[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 21/4/20
- Bài viết
- 327
- Điểm cảm xúc
- 1,273
- Điểm
- 93
Chương 30: Cãi nhau.
Đôi lời edit: Thề chứ tới đoạn này tức vl, anh chị cãi nhau chỉ vì lão hồ ly đó, cứ nghĩ tới lại tức. Chị không hiểu phong tình thì chớ, anh còn ngốc nữa. Bởi vậy nghiệp chết hai người đi.
Sau khi ăn điểm tâm, Hứa Nhược Nam có chút nhàm chán mà lên lầu, nhìn đến cuốn 'Sinh mạng không thể khinh thường' Hứa Nhược Nam không được tự chủ mà đi qua, nhẹ ty xoay nó, đột nhiên tay cô run lên một chút sau đó buông lỏng.
Bản thân mình đang làm gì? Muốn tìm kiếm thứ gì chứ? Hứa Nhược Nam có chút suy sụp dựa vào kệ sách, trong lòng vô cùng rối bời. Mình bây giờ giống như một người vợ lúc nào cũng muốn xem xét nơi riêng tư của chồng, còn lén lén lút lút... Cô bắt đắt dĩ lắt đầu. Bản thân mình hay người kia đều không phải có bí mật sao? Nếu một ngày náo đó, Vân Tiêu có thể mở rộng lòng đối với mình, không phải lúc đó mình có thể đường đường chính chính bước vào căn phòng này sao? Nghĩ đến đây Hứa Nhược Nam chỉ nhìn quyển sách một lần sau đó rời khỏi thư phòng.
Vừa đến hành lang, di động liền vang lên, thấy là ba mình gọi tới, cô lấp tức nghe điện thoại.
"Ba ba..."
"Nhược Nam, tối mai con cùng Vân Tiêu đến ăn cơm đi". Hứa Hoàn Sơn âm thanh ôn nhu nói.
"Ngày mai... " Hứa Nhược Nam nghiên đầu suy nghĩ một chút, nói: "A, thiếu chút nữa con đã quên rồi, ngày mai không phải sinh nhật năm lăm tuổi của ba sao?"
Hứa Hoàn Sơn chỉ cười không nói.
"Ba, con xin lỗi, không phải ba nói con xém chút nữa quên mất rồi". Mặt Hứa Nhược Nam đỏ lên, một bên vội vàng giải thích, vừa nói: "Tối mai con cùng Vân Tiêu nhất định sẽ về.
"Đúng là con gái ngoan của ta mà!" Nụ cười trên mặt Hứa Hoàn Sơn càng sâu hơn, như là lơ đãng nói: "Đúng rồi Vân Tiêu thích ăn gì, ba kêu chị Trần làm, ba còn chuẩn bị một chai rượu tốt, lúc tối hai đứa về đây, cùng uống một chén".
"Cám ơn ba" Hứa Nhược Nam có vài phần làm nũng, "Đồ ăn cứ để chị Trần chuẩn bị , nhưng ba đừng cho Vân Tiêu uống rượu, dạ dày anh ấy không tốt".
"Làm sao vậy?" Hứa Hoàn Sơn mặt không chút biểu tình hỏi.
"Anh ấy lần trước đến thành phố S bàn chuyện làm ăn, uống xong lại bị xuất huyết dạ dày, hiện tại chỉ mới khá hơn một chút. Về sau, ba đừng uống với anh ấy nữa".
"Chuyện này..." Hứa Hoàn Sơn ngừng một chút, nói: "Được, được đền nghe con gái, ta chỉ tiếc cho bình rượu tốt..."
Tắt điện thoại của Hứa Hoàn Sơn, Hứa Nhược Nam chuẩn bị nhắn tin cho Sở Vân Tiêu, liền viết mấy chữ: Tối mai anh nhất định về sớm được không, sinh nhật của ba, chúng ta cùng nhau về ăn cơm. Nghĩ nghĩ, lại đem nhất định đổi thành có thể, sau đó lại xóa Sinh nhật ba ba, đọc lại đọc, sau đó xóa tất cả, không nhắn chữ nào. Vẫn là chờ anh tối nay về rồi nói sau. Hứa Nhược Nam nói với chính mình như thế, có một cảm giác bất an cứ bao lấy cô.
Lúc tối, bởi vì một cái xã giao, Sở Vân Tiêu trở về tương đối trễ. Khi về đến nhà, anh vẫn thấy đèn phòng khách sáng đèn, dưới ánh đèn đó anh thấy một bóng người nho nhỏ.
Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng đi vào phòng khách, mới thấy Hứa Nhược Nam cuộn tròn trên ghế sofa ngủ. Trong lúc ngủ vẻ mặt cô bình tĩnh còn mang theo chút thẹn thùng. Trên người không có chăn, cô chỉ có thể cuộn tròn bản thân mình. Nhìn thấy cô thế này, Sở Vân Tiêu cười nhẹ lắc đầu, cởi áo khoát của mình, nhẹ nhàng mà đắp lên thân cô.
Mặc dù nhẹ nhàng nhưng Hứa Nhược Nam liền mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Sở Vân Tiêu đứng trước mặt mình, trên mặt còn mang theo ý cười, Hứa Nhược Nam liền từ sofa đứng lên.
"Anh về rồi? Đã ăn gì chưa, em làm cho anh chút đồ..."
Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng nắm tay Hứa Nhược Nam, "Không cần đâu, lúc tối anh cùng mấy người bạn bàn việc, đã ăn rồi".
"Anh, không có lại uống rượu?" Hứa Nhược Nam nhìn Sở Vân Tiêu, ánh mắt không khỏi lo lắng.
"Không có" Sở Vân Tiêu có chút cảm động, vươn tay vuốt mái tóc dài của Hứa Nhược Nam. "Tại sao không vào trong phòng ngủ, ngủ ở đây sẽ bị cảm".
"Em... Vốn định đợi anh về..." Mặt Hứa Nhược Nam có chút hồng, giọng nói cũng có chút thấp, "Không biết làm sao ngủ quên mất".
Nụ cười trên mặt Sở Vân Tiêu càng sâu hơn, "Sau này đừng chờ nữa, có lúc sẽ rất muộn".
"Không sau, lúc nhỏ mẹ em cũng như vậy, bật đèn lên chờ ba em về. Em lúc đó không hiểu, hỏi mẹ vì sao không ngủ. Mẹ liền nói với em phải đợi ba ba về, còn vì ba mà để một ánh đèn. Như vậy cho dù trễ đến đâu, lạnh lẽo thế nào, khi ba về liền biết sẽ có người luôn chờ mình, nhìn đến anh đèn đó, sẽ thật ấm áp..."
Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng nói xong, khuôn mặt cô dưới ánh đèn mờ, đặc biệt ôn nhu. Giây phút đó, Sở Vân Tiêu đã quên hết tất cả buồn phiền, tất cả vấn đề. Anh đưa ta ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: "Sau này muốn đợi, thì đợi ở trong phòng, phòng của chúng ta ấm áp hơn ở đây..."
"Phòng của chúng ta?" Hứa Nhược Nam có chút hoang mang.
"Sẽ là phòng của em". Môi Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng hôn lên trán trơn bóng của Hứa Nhược Nam: "Sau này cũng là phòng của chúng ta".
Trong tim Hứa Nhược Nam xẹt qua một tia vui vẻ.
"Đi thôi, về phòng nghỉ ngơi". Sở Vân Tiêu một bên ôm lấy Hứa Nhược Nam.
"Đúng rồi, em còn có một việc muốn nói với anh..." Lúc thân mình nhẹ lên, Hứa Nhược Nam đột nhiên nói.
Sở Vân Tiêu ôm Hứa Nhược Nam đi đến bên cầu thang, hỏi: "Chuyện gì vây?"
"Tối mai anh có xã giao không?" Hứa Nhược Nam có chút sợ hãi hỏi.
"Tối mai..." Sở Vân Tiêu suy nghĩ một chút: "Chắc là không có, làm sao?"
"Chúng ta cùng nhau về ăn cơm chiều đi".
Bước chân Sở Vân Tiêu ngưng lại. "Về nhà?" mày của anh nhăn lại. "Về nhà nào?"
"Về... nhà của em". Nhìn thấy biểu cảm của Sở Vân Tiêu, Hứa Nhược Nam có chút sợ.
Sở Vân Tiêu buông Hứa Nhược Nam xuống, khiến cô đối mặt cùng mình. "Anh không nghĩ sẽ về nhà em".
"Vân Tiêu, em biết anh cùng ba có chút hiểu lầm. Nhưng mà, bây giờ chúng ta dù so cũng là người một nhà..."
"Không cần nhắc anh em họ hứa..." Khuôn mặt Sở Vân Tiêu trở nên lạnh lùng, "Nếu về thì em về một mình đi, anh sẽ không về cùng em".
"Ngày mai là sinh nhật của ba". Hứa Nhược Nam nhìn biểu tình của Sở Vân Tiêu, trong lòng cũng có chút tức giận, giọng nói cũng cứng rắn lên.
"Sinh nhật của ông ấy không có quan hệ gì với anh ?" Giọng nói Sở Vân tiêu lại lạnh lùng như cũ.
"Ông ấy là ba của em, cũng là ba vợ của anh!" Giọng nói của Hứa Nhược Nam có chút cao. "Có lẽ năm đó ông ấy làm nhiều việc không đúng, cũng đã nói xin lỗi. Hơn nữa ông ấy cũng rất khổ sở, anh còn muốn ông ấy làm sao nữa?"
"Anh không cần ông ta phải làm gì" Sở Vân Tiêu nhìn chầm chầm vào vợ mình: "Nhưng anh cũng không muốn ngồi cùng một bàn cơm với ông ta!"
"Ba hôm nay cố ý gọi điện thoại để mời anh, còn đặt biệt hỏi anh muốn ăn gì. Anh làm sao nhẫn tâm đối sử với một người thật lòng với mình như vậy?" Hứa Nhược Nam lạnh lùng nhìn lại Sở Vân Tiêu.
Khóe miệng Sở Vân Tiêu nhếch lên một nụ cười lạnh: "Cũng thật phiền lão nhân gia đã lưu tâm, chỉ là những thứ tôi thích, khi còn là anh rể ông ta đã biết rất rõ ràng rồi. Không biết ông ta trí nhớ kém, hay là nhắc nhở tôi đâu..."
Hứa Nhược Nam nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, liên tục lắc đầu nói: "Được rồi, Vân Tiêu tại sao anh lại nói như vậy? Không phải như anh nghĩ, không phải đâu, ba thật muốn cùng anh hóa giải hiểu lầm năm đó, muốn làm người một nhà vui vẻ, cùng nhau ăn bữa cơm gia đình. Không lẽ, sai lầm rồi sao?"
"Hứa Nhược Nam, em nhớ kỹ, tuy rằng em gả cho tôi, nhưng tôi cùng ba em không có khả năng ngồi cùng một chỗ. Sinh nhật ba em, em muốn về tôi không có quyền lợi gì để ngăn cản, nhưng tôi nhất định sẽ không đi. Ngày mai không về, sau này càng không thể! Cùng một người như ông ta ăn cơm, tôi sợ tôi sẽ nôn!" Nói xong Sở Vân Tiêu không quay đầu lại mà đi mất.
Nhìn bóng lưng Sở Vân Tiêu, nước mắt Hứa Nhược Nam đã nhịn rất lâu cuối cùng cũng tuôn ra, hai tay cô nắm chặt, miệng lầm bầm nói: "Sở Vân Tiêu, tên khốn nạn này!".
Bản thân mình đang làm gì? Muốn tìm kiếm thứ gì chứ? Hứa Nhược Nam có chút suy sụp dựa vào kệ sách, trong lòng vô cùng rối bời. Mình bây giờ giống như một người vợ lúc nào cũng muốn xem xét nơi riêng tư của chồng, còn lén lén lút lút... Cô bắt đắt dĩ lắt đầu. Bản thân mình hay người kia đều không phải có bí mật sao? Nếu một ngày náo đó, Vân Tiêu có thể mở rộng lòng đối với mình, không phải lúc đó mình có thể đường đường chính chính bước vào căn phòng này sao? Nghĩ đến đây Hứa Nhược Nam chỉ nhìn quyển sách một lần sau đó rời khỏi thư phòng.
Vừa đến hành lang, di động liền vang lên, thấy là ba mình gọi tới, cô lấp tức nghe điện thoại.
"Ba ba..."
"Nhược Nam, tối mai con cùng Vân Tiêu đến ăn cơm đi". Hứa Hoàn Sơn âm thanh ôn nhu nói.
"Ngày mai... " Hứa Nhược Nam nghiên đầu suy nghĩ một chút, nói: "A, thiếu chút nữa con đã quên rồi, ngày mai không phải sinh nhật năm lăm tuổi của ba sao?"
Hứa Hoàn Sơn chỉ cười không nói.
"Ba, con xin lỗi, không phải ba nói con xém chút nữa quên mất rồi". Mặt Hứa Nhược Nam đỏ lên, một bên vội vàng giải thích, vừa nói: "Tối mai con cùng Vân Tiêu nhất định sẽ về.
"Đúng là con gái ngoan của ta mà!" Nụ cười trên mặt Hứa Hoàn Sơn càng sâu hơn, như là lơ đãng nói: "Đúng rồi Vân Tiêu thích ăn gì, ba kêu chị Trần làm, ba còn chuẩn bị một chai rượu tốt, lúc tối hai đứa về đây, cùng uống một chén".
"Cám ơn ba" Hứa Nhược Nam có vài phần làm nũng, "Đồ ăn cứ để chị Trần chuẩn bị , nhưng ba đừng cho Vân Tiêu uống rượu, dạ dày anh ấy không tốt".
"Làm sao vậy?" Hứa Hoàn Sơn mặt không chút biểu tình hỏi.
"Anh ấy lần trước đến thành phố S bàn chuyện làm ăn, uống xong lại bị xuất huyết dạ dày, hiện tại chỉ mới khá hơn một chút. Về sau, ba đừng uống với anh ấy nữa".
"Chuyện này..." Hứa Hoàn Sơn ngừng một chút, nói: "Được, được đền nghe con gái, ta chỉ tiếc cho bình rượu tốt..."
Tắt điện thoại của Hứa Hoàn Sơn, Hứa Nhược Nam chuẩn bị nhắn tin cho Sở Vân Tiêu, liền viết mấy chữ: Tối mai anh nhất định về sớm được không, sinh nhật của ba, chúng ta cùng nhau về ăn cơm. Nghĩ nghĩ, lại đem nhất định đổi thành có thể, sau đó lại xóa Sinh nhật ba ba, đọc lại đọc, sau đó xóa tất cả, không nhắn chữ nào. Vẫn là chờ anh tối nay về rồi nói sau. Hứa Nhược Nam nói với chính mình như thế, có một cảm giác bất an cứ bao lấy cô.
Lúc tối, bởi vì một cái xã giao, Sở Vân Tiêu trở về tương đối trễ. Khi về đến nhà, anh vẫn thấy đèn phòng khách sáng đèn, dưới ánh đèn đó anh thấy một bóng người nho nhỏ.
Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng đi vào phòng khách, mới thấy Hứa Nhược Nam cuộn tròn trên ghế sofa ngủ. Trong lúc ngủ vẻ mặt cô bình tĩnh còn mang theo chút thẹn thùng. Trên người không có chăn, cô chỉ có thể cuộn tròn bản thân mình. Nhìn thấy cô thế này, Sở Vân Tiêu cười nhẹ lắc đầu, cởi áo khoát của mình, nhẹ nhàng mà đắp lên thân cô.
Mặc dù nhẹ nhàng nhưng Hứa Nhược Nam liền mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Sở Vân Tiêu đứng trước mặt mình, trên mặt còn mang theo ý cười, Hứa Nhược Nam liền từ sofa đứng lên.
"Anh về rồi? Đã ăn gì chưa, em làm cho anh chút đồ..."
Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng nắm tay Hứa Nhược Nam, "Không cần đâu, lúc tối anh cùng mấy người bạn bàn việc, đã ăn rồi".
"Anh, không có lại uống rượu?" Hứa Nhược Nam nhìn Sở Vân Tiêu, ánh mắt không khỏi lo lắng.
"Không có" Sở Vân Tiêu có chút cảm động, vươn tay vuốt mái tóc dài của Hứa Nhược Nam. "Tại sao không vào trong phòng ngủ, ngủ ở đây sẽ bị cảm".
"Em... Vốn định đợi anh về..." Mặt Hứa Nhược Nam có chút hồng, giọng nói cũng có chút thấp, "Không biết làm sao ngủ quên mất".
Nụ cười trên mặt Sở Vân Tiêu càng sâu hơn, "Sau này đừng chờ nữa, có lúc sẽ rất muộn".
"Không sau, lúc nhỏ mẹ em cũng như vậy, bật đèn lên chờ ba em về. Em lúc đó không hiểu, hỏi mẹ vì sao không ngủ. Mẹ liền nói với em phải đợi ba ba về, còn vì ba mà để một ánh đèn. Như vậy cho dù trễ đến đâu, lạnh lẽo thế nào, khi ba về liền biết sẽ có người luôn chờ mình, nhìn đến anh đèn đó, sẽ thật ấm áp..."
Hứa Nhược Nam nhẹ nhàng nói xong, khuôn mặt cô dưới ánh đèn mờ, đặc biệt ôn nhu. Giây phút đó, Sở Vân Tiêu đã quên hết tất cả buồn phiền, tất cả vấn đề. Anh đưa ta ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: "Sau này muốn đợi, thì đợi ở trong phòng, phòng của chúng ta ấm áp hơn ở đây..."
"Phòng của chúng ta?" Hứa Nhược Nam có chút hoang mang.
"Sẽ là phòng của em". Môi Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng hôn lên trán trơn bóng của Hứa Nhược Nam: "Sau này cũng là phòng của chúng ta".
Trong tim Hứa Nhược Nam xẹt qua một tia vui vẻ.
"Đi thôi, về phòng nghỉ ngơi". Sở Vân Tiêu một bên ôm lấy Hứa Nhược Nam.
"Đúng rồi, em còn có một việc muốn nói với anh..." Lúc thân mình nhẹ lên, Hứa Nhược Nam đột nhiên nói.
Sở Vân Tiêu ôm Hứa Nhược Nam đi đến bên cầu thang, hỏi: "Chuyện gì vây?"
"Tối mai anh có xã giao không?" Hứa Nhược Nam có chút sợ hãi hỏi.
"Tối mai..." Sở Vân Tiêu suy nghĩ một chút: "Chắc là không có, làm sao?"
"Chúng ta cùng nhau về ăn cơm chiều đi".
Bước chân Sở Vân Tiêu ngưng lại. "Về nhà?" mày của anh nhăn lại. "Về nhà nào?"
"Về... nhà của em". Nhìn thấy biểu cảm của Sở Vân Tiêu, Hứa Nhược Nam có chút sợ.
Sở Vân Tiêu buông Hứa Nhược Nam xuống, khiến cô đối mặt cùng mình. "Anh không nghĩ sẽ về nhà em".
"Vân Tiêu, em biết anh cùng ba có chút hiểu lầm. Nhưng mà, bây giờ chúng ta dù so cũng là người một nhà..."
"Không cần nhắc anh em họ hứa..." Khuôn mặt Sở Vân Tiêu trở nên lạnh lùng, "Nếu về thì em về một mình đi, anh sẽ không về cùng em".
"Ngày mai là sinh nhật của ba". Hứa Nhược Nam nhìn biểu tình của Sở Vân Tiêu, trong lòng cũng có chút tức giận, giọng nói cũng cứng rắn lên.
"Sinh nhật của ông ấy không có quan hệ gì với anh ?" Giọng nói Sở Vân tiêu lại lạnh lùng như cũ.
"Ông ấy là ba của em, cũng là ba vợ của anh!" Giọng nói của Hứa Nhược Nam có chút cao. "Có lẽ năm đó ông ấy làm nhiều việc không đúng, cũng đã nói xin lỗi. Hơn nữa ông ấy cũng rất khổ sở, anh còn muốn ông ấy làm sao nữa?"
"Anh không cần ông ta phải làm gì" Sở Vân Tiêu nhìn chầm chầm vào vợ mình: "Nhưng anh cũng không muốn ngồi cùng một bàn cơm với ông ta!"
"Ba hôm nay cố ý gọi điện thoại để mời anh, còn đặt biệt hỏi anh muốn ăn gì. Anh làm sao nhẫn tâm đối sử với một người thật lòng với mình như vậy?" Hứa Nhược Nam lạnh lùng nhìn lại Sở Vân Tiêu.
Khóe miệng Sở Vân Tiêu nhếch lên một nụ cười lạnh: "Cũng thật phiền lão nhân gia đã lưu tâm, chỉ là những thứ tôi thích, khi còn là anh rể ông ta đã biết rất rõ ràng rồi. Không biết ông ta trí nhớ kém, hay là nhắc nhở tôi đâu..."
Hứa Nhược Nam nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, liên tục lắc đầu nói: "Được rồi, Vân Tiêu tại sao anh lại nói như vậy? Không phải như anh nghĩ, không phải đâu, ba thật muốn cùng anh hóa giải hiểu lầm năm đó, muốn làm người một nhà vui vẻ, cùng nhau ăn bữa cơm gia đình. Không lẽ, sai lầm rồi sao?"
"Hứa Nhược Nam, em nhớ kỹ, tuy rằng em gả cho tôi, nhưng tôi cùng ba em không có khả năng ngồi cùng một chỗ. Sinh nhật ba em, em muốn về tôi không có quyền lợi gì để ngăn cản, nhưng tôi nhất định sẽ không đi. Ngày mai không về, sau này càng không thể! Cùng một người như ông ta ăn cơm, tôi sợ tôi sẽ nôn!" Nói xong Sở Vân Tiêu không quay đầu lại mà đi mất.
Nhìn bóng lưng Sở Vân Tiêu, nước mắt Hứa Nhược Nam đã nhịn rất lâu cuối cùng cũng tuôn ra, hai tay cô nắm chặt, miệng lầm bầm nói: "Sở Vân Tiêu, tên khốn nạn này!".
Đôi lời edit: Thề chứ tới đoạn này tức vl, anh chị cãi nhau chỉ vì lão hồ ly đó, cứ nghĩ tới lại tức. Chị không hiểu phong tình thì chớ, anh còn ngốc nữa. Bởi vậy nghiệp chết hai người đi.