[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 21/4/20
- Bài viết
- 327
- Điểm cảm xúc
- 1,273
- Điểm
- 93
Chương 20: Trong phòng bệnh(1)
Góc lảm nhảm của edit: Thủy tinh bọc đường đây bà con, nhào vô nhào vô, đảm bảo ngọt đến phun máu, nói không nên lời
Đêm khuya, hai anh em Khúc Đồng Đồng cùng Tiểu Dương đã rời đi. Hứa Nhược Nam ngồi bên cạnh giường bệnh Sở Vân Tiêu, có chút si ngốc nhìn nam nhân trên giường bệnh.
Từ lúc từ phòng bệnh đi ra tới giờ đã mấy tiếng, nhưng sắc mặt Sở Vân Tiêu vẫn là tái nhợt như vậy, chân này của anh nhíu lại, khuôn mặt biểu thị đau đớn. Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng dùng tay mình chạm nhẹ lên chân mày anh, sau đó ngón tay chậm rãi lướt qua mắt, mũi, môi anh... Sau đó, cô cúi người xuống, môi chạm nhẹ vào đôi môi tái nhợt kia.
"Đau".
Đột nhiên người trên giường phát ra âm thanh đau đớn, Hứa Nhược Nam có chút hoảng hốt, nhanh chóng ngồi lên ghế dựa bên cạnh. Khuôn mặt đỏ lên một tầng , cô mới phát hiện âm thanh kia của anh có lẽ chỉ là vô ý thức, mắt anh vẫn nhắm chặt, tay lại không được tự chủ mà để lên bụng. Hứa Nhược Nam vội vàng đưa tay anh xuống, bỏ vào trong chăn, chỉ là tay anh lạnh băng làm cô có chút xót xa. Cô nắm lấy tay anh một, ôm vào trong lòng mình, mãi một lúc lâu tay anh mới xem như có chút ấm áp. Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng buông tay, lại đưa tay mình vào trong chăn, đế tay lên bụng anh. Nơi đó cũng lạnh như băng, còn có chút run rẩy. Hứa Nhược Nam lại càng thêm đau lòng, vội vàng đem tay mình nhẹ nhàng xoa. Khi thấy chân mày của anh giãn ra vì động tác của mình, trong lòng cô có chút vui vẻ.
Sở Vân Tiêu khi tỉnh dây liền thấy ấm áp ở bụng, đã lâu rồi anh chưa từng có cảm giác ấm áp như thế này. Chậm rãi mở mắt ra, ý thức cũng dần tỉnh táo lại. Nghiên đầu nhìn qua liền thấy một người đang nằm gối lên giường, tuy rằng mái tóc dài đã che hết khuôn mặt cô nhưng Sở Vân Tiêu nhìn một cái vẫn nhận ra là Hứa Nhược Nam. Theo tóc cô nhìn xuống, một bàn tay cô vẫn để trong chăn của mình... Sở Vân Tiêu theo bản năng vươn tay của mình sờ vào cái tay kia. Thì ra, dạ dày mình ấm áp là do bàn tay này, thì ra, hôm qua trong lúc hôn mê cảm thấy ấp áp không phải là đang nằm mơ... Bỗng nhiên, trái tim đã lâu lạnh băng lại lần nữa rung động.
Cửa phòng bệnh mở ra, hộ sĩ vừa đi đến Sở Vân Tiêu liền làm một động tác im lặng. Hộ sĩ đi tới nhẹ nhàng nói: "Vợ của anh đúng là tống không ít sức, ngày hôm qua trông anh một đêm... Đêm đầu thật sự rất mệt mỏi".
Sở Vân Tiêu lại nhẹ nhàng cầm bàn tay kia, vẻ mặt cũng dần có chút ấm áp.
Giấc ngủ này ngủ rất sâu. Vân Tiêu, Hứa Nhược Nam bỗng nhiên tỉnh dậy, có chút mơ màng vì sau mình lại ngủ thiếp đi.
"Em làm sao vậy?" Bên cạnh có một âm thang vang lên, Hứa Nhược Nam mới phát hiện cánh tay trong chăn của mình đang bị người kia nhẹ nhàng nắm lấy. Mặt cô liền đỏ, âm thanh cũng có chút ngập ngừng.
"Em... Đang ngủ..."
Nhìn người con gái trước mặt có chút thẹn thùng, khóe miệng Sở Vân Tiêu liền nhếch lên, nhưng biểu tình này lại bị cô gái trước mặt hiểu lầm. Cô liền tiến lại gần Sở Vân Tiêu: "Chỗ nào không thoải mái, lại đau bụng sao?"
"Thật là một cô gái đáng yêu..." Trong lòng Sở Vân Tiêu cảm thán, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không đau, em không cần gấp".
Hứa Nhược Nam 'ừm' một tiếng, có chút luống cuống tay chân mà ngồi xuống, tay cũng nhẹ nhàng rút ra khỏi chăn.
"Dạ dày có chút đau..." Người trên giường cợt nhã cười cười, còn cố tình nhíu mày.
"Chỗ nào, chỗ nào?" Hứa Nhược Nam lại hoảng hốt, vội vàng đứng dậy.
"Nơi này..." Sở Vân Tiêu cùng lúc đó bắt được tay Hứa Nhược Nam, liền đặt lên trên bụng mình: "Có bàn tay nhỏ bé này, nó liền sẽ không đau nữa".
Mặt Hứa Nhược Nam lại càng đỏ hơn, nhưng bàn tay lại nhẹ nhàng mà xoa bụng cho anh. Người trước mắt so với trước kia có chút khác nhau, một Sở Vân Tiêu làm cho cô hoảng loạng, Sở Vân Tiêu như vậy mới là Sở Vân Tiêu sao? Đáy lòng có muôn vàng câu hỏi, lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Sở Vân Tiêu, đã đến giờ truyền dịch..." Ngay lúc này Hứa Nhược Nam còn suy nghĩ miên man, hộ sĩ lại đi đến.
Hứa Nhược Nam vội vàng rút tay lại, thuận tay vuốt tóc mình, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay có những loại thuốc nào?"
"Thuốc tiêu viêm, giảm đau, còn có một bình dịch dinh dưỡng, bệnh nhân xuất huyết dạ dày trong vòng hai bốn giờ không được ăn, hôm nay truyền xong chai này, buổi tối có thể uống chút nước cơm. Bệnh viện cũng có sẵn, người nhà đến thời gian có thể đi lấy". Hộ sĩ một bên nói những việc cần chú ý, một bên lấy ra kiêm tiêm, bắt đầu tìm mạch máu trên tay Sở Vân Tiêu.
"Trước đây từng truyền dịch rất nhiều lần sao?" Hộ sĩ xoay qua xoay lại trên mu bàn tay của Sở Vân Tiêu vẫn không cách nào đâm xuống được.
"Vì sao lại hỏi như vậy?" Không đợi Sở Vân Tiêu nói chuyện , Hứa Nhược Nam một bên liền tò mò hỏi.
"Mạch máu không rỏ ràng, cảm giác cũng có chút tê cứng. Nhửng người hay truyền dịch mới có hiện tượng này". Hộ sĩ vừa nói, cũng nhìn thấy được một chỗ, liền đâm xuống.
"Thuốc này có chút lạnh, một chút nữa người nhà dùng chăn nóng đặt lên chỗ kim ghim. Dạ dày bênh nhân hôm nay vẫn sẽ có phản ứng, người nhà nhất định phải ở cùng, có chuyện liền phải rung chuông".
Hộ sĩ vừa nói, Hứa Nhược Nam một bên đã chuẩn bị khăn nóng. Hộ sĩ vừa đi, cô đã cầm khăn nóng ngồi xuống, một bên tỉ mỉ che trên mu bàn tay Sở Vân Tiêu, một bên nhẹ nhàng hỏi:" Có chỗ nào khó chịu không?"
Sở Vân tiêu nhìn ánh mắt đối diện, vẻ mặt càng thêm mền mại:" Thực ra vốn cũng không sao. Ta không sao".
"Anh, từng truyền dịch rất nhiều lần sao?" Hứa Nhược Nam nghĩ tới lời hộ sị vừa nói, nhẹ nhàng hỏi.
"Cũng không nhiều. Lời hộ sĩ nói em cũng tin?" Sở Vân tiêu nhàn nhạt hỏi lại.
"Nhưng mà..."
"Thật sự là không có gì, em không cần suy nghĩ nhiều".
Hứa Nhược Nam trên mặt còn có chút nghi hoặc, chỉ là ngoan ngoãn không khỏi nữa. Cảm giác khăn mặt trê tay lạnh đi, Hứa Nhược nam lại đứng dậy đem khăn mặt ngăm nước nóng một lúc xong mới lại cầm lấy, vắc khô rồi che ở trên bàn tay Sở Vân Tiêu.
"Cũng trễ rồi, em đi ăn chút gì đi!" Sở Vân Tiêu nhìn vợ đang bận rộn, ngữ khí cũng ôn nhu hơn hẳn.
"Vẫn chưa đói, một lúc nữa mấy người Quyên Quyên đến em sẽ đi. Vừa rồi hộ sĩ cũng đã nói nơi này không thể không có người. Đúng rồi, anh đã một ngày chưa ăn gì, có đói không?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của vợ, Sở Vân Tiêu vốn dĩ vẫn cảm thấy khó chịu, dạ dày cũng có chút đau lại thản nhiên nói:" Anh có dịch dinh dưỡng làm sao đói được? Lại nói bình thường anh cũng ăn rất ít".
"Vân Tiêu, em cảm thấy..." Hứa Nhược Nam nhìn thoáng qua Sở Vân Tiêu, có chút ngập ngừng nói tiếp:" Em cảm thấy thật ra em không biết gì về anh cả, giống như dạ dày anh không tốt, giống như... Em cảm tháy, anh có vẻ như... Cũng không muốn để cho em hiểu hơn về anh..." Hứa Nhược Nam nói ra suy nghĩ của mình, có chút lo sợ nhìn Sở Vân Tiêu.
"Nhược Nam, em suy nghĩ nhiều rồi". Sở Vân Tiêu biểu thị rất bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng .
"Chúng ta quen biết không bao lâu, kết hôn cũng mới vài ngày, có một số việc cần phải chậm rãi tìm hiểu. Về chuyện anh có nguyện ý hay không. Việc đó hoàn toàn không tồn tại. Bệnh của anh không muốn đế em biết cũng vì không muốn đế em lo lắng, huống chi nếu em biết anh có bệnh liền không gả cho anh, anh phải làm sao bây giờ?" Sở Vân Tiêu nói câu này có chút vui đùa nhưng trên mặt cũng không biểu hiện nhiều.
"Thật sự?" Hứa nhược Nam cúi đầu, cũng không nhìn thấy do dự chợt lóe lên trong mắt Sở Vân tiêu, lòng cô đã vì mấy câu nói của Sở Vân Tiêu mà trở nên vui vẻ. "Vậy chuyện trước đ6y xem như không tính, về sau có chuyện gì, anh nhất định phải nói cho em biết. Dù là vui hay buồn cũng phải nói với em, chúng ta là vợ chồng..." Nói xong mấy chữ cuối cùng , mặt không tự chủ lại đỏ lên.
Nhìn nữ nhân đầy chân tình trước mặt, nghe cô mềm giọng nói, tim Sở Vân Tiêu lại lần nữa rung động. Rất nhiều ý tưởng trong phút chốc giãy giụa muốn ngừng lại.
Từ lúc từ phòng bệnh đi ra tới giờ đã mấy tiếng, nhưng sắc mặt Sở Vân Tiêu vẫn là tái nhợt như vậy, chân này của anh nhíu lại, khuôn mặt biểu thị đau đớn. Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng dùng tay mình chạm nhẹ lên chân mày anh, sau đó ngón tay chậm rãi lướt qua mắt, mũi, môi anh... Sau đó, cô cúi người xuống, môi chạm nhẹ vào đôi môi tái nhợt kia.
"Đau".
Đột nhiên người trên giường phát ra âm thanh đau đớn, Hứa Nhược Nam có chút hoảng hốt, nhanh chóng ngồi lên ghế dựa bên cạnh. Khuôn mặt đỏ lên một tầng , cô mới phát hiện âm thanh kia của anh có lẽ chỉ là vô ý thức, mắt anh vẫn nhắm chặt, tay lại không được tự chủ mà để lên bụng. Hứa Nhược Nam vội vàng đưa tay anh xuống, bỏ vào trong chăn, chỉ là tay anh lạnh băng làm cô có chút xót xa. Cô nắm lấy tay anh một, ôm vào trong lòng mình, mãi một lúc lâu tay anh mới xem như có chút ấm áp. Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng buông tay, lại đưa tay mình vào trong chăn, đế tay lên bụng anh. Nơi đó cũng lạnh như băng, còn có chút run rẩy. Hứa Nhược Nam lại càng thêm đau lòng, vội vàng đem tay mình nhẹ nhàng xoa. Khi thấy chân mày của anh giãn ra vì động tác của mình, trong lòng cô có chút vui vẻ.
Sở Vân Tiêu khi tỉnh dây liền thấy ấm áp ở bụng, đã lâu rồi anh chưa từng có cảm giác ấm áp như thế này. Chậm rãi mở mắt ra, ý thức cũng dần tỉnh táo lại. Nghiên đầu nhìn qua liền thấy một người đang nằm gối lên giường, tuy rằng mái tóc dài đã che hết khuôn mặt cô nhưng Sở Vân Tiêu nhìn một cái vẫn nhận ra là Hứa Nhược Nam. Theo tóc cô nhìn xuống, một bàn tay cô vẫn để trong chăn của mình... Sở Vân Tiêu theo bản năng vươn tay của mình sờ vào cái tay kia. Thì ra, dạ dày mình ấm áp là do bàn tay này, thì ra, hôm qua trong lúc hôn mê cảm thấy ấp áp không phải là đang nằm mơ... Bỗng nhiên, trái tim đã lâu lạnh băng lại lần nữa rung động.
Cửa phòng bệnh mở ra, hộ sĩ vừa đi đến Sở Vân Tiêu liền làm một động tác im lặng. Hộ sĩ đi tới nhẹ nhàng nói: "Vợ của anh đúng là tống không ít sức, ngày hôm qua trông anh một đêm... Đêm đầu thật sự rất mệt mỏi".
Sở Vân Tiêu lại nhẹ nhàng cầm bàn tay kia, vẻ mặt cũng dần có chút ấm áp.
Giấc ngủ này ngủ rất sâu. Vân Tiêu, Hứa Nhược Nam bỗng nhiên tỉnh dậy, có chút mơ màng vì sau mình lại ngủ thiếp đi.
"Em làm sao vậy?" Bên cạnh có một âm thang vang lên, Hứa Nhược Nam mới phát hiện cánh tay trong chăn của mình đang bị người kia nhẹ nhàng nắm lấy. Mặt cô liền đỏ, âm thanh cũng có chút ngập ngừng.
"Em... Đang ngủ..."
Nhìn người con gái trước mặt có chút thẹn thùng, khóe miệng Sở Vân Tiêu liền nhếch lên, nhưng biểu tình này lại bị cô gái trước mặt hiểu lầm. Cô liền tiến lại gần Sở Vân Tiêu: "Chỗ nào không thoải mái, lại đau bụng sao?"
"Thật là một cô gái đáng yêu..." Trong lòng Sở Vân Tiêu cảm thán, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không đau, em không cần gấp".
Hứa Nhược Nam 'ừm' một tiếng, có chút luống cuống tay chân mà ngồi xuống, tay cũng nhẹ nhàng rút ra khỏi chăn.
"Dạ dày có chút đau..." Người trên giường cợt nhã cười cười, còn cố tình nhíu mày.
"Chỗ nào, chỗ nào?" Hứa Nhược Nam lại hoảng hốt, vội vàng đứng dậy.
"Nơi này..." Sở Vân Tiêu cùng lúc đó bắt được tay Hứa Nhược Nam, liền đặt lên trên bụng mình: "Có bàn tay nhỏ bé này, nó liền sẽ không đau nữa".
Mặt Hứa Nhược Nam lại càng đỏ hơn, nhưng bàn tay lại nhẹ nhàng mà xoa bụng cho anh. Người trước mắt so với trước kia có chút khác nhau, một Sở Vân Tiêu làm cho cô hoảng loạng, Sở Vân Tiêu như vậy mới là Sở Vân Tiêu sao? Đáy lòng có muôn vàng câu hỏi, lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Sở Vân Tiêu, đã đến giờ truyền dịch..." Ngay lúc này Hứa Nhược Nam còn suy nghĩ miên man, hộ sĩ lại đi đến.
Hứa Nhược Nam vội vàng rút tay lại, thuận tay vuốt tóc mình, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay có những loại thuốc nào?"
"Thuốc tiêu viêm, giảm đau, còn có một bình dịch dinh dưỡng, bệnh nhân xuất huyết dạ dày trong vòng hai bốn giờ không được ăn, hôm nay truyền xong chai này, buổi tối có thể uống chút nước cơm. Bệnh viện cũng có sẵn, người nhà đến thời gian có thể đi lấy". Hộ sĩ một bên nói những việc cần chú ý, một bên lấy ra kiêm tiêm, bắt đầu tìm mạch máu trên tay Sở Vân Tiêu.
"Trước đây từng truyền dịch rất nhiều lần sao?" Hộ sĩ xoay qua xoay lại trên mu bàn tay của Sở Vân Tiêu vẫn không cách nào đâm xuống được.
"Vì sao lại hỏi như vậy?" Không đợi Sở Vân Tiêu nói chuyện , Hứa Nhược Nam một bên liền tò mò hỏi.
"Mạch máu không rỏ ràng, cảm giác cũng có chút tê cứng. Nhửng người hay truyền dịch mới có hiện tượng này". Hộ sĩ vừa nói, cũng nhìn thấy được một chỗ, liền đâm xuống.
"Thuốc này có chút lạnh, một chút nữa người nhà dùng chăn nóng đặt lên chỗ kim ghim. Dạ dày bênh nhân hôm nay vẫn sẽ có phản ứng, người nhà nhất định phải ở cùng, có chuyện liền phải rung chuông".
Hộ sĩ vừa nói, Hứa Nhược Nam một bên đã chuẩn bị khăn nóng. Hộ sĩ vừa đi, cô đã cầm khăn nóng ngồi xuống, một bên tỉ mỉ che trên mu bàn tay Sở Vân Tiêu, một bên nhẹ nhàng hỏi:" Có chỗ nào khó chịu không?"
Sở Vân tiêu nhìn ánh mắt đối diện, vẻ mặt càng thêm mền mại:" Thực ra vốn cũng không sao. Ta không sao".
"Anh, từng truyền dịch rất nhiều lần sao?" Hứa Nhược Nam nghĩ tới lời hộ sị vừa nói, nhẹ nhàng hỏi.
"Cũng không nhiều. Lời hộ sĩ nói em cũng tin?" Sở Vân tiêu nhàn nhạt hỏi lại.
"Nhưng mà..."
"Thật sự là không có gì, em không cần suy nghĩ nhiều".
Hứa Nhược Nam trên mặt còn có chút nghi hoặc, chỉ là ngoan ngoãn không khỏi nữa. Cảm giác khăn mặt trê tay lạnh đi, Hứa Nhược nam lại đứng dậy đem khăn mặt ngăm nước nóng một lúc xong mới lại cầm lấy, vắc khô rồi che ở trên bàn tay Sở Vân Tiêu.
"Cũng trễ rồi, em đi ăn chút gì đi!" Sở Vân Tiêu nhìn vợ đang bận rộn, ngữ khí cũng ôn nhu hơn hẳn.
"Vẫn chưa đói, một lúc nữa mấy người Quyên Quyên đến em sẽ đi. Vừa rồi hộ sĩ cũng đã nói nơi này không thể không có người. Đúng rồi, anh đã một ngày chưa ăn gì, có đói không?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của vợ, Sở Vân Tiêu vốn dĩ vẫn cảm thấy khó chịu, dạ dày cũng có chút đau lại thản nhiên nói:" Anh có dịch dinh dưỡng làm sao đói được? Lại nói bình thường anh cũng ăn rất ít".
"Vân Tiêu, em cảm thấy..." Hứa Nhược Nam nhìn thoáng qua Sở Vân Tiêu, có chút ngập ngừng nói tiếp:" Em cảm thấy thật ra em không biết gì về anh cả, giống như dạ dày anh không tốt, giống như... Em cảm tháy, anh có vẻ như... Cũng không muốn để cho em hiểu hơn về anh..." Hứa Nhược Nam nói ra suy nghĩ của mình, có chút lo sợ nhìn Sở Vân Tiêu.
"Nhược Nam, em suy nghĩ nhiều rồi". Sở Vân Tiêu biểu thị rất bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng .
"Chúng ta quen biết không bao lâu, kết hôn cũng mới vài ngày, có một số việc cần phải chậm rãi tìm hiểu. Về chuyện anh có nguyện ý hay không. Việc đó hoàn toàn không tồn tại. Bệnh của anh không muốn đế em biết cũng vì không muốn đế em lo lắng, huống chi nếu em biết anh có bệnh liền không gả cho anh, anh phải làm sao bây giờ?" Sở Vân Tiêu nói câu này có chút vui đùa nhưng trên mặt cũng không biểu hiện nhiều.
"Thật sự?" Hứa nhược Nam cúi đầu, cũng không nhìn thấy do dự chợt lóe lên trong mắt Sở Vân tiêu, lòng cô đã vì mấy câu nói của Sở Vân Tiêu mà trở nên vui vẻ. "Vậy chuyện trước đ6y xem như không tính, về sau có chuyện gì, anh nhất định phải nói cho em biết. Dù là vui hay buồn cũng phải nói với em, chúng ta là vợ chồng..." Nói xong mấy chữ cuối cùng , mặt không tự chủ lại đỏ lên.
Nhìn nữ nhân đầy chân tình trước mặt, nghe cô mềm giọng nói, tim Sở Vân Tiêu lại lần nữa rung động. Rất nhiều ý tưởng trong phút chốc giãy giụa muốn ngừng lại.