[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,902
- Điểm cảm xúc
- 5,642
- Điểm
- 113
Chương 130: Quả nhiên, phim truyền hình cũng là gạt người
Editor: trucxinh0505
Thi cuối kỳ đúng hẹn mà tới. Trong văn phòng, các thầy cô đang bận bịu thống kê điểm số cùng xếp hạng học sinh.
Một cô giáo khen: "Thầy Phương, lớp thầy lần này Trần Nặc lại là vị trí thứ nhất, cách vị trí thứ hai hơn ba mươi điểm, thật là phục."
Một giáo viên khác nói "Đúng đúng" nói đến, "Đừng nói là hạng nhất tam trung chúng ta, tính đến toàn thành phố, vị trí thứ nhất ấy đều vững vàng."
Miệng Phương Hòa Bình cười toe toét.
Giáo viên chủ nhiệm Phan Lệ Bình ban bảy thoáng tìm điểm số Nguyễn Tiểu Noãn một phát, tâm lý vừa cao hứng lại tiếc nuối.
Cao hứng chính là lần này tổng điểm Nguyễn Tiểu Noãn vượt qua năm trăm bảy, ngữ văn đa phần thi một trăm hai mươi, viết văn cũng cơ hồ là điểm max, đứa nhỏ này vẫn rất có tiềm lực.
Đáng tiếc Nguyễn Tiểu Noãn đã không ở lớp học cô nữa.
Lúc trước cô rất hi vọng Nguyễn Tiểu Noãn vào Văn Khoa, thậm chí còn mấy lần tìm Nguyễn Tiểu Noãn nói chuyện, hi vọng cô lưu tại ban bảy.
Đáng tiếc, cô gái nhỏ vẫn là lựa chọn Lý Khoa.
Phương Hòa Bình đi tới, phát hiện cô đang chăm chú xem điểm số Nguyễn Tiểu Noãn, cười nói: "Đứa nhỏ này tiến bộ rất lớn, cố gắng thêm một chút nữa,9 85 cũng không phải không hi vọng."
Cứ việc thành tích của cuộc thi kỳ cuối này, thực lực tam trung cũng không phải giả.
Bắt đầu vào lớp mười một, mỗi lần thi cuối kỳ sẽ họp Hội Phụ Huynh một lần.
Hội Phụ Huynh đúng hạn tổ chức vào buổi chiều tối. Phương Hòa Bình trên bục giảng nói chuyện.
"Còn có một năm rưỡi sẽ thi tốt nghiệp trung học, thời kỳ này rất mấu chốt, hi vọng các bậc phụ huynh coi trọng nhiều hơn, tận lực phối hợp cùng trường học giúp các em.
Các phụ huynh quan tâm nhất tất nhiên là thành tích.
Phương Hòa Bình liền đem phiếu điểm phát cho các bậc phụ huynh đang ngồi phía dưới.
"Đây là thành tích của cuộc thi kỳ cuối của con em lớp chúng ta. Dựa theo thành tích bây giờ, toàn bộ các em đều có hi vọng vượt qua kỳ thi cuối cấp."
Ông nói đến đây, không ít phụ huynh bên dưới đều cười.
"Các vị phụ huynh đừng vội cười, có phải mọi người cảm thấy, chỉ cần vượt qua kỳ thu cuối cấp là có thể hay không?"
Phương Hòa Bình nghiêm mặt nói, "Thực ra không phải vậy. Hiện tại từng cái nghề nghiệp ngày càng cạnh tranh kịch liệt, mọi người có nghe nói qua chưa, hiện tại đều yêu cầu phải tốt nghiệp Cao Đẳng!"
Các phụ huynh họp ở trong phòng hội trường khai giảng, các học sinh ở bên ngoài mở nhóm họp nhỏ.
Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn ngồi trên đồng cỏ bên thao trường nói chuyện phiếm.
Thừa dịp lúc này tia sáng yếu, Nguyễn Tiểu Noãn cầm tay Trần Nặc, theo ngón tay sờ sờ đến lòng bàn tay tới mu bàn tay tới cổ tay, trên cổ tay xoa xoa mấy vòng tròn mới chịu.
Hì hì, cảm giác ăn đậu hũ thật sự sảng khoái a! Sờ soạng một hồi, cô mới dào dạt nói: "Lần này tổng điểm của tớ đạt 578, cách điểm số đại học B năm ngoái thấp nhất 70 điểm."
Trần Nặc cố ý nói: "Chênh lệch 70 điểm, cũng không ít đi."
"Ừm, 70 điểm nghe là rất nhiều, thế nhưng nghĩ tới đều muốn nha."
Cô gái nhỏ nghiêm trang chơi đầu ngón tay, đồng thời rung đùi đắc ý nói: "Khoảng cách thi đại học còn một năm rưỡi, chính là mười tám tháng. Cho nên, mỗi tháng chỉ cần tăng lên bốn điểm. Có cậu bổ túc học cho tới, mỗi tháng sẽ tăng lên không đến bốn điểm sao?"
"Chỉ là 70 điểm, cố gắng chút được không? Không nhiều." Trần Nặc cười một cái, đột nhiên một trận gió đêm thổi tới, cậu cảm thấy thân thể Nguyễn Tiểu Noãn rụt xuống.
Cô mặc cũng khá dày, nhưng bây giờ là buổi tối, gió thổi ở trên người vẫn có chút lạnh.
Cô nhịn không được ôm chặt cánh tay, không biết nghĩ đến cái gì, liếc mắt lườm Trần Nặc, sau đó cố ý lớn tiếng nói: "A, buổi tối hôm nay làm sao lạnh như vậy nha!"
Trần Nặc "Ừm." một tiếng, nói: "Đúng vậy, thật là lạnh."
Đây cũng không hiểu phong tình sao?
Nguyễn Tiểu Noãn phồng má: "Bạn trai, trong kịch ti vi không phải diễn như vậy."
Trần Nặc: "Ôi?"
"Trong kịch ti vi, thời điểm mỗi khi nữ sinh nói lạnh, nam sinh đều sẽ cởi áo khoác xuống trên người, phủ thêm cho cô ấy."
Nguyễn Tiểu Noãn nói, "Vì sao cậu không làm như vậy?"
Trần Nặc hỏi lại: "Vì sao thời điểm trời lạnh, nam sinh liền phải khoát thêm áo khoác cho nữ sinh? Chẳng lẽ nam sinh không cảm thấy lạnh sao? Không phải nam nữ bình đẳng lúc sao? Vì sao nữ sinh không mặc ấm áp thêm chút?"
Nguyễn Tiểu Noãn:
Tức giận nha.
Đó là cái chủng loại nam cương thiết trực gì?
Quả nhiên, phim truyền hình cũng là gạt người.
Thấy được cô mân mê miệng, Trần Nặc nở nụ cười, sau đó kéo khóa áo khoác, đưa tay kéo cô đến bên cạnh, đem cô tiến vào trong áo khoác.
Thế là, Nguyễn Tiểu Noãn liền trực tiếp dính vào bên trên bộ ngực của cậu.
Cách một tầng áo lông thật mỏng, khí tức ấm áp không ngừng phát ra, thậm chí cảm thấy được lồng ngực cậu chập trùng, còn có nhịp tim mạnh mẽ đanh thép.
Khuôn mặt Nguyễn Tiểu Noãn xoát đất đỏ lên. Cũng không biết là ngượng là bị nhiệt khí trên người nam sinh làm cho nóng lên.
Cô ngoan ngoãn chôn ở trong ngực Trần Nặc, một cử động cũng không dám.
Trong phòng học, Hội Phụ Huynh vẫn còn tiếp tục.
"Mọi người có thể nhìn một chút, tổng điểm con của mình nhiều ít, đang ở vị trí nào."
"Lớp chúng ta hai mươi người đứng đầu, chỉ cần duy trì như bây giờ, thi được 9 85/ 211 vấn đề là không lớn. Người sau tốp hai mươi đầu, cần nỗ lực nhiều hơn, nếu không có khả năng không gánh nổi một chút sơ suất."
"Mấu chốt nhất là vị trí giữa."
"Vị trí chính giữa, nếu như những em đó lười biếng một năm, thì sẽ rơi rất thảm. Nhưng nếu một năm này cố gắng, rất có thể sẽ đạt được điểm số nhất định."
Thời điểm thầy Phương thao thao bất tuyệt, mụ mụ Quách Ngọc Lan của Nguyễn Tiểu Noãn đang xem phiếu điểm, tìm được tên Nguyễn Tiểu Noãn.
Đứng thứ hai mươi tám. Ngay tại Phương Hòa Bình nói, có thể tiến lên thêm phía trước.
Một lát sau, cô nhìn thấy hai chữ Trần Nặc hạng nhất.
Tổng điểm 745, cơ hồ điểm các khoa đều là điểm max.
Nửa giờ sau, Hội Phụ Huynh cuối cùng kết thúc.
Quách Ngọc Lan đi tới, gặp được con gái.
Lúc này, Nguyễn Tiểu Noãn sớm cùng Trần Nặc tách ra, cô tung tăng chạy đến bên người Quách Ngọc Lan: "Mẹ ơi, Hội Phụ Huynh thế nào? Lão Phương không nói xấu con chứ?"
Quách Ngọc Lan liếc mắt trừng cô: "Đối với thầy phải tôn kính, sao có thể gọi giáo viên chủ nhiệm như vậy hả?"
Nguyễn Tiểu Noãn thè lưỡi, ngày thường các học sinh đều gọi Phương Hòa Bình là Lão Phương, nhất thời cô quen miệng.
Quách Ngọc Lan lại hỏi: "Trần Nặc đó là bạn học lớp con, vẫn đang bổ túc học cho con sao?"
Nguyễn Tiểu Noãn có chút mờ mịt, nhưng rất ngoan ngoãn gật đầu, "Đúng vậy ạ, may mắn có cậu ấy."
"Người ta giúp con học bổ túc lâu như vậy, quá phiền phức rồi. Đúng rồi, hiện tại cậu ta ở đâu, mụ mụ muốn gặp mặt cảm tạ cậu ta."
Quách Ngọc Lan nghĩ, nhất định phải cảm tạ, bằng không đợi đến cấp ba, việc học nặng, đối phương không nghĩ bổ túc cho con gái đần của mình làm sao bây giờ?
Thi cuối kỳ đúng hẹn mà tới. Trong văn phòng, các thầy cô đang bận bịu thống kê điểm số cùng xếp hạng học sinh.
Một cô giáo khen: "Thầy Phương, lớp thầy lần này Trần Nặc lại là vị trí thứ nhất, cách vị trí thứ hai hơn ba mươi điểm, thật là phục."
Một giáo viên khác nói "Đúng đúng" nói đến, "Đừng nói là hạng nhất tam trung chúng ta, tính đến toàn thành phố, vị trí thứ nhất ấy đều vững vàng."
Miệng Phương Hòa Bình cười toe toét.
Giáo viên chủ nhiệm Phan Lệ Bình ban bảy thoáng tìm điểm số Nguyễn Tiểu Noãn một phát, tâm lý vừa cao hứng lại tiếc nuối.
Cao hứng chính là lần này tổng điểm Nguyễn Tiểu Noãn vượt qua năm trăm bảy, ngữ văn đa phần thi một trăm hai mươi, viết văn cũng cơ hồ là điểm max, đứa nhỏ này vẫn rất có tiềm lực.
Đáng tiếc Nguyễn Tiểu Noãn đã không ở lớp học cô nữa.
Lúc trước cô rất hi vọng Nguyễn Tiểu Noãn vào Văn Khoa, thậm chí còn mấy lần tìm Nguyễn Tiểu Noãn nói chuyện, hi vọng cô lưu tại ban bảy.
Đáng tiếc, cô gái nhỏ vẫn là lựa chọn Lý Khoa.
Phương Hòa Bình đi tới, phát hiện cô đang chăm chú xem điểm số Nguyễn Tiểu Noãn, cười nói: "Đứa nhỏ này tiến bộ rất lớn, cố gắng thêm một chút nữa,9 85 cũng không phải không hi vọng."
Cứ việc thành tích của cuộc thi kỳ cuối này, thực lực tam trung cũng không phải giả.
Bắt đầu vào lớp mười một, mỗi lần thi cuối kỳ sẽ họp Hội Phụ Huynh một lần.
Hội Phụ Huynh đúng hạn tổ chức vào buổi chiều tối. Phương Hòa Bình trên bục giảng nói chuyện.
"Còn có một năm rưỡi sẽ thi tốt nghiệp trung học, thời kỳ này rất mấu chốt, hi vọng các bậc phụ huynh coi trọng nhiều hơn, tận lực phối hợp cùng trường học giúp các em.
Các phụ huynh quan tâm nhất tất nhiên là thành tích.
Phương Hòa Bình liền đem phiếu điểm phát cho các bậc phụ huynh đang ngồi phía dưới.
"Đây là thành tích của cuộc thi kỳ cuối của con em lớp chúng ta. Dựa theo thành tích bây giờ, toàn bộ các em đều có hi vọng vượt qua kỳ thi cuối cấp."
Ông nói đến đây, không ít phụ huynh bên dưới đều cười.
"Các vị phụ huynh đừng vội cười, có phải mọi người cảm thấy, chỉ cần vượt qua kỳ thu cuối cấp là có thể hay không?"
Phương Hòa Bình nghiêm mặt nói, "Thực ra không phải vậy. Hiện tại từng cái nghề nghiệp ngày càng cạnh tranh kịch liệt, mọi người có nghe nói qua chưa, hiện tại đều yêu cầu phải tốt nghiệp Cao Đẳng!"
Các phụ huynh họp ở trong phòng hội trường khai giảng, các học sinh ở bên ngoài mở nhóm họp nhỏ.
Trần Nặc cùng Nguyễn Tiểu Noãn ngồi trên đồng cỏ bên thao trường nói chuyện phiếm.
Thừa dịp lúc này tia sáng yếu, Nguyễn Tiểu Noãn cầm tay Trần Nặc, theo ngón tay sờ sờ đến lòng bàn tay tới mu bàn tay tới cổ tay, trên cổ tay xoa xoa mấy vòng tròn mới chịu.
Hì hì, cảm giác ăn đậu hũ thật sự sảng khoái a! Sờ soạng một hồi, cô mới dào dạt nói: "Lần này tổng điểm của tớ đạt 578, cách điểm số đại học B năm ngoái thấp nhất 70 điểm."
Trần Nặc cố ý nói: "Chênh lệch 70 điểm, cũng không ít đi."
"Ừm, 70 điểm nghe là rất nhiều, thế nhưng nghĩ tới đều muốn nha."
Cô gái nhỏ nghiêm trang chơi đầu ngón tay, đồng thời rung đùi đắc ý nói: "Khoảng cách thi đại học còn một năm rưỡi, chính là mười tám tháng. Cho nên, mỗi tháng chỉ cần tăng lên bốn điểm. Có cậu bổ túc học cho tới, mỗi tháng sẽ tăng lên không đến bốn điểm sao?"
"Chỉ là 70 điểm, cố gắng chút được không? Không nhiều." Trần Nặc cười một cái, đột nhiên một trận gió đêm thổi tới, cậu cảm thấy thân thể Nguyễn Tiểu Noãn rụt xuống.
Cô mặc cũng khá dày, nhưng bây giờ là buổi tối, gió thổi ở trên người vẫn có chút lạnh.
Cô nhịn không được ôm chặt cánh tay, không biết nghĩ đến cái gì, liếc mắt lườm Trần Nặc, sau đó cố ý lớn tiếng nói: "A, buổi tối hôm nay làm sao lạnh như vậy nha!"
Trần Nặc "Ừm." một tiếng, nói: "Đúng vậy, thật là lạnh."
Đây cũng không hiểu phong tình sao?
Nguyễn Tiểu Noãn phồng má: "Bạn trai, trong kịch ti vi không phải diễn như vậy."
Trần Nặc: "Ôi?"
"Trong kịch ti vi, thời điểm mỗi khi nữ sinh nói lạnh, nam sinh đều sẽ cởi áo khoác xuống trên người, phủ thêm cho cô ấy."
Nguyễn Tiểu Noãn nói, "Vì sao cậu không làm như vậy?"
Trần Nặc hỏi lại: "Vì sao thời điểm trời lạnh, nam sinh liền phải khoát thêm áo khoác cho nữ sinh? Chẳng lẽ nam sinh không cảm thấy lạnh sao? Không phải nam nữ bình đẳng lúc sao? Vì sao nữ sinh không mặc ấm áp thêm chút?"
Nguyễn Tiểu Noãn:
Tức giận nha.
Đó là cái chủng loại nam cương thiết trực gì?
Quả nhiên, phim truyền hình cũng là gạt người.
Thấy được cô mân mê miệng, Trần Nặc nở nụ cười, sau đó kéo khóa áo khoác, đưa tay kéo cô đến bên cạnh, đem cô tiến vào trong áo khoác.
Thế là, Nguyễn Tiểu Noãn liền trực tiếp dính vào bên trên bộ ngực của cậu.
Cách một tầng áo lông thật mỏng, khí tức ấm áp không ngừng phát ra, thậm chí cảm thấy được lồng ngực cậu chập trùng, còn có nhịp tim mạnh mẽ đanh thép.
Khuôn mặt Nguyễn Tiểu Noãn xoát đất đỏ lên. Cũng không biết là ngượng là bị nhiệt khí trên người nam sinh làm cho nóng lên.
Cô ngoan ngoãn chôn ở trong ngực Trần Nặc, một cử động cũng không dám.
Trong phòng học, Hội Phụ Huynh vẫn còn tiếp tục.
"Mọi người có thể nhìn một chút, tổng điểm con của mình nhiều ít, đang ở vị trí nào."
"Lớp chúng ta hai mươi người đứng đầu, chỉ cần duy trì như bây giờ, thi được 9 85/ 211 vấn đề là không lớn. Người sau tốp hai mươi đầu, cần nỗ lực nhiều hơn, nếu không có khả năng không gánh nổi một chút sơ suất."
"Mấu chốt nhất là vị trí giữa."
"Vị trí chính giữa, nếu như những em đó lười biếng một năm, thì sẽ rơi rất thảm. Nhưng nếu một năm này cố gắng, rất có thể sẽ đạt được điểm số nhất định."
Thời điểm thầy Phương thao thao bất tuyệt, mụ mụ Quách Ngọc Lan của Nguyễn Tiểu Noãn đang xem phiếu điểm, tìm được tên Nguyễn Tiểu Noãn.
Đứng thứ hai mươi tám. Ngay tại Phương Hòa Bình nói, có thể tiến lên thêm phía trước.
Một lát sau, cô nhìn thấy hai chữ Trần Nặc hạng nhất.
Tổng điểm 745, cơ hồ điểm các khoa đều là điểm max.
Nửa giờ sau, Hội Phụ Huynh cuối cùng kết thúc.
Quách Ngọc Lan đi tới, gặp được con gái.
Lúc này, Nguyễn Tiểu Noãn sớm cùng Trần Nặc tách ra, cô tung tăng chạy đến bên người Quách Ngọc Lan: "Mẹ ơi, Hội Phụ Huynh thế nào? Lão Phương không nói xấu con chứ?"
Quách Ngọc Lan liếc mắt trừng cô: "Đối với thầy phải tôn kính, sao có thể gọi giáo viên chủ nhiệm như vậy hả?"
Nguyễn Tiểu Noãn thè lưỡi, ngày thường các học sinh đều gọi Phương Hòa Bình là Lão Phương, nhất thời cô quen miệng.
Quách Ngọc Lan lại hỏi: "Trần Nặc đó là bạn học lớp con, vẫn đang bổ túc học cho con sao?"
Nguyễn Tiểu Noãn có chút mờ mịt, nhưng rất ngoan ngoãn gật đầu, "Đúng vậy ạ, may mắn có cậu ấy."
"Người ta giúp con học bổ túc lâu như vậy, quá phiền phức rồi. Đúng rồi, hiện tại cậu ta ở đâu, mụ mụ muốn gặp mặt cảm tạ cậu ta."
Quách Ngọc Lan nghĩ, nhất định phải cảm tạ, bằng không đợi đến cấp ba, việc học nặng, đối phương không nghĩ bổ túc cho con gái đần của mình làm sao bây giờ?