[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,904
- Điểm cảm xúc
- 5,644
- Điểm
- 113
Chương 80 : Có chuyện gạt cậu
Editor: trucxinh0505
Nguyễn Tiểu Noãn cảm thấy, Hoắc Giai chính là lái xe lão làng.
Rõ ràng hai người đều không có nói qua yêu đương, cô sao có thể mười phần thô thiển như thế, còn đem chính mình tiểu khả ái thuần khiết ngây thơ đều lệch lạc.
Không phải là thiên phú dị bẩm sao?
Coi như vậy đi, không để ý tới cô ấy.
Ngày mai tự mình đi cửa hàng mua tinh phẩm cùng bình gốm nhỏ, trước lễ Giáng Sinh xếp tốt, đến lúc đó đưa cho Trần Nặc. Còn muốn xếp 999 cái.
Hi vọng Trần Nặc có thể cảm nhận được tâm ý của mình.
Đương nhiên, muốn len lén xếp, không thể bị Trần Nặc phát hiện.
Ngày hôm sau là thứ sáu, lúc tan học, ngày thường lúc nào cũng dán bên Trần Nặc yêu cầu đi đến nhà cậu hôm nay Nguyễn Tiểu Noãn lại lấy cớ trong nhà có việc, phải về nhà sớm chút, nói xong liền đeo bọc sách, nhanh như chớp không thấy bóng dáng.
Cô vội vàng đi cửa hàng tinh phẩm mua hộp gốm dùng hướng dẫn xếp.
Con ngươi Trần Nặc híp híp nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyễn Tiểu Noãn,.
Lấy hiểu rõ của mình về Nguyễn Tiểu Noãn, cô có chuyện đang gạt cậu.
Mặc dù đối với tình cảm của cô rất có tín nhiệm, nhưng không biết vì sao, vừa nghĩ tới cô gái nhỏ có chuyện gạt mình, cậu liền rất khó chịu. . .
Có đôi lời quả nhiên nói rất đúng.
Một khi lấy được càng nhiều, ngược lại sẽ vượt lòng tham.
Trước đây thời điểm làm quỷ hồn, cậu nghĩ, nếu như có một ngày, có thể chính miệng nói mấy câu cùng cô, không để cho cô thương tâm như vậy, tự tay đụng đến được cô, cảm nhận được nhiệt độ trên người cô, cũng đã đủ rồi.
Về sau sống lại, vừa hy vọng sẽ không bỏ lỡ cô, để cho tương lai của cậu có cô tồn tại, đồng dạng tương lai của cô cũng không thể rời bỏ cậu, như vậy mới được.
Nhưng bây giờ biết rõ cô có chuyện gạt mình, hắn liền cảm thấy có chút không hài lòng.
Nguyễn Tiểu Noãn rất là vui vẻ chạy đến cửa hàng tinh phẩm.
"Ông chủ, em muốn mua xếp hạnh vận tinh, cái kia cần mua những gì ạ?"
"A , bên kia có cái bình hạnh vận tinh, lớn vừa nhỏ đều có, giá cả khác nhau."
Lão bản chỉ cho cô xem, "Phía dưới trong rương còn có giấy xếp hạnh vận tinh, có rất nhiều màu sắc cùng hoa văn, em có thể tự chọn, năm khối tiền một trăm tấm."
"Cảm ơn lão bản."
Nguyễn Tiểu Noãn trước chạy đến chỗ cái rương, ngồi xổm xuống, bắt đầu chọn lựa giấy xếp hạnh vận tinh. Chọn hoa mắt, thật vất vả chọn được mấy cái hoa văn, nắm ở trong tay, lại đi tới giá đỡ chọn chai, ngẩng đầu, nghiêm túc xem.
Cô chọn chuyên chú, chọn nghiêm túc.
Trần Nặc đi qua, lạnh nhạt hỏi: "Cậu đang mua cái gì vậy?"
Nguyễn Tiểu Noãn bị dọa đến thân thể chấn động mạnh một cái, phản xạ có điều kiện đem những cái kia nhét vào trong túi đồng phục học sinh, sau đó lập tức xoay người lại, hai mắt trợn to, khẩn trương nhìn Trần Nặc, há to miệng, cà lăm nói: "Không, không, không có mua cái gì nha."
"Không, không, không có mua cái gì, vì sao cậu khẩn trương?"
Trần Nặc thấy bộ dáng cô buồn cười, tâm chợt nổi lên muốn trêu chọc.
Nguyễn Tiểu Noãn mím mím môi, tròng mắt đổi tới đổi lui, bờ môi khinh động, lại nói không ra lời.
Bộ dáng nhỏ vô cùng chột dạ.
Trần Nặc vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá trong lòng cũng càng nghi hoặc, nhíu nhíu mày.
Chợt phát hiện, trong túi đồng phục học sinh cô gái nhỏ, giống như lộ ra cái gì. .
"Đây là cái gì?" Nguyễn Tiểu Noãn thấy thế, toàn thân căng đến chặt hơn, phản xạ có điều kiện đong đưa cái đầu nhỏ, "Không có gì."
"Có thể cho tớ xem một chút hay không?"
Nguyễn Tiểu Noãn: ". . . Đáng thương nhìn cậu, "Cậu đừng hỏi có được hay không, đây là tớ muốn bảo mật kinh hỉ với cậu đó."
Trần Nặc buồn cười đưa tay gảy gảy trán cô một cái: "Được rồi, tớ không hỏi."
"Ừm ừ."
Nguyễn Tiểu Noãn suy nghĩ một chút, quyết định để lộ cho Trần Nặc trước một chút, khả ái nháy mắt mấy cái, "Hì hì, chờ thời điểm lễ Giáng Sinh, cậu cũng biết rồi."
Lễ Giáng Sinh sao?
Trần Nặc đột nhiên minh bạch cái gì.
Trần gia.
Trên bàn cơm.
Trần Ái Quốc cùng Trần Nặc đang ăn cơm chiều.
Trần Ái Quốc kẹp một khối thịt kho tàu cho con trai, "Thân thể con đang cao lớn, ăn nhiều một chút."
"Ba, người cũng ăn đi."
Hai cha con vừa ăn cơm, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm vài câu. Ngoài cửa, truyền đến tiếng vang giày cao gót không nhẹ không nặng gõ thang lầu.
Rất hiển nhiên, là vị Lâm Y Sinh kia tan ca về nhà.
Từ khi cô ấy đến đây, đã qua gần một tháng.
Đại khái tính cách của cô, đối nhân xử thế đều mang một loại trong trẻo lạnh lùng xa cách, đến đã lâu như vậy, cơ hồ không ai có thể cùng cô nói qua mười câu. Cũng không ai biết rõ tên đầy đủ của cô là gì.
Cô hẳn còn độc thân, chí ít là trước mắt. Bởi vì cô sống một mình, ngày thường cũng không có nam nhân lui tới.
Sau khi cơm nước xong, Trần Ái Quốc thu thập bát đũa, Trần Nặc xem xong bản tin thời sự, trở về phòng mở máy vi tính ra, tra một chút tư liệu.
Bi bi bi.
Đột nhiên, có người gõ cửa.
Tiết tấu có chút gấp. Trần Ái Quốc từ phòng bếp đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, tiếp theo liền mở cửa ra.
"Lâm Y Sinh, sao thế?"
Nữ nhân mím môi, hơi khó khăn nói: "Ống nước nhà tôi bể, vừa rồi gọi điện thoại, hẳn là tan việc, không ai nhận. Nếu có thể, giúp tôi đi xem một chút hay không?"
"À, không có vấn đề, cô chờ tôi một hồi."
Trần Ái Quốc trước đi bỏ tạp dề, tiếp theo vào bên trong lấy ra một cái thùng dụng cụ, sau đó lại nói cùng Trần Nặc, "Tiểu Dạ, ba đi giúp Lâm Y Sinh nhìn ống nước nhà cô ấy một chút nhé."
Lại nói với nữ nhân: "Đi thôi."
Hai người lên lầu, cửa 602 khép hờ, bên trong truyền đến tiếng nước rào rào.
Nữ nhân đi vào trước.
Trần Ái Quốc trước đứng ở ngoài nhìn vô, trong phòng không nhuốm chút bụi, trang trí toàn một màu trắng, lộ ra vô cùng mộc mạc.
Ông không khỏi có chút khẩn trương, cởi giày, đi chân đất, cẩn thận từng li từng tí đi vào, hỏi: "Là cái ống nước nào bị hỏng?"
"Phòng vệ sinh."
Nữ nhân chỉ chỉ.
Trần Ái Quốc đi qua, phát hiện đã có dòng nước theo trong toilet chảy ra ngoài, tiếng nước cũng rất lớn.
Đẩy cửa vừa nhìn, nguyên lai là ống nước gian tắm rửa bể, nước trực tiếp thoát ra ngoài, khắp nơi đều là một mảnh hỗn độn.
"Trước đóng van ống cấp nước lại."
Ông vội quá mức, hướng nữ nhân quát lên.
Nữ nhân nhíu nhíu mày, hơi chìa môi nói, "Tôi không biết van ở nơi nào."
Trần Ái Quốc nói: "Không có việc gì, tôi tìm xem một chút."
Một lát sau, ông tìm được van, vặn chặt đóng lại.
Cuối cùng nước không còn theo ống phun ra ngoài.
Sau đó, Trần Ái Quốc đang muốn đi vào phòng vệ sinh, chuẩn bị kiểm tra ống nước một chút chỗ nào có vấn đề.
Lúc này đột nhiên nữ nhân nghĩ đến cái gì, vội vàng nói, "Chờ một chút, anh chờ chút lại vào."
Trần Ái Quốc bị gọi lại, nữ nhân xông vào Nhà vệ sinh, còn đụng phải cửa.
Sau đó, cô vội vàng đi đến cái sọt áo bẩn bên cạnh, cầm lấy đồ dùng cá nhân vừa rồi chuẩn bị tắm rửa thay đổi kéo ra ngoài.
Một lát sau, cô mới đi ra, cưỡng ép khống chế biểu tình bình tĩnh, nói với Trần Ái Quốc: "Có thể tiến vào."
Trần Ái Quốc cẩn thận kiểm tra một phen, chỉ một chỗ ống dẫn nói: "Nơi này có một vết nứt, cho nên vô nước. Lâm Y Sinh cô ở chỗ này chờ một chút, tôi đi mua đầu nắp bịt, chỗ rỉ nước cắt đứt, nối lại là có thể. Lại còn không yên lòng, qua mấy ngày mua ống dẫn mới, tôi giúp cô đổi toàn bộ là được."
Nữ nhân không ra tiếng.
Ước chừng hai mươi phút sau, Trần Ái Quốc giải quyết xong ống nước, đưa tay lau mồ hôi, nói ra: "Xong rồi."
Nữ nhân trầm mặc một chút, nói: "Cảm ơn."
"Hàng xóm mà, khách khí cái gì."
Chờ Trần Ái Quốc đi, nữ nhân mới thật dài nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu dọn dẹp tàn cục.
Nguyễn Tiểu Noãn cảm thấy, Hoắc Giai chính là lái xe lão làng.
Rõ ràng hai người đều không có nói qua yêu đương, cô sao có thể mười phần thô thiển như thế, còn đem chính mình tiểu khả ái thuần khiết ngây thơ đều lệch lạc.
Không phải là thiên phú dị bẩm sao?
Coi như vậy đi, không để ý tới cô ấy.
Ngày mai tự mình đi cửa hàng mua tinh phẩm cùng bình gốm nhỏ, trước lễ Giáng Sinh xếp tốt, đến lúc đó đưa cho Trần Nặc. Còn muốn xếp 999 cái.
Hi vọng Trần Nặc có thể cảm nhận được tâm ý của mình.
Đương nhiên, muốn len lén xếp, không thể bị Trần Nặc phát hiện.
Ngày hôm sau là thứ sáu, lúc tan học, ngày thường lúc nào cũng dán bên Trần Nặc yêu cầu đi đến nhà cậu hôm nay Nguyễn Tiểu Noãn lại lấy cớ trong nhà có việc, phải về nhà sớm chút, nói xong liền đeo bọc sách, nhanh như chớp không thấy bóng dáng.
Cô vội vàng đi cửa hàng tinh phẩm mua hộp gốm dùng hướng dẫn xếp.
Con ngươi Trần Nặc híp híp nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyễn Tiểu Noãn,.
Lấy hiểu rõ của mình về Nguyễn Tiểu Noãn, cô có chuyện đang gạt cậu.
Mặc dù đối với tình cảm của cô rất có tín nhiệm, nhưng không biết vì sao, vừa nghĩ tới cô gái nhỏ có chuyện gạt mình, cậu liền rất khó chịu. . .
Có đôi lời quả nhiên nói rất đúng.
Một khi lấy được càng nhiều, ngược lại sẽ vượt lòng tham.
Trước đây thời điểm làm quỷ hồn, cậu nghĩ, nếu như có một ngày, có thể chính miệng nói mấy câu cùng cô, không để cho cô thương tâm như vậy, tự tay đụng đến được cô, cảm nhận được nhiệt độ trên người cô, cũng đã đủ rồi.
Về sau sống lại, vừa hy vọng sẽ không bỏ lỡ cô, để cho tương lai của cậu có cô tồn tại, đồng dạng tương lai của cô cũng không thể rời bỏ cậu, như vậy mới được.
Nhưng bây giờ biết rõ cô có chuyện gạt mình, hắn liền cảm thấy có chút không hài lòng.
Nguyễn Tiểu Noãn rất là vui vẻ chạy đến cửa hàng tinh phẩm.
"Ông chủ, em muốn mua xếp hạnh vận tinh, cái kia cần mua những gì ạ?"
"A , bên kia có cái bình hạnh vận tinh, lớn vừa nhỏ đều có, giá cả khác nhau."
Lão bản chỉ cho cô xem, "Phía dưới trong rương còn có giấy xếp hạnh vận tinh, có rất nhiều màu sắc cùng hoa văn, em có thể tự chọn, năm khối tiền một trăm tấm."
"Cảm ơn lão bản."
Nguyễn Tiểu Noãn trước chạy đến chỗ cái rương, ngồi xổm xuống, bắt đầu chọn lựa giấy xếp hạnh vận tinh. Chọn hoa mắt, thật vất vả chọn được mấy cái hoa văn, nắm ở trong tay, lại đi tới giá đỡ chọn chai, ngẩng đầu, nghiêm túc xem.
Cô chọn chuyên chú, chọn nghiêm túc.
Trần Nặc đi qua, lạnh nhạt hỏi: "Cậu đang mua cái gì vậy?"
Nguyễn Tiểu Noãn bị dọa đến thân thể chấn động mạnh một cái, phản xạ có điều kiện đem những cái kia nhét vào trong túi đồng phục học sinh, sau đó lập tức xoay người lại, hai mắt trợn to, khẩn trương nhìn Trần Nặc, há to miệng, cà lăm nói: "Không, không, không có mua cái gì nha."
"Không, không, không có mua cái gì, vì sao cậu khẩn trương?"
Trần Nặc thấy bộ dáng cô buồn cười, tâm chợt nổi lên muốn trêu chọc.
Nguyễn Tiểu Noãn mím mím môi, tròng mắt đổi tới đổi lui, bờ môi khinh động, lại nói không ra lời.
Bộ dáng nhỏ vô cùng chột dạ.
Trần Nặc vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá trong lòng cũng càng nghi hoặc, nhíu nhíu mày.
Chợt phát hiện, trong túi đồng phục học sinh cô gái nhỏ, giống như lộ ra cái gì. .
"Đây là cái gì?" Nguyễn Tiểu Noãn thấy thế, toàn thân căng đến chặt hơn, phản xạ có điều kiện đong đưa cái đầu nhỏ, "Không có gì."
"Có thể cho tớ xem một chút hay không?"
Nguyễn Tiểu Noãn: ". . . Đáng thương nhìn cậu, "Cậu đừng hỏi có được hay không, đây là tớ muốn bảo mật kinh hỉ với cậu đó."
Trần Nặc buồn cười đưa tay gảy gảy trán cô một cái: "Được rồi, tớ không hỏi."
"Ừm ừ."
Nguyễn Tiểu Noãn suy nghĩ một chút, quyết định để lộ cho Trần Nặc trước một chút, khả ái nháy mắt mấy cái, "Hì hì, chờ thời điểm lễ Giáng Sinh, cậu cũng biết rồi."
Lễ Giáng Sinh sao?
Trần Nặc đột nhiên minh bạch cái gì.
Trần gia.
Trên bàn cơm.
Trần Ái Quốc cùng Trần Nặc đang ăn cơm chiều.
Trần Ái Quốc kẹp một khối thịt kho tàu cho con trai, "Thân thể con đang cao lớn, ăn nhiều một chút."
"Ba, người cũng ăn đi."
Hai cha con vừa ăn cơm, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm vài câu. Ngoài cửa, truyền đến tiếng vang giày cao gót không nhẹ không nặng gõ thang lầu.
Rất hiển nhiên, là vị Lâm Y Sinh kia tan ca về nhà.
Từ khi cô ấy đến đây, đã qua gần một tháng.
Đại khái tính cách của cô, đối nhân xử thế đều mang một loại trong trẻo lạnh lùng xa cách, đến đã lâu như vậy, cơ hồ không ai có thể cùng cô nói qua mười câu. Cũng không ai biết rõ tên đầy đủ của cô là gì.
Cô hẳn còn độc thân, chí ít là trước mắt. Bởi vì cô sống một mình, ngày thường cũng không có nam nhân lui tới.
Sau khi cơm nước xong, Trần Ái Quốc thu thập bát đũa, Trần Nặc xem xong bản tin thời sự, trở về phòng mở máy vi tính ra, tra một chút tư liệu.
Bi bi bi.
Đột nhiên, có người gõ cửa.
Tiết tấu có chút gấp. Trần Ái Quốc từ phòng bếp đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, tiếp theo liền mở cửa ra.
"Lâm Y Sinh, sao thế?"
Nữ nhân mím môi, hơi khó khăn nói: "Ống nước nhà tôi bể, vừa rồi gọi điện thoại, hẳn là tan việc, không ai nhận. Nếu có thể, giúp tôi đi xem một chút hay không?"
"À, không có vấn đề, cô chờ tôi một hồi."
Trần Ái Quốc trước đi bỏ tạp dề, tiếp theo vào bên trong lấy ra một cái thùng dụng cụ, sau đó lại nói cùng Trần Nặc, "Tiểu Dạ, ba đi giúp Lâm Y Sinh nhìn ống nước nhà cô ấy một chút nhé."
Lại nói với nữ nhân: "Đi thôi."
Hai người lên lầu, cửa 602 khép hờ, bên trong truyền đến tiếng nước rào rào.
Nữ nhân đi vào trước.
Trần Ái Quốc trước đứng ở ngoài nhìn vô, trong phòng không nhuốm chút bụi, trang trí toàn một màu trắng, lộ ra vô cùng mộc mạc.
Ông không khỏi có chút khẩn trương, cởi giày, đi chân đất, cẩn thận từng li từng tí đi vào, hỏi: "Là cái ống nước nào bị hỏng?"
"Phòng vệ sinh."
Nữ nhân chỉ chỉ.
Trần Ái Quốc đi qua, phát hiện đã có dòng nước theo trong toilet chảy ra ngoài, tiếng nước cũng rất lớn.
Đẩy cửa vừa nhìn, nguyên lai là ống nước gian tắm rửa bể, nước trực tiếp thoát ra ngoài, khắp nơi đều là một mảnh hỗn độn.
"Trước đóng van ống cấp nước lại."
Ông vội quá mức, hướng nữ nhân quát lên.
Nữ nhân nhíu nhíu mày, hơi chìa môi nói, "Tôi không biết van ở nơi nào."
Trần Ái Quốc nói: "Không có việc gì, tôi tìm xem một chút."
Một lát sau, ông tìm được van, vặn chặt đóng lại.
Cuối cùng nước không còn theo ống phun ra ngoài.
Sau đó, Trần Ái Quốc đang muốn đi vào phòng vệ sinh, chuẩn bị kiểm tra ống nước một chút chỗ nào có vấn đề.
Lúc này đột nhiên nữ nhân nghĩ đến cái gì, vội vàng nói, "Chờ một chút, anh chờ chút lại vào."
Trần Ái Quốc bị gọi lại, nữ nhân xông vào Nhà vệ sinh, còn đụng phải cửa.
Sau đó, cô vội vàng đi đến cái sọt áo bẩn bên cạnh, cầm lấy đồ dùng cá nhân vừa rồi chuẩn bị tắm rửa thay đổi kéo ra ngoài.
Một lát sau, cô mới đi ra, cưỡng ép khống chế biểu tình bình tĩnh, nói với Trần Ái Quốc: "Có thể tiến vào."
Trần Ái Quốc cẩn thận kiểm tra một phen, chỉ một chỗ ống dẫn nói: "Nơi này có một vết nứt, cho nên vô nước. Lâm Y Sinh cô ở chỗ này chờ một chút, tôi đi mua đầu nắp bịt, chỗ rỉ nước cắt đứt, nối lại là có thể. Lại còn không yên lòng, qua mấy ngày mua ống dẫn mới, tôi giúp cô đổi toàn bộ là được."
Nữ nhân không ra tiếng.
Ước chừng hai mươi phút sau, Trần Ái Quốc giải quyết xong ống nước, đưa tay lau mồ hôi, nói ra: "Xong rồi."
Nữ nhân trầm mặc một chút, nói: "Cảm ơn."
"Hàng xóm mà, khách khí cái gì."
Chờ Trần Ái Quốc đi, nữ nhân mới thật dài nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu dọn dẹp tàn cục.