[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,904
- Điểm cảm xúc
- 5,644
- Điểm
- 113
Chương 70 : Cho cậu một cái khen thưởng
Editor: trucxinh0505
Nói là 1500 mét, thực ra cũng chỉ mất mấy phút.
Tranh tài kết thúc.
Trần Nặc đứng nhất.
Tuy Trần Nặc đứng nhất, ngay cả một chút mồ hôi đều không ra, chỉ là hơi thở so ngày thường hơi dồn dập hơn chút, hoàn toàn không có bộ dáng mới vừa thi hội thao.
Sau đó, đám người bên đường băng liền nhìn thấy một cô gái tết tóc đuôi ngựa, mặc quần áo thể thao màu hồng phấn chạy đến trước mặt cậu ta, nét mặt vui cười cầm bình nước trong tay đưa tới.
Lần trước trong trận bóng rổ Trần Nặc cự tuyệt hoa khôi lớp mười một mọi người vẫn chưa quên, đoán chừng một màn kia lần nữa diễn ra, không khỏi mặc niệm giúp cô gái nhỏ.
Không ngờ tới, Trần Nặc cũng rất tự nhiên nhận, còn vặn ra uống một ngụm.
Đám người bên trong kinh ngạc, liền thấy Trần Nặc cùng cô gái nhỏ kia vừa nói chuyện vừa đi xa.
Nguyễn Tiểu Noãn vui mừng hớn hở, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sùng bái: "Cậu thật được vị trí thứ nhất, bạn học Trần Nặc đúng là duy nhất nha!"
Tiếp theo lại quan tâm hỏi: "Chờ một hồi còn trận đấu 3000mét, cậu có thể mệt mỏi hay không?"
Trần Nặc nhíu mày: "Buổi sáng nào mà tớ không chạy đến 5000 mét?"
Nguyễn Tiểu Noãn nghĩ cũng phải, yên lòng, đột nhiên nháy nháy mắt: "Nếu như cậu đứng thứ nhất lần nữa, tớ liền khen thưởng như thế nào cho cậu đây?"
Trần Nặc nghe xong liền biết nha đầu này đang có ý gì, cố ý nói: "Không cần."
Nguyễn Tiểu Noãn mất hứng: "Cậu cũng chưa nghe tớ muốn thưởng cái gì, làm sao lại nói không cần rồi?"
Trần Nặc: "Tớ đều không cần thưởng cái gì hết."
Nguyễn Tiểu Noãn vội nói: "Khẳng định cậu cần, trước nghe một chút được không?"
Trần Nặc hỏi: "Vậy thưởng gì?"
Nguyễn Tiểu Noãn ngượng ngùng: "Tớ hôn cậu một cái, như vậy được không?"
Trần Nặc: "... Không thể."
Nguyễn Tiểu Noãn: "Vì sao?"
Trần Nặc nói: "Với tớ mà nói, đây không tính là khen thưởng."
Nguyễn Tiểu Noãn cắn cắn môi, không cam lòng nói: "Vậy nếu không... Cậu hôn tớ một cái."
Trần Nặc nói: "Không được."
Nguyễn Tiểu Noãn mất hứng: "Hừ, khen thưởng tốt như vậy cậu cũng không cần, cậu sẽ hối hận đó!"
Trần Nặc nín cười nói: "Sẽ không."
Nguyễn Tiểu Noãn nhìn qua khuôn mặt tuấn tú đầy đáng giận, tức giận đến chỉ muốn đè cậu ấy lên tường cưỡng hôn mười phút đồng hồ, nhưng cân nhắc giá trị võ lực của mình một chút, vẫn là từ bỏ ý nghĩ này.
Một lát sau, trên loa phát thanh vang lên thông tri, trận đấu nam 3000 mét sắp bắt đầu.
Trần Nặc nói: "Được rồi, tớ chuẩn bị chạy 3000 mét, cậu cũng đi làm nóng người một hồi, chờ sau đó liền đến phiên cậu so tài rồi. Không cần khẩn trương, dựa theo phương pháp tớ cậu chạy là được rồi. Còn có, nhớ kỹ đừng ăn đồ ngọt, nếu không sẽ buồn nôn."
Nghe được lời căn dặn, tức khí trong lòng Nguyễn Tiểu Noãn nháy mắt tiêu tán toàn bộ, ngược lại trở nên ngọt ngào.
Hì hì, cô biết, Trần Nặc là quan tâm mình.
Thế là, cô nắm góc áo Trần Nặc, ngẩng mặt lên, ánh mắt cười rộ lên: "Vậy lát tớ chạy, cậu nhớ cổ vũ cho tớ cố lên, có được hay không?"
Trần Nặc nhịn không được đưa tay vuốt vuốt đầu nhỏ của cô: "Được rồi."
Sau đó không lâu chạy 3000 mét nam, quả nhiên lần thứ hai Trần Nặc được đứng thứ nhất.
Nhưng lần này, Nguyễn Tiểu Noãn không thể nhìn thấy.
Bởi vì cô tham gia trận đấu 3000 mét nữ cũng sắp bắt đầu.
Trước đường băng, Nguyễn Tiểu Noãn đang khẩn trương hoạt động thân thể.
Hoắc Giai cùng Kha Thi Thi cũng cầm Cầu Hoa, đứng ở một bên đường băng, dùng sức vung cổ vũ.
Kha Thi Thi hô, "Tiểu Ấm cố lên!"
Hoắc Giai thì hô: "Tranh thủ không cần đếm ngược thứ nhất!"
Nguyễn Tiểu Noãn: "..."
Cô đứng ở bên này, dùng ánh mắt cấp tốc quét lấy đám người, tìm kiếm cái thân ảnh quan tâm nhất kia.
Nhưng cô chưa kịp tìm thấy, thầy trọng tài đã thổi còi lên, đồng thời nhắc nhở đám tuyển thủ vào chỗ của mình.
Nguyễn Tiểu Noãn chỉ có thể đi tới đường băng thứ tám thuộc của cô, làm tư thế chuẩn bị xuất phát chạy.
Rất nhanh, tiếng còi sắc bén vang lên, hơn mười người nữ sinh chạy.
Nguyễn Tiểu Noãn cũng ở trong đó.
Hoắc Giai cùng Kha Thi Thi đồng thời phất phất quả cầu tay trên, hô lớn: "Tiểu Ấm cố lên! !"
"Cố lên!"
"Từ Viện cố lên, Từ Viện cố lên..."
"Lưu Yến cố lên, Lưu Yến cố lên..."
Tròng mắt Hoắc Giai đảo một vòng, nhìn thấy người bên cạnh trong tay cầm cái loa, chạy tới nói, "Cho tớ mượn dùng chút nha!"
Cô cầm loa trong tay đối phương, căng giọng hô to, "Nguyễn Tiểu Noãn đần độn cố lên! Nguyễn Tiểu Noãn đần độn cố lên!"
Âm thanh vang vọng giữa không trung, đám người nhao nhao ghé mắt.
Nguyễn Tiểu Noãn cũng nghe được, lại không có nửa giờ phân tâm.
Trong mười nữ sinh, cô rơi vào vị trí thứ nhất đếm ngược không sai biệt lắm.
Từ nhỏ đến lớn cô không thích vận động, tố chất thân thể kém, cảm giác cân bằng cũng yếu, với lại chỉ huấn luyện một tuần lễ, trong một tuần này, tích tốt nhất cũng mới chạy xong năm vòng. Thao trường tam trung một vòng là 400 mét, năm vòng là 2000 mét.
Đối với Nguyễn Tiểu Noãn mà nói, 3000 mét rất là khó khăn.
Trong lòng Nguyễn Tiểu Noãn nói với chính mình.
Không đè nặng tham dự, nỗ lực hết sức mình.
Dù sao cũng không ai muốn tìm cô gọi tên mà đúng không?
Một vòng, hai vòng, ba vòng...
Thời điểm đến vòng thứ bốn, nhịp tim Nguyễn Tiểu Noãn đã trở nên rất nhanh, hô hấp càng ngày càng khó khăn, sắc mặt trắng bệch, tốc độ cũng không ngừng chậm lại.
Ai nấy đều thấy được, cô hơi mệt chút.
Đột nhiên, ngoài mấy chục thước, một âm thanh quen thuộc vang lên: "Dựa theo tớ dạy cậu, điều chỉnh hô hấp thật tốt!"
Là Trần Nặc đến rồi!
Giống như đánh trúng tâm, Nguyễn Tiểu Noãn lập tức mừng rỡ!
Nói là 1500 mét, thực ra cũng chỉ mất mấy phút.
Tranh tài kết thúc.
Trần Nặc đứng nhất.
Tuy Trần Nặc đứng nhất, ngay cả một chút mồ hôi đều không ra, chỉ là hơi thở so ngày thường hơi dồn dập hơn chút, hoàn toàn không có bộ dáng mới vừa thi hội thao.
Sau đó, đám người bên đường băng liền nhìn thấy một cô gái tết tóc đuôi ngựa, mặc quần áo thể thao màu hồng phấn chạy đến trước mặt cậu ta, nét mặt vui cười cầm bình nước trong tay đưa tới.
Lần trước trong trận bóng rổ Trần Nặc cự tuyệt hoa khôi lớp mười một mọi người vẫn chưa quên, đoán chừng một màn kia lần nữa diễn ra, không khỏi mặc niệm giúp cô gái nhỏ.
Không ngờ tới, Trần Nặc cũng rất tự nhiên nhận, còn vặn ra uống một ngụm.
Đám người bên trong kinh ngạc, liền thấy Trần Nặc cùng cô gái nhỏ kia vừa nói chuyện vừa đi xa.
Nguyễn Tiểu Noãn vui mừng hớn hở, khuôn mặt nhỏ tràn đầy sùng bái: "Cậu thật được vị trí thứ nhất, bạn học Trần Nặc đúng là duy nhất nha!"
Tiếp theo lại quan tâm hỏi: "Chờ một hồi còn trận đấu 3000mét, cậu có thể mệt mỏi hay không?"
Trần Nặc nhíu mày: "Buổi sáng nào mà tớ không chạy đến 5000 mét?"
Nguyễn Tiểu Noãn nghĩ cũng phải, yên lòng, đột nhiên nháy nháy mắt: "Nếu như cậu đứng thứ nhất lần nữa, tớ liền khen thưởng như thế nào cho cậu đây?"
Trần Nặc nghe xong liền biết nha đầu này đang có ý gì, cố ý nói: "Không cần."
Nguyễn Tiểu Noãn mất hứng: "Cậu cũng chưa nghe tớ muốn thưởng cái gì, làm sao lại nói không cần rồi?"
Trần Nặc: "Tớ đều không cần thưởng cái gì hết."
Nguyễn Tiểu Noãn vội nói: "Khẳng định cậu cần, trước nghe một chút được không?"
Trần Nặc hỏi: "Vậy thưởng gì?"
Nguyễn Tiểu Noãn ngượng ngùng: "Tớ hôn cậu một cái, như vậy được không?"
Trần Nặc: "... Không thể."
Nguyễn Tiểu Noãn: "Vì sao?"
Trần Nặc nói: "Với tớ mà nói, đây không tính là khen thưởng."
Nguyễn Tiểu Noãn cắn cắn môi, không cam lòng nói: "Vậy nếu không... Cậu hôn tớ một cái."
Trần Nặc nói: "Không được."
Nguyễn Tiểu Noãn mất hứng: "Hừ, khen thưởng tốt như vậy cậu cũng không cần, cậu sẽ hối hận đó!"
Trần Nặc nín cười nói: "Sẽ không."
Nguyễn Tiểu Noãn nhìn qua khuôn mặt tuấn tú đầy đáng giận, tức giận đến chỉ muốn đè cậu ấy lên tường cưỡng hôn mười phút đồng hồ, nhưng cân nhắc giá trị võ lực của mình một chút, vẫn là từ bỏ ý nghĩ này.
Một lát sau, trên loa phát thanh vang lên thông tri, trận đấu nam 3000 mét sắp bắt đầu.
Trần Nặc nói: "Được rồi, tớ chuẩn bị chạy 3000 mét, cậu cũng đi làm nóng người một hồi, chờ sau đó liền đến phiên cậu so tài rồi. Không cần khẩn trương, dựa theo phương pháp tớ cậu chạy là được rồi. Còn có, nhớ kỹ đừng ăn đồ ngọt, nếu không sẽ buồn nôn."
Nghe được lời căn dặn, tức khí trong lòng Nguyễn Tiểu Noãn nháy mắt tiêu tán toàn bộ, ngược lại trở nên ngọt ngào.
Hì hì, cô biết, Trần Nặc là quan tâm mình.
Thế là, cô nắm góc áo Trần Nặc, ngẩng mặt lên, ánh mắt cười rộ lên: "Vậy lát tớ chạy, cậu nhớ cổ vũ cho tớ cố lên, có được hay không?"
Trần Nặc nhịn không được đưa tay vuốt vuốt đầu nhỏ của cô: "Được rồi."
Sau đó không lâu chạy 3000 mét nam, quả nhiên lần thứ hai Trần Nặc được đứng thứ nhất.
Nhưng lần này, Nguyễn Tiểu Noãn không thể nhìn thấy.
Bởi vì cô tham gia trận đấu 3000 mét nữ cũng sắp bắt đầu.
Trước đường băng, Nguyễn Tiểu Noãn đang khẩn trương hoạt động thân thể.
Hoắc Giai cùng Kha Thi Thi cũng cầm Cầu Hoa, đứng ở một bên đường băng, dùng sức vung cổ vũ.
Kha Thi Thi hô, "Tiểu Ấm cố lên!"
Hoắc Giai thì hô: "Tranh thủ không cần đếm ngược thứ nhất!"
Nguyễn Tiểu Noãn: "..."
Cô đứng ở bên này, dùng ánh mắt cấp tốc quét lấy đám người, tìm kiếm cái thân ảnh quan tâm nhất kia.
Nhưng cô chưa kịp tìm thấy, thầy trọng tài đã thổi còi lên, đồng thời nhắc nhở đám tuyển thủ vào chỗ của mình.
Nguyễn Tiểu Noãn chỉ có thể đi tới đường băng thứ tám thuộc của cô, làm tư thế chuẩn bị xuất phát chạy.
Rất nhanh, tiếng còi sắc bén vang lên, hơn mười người nữ sinh chạy.
Nguyễn Tiểu Noãn cũng ở trong đó.
Hoắc Giai cùng Kha Thi Thi đồng thời phất phất quả cầu tay trên, hô lớn: "Tiểu Ấm cố lên! !"
"Cố lên!"
"Từ Viện cố lên, Từ Viện cố lên..."
"Lưu Yến cố lên, Lưu Yến cố lên..."
Tròng mắt Hoắc Giai đảo một vòng, nhìn thấy người bên cạnh trong tay cầm cái loa, chạy tới nói, "Cho tớ mượn dùng chút nha!"
Cô cầm loa trong tay đối phương, căng giọng hô to, "Nguyễn Tiểu Noãn đần độn cố lên! Nguyễn Tiểu Noãn đần độn cố lên!"
Âm thanh vang vọng giữa không trung, đám người nhao nhao ghé mắt.
Nguyễn Tiểu Noãn cũng nghe được, lại không có nửa giờ phân tâm.
Trong mười nữ sinh, cô rơi vào vị trí thứ nhất đếm ngược không sai biệt lắm.
Từ nhỏ đến lớn cô không thích vận động, tố chất thân thể kém, cảm giác cân bằng cũng yếu, với lại chỉ huấn luyện một tuần lễ, trong một tuần này, tích tốt nhất cũng mới chạy xong năm vòng. Thao trường tam trung một vòng là 400 mét, năm vòng là 2000 mét.
Đối với Nguyễn Tiểu Noãn mà nói, 3000 mét rất là khó khăn.
Trong lòng Nguyễn Tiểu Noãn nói với chính mình.
Không đè nặng tham dự, nỗ lực hết sức mình.
Dù sao cũng không ai muốn tìm cô gọi tên mà đúng không?
Một vòng, hai vòng, ba vòng...
Thời điểm đến vòng thứ bốn, nhịp tim Nguyễn Tiểu Noãn đã trở nên rất nhanh, hô hấp càng ngày càng khó khăn, sắc mặt trắng bệch, tốc độ cũng không ngừng chậm lại.
Ai nấy đều thấy được, cô hơi mệt chút.
Đột nhiên, ngoài mấy chục thước, một âm thanh quen thuộc vang lên: "Dựa theo tớ dạy cậu, điều chỉnh hô hấp thật tốt!"
Là Trần Nặc đến rồi!
Giống như đánh trúng tâm, Nguyễn Tiểu Noãn lập tức mừng rỡ!