[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu
- Tham gia
- 9/3/21
- Bài viết
- 257
- Điểm cảm xúc
- 325
- Điểm
- 63
Chương 140: Thứ nữ trọng sinh (2)
Chẳng qua, nàng ta là nữ nhân đầu tiên của Đường Hạo Huy, tương đối đặc biệt, còn sinh hạ một trưởng nữ. Thị thiếp kia ngay lúc Đường Hoan còn rất nhỏ đã bệnh mà chết, Đường Hạo Huy không để ý, mẫu thân của nguyên chủ là đại tiểu thư thế gia, đối với thị thiếp kia, cũng không thèm để ý. Lúc ấy nàng ta đang bế quan, thị thiếp bên trong phủ bị người ta khi dễ, tự nhiên cũng quản không được.
Nhưng chuyện thị thiếp bệnh mà chết, bị Đường Hoan ghi nhận. Nàng ta cho rằng mẫu thân nguyên chủ mặc kệ không hỏi, thậm chí là kiêng kỵ thiếp thất kia, cố ý làm thị thiếp kia bệnh chết.
Chẳng qua đời trước Đường Hoan không có thiên phú, bị tỷ muội khác khi dễ, ghen ghét nguyên chủ có thiên phú, cuối cùng rất sớm liền xuất giá, chết ở hậu viện. Một đời này trọng sinh, Đường Hoan ngăn mẫu thân bệnh chết, sau đó trước lại đoạt được cơ duyên quan trọng nhất của nguyên chủ, nhìn giống một miếng ngọc bình thường, trên thực tế là một miếng ngọc bội động thiên.
Bên trong ngọc bội có một không gian luyện dược, chỉ cần đem dược liệu vào, có thể luyện chế được đan được mình muốn. Đường Hoan dựa vào không gian luyện dược, kiếm nguyên thạch, luyện đan, tăng tu vi của chính mình, kết bạn với nhiều đại nhân vật. Bằng vào việc chính mình biết trước thiên cơ, luôn trước một bước mà cướp đoạt cơ duyên của nguyên chủ.
Nguyên chủ mỗi lần cảm thấy chính mình sắp có được thứ gì, đều sẽ chậm một bước, cũng bởi vậy mà nàng ngày càng âu lo. Đặc biệt là bên trong phủ, nàng cũng cảm giác được mình càng ngày càng không được tôn trọng, hơi lộ ra ánh mắt nghi ngờ, sẽ bị Đường Hoan giăng bẫy, thanh danh chính mình không giữ được ngược lại còn trở thành người không nói lý lẽ, các tỷ muội ngày càng xa lánh. Bị Đường Hoan cố tình nhắm vào, nguyên chủ vốn là đại tiểu thư, đương nhiên nhịn không nổi, hai người từ ngầm đấu, dần dần tới bên ngoài.
Nguyên chủ tất nhiên không đấu lại một Đường Hoan biết trước tiên cơ, đây cũng chính là nguyên nhân làm vận mệnh của nguyên chủ bị thay đổi.
Đường Hoan biết nơi này có một đóa linh hoa, là đan dược để luyện chế đan cải tạo kinh mạch tu luyện, đã là linh hoa ắt sẽ được bảo vệ, Sinh Cơ Hoa có yêu thú bảo vệ.
Nguyên chủ cũng cảm thấy nơi này có cơ duyên với mình, nhưng mà lại chậm một bước, linh hoa bị Đường Hoan cướp đi, đang trên đường chạy thoát, không biết bị ai vướng chân, té ngã trên đất. Dựa theo quỹ đạo ban đầu, lúc này nguyên chủ sẽ bị yêu thú đánh trọng thương, cuối cùng may mắn nhặt được một mạng, nhưng tu vi lại bị phế, lưu lạc thành một người bình thường, bị người phỉ nhổ là phế vật. Đường Hoan cũng không hảo tâm đến vậy, đương nhiên không thể lấy đan dược để cứu nguyên chủ.
Nguyên chủ càng thảm, trong lòng nàng ta càng cao hứng. Lần này không quá mấy tháng, nguyên chủ sẽ được gả đi, người kia lại là một tên biến thái, là chính mẫu thân Đường Hoan kiến nghị.
Người kia sau khi cưới nguyên chủ, mỗi ngày đều đánh nàng, nhưng lại không muốn nàng chết. Thậm chí Đường Hoan còn tặng một viên Duyên Thọ Đan, tỏ vẻ chính mình xin lỗi muội muội, đây là bồi thường áy náy. Cứ như vậy, nguyện chủ mỗi ngày đều bị đánh dưới mọi tình huống, rốt cuộc là một phế vật, cũng không có tác dụng gì.
Sau khi tiếp nhận ký ức, Đường Quả trầm mặc trong chốc lát.
Hồi lâu, trong sơn động vang lên một giọng nữ. "Thế giới giới này hẳn sẽ rất vui."
[ Ký chủ, ổn định. ]
Đường Quả nhẹ nhàng nâng nâng mắt, từ trong túi trữ vật của nguyên chủ lấy ra đan dược dùng để chữa thương, sau khi nuốt vào, dựa theo phương pháp tu luyện nguyên bản vận chuyển trong chốc lát.
Trong khoảng khắc, cảm thấy vết thương ở mắc cá chân đã tốt hơn rất nhiều. Nàng đứng lên, móc ra gương nhỏ, đánh giá dáng vẻ của thân thể này, vẫn xinh đẹp như vậy. Đem gương nhỏ cất vào, nàng đi ra ngoài dạo một vòng, tìm chút trái cây lại tha trở về.
Nhưng chuyện thị thiếp bệnh mà chết, bị Đường Hoan ghi nhận. Nàng ta cho rằng mẫu thân nguyên chủ mặc kệ không hỏi, thậm chí là kiêng kỵ thiếp thất kia, cố ý làm thị thiếp kia bệnh chết.
Chẳng qua đời trước Đường Hoan không có thiên phú, bị tỷ muội khác khi dễ, ghen ghét nguyên chủ có thiên phú, cuối cùng rất sớm liền xuất giá, chết ở hậu viện. Một đời này trọng sinh, Đường Hoan ngăn mẫu thân bệnh chết, sau đó trước lại đoạt được cơ duyên quan trọng nhất của nguyên chủ, nhìn giống một miếng ngọc bình thường, trên thực tế là một miếng ngọc bội động thiên.
Bên trong ngọc bội có một không gian luyện dược, chỉ cần đem dược liệu vào, có thể luyện chế được đan được mình muốn. Đường Hoan dựa vào không gian luyện dược, kiếm nguyên thạch, luyện đan, tăng tu vi của chính mình, kết bạn với nhiều đại nhân vật. Bằng vào việc chính mình biết trước thiên cơ, luôn trước một bước mà cướp đoạt cơ duyên của nguyên chủ.
Nguyên chủ mỗi lần cảm thấy chính mình sắp có được thứ gì, đều sẽ chậm một bước, cũng bởi vậy mà nàng ngày càng âu lo. Đặc biệt là bên trong phủ, nàng cũng cảm giác được mình càng ngày càng không được tôn trọng, hơi lộ ra ánh mắt nghi ngờ, sẽ bị Đường Hoan giăng bẫy, thanh danh chính mình không giữ được ngược lại còn trở thành người không nói lý lẽ, các tỷ muội ngày càng xa lánh. Bị Đường Hoan cố tình nhắm vào, nguyên chủ vốn là đại tiểu thư, đương nhiên nhịn không nổi, hai người từ ngầm đấu, dần dần tới bên ngoài.
Nguyên chủ tất nhiên không đấu lại một Đường Hoan biết trước tiên cơ, đây cũng chính là nguyên nhân làm vận mệnh của nguyên chủ bị thay đổi.
Đường Hoan biết nơi này có một đóa linh hoa, là đan dược để luyện chế đan cải tạo kinh mạch tu luyện, đã là linh hoa ắt sẽ được bảo vệ, Sinh Cơ Hoa có yêu thú bảo vệ.
Nguyên chủ cũng cảm thấy nơi này có cơ duyên với mình, nhưng mà lại chậm một bước, linh hoa bị Đường Hoan cướp đi, đang trên đường chạy thoát, không biết bị ai vướng chân, té ngã trên đất. Dựa theo quỹ đạo ban đầu, lúc này nguyên chủ sẽ bị yêu thú đánh trọng thương, cuối cùng may mắn nhặt được một mạng, nhưng tu vi lại bị phế, lưu lạc thành một người bình thường, bị người phỉ nhổ là phế vật. Đường Hoan cũng không hảo tâm đến vậy, đương nhiên không thể lấy đan dược để cứu nguyên chủ.
Nguyên chủ càng thảm, trong lòng nàng ta càng cao hứng. Lần này không quá mấy tháng, nguyên chủ sẽ được gả đi, người kia lại là một tên biến thái, là chính mẫu thân Đường Hoan kiến nghị.
Người kia sau khi cưới nguyên chủ, mỗi ngày đều đánh nàng, nhưng lại không muốn nàng chết. Thậm chí Đường Hoan còn tặng một viên Duyên Thọ Đan, tỏ vẻ chính mình xin lỗi muội muội, đây là bồi thường áy náy. Cứ như vậy, nguyện chủ mỗi ngày đều bị đánh dưới mọi tình huống, rốt cuộc là một phế vật, cũng không có tác dụng gì.
Sau khi tiếp nhận ký ức, Đường Quả trầm mặc trong chốc lát.
Hồi lâu, trong sơn động vang lên một giọng nữ. "Thế giới giới này hẳn sẽ rất vui."
[ Ký chủ, ổn định. ]
Đường Quả nhẹ nhàng nâng nâng mắt, từ trong túi trữ vật của nguyên chủ lấy ra đan dược dùng để chữa thương, sau khi nuốt vào, dựa theo phương pháp tu luyện nguyên bản vận chuyển trong chốc lát.
Trong khoảng khắc, cảm thấy vết thương ở mắc cá chân đã tốt hơn rất nhiều. Nàng đứng lên, móc ra gương nhỏ, đánh giá dáng vẻ của thân thể này, vẫn xinh đẹp như vậy. Đem gương nhỏ cất vào, nàng đi ra ngoài dạo một vòng, tìm chút trái cây lại tha trở về.