[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,904
- Điểm cảm xúc
- 5,644
- Điểm
- 113
Chương 100: Nam nhân có thể nói không được?
Editor: trucxinh0505
Đi xuống cầu thang, Nguyễn Tiểu Noãn yên lặng mở hồng bao ra nhìn, bên trong là hai trăm khối, lúc này hít vào một hơi, đem hồng bao đưa cho Trần Nặc, "Hai trăm khối đó? Nhiều lắm, hay là cho cậu đi."
"Mới nói để cho cậu cầm rồi mà." Trần Nặc buồn cười nói.
"A."Nguyễn Tiểu Noãn do dự một hồi, đem hồng bao bỏ vào trong túi, tròng mắt nâng lên, tâm lý rất vui vẻ nghĩ, ba ba Trần Nặc sẽ không phải xem mình là con dâu tương lai chứ?
Hì hì hì, suy nghĩ một chút tâm liền mở ra ghê gớm!
Tiếp theo cô lại ngẩng đầu nhìn Trần Nặc.
Hôm nay Trần Nặc mặc áo khoác màu đen mang mũ Ngưu Giác, quần bò màu xanh đậm cùng giày Martin dây buộc cao màu đen, càng nổi bật dáng người ngọc thụ lâm phong của anh.
Nguyễn Tiểu Noãn kích động nói: "Đúng rồi bạn trai tương lai, hôm nay cậu rất đẹp trai nha!"
Trần Nặc cố ý hỏi: "Trước đây không đẹp trai sao?"
"Đương nhiên cũng đẹp trai!"
Nguyễn Tiểu Noãn vội nói, "Thời điểm lần đầu tiên thấy cậu, tớ vừa thấy đã yêu, thề nhất định phải tìm cho được cậu, sau đó lấy thân báo đáp, để báo đáp ân cứu mạng của cậu!"
Trần Nặc nói: "Nếu dáng dấp tớ không đẹp trai thì sao?"
Nguyễn Tiểu Noãn suy tư một hồi, yếu ớt hít hai mươi chín lần nói: "Vậy thì đại ân đại đức kiếp sau báo đi, không thể nào lấy thân báo đáp được rồi!"
Trần Nặc nín nhịn cười rất là khổ cực.
Hai người đi công viên nước mới xây, vị trí ở vùng ngoại thành thành phố, cách nhà Trần Nặc khá xa, đón xe tốn bốn mươi mấy khối.
Nguyễn Tiểu Noãn nắm góc áo Trần Nặc nói, "Chúng ta ngồi xe buýt đi, tuy phải đi thêm một chuyến xe, nhưng mỗi người bốn khối tiền là đủ rồi."
"Ngồi xe buýt cái gì." Trần Nặc cũng không quan tâm chút tiền ấy" Trong tết nhiều người như vậy, khẳng định xe buýt chen lấn rất nhiều, một hai giờ dồn trong xe, đến công viên nước cậu còn có khí lực chơi sao?"
Nguyễn Tiểu Noãn ngẫm lại cũng đúng, cô cũng không nỡ bảo bối Trần Nặc của mình thời gian chen trên xe buýt dài như vậy! Thế là, hai người liền đón một chiếc xe.
Lái xe dựa theo địa chỉ đơn tuyên truyền lái qua. Ước chừng hơn nửa giờ đến nơi.
Cái công viên nước này mới mở, chiếm diện tích rộng lớn, nhìn qua mười phần khí phái.
Du khách cũng rất nhiều, quần áo xúng xính chen nhau, rộn ràng, cũng đều thừa dịp nghỉ tết âm lịch hiếm có ra chơi.
"Bốn mươi tám khối." Lái xe nhìn km tính giá.
Nguyễn Tiểu Noãn đang móc túi, tay Trần Nặc đã đưa một tờ đỏ qua, lái xe nhận, trả tiền thừa cho cậu.
Hai người sau khi xuống xe, Nguyễn Tiểu Noãn cầm ống tay áo cậu, mắt trừng to, "Nói là hôm nay tớ chi mà."
"Cậu cái gì mà cậu."
Trần Nặc bật cười, "Những tiền kia của cậu, giữ đi."
"Xem thường tớ sao?" Nguyễn Tiểu Noãn vỗ túi, dương dương đắc ý nói, "Ăn tết tớ thu được nhiều tiền lì xì, có hơn một ngàn đó, với lại bởi vì thi cuối kỳ thi tốt, hiện tại mẹ không tịch thu tiền lì xì của tớ, hì hì."
Trần Nặc bật cười. Ánh mắt cô gái nhỏ quét qua, rất mau nhìn đến chỗ bán vé, vội nói: "Tớ đi mua vé vào cửa, lần này không cho cậu giành với tớ đó!"
Trần Nặc cười cười, "Được." Chỗ bán vé dán vé vào cửa là bốn mươi mốt nguyên, mấy ngày nay là khai trương tính nửa giá, cho nên là hai mươi nguyên.
Sau khi Nguyễn Tiểu Noãn thấy, thật đáng tiếc: "Có phiếu Học Sinh còn có thể lại giảm nửa giá, làm sao trên đơn tuyên truyền không nói, sớm biết tớ mang Thẻ Học Sinh tới rồi. . . Cô móc ra một trăm đồng, tràn đầy hào khí đập vào chỗ cửa sổ bán vé.
"Cho hai tấm vé vào cửa." Cầm lấy vé, hai người tiến vào công viên nước. Nguyễn Tiểu Noãn hưng phấn ghê gớm, thấy cái gì cũng muốn chơi, lôi kéo Trần Nặc chạy khắp nơi.
Khí trời lạnh, hạng mục dưới nước chơi không được.
Bất quá còn có không ít những hạng mục khác.
Nguyễn Tiểu Noãn trước chơi Ngựa gỗ nước xoay tròn, tiếp theo lại lôi kéo Trần Nặc đi ngồi thuyền hải tặc.
Sau đó cô thét lên thanh âm rách màng nhĩ: "A a a a a thật là kích thích! ! ! A a a a a a a a cứ việc chơi! ! !"
Xuống biển, cô hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, móng vuốt nhỏ tóm chặt lấy cánh tay Trần Nặc, cả người cơ hồ ở trên người cậu, "Chơi thật vui, chính là chân có chút mềm."
Thế là, cô quyết định ngồi xe cáp treo chơi.
Miễn cho chút nữa chân mềm hơn, những thứ khác cũng chơi không được nữa.
Không bao lâu, đi vào bánh xe Ferris trước mặt, cô gái nhỏ ngừng chân nhìn một hồi, một tay nắm góc áo Trần Nặc, một tay nâng lên chỉ, mềm giọng nói: "Về sau chúng ta tới chơi bánh xe Ferris có được hay không?"
Trần Nặc hỏi: "Lần này không chơi sao?"
Cô khẽ gật đầu một cái: "Cậu không biết truyền thuyết bánh xe Ferris sao?"
Trần Nặc hỏi: "Cái truyền thuyết gì?"
"Trong truyền thuyết, người yêu ngồi chung bánh xe Ferris cuối cùng kết thúc là chia tay. Nhưng nếu như thời điểm làm bánh xe Ferris chuyển tới đỉnh cao nhất, cùng người yêu hôn môi với nhau, liền sẽ vĩnh viễn không chia lìa.
Ánh mắt của cô sáng ngời, khuôn mặt nhỏ giơ lên nhìn cậu.
"Chờ mong thời điểm cậu hôn tớ, chúng ta lại đến ngồi chung bánh xe Ferris đi, có được hay không?"
Nghe được lời này, trong lòng Trần Nặc đột nhiên mềm ghê gớm, không nói gì, đưa tay xoa đầu tóc cô một chút.
Chơi một trận, đi ăn cơm trưa.
Trong công viên nước có nhà ăn, chính là gà rán Fastfood thông thường, nhưng giá cả so bên ngoài hơi mắc chút.
Trần Nặc đi qua, mua hai chén trà sữa, một cái Hamburg cùng một phần thịt gà cuộn, lại thêm hai cái trứng ốp.
Hết thảy ba mươi tám nguyên. Ăn xong, nghỉ ngơi một chút, lại tiếp tục đi chơi. Sau đó không lâu, hai người tới góc sân chơi bắn súng.
Phía trước bày biện bia ngắm, bên cạnh có cái giá gỗ, phía trên bày biện rất nhiều phần thưởng con rối, còn dựng thẳng một cái thẻ bài, trên đó nói rõ cách chơi, viên đạn bắn ra một phát, chỉ cần có thể đánh trúng vòng mười, liền có thể tùy ý chọn một con rối trên giá.
Nhãn tình Nguyễn Tiểu Noãn bất thình lình sáng lên, đưa tay chỉ, "Trần Nặc, tớ muốn cái 473! Giúp tớ thắng có được hay không?"
Trần Nặc theo phương hướng cô chỉ nhìn sang.
Là một con rối thỏ nhỏ màu hồng.
Trần Nặc: ". . . Được rồi, cậu có thể lý giải đối với loại con rối lông xù đáng yêu này các cô gái đều không có sức đề kháng.
Nhưng mà. . Cậu không biết bắn súng đây! Kiếp trước thời điểm duy nhất sờ qua súng, là trong huấn luyện quân sự đại học.
Thấy Trần Nặc không phản ứng, Nguyễn Tiểu Noãn lung lay cánh tay cậu, mặt mũi tràn đầy không hiểu hỏi: "Thế nào? Không được sao?"
Khóe mắt Trần Nặc nhảy lên.
Không được?
Nam nhân có thể nói không được sao?
Không phải bắn sung thôi sao?
Tất cả nam nhân trời sinh đều làm được! Trần Nặc xụ mặt, nói: "Được, tớ giúp cậu lấy được!"
Cậu đi qua, nói với lão bản: "Trước cho mười phát."
Tuy nhắm mắt lại, nhưng đoán chừng mười phát đều có chút đủ ăn.
Những viên đạn này đều không phải là thật, mà là đặc chế, đối với thân thể người không có thương hại. Lão bản gặp được sinh ý, mặt mày lập tức tươi cười cầm mười viên đạn sắp xếp gọn, cùng súng đưa cho Trần Nặc.
Trần Nặc nhớ lại kiếp trước học huấn luyện quân sự đại học một chút mấu chốt bắn súng, chậm rãi cầm sung lên, sau đó hít sâu một hơi, nheo mắt lại, ngắm chuẩn bia chuẩn bị.
Ngắm một hồi, rồi bóp cò.
Ầm!
Một phát này bắn trúng sao?
Đi xuống cầu thang, Nguyễn Tiểu Noãn yên lặng mở hồng bao ra nhìn, bên trong là hai trăm khối, lúc này hít vào một hơi, đem hồng bao đưa cho Trần Nặc, "Hai trăm khối đó? Nhiều lắm, hay là cho cậu đi."
"Mới nói để cho cậu cầm rồi mà." Trần Nặc buồn cười nói.
"A."Nguyễn Tiểu Noãn do dự một hồi, đem hồng bao bỏ vào trong túi, tròng mắt nâng lên, tâm lý rất vui vẻ nghĩ, ba ba Trần Nặc sẽ không phải xem mình là con dâu tương lai chứ?
Hì hì hì, suy nghĩ một chút tâm liền mở ra ghê gớm!
Tiếp theo cô lại ngẩng đầu nhìn Trần Nặc.
Hôm nay Trần Nặc mặc áo khoác màu đen mang mũ Ngưu Giác, quần bò màu xanh đậm cùng giày Martin dây buộc cao màu đen, càng nổi bật dáng người ngọc thụ lâm phong của anh.
Nguyễn Tiểu Noãn kích động nói: "Đúng rồi bạn trai tương lai, hôm nay cậu rất đẹp trai nha!"
Trần Nặc cố ý hỏi: "Trước đây không đẹp trai sao?"
"Đương nhiên cũng đẹp trai!"
Nguyễn Tiểu Noãn vội nói, "Thời điểm lần đầu tiên thấy cậu, tớ vừa thấy đã yêu, thề nhất định phải tìm cho được cậu, sau đó lấy thân báo đáp, để báo đáp ân cứu mạng của cậu!"
Trần Nặc nói: "Nếu dáng dấp tớ không đẹp trai thì sao?"
Nguyễn Tiểu Noãn suy tư một hồi, yếu ớt hít hai mươi chín lần nói: "Vậy thì đại ân đại đức kiếp sau báo đi, không thể nào lấy thân báo đáp được rồi!"
Trần Nặc nín nhịn cười rất là khổ cực.
Hai người đi công viên nước mới xây, vị trí ở vùng ngoại thành thành phố, cách nhà Trần Nặc khá xa, đón xe tốn bốn mươi mấy khối.
Nguyễn Tiểu Noãn nắm góc áo Trần Nặc nói, "Chúng ta ngồi xe buýt đi, tuy phải đi thêm một chuyến xe, nhưng mỗi người bốn khối tiền là đủ rồi."
"Ngồi xe buýt cái gì." Trần Nặc cũng không quan tâm chút tiền ấy" Trong tết nhiều người như vậy, khẳng định xe buýt chen lấn rất nhiều, một hai giờ dồn trong xe, đến công viên nước cậu còn có khí lực chơi sao?"
Nguyễn Tiểu Noãn ngẫm lại cũng đúng, cô cũng không nỡ bảo bối Trần Nặc của mình thời gian chen trên xe buýt dài như vậy! Thế là, hai người liền đón một chiếc xe.
Lái xe dựa theo địa chỉ đơn tuyên truyền lái qua. Ước chừng hơn nửa giờ đến nơi.
Cái công viên nước này mới mở, chiếm diện tích rộng lớn, nhìn qua mười phần khí phái.
Du khách cũng rất nhiều, quần áo xúng xính chen nhau, rộn ràng, cũng đều thừa dịp nghỉ tết âm lịch hiếm có ra chơi.
"Bốn mươi tám khối." Lái xe nhìn km tính giá.
Nguyễn Tiểu Noãn đang móc túi, tay Trần Nặc đã đưa một tờ đỏ qua, lái xe nhận, trả tiền thừa cho cậu.
Hai người sau khi xuống xe, Nguyễn Tiểu Noãn cầm ống tay áo cậu, mắt trừng to, "Nói là hôm nay tớ chi mà."
"Cậu cái gì mà cậu."
Trần Nặc bật cười, "Những tiền kia của cậu, giữ đi."
"Xem thường tớ sao?" Nguyễn Tiểu Noãn vỗ túi, dương dương đắc ý nói, "Ăn tết tớ thu được nhiều tiền lì xì, có hơn một ngàn đó, với lại bởi vì thi cuối kỳ thi tốt, hiện tại mẹ không tịch thu tiền lì xì của tớ, hì hì."
Trần Nặc bật cười. Ánh mắt cô gái nhỏ quét qua, rất mau nhìn đến chỗ bán vé, vội nói: "Tớ đi mua vé vào cửa, lần này không cho cậu giành với tớ đó!"
Trần Nặc cười cười, "Được." Chỗ bán vé dán vé vào cửa là bốn mươi mốt nguyên, mấy ngày nay là khai trương tính nửa giá, cho nên là hai mươi nguyên.
Sau khi Nguyễn Tiểu Noãn thấy, thật đáng tiếc: "Có phiếu Học Sinh còn có thể lại giảm nửa giá, làm sao trên đơn tuyên truyền không nói, sớm biết tớ mang Thẻ Học Sinh tới rồi. . . Cô móc ra một trăm đồng, tràn đầy hào khí đập vào chỗ cửa sổ bán vé.
"Cho hai tấm vé vào cửa." Cầm lấy vé, hai người tiến vào công viên nước. Nguyễn Tiểu Noãn hưng phấn ghê gớm, thấy cái gì cũng muốn chơi, lôi kéo Trần Nặc chạy khắp nơi.
Khí trời lạnh, hạng mục dưới nước chơi không được.
Bất quá còn có không ít những hạng mục khác.
Nguyễn Tiểu Noãn trước chơi Ngựa gỗ nước xoay tròn, tiếp theo lại lôi kéo Trần Nặc đi ngồi thuyền hải tặc.
Sau đó cô thét lên thanh âm rách màng nhĩ: "A a a a a thật là kích thích! ! ! A a a a a a a a cứ việc chơi! ! !"
Xuống biển, cô hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, móng vuốt nhỏ tóm chặt lấy cánh tay Trần Nặc, cả người cơ hồ ở trên người cậu, "Chơi thật vui, chính là chân có chút mềm."
Thế là, cô quyết định ngồi xe cáp treo chơi.
Miễn cho chút nữa chân mềm hơn, những thứ khác cũng chơi không được nữa.
Không bao lâu, đi vào bánh xe Ferris trước mặt, cô gái nhỏ ngừng chân nhìn một hồi, một tay nắm góc áo Trần Nặc, một tay nâng lên chỉ, mềm giọng nói: "Về sau chúng ta tới chơi bánh xe Ferris có được hay không?"
Trần Nặc hỏi: "Lần này không chơi sao?"
Cô khẽ gật đầu một cái: "Cậu không biết truyền thuyết bánh xe Ferris sao?"
Trần Nặc hỏi: "Cái truyền thuyết gì?"
"Trong truyền thuyết, người yêu ngồi chung bánh xe Ferris cuối cùng kết thúc là chia tay. Nhưng nếu như thời điểm làm bánh xe Ferris chuyển tới đỉnh cao nhất, cùng người yêu hôn môi với nhau, liền sẽ vĩnh viễn không chia lìa.
Ánh mắt của cô sáng ngời, khuôn mặt nhỏ giơ lên nhìn cậu.
"Chờ mong thời điểm cậu hôn tớ, chúng ta lại đến ngồi chung bánh xe Ferris đi, có được hay không?"
Nghe được lời này, trong lòng Trần Nặc đột nhiên mềm ghê gớm, không nói gì, đưa tay xoa đầu tóc cô một chút.
Chơi một trận, đi ăn cơm trưa.
Trong công viên nước có nhà ăn, chính là gà rán Fastfood thông thường, nhưng giá cả so bên ngoài hơi mắc chút.
Trần Nặc đi qua, mua hai chén trà sữa, một cái Hamburg cùng một phần thịt gà cuộn, lại thêm hai cái trứng ốp.
Hết thảy ba mươi tám nguyên. Ăn xong, nghỉ ngơi một chút, lại tiếp tục đi chơi. Sau đó không lâu, hai người tới góc sân chơi bắn súng.
Phía trước bày biện bia ngắm, bên cạnh có cái giá gỗ, phía trên bày biện rất nhiều phần thưởng con rối, còn dựng thẳng một cái thẻ bài, trên đó nói rõ cách chơi, viên đạn bắn ra một phát, chỉ cần có thể đánh trúng vòng mười, liền có thể tùy ý chọn một con rối trên giá.
Nhãn tình Nguyễn Tiểu Noãn bất thình lình sáng lên, đưa tay chỉ, "Trần Nặc, tớ muốn cái 473! Giúp tớ thắng có được hay không?"
Trần Nặc theo phương hướng cô chỉ nhìn sang.
Là một con rối thỏ nhỏ màu hồng.
Trần Nặc: ". . . Được rồi, cậu có thể lý giải đối với loại con rối lông xù đáng yêu này các cô gái đều không có sức đề kháng.
Nhưng mà. . Cậu không biết bắn súng đây! Kiếp trước thời điểm duy nhất sờ qua súng, là trong huấn luyện quân sự đại học.
Thấy Trần Nặc không phản ứng, Nguyễn Tiểu Noãn lung lay cánh tay cậu, mặt mũi tràn đầy không hiểu hỏi: "Thế nào? Không được sao?"
Khóe mắt Trần Nặc nhảy lên.
Không được?
Nam nhân có thể nói không được sao?
Không phải bắn sung thôi sao?
Tất cả nam nhân trời sinh đều làm được! Trần Nặc xụ mặt, nói: "Được, tớ giúp cậu lấy được!"
Cậu đi qua, nói với lão bản: "Trước cho mười phát."
Tuy nhắm mắt lại, nhưng đoán chừng mười phát đều có chút đủ ăn.
Những viên đạn này đều không phải là thật, mà là đặc chế, đối với thân thể người không có thương hại. Lão bản gặp được sinh ý, mặt mày lập tức tươi cười cầm mười viên đạn sắp xếp gọn, cùng súng đưa cho Trần Nặc.
Trần Nặc nhớ lại kiếp trước học huấn luyện quân sự đại học một chút mấu chốt bắn súng, chậm rãi cầm sung lên, sau đó hít sâu một hơi, nheo mắt lại, ngắm chuẩn bia chuẩn bị.
Ngắm một hồi, rồi bóp cò.
Ầm!
Một phát này bắn trúng sao?