Lượt xem của khách bị giới hạn

[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu

[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 140: Thứ nữ trọng sinh (2)

Chẳng qua, nàng ta là nữ nhân đầu tiên của Đường Hạo Huy, tương đối đặc biệt, còn sinh hạ một trưởng nữ. Thị thiếp kia ngay lúc Đường Hoan còn rất nhỏ đã bệnh mà chết, Đường Hạo Huy không để ý, mẫu thân của nguyên chủ là đại tiểu thư thế gia, đối với thị thiếp kia, cũng không thèm để ý. Lúc ấy nàng ta đang bế quan, thị thiếp bên trong phủ bị người ta khi dễ, tự nhiên cũng quản không được.

Nhưng chuyện thị thiếp bệnh mà chết, bị Đường Hoan ghi nhận. Nàng ta cho rằng mẫu thân nguyên chủ mặc kệ không hỏi, thậm chí là kiêng kỵ thiếp thất kia, cố ý làm thị thiếp kia bệnh chết.

Chẳng qua đời trước Đường Hoan không có thiên phú, bị tỷ muội khác khi dễ, ghen ghét nguyên chủ có thiên phú, cuối cùng rất sớm liền xuất giá, chết ở hậu viện. Một đời này trọng sinh, Đường Hoan ngăn mẫu thân bệnh chết, sau đó trước lại đoạt được cơ duyên quan trọng nhất của nguyên chủ, nhìn giống một miếng ngọc bình thường, trên thực tế là một miếng ngọc bội động thiên.

Bên trong ngọc bội có một không gian luyện dược, chỉ cần đem dược liệu vào, có thể luyện chế được đan được mình muốn. Đường Hoan dựa vào không gian luyện dược, kiếm nguyên thạch, luyện đan, tăng tu vi của chính mình, kết bạn với nhiều đại nhân vật. Bằng vào việc chính mình biết trước thiên cơ, luôn trước một bước mà cướp đoạt cơ duyên của nguyên chủ.

Nguyên chủ mỗi lần cảm thấy chính mình sắp có được thứ gì, đều sẽ chậm một bước, cũng bởi vậy mà nàng ngày càng âu lo. Đặc biệt là bên trong phủ, nàng cũng cảm giác được mình càng ngày càng không được tôn trọng, hơi lộ ra ánh mắt nghi ngờ, sẽ bị Đường Hoan giăng bẫy, thanh danh chính mình không giữ được ngược lại còn trở thành người không nói lý lẽ, các tỷ muội ngày càng xa lánh. Bị Đường Hoan cố tình nhắm vào, nguyên chủ vốn là đại tiểu thư, đương nhiên nhịn không nổi, hai người từ ngầm đấu, dần dần tới bên ngoài.

Nguyên chủ tất nhiên không đấu lại một Đường Hoan biết trước tiên cơ, đây cũng chính là nguyên nhân làm vận mệnh của nguyên chủ bị thay đổi.

Đường Hoan biết nơi này có một đóa linh hoa, là đan dược để luyện chế đan cải tạo kinh mạch tu luyện, đã là linh hoa ắt sẽ được bảo vệ, Sinh Cơ Hoa có yêu thú bảo vệ.

Nguyên chủ cũng cảm thấy nơi này có cơ duyên với mình, nhưng mà lại chậm một bước, linh hoa bị Đường Hoan cướp đi, đang trên đường chạy thoát, không biết bị ai vướng chân, té ngã trên đất. Dựa theo quỹ đạo ban đầu, lúc này nguyên chủ sẽ bị yêu thú đánh trọng thương, cuối cùng may mắn nhặt được một mạng, nhưng tu vi lại bị phế, lưu lạc thành một người bình thường, bị người phỉ nhổ là phế vật. Đường Hoan cũng không hảo tâm đến vậy, đương nhiên không thể lấy đan dược để cứu nguyên chủ.

Nguyên chủ càng thảm, trong lòng nàng ta càng cao hứng. Lần này không quá mấy tháng, nguyên chủ sẽ được gả đi, người kia lại là một tên biến thái, là chính mẫu thân Đường Hoan kiến nghị.

Người kia sau khi cưới nguyên chủ, mỗi ngày đều đánh nàng, nhưng lại không muốn nàng chết. Thậm chí Đường Hoan còn tặng một viên Duyên Thọ Đan, tỏ vẻ chính mình xin lỗi muội muội, đây là bồi thường áy náy. Cứ như vậy, nguyện chủ mỗi ngày đều bị đánh dưới mọi tình huống, rốt cuộc là một phế vật, cũng không có tác dụng gì.

Sau khi tiếp nhận ký ức, Đường Quả trầm mặc trong chốc lát.

Hồi lâu, trong sơn động vang lên một giọng nữ. "Thế giới giới này hẳn sẽ rất vui."

[ Ký chủ, ổn định. ]

Đường Quả nhẹ nhàng nâng nâng mắt, từ trong túi trữ vật của nguyên chủ lấy ra đan dược dùng để chữa thương, sau khi nuốt vào, dựa theo phương pháp tu luyện nguyên bản vận chuyển trong chốc lát.

Trong khoảng khắc, cảm thấy vết thương ở mắc cá chân đã tốt hơn rất nhiều. Nàng đứng lên, móc ra gương nhỏ, đánh giá dáng vẻ của thân thể này, vẫn xinh đẹp như vậy. Đem gương nhỏ cất vào, nàng đi ra ngoài dạo một vòng, tìm chút trái cây lại tha trở về.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 141: Thứ nữ trọng sinh (3)

Đường Quả không lập tức trở về báo thù, nơi này an tĩnh hơn nhiều, hơn nữa không gian đồ vật của nàng lưu tại hệ thống, ở thế giới này có thể sử dụng, đương nhiên là muốn đem ra sử dụng.

Móc ra một cái trận bàn, bày biện xung quanh, xác định không có vấn đề gì, lại lấy ra một đống linh đan, ăn hết một đống.

[ Ký chủ, cô không sợ bị nổ tan xác sao? Cô ăn ít thôi, tuy rằng rất lâu mới gặp một cái thế giới tu luyện, nhưng cô cũng không cần gấp như vậy nha! ]

"Không ăn cất sinh hư à? Lúc rời khỏi thế giới, mang ít đặc sản của thế giới này, bổ sung một chút tồn kho, nói không chừng một ngày nào đó lại dùng tới."

Hệ thống yên lặng, không còn gì để nói, [ Chính là đại bộ phận thế giới cũng chưa dùng. ]

Không có lực lượng thần kỳ của thế giới, mấy đan dược này nếu người bình thường ăn vào sẽ chết. Đường Quả đã tiến vào trạng thái tu luyện, hệ thống cũng không quấy rầy nữa. Ba tháng sau, Đường Quả kiểm tra tình huống trong cơ thể một chút, hơi hơi mỉm cười. Nguyên tướng trung kỳ, miễn cưỡng cũng không tồi.

Hệ thống: [ Cô sợ là đã quên mất, Đường Hạo Huy mới nguyên quân sơ kỳ, đã nhiều năm cũng chưa thăng cấp, cô dùng thời gian ba tháng, từ nguyên sĩ sơ kỳ đến nguyên tướng trung kỳ, còn chưa biết đủ. ]

Đường Quả không thèm để ý đến hệ thống, thế giới này làm nàng rất vừa lòng. Không phải là xã hội pháp trị không cần chú ý quy tắc pháp lực, có thể dùng nắm đấm mà giải quyết. Có chút hưng phấn! ! !

Hệ thống: Không hưng phấn chút nào.

Đôi mắt lóe lóe, nàng thu hồi trận pháp, rời khỏi sơn động. Ngọn núi này cách chủ thành của Tiên Bình quốc khá xa, xung quanh đều là núi không dứt. Đương nhiên, cũng vô cùng nguy hiểm. Sau khi xuống núi, nàng liền thuê một chiếc xe ngựa. Đi không bao lâu, xe ngựa bị chặn lại. Đường Quả không vén rèm lên, chỉ hỏi một tiếng, "Là ai?"

"Vị cô nương này, ngựa của ta đã chết vì mệt, cô nương có thể tiện đường cho ta đi nhờ xe một chút không?" Dạ Chu cũng là bất đắc dĩ, hắn sinh ra tương đối lười, đặc biệt không thích đi đường, không nghĩ tới ngựa lại mệt chết trên đường.

Ở đây trước sau đều không có quán trọ, hắn cũng không tìm được chỗ bán ngựa. Trùng hợp nhìn thấy một chiếc xe ngựa xa hoa, hai mắt tỏa sáng, nhịn không được mới ngăn lại. "Không tiện đường."

"Cô nương, ta dáng người tốt, lớn lên lại tuấn tú, có thể cho cô hảo hảo ngắm." Dạ Chu chưa từ bỏ ý định, hắn tuy lười, nhưng cũng là một người cuồng tu luyện, bởi vậy hắn thích một bên ngắm phong cảnh, một bên ngồi trong xe ngựa tu luyện.

Nếu như đi bộ, hắn không thể vừa đi vừa tu luyện được. Đường Quả vén mành lên, quét mắt ra bên ngoài, quả nhiên có một con ngựa đang nằm trên mặt đất, thoạt nhìn là mệt chết.

Trước mặt là một nam tử trẻ tuổi mặc hồng bào, hắn chớp chớp đôi mắt đào hoa, lại lộ ra nụ cười hắn tự cho là mê người. Nàng nhìn chằm chằm xem xét công tử trẻ tuổi trước mặt, đôi mắt nhíu lại.

Dạ Chu mắt lóe lóe, ưỡn ngực, khóe miệng xẹt qua ý cười. "Nếu là đem dáng vẻ này đi bán sắc, cũng có thể lắm." Hắn đi tới hai bước, nhìn gương mặt Đường Quả, có chút cảm thấy quen thuộc, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, "Cô nương nếu như nhìn trúng hãy nói."

"Không nhìn trúng."

"Như vậy ta...Cái gì? Không nhìn trúng?" Dạ Chu không cười nổi, hắn một đời phong lưu, phóng khoáng, là đệ nhất mỹ nam đại lục, bao nhiêu cô nương muốn ngủ với hắn, vậy mà kết quả bị cô cự tuyệt?

"Nhưng mà ta có thể đáp ứng cho ngươi nhờ một đoạn." Dạ Chu ngẩn người, không nhìn trúng, còn muốn cho hắn đi nhờ xe, đáy mắt xẹt qua tia ý nghĩ sâu xa, nữ tử này có mục đích hay là biết hắn?


"Không muốn đi?" Đường Quả bật cười, khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo lại có chút non nớt, Dạ Chu nhìn cũng ngẩn ra một chút.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 142: Thứ nữ trọng sinh (4)

"Có, có chứ!" Dạ Chu không hề do dự, bò lên xe ngựa, ngồi ở đối diện Đường Quả.

Cũng may xe ngựa vô cùng rộng, bên trong chỉ có hai người bọn họ, chính giữa còn có một cái bàn nhỏ, bày một ấm trà nhỏ, cùng hai bàn điểm tâm. Có thể nhìn ra nữ tử trước mặt là một người hưởng thụ.

"Chu Dã." Đường Quả nhìn chằm chằm gương mặt Chu Dã, mắt rũ xuống, khóe miệng xẹt qua một tia cười, "Như vậy là không thành thật."

Mặt Dạ Chu có chút không tự nhiên, nghẹn ra hai chữ, "Dạ Chu."

"Đường Quả." Đường Quả ăn một khối điểm tâm, Dạ Chu ngồi bên cạnh đánh giá nàng, thấy đối phương nghe được tên nàng, trong mắt lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc, phi thường sung sướng, lại ăn thêm một khối bánh.

"Ngươi biết ta sao?"

Đường Quả tay chống lên chiếc bàn nhỏ, dựa sát vào mặt Dạ Chu, khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc, làm Dạ Chu ngẩn ra, đặc biệt hương thơm từ nữ quanh quẩn chóp mũi hắn. Hắn nghẹn trong chốc lát, phun ra một câu, "Đường cô nương, ta muốn xuống xe."

Hắn không đi nhờ thì thôi, vừa đi nhờ xe lại gặp phải nữ nhân tinh quái này. Tính ra cô nương này chỉ còn hai năm nữa là vừa tròn mười tám, nội tâm Dạ Chu run lên, cái hôn ước đáng chết kia, chỉ là vui đùa, bọn họ lại coi là thật. "Được a."

Đường Quả không ngăn cản, "Xa phu, dừng một chút."

Dạ Chu không nghĩ sẽ dễ dàng như vậy, có chút không tưởng tượng được, trong lúc nhất thời, cũng không cử động. "Cô không có gì nói với ta sao?" Hắn thử hỏi.

"Có."

Đường Quả tựa hồ nhớ lại, nói, "Hôm nay ngươi từ nơi này đi xuống, sau này vĩnh viễn không thể lên đây." Dạ Chu, vị hôn phu được hôn ước khi nguyên chủ còn nhỏ.

Mặc kệ là đời trước của nguyên chủ, hay là đời trước của Đường Hoan, Dạ Chu đều trốn tránh nguyên chủ. Ở đời trước của Đường Hoan, nguyên chủ nỗ lực tu luyện, chính vì muốn đuổi theo bước chân của Dạ Chu. Dạ Chu chỉ cảm thấy lúc nhỏ muốn lấy nàng làm vợ chỉ là lời nói vui đùa, chỉ là một câu đùa, thì không thể coi là thật.

Nhưng nguyên chủ lại nhớ kỹ, từ nay về sau, vẫn luôn chạy theo hắn. Sau Dạ Chu lại ra một điều kiện, chỉ cần nàng có thể cùng hắn xé rách hư không, hắn sẽ đáp ứng điều kiện của nguyên chủ. Một đời kia, lúc nguyên chủ tu luyện đến đỉnh phong, vì Dạ Chu mà chết.

Đời trước của nguyên chủ, sau khi gả vào gia tộc kia, nàng truyền tin tức cho Dạ Chu, nhưng cuối cùng lại bặt vô âm tín, thương tiếc mà chết. Cho nên, nàng để cho Dạ Chu lên xe ngựa.

"Còn không đi xuống." Dạ Chu khó xử, vốn tưởng rằng cô nương này có mục đích với hắn, không ngờ lại là cô nương có hôn ước với hắn.

"Nếu không đi xuống, sau khi ta trở về, liền đến gặp Dạ Hoàng, nói huynh ấy giúp ta chủ trì hôn lễ."

"Cô tưởng bở!" Dạ Chu không do dự mà nhảy xuống, thân ảnh chợt lóe, trước mắt xẹt qua tia hồng bào.

"Khi còn nhỏ chẳng qua là lời nói vui đùa, Đường cô nương cô không cần nghĩ nhiều."

Đường Quả bưng chén trà, vén rèm lên, khóe miệng câu lên, "Nhớ kỹ lời ta nói, sau này đừng bước lên xe ngựa của ta."

"Sau khi trở lại chủ thành, ngươi cũng đừng vội đi, ta sẽ tấu lên Dạ Hoàng, giúp chúng ta hủy bỏ hôn ước." Đường Quả chậm rãi uống thêm ngụm trà, "Về sau ta sẽ không quấn lấy ngươi nữa, hy vọng ngươi cũng đừng quấn lấy ta."

"Yên tâm, ta sẽ không quấn lấy cô, tiểu nhân tinh." Dạ Chu thở nhẹ một hơi, sau này hắn cũng có thể yên tâm mà tu luyện, không cần sợ bị người bức hôn.

"Cô...Cô thật sự muốn hủy bỏ hôn ước?"


Dạ Chu không xác định hỏi, rõ ràng là việc vui vẻ, nhưng mà hắn cảm thấy có chút bất an. Đường Quả gật đầu, "Chạy theo ngươi quá mệt mỏi, ta cũng không hiểu lúc trước vì sao lại muốn đuổi theo ngươi, ngoài kia còn rất nhiều người so với ngươi đẹp hơn nhiều, ta cần gì phải lãng phí tâm tư trên người ngươi, nghĩ tới nghĩ lui, ta cũng không biết vì sao."
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 143: Thứ nữ trọng sinh (5)

Dạ Chu không rời đi ngay, ngược lại đi theo bên cạnh xe ngựa, xe ngựa đi cũng không nhanh, hắn đột nhiên không nóng nảy muốn tu luyện.

Hắn từ từ suy nghĩ, tiểu nhân tinh thật sự không quấn lấy hắn nữa?

Nói từ bỏ liền từ bỏ?

Lức trước không phải nói không phải hắn sẽ không gả, còn muốn quấy lấy hắn cả đời. Dạ Chu nhăn mày, nghĩ cũng nghĩ không ra, nhịn không được nhìn chằm chằm xe ngựa, không biết mấy năm nay tiểu nhân tinh gặp phải chuyện gì, cư nhiên lại từ bỏ quấn lấy hắn.

"Kia Đường cô nương, nếu chúng ta giải trừ hôn ước trong hòa bình, chúng ta có thể làm bằng hữu, có thể đi nhờ xe không?"

"Không thể, ta không có hứng thú cùng hôn phu tiền nhiệm làm bằng hữu, ta sợ hôn phu tương lai hiểu lầm." Trong xe ngựa truyền ra thanh âm dễ nghe của nữ tử.

Dạ Chu hơi buồn bực, hắn vốn nên nhanh chóng rời đi, không biết tại sao, hắn lại nện từng bước theo xe ngựa. Có lẽ, hắn biết rõ vì sao tiểu nhân tinh hủy bỏ hôn ước với hắn, hắn mới không tin cái cớ kia.

"Đồ đê tiện." Bên trong xe ngựa, Đường Quả nhìn hệ thống xùy cười, dựa nghiêng trên nêm nhỏ, nhắm hai mắt bắt đầu tu luyện, khóe miệng uốn cong đầy ý cười.

Dạ Chu đã nhiều năm không gặp Đường Quả, không nghĩ tới một lần gặp mặt lại là tình cảnh như vậy. Biết Đường Quả tình nguyện cùng hắn hủy bỏ hôn ước, hắn liền nhịn không được mà suy đoán, đối phương vì cái gì lại quyết định như vậy.

Ngẫu nhiên quay đầu nhìn xe ngựa, đương lúc gió làm mành cửa sổ nhấc lên, mơ hồ có thể nhìn thấy người bên trong, hắn sợ bị nhìn thấy vội vàng quay đầu lại, làm bộ nghiêm túc nhìn phía trước.

Đợi thật lâu, người bên trong xe ngựa, dường như không phát hiện hắn, hắn lại nhịn không được xem. Sau mới phát hiện, đối phương thế nhưng đang nhắm mắt dưỡng thần. Không biết thế nào, trong lòng Dạ Chu có chút phức tạp.

Mấy ngày tiếp theo, ngoại trừ Đường Quả xuống xe để ăn cái gì đó, cơ bản sẽ không cùng Dạ Chu nói thêm một câu. Dạ Chu ngẫu nhiên muốn bắt đầu đề tài, rất nhanh sẽ bị đối phương lấp kín lời muốn nói, hoặc làm hắn nghẹn chết.

Hiện tại Dạ Chu không đi bộ theo xe ngựa, lúc dừng tại một trấn nhỏ, hắn liền mua một chiếc xe ngựa, vẫn là xa phu lúc trước, cuối cùng cũng không cần hai chân đi đường.

Cứ như thế, hắn theo sát xe ngựa của Đường Quả, cũng không có ý tứ rời đi, kỳ thật hắn không biết là vì sao.

"Nghe nói đại tiểu thư Đường gia bị trọng thương, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại."

"Ta cũng nghe nói, tuy rằng Đường gia giấu vô cùng tốt, vài tháng đều không thấy đại tiểu thư Đường gia, nhưng theo tin tức người làm trong phủ, đại tiểu thư Đường gia ngày đó bị người ta ôm về, cả người đều dính đầy máu, rất thảm nha."

"Đã hơn ba tháng, cũng không biết Đường gia bên kia có tin tức hay không."

"Đường gia thật vất vả mới có một thiên tài, nếu thật sự bị phế đi, tổn thất cũng không nhỏ."

..........

Tiến vào Bình Thành, cũng là quốc chủ thành Tiên Bình, nơi nơi đều nghị luận về Đường gia.

"Cho dù bị phế, tốt xấu gì cũng nhặt được cái mạng, nhưng ta nghe nói, đích tiểu thư Đường gia đến bây giờ cũng không có tin tức, không biết có phải bị yêu thú ăn rồi hay không."

"Ta nhớ rồi, đại tiểu thư Đường gia cùng đích tiểu thư Đường gia đi ra ngoài rèn luyện phải không? Đại tiểu thư Đường gia lành ít dữ nhiều, còn đích tiểu thư với tu vi còn không bằng nàng ấy thì miễn bàn."

"Hơn phân nữa là đã mất mạng, nghe nói bọn họ chọc phải một yêu thú có thực lực nguyên quân, sao có thể là đối thủ."


Xe ngựa của Đường Quả theo hướng Đường gia mà chạy, đáy mắt Dạ Chu xẹt qua tia nghi hoặc, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng đến xe ngựa chạy song song mà nhìn.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 144: Thứ nữ trọng sinh (6)

"Nhị. . . Nhị tiểu thư ? ? ?"

Đường Quả nhảy xuống xe ngựa, đi vào cửa phủ Đường gia, người hầu Đường gia nhìn thấy nàng, giống như nhìn thấy quỷ, run run rẩy rẩy xác nhận vài lần, phát hiện Đường Quả thật sự không phải quỷ, là người.


Trong đó có muột người hầu cất bước chạy nhanh vào trong, một bên chạy, một bên hô lớn, "Nhị tiểu thư đã trở lại, nhị tiểu thư đã trở lại." Đường Quả nâng nâng mí mắt, làm như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của người hầu.

"Dọn sạch sẽ sân của ta, lấy chút đồ ăn tới." Nghe phân phó, người hầu vội vàng đi làm.

Tiểu thư Đường gia thanh danh không tốt, tính tình cổ quái, kiêu ngạo, nếu làm nàng không hài lòng, người hầu đó chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Đường Quả rảo bước đi vào trong, thanh âm phía sau đột nhiên gọi lại.

"À. . . Cái kia, Đường cô nương, không mời ta vào ngồi một chút?"

Bị người ta coi thành không khí, loại mùi vị này chỉ có thể lãnh hội mới hiểu được. Dạ Chu thực xấu hổ, tiểu cô nương khi còn nhỏ luôn quấn lấy hắn, bây giờ thay đổi thật lớn.

Đường Quả quay đầu lại liếc nhìn nam tử mặc hồng bào, hai bước liền đi đến trước mặt. Gương mặt tinh xảo lại non nớt tới gần, hương thơm của nữ tử không khỏi chui vào chóp mũi hắn, nhất thời làm hắn khẩn trương không thôi.

Hắn nhịn không được nắm chặt tay áo, ánh mắt cảnh giác nhìn nàng, bộ dáng như nam tử nhà lành bị người ta lưu manh đùa giỡn vậy. Khóe miệng Đường Quả khẽ nhếch, ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc nâng cằm Dạ Chu, đầy ý cười nói, "Ngươi có biết cùng ta đi vào sẽ chứng minh cái gì không?"

"Cái cái. . . Gì?" Dạ Chu lắp bắp hỏi, trong lòng thấp thỏm, còn không phải chỉ vào uống trà, làm khách thôi sao? Tốt xấu gì Đường phu nhân cũng là cô nhỏ của hắn, hắn đi vào chào hỏi cô nhỏ, hẳn là không có gì xấu hổ đi?

"Kia. . . Đường cô nương, cô nói chuyện cứ nói, không cần động thủ động cước." Dạ Chu phản ứng lại, nhảy ra thật xa, sợ Đường Quả lại làm gì hắn.

Đường Quả buông tay, nhẹ giọng cười, "Cùng ta đi vào Đường phủ, hoặc là người của Đường gia, hoặc là người của Đường Quả ta, Dạ Chu, ngươi là người của Đường gia hay người của Đường Quả ta?"

Một câu khiến cho vẻ mặt Dạ Chu đại biến, hắn cảnh giác trừng mắt Đường Quả, mặt lộ vẻ bừng tỉnh, "Được lắm, tiểu nhân tinh, ta cho rằng cô suy nghĩ cẩn thận, không ngờ là ở chỗ này đào hố chờ ta nhảy."

Cũng may hắn chưa có trực tiếp nhảy vào, bằng không sẽ khẳng định hắn là người của nàng. "Ta cùng với cô là không thể, đừng tưởng bở!" "Dạ Chu ta, không có khả năng cùng cô thành thân."

"Dạ Chu ta chỉ có ba đường, đó chính là tu luyện tu luyện tu luyện." Dạ Chu thận trọng nói, "Cô đừng tưởng rằng mình có nhan sắc, là có thể đến dụ hoặc ta, tâm tính của ta rất kiên định." Nói lời này, hắn còn nâng nâng cằm, ưỡn ưỡn ngực, bộ dáng ngạo kiều, "Lại nói, Dạ Chu ta lớn lên không kém cô, thích cái đẹp, không bằng tự nhìn chính mình."

"Nga, vậy là ngươi không đi vào?" Đường Quả nhẹ nhàng cười, dáng vẻ kia thật sự xinh đẹp, Dạ Chu nhịn không được tinh thần lại hoảng, chính như hắn nói, tâm tính hắn kiên định, rất nhanh liền phản ứng lại, trở nên bình tĩnh tự nhiên.

"Đương nhiên, ta sẽ không mắc mưu, ta liền biết cô không hết hy vọng với ta mà." Hắn có chút hối hận, mỗi năm hắn đều trộm trở về, trước nay đều không có dự định đi gặp nàng, không ngờ mười mấy năm qua đi, nàng vẫn khó chơi như vậy, thậm chí còn học được cách dùng kế sách.

Đang lúc hắn âm thầm tính toán, lúc này có nên nhanh chóng rời đi hay không, Đường Quả thu hồi nụ cười. "Dạ Chu, là tự ngươi quyết định, cơ hội cuối cùng cho ngươi, vậy không thể đổi ý. Ngày mai ta liền tiến cung, đến gặp Dạ Hoàng hủy bỏ hôn ước."


Nói xong, Đường Quả xoay người bước vào Đường phủ, Dạ Chu đứng sững sờ một chỗ.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 145: Thứ nữ trọng sinh (7)

"Nhị tiểu thư, lão gia cho mời." Đường Quả đang dùng cơm, nghe người hầu báo, mí mắt cũng không thèm nâng, bình tĩnh tự nhiên, động tác ưu nhã dùng cơm.

Giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí chất cao quý, khí thế trên người càng làm người hầu không dám ngẩng đầu lên. Người hầu nhớ tới phân phó của Đường Hạo Huy, lập tức gọi Đường Quả qua, không khỏi cẩn thận ngẩng đầu, đem lời nói nói lại lần nữa.

Nói xong, nàng lại phát hiện Đường Quả như cũ ngồi chỗ đó dùng cơm, mông không hề dịch một chút. "Nhị. . ."

"Đã biết, ta ăn xong sẽ qua."

Thân thể người hầu phát run, không dám nhiều lời, cảm thấy nhị tiểu thư lần này trở về, còn kiêu ngạo hơn lúc trước.

"Đường Hoan đâu?" Đường Quả tùy ý hỏi một câu, nói thật, nguyên chủ là một người rất kiêu ngạo, đời trước của Đường Hoan, nguyên chủ một lòng theo bước chân Dạ Chu, căn bản chưa từng cố tình nhằm vào Đường Hoan.

Sau khi nàng ta trọng sinh, ngược lại nhiều lần cố ý nhắm vào nguyên chủ, tất cả cơ duyên đều bị nàng ta cướp đi, đây chính là Đường Hoan không đúng. Nếu được trở lại một đời, vậy thì cứ sống yên ổn một đời, một hai phải gây chuyện, làm cô cũng muốn gây chuyện.

[ Bình tĩnh, bình tĩnh, ổn định, ổn định! Ký chủ, cô gây chuyện thì cứ gây chuyện, đừng lăn lộn chết người ta. Dù sao cô cũng sống được lâu, nếu đem nàng ta chơi chết, cô cũng sẽ chịu ảnh hưởng. ] Hệ thống hắc ám chọc chọc chủ ý của Đường Quả.

Đường Quả cười một tiếng, "Thiểu năng, ngươi vì sao lại hướng về ta?" Từ hai thế giới trước, thái độ của hệ thống dường như đã biến đổi lớn.

[ À thì. . . Cái kia. . . Ký chủ, ta phát hiện theo cô tương đối có tiền đồ, tuy rằng không biết vì cái gì, cơ mà nội tâm loáng thoáng có dự cảm như thế. ] Lời nó nói là sự thật.

Đường Quả thấp giọng cười, hệ thống run run, nó chắc không nói sai đâu nhỉ.

"Chỉ có ngươi mới tự mình hiểu lấy, rốt cuộc ngươi cũng chỉ là một chuỗi số liệu chỉ biết cốt truyện, nếu không phải ta mang ngươi chạy, sợ là người đã sớm bị người ta hủy."

Hệ thống: Tức giận! Nghẹn khuất! !

[ Cô nói rất đúng. ]

Nghe được tiếng cười dễ nghe của nàng, người hầu hai bên cúi đầu càng thấp, không dám thở mạnh một giây nào. Nhị tiểu thư quả nhiên ngày càng đáng sợ, nếu làm nàng không hài lòng, không biết có bị trực tiếp bán đi hay không.

Không đợi Đường Quả ăn xong, bên ngoài truyền đến vài tiếng bước chân hỗn độn. Không bao lâu, một phụ nhân dáng vẻ vô cùng hoa lệ, được mười mấy người hầu vây quanh đi vào, tư thế kia so với chủ mẫu phu nhân còn phô trương hơn.

Người hầu Đường gia nhìn thấy một màn này cũng không nói gì, ai bảo Lâu di nương được sủng ái, còn sinh ra một nữ nhi thiên tài là đại tiểu thư Đường gia?

Chỉ bằng cái này, Đường Hạo Huy sẽ đối xử tử tế với nàng. Đường Quả nâng mí mắt, Lâu di nương đã bước vào phòng, nửa điểm cũng không khách khí, tìm nơi ngồi xuống, nghiễm nhiên một bộ dáng tư thái của đương gia chủ mẫu.

"Nghe nói hôm nay nhị tiểu thư mới trở về?" Lâu di nương mày liễu nhăn lại, "Mấy tháng này đã đi đâu?"

"Ngươi cùng Hoan Nhi ra ngoài, ba tháng trước Hoan Nhi trọng thương trở về, sau khi tỉnh lại, vẫn luôn lo lắng cho ngươi, nếu ngươi vẫn bình an vô sự, tại sao lại không truyền tin tức về nhà, cũng làm cho Hoan Nhi an tâm."

"Mất công Hoan Nhi vẫn luôn lo lắng cho ngươi, đến bây giờ vẫn còn dưỡng thương, sau khi nhị tiểu thư về nhà, không hỏi một tiếng, còn có tâm tình ngồi ở chỗ này ăn uống thả cửa, thật là làm người ta nhìn bằng con mắt khác."

Lâu di nương nhấp môi, trong mắt hiện lên bi thương, "Hoan Nhi so với ngươi thiên phú tốt hơn, làm nhị tiểu thư ghen ghét, nhưng ngươi cũng không thể bởi vì vậy mà ghi hận trên người Hoan Nhi, tốt xấu gì hai ngươi cũng là tỷ muội, phải nâng đỡ cho nhau."

Răng rắc. . . răng rắc. . . Thanh âm Đường Quả cắn viên xương sụn vang lên, người hầu xung quanh đều cúi đầu, muốn cười cũng không dám cười, sắc mặt Lâu di nương khó coi vài phần, nắm chặt khăn tay.
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 146: Thứ nữ trọng sinh (8)

"Sao Lâu di nương biết ta không bị thương?"

"Sao lại biết tu vi của ta có xuất hiện vấn đề hay không?"

"Ta là đích tiểu thư Đường gia, mất tích ba tháng, Đường gia hình như cũng không phái người đi tìm đâu?"

"Lâu di nương quan tâm ta, chẳng lẽ không nên hỏi han ân cần? Ta lại nghe ra là đang trách cứ ta chạy loạn, làm cho các người lo lắng? Nếu các người lo lắng, vậy quay lại vấn đề trước, các người tại sao lại không đi tìm ta?"

Đường Quả ăn xong một viên sương sụn, ngước mắt, "Nếu Lâu di nương thật sự quan tâm, lo lắng cho ta, hiện tại nên làm ra bộ dáng cùng vẻ mặt lo lắng một chút, lại dùng son phấn bôi lên mặt đến trắng bệch một tí, làm cho mình thêm vẻ tiều tụy, nên làm tương đối thật một chút."

"Sau khi giả xong, đi vào sân của ta, di nương phải giả một bộ dáng muốn rơi lệ, cau mày, ngữ điệu mềm nhẹ lôi kéo tay của ta, hỏi 'Nhị tiểu thư, ngươi biến mất lâu như vậy, thật là làm ta lo lắng chết, ngươi có bị thương hay không, có bị đói hay không, có muốn ăn cái gì hay không, ta liền phân phó nhà bếp đi làm."

"Ngay sau đó, di nương hẳn phải cho ta thấy một chút, mấy ngày này phái biết bao nhiêu người đi tìm, cha ta lo lắng bao nhiêu, Đường Hoan lại có bao nhiêu lo lắng, tốt nhất là ôm ta khóc một hồi."

"Cuối cùng lại cho ta thấy một chút, đau thay ta, hận không để Đường Hoan thay ta chịu khổ gì gì đó, ta chắc sẽ cảm động." Đường Quả gật gật đầu, cũng không thèm quan tâm sắc mặt Lâu di nương đã biến hóa còn hơn cả bảy màu.

"Hôm nay Lâu di nương ăn mặc vô cùng xinh đẹp, nếu không biết bà chỉ là một di nương của Đường gia, ta thật đúng là cho rằng bà chính là đương gia chủ mẫu của Đường gia nha."

"Phấn son bà trang điểm trên mặt chắc là loại son phấn đang lưu hành gần đây nhất của Bình Thành phải không? Khí sắc thoạt nhìn cũng khá tốt, hơn phân nữa là Đường Hoan cũng không có vấn đề gì, lúc bà bước vào, có mấy phần vui mừng, là Đường Hoan nhờ họa được phúc, tu vi đột phá đi." Một câu một của Đường Quả, sắc mặt Lâu di nương lại càng trắng.

"Để ta đoán tu vi trước mắt của Đường Hoan nhé."

"Ba tháng trước lúc chúng ta tách ra, nàng ta là tu vi nguyên sĩ hậu kỳ, có thể làm Lâu di nương không hề lo lắng, đáy mắt không che dấu nổi vui mừng, như vậy, nàng ta hẳn đang là nguyên tướng sơ kỳ, đúng không?"

Đến đây, sắc mặt của Lâu di nương đã trắng bệch, hoảng sợ nhìn Đường Quả, không tin vì sao nàng lại đoán được. Đường Quả ăn xong cây rau xanh cuối cùng, sau khi ăn xong lại dùng một chút trà bánh, rốt cuộc cũng thỏa mãn mà xoa xoa khóe miệng.

"Lâu di nương hẳn là muốn có thời gian để bình tĩnh lại đi , lồng ngực chắc là tức giận sắp nổ mạnh rồi, ta không bồi nữa, cha ta có lẽ đã không kiên nhẫn chờ nữa." Đường Quả khóe miệng cong cong, đứng dậy nâng bước đi ra ngoài. Thời điểm đi đến cửa, thanh âm Lâu di nương truyền đến, còn có vài phần tức muốn hộc máu.

"Nhị tiểu thư, cho dù ngươi mồm mép lợi hại, nhưng ở Đường gia lấy thực lực nói chuyện, hiện giờ Hoan Nhi đã là nguyên tướng sơ kỳ, vị trí gia chủ Đường gia tương lai, sẽ không bởi vì ngươi là đích nữ mà thuộc về ngươi."

"Chờ Hoan Nhi thành gia chủ Đường gia, ta chính là mẫu thân của gia chủ." Nghe vậy, Đường Quả chỉ xùy cười. Loại cười khinh thường này, làm trong lòng Lâu di nương vô cùng khó chịu. Sớm hay muộn! Bà ta nắm chặt khăn tay, sớm muộn gì bà ta sẽ đem tiểu tiện nhân Đường Quả này đuổi ra ngoài.

"Sao giờ mới đến đây?" Đường Hạo Huy đối với đích nữ là càng ngày càng bất mãn, cau mày, thiên phú không bằng Hoan Nhi, tính cách cùng mẫu thân nàng lại giống nhau làm người ta chán ghét. Kiêu ngạo cùng ương ngạnh, không nói lý, hoàn toàn không giống Hoan Nhi ngoan ngoãn, cùng Lâu di nương săn sóc.


"Ba tháng này đã đi đâu?"
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 147: Thứ nữ trọng sinh (9)

Đường Quả tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, "Hôm nay đến gặp mặt cha là muốn thương lượng một việc." Đường Hạo Huy nhăn mày lại, đáy mắt xẹt qua tia chán ghét. Nữ nhi này của ông ta, quả nhiên cùng nương nàng giống nhau như đúc.

Ngoại trừ tu luyện có chút thiên phú, thật không tìm thấy ưu điểm gì khác. Ngược lại là Hoan Nhi, làm người khiêm tốn, dáng vẻ tú mỹ, thiên phú tuyệt hỏa, lúc này còn nhờ họa được phúc, đột phá đến nguyên tướng sơ kỳ, quả thật là nữ nhi tốt của ông.

"Chuyện gì?"

"Ta muốn cùng Dạ Chu giải trừ hôn ước."

"Cái gì? ?" Đường Hạo Huy giật mình, Dạ Chu cùng đương kim Dạ Hoàng là huynh đệ ruột, tuổi tác cũng không lớn, ngay cả tu luyện cũng rất có thiên phú, không tham quyến quyền lực, là người cuồng tu luyện.

Nữ nhi của ông ta cùng Dạ Chu có hôn ước, là do lúc trước Thái Thượng Hoàng định ra. Sau khi Thái Thượng Hoàng thoái vị, một lòng bế quan, đã sớm mặc kệ những việc này. Nói thật, muốn ông ta để Đường Quả cùng Dạ Chu giải trừ hôn ước, ông ta không muốn.

"Hồ nháo, hôn ước là thứ ngươi muốn trừ là trừ sao?"

Đường Quả cười một chút, "Chỉ là tới thông báo cho ông thôi."

"Chuyện này không đến để thương lượng, vô duyên vô cớ mất tích ba tháng, vừa trở về liền giải trừ hôn ước, ngươi đem người cha như ta không để vào mắt sao?"

"Di? Ông thừa nhận là cha ta rồi?" Đường Quả mở to hai mắt mà nhìn, "Vậy ông biết ta ba tháng này tại sao không trở về hay không?"

Đường Hạo Huy không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt biến đổi, cuối cùng cũng không để tâm chuyện này. "Tóm lại, giải trừ hôn ước, ta không đồng ý."

"Trừ khi, ngươi cho ta một lý do." Hai người tan rã trong không vui, Đường Quả đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn. Như lời nàng nói, nàng chỉ tới thông báo một tiếng.

Sau khi Đường Quả đi không lâu, Lâu di nương vào thư phòng. Đường Quả lập tức ra khỏi Đường gia, theo hướng hoàng cung mà đi. Người Đường gia nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, nàng thật sự đi từ hôn.

[ Ký chủ, cô muốn nhanh chóng giải trừ như vậy sao? Còn có, cô vừa rồi thật kiêu ngạo nha! ]

"Không kiêu ngạo liền không có phiền toái, không có phiền toái liền không thể động thủ, đã hiểu chưa?"

Hệ thống: Đã hiểu, ký chủ chính là nhàn đến hốt hoảng, muốn đánh nhau!

Cũng vì hai thế giới trước, quá hòa bình!

Cô không nhịn được nữa đúng không!

.......

Đường Quả tiến cung, Dạ Chu đã biết. Lúc nàng còn chưa nhìn thấy Dạ Hoàng, Dạ Chu đã vọt nhanh tới trước mặt nàng, vẻ mặt lộ cảnh giác nhìn chằm chằm vào nàng. "Ngươi tới làm cái gì?"

Dạ Chu một bộ dáng ngươi có phải muốn làm chuyện xấu hay không, "Có phải muốn thừa dịp ta không chú ý, để hoàng huynh ta hạ chỉ ngày đính hôn không?"

Đường Quả nâng bước đến trước mặt Dạ Chu, liếc hắn một cái, "Không thể không nói, ngươi suy nghĩ quá nhiều."

Nói xong, nàng đi về phía trước. Dạ Chu đuổi theo phía sau, đáy mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa, có vài phần khẩn trương, đợi chút cái tiểu nhân tinh nếu thật sự đến bức hôn, có chết hắn cũng nhất định dùng tất cả biện pháp để phản đối. Cùng lắm thì, hắn xoay người liền đi, sang năm lại trở về. Đúng, cứ quyết định như vậy đi.

"Giải trừ hôn ước?" Dạ Hoàng, cũng chính là hoàng đế Tiên Bình Quốc Dạ Phàm, đối với mục đích tới đây của Đường Quả, cũng rất kinh ngạc. Hắn đánh giá Đường Quả vài lần, "Quả Nhi, ngươi xác định, thật sự muốn giải trừ hôn ước?"

Hắn nhìn Dạ Chu đứng một bên, mày hơi hơi nhướng lên, chẳng lẽ là cái tên đệ đệ cuồng tu luyện này của hắn làm chuyện gì, uy hiếp đến tiểu cô nương nhà người ta? Nha đầu này mười mấy năm qua, mỗi ngày đều trông ngóng ngày thành thân như thế nào, đột nhiên lại muốn giải trừ hôn ước?


"Ta xác định." Đường Quả ngôn ngữ kiên định, nhìn Dạ Chu mở miệng, "Nếu Dạ Chu không thích ta, ta hà cớ phải một hai quấn lấy, ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận, dứt khoát giải trừ hôn ước, miễn cho hắn tránh ta như tránh rết."
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 148: Thứ nữ trọng sinh (10)

"Tiểu nhân tinh, ngươi thật sự mắt không nháy một chút mà giải trừ hôn ước với ta?" Dạ Chu sắc mặt phức tạp theo Đường Quả đi ra, vốn tưởng rằng nàng muốn trêu đùa hoa chiêu, nơi nào hiểu được nàng dứt khoát như vậy. Tìm được hoàng huynh, trực tiếp giải trừ hôn ước, không chút nửa điểm do dự.

Mấy âm mưu quỷ kế hắn đoán trước đều không có xuất hiện, vốn dĩ hắn nên cao hứng mới đúng, thế mà trong lòng lại có cảm giác vắng vẻ. "Cái kia, tuy rằng chúng ta đã giải trừ hôn ước, nhưng tốt xấu còn có quan hệ họ hàng, ngươi gọi ta một tiếng biểu ca, sau này nếu ai khi dễ ngươi, ngươi có thể đến tìm ta."

Đường Quả quay đầu lại, khuôn mặt tinh xảo hiện lên vài phần tươi cười, vẫn ngạo nghễ như cũ, "Không cần, ngươi xem như đúng ý nguyện. về sau ta sẽ không quấn lấy ngươi." "Biểu muội. . ."

Dạ Chu vẻ mặt đau khổ, "Ta biết trong lòng muội oán ta, hôn ước kia chẳng qua là lời nói đùa lúc nhỏ, ta thật không nghĩ tới muội vẫn luôn để trong lòng, còn làm phụ hoàng đáp ứng."

"Nếu sớm biết như thế, ta nhất định sẽ không đùa giỡn muội." Khi đó tiểu biểu muội chỉ mới năm tuổi, hắn cũng chỉ có bảy tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Đường Quả, cảm thấy lớn lên sẽ rất xinh đẹp. Nhớ tới bên trong kịch nam nhân nói với tân nương tử của mình, hắn liền ồn ào một câu, muốn cho biểu muội hắn làm tân nương tử. Sao hắn có thể hiểu được, nàng vẫn luôn nhớ rõ a.

Đường Quả bước vài bước đi đến trước mặt Dạ Chu, nâng cằm, "Ngươi nếu đã là lời nói đùa, lúc trước vì sao lại đáp ứng hôn ước? Ngươi có thể cự tuyệt."

"Nếu ngươi cự tuyệt, thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay, cũng sẽ không làm ta phải chờ mong mười năm, cuối cùng chờ tới công dã tràng, năm thứ hai sau khi ước định, ngươi liền vỗ mông bỏ đi, nghĩ đến lúc ấy đổi ý, mười mấy năm qua, cũng không cần sợ ngươi về Bình Thành, bất hòa chạm mặt với ta. Ta muốn gặp ngươi, còn phải có một bức họa đại biểu ca."

"Ngươi nói khi còn nhỏ không hiểu chuyện, vậy trưởng thành vẫn không hiểu sao? Nếu cự tuyệt sớm một chút, sẽ không cho ta nhiều hy vọng như vậy." Trong lòng Dạ Chu thực áy náy, nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Được rồi, ta đã suy nghĩ cẩn thận, sẽ không quấn lấy ngươi, chuyện quá khứ, cũng không cần nhắc lại." Đường Quả thu hồi ánh mắt, xoay người liền đi.

Dạ Chu nhìn thân ảnh nàng chậm rãi biến mất, có chút buồn bã, mất mát.

"A Chu, Quả Nhi là một cô nương không tồi, tuy tính tình có chút kiêu ngạo, nhưng muội ấy đối với đệ toàn tâm toàn ý, đệ thật sự đã làm tổn thương muội ấy, khó trách muội ấy khăng khăng muốn từ hôn." Dạ Hoàng đi ra, thấy Dạ Chu một bộ dáng do dự, lắc lắc đầu, "Nếu đệ không thích cô nương nhà người ta, từ hôn cũng tốt, miễn cho trì hoãn thanh xuân nàng."

"Chỉ là, A Chu, đệ thật sự không thích nàng ấy sao? Quả Nhi tính tình bướng bỉnh, nàng từ hôn, nhất định là không muốn cùng đệ dây dưa, tương lai dù đệ có đổi ý, cũng không có cơ hội."

"Hoàng huynh, huynh lo lắng nhiều, trong lòng đệ chỉ có cảnh đẹp mỹ thực cùng tu luyện, nguyện vọng lớn nhất của đệ không phải là nữ nhi thường tình, muội ấy từ hôn cũng tốt, miễn cho bị đệ mà chậm trễ."

Dạ Chu cau mày, "Đệ chỉ là có chút lo lắng, muội ấy vì sao lại đột ngột từ hôn, muội ấy bướng bỉnh như thế, không biết mấy tháng qua đã xảy ra chuyện gì, mới làm muội ấy suy nghĩ cẩn thận."

"Nếu từ hôn, cũng đừng suốt ngày ở bên ngoài nữa, đệ chú ý một chút, miễn cho Quả Nhi bị người ta khi dễ. Muội ấy tuy là biểu muội của đệ, nhưng đệ cũng nên hiểu rõ tình cảnh hiện tại."

Dạ Chu quay đầu lại, nghi hoặc, "Làm sao vậy, tình cảnh biểu muội hiện tại không tốt sao? Muội ấy là đích tiểu thư Đường gia, chẳng lẽ còn ai dám khi dễ muội ấy?"


Dạ Hoàng hơi mỉm cười, không tán đồng với ý nghĩ của Dạ Chu, "Ai nói với đệ đích tiểu thư thì sẽ không bị người ta khi dễ?"
 

Tiểu Mã

Chuyển ngữ
Tham gia
9/3/21
Bài viết
257
Điểm cảm xúc
325
Điểm
63
Chương 149: Thứ nữ trọng sinh (11)

"Cô nhỏ vốn dĩ không thích muội ấy, lại bởi vì thiên phú của muội ấy không bằng nữ nhi của thị thiếp kia, càng thêm không đối xử tốt với muội ấy, Đường Hạo Huy một lòng sủng ái thị thiếp, sủng ái nữ nhi kia, đệ cho rằng tình cảnh hiện tại của muội ấy như thế nào?"

"Lại nói ba tháng trước, muội ấy trải qua những gì, rất nhiều người đồn, muội ấy đã chết trong miệng của yêu thú." Nghe vậy, Dạ Chu rùng mình. Hắn muốn nói lại thôi, nói thật, hắn chỉ cho rằng biểu muội là đại tiểu thư thế gia, chỉ có khi dễ người khác, nào biết nơi này lại nhiều chuyện thế này.

"A Chu, đệ có biết, nha đầu này vì cái gì mà nhận định đệ, mười mấy năm đều không thay lòng."

Dạ Chu nhấp môi, hắn đương nhiên không biết, hắn chỉ cảm thấy nha đầu này chính là tiểu nhân tinh, hắn trốn nàng mười mấy năm, chính vì sợ nàng bức hôn.

"Khi đó muội ấy chừng năm tuổi, từ nhỏ đã bức ép tu luyện, ngẫu nhiên mỗi lần bị mẫu hậu tiến cung, hai người tuổi tác kém cũng không nhiều, để cho hai người cùng chơi. Đệ còn nhớ, lúc ấy đệ mang muội ấy đi đâu hay không?"

Nhớ tới chuyện lúc nhỏ, Dạ Chu có chút hưng phấn, "Đệ nhớ chứ, đệ mang muội ấy đi Ngự Thiện Phòng, để đầu bếp đem mỗi loại điểm tâm làm một phần, bọn đệ cùng nếm thử từng cái."

"Lại đưa muội ấy đi thả diều, đem mọi thứ đệ có chia sẻ với muội ấy, cùng muội ấy chơi."

"Cuối cùng đi Ngự Hoa Viên, hái hoa mà mẫu hậu chăm, còn đeo cho muội ấy một đóa." Nói tới đây, gương mặt Dạ Chu có chút run rẩy."Cũng chính là ở đây, đệ đã nói một câu khiến đời này đệ rất hối hận, muốn muội ấy làm tân nương tử của đệ."

Dạ Hoàng không nhịn được buồn cười, "Đệ biết liền tốt, vì cái gì mà muội ấy nhận định đệ? Bởi vì từ nhỏ, muội ấy bị cô nhỏ ép phải tu luyện, cơ bản đều không có thời gian chơi đùa, mẫu hậu đau lòng muội ấy, mới đưa muội ấy tiến cung thả lỏng. Nơi nào hiểu được, lại bị đệ làm hiểu lầm."

"Lúc ấy, biểu muội mới năm tuổi!" Dạ Chu nhịn không được hỏi, "Cô nhỏ lại nhẫn tâm như vậy sao?"

Dạ Hoàng thu hồi nụ cười, "Cô nhỏ là người mạnh mẽ, mẫu hậu gả cho phụ hoàng, mà bà ấy lại gả cho Đường Hạo Huy, bà ấy không cam lòng, cho rằng bản thân bà không kém, cũng nên gả cho một nhân vật như phụ hoàng vậy. Nhưng gả đều đã gả, bà ấy không cam lòng, chỉ có thể để biểu muội thay bà ấy hoàn thành."

Dạ Chu trong đầu không khỏi miêu tả một chút, nữ tử nho nhỏ, cả ngày đều bị mẫu thân giáo huấn, ngoại trừ tu luyện chính là tu luyện, liền đau lòng. "Hiện tại, muội ấy cùng đệ từ hôn, cô nhỏ hơn phân nửa không biết, nếu biết được, không biết muội ấy sẽ chịu bao nhiêu ủy khuất."

"Hoàng huynh, ta. . ."

Dạ Chu cảm thấy chính mình tội ác tày trời, muốn nói cái gì, lại không biết nói cái gì. Dạ Hoàng thôi dừng tay, "Thật ra, biểu muội suy nghĩ cẩn thận, không muốn miễn cưỡng đệ, đệ cũng không cần chú ý, đệ hãy chăm sóc muội ấy nhiều một chút."

Dạ Hoàng suy đoán không tồi, Đường Quả trở lại Đường gia, đã bị Bạc vân Tư, cũng chính là mẹ ruột Đường Quả gọi qua.

"Phụ thân ngươi nói với ta, ngươi muốn cùng A Chu giải trừ hôn ước?"

Bạc Vân Tư là một mỹ nhân, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí chất tiểu thư thế gia. Mặc kệ là ngẩng đầu hay cúi đầu, nâng mi kiều môi, đều vô cùng xinh đẹp.

Bà vận một thân bạch y, càng đem khí chất của bà phù trợ đến thanh lệ thoát tục, giống như tiên tử hạ phàm. Trên bàn bày biện một chén trà nhỏ, thêm mấy phần ấm áp, lộ ra sương mù màu trắng, tựa hồ người bà như có tiên khí.


"Có phải ngươi tu vi kém so với Đường Hoan, A Chu chướng mắt ngươi? Đã sớm nói ngươi nỗ lực tu luyện, lại cứ không nghe." Bạc Vân Tư thoạt nhìn giống như thiếu nữ mười sáu, mày nhăn lại đã làm người ta đau lòng, nhưng lời nói, giống như con dao nhỏ sắc bén, cắt từng chút vào tâm người nghe.
 
Top