Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Tổng tài gặp gỡ cún con - Hồ Bất Quy

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Tổng tài gặp gỡ cún con - Hồ Bất Quy

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 40:
Editor: Salad days

Cuối năm công việc bận rộn, còn phải chuẩn bị quà cáp tặng cho đối tác, nên việc cần Chu Tiêu Tiêu làm là rất nhiều, vì vậy tần suất cô xuất hiện ở phòng Bùi Nhược Mộc nhiều hơn bình thường là hiển nhiên. Cô đẹp, cô tự biết điều đó, nên mỗi ngày đi làm cô đều cố gắng mặc những bộ đồ công sở tinh tế, đẹp đẽ rồi ra ra vào vào phòng làm việc, cũng coi như là một phong cảnh, dù sao thì so với Tiết Đông nhan sắc bình thường, nhìn cô cũng vui mắt hơn.

Bùi Nhược Mộc cũng không ngốc, hắn biết cô ấy muốn lấy lòng mình, nhưng hiên tại Chu Tiêu Tiêu chưa làm gì quá đáng, cũng chưa xuất hiện hành vi gì vượt quá giới hạn, còn về năng lực thì đúng là cô ấy cũng đáp ứng được, nên hiện tại hắn cũng đâu thể đuổi cô đi.

Mọi người cùng trông đứng trông ngồi, rốt cuộc cũng vui vẻ đón 7 ngày nghỉ Tết của năm, công ty khảo sát ý kiến mọi người và cùng thống nhất là ngày 29 là ngày họp tổng kết cuối năm. Bùi Nhược Mộc đang xem kế hoạch cho ngày đó, đơn giản là họp xong thì thêm 7-8 phần biểu diễn tẻ nhạt nào đó. Đúng lúc này, Chu Tiêu Tiêu bưng cà phê bước vào và hỏi hắn một số chuyên liên quan đến ngày họp tổng kết năm này.

"Vô ích quá, bỏ bớt mấy cái hình thức đi, không có tác dụng gì" - Bùi Nhược Mộc đẩy kế hoạch đi, trong nội tâm lại thòng thêm 1 câu sau, bỏ bớt được thì sẽ có thêm một buổi ở nhà xem tivi cùng cậu nhóc nhỏ không phải tốt hơn sao.

Chu Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn bảng kế hoạch, suy nghĩ một lát lại nói - "Tôi vừa có một ý sáng tạo, bây giờ hình thức tổ chức chơi trò chơi và tham gia chơi trò chơi khá phổ biến, nhưng chương trình thì vẫn cần được ngài duyệt qua"

—--------------------(đọc tại Watt @salad-days-06)------------------------------------

Cuối cùng, Chu Tiêu Tiêu đã bỏ đi hình thức dạ hội truyền thống, cũng không làm vũ hội đeo mặt nạ cũ rích nữa. Mà cô chọn hình thức đi thảm đỏ, đi vào xong nhân viên sẽ được ký tên, sau đó vào sẽ được phân nhóm để chơi trò chơi. Trong công ty giờ người trẻ cũng rất nhiều, nên rất náo nhiệt, Bùi Nhược Mộc lại còn tài trợ 10 vạn làm phần thưởng trò chơi, nên không khi vô cùng nóng.

Những trò chơi trước là trò chơi cần mọi người phối hợp chơi chung, mọi người cũng đều vô cùng hào hứng, sau khi phân thắng bại xong thì MC mới tuyên bố đến với trò chơi cuối cùng, trò "Bí mật thầm kín"

Bùi Nhược Mộc lại còn vun thêm tiền, thêm 1000 tệ (~3tr6 vnđ) thưởng riêng cho ai thắng vòng này, bầu không khí vì vậy mà càng thêm hưng phấn. Do đó, nhóm người không ngừng chia sẻ các bí mật của nhau, một người lại tới một người, mà càng ngày lại càng thêm kịch tích (trùi, cảm thấy trò này hơi hơi biếи ŧɦái thì phải =))))

Thực chất những bí mật nãy giờ cũng không có gì quá đáng, chỉ là vài chuyện cười nhỏ hoặc một vài chuyện tình yêu công sở vui vui, tuy nhiên để tránh những hiểu lầm không đáng có, MC đã lấy micro và tuyên bố - "Mọi người, mọi người, tôi cũng sắp không chịu nỗi rồi, như vậy đi, chúng ta chơi vòng cuối cùng quyết định thắng thua nhé. Ai lên nào?"

Thế là có một nữ beta trợ lý nhanh nhẹn đứng lên phát biểu - "Tôi, tôi....Bùi tổng...tôi có một tin rất có giá trị nha"

Bùi Nhược Mộc gật đầu.

"Chỗ làm việc của Tiêu Tiêu có dán hình của ngài đó"

Lời nói vừa ra, trong sảnh liền yên tĩnh, Bùi Nhược Mộc cũng hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Chu Tiêu Tiêu, thấy bộ dáng cô lúc này có hơi thẹn thùng nhưng cũng không có gì là quá bất ngờ, chắc là đang suy nghĩ làm thế nào để đáp trả lại. Nhưng Tiết Đông đang ngồi bên cạnh đã lên tiếng - "Cô nghe tin đồn này ở đâu vậy chứ, hình của Bùi tổng tôi còn có nguyên sấp, thì nghĩ sao Tiêu Tiêu lại không có"

Bùi Nhược Mộc cũng nhờ vậy mà tùy tiện nói vài câu rồi trao thưởng luôn cho xong, đã thành công dời được sự chú ý của mọi người. Thế nhưng làm sao tránh được mấy lời nói bóng gió của mọi người.

Sau khi kết thúc, Tiết Đông cùng Bùi Nhược Mộc ra cửa, đang đi trong thang máy chuyên dụng, do dự mãi Tiết Đông mới hỏi xem Bùi Nhược Mộc năm sau có cần thông báo tuyển trợ lý không, Bùi Nhược Mộc lắc đầu, hiện tại mà đuổi Chu Tiêu Tiêu, thì hơi khó xử một tý.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 41:
Editor: Salad days

Buổi sáng ngày giao thừa, Bùi Nhược Mộc đặc biệt dẫn Hề Hòa đến thăm vợ chồng Trương Anh Kiệt. Lúc trước, sau khi Bùi Nhược Mộc mang Hề Hòa đi thì hắn cũng đã sắp xếp 1 căn nhà cho họ gần ngoại ô thành phố.

Trương Tương đang mang thai hơn 7 tháng, bụng đã rất lớn rồi, nhưng khi thấy bọn họ vẫn vội vã ra tiếp chuyện, vừa mang trái cây vừa mang nước trà lại còn bánh kẹo ra chiêu đãi, Hề Hòa thì vẫn đang ngồi trên sô pha chăm chăm nhìn dì Trương,như sợ cái bụng của dì sẽ rớt xuống mất.

Bùi Nhược Mộc nhìn cũng không đành lòng, bén nói - "Chị dâu, sắp sinh rồi, đừng bận rộn nữa"

Trương Tương lúc này đỡ ghế, từ từ ngồi xuống - "Không có, chắc cũng phải 2 tháng nữa"

Hề Hòa hơi hé miệng, còn 2 tháng nữa, nhưng mà cái bụng hình như to lắm rồi đó!

Bùi Nhược Mộc nhìn thấy biểu cảm hoang mang của cậu cũng thấy buồn cười - "Đến chào em trai hoặc em gái một tiếng đi nào"

Hề Hòa bất an nhìn hắn, Trương Tương thấy vậy cũng nói - "Đến sờ thử đi, bé đang động đậy nè"

Hề hòa đi tới, cẩn thận đặt tay lên phía trên bụng tròn trịa của dì, bên trong liền có động đậy dọa cậu sợ hết hồn mà rút tay về ngay, thực sự là dọa cậu sợ rồi, nhưng sau đó lại cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

Mấy người lớn nhìn cậu cũng bị chọc đến cười lớn.

"Đã liên hệ bệnh viện bên kia tốt chưa?" - Bùi Nhược Mộc lúc Trương Tương suýt sảy thai đã có liên hệ nhờ 1 bệnh viện giúp đỡ, rồi trực tiếp chuyển hồ sơ của dì qua luôn, sau này cũng sinh tại đó.

"Rồi rồi, còn phải cám ơn Bùi tổng, bằng không....đứa bé của tôi..."

"Không có việc gì, nếu không, không biết Hề Hòa hiện tại phải làm sao..."

Nghe nhắc đến Hề Hòa, Trương Anh Kiệt có chút thấp thỏm, hắn lúc trước sau khi tỉnh táo lại, nhận thức được mọi việc đã xin lỗi không biết bao nhiêu lần, đối với Hề Hòa vô cùng hổ thẹn. Lúc này nhìn thấy thái độ của Bùi Nhược Mộc mới dám cẩn thận hỏi - "Hề Hòa....bây giờ thế nào rồi?"

Hắn là hỏi Bùi Nhược Mộc, bởi vì Hề Hòa khi trước ở nhà không nói được mấy câu, nên hắn nghĩ rằng tính cậu không thích nói chuyện. Bùi Nhược Mộc quay qua Hề Hòa - "Chú đang hỏi con đó"

Hề Hòa ngồi bên cạnh Bùi Nhược Mộc nghe vậy liền trả lời - "Cám ơn chú Trương, con khỏe lắm"

Trương Anh Kiệt cũng ngạc nhiên nhìn đứa nhỏ xinh đẹp lại ngoan ngoãn trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thán, Hề Hòa đúng là không phải đứa nhỏ của thế giới hắn, chỉ cần về lại đúng tầng mây, đứa nhỏ bây giờ đã khác hẳn.

Bùi Nhược Mộc nói tiếp - "Phải mập hơn một chút mới được, hiện tại có hơn 80 cân (~48kg), người cũng cao gần 1m60 rồi. Ăn ít quá, qua năm đưa đi học, chắc hoạt động nhiều sẽ ăn được nhiều hơn một chút"

Hề Hòa không muốn đi học, cậu sợ phải đến nơi đông người, vì vậy mang theo chút hờn dỗi mà nghiêng đầu qua một bên.

Bùi Nhược Mộc xoa đầu cậu xoay lại - "Nghe lời, trường của omega không hề có alpha, đều là các bạn cùng tuổi thôi, con sẽ thích cho xem" - nói xong không biết nhớ đến cái gì, hỏi tiếp hai vợ chồng ngồi đối diện - "Còn cậu nhóc beta bạn của Hề Hòa thế nào rồi?"

Trương Anh Kiệt biết là đang nói đến Trần Thần, vội vàng trả lời - "Lão Trần hiện tại có công việc rồi, tiền lương cũng cao, cả nhà không tệ, Trần Thần bằng tuổi với Hề Hòa,thì đang bổ túc buổi tối để rồi sau này vào học ở Trường 13 bên khu Đông"

Bùi Nhược Mộc suy nghĩ - "13 có tài nguyên vẫn còn hơi kém, như vậy đi, chờ vào năm học, để đứa nhỏ học chung với Hề Hòa, trọ ở trường cũng được, thuê phòng cũng được, như vậy hai đứa nhỏ có thể chơi cùng nhau" - Beta không bị nhiễu bởi tin tức tố, nên hầu như là không có hạn chế, vì vậy muốn vào trường Alpha hay Omega hay hỗn hợp đều được.

Hề Hòa vừa nghe thấy Trần Thần là lỗ tai đã dựng lên rồi, lúc này càng thêm kích động, chặt chẽ nắm lấy 1 tay Bùi Nhược Mộc lắc lắc làm nũng, Bùi Nhược Mộc nhìn bộ dáng đáng thương của cậu cũng bật cười. Chỉ là Trương Anh Kiệt ngồi nghe xong, liền gọi điện cho bên nhà kia, chuyện tốt thế này thì tất nhiên là bên kia không có ý kiến rồi.

Nghe được câu trả lời khẳng định, Hề Hòa hưng phấn đến sắp nhảy lên, tay nắm thành nắm đấm nhỏ giơ lên kèm theo tiếng hoan hô nho nhỏ, còn không nhịn được mà nhào tới hôn lên má Bùi Nhược Mộc một cái.

Bùi Nhược Mộc - "..."

Trương Anh Kiệt & Trương Tương - "...." - Hình như là có gì đó sai sai đúng không nhỉ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 42:
Editor: Salad days

Lâu rồi Bùi Nhược Mộc cũng chưa thực sự ăn Tết, cha mẹ hắn không có phúc hưởng, mấy năm trước đã qua đời, vợ chồng beta vốn muốn sinh con đã khó, lúc sinh hắn thì cha mẹ đã gần 40 tuổi rồi, suốt ngày lại phải vất vả làm việc ở công trường, nên không thể tận mắt nhìn thấy tiền đồ của hắn.

Bạn bè cùng tuổi với hắn cùng ít, mà hắn cũng không có thói quen phòng túng nên mấy năm nay cũng không có khái niệm ngày Tết.

Nhưng mà năm nay lại nhiều thêm 1 cậu bé, cũng phải chuẩn bị một chút, quần áo mới, tiền lì xì, đốt pháo.

Hề Hòa kiên quyết không muốn ăn ngoài, nên chính mình đã bận rộn 1 buổi trưa để làm cả bàn đầy thức ăn, Bùi Nhược Mộc ăn đến vui vẻ không thôi. Ăn cơm xong thì đến đốt pháo, Bùi Nhược Mộc lái xe hơn 10 dặm để chọn 1 công viên, sau đó ngồi lên băng ghế nhìn Hề Hòa đốt pháo.

Cậu xếp các pháo hoa ra đất, rồi lập tức che lỗ tai chạy nhanh đi, đợi một lúc lâu mới phát hiện là mình chưa đốt lửa, liền nhanh chóng quay lại, hận không thể duỗi tay dài mấy mét để đốt thật nhanh.

"Roẹt" - kíp nổ đã bắt lửa, sau đó cháy lan ra rất nhanh, đem ngọn lửa một đường cháy vào trong pháo, Hề Hòa chạy thật nhanh, một đường nhào vào lòng Bùi Nhược Mộc - "Ah...ah...ahh..."

Bùi Nhược Mộc ôm cậu, nhẹ nhàng - "Ừ" - trong lòng hắn cũng cảm thấy vui vẻ, thoải mái, một năm này sự nghiệp đều vững bước phát triển, sự tình vướng bận trong lòng cũng được giải quyết, giờ đây Hề Hòa cũng có thể coi là đứa nhỏ bình thường rồi, dù là đôi khi vẫn còn ngoan quá, nhưng gặp chuyện gì vui cũng đã biết vui cười, hoạt bát ầm ĩ như những đứa trẻ khác rồi, mọi việc đều đã hoàn mỹ đến có chút không chân thực.

Trong nháy mắt, tất cả pháo hoa đều tỏa sáng, Hề Hòa nhìn đến vẫn còn thòm thèm, thế nhưng Bùi Nhược Mộc thấy trời lạnh thế này nên không chịu đi mua nữa, gọi cậu chuẩn bị về nhà. Hề Hòa vẫn còn lưu luyến mà lật qua lật lại hộp giấy trống không, nói - "Năm sau lại đốt nữa nha"

Bùi Nhược Mộc trả lời với Hề Hòa đang ngồi vào chỗ phó lái, vừa đeo dây an toàn mà vừa lẩm bẩm - "Năm sau lại đi"

Hề Hòa đột nhiên ngẩng đầu, nhìn theo hắn - "Chú ơi, năm nào cũng cùng con đi nhé"

Trong xe không có bật đèn, nên có hơi tối, mà đôi mắt đen láy của Hề Hòa nhìn có hơi bóng sáng lên, chăm chú nhìn hắn, trừng hợp là lúc này bên ngoài có một đóa pháo hoa cỡ lớn nổ lên trên trời, pháo hoa xinh đẹp, tỏa ra ánh sáng rực rỡ chiếu vào đôi ngươi đen ánh đó, trong phút chốc làm người đối diện nhìn đến hoảng hốt.

Bùi Nhược Mộc thấy miệng lưỡi hơi khô, tùy ý trả lời - "Cùng đi"

Hắn nhanh chóng khởi động xe chạy đi, nhưng tâm trạng vẫn còn chút hoảng loạn.

Hề Hòa qua năm là đã 16 tuổi rồi, Omega trưởng thành hoàn toàn cũng phải 19 - 20 tuổi, nhưng với gen ưu tú thì việc trưởng thành sớm một tý cũng không phải không thể, đến lúc đó dù cậu vẫn chưa tìm được Alpha thì cũng không thể ở cùng 1 chỗ với hắn được.

Bùi Nhược Mộc buồn trong lòng, tâm tư vì vậy mà sớm bay mất, suy nghĩ xem có nên sớm xem xét alpha thích hợp cho cậu không, lại suy nghĩ đến hình như mình cũng cần tìm 1 omega rồi, nhưng lại cảm thấy có gì đó không vừa ý mà không hiểu vì sao, muộn phiền đến nổi suýt nữa quên chuyển làn đường.

Năm nay hình như cũng không phải quá hoàn mỹ rồi, hắn hình như gặp 1 vấn đề lớn rồi.

- --------------------------------------------------

Ui hên ghê, sao chương này cũng nói về Tết.

- Chúc mừng năm mới m.n nhé! Chúc mọi điều tốt lành nhất sẽ đến với m.n
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 43:
Editor: Salad days

Ngày mùng 3 tháng giêng, ba Trần và mẹ Trần dẫn Trần Thần đến nói lời cám ơn. Bọn họ tất nhiên là có hơi khách sáo, khi đến có cầm theo một món quà nhỏ, còn mặc quần áo sạch sẽ, nhưng khi đến trước cửa vẫn tay chân luống cuống.

Khu nhà rách nát cũ kỹ ở khu Đông hoàn toàn khác xa với kiến trúc xa hoa của khu Tây, là khác một trời một vực, dù là ai đi nữa thì khi thấy sự khác biệt này đều sẽ sinh ra mặc cảm tự ti thôi.

Vật đổi sao dời, Bùi Nhược Mộc từ cậu bé tự ti biến thành một người hoàn toàn khác biệt.

Trần Thần đang đi phía sau cha mẹ, vừa căng thẳng vừa tò mò, y hệt như năm đó Bùi Nhược Mộc lần đầu tiên bước vào nhà Hề Thành, chỉ đứng ở cửa mãi không dám vào, sợ sẽ lỡ làm dơ sàn nhà bóng đẹp, Hề Thành lúc ấy vỗ đầu hắn, kêu hắn đi vào phòng khách, rồi nhìn thấy đứa bé đang chơi trên thảm thì bảo - "Hề Hòa, mang dép đến đây" - Đứa nhỏ nghe thấy liền đứng dậy và chạy vào trong tìm dì giúp việc.

"Vào đi, đến đây là được rồi, sao lại còn mang đồ đến, phải là em nên cám ơn anh chị và Trần Thần đã chăm sóc Hề Hòa chứ" - Bùi Nhược Mộc mời họ vào, rồi dẫn vào trong ghế sô pha ngồi, Hề Hòa đã mang một dĩa hoa quả đến, vừa bưng ra còn vừa nháy mắt với Trần Thần một cái.

Bùi Nhược Mộc cầm ấm trà - "Cùng Trần Thần vào phòng con chơi đi"

Hề Hòa sớm chỉ chờ có câu này, hai đứa nhỏ lập tức đi vào trong, mẹ Trần còn cố nắm lấy đứa nhỏ của mình lại, căn dặn mấy câu rồi mới cho đi. Hai đứa nhỏ vào trong phòng thì A Hoàng cũng đã nhanh chóng vẩy đuôi đi theo, Hề Hòa đóng cửa lại, vui vẻ mà nhảy cởn lên.

Trần Thần trực tiếp lộn mèo lên giường, cảm thán - "Cậu thực sự là khác trước đó, chú Bùi đúng là đối xử tốt với cậu"

Hề Hòa cười híp mắt, mở tủ đồ ăn vặt của mình ra, đem tất cả món ngon bày ra trước mặt Trần Thần - "Umh, mấy cái này đều là chú mua cho tớ đó"

Trần Thần ôm A Hoàng xoa xoa - "Cậu đã cao hơn rồi, cũng không còn gầy như trước, còn nói chuyện nhiều hơn. Cả A Hoàng cũng đẹp hơn trước, sớm biết vậy thì đã đưa cậu về đây sớm hơn"

Hề Hòa xé một hũ thạch anh đào ra, cầm cái muỗng nhỏ đưa cho Trần Thần. Bên trong thạch có chút nước đường nên Trần Thần sợ là ướt chăn, vì vậy định sẽ bước khỏi giường, nhưng mà vừa quay người liền thấy trên ghế sô pha có 1 cái áo sơ mi - cái áo này là hôm qua Bùi Nhược Mộc để quên, chưa bỏ vào sọt quần áo dơ.

Động tác Trần Thần hơi dừng lại, áo này dù lớn dù nhỏ, nhìn thế nào cũng không phải của Hề Hòa, mà nhìn lại trên giường thì hình như có tới 2 cái gối, hình như....

"Hề Hòa, cái áo này..."

Hề Hòa lúc này cũng đang ăn thạch, nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn, mặt có hơi đỏ ửng lên.

"Ah...không phải...là chú...là của chú để quên hôm qua..."

Trần Thần - "...." - Cái gì?

Hề Hòa luống cuống đến nắm lấy ga giường, cuối cùng mới dám nói ra - "Chú cùng tớ ngủ chung"

Trần Thần liền thay đổi sắc mặt, bộ dáng như muốn phá cửa xông ra đánh người vậy.

Hề Hòa vội giải thích - "Là tớ gọi chú đến ngủ cùng, buổi tối tớ sợ"

Trần Thần vẫn chưa hề đổi sắc.

Hề Hòa đã bình tĩnh lại, cuối cùng lại ném ra quả bom - "Tớ...tớ...muốn chú là Alpha của mình"

Trần Thần - "...."

"Cái cmn! Cái lão già khốn nạn! Nói cái gì mà muốn chăm sóc người ta! Là dụ dê vào ổ sói thì có" - Trần Thần bắt đầu chửi ùm lên, mặt giận đến vặn vẹo, hận không thể đánh Bùi Nhược Mộc một trận.

Hề Hòa hoảng loạn, vội vàng kéo Trần Thần lại, tuy rằng xấu hổ nhưng mà vẫn cố giải thích - "Không có, cậu đừng lớn tiếng vậy mà! Chúng ta ra ngoài rồi nói"

Cậu nhanh chóng mặc áo khoác rồi kéo Trần Thần ra ngoài - "Chú ơi, con muốn ra ngoài đình chơi"

Bùi Nhược Mộc trả lời - "Chó không được đi, cửa hàng thú cưng còn chưa mở cửa, không có tắm cho nó được đâu đó" - Mấy nay trời đều có tuyết nên trong đình sẽ có nhiều nước đọng.

Hề Hòa liếc nhìn A Hoàng, cam kết nói - "Con sẽ tắm cho nó mà"

Bùi Nhược Mộc lại không đồng ý - "Cái đó là dọc nước, không phải tắm rửa. Không được đi"

Hề Hòa không thể làm gì khác, le lưỡi một cái rồi cùng Trần Thần chạy ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 44:
Editor: Salad days

Trần Thần bị gió lạnh bên ngoài thổi đến tính táo không ít, thế nhưng đến lúc ngồi vào đình vẫn hoảng hốt như cũ.

Một cái đình nhỏ trên cái hồ nhân tạo, hồ không tính là nhỏ, thêm một cái cầu gỗ uốn lượn, đá sỏi lát đường cũng tinh xảo, bên cạnh hồ là 1 cây liễu đã có tuổi tác khá lớn rồi, cảnh bày trí ở đây rất hài hòa, tiếc là hiện tại đang mùa đông, tuyết trắng xóa, rơi trên từng cành liễu, mặt hồ cũng đã đóng lớp băng mỏng, tạo cảm giác mênh mông khó tả, Trần Thần hỏi - "Cậu sao lại thích chú ấy...?"

Còn chưa đợi Hề Hòa trả lời, y đã nói tiếp - "Ai cũng nói là A và O sẽ hấp dẫn lẫn nhau, hai người ở chung như vậy, mà người kia lại vừa đẹp trai vừa tốt nữa, nhưng mà chú coi cậu là đứa nhỏ đó, cậu cũng đã gọi bằng chú, mà tuổi hai người cũng cách nhau nhiều, dù là chú ấy cũng chỉ mới hai mươi mấy, nhưng mà như vậy cũng không được đâu"

Hề Hòa nghe không hiểu cái lô gic này, nhưng không biết làm sao để giải thích - "Tớ giải thích việc này thế nào đây?"

"Vậy cậu đang giữ trong lòng sao? Thích đơn phương?"

Hề Hòa nghe xong liền xấu hổ, cúi đầu không nói, một lúc lâu sau mới kiên định nói - "Tớ sẽ theo đuổi chú"

Trần Thần cũng bị chấn kinh rồi. Hề Hòa bé nhỏ, thở một cái cũng sợ của y chết rồi sao?

Hề Hòa lại nói tiếp - "Lại nói.....Chú ấy sáng tối đều ngủ cùng tớ, lại thích ăn cơm tớ nấu, tớ...tớ...cảm thấy là sắp theo đuổi chú ấy được rồi..."

Chính mình tự nói ra mấy lời này, cậu cũng cảm thấy mắc cỡ muốn chết, nhưng vẫn nhịn không được mà nở nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Trần Thần vốn là cậu bé sinh lý bình thường, lại đã được học qua giáo dục giới tính, cũng từng xem phim hêu, nên không dám tin mà hỏi - "Cậu nói ngủ cùng nhau là thế nào?"

Hề Hòa mơ hồ - "Thì ngủ chung là ngủ chung, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ"

Trần Thần lại hỏi - "Cậu cảm thấy như vậy là tính là ngủ chung?"

Hề Hòa lần nữa khẳng định - "Thì đúng vậy mà"

Trần Thần - "Vậy cậu nghĩ trẻ con là được sinh ra thế nào?"

Hề Hòa - "Thì là do Omega hoặc Beta sinh ra đó, như dì Trương cũng đang mang thai, sắp sinh rồi"

Trần Thần - "Vậy thì làm sao để mang thai?"

"Ngủ chung đó"

"Vậy sao cậu vẫn chưa mang thai?"

"Bởi vì tớ còn chưa thành niên mà" - Hề Hòa rất nghiêm túc giải thích - "Thành niên là khi có kỳ động dục, vậy mới có thể sinh bé con"

"....." - Trần Thần kiểu "Tôi mệt mỏi quá mà"

Trần Thần mới ngoắc cậu lại, rồi bắt đầu lén lút mà giải thích - "Là thế này......abc....xyz...."

Hề Hòa hoàn toàn choáng váng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 45:
Editor: Salad days

Người nhà họ Trần từ chối bữa trưa, lôi kéo Trần Thần mặt dày rồi rời đi, Hề Hòa nhìn thấy cũng không nỡ. Lúc trước, Hề Hòa còn chưa thích nói chuyện, Trần Thần mặc dù nói nhiều nhưng cũng không thể một mình nói mãi được, mà hiện tại Hề Hòa đã nói chuyện nhiều hơn rồi, Trần Thần liền có thể nói mãi không ngừng. Mà Trần Thần còn nói chuyện rất sinh động, đã nói cho cậu biết rất nhiều thứ, còn trực tiếp mở phim hêu cho cậu xem, Hề Hòa là đứa nhỏ lần đầu xem phim hêu, vừa thẹn thùng cũng vừa hiếu kỳ.

Trần Thần đi rồi, Hề Hòa vẫn ngồi ngẩn ngơ trên ghế sô pha, cậu cứ ngồi nghĩ mãi về những điều mà Trần Thần nói lúc nãy, nhập tâm đến nổi Bùi Nhược Mộc gọi cậu cũng không nghe.

"Hề Hòa!" - Bùi Nhược Mộc hơi nâng giọng, làm cậu sợ đến giật mình.

"Sao vậy? Mau đến ăn cơm nào"

Bình thường thì đều là Hề Hòa nấu cơm, nhưng do hôm nay mãi chơi với Trần Thần, hơn nữa Bùi Nhược Mộc không biết nhà họ có ở lại ăn trưa không, nên lúc nãy đã có đặt thức ăn ở 1 nhà hàng gia đình, giờ đã bày ra để chuẩn bị ăn trưa.

Hề Hòa nhìn hắn mà cứ mãi suy nghĩ đến thất thần, hôn môi sẽ có cảm giác thế nào nhỉ, nghe nói là hôn đến thở không ra hơi, thân thể sẽ mềm nhũn ra, là thoải mái đến mềm nhũn, đó là loại cảm giác thế nào nhỉ....

"Hề Hòa?" - Bùi Nhược Mộc nghi hoặc gọi lại lần nữa...

"Không...không có chuyện gì, để con đi lấy thức ăn cho A Hoàng đã"

Hề Hòa lắp bắp nói, tay chân đã vọt đi, A Hoàng thấy vậy cũng đuổi theo.

"Hề Hòa" - Mắt thấy Hề Hòa chuẩn bị hé miệng muốn ăn hộp đồ ăn (cho chó), Bùi Nhược Mộc cả người đều thấy không ổn - "Bình tĩnh lại nào"

Hề Hòa giật mình một cái, liếc mắt thấy hộp đồ ăn kế bên, hoảng hồn mới bụm mặt chạy về phòng.

A Hoàng - "...."

Bùi Nhược Mộc buồn bực cực kỳ, tên nhóc thúi Trần Thần này đã làm gì, mà Hề Hòa hồn vía lên mây thế này chứ?

Tình trạng Hề Hòa vẫn hoảng hốt đến tận buổi tối, Bùi Nhược Mộc hiếm khi có ngày nghỉ không cần làm việc, nên tắm xong đã lên giường cầm kindle* đọc, gò má hắn rất góc cạnh, nhìn qua vô cùng mạnh mẽ cũng anh tuấn, mặt mũi cũng rất vừa vặn, lúc này đang mặc một bộ quần áo ngủ, cổ áo có hơi mở rộng, có thể nhìn thấy chút đường cong hoàn mỹ, ánh đèn trong phòng rọi vào lại càng làm tăng thêm vẻ đẹp.

Hề Hòa cũng ở trong phòng tắm tắm rất lâu, mặt cũng bị hơi nóng xông đến đỏ ửng, trong lòng thì oán giận không thôi, Trần Thần nói những thứ đó cho cậu nghe làm gì không biết, làm cậu cứ nghĩ mãi không thôi, cả người cứ ngâm trong nhà tắm một lúc lâu....này....làm sao bây giờ...

Bùi Nhược Mộc đã đọc xong 1 chương sách rồi, Hề hòa mới xấu hổ bước ra, cậu trước giờ đều tắm xong sẽ chạy ngay lên giường, nhưng hôm nay cứ chần chần chừ chừ mãi, bọc trong chiếc áo tắm đi đi lại lại miết trong phòng, một chút lại nói muốn vận động, một chút lại nói muốn ra xem A Hoàng, chút lại nói muốn đi sấy tóc....

Bùi Nhược Mộc để kindle xuống, tay kéo cậu lại, xoa xoa tóc cậu, đúng là vẫn còn ẩm ướt, vì vậy liền vén chăn lên - "Ngồi xuống, chú đi lấy máy sấy tóc". Đọc thêm nhiều truyện ở * TгЦмtгuуe И.V Л *

Hề Hòa thừa dịp Bùi Nhược Mộc xoay người đi, cậu nhìn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy một mảng lớn l*иg ngực trần trụi trắng mịn của mình.

Lúc Bùi Nhược Mộc vừa cắm điện xong, Hề Hòa lại hối hận rồi....cậu thực sự không làm được chuyện này.....

Bùi Nhược Mộc vừa xoay người lại, đã thấy Hề Hòa đỏ mặt che che chắn chắn trước áo choàng tắm của mình.

"...." - Haiz, đứa nhỏ đã lớn rồi...Bùi Nhược Mộc đau lòng nghĩ

* Kindle: Máy đọc sách điện tử
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 46:
Editor: Salad days

Vừa sấy tóc xong, Hề Hòa dự định sẽ thành thành thật thật mà đi ngủ sớm, thế nhưng lại phát hiện ra ly sữa đầu giường đã nguội lạnh rồi. Ngày bình thường thì lúc cậu đi tắm, Bùi Nhược Mộc sẽ giúp cậu hâm nóng sữa, cậu tắm ra xong là có thể uống ngay nhưng hôm nay do cậu quá lề mề, nên xong xuôi hết thì sữa cũng nguội mất rồi, không thể làm gì hơn, chỉ đành bưng ly sữa đi hâm lại vậy. Bùi Nhược Mộc nghe tiếng động cũng ngẩng đầu lên nhìn,thấy một bóng lưng bưng ly sữa chạy ra ngoài, cái cổ và bờ vai nhỏ nhắn, mềm mại, tạo ra một đường cong duyên dáng mà cũng diễm lệ. Chiếc áo tắm dài quá gối, làm lộ ra làn da nhẵn nhụi,cho dù chỉ mới là thân hình của 1 thiếu niên nhưng cũng không thể xem thường sự hấp dẫn này được.

Bùi - có đứa nhỏ mới mới - Nhược Mộc lúc này không thể nào diễn tả được cảm xúc phức tạp trong lòng, không biết phải gọi tên tình cảm này là gì, vì vậy hắn luôn cảm thấy thật đau đầu.

Hề Hòa sau khi uống sữa xong, rốt cuộc cũng bò lại lên giường, cậu đối với suy nghĩ lúc này của Bùi Nhược Mộc cũng không hề hay biết gì, chỉ mãi suy nghĩ xem làm sao để có thể tiến tới trong chuyện theo đuổi của cậu.

Vậy thì bắt đầu từ việc chung chăn chung gối đi. Hề Hòa hoàn toàn tự tin mà nghĩ, hiện tại cũng đã cùng giường rồi, chỉ là nằm 2 gối riêng, cho nên chưa có việc gì. Cậu đã bắt đầu nghĩ đến cảnh, hôm nay chung gối, ngày mai tấn công, sau đó là hiểu rõ tâm ý nhau, 1 năm sau là có thể nghĩ đến việc đám cưới rồi.

Cậu chui vào chăn nằm xuống, đợi Bùi Nhược Mộc đóng cửa tắt đèn xong mới hít một hơi rồi bắt đầu từ từ di chuyển.

Bùi Nhược Mộc cũng cảm thấy được sự di chuyển của cậu, tập mãi thành thói quen liền ôm cả người và chăn vào lòng, nhẹ vỗ vỗ muốn dỗ cậu ngủ, nhưng hắn không ngờ rằng người trong lòng lại di chuyển nhiều hơn. Lúc này cậu chỉ nghĩ rằng nếu ôm chặt như vây thì làm sao cậu có thể bò qua chăn của hắn được chứ.

Bùi Nhược Mộc thấy vậy liền có chút mất mác, sau đó thả lỏng tay ra, nghĩ rằng cũng nên để Hề Hòa ngủ riêng thôi, cậu đã lớn rồi. Chắc là ngày mai mình nên trở về phòng ngủ đi. Như vậy cũng tốt, dì Trần sắp quay lại làm việc rồi, hơn nữa Hề Hòa cũng không còn nhỏ, bệnh cũng đỡ hơn rồi, không nên mãi cùng ngủ chung với 1 Alpha được.....

"Ủa?"

Dòng suy nghĩ của hắn bị cắt ngang, Bùi Nhược Mộc trong nháy mắt theo phản xạ mà ôm vào, mới phát hiện trong lòng hắn hiện tại có một thân thể mềm mại lại ấm nóng, giật mình một cái mới nhận ra.

Hề Hòa - đã chui vào trong chăn của hắn rồi!!!

Khuôn mặt mềm mịn của Hề Hòa kề sát vào hõm cổ hắn, từng hơi thở nóng ấm của cậu phả vào làn da chỗ không được quần áo che đậy của hắn, mỗi một hơi thở còn mang theo hương vị riêng của Omega, vừa ngọt ngào lại vừa mang theo mùi thoang thoảng như hương hoa, mùi vị rất tự nhiên mà không loại nước hoa nào sánh được, omega còn chưa trưởng thành hoàn toàn nhưng tuyến thể tiết ra hương vị cũng đủ làm cho tâm hồn người khác run rẩy.

Cánh tay Hề Hòa ôm lấy hông hắn, cách một lớp vải vóc mà truyền cảm xúc đến hắn, nhắc nhở hắn rằng đây là cánh tay của một omega mềm nhẹ, đang rất thân mật và ỷ lại hắn, còn có một l*иg ngực gầy nhỏ, mỏng manh cọ vào hắn. Từ xúc giác, thị giác đến khứu giác, 4 phương 8 hướng cùng tấn công hắn, thân thể cùng đại não của hắn gần như tê liệt trong vài giây.

"Hề Hòa......" - Như thế này là không đúng, không được thế này, hắn là chú, cậu nay đã lớn rồi, không được ôm chú ngủ thế này, không đúng đâu.

Hắn hít một hơi, đỡ lấy cánh tay của cậu kéo ra, nhưng Hề Hòa nhanh chóng tránh thoát và càng ôm lấy eo hắn. Bùi Nhược Mộc lại lần nữa kéo tay cậu ra, cậu vẫn lặp lại như vậy.

Hề Hòa nghĩ, nếu hắn còn đẩy 1 lần nữa, thì chắc cậu sẽ trời về thôi.

Bùi Nhược Mộc nghĩ, phải đem cậu đẩy ra.....nhưng lại đẩy không được....thôi kệ đi, sáng mai nói rõ với cậu ấy
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 47:
Editor: Salad days

Mùng 8 là dì Trần đã đi làm lại, Hề Hòa chủ động đề nghị sẽ nấu cơm 1 ngày 3 bữa, dì Trần chỉ cần đến quét dọn nhà mấy tiếng 1 ngày là được, Bùi Nhược Mộc lần này đã từ chối đề nghị của cậu, lý do là ngày 15 tới là trường sẽ khai giảng, Hề Hòa không thể bận rộn việc nấu cơm nữa.

Lúc trước cậu cũng đã tự học qua sách trung học cơ sở rồi, cũng không tính là khó lắm, thầy giáo cũng từng cho bài kiểm tra, cuối cùng thầy đề nghị là cậu có thể bắt đầu học từ lớp 9, ôn tập một chút là có thể theo kịp thôi. Thầy dạy kèm ở nhà của Hề Hòa từ năm trước đã bắt đầu dạy, đến giờ vẫn dạy cậu cho đến khi cậu tự đến trường được.

Thầy dạy kèm của cậu có họ là Ôn, tên là Thiên Dương, là một thấy giáo omega ôn hòa, là một thầy giáo được nằm trong top giáo viên ưu tú quanh năm, đã có 10 năm kinh nghiệm giảng dạy, tên tuổi cũng có tiếng trong ngành, Bùi Nhược Mộc tốn không ít công sức mới có thể mời đến dạy cho Hề Hòa mỗi thứ 4 và chủ nhật.

Hề Hòa buồn bực khi nhìn Bùi Nhược Mộc tiếp đãi thầy Ôn, hai người ngồi đối diện nhau, một người thì anh tuấn, một người thì ôn hòa như nước, nhìn thấy có...hơi xưng nhau.

"Đúng, nhà tôi lúc trước có chút viêc, nên Hề Hòa đã gián đoạn mấy năm học, nhưng mà kết quả tự học gần đây của đứa nhỏ cũng không tệ....Hề Hòa, mang bài kiểm tra đến đây nào"

Hề Hòa quay đi lấy bài kiểm tra, cầm đến xong cũng không thèm đưa cho Bùi Nhược Mộc - "Thầy Ôn, có thể giảng vài bài trong đề thi cho con không, con cũng chưa hiểu vài bài lắm"

Bùi Nhược Mộc lại nói - "Trước hết để thầy tìm hiểu tình hình cơ bản của con trước đi"

Hề Hòa mếu máo, cậu không muốn cho hai người trò chuyện tý nào.

Bùi Nhược Mộc cũng cảm thấy hơi lạ - "Con từ khi nào thì thích học đến vậy chứ?"

Thầy Ôn vẫn cười dịu dàng - "Không sao, tình hình tôi cũng biết sơ rồi, vẫn nên để tôi và Hề Hòa cùng tìm ra phương pháp học thích hợp thì hơn, vậy thì chúng tôi bắt đầu chứ?"

Bùi Nhược Mộc liền lịch sự nói - "Vậy làm phiền thầy rồi"

Hề Hòa vẫn không vui, nhưng lại không thể không chấp nhận tài năng của thầy Ôn, những bài cậu không hiểu thì chỉ cần thầy Ôn giảng một chút là có thể hiểu rồi, còn giúp cậu tổng hợp kiến thức quan trọng cần chú ý.

Nhưng mà thầy Ôn càng giỏi thì Hề Hòa lại càng không vui.

Tại sao chung quanh chú lúc nào cũng có nhiều Omega giỏi giang như vậy, đều giỏi hơn cậu cả. Nên cậu quyết định phải học thật giỏi, vừa có thể giúp bản thân mạnh lên, còn có thể đánh bại 'tình địch'.

Hề Hòa học bù 1 tuần lễ, vốn nghĩ khi vào học rồi sẽ được thành tích tốt, nhưng không ngờ cậu cùng Trần Thần vào nhìn kết quả học tập của mình từ dưới đếm lên thì liền khóc không ra nước mắt.

Từ đó, hai người Hề Trần vô cũng cố gắng, học càng nhanh càng tốt, mỗi ngày đều tập trung học. Trong nháy mắt đã đến kỳ thi tháng, Hề Hòa thi được kết quả trong top 10, còn Trần Thần cũng tiến bộ rất nhiều, đến cả giáo viên cũng đem ra khen ngợi rất nhiều, giáo viên còn nói, trong buổi chào cờ tuần sau sẽ đặc biệt phát phần thưởng học sinh ưu tú cho cậu.

Hề Hòa hưng phấn đến đỏ bừng hai má, bởi vì được khen thưởng mà vừa căng thẳng vừa sợ, trong miệng cứ lẩm bẩm cả buổi tối, tận đến lúc khuya vẫn còn, không ngủ được, Bùi Nhược Mộc phải ôm lấy cậu trong ngực, chân gác lên, rồi ấn cậu xuống gối - "Xuỵt, ngủ đi"

Hề Hòa trở mình một cái - "Không được, con không ngủ được"

Bùi Nhược Mộc lại lần nữa ấn cậu xuống - "Còn 1 cái cuối tuần nữa, con không phải quá gấp rồi sao?"

Hề Hòa nghĩ lại cũng đúng, sau đó suy tu một lát rồi nhanh chóng thϊếp đi.

Bùi Nhược Mộc lặng lẽ bước xuống vào phòng vệ sinh một lúc lâu, rồi mới ra ngoài ban công hút một điếu thuốc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 48:
Editor: Salad days

Buổi tối thứ 4, lúc thầy Ôn đến dạy kèm, Hề Hòa chờ không kịp liền nói việc đó cho thầy nghe, vừa là cảm ơn vừa vui vẻ. Thầy Ôn cũng rất vui, còn khen cậu một lúc mới bắt đầu học tiếp, thế nhưng buổi học hôm nay có chút không thuận lợi, vì 1 tiếng sau đã nghe tiếng điện thoại của thầy Ôn vang lên, thầy cầm lên tắt điện thoại rồi bỏ xuống, mà chỉ không tới 3 phút sau đã có cuộc gọi lại.

Ôn Thiên Dương chần chừ một lúc, liếc nhìn thông báo trên màn hình mới ngập ngừng chưa tắt điện thoại đi.

Hề Hòa đoán chắc là có việc gấp nên liền nói -" Thầy ơi, nghe điện thoại đi, không có sao đâu"

Ôn Thiên Dương mới áy náy cười một cái rồi bắt máy, bên kia liền vang lên tiếng khóc của trẻ con, là âm thanh của một bé gái nhỏ, vừa khóc vừa gọi ba ba, Hề Hòa nghe thấy tiếng khóc cũng trở nên căng thẳng hơn.

Ôn Thiên Dương nhíu mày, gấp hỏi - "Yên Yên, làm sao vậy? Yên Yên không khóc, có ba ba đây rồi"

Bên kia tiếng khóc đã cách xa một chút rồi, sau đó là có một giọng nam, Hề Hòa nghe không rõ lắm, chỉ nghe Ôn Thiên Dương ở đây đã chuyển từ bộ dạng kiên nhẫn sang gấp gáp hỏi - "Làm sao nóng vậy chứ? Bác sĩ nói thế nào? Anh mau lau rượu cho con bé hoặc chườm đá một chút đi....Em sẽ về ngay thôi"

Bên kia cũng an ủi vài câu, loáng thoáng nghe được "một chút", "nhớ ba", Ôn Thiên Dương cũng dỗ dành đứa nhỏ một chút rồi cúp máy, sau đó vì người đàn ông lên kia nói hơn lớn tiếng, nên Hề Hòa nghe được người kia nói "Lái xe cẩn thận, nếu không phải đón xe về đó"

Ôn Thiên Dương có chút mất tập trung, sau đó miễn cưỡng cười rồi nói - "Không có chuyện gì, chúng ta tiếp thôi"

Hề Hòa vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ "Ôn Thiên Dương đã kết hôn, còn đã sinh con", nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, liền vội vàng nói - "Không, không, thầy Ôn, còn lại đều là bài tập, con tự làm được rồi, nếu không được lần sau con sẽ hỏi thầy, con thầy quan trọng hơn"

Ôn Thiên Dương tất nhiên cũng chịu không nổi, liền nhanh chóng xin lỗi và thu dọn đồ đi về, lúc đi ra ngoài đã gập Bùi Nhược Mộc cũng nói cho hắn nghe qua, Bùi Nhược Mộc ngược lại liền nói - "Thầy Ôn vội như vậy lái xe sẽ nguy hiểm lắm, để tôi đưa thầy về"

Ôn Thiên Dương đã mềm mại từ chối, nói là mình tự đón xe được rồi, nên Bùi Nhược Mộc cũng đưa hắn xuống tận nơi đón xe, lúc đi lên lầu lại thì đã nhìn thấy Hề Hòa ngồi trên ghế sô pha - "Sao không đi làm bài tập?"

Hề Hòa buồn bực - "Chú ơi, có phải chú sớm biết thầy Ôn đã có con không?"

Bùi Nhược Mộc cười nói - "Thầy ấy năm nay cũng đã hơn 30 tuổi rồi, cũng đã bị đánh dấu, có con thì kỳ lạ lắm sao?"

Hề Hòa ngu ngơ hỏi - "Làm sao chú biết là đã bị đánh dấu? Con thấy thầy vẫn còn trẻ mà, không giống làm ba chút nào"

Bùi Nhược Mộc lại nói - "Con còn nhỏ, chưa biết nhiều, Omega sau khi bị đánh dấu sẽ có mùi hương không giống"

Hề Hòa đột nhiên mới ý thức được, cậu cùng với Chu Tiêu Tiêu và Ôn Thiên Dương cùng những omega gần với Bùi Nhược Mộc rất khác, chính là cậu chưa thành niên.

Đau quá đi, chính mình trong mắt người ta vẫn còn là một đứa bé....

Hề Hòa lại thất thỉu về phòng làm bài tập.....

Thế nhưng, rất nhanh đã có một sự việc đã đánh bay mọi suy nghĩ của Hề Hòa, thậm chí là quên mất chuyện của Bùi Nhược Mộc luôn
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,761
Điểm cảm xúc
5,452
Điểm
113
Chương 49:
Editor: Salad days

Cuối cùng, Hề Hòa cũng mong đợi mà chờ được đến thứ 2. Hề Hòa lúc đứng sau bục sân khấu rất căng thẳng, trường này tính sơ cũng phải gần 1000 người, nghĩ đến điều đó thôi là đã đủ khiến chân tay Hề Hòa run rẩy, muốn bỏ trốn rồi.

"Không sao, cậu không cần nói gì, lên đó đúng nhận bằng là được rồi" - Trần Thần vỗ vỗ vai cậu,

Hề Hòa thở dài, muốn nói gì đó nhưng Trần Thần đã cắt ngang - "Đi đi, gọi tên cậu rồi kìa"

Cùng lúc đó, phía trong hậu trường, có 1 cậu thiếu niên ngạc nhiên hỏi - "Vừa nãy là gọi tên ai?"

Bạn học cười nói - "Không phải gọi tên cậu đâu, bên ngoài đang là buổi trao thưởng đó, một chút nữa mới đến cậu, cậu nhìn kịch bản thêm chút nữa đi"

Hề Nhiễm nhíu mày, thuận miệng đáp một tiếng.

Một tốp người đúng trên chụp hình xong rồi lần lượt đi xuống, MC lại bước lên giới thiệu chương trình tiếp theo, Hề Hòa nghe thấy mà hoảng hốt, như có tiếng sấm bên tai, cậu hình như vừa nghe được hai chữ rất quen thuộc.

"Chào mừng Hề Nhiễm lớp 10A1 - đại diện của khối học sinh lên phát biểu"

Đại diện học sinh - Hề Nhiễm lớp 10A1.

Hề Nhiễm!

Cậu sợ hãi mà nhìn ra, cậu liền nhìn thấy một cậu thiếu niên vô cùng giống mình bước lên bục sân khấu, mặc một bộ đồng phục phẳng phiu, vừa kiên cường vừa cao quý, so với ngũ quan ngây ngô của mình thì còn có thêm phần hờ hững, cao lãnh hơn. Cậu thiếu niên đó đang điều chỉnh mirco, song ánh mắt thì đang nhìn về phía cậu.

Lạnh lùng, xem thường, chán ghét, còn có phần uất hận.

Hề Hòa trở nên mơ hồ, cậu muốn quay người đi về hướng sân khấu, nhưng đã bị Trần Thần lôi trở lại - "Cậu làm gì vậy?"

"Anh của mình, đó là anh trai của mình"

Trần Thần cũng nhìn về phía sân khấu, trên đó là một thiếu niên với khí chất thong dong, vừa nhìn là biết đây không phải là lần đầu cậu lên sân khấu phát biểu, trong từng cử chỉ còn có chút hơi thở quý tộc, so với Hề Hòa là khác xa hoàn toàn, nhưng ngược lại về gương mặt thì thực sự là giống Hề Hòa như đúc - "Cậu còn có anh trai hả? Vậy mà sao không đến tìm cậu chứ? Cậu ta hình như sống tốt lắm đó, anh trai gì chứ?"

Hề Hòa không để ý tới Trần Thần nữa rồi, cậu nhanh chóng chạy về phía hậu đài, gấp đến độ muốn khóc lên, nhưng người trong đó không cho cậu vào, cậu liền phải đứng đợi trước của một lúc lâu, sau đó thấy có người liền nắm lấy mà hỏi - "Hề Nhiễm học trưởng đã sớm đi về rồi, học sinh cấp 3 đều là đi cửa Tây ra về. Cậu là ai vậy, sao nhìn giống học trưởng thế?"

Hề Hòa như hồn bay phách lạc, trong đầu đều là hình ảnh của Hề Nhiễm, thêm cả ánh mắt đầy sự chán ghét lúc nãy của Hề Nhiễm, tầng tầng ký ức bỗng chốc ùa về, Hề Hòa như muốn nghẹt thở, đầu choáng váng, thở càng ngày càng gấp, đến cả tiếng của giáo viên cũng không nghe thấy.

Hề Hòa phát bệnh rồi.

Trong phòng học lúc này có quá nhiều người, cậu toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hàm răng cũng run lên, cậu muốn cuộn người lại nhưng không được, bạn học thấy có gì đó không ổn liền lập tức gọi giáo viên, giáo viên trên bục giảng nhanh chóng quay lại nhìn xem, sau đó liền chạy đến, chỉ vừa chạm vào vai Hề Hòa một cái, cậu đã nhịn không được mà hét to lên và ngã xuống đất.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top