Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 20: Trong phòng bệnh(1)


Đêm khuya, hai anh em Khúc Đồng Đồng cùng Tiểu Dương đã rời đi. Hứa Nhược Nam ngồi bên cạnh giường bệnh Sở Vân Tiêu, có chút si ngốc nhìn nam nhân trên giường bệnh.

Từ lúc từ phòng bệnh đi ra tới giờ đã mấy tiếng, nhưng sắc mặt Sở Vân Tiêu vẫn là tái nhợt như vậy, chân này của anh nhíu lại, khuôn mặt biểu thị đau đớn. Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng dùng tay mình chạm nhẹ lên chân mày anh, sau đó ngón tay chậm rãi lướt qua mắt, mũi, môi anh... Sau đó, cô cúi người xuống, môi chạm nhẹ vào đôi môi tái nhợt kia.

"Đau".

Đột nhiên người trên giường phát ra âm thanh đau đớn, Hứa Nhược Nam có chút hoảng hốt, nhanh chóng ngồi lên ghế dựa bên cạnh. Khuôn mặt đỏ lên một tầng , cô mới phát hiện âm thanh kia của anh có lẽ chỉ là vô ý thức, mắt anh vẫn nhắm chặt, tay lại không được tự chủ mà để lên bụng. Hứa Nhược Nam vội vàng đưa tay anh xuống, bỏ vào trong chăn, chỉ là tay anh lạnh băng làm cô có chút xót xa. Cô nắm lấy tay anh một, ôm vào trong lòng mình, mãi một lúc lâu tay anh mới xem như có chút ấm áp. Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng buông tay, lại đưa tay mình vào trong chăn, đế tay lên bụng anh. Nơi đó cũng lạnh như băng, còn có chút run rẩy. Hứa Nhược Nam lại càng thêm đau lòng, vội vàng đem tay mình nhẹ nhàng xoa. Khi thấy chân mày của anh giãn ra vì động tác của mình, trong lòng cô có chút vui vẻ.

Sở Vân Tiêu khi tỉnh dây liền thấy ấm áp ở bụng, đã lâu rồi anh chưa từng có cảm giác ấm áp như thế này. Chậm rãi mở mắt ra, ý thức cũng dần tỉnh táo lại. Nghiên đầu nhìn qua liền thấy một người đang nằm gối lên giường, tuy rằng mái tóc dài đã che hết khuôn mặt cô nhưng Sở Vân Tiêu nhìn một cái vẫn nhận ra là Hứa Nhược Nam. Theo tóc cô nhìn xuống, một bàn tay cô vẫn để trong chăn của mình... Sở Vân Tiêu theo bản năng vươn tay của mình sờ vào cái tay kia. Thì ra, dạ dày mình ấm áp là do bàn tay này, thì ra, hôm qua trong lúc hôn mê cảm thấy ấp áp không phải là đang nằm mơ... Bỗng nhiên, trái tim đã lâu lạnh băng lại lần nữa rung động.

Cửa phòng bệnh mở ra, hộ sĩ vừa đi đến Sở Vân Tiêu liền làm một động tác im lặng. Hộ sĩ đi tới nhẹ nhàng nói: "Vợ của anh đúng là tống không ít sức, ngày hôm qua trông anh một đêm... Đêm đầu thật sự rất mệt mỏi".

Sở Vân Tiêu lại nhẹ nhàng cầm bàn tay kia, vẻ mặt cũng dần có chút ấm áp.

Giấc ngủ này ngủ rất sâu. Vân Tiêu, Hứa Nhược Nam bỗng nhiên tỉnh dậy, có chút mơ màng vì sau mình lại ngủ thiếp đi.

"Em làm sao vậy?" Bên cạnh có một âm thang vang lên, Hứa Nhược Nam mới phát hiện cánh tay trong chăn của mình đang bị người kia nhẹ nhàng nắm lấy. Mặt cô liền đỏ, âm thanh cũng có chút ngập ngừng.

"Em... Đang ngủ..."

Nhìn người con gái trước mặt có chút thẹn thùng, khóe miệng Sở Vân Tiêu liền nhếch lên, nhưng biểu tình này lại bị cô gái trước mặt hiểu lầm. Cô liền tiến lại gần Sở Vân Tiêu: "Chỗ nào không thoải mái, lại đau bụng sao?"

"Thật là một cô gái đáng yêu..." Trong lòng Sở Vân Tiêu cảm thán, nhẹ nhàng lắc đầu, "Không đau, em không cần gấp".

Hứa Nhược Nam 'ừm' một tiếng, có chút luống cuống tay chân mà ngồi xuống, tay cũng nhẹ nhàng rút ra khỏi chăn.

"Dạ dày có chút đau..." Người trên giường cợt nhã cười cười, còn cố tình nhíu mày.

"Chỗ nào, chỗ nào?" Hứa Nhược Nam lại hoảng hốt, vội vàng đứng dậy.

"Nơi này..." Sở Vân Tiêu cùng lúc đó bắt được tay Hứa Nhược Nam, liền đặt lên trên bụng mình: "Có bàn tay nhỏ bé này, nó liền sẽ không đau nữa".

Mặt Hứa Nhược Nam lại càng đỏ hơn, nhưng bàn tay lại nhẹ nhàng mà xoa bụng cho anh. Người trước mắt so với trước kia có chút khác nhau, một Sở Vân Tiêu làm cho cô hoảng loạng, Sở Vân Tiêu như vậy mới là Sở Vân Tiêu sao? Đáy lòng có muôn vàng câu hỏi, lại không biết bắt đầu từ đâu.

"Sở Vân Tiêu, đã đến giờ truyền dịch..." Ngay lúc này Hứa Nhược Nam còn suy nghĩ miên man, hộ sĩ lại đi đến.

Hứa Nhược Nam vội vàng rút tay lại, thuận tay vuốt tóc mình, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay có những loại thuốc nào?"

"Thuốc tiêu viêm, giảm đau, còn có một bình dịch dinh dưỡng, bệnh nhân xuất huyết dạ dày trong vòng hai bốn giờ không được ăn, hôm nay truyền xong chai này, buổi tối có thể uống chút nước cơm. Bệnh viện cũng có sẵn, người nhà đến thời gian có thể đi lấy". Hộ sĩ một bên nói những việc cần chú ý, một bên lấy ra kiêm tiêm, bắt đầu tìm mạch máu trên tay Sở Vân Tiêu.

"Trước đây từng truyền dịch rất nhiều lần sao?" Hộ sĩ xoay qua xoay lại trên mu bàn tay của Sở Vân Tiêu vẫn không cách nào đâm xuống được.

"Vì sao lại hỏi như vậy?" Không đợi Sở Vân Tiêu nói chuyện , Hứa Nhược Nam một bên liền tò mò hỏi.

"Mạch máu không rỏ ràng, cảm giác cũng có chút tê cứng. Nhửng người hay truyền dịch mới có hiện tượng này". Hộ sĩ vừa nói, cũng nhìn thấy được một chỗ, liền đâm xuống.

"Thuốc này có chút lạnh, một chút nữa người nhà dùng chăn nóng đặt lên chỗ kim ghim. Dạ dày bênh nhân hôm nay vẫn sẽ có phản ứng, người nhà nhất định phải ở cùng, có chuyện liền phải rung chuông".

Hộ sĩ vừa nói, Hứa Nhược Nam một bên đã chuẩn bị khăn nóng. Hộ sĩ vừa đi, cô đã cầm khăn nóng ngồi xuống, một bên tỉ mỉ che trên mu bàn tay Sở Vân Tiêu, một bên nhẹ nhàng hỏi:" Có chỗ nào khó chịu không?"

Sở Vân tiêu nhìn ánh mắt đối diện, vẻ mặt càng thêm mền mại:" Thực ra vốn cũng không sao. Ta không sao".

"Anh, từng truyền dịch rất nhiều lần sao?" Hứa Nhược Nam nghĩ tới lời hộ sị vừa nói, nhẹ nhàng hỏi.

"Cũng không nhiều. Lời hộ sĩ nói em cũng tin?" Sở Vân tiêu nhàn nhạt hỏi lại.

"Nhưng mà..."

"Thật sự là không có gì, em không cần suy nghĩ nhiều".

Hứa Nhược Nam trên mặt còn có chút nghi hoặc, chỉ là ngoan ngoãn không khỏi nữa. Cảm giác khăn mặt trê tay lạnh đi, Hứa Nhược nam lại đứng dậy đem khăn mặt ngăm nước nóng một lúc xong mới lại cầm lấy, vắc khô rồi che ở trên bàn tay Sở Vân Tiêu.

"Cũng trễ rồi, em đi ăn chút gì đi!" Sở Vân Tiêu nhìn vợ đang bận rộn, ngữ khí cũng ôn nhu hơn hẳn.

"Vẫn chưa đói, một lúc nữa mấy người Quyên Quyên đến em sẽ đi. Vừa rồi hộ sĩ cũng đã nói nơi này không thể không có người. Đúng rồi, anh đã một ngày chưa ăn gì, có đói không?"

Nhìn vẻ mặt lo lắng của vợ, Sở Vân Tiêu vốn dĩ vẫn cảm thấy khó chịu, dạ dày cũng có chút đau lại thản nhiên nói:" Anh có dịch dinh dưỡng làm sao đói được? Lại nói bình thường anh cũng ăn rất ít".

"Vân Tiêu, em cảm thấy..." Hứa Nhược Nam nhìn thoáng qua Sở Vân Tiêu, có chút ngập ngừng nói tiếp:" Em cảm thấy thật ra em không biết gì về anh cả, giống như dạ dày anh không tốt, giống như... Em cảm tháy, anh có vẻ như... Cũng không muốn để cho em hiểu hơn về anh..." Hứa Nhược Nam nói ra suy nghĩ của mình, có chút lo sợ nhìn Sở Vân Tiêu.

"Nhược Nam, em suy nghĩ nhiều rồi". Sở Vân Tiêu biểu thị rất bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng .

"Chúng ta quen biết không bao lâu, kết hôn cũng mới vài ngày, có một số việc cần phải chậm rãi tìm hiểu. Về chuyện anh có nguyện ý hay không. Việc đó hoàn toàn không tồn tại. Bệnh của anh không muốn đế em biết cũng vì không muốn đế em lo lắng, huống chi nếu em biết anh có bệnh liền không gả cho anh, anh phải làm sao bây giờ?" Sở Vân Tiêu nói câu này có chút vui đùa nhưng trên mặt cũng không biểu hiện nhiều.

"Thật sự?" Hứa nhược Nam cúi đầu, cũng không nhìn thấy do dự chợt lóe lên trong mắt Sở Vân tiêu, lòng cô đã vì mấy câu nói của Sở Vân Tiêu mà trở nên vui vẻ. "Vậy chuyện trước đ6y xem như không tính, về sau có chuyện gì, anh nhất định phải nói cho em biết. Dù là vui hay buồn cũng phải nói với em, chúng ta là vợ chồng..." Nói xong mấy chữ cuối cùng , mặt không tự chủ lại đỏ lên.

Nhìn nữ nhân đầy chân tình trước mặt, nghe cô mềm giọng nói, tim Sở Vân Tiêu lại lần nữa rung động. Rất nhiều ý tưởng trong phút chốc giãy giụa muốn ngừng lại.
Góc lảm nhảm của edit: Thủy tinh bọc đường đây bà con, nhào vô nhào vô, đảm bảo ngọt đến phun máu, nói không nên lời:censored::censored::censored:
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 21: Trong phòng bệnh (2)


"Vân Tiêu, cảm thấy thế nào?" Anh em Khúc Đồng Đồng và Tiểu Dương vừa đi vào phòng, hỏi.

"Không sao", Trên mặt Sở Vân tiêu còn mang ý cười nhàn nhạt.

"Xem ra, Nhược Nam của chúng ta mới là thuốc tốt..." Nhìn vẻ mặt của hai người đã không còn xa cách như mấy ngày trước, Khúc Quyên Quyên có chút thâm ý nói.

Hứa Nhược Nam nghe thấy liền đỏ mặt. Khi ba người kia ngồi xuống cô liền đứng lên, nói: " Mọi người giúp em trông Vân Tiêu một chút, em xuống lầu tìm chút đồ ăn".

"Mình đi cùng cậu!" Khúc Quyên Quyên vội vàng nói.

"Được, đi thôi".

"Đồng Đồng, hôm nay cậu đến đây thì chuyện kia đã làm xong chưa, tuy rằng Phùng Tắc đã đáp ứng, nhưng lão hồ ly này tâm tư sâu xa, chúng ta phải chuẩn bị từ trước..." Đợi đến khi Hứa Nhược Nam cùng Khúc Quyên Quyên đi được một lúc, Sở vân Tiêu mới cùng Khúc Đồng Đồng bàn chuyện.

"Yên tâm đi, lần này mình nhất định làm tốt. Cậu đó, phải nghỉ ngơi nhiều một chút, hưởng thụ thế giới của hai người đi". Khúc Đồng Đồng có chút cợt nhã nói.

Vẻ mặt Sở Vân Tiêu đột nhiên ngưng trọng, anh quay đầu nói với Tiểu Dương:" Tiểu Dương, chỗ này có Đồng Đồng rồi, cậu đi trước chuẩn bị xe, không phải hôm qua cậu nói xe có chút vấn đề sao?"

Tiểu dương biết Sở Vân Tiêu có chuyện quan trọng muốn nói riêng với Khúc Đồng Đồng, anh gật đầu một cái liền xoay đầu đi ra ngoài.

"Thực ra mọi người không nên để cô ấy đến đây..." Chờ Tiểu Dương đóng cửa lại Sở Vân Tiêu mới chậm rãi nói với Khúc Đồng Đồng.

"Ai? Nhược Nam?"

Sở Vân Tiêu không trả lời mà tiếp tục nói: "Mình không phải đã nói với cậu, mình thật sự không muốn cô ấy biết về bệnh của mình..."

"Nhưng mà hai người là vợ chồng, dù có muốn giấu giếm cũng giấu giếm được bao lâu, lại nói đến Nhược Nam rất tốt, tối hôm qua..."

"Chuyện này mình cũng biết". Sở Vân Tiêu nhìn sang Khúc Đồng Đồng, ngắc lời anh ta, nói: "Cô ấy đúng là một cô gái thiện lương, đơn thuần... Chỉ là... Cô ấy, họ Hứa!"

"Vân Tiêu, cậu có thể quên họ của cô ấy mà nhìn vào con người của cô ấy.."

"Làm sao có thể? Cô ấy là con gái của Hứa Hoàn Sơn, đây là sự thật không thể thay đổi. Đồng Đồng, cậu phải nhớ kỷ, bất luận bản thân Hứa Nhược Nam ra sao, sau lưng của cô ấy mãi là Hứa Hoàn Sơn, rất nhiều chuyện mong cô ấy đừng biết thì tốt hơn".

Khúc Đồng Đồng nhìn người nằm trên giường bệnh một mặt trầm tĩnh nói ra những lời này, trong lòng ngầm thở dài.

"Phải rồi, Tiểu Hào quay về chưa?"

"Tối hôm qua Tiểu Dương gọi cho mình, mình có gọi cho cậu ấy, nói là nửa đêm đã về Thành Phố G, sáng hôm nay cậu ấy cũng có suy nghĩ giống cậu, lại cùng Lôi Đào nói một lần, hạng mục "Giang Nam Mưa Gió" Chi tiết vấn đề có thể quyết định".

"Vậy là được rồi, hai người các cậu lần này phân công ra, cậu chủ yếu quản chuyên ở bên đây, cậu ấy lo bên hạng mục, xong rồi thay mình mình chú ý mảnh đất mà chính phủ đang chuẩn bị đấu giá". Khi nói tới công việc khuôn mặt Sở Vân Tiêu lại trở nên trầm tĩnh.

"Mình biết rồi, mọi việc đều sẽ theo phương án của cậu mà thực hiện, sẽ không có vấn đề gì".

"Đối với cậu và Tiểu Hào mình thực sự yên tâm, chỉ là mình đột nhiên nhập viên, mình sợ là Hứa..." Lời chưa nói hết, cửa đã mở ra Khúc Quyên Quyên cùng Hứa Nhược Nam đã đi vào.

"Hai người đang nói chuyện công việc?" Khúc quyên Quyên nhìn thấy vẻ mặt của anh mình, cũng hiểu một chút: "Anh ấy là bệnh nhân, dạ dày xuất huyết còn chưa tới mười hai tiếng, anh để anh ấy nghỉ ngơi thật tốt đi. Nói bớt đi vài câu cũng sẽ không có chuyện gì".

"Cũng không nói chuyện công việc, chỉ là một số chuyện nhỏ thôi". Sở Vân Tiêu thay bằng vẻ mặt tươi cười: "Hai người ăn cái gì mà nhanh như vậy?"

"Nhược Nam chỉ uống một bát cháo, ăn một cái bánh bao nhỏ đã nói no rồi, liền vội vàng trở về, còn không phải vì lo cho anh". Khúc Quyên Quyên vừa nói vừa liếc Hứa Nhược Nam bên cạnh.

"Đừng nghe cô ấy nói bừa, buổi sáng bình thường em chỉ ăn như vậy". Hứa Nhược Nam đan xen hai bàn tay, ngập ngừng nói.

"Anh, em thấy Vân Tiêu cần phải nghỉ ngơi, hay là chúng ta đi trước đi". Khúc Quyên Quyên liếc mắt với Khúc Đồng Đồng, nói.

Khúc Đồng Đồng lập tức hiểu ý em gái,liền gật đầu nhìn qua Sở Vân Tiêu nói: "Vân Tiêu cậu anh tâm dưỡng bênh đi, sự việc cậu giao mình sẽ chú ý, cậu cứ yên tâm đi. Bọn mình đi trước". Dứt lời liền cùng Khúc Quyên quyên rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Hứa Nhược Nam nhìn chất lỏng trong bình truyền, ngồi xuống bên giường nhẹ nhàng hỏi: "Còn khó chịu không?"

Dạ dày vẫn còn có chút đau, nhưng trên mặt Sở Vân Tiêu vẫn như cũ không biểu thị gì, nhàn nhạt nói: "Lúc sáng tỉnh lại cũng không thấy sao, anh nghĩ buổi chiều có thể xuất viện".

"Không được, khi vào em còn cố ý hỏi bác sĩ Tằng, anh ấy nói anh phải ở lại bệnh viện ít nhất là ba đến năm ngày".

"Nhược Nam, em cũng biết công ty anh bận rộn công việc. Ngay cả sau khi chúng ta kết hôn, anh còn không có thời gian cùng em hưởng tuần trăng mật, làm sao anh có thể an tâm ở lại đây ba đến năm ngày".

Đây là lần đầu tiên chính diện cùng bản thân nhắc tới chuyện tuần trăng mật, tim Hứa Nhược Nam có chút đập nhanh cùng loạn nhịp. Bởi vì cô nghĩ Sở Vân tiêu chưa từng có ý nghĩ muốn đi trăng mật với mình. Nhưng bây giờ mới phát hiện, có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều mà thôi...

Sở Vân Tiêu ngẩn đầu, nhìn thấy cặp mắt kia, anh thấy được sự lo lắng, còn có chút khẩn trương... Phát hiện chuyện này, trong lòng Sở Vân Tiêu liền cảm thấy ấm áp. Anh rút tay mình trong chăn ra, nắm lấy bàn tay nhỏ kia sau đó kéo nó vào trong chăn, đặt trên vị trí dạ dày của mình.

"Anh đau sao?" Người nào đó bị nắm ty có chút hoảng sợ.

Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng mà lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Nó thật ấm, để ở đây, chỗ này liền dễ chịu..."

Hứa Nhược Nam không nói gì, hốc mắt lại dần đỏ lên.

Cả ngày hai người cũng không nói với nhau nhiều, tay Hứa Nhược Nam vẫn như cũ đặt ở chỗ đó, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào người kia. Sở Vân Tiêu cũng không làm gì khác, cả một ngày ánh mắt của anh đều thật bình tĩnh, thậm chí buổi chiều anh còn an bình ngủ một giấc.

Lúc chạng vạng tối Khúc Quyên Quyên lại tới, có lẽ buổi sáng đi ăn cùng Hứa Nhược Nam đã bàn xong, bởi vì cô vừa đi vào đã ầm ĩ nói: "Mình đến rồi, cậu đi đi".

Sở Vân Tiêu có chút mê hoặc nhìn hai người, Hứa Nhược Na liền nắm tay anh, nhẹ nhàng nói: "Em nhờ Quyên Quyên giúp em trông anh một chút, em về khác sạn tắm, thay một bộ đồ song sẽ đến".

Sở Vân tiêu hiểu ý liền gật đầu, có một chút lưu luyến nhìn vợ của mình đi khỏi phòng bệnh.

Hứa Nhược Nam đi đến 8 giờ rưỡi tối mới trở về phòng bệnh. vừa bước vào cửa Khúc Quyên Quyên đã làm động tác im lặng với cô.

"Anh ấy đang ngủ?" Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng đi tới, thuận tay cầm một hộp giữ nhiệt để trên bàn.

"Ừm, vừa rồi hơn bảy giờ, dạ dày anh ấy vừa đau".

"Làm sao?" Sắc mặt Hứa Nhược Nam lập tức trở nên khẩn trương.

"Chắc là phga3n ứng vì 24 giờ chưa có ăn gì. Bác sĩ cũng có xem qua, không có vấn đề gì lớn".

"Một bình này vẫn chưa xong sao?" Hứa Nhược Nam nhìn bình truyền dịch cùng trên tay người kia đã có chút bầm tím, liền đau lòng hỏi.

"Sắp xong rồi, dây là bình cuối cùng của ngày hôm nay, mình vừa rồi có nhìn qua, mấy loại thuốc đều có thành phần an thần..." Khúc Quyên Quyên nhìn người trên giường bệnh nói.

"Được rồi, cậu đến rồi thì mình về đây". Khúc Quyên quyên đứng làm thủ thế hẹn gặp lại rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Hứa Nhược Nam vừa ngồi xuống, cũng tự nhiên luồng tay mình vào trong chăn, đặt lên chỗ đó. Không ngờ vừa mới đưa vào đã bị tay kia nắm lấy. Hứa Nhược Nam liền ngạc nhiên, bây giờ mới phát hiện người trên giường sớm đã mở to mắt lấp lánh nhìn mình.

"Anh tỉnh rồi sao?"

"Khi em vào anh đã tỉnh rồi. Em tắm rửa thay quần áo thật lâu..."

"Em đi làm chuyện khác nên mới trễ".

Sở Vân Tiêu nghi hoặc nhìn về phía Hứa Nhược Nam,

"Nói ra anh không cho phép anh tức giận". Hứa Nhược Nam cười cười.

Sở Vân Tiêu cau mày, "Không tức giận!"

Hứa Nhược Nam đứng lên, cầm lấy hộp giữ nhiệt trên bàn, nhàn nhạt nói: "Em tìm chỗ nấu cho anh chút nước cơm. Buổi sáng hộ sĩ cũng đã nói, anh chỉ có thể uống chút này".

"Không phải bệnh viện có sao?"

"Cái này là em nấu..." Hứa Nhược Nam không nói gì thêm, mà lấy ra một cái chén nhỏ, cẩn thận múc nửa bát, sau đó rời khỏi giường, tỉ mỉ buộc giúp Sở Vân Tiêu một cái khăn lên ngực, sau đó mới bưng bát lên, dùng muỗng múc từng muỗng nhỏ, thổi thổi nói: "Uống chút đi".

Sở Vân Tiêu lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt, trong nháy mắt ánh mắt của anh đã thay đổi vài biểu tình, cuối cùng còn lại một chúc ôn nhu: "Để anh tự uống đi, bệnh dạ dày, tay lại không cò viện gì".

"Một bàn tay còn đang truyền dịch kìa, để em đút cho anh một lần đi".

Anh cũng không kiên trì, liền mở miệng. Nước cơm đã xuống bụng, ấm áp, mang theo mùi hương của cơm, là hương vị mà rất lâu rồi Sở Vân tiêu chưa nếm.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 22: Biến động


Ở bệnh viện được hai ngày Sở Vân Tiêu đã muốn xuất viện. Nghĩ đến thành phố G có Khúc Quyên Quyên, Hứa Nhược Nam không lay chuyển được anh, chỉ có thể làm thủ tục liên quan để rời viện.

Anh em Khúc Đồng Đồng một ngày trước đã trở về thành phố G, chỉ còn lại vợ chồng Sở Vân Tiêu. Chờ Tiểu Dương lái xe đến Sở Vân tiêu đã hơn cong người, tay cũng đặt trên bụng.

"Anh nên ở thêm một hai ngày nữa". Hứa Nhược Nam đỡ Sở Vân Tiêu, nhìn mặt anh vẫn tái nhợt liền có chút đau lòng nói.

"Em cũng thấy đó, anh ở bệnh viện cũng không phải yên lảnh, mỗi ngày đều có công việc cần anh sử lý. Anh về nhà từ từ điều dưỡng cũng được". Sở Vân tiêu có chút đau đớn than một tiếng.

"Làm sao vậy?" Hứa Nhược Nam giọng nói có chút khẩn trương, lập tức đưa tay qua.

"Không có gì, chỗ này vừa rồi mới nhói lên một cái..." Sở Vân Tiêu lơ đãng chỉ chỉ trên bụng mình.

"Bác sĩ Tằng nói lần này anh xuất huyết không nhiều, nhưng dạ dày của anh rất nhiều bệnh, nói anh trở về phải chú ý thân thể. Không được uống rượu, đồ ăn cũng phải kiêng cử nhiều thứ..." Hứa Nhược Nam một bên chậm rãi nói. Nếu là Sở Vẫn Tiêu vẫn giống trước kia dễ tức giận , thì đã không nhịn nổi nữa, nhưng hôm nay anh chi3 nhìn vợ mình, yên lặng không nói.

Lên xe Tiểu Dương Hứa Nhược nam liền đưa bàn tay mình vào tây trang Sở Vân Tiêu, lấy tay anh ra sau đó thay bằng bàn tay nhỏ bé của mình đặt trên bụng anh. Nơi đó mặc dù không giống mấy ngày trước lạnh băng nhưng vẫn không có chút ấm áp. Hứa Nhược Nam nhìn qua Sở V6an Tiêu, thấy anh nhắm mắt lại tỏ ra rất hưởng thụ, trong lòng ấm áp, liền nhẹ tay mát xa nơi đó.

Rất nhanh về tới thành phố G, Sở Vân Tiêu nói với Tiểu Dương: "Chút nữa đến công ty, để cho tôi xuống, sau đó đưa phu nhân về nhà".

Hứa Nhược Nam nghe anh nói như vậy có chút kinh ngạc, nhìn về phía Sở Vân Tiêu: "Anh trực tiếp đến công ty sao?"

"Phải, công ty có rất nhiều việc cần anh xử lý".

"Nhưng mà..."

"Yên tâm, anh sẽ chú ý".

Xe dừng trước cửa Sở thị, Sở Vân Tiêu cười nhẹ sở trên mặt Hứa Nhược Nam, thì thầm bên tai cô nói: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh sẽ tận lực về sớm".

Hứa Nhược Nam lúc đó liền ngây người. Trong trí nhớ của cô đây cũng là lần đầu tiên Sở Vân Tiêu đối với cô ôn nhu như thế, cảm giác vô cùng thân thiết. Đến lúc Sở Vân Tiêu đã đi rất xa, bọn họ vẫn duy trì tư thế, vẫn còn chưa di chuyển.

"Phu nhân, bây giờ tôi đưa cô về sao?" Đến khi nghe Tiểu Dương hỏi Hứa Nhược Nam mới hồi phục tinh thần.

"Ừm, bây giờ về thôi".

Khi đến văn phòng của mình trên mặt Sở Vân Tiêu vẫn còn ý cười nhàn nhạt. Đến khi thấy mặt ngưng trọng của Khúc Đồng Đồng cùng Sầm Hào, ý cười của anh mới tiêu tan, sau đó thay bằng vẻ mặt ngưng trọng.

Vào văn phong không đợi Sở Vân tiêu hỏi, Sầm Hào đã nói trước.

"Ngày hôm qua tôi cùng Lôi Đào với lão Hứa đã nói chuyện một lần. Lôi Đào không có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể cho vay. Nhưng là, lão Hứa không đồng ý việc chia tỷ lệ. Ông ta muốn duy trì điều kiện như bây giờ".

"Làm sao có thể? Đối với tình huống bây giờ của ông ta, không có ngân hàng nào dám trực tiếp cho ông ta vay. Nếu mình không đứng ra đảm bảo, ông ta một phân tiền cũng không có. Tỷ lệ chia cũng không có khả năng hạ xuống!" Sở Vân tiêu ngồi trước bàn làm việc của mình, lạnh lùng nói: "Kết quả cuối cùng thế nào?"

"Cuối cùng không nhất trí. Lôi Đào nói nếu không quyết định được, khoảng này thật sự rất khó chi. Bởi vì bất động sản gần đây tiết tấu rất nhanh, nếu không tính trong nửa năm này, sáu tháng cuối năm rất khó tính".

Sở Vân tiêu chống trán của mình suy nghĩ chút, nói: "Lôi Đào nói ra lời này, bên Hứa gia phản ứng như thế nào?"

"Không nói gì, chỉ là biểu tình có chút lạ".

"Lạ chỗ nào?"

"Như cười như không, còn mang chút..." Sầm Hào cố gắng nhớ lại: "Mình nghĩ không ra, hẳn là như đã biết trước chuyện này..."

"À, thì ra là vậy sao..."Sở Vân Tiêu tiếp tục suy nghĩ, nói: "Được, mình đã biết. Cậu chút nữa ra ngoài nói với An Tĩnh giúp mình hẹn Hứa Hoàn Sơn, đến lúc đó cậu cũng đến, mình muốn cùng ông ta đối mặt bàn lại một lần".

Sầm Hào gật đầu, còn nói:" Về phần mảnh đất kia, khoảng đầu tháng sau bắt đầu bán đấu giá, chỉ là..."

Sở Vân Tiêu đột nhiên ngẩn đầu: "Chỉ là cái gì?"

"Diện tích so với lúc đầu nói lớn hơn".

"Lớn hơn bao nhiêu?"

"So với lúc đầu nói ra, ít nhất là hơn 100 mẫu".

"Tốt, đây là tin tức tốt, Tiểu Hào". Sở vân tiêu đột nhiên mỉm cười làm cho Sầm Hào cùng Khúc Đồng Đồng một bên mờ mịch.

"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Sầm Hòa hỏi.

"Đến lúc đó mấy cậu sẽ biết. Mảnh đất này đối với Hứa Thị rất quan trọng, đối với mình cũng giống như vậy. Trong khỏng thời gian này cậu phải chú ý chuyện này". Sờ Vân Tiêu nhìn Sầm Hòa một cái: "Không còn chuyện gì khác cậu ra ngoài trước đi".

"Ừm, không còn chuyện gì, mình ra ngoài trước". Sầm Hào không có hỏi hại, anh hiểu rõ tính cách Sở Vân Tiêu, nếu anh muốn nói tự nhiên sẽ nói ra, nếu anh không muốn nói hỏi cũng vô ích mà thôi.

"Đồng Đồng, cậu có về chuyện kia đi". Sở Vân Tiêu đưa mắt nhìn về phía Khúc Đồng Đồng.

"Hàng hôm qua đã giao cho Vương Hỏa". Khúc Đồng Đồng có chút chần chừ nói.

"Chuyện này mình biết". Sở Vân tiêu liếc nhìn Khúc Đồng Đồng một cái, "Nói chuyện khác, chuyện mình chưa biết".

Khúc Đồng Đồng trên mặt xuất hiện một tần mồ hôi, anh không dám nói.

"Nói!" Giọng nói Sở Vân Tiêu nhẹ nhàn nhưng lại lộ ra một cỗ uy nghiêm.

"Mình..." Khúc Đồng Đồng đứng cả buổi cũng chỉ nói ra được lời này. Anh không dám ngẩn đầu, sợ ngẩn đầu phải nhìn thấy ánh mắt nham hiểm của Sở Vân Tiêu.

"Cậu không có giao dịch nào khác với Vương Hỏa?" Sở Vân Tiêu nhàn nhạt hỏi, ánh mắt liếc về phía người đang cúi đầu, người cũng bắt đầu đứng lên.

"Vân Tiêu, mình..." Khúc Đồng Đồng cả người run rẩy, đã không nói được một câu hoàn chỉnh.

"Đồng Đồng, bọn mình làm anh em nhiều năm nay". Sở Vân tiêu dựa lưng vào ghế ngồi, buông lỏng bản thân mình, nghĩ tới nhiều chuyện, nói ra lời trong lòng: "Lúc nhỏ sức khỏe mình không tốt. luôn là cậu thay mình làm mọi việc, thay mình đánh nhau. Lớn hơn một chút, củng là cậu giúp mình sử lý nhiều chuyện. Khi về nước, nhận sinh ý của Sở gia, cậu lo trước lo sau, xuất lực không ít.."

"Vân Tiêu..." Khúc Đồng Đồng cúi đầu.

"Nhưng là, cũng bởi vì cậu cùng mình làm anh em nhiều năm như vậy, không phải biết rõ những chuyện mình không thích". Sở Vân Tiêu nhìn Khúc Đồng Đồng, nhàn nhạt nói: "Ngẩn đầu lên, nhìn mình!"

Khúc Đồng nghe vậy, lại càng cúi thấp đều xuống.

"Đúng là Sở gia chúng ta lập nghiệp từ con đường hắc đạo, chuyện này trong vòng ai cũng biết. Chỉ là mình không muốn vẫn tiếp tục đi trên con đường này. Sở dĩ vài năm này mình không ngừng tìm sinh ý mới, cho các anh em làm, là hy vọng mọi người lại đi trên con đường kia. Mình biết mọi người từng làm qua không ít chuyện kia, muốn hoàn toàn bỏ là không dễ dàng. Nhưng là mình hy vọng mọi người có thể khống chế tốt bản thân, chận rãi đi, chậm rãi rời xa... Chỉ là". Sở Vân Tiêu giọng nói trở nên trầm trọng, dạ dày lúc này lị có chút đau. Anh không dấu vết đưa tay lên trên bụng, nói tiếp: "Mấy năm nay, chuyện cậu lén lút làm không nhiều lắm nhưng hàng năm đều có, mình cũng không nói. Mình nghĩ cậu cần có thời gian. Nhưng mà, cậu làm càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều... Mình thật sự rất thất vọng..."

"Vân tiêu..." Khúc Đồng Đồng ngẩn đầu muốn giải thích, Sở Vân Tiêu đã nhẹ nhàng khoát tay ngăn lại, "Không cần nói gì nữa, năm kia chúng ta buôn thuốc ở quán bar, năm trước chế tạo một nhóm cũng không rõ ràng, đầu năm chúng ta còn qua lại với bên mậu dịch vài món hàng hóa... Đồng Đồng, cậu thật sự đi quá xa rồi..."

"Vân Tiêu, cậu tha thứ cho mình, mình..."

Trên mặt Sở Vân Tiêu phủ kính đau đớn, "Đồng Đồng, vì sao cậu lại làm việc này?"

Khúc Đồng Đồng cúi đầu không nói gì.

Trên bụng lại truyền đến một trận quặn đau, trước mắt Sở Vân Tiêu biến thành màu đen. Anh cố gắng đè lại nơi đó, âm thanh cũng có chút run rẩy: "Mình luôn xem cậu như anh em tốt nhất. Sở dĩ mình một lần lại một lần tha thứ cho cậu, nhưng mà cậu một lần lại một lần làm cho mình thất vọng..."

"Vân Tiêu, mình đảm bảo nhất định sẽ không có lần sau đâu!"

"Không có lần sau. Đồng Đồng, mình đã cho cậu quá nhiều cơ hội". Sở Vân Tiêu một tay nắm chặt mép bàn, "Hai ngày nữa mở cuộc hợp hội đồng quản trị mình sẽ nói với mọi người, cậu tạm thời điều đến công ty mới ở thành phố T".

"Vân Tiêu..." Trong mắt Khúc Đồng Đồng lộ ra tuyệt vọng: "Cậu không xem mình là anh em nữa?"

"Mình hi vọng cậu ở đó có thể kiểm điểm hành vi của mình trong vài năm qua. Nghĩ thông suốt mình sẽ chuyển cậu trở về, chúng ta vẫn là anh em, nếu cậu muốn tiếp tục những chuyện kia, mình nghĩ không chỉ là không còn là anh em, có lẽ", Sở Vân Tiêu trong mắt có chút lạnh lùng: "Sẽ là kẻ thù! Cậu tự giải quyết cho tốt đi".

Khúc Đồng Đồng há miệng thở dốc, có lẽ còn muốn nói gì những cuối cùng vẫn là không nói được, chỉ là nhìn chằm chằm vào Sở Vân Tiêu, xoay người rời khỏi văn phòng.

Nghe được cửa "Phang' một tiếng đóng lại, Sở Vân Tiêu mới cúi người, kéo người khỏi bàn làm việc, cả người hơi phát run.
Đôi lời của edit: Thật sự rất muốn hỏi tác giả, Sở Vân Tiêu có tội gì, rõ ràng anh thương Nhược Nam như thế nhưng chỉ vì cô ấy họ Hứa mà buông tay, có đáng sao?

Rõ ràng anh muốn Khúc Đồng Đồng thay đổi mới nói ra những lời này, kết quả thì sao kết quả vẫn la bị người bạn này xém chút giết chết. Nếu biết kết quả như thế hôm nay anh vẫn nói những lời này sao?:cry::cry::cry:





 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 23: Trở về biệt thự.

Không biết đã qua bao lâu, cảm giác đau đớn trên bụng mới dần giảm bớt, Sở Vân Tiêu ngẩn đầu lên, nhìn cửa đóng chặt thần sắc chó chút ngưng trọng.

Đột nhiên di động truyền tới âm thanh báo tin nhắn, vừa cầm lên nhìn thấy là của Hứa Nhược Nam , bên trên chỉ có mấy chữ: Buổi tối về sớm một chút, không cần quá cực khổ. Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng thoát tin nhắn, nghĩ nghĩ lại gọi cho Sầm Hào.

"Tiểu Hào, Đồng Đồng vừa đột nhiên nói với mình muốn đến công ty mới ở thành phố T, mình đã đồng ý rồi. Về sau ở đây cậu phải làm nhiều một chút rồi".

Sầm Hào ở bên kia cúi đầu không nói cái gì, Sở Vân Tiêu cũng không nghe rõ, chỉ là rất nhanh bên kia liền truyền tới âm thanh : "Có chút bất ngờ, chuyện Đồng Đồng đã như vậy... Mình làm chuyện của hai người, có phải hay không nhận tiền lương của hai người không..." Sầm Hào trêu ghẹo nói.

Sở Vân Tiêu cố gắng làm cho âm thanh của mình nghe thoải mái một chút: "Nếu cậu làm tốt, đề nghị này của cậu mình sẽ xem xét".

Cúp điện thoại mặt Sở Vân Tiêu vẫn có chút âm trầm, anh tùy ý cầm tập hồ sơ trên bàn, mở ra từ từ xem.

Khi tiến vào trạng thái làm việc Sở Vân Tiêu liền quên mất thời gian, đến lúc điện thoại nội bộ của An Tĩnh gọi đến, hỏi mình khi nào có thể về, Sở Vân Tiêu mới phát hiện đồng hồ trên tay mình đã chỉ đến bảy giờ.

"Thư ký An, cô về được rồi. Gọi Tiểu Dương lái xe đến đi, tôi cũng chuẩn bị về".

"Vâng".

Sở Vân Tiêu vừa lên xe Tiểu Dương theo quán tính hỏi: "Sở tổng đi đâu đây?"

"Về nhà!" Sở Vân Tiêu trả lời không giống với quá khứ, làm cho Tiểu Dương cũng có chút kinh ngạc, bất quá rất nhanh cậu liền cười vui vẻ, nổ máy xe.

Đến biệt thự, nhìn đến nhà ăn qua cửa pha lê, có thể nhìn đến người kia đang bận rộn bài trí đồ ăn. Bộ dáng bận rộn, nhàn nhạt cười kia cực kỳ giống năm đó... Sở Vân Tiêu hơi lắc đầu, cũng không vội vã bước vào trong, mà cứ như vậy đứng ở ngoài gia viên lẳng lặng nhìn vào cảnh tượng trong nhà ăn.

Tuy rằng Má Trương còn nhớ việc Sở Vân Tiêu giao cho, không cho Hứa Nhược Nam vào bếp, nhưng Hứa Nhược Nam đeo bám dai dẳng nói là muốn tự nấu cháo cho Sở Vân Tiêu, còn không ngừng dặn Má Trương đồ ăn có hành, gừng, tỏi, hạt tiêu, hay những thứ kích thích dạ dày đều không được nấu, Má Trương nghe Hứa Nhược Nam lải nhải một hồi cũng làm được một bàn đồ ăn.

Nhìn xem thời gian cũng sắp tới, Hứa Nhược Nam giúp Má Trương đem đồ ăn bưng lên bàn, một bên suy nghĩ cảnh tượng chút nữ mình cùng Sở Vân Tiêu ăn cơm, ý cười đều hiện lên trên mặt. Đột nhiên nhìn qua cửa bên ngoài nhà ăn, cô nhìn thấy Sở Vân Tiêu đứng ngy6 ngốc ở hoa viên. Hứa Nhược Nam vội đặt chén xuống chỵ vội đi ra ngoài.

"Làm sao không vào trong?" Hứa Nhược Nam chạy ra cửa lớn biệt thự, hai bước đã đến trước mặt Sở Vân Tiêu, một bàn tay tự nhiên nắm lấy tay Sở Vân Tiêu kéo vào.

"Muốn ngắm bộ dáng của em chuẩn bị bàn tiệc..." Sở Vân Tiêu có chút thất thần. Anh không nói với Hứa Nhược Nam, một màn vừa rồi khiến mình nhớ đến những chuyện kia, anh chỉ là tùy ý để Hứa Nhược nam kéo mình tới phòng ăn.

Đi đến bàn ăn, trên bàn đã dọn xong đủ loại thức ăn, còn có một nồi cháo đang bốc lên hơi nóng.

"Cháo đậu xanh bách hợp, hoa quế củ từ, bánh gato, chà bông cà tím, cùng một canh nóng... Như thế nào, có hợp khẩu vị của anh". Hứa Nhược Nam nhìn Sở Vân Tiêu cười hỏi.

Sở Vân Tiêu nhìn đến một bàn đồ ăn, dáy lòng có chút ấm áp, nhìn đến Hứa Nhược Nam bên cạnh: "Những thứ này em có hợp khẩu vị không?"

"Mấy món này là trong sách dạy nấu ăn, tốt cả thể xác lẫn tinh thần, em không chỉ sẽ ăn, còn là mỗi ngày đều ăn như vậy".

Sở Vân Tiêu biết tất cả những chuyện này là vì mình, anh không nói thêm gì, ngồi xuống trên bàn ăn, Hứa Nhược Nam lập tức ngồi đối diện anh.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng ở nhà ăn cơm". Uống một ngụm cháo, Hứa Nhược Nam ánh mắt lấp lánh nhìn Sở Vân Tiêu nói.

Sở Vân Tiêu cũng bưng lên chén cháo trước mặt, uống một ngụm nhỏ, không đáp lại.

"Vân Tiêu, em biết anh bận rộn, có thể về nhà ăn cơm chiều cũng là chuyện thật xa xỉ. Lúc đầu gả cho anh, em cũng không nghĩ tới mấy vấn đề này. Chỉ là bây giờ dạ dày anh không tốt, ta thật sự hy vọng anh có thể về nhà ăn cơm chiều, đem dạ dày điều dưỡng lại..."

"Anh biết rồi". Sở Vân Tiêu vẫn là nói mấy chữ vô cùng đơn giản.

"Anh có tâm sự so?" Hứa Nhược Nam nhìn chồng vẫn mang một bộ mặt lạnh lùng, nhịn không được hỏi: "Hay là, dạ dày vừa đau?"

"Không có, dạ dày tốt lắm, em không cần nghĩ lung tung. Anh không có chuyện gì, chỉ là nghỉ ngơi hai ngày, đột nhiên không đuổi kịp tiết tấu công việc thôi".

Hứa Nhược Nam nhìn Sở Vân Tiêu, cô biết trong lòng anh nhất định có chuyện gì, chính là anh không nói mình cũng không thể hỏi ra cái gì. Lòng anh giấu quá sâu, mặc dù mình đã nỗ lực, nhưng nếu muốn chân chính đi vào lòng anh, còn là chuyện rất dài.

Nghĩ tới những chuyện này Hứa Nhược Nam không chút khí thế nào, cô cũng không nói gì nữa, Trên bàn cơn nhất thời im lặng.

Sở Vân Tiêu chỉ uống nửa bát cháo liền để xuống.

"Ăn ít vậy sao?"

Sở Vân Tiêu lắc đầu, "No rồi", Sau đó có chút đăm chiêu nhìn Hứa Nhược Nam.

"Có chuyện gì anh nói đi" Hứa Nhược Nam nhìn thấy suy nghĩ sâu xa trong ánh mắt Sở Vân Tiêu tâm liền có chút không yên. "Khi ở thành phố S, không phải chúng ta đã nói rõ đã là vợ chồng phải chi sẻ vui buồn cùng nhau".

Sở Vân Tiêu lắc đầu: "Em suy nghĩ nhiều rồi, thật ra không có chuyện gì. Anh muốn đi thư phòng, em từ từ ăn". Nói xong, Sở Vân Tiêu đã đứng lên đi về phía thư phòng.

Hứa Nhược Nam nhìn theo bóng lưng của anh, liền không muốn ăn nữa. Lại đẩy qua đẩy lại xong liền buôn xuống. Rất muốn đến thư phòng xem thử Sở Vân Tiêu, nhưng lại sợ quấy rầy anh, nghĩ nghĩ vẫn là đến phòng khách, mở ti vi, có chút không yên lòng.

Không biết có bao lâu, Hứa Nhược Nam có chút buồn ngủ, bả vai liền bị người đẩy một cái, ngẩn đầu lên liền thấy Má Trương.

"Thiếu phu nhân, canh táo đỏ tía tô đã nấu xong, bây giờ đưa qua cho thiếu gia sao?"

Hứa Nhược Nam lập tức tỉnh táo lại, nói: "Để cho nó nguội một chút, con đem cho anh ấy".

Má Trương gật đầu.

Chì qua vài giây, Hứa Nhược Nam liền bưng chén canh lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa, nghe được bên trong nói "Vào đi", Hứa Nhược Nam mới bưng bát canh đi vào.

Sở Vân Tiêu nhìn thấy Hứa Nhược Nam liền đem hồ sơ gấp lại, nhàn nhạt hỏi: "Trong tay em bưng cái gì?"

"Bữa khuya của anh, canh tó đỏ tía tô".

Sở Vân Tiêu nhíu nhẹ mày.

"Đừng cau mày, bác sĩ Tằng nói dạ dày của anh phải ăn nhiều bữa. Buổi tối anh chỉ ăn một chút cháo như vậy, bây giờ phải uống thêm một chút trước khi ngủ. Nào, uống chút đi".

Sở Vân Tiêu chỉ đành cầm lấy, uống một chút liền để xuống. "Để đây trước đi, anh từ từ uống".

"Vân Tiêu, không còn sớm nữa". Hứa Nhược Nam có chút đỏ mặt nói ra những lời này.

"Anh xử lý chút chuyện, em ngủ trước đi". Sở Vân Tiêu không ngẩn đầu, nhàn nhạt nói.

Nhìn Sở Vân Tiêu trước mặt vẫn cúi đầu, Hứa Nhược Nam không nói gì nữa, nhẹ nhàng lui ra, đóng lại cửa thư phòng.

Xem ra đêm nay mình lại ngủ một mình. Hứa Nhược Nam có chút đau lòng, khi vào phòng rửa mặt lại mang vài phần thương cảm. Rửa mặt xong thay áo ngủ, giống như mấy đêm trước, Hứa Nhược Nam một mình nằm trên giường, trong lòng tràn đầy đau khổ.

Có thể là mấy ngày trước đây vì phải ở bệnh viện chăm sóc Sở Vân Tiêu có chút mệt mỏi, công thêm trong lòng có nhiều chuyện, ý thức Hứa nhược Nam rất nhanh liền mơ hồ. Ngay lúc cô muốn ngủ, liền nghe được cửa phòng mình nhẹ nhàng mở ra, một người nhẹ nhàng đi đến.

Hứa Nhược Nam muốn mở mắt ra nhìn xem, chỉ là ý nghĩ chợt lóe, cô cuối cùng cũng không có mở mắt. Nhưng là cô nghe thấy tiếng bước chân đi đến bên giường mình. Một người ngồi trên giường mình, sau đó mặt mình bị một bàn tay ấm áp vuốt ve nhẹ. Tiếng thở dài nhẹ nhàng mà lẳng lặng trong bóng đêm vọng lại. Sau đó người kia liền đứng dậy đi khỏi phòng. Khoảnh khắc anh đóng cửa lại Hứa Nhược Nam lén lúc mở mắt ra, chỉ thấy bóng lưng hiu quạnh quen thuộc biến mất ở sau cửa.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 24: Đàm phán.

Lúc tỉnh lại vào buổi sáng, Hứa Nhược Nam liền cắn đầu ngón tay mình, bởi vì chuyện tối hôm qua thật sự giống như mơ vậy. Cô nhớ lại từng chút từng chút nhưng cảm giác rất không chân thật.

"Má Trương, Vân Tiêu đâu rồi?" Khi xuống lầu cô mới phát hiện Sở Vân Tiêu không có trong biệt thự.

"Hôm nay đã đi rất sớm tới công ty, nói là có chút chuyện cần xử lý".

Hứa Nhược Nam có chút suy sụp ngồi trên bàn ăn, hoàn toàn không có chút muốn ăn nào, bất an trong lòng càng ngày càng lớn.

Lúc chín giờ sáng, Hứa Hoàn Sơn đúng giờ đi tới văn phòng Sở Vân Tiêu.

Sở Vân Tiêu mặt không đổi sắc làm làm một cái tư thế 'mời ngồi', sau đó kêu An Tĩnh kêu Sầm Hào tới văn phòng của mình.

"Vân Tiêu, có một số việc vẫn là chúng ta tự nói với nhau vẫn tốt hơn" Hứa Hoàn Sơn chậm rãi ngồi xuống, cười nhạt nói với Sở vân Tiêu.

"Tôi cùng Tiểu Hào là anh em tốt, không có gì cậu ấy không thể biết". Sở Vân Tiêu khóe miệng cũng nhẹ cười, mà ánh mắt vẫn như trước lạnh lùng.

"Kể cả giao ước của chúng ta?" Hứa Hoàn Sơn vẫn như vậy, ý cười càng nhiều hơn.

"Không cần những lời vô nghĩa, có gì cứ nói!" Sở Vân tiêu có chút nôn nóng.

"Tôi nghĩ Sầm Hào đã nói rõ mọi chuyện của hôm trước với cậu, cậu cũng nên bày tỏ chút thái độ".

"Ông cũng phải biết, tôi cũng không phải là người dễ thỏa hiệp". Sở Vân Tiêu nhìn tập hồ sơ trên bàn, mở ra nhìn, nhàn nhạt nói: "Trên tay tôi có một phần tài liệu, hạng mục 'Sông núi Trung Nguyên' giống như của Hứa thị, rõ ràng như vậy. Nếu, tôi nói là nếu tôi không tiếp tục đầu tư vào "Mưa gió Giang Nam' nữa, hậu quả là gì tôi nghĩ ông cũng rất rõ ràng, phải không anh rể kiêm cha vợ của ta".

Nụ cười của Hứa Hoàn Sơn có chút cứng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục, "Chuyện lúc trước chúng ta nói không phải thế này..."

"Chúng ta..." Sở Vân Tiêu chuẩn bị nói gì nữa thì điện thoại nội bộ trên bàn liền vang lên.

"Sở Tổng, quản lý Sầm đã ở bên ngoài."

"Kêu cậu ấy đợi ở ngoài một lát". Sở Vân Tiêu có chút suy nghĩ, chậm rãi nói.

"Thế nào, vẫn còn do dự sao?" Hứa Hoàn Sơn cười. "Có một số việc, anh em cũng không nên biết!"

"Tôi nghĩ ông không cần nói những lời này". Sở Vân Tiêu vội vàng cắt ngang lời Hứa Hoàn Sơn, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.

"Không cần nhiều lời, tôi nhớ trí nhớ của cậu không phải quá kém, hai tháng trước đây chúng ta cũng ở chỗ này, bàn rất nhiều chuyện. Tôi nghĩ cậu nên tuân thủ ước hẹn của hai chúng ta" Hứa Hoàn Sơn liếc nhìn Sở Vân Tiêu, trong mắt có chút lạnh lùng.

"Lúc đó cũng đã nói chúng ta chia ba bảy, đồng thời tình huống diện tích tăng tên tôi còn có thể thay đổi, có phải như thế không?"

Hứa Hoàn Sơn không nói gì, chính là lấy từ trong túi mang theo bên người ra một phong thư: 'Cậu xem cái này, tôi nghị cậu sẽ thay đổi ý định".

Sở Vân Tiêu cầm lấy, chỉ vội vàng nhìn sơ qua, ánh mắt lại trở nên nghiêm túc.

"Con rể, không biết bây giờ cậu nghĩ như thế nào, có thể thay đổi ý nghĩ không?" Hứa Hoàn Sơn đên giọng nói cũng mang theo ý cười.

Sở Vân Tiêu đen phong thư bỏ lại vào trong, lại chậm rãi ngẩn đầu, "Ông nghĩ rằng chỉ vì những thứ này mà muốn tôi thay đổi ý định sao?"

"Nếu cậu thấy thứ này còn không đủ, không biết Vân Đồng cùng Nhược Nam có đủ hay không?"

Nghe thấy tên chị gái mình, dạ dày có chút lại không chịu yên tĩnh, anh âm thẩm đè lên trên bụng, lại nén giận, áp chế giọng nói bình tĩnh: "Chuyện này cùng chị không liên quan!"

"Làm sao không có, bây giờ không phải có nhiều người muốn biết vì sao Sở gia đại tiểu thư đang tuổi đẹp nhất đời người lại 'Ngọc nát đá tan'? Nếu tôi công bế chân tướng năm đó, không biết mọi người có thể đồng tình cho ta, mà Lôi học trưởng của cậu có thể hay không sẽ không oán hận tôi!"

"Ông... Thật hèn hạ!" Sở Vân Tiêu lại đè lên bụng mình.

"Đáng tiết, cậu vẫn là tự nguyện làm con rẻ của kẻ hèn hạ như tôi. Tôi còn muốn nói, nếu tôi đen đám hỏi hai tháng trước để đạt thành điều kiện lúc đó, không biết lão Sở sẽ đối sử làm sao với đứa con tài giỏi như cậu? Còn có, thông báo trên mạng xã hội sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ? Tôi biết Sở thị các cậu đang chuẩn bị ra thị trường, không biết tin tức thế này có thể khiến cho mọi người có hứng thú không?"

Sở Vân Tiêu không nói gì, anh chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hứa Hoàn Sơn.

"Không cần suy nghĩ thêm, tôi nghĩ chuyện này chúng ta đã quyết rồi!" Hứa Hoàn Sơn rất nắm chắt nói.

"Đương nhiên, nếu một người không thèm suy nghĩ tới cảm nhận của con gái mình, ông ta đã không còn là con người, tôi đương nhiên liền không cách nào bàn chuyện với ông ta!" Sở Vân Tiêu cắn chặt môi dưới, từng chữ từng chữ nói.

"Ha ha, xem ra con rể tốt thật vì cha vợ mà suy nghĩ chu toàn, vậy trước tiên cám ơn rất nhiều. Chờ hạng mục này thành công, tôi sẽ đưa con gái một của hàng có mặt tiền tốt, coi như đáp tạ ý tốt của con rể... ha ha ha ha..."

Sở Vân Tiêu ngẩn đầu, hung hăng nhìn người vô sỉ trước mắt, cầm lên phong thư, lạng lùng hỏi: "Vậy kiện hàng này đâu?"

"Chờ tiền của Lôi Đào đến tay, cậu tự nhiên sẽ nhận được" Hứa Hoàn Sơn chậm rãi đứng lên, "Con rể ngoan, vậy trước tiên cám ơn nhiều!" Sau đó ông ta chậm rãi đi ra ngoài, nhìn thấy Sầm Hào đứng bên ngoài, ông ta thậm chí còn cười cười.

Sầm Hào nhìn Hứa Hoàn Sơn tươi cười rời khỏi, anh lập tức vào văn phòng.

"Vân Tiêu, cậu sao không cho mình vào?"Còn chưa có vào tới trong Sầm Hào đã hỏi.

Sở Vân Tiêu vươn tay lau đi mồ hôi trên trán, nhàn nhạt nói: "Có một số việc, cậu không nên biết thì tốt hơn".

"Vậy cậu cùng Hứa Hoàn Sơn..."

"Tỉ lệ trước đó không thay đổi".

"Vì sao?"

"Cậu cứ làm như vậy đi, buổi chiều đem hạng mục kia cho mình ký tên". Sở Vân Tiêu không trả lời mà trực tiếp nói ra quyết định của mình.

"Vân Tiêu..." Sầm Hào còn muốn nói, chợt thấy trên trán Sở Vân Tiêu vịnh một tần mồ hôi, "Dạ dày vừa đau?"

Sở Vân Tiêu không trả lời, chính là nhàn nhạt nói: "Cậu ra ngoài đi, mình muốn yên tĩnh một mình..."

"Vân Tiêu..."

Sở Vân Tiêu phất phất tay, Sầm Hào chỉ có thể rời khỏi phòng. Khi anh vừa đóng cửa lại, bàn tay vốn đang đặt trên bụng liền hung hăng cầm lấy phong thư trên bàn ném xuống đất. Nhưng là , bất chợt xảy ra một trận có rút đau đớn ập tới, khiến anh phải cúi gập người.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 25: Bàn bạc với Lôi Đào.

Lúc xế chiều, Lôi Đào sắc mặt xanh mét đi tới văn phòng Sở Vân Tiêu.

Đi vào, Lôi Đào liền đem vật đang cầm trên tay nén trước mặt Sở Vân Tiêu, "Tôi muốn biết những chuyên này có thật hay không?"

Sở Vân Tiêu ngồi trên bàn làm việc của mình chậm rãi ngẩn đầu, trên mặt có chút đau đớn, anh cầm lấy phong thư kia, chỉ nhìn một chút, khuôn mặt vốn trắng bệch giờ lại càng thêm nhợt nhạt, giọng nói có chút khàn khàn, hỏi: "Cái này... Từ đâu ra?"

"Cậu trả lời tôi trước, những gì viết trên đó có thật hay không?" Hai tay Lôi Đào chống lên bàn làm việt của Sở Vân Tiêu, nắm thành quyền, gân xanh hiện ra rõ ràng.

Sở Vân Tiêu tránh đi ánh mắt của anh, không nói gì.

"Có phải tôi có thể xem việc cậu im lặng thành câu trả lời?" Âm thanh Lôi Đào trầm thấp, còn mang theo tuyệt vọng.

Sở Vân Tiêu cắn chặt răng không nói được lời nào. Tay không tự chủ mà đè lên nơi vẫn đang đau đớn kia, cố gắng đè xuống.

"Năm đó, vì sao không nói cho tôi biết?" Đối diện với Sở Vân Tiêu vẫn một mực không trả lời, Lôi Đào đập mạnh bàn, giọng nói cũng trở nên thô bạo: "Tôi đang nói chuyện với cậu, vì sao không nói cho ta biết?"

"Bởi vì... Lúc đó anh đã về nước Anh để học tiến sĩ..." Qua một lúc lâu, Sở Vân Tiêu mới từ từ nói.

"Tôi có thể trở về..." Âm thanh Lôi Đào nhỏ đi, tuyệt vọng bao trùm lấy anh.

Sở Vân Tiêu đột nhiên ngẩn đầu, nhìn chằm chằm vào Lôi Đào, khóe miệng nhếch lên còn mang theo chút trào phúng: "Phải không? Đại thiếu gia Lôi gia có thể buông tha mọi thứ mà trở về? Phải không?"

Lôi Đào nhìn Sở Vân Tiêu có chút co người, âm thanh của anh lại nhỏ đi một phần: "nếu năm đó tôi biết, tôi sẽ..."

"Không có nếu như, những gì nên xảy ra đều đã xảy ra, học trưởng bây giờ nói những lời này có ý nghĩa gì chứ? Hiện tại tôi chỉ muốn biết, vật này anh lấy từ chỗ nào?"

"Lúc sáng khi đi làm, nhận được chuyển phát nhanh gửi đến..."

Sở Vân Tiêu không nói gì, mà nhanh chóng kéo ngăn kéo lấy ra một phong thư đã nhăn nhó đưa cho Lôi Đào, "Xem một chút đi".

Lôi Đào có chút nghi ngờ lấy ra xem, lập tức ngẩn đầu: "Hai bên giống nhau như đúc?"

"Phải, chỉ là phần của tôi là lúc sáng lấy từ chỗ cha vợ tôi, cũng là anh rể trước đây Hứa Hoàn Sơn".

"Ý cậu là..." Lôi đào nhíu hạ mi, vẻ mặt có chút âm trầm.

"Không cần đoán, mà là chắc chắn, tất cả đều đo lão già họ Hứa giở trò".

"Mục đích là gì?"

Ông ta muốn ép tôi vào khuôn khổ, về chuyện khác, ông ta cũng muốn lần tới tìm anh vay tiền".

Lôi Đào có chút sững sờ.

"Hạng mục 'Mưa gió Giang Nam', tôi vốn dĩ muốn phân chia tỷ lệ với để có thể đảm bảo mọi chuyện, không ngờ tới 'Lão Hồ Ly' sáng nay lại mượn chuyện này mà đến đây".

"Vì sao lại nói lần sau chuẩn bị cho vay..."

"Anh không biết sao, ở thành đông có mảnh đất, sắp tới chính phủ sẽ bán đấu giá. Hứa thị đối với mảnh đất đó đã thèm nhõ dãi, bởi vì luôn vó tin đồn mảnh đất đó tương lai sẽ là một trung tâm kinh tế..."

"Ý cậu là nếu ông ta lấy được mảnh đất kia có khả năng sẽ vay tiền từ chỗ tôi".

"Anh nói đúng phân nửa, bởi vì gần đây tôi nhận được tin tức, diện tích mà chính phủ muốn đấu giá lớn hơn lúc đầu. Lấy tình huống vốn lưu động của Hứa Thị bây giờ không cách nào lấy được mảnh đất kia. Vậy nên chúng ta cần phải chuẩn bị trước".

Lôi Đào hiểu được liền gật đầu, "Vậy cậu định làm thế nào?"

"Không tiếc bất cứ giá nào, ngăn cản ông ta độc chiếm mảnh đất đó!" Ánh mắt Sở Vân tiêu trở nên thâm thúy: "Tôi nghĩ sắp tới Hứa thị sẽ biến động về tài vụ, bởi vì quốc gia luôn khống chế về bất động sản của xí nghiệp, gần nhất bên ông ta lại gặp vấn đề lớn về tài chính. Cho dù hạng mục 'Mưa gió Giang Nam' có thể thuận lợi bán ra, nếu không ngoài việc cho vay, thì tài vụ bất ổn vẫn không có cách nào giải quyết được. Bởi vậy ông ta chỉ có thể lấy được mảnh đất kia, sửa chữa về sau, đến khi nó trở thành một trung tâm kinh tế mới, đến lúc đó giá phòng nhất định sẽ tăng lên, lúc đó công ty của ông ta mới có thể thoát khỏi nguy cơ, một lần nữa đứng vững địa vị. Tôi nhất định sẽ không để chuyện này sảy ra, chuyện bây giờ phải làm chính là ngăn cản ông ta một mình chiếm mảnh đất đó".

"Vậy cậu muốn thế nào? Không cho tôi cho ông ta vay tiền? Nhưng mà không có lý do thỏa đáng, nếu tôi không cho cũng sẽ có người khác cho ông ta". Lôi Đào cau mày lại.

"Tôi cũng không nói không cho anh cho ông ta vay..." Âm thanh Sở Vân Tiêu trở nên lạnh lùng.

"Ý cậu là..."

"Tôi muốn cùng ông ta, cùng nhau xin cho vay, hợp tác khai phá mảnh đất này!" Sở Vân Tiêu khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh, giống như vừa mới quyết định đại cục.

"Sở Thị cùng Hứa thị cùng nhau khai phá..." Lôi Đào có chút không hiểu, "Nếu hai nhà cùng hợp tác, còn cần vay tiền từ chỗ tôi sao?"

"Đương nhiên muốn vay! Nếu chỉ là khai phá lâu dài, có lẽ tài chính hai nhà đủ, chỉ là bây giờ muốn mua vào mảnh đất kia, sau đó sẽ khai phá, công thêm diện tích có thể lớn hơn dự đoán 50%, lấy tài lực hai nhà hợp lại còn lâu mới đủ, hơn..."

"Cậu nguyện ý cùng 'Lão Hồ Ly' cùng nhau xây dựng? Còn có ông ta làm sao có thể cùng hợp tác với cậu? Hơn nữa cho đến bây giờ còn chưa biết chính phủ ra giá bao nhiêu, nhỡ đâu giá không cao thì làm sao?"

"Ông ta chắc chắn sẽ đồng ý, bởi vì tài chính ông ta không đủ, nếu một mình đi vay ở chỗ anh sẽ không xin được số tiền lớn. Mà tôi và ông ta lại có một tầng quan hệ, không phải sao? Bất luận từ góc độ nào, hai nhà cùng nhau làm đều xem là tổ hợp hoàn mĩ".

"Nếu như giá quy định của chính phủ thấp thì phải làm sao?"

"Này là vấn đề chúng ta cần làm rõ trước mắt". Sở Vân Tiêu hơi nhíu mày, "Bất quá tôi tin tưởng chính phủ sẽ không ra giá thấp đối với mảnh đất đó".

"Chỉ mong vậy..." Vẻ mặt Lôi Đào tràn đầy lo lắng.

Đúng lúc này điện thoại Sở Vân Tiêu vang lên âm tin nhắn. Anh vừa cầm lên đã thấy của Hứa Nhược Nam.

'Em ở nhà chính với ba anh, buổi tối nếu không có xã giao về nhà ăn cơm đi, ba ba rất nhớ anh'.

Nhìn tin nhắn này, Sở Vân Tiêu im lặng thật lâu, một lúc sau mới trả lời một chữ "Được".
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 26: Nhà họ Sở

Đến khi ngồi trên xe, Sở Vân Tiêu mới cảm thấy cả người không có chút sức lực nào. Anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế, tay đặt trên bụng xoa nhẹ, ánh mắt có chút mê ly.

Từ khi Sở Vân Đồng chết, năm năm này anh rất ít khi về Sở gia. Nhất là không muốn đối mặt với ba ba vẫn luôn lạnh nhạt với mình, hai là sau khi trở về sẽ không tránh khỏi những ngày cùng nhau ở cùng Vân Đồng, ngoại trừ càng thêm đau lòng thì không có tác dụng gì.Nhưng là Hứa Nhược Nam bỗng nhiên trở về, còn khiến anh không thể không về bên đó... Nghĩ đến đây, Sở Vân Tiêu cười nhẹ có chút bất đắt dĩ, Hứa Nhược Nam thật khiến anh mọi lúc đều có kinh ngạc!

Trong lúc nghĩ vớ vẩn, xe đã đến biệt thự nhà họ Sở. Sở Vân Tiêu sửa sang lại tây trang trên người sau đó xuống xe.

Mở ra cửa chính, một màn trước mặt làm cho Sở Vân Tiêu có chút thật thần. Trong phòng khách, Hứa Nhược Nam đang nói chuyện chùng Sở Kiêu, trước đây khuôn mặt đó gần như chưa từng cười với anh vậy mà đang tươi cười.

Hứa Nhược Nam còn đang tìm cách chọc cười, vừa nghiêng đầu đã thấy Sở Vân Tiêu đứng trước cửa, vội vàng nói: "Vân Tiêu, anh về rồi, vừa đúng lúc. Chị Trần vừa mới nói, khoảng mười phút nữa ăn cơm".

Sở Vân Tiêu chậm chạp thay giày, đi đến phòng khách, liền ngồi đối diện với ba cùng vợ mình. Khuôn mặt vẫn như trước lạnh nhạt, nhưng ánh mắt khi nhìn đến hai người đối diện cớ một chút khát khao cùng ao ước.

Mặt dù chỉ là trong chớp mắt, ánh mắt đó của anh vẫn bị Hứa Nhược Nam nhìn thấy. Cô quay sang Sở Kiêu cười, nói: "Ba, con có nấu riêng một phần 'gân cốt hươu sao cùng vơi cá', cái này có thể cường kiện gân cốt, còn bổ sung canxi, để con vào bếp xem thế nào". Nói xong Hứa Nhược Nam liền đứng dậy, đi về phía phòng bếp, còn không quên nháy mắt với Sở Vân Tiêu.

Sở Vân Tiêu cũng không có ý định ngồi ghế bên cạnh ba mình, chỉ là xích ra ngoài một chút. Vừa mở miệng muốn nói gì đó, liền nhìn đến Sở Kiêu vốn dĩ đang cười đã không còn nữa, ánh mắt còn liếc nhìn anh, lời ấm áp chuẩn bị nói ra liền bị anh nuốt xuống, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn ba mình.

"Đẩy tôi đến thư phòng!" Lúc này, Sở Kiêu lạnh lùng nói.

Biểu tình Sở Vân Tiêu giống như trước hững hờ. Anh đứng lên, đi đến phía sau xe lăn Sở Kiêu, đẩy ông vào thư phòng.

"Đóng cửa lại!" Vừa mới vào thư phòng, giọng nói lạnh lùng của Sở Kiêu lần nữa vang lên. Sở Vân Tiêu tiện tay đóng lại cửa, đẩy cha đến chỗ bàn, sau đó lại vòng một vòng để ông có thể đối diện mình. Tiếp theo thuần phục kéo tay vịn của xe lặn, lại lấy chăn từ sofa ôm qua, cẩn thận phủ lên chân Sở Kiêu sau đó mới chậm rãi ngồi đối diện với ông.

"Cậu dưa Đồng Đồng tới công ty mới ở thành phố T?" Khi Sở Vân Tiêu ngồi xuống, Sở kiêu liền hỏi.

"Vâng".

"Nghe nói, là vì đống hàng của Vương hỏa?" Âm thanh của Sở Kiêu vẫn nhàn nhạt, nhưng nghe ra lại có vài phần âm trầm.

"Không phải, là vì cậu ấy đến đấy thôi". Sở Vân Tiêu nhìn chầm chầm Sở Kiêu, nhỏ giọng nói.

"Không phải vì giúp tôi mang vài món hàng sao? Sau lại dẫm phải cái đuôi của cậu". Giọng nói Sở Kiêu đề cao mấy phần, ánh mắt đe dọa nhìn con trai mình.

"Trừ bỏ ba, còn có ba kiện hàng hóa..." Sở Vân Tiêu cũng không tránh ánh mắt Sở Kiêu, giọng nói giống như trước nhẹ nhàng.

"Thì làm sao? Không có như vậy, sẽ có Sở thị như bây giờ, để cậu vinh quang... Khụ khụ khụ khụ..." Mặt Sở Kiêu đột nhiên đỏ bừng, mật câu còn chưa nói hết. liền ho khan.

Sở Vân Tiêu thấy thế. liền vội vàng đứng lên, đi đến phía sau muốn vỗ lưng cho ông, không ngờ Sở Kiêu vung tay lên, "Không cần làm trò trước mặt ta". Thở dốc có chút khó khăn, Sở Kiêu khôi phục bình tĩnh: "Cậu thật sự quan tâm lão già này, sẽ không mạnh mẽ chặt đứt con dường làm ăn của các Thúc thúc bá bá... Khụ khụ".

"Ba, không phải như vậy, con chỉ muốn mọi người không phải..." Sở Vân Tiêu một bên giải thích, lại lần nữa đứng lên".

Sở Kiêu xua tay, "Không cần lại đây, ta không dám nhận!" Sở Vân Tiêu nhìn một lần sau đó ngồi xuống: "Cậu dừng tưởng cậu nghĩ cái gì ta không biết... Liền tưởng mình có được những thứ như bây giờ liền quên đi bản thân mình trước đây! Nếu không phải mẹ câu năm xưa nhận nuôi cậu cùng chị cậu ở cô nhi viện, cậu nghĩ cậu sẹ có được như ngày hôm nay sao? Có lẽ chỉ là một tên đầu đường xó chợ mà thôi".

"Ba... Sở Vân Tiêu muốn giải thích, dạ dày bỗng nhiên nhói lên một trận, anh chỉ nhẹ xoay người, đã đau đến nói không nên lời.

"Cậu phải nhớ kỹ, vị trí này là tôi cho cậu, tôi có thể cho cũng có thể lấy lại!" Sở Kiêu nhì thấy con trai đối diện đột nhiên khom người xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn một chút: "Thân thể không tốt, dừng quan tâm qua nhiều chuyện, chỉ cần làm tốt những chuyện của bản thân mình, những chuyện klho6ng nên quản thì đừng nhúng tay vào".

"Ba, chuyện lần này... Không thể làm tiếp..." Sở Vân Tiêu đè nén dạ dày của mình, áp chế cảm giác ghê tởm, có chút âm trầm mói.

"Có nên làm hay không nên làm, trong lòng tôi tự biết, không cần cậu tới dạy! Nhớ kỹ, họ Sở của cậu là do tôi cho, tất cả mọi thứ cậu có bây giờ cũng là do tôi cho! Những việc có thể làm cũng cần có chừng mực!"

"Ba..."

"Đẩy ta ra ngoài, ta muốn uống canh canh của con dâu nấu..." Sở Kiêu không để cho Sở Vân Tiêu nói, liền kéo ra tay gạt của xe lăn.

Sở Vân Tiêu nhắm mắt lại, chờ trận đau đớn kia qua đi, lồng ngực cũng phập phồng, lại nỗ lực đứng lên, hơi con eo, đi đến sau xe lăn Sở Kiêu, đẩy ông ra ngoài.

Bàn cơm này, Sở Vân Tiêu gần như không hề động đũa, một tay vẫn gắp thức ăn, tay còn lại vẫn đặt trên dạ dày, mặt nhất thời trắng hơn một phần.

Ăn cơm xong Sở Vân Tiêu cùng Hứa Nhược Nam liền tạm biệt Sở Kiêu. Vừa ngồi lên xe, một bàn tay Hứa Nhược Nam liền vươn tới, nhẹ nhàng xoa lên bụng Sở Vân Tiêu.

"Lại không thoải mái?"

Sở Vân Tiêu có chút phiền chán đẩy tay Hứa Nhược Nam ra, "Không có!"

"Vậy sao cơm chiều anh lại không ăn?"

"Lúc trưa ăn hơi nhiều, không muốn ăn".

"Vân Tiêu..."

"Đừng làm phiền, anh hơi mệt, muốn nghỉ ngơi". Sở Vân Tiêu không chú ý tới Hứa Nhược Nam mà quay mặt đi, nhắm nghiền mắt, vẻ mặt hững hờ. Tay mặc dù không đặt trên dạ dày nhưng thắt lưng lại hơi cong.

Hứa Nhược Nam tim đập có chút loạn nhịp nhìn chồng bên cạnh mình, không biết phải làm sao, cô chỉ cảm thấy trở về nhà họ Sở một chút, khoảng cách của hai người bọn họ còn kéo xa hơn. Nhìn hai bên đường phong cảnh thay đổi liên tục, Hứa Nhược Nam cũng rơi vào trầm tư.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 27: Phòng mật trong thư phòng

Trở lại thư phòng, Sở Vân Tiêu liếc qua Hứa Nhược Nam bên cạnh , nhẹ nhàn nói: "Anh còn có chút việc phải xử lý". Nói xong, liền đi vào thư phòng.

Hứa Nhược Nam nhìn chồng hơi cong lưng, trong lòng ngập tràn chua xót.

Buồn chán ngồi ở phòng khách coi phim hơn một giờ, trên tivi đang chiếu phim truyền hình. Vai nữ chính u oán nói với nam chính: "Em biết anh không thể buông bỏ được, nhưng mà đã qua nhiều chuyện như vậy, không bỏ được cũng phải từ bỏ đi, như vậy chúng ta mới có thể tiếp tục..." Hứa Nhược Nam có chút suy ngẫm tình tiết, cô suy nghĩ một hồi, đứng dậy tắt tivi, sau đó đi đến thư phòng.

Cô nhẹ nhàn gõ cửa, bên trong cũng không có âm thanh. Hứa Nhược Nam nghiêng tai nghe xong, lại gõ gõ cửa, vẫn không có âm thanh. Cô nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thoáng một vòng trong phòng thế nhưng không một bóng người. Hứa Nhược Nam nhìn lại một lần nữa, Sở Vân Tiêu quả thật không ở đây. Cô chỉ phải lắc đầu chuẩn bị đi ra ngoài. Lúc này bỗng nhiên nàng nghe thấy âm thanh đè nén rên rỉ. Hứa Nhược Nam lại lần nữa xoay người, nhìn quanh một vòng, xác nhận không có ai. Nét mặt cô có chút mê man, trên lưng cũng có chút rét run, cô run rẩy nhỏ giọng kêu một tiếng: "Vân Tiêu..."

Không ai trả lời, nhưng là đồng thời tiếng thở dốc đè nén kia lại vang lên, âm thanh là từ bên trái thư phòng. Hứa Nhược Nam theo hướng âm thanh đi đến hai bước, vừa đi, nhẹ nhàng hỏi: "Là anh sao, Vân Tiêu? Anh đừng làm em sợ..." Lần này không có chút âm thanh nào truyền tới, nhưng Hứa Nhược Nam lại có cảm giác rất mãnh liệt, Sở Vân Tiêu đang ở trong đây, hơn nữa rất gần!

Cô đứng tại chỗ không hề di động, lại cẩn thận quan sát bốn phía, bên trái là một loạt sách chỉnh tề. Cô lúc đầu nghe được âm thanh chính là ở giữa giá sách truyền tới. Cô đi qua phía giá sách, bên trên có một quyển sách màu xanh (Sinh mệnh không thể thừa nhận khinh) khiến cô chú ý. Trong trí nhớ của cô, quyển này của Milan Kundera không có bìa màu xanh. Cô đi qua muốn lấy ra nhìn thử, kéo ra hai lần vẫn không có nhút nhích.Hứa Nhược Nam nhíu mày, xoay nhẹ quyển sách, đột nhiên giá sách trước mặt xoay chuyển. Sau đó Hứa Nhược Nam có chút kinh ngạc phát hiện, mặt sau giá sách là một gian phòng, mà Sở Vân Tiêu lúc này đang cuộn tròn một góc, trong tay cần một bình rượu, đang đưa lên miệng mình.

"Vân Tiêu, anh muốn làm gì?" Hứa Nhược Nam không biết là vì cái gì Sở Vân Tiêu lại ở đây uống rượu, chỉ là cảnh tượng này khiến cô rất đau lòng. Cô lập tức tiếng tới, một bên lấy bình rượu trên tay Sở Vân Tiêu.

Khi Hứa Nhược Nam phát hiện căn phòng này, Sở Vân Tiêu đã uống rất nhiều rượu. Cồn kích thích dạ dày, cũng làm cho đầu óc anh có chút hỗn loạn. Đến khi Hứa Nhược Nam bước đến lấy bình rượu trên tay anh, anh căn bản là không phản ứng kịp. Chỉ cảm thấy đồ vật đang cầm trên tay bị lấy đi mất, cũng làm cho anh lập tức tỉnh táo. Anh ngước mặt với đôi mắt đỏ ngầu hung tợn nói: "Cho tôi, trả lại đây cho tôi!"

Hứa Nhược Nam nhìn thấy chồng môi trắng bệch, ánh mắt lại đầy tơ máu, trong lòng đau sót không thôi. Cô cầm chặt bình rượu trên tay, đem giấu về sau, nói: "Không, em không cho anh, anh đã uống rất nhiều rồi".

"Đưa cho tôi!" Sở Vân Tiêu cắt chặt môi dưới, lấy tay vịnh một lúc mới gian nan đứng lên được. Nhưng lập tức dạ dày quặn lên một trân đau đớn làm anh phải gập người lại.

"Vân Tiêu..." Hứa Nhược Nam buông bình rượu trong tay ra, muốn đỡ lấy người đàn ông trước mặt, người kia lại lấy một vật bên cạnh mà ấn trên bụng mình, có chút lảo đảo nhìn về phía Hứa Nhược Nam.

"Cô cút... Cho tôi..."

Hứa Nhược Nam sợ ngây người, trong đên này cô giống như mất đi khả năng suy nghĩ của mình, chỉ là theo bản năng cầm lấy bình rượu vừa mới bỏ xuống, nói: "Vân Tiêu, anh tỉnh táo không , anh không thể uống nữa, dạ dày anh..."

Sở Vân Tiêu không nói gì mà chỉ đè chặt bụng mình, âm trầm nhìn Hứa Nhược Nam.

Hứa Nhược Nam muốn bước đến bên cạnh, dưới chân giống như vấp phải cái gì đó, thân thể vừa lung lay cô liền theo bản năng vịnh vào gì đó, liền buông tay, cái bình đang nắm chặt liền rơi xuống 'xoảng' một tiếng, trên đất đã biến thành từng mảnh nhỏ.

Âm thanh này làm Hứa Nhược Nam không nhịn được mà run lên, tiếp theo một cái bóng đen nhào về phía cô.

"Tại sao muốn làm bể rượu của tôi?" Sở Vân Tiêu một tay đè chặt dạ dày, một bên đánh về phía Hứa Nhược Nam. Hứa Nhược Nam theo bản năng tránh sang bên cạnh, Sở Vân Tiêu chụp hụt, thân mình lảo đảo mất liền mất đi chống đỡ, anh liền nặng nề mà ngã lên mặt đất, một bàn tay lại đè lên miếng thủy tinh bể, máu lập tức chảy ra. Anh lại giống như không có cảm giác, cánh tay kia vẫn đè lấy miếng thủy tinh, khiến mình đứng dậy.

"Vân Tiêu..." Hứa Nhược Nam đau lòng kêu một tiếng, vội vàn đi qua, muốn đỡ anh dậy. Nhưng là cô chưa đỡ được đã bị anh kéo ngược xuống, ngã vào lòng anh.

"Vân Tiêu..." Hứa Nhược Nam không biết có chuyện gì, cô có chút hốt hoảng, sợ hãi nhìn anh. Cả người anh toàn mùi rượu, ánh mắt cũng không giận dữ như cô nghĩ, mà nhiều hơn là một nỗi tuyệt vọng cùng cô đơn. "Đã xảy ra chuyện gì, Vân Tiêu, anh nói cho em biết đi, em là vợ của anh..." Hứa Nhược Nam dè đặt hỏi.

Sở Vân Tiêu nhìn người phụ nữ trong ngực mình, ánh mắt lạnh lẽo cũng bớt đi vài phần. Dạ dày lại giống như máy trộn bê tông, không ngừng co rút... Anh ôm lấy cô, thân mình có chút run rẩy.

"Vân Tiêu. có phải dạ dày lại đau hay không, em xoa giúp anh. Còn tay nữa, cũng cần phải băn bó lại..." Hứa Nhược Nam cảm nhận được anh run run, thử đưa tay ra muốn chạm vào anh, lại bị bàn tay lạnh ngắt của anh nắm lấy, âm thanh có chút khàng khàn vang lên: "Không cần... liền như thế... cho tôi dựa vào..." Hứa Nhược Nam cảm nhận bên thân mình trầm xuống, anh đã dựa đầu vào vai cô. Mà một tay anh vẫn đè chặt dạ dày, trên tay kia máu một giọt lại một giọt chảy trên mặt đất, nhìn rất ghê người...

Hứa Nhược Nam không dám động đậy, cô biết anh cũng không có ngủ, theo hô hấp của anh đều có thể biết được. Cô biết bây giờ anh cần một bờ vai để dựa vào, mà cô chính là bờ vai đó, ít nhất anh không ghét cô. Nghĩ đến đây một chút vui vẻ trong lòng cô xẹt qua, tay cô liền xoa lên khuôn mặt tái nhợt.

"Tôi hiện tại... Có phải rất không giống... Một người đàn ông?" Khi Hứa Nhược Nam xoa lên gò má, Sở Vân Tiêu đột nhiên hỏi.

"Không phải, bây giờ anh cho em cảm giác rất chân thật". Động tác trên tay Hứa Nhược Nam cũng không có ngừng, ánh mắt nhìn người bên cạnh.

"Có phải cô muốn nói, Sở Vân Tiêu đang gối đầu lên vai cô hiện tại mới là Sở Vân Tiêu trong tưởng tượng của cô?"

"Không phải, em không phải..." Hứa Nhược Nam vội vàng giải thích.

"Tôi biết..."Sở Vân Tiêu ngẩn đầu lên, vẻ mặt có chút bất đắt dĩ, "Bình thường, tôi đối với cô, hoàn toàn không giống chồng đối sử với vợ mình..."

Hứa Nhược Nam không nói gì, chính là kéo cánh tay vẫn đang chảy máu, nhẹ nhàng nói: "Miệng vết thương này rất sâu, bây giờ phải sử lý, đến phòng của em d8i, em giúp anh băng bó".

"Được rồi". Sở Vân Tiêu đột nhiên không từ chối, khi Hứa Nam đỡ, anh chậm rãi đứng lên, đi cùng với Hứa Nhược Nam đến phòng cô.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 28: Đêm cùng giường(16+)

Ngồi trên chiếc giường màu hồng của Hứa Nhược Nam, nhìn cô vội vàng lấy ra băng gạc, cồn, bông vải, rồi tiêu độc cho mình, băng bó cẩn thận, sự mềm mại trong lòng từng chút dâng lên.

"Còn đau không?" Dán đến miếng băng dính cuối cùng, trong mắt Hứa Nhược Nam còn vươn lệ.

Nhìn cô gái trước mặt khóe mắt ẩm ướt, tim Sở Vân Tiêu lại cảm thấy ấm áp, dạ dày luôn khán nghị cũng có chút ấm dần, anh nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói có chút run:" Em, đang khóc sao? là vì tôi?"

Hứa Nhược Nam không nói gì, chính là chậm rãi dọn dẹp băng gạc, cồn, cùng băng vải còn dư. Ở bên cạnh Sở Vân Tiêu xoa nhẹ dạ dày, một bên ôn nhu nói:" Anh, là chồng* của em..."

(*) Nguyên bản là lão công - trượng phu.

Mặc dù không có chính diện trả lời câu hỏi, nhưng khi Hứa Nhược Nam nói ra sáu chữ này lại làm cho Sở Vân Tiêu một lần ấm áp. Đã rất lâu không có ai khiến lòng anh ấm áp. Anh đột nhiên vươn tay, một phen ôm chầm lấy Hứa Nhược Nam, khiến đầu cô tựa lên vai mình, lập tức ngửi thấy một mùi lan hương nhàn nhạt, khiến cho anh cảm thấy rất yên bình.

"Trên người em có một mùi hương rất đặc biệt..." Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng nói. Nghe thấy vậy Hứa Nhược Nam cái đầu khẽ nhúc nhích.

"Em không có... Dùng nước hoa hoa hồng..." Âm thanh có chút co rúm.

"Anh biết". Sở Vân Tiêu ôm thân thể có chút run rẩy của cô, trong lòng lại dâng lên một tia áy náy, "Lần trước, anh..."

Hứa Nhược Nam cái tay vốn đang xoa dạ dày liền đưa lên che miệng Sở Vân Tiêu, "Những thứ đã qua, không cần nhắc lại nữa..."Sau đó lại đưa tay tiếp tục xoa dạ dày Sở Vân Tiêu.

Nghỉ một chút, Sở Vân Tiêu hơi cúi đầu, nhìn người trước mặt, lông mi cô rất dày, tuy rằng không nhìn rõ được biểu tình, nhưng Sở Vân Tiêu biết giờ phút này khuôn mặt cô chắc chắn là nhu tình ngàn lần. Ý nhĩ như vậy làm anh dâng lên một cỗ xúc động. Anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt trắng nõn kia... Người kia giống như có chút e ngại nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Vì thế Sở Vân Tiêu môi không nừng ở lông mi cô hôn, sau đó đến chóp mũi, trên trán, trên môi... Người bên cạnh khuôn mặt dần đỏ lên, trong miệng cũng không nhịn được bắt đầu rên rỉ. Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, phát hiện cô nhắm mắt không dám nhìn đến bản thân mình. Thẹn thùng như vậy lại càng làm cho thân thể Sở Vân Tiêu nóng lên, anh ôm lấy cô đạt ngang lên giường, sau đó lại dùng môi mình gắt gao dính lấy cô, tay nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo cô... Lập tức đường cong hoàn mỹ không có khuyết điểm của Hứa Nhược nam hiện ra trước mặt Sở Vân Tiêu. Trong mắt anh hiện lên một tia thỏa mãn, nhanh chóng cởi quần áo của chính mình , nhẹ nhàng mà hước tới thân thể không tỳ vết kia.

Khi xong việc Hứa Nhược Nam thẹn thùng nằm trong lòng Sở Vân Tiêu, ngón tay xoẹt qua cơ bụng rắn chắc, sau đó dừng ở trên bụng anh.

"Chỗ này, còn đau không?"

Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, thuận tay vỗ về Hứa Nhược Nam, có chút ý vị nói: "Có em, sẽ không đau nữa".

Mặt Hứa Nhược Nam lặng lẽ đỏ vài phần, cô nho nhỏ nói: "Tối nay , em rốt cục cũng thành vợ anh..."

Sở Vân Tiêu lại gắt gao ôm lấy cô, có chút áy náy nói: "Khoảng thời gian trước, ủy khuất cho em..."

"Không cần nói như vậy, Vân Tiêu. Em không phải nói rồi sao, quá khứ đã qua cứ để nó qua đi, dù sao tương lai của chúng ta còn rất dài..."

Sở Vân Tiêu tiếp tục sờ mái tóc đen, bộ dạng điềm tĩnh: "Đúng vậy, chuyện đã qua cứa để nó qua..."

"Anh thật nghĩ như vậy?" Hứa Nhược Nam nghe Sở Vân Tiêu bình tĩnh nói vậy, đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy".

Hứa Nhược Nam trong lòng Sở Vân Tiêu ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt anh bình tĩnh mà yên bình.

"Vân Tiêu, vốn buổi tối em đến thư phòng anh chính là muốn nói với anh chuyện này..."

"Việc gì?"

"Về chuyện... anh cùng chị của anh..." Năm chữ cuối cùng, giọng nói của Hứa Nhược Nam rất nhỏ, gần như không nói rõ.

"Nghe được hai chữ "Chị anh", biểu tình Sở Vân Tiêu thay đổi một lần, mày cũng hơi nhíu lại, chỉ là anh rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

"Nói rõ một chút đi..."

"Mấy hôm trước em có đến chỗ ba của em" Ánh mắt Hứa Nhược Nam quan sát khuôn mặt Sở Vân Tiêu . Sau khi thấy anh vẫn bình tĩnh, cô mới tiếp tục nói:"Ông ấy nói rất nhiều về chị của anh, mấy ngày nay em cẫn luôn nghĩ, có lẽ anh cùng ba bởi vì chuyện của chị mà có hiểu lầm, năm đó rất nhiều chuyện không giống như tưởng tượng của anh đâu..."

"Em cảm thấy tôi hiểu lầm cái gì..." Sở Vân Tiêu ngừng một chút mới hỏi.

"Em nghĩ là... Ba năm đó đám cưới cùng chị anh...chết..." Hứa Nhược nam vẫn còn có chút do dự nói.

"Nói một chút thử đi"

"Chị anh và ba em kém nhau hơn 20 tuổi, năm đó khi chị anh gả cho ba em vẫn luôn có dị nghị rất nhiều, nói ba em bức bách ba anh nên phải gả chị anh. Em nghĩ đây là việc thứ nhất anh hiểu lầm. Việc thứ hai, chị anh gả cho ba em chưa tới ba năm liền bị bệnh mà qua đời, anh khẳng định chuyện này có điều khuất tất, đối với ba em cũng khó tránh khỏi hiểu lầm..."

"Vậy em nghĩ chuyện đó là như thế nào?" Sở Vân Tiêu vẫn như cũ cực kỳ bình tĩnh, nghe không ra bất cứ cảm xúc nào.

"Không phải là nghĩ như thế nào, em đi về hỏi ba. Ba đã nói cho em, ông ấy một lần ở vũ hội quen biết chị anh, có thể nói là vừa gặp đã yêu, nhưng nghĩ tới chênh lệch tuổi giữa hai người nên ông ấy chưa từng có ý nghĩ cùng chị anh có hẹn ước hôn nhân. Nhưng là ba anh nợ ông ấy một cái ân tình, luôn luôn muốn trả lại, ông ấy mượn cơ hội này nói ra mọi chuyện, cứ nghĩ rằng chị anh sẽ từ chối, không nghĩ tới chị anh lại đồng ý, sau đó mới có đám cưới giữa hai nhà. Em cảm thấy chuyện này không hoàn toàn là sai lầm của ba em, dù ông ấy cũng có ý nhưng cũng không giống như ở bên ngoài đồn đãi ông ấy lợi dụng chuyện làm ăn mà ép hôn".

"Được rồi, còn việc hiểu lầm thứ hai thì sao?" Sở Vân Tiêu vẫn như vậy một bộ dạng bình tĩnh.

"Về chuyện thứ hai, em cũng có hỏi ba. Chị anh bởi vì thân thể không tốt, lại thêm năm đó xảy ra nhiều chuyện, chị anh sinh non khiến..." Hứa Nhược Nam không nói xong câu cuối cùng, cô lén lút nhìn thoáng qua Sở Vân Tiêu.

"Em còn chưa nói chuyện này em nghĩ có thực hay không?" Sở Vân Tiêu đột nhiên vươn tay vuốt ve mái tóc dài của cô.

"Ba em không cần gạt em, ông ấy cũng sẽ không gạt em!" hứa Nhược Nam kiên định nói.

"Được rồi..." Giọng nói Sở Vân Tiêu có chút nhỏ, nhẹ nhàng thả Hứa Nhược Nam ra, "Trễ rồi, em cũng mệt mỏi, ngủ sớm một chút đi".

"Vân Tiêu, anh vẫn không vui phải không? Anh bởi vì chuyện của chị anh, vẫn luôn hiểu lầm ba phải không?" Nhìn Sở Vân Tiêu vẫn không chút biểu tình gì, Hứa Nhược Nam có chút hoảng hốt hỏi.

"Không phải giống như em nghĩ đâu Nhược Nam, anh cũng phải người tính toán. Ngủ đi, anh cũng có chút mệt rồi". Sở Vân Tiêu chậm rãi kéo chăn của mình lên, còn đối diện cười một cái với Hứa Nhược Nam.

"Thật sự, anh không trách ba em? Không canh cánh chuyện trong quá khứ nữa?" Trong mắt Hứa Nhược Nam hiện lên nét hoài nghi.

"Được rồi, 'Cô nương truy hỏi', anh mệt mỏi thật sự, ngủ đi". Sở Vân Tiêu không có trả lời câu hỏi kia của vợ, mà là cười nhạt vỗ nhẹ má cô, lại cúi người hôn qua một cái, "Tinh lực của em tốt như vậy, chúng ta lại đến chơi đùa?"

Hứa Nhược Nam mặt đỏ lên, cũng nhanh chóng chui vào chăn của mình, "không để ý đến anh, chồng xấu xa!"

Rất nhanh tiếng hít thở điều đặn của Hứa Nhược Nam truyền tới. Sở Vân Tiêu chận rãi ngồi dậy, lẳng lặng nhìn người bên cạnh mình một lúc, sau đó mới chậm rãi đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Chương 29: Rối rắm

Đây là cảm giác có người ở bên cạnh khi ngủ bên cạnh mình sau khi gả cho Sở Vân Tiêu tới giờ, cô cảm thấy rất chân thật. Nếu không phải trong lúc mơ hồ cô sờ đến bên cạnh không thấy người, Hứa Nhược Nam có lẽ còn chưa thoát khỏi ngọt ngào. Đưa tay qua một khoảng không làm cho cô lập tức tỉnh táo lại. Nhanh chóng mở to mắt, vị trí bên cạnh sạch sẽ chỉnh tề, giống như đêm qua không có người ở bên cạnh. Hứa Nhược Nam nhìn chỗ đó, tim đập có chút nhanh cùng loạn nhịp. Cô lập tức đứng lên kêu một tiếng "Vân Tiêu" không có người trả lời. Mang dép lê, cô nhanh chóng xuống giường, trước tiên tìm một vòng ở phòng mình, không có ai. Lại đến gian phòng bên cạnh tìm một lần, vẫn không có ai. Cuối cùng cô đến thư phòng, xoay cuốn "Sinh mệnh không thể khinh thường", phòng bên liền mở ra, vẫn là không có ai.

Cô trở lại phòng mình, đem chăn vén lên, chuẩn bị lên giường ngồi một chút, trên drap giường một mảnh đỏ đập vào mắt. Hứa Nhược Nam ngơ ngác nhìn, lại vương tay ra sờ sờ. Mảnh đỏ này là minh chứng cho việc cô từ con gái biến thành phụ nữ, mảnh đỏ này cũng chứng mình một màn đêm qua không phải ảo giác của cô, mảnh đỏ này có phải hay không sẽ chứng minh cô cùng Vân Tiêu sau này sẽ có cuộc sống về sau? Nhưng là sáng sớm tỉnh lại vẫn chỉ có mình mình, vẫn không thấy anh đâu, anh đối với cô giống như cái giá sách kia mặt sau thần bí không dễ tiếp cận.

Dọn dẹp xong xuống lầu, mẹ Trương đã bày bữa sáng lên bàn.

"Thiếu gia đi từ lúc nào vậy mẹ Trương?" Hứa Nhược Nam ngồi xuống hỏi mẹ Trương trong phòng bếp.

"Rất sớm, lúc tôi ở phòng bếp làm đồ ăn sáng, thiếu gia đã kêu Tiểu Dương đi rồi. Tôi còn đi theo hỏi cậu ấy muốn ăn gì không, thiếu gia nói cậu ấy có việc quan trọng , liền vội vàng đi".

Hứa Nhược Nam nhợt nhạt uống lên chút cháo, dáy mắt hiện lên chút bất đắt dĩ.

Sau khi rời khỏi phòng Hứa nhược Nam, Sở Vân Tiêu liền đến căn phòng kia, một mình anh ngồi trước bàn sách, tâm tình phức tạp. Chính anh cũng không biết bản thân mình muốn gì, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, có rất nhiều vấn đề khác so với kế hoạch ban đầu, anh có chút sầu não, nhiều hơn là rối rắm. Tâm trạng như vậy, anh liền như vậy ngồi một đêm, sau đó sáng sớm, giống như đã hạ quyết tâm, liền kêu Tiểu Dương lái xe đến Sở thị.

Đem hạng mục 'Mưa gió Giang Nam' nhìn lại một lần, cuối cùng ở cuối trang ký tên của mình, có chút bất đắt dĩ buông hợp đồng, Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương, chậm rãi dựa trên ghế, vẻ mặt có chút uể oải.

Lúc sáng, khi An Tĩnh đi vào văn phòng Sở Vân Tiêu liền thấy anh như vậy, tựa người vào ghế, khép hờ mắt, sắc mặt hơi tái xanh, dưới mắt còn có quần thâm nhẹ.

"Sở tổng..." An Tĩnh nhẹ nhàn kêu một tiếng.

Sở Vân Tiêu khẽ mở mắt ra.

"Tới giờ hội nghị trường kỳ rồi..." An Tĩnh nhẹ nhàng nhắc nhở.

"Được, tôi lập tức tới phòng họp". Sở Vân Tiêu lần nữa xoa nhẹ thái dương, chỉ hợp đồng cho vay trên bàn, nói với An Tĩnh: "Chút nữa liên lạc với người bên ngân hàng đến đây làm thủ tục, tôi đã ký rồi".

"An Tĩnh gật đầu, cầm lên hợp đồng, xoay người rời khỏi văn phòng.

Đi đến trước bàn làm việc của mình, nhìn qua của kính trong suốt, thấy Sở Vân Tiêu chậm chạp đứng lên. Cô bỏ hợp đồng xuống, cầm lấy diện thoại của mình, rất nhanh tìm thấy một dãy số liền bắt đầu gọi. Điện thoại vừa vang lên bên kia đã bắt máy. An Tĩnh vừa quan sát Sở Vân Tiêu chậm rãi bước ra cửa, một bên nhanh chóng nói: "Anh ta ký rồi, bước tiếp theo phải làm gì nữa?"

Đối phương cũng nhanh nói ra mấy câu, An Tĩnh nhanh chóng nói mấy chữ được, sau đó liền cúp điện thoại. Sau đó cầm một tập hồ sơ trên bàn nhanh chóng đứng dậy đi theo Sở Vân Tiêu đến phòng họp.

Họp xong đã gần đến giữa trưa, Sở Vân Tiêu kêu An Tĩnh gọi cho mình ít cơm, qua loa mà ăn một ít, sao đó bỏ qua một bên, tựa vào ghế nghỉ ngơi một chút, sau đó cầm lấy điện thoại nội bộ gọi cho An Tĩnh.

"Người bên ngân hàng đã tới lấy hợp đồng chưa?"

"Lúc 11giờ, quản lý Triệu bên họ đã tự mình đến lấy rồi" An Tĩnh trả lời ngay.

"Được, tôi đã biết".

Bỏ xuống điện thoại nội bộ, Sở Vân Tiêu lập tức lấy điện thoại di động trên bàn gọi cho Lôi Đào.

"Anh thấy hợp đồng kia chưa?" Sau khi điện thoại thông, Sở Vân Tiêu liền hỏi.

"Hợp đồng nào?"

"Đảm bảo cho vay của "Mưa gió Giang Nam, sáng nay em đã ký". Sở Vân Tiêu liền đáp.

"Nhanh như vậy đã ký?"

"Anh không phải nói không nắm chắc, khoảng tiền này sẽ lấy được sao?"

"Tôi không nghĩ tới, cậu không nên kiên trì với điều kiện của mình sao?"

"Anh phải nên biết, thứ mà Hứa Hoàn Sơn nắm trên tay, tôi không còn cách nào khác".

Lôi Đào trầm mặc.

"Mau chóng cho vay là được rồi, đàn anh" Trong giọng nói của Sở Vân Tiêu có chút thê lương, "Còn nhiều thời giang, chúng ta muốn đối phó với 'Lão hồ ly' còn cần bàn bạc nhiều hơn".

"Nếu ông ta lấy cái đó uy hiếp cậu cả đời thì phải làm sao?"

"Sẽ không, ông ta mặc dù rất vô sỉ nhưng lại là một người giữ lời hứa. Anh nhong chóng cho vay đi, chỉ có thể như vậy, thứ đó mới có thể trở lại trên tay tôi".

"Vân Tiêu..." Lôi Đào còn muốn nói tiếp, nhưng há miệng ra cái gì cũng không nói thành lời.

"Còn có..." Trước khi cúp điện thoại, Sở Vân Tiêu đột nhiên nói: "Ngày kia là ngày giỗ của chị, năm nay vừa khéo năm năm..."

"Tôi sẽ đi, tôi đã sớm nên đến gặp cô ấy". Giọng nói Lôi Đào có chút trầm thấp, thậm chí có chút nghẹn ngào.

"Được, em ở trước một chờ anh". Sở Vân Tiêu cúp điện thoại, kéo ra ngăn kéo, lại cầm lấy khung hình, nhẹ nhàng sờ sờ tấm hình kia, nhìn đến cô gái trong ảnh, nhẹ nhàng nói: "Chị, lần này người kia có được, nhưng mà chị cứ yên tâm sẽ không có lần sau! Này kia em sẽ đến thăm chị, còn có... Lôi đào!"
 
Top