[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 15,328
- Điểm cảm xúc
- 6,054
- Điểm
- 113

Chương 220: Không cần thích anh
Editor: trucxinh0505
Trần Nặc mỉm cười nói: "Bất thình lình anh có một linh cảm, cũng kể cho em đi."
Nguyễn Tiểu Noãn: "Tốt lắm tốt lắm." Ngón tay Trần Nặc trơn mềm trên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó chậm rãi nói.
"Lúc trước, trong rừng rậm một con gấu nhỏ ở, còn có một con thỏ nhỏ."
Cô gái nhỏ nghiêm túc nghe, ánh trăng yếu ớt rơi trên lông mi cong dày của cô, theo hô hấp rung động nhè nhẹ.
Trần Nặc xoa lưng cô, nghiêm trang kể: "Tiểu Hùng vừa nhìn thấy con thỏ liền thích, với lại chỉ thích con thỏ nhỏ này mà thôi. Nhưng con thỏ nhỏ có chút sợ hãi Tiểu Hùng, cho nên cho tới bây giờ không đáp ứng đi chơi cùng nó."
"Nhà Tiểu Hùng kế bên nhà con thỏ nhỏ, mỗi ngày nhìn thấy con thỏ nhỏ đều sẽ chào hỏi, mời nó tới Tiểu Hùng ăn Kẹo dẻo.
Tiểu Hùng nói: Con thỏ nhỏ, tới nhà của Tiểu Hùng không, có kẹo đường đó?"
Con thỏ nhỏ lắc đầu nói: Ngày khác đi.
Ngày thứ hai, Tiểu Hùng lại hỏi: Con thỏ nhỏ, có muốn tới nhà Tiểu Hùng ăn kẹo đường hay không?
Con thỏ nhỏ vẫn nói: Lần sau đi.
Tiểu Hùng vẫn không có từ bỏ, thẳng đến hắn lần thứ một trăm hỏi: "Con thỏ nhỏ, hôm nay tới nhà Tiểu Hùng ăn kẹo đường không?
Cuối cùng con thỏ nhỏ bị nó làm cho cảm động, đáp: Được.
Con thỏ nhỏ theo Tiểu Hùng về nhà, Tiểu Hùng lại không lấy đồ ăn vặt ngược lại đem nước trái cây ra, đồ ăn trong nhà có đều đưa cho con thỏ nhỏ ăn.
Con thỏ nhỏ ăn xong, ngồi trên ghế quơ lỗ tai nói với nó: Mình muốn ăn kẹo đường của Tiểu Hùng.
Tiểu Hùng đứng trước mặt con thỏ nhỏ mến yêu, đỏ mặt, cúi đầu nói: Mình chính là đường Tiểu Hùng, bạn có thể ăn không?"
Nói đến đây, Trần Nặc dừng một chút, "Chuyện đã kể xong."
Cô gái nhỏ mờ mịt nhìn anh: "Vì sao Tiểu Hùng nói mình là đường Tiểu Hùng?"
Cô nghĩ nửa ngày, vẫn còn không biết, bĩu môi trách móc: ". . . Cái này gọi là câu chuyện gì, không giải thích được, người ta nghe đều không hiểu."
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Trần Nặc: "Ý tứ đó là gì vậy? Sau đó thì sao, con thỏ nhỏ có ăn đường Tiểu Hùng hay không?"
"Sau thế hả. . .” Hai mắt Trần Nặc trong đêm tối muốn cười không cười, ở bên tai cô thản nhiên nói, "Tự mình nghĩ đi, con thỏ nhỏ Nguyễn Tiểu Noãn trừng mắt: "Không tính nói."
Trần Nặc nói: "Ừm, kể chuyện xưa không dễ chơi, không bằng chúng ta cũng ăn kẹo đi?"
Sau một hồi, cô gái nhỏ chít chít khóc nói: "Cạc cạc cạc, bại hoại, cái đường gì em cũng không muốn ăn."
Trần Nặc: "Tìm anh."
Cô gái nhỏ: "Tìm anh."
Trần Nặc: "Thái độ đoan chính chút."
Nguyễn Tiểu Noãn đỏ mặt, gọi: "Tìm bạn trai, tìm ca ca. . . .”
Ngày thứ hai, Nguyễn Tiểu Noãn tỉnh lại.
Cô đưa tay sờ điện thoại di động trên tủ đầu giường, đã là 10h sáng, Trần Nặc không có ở bên cạnh. Sau đó cảm thấy eo mỏi, miệng có chút chua chua, khó tránh khỏi tâm tình không tốt lắm.
Lúc này Trần Nặc đẩy cửa đi vào: "Tỉnh rồi? Bắt đầu ăn cái gì đi."
Nguyễn Tiểu Noãn xoay người không nhìn anh.
Ai còn không có một chút tính khí nhỏ đây.
Trần Nặc ngồi ở mép giường, đưa tay nhào nặn tóc cô: "Có phải muốn ôm hôn một cái mới dậy hay không?"
"Ôm hôn cái gì đều vô dụng." Nguyễn Tiểu Noãn buồn buồn hừ một tiếng, "Em quyết định rồi, không cần thích anh nữa."
Trần Nặc cười nhạt một tiếng: "Anh không tin."
Cô gái nhỏ tăng thêm ngữ khí: "Em nói, thật, thật không cần thích anh."
Cô lại cảm thấy ngữ khí của mình chưa có hung dữ, cong môi nói: "Dù sao, tạm thời không cần thích anh."
Trần Nặc phun ra một tiếng, nở nụ cười, quay cô hướng mình, hôn cổ hôn miệng cô một chút.
"Không sao, anh thích em là được rồi."
Nguyễn Tiểu Noãn nhịn cười không được, nhưng lại cực lực đè xuống, cố ý xụ mặt.
"Hừ!"
Trần Nặc lại hỏi: "Vậy em muốn anh đếm tới mấy, mới có thể thích anh một lần nữa?"
Nguyễn Tiểu Noãn suy nghĩ một chút, dùng tay nhỏ giơ lên số lượng chữ: "Ít nhất. . . Đến mười."
Trần Nặc rất kiên nhẫn nói: "Được rồi, một, hai, ba. . . Tám, chín thời điểm đếm tới "Chín ", anh liền dừng lại.
Nguyễn Tiểu Noãn đợi một hồi, thấy người kia chậm chạm không nói tiếp, trừng mắt to, bất mãn nói: "Mười đâu? Mười đâu rồi?"
Trần Nặc cười: "Mười không phải tự em đếm sao?"
Nguyễn Tiểu Noãn: ". . .”
Tính toán không giận nữa, đưa tay làm nũng: "Được rồi, em lại ưa thích anh, hiện tại ôm em lên nhanh lên."
Sau khi ăn cơm xong, Nguyễn Tiểu Noãn đột phát ý tưởng, tìm một đoạn kinh văn đi ra, mở ampli thật lớn tiếng.
Phát tuần hoàn từ một đến mười, Trần Nặc cảm giác anh sắp bị tẩy não rồi "? ? ?"
Anh hỏi, "Em để cái này làm gì?"
Nguyễn Tiểu Noãn nghiêm trang giải thích: "Cái này gọi là Kinh Thanh Tĩnh, nghe nhiều có thể để anh bình tâm tĩnh khí, thanh tâm quả dục, học hội tiết chế, nếu không mỗi lúc trời tối em cũng quá mệt mỏi. Tiếp tục như vậy sớm muộn em đối anh vì yêu sinh hận mất."
Trần Nặc: ". . ."
Nguyễn Tiểu Noãn từ từ nhắm hai mắt, mặt nhỏ tràn đầy Thành kính: "Anh lắng nghe có cảm giác Phật Tổ Đại Bi từ trong cõi u minh nhìn chăm chú chúng ta hay không. . .
Trần Nặc: "Kinh Thanh Tĩnh là đạo giáo."
Nguyễn Tiểu Noãn vội vàng đổi lời nói: "Khó trách nghe kỳ ảo thần thánh như vậy, a a, em em cảm giác thể xác tinh thần đều được thăng hoa cực lớn từ trong ra ngoài.”
Trần Nặc ngoắc ngoắc khóe môi: "Em không phải cỏ đầu tường à, bên nào gió lớn bên nào ngược lại."
Nguyễn Tiểu Noãn nghiêm nghị: "Kinh Thanh Tĩnh thuộc về em ngã."
Trần Nặc trầm mặc một chút, rất không nhẫn tâm nói cho cô một sự thật: "Thế nhưng là. . . Bây giờ em đang nghe, là Đạo Đức Chân Kinh."
Nguyễn Tiểu Noãn: "Phía sau đã đến năm, Trần Nặc mang cô đi trường dạy lái xe báo anh, chuẩn bị rút thời gian cuối tuần để cho cô học lái xe.
Lại dẫn cô đi một chỗ, mục đích chính là thị trấn cổ trấn Súp núi nhỏ thủ đô.
Trần Nặc lái xe , dựa theo hướng dẫn lái đi.
Rrấn Súp núi nhỏ phía bắc bộ thủ đô, cách thành thị hai đến ba mươi cây số, dọc theo đường có thật nhiều hồ nước lớn nhỏ, hai người xem xét phong cảnh dọc đường.
Xe mở cửa sổ, mang theo hương hoa từ bên ngoài thổi tới.
Rất dễ chịu. Thật lâu không đi xa, cô gái nhỏ ngồi ở ghế phụ, ánh mắt cong cong nhìn xem.
Tay cô để ở đệm cửa sổ, chống cằm, mặt mũi tràn đầy ước mơ nhìn phương xa.
Một lát sau, cô đưa tay để bên miệng, nhìn bên ngoài càng ngày càng cách xa thủ đô, tùy ý hô: "Gặp lại thủ đô sau nha, chúng ta bỏ trốn đi chơi đây! !"
Nói xong còn vươn tay, làm như bên ngoài thật có người mà phất phất tay.
Trần Nặc cười rộ lên, dùng một tay đánh lái, một tay khác vuốt vuốt đầu của cô.
Ước chừng đi một giờ, đã đến nơi muốn đến.
Trần Nặc đặt xong một cái làng du lịch cấp cao, lúc này liền mang theo Nguyễn Tiểu Noãn đi qua.
Cầm chìa khoá, đi trong sân nhỏ cất xong đồ đạc, hai người dựa theo kế hoạch, trước đi nhà ăn làng du lịch ăn cơm trưa.
Trần Nặc mỉm cười nói: "Bất thình lình anh có một linh cảm, cũng kể cho em đi."
Nguyễn Tiểu Noãn: "Tốt lắm tốt lắm." Ngón tay Trần Nặc trơn mềm trên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó chậm rãi nói.
"Lúc trước, trong rừng rậm một con gấu nhỏ ở, còn có một con thỏ nhỏ."
Cô gái nhỏ nghiêm túc nghe, ánh trăng yếu ớt rơi trên lông mi cong dày của cô, theo hô hấp rung động nhè nhẹ.
Trần Nặc xoa lưng cô, nghiêm trang kể: "Tiểu Hùng vừa nhìn thấy con thỏ liền thích, với lại chỉ thích con thỏ nhỏ này mà thôi. Nhưng con thỏ nhỏ có chút sợ hãi Tiểu Hùng, cho nên cho tới bây giờ không đáp ứng đi chơi cùng nó."
"Nhà Tiểu Hùng kế bên nhà con thỏ nhỏ, mỗi ngày nhìn thấy con thỏ nhỏ đều sẽ chào hỏi, mời nó tới Tiểu Hùng ăn Kẹo dẻo.
Tiểu Hùng nói: Con thỏ nhỏ, tới nhà của Tiểu Hùng không, có kẹo đường đó?"
Con thỏ nhỏ lắc đầu nói: Ngày khác đi.
Ngày thứ hai, Tiểu Hùng lại hỏi: Con thỏ nhỏ, có muốn tới nhà Tiểu Hùng ăn kẹo đường hay không?
Con thỏ nhỏ vẫn nói: Lần sau đi.
Tiểu Hùng vẫn không có từ bỏ, thẳng đến hắn lần thứ một trăm hỏi: "Con thỏ nhỏ, hôm nay tới nhà Tiểu Hùng ăn kẹo đường không?
Cuối cùng con thỏ nhỏ bị nó làm cho cảm động, đáp: Được.
Con thỏ nhỏ theo Tiểu Hùng về nhà, Tiểu Hùng lại không lấy đồ ăn vặt ngược lại đem nước trái cây ra, đồ ăn trong nhà có đều đưa cho con thỏ nhỏ ăn.
Con thỏ nhỏ ăn xong, ngồi trên ghế quơ lỗ tai nói với nó: Mình muốn ăn kẹo đường của Tiểu Hùng.
Tiểu Hùng đứng trước mặt con thỏ nhỏ mến yêu, đỏ mặt, cúi đầu nói: Mình chính là đường Tiểu Hùng, bạn có thể ăn không?"
Nói đến đây, Trần Nặc dừng một chút, "Chuyện đã kể xong."
Cô gái nhỏ mờ mịt nhìn anh: "Vì sao Tiểu Hùng nói mình là đường Tiểu Hùng?"
Cô nghĩ nửa ngày, vẫn còn không biết, bĩu môi trách móc: ". . . Cái này gọi là câu chuyện gì, không giải thích được, người ta nghe đều không hiểu."
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Trần Nặc: "Ý tứ đó là gì vậy? Sau đó thì sao, con thỏ nhỏ có ăn đường Tiểu Hùng hay không?"
"Sau thế hả. . .” Hai mắt Trần Nặc trong đêm tối muốn cười không cười, ở bên tai cô thản nhiên nói, "Tự mình nghĩ đi, con thỏ nhỏ Nguyễn Tiểu Noãn trừng mắt: "Không tính nói."
Trần Nặc nói: "Ừm, kể chuyện xưa không dễ chơi, không bằng chúng ta cũng ăn kẹo đi?"
Sau một hồi, cô gái nhỏ chít chít khóc nói: "Cạc cạc cạc, bại hoại, cái đường gì em cũng không muốn ăn."
Trần Nặc: "Tìm anh."
Cô gái nhỏ: "Tìm anh."
Trần Nặc: "Thái độ đoan chính chút."
Nguyễn Tiểu Noãn đỏ mặt, gọi: "Tìm bạn trai, tìm ca ca. . . .”
Ngày thứ hai, Nguyễn Tiểu Noãn tỉnh lại.
Cô đưa tay sờ điện thoại di động trên tủ đầu giường, đã là 10h sáng, Trần Nặc không có ở bên cạnh. Sau đó cảm thấy eo mỏi, miệng có chút chua chua, khó tránh khỏi tâm tình không tốt lắm.
Lúc này Trần Nặc đẩy cửa đi vào: "Tỉnh rồi? Bắt đầu ăn cái gì đi."
Nguyễn Tiểu Noãn xoay người không nhìn anh.
Ai còn không có một chút tính khí nhỏ đây.
Trần Nặc ngồi ở mép giường, đưa tay nhào nặn tóc cô: "Có phải muốn ôm hôn một cái mới dậy hay không?"
"Ôm hôn cái gì đều vô dụng." Nguyễn Tiểu Noãn buồn buồn hừ một tiếng, "Em quyết định rồi, không cần thích anh nữa."
Trần Nặc cười nhạt một tiếng: "Anh không tin."
Cô gái nhỏ tăng thêm ngữ khí: "Em nói, thật, thật không cần thích anh."
Cô lại cảm thấy ngữ khí của mình chưa có hung dữ, cong môi nói: "Dù sao, tạm thời không cần thích anh."
Trần Nặc phun ra một tiếng, nở nụ cười, quay cô hướng mình, hôn cổ hôn miệng cô một chút.
"Không sao, anh thích em là được rồi."
Nguyễn Tiểu Noãn nhịn cười không được, nhưng lại cực lực đè xuống, cố ý xụ mặt.
"Hừ!"
Trần Nặc lại hỏi: "Vậy em muốn anh đếm tới mấy, mới có thể thích anh một lần nữa?"
Nguyễn Tiểu Noãn suy nghĩ một chút, dùng tay nhỏ giơ lên số lượng chữ: "Ít nhất. . . Đến mười."
Trần Nặc rất kiên nhẫn nói: "Được rồi, một, hai, ba. . . Tám, chín thời điểm đếm tới "Chín ", anh liền dừng lại.
Nguyễn Tiểu Noãn đợi một hồi, thấy người kia chậm chạm không nói tiếp, trừng mắt to, bất mãn nói: "Mười đâu? Mười đâu rồi?"
Trần Nặc cười: "Mười không phải tự em đếm sao?"
Nguyễn Tiểu Noãn: ". . .”
Tính toán không giận nữa, đưa tay làm nũng: "Được rồi, em lại ưa thích anh, hiện tại ôm em lên nhanh lên."
Sau khi ăn cơm xong, Nguyễn Tiểu Noãn đột phát ý tưởng, tìm một đoạn kinh văn đi ra, mở ampli thật lớn tiếng.
Phát tuần hoàn từ một đến mười, Trần Nặc cảm giác anh sắp bị tẩy não rồi "? ? ?"
Anh hỏi, "Em để cái này làm gì?"
Nguyễn Tiểu Noãn nghiêm trang giải thích: "Cái này gọi là Kinh Thanh Tĩnh, nghe nhiều có thể để anh bình tâm tĩnh khí, thanh tâm quả dục, học hội tiết chế, nếu không mỗi lúc trời tối em cũng quá mệt mỏi. Tiếp tục như vậy sớm muộn em đối anh vì yêu sinh hận mất."
Trần Nặc: ". . ."
Nguyễn Tiểu Noãn từ từ nhắm hai mắt, mặt nhỏ tràn đầy Thành kính: "Anh lắng nghe có cảm giác Phật Tổ Đại Bi từ trong cõi u minh nhìn chăm chú chúng ta hay không. . .
Trần Nặc: "Kinh Thanh Tĩnh là đạo giáo."
Nguyễn Tiểu Noãn vội vàng đổi lời nói: "Khó trách nghe kỳ ảo thần thánh như vậy, a a, em em cảm giác thể xác tinh thần đều được thăng hoa cực lớn từ trong ra ngoài.”
Trần Nặc ngoắc ngoắc khóe môi: "Em không phải cỏ đầu tường à, bên nào gió lớn bên nào ngược lại."
Nguyễn Tiểu Noãn nghiêm nghị: "Kinh Thanh Tĩnh thuộc về em ngã."
Trần Nặc trầm mặc một chút, rất không nhẫn tâm nói cho cô một sự thật: "Thế nhưng là. . . Bây giờ em đang nghe, là Đạo Đức Chân Kinh."
Nguyễn Tiểu Noãn: "Phía sau đã đến năm, Trần Nặc mang cô đi trường dạy lái xe báo anh, chuẩn bị rút thời gian cuối tuần để cho cô học lái xe.
Lại dẫn cô đi một chỗ, mục đích chính là thị trấn cổ trấn Súp núi nhỏ thủ đô.
Trần Nặc lái xe , dựa theo hướng dẫn lái đi.
Rrấn Súp núi nhỏ phía bắc bộ thủ đô, cách thành thị hai đến ba mươi cây số, dọc theo đường có thật nhiều hồ nước lớn nhỏ, hai người xem xét phong cảnh dọc đường.
Xe mở cửa sổ, mang theo hương hoa từ bên ngoài thổi tới.
Rất dễ chịu. Thật lâu không đi xa, cô gái nhỏ ngồi ở ghế phụ, ánh mắt cong cong nhìn xem.
Tay cô để ở đệm cửa sổ, chống cằm, mặt mũi tràn đầy ước mơ nhìn phương xa.
Một lát sau, cô đưa tay để bên miệng, nhìn bên ngoài càng ngày càng cách xa thủ đô, tùy ý hô: "Gặp lại thủ đô sau nha, chúng ta bỏ trốn đi chơi đây! !"
Nói xong còn vươn tay, làm như bên ngoài thật có người mà phất phất tay.
Trần Nặc cười rộ lên, dùng một tay đánh lái, một tay khác vuốt vuốt đầu của cô.
Ước chừng đi một giờ, đã đến nơi muốn đến.
Trần Nặc đặt xong một cái làng du lịch cấp cao, lúc này liền mang theo Nguyễn Tiểu Noãn đi qua.
Cầm chìa khoá, đi trong sân nhỏ cất xong đồ đạc, hai người dựa theo kế hoạch, trước đi nhà ăn làng du lịch ăn cơm trưa.