[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 21/4/20
- Bài viết
- 327
- Điểm cảm xúc
- 1,273
- Điểm
- 93
Chương 10: Ngày đầu tiên sau cưới (3)
Khi Hứa Nhược Nam trở lại biệt thự đã hơn một giờ, mẹ Trương vội bưng đồ ăn lên. Nhìn trên bàn đầy món ngon, cô lại không có chút khẩu vị nào, đưa hộp đựng đồ ăn cho mẹ Trương, cô lại ngồi ngơ ngác trước bàn ăn.
"Mợ chủ sao cô không ăn, là tôi làm đồ ăn không hợp khẩu vị sao?" Mẹ Trương dọn dẹp hộp đồ ăn đi ra, thấy cô ngồi ngẩn người trước bàn ăn, đồ ăn cũng không hề đụng tới, có chút lo lắng hỏi.
Hứa Nhược Nam nhìn mẹ Trương cười yếu ớt, có chút miễn cưỡng nói: "Tôi... Buổi sáng ăn rất nhiều, bây giờ còn chưa có đói".
Mẹ Trương đi qua, thuận tay múc một chén canh gà hầm thuốc bắc, đưa cho Hứa Nhược Nam nói: "Cơm trưa là quan trọng nhất, mợ chủ cô uống một ngụm canh trước đi".
Hứa Nhược Nam cầm lấy chén canh, mặt dù không muốn ăn chút nào, nhưng lại không muốn mẹ Trương buồn, cô chỉ đành hớp một ngụm nhỏ. Bỏ chén xuống, Hứa Nhược Nam có chút đăm chiêu nhìn má Trương, đột nhiên hỏi: "Má trương, má ở Sở gia này bao nhiêu năm rồi",
Mẹ Trương cười cười nói: "Lúc cậu chủ bốn tuổi, tôi đã tới Sở gia rồi, tính ra cũng hai mươi sáu năm rồi".
"Vậy má có hiểu rõ cậu chủ". Hứa Nhược Nam cảm thấy mình hình như nói sai liền sửa lại: "Má có phải rất hiểu Vân Tiêu?"
Nụ cười trên mặt má Trương còn sâu hơn, khuôn mặt lại hiện ra sự ấm áp: "Khi tôi đến Sở gia, phu nhân đã qua đời, cậu chủ và cô chủ là một tay tôi nuôi lớn. Cậu chủ lúc nhỏ rất thân thể rất yêu ớt, dạ dày cũng yếu, nằm viện như cơm bữa. Lại luôn hướng nội, thân là con trai duy nhất, ông chủ luôn kỳ vọng vào cậu ấy, yêu cầu càng không cần phải nói. Nhớ lúc mới sáu tuổi cậu ấy đã bị ông chủ đưa đến một trại huấn luyện quân đội hết nửa năm. Lúc trở về sức khỏe có tốt hơn chút, chỉ là càng im lặng hơn, hazzz..." Mẹ Trương thở dài "Bởi vì cậu ấy luôn im lặng như thế, lúc nhỏ bị ông chủ trách mắng cùng đánh. Nhớ lúc đó cậu ấy cũng thật ngang ngược, vì một chuyện nhỏ nhất quyết cũng không chịu nhận sai lần của mình, bị ông chủ đánh đến ngất đi, vậy mà khi tỉnh lại vẫn không nói lời nào. Lần đó nếu không phải cô chủ ngăn cản, có lẽ cậu ấy thật sẽ bị ông chủ đánh chết".
"Cô chủ của má..."
Mẹ Trương nhìn Hứa Nhược Nam bên cạnh, có chút do dự quanh co nói: " Đúng vậy là chị của cậu chủ, Sở gia đại tiểu thư. Từ nhỏ luôn dịu dàng, tâm ý lại rất tốt. Ông chủ luôn thương yêu cô hơn cậu chủ rất nhiều, có nhiều lúc cậu chủ mắc sai lầm toàn là cô ấy xin tha. Từ nhỏ tình cảm cả hai chị em họ rất tốt, cậu chủ mặc dù rất ít khi nói chuyện nhưng khi vừa lớn hơn một chút đã biết quan tâm đến cô chủ, bảo vệ cô ấy. Khi cậu chủ được mười ba tuổi, trước khi xuất ngoại từng nói với cô chủ, cả đời này chỉ có cô ấy là người tốt nhất, đợi khi cậu ấy học xong trở về, phải bảo vệ cô chủ cả đời, không cho một ai làm tổn thương đến cô ấy... Hazz, chỉ tiếc..." Mẹ Trương lại nhìn Hứa Nhược Nam, không nói tiếp.
"Mẹ Trương, cái gì đáng tiếc?" Hứa Nhược Nam có chút không hiểu nhìn mẹ Trương.
Mẹ Trương có chút ngưng, suy nghĩ một chút vẫn là tiếp tục nói: "Khi cậu chủ về nước, không bao lâu thì cô chủ được gả vào nhà họ Hứa các người, qua vài năm lại bệnh nặng rồi qua đời..."
Hứa Nhược Nam nghe vậy không biết nói làm sao. Khi đó cô mới mười bảy tuổi đã cưới Sở Tiểu Thư, việc này cô không phải không biết. Nhưng khi đó cô đang ở Anh, cha lại cưới một người nhỏ hơn hai mươi tuổi làm mẹ kế của mình, cô cũng thật không thích. Lại nói năm đó cô cũng không về dự đám cưới, chỉ nghe Khúc Quyên Quyên nói hôn lễ cực kỳ xa hoa, cô dâu lại cực kỳ xinh đẹp. Về sau vài năm, vì có mẹ kế lớn hơn mình mấy tuổi cô lại không muốn về nhà, sau đó mấy năm nghe nói mẹ kế bị bệnh, đã mời rất nhiều bác sĩ, nhưng không trị được rồi qua đời. Cũng từng vì mẹ kế chưa gặp qua một lần mà mấy đêm không ngủ được, nhưng nghĩ đến cô ấy còn trẻ như vậy mà gả cho cha mình, chán ghét cảm giác như thế, sự đồng cảm lúc đầu cũng mất đi. Về sau về nhà sợ cha đau lòng, cũng chưa từng hỏi qua một lần, cũng dần dần quên đi nhà mình cùng Sở gia có đoạn tình duyên như thế. Hôm nay lại nghe mẹ trương nói thế, lại liên tưởng đến vừa rồi mẹ Trương nói đến tình cảm chị em nhà họ Sở, trong lòng lại thêm một phần phiền muộn.
Thấy Hứa Nhược Nam không nói gì nữa, trên mặt lại có chút u sầu, mẹ Trương biết chuyện không nói thêm gì nữa chỉ đưa chén canh gà đến trước mặt Hứa Nhược Nam, nhàn nhạt nói: "Mợ chủ, canh cũng sắp nguội rồi, nhân lúc còn nóng cô uống chút đi..." Nói xong, đứng dậy chuẩn bị đi vào bếp.
Hứa Nhược Nam đột nhiên nắm lấy tay mẹ Trương hỏi: "Mẹ Trương năm đó cô chủ... Ý ta là chị của Vân Tiêu bị bệnh gì mà mất?"
Mẹ Trương sắc mặt liền thay đổi, có chút bối rối trả lời: "Chuyện này... Chúng tôi là người ở, mọi chuyện cũng không quá rõ ràng, tôi đi xem chút đồ ăn cho bữa tối..." Nói Xong mẹ Trương rời khỏi tay Hứa Nhược Nam chạy vào bếp. Cô nhì thấy bà như thế, sự nghi ngờ trong lòng càng lớn hơn.
Buổi chiều bốn giờ, người bên ngân hàng Lôi Hành đi vào văn phòng Sở Vân Tiêu.
"Tomy, đã lâu không gặp, cậu càng ngày càng đẹp trai..." Lôi Đào vừa đi vào phòng, Sở Vân Tiêu đi ra liền thân thiết ôm lấy.
"Xin chào học trưởng, anh vẫn là mạnh như vậy". Sở Vân Tiêu cười nhạt, cùng Lôi Đào ngồi trên ghế sofa.
"Anh mới về mấy tháng trước, nghe nói tiểu tử cậu mấy năm nay làm cũng không ít chuyện". Lôi Đào vừa ngồi xuống, tán thưởng nói.
"Đâu có đâu có, so với những thành tích của học trưởng trước đây, tiểu đệ thật không là gì cả". Sở Vân Tiêu bưng lên chén trà, nhìn một chút lại buông xuống.
"Thế nào, vẫn là không thích uống trà?" Lôi Đào nhìn động tác của Sở Vân Tiêu, trêu ghẹo nói:
"Anh dù có mấy năm ở nước ngoài, vẫn thích mùi vị thanh nhã của trà xanh hơn cafe dày đặc.
"Đúng, em vẫn thích sự dày đặc kia hơn một chút". Sở Vân Tiêu có chút mê ly "Trà, rất nhạt".
Rất nhiều năm trước, người kia nói với mình như vậy, không phải sao?.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, hôm nay cậu gọi anh tới đây không phải chỉ luận trà đàm đạo đâu nhỉ?" Lôi Đào lại bưng chén trà lên uống một ngụm nhìn Sở Vân Tiêu.
"Đương nhiên không phải?" Sở Vân Tiêu thu lại suy nghĩ sâu xa của mình, lại nhìn Lôi Đào:
"Hôm nay hẹn anh tới là muốn cùng anh bàn chuyện, hạng mục 'giang nam mưa gió' của Hứa thị có thể đảm bảo cho vay không..."
"Cậu thật là một con rể tốt, mới sau đám cưới một ngày, liền vội vàng giải quyết vấn đề cho cha vợ". Lôi Đào cười, ánh mắt có chút thâm trầm.
"Em đương nhiên là con rể tốt". Sở Vân Tiêu nhàn nhạt cười đứng dậy đi đến cửa, mở cửa nói với An Tĩnh: "Pha cho tôi ly cafe đen, cái khác cái gì cũng không cần".
Lại lần nữa ngồi xuống, khuôn mặt vẫn là cười nhạt nói với Lôi Đào: "Hứa thị gần đây vay bên anh cũng phải rất nhiều phải không?"
"Này, Tomy cậu cũng phải biết, buôn bán phải giữ bí mật chứ..." Lôi đào cười giảo hoạt "Bất quá mấy người bây giờ là người một nhà, không tính là bí mật, gần đây hoàn cảnh không tốt, những chuyện có thể làm cũng thật khó khăn. Chúng tôi chỉ cần vượt chỉ tiêu đầu năm, nữa năm say muốn vay chỉ có thể ra ngoài".
"Vậy tại sao muốn em ký đảm bảo?"
"Cậu là con rể ông ta". Lôi Đào vẻ mặt có chút bỡn cợt.
"Đừng nói những lời này với em, em muốn nghe những lời thật lòng".
"Này..." Lôi Đào muốn nói thì An Tĩnh đã bưng cafe vào, nhẹ nhàng nói: "Sở tổng, cafe anh yêu cầu..." Sở Vân Tiêu vẫy vẫy tay ý bảo cô yên lặng rời đi. An Tĩnh ngẩn đầu lên nhìn hai người, nhẹ nhàng đi ra.
"Nói tiếp..." Sở Vân Tiêu cần chén cafe lên hớp một ngụm, hoàn toàn không có ý bỏ đường hay sữa, cafe vừa đắng vừa chát làm anh có chút nhíu mày, liền buông ly xuống.
"Cậu uống cafe đen cái gì cũng không bỏ, thật là kỳ quái, thật giống với chị cậu". Lôi Đào nhìn Sở Vân Tiêu, nhàn nhạt nói.
Sở Vân Tiêu tay có chút run, rất nhanh trấn tĩnh ngẩn đầu lên nói: "Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy mà anh còn nhớ rõ".
"Đương Nhiên làm sao có thể quên..." Lôi Đào khuôn mặt trở nên lạnh lùng "Năm đó, nếu anh trở về cùng cậu, có lẽ..."
"Không có có lẽ, học trưởng đã qua nhiều năm rồi, quan trọng là hiện tại". Sở Vân Tiêu ánh mắt có chút sắc bén "Chúng ta vẫn là nên tiếp tục vấn đề vừa rồi thì tốt hơn".
"Mợ chủ sao cô không ăn, là tôi làm đồ ăn không hợp khẩu vị sao?" Mẹ Trương dọn dẹp hộp đồ ăn đi ra, thấy cô ngồi ngẩn người trước bàn ăn, đồ ăn cũng không hề đụng tới, có chút lo lắng hỏi.
Hứa Nhược Nam nhìn mẹ Trương cười yếu ớt, có chút miễn cưỡng nói: "Tôi... Buổi sáng ăn rất nhiều, bây giờ còn chưa có đói".
Mẹ Trương đi qua, thuận tay múc một chén canh gà hầm thuốc bắc, đưa cho Hứa Nhược Nam nói: "Cơm trưa là quan trọng nhất, mợ chủ cô uống một ngụm canh trước đi".
Hứa Nhược Nam cầm lấy chén canh, mặt dù không muốn ăn chút nào, nhưng lại không muốn mẹ Trương buồn, cô chỉ đành hớp một ngụm nhỏ. Bỏ chén xuống, Hứa Nhược Nam có chút đăm chiêu nhìn má Trương, đột nhiên hỏi: "Má trương, má ở Sở gia này bao nhiêu năm rồi",
Mẹ Trương cười cười nói: "Lúc cậu chủ bốn tuổi, tôi đã tới Sở gia rồi, tính ra cũng hai mươi sáu năm rồi".
"Vậy má có hiểu rõ cậu chủ". Hứa Nhược Nam cảm thấy mình hình như nói sai liền sửa lại: "Má có phải rất hiểu Vân Tiêu?"
Nụ cười trên mặt má Trương còn sâu hơn, khuôn mặt lại hiện ra sự ấm áp: "Khi tôi đến Sở gia, phu nhân đã qua đời, cậu chủ và cô chủ là một tay tôi nuôi lớn. Cậu chủ lúc nhỏ rất thân thể rất yêu ớt, dạ dày cũng yếu, nằm viện như cơm bữa. Lại luôn hướng nội, thân là con trai duy nhất, ông chủ luôn kỳ vọng vào cậu ấy, yêu cầu càng không cần phải nói. Nhớ lúc mới sáu tuổi cậu ấy đã bị ông chủ đưa đến một trại huấn luyện quân đội hết nửa năm. Lúc trở về sức khỏe có tốt hơn chút, chỉ là càng im lặng hơn, hazzz..." Mẹ Trương thở dài "Bởi vì cậu ấy luôn im lặng như thế, lúc nhỏ bị ông chủ trách mắng cùng đánh. Nhớ lúc đó cậu ấy cũng thật ngang ngược, vì một chuyện nhỏ nhất quyết cũng không chịu nhận sai lần của mình, bị ông chủ đánh đến ngất đi, vậy mà khi tỉnh lại vẫn không nói lời nào. Lần đó nếu không phải cô chủ ngăn cản, có lẽ cậu ấy thật sẽ bị ông chủ đánh chết".
"Cô chủ của má..."
Mẹ Trương nhìn Hứa Nhược Nam bên cạnh, có chút do dự quanh co nói: " Đúng vậy là chị của cậu chủ, Sở gia đại tiểu thư. Từ nhỏ luôn dịu dàng, tâm ý lại rất tốt. Ông chủ luôn thương yêu cô hơn cậu chủ rất nhiều, có nhiều lúc cậu chủ mắc sai lầm toàn là cô ấy xin tha. Từ nhỏ tình cảm cả hai chị em họ rất tốt, cậu chủ mặc dù rất ít khi nói chuyện nhưng khi vừa lớn hơn một chút đã biết quan tâm đến cô chủ, bảo vệ cô ấy. Khi cậu chủ được mười ba tuổi, trước khi xuất ngoại từng nói với cô chủ, cả đời này chỉ có cô ấy là người tốt nhất, đợi khi cậu ấy học xong trở về, phải bảo vệ cô chủ cả đời, không cho một ai làm tổn thương đến cô ấy... Hazz, chỉ tiếc..." Mẹ Trương lại nhìn Hứa Nhược Nam, không nói tiếp.
"Mẹ Trương, cái gì đáng tiếc?" Hứa Nhược Nam có chút không hiểu nhìn mẹ Trương.
Mẹ Trương có chút ngưng, suy nghĩ một chút vẫn là tiếp tục nói: "Khi cậu chủ về nước, không bao lâu thì cô chủ được gả vào nhà họ Hứa các người, qua vài năm lại bệnh nặng rồi qua đời..."
Hứa Nhược Nam nghe vậy không biết nói làm sao. Khi đó cô mới mười bảy tuổi đã cưới Sở Tiểu Thư, việc này cô không phải không biết. Nhưng khi đó cô đang ở Anh, cha lại cưới một người nhỏ hơn hai mươi tuổi làm mẹ kế của mình, cô cũng thật không thích. Lại nói năm đó cô cũng không về dự đám cưới, chỉ nghe Khúc Quyên Quyên nói hôn lễ cực kỳ xa hoa, cô dâu lại cực kỳ xinh đẹp. Về sau vài năm, vì có mẹ kế lớn hơn mình mấy tuổi cô lại không muốn về nhà, sau đó mấy năm nghe nói mẹ kế bị bệnh, đã mời rất nhiều bác sĩ, nhưng không trị được rồi qua đời. Cũng từng vì mẹ kế chưa gặp qua một lần mà mấy đêm không ngủ được, nhưng nghĩ đến cô ấy còn trẻ như vậy mà gả cho cha mình, chán ghét cảm giác như thế, sự đồng cảm lúc đầu cũng mất đi. Về sau về nhà sợ cha đau lòng, cũng chưa từng hỏi qua một lần, cũng dần dần quên đi nhà mình cùng Sở gia có đoạn tình duyên như thế. Hôm nay lại nghe mẹ trương nói thế, lại liên tưởng đến vừa rồi mẹ Trương nói đến tình cảm chị em nhà họ Sở, trong lòng lại thêm một phần phiền muộn.
Thấy Hứa Nhược Nam không nói gì nữa, trên mặt lại có chút u sầu, mẹ Trương biết chuyện không nói thêm gì nữa chỉ đưa chén canh gà đến trước mặt Hứa Nhược Nam, nhàn nhạt nói: "Mợ chủ, canh cũng sắp nguội rồi, nhân lúc còn nóng cô uống chút đi..." Nói xong, đứng dậy chuẩn bị đi vào bếp.
Hứa Nhược Nam đột nhiên nắm lấy tay mẹ Trương hỏi: "Mẹ Trương năm đó cô chủ... Ý ta là chị của Vân Tiêu bị bệnh gì mà mất?"
Mẹ Trương sắc mặt liền thay đổi, có chút bối rối trả lời: "Chuyện này... Chúng tôi là người ở, mọi chuyện cũng không quá rõ ràng, tôi đi xem chút đồ ăn cho bữa tối..." Nói Xong mẹ Trương rời khỏi tay Hứa Nhược Nam chạy vào bếp. Cô nhì thấy bà như thế, sự nghi ngờ trong lòng càng lớn hơn.
Buổi chiều bốn giờ, người bên ngân hàng Lôi Hành đi vào văn phòng Sở Vân Tiêu.
"Tomy, đã lâu không gặp, cậu càng ngày càng đẹp trai..." Lôi Đào vừa đi vào phòng, Sở Vân Tiêu đi ra liền thân thiết ôm lấy.
"Xin chào học trưởng, anh vẫn là mạnh như vậy". Sở Vân Tiêu cười nhạt, cùng Lôi Đào ngồi trên ghế sofa.
"Anh mới về mấy tháng trước, nghe nói tiểu tử cậu mấy năm nay làm cũng không ít chuyện". Lôi Đào vừa ngồi xuống, tán thưởng nói.
"Đâu có đâu có, so với những thành tích của học trưởng trước đây, tiểu đệ thật không là gì cả". Sở Vân Tiêu bưng lên chén trà, nhìn một chút lại buông xuống.
"Thế nào, vẫn là không thích uống trà?" Lôi Đào nhìn động tác của Sở Vân Tiêu, trêu ghẹo nói:
"Anh dù có mấy năm ở nước ngoài, vẫn thích mùi vị thanh nhã của trà xanh hơn cafe dày đặc.
"Đúng, em vẫn thích sự dày đặc kia hơn một chút". Sở Vân Tiêu có chút mê ly "Trà, rất nhạt".
Rất nhiều năm trước, người kia nói với mình như vậy, không phải sao?.
"Được rồi, không nói chuyện này nữa, hôm nay cậu gọi anh tới đây không phải chỉ luận trà đàm đạo đâu nhỉ?" Lôi Đào lại bưng chén trà lên uống một ngụm nhìn Sở Vân Tiêu.
"Đương nhiên không phải?" Sở Vân Tiêu thu lại suy nghĩ sâu xa của mình, lại nhìn Lôi Đào:
"Hôm nay hẹn anh tới là muốn cùng anh bàn chuyện, hạng mục 'giang nam mưa gió' của Hứa thị có thể đảm bảo cho vay không..."
"Cậu thật là một con rể tốt, mới sau đám cưới một ngày, liền vội vàng giải quyết vấn đề cho cha vợ". Lôi Đào cười, ánh mắt có chút thâm trầm.
"Em đương nhiên là con rể tốt". Sở Vân Tiêu nhàn nhạt cười đứng dậy đi đến cửa, mở cửa nói với An Tĩnh: "Pha cho tôi ly cafe đen, cái khác cái gì cũng không cần".
Lại lần nữa ngồi xuống, khuôn mặt vẫn là cười nhạt nói với Lôi Đào: "Hứa thị gần đây vay bên anh cũng phải rất nhiều phải không?"
"Này, Tomy cậu cũng phải biết, buôn bán phải giữ bí mật chứ..." Lôi đào cười giảo hoạt "Bất quá mấy người bây giờ là người một nhà, không tính là bí mật, gần đây hoàn cảnh không tốt, những chuyện có thể làm cũng thật khó khăn. Chúng tôi chỉ cần vượt chỉ tiêu đầu năm, nữa năm say muốn vay chỉ có thể ra ngoài".
"Vậy tại sao muốn em ký đảm bảo?"
"Cậu là con rể ông ta". Lôi Đào vẻ mặt có chút bỡn cợt.
"Đừng nói những lời này với em, em muốn nghe những lời thật lòng".
"Này..." Lôi Đào muốn nói thì An Tĩnh đã bưng cafe vào, nhẹ nhàng nói: "Sở tổng, cafe anh yêu cầu..." Sở Vân Tiêu vẫy vẫy tay ý bảo cô yên lặng rời đi. An Tĩnh ngẩn đầu lên nhìn hai người, nhẹ nhàng đi ra.
"Nói tiếp..." Sở Vân Tiêu cần chén cafe lên hớp một ngụm, hoàn toàn không có ý bỏ đường hay sữa, cafe vừa đắng vừa chát làm anh có chút nhíu mày, liền buông ly xuống.
"Cậu uống cafe đen cái gì cũng không bỏ, thật là kỳ quái, thật giống với chị cậu". Lôi Đào nhìn Sở Vân Tiêu, nhàn nhạt nói.
Sở Vân Tiêu tay có chút run, rất nhanh trấn tĩnh ngẩn đầu lên nói: "Không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy mà anh còn nhớ rõ".
"Đương Nhiên làm sao có thể quên..." Lôi Đào khuôn mặt trở nên lạnh lùng "Năm đó, nếu anh trở về cùng cậu, có lẽ..."
"Không có có lẽ, học trưởng đã qua nhiều năm rồi, quan trọng là hiện tại". Sở Vân Tiêu ánh mắt có chút sắc bén "Chúng ta vẫn là nên tiếp tục vấn đề vừa rồi thì tốt hơn".