Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
327
Điểm cảm xúc
1,273
Điểm
93
Chương 30: Cãi nhau.

Sau khi ăn điểm tâm, Hứa Nhược Nam có chút nhàm chán mà lên lầu, nhìn đến cuốn 'Sinh mạng không thể khinh thường' Hứa Nhược Nam không được tự chủ mà đi qua, nhẹ ty xoay nó, đột nhiên tay cô run lên một chút sau đó buông lỏng.

Bản thân mình đang làm gì? Muốn tìm kiếm thứ gì chứ? Hứa Nhược Nam có chút suy sụp dựa vào kệ sách, trong lòng vô cùng rối bời. Mình bây giờ giống như một người vợ lúc nào cũng muốn xem xét nơi riêng tư của chồng, còn lén lén lút lút... Cô bắt đắt dĩ lắt đầu. Bản thân mình hay người kia đều không phải có bí mật sao? Nếu một ngày náo đó, Vân Tiêu có thể mở rộng lòng đối với mình, không phải lúc đó mình có thể đường đường chính chính bước vào căn phòng này sao? Nghĩ đến đây Hứa Nhược Nam chỉ nhìn quyển sách một lần sau đó rời khỏi thư phòng.

Vừa đến hành lang, di động liền vang lên, thấy là ba mình gọi tới, cô lấp tức nghe điện thoại.

"Ba ba..."

"Nhược Nam, tối mai con cùng Vân Tiêu đến ăn cơm đi". Hứa Hoàn Sơn âm thanh ôn nhu nói.

"Ngày mai... " Hứa Nhược Nam nghiên đầu suy nghĩ một chút, nói: "A, thiếu chút nữa con đã quên rồi, ngày mai không phải sinh nhật năm lăm tuổi của ba sao?"

Hứa Hoàn Sơn chỉ cười không nói.

"Ba, con xin lỗi, không phải ba nói con xém chút nữa quên mất rồi". Mặt Hứa Nhược Nam đỏ lên, một bên vội vàng giải thích, vừa nói: "Tối mai con cùng Vân Tiêu nhất định sẽ về.

"Đúng là con gái ngoan của ta mà!" Nụ cười trên mặt Hứa Hoàn Sơn càng sâu hơn, như là lơ đãng nói: "Đúng rồi Vân Tiêu thích ăn gì, ba kêu chị Trần làm, ba còn chuẩn bị một chai rượu tốt, lúc tối hai đứa về đây, cùng uống một chén".

"Cám ơn ba" Hứa Nhược Nam có vài phần làm nũng, "Đồ ăn cứ để chị Trần chuẩn bị , nhưng ba đừng cho Vân Tiêu uống rượu, dạ dày anh ấy không tốt".

"Làm sao vậy?" Hứa Hoàn Sơn mặt không chút biểu tình hỏi.

"Anh ấy lần trước đến thành phố S bàn chuyện làm ăn, uống xong lại bị xuất huyết dạ dày, hiện tại chỉ mới khá hơn một chút. Về sau, ba đừng uống với anh ấy nữa".

"Chuyện này..." Hứa Hoàn Sơn ngừng một chút, nói: "Được, được đền nghe con gái, ta chỉ tiếc cho bình rượu tốt..."

Tắt điện thoại của Hứa Hoàn Sơn, Hứa Nhược Nam chuẩn bị nhắn tin cho Sở Vân Tiêu, liền viết mấy chữ: Tối mai anh nhất định về sớm được không, sinh nhật của ba, chúng ta cùng nhau về ăn cơm. Nghĩ nghĩ, lại đem nhất định đổi thành có thể, sau đó lại xóa Sinh nhật ba ba, đọc lại đọc, sau đó xóa tất cả, không nhắn chữ nào. Vẫn là chờ anh tối nay về rồi nói sau. Hứa Nhược Nam nói với chính mình như thế, có một cảm giác bất an cứ bao lấy cô.

Lúc tối, bởi vì một cái xã giao, Sở Vân Tiêu trở về tương đối trễ. Khi về đến nhà, anh vẫn thấy đèn phòng khách sáng đèn, dưới ánh đèn đó anh thấy một bóng người nho nhỏ.

Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng đi vào phòng khách, mới thấy Hứa Nhược Nam cuộn tròn trên ghế sofa ngủ. Trong lúc ngủ vẻ mặt cô bình tĩnh còn mang theo chút thẹn thùng. Trên người không có chăn, cô chỉ có thể cuộn tròn bản thân mình. Nhìn thấy cô thế này, Sở Vân Tiêu cười nhẹ lắc đầu, cởi áo khoát của mình, nhẹ nhàng mà đắp lên thân cô.

Mặc dù nhẹ nhàng nhưng Hứa Nhược Nam liền mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Sở Vân Tiêu đứng trước mặt mình, trên mặt còn mang theo ý cười, Hứa Nhược Nam liền từ sofa đứng lên.

"Anh về rồi? Đã ăn gì chưa, em làm cho anh chút đồ..."

Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng nắm tay Hứa Nhược Nam, "Không cần đâu, lúc tối anh cùng mấy người bạn bàn việc, đã ăn rồi".

"Anh, không có lại uống rượu?" Hứa Nhược Nam nhìn Sở Vân Tiêu, ánh mắt không khỏi lo lắng.

"Không có" Sở Vân Tiêu có chút cảm động, vươn tay vuốt mái tóc dài của Hứa Nhược Nam. "Tại sao không vào trong phòng ngủ, ngủ ở đây sẽ bị cảm".

"Em... Vốn định đợi anh về..." Mặt Hứa Nhược Nam có chút hồng, giọng nói cũng có chút thấp, "Không biết làm sao ngủ quên mất".

Nụ cười trên mặt Sở Vân Tiêu càng sâu hơn, "Sau này đừng chờ nữa, có lúc sẽ rất muộn".

"Không sau, lúc nhỏ mẹ em cũng như vậy, bật đèn lên chờ ba em về. Em lúc đó không hiểu, hỏi mẹ vì sao không ngủ. Mẹ liền nói với em phải đợi ba ba về, còn vì ba mà để một ánh đèn. Như vậy cho dù trễ đến đâu, lạnh lẽo thế nào, khi ba về liền biết sẽ có người luôn chờ mình, nhìn đến anh đèn đó, sẽ thật ấm áp..."

Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng nói xong, khuôn mặt cô dưới ánh đèn mờ, đặc biệt ôn nhu. Giây phút đó, Sở Vân Tiêu đã quên hết tất cả buồn phiền, tất cả vấn đề. Anh đưa ta ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: "Sau này muốn đợi, thì đợi ở trong phòng, phòng của chúng ta ấm áp hơn ở đây..."

"Phòng của chúng ta?" Hứa Nhược Nam có chút hoang mang.

"Sẽ là phòng của em". Môi Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng hôn lên trán trơn bóng của Hứa Nhược Nam: "Sau này cũng là phòng của chúng ta".

Trong tim Hứa Nhược Nam xẹt qua một tia vui vẻ.

"Đi thôi, về phòng nghỉ ngơi". Sở Vân Tiêu một bên ôm lấy Hứa Nhược Nam.

"Đúng rồi, em còn có một việc muốn nói với anh..." Lúc thân mình nhẹ lên, Hứa Nhược Nam đột nhiên nói.

Sở Vân Tiêu ôm Hứa Nhược Nam đi đến bên cầu thang, hỏi: "Chuyện gì vây?"

"Tối mai anh có xã giao không?" Hứa Nhược Nam có chút sợ hãi hỏi.

"Tối mai..." Sở Vân Tiêu suy nghĩ một chút: "Chắc là không có, làm sao?"

"Chúng ta cùng nhau về ăn cơm chiều đi".

Bước chân Sở Vân Tiêu ngưng lại. "Về nhà?" mày của anh nhăn lại. "Về nhà nào?"

"Về... nhà của em". Nhìn thấy biểu cảm của Sở Vân Tiêu, Hứa Nhược Nam có chút sợ.

Sở Vân Tiêu buông Hứa Nhược Nam xuống, khiến cô đối mặt cùng mình. "Anh không nghĩ sẽ về nhà em".

"Vân Tiêu, em biết anh cùng ba có chút hiểu lầm. Nhưng mà, bây giờ chúng ta dù so cũng là người một nhà..."

"Không cần nhắc anh em họ hứa..." Khuôn mặt Sở Vân Tiêu trở nên lạnh lùng, "Nếu về thì em về một mình đi, anh sẽ không về cùng em".

"Ngày mai là sinh nhật của ba". Hứa Nhược Nam nhìn biểu tình của Sở Vân Tiêu, trong lòng cũng có chút tức giận, giọng nói cũng cứng rắn lên.

"Sinh nhật của ông ấy không có quan hệ gì với anh ?" Giọng nói Sở Vân tiêu lại lạnh lùng như cũ.

"Ông ấy là ba của em, cũng là ba vợ của anh!" Giọng nói của Hứa Nhược Nam có chút cao. "Có lẽ năm đó ông ấy làm nhiều việc không đúng, cũng đã nói xin lỗi. Hơn nữa ông ấy cũng rất khổ sở, anh còn muốn ông ấy làm sao nữa?"

"Anh không cần ông ta phải làm gì" Sở Vân Tiêu nhìn chầm chầm vào vợ mình: "Nhưng anh cũng không muốn ngồi cùng một bàn cơm với ông ta!"

"Ba hôm nay cố ý gọi điện thoại để mời anh, còn đặt biệt hỏi anh muốn ăn gì. Anh làm sao nhẫn tâm đối sử với một người thật lòng với mình như vậy?" Hứa Nhược Nam lạnh lùng nhìn lại Sở Vân Tiêu.

Khóe miệng Sở Vân Tiêu nhếch lên một nụ cười lạnh: "Cũng thật phiền lão nhân gia đã lưu tâm, chỉ là những thứ tôi thích, khi còn là anh rể ông ta đã biết rất rõ ràng rồi. Không biết ông ta trí nhớ kém, hay là nhắc nhở tôi đâu..."

Hứa Nhược Nam nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, liên tục lắc đầu nói: "Được rồi, Vân Tiêu tại sao anh lại nói như vậy? Không phải như anh nghĩ, không phải đâu, ba thật muốn cùng anh hóa giải hiểu lầm năm đó, muốn làm người một nhà vui vẻ, cùng nhau ăn bữa cơm gia đình. Không lẽ, sai lầm rồi sao?"

"Hứa Nhược Nam, em nhớ kỹ, tuy rằng em gả cho tôi, nhưng tôi cùng ba em không có khả năng ngồi cùng một chỗ. Sinh nhật ba em, em muốn về tôi không có quyền lợi gì để ngăn cản, nhưng tôi nhất định sẽ không đi. Ngày mai không về, sau này càng không thể! Cùng một người như ông ta ăn cơm, tôi sợ tôi sẽ nôn!" Nói xong Sở Vân Tiêu không quay đầu lại mà đi mất.

Nhìn bóng lưng Sở Vân Tiêu, nước mắt Hứa Nhược Nam đã nhịn rất lâu cuối cùng cũng tuôn ra, hai tay cô nắm chặt, miệng lầm bầm nói: "Sở Vân Tiêu, tên khốn nạn này!".

Đôi lời edit: Thề chứ tới đoạn này tức vl, anh chị cãi nhau chỉ vì lão hồ ly đó, cứ nghĩ tới lại tức. Chị không hiểu phong tình thì chớ, anh còn ngốc nữa. Bởi vậy nghiệp chết hai người đi.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
327
Điểm cảm xúc
1,273
Điểm
93
Chương 31: Xa cách

Hứa Nhược Nam cứ như vậy ngơ ngác đứng trong phòng khách, nhìn cầu thang đến xuất thần. Trời dần dần sáng, cô cũng không có rời đi. Đột nhiên, trên đầu cầu thang truyền tới tiếng bước chân, ánh mắt Hứa Nhược Nam có chút dại ra, xoay người theo tiếng bước chân kia, cô liền nhìn thấy Sở Vân Tiêu!

Mặt anh có chút trắng bệch, mí mắt cũng có quần thâm, anh đi từ trên cầu thang xuống, tay vẫn đặt lên dạ dày.

Sở Vân Tiêu nhìn thấy Hứa Nhược Nam cũng không nói gì, chỉ là máy móc xuống lầu sau đó đi ra cửa.

Hứa Nhược Nam nhìn theo bóng lưng anh, đột nhiên gọi một tiếng: "Vân Tiêu..."

Người kia lưng cứng một chút, bước chân cũng không có ngừng lại, như trước bước ra ngoài.

"Dạ dày anh... Có phải bị đau không?" Giọng nói của Hứa Nhược Nam có vài phần nghẹn ngào, bước chân anh có chút chậm lại, thân thể có chút lung lay nhưng cũng không xoay người lại.

"Vân Tiêu..."Hứa Nhược Nam chạy tới, ôm từ phía sau Sở Vân Tiêu, một bàn tay chuẩn xác đè lên dạ dày anh nhẹ nhàng mát xa: 'Không cần như vậy, em biết anh không phải người như thế. Anh không phải đã nói, mọi chuyện đã qua nên cho nó qua sao?"

Sở Vân Tiêu cảm nhận được bàn tay ấm áp kia đặt trên dạ dày mình, biểu cảm lạnh lùng trên mặt cũng tan đi, nhưng vừa nghe Hứa Nhược Nam nói câu kế tiếp, mặt anh lại lần nữa lạnh lẽo. Anh vươn tay ra kéo lấy tay cô ra khỏi người mình, lạnh lùng nói: "Có một số việc, mãi mãi không thể quên!"

"Nhưng mà, ông ấy là ba em! Nếu anh có một tia tình cảm với em, anh có thể..." Hứa Nhược Nam vương tay còn muốn ôm lấy Sở Vân Tiêu, anh liền vươn tay ngăn lại, sau đó bước nhanh hơn, cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa.

Nhìn thân ảnh biến mất ngoài cửa kia, Hứa Nhược Nam cảm thấy lạnh lẽo, cũng thực đau lòng.

Lúc trời tối, Hứa Nhược Nam một mình về nhà họ Hứa.

"Vân Tiêu đâu?" Hứa Hoàn Sơn ngồi ở phòng khách nói chuyện với bạn bè nhìn thấy cô liền hỏi.

"Anh ấy... Có một xã giao". Hứa Nhược Nam một bên đưa lễ vật cho Hứa Hoàn Sơn, một bên che đấu nói: "Thật ra anh ấy đồng ý rồi, ba xem đây là lễ vật anh ấy mua cho ba. Chỉ là lúc chiều hôm nay, công ty họ có một đoàn khách từ Canada tới, cho nên..."

"Tôi nói này cháu gáu, sau con không quản tốt người đàn ông của mình..." Một lão nhân ngồi kế bên Hứa Hoàn Sơn nhìn khuôn mặt đã muốn hồng của Hứa Nhược Nam nói: "Việc làm ăn tốt thế nào không lẽ còn tốt hơn sinh nhật ba vợ? Huống chi hôm nay là sinh nhật 55 tuổi của ba con, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Con xem, mấy chú mấy bác ai không phải từ chối công việc mà tới chúc mừng đâu? Chồng con như thế nào còn bận rộn không tới?"

Mặt Hứa Nhược Nam càng đỏ hơn, hai tay đã nắm chặt túi trong tay, không dám ngẩn đầu nhìn cha mình.

"Thôi, không có việc gì, không có việc gì mà. Người trẻ tuổi, nên lấy sự nghiệp làm trọng cũng đúng thôi. Nếu Nam Nam đã về, chúng ta liền mở tiệc. Nam Nam gọi chị Trần đem thức ăn lên đi". Hứa Hoàn Sơn phất tay ý bảo Hứa Nhược Nam đi đi.

Hứa Nhược Nam cúi người chào mấy người kia sau đó đi vào phòng bếp.

"Hoàn Sơn, cậu con rể này của anh rượu mời không uống..." Vu lão có chút âm trầm nói.

"Hừ, tôi cũng đã dự liệu trước cậu ta không đến. Vốn định nể mặt Nam Nam còn muốn cho cậu ta một cơ hội, nếu cậu ta không muốn cũng không trách ta được!" Trên mặt Hứa Hoàn Sơn còn mang theo nụ cười, tay lại nắm chặt chén trà, "Cậu ta muốn chơi, chúng ta có thể cùng chơi, xem cậu ta có thể giở trò gì".

"Nhưng mà Nam Nam dù sau cũng ở cùng một chỗ với cậu ta..." Người đàn ông bên trái Hứa Hoàn Sơn có chút lo lắng nói.

Nụ cười trên mặt Hứa Hoàn Sơn còn sâu hơn: "Chuyện này, tôi đều tính cả rồi... Có Nam Nam của chúng ta ở đây, trò chơi này càng thú vị".

Khi chị Trần bưng đồ ăn lên Hứa Nhược Nam mới phát hiện ra đồ ăn toàn mấy món nhạt.

"Không phải ba không thích mấy món thanh đạm sao?" Hứa Nhược Nam có chút nghi hoặc hỏi.

"Ông chủ nói, chồng cô chủ dạ dày không tốt, kêu tôi buổi tối làm mấy món thanh đạm. Ông ấy nói ông ấy ăn được hay không được thì không sao, nhưng mà không thể để cậu ấy bị bệnh được.

Hứa Nhược Nam không nói gì, chính là lấy ra di động của mình, nhanh chóng gọi cho Sở Vân Tiêu. Điện thoại rất nhanh liền bắt máy, nhưng rất nhiều âm thanh hỗn tạp, đều không nghe thấy tiếng người, đến khi Hứa Nhược Nam muốn tắt, thì bên kia mới có giọng nói khàn khàn, còn mang theo chút thở dốc.

"Nhược Nam..."

Nghe được giọng nói này, Hứa Nhược Nam liền có chút căng thẳng, "Có phải anh khó chịu ở đâu không" Lời nói chuẩn bị nói ra,nhưng khi cô lại nhìn đến những món ăn trên bàn liền mạnh mẽ áp xuống, lãnh đạm nói: "Em đã về đến nhà rồi, trên bàn tất cả các món ăn đều là ba chuẩn bị riêng cho anh. Anh..."

Không đợi Hứa Nhược Nam nói xong, bên kia đã cúp điện thoại.

Sở Vân Tiêu cầm điện thoại, ngơ ngác hết mấy giây. Đột nhiên bụng truyền tới một trận co rút đau đớn, giống như có một người cầm dao đâm vào lục phủ ngũ tạng của anh. Anh bất chấp âm thanh, nắm chặt lấy điện thoại di động, sau đó cúi người, ngồi bệch ở trên mặt đất. Dạ dày buổi sáng đã không tốt rồi, vừa rời khi nhìn thấy Hứa Nhược Nam gọi tới, anh đã cảm thấy rất ấm áp. Anh có chút mong đợi cô sẽ ôn nhu, có thể từ bên kia nghe thấy anh không ổn. Trên thực tế, anh biết cô đã nhận. Thân thể anh không tốt, cô sẽ giống như lúc thường mà quan tâm, chỉ là bây giờ không phải, thậm chí giọng nói của cô còn mang theo chút lạnh lùng. Chuyện cô quan tâm chỉ là anh có về hay không về Hứa gi chúc thọ Hứa Hoàn Sơn, còn chuyện khác cô không quan hệ với cô, bao gồm cả anh! Sở Vân Tiêu lau một trận mồ hôi trên trán, sắt mặt còn thêm rét lạnh!

Bởi vì trong lòng cũng nhớ tới người kia, lúc ăn cơm Hứa Nhược Nam có chút không yên lòng. Vội vàng cho chú bác kính rượu qua, lại thay Sở Vân Tiêu chúc mừng ba, không đợi đến tối Hứa Nhược Nam đã tìm cớ rời khỏi Hứa gia. Lúc trở lại biệt thự, vẫn chưa tới 9 giờ tối. Nhìn phòng khách tối om, Hứa Nhược Nam khe khẽ thở dài, đổi giày chuẩn bị đi lên lầu. Đột nhiên đèn phòng khách sáng lên, đi về phía trước hai bước, Hứa Nhược Nam mới phát hiện Sở Vân Tiêu cuộn người một góc trên sofa, tay đè chặt lên dạ dày, sắc mặt xanh mét, còn có chút bi thương. Nhìn Sở Vân Tiêu như vậy, Hứa Nhược Nam tiến tới hai bước, còn muốn chạy đến bên cạnh anh, giúp anh xoa xoa. Khi chuẩn bị bước tới, một màn cãi nhau hôm qua, cùng với cuộc điện thoại lúc ở nhà của ba, những lời nói của mấy chú bác kia hiện lên trong lòng hứa Nhược Nan. Cô đột nhiên dừng bước, ngơ ngác đứng giữa phòng khách, lạnh lùng nhìn nam nhân đang cuộn người trên sofa kia.

Sở Vân Tiêu đang bị cơn đau từ bụng truyền tới khiến anh chết đi sống lại. Đột nhiên nghe cửa chính truyền tới tiếng mở cửa, anh có chút vui mừng ấn mở đèn ở trên tường, sau đó cõi lòng đầy mong chờ mà ngẩn đầu, nhìn đến cửa lớn, thấy Hứa Nhược Nam chỉ tiếng tới hai bước liền ngừng lại, hơn nữa còn lạnh lùng nhìn mình. Mặc dù khoảng cách từ đó đến chỗ mình có chút xa, nhưng trên mặt cô không có chút ôn nhu, nếu có chỉ là lạnh lùng. Ánh mắt cô cũng như vậy không có một chút nhu tình mà chỉ là rét lạnh đến thấy xương. Nhìn Hứa Nhược Nam như vậy, tim Sở Vân Tiêu lạnh xuống, anh dùng sức đè nén dạ dày đang trướng đau của mình, lạnh lùng nhìn Hứa Nhược Nam không nói một lời.

Trong lòng Hứa Nhược Nam đã nghĩ đến "Tiến đến cho người đàn ông kia chút ấm áp" Chỉ là đối với ánh mắt lạnh lùng kia, lòng cô đột nhiên run lên. Từ đó đến giờ, mình chưa từng thực hiểu biết người đàn ông mình đã yêu. Sự lạnh lùng của nham hiểm của anh, mình đúng là chưa từng chứng thực. Người như vậy đáng để mình trả giá bằng sự chân thành sao? Người như vậy thật sự có thể sống với nhau một đời sao? Sắc mặt Hứa Nhược Nam dần hiện ra bi thương, cô chậm rãi xoay người, đi lên cầu thang.

Khi nghe tiếng bước chân Hứa Nhược Nam rời đi, khiến cho trong lòng Sở Vân Tiêu một trận đau. Cúi đầu xuống, anh không hề nhìn đến phương hướng cô rời đi. Thì ra, mấy ngày trước ấm áp cũng chỉ là Kính Hoa Thủy Nguyệt*... Cô dù sao cũng là họ Hứa, không phải sao? Nghĩ như vậy trong mắt anh một tia hy vọng cũng biến mất hoàn toàn, dùng đầu gối gắt gao đè chặt dạ dày, đầu anh cũng vùi thật sâu.

***

Kính hoa thủy nguyệt (镜花水月): hoa trong gương, trăng dưới nước; thường dùng làm phép so sánh, ý chỉ những thứ tốt đẹp có thể ngắm nhìn và cảm nhận nhưng lại không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật. (theo Vườn hoa của bạch trà)
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
327
Điểm cảm xúc
1,273
Điểm
93
Chương 32: Trước cửa công viên tưởng niệm

Đến lúc gần sáng, Hứa Nhược Nam mới mơ màng ngủ, cho nên lúc cô vừa tỉnh ngủ đã là giữa trưa. Đứng dậy đi đến dưới lầu, mới phát hiện trong nhà không có ai, đến má Trương cũng biến mất,

Tìm trong nhà cả trong lẫn ngoài, mới thấy chú Trương ở trong hoa viên bón phân cho hoa hồng.

"Chú Trương, má Trương đâu?

Chú Trương ngẩn đầu, có chút kỳ quái liếc nhìn Hứa Nhược Nam một cái, mới ấp úng nói: "Bà ấy sáng sớm đã cùng thiếu gia ra ngoài rồi. Hôm nay là ngày giỗ của cô chủ".

Nghe được câu này của chú Trương, Hứa Nhược Nam có chút im lặng mà đứng một bên. Trong đầu hiện lên một số chuyện, nghĩ đến lúc trước má trương từng có nói qua, chính là ngày hôm nay! Cô vội vàng hỏi chú Trương: "Chị, được chôn ở đâu?"

Chú Trương liếc nhìn nữ chủ nhân của mình một cái, nhàn nhạt nói: "Công viên tưởng niệm ở thành tây".

Hứa Nhược Nam không nán lại mà vội trở về phòng mình, thay một bộ đồ rồi vào xe lái thẳng đến công viên tưởng niệm ở thành tây. Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa, Hứa Nhược Nam vẫn chạy với tốc độ 120km/ giờ. Một đường không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, cuối cùng hơn một giờ sau đã chạy tới công viêng tường niệm.

Sau khi ngừng xe, Hứa Nhược Nam vội vàng mua một đóa hoa bách hợp ở ven đường, đang chuẩn bị đi vào đã thấy Sở Vân Tiêu được Má Trương cùng một người đàn ông lạ mặt đỡ lấy, từ trong đi ra.

"Vân Tiêu..." Hứa Nhược Nam cần hoa tiến về phía trước hai bước.

Sở Vân Tiêu hờ hững liếc Hứa Nhược Nam một cái, đột nhiên đẩy má Trương cùng Lôi Đào đang đỡ lấy mình ra, thẳng lưng nhìn về phía Hứa Nhược Nam, không nói gì.

Má Trương cùng Lôi Đào liếc mắt nhìn nhau, nói với Sở Vân Tiêu: "Chúng tôi ở trong xe chờ câu". Sau đó liền rời khỏi.

"Vân Tiêu..." Hứa Nhược Nam sợ hãi kêu một tiếng, lại bước tới hai bước, vươn tay muốn nắm lấy tay Sở Vân Tiêu.

"Đừng chạm vào tôi!" Giọng nói Sở Vân Tiêu có chút lạnh lùng, còn mang theo vài phần thở dốc.

"Anh... Anh không khỏe sao?" Nhìn thấy sắc mặt Sở Vân Tiêu xanh trắng, áo trong đã ướt đẫm, Hứa Nhược Nam cảm thấy tim mình cũng đau đớn theo.

"Không phiền em quan tâm. Tôi... Rất tốt!" Sắc mặt Sở Vân Tiêu lại tái đi vài phần. Anh lơ đãng lùi lại hai bước, vừa vặn dựa vào xe Hứa Nhược Nam. Bởi vì trời còn đang mưa, anh lại đau đến mơ hồ, vẫn chưa nhận ra là xe của Hứa Nhược Nam. Anh chỉ là cố gắng dựa vào, để cho lừng mình có chỗ dựa, lại cố gắng để cho mình thẳng lưng, cặp mắt hờ hững nhìn Hứa Nhược Nam.

"Vân Tiêu, em..." Hứa Nhược Nam bước hai bước rồi lại hai bước nối tiếp.

"Không cần... lại đây" Giọng nói của Sở Vân Tiêu tràn đầy cách xa cùng hững hờ.

"Vân Tiêu, hôm qua lúc em về, cũng không ai nói em biết..." Hứa Nhược Nam nhìn Sở Vân Tiêu hờ hững, vội vàng giải thích.

Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng phất tay, cười yếu ớt lắc đầu nói: "Ngày hôm qua, em không phải... Vội vàng chúc thọ... cho ba em sao, làm sao còn nhớ tới... những việc nhỏ này...

"Vân Tiêu, không phải_không phải như vậy, em thật sự không biết hôm nay..." Hứa Nhược Nam vợi vàng nói: "Nếu em biết, em nhất định sẽ..."

"Không cần, chị ấy là chị của tôi, đã làm em phải phí tâm rồi..." Từng đợt quặn đau đánh úp lại, Sở Vân Tiêu nhịn không được hơi cúi người, trên mặt không biết là mồ hôi hay là nước mưa theo trán của anh nhỏ xuống từng giọt.

"Vân Tiêu..." Thấy nam nhân đã dần dần đứng không vững, nhưng trong mắt anh lại lạnh lùng xa cách, Hứa Nhược Nam thấy tim mình như bị cào xé, nhưng là đối diện với ánh mắt đó vẫn không dám bước tới. Cô chỉ có thể nắm chặt bó hoa bách hợp, nhìn người đàn ông trước mặt. khoảng cách giữa hai người chưa tới mười bước, Hứa Nhược Nam lại cảm thấy mười bước này cô không đủ sức đi qua.

"Em... Đi lên nhìn... Chị cả một chút..." Mưa đã rơi nặng hạ, tóc Hứa Nhược Nam đã nhỏ nước, cô cũng không lau đi, cô có chút cầu xin nhìn người đàn ông đối diện, run run nói.

Sở Vân Tiêu đè nén dạ dày của mình, đau đớn làm cho ý thức của anh có chút mơ hồ, lúc nghe Hứa Nhược Nam nói, vẫn dưa tay mình lên lắc lắc, giọng nói lạnh lùng còn có chút thê lương: "Không cần... Chị ấy không thích... Nhìn thấy người nhà họ Hứa!"

Bó hoa bách hợp trên tay Hứa Nhược Nam rơi xuống đất, trên mặt cô nước chảy dài không biết là nước mưa hay nước mắt. Cô không có đi qua, chính là ngơ ngác nhìn Sở Vân Tiêu, trong mắt nồng đậm bi thương. Thật lâu sau cô mới lấy di động của mình ra, gọi một cú điện thoại. Rất nhanh bên kia đã bắt máy, cô có chút vô lực nói:

"Má Trương, mọi người tới đón thiếu gia đi".

Rất nhanh một chiếc Hummer dừng trước mặt bọn họ. Má Trương cầm ô cùng Lôi Đào đi ra.

"Thiếu phu nhân, cô không đi cùng chúng tôi à?" Má Trương một bên cùng Lôi Đào nâng Sở Vân Tiêu đã gần như không đứng nổi, một bên hỏi Hứa Nhược Nam vẫn đang ngơ ngác bên cạnh.

"Tôi nghĩ, anh ấy không chào đón tôi. Bởi vì, tôi họ hứa!" Nói xong Hứa Nhược Nam nở nụ cười nhìn về phía Sở Vân Tiêu vẫn đang cúi người, "Quên nói cho anh biết, Sở thiếu gia vừa rồi anh dựa vào, cũng là xe của Hứa gia". Nói xong, Hứa Nhược Nam vòng qua Sở Vân Tiêu, lập tức mở cửa xe ra, phát động máy rời đi.

Sở Vân Tiêu nhìn chiếc xe đã đi xa, trong mắt nhiễm một tầng bi thương, môi bị anh cắn chặt đã chảy máu, tay luôn đặt trên dạ dày. Má Trương cùng Lôi Đào gần như vừa đỡ vừa ông mới đưa Sở Vân Tiêu vào xe được.

"Vân Tiêu, chúng tôi đưa cậu đi bệnh viện". Vừa lên xe, Sở Vân Tiêu đã tê liệt ngã ở ghế sau, Lôi Đào thấy thế lo lắng hỏi.

Sở Vân Tiêu khoát tay: "Về... Công ty. Buổi chiều... còn có việc".

"Nhưng là..."

"Thân thể của mình... bản thân của tôi vẫn có thể nắm rõ". Sở Vân Tiêu nói xong hai mắt nhắm lại. lập tức giống như có thể nhìn thấy đôi mắt ai oán, bi thương cùng lạnh lùng kia...Dạ dày đột nhiên quặn lên, cả người Sở Vân Tiêu run run, gắt gao cuộn người lại, răng cắn mạnh vào môi đến nỗi bên khóe miệng xuất hiện tia máu...
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
327
Điểm cảm xúc
1,273
Điểm
93
Chương 33: Tai nạn xe cộ

Lúc khỏi động xe đó Hứa Nhược Nam nghe như có người đang gỏi mình, ngước nhìn qua gương chiếu hậu, ngoài bóng lưng Sở Vân Tiêu ra cái gì cũng không có. Hứa Nhược Nam cười khổ lắc đầu, đến lúc này bản thân mình còn mong chờ cái gì? Tay vừa xoay tay lái, chân nhấn chân ga, ô tô vòng qua nam nhân, chạy như bay mà đi.

Ra khỏi công viên tưởng niệm, xe Hứa Nhược Nam chạy nhanh trên đường. Về nhà? Biệt thự còn là nhà của mình sao? Nơi không có tình yêu sao có thể kêu là nhà? Hứa Nhược Nam cắn chặt môi dưới của mình, chân vô thức cứ đạp chân ga... Xe trong màn mưa chạy như bay, không một chút giảm tốc mà quẹo trái, đột nhiên một tiếng kèn xe bén nhọn làm thức tỉnh thần kinh đang chết lặng của Hứa Nhược Nam, một chiếc xe đang đối diên với xe mình, vội vàng đánh tay lái về phía bên phải sau đó liền nghe thấy tiếng va chạm. Âm thanh cửa xe bể, còn có thứ gì đó mơ hồ chảy xuống , sau đó là một mảnh đen tối...

Sở Vân Tiêu từ trong mơ hồ đau đớn mà tỉnh lại. Đêm qua gần như không chợp mắt, hơn nữa lại mắc mưa, trên người lúc nóng lúc lạnh, toàn thân gần như đều cảm thấy đau đớn, ý thức vẫn có chút mơ hồ. Không biết ngủ bao lạu, ngực bỗng nhiên một trận đau đớn cùng buồn nôn.

"Tiểu Dương... Mau dừng lại..." Vội vàng nói một tiếng, không đợi xe dừng hẳn, liền nghiên ngả chao đao xuống xe. Đến gần cây bên đường cúi người xuống, phun ra một ngụm lớn toàn nước chua.

Lôi Đào cùng Má Trương vội vàng xuống theo, một người giúp anh vỗ lưng, một người lo lắng nhìn anh.

"Vẫn nên... Đi bệnh viện kiểm tra một chút đi". Lôi Đào liền đề nghị.

Tuy rằng đã nôn ra một ngụm nước chua nhưng cảm giác bồn nôn vẫn không có giảm đi, Sở Vân Tiêu không dám mở miệng nói chuyện, anh chỉ là hơi khao1t tay. Sau đó cúi người, lại tiếp tục nôn.

Lôi Đào còn muốn nói gì đó, di động Sở Vân tiêu đột nhiên vang lên. Sở Vân tiêu có chút vô lực lấy điện thoại ra, đưa cho Lôi đào, ý bảo Lôi Đào nghe giúp mình. Lôi Đào vội vàng nghe máy, chỉ là nghe người bên kia nói chuyện, vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc. Nhanh chóng nói: "Ở đâu, chúng tôi sẽ đến". Sau đó liền cúp điện thoại.

Sở Vân Tiêu có chút nghi hoặc nhìn Lôi Đào. Lôi Đào có chút do dự, chậm rãi nói: "Khúc Quyên Quyên gọi điện tới, nói Hứa Nhược Nam vừa mới bị tai nạn xe được đưa vào bệnh viện của cô ấy".

"Oa" một tiếng, Sở Vân Tiêu gần như đứng không nổi, trong miệng lại nôn ra một ngụm chất lỏng màu đỏ.

"Vân Tiêu, thiếu gia..." Lôi Đào cùng Má Trương đồng thời lo lắng kêu.

"Tôi... Không sao, lên xe... Đi bệnh viện". Sở Vân Tiêu cố gắng đứng dậy, chậm rãi nói.

"Nếu không, khi đến bệnh viện, cậu kiểm tra trước, tôi cùng má Trương đến phòng cấp cứu chờ?" Lôi Đào đề nghị.

"Tôi đi cùng mọi người..."Sở Vân Tiêu dè nén dạ dày mình, lảo đảo đứng lên đi về phía xe mình.

Khi Sở Vân Tiêu được má Trương cùng Lôi Đào đưa đến phòng cấp cứu, mới nhìn thấy Hứa Hoán Sơn đã ngồi ở đó. Ông ta chỉ liếc nhìn đến Sở Vân tiêu sắc mặt tái nhợt một cái. Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng buông Lôi Đào cùng má Trương, thẳng lưng ngồi vào ghế đối diện Hứa Hoàn Sơn, hai tay để trên dạ dày, thắt lưng hơi cong, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu.

Khúc Quyên Quyên nhận được điện thoại của Lôi Đào liền chạy đến. Nhìn về phía Hứa Hoàn Sơ kêu một câu "Chú Hứa" Sau đó liền nhìn đến Sở Vân Tiêu.

"Anh... như thế nào?" Nhìn đến mặt Sở Vân Tiêu, Khúc Quyên Quyên cảm thấy có chút không đúng.

Sở Vân Tiêu cố gắng nở nụ cười, đối với vấn đề Khúc Quyên Quyên vừa rồi không trả lời, chỉ vội vàng hỏi:" Tình trạng thế nào?"

"Xe Nhược Nam dụng phải vành đai bảo hộ bên thành tây, khi đưa tới cổ tay phải bị gãy xương, phổi bầm tím, đầu cũng bị chấn động não, còn bị thương ngoài da, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng".

Sắc mặc Sở Vân Tiêu hòa hoãn lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chàm vào cửa phòng cấp cứu.

"Mặt anh so với cô ấy khi tới đây còn kém hơn. Phẫu thuật còn cần chút thời gian, anh vẫn là đến chỗ em kiểm tra một chút đi".

Sở Vân Tiêu chỉ khẽ lắc đầu, không có một chút muốn đứng dậy, ánh mắt kiên quyết. Khúc Quyên Quyên chỉ có thể thở dài.

"Quyên quyên, con vừa nói Nhược Nam bị dụng xe ở thành Tây, đang êm đẹp con bé chạy đến đó làm gì?" Hứa Hoàn Sơn một bên hỏi.

"Chuyện này con cũng không rõ, con cũng chỉ nghe cảnh sát giao thông đưa cô ấy đến đây nói".

"Thiếu phu nhân đến gặp đại tiểu thư, hôm nay là ngày giỗ của cô ấy". Má Trương trợn tròn mắt, oán hận nói.

"Má Trương..."Sở Vân Tiêu gằng giọng nói, má Trương liền sợ hại cúi đầu không dám nói nữa.

Ánh mắt sắc bén của Hứa Hoàn Sơn nhìn đến mọi người một lần, cuối cùng dừng ở trên người Sở Vân Tiêu.

"Đúng rồi, hôm nay là ngày giỗ chị cậu", Hứa Hoàn Sơn cười nhạt "Tôi xém chút nữa đã quên rồi".

"Chỉ sợ ông sợ phải nhớ lại..." Sở Vân Tiêu thẳng lưng, nhàn nhạt nói.

Hứa Hoàn Sơn cau mày, nhưng rất nhanh khuôn mặt liền hiện lên nét cười, "Có cái gì phải sợ, chuyện nên nhớ chắc chắn sẽ nhớ được. Những chuyện không nên nhớ, vẫn là quên đi tốt hơn. Cậu nói có phải không, vân tiêu?"

Sắc mặt Sở Vân tiêu trầm xuống, không nói gì.

"Nhưng mà, con gái của tôi hiền lành như vậy". Hứa Hoàn Sơn nhìn khuôn mặt lạnh lùng không nói gì của Sở Vân Tiêu, nụ cười trên mặt ông ta càng đậm: "Đến chúc thọ cha vừa xong. liền chạy xa như vậy để bái tế chị. Hiện tại người còn nằm bên trong, chồng cũng không có sắc mặt tốt..."

"Không được nói đến chị ấy, ông không có tư cách!" Sắc mặt Sở Vân Tiêu càng nhợt nhạt hơn, lưng cũng có chút cong.

"Hazzz, làm sao không nói đến. Hai nhà chúng ta đã qua lại nhiều năm như vậy, cũng có những quan hệ phức tạp. không thể không nói đến..." Hứa Hoàn Sơn cười, không mặn không nhạt nói.

"Chú Hứa, Vân Tiêu, hai người có thể ít đi một câu, tôi biết mọi người đều lo lắng cho Nhược Nam..."Khúc Quyên Quyên cũng không rõ mọi chuyện bên trong, chỉ có thể mờ mịch khuyên hai người.

"Tôi chắc chắn là quan tâm con gái mình, lại có người không biết nghĩ gì, ai cũng không biết..."Hứa Hoàn Sơn ôm cánh tay, nói.

"Ông..." Sở Vân Tiêu muốn nói thêm gì nữa, di động liền vang lên. anh vừa nhìn thấy dãy số, liền nhẹ giọng xuống nghe điện thoại.

Chỉ nghe bên kia nói mấy câu, mày Sở Vân Tiêu liền nhíu lại, anh rất nhanh nói: "Tôi đã biết, sẽ lập tức quay về sử lý".

Cất đi điện thoại, Sở Vân Tiêu nói với Khúc Quyên Quyên: "Công ty xảy ra chút việc gấp, tôi phải lập tức trở về. Bên này..."

"Anh yên tâm, phẫu thuật xong em sẽ gọi cho anh". Khúc Quyên Quyên lập tức nói.

Sở Vân Tiêu nhìn thoáng qua cửa phòng cấp cứu, chống tay đứng lên đi ra ngoài. Lôi Đào ùng má Trương vội vàng đuổi theo.

Hứa Hoàn Sơn nhìn bóng lưng của bọn họ, trên mặt hiện lên nụ cười sâu xa.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
327
Điểm cảm xúc
1,273
Điểm
93
Chương 34: Quyết liệt

"Lôi Đào, má Trương, mọi người không cần đi theo tôi, tôi không sao". Đi ra cửa bệnh viện, nhìn đến xe Lôi Đào đã đến, Sở Vân Tiêu cười nhạt nói: "Chuyện hôm nay cảm ơn anh".

Lôi Đào muốn nói cái gì, nhưng há miệng ra vẫn không nói được lời nào, lặng lẽ nhìn Sở Vân Tiêu sau đó lên xe của mình.

"Má Trương bà về nhà nấu cho thiếu phu nhân ít đồ rồi đem lại đây. Tôi hôm nay chắc không đến được" . Nhồi trên xe mình Sở Vân Tiêu liền dặn dò.

"Tôi biết rồi, thiếu gia".

Xe vừa đến công ty Sở Vân Tiêu liền vào văn phòng của mình, Khúc Đồng Đồng đã chờ ở đó.

"Vân Tiêu, cậu..."Nhìn đến khuôn mặt tái nhợt của Sở Vân Tiêu, câu đầu tiên Khúc Đồng Đồng nói lại không phải công việc.

Sở Vân Tiêu vung ta lên, "Nói chính sự".

Khúc Đồng Đồng nuốt nước miếng, có chút âm trầm nói: "Công ty mới ở thành phố T... xảy ra chút vấn đề".

Trên mặt Sở Vân Tiêu không có bất cứ biểu tình gì, "Vấn đề gì?"

"Ngày hôm qua, có một khách sạn cấp thấp bị niêm phong".

"Vì sao?" Giọng Sở Vân Tiêu vẫn bình thản.

"Bởi vì chúng ta thuê người phục vụ, có thể, có thể..." Mồ hôi Khúc Đồng Đồng rơi không ngừng, anh ta cúi đầu, giọng nói cũng thấp xuống.

"Đồng Đồng, lúc cậu đến thành phố T mình đã nói với cậu cái gì". Giọng nói Sở Vân tiêu vẫn như trước nhàn nhạt.

"Cậu nói, cho mình lo mọi chuyện ở đó thật tốt..."

"Còn gì nữa không?" Giọng Sở Vân Tiêu lớn hơn.

"Còn có..." Khúc Đồng Đồng càng cúi đầu xuống thấp hơn.

"Mình còn nói cậu không cần lo chuyện không đâu, vậy mà bây giờ lại đi làm việc này!" Sở Vân Tiêu đột nhiên lớn tiếng, "Nhưng mà, mấy ngày gần đây cậu lại..."

"Vân tiêu..."Khúc Đồng Đồng ngẩn đầu, vẻ mặt hoảng sợ: "Tại sao cậu biết?"

"Đồng Đồng, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Mình cho cậu qua bên kia làm việc, cậu nghĩ cậu thật có thể một tay che trời*?"

*( Nguyên văn là Lấy thúng úp voi nhưng mình thấy nó tối nghĩa quá nên chuyển qua câu này =)))

"Cậu... Không tin tưởng mình?" Giọng Khúc Đồng Đồng có chút vặn vẹo.

"Bởi vì mình đã tin tưởng cậu rất nhiều lần, nhưng mỗi lần như thế mình chỉ nhận được sự phản bội!" Sở Vân Tiêu chậm rãi đứng lên, tay vịnh vào mép bàn, giọng nói dần lạnh lùng. "Cho cậu đến thành phố T đã là cho cậu cơ hội cuối cùng, mình nghĩ cậu sẽ quý trọng nó, nhưng cậu..."

"Đủ rồi, nói cái gì tình nghĩa anh em, nói cho mình cơ hội, nói là chiếu cố chi bằng nói cho người giám sát mình. Đã như vậy cần làm ra bộ dạng làm bộ làm tịch đó làm gì, muốn gì gì chi bằng nói rõ ra đi". Khúc Đồng Đồng có chút điên loạn.

Dạ dày đột nhiên đau đớn khiến Sở Vân Tiêu phải cúi người, ngồi trở lại xuống ghế, giọng nói cũng mang theo chút đứt quãng: "Đồng Đồng, lần này mình thừa nhận có cho người theo dõi hành tung của cậu. Mình cũng không có ý gì khác, mình không nghĩ tới cậu vẫn muốn đi con đường kia. Mình vốn nghĩ cho cậu rời khỏi đây, có lẽ cậu sẽ quen với việc làm anh bình thường. Đồng Đồng, chúng ta đã quen nhau hai mươi mấy năm, mình thật sự luôn coi coi cậu như anh trai của mình..."

"Sở Vân Tiêu, thiệt thòi cậu nói ra những lời như vậy!" Khúc Đồng Đồng lau vệt mồ hôi trên trán, "Hồi còn nhỏ cậu bị người ta ức hiếp, là ai bảo vệ cho cậu? Lão gia khi còn ở hắc đạo đắc tội người ta, kẻ thù đuổi tới Anh, là ai đã thay cậu cản một đao? Qua nhiều năm như vậy lài ai đi theo bên cạnh cậu... Tôi thừa nhận đã làm mấy việc này sau lưng cậu, nhưng không phải vì nhà họ Sở các người, vì sự nghiệp của cậu?"

"Cậu cho là tôi không biết công ty riêng mà cậu lập bên ngoài sau?" Sở Vân Tiêu đè lên dạ dày của mình, giọng nói có chút lạnh lùng.

"Cậu..." Trên mặt Khúc Đồng Đồng lần nữa hoảng sợ.

"Mấy năm nay những chuyện cậu làm không có chuyện gì tôi không biết! Nếu không phải còn nghĩ tới tình cảnh anh em nhiều năm nay tôi sẽ không nhịn cậu cho tới hôm nay! Đồng Đồng, cậu đã có cơ hội nhưng không biết quý trọng, như vậy cậu không thể ở lại Sở thị nữa! Chúng ta không có khả năng làm anh em của nhau nữa!" Sở Vân Tiêu lau mồ hôi lạnh trên đầu, kéo ra ngăn kéo. lấy một quyển chi phiếu rồi viết một số tiền, sau đó kéo ra tờ chi phiếu, đưa tới: "Cầm đi, không nhiều lắm, nhưng đủ để làm ăn. Tự giải quyết cho tốt đi!"

"Cậu thật sự muốn... tuyệt tình như vậy sao?" Khúc Đồng Đồng nhìn tờ chi phiết trên tay Sở Vân Tiêu, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Cậu không nghĩ tới tình nghĩa huynh đệ bao nhiêu năm nay..."

"Tôi không nghĩ tới thì cậu đã chẳng đi xa được như vậy..." Sở Vân Tiêu nghiêng đầu qua chỗ khác, không nhìn đến Khúc Đồng Đồng, liền vươn chi phiếu đang cần trên tay lên phía trước.

"Được, Sở Vân Tiêu, xem như cậu giỏi! Tôi nhận tội". Khúc Đồng Đồng bước tới phía trước cầm lấy chi phiếu, giận dữ rời đi. Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, giọng nói anh ta âm trần lạnh lùng nói: "Tôi xem cậu tiến được ba xe!"

Nghe tiếng đóng cửa cùng giọng nói của Khúc Đồng Đồng, Sở Vân Tiêu hừ nhẹ, tay lại lần nữa đè lên dạ dày, trên mặt hiện lên nét bi thương.

Thật lâu sau Sở Vân Tiêu mới cảm thấy đau đớn giảm bớt. Anh run rẩy cầm lấy điện thoại nội bộ, nói với An Tĩnh: "Nói Tiểu Dương chuẩn bị xe, tôi muốn lập tức đến thành phố T".

Mấy phút sau Sở Vân Tiêu đã ngồi trên xe tiểu Dương, nghĩ đến lão Chu lúc chiều gọi điện thoại cho mình, tâm trạng Sở Vân Tiêu có chút không tốt. Không phải không nghĩ tới Khúc Đồng Đồng rời khỏi, chỉ là không nhanh như vậy. Nếu không phải trước đó đã cho Lão Chu chú ý, chuyện này khó có thể giải quyết được. Thành phố T bên kia đang kiểm xoát chặt, đối với khác sạn niêm phong cũng không dễ tính. Bởi vì Khúc Đồng Đồng, khách sạn còn chưa mở cửa làm ăn đã bị để mắt tới, còn có thể bị dính tới những công ty trung tầng... Sở Vân tiêu thầm thở dài, chân mày cau lại.

Di động truyền tới âm thanh tin nhắn, cầm lên nhìn thấy là Khúc Quyên Quyên. Sở Vân Tiêu tâm tình phức tạp mà mở ra, trên đó chỉ có tám chữ: Phẫu thuật đã xong, mọi chuyện thuận lợi. Sở Vân Tiêu nhìn thật lâu, mới chậm rãi viết hai chữ: Đã biết.

Dựa vào ở trên ghế, nhắm mắt lại, nghĩ nghĩ vẫn là lấy di động ra gửi tin: Anh đi thành phố T xử lý việc gấp, chăm sóc tốt bản thân mình, sau đó điền số điện thoại Hứa Nhược Nam vào, chuẩn bị gửi đi. Nhưng mà, lại nghĩ đến bóng dáng quay người đi của Hứa Nhược Nam lúc sáng, còn có nụ cười lạnh của Hứa Hoàn Sơn ở phòng cấp cứu. Anh nắm chặt di động thật lâu, cuối cùng vẫn là từng chữ từng chữ xóa đi. Sau đó không nhìn di động của mình nữa, mà đè chặt dạ dày, mờ mịch nhìn phía ngoài cửa sổ, ngắm phong cảnh lướt qua...
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
327
Điểm cảm xúc
1,273
Điểm
93
Chương 35: Đêm không yên bình

Từ phòng cấp cứu ra không bao lâu, Hứa Nhược Nam đã tỉnh lại. Có chút cố sức mở mắt ra, mờ mịch nhìn quanh phòng bệnh, ý thức chận rãi khôi phục. Chiếc xe đột ngột lao ra, cô liền rẽ ra một phía khác... Trí nhớ lập tức nhớ tới khoảnh khắc kia.

"Nam nhi, con tỉnh rồi sao, cảm thấy như thế nào?"

"Ba..." Nhìn đến ba mình đanh ngồi bên giường, Hứa Nhược Nam cảm thấy mũi có chút cay cay.

"Được rồi, đều đã qua. Bác sĩ nói con không tổn thương tới những nơi yếu hại , chỉ là cần tĩnh dưỡng một thời gian, rất nhanh sẽ bình phục".

Hứa Nhược Nam nghe lời cha, ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm xung quanh, không nhìn thấy người kia, trong lòng Hứa Nhược Nam cảm thấy đau đớn, so với vết thương ở trên người còn đau hơn.

Hứa Hoàn Sơn nhìn đến biểu tình của con gái mình, lập tức hiểu ý cô, ông ta khẽ thở dài một cái, nói: "Vân Tiêu vốn dĩ có ngồi ở phòng cấp cứu khi con được đưa đến, là ta không tốt, vì chuyện tối ngày hôm qua mà nói hai câu không phải với nó, nên tâm tình chắc là không tốt, sau đó liền..." Nhẹ nhàn kéo chăn đắp lên cho con gái, lại lao đi nước mắt nơi khóe mắt cô: "Ba tối hôm qua có chút vui vẻ liền uống mấy chén, bị mấy người kia nói vài câu, hôm nay nhìn thấy Vân Tiêu, nhất thời nhịn không được liền..."

Mỗi khi nghe ba mình nói một câu, tâm Hứa Nhược Nam lại lạnh đi một tầng. Thì ra là như vậy... Bản thân mình nguy hiểm, lại không chịu nổi vài câu. Nhớ đến một màn ở công viên tưởng niệm buổi sáng, Hứa Nhược Nam càng thêm lạnh lùng, cô nhàn nhạt nói: "Ba, đừng trách bản thân mình. Chuyện của bọn con, không liên quan đến chuyện này".

"Nam nhi, làm sao lại không liên quan? Nếu không phải vì chuyện năm đó của Vân Đồng, con cùng Vân Tiêu có lẽ sẽ hạnh phúc, mà nếu không có chuyện đó nó cũng sẽ không bỏ đi khi con còn ở phòng cấp cứu..."

"Ba! Đừng nói nữa..." Nước mắt cô đã bắt đầu rơi.

"Ba không nói, sẽ không nói nữa. Con nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung. Ba nghĩ Vân Tiêu cũng không phải người vô tình, chì nó nghĩ thông suốt rồi sẽ đến thôi". Hứa Hoàn Sơn nhàn nhạt nói.

"Anh ấy sẽ nghĩ thông sao?" Hứa Nhược Nam lầm bầm nói, ánh mắt vô lực nhắm lại nên cô cũng không nhìn thấy vẻ mặt của cha mình xẹt qua một nụ cười đắt ý.

Khi má Trương trở lại biệt thự vẫn còn tức giận.

"Ai chọc giận bà vậy?" Chú Trương ở trong vườn hoa nhìn thấy biểu tình của vợ mình liền biết xảy ra chuyện.

"Tức chết tôi, hôm nay ở bệnh viện đụng phải tên khốn nạn* kia!"

(Đáng lý là thiên sát cơ mà không biết dịch thế nào mới chuẩn + thêm lão già này chửi khốn nạn cũng không sai đâu)

"Ai?"

"Lão bất tử của Hứa gia".

"Đang khỏe mạnh đi bệnh viện làm gì?"

"Thiếu phu nhân bị tai nạn" Má Trương thở dài "Cũng thật là lạ, lúc sáng trước khi đi thiếu gia còn nhìn lên lầu, bộ dáng đó rõ ràng mong thiếu phu nhân xuất hiện. Khi tôi nói đi lên gọi cô ấy thì lại không đồng ý. Tôi tưởng cô ấy không muốn đi nhưng lúc sau lại tới. Cũng không biết cô ấy cùng thiếu gia nói gì, hai người liền đường ai nấy đi. Nếu cô ấy đi đi cùng chúng tôi, có lẽ..."

"Cô ấy gần tối trưa mới xuất hiện, còn hỏi tôi mọi người đi đâu". Chú Trương nhìn vợ mình một cái, "Trước đó không nói với cô ấy sao?"

"Có nói mà, mấy ngày trước đã nói với cô ấy, chỉ là tối hôm qua tôi không có ở đây nên quên kêu ông nhắc cô ấy". Má Trương có chút oán trách bản thân mình: "Lại nói nếu nhắc cô ấy có sẽ sáng nay sẽ cùng đi với thiếu gia, có lẽ cậu ấy sẽ không nổi giận, có lẽ..."

"Đừng giả thiết, tôi nghĩ việc này dù nhắc nhở hay không đều giống nhau, bà đừng quên cô ấy là người nhà ai?" Chú Trương vẻ mặt tức giận nói.

"Người nhà ai? Ý của ông là..."

"Lão gia chúng ta không phải có một câu sao 'Là dòng máu ai thì giống người đó!' Nữ nhân này xem ra không đơn giản..."

"Ông này, tôi thấy thiếu phu nhân cũng rất hiền lành, cũng không giống ba của cô ấy!"

"Có cái gì không giống? Đều giống nhau tuyệt tình tuyệt nghĩa. Bà đừng để vẻ ngoài của cô ta mê hoặc, tối hôm qua còn không biết đi đâu, hơn 9 giờ mới về. Thiếu gia 6 giờ đã về rồi, giống như không được khỏe, cái gì cũng không ăn, liền ở trong phòng khách chờ người. Nghĩ cô ấy sẽ vui vẻ, kết quả thì sao khi về không nhìn cậu ấy một lần trực tiếp đi lên lầu. Chỉ tội nghiệp thiếu gia, lúc sáng tôi gặp cậu ấy còn đang nằm trên sofa..." Chú Trương tức giận nói.

"Ông có phải nhìn lầm không?" Má Trương có chút nghi ngờ.

"Làm sao có thể sai? Tôi nhìn mọi việc từ đầu tới cuối".

"Như vậy sao..." Bởi vì tối hôm qua Má Trương về nhà lớn của Sở gia nên bà cũng không biết rõ, sau khi nghe chồng mình nói như vậy, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ tức giận, "Thật không nhìn ra, cô ấy lại là người như vậy, tội nghiệp thiếu gia còn nhớ kêu tôi nấu canh đem đến..."

"Không cần đem, người như vậy không cần đối sử tốt!" Chú Trương trực tiếp kết luận.

"Được". Má Trương cũng phụ họa theo.

Đêm đã khuya, quán ba ở thành thị phía đông nam rất ồn ào. Khúc Đồng Đồng bưng ly cocktail có chút ngốc nghếch nhìn ngươi phụ nữ đang múa cột trên kia. Một hơi uống cạn rượu trong tay, trước mắt Khúc Đồng Đồng có chút mơ hồ. Anh quay đầu, gọi lớn vào quầy bar: "Lại cho một ly 'Anh hùng tuổi xế chiều'..." Một bên chê cười, lại lầm bầm nói, "Lão tử thật thích tên này".

Bartender một bên nhanh nhẹn làm rượu, một bên nói với một người ngồi trước quầy: "Rượu này cũng không thể uống nhiều, tôi làm Barterder ở đây ba năm, chưa thấy người nào có thể uống liền ba ly mà không đổ, anh ta lại là ly thứ năm".

Người kia không nói lời nào, nhìn về phía Khúc Đồng Đồng, nói: "Tôi thích người có thể uống rượu, ly rượu này tôi giúp cậu cầm qua".

Khúc Đồng Đồng đã uống đến có chút mơ hồ, tay chân không nghe theo chỉ huy, ý thức cũng không rõ ràng.

"Tiên sinh, rượu của cậu". Người nam nhân xa lạ kia đem ly rượu đến trước mặt Khúc Đồng Đồng, thuận thế ngồi đối diện anh, "Nghe nói cậu uống rất tốt, còn có thể đi uống với tôi không?"

Khúc Đồng Đồng nâng lên ánh mắt có chút mơ hồ, có chút khinh thường hỏi: "Anh... là ai? Tại sao lại muốn cùng tôi... Uống rượu?"

"Bởi vì Sở Vân Tiêu..."Người kia nhìn ánh mắt Khúc Đồng Đồng, từng chữ nói.

Khúc Đồng Đồng giật mình, lập tức tỉnh táo không ít, anh có chút nghi ngờ nhìn người trước mặt, cảnh giác nói: "Tôi không biết anh!"

"Chúng ta đều biết Sở Vân Tiêu, cũng không hy vọng anh ta lớn lối như vậy, không phải sao?" Người nam nhân chậm rãi nói từng chữ, như đập vào lòng Khúc Đồng Đồng.

"Anh rốt cục là ai?"

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ông chủ tôi muốn gặp cậu. Nếu cậu đi với tôi gặp ông ấy cậu sẽ rất vui!"

Khúc Đồng Đồng mơ hồ đi theo người đàn ông xa lạ đến cửa quán bar, một chiếc Audi đã chờ sẵn, người kia kêu Khúc Đồng Đồng cùng lên xe, anh nhìn chiếc xe đó sau đó không do ưự mà bước lên.

"Đã lâu không gặp, Đồng Đồng". Vừa ngồi xuống, một người ông ngồi ở đằng trước nghiêng đầu chào hỏi .

"Là ông?" Khúc Đồng Đồng há to miệng.

"Vì sao không thể là tôi?" Lẽ nào chúng ta không phải đều biết Sở Vân Tiêu? Chẳng lẽ ch1ung ta không muốn cậu ta đừng phách lối như vậy?" Người kia nhìn Khúc Đồng Đồng không nhanh không chậm nói.

"Tôi cùng ông không giống nhau..." Khúc Đồng Đồng cắt đứt lời người kia.

"Cậu vẫn còn nghĩ mình là anh em của cậu ta?" Người kia đột nhiên nở nụ cười: "Cậu nghĩ như vậy nhưng người kia chưa chắc đã nghĩ như vậy..."

Khúc Đồng Đồng không nói gì, vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng.

"Tục ngữ nói 'Không có tình bạn nào là mãi mãi, cũng không có kẻ thù nào mãi mãi, chỉ có lợi ít là mãi mãi'". Người kia nhìn biểu tình của Khúc Đồng Đồng từ từ nói: "Chúng ta không làm bạn bè, nhưng có thể cùng lợi ích".

"Lợi ích gì?"

"Đánh đổ Sở Vân Tiêu! Chẳng lẽ cậu không muốn? Một người đối sử với anh em mình như vậy?"

Khúc Đồng Đồng lén tút nắm tay lại, tất cả những việc này người kia đều thấy.

"Cậu không nói lời nào, tôi coi như cậu đồng ý rồi. Chúng ta cùng nhau hợp tác, chờ lật đổ được cậu ta, Sở thị sẽ thược về cậu!"

"Muốn tôi làm những gì?" Khúc Đồng Đồng không có im lặng mà lạnh lùng hỏi.

"Rất đơn giản, đến đây tôi nói cho cậu..."
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
327
Điểm cảm xúc
1,273
Điểm
93
Chương 36: Phòng bệnh(1)

Đêm khuya phòng bệnh yên tĩnh.

Ở trong phòng bệnh chị Trần đả sớm ngủ chỉ còn tiếng hít thở đều đều, mà trên giường bệnh Hứa Nhược Nam vẫn mở to mắt. Sau khi hết thuốc tê, trên người cô chỗ nào cũng đau, nhưng vẫn không bằng vết thương trong lòng.

Sau khi Hứa Hoàn Sơn rời đi, Hứa Nhược Nam vẫn nắm chặt điện thoại của mình, một phút cũng không buông. Cô sợ, cô buông tay sẽ bỏ lỡ cuộc gọi nào, hay bỏ qua tin nhắn nào. Nhưng mà đã qua hơn 12 giờ rồi, người kia một tin nhắn cũng không có gửi qua. Theo thời gian trôi qua, trong lòng từ mong mỏi mà nôn nón, rồi từ nông nóng chuyển qua thất vọng, từ thất vọng biến thành tuyệt vọng... Vẫn nghĩ rằng người kia chỉ có bề ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp, chỉ cần mình ở bên cạnh có thể làm tan khối băng lạnh đó. Cứ nghĩ sắp thực hiện được... Nhưng mà mọi chuyện phát sinh hai ngày nay khiến cô nhận ra, ngoài lạnh trong nóng chỉ là ảo tưởng của mình, mà mục tiêu của mình, không thể nghi ngờ là mơ mộng hão huyền! Anh ấy không chỉ bên ngoài lạnh mà bên trong cũng vậy. Sẽ không có ai bước vào được trái tim người đó, càng không có người sẽ hiểu rõ... Đương nhiên bao gồm cả thân mình! Nghĩ đến đây thân thể Hứa Nhược Nam hơi run rẩy, mà tay lại nắm chặt di động của mình, đến cả ngón tay cũng trắng bệch!

Một đêm như thế Hứa Nhược Nam không biết ngủ khi nào, chỉ thấy nước mắt như đã chảy khô, mà tim cũng đau đến chết lặng. Có lẽ đúng như vậy, đợi khi tỉnh táo lại trong phòng bệnh đã có thêm hai người. Khúc Đồng Đồng cùng Khúc Quyên Quyên đang ngồi trên giường mình.

"Tỉnh rồi, hôm nay cảm giác như thế nào?" Vừa nhìn thấy cô mở mắt Khúc Quyên Quyên liền hỏi.

"Rất tốt, đã không đau nữa trồi". Hứa Nhược Nam nhàn nhạt cười.

"Nhược Nam này, bình thường cậu đều lái xe rất cẩn thận, lần này sao lại thành thế này?" Khúc Đồng Đồng có chút thương tiếc hỏi: "Em xem, còn bị thương chính mình..."

Hứa Nhược Nam có chút nhíu mày, không nói gì.

Khúc Quyên Quyên vừa thấy, luống cuống đổi chủ đề: "Nhược Nam anh mình nghe nói chuyện của cậu, liền thừ thành phố T trở về gặp cậu. Bởi vì buổi chiều còn phải trở về, không phải giờ thăm mà cố tình lén vào đây sém chút nữa là bị bác sĩ bắt lại..." Nói xong Khúc Quyên Quyên cười hai tiếng, Khúc Đồng Đồng cũng cười theo.

Hứa Nhược Nam miễn cưỡng cười nhẹ, nhìn về phía Khúc Đồng Đồng nói cảm ơn, trong lòng đau đớn càng nhiều. Một người ngoài còn có thể như thế, mà người kia đến điện thoại cũng không gọi một lần...Trong lòng cô lại một mảnh đau lòng.

"Anh, vậy anh ở đây nói chuyện với Nhược Nam đi, em hôm nay phải vào phòng khám, em đi trước đây. Giữa trưa mình đếm tìm cậu nha". Khúc Quyên Quyên nhìn đồng hồ, đi ra phòng bệnh.

Phòng bệnh nhất thời im lặng.

"Đồng Đồng, hôm qua ở Sở thị xảy ra chuyện gì sao? "Im lặng một lúc, Hứa Nhược Nam đột nhiên hỏi.

Khúc Đồng Đồng có chút hoảng, lại nhìn đến biểu cảm nghi hoặc trên mặt của Hứa Nhược Nam. Anh ta liền xem như không có việc gì, nói: "Sẽ không có chuyện gì đâu, anh cũng không nghe nói. Chỉ là mới đây Vân Tiêu đi thành phố T. Chuyện bên này có nhiều chuyện anh cũng không biết".

Hứa Nhược Nam thở dài, trên mặt hiện lên vài phần cô đơn.

"Làm sao vậy, Vân Tiêu hôm qua không có ở đây sao?"Khúc Đồng Đồng bày ra vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

Hứa Nhược Nam xoay mặt qua một bên, nước mắt đã không ngừng chảy ra. Khúc Đồng Đồng giật mình vội vàng lấy giấy cho cô, một bên an ủi nói: "Đừng khóc, em xem anh toàn nói bậy bạ, Vân Tiêu chắc là có việc phải đi gấp, nếu không ai lại vắng mặc khi vợ xảy ra chuyện chứ?"

Khúc Đồng Đồng nói những lời này càng khiến tâm trí Hứa Nhược Nam trầm xuống, cô muốn nói với anh ta còn có một khả năng chính là người kia chưa một lần để ý đến vợ mình. Mở miệng thở dốc, những lời này cũng không nói ra được, chính là nước mắt càng rơi nhiều hơn...

"Em mới làm xong phẫu thuật, thân thể còn chưa bình phục đừng thương tâm, là anh nói sai, được không? "Khúc Đồng Đồng vừa nói, vừa quan sát biểu cảm của Hứa nhược Nam, dáy mắt hiện ra một tia đắt ý. "Vân Tiêu chính là như vậy, em cũng biết mà".

"Anh cảm thấy, anh ấy là loại người nào?" Hứa Nhược Nam đột nhiên ngừng khóc, xoay người lại hỏi Khúc Đồng Đồng.

Khúc Đồng Đồng cúi đầu xuống, nói: "Chuyện này... Ý của anh là, em là vợ phải hiểu rõ hơn anh chứ, nếu không lúc trước sao em lại đồng ý gả cho cậu ấy?"

Tim Hứa Nhược Nam đập có chút nhanh, cô lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, vì sao lại gả cho anh ấy? " Cô nhẹ nhàng lắc đầu, "Có nhiều việc, em cũng không nói rõ, nhưng là hôn sự này anh ấy nói trước..."

"Haiz, có khi hôn nhân cũng không phải bởi vì yêu..." Khúc Đồng Đồng có chút lơ đãng nói: "Cuộc sống của nhà giàu, những chuyện này em phải rõ hơn anh".

Mặt Hứa Nhược Nam hiện lên vẻ thống khổ, nhàn nhạt nói: "Phải, em hiểu được, chỉ là em vẫn luôn tưởng rằng có một số chuyện có thể thay đổi được".

"Nếu thay đổi cái khác, có lẽ còn được, vốn dĩ nhà họ Hứa cùng Sở đã có rất nhiều ân oán, làm sao có thể thay đổi?" Khúc Đồng Đồng nhàn nhạt nói.

Hứa Nhược Nam không nói gì, Khúc Đồng Đồng nói ra mỗi chữ đều đập vào lòng cô, từng nhát mài cô thành từng mảnh nhỏ.

Khúc Đồng Đồng đi rồi, Hứa Nhược Nam liền yên lặng nằm trên giường. Cái gì cô cũng chưa nói, cái gì cũng chưa làm. Trừ bỏ đem di động nắm chặt trong tay, còn lại cô không làm gì. Chỉ là, vừa có chuông điện thoại hoặc âm tin nhắn Hứa Nhược Nam liền khẩn trương, hoặc là khi nghe tiếng bước chân, mặt cô cũng hiện lên vẻ mong chờ. Đương nhiên, chờ đón cuối cùng cũng chỉ nhận lầy thất vọng. Sở Vân Tiêu không tới, điện thoại cũng không gọi, thậm chí một người nhà họ Sở cũng không có tới...
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
327
Điểm cảm xúc
1,273
Điểm
93
Chương 37: Phòng bệnh (2)

Lúc gần tối Hứa Hoàn Sơn liền đến phòng bệnh của con gái.

Nghe được tiếng bước chân cùng âm thanh mở cửa, trên mặt Hứa Nhược Nam một lần nữa hiện lên vẻ mong đợi. Đến khi Hứa Hoàn Sơn xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh, nét mặt cô liền phai nhạt theo, cô nhìn qua cha mình, liền quay đầu đi.

Hứa Hoàn Sơn có chút mờ mịch, không biết vì sao con gái mình lại có vẻ mặt như thế. Chị Trần thấy vậy vội vàng nói với lão gia, "Cô chủ đã một ngày chưa ăn gì, cứ ngơ ngác nằm trên giường như vậy".

"Làm sao vậy, có phải miệng vết thương đau lắm không?" Hứa Hoàn Sơn ngồi trên giường, vươn tay ra xoa nhẹ lên mái tóc cô.

Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng quay đầu lại, trên mặt không che giấu được đau lòng, cô nhẹ nhàng nói: "Con không sao, miệng vết thương cũng không đau đớn".

"Nhưng là khí sắc của con so với hôm qua còn kém hơn".

Hứa Nhược Nam không nói gì, chính là nhìn chầm chầm chầm vào ba mình, nói: "Ba, con muốn hỏi ba một vấn đề". Nói xong cô nhìn sang chị Trần bên cạnh, chị Trần vội vàng nói: "Tôi ra ngoài mua cho cô chủ ít trái cây". Sau đó vôi vàng rời đi.

"Có việc gì?" Đợi đến khi chị Trần đi rồi, Hứa Hoàn Sơn liền nhìn về phía con gái mình hỏi.

Hứa Nhược Nam trầm mặt trong giây lát, giống như là hạ quyết tâm, chậm rãi hỏi: "Sở Vân Tiêu tại sao lại đề xuất đám cưới với ba?"

Trên mặt Hứa Hoàn Sơn hiện ra chút hoảng loạn, vội vàng nói: "Tại sao lại hỏi chuyện này? Hai đứa các con tuổi cũng gần nhau, gia thế cũng tương dương, việc hôn sự này rất bình thường mà..."

"Nhưng là từ lúc con ra nước ngoài gần như là chưa từng gặp nhau, con sau khi về nước cũng chỉ gặp hai ba lần thôi, anh ấy làm sao có thể..." Trên mặt Hứa Nhược Nam càng hiện ra nghi hoặc, lúc đó nghe thấy Sở Vân Tiêu cầu hôn, cô còn nghĩ rằng mình cầu nguyện nhiều năm như vậy rốt cục được đáp ứng, vui mừng khiến cô không nghĩ nhiều như vậy. Lúc đó mọi vấn đề đều bỏ qua, bây giờ nghĩ lại giống như những lời Khúc Đồng Đồng nói lúc sáng, bất quá chỉ là hôn nhân vì tiền mà thôi. Nhưng vì sao ánh mắt ba nhìn mình có vài phần trốn tránh? Cuối cùng còn có chuyện gì mà cô không biết.

"Con gái ta trời sinh đã xinh đẹp, ôn nhu thiện lương, trong thành phố A này có người nào lại không muốn cưới!" Hứa Hoàn Sơn không trả lời cô mà dời sang chuyện khác.

"Ba, hai nhà chúng ta có nhiều ân oán, anh ấy còn làm sao có thể đề nghị hôn sự này?" Hứa Nhược Nam không đồng ý cách trả lời của ông, lại lần nữa lại nói đến vấn đề củ.

"Chuyện này..." Hứa Hoàn Sơn không nhìn Hứa Nhược Nam, nhỏ giọng nói: "Con trời sinh đã xinh..."

"Ba, có phải ba giấu con chuyện gì không?" Thái độ có chút mập mờ cùng lời nói ấp úng lúc sáng của Khúc Đồng Đồng hòa vào làm một, có vẻ như loáng thoáng xác minh nghi vấn. Trong lòng Hứa Nhược Nam có chút bồi hồi, giọng nói cũng có chút run rẩy: "Ba, nói cho con biết, chuyện con cùng Vân Tiêu đám cưới, còn có gì không thể nói không?"

Hứa Hoàn Sơn xoay mặt sang chỗ khác, không nhìn đến khuôn mặt lo lắng của con gái, không nói gì.

"Ba..." Hứa Nhược Nam kêu một tiếng, vươn tay trái nhẹ nhàng kéo góc tay áo của ông: "Mẹ đã mất từ lâu, ba là người thân duy nhất của con. Từ nhỏ có chuyện gì con cũng chỉ nói với ba, ba có chuyện gì cũng sẽ nói với con... Hiện tại vì sao lại không thể nói cho con? Ba còn có chuyện gì không thể nói ra? Chẳng lẽ hôn nhân này có có chuyện gì không thể nói sao?"

Hứa Hoàn Sơn đột nhiên quay đầu lại, nắm lấy tay Hứa Nhược Nam, nước mắt đã lưng tròng.

"Nam Nam, ba thật có lỗi với con..."

Lời nói của Hứa Hoàn Sơn làm cho tâm Hứa Nhược Nam lần nữa không bình tĩnh được, cô nhỏ giọng nói: "Ba, không nên trách bản thân mình, con biết người có nổi khổ, có phải hay không?"

Hứa Hoàn Sơn gật đầu, chậm rãi nói: "Từ năm trước tài chính Hứa thị đã xảy ra vấn đề, nhiều hạng mục bởi vì chính sách của quốc gia mà bị hạn chế. Những hạn mục mới không đủ tài chính cũng phải đình côn. Ở tình trạng như vậy ba mới quyết định thử một lần, làm dự án 'Mưa gió giang nam'. Bởi vì khi hạng mục này thành công, nhất định có thể làm cho Hứa thị chúng ta xoay chuyển.Nhưng là bởi vì nguyên nhân tiền bạc, hạng mục này vẫn chưa bắt đầu. Ba cũng đã tìm rất nhiều ngân hàng, bởi vì hoàn cảnh lúc đó của Hứa thị chúng ta mà không đồng ý cho vay. Về sau thông qua Bác Vu của con, tìm được ngân hàng Lôi Đào, trải qua nhiều lần đàm phán, anh ta rốt cuộc cho vay. Chính là đưa ra một điều kiện, chính là phải có một công ty hùng mạnh làm đảm bảo, hơn nữa còn chỉ đích đang Sở thị". Hứa Hoàn Sơn nhìn con gái một cái, sắc mặt càng thêm trầm trọng. "Con cũng biết vì chuyện của Vân Đồng, hai nhà chúng ta đã nhiều năm chưa qua lại. Nhưng lần này vì Hứa thị ba vẫn tự mình tới cửa tìm Vân Tiêu, không nghĩ tới cậy ấy lại sảng khoái đáp ứng, chính là đưa ra một cái điều kiện đi kèm..." Nói tới đây, Hứa Hoàn Sơn ngừng lại, ánh mắt đầy áy náy nhìn con gái.

"Chi1ng là việc hôn sự, có phải không?" Hứa Nhược Nam từ từ nói, nhẹ tay đẩy tay ba mình ra, trên mặt là một mảng yên lặng.

"Ba thật sự xin lỗi con, Nam nhi..." Hứa Hoàn Sơn vội vàng nắm tay cô, càng không ngừng vuốt ve: "Nếu như có biện pháp khác, ba sẽ không cho con phải hy sinh như vậy..."

Hứa Nhược Nam vẻ mặt phức tạp nhìn ba mình, nét mặt của ba bi thương như vậy, nước mắt chân thật... Một cỗ nhu tình trong lòng cô dâng lên, cô nhẹ nhàng nói: "Ba, không cần trách bản thân mình, đây cũng là con đồng ý, không phải sao?"

"Nhưng là, nam nhi nếu không phải..."

"Ba, chuyện này là ý của con..." Hứa Nhược Nam nhắm hai mắt lại, cảm giác đau lòng lại giống như thủy triều sóng sau cao hơn sóng trước. Thì ra, đúng là như vậy... Bản thân mình chẳng qua là điều kiện đi kèm của Sở Vân Tiêu với ba mà thôi, không có chút tình cảm nào, thậm chí so với buôn bán hôn nhân cũng không bằng. Mọi chuyện phát sinh mấy hôm nay cũng chẳng có gì lại...

Chậm rãi lấy điện thoại ra, Hứa Nhược Nam không do dự nhấn nút tắt máy, sau đó nhìn về phía ba mình, cười nhạt nói: "Ba, cám ơn ba đã nói cho con mọi chuyện. Con hiện tại đã hiểu ra rất nhiều. Ba đừng trách mình, cũng đừng lo lắng nữa, con rất khỏe, thật sự rất tốt!".
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
327
Điểm cảm xúc
1,273
Điểm
93
Chương 38: Sở Vân Tiêu nhập Viện

Gần như cùng lúc đó ở thành phố T, ở trong phòng cấp cứu ở một bệnh viện, Sở Vân Tiêu mệt mỏi ngồi trên ghế, mắt khép hờ đang truyền nước biển, Tiểu Dương lẳng lặng ngồi một bên.

"39 độ 8!" Hộ lý lấy nhiệt kế từ người Sở Vân Tiêu ra, cẩn thận nhìn rồi nói với Tiểu Dương: "Anh ta không đồng ý nằm viện, cậu phải xem chừng anh ta cho thật kỹ, nhiệt độ cao như vậy nếu sảy ra chuyện, bệnh viện chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm!"

Tiểu Dương do dự liếc Sở Vân Tiêu một cái, rồi gật đầu với hộ lý. Người kia cũng nhìn qua hai người một cái rồi mới rời khỏi phòng cấp cứu.

"Sở Tổng..." Tiểu Dương nhìn Sở Vân Tiêu khép hờ mắt, có chút do dự gọi. Chưa kịp nói gì đã thấy Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tiểu Dương, tôi biết ... Cậu muốn nói cái gì, chỉ là tôi không thể, chuyện bên này còn chưa giải quyết xong, tôi còn muốn... trở về thành phố G trong thời giang sớm". Giọng nói Sở Vân Tiêu khàn khàn giống như không có chút sức lực nào nhưng ý tứ lại cực kỳ kiên quyết.

"Nhưng..."

"Không có chuyện gì, chờ truyền xong chai thuốc truyền, tôi sẽ... Khỏe". Sở Vân Tiêu vừa nói xong, thân thể liền cảm thấy lạnh, bụng vẫn như cũ đau đớn lại bị nóng lạnh luân phiên thay thế...

"Vậy anh muốn ăn chút gì không? Buổi tối anh còn chưa ăn gì nữa?" Trên mặt Tiểu Dương hiện lên nét đau lòng, ngày hôm qua lúc gần tối mới tới thành phố T, Sở tổng chưa kịp nghỉ ngơi đã cùng với mọi người ở công ty họp tới gần rạng sáng, sau đó lại nói chuyện cùng với Chu quản lý cho đến sáng.Xong rồi còn chạy đến Công thương, công an cùng những ngành có liên quan, buổi trưa lại cùng với họ ăn cơm. Buổi chiều lại tiếp tục mở cuộc họp ở công ty, sau đó té xỉu...

"Kêu lão Chu... Mang cho tôi... Chút cháo đến đây". Vốn cũng không muốn ăn gì, nhưng dạ dày không ngừng đau đớn nhắc nhở mình phải ăn cơm.

Chu Minh rất nhanh mang cháo trắng tới phòng cấp cứu, ông cũng làm nhiều năm ở Sở Thị nên cũng tương đối biết tình trạng Sở Vân Tiêu.

"Vân Tiêu, đỡ hơn chút nào chưa?" Chu Minh một bên múc cháo cho Sở Vân Tiêu, một bên quan tâm hỏi.

"Đỡ hơn nhiều rồi..." Sở Vân Tiêu cố gắng nở nụ cười, nhìn sang Tiểu Dương nói: "Tối đến giờ cậu chưa ăn gì, có lão Chu ở đây, cậu đi ăn chút gì đi".

Tiểu Dương gật đầu, rất nhanh liền rời đi.

Lão Chu nhìn bóng lưng Tiểu Dương biến mất dần, mới quay lại nhỏ giọng nói: "Công an lúc tối đã hủy lệnh niêm phong, nói với chúng ta hai ngày sau có thể mở cửa lại làm ăn".

"Chuyện lần này hy vọng là lần cuối cùng, công thương bên đó nói thế nào?"

"Bởi vì khách sạn lần này là tư nhân, cục trưởng Lý nói giấy phép cũng không thành vấn đề".

Tâm trạng treo cao của Sở Vân Tiêu cuối cùng cũng buông lỏng, dạ dày lại đau đớn không ngừng, anh cắn chặt môi dưới, trên mặt vẫn không che dấu nổi đau đớn.

"Làm sao, không khỏe chỗ nào?" Chu Minh vừa thấy khuôn mặt Sở Vân Tiêu trở nên tái nhợt, vội vàng hỏi. "Nhất định là do chưa ăn lại uống thuốc nên dạ dày mới bị kích thích. Nào, uống chút nước cháo sẽ tốt hơn".

Chu Minh múc một chén cháo, đưa đến bên cạnh Sở Vân Tiêu, mùi cháo thơm ngát xông vào mũi làm cho anh có chút giật mình. Tuy rằng hương vị khác biệt, nhưng cũng là ở bệnh viện, cũng là loại nước cháo thơm ngát. Nếu khác chính là ở người đưa. Đột nhiên nhớ tới người kia ở thành phố G, lúc mình đi cô ấy còn chưa rời khỏi phòng phẫu thuật, tuy rằng có nhận được tin nhắn của Khúc Quyên Quyên nhưng đã lâu rồi không gọi qua, không biết cô ấy có khỏe chưa.

Nghĩ đến đây Sở Vân Tiêu lấy ra di dộng của mình, dùng cái tay không truyền nước nhấn gọi qua, trong lòng liền có chút mong chờ.

"Số điện thoại này đã tắt máy..." Nhưng là khi nghe giọng nữ máy móc truyền tới, không có giống như trong tưởng tượng được nghe giọng nói ôn nhu kia. Lấy di động nhìn đến dãy số kia, không có sai. Lại lần nữa gọi đi, vẫn là giọng nói máy móc kia. Sở Vân Tiêu có chút ảm đạm để điện thoại xuống.

"Uống chút cháo đi, gọi điện cho ai vậy?"

Sở Vân Tiêu không trả lời mà đờ đẫn uống cháo, uống được một chút vẫn không có chút vị, nhìn đến vẫn còn nhưng cũng không muốn uống nữa.

"Dạ dày có chút đau, không muốn ăn nữa". Sở Vân Tiêu cảm thấy thuốc hạ sốt kia thật sự khiến dạ dày mình trở nên càng khó chịu.

"Cậu mới uống một ít..." Chu Minh ngơ ngác nhìn Sở Vân Tiêu quay mặt đi, "Nào, ăn thêm chút đi, nếu không dạ dày càng khó chịu!"

"Thật sự không muốn ăn, không có khẩu vị". Sở Vân Tiêu trực tiếp nhắm mắt lại.

"Vân Tiêu, cậu có tâm sự". Chu Minh đã đi theo Sở Kiêu từ rất lâu, lại nhìn Sở Vân Tiêu lớn lên, đối với anh cũng giống như với con trai mình.

"Không có gì đâu chú Minh".

"Còn nói không, tôi nhìn cậu lớn lên, có chuyện gì giấu được tôi! Từ nhỏ cậu đã như vậy, có chuyện gì đều giấu trong lòng. Ba cậu nói cậu tâm tính sâu, nhưng chú Chu biết cậu không phải như vậy. Nhưng là chỉ có tôi biết thì có lợi ít gì? Rất nhiều việc nếu không nói ra làm sao người khác biết cậu muốn gì? Nếu không hiểu thì làm sao nói chuyện tiếp chứ?" Chu Minh lúc này hoàn toàn giống một trưởng bối.

Lời Chu Minh nói làm Sở Vân Tiêu có chút động tâm. Đúng là từ khi cưới Hứa Nhược Nam cho tới nay bản thân mình cùng cô chưa từng chính thức nói chuyện với nhau. Bởi vì Hứa Hoàn Sơn cùng chị, hai người giống như có khoảng cách, hiện tại còn cãi nhau tới mức này. Vốn dĩ lúc đầu như thế này cũng tốt, thậm chí còn hy vọng sẽ như vây. Nhưng là khi mọi chuyện sảy ra, trong lòng lại có chút đau đớn. Có lẽ ngoài trừ chị, không có ai lo lắng cho bản thân mình, gần đây mỗi khi nghĩ tới cô ấy, sẽ nhớ tớ cánh tay kia xoa bụng cùng ánh mắt ấm áp biết cười của cô ấy. Nhưng là bản thân mình có thể giữ lại phần ấm áp này sao?

"Chú Minh, người với người thật sự có thể hiểu nhau hay sao?" Sở Vân Tiêu đột nhiên hỏi một câu.

"Làm sao không thể? Chỉ cần hai bên đều chân thành đối sử với nhau".

"Sở Vân Tiêu không nói gì nữa, anh nhìn về phía nào đó, rơi vào im lặng.
 

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
327
Điểm cảm xúc
1,273
Điểm
93
Chương 39: Sở Vân Tiêu nhập viện (2)

Đêm đó, Sở Vân Tiêu vẫn còn ở bệnh viện.

Chu Minh đi rồi, Tiểu Dương luôn ở cùng anh, vốn dĩ muốn đợi truyền xong bình nước sẽ về khách sạn, kết quả chưa truyền xong Sở Vân Tiêu đã ngất đi.

Sốt cao không giảm mà còn tăng lên. Bởi vì sốt không hạ dẫn đến viêm cơ tim cùng với không ăn mà truyền nước hạ sốt khiến dạ dày co rút mới là điểm trí mạng.

"Bệnh nhân đã thành thế này rồi còn không mau đi làm thủ tục nhập viện?" Ở trong phòng cấp cứu hộ sĩ một bên đo nhiệt độ cho Sở Vân Tiêu, một bên ra lệnh cho Tiểu Dương, oán trách nói: "Cuối cùng là có chuyện gì? Lúc gần tối không phải tôi đã nhắc nhở cậu chú ý bệnh nhân, kết quả cậu lại ngủ mất, nếu không phải tôi phát hiện kịp thời, người này không phải viêm Cơ Tim bộc phát cùng dạ dày co rút mà chết sao!"

Tiểu Dương một mặt áy náy, vội vàng nói lời xin lỗi sau đó vội vàng chạy ra ngoài.

Hộ lý quay mặt nói với một hộ lý khác: "Bệnh nhân này đúng là chịu đựng tốt, cô biết không anh ta bị bệnh dạ dày mà còn mới truyền xong thuốc hạ sốt*"

(* cái này bản converter đánh dấu *, tui cũng chịu thôi, không có bản gốc, không dám chém)

"A, có bệnh về dạ dày còn truyền thuốc đó? Là bác sĩ nào kê đơn thuốc?" Một hộ lý khác trừng mắt hỏi.

"Bác sĩ Trương, nhưng cũng không trách được người ta, lúc đó tôi cũng có mặt. Lúc bác sĩ Trương kê đơn hỏi có tiền sử bệnh án không, anh ta nói mình không có nên bác sĩ Trương mới kê đơn. Thuốc này đối với dạ dày không tốt nhưng lại hạ sốt rất tốt". Nói tới đây hộ lý vẫn có chút tức, "Ai biết người thân lại không cẩn thận như thế. Nếu không phải tôi đi qua phòng cấp cứu lấy đồ, thấy bệnh nhân có chỗ không đúng, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Người kia cũng thật là viêm cơ tim cùng dạ dày co rút như vậy mà không rên một tiếng đến khi hôn mê còn cắn chặt môi dưới của mình đến nỗi chảy máu!"

"Thật sự?"

"Chính là như vậy..."

Lúc Sở Vân Tiêu tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau. Cố gắng mở mắt ra nhìn thấy Chu Minh cùng Tiểu Dương đang lo lắng nhìn mình.

Anh mấp máy môi muốn nói chuyện mới phát hiện trên miệng lúc này đã đeo mặt mạ dưỡng khí. Anh có chút run rẩy tay chỉ mặt nạ dưỡng khí, muốn Tiểu Dương bỏ nó ra. Còn không có làm xong động tác tay đã bị Tiểu Dương bỏ lại và trong chăn.

"Anh còn bệnh, bác sĩ nói cái này cần phải đeo..." Ánh mắt tiểu Dương có chút hoảng loạn, cũng nhìn sang phía khác.

"Vân Tiêu tối hôm qua dạ dày con bị co rút, tim cũng vì vậy mà xảy ra chút vấn đề". Chu Minh một mặt ngưng trọng, nghĩ tới lời bác sĩ nói lúc sáng làm ông lo lắng thêm vài phần.

"Đều tại tôi... Không lo lắng co anh thật tốt". Tiểu Dương đau lòng, giọng nói cũng có chút run rẩy. Đêm qua là lỗi của mình, không biết tại sao đến 12 giờ bản thân lại ngủ quên mất, đến khi bị người khác gọi dậy phát hiện Sở Vân Tiêu đã hôn mê.

Sở Vân Tiêu lại giơ tay lên chỉ chỉ mặt nạ dưỡng khí.

"Con muốn nói gì?" Chu Minh sát mặt gần anh, lấy xuống mặt nạ dưỡng khí.

"Buổi chiều... Xuất viện, trở về... Thành phố G..."

Chu Minh vội vàng nói: "Không thể được! Bây giờ con vẫn chưa hạ sốt. Hơn nữa lần này con sốt cao dẫn đến viêm cơ tim, nếu không điểu dưỡng tốt, chỉ sợ... bệnh càng thêm..." Nhịn không được Chu Minh vẫn đem lới bác sĩ nói ra.

"Không... sao". Sở Vân Tiêu vẫn muốn nói nhưng cảm giác hít thở không thông khiến anh không nói tiếp nổi.

Chu Minh lần nữa đeo mặt nạ dưỡng khí lên cho anh, kiên quyết nói: "Chú mặc kệ lần này con muốn gì, lần này chú là chủ, lời của chú mới có giá trị!"

Sở Vân tiêu nhìn chằm chằm Chu Minh, cố gắng làm động tác gọi điện thoại. Chu Minh lập tức lấy điện thoại đưa tới trước mặt anh, Sở Vân Tiêu nhìn đến số của Hứa Nhược Nam, liền gọi qua.

"Điện thoại đã tắt máy, Vân Tiêu..." Nói xong Chu Minh để điện thoại bên tay Sở Vân Tiêu, trong điện thoại truyền tới giọng nữ máy móc kia làm cho Sở Vân Tiêu lo lắng cùng bất đắt dĩ.

"Cố gắng điều dưỡng tốt bản thân mình đi, chờ con khỏe lên rồi trở về đoàn tụ cùng vợ". Chu Minh cũng không biết Hứa Nhược Nam bị tai nạn xe, còn tưởng rằng vợ chồng son "Tiểu biệt thắng tân hôn" liền trêu ghẹo nói.

Sở Vân Tiêu không thể nói chuyện, chỉ khép hờ mắt khẽ lắc đầu.

"Đừng suy nghĩ nhiều, nghĩ ngơi một chút đi". Chu Minh nói xong đi ra khỏi phòng bệnh.

Lại một ngày mới, Hứa Nhược Nam lẳng lặng nằm trên giường. Bác sĩ nói bắt đầu từ hôm qua cô đã có thể xuống giường đi lại một chút nhưng cô cũng không làm như vậy. Từ lúc buổi sáng tỉnh dậy, cô liền ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, vẻ mặt chết lặng.

Hai ngày, bản thân mình xảy ra tay nạn đã hai ngày! Nhưng là anh ấy vẫn không có đến. Cho dù đêm qua từ miệng ba mình biết được sự thật, nhưng ở sâu trong nội tâm cô vẫn mong, có lẽ,... Mình trên danh nghĩa vẫn là vợ anh ấy! Cho dù không yêu, cũng phải có chút tình cảm . Nhưng là dù nhìn chằm chằm vào cửa vẫn không gặp được người. Ngoại trừ hộ lý cùng chị Trần, phòng bệnh cô không còn ai nữa. Phòng bệnh một mảnh im lặng, tại thời điểm đó một tia ảo tưởng cuối cùng của Hứa Nhược Nam cũng tan vỡ.

Lúc Sở Vân Tiêu hạ sốt thì trời đã tối, mặt nạ dưỡng khí cũng được tháo xuống, câu đầu tiên anh nói lại là "Tôi... Muốn... Xuất viện".

Bác Sĩ cùng hộ lý đều không thể tin mà nhìn anh lúc này khuôn mặt vẫn tái nhợt cùng môi tím tái.

"Tiên sinh, chuyện này là không thể nào. Nếu anh đã ở bệnh viện chúng tôi, chúng tôi nhất định phải chịu trách nhiệm!"

"Tôi... Có việc gấp!" Nghĩ đến di động Hứa Nhược Nam vẫn không có mở, Sở Vân Tiêu không khỏi lo lắng.

"Tôi không quản cậu có chuyện gì, bệnh của cậu hiện tại không thể xuất viện!" Bác sĩ danh chính ngôn thuận nói.

"Vợ... Của tôi... Xảy ra tai nạn, còn ở... Thành phố G... Nằm viện..." Sở Vân Tiêu đứt quãng nói xong, trên mặt càng vô cùng lo lắng: "Tôi... Không thể...gọi được... Cho cô ấy".

"Là như vậy sao". Trên mặt bác sĩ hiện lên vẻ cảm động, "Nhưng vẫn không được viêm cơ tim tuy rằng đã được áp chế, nhưng mà một tuần kế tiếp anh phải nghỉ ngơi hoàn toàn, nếu không có thể xảy ra di chứng. Tốt nhất anh nên ở đây tĩnh dưỡng một tuần đi..."

"Không được... Bác sĩ, tôi... Không đợi được... dài như vậy..."

"Ít nhất cũng phải năm ngày" Vẻ mặt bác sĩ ngưng trọng: "Đây đã là thấp nhất, không nói thêm nữa!"

Bác sĩ cùng hô lý rời đi. Sở Vân Tiêu lẳng lặng nằm trên giường, vẻ mặt bỗng nhiên bình tĩnh lại. Anh nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh hồi lâu, một ý tưởng to gan bỗng nhiên xuất hiện trong đầu...

---------------

(Này thì không cho anh xuất viện, anh không biết trốn à =(( )
 
Top