[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,897
- Điểm cảm xúc
- 5,628
- Điểm
- 113
Chương 150: Cậu cũng không phải tổng giám đốc bá đạo
Editor: trucxinh0505
Trần Nặc đang trên đường trở về, Nguyễn Tiểu Noãn lại điện thoại tới.
Từ khi thi đại học xong, thời gian hai người ở bên nhau không nhiều, cả ngày nấu điện thoại cháo.
Trần Nặc nhấn nút nghe, sau đó đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.
Khi điện thoại nối thông, cậu nghe được, phía bên vang lên tiếng ca êm ái của cô gái nhỏ.
"Mặt trăng trên con mắt của cậu, thái dương trong tâm tôi. Hiện tại tôi hát bài hát này, chỉ vì cậu đây cũng là một bài bài hát cũ, gọi là 《 viết một ca khúc 》.
Độ khó khăn không cao, rất dễ nghe.
Trần Nặc không nói chuyện, lẳng lặng nghe.
Tiếng ca cô bé bồi hồi ở bên tai cậu, giống như dưới ánh trăng trong trẻo dòng suối nhỏ trong núi.
Róc rách leng keng, êm tai dễ nghe.
Cô gái nhỏ nhẹ nhàng hát: "Lời nói trong lòng anh, em đều muốn nghe tất cả. Anh có thể tin tưởng hay không, tất cả trong mộng của em đều là anh.
Trần Nặc đi đến ven đường, dựa vào một cái cây, chậm rãi nghe.
Nhưng thời gian không dài, đột nhiên Nguyễn Tiểu Noãn ngừng lại Trần Nặc hỏi: "Làm sao không hát tiếp?"
Trong giọng nói cô gái nhỏ lộ ra chút ngượng ngùng, "Cái kia. . Phần ca từ phía sau tớ quên mất."
Trần Nặc buồn cười. Thì ra là như vậy.
Nguyễn Tiểu Noãn ở trên giường lăn lăn, sau đó ngọt ngào hỏi: "Thế nào, cậu cảm thấy bài hát này có dễ nghe hay không."
Trần Nặc "Ừm." một tiếng.
Cậu biết rõ Nguyễn Tiểu Noãn ưa thích bài hát này, kiếp trước cũng nghe qua rất nhiều lần.
Nguyễn Tiểu Noãn lại mở miệng: "Trần Nặc, tớ cũng thích cậu, rất yêu thích.
Trần Nặc sắp bị cô cho ngọt chết "Tớ biết."
"Biết rõ tớ cũng muốn nói, mỗi ngày nói."
Nguyễn Tiểu Noãn nhẹ nhàng nói: "Không có cậu, liền không có tớ bây giờ."
May mắn dường nào, tại tuổi thanh xuân của cô, có thể gặp được Trần Nặc, một người đáng giá để cô cố gắng theo đuổi.
Dù tương lai một ngày nào đó, cậu không thích cô nữa, cũng sẽ không có nửa giờ hối hận.
Đang nói chuyện, điện thoại đột nhiên cắt đứt.
Trần Nặc lập tức gọi lại cho cô: "Sao thế?"
Nguyễn Tiểu Noãn ngượng ngùng giải thích: "Mấy ngày nay gọi điện thoại cùng cậu nhiều, điện thoại di động không tiền điện thoại á. Ngày mai tớ nhờ mẹ tớ nạp tiền điện thoại giúp.
Điện thoại di động thiếu phí, cũng chỉ có thể nghe không thể gọi đi được.
Ánh mắt Trần Nặc quét qua, nhìn thấy bên cạnh có cửa hàng điện thoại di động, cũng có thể nạp tiền cho điện thoại di động.
"Chờ một chút, tớ nạp tiền cho cậu."
Sau khi cúp điện thoại, đi vào cửa hàng.
Một lát sau, điện thoại bên kia, Nguyễn Tiểu Noãn chợt thấy, trong điện thoại bắn ra từng cái tin nhắn.
"Chúc mừng điện thoại của ban nạp tiền 100 đồng thành công, số dư hiện tại còn lại là 97. 3 đồng."
". . . Chúc mừng điện thoại của ngài con số thành công nạp tiền 100 nguyên, số dư hiện tại còn lại là 179. 3 đồng."
" Chúc mừng điện thoại của ngài con số thành công nạp tiền 100 nguyên, số dư hiện tại còn lại là 279. 3 đồng."
Tin nhắn liên tục đến hết nữa ngày mới hoàn toàn ngừng lại.
Số dư còn lại điện thoại di động cũng dừng lại ở con số "1597. 3 " đồng.
Nhìn xem từng đầu tin nhắn, Nguyễn Tiểu Noãn đều sợ ngây người.
Vừa đúng lúc này, Trần Nặc gọi điện thoại tới.
"Nhận được phí nạp tiền sao?"
"Có có." Nguyễn Tiểu Noãn vô ý thức trả lời, tiếp theo vừa lại kinh ngạc hỏi: "Vì sao cậu nạp tiền điện thoại cho tớ vậy?"
Trần Nặc ngoắc ngoắc khóe môi, "Tớ nạp cho cậu, cậu không cần phiền đến ba mẹ."
Nguyễn Tiểu Noãn đau lòng nói: "Nhưng cái này cũng không phải miễn phí, còn không phải tốn tiền của cậu sao? Với lại cũng không cần nhiều như vậy chứ!"
Trần Nặc nói, "Sớm muộn phải dùng. Xài hết thì nói với tớ."
"Nhưng mà nhiều lắm. . . Bản năng cô gái nhỏ cảm thấy đau lòng cho Trần Nặc.
Bạn trai còn là học sinh nữa, vì cô tốn tiền nhiều như vậy sao được chứ? Trần Nặc biết rõ ý nghĩ của cô, nhàn nhạt cười một tiếng, "Tớ đã nói rồi tớ không thiếu tiền, cậu quên rồi?"
Năm ngoái tháng năm 30 ngày, thị trường cỗ phiếu giảm lớn, cậu thừa cơ kiếm bộn một khoản, thời điểm cuối năm thị trường cỗ phiếu leo tới điểm cao nhất, liền giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cầm phần lớn cổ phiếu đem tiền đầu tư vào thị trường hàng hóa, chỉ để lại chút ít tiền tài tại cổ phiếu mua mấy dây cổ phiếu dài, tỉ như mao đài Tửu Nghiệp, đặt ở chỗ đó liền mặc kệ.
Kỳ hạn giao hàng có đòn bẩy, kiếm tiền càng nhanh.
Mặc dù cậu không muốn ra danh tiếng để người chú ý, luôn luôn tận lực để cho chiến tích duy trì tại điểm 2: 1, đồng thời cấp ba bận quá, tần suất giao dịch cũng xuống thấp, nhưng bây giờ, tài khoản tiền tài cuối cùng cũng tương đối kinh người.
Chờ tháng mười nghỉ dài hạn, kỳ thành phố sẽ nghênh đón liên tục mấy cái giảm xuống, đến lúc đó, tiền trong tay của cậu chí ít còn có thể tăng gấp đôi nữa.
Nếu không phải sợ dọa Nguyễn Tiểu Noãn sợ, Trần Nặc thật đúng là muốn đem số dư tài khoản của chính mình cho cô nhìn xem.
Tóm lại hình dung ba chữ.
"Không thiếu tiền." Bất quá, theo hiểu biết cẩu cậu về cô, cô gái nhỏ tuy vừa kiều vừa mềm, nhưng yêu đương có lý trí, tam quan chính trực.
Cô thiện lương ngây thơ, hiểu mang ơn sẽ ghi nhớ.
Về sau có công việc, liền không lại dùng tiền cha mẹ. Dù cho công việc không tốt lắm, cần ba mẹ tiếp tế, cũng là rất ít.
Cô đối với vật chất yêu cầu không cao, rất dễ thỏa mãn.
So với không làm mà hưởng hoặc là một mực ỷ lại người khác, cô tình nguyện thông qua cố gắng của mình đi kiếm tiền, lại tiêu tiền.
Cô theo đuổi cùng khát vọng, chỉ có thích mà thôi.
Có kiểu cô gái yêu bạn, là đem bạn dẫn đến bên trong Trung tâm mua sắm, cho cậu một cái cơ hội vì bọn họ mà tiêu phí.
Có kiểu cô gái yêu bạn, là lừa gạt bạn đến Trung tâm mua sắm, tâm ý chân thật là muốn được nổi bật ở đó, để cho bạn nhận thấy, cô ấy có bao nhiêu ánh mắt hâm mộ.
Bên kia điện thoại, cái mũi Nguyễn Tiểu Noãn lại có chút lên men.
Trong lòng cô, Trần Nặc giống như cô là một học sinh, điều kiện gia đình cũng giống nhau mà thôi.
Đoán chừng trong miệng cậu nói tiền, là chỉ các loại giải thưởng ở trong trường học lấy được.
Dưới cái nhìn của cô, những cái tiền thưởng kia mặc dù không ít, thế nhưng tiêu xài không thể phung phí, vừa nghĩ tới Trần Nặc nạp tiền điện thoại cho cô liền hơn một ngàn, cô đau lòng muốn mạng.
Thế là, cô gái nhỏ liền thở phì phò nói: "Có tiền cũng không thể phung phí như vậy, cậu cầm số tiền này đi mua mấy bộ y phục, mua vài đôi giày, mua vài cuốn sách không phải càng tốt sao? Lại nói nữa, cậu còn là học sinh có thể có bao nhiêu tiền nha, mặc dù tiền của cậu có được, tiết kiệm một chút, còn có, ba ba của cậu cũng rất khổ cực, mua thêm cho ông một chút đồ vật đi!"
Trần Nặc muốn cười, chậm rãi nói: "Thế nào, hiện tại liền bắt đầu áp dụng quyền lợi bạn gái, trông coi tớ sao?"
Ngữ khí Nguyễn Tiểu Noãn nhất thời bắt đầu ngại ngùng: "Tớ, tớ chính là đề nghị chút chút với cậu. . Tóm lại, cậu cũng không phải tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết, về sau không thể tốn tiền bậy bạ, cần mới tiêu thôi."
Trần Nặc đáp lại: "Tớ cảm thấy, tiêu tiền cho cậu, tiêu bao nhiêu đều được, làm sao bây giờ?" Nghe một cái lời này, trái tim thô sáp Nguyễn Tiểu Noãn lập tức bắt đầu nhảy loạn. Mẹ ơi, bạn trai con làm sao khéo nịnh như thế?
Làm sao có chú bá đạo như vậy?
Chẳng lẽ, về sau cậu ấy còn dùng tấm thẻ để trước mặt cô, sau đó tà mị nở nụ cười nói: "Em yêu, tiền trong thẻ cầm lấy tùy tiện xài, mật mã là sinh nhật của em."
A a a a có tuy chút điêu như cảm giác thực thoải mái.
Nguyễn Tiểu Noãn bật cười.
Làm sao có thể chứ?
Trần Nặc đang trên đường trở về, Nguyễn Tiểu Noãn lại điện thoại tới.
Từ khi thi đại học xong, thời gian hai người ở bên nhau không nhiều, cả ngày nấu điện thoại cháo.
Trần Nặc nhấn nút nghe, sau đó đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.
Khi điện thoại nối thông, cậu nghe được, phía bên vang lên tiếng ca êm ái của cô gái nhỏ.
"Mặt trăng trên con mắt của cậu, thái dương trong tâm tôi. Hiện tại tôi hát bài hát này, chỉ vì cậu đây cũng là một bài bài hát cũ, gọi là 《 viết một ca khúc 》.
Độ khó khăn không cao, rất dễ nghe.
Trần Nặc không nói chuyện, lẳng lặng nghe.
Tiếng ca cô bé bồi hồi ở bên tai cậu, giống như dưới ánh trăng trong trẻo dòng suối nhỏ trong núi.
Róc rách leng keng, êm tai dễ nghe.
Cô gái nhỏ nhẹ nhàng hát: "Lời nói trong lòng anh, em đều muốn nghe tất cả. Anh có thể tin tưởng hay không, tất cả trong mộng của em đều là anh.
Trần Nặc đi đến ven đường, dựa vào một cái cây, chậm rãi nghe.
Nhưng thời gian không dài, đột nhiên Nguyễn Tiểu Noãn ngừng lại Trần Nặc hỏi: "Làm sao không hát tiếp?"
Trong giọng nói cô gái nhỏ lộ ra chút ngượng ngùng, "Cái kia. . Phần ca từ phía sau tớ quên mất."
Trần Nặc buồn cười. Thì ra là như vậy.
Nguyễn Tiểu Noãn ở trên giường lăn lăn, sau đó ngọt ngào hỏi: "Thế nào, cậu cảm thấy bài hát này có dễ nghe hay không."
Trần Nặc "Ừm." một tiếng.
Cậu biết rõ Nguyễn Tiểu Noãn ưa thích bài hát này, kiếp trước cũng nghe qua rất nhiều lần.
Nguyễn Tiểu Noãn lại mở miệng: "Trần Nặc, tớ cũng thích cậu, rất yêu thích.
Trần Nặc sắp bị cô cho ngọt chết "Tớ biết."
"Biết rõ tớ cũng muốn nói, mỗi ngày nói."
Nguyễn Tiểu Noãn nhẹ nhàng nói: "Không có cậu, liền không có tớ bây giờ."
May mắn dường nào, tại tuổi thanh xuân của cô, có thể gặp được Trần Nặc, một người đáng giá để cô cố gắng theo đuổi.
Dù tương lai một ngày nào đó, cậu không thích cô nữa, cũng sẽ không có nửa giờ hối hận.
Đang nói chuyện, điện thoại đột nhiên cắt đứt.
Trần Nặc lập tức gọi lại cho cô: "Sao thế?"
Nguyễn Tiểu Noãn ngượng ngùng giải thích: "Mấy ngày nay gọi điện thoại cùng cậu nhiều, điện thoại di động không tiền điện thoại á. Ngày mai tớ nhờ mẹ tớ nạp tiền điện thoại giúp.
Điện thoại di động thiếu phí, cũng chỉ có thể nghe không thể gọi đi được.
Ánh mắt Trần Nặc quét qua, nhìn thấy bên cạnh có cửa hàng điện thoại di động, cũng có thể nạp tiền cho điện thoại di động.
"Chờ một chút, tớ nạp tiền cho cậu."
Sau khi cúp điện thoại, đi vào cửa hàng.
Một lát sau, điện thoại bên kia, Nguyễn Tiểu Noãn chợt thấy, trong điện thoại bắn ra từng cái tin nhắn.
"Chúc mừng điện thoại của ban nạp tiền 100 đồng thành công, số dư hiện tại còn lại là 97. 3 đồng."
". . . Chúc mừng điện thoại của ngài con số thành công nạp tiền 100 nguyên, số dư hiện tại còn lại là 179. 3 đồng."
" Chúc mừng điện thoại của ngài con số thành công nạp tiền 100 nguyên, số dư hiện tại còn lại là 279. 3 đồng."
Tin nhắn liên tục đến hết nữa ngày mới hoàn toàn ngừng lại.
Số dư còn lại điện thoại di động cũng dừng lại ở con số "1597. 3 " đồng.
Nhìn xem từng đầu tin nhắn, Nguyễn Tiểu Noãn đều sợ ngây người.
Vừa đúng lúc này, Trần Nặc gọi điện thoại tới.
"Nhận được phí nạp tiền sao?"
"Có có." Nguyễn Tiểu Noãn vô ý thức trả lời, tiếp theo vừa lại kinh ngạc hỏi: "Vì sao cậu nạp tiền điện thoại cho tớ vậy?"
Trần Nặc ngoắc ngoắc khóe môi, "Tớ nạp cho cậu, cậu không cần phiền đến ba mẹ."
Nguyễn Tiểu Noãn đau lòng nói: "Nhưng cái này cũng không phải miễn phí, còn không phải tốn tiền của cậu sao? Với lại cũng không cần nhiều như vậy chứ!"
Trần Nặc nói, "Sớm muộn phải dùng. Xài hết thì nói với tớ."
"Nhưng mà nhiều lắm. . . Bản năng cô gái nhỏ cảm thấy đau lòng cho Trần Nặc.
Bạn trai còn là học sinh nữa, vì cô tốn tiền nhiều như vậy sao được chứ? Trần Nặc biết rõ ý nghĩ của cô, nhàn nhạt cười một tiếng, "Tớ đã nói rồi tớ không thiếu tiền, cậu quên rồi?"
Năm ngoái tháng năm 30 ngày, thị trường cỗ phiếu giảm lớn, cậu thừa cơ kiếm bộn một khoản, thời điểm cuối năm thị trường cỗ phiếu leo tới điểm cao nhất, liền giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cầm phần lớn cổ phiếu đem tiền đầu tư vào thị trường hàng hóa, chỉ để lại chút ít tiền tài tại cổ phiếu mua mấy dây cổ phiếu dài, tỉ như mao đài Tửu Nghiệp, đặt ở chỗ đó liền mặc kệ.
Kỳ hạn giao hàng có đòn bẩy, kiếm tiền càng nhanh.
Mặc dù cậu không muốn ra danh tiếng để người chú ý, luôn luôn tận lực để cho chiến tích duy trì tại điểm 2: 1, đồng thời cấp ba bận quá, tần suất giao dịch cũng xuống thấp, nhưng bây giờ, tài khoản tiền tài cuối cùng cũng tương đối kinh người.
Chờ tháng mười nghỉ dài hạn, kỳ thành phố sẽ nghênh đón liên tục mấy cái giảm xuống, đến lúc đó, tiền trong tay của cậu chí ít còn có thể tăng gấp đôi nữa.
Nếu không phải sợ dọa Nguyễn Tiểu Noãn sợ, Trần Nặc thật đúng là muốn đem số dư tài khoản của chính mình cho cô nhìn xem.
Tóm lại hình dung ba chữ.
"Không thiếu tiền." Bất quá, theo hiểu biết cẩu cậu về cô, cô gái nhỏ tuy vừa kiều vừa mềm, nhưng yêu đương có lý trí, tam quan chính trực.
Cô thiện lương ngây thơ, hiểu mang ơn sẽ ghi nhớ.
Về sau có công việc, liền không lại dùng tiền cha mẹ. Dù cho công việc không tốt lắm, cần ba mẹ tiếp tế, cũng là rất ít.
Cô đối với vật chất yêu cầu không cao, rất dễ thỏa mãn.
So với không làm mà hưởng hoặc là một mực ỷ lại người khác, cô tình nguyện thông qua cố gắng của mình đi kiếm tiền, lại tiêu tiền.
Cô theo đuổi cùng khát vọng, chỉ có thích mà thôi.
Có kiểu cô gái yêu bạn, là đem bạn dẫn đến bên trong Trung tâm mua sắm, cho cậu một cái cơ hội vì bọn họ mà tiêu phí.
Có kiểu cô gái yêu bạn, là lừa gạt bạn đến Trung tâm mua sắm, tâm ý chân thật là muốn được nổi bật ở đó, để cho bạn nhận thấy, cô ấy có bao nhiêu ánh mắt hâm mộ.
Bên kia điện thoại, cái mũi Nguyễn Tiểu Noãn lại có chút lên men.
Trong lòng cô, Trần Nặc giống như cô là một học sinh, điều kiện gia đình cũng giống nhau mà thôi.
Đoán chừng trong miệng cậu nói tiền, là chỉ các loại giải thưởng ở trong trường học lấy được.
Dưới cái nhìn của cô, những cái tiền thưởng kia mặc dù không ít, thế nhưng tiêu xài không thể phung phí, vừa nghĩ tới Trần Nặc nạp tiền điện thoại cho cô liền hơn một ngàn, cô đau lòng muốn mạng.
Thế là, cô gái nhỏ liền thở phì phò nói: "Có tiền cũng không thể phung phí như vậy, cậu cầm số tiền này đi mua mấy bộ y phục, mua vài đôi giày, mua vài cuốn sách không phải càng tốt sao? Lại nói nữa, cậu còn là học sinh có thể có bao nhiêu tiền nha, mặc dù tiền của cậu có được, tiết kiệm một chút, còn có, ba ba của cậu cũng rất khổ cực, mua thêm cho ông một chút đồ vật đi!"
Trần Nặc muốn cười, chậm rãi nói: "Thế nào, hiện tại liền bắt đầu áp dụng quyền lợi bạn gái, trông coi tớ sao?"
Ngữ khí Nguyễn Tiểu Noãn nhất thời bắt đầu ngại ngùng: "Tớ, tớ chính là đề nghị chút chút với cậu. . Tóm lại, cậu cũng không phải tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết, về sau không thể tốn tiền bậy bạ, cần mới tiêu thôi."
Trần Nặc đáp lại: "Tớ cảm thấy, tiêu tiền cho cậu, tiêu bao nhiêu đều được, làm sao bây giờ?" Nghe một cái lời này, trái tim thô sáp Nguyễn Tiểu Noãn lập tức bắt đầu nhảy loạn. Mẹ ơi, bạn trai con làm sao khéo nịnh như thế?
Làm sao có chú bá đạo như vậy?
Chẳng lẽ, về sau cậu ấy còn dùng tấm thẻ để trước mặt cô, sau đó tà mị nở nụ cười nói: "Em yêu, tiền trong thẻ cầm lấy tùy tiện xài, mật mã là sinh nhật của em."
A a a a có tuy chút điêu như cảm giác thực thoải mái.
Nguyễn Tiểu Noãn bật cười.
Làm sao có thể chứ?