Do.
“Sao không đi triệt phá doanh trại gì đó đi.” Do cằn nhằn tiếp.
“Đi làm phải có lúc nghỉ chứ.” My thở dài.
“Bọn em không phải cái máy giống anh.” Nhi nhún vai.
“Do!” Một người cầm nỏ chạy xộc vào, Do lập tức bỏ cái bát đang rửa xuống và với lấy cây nỏ bên tường. “Nhân mã vào thị trấn. Đang loạn lắm.” Rồi anh ta chạy đi.
“Giúp tôi một tay nào.” Do nói với nhóm Bão Tố.
“Nhi, ở lại bảo vệ họ.” My đưa đứa bé cho Nhi.
“Rõ thưa sếp.” Nhi đón lấy đứa bé.
Ngoài thị trấn, những người dân tộc Thái đang chật vật với một đám nhân mã cao lớn hú hét như lũ vượn.
Một tên lao tới ôm lấy Phương vác lên vai với tốc độ đáng kinh ngạc.
“Em sẽ làm vợ anh.” Hắn cười hô hố. “Cho hôn cái nào.”
Tên nhân mã hôn chân Phương và cả cái đầu hắn nát bấy.
Phương đá vào chân một tên đang lao tới khiến hắn ngã xõng xoài. My dùng đao chặn một đòn tấn công bằng cây chùy và bắn vào ngực hắn. Vương vung mạnh rìu xuống đất khiến một loạt nhân mã đang xông tới mất thăng bằng và trở thành bia tập bắn cho Linh. Một tên lao tới bế một cô bé lên, An nhảy xổ tới chém chéo lưng hắn.
“Đánh lén là hèn.” Hắn mắng.
“Không hèn bằng bắt nạt phụ nữ.” An chém thêm lần nữa khiến hắn im bặt.
Một tên tung vó đá ngã An. Cậu va vào bức tường khiến nó đổ ầm. Gã nhân mã quắp nhanh lấy cô bé kia. Cô bé rút trong tay áo ra một con dao găm vào đâm xuyên qua cổ tên nhân mã.
“Em…” An như không tin vào mắt mình.
“Lạ lắm hả?” Cô bé quát An. “Con gái miền núi chúng tôi không bánh bèo như người thành phố các anh đâu.”
“Không đâu.” An đứng dậy. “Con gái thành phố cũng khủng lắm.”
Cô bé cúi người né một cú vung dùi cui của tên nhân mã và An đâm vào ngực hắn. Cô bé nhảy lên lưng hắn và cứa vào cổ tên nhân mã xấu số. An vung kiếm chặn đòn của một tên thứ hai, cô bé kia ném con dao vào lưng hắn và cậu kết liễu hắn ngay sau đó.
“Còn nhỏ mà cũng lanh quá nhỉ?” An nói khi cả hai bị bao vậy bởi sáu tên nhân mã. Cô bé kia rút thêm một con dao nữa ra.
“Tôi mười sáu rồi.”
“Mười sáu… Vậy là bằng tuổi rồi.”
“Thế mày rảnh rang tán gẫu à?” Cô bé ngay lập tức thay đổi xưng hô.
Một tên nhân mã xông tới An, cậu né đòn của hắn và đạp vào sau gót chân trước khiến hắn ngã nhào. Một tên khác ném ngọn giáo vào cậu, An túm lấy nó khi nó đang bay giữa không trung và vung ngược quật vào mũi của tên đứng sau.
Cô bé kia cũng không phải dạng vừa. Cô nhảy thoăn thoắt qua người một tên và chém lia lịa khiến hai tên bỏ mạng. Rồi cô ném con dao của mình vào tên đang không có vũ khí. An cúi người thấp chặt đứt chân của cả bốn tên còn sống và đứng thẳng dậy chặt cùng một lúc ba cái đầu. Đến tên thứ tư thì dừng vì suýt nữa cắt luôn đầu của cô bé người Thái. Cô bé dùng tay không, bẻ ngoặt cổ tên nhân mã cuối cùng.
Chi tập hợp tất cả phụ nữ và trẻ em lại một chỗ.
“Mọi người hãy yên tâm,” Chi trấn an họ. “rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Một đám nhân mã biến thái hú hét lao về phía những người phụ nữ.
“Thuận!” Chi hét lớn nhưng không có tiếng đáp.
Đám nhân mã tiến gần hơn nữa.
“Bắn!”
Sau hiệu lệnh của Thuận, những mũi tên bắn ra giết sạch đàn nhân mã hoang dã.
Những tên cuối cùng quay đuôi bỏ chạy.
“Ổn rồi.” Do nhìn theo bóng chúng. “Chúng sẽ không dám quay lại trong một thời gian dài đâu.”
“Hay thật.” Một người khoác vai Thuận. “Sao em biết bọn quái vật sẽ lao tới?”
“Nhân mã thường bị thu hút bởi những cô gái trẻ đẹp. Chúng sẽ mê mẩn họ và chẳng để tâm gì đến những thứ xung quanh.” Thuận giải thích. “Em cũng cảm ơn mọi người đã hợp tác.”
Cậu cúi đầu với những người Thái.
Đến tối thì họ được mời ăn tiệc của cả thị trấn. Vừa để an ủi những người đã hy sinh, cũng để ăn mừng chiến thắng. An thậm chí còn quen được bạn mới.
“Tiếp theo mình đi đâu?” Thuận hỏi khi My còn đang mải ăn.
My nuốt miếng thịt và mở bản đồ.
“Vùng Tây Bắc còn tới tám doanh trại nữa. Vùng Đông Bắc thì bạt ngàn.”
“Tiếp theo là Điện Biên.” Thuận quyết định.
“Nếu chúng ta tập trung vùng Tây Bắc sẽ tạo khoảng trống ở Đông Bắc đấy.”
“Thy không đưa rõ số lượng quân của địch. Nhưng nếu tớ đoán không sai, thì địch ở vùng Đông Bắc sẽ đông hơn ở Tây Bắc.”
“Tây Bắc núi non hiểm trở, hơn nữa còn hoang vu. Địa hình dễ thủ khó công, là địa điểm đóng quân hợp lý mà.” Chi nói.
“Trên lý thuyết thì là thế,” Thuận nói. “Nhưng để di chuyển quân lính số lượng lớn, thì phải đi theo đường Quốc Lộ lớn.” Thuận lấy bản đồ giao thông khu vực miền bắc ra. “Với hệ thống giao thông của nước ta, địch nếu tấn công số lượng lớn trong thời gian ngắn thì sẽ chọn những nơi như Hà Giang hay Cao Bằng. Đường từ đó dễ đi hơn.”
“Quan trọng hơn là,” Linh túm vai hai đứa. “tối nay quẩy hết mình đi!”
Ngày hôm sau, sau khi đảm bảo rằng lũ nhân mã đã đi xa khỏi làng, Do tiễn Bão Tố đến tận bến xe khách tỉnh Lai Châu.
“Cần gì tiễn xa vậy.” Vương thở dài.
“Người trong thị trấn nói rằng họ phải tiếp đãi ân nhân một cách thật chu đáo.”
“Còn em thì sao cô bé?” Nhi hỏi cô bé đang đứng sau Do một đoạn.
Cô bé tên là Hoàng Thị Nga, là người dân tộc Thái. Cô bé có mái tóc đen cháy nắng và làn da trắng nõn cùng thân hình của một cô bé mười sáu tuổi đang lớn. Cô bé mặc bộ trang phục truyền thống với áo màu trắng, váy dài màu đen và đeo đai lưng vải. khoác qua vai là một tấm vải màu đen dài quá tay mà bên trong còn giấu ít nhất là hai con dao găm. Trên đầu cô bé còn đội một chiếc khăn piê và đeo hoa tai vàng.
“Em…” Nga chăm chú nhìn đôi giày.
“Thế bọn tao đi nhé.” An vẫy tay với Nga khi bước lên xe. “Lần sau có chuyện gì thì cứ bảo anh Do gọi, Bão Tố sẽ có mặt ngay lập tức.”
Chiếc xe khách hướng Điện Biên mà lăn bánh. Do và Nga đứng nhìn theo chiếc xe khuất sau những dãy nhà của thành phố Lai Châu.
“Anh Do này,” Nga kéo áo Do.
“Hả?”
“Anh có tin vào tình yêu sét đánh không?”
Quân và Huy bật dậy gần như cùng một lúc.
“Đây là đâu vậy?” Quân hỏi Huy.
“Không biết, nhưng…”
Huy nhìn ra ngoài, một con cá đuối bay ngang qua cửa sổ, một con cá mập nhìn Huy rồi bay đi. Ý cậu là bơi đi.
“Dưới đáy biển.” Huy nuốt nước bọt.
“Dậy rồi đấy à?” Một người đàn ông bước vào. Hàm râu cắt tỉa gọn gàng của ông có màu nâu giống màu tóc. Khuôn hàm ông vuông vức và trông có vẻ bặm trợn. Từ eo trở lên, ông trông giống con người với làn da rám nắng của người dân vùng biển. Tóc ông là một mớ hỗn độn nâu đen quắn theo kiểu afro. Từ eo xuống là một cặp chân trước của ngựa màu trắng. Phía sau ông còn có thêm một cái đuôi cá màu trắng.
“Ông là cái quái gì thế?” Cả hai đứa thốt lên.
“Ichthyocentaur.” Ông khẽ đáp. Lúc này hai đứa mới để ý thấy cái khay thức ăn trên tay ông. “Ăn bánh quy đi.”
Vừa nhìn thấy chỗ bánh, bụng họ liền kêu lên và họ bốc ăn từng cái một.
“Cảm giác… quen quen.”
“Vẫn ngon mà đúng không?”
Huy bị nghẹn, Quân phun sặc sụa vụn bánh ra ngoài. Người đứng đó là mẹ của William, họ còn chưa hỏi tên bà. Bà vẫn giống như họ nhớ. Làn da trắng, mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh. Nụ cười dịu dàng của bà thực sự họ thấy rất quen, nhưng Will không thừa hưởng nụ cười đó của bà.
“Thetis.” Gã người – ngựa – cá cúi đầu trước người phụ nữ.
“Thetis?” Hai đứa vẫn chưa hết ngạc nhiên.
“Ta là Thetis, Nereid F1 cuối cùng.” Mẹ của Will nói.
“Liam có biết không?” Huy hỏi.
“Vừa mới biết rồi.” bà đáp.
“Anh ấy phản ứng thế nào?” Quân hỏi.
“Vẫn chưa chấp nhận được.” Gã người – ngựa – cá nói. “Mà các cậu không có vẻ bất ngờ quá nhỉ.”
“Bà ta chụp ảnh với Abraham Lincoln.” Hai đứa chỉ vào người phụ nữ.
“Các cậu tinh ý đấy.”
“Em gái tôi từng chiến đấu trong nội chiến Mỹ dưới vai trò quân y.”
“Vậy thì không kéo dài vụ này nữa, đi thôi.” Thetis ngoắc tay.
Họ đi về phía một rặng san hô tuyệt đẹp. Will đang ngồi chơi với một con cá đuối. Nhìn thấy ba người bước tới. Cậu có vẻ hớn hở vì gặp lại Quân và Huy hơn gặp lại mẹ.
“Các cậu không sao chứ?”
“Khỏe như trâu rồi.” Quân nói. “Mẹ anh…”
“Tôi biết rồi.”
“Cảm giác thế nào?”
“Hơi… khó chấp nhận.” Liam nói thẳng. “Tự nhiên phát hiện ra mẹ mình là một nữ thần biển mấy nghìn năm tuổi, rồi mình có quan hệ anh em với một vị anh hùng trong thần thoại Hy Lạp và suýt bị ông ngoại mình giết hai lần trong một ngày.”
“Ông ngoại?”
“Thần biển Nereus,” Thetis nói. “ông ấy còn có tên khác là Phorcys, Proteus, hay còn có danh hiệu là Ông Già của Biển cả. Ông ấy là cha của năm mươi Nereid, là cha ta.”
“Wow, dị thật.” Hai đứa huýt sáo.
“Cũng bình thường nếu so với cuộc đời hai đứa.” Ông lão ngồi cạnh Liam nói. Ông vẫn ôm khẩu súng trường trong tay.
“Bác?” Hai chàng trai người Việt thốt lên.
“Khoan, không phải.” Huy nói.
“Ừ. Tuy có nét giống, nhưng không phải.”
“Các cháu đang nhầm ông với Bác đấy à?”
“Ông là ai vậy?”
“Ừm, xưng hô sao đây nhỉ…” Ông gãi râu. “Ông cũng là một lãnh tụ của dân tộc. Nói chung là, ông có công dựng nước, các cháu có trách nhiệm giữ lấy nước.”
“Ông là Hùng Vương?”
“Ông là Thục Phán. An Dương Vương.” Ông cười.
“An… Dương… Vương!?” Hai đứa thốt lên kinh hãi hơn nữa.
“Bình tĩnh đi.” Ông khẽ trấn an chúng.
“Thục Phán.”
Một gã người – ngựa – cá bơi tới. Gã này trông gần giống gã kia. Nhưng tóc gã gọn gàng hơn. Họ có vẻ là anh em.
“Bythos!” Gã afro bơi tới gần.
“Nereus và đám Nereid của lão đã rút rồi.” Bythos nói. “Nhưng có nhiều vấn đề đây. Tôi đã điều tra về một vài kế hoạch động trời ở đất tổ.”
“Có kẻ muốn dùng sức mạnh của công chúa Dinazade để giải phóng Tứ Kỵ sĩ Khải huyền?” Aphros, gã người – ngựa – cá có mái tóc afro thốt lên.
“Lũ chó đó…” Huy siết chặt bàn tay.
“Đi thôi.” Quân nói. “Đi giết chúng.”
“Chờ đã.” Thetis nói. “Kế hoạch của cậu là gì?”
“Băm vằm chúng. Lột da chúng, ăn thịt chúng.”
“Vậy thì đứng lại đó.” An Dương Vương bắn một viên đạn xuống mặt đất dưới chân Quân.
“Các cậu định cứ đâm đầu mà đi như thế à?” Thetis hỏi.
“Cô có cách giúp bọn tôi à?” Huy hỏi
“Không.” An Dương Vương nói. “Nhưng ông không cứu các cháu để các cháu đi chết.”
“Bọn con buộc phải đi.” Huy gầm lên.
Hai đứa nó, dù ở dưới đáy biển nhưng vẫn toát ra khí thế bá vương không lẫn đi đâu được.
“Được rồi, đi đi.” An Dương Vương phẩy tay.
“Chờ tôi với.” Liam chạy theo.
“Con thì không đi đâu cả, William.”
“Nhưng mẹ, con phải…”
“Việc của họ không ảnh hưởng đến con. Ta không nuôi dạy con suốt hai mươi năm qua để con dấn thân vào những cuộc chiến ấy. Con chỉ cần, sống một cuộc sống bình thường thôi.”
“Mẹ,” Liam không muốn nói, nhưng miệng cậu lại nhanh hơn não cậu. “ngày xưa mẹ cũng nói với anh Achilles như vậy ạ?”
“Con…” Thetis định nói nhưng không thể.
“Đủ rồi đấy, Thetis.” An Dương Vương cũng đứng dậy. “Cô không thể cản được các con cô. Ngày xưa cũng vậy. Bây giờ cũng vậy.”
Ba chàng trai leo lên con Hippocampus và bơi về phía tây.
“Chúng ta đều có những vấn đề với con cái nhỉ.” Thetis ngồi xuống cạnh Thục Phán.
“Còn hai người thì sao, Bythos, Aphros? Hai người có định đi cứu đất tổ không?”
“Nhiệm vụ của chúng tôi là dạy học, không phải chiến đấu.” Aphros nhún vai.
“Từ ngày Ragnarok, bọn tôi chỉ quan tâm đến việc dạy học thôi. Kỹ năng chiến đấu trên biển, kỹ năng hàng hải…”
“Ta ước gì con ta cũng có những mục đích đơn giản và tránh xa rắc rối như hai người, nhưng không!” Theris bực tức ngồi xuống, một con cá đuối bơi tới làm ghế ngồi cho cô. “Nó luôn đến gần biển, nơi mà ta cố mọi cách bắt nó tránh xa.”
“Cậu ta có thể trở nên vĩ đại.” Thục Phán nói. “Cô nên tự hào mới phải.”
“Ông đã bao giờ nhìn thấy con mình chết trước mặt mình mà không thể là gì chưa? Ông làm sao hiểu được cảm giác của tôi?”
“Ta hiểu.”
“Ông đã mất con bao giờ chưa mà ông biết?” Thetis khóc.
An Dương Vương khẽ cười. Thetis nhận ra ngay, một nụ cười giả tạo. Rồi nàng Nereid nhớ ra, người đàn ông này đã tự tay giết chết con gái mình.
“Chào.”
“Danh, Yến.” Quang Vũ cố trở mình.
“Lâu rồi không gặp, anh Quang Vũ.” Yến ngồi xuống và lấy con dao gọt trái cây cho anh.
“Nghe tin cậu bị thương bọn tôi chạy tới liền đấy.” Danh nói. “Hồng Minh và những người khác sao rồi?”
“Ở phòng bên cạnh.”
“Ai cũng bị thương. Nhẹ nhất là Hải Ý và anh em họ Quách thì không có ở đó.”
“Mà có kẻ có thể dần anh ra nông nỗi này à?” Yến hỏi.
“Ừ.” Quang Vũ cay đắng nói. “Bọn đó, mạnh lắm.”
“Thôi ráng lên.” Danh vỗ vai Quang Vũ.
“Đau!”
“Xin lỗi!”
“Thế Bão Tố thế nào?”
“Bọn tôi tới đây có chút việc.” Danh mà nói đám nhóc kia đã trốn việc đi biển chơi thì kiểu gì cũng bị kỷ luật cho xem.
“Vậy anh Danh với Yến đi thăm Quang Vũ rồi à?” My hỏi khi cùng những người còn lại đi xe khách lên Lai Châu.
“Nhưng chúng ta tới Lai Châu làm gì vậy?” An hỏi.
“Chuyện có một đội quân yêu quái đang bao vây lấy Hà Nội và sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.” Thuận nói. “Thy vừa gửi tao bản đồ những khu vực tập trung quân đội của kẻ thù. Chúng ta sẽ diệt những trại tập trung ở Tây Bắc trước. Điều này sẽ khiến địch tưởng rằng chúng đang bị phục kích sau lưng và sẽ cảm thấy bất an, chúng ta sẽ có thêm thời gian để chờ nhóm kia.”
“Đúng là chiến lược gia.” Vương xoa đầu Thuận.
“Nhưng còn những kẻ đang ở gần Hà Nội rồi thì sao?” Chi hỏi.
“Chị đã liên hệ với trụ sở DST, họ sẽ dùng toàn lực để phòng vệ thủ đô.” My nói.
“Còn chúng ta, tám người, phải tiêu diệt thật nhiều doanh trại địch trong vòng năm ngày.”
Chiếc xe khách thả tám người họ xuống bên vách núi. Hai chiếc xe máy chạy ngang qua họ và hú lên.
“Họ không…” Phương cố đứng thẳng trong khi vẫn còn chưa đủ tỉnh táo. “đội mũ…”
“Trên này thì lấy đâu ra công an mà cần đội mũ bảo hiểm.” Linh nói. “Hơn nữa mấy đứa nhóc tầm tuổi đó thích chơi trội mà.”
“Nhưng lại rất gần doanh trại của một đám…” My cố đọc cái dòng chữ nguệch ngoạc của Thy. Nhưng rồi cô nhớ cách Thy gọi chúng bằng tiếng Việt. “người rắn.”
“Là Dracaena.” Thuận và Chi nói.
“Ừ, tiếng Việt là người rắn.” My cố cãi.
“Khác.” Hai đứa cãi lại đội trưởng.
“Khác… gì?” Phương vẫn cảm thấy chóng mặt.
“Người rắn có rất nhiều loại.” Chi nói. “Có một số người rắn rất thiêng liêng. Thần Nông trong truyền thuyết là nửa người nửa rắn. Hoặc rết.”
“Ở Ai Cập, rắn là một biểu tượng cho vương quyền.” Vương nói.
“Vị vua trong đầu tiên của Athens trong thần thoại được cho là một người rắn.” An nói.
“Ở Bắc Âu thì rắn là biểu tượng của Loki, tượng trưng cho sự lươn lẹo và độc ác.” Linh nói thêm.
“Khoan, từ khi nào mấy đứa đều trở thành Uyên vậy?” My nhìn lũ trẻ.
“Trong giờ học Các biểu tượng thần thánh của Kim thì chỉ có mình chị là không tỉnh thôi.”
“Rắn sống trên cạn.” My cãi cố. “Còn chị là hải tặc mà.”
“Con rắn lớn nhất từng được biết đến là Jormungand, nó dài bằng đường xích đạo của Trái Đất. Và nó sống dưới nước.” Nhi cười.
“Chúng ta có thể ngưng nói về mấy con rắn không mọi người?” An rút thanh Totsuka ra.
Mọi người lúc này mới nhìn quanh. Họ đã bị bao vây bởi một đội quân những người phụ nữ. Một người bước đến gần họ, My nhận ra những người này không phải người.
“Gư…” Phương cố kiềm cơn buồn nôn (chắc là do say xe). Cô ta có mái tóc đen xù, đôi mắt vàng và đồng tử nhọn như mắt mèo, răng nanh dài và nước da trắng bệch như manocanh. Hai bên gò mái còn có những chiếc vảy trông như người bị bệnh vảy nến. Từ eo trở xuống không phải đôi chân mà là hai chiếc đuôi rắn dài đang trườn về phía họ. Cơ thể ả ta tỏa ra cái mùi như một con rắn vậy. Ả ta mặc một bộ áo giáp kiểu Hy Lạp và cầm theo một mũi giáo của lính hoplite.
“Các ngươi làm việc cho ai?” Ả ta hỏi.
“Chị ấy.” Tất cả chỉ vào My.
“Mục đích của các ngươi là gì?” Ả hỏi tiếp.
“Bảo vệ đất tổ!” My hét lớn và bắn xuyên qua sọ ả người rắn.
“Giết chúng!” My rút cây đao ra.
Những ả người rắn (My khăng khăng gọi thế) có cung tên liền nhả dây cung. Nhi và Linh đánh bay hết các mũi tên bảo vệ cho Phương.
“Này, tỉnh táo lên!” Linh lắc lấy lắc để vai Phương.
“Tao…”
“Em có tin chị nói chuyện em và Huy ôm nhau trong hầm ngục cho mọi người nghe không?” Nhi cằn nhằn.
“Cái gì!?” Phương hét toáng lên.
“Kim kể hết cho bọn tao rồi.” Linh bắn hạ một ả người rắn.
“Con nhãi này…” Phương đạp mạnh chân. Những cây cọc gỗ mọc lên khắp nơi, xiên qua lũ người rắn (cô chẳng quân tâm chúng là loại người rắn gì).
“Wow, bình tĩnh nào cô bé.” Vương huýt sáo. Thứ này khiến cậu liên tưởng đến đám ma cà rồng mà họ đối đầu hồi tháng Hai.
“Doanh trại địch ở đâu?” Phương hỏi.
“Ừm…” Chi ngửi trong không khí rồi chỉ về phía ngọn đồi. “hướng kia.”
“Đi.” Phương tuốt kiếm nhảy phốc lên.
“Hăng hái thật đấy.” My chỉnh lại chiếc áo khoác và tiến theo ngay sau.
Doanh trại địch đang bị tấn công. Lũ Dracaena đang chật vật chiến đấu với một đội quân lạ hoắc nên chẳng để ý gì tới tám người ung dung bước vào doanh trại của chúng từ cửa chính.
“Bạn hay thù?” Một người chĩa nỏ về phía họ. Anh ta mặc chiếc áo đen có các viền màu đỏ tươi. Bên hông anh ta còn có một thanh kiếm.
“Câu!” Một người hét lớn. “Họ là đồng minh!”
“Giọng này… quen quá.” Vương ngoáy ngoáy tai.
“Là Do.” My với thính giác siêu việt nhận ra ngay giọng của cái gã suốt ngày mắng cô từ khi mới thành lập Bão Tố.
“Do?” Nhi cau mày. “Nhắc mới nhớ, từ đầu tập chẳng thấy anh ta đâu cả.”
“Ảnh xin nghỉ phép nửa năm.” My nói khi lao vào trận chiến chém giết lũ người rắn.
Sau khi kết thúc, nhóm người kia bắt đầu thu nhặt vũ khí của kẻ địch và đưa những người bị thương đi chữa trị.
“Cảm ơn đã giúp đỡ.” Vương nói với Do.
“Cái này tôi nói mới đúng.” Do gãi tai. “Mà các cô cậu làm gì ở đây?”
My kể về việc có một lũ quái vật đang chuẩn bị lực lượng để tấn công vào Hà Nội.
“Thảo nào,” Do gật gù.
“Có chuyện gì à?”
“Dạo gần đây, có rất nhiều quái vật xuất hiện ở miền núi phía bắc. Chúng chặn đường cướp bóc người dân tộc chúng tôi rất nhiều.”
“Người dân tộc bọn tôi?” An lặp lại.
“Anh là người dân tộc!?” Phương thốt lên.
“Chứ mày nghĩ vì sao anh ăn mặc thế này?” Do quay lại.
Anh chàng quản lý mặt cau mày có thường ý kiến ý cò về thái độ làm việc của My nhiều chẳng kém gì Bảo bây giờ đang mặc bộ quần áo người dân tộc màu đen với cổ áo, cổ tay và cổ chân có hoa văn màu vàng đất. Trên lưng anh có đeo một thanh gươm thẳng.
“Anh là người Tày?” Linh tròn mắt.
“Là người Thái!”
“Tên anh ta là Sùng A Do.” Vương nói. “Người dân tộc Thái.”
“Sawadika.” Chi chắp tay chào.
“Cô xem tôi là cái gì hả!?” Do hét to.
“Không đúng à?” Chi tròn mắt.
“Ừm, đó là của người Thái Lan.” Thuận cố nhịn cười. “Còn anh ta là người dân tộc Thái ở Việt Nam.”
“Giống như ở Trung Quốc bọn tớ có người Duy Ngô Nhĩ và người Mãn ấy hả?”
“Ừ.” Cả nhóm đồng thanh.
Tám người vào nhà Do. Một ngôi nhà được xây dựng theo kiểu hiện đại với tường gạch và xi măng cốt thép.
“Kiến trúc dân tộc miền núi đây sao?” Chi kinh ngạc.
“Không.” Thuận cố nhịn cười khi thấy ánh mắt Do nhìn Chi. “Đây là kiến trúc bình thường ở thành phố thôi. Còn nhà sàn chắc phải lên cao hơn chút nữa.”
Do bưng mâm cơm ra. Bữa ăn có đủ món mặn, món chay và món canh. Món mặn có những con cá lớn và nguyên một con lợn nướng chín. Nhưng cả bọn chỉ nhận ra mỗi món canh rau muống luộc.
“Đây…” Phương chỉ vào những con cá. “đây là pa pính tộp hả!?”
“Em cũng biết à?” Do hỏi trong lúc xới cơm.
“Đây là đặc sản Lai Châu đấy.” Mắt Phương còn sáng hơn cả My và Linh. “Đây là…”
“Cá chép tươi đấy.” Do nói.
“Còn, món thịt này?” Nhi chỉ vào nguyên con lợn nằm trên mâm. “Lợn quay nguyên con à?”
“Là lợn cắp nách.” Cô gái ngồi cạnh Do cười. “Lợn nhỏ nhưng nuôi bằng rau rừng nên thịt rất chắc.”
“Mà chị là ai vậy?” My hỏi.
“Chị là Thùy.” Chị gái đáp.
“Vợ tôi.” Do đáp.
“VỢ!?” Đám trẻ há hốc mồm.
“Chị ơi,” Chi lê tới cạnh cô gái. “chị bị ép làm vợ anh ấy à?”
“Không.” Cô gái tròn mắt nhìn Chi. “Sao em hỏi thế?”
“Chị này,” Chi nắm tay cô. “tục lệ bắt cóc vợ em nghĩ thời đại này đã không còn rồi,”
“Cô im lặng hộ tôi!” Do nhét miếng thịt lợn vào miệng Chi.
“Ngon!” Chi tươi hẳn lên.
Và đám trẻ đánh chén ngon lành.
“Khoan đã,” Do nói khi đang rửa bát. “sao các người lại ăn cơm nhà tôi?”
“Chứ bọn tôi sẽ đi đâu đây?” My hỏi khi đang bế con của Do.
“Sao không đi triệt phá doanh trại gì đó đi.” Do cằn nhằn tiếp.
“Đi làm phải có lúc nghỉ chứ.” My thở dài.
“Bọn em không phải cái máy giống anh.” Nhi nhún vai.
“Do!” Một người cầm nỏ chạy xộc vào, Do lập tức bỏ cái bát đang rửa xuống và với lấy cây nỏ bên tường. “Nhân mã vào thị trấn. Đang loạn lắm.” Rồi anh ta chạy đi.
“Giúp tôi một tay nào.” Do nói với nhóm Bão Tố.
“Nhi, ở lại bảo vệ họ.” My đưa đứa bé cho Nhi.
“Rõ thưa sếp.” Nhi đón lấy đứa bé.
Ngoài thị trấn, những người dân tộc Thái đang chật vật với một đám nhân mã cao lớn hú hét như lũ vượn.
Một tên lao tới ôm lấy Phương vác lên vai với tốc độ đáng kinh ngạc.
“Em sẽ làm vợ anh.” Hắn cười hô hố. “Cho hôn cái nào.”
Tên nhân mã hôn chân Phương và cả cái đầu hắn nát bấy.
Phương đá vào chân một tên đang lao tới khiến hắn ngã xõng xoài. My dùng đao chặn một đòn tấn công bằng cây chùy và bắn vào ngực hắn. Vương vung mạnh rìu xuống đất khiến một loạt nhân mã đang xông tới mất thăng bằng và trở thành bia tập bắn cho Linh. Một tên lao tới bế một cô bé lên, An nhảy xổ tới chém chéo lưng hắn.
“Đánh lén là hèn.” Hắn mắng.
“Không hèn bằng bắt nạt phụ nữ.” An chém thêm lần nữa khiến hắn im bặt.
Một tên tung vó đá ngã An. Cậu va vào bức tường khiến nó đổ ầm. Gã nhân mã quắp nhanh lấy cô bé kia. Cô bé rút trong tay áo ra một con dao găm vào đâm xuyên qua cổ tên nhân mã.
“Em…” An như không tin vào mắt mình.
“Lạ lắm hả?” Cô bé quát An. “Con gái miền núi chúng tôi không bánh bèo như người thành phố các anh đâu.”
“Không đâu.” An đứng dậy. “Con gái thành phố cũng khủng lắm.”
Cô bé cúi người né một cú vung dùi cui của tên nhân mã và An đâm vào ngực hắn. Cô bé nhảy lên lưng hắn và cứa vào cổ tên nhân mã xấu số. An vung kiếm chặn đòn của một tên thứ hai, cô bé kia ném con dao vào lưng hắn và cậu kết liễu hắn ngay sau đó.
“Còn nhỏ mà cũng lanh quá nhỉ?” An nói khi cả hai bị bao vậy bởi sáu tên nhân mã. Cô bé kia rút thêm một con dao nữa ra.
“Tôi mười sáu rồi.”
“Mười sáu… Vậy là bằng tuổi rồi.”
“Thế mày rảnh rang tán gẫu à?” Cô bé ngay lập tức thay đổi xưng hô.
Một tên nhân mã xông tới An, cậu né đòn của hắn và đạp vào sau gót chân trước khiến hắn ngã nhào. Một tên khác ném ngọn giáo vào cậu, An túm lấy nó khi nó đang bay giữa không trung và vung ngược quật vào mũi của tên đứng sau.
Cô bé kia cũng không phải dạng vừa. Cô nhảy thoăn thoắt qua người một tên và chém lia lịa khiến hai tên bỏ mạng. Rồi cô ném con dao của mình vào tên đang không có vũ khí. An cúi người thấp chặt đứt chân của cả bốn tên còn sống và đứng thẳng dậy chặt cùng một lúc ba cái đầu. Đến tên thứ tư thì dừng vì suýt nữa cắt luôn đầu của cô bé người Thái. Cô bé dùng tay không, bẻ ngoặt cổ tên nhân mã cuối cùng.
Chi tập hợp tất cả phụ nữ và trẻ em lại một chỗ.
“Mọi người hãy yên tâm,” Chi trấn an họ. “rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Một đám nhân mã biến thái hú hét lao về phía những người phụ nữ.
“Thuận!” Chi hét lớn nhưng không có tiếng đáp.
Đám nhân mã tiến gần hơn nữa.
“Bắn!”
Sau hiệu lệnh của Thuận, những mũi tên bắn ra giết sạch đàn nhân mã hoang dã.
Những tên cuối cùng quay đuôi bỏ chạy.
“Ổn rồi.” Do nhìn theo bóng chúng. “Chúng sẽ không dám quay lại trong một thời gian dài đâu.”
“Hay thật.” Một người khoác vai Thuận. “Sao em biết bọn quái vật sẽ lao tới?”
“Nhân mã thường bị thu hút bởi những cô gái trẻ đẹp. Chúng sẽ mê mẩn họ và chẳng để tâm gì đến những thứ xung quanh.” Thuận giải thích. “Em cũng cảm ơn mọi người đã hợp tác.”
Cậu cúi đầu với những người Thái.
Đến tối thì họ được mời ăn tiệc của cả thị trấn. Vừa để an ủi những người đã hy sinh, cũng để ăn mừng chiến thắng. An thậm chí còn quen được bạn mới.
“Tiếp theo mình đi đâu?” Thuận hỏi khi My còn đang mải ăn.
My nuốt miếng thịt và mở bản đồ.
“Vùng Tây Bắc còn tới tám doanh trại nữa. Vùng Đông Bắc thì bạt ngàn.”
“Tiếp theo là Điện Biên.” Thuận quyết định.
“Nếu chúng ta tập trung vùng Tây Bắc sẽ tạo khoảng trống ở Đông Bắc đấy.”
“Thy không đưa rõ số lượng quân của địch. Nhưng nếu tớ đoán không sai, thì địch ở vùng Đông Bắc sẽ đông hơn ở Tây Bắc.”
“Tây Bắc núi non hiểm trở, hơn nữa còn hoang vu. Địa hình dễ thủ khó công, là địa điểm đóng quân hợp lý mà.” Chi nói.
“Trên lý thuyết thì là thế,” Thuận nói. “Nhưng để di chuyển quân lính số lượng lớn, thì phải đi theo đường Quốc Lộ lớn.” Thuận lấy bản đồ giao thông khu vực miền bắc ra. “Với hệ thống giao thông của nước ta, địch nếu tấn công số lượng lớn trong thời gian ngắn thì sẽ chọn những nơi như Hà Giang hay Cao Bằng. Đường từ đó dễ đi hơn.”
“Quan trọng hơn là,” Linh túm vai hai đứa. “tối nay quẩy hết mình đi!”
Ngày hôm sau, sau khi đảm bảo rằng lũ nhân mã đã đi xa khỏi làng, Do tiễn Bão Tố đến tận bến xe khách tỉnh Lai Châu.
“Cần gì tiễn xa vậy.” Vương thở dài.
“Người trong thị trấn nói rằng họ phải tiếp đãi ân nhân một cách thật chu đáo.”
“Còn em thì sao cô bé?” Nhi hỏi cô bé đang đứng sau Do một đoạn.
Cô bé tên là Hoàng Thị Nga, là người dân tộc Thái. Cô bé có mái tóc đen cháy nắng và làn da trắng nõn cùng thân hình của một cô bé mười sáu tuổi đang lớn. Cô bé mặc bộ trang phục truyền thống với áo màu trắng, váy dài màu đen và đeo đai lưng vải. khoác qua vai là một tấm vải màu đen dài quá tay mà bên trong còn giấu ít nhất là hai con dao găm. Trên đầu cô bé còn đội một chiếc khăn piê và đeo hoa tai vàng.
“Em…” Nga chăm chú nhìn đôi giày.
“Thế bọn tao đi nhé.” An vẫy tay với Nga khi bước lên xe. “Lần sau có chuyện gì thì cứ bảo anh Do gọi, Bão Tố sẽ có mặt ngay lập tức.”
Chiếc xe khách hướng Điện Biên mà lăn bánh. Do và Nga đứng nhìn theo chiếc xe khuất sau những dãy nhà của thành phố Lai Châu.
“Anh Do này,” Nga kéo áo Do.
“Hả?”
“Anh có tin vào tình yêu sét đánh không?”
Quân và Huy bật dậy gần như cùng một lúc.
“Đây là đâu vậy?” Quân hỏi Huy.
“Không biết, nhưng…”
Huy nhìn ra ngoài, một con cá đuối bay ngang qua cửa sổ, một con cá mập nhìn Huy rồi bay đi. Ý cậu là bơi đi.
“Dưới đáy biển.” Huy nuốt nước bọt.
“Dậy rồi đấy à?” Một người đàn ông bước vào. Hàm râu cắt tỉa gọn gàng của ông có màu nâu giống màu tóc. Khuôn hàm ông vuông vức và trông có vẻ bặm trợn. Từ eo trở lên, ông trông giống con người với làn da rám nắng của người dân vùng biển. Tóc ông là một mớ hỗn độn nâu đen quắn theo kiểu afro. Từ eo xuống là một cặp chân trước của ngựa màu trắng. Phía sau ông còn có thêm một cái đuôi cá màu trắng.
“Ông là cái quái gì thế?” Cả hai đứa thốt lên.
“Ichthyocentaur.” Ông khẽ đáp. Lúc này hai đứa mới để ý thấy cái khay thức ăn trên tay ông. “Ăn bánh quy đi.”
Vừa nhìn thấy chỗ bánh, bụng họ liền kêu lên và họ bốc ăn từng cái một.
“Cảm giác… quen quen.”
“Vẫn ngon mà đúng không?”
Huy bị nghẹn, Quân phun sặc sụa vụn bánh ra ngoài. Người đứng đó là mẹ của William, họ còn chưa hỏi tên bà. Bà vẫn giống như họ nhớ. Làn da trắng, mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh. Nụ cười dịu dàng của bà thực sự họ thấy rất quen, nhưng Will không thừa hưởng nụ cười đó của bà.
“Thetis.” Gã người – ngựa – cá cúi đầu trước người phụ nữ.
“Thetis?” Hai đứa vẫn chưa hết ngạc nhiên.
“Ta là Thetis, Nereid F1 cuối cùng.” Mẹ của Will nói.
“Liam có biết không?” Huy hỏi.
“Vừa mới biết rồi.” bà đáp.
“Anh ấy phản ứng thế nào?” Quân hỏi.
“Vẫn chưa chấp nhận được.” Gã người – ngựa – cá nói. “Mà các cậu không có vẻ bất ngờ quá nhỉ.”
“Bà ta chụp ảnh với Abraham Lincoln.” Hai đứa chỉ vào người phụ nữ.
“Các cậu tinh ý đấy.”
“Em gái tôi từng chiến đấu trong nội chiến Mỹ dưới vai trò quân y.”
“Vậy thì không kéo dài vụ này nữa, đi thôi.” Thetis ngoắc tay.
Họ đi về phía một rặng san hô tuyệt đẹp. Will đang ngồi chơi với một con cá đuối. Nhìn thấy ba người bước tới. Cậu có vẻ hớn hở vì gặp lại Quân và Huy hơn gặp lại mẹ.
“Các cậu không sao chứ?”
“Khỏe như trâu rồi.” Quân nói. “Mẹ anh…”
“Tôi biết rồi.”
“Cảm giác thế nào?”
“Hơi… khó chấp nhận.” Liam nói thẳng. “Tự nhiên phát hiện ra mẹ mình là một nữ thần biển mấy nghìn năm tuổi, rồi mình có quan hệ anh em với một vị anh hùng trong thần thoại Hy Lạp và suýt bị ông ngoại mình giết hai lần trong một ngày.”
“Ông ngoại?”
“Thần biển Nereus,” Thetis nói. “ông ấy còn có tên khác là Phorcys, Proteus, hay còn có danh hiệu là Ông Già của Biển cả. Ông ấy là cha của năm mươi Nereid, là cha ta.”
“Wow, dị thật.” Hai đứa huýt sáo.
“Cũng bình thường nếu so với cuộc đời hai đứa.” Ông lão ngồi cạnh Liam nói. Ông vẫn ôm khẩu súng trường trong tay.
“Bác?” Hai chàng trai người Việt thốt lên.
“Khoan, không phải.” Huy nói.
“Ừ. Tuy có nét giống, nhưng không phải.”
“Các cháu đang nhầm ông với Bác đấy à?”
“Ông là ai vậy?”
“Ừm, xưng hô sao đây nhỉ…” Ông gãi râu. “Ông cũng là một lãnh tụ của dân tộc. Nói chung là, ông có công dựng nước, các cháu có trách nhiệm giữ lấy nước.”
“Ông là Hùng Vương?”
“Ông là Thục Phán. An Dương Vương.” Ông cười.
“An… Dương… Vương!?” Hai đứa thốt lên kinh hãi hơn nữa.
“Bình tĩnh đi.” Ông khẽ trấn an chúng.
“Thục Phán.”
Một gã người – ngựa – cá bơi tới. Gã này trông gần giống gã kia. Nhưng tóc gã gọn gàng hơn. Họ có vẻ là anh em.
“Bythos!” Gã afro bơi tới gần.
“Nereus và đám Nereid của lão đã rút rồi.” Bythos nói. “Nhưng có nhiều vấn đề đây. Tôi đã điều tra về một vài kế hoạch động trời ở đất tổ.”
“Có kẻ muốn dùng sức mạnh của công chúa Dinazade để giải phóng Tứ Kỵ sĩ Khải huyền?” Aphros, gã người – ngựa – cá có mái tóc afro thốt lên.
“Lũ chó đó…” Huy siết chặt bàn tay.
“Đi thôi.” Quân nói. “Đi giết chúng.”
“Chờ đã.” Thetis nói. “Kế hoạch của cậu là gì?”
“Băm vằm chúng. Lột da chúng, ăn thịt chúng.”
“Vậy thì đứng lại đó.” An Dương Vương bắn một viên đạn xuống mặt đất dưới chân Quân.
“Các cậu định cứ đâm đầu mà đi như thế à?” Thetis hỏi.
“Cô có cách giúp bọn tôi à?” Huy hỏi
“Không.” An Dương Vương nói. “Nhưng ông không cứu các cháu để các cháu đi chết.”
“Bọn con buộc phải đi.” Huy gầm lên.
Hai đứa nó, dù ở dưới đáy biển nhưng vẫn toát ra khí thế bá vương không lẫn đi đâu được.
“Được rồi, đi đi.” An Dương Vương phẩy tay.
“Chờ tôi với.” Liam chạy theo.
“Con thì không đi đâu cả, William.”
“Nhưng mẹ, con phải…”
“Việc của họ không ảnh hưởng đến con. Ta không nuôi dạy con suốt hai mươi năm qua để con dấn thân vào những cuộc chiến ấy. Con chỉ cần, sống một cuộc sống bình thường thôi.”
“Mẹ,” Liam không muốn nói, nhưng miệng cậu lại nhanh hơn não cậu. “ngày xưa mẹ cũng nói với anh Achilles như vậy ạ?”
“Con…” Thetis định nói nhưng không thể.
“Đủ rồi đấy, Thetis.” An Dương Vương cũng đứng dậy. “Cô không thể cản được các con cô. Ngày xưa cũng vậy. Bây giờ cũng vậy.”
Ba chàng trai leo lên con Hippocampus và bơi về phía tây.
“Chúng ta đều có những vấn đề với con cái nhỉ.” Thetis ngồi xuống cạnh Thục Phán.
“Còn hai người thì sao, Bythos, Aphros? Hai người có định đi cứu đất tổ không?”
“Nhiệm vụ của chúng tôi là dạy học, không phải chiến đấu.” Aphros nhún vai.
“Từ ngày Ragnarok, bọn tôi chỉ quan tâm đến việc dạy học thôi. Kỹ năng chiến đấu trên biển, kỹ năng hàng hải…”
“Ta ước gì con ta cũng có những mục đích đơn giản và tránh xa rắc rối như hai người, nhưng không!” Theris bực tức ngồi xuống, một con cá đuối bơi tới làm ghế ngồi cho cô. “Nó luôn đến gần biển, nơi mà ta cố mọi cách bắt nó tránh xa.”
“Cậu ta có thể trở nên vĩ đại.” Thục Phán nói. “Cô nên tự hào mới phải.”
“Ông đã bao giờ nhìn thấy con mình chết trước mặt mình mà không thể là gì chưa? Ông làm sao hiểu được cảm giác của tôi?”
“Ta hiểu.”
“Ông đã mất con bao giờ chưa mà ông biết?” Thetis khóc.
An Dương Vương khẽ cười. Thetis nhận ra ngay, một nụ cười giả tạo. Rồi nàng Nereid nhớ ra, người đàn ông này đã tự tay giết chết con gái mình.