[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,902
- Điểm cảm xúc
- 5,641
- Điểm
- 113
Chương 140: Không phải phải các cậu chia tay sao?
Editor: trucxinh0505
Cấp ba cứ năm ngày một thi lớn ba ngày thi nhỏ, tất cả mọi người đều chết lặng, ngay cả thi thử giữa kỳ đều không gây nên cái gợn sóng gì.
Dù sao không phải là cuộc thi lớn hơn một chút thôi sao, so với thi đại học tính là cái gì chứ!
Trong khoảng thời gian này, thành tích Trần Nặc luôn rất ổn định, duy trì tại 745-750 điểm.
Điểm số Nguyễn Tiểu Noãn cũng đang bò đi lên một chút xíu, hiện tại cơ bản duy trì tại 650 điểm trở lên.
Thời gian nhoáng một cái, lại đến cuối năm.
Cái gì lễ Giáng Sinh tết nguyên đán hết thảy bỏ qua một bên đi.
Học sinh cấp ba chính là luôn làm bài tập giải đề! Không cần nghỉ lễ! Sau Tết nguyên đán, sở thành phố bất thình lình tuyết rơi lớn. Lông ngỗng rậm rạp bay đầy trời.
Trong vòng một đêm, sở thành phố bao trùm đầy tuyết.
Trong ấn tượng Trần Nặc, sở thành phố thật nhiều năm không có tuyết rơi lớn như vậy.
Trong trí nhớ ba bốn năm tuổi của cậu, lúc đó mùa đông sở thành phố đều có tuyết rơi. Thời điểm khí trời lạnh vô cùng, cửa sổ và dưới mái hiên còn phủ lên từng tảng băng trụ long lanh trong suốt. Bọn nhỏ nghịch sẽ đánh xuống, để nó rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, tảng băng trụ dưới mái hiên biến mất, tuyết cũng không có quá lớn.
Như vậy, đây chính là một cái giá lớn cho hiện đại hóa đi.
Tuyết rơi một đêm, sau khi trời sáng, liền tích đến tới bắp chân.
Vị trí Sở thành phố thiên hướng nam, đối với học sinh sở thành phố mà nói, tuyết lớn như vậy, thật sự là tương đối thể nghiệm khó được.
Các học sinh ban ba tuy ngồi học trong lớp, không ít ánh mắt người liếc qua phía ngoài cửa sổ, tâm lý ước gì tan học sớm một chút, có thể đi trên bãi tập thoáng vui chơi một phát.
Dù sao tuyết lớn như vậy, thực sự quá khó được. Một tiết khóa buổi sáng sau cùng là của giáo viên chủ nhiệm Phương Hòa Bình.
Ông thấy mọi người thân ở Tào Doanh lòng đang ở hán, âm thầm lắc đầu.
Nói cho cùng, những học sinh này cũng vẫn chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi.
Nào có không ham chơi?
Lại nghĩ đến trong khoảng thời gian này, nhóm tiểu gia hỏa xác thực nhịn gần chết, khổ cực, cũng cần phải thư giãn một tí.
Thế là, ông rất rộng rãi phất phất tay trước giờ mười lăm phút: "Muốn chơi tuyết đúng không? Tất cả đi ra ngoài chơi đi, xuống lầu âm thanh nhỏ một chút, không được ầm ĩ đến ban khác, biết không?"
"Lão Phương vạn tuế!"
Các học sinh nén thanh âm kêu lên, từng cái tựa ngựa hoang mất cương, bước nhanh vọt ra khỏi phòng học.
Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn cũng xuống lầu.
Hai người đi xuống tương đối trễ, vừa đi ra trường học, trên bãi tập đã hò hét loạn cào cào đánh gậy trợt tuyết lên.
Nguyễn Tiểu Noãn nhìn thấy đầy thú vị, đột nhiên từ phía sau bay tới một cái Cầu Tuyết, trực tiếp nện ở trên bờ vai cô gái nhỏ.
Vừa lúc không có đeo khăn quàng cổ, Tuyết Cầu bung ra lạc vào trong cổ áo cô, kích thích da gà cô nổi lên lập tức rụt rụt.
"A a! Lạnh chết tớ rồi!"
Trần Nặc quay đầu nhìn lại.
Hung thủ Lưu Chi Hoa cách đó không xa đã hoảng hồn: ". . Cái kia ngượng ngùng, tớ là chuẩn bị cho Trần Nặc đó, ném không chuẩn ha.”
"Cậu con mẹ nó chết chắc!"
Trần Nặc dùng ngữ khí nhạt nhất tàn ác nhất nói ra, sau đó liền hướng Lưu Chi Hoa đuổi tới.
Lưu Chi Hoa sởn hết cả gai ốc, nhanh chân chạy.
Nhưng bị đuổi hơn phân nửa thao trường liền liên tục cầu xin tha thứ, Lưu Chi Hoa vẫn bị Trần Nặc đè ở trong đống tuyết, giãy dụa làm sao đều vô dụng, thật thê thảm.
Nguyễn Tiểu Noãn ở bên kia cười ngã nghiêng ngã ngửa.
Trần Nặc hướng cô ngoắc: "Tới, ném vào cậu ta."
Lưu Chi Hoa tuyệt vọng, tự giận mình nằm ở nơi đó hô: "Lão Tử ném trúng cũng không phải cậu, cậu là cái đồ trọng sắc khinh bạn!"
"Úc úc úc! Đến đến." Nguyễn Tiểu Noãn tung tăng đi qua, nắm lấy một cầu tuyết lớn, ngẹo đầu hướng Lưu Chi Hoa cười ngòn ngọt.
Lưu Chi Hoa: "Ô ô ô ô."
Tuyệt vọng nhắm mắt lại, từ bỏ chống lại, làm tốt chuẩn bị bị lăng nhục.
Một giây sau, Tuyết Cầu dán ở trên mặt cậu ta.
Ô ô ô, lạnh quá!
Tiếng cười trên bãi tập không ngừng, tiếp theo có lớp ban cấp khác tan, cũng gia nhập chơi gậy trợt tuyết.
Nguyễn Tiểu Noãn cùng Trần Nặc cũng lại chơi một lát.
Giờ khắc này, hai người đem áp lực hơn phân nửa học kỳ này đều phóng thích ra ngoài cho thỏa thích.
Chờ đến tay của hai người đều đông lạnh đỏ lên, mới nhìn nhau cười.
Trần Nặc nắm tay Nguyễn Tiểu Noãn nhét vào trong túi của cậu, sau đó tay của mình cũng bỏ vào, tay của hai người cứ như vậy giữ tại cùng một chỗ.
Rất nhanh, hai cánh tay này liền cũng ấm lên.
Lúc này tuyết đã nhỏ không ít, Nguyễn Tiểu Noãn vừa đi vừa đá tuyết tóe lên, bao quanh bọt tuyết nói: "Thật là khó có được, tuyết lớn như vậy, hi vọng không sớm tan đi!"
Trần Nặc nói: "Nhiều ngày sau tuyết vẫn còn rơi.”
Nguyễn Tiểu Noãn kinh ngạc quay đầu nhìn cậu: "Làm sao cậu biết?"
Trần Nặc cười một cái, không có giải thích. Lần tuyết lớn này đi vào sử sách năm 2008, đứt quãng kéo dài cả một tháng trời.
Chơi một trận tuyết như thế hậu quả chính là, ngày thứ hai không ít học sinh toàn lớp đều có chút cảm mạo.
Trong phòng học âm thanh tiếng ho khan tiếng nhảy mũi liên tiếp, một lớp đã san bằng, một lớp khác lại nổi lên.
Phương Hòa Bình buồn rầu cũng không được.
Các học sinh đối với chơi tuyết liền nóng lòng như vậy.
Phương Hòa Bình cũng nghiêm túc nói: "Hiện tại sinh bệnh còn tốt, nếu như chờ đến thi đại học sinh bệnh, các em hối hận cũng không kịp! Thầy xem các em còn muốn chơi tuyết hay không? Sinh bệnh một trận, liền thiếu đi mấy bộ đề, có lẽ đến lúc thi tốt nghiệp trung học, còn kém một hai phần bỏ lỡ cơ hội làm sao bây giờ?"
Mấy ngày nay Nguyễn Tiểu Noãn cũng có chút cảm mạo.
Cô lo lắng lây cho Trần Nặc, tận lực cách xa xa Trần Nặc.
Trần Nặc nói không quan hệ nhưng cô làm sao cũng không đồng ý.
Giữ vững muốn duy trì khoảng cách ba mét trở lên, ăn cơm cũng khác bàn, sợ Phi Mạt truyền nhiễm.
Thế là, bên ngoài liền bắt đầu có chút lời đồn đại.
"Biết không? Giống như Trần Nặc cùng Nguyễn tiểu Ấm chia tay!"
"Thật hay giả vậy?"
"Đương nhiên là thật, mấy ngày rồi bọn họ đều không có ăn cơm chung, cũng không nói chuyện, trước đây làm sao có cái dạng này?"
"Đoán chừng là Nguyễn Tiểu Noãn bị Trần Nặc cho ra rìa rồi." "A a, cấp ba vốn chính là hay chia tay như vậy."
Lời đồn đại ngay từ đầu truyền bên ngoài ban, người tin không nhiều, nhưng cảm mạo theo Nguyễn Tiểu Noãn ăn sâu bén rễ lề mà lề mề không tốt lên, thế là lời đồn đại cũng càng lớn mạnh hơn. Đến cuối cùng lời đồn trở nên giống như thật, giống như tận mắt chứng kiến Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn chia tay vậy.
Thế là cuối tuần này, thời điểm Nguyễn Tiểu Noãn chờ xe tại nhà ga, một nam sinh liền chạy tới trước mặt cô, hướng cô cười hì hì nói: "Cậu là Nguyễn Tiểu Noãn ban ba đi, tớ là lớp một XXXX, ta luôn luôn rất chú ý cậu, nhận thức một chút có được hay không?"
Nguyễn Tiểu Noãn trợn to hai mắt.
Cái này, cái này, điều này chẳng lẽ chính là "Bắt chuyện" trong truyền thuyết sao?
Cô lập tức không kịp phản ứng.
Trước đây cũng ngại Trần Nặc hoa đào nhiều, không ngờ bất thình lình hoa đào lái tới trên người mình, còn có chút không quen đây!
Bất thình lình, Trần Nặc từ nơi không xa đi tới, trực tiếp đem Nguyễn Tiểu Noãn kéo ra phía sau, sau đó nhìn người kia, âm thanh lạnh lùng nói: "Không được."
Nam sinh kia thấy sắc mặt Trần Nặc băng lãnh, tâm lý có chút kỳ quái, bật thốt lên hỏi: "Không phải các cậu chia tay rồi sao?"
Nguyễn Tiểu Noãn: "? ? ?"
Trần Nặc: "? ? ?"
Cấp ba cứ năm ngày một thi lớn ba ngày thi nhỏ, tất cả mọi người đều chết lặng, ngay cả thi thử giữa kỳ đều không gây nên cái gợn sóng gì.
Dù sao không phải là cuộc thi lớn hơn một chút thôi sao, so với thi đại học tính là cái gì chứ!
Trong khoảng thời gian này, thành tích Trần Nặc luôn rất ổn định, duy trì tại 745-750 điểm.
Điểm số Nguyễn Tiểu Noãn cũng đang bò đi lên một chút xíu, hiện tại cơ bản duy trì tại 650 điểm trở lên.
Thời gian nhoáng một cái, lại đến cuối năm.
Cái gì lễ Giáng Sinh tết nguyên đán hết thảy bỏ qua một bên đi.
Học sinh cấp ba chính là luôn làm bài tập giải đề! Không cần nghỉ lễ! Sau Tết nguyên đán, sở thành phố bất thình lình tuyết rơi lớn. Lông ngỗng rậm rạp bay đầy trời.
Trong vòng một đêm, sở thành phố bao trùm đầy tuyết.
Trong ấn tượng Trần Nặc, sở thành phố thật nhiều năm không có tuyết rơi lớn như vậy.
Trong trí nhớ ba bốn năm tuổi của cậu, lúc đó mùa đông sở thành phố đều có tuyết rơi. Thời điểm khí trời lạnh vô cùng, cửa sổ và dưới mái hiên còn phủ lên từng tảng băng trụ long lanh trong suốt. Bọn nhỏ nghịch sẽ đánh xuống, để nó rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, tảng băng trụ dưới mái hiên biến mất, tuyết cũng không có quá lớn.
Như vậy, đây chính là một cái giá lớn cho hiện đại hóa đi.
Tuyết rơi một đêm, sau khi trời sáng, liền tích đến tới bắp chân.
Vị trí Sở thành phố thiên hướng nam, đối với học sinh sở thành phố mà nói, tuyết lớn như vậy, thật sự là tương đối thể nghiệm khó được.
Các học sinh ban ba tuy ngồi học trong lớp, không ít ánh mắt người liếc qua phía ngoài cửa sổ, tâm lý ước gì tan học sớm một chút, có thể đi trên bãi tập thoáng vui chơi một phát.
Dù sao tuyết lớn như vậy, thực sự quá khó được. Một tiết khóa buổi sáng sau cùng là của giáo viên chủ nhiệm Phương Hòa Bình.
Ông thấy mọi người thân ở Tào Doanh lòng đang ở hán, âm thầm lắc đầu.
Nói cho cùng, những học sinh này cũng vẫn chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi.
Nào có không ham chơi?
Lại nghĩ đến trong khoảng thời gian này, nhóm tiểu gia hỏa xác thực nhịn gần chết, khổ cực, cũng cần phải thư giãn một tí.
Thế là, ông rất rộng rãi phất phất tay trước giờ mười lăm phút: "Muốn chơi tuyết đúng không? Tất cả đi ra ngoài chơi đi, xuống lầu âm thanh nhỏ một chút, không được ầm ĩ đến ban khác, biết không?"
"Lão Phương vạn tuế!"
Các học sinh nén thanh âm kêu lên, từng cái tựa ngựa hoang mất cương, bước nhanh vọt ra khỏi phòng học.
Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn cũng xuống lầu.
Hai người đi xuống tương đối trễ, vừa đi ra trường học, trên bãi tập đã hò hét loạn cào cào đánh gậy trợt tuyết lên.
Nguyễn Tiểu Noãn nhìn thấy đầy thú vị, đột nhiên từ phía sau bay tới một cái Cầu Tuyết, trực tiếp nện ở trên bờ vai cô gái nhỏ.
Vừa lúc không có đeo khăn quàng cổ, Tuyết Cầu bung ra lạc vào trong cổ áo cô, kích thích da gà cô nổi lên lập tức rụt rụt.
"A a! Lạnh chết tớ rồi!"
Trần Nặc quay đầu nhìn lại.
Hung thủ Lưu Chi Hoa cách đó không xa đã hoảng hồn: ". . Cái kia ngượng ngùng, tớ là chuẩn bị cho Trần Nặc đó, ném không chuẩn ha.”
"Cậu con mẹ nó chết chắc!"
Trần Nặc dùng ngữ khí nhạt nhất tàn ác nhất nói ra, sau đó liền hướng Lưu Chi Hoa đuổi tới.
Lưu Chi Hoa sởn hết cả gai ốc, nhanh chân chạy.
Nhưng bị đuổi hơn phân nửa thao trường liền liên tục cầu xin tha thứ, Lưu Chi Hoa vẫn bị Trần Nặc đè ở trong đống tuyết, giãy dụa làm sao đều vô dụng, thật thê thảm.
Nguyễn Tiểu Noãn ở bên kia cười ngã nghiêng ngã ngửa.
Trần Nặc hướng cô ngoắc: "Tới, ném vào cậu ta."
Lưu Chi Hoa tuyệt vọng, tự giận mình nằm ở nơi đó hô: "Lão Tử ném trúng cũng không phải cậu, cậu là cái đồ trọng sắc khinh bạn!"
"Úc úc úc! Đến đến." Nguyễn Tiểu Noãn tung tăng đi qua, nắm lấy một cầu tuyết lớn, ngẹo đầu hướng Lưu Chi Hoa cười ngòn ngọt.
Lưu Chi Hoa: "Ô ô ô ô."
Tuyệt vọng nhắm mắt lại, từ bỏ chống lại, làm tốt chuẩn bị bị lăng nhục.
Một giây sau, Tuyết Cầu dán ở trên mặt cậu ta.
Ô ô ô, lạnh quá!
Tiếng cười trên bãi tập không ngừng, tiếp theo có lớp ban cấp khác tan, cũng gia nhập chơi gậy trợt tuyết.
Nguyễn Tiểu Noãn cùng Trần Nặc cũng lại chơi một lát.
Giờ khắc này, hai người đem áp lực hơn phân nửa học kỳ này đều phóng thích ra ngoài cho thỏa thích.
Chờ đến tay của hai người đều đông lạnh đỏ lên, mới nhìn nhau cười.
Trần Nặc nắm tay Nguyễn Tiểu Noãn nhét vào trong túi của cậu, sau đó tay của mình cũng bỏ vào, tay của hai người cứ như vậy giữ tại cùng một chỗ.
Rất nhanh, hai cánh tay này liền cũng ấm lên.
Lúc này tuyết đã nhỏ không ít, Nguyễn Tiểu Noãn vừa đi vừa đá tuyết tóe lên, bao quanh bọt tuyết nói: "Thật là khó có được, tuyết lớn như vậy, hi vọng không sớm tan đi!"
Trần Nặc nói: "Nhiều ngày sau tuyết vẫn còn rơi.”
Nguyễn Tiểu Noãn kinh ngạc quay đầu nhìn cậu: "Làm sao cậu biết?"
Trần Nặc cười một cái, không có giải thích. Lần tuyết lớn này đi vào sử sách năm 2008, đứt quãng kéo dài cả một tháng trời.
Chơi một trận tuyết như thế hậu quả chính là, ngày thứ hai không ít học sinh toàn lớp đều có chút cảm mạo.
Trong phòng học âm thanh tiếng ho khan tiếng nhảy mũi liên tiếp, một lớp đã san bằng, một lớp khác lại nổi lên.
Phương Hòa Bình buồn rầu cũng không được.
Các học sinh đối với chơi tuyết liền nóng lòng như vậy.
Phương Hòa Bình cũng nghiêm túc nói: "Hiện tại sinh bệnh còn tốt, nếu như chờ đến thi đại học sinh bệnh, các em hối hận cũng không kịp! Thầy xem các em còn muốn chơi tuyết hay không? Sinh bệnh một trận, liền thiếu đi mấy bộ đề, có lẽ đến lúc thi tốt nghiệp trung học, còn kém một hai phần bỏ lỡ cơ hội làm sao bây giờ?"
Mấy ngày nay Nguyễn Tiểu Noãn cũng có chút cảm mạo.
Cô lo lắng lây cho Trần Nặc, tận lực cách xa xa Trần Nặc.
Trần Nặc nói không quan hệ nhưng cô làm sao cũng không đồng ý.
Giữ vững muốn duy trì khoảng cách ba mét trở lên, ăn cơm cũng khác bàn, sợ Phi Mạt truyền nhiễm.
Thế là, bên ngoài liền bắt đầu có chút lời đồn đại.
"Biết không? Giống như Trần Nặc cùng Nguyễn tiểu Ấm chia tay!"
"Thật hay giả vậy?"
"Đương nhiên là thật, mấy ngày rồi bọn họ đều không có ăn cơm chung, cũng không nói chuyện, trước đây làm sao có cái dạng này?"
"Đoán chừng là Nguyễn Tiểu Noãn bị Trần Nặc cho ra rìa rồi." "A a, cấp ba vốn chính là hay chia tay như vậy."
Lời đồn đại ngay từ đầu truyền bên ngoài ban, người tin không nhiều, nhưng cảm mạo theo Nguyễn Tiểu Noãn ăn sâu bén rễ lề mà lề mề không tốt lên, thế là lời đồn đại cũng càng lớn mạnh hơn. Đến cuối cùng lời đồn trở nên giống như thật, giống như tận mắt chứng kiến Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn chia tay vậy.
Thế là cuối tuần này, thời điểm Nguyễn Tiểu Noãn chờ xe tại nhà ga, một nam sinh liền chạy tới trước mặt cô, hướng cô cười hì hì nói: "Cậu là Nguyễn Tiểu Noãn ban ba đi, tớ là lớp một XXXX, ta luôn luôn rất chú ý cậu, nhận thức một chút có được hay không?"
Nguyễn Tiểu Noãn trợn to hai mắt.
Cái này, cái này, điều này chẳng lẽ chính là "Bắt chuyện" trong truyền thuyết sao?
Cô lập tức không kịp phản ứng.
Trước đây cũng ngại Trần Nặc hoa đào nhiều, không ngờ bất thình lình hoa đào lái tới trên người mình, còn có chút không quen đây!
Bất thình lình, Trần Nặc từ nơi không xa đi tới, trực tiếp đem Nguyễn Tiểu Noãn kéo ra phía sau, sau đó nhìn người kia, âm thanh lạnh lùng nói: "Không được."
Nam sinh kia thấy sắc mặt Trần Nặc băng lãnh, tâm lý có chút kỳ quái, bật thốt lên hỏi: "Không phải các cậu chia tay rồi sao?"
Nguyễn Tiểu Noãn: "? ? ?"
Trần Nặc: "? ? ?"