Lượt xem của khách bị giới hạn

[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.

[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 50 : Học bá như đến này, đầu bạc không rời xa
Editor: trucxinh0505

Trần Nặc thản nhiên nói: "Cậu hỏi cái này để làm gì?"

Nguyễn Tiểu Noãn quay đầu nhìn cậu, nụ cười rực rỡ: "Nếu cậu không có chuyện, tớ tới tìm cậu có được hay không?"

Trần Nặc lườm cô, thản nhiên nói: "Không được."

"Vì sao?" Nguyễn Tiểu Noãn sững sờ, "Cậu có việc, hay là ước hẹn cùng người?"

Trần Nặc nói: "Đều không có."

"Vậy tại sao không cho tớ tìm cậu?" Nguyễn Tiểu Noãn mất hứng nói.

Trần Nặc hỏi lại, "Cậu nghĩ rất muốn đến tìm tớ?"

Nguyễn Tiểu Noãn dùng sức gật đầu: "Đương nhiên rồi, nằm mơ đều đang nghĩ!"

Cô chưa nói xong chính là, đang còn muốn nằm trên giường Trần Nặc một chút, tốt nhất có thể ở cùng cậu một chỗ... Hì hì

Trần Nặc nói: "Nhiệm vụ của cậu bây giờ là chuyên tâm đọc sách, không cần luôn luôn suy nghĩ cua tớ."

Nguyễn Tiểu Noãn cắn môi một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mặt nhỏ bụ bẩm tràn đầy mong đợi nhìn cậu: "Nếu như kỳ thi giữa kỳ tớ đột phá đếm ngược hạng mười, vậy lễ Quốc Khánh cậu liền bồi tớ một ngày, có được hay không?"

Đột phá đếm ngược hạng mười?

Mục tiêu này thật đúng là rộng lớn.

Trần Nặc có chút im lặng, bất quá cậu cũng biết, căn bản Nguyễn Tiểu Noãn quá kém, muốn xách thành tích cao, không phải chuyện một sớm một chiều, từng bước một đi, không thể chờ mong quá cao.

Cô chịu cố gắng, chính là chuyện tốt.

Cậu nhẹ gật đầu, "Được, nhưng điều kiện tiên quyết là, cậu không thể gian lận."

Nguyễn Tiểu Noãn nghe xong, tâm nở hoa, nghiêm túc đảm bảo, "Tớ tuyệt đối tuyệt đối không dối trá, nếu không để cho cả một đời đuổi không kịp cậu!"

Trần Nặc ho một tiếng: "Đừng nói nhảm, chép xong đề sai đi."

Chờ cô chép xong đề sai, thời gian tự học cũng đến muộn, Trần Nặc nói: "Đi đây."

Bởi vì được Trần Nặc hứa hẹn, tâm tình Nguyễn Tiểu Noãn vô cùng tốt, tung tăng cùng cậu ra khỏi thư quán, đi về trường học, đột nhiên cô lung lay cái đầu nhỏ, nói: "Bất quá tớ có linh cảm mạnh, làm một bài thơ, cậu có muốn nghe một chút hay không?"

Trần Nặc nói, "Không cần."

Nguyễn Tiểu Noãn liếc mắt lườm cậu: "... Tớ lại muốn đọc, cậu nghe nha."

Cô hắng giọng một cái, thì thầm, "Nguyện vọng có một học bá, thuộc thứ nhất toàn trường, theo giúp tớ học tập, một ngày cho ngàn đề, ôn tập giải nghi vấn, giúp tớ đề khảo, ngày thi ngồi cạnh tớ, giúp tớ thoát bế tắc, học bá như đến này, đầu bạc không xa rời."

Đọc xong, cô nhếch môi cười rộ lên, con mắt lóe sáng lòe lòe, giống như tinh tinh trên trời, "Thế nào, xuôi tai không?"

Trần Nặc mặt không biểu tình, đưa tay thoáng búng một phát trên trán trắng nõn của cô, "Một ngày cho ngàn đề sao? Nếu cậu thích học tập như vậy, ngày mai thỏa mãn cậu."

Nguyễn Tiểu Noãn bụm lấy cái trán, nước mắt rưng rưng: "A a a."

Cái học bá này quá vô tình!

Khi nào mới có thể bổ nhào vào cậu ấy, các loại online, gấp!

Ban đêm, Lưu Chi Hoa đột nhiên tìm Trần Nặc, nói hi vọng cậu giúp một chút.

Trần Nặc hỏi gấp cái gì.

Lưu Chi Hoa đỏ mặt nói, quan hệ cậu ta cùng nữ thần MM tiến triển đến trình độ nhất định, nữ thần MM biểu thị không quan tâm bề ngoài cậu ta, thích chính là con người cậu ta, hi vọng ngày mốt cùng gặp mặt.

Bởi vậy, Lưu Chi Hoa dự định đi mua mấy bộ y phục, đến lúc đó mặc vào gặp mặt cùng nữ thần MM, cho nên muốn thông qua Nguyễn Tiểu Noãn hẹn Hoắc Giai cùng Kha Thi Thi, nhờ bọn họ hỗ trợ tham khảo một chút mua quần áo nào tương đối tốt.

"Con gái đó, tương đối rõ ràng họ yêu thích gì." Lưu Chi Hoa nhăn nhó nói nói, "Để cho nhóm người Kha Thi Thi giúp một chút, đến lúc đó tớ mời bọn họ ăn cơm, còn có thể đi Quán trà sữa đối diện uống trà sữa. Còn có, cũng mời Nguyễn Tiểu Noãn cùng cậu uống."

Lúc này trà sữa ở thành phố vừa mới bắt đầu lưu hành, rất được đám con gái hoan nghênh.

Trần Nặc cười cười, "Được, tớ giúp cậu hỏi một chút."

Lúc ăn cơm, cậu đem việc này nói cùng Nguyễn Tiểu Noãn, Nguyễn Tiểu Noãn vỗ ngực nói cứ yên tâm.

Kha Thi Thi tương đối thẹn thùng, ngay từ đầu không đáp ứng, bất quá Hoắc Giai vì trà sữa cùng bữa trưa miễn phí, không biết làm sao thuyết phục được Kha Thi Thi, giữa trưa ngày thứ hai, hai cô gái liền thừa dịp nghỉ trưa hơn hai giờ, cùng Lưu Chi Hoa đi chọn lựa quần áo.

Mua quần áo xong, Lưu Chi Hoa còn đi sửa tóc lại chút, thậm chí mua hộp da mặt, ban đêm vụng trộm ở trong phòng ngủ thoa.

Phải biết, biết Lưu Chi Hoa lâu như vậy, Trần Nặc chưa thấy cậu ta để ý bề ngoài như vậy, thậm chí ngay cả số lần rửa mặt đều không vượt qua một lần.

Có thể thấy được, ma lực của ái tình lớn đến bao nhiêu.

Ngày kế tiếp giữa trưa sau khi tan học, Lưu Chi Hoa trước đi phòng ngủ, lên đồ rực rỡ.

Khoan hãy nói, quả nhiên người dựa vào lụa ngựa dựa vào yên.

Qua tu chỉnh một lần, nhìn Lưu Chi Hoa rất là có dáng hình.

Trước kia Lưu Chi Hoa cảm giác đơn thuần trò chơi thôi.

Bây giờ Lưu Chi Hoa cảm giác là một game thủ nam.

Tuy chỉ kém một chữ, nhưng ít ra vẫn sống.

Sau đó, cậu lẩm bẩm cùng nữ thần MM ước hẹn địa điểm, ám hiệu riêng, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, lòng tràn đầy mong đợi xuất phát.

Trước khi đi còn vỗ ngực nói cùng Trần Nặc, nếu như thành công, Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn chính là bà mối bọn họ, cậu ta nhất định mời hai người ăn cơm tại căn tin một tháng.

Vì điểm ấy, Trần Nặc hi vọng cậu ta sẽ thành công.

Chờ Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn tại căn tin cơm nước xong xuôi, chuẩn bị trở lại ngủ một lát, đột nhiên, cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Lưu Chi Hoa đi đến.

Trong phòng ngủ mấy cái nam sinh đều biết cậu ta đi gặp nữ thần MM, có người kinh ngạc hỏi, "Lưu Chi Hoa, làm sao cậu trở về nhanh như vậy? Chẳng lẽ không có gặp nữ thần MM của cậu?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 51 : Làm sao lại đáng yêu như thế
Editor: trucxinh0505

Một hồi Lưu Chi Hoa mới nói: "Gặp được."

Ngoài Trần Nặc, không ai phát hiện, trên mặt cậu ta không có nhìn thấy nữ thần thầm mến mà vui vẻ cùng hưng phấn, ngược lại lộ ra buồn bã ỉu xìu.

Một nam sinh khác hỏi: "Cái kia mau nói một chút, dáng dấp thế nào, có xinh đẹp hay không vậy? Có thể nói một chút không? Lớp nào? Đúng rồi, các ngươi có làm cái chuyện gì không thích hợp thiếu nhi hay không?"

Loại đề tài này nam sinh cũng cảm thấy hứng thú, vừa nói xong, mấy nam sinh liếc mắt nhau, nhao nhao nở nụ cười.

Nhưng mà, sắc mặt Lưu Chi Hoa lại càng khó coi, một bộ biểu lộ "Cậu không thương hại tớ còn cười dâm đãng như vậy ".

Đám người cuối cùng phát hiện không đúng, có người vươn tay vỗ vỗ bả vai Lưu Chi Hoa, hỏi: "Thế nào? Làm sao không cao hứng vậy?"

Cùng lúc đó, trong lòng mọi người yên lặng phỏng đoán, chẳng lẽ. . . Cậu ấy lại bị chê vì tướng mạo sao?

Tuy nhiên, trước khi đi Lưu Chi Hoa đã thu thập thật tốt chính mình, nhưng bản thân quá kém, nên vẫn vô lực sao.

Nghe mọi người tra hỏi, Lưu Chi Hoa lệ rơi đầy mặt.

Thế là, đám người càng thêm khẳng định suy đoán.

Đang có người chuẩn bị đi an ủi mấy câu, Lưu Chi Hoa lau nước mắt, đột nhiên mở miệng: "Lần này không có quan hệ với tớ, mà là so với trong tưởng tượng tớ, chênh lệch quá lớn."

Có người hỏi: "Làm sao chênh lệch quá lớn vậy?"

Lưu Chi Hoa nhào về phía Trần Nặc, mặt đầy phẫn nộ, "Vì sao không nói cho tớ, cô ấy là luyện quả tạ, ít nhất đến một trăm năm mươi cân? !"

Trần Nặc vô tội trúng thương: ". . ."

Mẹ nó cái này có quan hệ gì cùng Lão Tử?

Lưu Chi Hoa muốn khóc.

Trước đó thời điểm trên QQ nói chuyện trên trời đất, mấy lần nữ thần MM hàm súc ám chỉ, nói mình không phải mỹ nữ, sợ Lưu Chi Hoa gặp mặt sẽ không thích mình.

Lưu Chi Hoa nghĩ, cái này nhất định là nữ thần MM khảo nghiệm với mình thôi, bởi vậy liên tục cam đoan, tuyệt đối sẽ không trông mặt mà bắt hình dong, mặc kệ nữ thần MM dáng dấp ra sao, trong lòng cậu ta cũng là đóa hoa đẹp nhất, không người có thể so sánh.

Sau đó, tại nhìn thấy nữ thần MM trước đó, nội tâm Lưu Chi Hoa tràn đầy chờ mong. Cậu ta mua quần áo, cắt tóc, thoa da mặt, thậm chí còn yên lặng đi tiệp mát xa mặt, lại mua hộp X Lôi tư, mới đi địa điểm ước định gặp nữ thần MM.

Sau đó, nhìn thấy một người cân nặng gấp hai mình, cánh tay chân cũng gấp hai mình, nữ sinh tóc buộc đuôi ngựa, nhìn thấy cậu ta xuất hiện, hai mắt sáng lên, nhún nhảy một cái tới, sau thất thố, ngữ khí mềm mại kêu, "Bạn này, cậu là bạn học Lưu Chi Hoa đúng không?"

Câu nói bạn này, ái tình giống như là trang X.

Thời điểm thành công cậu rất thoải mái, nhưng thời điểm thất bại cậu sẽ bỏ ra giá thê thảm.

Giờ khắc này Lưu Chi Hoa cảm thấy ái tình của mình kết thúc, bị thất bại đè bẹp, tâm nam nhi cũng đi theo nát rầm rầm.

Lưu Chi Hoa quyết định thật nhanh, nói: "Không phải, cậu nhận lầm người rồi."

Thế là, thời điểm học chưa tới một tháng, Lưu Chi Hoa liền trải qua thất tình lần thứ hai.

Nhưng mà, chuyện này sau khi bị Nguyễn Tiểu Noãn biết, ngược lại rất tức giận.

Thời điểm thứ sáu tan học, cô cứng rắn dắt Trần Nặc đi tới một Quán trà sữa mới mở cửa sau trường học mua trà sữa, sau đó bưng lấy một chén trà sữa trân châu, vừa hướng đi về nhà ga, vừa uống, đồng thời tức giận bất bình nói: "Cậu ta thật là quá đáng, hành động đó làm cho cô gái rất thương tâm nha!"

Trần Nặc ho một tiếng: "Có thể là cô ấy luyện quả tạ đó."

Nguyễn Tiểu Noãn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Có thể cô ấy cũng không lừa cậu ta nha, cô ấy chính người năng động. Mà cậu ta là trông mặt bắt hình dong là không đúng!"

Trần Nặc nói: "Cái này không thể trách Lưu Chi Hoa, từ một góc độ nào đó, nhân loại là điển hình thị giác động vật, trời sinh chỉ thích sự vật xinh đẹp, đối với sự vật xinh đẹp, cho tới bây giờ không có sức chống cự qua. Bất luận kẻ nào, kể cả tớ và cậu, cũng là cái dạng này."

Nguyễn Tiểu Noãn lập tức nói: "Nếu cậu nói như vậy! Nếu tớ là người xinh đẹp, vì sao còn không thừa nhận tớ là bạn gái của cậu?"

Trần Nặc thong dong hỏi lại: "Mỹ nữ? Ở chỗ nào, làm sao tớ không thấy vậy?"

Nguyễn Tiểu Noãn: ". . ."

Nàng tức giận dùng ống hút đi đâm trà sữa bên trong trân châu vù vù hút, như kiểu ra sắc cắn, quai hàm phồng lên.

Đoán chừng ở trong lòng coi nó trở thành là Trần Nặc.

Trần Nặc nhịn không được, ngón tay chống đỡ khuôn mặt, hơi quay đầu, im lặng cười.

Làm sao lại đáng yêu như thế.

Bất quá Nguyễn Tiểu Noãn tức giận được ba giây, liền đem trà sữa đưa cho Trần Nặc, giả bộ như thờ ơ nói: "Cái trà sữa này uống rất tốt, cậu cũng nếm thử một chút xem?"

Khụ khụ, nếu là Trần Nặc uống, không phải là giữa hai người tiếp. . . Cái kia?

Trần Nặc biết rõ tâm tư nhỏ của cô, không có nhận trà sữa, sau đó tại trong ánh mắt cô thất vọng, đưa tay vuốt vuốt đầu cô: "Trở về ôn tập thật tốt, sắp thi giữa kỳ rồi."

Thi giữa kỳ vào cuối tuần thứ ba, thi xong chính là lễ Quốc Khánh, đoán chừng thi quá kém ngày lễ cũng không thể vui vẻ.

Nguyễn Tiểu Noãn sờ lấy đầu, trong mắt bắn ra ánh sáng ngạc nhiên, lập tức cười ngòn ngọt mà nói: "Cậu yên tâm, tớ nhất định thi đứng đầu năm mươi người toàn lớp, để cho cậu có cơ hội giúp tớ một ngày!"

Trần Nặc: ". . . Cậu nói điên đảo gì vậy?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 52 : Đi thẳng vào vấn đề nha
Editor: trucxinh0505

Thành phố Thương Thành.

Lầu ba, khu chuyên bán quần áo giày túi xách.

Trần Nặc đang cùng Trần Ái Quốc ở bên trong mua sắm.

Đi dạo một vòng, Trần Nặc chọn trúng cửa hàng nhãn hiệu tây phục. Tuy nhiên tây phục tốt phải đặt hàng, nhưng bây giờ không dư dả, trước mua bộ có sẵn mặc đi.

"Ba, đi cửa hàng này nhìn xem." Trần Nặc nói.

Trần Ái Quốc nhìn mặt tiền cửa hàng rộng lớn, có chút co quắp xoa xoa tay, "Cửa hàng này hả? Rất đắt đó?" Ông sống hơn bốn mươi tuổi, trừ thời điểm kết hôn thuê qua một bộ tây phục, thì mặc quần áo thể thao hoặc là quần áo lao động, nào dám tùy tiện bước vào tiệm như vậy đâu.

Trần Nặc cười, "Ngày mai ba cùng người khác gặp mặt, chẳng lẽ còn mặc quần áo cũ đi, đây không phải là không tôn trọng người sao? Khẳng định phải mua bộ quần áo mới, tây phục thích hợp nhất."

Trần Ái Quốc ngẫm lại cũng có lý, "Vậy thì xem một chút đi."

Hai cha con vừa mới đi vào, thì có một người hướng dẫn mua mặt mỉm cười tiến lên đón, "Hoan nghênh đến, hai vị là muốn mua tây phục sao? Mua cho ai ạ?"

Trần Nặc chỉ chỉ Trần Ái Quốc, "Chọn giúp ông ấy một chút đi."

Nhân viên hướng dẫn mua cẩn thận quan sát Trần Ái Quốc vài lần, sau đó liền nói, "Tuổi ngài tương đối thích hợp âu phục truyền thống, về phần màu sắc, lựa chọn màu sắc thâm trầm chút, màu đen, màu xám, xanh đen, màu nâu, màu lam nhạt đều có thể. Muốn vải mềm mại một chút loại sợi tổng hợp tương đối tốt, sợi tổng hợp lông dê hoặc là sợi tổng hợp cây đay đều có thể. Chúng ta có mấy loại thích hợp, đợi lát nữa, tôi đi lấy tới cho ngài nhìn xem."

Thời điểm người hướng dẫn mua đi lấy tây phục, Trần Ái Quốc đi đến một bộ tây phục đang treo, nhìn lướt qua giá cả trên nhãn.

1888!

Trần Ái Quốc khẽ run rẩy, nhãn hiệu theo trong tay trượt xuống.

Quần áo đắt tiền nhất của ông cũng không vượt qua hai trăm!

Cái này so với một tháng tiền lương của ông còn cao hơn!

"Tiểu Dạ, cửa hàng này quá mắc, đổi cửa hàng khác đi." Trần Ái Quốc thừa dịp không ai chú ý, nói với Trần Nặc.

"Đổi cái gì, chọn cửa hàng này." Trần Nặc vỗ vỗ vai ba, lời nói ý vị sâu xa, "Ba, con nói với người con có thể kiếm tiền, đừng nói quần áo hơn ngàn, hơn một vạn cũng không có việc gì, ba phải mau thói quen đi."

Trần Ái Quốc còn muốn nói tiếp cái gì, nữ bán hàng kia đã lấy ba bộ tây phục đi đến, cười nói, "Ngài nhìn xem có thích hay không, có thể đi thử áo ở giữa mặc thử."

Trần Ái Quốc muốn phải lắc đầu cự tuyệt, Trần Nặc trực tiếp đưa tay cầm một bộ màu xám đậm trong đó, kín đáo cưỡng ép đưa cho Trần Ái Quốc, "Ba thử xem bộ này đi."

". . ."

Một lát sau, Trần Ái Quốc trong phòng thử áo đi ra.

Mặt chữ quốc đã hơi hơi đỏ lên, may mắn da thịt thô đen, xem không quá rõ ràng.

Toàn thân cũng không được tự nhiên, cái tây phục này làm sao thẳng sát như thế!

Ông cũng không dám cất bước hoặc là dùng lực, sợ đem quần rách ra!

Nhất định đi đường cũng không dám đi.

Trần Nặc lại lộ ra vẻ hài lòng.

Trần Ái Quốc tuy chút lớn tuổi, lại thường xuyên đi công tác bên ngoài, phơi gió phơi nắng, khuôn mặt lộ ra có chút chút ít tang thương, nhưng thân hình cao lớn, lưng rộng thẳng, giờ phút này mặc tây phục mới vào, thân hình nổi bật lên vô cùng cường tráng, rất có tinh thần, cùng thường ngày tưởng như hai người.

"Không sai." Trần Nặc nhẹ gật đầu, lại cầm lấy một bộ khác, "Bộ này cũng thử xem ba."

Trần Ái Quốc: ". . . Hay là thử nha khác."

Trần Nặc nói: "Phật Tổ cũng còn muốn kim trang, người không muốn ngày mai lưu cái ấn tượng tốt với người khác sao?"

Trần Ái Quốc đành phải lại đi tới phòng thử áo.

Còn lại hai bộ đều thử, Trần Nặc chọn lấy một bộ, để cho người hướng dẫn mua đi viết phiếu, trả tiền.

Vì hôm nay đi mua sắm, cậu cố ý lấy ra một vạn khối trong tài khoản.

Mua được quần áo rồi, Trần Nặc lại dẫn Trần Ái Quốc đi mua dây lưng, giày da, đồng hồ mới. . .

Một vòng, một vạn khối liền xài hơn phân nửa.

Lúc này Trần Ái Quốc đã chết lặng, tùy tiện.

Trần Nặc lại dẫn Trần Ái Quốc đi cắt tóc, cạo mặt. . .

Hôm sau giữa trưa.

Nhà hàng Mỗ gia.

Một chiếc xe taxi chạy đến, dừng lại.

Trần Ái Quốc thanh toán tiền xe, xuống xe.

Nơi này chính là địa điểm ông cùng đối phương hẹn gặp mặt.

Trần Ái Quốc không có lập tức đi vào, mà là trước cửa cúi đầu sửa sang lại tây phục, giật nhẹ li quần, lại nhìn nhìn mặt giày có tro bụi hay không, lại hít thở sâu mấy lần, mới cất bước đi về hướng nhà ăn.

Địa điểm là đối phương chọn, ông chỉ đi đến thôi.

Sau khi ngồi xuống, Trần Ái Quốc đợi một hồi, có một nữ nhân chừng ba mươi tuổi mặc đồng phục đi làm đi vào.

Hai bên trao đổi tên, sau khi xác nhận không có sai lầm, Trần Ái Quốc vội vàng đứng dậy, kéo ghế ra cho nữ nhân, đưa tay khiêm tốn mời, "Cao tiểu thư, mời ngồi."

Nữ nhân kia họ Cao, gọi là Cao Tuệ, nói cám ơn liền ngồi xuống đối diện với ông.

Ấn tượng đầu tiên Trần Ái Quốc đối với Cao Tuệ không sai, ăn mặc trang nhã, nhìn qua rất đoan trang, nói chuyện cử chỉ cũng rất được, ông cười nói, "Rất hân hạnh được biết cô, trước chọn vài món ăn, vừa ăn vừa trò chuyện đi."

Cao Tuệ cẩn thận quan sát một chút Trần Ái Quốc, sau đó nhẹ gật đầu, lại cong miệng mỉm cười với ông, nhìn dáng dấp, ấn tượng đối Trần Ái Quốc cũng được.

Nhân viên phục vụ ngâm hai chén trà đưa lên, Trần Ái Quốc mời Cao Tuệ gọi chọn món, Cao Tuệ trước hỏi Trần Ái Quốc có ăn kiêng gì không, sau đó mới chọn mấy món đồ ăn không phải quá đắt.

Cô cẩn thận để cho Trần Ái Quốc đối với mình hảo cảm lại nhiều một chút.

Đang đợi món ăn đem lên, Trần Ái Quốc đang định tìm một cái đề tài nói chuyện cùng cô, thời điểm thoáng thư giãn một chút, Cao Tuệ lại mở miệng trước.

Cô nhìn Trần Ái Quốc, không hoảng hốt không vội vàng nói: "Trần tiên sinh, chúng ta đều không phải là người tuổi trẻ, cùng đi thẳng vào vấn đề đi."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 53 : Bởi vì, ông ấy là cha tôi
Editor: trucxinh0505

Trần Ái Quốc ngẩn người, tiếp theo vội vàng gật đầu: "Có thể có thể."

Cao Tuệ nói: "Tôi lại giới thiệu một chút tình huống của tôi. Tôi là người thành phố, trong nhà có hai phòng ở, ba mẹ khoẻ mạnh, còn có một người em trai, về sau hai chị em chúng tôi sẽ nhận mỗi người một nhà trọ. Tôi làm việc tại ngân hàng, thu nhập tương đối ổn định, mấy năm trước chồng tôi vượt quá giới hạn, cho nên ly hôn, nhưng không có con."

Chờ cô nói xong, Trần Ái Quốc liền nói tiếp: "Tôi cũng là người thành phố, có một phòng ở. Ba mẹ không có ở đây, có một anh trai, em trai và một em gái, tôi làm bảo hành cho hang cơ khí Mai luyện kim, hai năm trước ly hôn, hiện tại con trai mười sáu tuổi, chúng tôi ở cùng nhau."

Cao Tuệ nghe, mấp máy môi, hỏi lần nữa, "Nhà của anh bao lớn, ở đâu? Thu nhập mỗi tháng nhiều hay ít?"

"Không đến bảy mươi mét vuông, tại Giang An khu giải phóng thôn ba, là đơn vị phân cho. Còn tình huống thu nhập của tôi, mỗi tháng thêm trợ cấp đi công tác, khoảng một ngàn bảy trăm khối tiền, cuối năm được phát thêm hai tháng tiền thưởng."

Cao Tuệ trầm ngâm một chút: "Trần tiên sinh, thực ra, điều kiện của anh không tính là rất tốt."

Trần Ái Quốc nâng chung trà lên nhấp một hớp, che giấu xấu hổ, "Đúng vậy."

"Bất quá..." Cao Tuệ dừng một chút, mặt lộ vẻ kín đáo mỉm cười, ngữ khí chuyển ý, "Nhìn anh thật đàng hoàng, tôi đã trải qua một đoạn hôn nhân, cũng đã hiểu, kết hôn rồi, quan trọng nhất là trung thực, anh thấy có đúng hay không?"

Trần Ái Quốc nhớ tới vợ trước, tâm lý thổn thức một tiếng, cũng tràn đầy đồng cảm nhẹ gật đầu.

"Đúng thế."

Cao Tuệ cười nói: "Tôi cảm thấy anh cũng không tệ lắm, có thể kết giao. Đương nhiên, tôi có mấy điều kiện, nếu ông đáp ứng được, chúng ta có thể ở chung hai tháng, nếu không có vấn đề hì, liền có thể định việc này."

Trần Ái Quốc hỏi: "Điều kiện gì."

"Thứ nhất, mặc dù chúng ta từng kết hôn rồi, nhưng cũng không thể tùy tiện, trước khi kết hôn nhất định phải cho lễ hỏi."

Trần Ái Quốc nói: "Phải, lễ hỏi nhiều ít?"

"Ít nhất ba mươi tám ngàn." Cao Tuệ nói.

Dựa theo tiêu chuẩn người thành phố, lễ hỏi kết hôn lần đầu cũng mới hai đến năm vạn, nhưng chủ yếu Trần Ái Quốc đối với Cao Tuệ vẫn là thật hài lòng, ngẫm lại tiền tiết kiệm trong ngân hàng, miễn cưỡng cũng đủ, sau cùng cắn răng gật đầu: "Được."

Cao Tuệ tiếp tục nói: "Thứ hai, sau kết hôn, thẻ tiền lương của anh tôi bảo quản."

Trần Ái Quốc chần chừ một lúc, "Có thể."

Cao Tuệ thỏa mãn nhẹ gật đầu, còn nói: "Thứ ba, phòng hiện tại của anh quá nhỏ. Anh đem bán nó, thêm chút tiền đổi căn hộ lớn hơn một chút, bất động sản viết tên hai chúng ta."

Cái điều kiện thứ ba này, Trần Ái Quốc lại không tiếp thụ được, ông lắc đầu, "Cái này không được."

Cao Tuệ khẽ nhíu mày: "Phòng kia mới bảy mươi mét vuông, vạn nhất chúng ta có con cái sao có thể ở được."

Trần Ái Quốc nghiêm túc nói, "Phòng ở tôi dự định về sau lưu cho con trai, cho nên không thể tùy tiện bán. Nếu như cô ngại quá nhỏ tương lai không đủ ở, tôi tìm thân thích đồng nghiệp mượn ít tiền, cũng có thể tìm ngân hàng cho vay, mua thêm một nhà nữa lớn hơn một chút."

Âm thanh Cao Tuệ lạnh một chút: "Ý tứ anh là, nhà ở kia là để cho con trai anh, không thể bán hay đổi. Nếu như tôi cùng anh kết hôn, phải mua phòng ở mới, còn cùng anh trả khoản tiền nợ? Cái gì anh cũng nghĩ tới con trai, còn tìm vợ làm gì chứ?"

Trần Ái Quốc trầm mặc một chút, mở miệng nói: "Con trai của tôi là một phần quan trọng nhất trong sinh hoạt của tôi, nó rất hiểu chuyện, cũng chịu không ít khổ, tôi nghĩ đến trách nhiệm làm ba. Cao tiểu thư có thể yên tâm, nếu như cô kết hôn cùng tôi, thậm chí có con cái. Làm chồng làm cha, tôi chịu trách nhiệm, cũng sẽ gánh vác."

Chờ ông nói xong, Cao Tuệ nhìn chằm chằm trong chốc lát, bất thình lình nhếch mép một cái, lộ ra một nụ cười tựa hồ cảm thấy ông thực buồn cười: "Trần tiên sinh, anh nói sẽ phụ trách với tôi cùng con cái sao? Ông nói cái phụ trách này, một tháng có hơn một ngàn lương bổng đó sao? Anh không bằng cấp, không xuất thân, tiền cũng không có tiền..."

"Nếu không phải đã ly hôn, yêu cầu so với trước kia quá thấp, cô cảm thấy ông ấy không xứng sao?"

" Đúng, không xứng."

Trần Ái Quốc còn chưa lên tiếng, sau lưng ông, đột nhiên có một đạo thân ảnh đứng lên, nói tiếp lời nói.

Sau đó, đối phương xoay người lại, nhìn Cao Tuệ, nhàn nhạt nói, "Bất quá, không xứng chính là cô."

Trần Ái Quốc cùng Cao Tuệ đều sững sốt.

Ngay sau đó, Cao Tuệ mặt trầm xuống dưới, lạnh giọng hỏi: "Cậu là ai chứ?"

"Cao tiểu thư, nó chính là con trai tôi. Tiểu Dạ, sao con ở chỗ này?" Trần Ái Quốc lấy lại tinh thần, vội vàng mở miệng, nửa câu sau là nói với Trần Nặc.

"Con không có việc gì, cho nên tới xem một chút." Trần Nặc mỉm cười.

"Cậu chính là con của ông ấy!" Thần sắc Cao Tuệ khẽ biến, tiếp theo lại giọng mỉa mai, "Cậu cảm thấy tôi không xứng với ba ba của cậu? Ha ha, buồn cười, tôi..."

Trần Nặc cũng không nói gì, chỉ là đưa di động lên tin nhắn tài khoản số dư cổ phiếu hiện trước mắt cô.

Thấy rõ con số bên trong tin nhắn, nhất thời đồng tử Cao Tuệ phóng đại, câu nói kế tiếp không nói ra miệng.

Hơn ba mươi vạn.

Cô vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt.

Bây giờ nhà tốt khu vực thành phố, giá phòng cũng hơn hai ngàn một cái mét vuông.

Riêng khoản tiền này, đủ mua hai toàn nhà trung đẳng ở thành phố...

"Nếu như tiêu chuẩn của cô chính là dùng tiền để cân nhắc một người." Trần Nặc ung dung nói, "Tôi cảm thấy, cô không xứng với ông..."

"Bởi vì, ông ấy là cha tôi."

---

Không phải ta muốn viết loại này thân cận bị khinh bỉ sau đó đánh mặt tình tiết, nhưng ta cảm thấy, đây là phù hợp nhất hiện thực suy luận phù hợp nhất một cái tình tiết, cho nên mới như thế viết.

Không cần phun ta, muốn phun cũng mời nhẹ nhàng, chương sau trở về chủ tuyến
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 54 : Nụ cười dần dần biến mất
Editor: trucxinh0505

Tại thời điểm món ăn thứ nhất bưng lên, sắc mặt Cao Tuệ khó coi rời đi.

Trần Nặc lấy điện thoại lại, ngồi tại vị trí cũ Cao Tuệ, cũng cho tự rót cho mình chén trà, uống một ngụm, sau đó cầm đũa lên, "Ba, chúng ta ăn."

Trần Ái Quốc kẹp một đũa đồ ăn, chưa cho vào trong miệng, mà thở thật dài một cái: "Tiểu Dạ, kỳ thật là ba ba vô dụng! Thực ra vừa rồi Cao tiểu thư yêu cầu ba cũng có thể lý giải, nữ nhân mà, đều cần một cảm giác an toàn. Nếu như ba có năng lực kiếm thêm chút tiền, cũng sẽ không có cái vấn đề gì..."

"Ba suy nghĩ cho người khác nhiều." Trần Nặc ngước mắt nhìn ông, nghiêm túc nói, "Mỗi người đều có sở trường riêng. Có lẽ ba không am hiểu kiếm tiền thế nào, nhưng phương diện làm người ba, đặc biệt làm tốt. Làm con của ba, con có cảm giác tự hào sâu sắc."

Nghe lời này, Trần Ái Quốc yên lặng ngồi trên ghế, toàn thân có chút phát run nhỏ nhẹ.

Sau một lúc lâu, âm thanh ông mới căng lên nói: "Ăn cơm. Ăn cơm."

Vài ngày sau, kỳ thi lần thứ nhất tam trung kết thúc.

Thứ sáu, thành tích phát ra.

Trần Nặc vẫn đứng đầu bảng xếp hạng, bỏ xa vị trí thứ hai.

Còn những người khác, chính là người vui người buồn, thu dọn đồ đạc của mình về nhà chuẩn bị nghỉ lễ.

"Trần Nặc, cậu mau nhìn!"

Nguyễn Tiểu Noãn hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ tỏa ánh sáng, cầm phiếu điểm chạy đến trước mặt Trần Nặc, lớn tiếng tranh công, "Nhìn xem, tớ đứng thứ bốn mươi lăm toàn lớp, thứ bốn mươi lăm đó!"

Trong khoảng thời gian này, được Trần Nặc học bổ túc cùng bản thân Nguyễn Tiểu Noãn cố gắng, quả thật thành tích của cô có tiến bộ không ít.

Đặc biệt là toán học, thường ngày bài thi số học một trăm năm mươi câu, cô làm được ba bốn mươi câu, xem như phát huy vượt xa bình thường, lần thi tháng này, vậy mà toán học cô thi được tám mươi điểm.

Cuộc thi giữa kỳ, bình thường xem kiến thức học sinh gần đây, mà cô được Trần Nặc bổ túc cho, bởi vậy thứ hạng mới tăng lên như vậy.

Ban bay tổng cộng sáu mươi lăm người, cô xếp hạng thứ bốn mươi lăm.

Thành tích này quả thực trước đó cô cũng không dám nghĩ tới!

Nguyễn Tiểu Noãn giống như Tiểu Tước Nhi vậy nhảy tới nhảy lui, líu ríu.

"Đứng thứ bốn mươi lăm, oa, tớ thực lợi hại!"

"Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là thầy dạy tốt!"

"Còn có, bạn học Trần Nặc đừng quên chuyện cậu đã đáp ứng tớ, nhất định phải theo giúp tớ một ngày thật tốt!"

"Nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện phải giữ lời nha."

Nhìn xem bộ dáng cô hưng phấn kích động đến không cách nào khống chế, Trần Nặc có chút buồn cười.

"Tớ đã biết rồi."

Nghe được bốn chữ này, Nguyễn Tiểu Noãn vui vẻ đến muốn té xỉu!

Ý này là, Trần Nặc đáp ứng rồi đúng không.

Cô có thể nghĩ cách cùng Trần Nặc nghỉ ngơi ròng rã một ngày!

Một ngày nha!

Có thể làm nhiều ít sự tình!

Đừng nói một lũy, hai lũy ba lũy... Cũng có thể!

Nhất định phải nắm lấy cơ hội, đem quan hệ hai người tiến thêm một bước dài!

Nguyễn Tiểu Noãn kích động nói: "Cậu là bạn học, bạn trai tương lai, cậu thật lợi hại!"

Ánh mắt cô gái nhỏ tràn đầy sùng bái Trần Nặc, nhưng chỉ là thản nhiên nói: "Không có gì, bình thường."

Nhà ga.

Nguyễn Tiểu Noãn lên xe.

Sau đó, lộ ra một cái đầu nhỏ ở cửa sổ xe, hướng về phía Trần Nặc hoan hỉ gọi, "Chờ tớ nha, về nhà tớ điện thoại cho cậu!"

Trần Nặc nhìn chằm chằm xe buýt rời đi nhìn một hồi, nửa ngày, môi nhếch lên, quay người.

Nửa giờ sau, Nguyễn Tiểu Noãn về tới nhà.

Ba cô Nguyễn Chí Quân thấy cô về, hỏi, "Trường học cho nghỉ sao? Mấy ngày vậy?"

Nguyễn Tiểu Noãn để xuống túi xách, nói: "Bảy ngày. Thứ sáu tuần sau mới đi học lại."

Quách Ngọc Lan từ trong phòng bếp đi ra, hỏi: "Thành tích thi giữa kỳ thi thế nào?"

Lần này có thể hỏi đến chỗ ngứa Nguyễn Tiểu Noãn.

Trong nội tâm cô rất muốn khoe khoang một chút nhưng lại đè nén, chỉ bày ra một bộ bình tĩnh bộ dáng, hắng giọng một cái, dùng ngữ khí vân đạm phong khinh nói: "Tạm được."

"Lại là vẫn được." Quách Ngọc Lan hừ một tiếng: "Đem phiếu điểm đưa cho ta xem một chút."

Nguyễn Tiểu Noãn cười hắc hắc, lấy ra phiếu điểm trong túi xách, tựa như hiến bảo đưa cho Quách Ngọc Lan, "Mẹ xem đi!"

Quách Ngọc Lan đưa tay xoa xoa trên tạp dề, tiếp nhận phiếu điểm, nhìn mấy lần, bất thình lình sầm mặt lại, "Làm sao đứng thứ bốn mươi lăm?"

Nguyễn Tiểu Noãn sững sờ.

Cái gì gọi là "Mới" đứng thứ bốn mươi lăm?

Thành tích của mình rõ ràng tiến bộ nhiều như vậy, làm sao mẹ già đều không cao hứng một chút nào?

Một giây sau, Quách Ngọc Lan nổi giận đùng đùng nói: "So với lần trước lui xuống dưới mười người! Còn có mặt mũi nói vẫn được hả!"

Tụt xuống dưới mười người?

Thân thể mềm mại Nguyễn Tiểu Noãn hung hăng chấn động.

Cô kịp phản ứng.

Lần trước thi sát hạch, là cô chép bài Trần Nặc, xếp thứ ba mươi mốt toàn lớp!

Nụ cười dần dần biến mất.

Xong xong.

Quả nhiên, Quách Ngọc Lan quay đầu nhìn cô, phát ra tiếng gào thét cọp cái, trong tay cầm phiếu điểm run ào ào vang dội: "Thành tích thế này, còn không biết xấu hổ nói vẫn được? Ta hỏi con, nếu là không được, con đứng thứ mất cả lớp? Thứ nhất đếm ngược sao? ! Lúc nào con mới chịu cố gắng, học tập cho giỏi vậy? !"

Lòng Nguyễn Tiểu Noãn như lửa đốt giải thích: "Mẹ, gần đây con học thật rất chăm chỉ."

Quách Ngọc Lan rống: "Chăm chỉ? Con cho ta là kẻ ngu à? Chăm chỉ mà có thể lui dưới mười người? Kỳ lễ quốc khánh này, ở trong nhà học tập cho giỏi, chỗ nào cũng đừng nghĩ đi!"

Nguyễn Tiểu Noãn khóc không ra nước mắt.

Cô quá khó khăn rồi.

--------------

PS : ra hơi tối vì đi làm về tới 8h lânl, tắm rữa cái là đăng cho ae liền
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 55 : Người sao gì cũng ba mươi tuổi rồi
Editor: trucxinh0505

Kỳ nghỉ lễ quốc khánh cứ như vậy đến.

Trần Nặc ở trong nhà.

Cậu đang ngồi trên ghế sa lon phòng khách, xem tivi kênh tin tức.

Bỗng dưng, chuông điện thoại vang lên.

Trần Nặc xẹt một phát đứng dậy, bước nhanh tới nhận điện thoại, nghe được tiếng người truyền tới bên trong, thở dài hô, "Ba, tìm ba nè."

Trần Ái Quốc đi tới, nhận lấy điện thoại.

Trần Nặc ngồi trở lại trên ghế sa lon, tiếp tục xem tin tức.

Màn hình TV biến ảo, âm thanh MC bình thản thuyết minh, lại làm cho trong lòng của cậu có một loại bực bội không nói ra được.

Vì sao đến bây giờ Nguyễn Tiểu Noãn còn chưa có gọi điện thoại tới?

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Ý nghĩ này nhảy lên, lòng càng nôn nóng bất an.

Được rồi, không nghĩ lung tung, có thể cô có chuyện gì đó.

Trần Nặc kềm chế lo lắng, đi phòng tắm xối nước một cái.

Thời điểm đang cầm khăn mặt lau khô tóc, chuông điện thoại trong phòng khách lần thứ hai vang lên.

Lần này là Trần Ái Quốc nhận.

“Nghe, là ai gọi."

Một lát sau, ông quay đầu quát lên, "Tiểu Dạ, bạn học con tìm!"

Trần Nặc ba chân bốn cẳng đi qua, đem điện thoại trong tay Trần Ái Quốc nhận lấy.

"Uy."

"Trần Nặc ——" Bên kia truyền đến tiếng cô gái nhỏ ủy khuất nghẹn ngào, "Cứu mạng nha!"

Trong lòng Trần Nặc lộp bộp một cái.

Ý niệm đầu tiên chính là, Nguyễn Tiểu Noãn bị bắt cóc!

"Chuyện gì xảy ra?" Cậu tận lực để cho mình tỉnh táo lại, hỏi.

Cô gái nhỏ ở nơi đó thút tha thút thít, "Mẹ không cho phép tớ đi ra ngoài! Tớ không thể tới tìm cậu, ô ô ô làm sao bây giờ nha!"

Lúc này trong lòng Trần Nặc được buông lỏng.

Không phải xảy ra điều gì ngoài ý muốn tốt rồi.

"Vì sao mẹ cậu không cho phép đi ra ngoài?"

Nguyễn Tiểu Noãn đem sự tình nói một lần, Trần Nặc cười: "A, thì ra thi sát hạch cậu chép đáp án của tớ."

". . ." Lúc này Nguyễn Tiểu Noãn mới phát hiện bản thân không đánh đã khai, miệng quắt lên, sau đó bảo đảm nói, "Đúng vậy, tớ. . . Tớ về sau sẽ không chép đáp án, ai cũng không chép, cậu đừng giận tớ nha."

Nói xong câu này, cô đáng thương nói: "Tớ rất nhớ cậu, làm sao bây giờ."

Nới xong, bên kia khóc lên, càng khóc âm thanh càng lớn.

Trần Nặc bị cô khóc đến trái tim rút đau, đột nhiên chú ý tới một sự kiện, "Nhà cậu hôm nay không có ai sao?"

Nếu không không có khả năng cô khóc lớn tiếng đến như vậy.

"Ừm." Nguyễn Tiểu Noãn ủy khuất nói, "Hôm nay lễ Quốc Khánh, ba tớ theo giúp mẹ tớ đi dạo phố mua đồ, sau đó khóa trái để tớ một mình trong nhà. . . Ô ô. Quá không công bằng, dựa vào cái gì mẹ tớ có thể cùng chồng ở cùng một chỗ, tớ không thể ở cùng bạn trai một chỗ chứ?"

Trần Nặc: ". . ."

"Tớ thật nhớ muốn gặp cậu nhiều lắm." Bên kia cô gái nhỏ nửa mang tiếng khóc nửa nũng nịu nói, "Nhìn thấy mặt cũng tốt rồi."

Trần Nặc mím mím môi, đột nhiên hỏi: "Nhà cậu ở đâu?"

Nhịp tim Nguyễn Tiểu Noãn bỗng nhiên nhanh hai nhịp.

Chẳng lẽ. . .

Một giờ sau.

Dựa theo Nguyễn Tiểu Noãn cho địa chỉ, Trần Nặc đi tới một cái tiểu khu vùng ngoại thành thành phố.

Nhà Nguyễn Tiểu Noãn ở tòa bảy lầu, Trần Nặc ở cửa ra vào tiểu khu hỏi thăm bảo an, sau đó cứ dựa theo phương hướng đối phương chỉ, đi qua từng nóc nhà tìm.

Bất quá, không chờ cậu tìm bao lâu, bên trên một cái hướng khác, liền truyền đến tiếng gọi.

"Trần Nặc!"

Trần Nặc theo tiếng vừa nhìn, trong cửa sổ một tòa nhà lầu mở, nhô ra khuôn mặt nhỏ một cô bé.

Móng vuốt nhỏ cũng đưa ra ngoài, vẫy liên tục đối với cậu.

Hưng phấn đến ghê gớm.

Nguyễn Tiểu Noãn thật sự quá kích động, tuyệt đối không nghĩ tới, vậy mà Trần Nặc tới thật!

Nhất định cậu ấy ưa thích mình!

Nhất định!

Trần Nặc đi nhanh đến phía dưới tòa nhà kia.

Khoảng cách tới gần, thấy rõ.

Tay của cô gái nhỏ vươn ra dọc theo cửa sổ, thò đầu ra nhìn cậu, vành mắt hồng nhuận, mũi cũng hồng hồng, hiển nhiên khóc không ít thời gian, nhưng giờ phút này, ánh mắt đều sáng lên, khóe miệng cong lên cao, không đè ép được kinh hỉ cùng hưng phấn trong lòng.

"Trần Nặc, cậu thật đến rồi, tớ thật là cao hứng đó!"

Trần Nặc hỏi: "Cửa có thể mở không?"

Nguyễn Tiểu Noãn ỉu xìu mà lắc đầu: "Khóa trái, không thể mở ra."

Nếu không, cô đã sớm mở cửa tìm đến Trần Nặc.

Cô tội nghiệp nói: "Cậu đi lại gần một chút, để cho tớ nhìn kỹ một chút. . . Đỡ cái nỗi khổ tương tư."

Trần Nặc bị lời nói này của cô có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy có chút đau lòng.

Cậu nâng mắt đen lên, đánh giá vị trí của cô.

Lầu ba.

Không tính rất cao.

Bò lên hẳn là không vấn đề lớn.

Cậu liếm liếm môi hơi có chút khô khốc, đột nhiên tự cười nhạo chính mình một cái.

Lão Tử cũng ba mươi tuổi rồi, tại sao ấu trĩ cùng tiểu quỷ nhỏ này vậy, lại còn nghĩ đến muốn leo đi lên?

Làm sao có thể chứ?

Lão Tử cũng không phải tiểu tử mười sáu tuổi đầu, đã ba mươi tuổi rồi, coi như thích đi nữa cũng không có khả năng làm cái chuyện ngây thơ này. . .

. . .

Mẹ nó, bò liền bò đi!

Sau khi Trần Nặc quyết định, liền thở sâu, trước nhảy lên bệ cửa sổ lầu một nhà nào đó, lại từ đây bắt đầu, bò lên hướng lầu hai.

Nhìn xem cử động của cậu, Nguyễn Tiểu Noãn trừng lớn mắt, miệng mở rộng, cảm giác trái tim như bị một cái tay níu lại, nhảy lên cũng cực kỳ khó khăn.

Trần Nặc, cậu ấy đang làm cái gì vậy?

Cậu ấy là muốn bò, bò, bò lên sao?

Nhưng nếu không cẩn thận, nắm không dính hoặc là giẫm không vững vàng làm sao bây giờ?

Nếu bị thương phải làm sao đây?

-------
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 56 : Cậu còn không thừa nhận thích tớ
Editor: trucxinh0505

Trong lúc nhất thời Nguyễn Tiểu Noãn khẩn trương đến muốn điên rồi, đại não hoàn toàn trống không, chỉ có mấy cái suy nghĩ kia không ngừng lặp lại, sau cùng miệng chỉ phát ra ba chữ, "Cẩn thận đó!"

Một giây đồng hồ sau, giống như so một thế kỷ còn rất dài.

Mà tại ước chừng sau mười cái thế kỷ, cô nhìn thấy, Trần Nặc đi tới ngoài cửa sổ.

"Tránh qua chút." Trần Nặc nhắc nhở cô.

Nguyễn Tiểu Noãn vội vàng thối lui hai bước, liền nhìn thấy Trần Nặc tay chống đỡ bệ cửa sổ, dễ dàng nhảy vào.

Sau đó, an ổn đứng ở trước mặt cô.

Trọn vẹn mấy giây, cô đứng ngây ở đó.

Trong lòng hoan hỉ to lớn, xen lẫn nồng nặc nghĩ mà sợ.

"Cậu không sao chứ!" Phản ứng đầu tiên Nguyễn Tiểu Noãn chính là hỏi Trần Nặc có bị thương không.

Trần Nặc nói: "Không có việc gì."

Nguyễn Tiểu Noãn nhìn kỹ, xác định cậu thật bình yên không có chuyện gì, tâm treo cao bắt đầu mới rơi xuống.

Sau khi tĩnh hồn lại, cô chợt phát hiện một chuyện tình khác.

Có lẽ là bởi vì động tác bò lên có chút lớn, bởi vậy trên người Trần Nặc bị kéo lên một vệt đen dài.

Nguyễn Tiểu Noãn lập tức ngây người.

Thì ra thân hình của cậu lại tốt như vậy...

Nhất định dáng người cao gầy trong truyền thuyết a.

Còn có, lông mày ánh mắt cái mũi... Mỗi một cái ngũ quan đều hoàn mỹ, còn có cái cái cổ này, cái hầu kết này...

Mẹ ơi, chỗ nào chỗ nào cũng đẹp mắt như vậy.

Nhất định muốn mạng chó của cô rồi.

Đúng rồi, còn có bạn trai vì người yêu leo lên lầu ba!

Không xong rồi không xong rồi, tâm đều muốn bay lên!

Nếu là Nguyễn Tiểu Noãn trước kia, nhiều nhất cũng chỉ YY cùng Trần Nặc hôn mọt cái thôi, nhưng giờ này khắc này, trong đầu của cô cũng đã bắt đầu quanh quẩn lên...

Trần Nặc nhấc nhấc lông mày, nhìn cái ánh mắt nóng bỏng của nha đầu này là thế nào?

Chẳng lẽ suy nghĩ lại bay đi đâu mất rồi?

Không phải là không cẩn thận lộ ra cái eo, mà bị kích thích như vậy sao?

Tiện tay cậu đem quần áo kéo lại nguyên trạng, đồng thời buồn cười nhìn Nguyễn Tiểu Noãn, tiếng nói ba phần ý cười, bảy phần khàn khàn:

"Này, làm gì nhìn tớ chằm chằm như vậy?"

Lúc này Nguyễn Tiểu Noãn mới lấy lại tinh thần, lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, trong miệng lại nói, "Bởi vì vì muốn tốt cho cậu nha. Đáng tiếc cậu không nỡ để cho tớ nhìn nhiều một chút... Thật là, nhìn thôi cũng không thiếu khối thịt, làm gì nhỏ mọn như vậy."

Trần Nặc: "..."

Cùng lúc đó, Nguyễn Tiểu Noãn mới nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng cũng ngọt ngào, nói, "Bạn học Trần Nặc, cậu còn không thừa nhận thích tớ?"

Trần Nặc nói: "Vì sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn hất cằm lên, dương dương đắc ý nói, "Nếu không thích tớ, tại sao không màng nguy hiểm tính mạng leo lên lầu ba gặp tớ chứ? Thừa nhận đi, thích tớ cũng không có gì mất mặt, ai bảo dáng dấp tớ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như vậy?"

Trần Nặc lại nói: "Trước đây thời điểm tớ đi bộ, từng thấy một tổ chim trên cây, con chim nhỏ bị rớt xuống."

Ôi xem cái mỏ ngựa này nói kìa, khiến cho Nguyễn Tiểu Noãn khẽ giật mình.

Liền tò mò hỏi: "Thế nào?"

Trần Nặc nhàn nhạt tiếp tục: "Thế là, tớ giống như vừa rồi, bò lên trên cây, đem chim nhỏ trở về trong ổ chim... Dựa theo ý tứ cậu, chẳng lẽ tớ cũng thích mấy con chim nhỏ kia?"

Nguyễn Tiểu Noãn nói: "... Nhưng tớ cũng không phải chim nhỏ."

Trần Nặc nhẹ gật đầu: "Cậu không biết bay, cũng không có lông mao. Phương diện này khác..."

Cậu chưa nói xong, nhưng ý tứ này Nguyễn Tiểu Noãn lại hiểu.

"..." Nguyễn Tiểu Noãn thở phì phò chu mỏ nói: "Cậu chính là mạnh miệng, khẩu thị tâm phi!"

Thiếu mép!

Lông mày Trần Nặc chau lên, nhếch miệng, giống như cười mà không phải cười, "Nói thật lúc nào cũng chẳng phải nghe được."

Nguyễn Tiểu Noãn tức giận đến chỉ muốn nhào tới, đem cậu ép ba mươi hai kiểu dưới thân thể, điên cuồng không thương hương tiếc ngọc một phen. Nhưng cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, cô nào có bản sự này chứ.

Nhưng cô cảm thấy, Trần Nặc là đến gặp cô, khẳng định đối với cô cũng có chút điểm thích, chỉ là không chịu thừa nhận thôi.

Hừ, sớm muộn có một ngày, sẽ để cho chính miệng cậu thừa nhận thích tớ!

Nguyễn Tiểu Noãn âm thầm thề ở trong lòng.

Bất quá, hiếm có thời điểm hai người chung đụng như hiện tại, nắm lấy cho thật chắc cơ hội này.

Nguyễn Tiểu Noãn nháy mắt mấy cái, đã có chủ ý.

"Tớ không thể ra cửa, nếu không chúng ta cùng xem một bộ phim đi."

Trần Nặc cũng không có ý kiến gì, dù sao làm gì cũng theo cô, chỉ là hỏi trước câu, "Ba ba mụ mụ của cậu đâu, lúc nào trở về?"

"Mẹ tớ đi dạo phố một vòng đặc biệt lâu, nhanh nhất cũng đến năm giờ xế chiều mới trở về, cậu yên tâm, vẫn còn sớm!"

Nhìn đồng hồ, mới hơn mười một giờ.

Xác thực còn có không ít thời gian.

Đi vào phòng khách, Nguyễn Tiểu Noãn kéo một cái ngăn kéo ra, bên trong bày không ít đĩa DVD, vừa tìm kiếm vừa hỏi.

"Cậu thích xem cái loại hình gì? Khoa huyễn, hài kịch, hình sự?"

Trần Nặc nói: "Sao cũng được."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 57 : Tớ xem tướng tay cho cậu một cái nè
Editor: trucxinh0505

Đáp án này sớm trong dự liệu Nguyễn Tiểu Noãn, cô hắng giọng một cái, nói: "Cái kia... The Ringu thì thế nào? Tớ nghe ba tớ nói thật đẹp mắt, nhưng là ớ còn chưa có xem qua, không bằng chúng ta xem cái này đi."

Cùng lúc đó, trước mắt của cô nổi lên một bức tranh...

Trong phòng tối, cô và Trần Nặc đang ngồi cùng nhau xem phim.

BGM kinh khủng lượn vòng trong phòng, bất thình lình, một nữ quỷ tóc tai bù xù xuất hiện ở trên màn hình!

"A!" Gương mặt Nguyễn Tiểu Noãn thất sắc, thét lên chói tai chui vào trong ngực Trần Nặc, run lẩy bẩy, "Ô ô ô, người ta rất sợ hãi nha!"

Thiếu nữ nhu nhược, lập tức khơi dậy ý muốn bảo hộ bản năng của đàn ông, cậu đưa cánh tay ra ôm chặt cô, an ủi: "Đừng sợ, có tớ ở đây!"

Nguyễn Tiểu Noãn ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt ẩn tình: "Ừm, có cậu bên cạnh, tớ sẽ không sợ."

Trong căn phòng u ám, hai người đối mắt nhìn nhau.

Âm thanh bốn phía giống như đều biến mất, nữ quỷ trên TV cũng đã biến mất, trong mắt chỉ có với nhau, trong lỗ tai cũng chỉ có Nhịp tim đập cùng hô hấp của nhau.

Từ từ, càng đến gần càng gần...

Nguyễn Tiểu Noãn càng nghĩ càng kích động.

Thêm kế hoạch hoàn mỹ!

Nghe được hai chữ "The Ringu", Trần Nặc cũng không quá muốn xem.

Trước kia chủ nghĩa vô thần, phim kinh dị gì cũng thường xem, nhưng chết đi sống lại mới biết được trên thế giới này thật là có thần có quỷ, đối với mấy cái này nhiều hơn mấy phần kính trọng nhưng không gần gũi.

"Không xem." Trần Nặc nói, "Đổi cái khác đi."

Nguyễn Tiểu Noãn hỏi: "Vì sao a?"

Trần Nặc suy nghĩ một chút: "Hỗ trợ quốc hóa."

Nguyễn Tiểu Noãn: "..."

Lý do này, cô vô phương phản bác!

Cô lật ra nửa ngày, tìm không ra bộ phim kinh dị nào khác, nói, "Cậu muốn xem cái gì?"

Trần Nặc lại nhìn thời gian một chút: "Không bằng xem tivi đi, tin tức ba mươi giây sắp bắt đầu rồi."

Nguyễn Tiểu Noãn: "? ? ?"

Tin tức ba mươi giây?

Đó là cái thứ đồ gì vậy?

Nào có thời điểm ở riêng cùng cô gái nhỏ, cùng xem tin tức ba mươi giây?

Điên rồi sao?

Trần Nặc lại nói: "Cậu cũng cần phải xem nhiều tin tức một chút, điểm nóng chính trị đến từ tin tức thời sự mới nhất, trong tin tức cũng có thể lợi dụng giải thích, ngày thường chú ý tích lũy thêm, đối điểm số tăng chính trị của cậu cũng sẽ được tăng lên."

Nguyễn Tiểu Noãn: "..."

Cô có thể cự tuyệt sao?

Không đuổi bạn trai đi, có khóc cũng phải cười thôi!

Chỉ có thể mở ti vi, lại đi lấy hai bình nước mát, một bao Khoai tây chiên, lại cùng Trần Nặc ngồi chung ở trên ghế sa lon.

Không bao lâu, tin tức ba mươi giây bắt đầu.

Nhìn vài phút, Nguyễn Tiểu Noãn liền bị buồn tẻ đến không chịu nổi, nhịn không được tròng mắt quay tròn loạn chuyển, hướng nhìn lại bên cạnh Trần Nặc.

Trần Nặc lại nhìn rất là nghiêm túc, mắt nhìn không chuyển, môi mỏng khẽ mím, mười ngón tay thon dài đan chéo đặt ở trên đầu gối, bị lông mi dài che kín mắt đen thâm thúy bên trong, thỉnh thoảng toát ra vẻ suy tư.

Nguyễn Tiểu Noãn thấy trái tim nhỏ nhảy loạn.

Thật xem nghiêm túc như vậy? !

Cũng không biết là ai nói qua. Nam nhân nghiêm túc có mị lực nhiều nhất.

Giờ phút này, Nguyễn Tiểu Noãn thật sâu cảm thấy, lời nói này thật sự là quá đúng.

Hiện tại bộ dáng Trần Nặc chuyên chú xem, ngược lại một loại mị lực so ngày thường nhiều hơn không tả được, còn có một loại mê người nói không ra lời, hai tay kia đặt ở trên đầu gối cũng thực đẹp mắt a...

Nguyễn Tiểu Noãn sớm chú ý tới tay Trần Nặc, hai cái tay kia rất trắng nõn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ rệt không có chút nào thô to, móng tay cắt ngắn, sạch sẽ, nhìn qua cũng rất dễ chịu.

Đúng rồi, Giai Giai nói qua, đan tay nhau.

Không bằng, mình cùng Trần Nặc trước đan tay nhau đi.

Nghĩ như vậy, Nguyễn Tiểu Noãn liền bắt đầu biến thành hành động.

Thừa dịp Trần Nặc chuyên tâm xem tin tức, cô dần nhích qua một chút xíu, dời đến cơ hồ sóng vai cùng Trần Nặc, sau đó, thừa dịp lực chú ý Trần Nặc vẫn còn ở trên tin tức, liền đánh bạo vươn tay, lặng lẽ đi qua dò xét.

Nhưng thời điểm cô không nhìn Trần Nặc, ánh mắt cậu vẫn còn trên màn hình TV, bờ môi lại hơi động một chút, bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn làm gì ?"

Nguyễn Tiểu Noãn không ngờ bị bắt quả tang, cái khó ló cái khôn, hắng giọng một cái nói: "Là như vậy... Bạn học Trần Nặc, tớ muốn cho cậu xem chỉ tay tớ một chút, được không, phối hợp một chút đi."

Tự cho mình một điểm khen.

Lấy cớ tuyệt diệu.

Nguyễn Tiểu Noãn quả nhiên thật thông minh nha.

Trần Nặc nín cười: "Cậu còn biết xem tướng tay?"

"Là như vậy, mấy ngày trước trùng hợp tớ phát hiện một bản sách liên quan tới tướng tay, phía trên viết đặc biệt chuẩn." Nguyễn Tiểu Noãn nói chuyển nhanh nói tiếp, "Tớ học được bên trong không ít, cho nên mới muốn ch xem cho cậu một chút."

Trần Nặc lại hỏi: "Sách gì?"

"..." Nguyễn Tiểu Noãn phất phất tay, giả bộ như không để ý nói, "Ôi, một bản sách cũ, đoán chừng cậu cũng không biết đâu." Cô nóng bỏng nhìn chằm chằm Trần Nặc, "Thế nào, để cho tớ xem tướng tay cho cậu một chút không, cũng không cần tiền nha!"

"Chuẩn sao?"

"Chuẩn cũng không cần tiền."

Chỉ cần cậu lấy thân báo đáp thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 58 : Tình yêu của cậu, rất đặc biệt!
Editor: trucxinh0505

Trần Nặc lặng yên thoáng nhìn một cái: "Chờ tớ xem xong tin tức đã."

Tâm Nguyễn Tiểu Noãn nở hoa, "Được được được. Đừng nói chờ cậu xem xong tin tức, chỉ cần cậu chịu để cho tớ xem tướng tay, để cho tớ quỳ trước phật chờ năm trăm năm đều được."

Trần Nặc: ". . ."

Trần Nặc tiếp tục xem tin tức, Nguyễn Tiểu Noãn ở một bên kiên nhẫn chờ.

Cuối cùng, tin tức kết thúc.

Cô chờ đợi không kịp nhìn về phía Trần Nặc, "Có thể chưa?"

Trần Nặc liếc mắt nhìn cô.

Nguyễn Tiểu Noãn nuốt ngụm nước miếng: "Nhanh, mau đưa tay của cậu cho tớ xem!"

Trần Nặc: "Tay nào?"

"Tay phải đi." Nguyễn Tiểu Noãn ngược lại là biết rõ, xem tướng tay là xem tay phải.

Thế là, tại trong ánh mắt cô hưng phấn cùng chờ mong, Trần Nặc đưa tay phải lật lòng bàn tay lên.

"Đưa xích lại một chút, để vậy cũng không nhìn thấy gì." Nguyễn Tiểu Noãn nói xong, đánh bạo đưa tay nhỏ mình tới, cầm lấy ngón tay tay phải Trần Nặc tay.

Tại một khắc kia tay cô đụng phải đầu ngón tay Trần Nặc, toàn thân Nguyễn Tiểu Noãn đột nhiên run lên.

Theo nàng và Trần Nặc đầu ngón tay chạm nhau địa phương, một cỗ điện lưu, trong nháy mắt chảy khắp toàn thân!

Cùng lúc đó, trong nội tâm cô giống như có một vạn đóa pháo hoa bắt đầu đùng đùng nổ tung.

Một vạn tiểu nhân ở trong nội tâm cô cùng kêu lên reo hò.

Cuối cùng. . .

Nắm tay thành công rồi nha!

Trong lòng Trần Nặc cũng hơi khác thường, tiếp theo ngước mắt liếc mắt nhìn cô, thấy được cô kích động đến nửa ngày không có phản ứng, tâm lý buồn cười, cố ý rút tay ra, tựa hồ muốn đem tay rút về.

Nguyễn Tiểu Noãn lập tức phản ứng, cũng dùng lực nắm thật chặt, làm sao cũng không buông ra.

Cơ hội này rất là khó khăn, tuyệt đối không thể nhanh buông tay như vậy!

Đồng thời nghiêm túc nói: "Chớ lộn xộn, tớ bắt đầu xem tướng tay cho cậu."

Trần Nặc nói: "Được, cậu xem đi."

Nguyễn Tiểu Noãn tập trung lực chú ý, tầm mắt rơi vào lòng bàn tay Trần Nặc xem.

Có lẽ bởi vì là nam sinh, lòng cơ bàn tay không có mềm mềm như cô gái nhỏ, có chút hơi thô, còn có một tầng vết chai thật mỏng, nhưng nhiệt độ lòng bàn tay thật ấm áp, vân tay rõ rệt như đao khắc vậy.

Emma, người nhìn đẹp trai, tay cũng đẹp, ngay cả vân tay nổi lên cũng đẹp.

Đáy lòng Nguyễn Tiểu Noãn lại một đợt cuồng xuy sự hoàn mỹ của nam thần.

Vừa đúng lúc này, Trần Nặc hỏi: "Nhìn kỹ chưa vậy?"

"Đừng nóng vội đừng nóng vội, lập tức xong rồi." Nguyễn Tiểu Noãn kềm chế tâm tình kích động giống như con thỏ nhỏ, trong đầu bắt đầu suy nghĩ nên nói như thế nào.

Cô nào biết tướng tay gì chứ.

Bất quá da trâu đã thổi tới, dù sao cũng phải kéo vài câu.

Với lại muốn thổi lâu một chút, như vậy mới có thể cầm tay Trần Nặc lâu thêm một chút.

Tốt nhất vĩnh viễn nắm chặt không buông ra.

Cũng may khi còn bé thật đúng là bởi vì tò mò có xem qua một bản sách tướng tay, tuy không học được cái gì, nhưng ít ra còn nhớ rõ, có cái gì đường tình ái đường trí tuệ cùng đường mạch sống.

Nguyễn Tiểu Noãn châm chước một chút, mới bắt đầu nói: "Cái này xem tướng tay, quan trọng nhất chính là xem ba đường chỉ tay, trí tuệ, tình yêu cùng mạng sống. Đây cũng là ba chuyện quan trọng nhất cả đời con người chúng ta đúng không."

Trần Nặc "Ừm." một tiếng, hỏi, "Đâu nào là đường sinh mệnh?"

Nguyễn Tiểu Noãn cúi đầu, tròng mắt nhìn, nâng đầu ngón tay lên, chỉ dọc theo trong lòng bàn tay Trần Nặc, "Ầy, chính là đường này." Nói xong, cô vô ý dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi trong lòng bàn tay Trần Nặc.

Trần Nặc thật không ngờ tới cô làm vậy, trái tim thùng thùng hai tiếng, nhiệt độ cơ thể bất thình lình lên cao.

Dựa vào, Tiểu nha đầu lại cọ Lão Tử.

Cậu nghiến răng nghĩ, nếu không phải còn quá nhỏ. . .

Nguyễn Tiểu Noãn hồn nhiên không biết Trần Nặc đã hoãn thi hành hình phạt cho cô, nói tiếp: "Cậu xem, đường sinh mệnh cậu vừa to vừa dài, còn rất rõ ràng, không bị chồng chéo, nói lên thân thể của cậu rất khỏe mạnh, về sau nhất định là vô bệnh vô tai, sống lâu trăm tuổi!"

Trần Nặc: "Ừm, cậu còn có thể nhìn ra cái gì?"

Nguyễn Tiểu Noãn vắt hết óc: "Còn có. . . Ừ, cái mạch sống này tốt, nói rõ cậu được ăn uống tốt, khỏe mạnh, thân thể đều không bị sức mẻ. . ."

Ba lạp ba lạp nói một đống, thực sự nghẹn không ra, "Cái kia. . . Chúng ta nói tiếp đường trí tuệ đi."

"Cái đường trí tuệ tuyến. . ."

Lại ba lạp ba lạp một đống, trung tư tưởng chính là Trần Nặc phi thường thông minh, tương lai nhất định sẽ có thành tựu sự nghiệp.

Sau đó, Nguyễn Tiểu Noãn hít sâu một hơi, bắt đầu nói con đường quan trọng nhất.

"Tiếp theo chính là xem đường tình yêu của cậu!"

Cô ngẩng đầu, một mặt ngưng trọng nhìn Trần Nặc, "Con đường tình yêu của cậu, rất đặc biệt!"

Trần Nặc hững hờ hỏi: "Làm sao đặc biệt?"

"Cả đời này của cậu, chỉ có thể có hôn nhân một lần, với lại, tuyệt đối không thể ly hôn." Nguyễn Tiểu Noãn dùng giọng điệu nghiêm trang nói, "Một khi ly hôn, liền ảnh hưởng nghiêm trọng đối với đường sự nghiệp và sinh mệnh!"

"Há, thật sao?" Trần Nặc nhíu mày, ngữ khí mang theo một tia trêu tức, "Có nghiêm trọng như vậy?"

"Đương nhiên." Nguyễn Tiểu Noãn tiếp tục nói, "Bất quá cậu cũng không cần quá lo lắng, bởi vì vợ tương lai của cậu đã xinh đẹp vừa đáng yêu, hơn nữa còn phi thường yêu cậu, cậu cũng rất yêu cô ấy. Cho nên hôn nhân của cậu sẽ rất hạnh phúc, căn bản cũng không cần ly hôn."

"Với lại, đường trên con đường tình yêu này còn nói, cô ấy đã xuất hiện, giờ phút này, xa tận chân trời. . ."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 59 : Cậu chính là đến cẩu không để ý tới
Editor: trucxinh0505

Trần Nặc lần thứ hai nhíu mày: "Người tên Nguyễn Tiểu Noãn có phải còn muốn thưa tố tớ hay không?"

Nguyễn Tiểu Noãn mặt dày nói: "Cái này cũng bị cậu biết, cậu thật đúng là thông minh. Thế nào, chúng ta bây giờ liền bắt đầu đoạn tình yêu hiếm thấy?"

Trần Nặc rút tay trở về, ung dung thong thả nói: "Thật có lỗi, tớ cảm thấy, cậu đang cố ý tiến hành tâm lý ám chỉ đối với tớ, lừa dối ớ. Cho nên, tớ sẽ không coi là thật."

Nguyễn Tiểu Noãn: "..."

Trần Nặc đứng dậy, còn nói: "Tớ thấy cậu đang rỗi rãnh, còn có thời gian nghiên cứu tướng tay, đoán chừng ngày thường tớ cho đề quá ít, vừa vặn Quốc Khánh có thời gian, cậu lấy tư liệu tới, làm tiếp một bộ bài thi đi."

Nguyễn Tiểu Noãn: "! ! !"

Thời điểm cô nam quả nữ ở một phòng thật là tốt, sao lại bắt tớ làm bài thi?

Bạn học Trần Nặc, cậu là chủng loại ma quỷ gì vậy?

Cô dựa vào lí lẽ biện luận: "Nhưng cậu đã đáp ứng theo giúp tớ mà!"

Trần Nặc thản nhiên nói: " Đúng, tớ cùng cậu làm bài thi."

Giờ phút này, hình dung mấy chữ mang đá nện lên chân của mới có thể hình dung tâm tình Nguyễn Tiểu Noãn lúc này.

Nhất định khóc không ra nước mắt.

Rốt cuộc là mình theo đuổi một cái dạng ma quỷ gì vậy.

Thế nhưng có biện pháp gì đâu, ai bảo mình thích cậu ta đến tẩu hỏa nhập ma chứ?

Nguyễn Tiểu Noãn đáng thương nói, "Cơm nước xong xuôi làm tiếp, có được hay không."

Tìm cái hoãn thi hành hình phạt cũng tốt.

Trần Nặc nói: "Có thể."

Nguyễn Tiểu Noãn lập tức lại sinh long hoạt hổ, "Vậy tớ đi nấu cơm,cậu chờ nha."

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Sau khi cơm nước xong, Nguyễn Tiểu Noãn dưới sự giám sát của Trần Nặc, đau khổ đồng thời vui vẻ làm một tờ bài thi.

Giữa thời điểm cô còn nhận được hai lần điện thoại, là Quách Ngọc Lan cùng Nguyễn Chí Quân không yên lòng cô một mình ở nhà cho nên gọi trở về, dù sao cũng là con gái ruột, không phải đồ tặng kèm vật chất, cho nên vẫn có chút lo nghĩ.

Chớp mắt cái đã đến bốn giờ chiều, Trần Nặc chỉ cho Nguyễn Tiểu Noãn những chỗ làm sai, đứng lên nói: "Tớ đi nha."

Nguyễn Tiểu Noãn mắt lom lom nhìn theo, rất là không nỡ.

Bất quá cô cũng biết thời gian không còn sớm, Trần Nặc không có khả năng luôn luôn ở trong nhà của cô chờ, tùy thời ba mẹ cô đều có thể trở về.

Với lại...

Hôm nay thu hoạch cô cũng thật hài lòng.

Chí ít cùng Trần Nặc đan tay thành công, so với trước đó ngay cả một cơ tiếp xúc đều chưa từng có, đã đủ ghi vào lịch sử đột phá lớn.

Một lát sau, cô lại lo lắng nhìn theo Trần Nặc theo lầu ba xuống dưới, tâm lý khẩn trương đến muốn nín thở.

Chờ Trần Nặc an toàn đạp xuống mặt đất, sau lưng Nguyễn Tiểu Noãn đều đã ướt đẫm.

Trần Nặc xuống đến mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy cô gái nhỏ ghé vào cửa sổ, hốc mắt đỏ bừng, xem bộ dáng là lại khóc, cô cắn chặt môi, hướng về phía Trần Nặc phất tay, "Bạn học Trần Nặc, qua mấy ngày chúng ta gặp nhau ở trường học nha!"

Trần Nặc liếc mắt nhìn cô thật sâu, cũng không nói gì, quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của cậu, Nguyễn Tiểu Noãn đột nhiên sinh ra một cái suy nghĩ chưa bao giờ có.

Ngày nghỉ ơi, nhanh lên kết thúc đi!

Vài ngày sau, ngày nghỉ lễ quốc khánh kỳ cuối cùng kết thúc.

Nguyễn Tiểu Noãn được như nguyện trở về trường học.

Vừa thấy được Hoắc Giai cùng Kha Thi Thi, cô liền chờ không kịp mà chia sẻ chuyện ngày đó cùng hai người.

Kha Thi Thi kinh ngạc: "Cậu nói Trần Nặc vì gặp ngươi, bò lên trên lầu ba?"

Nguyễn Tiểu Noãn dùng sức gật đầu, “Tớ có thể khẳng định, nhất định cậu ấy thích tớ, nếu không làm sao lại vì tớ làm chuyện như vậy chứ?"

Hoắc Giai lại lắc đầu, "Có lẽ Trần Nặc chỉ là vì tuân thủ lời hứa đâu, vốn là đáp ứng phải bồi cậu một ngày. Bằng vào điểm ấy phán đoán cậu, chứng cứ vẫn còn chưa đủ."

Cô lại nháy nháy mắt: "Nếu không nói một chút, hai người cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, đã làm chút gì đi? Tớ sẽ làm một bước phán đoán tiếp theo."

Nguyễn Tiểu Noãn liền nói hết một lần.

Hoắc Giai cạch cạch vỗ bàn, phát ra tiếng cuồng tiếu.

"Xem tin tức ba mươi giây, làm bài thi! Lúc trước ở quán Internet cậu ta xem phim phóng sự tớ đã cảm thấy rất thần kỳ, không nghĩ tới cái thao tác này đổi thực trâu bò, quả nhiên rất có phong cách học thần!"

Cô nàng cười đến chảy cả nước mắt, tiếp theo còn nói: "Bất quá, tớ cảm thấy coi như cậu ta thật có thích cậu, các ngươi cũng không có hi vọng gì ở cùng một chỗ đi."

Nguyễn Tiểu Noãn mất hứng hỏi: "Vì sao?"

Hoắc Giai run rẩy chân, cà lơ phất phơ mà nói: "Rất hiển nhiên, Trần Nặc nói qua không thi đậu Thanh Bắc liền sẽ không yêu đương. Nói cách khác, mục tiêu của cậu ta là đại Thanh Hoa. Mà cậu thì sao? Thi đại Thanh Điểu còn tạm được, chênh lệch lớn như vậy, có thể sao?"

"..." Khuôn mặt nhỏ bụ bẩm Nguyễn Tiểu Noãn hơi tức giận, tức giận nói, "Đi đi đi, cậu mới chỉ có thể thi đậu đại Thanh Điểu! Tớ tin tưởng, người có chí thì nên, trời không phụ người có lòng! Thêm nữa, bên cạnh tớ có một người thi nhất toàn quốc, tớ nhất định sẽ làm cho Trần Nặc thừa nhận cậu ấy thích tớ!"

Hoắc Giai cười ha ha: "Không biết sinh thời tớ có thể nghe được cái tin tức tốt này hay không! Nếu như đến lúc đó tớ đã chết rồi, nhớ kỹ để cho tôn tử tớ đi tới mộ phần nói cho tớ biết, để cho tớ ở cửu tuyền mỉm cười!"

Nguyễn Tiểu Noãn tức bực giậm chân: "... Cậu yên tâm, cậu căn bản sẽ không có tôn tử, bởi vì đáng đời cả đời cậu làm cẩu độc thân! Không đúng, cậu chính là đến cẩu không để ý tới! Đến cẩu độc thân cũng không cần cậu!"

Hoắc Giai: "..."

Kha Thi Thi lại cười đến gập cả người.
 
Top