[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,895
- Điểm cảm xúc
- 5,626
- Điểm
- 113
Chương 170: Làm sao bờ môi sưng lên?
Editor: trucxinh0505
Trở lại trường học, hai người lại đi một vòng bên hồ trong sân trường bắc bộ, bên hồ dương liễu Anna yêu kiều, cái bóng tháp cao ẩn ẩn hiển hiện. Bên hồ có không ít học sinh cầm sách đọc, cũng có đôi có cặp tiểu tình lữ.
Sau khi ăn tối xong, Trần Nặc mới đưa Nguyễn Tiểu Noãn về đến dưới lầu túc xá nữ sinh.
Nguyễn Tiểu Noãn không bỏ được lập tức đi về, cùng Trần Nặc đứng ở ngoài cửa lớn dưới một gốc cây ngô đồng không xa, ngẹo đầu cười hì hì hỏi, "Ngày mai chúng ta đi làm cái gì vậy?"
Trần Nặc cười: "Tùy cậu."
"Ta cũng chưa nghĩ ra." Tiểu cô nương ngẹo đầu, cau mày, rất ngoan ngoãn suy tư, "Nếu không, chờ tớ đi về suy nghĩ một chút, nghĩ kỹ sẽ nói cho cậu biết, ngày mai chúng ta đi chơi chỗ nào."
Trần Nặc cười thoáng chà xát cái mũi cô một phát: "Được."
"Ừm, vậy tớ về trước đây." Nguyễn Tiểu Noãn đang muốn quay người, Trần Nặc đưa tay chặn lại, sau đó trực tiếp giam cầm cô ngay tại chỗ, dựa vào thân cây phía sau.
Nguyễn Tiểu Noãn trừng to mắt: "?"
Trần Nặc một tay chống đỡ cây, một tay nắm khuôn mặt nhỏ mềm nhũn cô, cúi đầu nhìn cô, không nhanh không chậm hỏi: "Bạn gái, có phải cậu đã quên cái gì hay không?”
Nguyễn Tiểu Noãn thoáng ngạc nhiên một cái, đột nhiên minh bạch cái gì, khuôn mặt thoáng đỏ lên.
Hiện tại trời đã tối, cứ việc có đèn đường, nhưng tia sáng vẫn như cũ tối tăm, cô cũng không để ý có người đi ngang qua chung quanh, kiễng chân nhỏ lên, nhanh hướng cậu đáp lại.
Không ngờ, cái trán trực tiếp đụng vào vành nón Trần Nặc.
"Ừm!" Cô gái nhỏ bụm lấy cái trán, ánh mắt u oán nhìn cậu.
Trần Nặc cười ha ha, lấy cái mũ xuống, sau đó cúi đầu hôn một cái.
Hai người hôn nhau một hồi, sau khi kết thúc, đột nhiên Trần Nặc hỏi: "Bây giờ còn khẩn trương sao?"
Nghe xong lời này, trái tim Nguyễn Tiểu Noãn liền bắt đầu vỡ nát nhảy loạn, trong đầu liên tục toát ra các loại hình ảnh không thích hợp thiếu nhi, sau đó, tay cô bắt nắm góc áo, cúi đầu, muốn cố gắng biểu hiện được bình tĩnh một chút, thế nhưng khuôn mặt nhỏ lại ngày càng đỏ, sau cùng chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Cậu đừng vội hối thúc tớ nha, chờ thời điểm tớ cảm thấy đã làm tốt chuẩn bị, tớ, tớ sẽ nói cho cậu biết."
Trần Nặc bật cười, xoa xoa đầu của cô, "Được rồi, cậu trở về đi!"
Nguyễn Tiểu Noãn đi trước, lại quay lại mổ cực nhanh một mặt cậu cái trên, mới quay người chạy vào bên trong túc xá nữ sinh.
Phòng ngủ cô nằm ở lầu bốn. Thời điểm Nguyễn Tiểu Noãn trở lại phòng ngủ, bên trong còn có ba nữ sinh.
Có hai người đang đọc sách, một người nằm ở trên giường chơi điện thoại di động. Nghe được cô trở về, một cái đầu không cao, da thịt hơi đen nhưng nhìn kỹ ngũ quan nữ sinh rất tú khí cười nói: "Hoa hệ chúng ta hẹn hò đã về rồi?"
Nguyễn Tiểu Noãn đỏ mặt, không nói lời nào.
Một nữ sinh khác nằm ở giường trên chơi điện thoại di động nhìn thoáng qua cô, đột nhiên tầm mắt dừng ở trên bờ môi cô, chọc ghẹo: "Ôi chao, môi của cậu làm sao sưng lên vậy?"
Mặt Nguyễn Tiểu Noãn đỏ rần, chột dạ nói: "Có thể là bên ngoài có con muỗi, không cẩn thận bị con muỗi cắn đi."
"Cái chủng loại con muỗi gì lợi hại như vậy, còn có thể cắn đúng trên môi của cậu vậy?" Nữ sinh chơi điện thoại cười hắc hắc, nói, "Là bị cái suất ca nào đó hôn à?" Nữ sinh da thịt hơi đen cũng cười theo. Hiển nhiên, Nguyễn Tiểu Noãn lấy cớ không thể lừa được các cô.
Một nữ sinh tóc dài, xinh đẹp, mắt to khác, cô che miệng cười nói: "Thực ra, vừa rồi ở trên lầu chúng tớ đều thấy được, bạn trai cậu dưới tàng cây hôn cậu, hai người như keo như sơn, làm chúng tớ đều hâm mộ chết rồi."
Nguyễn Tiểu Noãn: ". . ."
Vừa nghĩ tới cùng Trần Nặc gần gũi đều bị bạn cùng phòng thấy được, cô thật muốn tìm một khe nứt chui đầu vào!
Ba nữ sinh này là bạn cùng phòng với cô, sau quân huấn xong ở chung được mấy ngày, giờ phút này đã có chút quen thuộc. Người có làn da hơi đen gọi là Dương Tuyết người Quảng Tây, người chơi điện thoại di động gọi là Đinh Đan, người Tương Tỉnh, về phần cô gái xinh đẹp tóc đen dài, tên là Bàng Vũ Thuần, đến từ Xuyên tỉnh.
"Hì hì hì, cậu cũng không nói qua cùng chúng tớ, làm thế nào kết giao được bạn trai tốt như vậy?" Bàng Vũ Thuần vừa cười nói với Nguyễn Tiểu Noãn: "Nhanh thành thật khai báo, để cho chúng tớ cũng học kinh nghiệm một chút."
Nguyễn Tiểu Noãn có chút ngượng ngùng nói: "Thực ra chúng tớ là bạn học cao trung, là tớ truy cậu ấy trước, sau đó không biết làm sao lại ở cùng một chỗ."
"Thì ra là như vậy." Bàng Vũ Thuần nhiều hứng thú lại hỏi không ít vấn đề liên quan tới Trần Nặc.
Nguyễn Tiểu Noãn cũng mềm moe trả lời tất cả.
Ánh mắt Bàng Vũ Thuần lóe ra, tựa hồ còn muốn hỏi chút gì. Nhưng vào lúc này, nữ sinh đang chơi điện thoại Đinh Đan mở miệng: "Tiểu Ấm, cậu có mã tài khoản QQ đi, chúng tớ thêm một cái?"
"Được nè." Nguyễn Tiểu Noãn đọc tài khoản QQ mình cho Đinh Đan. Đinh Đan ấn mấy lần trên điện thoại di động, rồi nói: "Thêm bạn."
Nguyễn Tiểu Noãn lấy điện thoại di động ra, ghi tên QQ xong, thông qua Đinh Đan xác nhận lần nữa, cũng chọn bạn thân cho nick cô ấy, đang muốn rời khỏi QQ, chợt thấy ảnh chân dung Kha Thi Thi đang lấp lóe, tiểu chim cánh cụt phát ra tiếng ho khan.
Nguyễn Tiểu Noãn ấn mở tin tức.
Kha Thi Thi: "Tiểu Ấm, ngày mai chúng mình cùng đi dạo phố xem phim. . . Có được hay không?"
Nguyễn Tiểu Noãn kinh ngạc một chút, lập tức cao hứng trả lời.
"Dạo phố, xem phim có đúng không, có thể nha."
Kha Thi Thi học đại học Bắc sư, ở cùng thủ đô, không giống như Hoắc Giai chạy tới Ma Đô.
Nhưng mà, cô và Kha Thi Thi cũng đã hơn một tháng không gặp mặt.
Tất nhiên Kha Thi Thi hẹn cô, tất nhiên là cô phải đi rồi!
Về phần bạn trai, hắc hắc, xin lỗi nha, không đi cùng cậu ấy một ngày, hẳn cậu ấy có thể tha thứ đi!
Đương nhiên là lập tức đáp ứng. Một giây sau, Kha Thi Thi lại nhắn tin tới.
"Bất quá, tớ nói trước cùng cậu. Ngày mai cậu kêu thêm Trần Nặc cùng đi có được hay không? Tớ cũng giới thiệu một người cho các cậu nhận thức một chút.”
"Ai vậy?"
"Một người bạn."
Nhìn thấy hàng chữ này, Nguyễn Tiểu Noãn kích động hơn.
"Bằng hữu? Nam hay nữ vậy?"
"Nam.”
"A? Không phải là bạn trai cậu chứ? Không phải mới khai giảng thôi, Thi Thi, cậu nhanh vậy đã có bạn trai rồi?"
Một lát sau, Kha Thi Thi mới nhắn tin lại.
"Không phải, chúng tớ là đồng hương quen biết trong hội, cậu ấy là người sở thành phố, cũng là học trưởng tớ."
Kha Thi Thi nói cho Nguyễn Tiểu Noãn, quen biết trong một tháng này, đối phương luôn lấy thân phận đồng hương chiếu cố, giúp cô không ít bận bịu. Bởi vậy, trong lòng cô đối với đối phương rất cảm kích.
Không ngờ, ngay tại đêm qua, bất thình lình đối phương nói có hảo cảm với cô, đồng thời hẹn Kha Thi Thi ngày mai đi dạo phố xem phim. Da mặt Kha Thi Thi mỏng, ngại mặt mũi không thể cự tuyệt, liền đáp ứng.
"Cậu ấy giúp tớ bận bịu nhiều việc, tớ cảm thấy cự tuyệt lời mời cũng không quá tốt. Nhưng đáp ứng xong tớ liền hối hận. . Ta chỉ là coi cậu ấy là bằng hữu, không nghĩ tới quan hệ tiến thêm một bước. ."
Cho nên, Kha Thi Thi suy đi nghĩ lại, mới đến ước Nguyễn Tiểu Noãn cùng Trần Nặc cùng đi phó ước.
Nếu như vậy, tránh cho đơn độc ở chung quá xấu hổ.
Sau đó, cô lại tìm cơ hội thích hợp nói rõ ràng cùng đối phương. Nguyễn Tiểu Noãn vỗ ngực đáp ứng: "Được, nhắn thời gian địa điểm cho tớ, ngày mai tớ cùng Trần Nặc nhất định đến!"
----------------
Hôm qua tạp văn, hôm nay tận lực canh năm,
Trở lại trường học, hai người lại đi một vòng bên hồ trong sân trường bắc bộ, bên hồ dương liễu Anna yêu kiều, cái bóng tháp cao ẩn ẩn hiển hiện. Bên hồ có không ít học sinh cầm sách đọc, cũng có đôi có cặp tiểu tình lữ.
Sau khi ăn tối xong, Trần Nặc mới đưa Nguyễn Tiểu Noãn về đến dưới lầu túc xá nữ sinh.
Nguyễn Tiểu Noãn không bỏ được lập tức đi về, cùng Trần Nặc đứng ở ngoài cửa lớn dưới một gốc cây ngô đồng không xa, ngẹo đầu cười hì hì hỏi, "Ngày mai chúng ta đi làm cái gì vậy?"
Trần Nặc cười: "Tùy cậu."
"Ta cũng chưa nghĩ ra." Tiểu cô nương ngẹo đầu, cau mày, rất ngoan ngoãn suy tư, "Nếu không, chờ tớ đi về suy nghĩ một chút, nghĩ kỹ sẽ nói cho cậu biết, ngày mai chúng ta đi chơi chỗ nào."
Trần Nặc cười thoáng chà xát cái mũi cô một phát: "Được."
"Ừm, vậy tớ về trước đây." Nguyễn Tiểu Noãn đang muốn quay người, Trần Nặc đưa tay chặn lại, sau đó trực tiếp giam cầm cô ngay tại chỗ, dựa vào thân cây phía sau.
Nguyễn Tiểu Noãn trừng to mắt: "?"
Trần Nặc một tay chống đỡ cây, một tay nắm khuôn mặt nhỏ mềm nhũn cô, cúi đầu nhìn cô, không nhanh không chậm hỏi: "Bạn gái, có phải cậu đã quên cái gì hay không?”
Nguyễn Tiểu Noãn thoáng ngạc nhiên một cái, đột nhiên minh bạch cái gì, khuôn mặt thoáng đỏ lên.
Hiện tại trời đã tối, cứ việc có đèn đường, nhưng tia sáng vẫn như cũ tối tăm, cô cũng không để ý có người đi ngang qua chung quanh, kiễng chân nhỏ lên, nhanh hướng cậu đáp lại.
Không ngờ, cái trán trực tiếp đụng vào vành nón Trần Nặc.
"Ừm!" Cô gái nhỏ bụm lấy cái trán, ánh mắt u oán nhìn cậu.
Trần Nặc cười ha ha, lấy cái mũ xuống, sau đó cúi đầu hôn một cái.
Hai người hôn nhau một hồi, sau khi kết thúc, đột nhiên Trần Nặc hỏi: "Bây giờ còn khẩn trương sao?"
Nghe xong lời này, trái tim Nguyễn Tiểu Noãn liền bắt đầu vỡ nát nhảy loạn, trong đầu liên tục toát ra các loại hình ảnh không thích hợp thiếu nhi, sau đó, tay cô bắt nắm góc áo, cúi đầu, muốn cố gắng biểu hiện được bình tĩnh một chút, thế nhưng khuôn mặt nhỏ lại ngày càng đỏ, sau cùng chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Cậu đừng vội hối thúc tớ nha, chờ thời điểm tớ cảm thấy đã làm tốt chuẩn bị, tớ, tớ sẽ nói cho cậu biết."
Trần Nặc bật cười, xoa xoa đầu của cô, "Được rồi, cậu trở về đi!"
Nguyễn Tiểu Noãn đi trước, lại quay lại mổ cực nhanh một mặt cậu cái trên, mới quay người chạy vào bên trong túc xá nữ sinh.
Phòng ngủ cô nằm ở lầu bốn. Thời điểm Nguyễn Tiểu Noãn trở lại phòng ngủ, bên trong còn có ba nữ sinh.
Có hai người đang đọc sách, một người nằm ở trên giường chơi điện thoại di động. Nghe được cô trở về, một cái đầu không cao, da thịt hơi đen nhưng nhìn kỹ ngũ quan nữ sinh rất tú khí cười nói: "Hoa hệ chúng ta hẹn hò đã về rồi?"
Nguyễn Tiểu Noãn đỏ mặt, không nói lời nào.
Một nữ sinh khác nằm ở giường trên chơi điện thoại di động nhìn thoáng qua cô, đột nhiên tầm mắt dừng ở trên bờ môi cô, chọc ghẹo: "Ôi chao, môi của cậu làm sao sưng lên vậy?"
Mặt Nguyễn Tiểu Noãn đỏ rần, chột dạ nói: "Có thể là bên ngoài có con muỗi, không cẩn thận bị con muỗi cắn đi."
"Cái chủng loại con muỗi gì lợi hại như vậy, còn có thể cắn đúng trên môi của cậu vậy?" Nữ sinh chơi điện thoại cười hắc hắc, nói, "Là bị cái suất ca nào đó hôn à?" Nữ sinh da thịt hơi đen cũng cười theo. Hiển nhiên, Nguyễn Tiểu Noãn lấy cớ không thể lừa được các cô.
Một nữ sinh tóc dài, xinh đẹp, mắt to khác, cô che miệng cười nói: "Thực ra, vừa rồi ở trên lầu chúng tớ đều thấy được, bạn trai cậu dưới tàng cây hôn cậu, hai người như keo như sơn, làm chúng tớ đều hâm mộ chết rồi."
Nguyễn Tiểu Noãn: ". . ."
Vừa nghĩ tới cùng Trần Nặc gần gũi đều bị bạn cùng phòng thấy được, cô thật muốn tìm một khe nứt chui đầu vào!
Ba nữ sinh này là bạn cùng phòng với cô, sau quân huấn xong ở chung được mấy ngày, giờ phút này đã có chút quen thuộc. Người có làn da hơi đen gọi là Dương Tuyết người Quảng Tây, người chơi điện thoại di động gọi là Đinh Đan, người Tương Tỉnh, về phần cô gái xinh đẹp tóc đen dài, tên là Bàng Vũ Thuần, đến từ Xuyên tỉnh.
"Hì hì hì, cậu cũng không nói qua cùng chúng tớ, làm thế nào kết giao được bạn trai tốt như vậy?" Bàng Vũ Thuần vừa cười nói với Nguyễn Tiểu Noãn: "Nhanh thành thật khai báo, để cho chúng tớ cũng học kinh nghiệm một chút."
Nguyễn Tiểu Noãn có chút ngượng ngùng nói: "Thực ra chúng tớ là bạn học cao trung, là tớ truy cậu ấy trước, sau đó không biết làm sao lại ở cùng một chỗ."
"Thì ra là như vậy." Bàng Vũ Thuần nhiều hứng thú lại hỏi không ít vấn đề liên quan tới Trần Nặc.
Nguyễn Tiểu Noãn cũng mềm moe trả lời tất cả.
Ánh mắt Bàng Vũ Thuần lóe ra, tựa hồ còn muốn hỏi chút gì. Nhưng vào lúc này, nữ sinh đang chơi điện thoại Đinh Đan mở miệng: "Tiểu Ấm, cậu có mã tài khoản QQ đi, chúng tớ thêm một cái?"
"Được nè." Nguyễn Tiểu Noãn đọc tài khoản QQ mình cho Đinh Đan. Đinh Đan ấn mấy lần trên điện thoại di động, rồi nói: "Thêm bạn."
Nguyễn Tiểu Noãn lấy điện thoại di động ra, ghi tên QQ xong, thông qua Đinh Đan xác nhận lần nữa, cũng chọn bạn thân cho nick cô ấy, đang muốn rời khỏi QQ, chợt thấy ảnh chân dung Kha Thi Thi đang lấp lóe, tiểu chim cánh cụt phát ra tiếng ho khan.
Nguyễn Tiểu Noãn ấn mở tin tức.
Kha Thi Thi: "Tiểu Ấm, ngày mai chúng mình cùng đi dạo phố xem phim. . . Có được hay không?"
Nguyễn Tiểu Noãn kinh ngạc một chút, lập tức cao hứng trả lời.
"Dạo phố, xem phim có đúng không, có thể nha."
Kha Thi Thi học đại học Bắc sư, ở cùng thủ đô, không giống như Hoắc Giai chạy tới Ma Đô.
Nhưng mà, cô và Kha Thi Thi cũng đã hơn một tháng không gặp mặt.
Tất nhiên Kha Thi Thi hẹn cô, tất nhiên là cô phải đi rồi!
Về phần bạn trai, hắc hắc, xin lỗi nha, không đi cùng cậu ấy một ngày, hẳn cậu ấy có thể tha thứ đi!
Đương nhiên là lập tức đáp ứng. Một giây sau, Kha Thi Thi lại nhắn tin tới.
"Bất quá, tớ nói trước cùng cậu. Ngày mai cậu kêu thêm Trần Nặc cùng đi có được hay không? Tớ cũng giới thiệu một người cho các cậu nhận thức một chút.”
"Ai vậy?"
"Một người bạn."
Nhìn thấy hàng chữ này, Nguyễn Tiểu Noãn kích động hơn.
"Bằng hữu? Nam hay nữ vậy?"
"Nam.”
"A? Không phải là bạn trai cậu chứ? Không phải mới khai giảng thôi, Thi Thi, cậu nhanh vậy đã có bạn trai rồi?"
Một lát sau, Kha Thi Thi mới nhắn tin lại.
"Không phải, chúng tớ là đồng hương quen biết trong hội, cậu ấy là người sở thành phố, cũng là học trưởng tớ."
Kha Thi Thi nói cho Nguyễn Tiểu Noãn, quen biết trong một tháng này, đối phương luôn lấy thân phận đồng hương chiếu cố, giúp cô không ít bận bịu. Bởi vậy, trong lòng cô đối với đối phương rất cảm kích.
Không ngờ, ngay tại đêm qua, bất thình lình đối phương nói có hảo cảm với cô, đồng thời hẹn Kha Thi Thi ngày mai đi dạo phố xem phim. Da mặt Kha Thi Thi mỏng, ngại mặt mũi không thể cự tuyệt, liền đáp ứng.
"Cậu ấy giúp tớ bận bịu nhiều việc, tớ cảm thấy cự tuyệt lời mời cũng không quá tốt. Nhưng đáp ứng xong tớ liền hối hận. . Ta chỉ là coi cậu ấy là bằng hữu, không nghĩ tới quan hệ tiến thêm một bước. ."
Cho nên, Kha Thi Thi suy đi nghĩ lại, mới đến ước Nguyễn Tiểu Noãn cùng Trần Nặc cùng đi phó ước.
Nếu như vậy, tránh cho đơn độc ở chung quá xấu hổ.
Sau đó, cô lại tìm cơ hội thích hợp nói rõ ràng cùng đối phương. Nguyễn Tiểu Noãn vỗ ngực đáp ứng: "Được, nhắn thời gian địa điểm cho tớ, ngày mai tớ cùng Trần Nặc nhất định đến!"
----------------
Hôm qua tạp văn, hôm nay tận lực canh năm,