[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,903
- Điểm cảm xúc
- 5,644
- Điểm
- 113
Chương 120: Đáp ứng cậu sẽ làm được
Editor: trucxinh0505
"Có có trạm thứ hai là nhị môn cầu."
Ba! Lại thêm một cái bạt tai.
"Mày con mẹ nó, nói tiếng phổ thông có thể chuẩn một chút hay không, nào báo tên trạm đường giây xe buýt, mà nói khó nghe như vậy? !"
Phùng Nhất Phi: ". . . ."
Tóm lại mặc kệ cậu ta nói thế nào, đều có thể bị tìm ra tật xấu.
Cái gì tiếng phổ thông nói không chuẩn, cái gì quên báo tuyến đường. . . Nói một câu, liền cho một bạt tai.
Chờ đủ mười cái bạt tai, khuôn mặt Phùng Nhất Phi đã sưng như cái đầu heo, cả người sắp cũng hỏng mất, khuôn mặt đong đưa không còn dám lên tiếng.
Lúc này Trần Nặc mới phất phất tay: "Được rồi."
Dù nói thế nào, cũng là thân thích Nguyễn Tiểu Noãn.
"Xem mày vận khí tốt, lăn."
Một nam sinh lại một chân đá trên thân Phùng Nhất Phi. Phùng Nhất Phi thu đồ vật lung tung dưới đất, liền lăn một vòng rời đi.
Ba nam sinh lúc này mới đi đến bên cạnh Trần Nặc, một người trong đó móc ra một điếu thuốc đưa cho cậu.
Trần Nặc lắc đầu: "Bỏ rồi."
Nam sinh kia liền đem thuốc bỏ vào trong miệng của mình, lấy ra cái bật lửa đốt, dùng lực hút, mới chậm rãi nói: "Bỏ được thì tốt, hút thuốc không phải chuyện gì tốt."
Hai tay Trần Nặc cắm ở trong túi quần, thản nhiên nói: "Mỗi lần tìm các cậu đi ra chơi, mấy người các cậu đều đẩy ba lần bốn lượt, là có ý tứ gì vậy?"
Lúc sơ trung, thời kỳ phản nghịch của cậu đã qua một đoạn thời gian, trốn học đánh nhau, hút thuốc đi bar, cả ngày ở bên ngoài lêu lổng. .
Bọn họ chính là mấy cái "Cẩu bằng hữu" mà Trần Nặc quen biết lúc ấy.
Mấy người cười hắc hắc.
"Chúng tớ đều nghe nói, tiểu tử cậu thi đậu quán quân, đi học trường công, về sau rất có tiền đồ."
Nam thanh niên hút thuốc nhếch miệng nở nụ cười, "Bọn chúng tớ tương lai là cặn bã xã hội cũng không nên đi lại cùng cậu quá gần, nếu không để người ta biết, có thể sẽ ảnh hưởng tiền đồ của cậu.”
"Dù sao chúng tớ đều tàn phế hết rồi, sao có thể liên lụy đến cậu chứ."
Cậu ta lại nói tiếp, "Sau này ấy mà, trừ khi muốn mấy ca hỗ trợ, cứ liên hệ cùng chúng ta."
Cậu thở dài, giương mắt nhìn về phía xa.
Trên đầu, là ngõ hẻm chật hẹp, khiến cho bầu trời tựa hồ trở nên chật hẹp chật chội.
Trong ánh mắt, có một loại không nói ra được đó chính là mờ mịt cùng ngơ ngẩn.
"Đọc sách là chuyện tốt, cậu cứ nghiêm túc đọc sách đi, không thể giống trước kia, cả ngày cùng chúng ta ở bên ngoài hỗn độn, sau cùng biến thành một phế vật."
"Ừm. Đi học cho giỏi, chớ học chúng ta." Một người khác nói.
"Cút đi, đừng nói những lời như vậy, không coi tớ là bằng hữu đúng không?" Trần Nặc xuy một tiếng, còn nói: "Cùng đi ăn cơm đi, tớ mời. Về sau lại không coi tớ là bằng hữu, thì thật tuyệt giao đi."
Mấy người đều nở nụ cười.
Thời điểm Trần Nặc chạy về trường học, đã đến tiết thứ nhất lớp tự học.
Phương Hòa Bình ngồi trên bục giảng vừa đang soạn bài, vừa mặt bình chân như vại đè lấy học sinh phía dưới.
Trần Nặc quát lên: "Báo cáo."
Phương Hòa Bình liếc mắt nhìn cậu, khẽ gật đầu, ra hiệu cậu đi vào đi.
Trước đó Trần Nặc nói trong nhà có một chút sự tình, xin nghỉ, cho nên Phương Hòa Bình cũng không có hỏi thăm quá nhiều.
Bảo cậu trở về chỗ ngồi, Nguyễn Tiểu Noãn liền mắt thẳng nhìn cậu.
Trước đó Trần Nặc đi tìm Phùng Nhất Phi, ngay từ đầu cô không nghĩ quá nhiều, sau đó lại đột nhiên lo lắng.
Phải biết, Phùng Nhất Phi là học sinh trường dạy nghề, trong mắt cô gái nhỏ, những nam sinh trường dạy nghề kia không có mấy người lương thiện, huống chi cô nghe nói qua, Phùng Nhất Phi ở trường dạy nghề cũng là thường xuyên cùng người đánh nhau.
Trần Nặc một mình đi tìm Phùng Nhất Phi muốn điện thoại di động, nếu như bị Phùng Nhất Phi khi dễ làm sao bây giờ? Bạn trai mình tuy dáng dấp đẹp trai, học giỏi, còn biết chơi bóng rổ.
Thế nhưng là không nhất định sẽ đánh lộn nha!
Coi như Trần Nặc biết đánh thì sao, nhưng Phùng Nhất Phi là người đông thế mạnh.
Hai tay không địch lại bốn tay làm sao bây giờ?
Ô ô ô, lo lắng gần chết! Cô gái nhỏ dành thời gian gọi cho Trần Nặc mấy cú điện thoại, đều không gọi được.
Cô chỉ có thể cắn răng định quyết tâm, nếu như Phùng Nhất Phi dám làm tổn thương Trần Nặc một cọng tóc gáy, cô liền liều mạng cùng tên vương bát đản kia! Bất kể thân thích hay không thân thích gì!
Ai dám tổn thương Trần Nặc, chính là địch nhân không đội trời chung với cô!
Cho tới bây giờ, nhìn thấy Trần Nặc bình yên vô sự trở lại, tâm Nguyễn Tiểu Noãn treo ở giữa không trung mới chậm rãi chìm xuống, cả người buông lỏng xuống.
Trần Nặc trở lại chỗ ngồi, mới vừa ngồi xuống, cũng cảm giác được ghế mình bị người đá từ phía sau một phát.
Cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyễn Tiểu Noãn cầm một tờ giấy nhỏ, kín đáo đưa cho cậu.
Trần Nặc tiếp nhận tờ giấy, nhìn lướt qua.
Trên đó viết: "Cậu không sao chứ, điện thoại của cậu làm sao không gọi được vậy? Làm tớ lo lắng muốn chết!"
Con ngươi Trần Nặc hơi híp một cái, giật xuống một tấm bản nháp giấy trên quyển sổ, cầm bút lên, cấp tốc viết: "Không có việc gì, điện thoại để ở trong túi áo, thời điểm thay quần áo quên mang theo."
Bởi vì phải đi trường dạy nghề bên kia, cậu không tiện mặc đồng phục tam trung, cho nên lúc trở lại, về ký túc xá thay đổi bộ quần áo thể thao trước.
Kết quả để quên di động ở trong túi áo.
Trần Nặc liền lấy điện thoại di động Nguyễn Tiểu Noãn trong túi áo thể thao ra, dùng tờ giấy nháp bọc lại, thừa dịp Phương Hòa Bình không chú ý, thật nhanh đưa cho Nguyễn Tiểu Noãn.
Nguyễn Tiểu Noãn đưa tay tiếp nhận, mở ra xem, thoáng ngạc nhiên một phát, thời điểm phản ứng lại, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin.
Kết thúc tự học buổi tối, chờ giáo viên chủ nhiệm Phương Hòa Bình rời đi, lúc này Nguyễn Tiểu Noãn mới hết sức phấn khởi nói, "Trần Nặc, không nghĩ tới cậu thật đem điện thoại di động của tớ lấy về lại nha!"
Trần Nặc nhàn nhạt nở nụ cười: "Đó là đương nhiên, chuyện đáp ứng cậu, tớ nhất định sẽ làm được."
Nguyễn Tiểu Noãn tò mò hỏi: "Cậu làm như thế nào được vậy? Làm sao Phùng Nhất Phi trả điện thoại di động lại cho cậu vậy?"
Trần Nặc vừa thu dọn đồ đạc , vừa hời hợt nói: "Tớ có mấy người bằng hữu vừa vặn nhận biết cùng Phùng Nhất Phi, để bọn họ đi tìm cậu ta trả trở về."
"Thì ra là như vậy, thực là quá tốt rồi." Nguyễn Tiểu Noãn tin là thật, vỗ nhè nhẹ ở ngực, "Làm tớ lo lắng muốn chết, cậu một mình đi trường dạy nghề, bị cậu ta tìm phiền toái thì làm sao bây giờ?"
Cô nhìn Trần Nặc, gió bên ngoài cửa sổ thổi tới, làm mái tóc trên trán nam sinh hơi hơi lộn xộn, làm cho sợi tóc ngay tại lúc đó như phát sáng lên.
Quả thực là đẹp trai hồn xiêu phách lạc a!
Đẹp trai như vậy, bạn trai tốt như vậy, cho cô một tòa núi kim đều không đổi nha!
Đôi mắt Nguyễn Tiểu Noãn sáng lấp lánh: "Bạn trai tương lai, vì biểu đạt lòng biết ơn của tớ đối với cậu, tớ cho cậu phần thưởng nha!" Nói xong, đưa tay vào trong bàn học lấy ra một hộp sữa chua, cắm ống hút vào đưa cho cậu, "Nè, khen thưởng cậu đó!"
Trần Nặc nhíu mày, nhận lấy, vừa cùng cô sóng vai đi ra phòng học, vừa uống sữa chua.
Đi đến chỗ ngoặt thang lầu, thừa dịp lúc không có người, Nguyễn Tiểu Noãn lại gần, mắt ba ba nói: "Tớ cũng muốn uống sữa chua, cho tớ uống một ngụm nha."
Trần Nặc: ". .
Đem hộp sữa chua uống đến một nửa đưa tới bên mồm của cô.
Nguyễn Tiểu Noãn ngậm ngay ống hút, đắc ý mà hút một miệng lớn: "Thật ngọt a!"
"Có có trạm thứ hai là nhị môn cầu."
Ba! Lại thêm một cái bạt tai.
"Mày con mẹ nó, nói tiếng phổ thông có thể chuẩn một chút hay không, nào báo tên trạm đường giây xe buýt, mà nói khó nghe như vậy? !"
Phùng Nhất Phi: ". . . ."
Tóm lại mặc kệ cậu ta nói thế nào, đều có thể bị tìm ra tật xấu.
Cái gì tiếng phổ thông nói không chuẩn, cái gì quên báo tuyến đường. . . Nói một câu, liền cho một bạt tai.
Chờ đủ mười cái bạt tai, khuôn mặt Phùng Nhất Phi đã sưng như cái đầu heo, cả người sắp cũng hỏng mất, khuôn mặt đong đưa không còn dám lên tiếng.
Lúc này Trần Nặc mới phất phất tay: "Được rồi."
Dù nói thế nào, cũng là thân thích Nguyễn Tiểu Noãn.
"Xem mày vận khí tốt, lăn."
Một nam sinh lại một chân đá trên thân Phùng Nhất Phi. Phùng Nhất Phi thu đồ vật lung tung dưới đất, liền lăn một vòng rời đi.
Ba nam sinh lúc này mới đi đến bên cạnh Trần Nặc, một người trong đó móc ra một điếu thuốc đưa cho cậu.
Trần Nặc lắc đầu: "Bỏ rồi."
Nam sinh kia liền đem thuốc bỏ vào trong miệng của mình, lấy ra cái bật lửa đốt, dùng lực hút, mới chậm rãi nói: "Bỏ được thì tốt, hút thuốc không phải chuyện gì tốt."
Hai tay Trần Nặc cắm ở trong túi quần, thản nhiên nói: "Mỗi lần tìm các cậu đi ra chơi, mấy người các cậu đều đẩy ba lần bốn lượt, là có ý tứ gì vậy?"
Lúc sơ trung, thời kỳ phản nghịch của cậu đã qua một đoạn thời gian, trốn học đánh nhau, hút thuốc đi bar, cả ngày ở bên ngoài lêu lổng. .
Bọn họ chính là mấy cái "Cẩu bằng hữu" mà Trần Nặc quen biết lúc ấy.
Mấy người cười hắc hắc.
"Chúng tớ đều nghe nói, tiểu tử cậu thi đậu quán quân, đi học trường công, về sau rất có tiền đồ."
Nam thanh niên hút thuốc nhếch miệng nở nụ cười, "Bọn chúng tớ tương lai là cặn bã xã hội cũng không nên đi lại cùng cậu quá gần, nếu không để người ta biết, có thể sẽ ảnh hưởng tiền đồ của cậu.”
"Dù sao chúng tớ đều tàn phế hết rồi, sao có thể liên lụy đến cậu chứ."
Cậu ta lại nói tiếp, "Sau này ấy mà, trừ khi muốn mấy ca hỗ trợ, cứ liên hệ cùng chúng ta."
Cậu thở dài, giương mắt nhìn về phía xa.
Trên đầu, là ngõ hẻm chật hẹp, khiến cho bầu trời tựa hồ trở nên chật hẹp chật chội.
Trong ánh mắt, có một loại không nói ra được đó chính là mờ mịt cùng ngơ ngẩn.
"Đọc sách là chuyện tốt, cậu cứ nghiêm túc đọc sách đi, không thể giống trước kia, cả ngày cùng chúng ta ở bên ngoài hỗn độn, sau cùng biến thành một phế vật."
"Ừm. Đi học cho giỏi, chớ học chúng ta." Một người khác nói.
"Cút đi, đừng nói những lời như vậy, không coi tớ là bằng hữu đúng không?" Trần Nặc xuy một tiếng, còn nói: "Cùng đi ăn cơm đi, tớ mời. Về sau lại không coi tớ là bằng hữu, thì thật tuyệt giao đi."
Mấy người đều nở nụ cười.
Thời điểm Trần Nặc chạy về trường học, đã đến tiết thứ nhất lớp tự học.
Phương Hòa Bình ngồi trên bục giảng vừa đang soạn bài, vừa mặt bình chân như vại đè lấy học sinh phía dưới.
Trần Nặc quát lên: "Báo cáo."
Phương Hòa Bình liếc mắt nhìn cậu, khẽ gật đầu, ra hiệu cậu đi vào đi.
Trước đó Trần Nặc nói trong nhà có một chút sự tình, xin nghỉ, cho nên Phương Hòa Bình cũng không có hỏi thăm quá nhiều.
Bảo cậu trở về chỗ ngồi, Nguyễn Tiểu Noãn liền mắt thẳng nhìn cậu.
Trước đó Trần Nặc đi tìm Phùng Nhất Phi, ngay từ đầu cô không nghĩ quá nhiều, sau đó lại đột nhiên lo lắng.
Phải biết, Phùng Nhất Phi là học sinh trường dạy nghề, trong mắt cô gái nhỏ, những nam sinh trường dạy nghề kia không có mấy người lương thiện, huống chi cô nghe nói qua, Phùng Nhất Phi ở trường dạy nghề cũng là thường xuyên cùng người đánh nhau.
Trần Nặc một mình đi tìm Phùng Nhất Phi muốn điện thoại di động, nếu như bị Phùng Nhất Phi khi dễ làm sao bây giờ? Bạn trai mình tuy dáng dấp đẹp trai, học giỏi, còn biết chơi bóng rổ.
Thế nhưng là không nhất định sẽ đánh lộn nha!
Coi như Trần Nặc biết đánh thì sao, nhưng Phùng Nhất Phi là người đông thế mạnh.
Hai tay không địch lại bốn tay làm sao bây giờ?
Ô ô ô, lo lắng gần chết! Cô gái nhỏ dành thời gian gọi cho Trần Nặc mấy cú điện thoại, đều không gọi được.
Cô chỉ có thể cắn răng định quyết tâm, nếu như Phùng Nhất Phi dám làm tổn thương Trần Nặc một cọng tóc gáy, cô liền liều mạng cùng tên vương bát đản kia! Bất kể thân thích hay không thân thích gì!
Ai dám tổn thương Trần Nặc, chính là địch nhân không đội trời chung với cô!
Cho tới bây giờ, nhìn thấy Trần Nặc bình yên vô sự trở lại, tâm Nguyễn Tiểu Noãn treo ở giữa không trung mới chậm rãi chìm xuống, cả người buông lỏng xuống.
Trần Nặc trở lại chỗ ngồi, mới vừa ngồi xuống, cũng cảm giác được ghế mình bị người đá từ phía sau một phát.
Cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyễn Tiểu Noãn cầm một tờ giấy nhỏ, kín đáo đưa cho cậu.
Trần Nặc tiếp nhận tờ giấy, nhìn lướt qua.
Trên đó viết: "Cậu không sao chứ, điện thoại của cậu làm sao không gọi được vậy? Làm tớ lo lắng muốn chết!"
Con ngươi Trần Nặc hơi híp một cái, giật xuống một tấm bản nháp giấy trên quyển sổ, cầm bút lên, cấp tốc viết: "Không có việc gì, điện thoại để ở trong túi áo, thời điểm thay quần áo quên mang theo."
Bởi vì phải đi trường dạy nghề bên kia, cậu không tiện mặc đồng phục tam trung, cho nên lúc trở lại, về ký túc xá thay đổi bộ quần áo thể thao trước.
Kết quả để quên di động ở trong túi áo.
Trần Nặc liền lấy điện thoại di động Nguyễn Tiểu Noãn trong túi áo thể thao ra, dùng tờ giấy nháp bọc lại, thừa dịp Phương Hòa Bình không chú ý, thật nhanh đưa cho Nguyễn Tiểu Noãn.
Nguyễn Tiểu Noãn đưa tay tiếp nhận, mở ra xem, thoáng ngạc nhiên một phát, thời điểm phản ứng lại, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin.
Kết thúc tự học buổi tối, chờ giáo viên chủ nhiệm Phương Hòa Bình rời đi, lúc này Nguyễn Tiểu Noãn mới hết sức phấn khởi nói, "Trần Nặc, không nghĩ tới cậu thật đem điện thoại di động của tớ lấy về lại nha!"
Trần Nặc nhàn nhạt nở nụ cười: "Đó là đương nhiên, chuyện đáp ứng cậu, tớ nhất định sẽ làm được."
Nguyễn Tiểu Noãn tò mò hỏi: "Cậu làm như thế nào được vậy? Làm sao Phùng Nhất Phi trả điện thoại di động lại cho cậu vậy?"
Trần Nặc vừa thu dọn đồ đạc , vừa hời hợt nói: "Tớ có mấy người bằng hữu vừa vặn nhận biết cùng Phùng Nhất Phi, để bọn họ đi tìm cậu ta trả trở về."
"Thì ra là như vậy, thực là quá tốt rồi." Nguyễn Tiểu Noãn tin là thật, vỗ nhè nhẹ ở ngực, "Làm tớ lo lắng muốn chết, cậu một mình đi trường dạy nghề, bị cậu ta tìm phiền toái thì làm sao bây giờ?"
Cô nhìn Trần Nặc, gió bên ngoài cửa sổ thổi tới, làm mái tóc trên trán nam sinh hơi hơi lộn xộn, làm cho sợi tóc ngay tại lúc đó như phát sáng lên.
Quả thực là đẹp trai hồn xiêu phách lạc a!
Đẹp trai như vậy, bạn trai tốt như vậy, cho cô một tòa núi kim đều không đổi nha!
Đôi mắt Nguyễn Tiểu Noãn sáng lấp lánh: "Bạn trai tương lai, vì biểu đạt lòng biết ơn của tớ đối với cậu, tớ cho cậu phần thưởng nha!" Nói xong, đưa tay vào trong bàn học lấy ra một hộp sữa chua, cắm ống hút vào đưa cho cậu, "Nè, khen thưởng cậu đó!"
Trần Nặc nhíu mày, nhận lấy, vừa cùng cô sóng vai đi ra phòng học, vừa uống sữa chua.
Đi đến chỗ ngoặt thang lầu, thừa dịp lúc không có người, Nguyễn Tiểu Noãn lại gần, mắt ba ba nói: "Tớ cũng muốn uống sữa chua, cho tớ uống một ngụm nha."
Trần Nặc: ". .
Đem hộp sữa chua uống đến một nửa đưa tới bên mồm của cô.
Nguyễn Tiểu Noãn ngậm ngay ống hút, đắc ý mà hút một miệng lớn: "Thật ngọt a!"