[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,893
- Điểm cảm xúc
- 5,625
- Điểm
- 113
Chương 139: Gặp ở khách sạn (1)
Editor: trucxinh0505
"Tằng Đào, cái nam nhân kia nhìn qua thật khỏe mạnh, đúng hay không?" Ô tô chạy đi rất xa, Sở Vân Tiêu mới nâng đầu của mình lên, nhìn phía Tằng Đào.
"Ai? Ai nhìn qua thật khỏe mạnh?" Tằng Đào nhìn chằm chằm Sở Vân Tiêu gắt gao cái tay kia gần như hãm sâu trên bụng, đối với vấn đề Sở Vân Tiêu cũng không cực kỳ lưu tâm.
"Là tôi nói, cái nam nhân đưa Nhược Nam trở về đó..." Sở Vân Tiêu vẫn cúi đầu, nói những lời này xong, đầu nặng lại xoay hướng ngoài cửa sổ.
Tằng Đào thật sự lăng nửa ngày không nói nên lời. Thật lâu mới nói ra một câu: "Anh... Nghĩ đến nhiều lắm."
Sở Vân Tiêu cuộn tròn người vào bên trong, cách thật lâu, mới quay đầu lại, ánh mắt đã trong trẻo nhưng lạnh lùng mà bình tĩnh.
"Cậu có cảm giác được hay không, nam nhân kia, tương lai, đem đến cho Nhược Nam rất nhiều khoái hoạt..."
"Vân Tiêu..."
"Không biết vừa rồi cậu có chú ý tới không, bọn họ... Tôi là nói Nhược Nam cùng cái nam nhân kia, bóng lưng của cậu ta vô cùng... Xứng đôi!"
Không đợi Tằng Đào làm ra phản ứng, Sở Vân Tiêu đã nhắm mắt lại, mồ hôi trên trán rịn chi chit ướt đẫm.
Chạng vạng ngày hôm sau, Hứa Nhược Nam đi vào một gian phòng khách sạn JY thuê. Ngồi dựa vào cửa sổ, xuyên thấu qua kính pha lê, có thể nhìn thấy ngựa xe như nước phía ngoài.
Hứa Nhược Nam đưa tay nhìn đồng hồ một cái, sáu giờ thiếu mười.
Đây là lần đầu tiên, hẹn ước, cô tới trước so với anh. Nhẹ nhàng lôi kéo mép váy bản thân mình, làm cho bản thân không khẩn trương.
Bưng cà phê truớc mặt lên, nhợt nhạt uống một ngụm, cảm xúc khẩn trương có vẻ như tốt hơn một chút chút, buổi sáng nhận được thư tín kia lại lần nữa hiện lên trong đầu.
Buổi sáng đi làm không lâu, còn có người báo cho cô có một phần chuyển phát nhanh. Nhưng mà, chuyển phát nhanh không có dấu vết gửi qua đường bưu điện, rõ ràng cho thấy có người chuyên môn đưa tới. Hứa Nhược Nam còn chưa nghĩ rõ ràng vấn đề gì trong đó, liền hồ nghi mở phong bì chuyển phát nhanh ra.
Đó không phải là thư, đó là báo cáo bệnh lý gần đây nhất của Sở Vân Tiêu!
Ung thư dạ dày đợt trung!
Nhớ được trên báo cáo bệnh lý kia còn có rất bệnh lý khác nữa, như là, trong trái tim vấn đề, có vẻ như suy kiệt nghiêm trọng hơn; Thiếu máu, phổi cảm nhiễm... Nhưng mà, những thứ này không bằng bốn chữ kia, đánh sâu vào đại não cô.
Cô lao ra khỏi văn phòng, bắt lấy người đưa tin giúp hỏi thư là ai đưa tới, người ta chính là kỳ quái nhìn cô một chút, nói là một người nam nhân.
Khi Hứa Nhược Nam lao ra khỏi tòa lầu, chỉ nhìn thấy cảnh tượng người đi vội vàng trên đường lớn, nào còn có nam nhân truyền tin.
Suy sụp đi trở về văn phòng, khi lấy thêm phần báo cáo kia mở ra, cô bắt buộc bản thân mình đem phần báo cáo này là một trò vui đùa. Nhưng ánh mắt lại bị một dãy số điện thoại cuối báo cáo hấp dẫn.
Một chuỗi chữ số viết bằng bút chì, viết rất nhẹ, nếu không lưu tâm, căn bản sẽ không chú ý.
Hứa Nhược Nam kinh ngạc nhìn chữ số kia thật lâu, cuối cùng vẫn lấy di động mình ra, bấm từng con số kia.
Thời điểm điện thoại thông, cô nghe được lòng mình đột nhiên chộn rộn thật mạnh.
"Thu được đồ của tôi rồi?" Không đợi cô nói chuyện, bên kia đã vang lên thanh âm của một nam nhân.
"Anh là ai? Đưa cái này cho tôi, muốn làm gì?" Hứa Nhược Nam siết thật chặt di động của mình, nhưng bởi vì tay run, di động không ngừng lay động.
"Tôi là Tằng Đào. Đưa cái đó cho cô, không mục đích gì khác, chỉ là muốn nói cho cô biết tình huống thân thể Sở Vân Tiêu bây giờ thôi." Tằng Đào ở điện thoại bên kia, thanh âm dị thường bình thản.
"Anh ấy... Cùng tôi... Đã không còn bất kì quan hệ nào nữa, thân thể anh ấy... Cùng tôi... Cũng không có vấn đề gì." Tim đập mạnh và loạn nhịp nửa ngày, Hứa Nhược Nam mới tối nghĩa nói ra một câu này, thanh âm đã không giống tiếng nói của mình, có chút khàn khàn.
"Nếu cô nghĩ như vậy, tôi cũng không thể nói gì hơn. Cô có biết, tôi là bác sĩ tư nhân của anh ấy, tôi cho rằng, về tình huống thân thể anh ấy, tôi có nghĩa vụ báo cho người cần phải biết."
Hứa Nhược Nam đã ngã ngồi ở trên chỗ ngồi của mình, trong đầu có một thanh âm không ngừng đang nói: "Không cần đi quản chuyện này. Người kia cùng mình đã không có bất cứ quan hệ nào, mau cúp điện thoại đi, không cần nghe nữa." Nhưng còn một thanh âm khác gần như đồng thời đang nói: "Không cần treo máy, không cần treo. Rõ ràng mình còn để ý anh ấy, rõ ràng còn muốn biết nhiều hơn..."
Hai loại thanh âm này không ngừng lặp lại vang lên, gần như muốn đem Hứa Nhược Nam xé rách ra. Cô siết thật chặt di động của mình, mồ hôi túa ra gần như muốn đem di động ướt sũng. Nhưng trong cổ họng như bị cái gì đó chận lại, rốt cuộc không phát ra được thanh âm nào.
"Nhược Nam, cô có nghe sao?" Tằng Đào ở điện thoại bên kia cũng có chút nóng nảy. Buổi sáng đưa phong "Tín" kia đi, anh đúng là đang đánh cuộc, cá cược Hứa Nhược Nam thiện lương, cá cược Hứa Nhược Nam nhu tình, cá cược phân cảm tình Hứa Nhược Nam cùng Sở Vân Tiêu kia là thật. Nhưng thái độ Hứa Nhược Nam hiện tại lại làm cho anh có chút thấp thỏm.
"Nhược Nam..."
... ... ...
"Tôi biết cô còn đang nghe..."
"Không, Tằng Đào, tôi không nghĩ nghe nữa, đã không liên quan cuộc đời anh ấy, theo tôi, đều không còn bất kì quan hệ nào nữa!" Trong đầu thanh âm đầu tiên có vẻ như cuối cùng chiếm thượng phong, Hứa Nhược Nam yên lặng thật lâu, rốt cục nói ra một câu như vậy, tay đã muốn tắt máy.
"Tôi không tin! Tôi không tin cô là người máu lạnh như vậy! Nếu cô là người như vậy, không đáng giá anh ấy yêu cô như vậy!"
"Anh ấy không yêu tôi, chỉ yêu bản thân mình thôi!" Thanh âm Hứa Nhược Nam đã không mang theo một chút độ ấm, thậm chí tay cũng không lại phát run."Tôi nghĩ điều muốn nói đã nói xong. Ngược lại anh thật là một người bác sĩ đầy tận trách như vậy! Tôi đang làm việc, không có thời gian cùng anh tán gẫu việc này..."
"Anh ấy đã biết mình bệnh, nhưng lại không đồng ý mổ. Bệnh của anh ấy nếu mổ còn cứu được. Bằng không, khả năng..." Tằng Đào vội vàng đánh gãy lời Hứa Nhược Nam.
"Ta nghĩ, muốn khuyên bệnh nhân nhận giải phẫu là trách nhiệm bác sĩ các người..."
"Cô nên biết, khuyên giải được anh ấy, chỉ có... Cô!"
"Tôi..." Hứa Nhược Nam do dự một lát. Sâu trong tâm linh có một thanh âm không ngừng kêu lên: "Mình phải cứu anh ấy. Chẳng sợ đó là một người đi đường, nếu mình có thể cứu anh ấy, cũng là buông tha cho chính mình!" Trong khoảng thời gian ngắn, Hứa Nhược Nam đứng yên nơi đó, thật sự không biết tiếp tục như thế nào.
"Nhược Nam, bệnh của anh ấy không thể kéo dài được nữa..."
"Anh nghĩ tôi làm cái gì?" Trong lòng Hứa Nhược Nam đã có quyết định, thanh âm cũng thật ổn định.
"Gặp anh ấy, khuyên anh ấy một chút..."
"Anh ấy đến A thành này sao?" Lòng Hứa Nhược Nam có một chút sát na thất thần.
"Đúng, mấy ngày rồi, Hứa Minh Thiên cũng trở về đi. Bây giờ thân thể anh ấy không thể ở bên ngoài ngốc lâu được..."
"Vậy khi nào tôi gặp mặt anh ấy?"
"Chỉ cần cô đồng ý, còn lại tôi an bày. Ta nghĩ muốn liền đêm nay đi."
"Đêm nay? !" Sắp xếp thời gian như vậy làm cho Hứa Nhược Nam có chút trở tay không kịp, bất quá trong nháy mắt, cô đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy thanh âm của mình nhẹ nhàng, vẫn như cũ không mang theo một chút ấm áp: "Cũng tốt. Anh định địa điểm rồi nói cho tôi biết."
Hiện tại, bản thân đang ở địa điểm buổi chiều nói chuyện cùng Tằng Đào, đợi Sở Vân Tiêu xuất hiện.
Lại uống một ngụm cà phê, dư quang khóe mắt đảo qua ngoài cửa sổ, chiếc "Maybach 62" quen thuộc màu đen chậm rãi lái đến trước cửa lớn JY. Nam nhân mình lại quen thuộc bất quá được tiểu Dương giúp đỡ, chậm rãi bước ra cửa xe.
Theo góc độ Hứa Nhược Nam nhìn sang, chỉ nhìn được bóng lưng của anh. Anh mặc một bộ áo trong khoát ngoài màu đen, thân hình so một tháng trước có vẻ như càng gầy chút. Cánh tay phải của anh có vẻ như giữ ở vị trí ngực, lưng cũng có vẻ như còng xuống một chút.
Trong tích tắc bước ra cửa xe, anh nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo trên người, mới theo tiểu Dương đỡ đi vào trong khách sạn.
Nhìn anh đi vào khách sạn, nghĩ anh đang từ từ đi về phía gian phòng mình đang ngồi, tâm Hứa Nhược Nam đã bình tĩnh bất tri bất giác lại gia tăng nhảy lên.
"Tằng Đào, cái nam nhân kia nhìn qua thật khỏe mạnh, đúng hay không?" Ô tô chạy đi rất xa, Sở Vân Tiêu mới nâng đầu của mình lên, nhìn phía Tằng Đào.
"Ai? Ai nhìn qua thật khỏe mạnh?" Tằng Đào nhìn chằm chằm Sở Vân Tiêu gắt gao cái tay kia gần như hãm sâu trên bụng, đối với vấn đề Sở Vân Tiêu cũng không cực kỳ lưu tâm.
"Là tôi nói, cái nam nhân đưa Nhược Nam trở về đó..." Sở Vân Tiêu vẫn cúi đầu, nói những lời này xong, đầu nặng lại xoay hướng ngoài cửa sổ.
Tằng Đào thật sự lăng nửa ngày không nói nên lời. Thật lâu mới nói ra một câu: "Anh... Nghĩ đến nhiều lắm."
Sở Vân Tiêu cuộn tròn người vào bên trong, cách thật lâu, mới quay đầu lại, ánh mắt đã trong trẻo nhưng lạnh lùng mà bình tĩnh.
"Cậu có cảm giác được hay không, nam nhân kia, tương lai, đem đến cho Nhược Nam rất nhiều khoái hoạt..."
"Vân Tiêu..."
"Không biết vừa rồi cậu có chú ý tới không, bọn họ... Tôi là nói Nhược Nam cùng cái nam nhân kia, bóng lưng của cậu ta vô cùng... Xứng đôi!"
Không đợi Tằng Đào làm ra phản ứng, Sở Vân Tiêu đã nhắm mắt lại, mồ hôi trên trán rịn chi chit ướt đẫm.
Chạng vạng ngày hôm sau, Hứa Nhược Nam đi vào một gian phòng khách sạn JY thuê. Ngồi dựa vào cửa sổ, xuyên thấu qua kính pha lê, có thể nhìn thấy ngựa xe như nước phía ngoài.
Hứa Nhược Nam đưa tay nhìn đồng hồ một cái, sáu giờ thiếu mười.
Đây là lần đầu tiên, hẹn ước, cô tới trước so với anh. Nhẹ nhàng lôi kéo mép váy bản thân mình, làm cho bản thân không khẩn trương.
Bưng cà phê truớc mặt lên, nhợt nhạt uống một ngụm, cảm xúc khẩn trương có vẻ như tốt hơn một chút chút, buổi sáng nhận được thư tín kia lại lần nữa hiện lên trong đầu.
Buổi sáng đi làm không lâu, còn có người báo cho cô có một phần chuyển phát nhanh. Nhưng mà, chuyển phát nhanh không có dấu vết gửi qua đường bưu điện, rõ ràng cho thấy có người chuyên môn đưa tới. Hứa Nhược Nam còn chưa nghĩ rõ ràng vấn đề gì trong đó, liền hồ nghi mở phong bì chuyển phát nhanh ra.
Đó không phải là thư, đó là báo cáo bệnh lý gần đây nhất của Sở Vân Tiêu!
Ung thư dạ dày đợt trung!
Nhớ được trên báo cáo bệnh lý kia còn có rất bệnh lý khác nữa, như là, trong trái tim vấn đề, có vẻ như suy kiệt nghiêm trọng hơn; Thiếu máu, phổi cảm nhiễm... Nhưng mà, những thứ này không bằng bốn chữ kia, đánh sâu vào đại não cô.
Cô lao ra khỏi văn phòng, bắt lấy người đưa tin giúp hỏi thư là ai đưa tới, người ta chính là kỳ quái nhìn cô một chút, nói là một người nam nhân.
Khi Hứa Nhược Nam lao ra khỏi tòa lầu, chỉ nhìn thấy cảnh tượng người đi vội vàng trên đường lớn, nào còn có nam nhân truyền tin.
Suy sụp đi trở về văn phòng, khi lấy thêm phần báo cáo kia mở ra, cô bắt buộc bản thân mình đem phần báo cáo này là một trò vui đùa. Nhưng ánh mắt lại bị một dãy số điện thoại cuối báo cáo hấp dẫn.
Một chuỗi chữ số viết bằng bút chì, viết rất nhẹ, nếu không lưu tâm, căn bản sẽ không chú ý.
Hứa Nhược Nam kinh ngạc nhìn chữ số kia thật lâu, cuối cùng vẫn lấy di động mình ra, bấm từng con số kia.
Thời điểm điện thoại thông, cô nghe được lòng mình đột nhiên chộn rộn thật mạnh.
"Thu được đồ của tôi rồi?" Không đợi cô nói chuyện, bên kia đã vang lên thanh âm của một nam nhân.
"Anh là ai? Đưa cái này cho tôi, muốn làm gì?" Hứa Nhược Nam siết thật chặt di động của mình, nhưng bởi vì tay run, di động không ngừng lay động.
"Tôi là Tằng Đào. Đưa cái đó cho cô, không mục đích gì khác, chỉ là muốn nói cho cô biết tình huống thân thể Sở Vân Tiêu bây giờ thôi." Tằng Đào ở điện thoại bên kia, thanh âm dị thường bình thản.
"Anh ấy... Cùng tôi... Đã không còn bất kì quan hệ nào nữa, thân thể anh ấy... Cùng tôi... Cũng không có vấn đề gì." Tim đập mạnh và loạn nhịp nửa ngày, Hứa Nhược Nam mới tối nghĩa nói ra một câu này, thanh âm đã không giống tiếng nói của mình, có chút khàn khàn.
"Nếu cô nghĩ như vậy, tôi cũng không thể nói gì hơn. Cô có biết, tôi là bác sĩ tư nhân của anh ấy, tôi cho rằng, về tình huống thân thể anh ấy, tôi có nghĩa vụ báo cho người cần phải biết."
Hứa Nhược Nam đã ngã ngồi ở trên chỗ ngồi của mình, trong đầu có một thanh âm không ngừng đang nói: "Không cần đi quản chuyện này. Người kia cùng mình đã không có bất cứ quan hệ nào, mau cúp điện thoại đi, không cần nghe nữa." Nhưng còn một thanh âm khác gần như đồng thời đang nói: "Không cần treo máy, không cần treo. Rõ ràng mình còn để ý anh ấy, rõ ràng còn muốn biết nhiều hơn..."
Hai loại thanh âm này không ngừng lặp lại vang lên, gần như muốn đem Hứa Nhược Nam xé rách ra. Cô siết thật chặt di động của mình, mồ hôi túa ra gần như muốn đem di động ướt sũng. Nhưng trong cổ họng như bị cái gì đó chận lại, rốt cuộc không phát ra được thanh âm nào.
"Nhược Nam, cô có nghe sao?" Tằng Đào ở điện thoại bên kia cũng có chút nóng nảy. Buổi sáng đưa phong "Tín" kia đi, anh đúng là đang đánh cuộc, cá cược Hứa Nhược Nam thiện lương, cá cược Hứa Nhược Nam nhu tình, cá cược phân cảm tình Hứa Nhược Nam cùng Sở Vân Tiêu kia là thật. Nhưng thái độ Hứa Nhược Nam hiện tại lại làm cho anh có chút thấp thỏm.
"Nhược Nam..."
... ... ...
"Tôi biết cô còn đang nghe..."
"Không, Tằng Đào, tôi không nghĩ nghe nữa, đã không liên quan cuộc đời anh ấy, theo tôi, đều không còn bất kì quan hệ nào nữa!" Trong đầu thanh âm đầu tiên có vẻ như cuối cùng chiếm thượng phong, Hứa Nhược Nam yên lặng thật lâu, rốt cục nói ra một câu như vậy, tay đã muốn tắt máy.
"Tôi không tin! Tôi không tin cô là người máu lạnh như vậy! Nếu cô là người như vậy, không đáng giá anh ấy yêu cô như vậy!"
"Anh ấy không yêu tôi, chỉ yêu bản thân mình thôi!" Thanh âm Hứa Nhược Nam đã không mang theo một chút độ ấm, thậm chí tay cũng không lại phát run."Tôi nghĩ điều muốn nói đã nói xong. Ngược lại anh thật là một người bác sĩ đầy tận trách như vậy! Tôi đang làm việc, không có thời gian cùng anh tán gẫu việc này..."
"Anh ấy đã biết mình bệnh, nhưng lại không đồng ý mổ. Bệnh của anh ấy nếu mổ còn cứu được. Bằng không, khả năng..." Tằng Đào vội vàng đánh gãy lời Hứa Nhược Nam.
"Ta nghĩ, muốn khuyên bệnh nhân nhận giải phẫu là trách nhiệm bác sĩ các người..."
"Cô nên biết, khuyên giải được anh ấy, chỉ có... Cô!"
"Tôi..." Hứa Nhược Nam do dự một lát. Sâu trong tâm linh có một thanh âm không ngừng kêu lên: "Mình phải cứu anh ấy. Chẳng sợ đó là một người đi đường, nếu mình có thể cứu anh ấy, cũng là buông tha cho chính mình!" Trong khoảng thời gian ngắn, Hứa Nhược Nam đứng yên nơi đó, thật sự không biết tiếp tục như thế nào.
"Nhược Nam, bệnh của anh ấy không thể kéo dài được nữa..."
"Anh nghĩ tôi làm cái gì?" Trong lòng Hứa Nhược Nam đã có quyết định, thanh âm cũng thật ổn định.
"Gặp anh ấy, khuyên anh ấy một chút..."
"Anh ấy đến A thành này sao?" Lòng Hứa Nhược Nam có một chút sát na thất thần.
"Đúng, mấy ngày rồi, Hứa Minh Thiên cũng trở về đi. Bây giờ thân thể anh ấy không thể ở bên ngoài ngốc lâu được..."
"Vậy khi nào tôi gặp mặt anh ấy?"
"Chỉ cần cô đồng ý, còn lại tôi an bày. Ta nghĩ muốn liền đêm nay đi."
"Đêm nay? !" Sắp xếp thời gian như vậy làm cho Hứa Nhược Nam có chút trở tay không kịp, bất quá trong nháy mắt, cô đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy thanh âm của mình nhẹ nhàng, vẫn như cũ không mang theo một chút ấm áp: "Cũng tốt. Anh định địa điểm rồi nói cho tôi biết."
Hiện tại, bản thân đang ở địa điểm buổi chiều nói chuyện cùng Tằng Đào, đợi Sở Vân Tiêu xuất hiện.
Lại uống một ngụm cà phê, dư quang khóe mắt đảo qua ngoài cửa sổ, chiếc "Maybach 62" quen thuộc màu đen chậm rãi lái đến trước cửa lớn JY. Nam nhân mình lại quen thuộc bất quá được tiểu Dương giúp đỡ, chậm rãi bước ra cửa xe.
Theo góc độ Hứa Nhược Nam nhìn sang, chỉ nhìn được bóng lưng của anh. Anh mặc một bộ áo trong khoát ngoài màu đen, thân hình so một tháng trước có vẻ như càng gầy chút. Cánh tay phải của anh có vẻ như giữ ở vị trí ngực, lưng cũng có vẻ như còng xuống một chút.
Trong tích tắc bước ra cửa xe, anh nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo trên người, mới theo tiểu Dương đỡ đi vào trong khách sạn.
Nhìn anh đi vào khách sạn, nghĩ anh đang từ từ đi về phía gian phòng mình đang ngồi, tâm Hứa Nhược Nam đã bình tĩnh bất tri bất giác lại gia tăng nhảy lên.