[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,904
- Điểm cảm xúc
- 5,644
- Điểm
- 113
Chương 60 : Cùng tiến lên khóa thể dục
Editor: trucxinh0505
Bởi vì việc này, Nguyễn Tiểu Noãn tức giận tới mức đến ngày thứ hai đều không nói chuyện với Hoắc Giai.
Trước tự học buổi tối, trong tiệm sách.
Nguyễn Tiểu Noãn một mặt nói xấu Hoắc Giai, một mặt làm bài thi vật lý.
Trần Nặc ngồi tại bên cạnh cô, đang xem sách, ngẫu nhiên phát ra một hai tiếng "Ừ", dùng để biểu thị mình biết rồi.
Làm bài làm bài, Nguyễn Tiểu Noãn đột nhiên dừng bút lại, quay đầu liếc mắt nhìn Trần Nặc.
Nam sinh nửa dựa vào nơi đó, ngón tay thon dài chậm rãi lật bộ sách tiếng Anh, đôi mắt vừa thâm sâu vừa trầm, trong thần thái nghiêm túc lộ ra một tia lười biếng.
Nhìn môi ai kia, rất muốn cắn một cái quá!
Bất quá, trước mắt Nguyễn Tiểu Noãn cũng chỉ dám tưởng muốn mà thôi.
Nhìn Trần Nặc, liên tưởng đến kiến thức vật lý mới vừa học, đột nhiên ung dung thở dài.
"Căn cứ định luật vạn vật hấp dẫn, ở giữa vũ trụ hết thảy vật thể đều hấp dẫn lẫn nhau, hai cái vật thể giữa dẫn lực lớn nhỏ, theo chân chúng nó chất lượng tích số thành có quan hệ trực tiếp, theo chân chúng nó khoảng cách mét vuông tương phản. . ."
Trần Nặc "Ừm." một tiếng, "Còn nhớ rõ."
Nguyễn Tiểu Noãn thở dài một tiếng: "Thế nhưng tâm của cậu rõ ràng cách gần tớ như vậy, lại vì cái gì không có bị tớ hấp dẫn chứ?"
Trần Nặc: ". . ."
Định luật vạn vật hấp dẫn còn có thể dùng cho dạng này?
Sáng ngày thứ hai, sau cùng một bài giảng.
Các học sinh ban ba đi vào thao trường, chuẩn bị lên khóa thể dục.
Vốn là, bọn họ học bài trong lớp, giờ ngọ mới tới tiết thể dục. Bất quá buổi chiều giáo viên thể dục có chút việc, liền đổi cùng giáo viên tiết học buổi sáng.
Mà lúc này, trên bãi tập còn có mấy ban khác cũng học tiết thể dục.
Trong đó, thì có Nguyễn Tiểu Noãn ở ban bảy.
Giáo viên thể dục ban bảy thổi lên tiếng còi, chỉ huy học sinh xếp hàng.
Cùng lúc đó, không ngừng quát: "Động tác nhanh lên nhanh lên, các em cứ thế này lãng phí một phút đồng hồ, một tiết học cứ như vậy đi qua!"
Hoắc Giai đang tìm vị trí của mình, mở mắt ra, vừa bắt gặp đội ngũ ban ba cách đó không xa, ngay sau đó liền thấy được Trần Nặc bên trong, cô âm thầm kinh ngạc một chút, suy nghĩ một chút, nhấc chân nghiêng thoáng đá Nguyễn Tiểu Noãn phía trước một cái.
Nguyễn Tiểu Noãn bị đá, quay đầu, nhìn thấy là Hoắc Giai, hơi giận chưa hết trừng mắt liếc cô một cái, "Làm gì đó!"
Cô còn vì sự tình hai ngày trước bị người này chọc tức đây.
Nhưng Hoắc Giai chỉ hướng cô bĩu môi, ra hiệu cô nhìn về một cái hướng khác, sau đó dùng khẩu hình nói, " Trần Nặc."
Cái gì?
Nguyễn Tiểu Noãn lập tức nhìn sang.
Một giây sau, cả người kích động kém chút nhảy lên, "Thật sự là cậu ấy!"
Thật là hiếm có, thế mà có thể cùng tiết thể dục với Trần Nặc!
Cùng lúc đó, xa xa các học sinh lớp khác cũng thấy Trần Nặc, nhất thời như đá rơi xuống mặt hồ yên lặng, nổi lên từng vòng gợn sóng.
"Bên kia có phải quán quân thành phố năm thứ nhất trường chúng ta hay không?"
" Đúng rồi, tên là Trần Nặc."
"Hôm nay sao lớp bọn họ cùng tiết cùng thể dục với chúng ta rồi?"
"Nghe nói cậu ta còn bị những nữ sinh kia lúc không có ai bình chọn trở thành giáo thảo đấy."
"Bất quá, dáng dấp xác thực rất đẹp trai."
"Vóc người cũng cao, có hơn một thước tám thì phải?"
Hoắc Giai quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Tiểu Noãn, cười nói: " Này, vẫn còn giận tớ sao. Thế nhưng tớ là người thứ nhất nhắc nhở cậu, bạn trai cậu tới đó."
Nguyễn Tiểu Noãn bị mấy chữ "Bạn trai cậu" trong miệng Hoắc Giai nói đúng tâm lý giống như là ăn mật, kìm lòng không được nhếch miệng nở nụ cười, "Được rồi, tha thứ cho cậu."
Học sinh ban ba, dưới sự điều khiển giáo viên thể dục, "Một hai một hai" bắt đầu tiến hành theo thông lệ chạy bộ quanh sân thể dục.
Tuy Nguyễn Tiểu Noãn chạy trước, nhưng tầm mắt vẫn đuổi theo Trần Nặc trong đội ngũ khác thật chặc.
Không biết Trần Nặc có thấy cô hay không?
Hẳn là thấy được chứ nhỉ?
Không bao lâu, hai ban vừa lúc chạy theo hướng ngược lại mặt đối mặt.
Tại thời điểm cô cùng Trần Nặc giao thoa, Nguyễn Tiểu Noãn lập tức hướng cậu lộ ra một vẻ mặt vô cùng rực rỡ, Trần Nặc lại mắt nhìn thẳng chạy tới, thật giống như không chú ý tới cô tồn tại.
Nguyễn Tiểu Noãn: ". . ."
Ô, bạn trai không để ý tới cô sao?
Hoắc Giai nhìn cô một mặt phiền muộn, bận bịu an ủi nói, "Có lẽ cậu ta không thấy được cậu, ai bảo dáng dấp cậu thấp như vậy, không nhìn kỹ tầm mắt tiến vào góc chết!"
Nguyễn Tiểu Noãn: ". . ."
Cô cao 1 mét 64 đó, cũng không phải người lùn, nào có khoa trương như vậy? !
Chạy bộ xong rồi, mấy nam sinh cũng tiến đến bên người Trần Nặc, các loại nháy mắt ra hiệu: "Trần Nặc, thế mà tiết thể dục chúng ta cùng ban bảy, cũng thật sự là trùng hợp!"
Không chỉ có nữ sinh đối với đề tài này cảm thấy hứng thú bát quái, thực ra nam sinh cũng có một cái linh hồn bát quái.
Gần đây Trần Nặc ngày ngày cùng Nguyễn Tiểu Noãn ăn cơm cùng nhau, cùng đi thư quán. . . Rất hiển nhiên, bọn họ cũng đã nhìn ra, tựa hồ Trần Nặc đối với Nguyễn Tiểu Noãn cũng có chút để ý, lại biết rõ Nguyễn Tiểu Noãn là hoa khôi ban bảy, liền trêu ghẹo Trần Nặc.
Trần Nặc không nói chuyện, chỉ là ngoắc ngoắc khóe môi, hoạt động thân thể.
Đồng thời, ánh mắt xéo liếc qua Nguyễn Tiểu Noãn đang liếc mắt tức giận.
Lúc này, giáo viên thể dục hai ban ở cùng một chỗ, không biết nói những gì, sau đó đi về lớp của mình.
Giáo viên thể dục ban ba nói: "Vừa rồi thầy thương lượng cùng thầy Tôn ban bảy một chút, nam sinh hai ban chúng ta cùng đấu giao hữu một trận bóng rổ, các nữ sinh tự do chuyển động, mọi người cảm thấy thế nào?"
Bởi vì việc này, Nguyễn Tiểu Noãn tức giận tới mức đến ngày thứ hai đều không nói chuyện với Hoắc Giai.
Trước tự học buổi tối, trong tiệm sách.
Nguyễn Tiểu Noãn một mặt nói xấu Hoắc Giai, một mặt làm bài thi vật lý.
Trần Nặc ngồi tại bên cạnh cô, đang xem sách, ngẫu nhiên phát ra một hai tiếng "Ừ", dùng để biểu thị mình biết rồi.
Làm bài làm bài, Nguyễn Tiểu Noãn đột nhiên dừng bút lại, quay đầu liếc mắt nhìn Trần Nặc.
Nam sinh nửa dựa vào nơi đó, ngón tay thon dài chậm rãi lật bộ sách tiếng Anh, đôi mắt vừa thâm sâu vừa trầm, trong thần thái nghiêm túc lộ ra một tia lười biếng.
Nhìn môi ai kia, rất muốn cắn một cái quá!
Bất quá, trước mắt Nguyễn Tiểu Noãn cũng chỉ dám tưởng muốn mà thôi.
Nhìn Trần Nặc, liên tưởng đến kiến thức vật lý mới vừa học, đột nhiên ung dung thở dài.
"Căn cứ định luật vạn vật hấp dẫn, ở giữa vũ trụ hết thảy vật thể đều hấp dẫn lẫn nhau, hai cái vật thể giữa dẫn lực lớn nhỏ, theo chân chúng nó chất lượng tích số thành có quan hệ trực tiếp, theo chân chúng nó khoảng cách mét vuông tương phản. . ."
Trần Nặc "Ừm." một tiếng, "Còn nhớ rõ."
Nguyễn Tiểu Noãn thở dài một tiếng: "Thế nhưng tâm của cậu rõ ràng cách gần tớ như vậy, lại vì cái gì không có bị tớ hấp dẫn chứ?"
Trần Nặc: ". . ."
Định luật vạn vật hấp dẫn còn có thể dùng cho dạng này?
Sáng ngày thứ hai, sau cùng một bài giảng.
Các học sinh ban ba đi vào thao trường, chuẩn bị lên khóa thể dục.
Vốn là, bọn họ học bài trong lớp, giờ ngọ mới tới tiết thể dục. Bất quá buổi chiều giáo viên thể dục có chút việc, liền đổi cùng giáo viên tiết học buổi sáng.
Mà lúc này, trên bãi tập còn có mấy ban khác cũng học tiết thể dục.
Trong đó, thì có Nguyễn Tiểu Noãn ở ban bảy.
Giáo viên thể dục ban bảy thổi lên tiếng còi, chỉ huy học sinh xếp hàng.
Cùng lúc đó, không ngừng quát: "Động tác nhanh lên nhanh lên, các em cứ thế này lãng phí một phút đồng hồ, một tiết học cứ như vậy đi qua!"
Hoắc Giai đang tìm vị trí của mình, mở mắt ra, vừa bắt gặp đội ngũ ban ba cách đó không xa, ngay sau đó liền thấy được Trần Nặc bên trong, cô âm thầm kinh ngạc một chút, suy nghĩ một chút, nhấc chân nghiêng thoáng đá Nguyễn Tiểu Noãn phía trước một cái.
Nguyễn Tiểu Noãn bị đá, quay đầu, nhìn thấy là Hoắc Giai, hơi giận chưa hết trừng mắt liếc cô một cái, "Làm gì đó!"
Cô còn vì sự tình hai ngày trước bị người này chọc tức đây.
Nhưng Hoắc Giai chỉ hướng cô bĩu môi, ra hiệu cô nhìn về một cái hướng khác, sau đó dùng khẩu hình nói, " Trần Nặc."
Cái gì?
Nguyễn Tiểu Noãn lập tức nhìn sang.
Một giây sau, cả người kích động kém chút nhảy lên, "Thật sự là cậu ấy!"
Thật là hiếm có, thế mà có thể cùng tiết thể dục với Trần Nặc!
Cùng lúc đó, xa xa các học sinh lớp khác cũng thấy Trần Nặc, nhất thời như đá rơi xuống mặt hồ yên lặng, nổi lên từng vòng gợn sóng.
"Bên kia có phải quán quân thành phố năm thứ nhất trường chúng ta hay không?"
" Đúng rồi, tên là Trần Nặc."
"Hôm nay sao lớp bọn họ cùng tiết cùng thể dục với chúng ta rồi?"
"Nghe nói cậu ta còn bị những nữ sinh kia lúc không có ai bình chọn trở thành giáo thảo đấy."
"Bất quá, dáng dấp xác thực rất đẹp trai."
"Vóc người cũng cao, có hơn một thước tám thì phải?"
Hoắc Giai quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Tiểu Noãn, cười nói: " Này, vẫn còn giận tớ sao. Thế nhưng tớ là người thứ nhất nhắc nhở cậu, bạn trai cậu tới đó."
Nguyễn Tiểu Noãn bị mấy chữ "Bạn trai cậu" trong miệng Hoắc Giai nói đúng tâm lý giống như là ăn mật, kìm lòng không được nhếch miệng nở nụ cười, "Được rồi, tha thứ cho cậu."
Học sinh ban ba, dưới sự điều khiển giáo viên thể dục, "Một hai một hai" bắt đầu tiến hành theo thông lệ chạy bộ quanh sân thể dục.
Tuy Nguyễn Tiểu Noãn chạy trước, nhưng tầm mắt vẫn đuổi theo Trần Nặc trong đội ngũ khác thật chặc.
Không biết Trần Nặc có thấy cô hay không?
Hẳn là thấy được chứ nhỉ?
Không bao lâu, hai ban vừa lúc chạy theo hướng ngược lại mặt đối mặt.
Tại thời điểm cô cùng Trần Nặc giao thoa, Nguyễn Tiểu Noãn lập tức hướng cậu lộ ra một vẻ mặt vô cùng rực rỡ, Trần Nặc lại mắt nhìn thẳng chạy tới, thật giống như không chú ý tới cô tồn tại.
Nguyễn Tiểu Noãn: ". . ."
Ô, bạn trai không để ý tới cô sao?
Hoắc Giai nhìn cô một mặt phiền muộn, bận bịu an ủi nói, "Có lẽ cậu ta không thấy được cậu, ai bảo dáng dấp cậu thấp như vậy, không nhìn kỹ tầm mắt tiến vào góc chết!"
Nguyễn Tiểu Noãn: ". . ."
Cô cao 1 mét 64 đó, cũng không phải người lùn, nào có khoa trương như vậy? !
Chạy bộ xong rồi, mấy nam sinh cũng tiến đến bên người Trần Nặc, các loại nháy mắt ra hiệu: "Trần Nặc, thế mà tiết thể dục chúng ta cùng ban bảy, cũng thật sự là trùng hợp!"
Không chỉ có nữ sinh đối với đề tài này cảm thấy hứng thú bát quái, thực ra nam sinh cũng có một cái linh hồn bát quái.
Gần đây Trần Nặc ngày ngày cùng Nguyễn Tiểu Noãn ăn cơm cùng nhau, cùng đi thư quán. . . Rất hiển nhiên, bọn họ cũng đã nhìn ra, tựa hồ Trần Nặc đối với Nguyễn Tiểu Noãn cũng có chút để ý, lại biết rõ Nguyễn Tiểu Noãn là hoa khôi ban bảy, liền trêu ghẹo Trần Nặc.
Trần Nặc không nói chuyện, chỉ là ngoắc ngoắc khóe môi, hoạt động thân thể.
Đồng thời, ánh mắt xéo liếc qua Nguyễn Tiểu Noãn đang liếc mắt tức giận.
Lúc này, giáo viên thể dục hai ban ở cùng một chỗ, không biết nói những gì, sau đó đi về lớp của mình.
Giáo viên thể dục ban ba nói: "Vừa rồi thầy thương lượng cùng thầy Tôn ban bảy một chút, nam sinh hai ban chúng ta cùng đấu giao hữu một trận bóng rổ, các nữ sinh tự do chuyển động, mọi người cảm thấy thế nào?"