Lượt xem của khách bị giới hạn

[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.

[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 40 : Từ xưa đa tình không dư hận
Editor: trucxinh0505

Đuổi kịp trước khi túc xá đóng cửa, Trần Nặc trở về phòng ngủ.

Mấy nam sinh trọ chung thấy cậu trở về, đều lên tiếng chào hỏi cùng cậu.

Chỉ có Lưu Chi Hoa ngồi ở trên giường, hai tay ôm chân, đầu dựa vào tường, ánh mắt đờ đẫn vô thần, một bộ uể oải suy sụp, bộ dáng thất hồn lạc phách.

Trần Nặc hơi buồn bực, không phải Lưu Chi Hoa đi Internet Coffee chơi sao, tại sao cái bộ dáng như thế, thuận miệng hỏi người bên cạnh: "Cậu ấy sao thế?"

Nam sinh kia nhún nhún vai: "Không biết, vừa rồi khi chúng tớ trở về cậu ấy cứ như vậy."

Trần Nặc cũng không truy hỏi nữa.

Lúc này, Lưu Chi Hoa quay đầu, nhìn qua Trần Nặc.

Một lát sau, thân thể cậu ta đột nhiên bắt đầu run run kịch liệt, khuôn mặt kia vặn vẹo lên...

Lớn tiếng khóc.

"Ô ô ô ô —— Mẹ nó lão tử thất tình!"

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Lưu Chi Hoa nước mắt nước mũi đem sự tình nói ra.

Hôm nay ở quán Internet cậu ta tham gia công hội bên trong Thế Giới Ma Thú, thời điểm chơi đến một nửa, đối tượng võng luyến—— cũng chính là lần trước Trần Nặc nhìn thấy người cậu ấy gọi là "Lão bà " đang tán ngẫu cô gái đột nhiên gọi video muốn thấy mặt.

Cô bé kia không phải lần thứ nhất yêu cầu gọi video cùng cậu ta, nhưng Lưu Chi Hoa tự biết mình, bề ngoài không tốt lắm, cho nên mỗi lần đều lấy nhiều cớ cự tuyệt, cái gì Internet Coffee không có camera, cái gì chung quanh có người không tiện á...

Nhưng tối nay, cậu ta đang trong trò chơi cùng đoàn đội công hội khai hoang phó bản, lúc đối diện đánh đại BOSS, đột nhiên nhận được thỉnh cầu video từ đối phương.

Lưu Chi Hoa vốn muốn cự tuyệt như thường ngày, không ngờ luống cuống tay chân, nhấp vô tiếp nhận.

Rồi sau đó, cậu ta liền phát hiện.

Luôn mồm gọi cậu ta là "Lão công", thậm chí nói yêu cậu cả đời, chân dung ảnh "Lão bà " trực tiếp biến mất trên QQ của cậu ta.

Kết quả bị đả kích, đến trò chơi Lưu Chi Hoa cũng không có tâm tư chơi, vội vàng rời khỏi trò chơi, quay trở về túc xá, luôn luôn thương tâm cho tới bây giờ.

Nghe xong chuyện cậu ta gặp phải, tất cả mọi người rất đồng tình cùng.

Thất tình sao, cũng không phải một chuyện nhỏ.

Gặp phải, có không ít người sau khi thất tình thống khổ muốn chết, thậm chí phí hoài bản thân tự sát cũng rất phổ biến.

Mạng người quan trọng, nhất định phải an ủi thật tốt.

Thế là, nhao nhao mở miệng.

Một nam sinh nói: "Lưu Chi Hoa, yêu qua mạng vốn không đáng tin cậy, đừng quá nghiêm túc, nghiêm túc cậu liền thua."

Một nam sinh thổn thức: "Chí ít cậu còn có thể chia tay, giống như chúng tớ càng đáng thương, sống mười sáu năm đều chưa từng có yêu qua mạng, muốn thể nghiệm cảm giác chia tay đều không được."

Lại một cái nam sinh an ủi: "Tớ nghe nói, bình quân thời gian yêu qua mạng kéo dài chỉ có nửa tháng, cậu dùng ba tháng mới chia tay, đã rất tốt rồi."

Nghe nói như thế, quả nhiên tâm tình Lưu Chi Hoa có chút tốt lên.

Không ngờ, lại có người yếu ớt nói: "Khả năng là bởi vì hôm nay mới gọi video cùng người khác..."

Lưu Chi Hoa: "..."

Cái cậu này, có thể cắt tim người khác hay không!

Đang lúc mọi người một phen "An ủi", cậu ta miễn cưỡng bắt đầu phấn chấn, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, sau đó ưu thương cảm khái: "Được rồi, cái đồ chơi yêu qua mạng này, thật là rất hư vô mờ mịt, một chút cảm giác an toàn đều không có. Tớ vẫn nên chuyên tâm theo đuổi nữ thần MM của tớ đi, ai, từ xưa đa tình không dư hận..."

"Gào khóc thảm thiết cái gì! Có biết tắt đèn đi ngủ không? Mau ngủ, lại nhao nhao lên bị phản ánh các cậu có gánh nổi không!"

Ngoài cửa, tiếng đại thúc Túc Quản rống đột nhiên truyền đến, chặt đứt Lưu Chi Hoa đang gắng gượng thương cảm cho chính mình.

Lưu Chi Hoa chỉ có thể lùi về trong chăn, yên lặng rơi lệ.

Thất tình cũng không thể trãi lòng ra.

Cậu quá là khó khăn.

Ngày thứ hai, giữa trưa tan học, Nguyễn Tiểu Noãn lên tiếng chào hỏi cùng Hoắc Giai, Kha Thi Thi, liền nhanh chóng chạy đi hướng căn tin.

Chỉ cần thông qua lần thi này của Trần Nặc, cô liền có thể ăn cơm chung cùng Trần Nặc!

Cô đã không thể chờ đợi!

Thời điểm Trần Nặc đến phòng ăn, cô gái nhỏ đã đợi trước bàn, mặt mũi hớn hở hướng cậu ngoắc tay.

Chờ cậu đi qua, cô liền đứng thẳng, tràn đầy tự tin nói: "Cậu ra đề thi đi."

Trần Nặc để cho cô nói ra mấy cái phương pháp làm bài, lại thuận miệng ra hai đề mục, Nguyễn Tiểu Noãn cũng làm được.

Nhìn dáng dấp, thật dụng tâm.

Trần Nặc muốn khen cô vài câu, nhưng đến bên miệng lại nuốt xuống.

Trên thực tế, từ kiếp trước đến kiếp này, cậu vẫn không quá rành biểu đạt cùng người, lại sợ Nguyễn Tiểu Noãn lâng lâng, đắc ý tác dụng ngược.

Bởi vậy, chỉ gật đầu một cái, "Có thể."

Nguyễn Tiểu Noãn cắn môi một cái, mắt to tỏa sáng lấp lánh, "Có thể là có ý tứ gì? ... Cậu đáp ứng ăn cơm chung cùng tớ sao?"

Trần Nặc lần thứ hai nhẹ gật đầu, bất quá còn nói: "Chỉ có hôm nay."

Nguyễn Tiểu Noãn "A! " một tiếng, trên mặt thất vọng: "Chỉ có hôm nay? Vậy ngày mai, ngày sau thì sao?"

"Ngày mai, làm tiếp mấy đề khác." Trần Nặc nhàn nhạt liếc mắt lườm cô, quay người đi đến cửa sổ lấy thức ăn.

------

Cảm tạ các vị đại lão nguyệt phiếu tiên hoa phiếu đánh giá khen thưởng bình luận thúc canh... Ta yêu các ngươi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 41 : Ngẫu nhiên gặp ở nhà ga
Editor: trucxinh0505

Nguyễn Tiểu Noãn đứng tại chỗ sửng sốt mấy giây mới phản ứng được, sau lập tức hấp tấp, hết sức phấn khởi nói: "Không có vấn đề, chỉ cần cậu chịu dạy tớ, chịu ăn cơm cùng nhau, một ngày tớ làm một trăm đề đều được."

Khóe miệng Trần Nặc hơi hơi cong lên.

Chớp mắt cái, thứ sáu lại đến.

Hai ngày nghỉ cuối tuần, các học sinh nội trú đều thừa dịp thời gian này về nhà, Nguyễn Tiểu Noãn cũng vậy.

Cô và Hoắc Giai cùng đi hướng trạm xe.

Hai người cùng ngồi xe buýt về nhà, nhà Kha Thi Thi tương đối gần, đi bộ trở về là được.

Nghĩ đến mấy ngày không gặp được Trần Nặc, trong lòng Nguyễn Tiểu Noãn còn có chút phiền muộn, đến nhà ga, trong tay cô ôm túi sách, thở ngắn than dài.

Hoắc Giai lườm liếc mắt cô, cười đễu hỏi, "Lại nghĩ tư xuân nữa à?"

"Nếu có thể đụng phải Trần Nặc tốt biết bao nhiêu a..." Lời còn chưa nói hết, bất thình lình hai mắt cô mở to. " Này, người bên kia có phải là cậu ấy hay không vậy?"

"Cái gì?"

Nguyễn Tiểu Noãn kích động chỉ đối diện nhà ga: "Đối diện nhà ga đó, tớ nhìn thấy Trần Nặc."

Chếch đối diện nhà ga ước chừng năm mươi mét, lúc này chen đầy xe học sinh đang chờ, đầy người mặc đồng phục học sinh, Hoắc Giai dùng sức xem cũng không tìm thấy Trần Nặc, ánh mắt nhanh biến thành mắt gà chọi.

Hoắc Giai buồn bực: "Nhiều người như vậy cậu thế nào mà nhìn thấy được?"

"Cái này là lực lượng tình yêu!" Nguyễn Tiểu Noãn nói xong, ôm túi xách chạy tới đối diện nhà ga, "Giai Giai cậu về trước đi, tớ đi nói mấy câu cùng cậu ấy!"

Hoắc Giai giận: "Cái người trọng sắc khinh bạn!"

Hôm nay khí trời rất oi bức, sắc trời cũng tương đối tối nặng nề, khả năng trời sắp mưa rồi, cho nên Trần Nặc không mặc áo khoác đồng phục, lộ ra bên trong áo thun màu xám nhạt, áo khoác đồng phục bị cậu tùy ý quấn trong khuỷu tay.

Sau đó, cậu liền thấy đối diện đường cái, một cô gái nhỏ tóc đuôi ngựa vung vẩy, tạch tạch tạch xông lại.

Một mực vọt tới trước mặt cậu.

"Bạn học Trần Nặc, thật trùng hợp nha."Mặt mày cô hớn hở miệng nhỏ đỏ hồng mở ra chào hỏi cùng cậu.

Âm cuối kéo dài, nũng nịu lại mềm mại.

Trần Nặc yên lặng nhìn cô, "Có chuyện gì sao?"

Có việc?

Không có chuyện gì cả.

Nhưng cái này có thể nói sao?

Nguyễn Tiểu Noãn nháy mắt mấy cái: "Tớ... Tớ đang chờ xe đó."

Trần Nặc mặt không thay đổi liếc nhìn cô một cái, nửa ngày, bỗng dưng cười một tiếng: "Không phải cậu ngồi xe đối diện sao?"

Bị vạch trần nói láo ngược lại Nguyễn Tiểu Noãn thật cao hứng, cười hì hì hất cằm lên, "Làm sao cậu biết vậy? Nhìn xem, bạn học Trần Nặc cũng đang quan tâm tớ nha!"

Trần Nặc: "..."

Nguyễn Tiểu Noãn lại tràn đầy phấn khởi hỏi: "Đúng rồi, cậu ngồi xe số mấy?"

Vừa đúng lúc này, một chiếc xe buýt cách đó không xa lái vào trạm, Trần Nặc không nói chuyện, theo dòng người nhấc chân đi đến phía xe buýt.

Nhìn theo bóng lưng cậu, Nguyễn Tiểu Noãn rất là lưu luyến không rời.

Rất muốn ở cùng cậu thêm một hồi nữa!

Nguyễn Tiểu Noãn nghĩ như vậy, cước bộ không khỏi tự chủ di chuyển.

Trần Nặc lên xe, tiếp theo vô ý thức nhìn về phía Nguyễn Tiểu Noãn ngoài cửa sổ.

Trong nháy mắt khẽ giật mình.

Cậu nhìn thấy Nguyễn Tiểu Noãn vậy mà ôm theo túi sách, hướng cửa xe sắp khép lại cấp tốc chạy tới.

Bước chân đạp lên.

Cô bước lên xe, ánh mắt nhìn trong đám người, rất nhanh nhìn thấy Trần Nặc cách đó không xa, chỉ một thoáng ánh mắt liền sáng lên, xuất ra phiếu tháng học sinh, sau đó lách người tiến đến bên cạnh Trần Nặc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 42 : Đem khóa kéo kéo lên
Editor: trucxinh0505

Trần Nặc nhìn cô, hơi kinh ngạc hỏi, "Làm sao lên chiếc xe này, không về nhà à?"

Cô gái nhỏ hơi hơi ngửa đầu, cong khóe môi cười ngọt với cậu: "Hì hì, đột nhiên nghĩ đến muốn ngồi chiếc xe này đi làm một ít chuyện, đợi lát nữa lại về nhà."

Trần Nặc: ". . ." Cậu lười chọc thủng cô nói láo, chỉ nói một câu.

"Đi bên trong, chưa có người ngồi."

Nói xong, cậu quay người trước, đẩy ra từng tầng từng đám người, đi vào bên trong.

"Ôi chao." Nguyễn Tiểu Noãn cảm thán lên, ôm theo túi sách, đi phía sau cậu.

Có Trần Nặc mở đường phía trước, cô căn bản không áp lực gì, rất thuận lợi đi tới giữa thùng xe, quả nhiên ở đây rộng rãi hơn nhiều, không khí lưu thông cũng thuận hơn nhiều.

Nguyễn Tiểu Noãn nhẹ nhàng thở ra, đưa túi xách trong tay để dưới đất, sau đó lôi kéo móc kéo, đứng ở bên người Trần Nặc, sau đó mở miệng hỏi.

"Bạn học Trần Nặc, nhà cậu ở đâu, còn qua mấy trạm vậy?"

"Còn có bảy tám cái trạm."

Trần Nặc nói xong, quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái.

Thân hình cậu cao, vừa lúc thấy được vòng xoáy đỉnh đầu của cô, lông xù, theo xe thúc đẩy nâng lên hạ xuống.

Tầm mắt lại tiếp tục nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn cô gái nhỏ hơi đổ mồ hôi, bởi vì hôm nay oi bức, cho nên khóa kéo đồng phục học sinh kéo mở ở giữa, lộ ra một kiện mảnh vụn áo bông sơ mi bên trong, mà viên cúc áo sơ mi thứ nhất cúc cũng mở ra, lộ ra cái cổ dài nhỏ trắng như tuyết, lộ ra một tấc xương quai xanh, còn có xâm nhập phía dưới một vòng trắng. . .

Trần Nặc điều chỉnh bước chân xuống, đưa tay chống lan cang phía sau không người, sau đó mặt không thay đổi không chớp mắt nói: "Đem khóa kéo kéo lên."

Nguyễn Tiểu Noãn: "? ? ?"

Cô không biết vì sao Trần Nặc đưa ra yêu cầu này, bất quá vẫn ngoan ngoãn cuối xuống khéo khóa đồng phục lên một chút.

Trần Nặc còn chưa hài lòng, "Kéo cao thêm chút."

Nguyễn Tiểu Noãn lại kéo lần nữa.

Lần này, đến cái cổ cũng bao lại.

Trong lòng Trần Nặc cuối cùng hài lòng, không nói nữa.

Nguyễn Tiểu Noãn như lạc trong cõi mộng.

Hơi nóng. . .

Bất quá, cái nóng này vẫn còn chịu được, cho nên Nguyễn Tiểu Noãn rất ngoan ngoãn để duy trì ở nơi đó.

Sau cô nhìn Trần Nặc, mắt to chớp chớp: "Đúng rồi, bạn học Trần Nặc, trong nhà cậu còn có người nào không, ba ba mụ mụ có ở nhà không?"

Trần Nặc nheo mắt liếc cô, nhàn nhạt hỏi, "Cậu đang tra hộ khẩu sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn nhìn ra giống như cậu không thích trả lời vấn đề này, cô mím mím môi, "Cậu không muốn trả lời, vậy tớ cũng không hỏi."

Nửa giờ sau, Trần Nặc xuống xe.

Nguyễn Tiểu Noãn tự nhiên cũng đi theo xuống.

Lòng tràn đầy tò mò nhìn chung quanh.

"Con đường này gọi là đường gì vậy?" Cô hỏi, "Bạn học Trần Nặc, nhà cậu ở tiểu khu nào?"

Một câu tiếp theo "Tớ có thể tới nhà cậu làm khách hay không " còn chưa nói ra.

Trần Nặc gỡ túi sách xuống, lấy ra cái đồ vật màu bạc.

Nguyễn Tiểu Noãn nhìn theo chăm chú, nhất thời giật mình hai mắt mở to.

Lại là một cái điện thoại di động.

Lúc này, điện thoại di động còn không phổ thông, trên cơ bản học sinh hầu hết đều không có, đến người trưởng thành, dùng di động cũng không tính là nhiều, hầu hết đều dùng điện thoại cố định.

Bởi vậy, nhìn thấy Trần Nặc lấy điện thoại di động ra, Nguyễn Tiểu Noãn có chút bất ngờ.

Thật chẳng lẽ giống Hoắc Giai nói, điều kiện gia đình của cậu ấy rất tốt?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 43 : Ý nghĩ Nguyễn Tiểu Noãn kỳ quái
Editor: trucxinh0505

Chuông điện thoại di động không ngừng vang lên.

Trần Nặc ấn nút nghe, sau đó đưa điện thoại di động đặt ở bên tai.

Là Trần Ái Quốc gọi tới.

"Tiểu Dạ, lần này công việc tương đối phiền phức, hôm nay ba ba không về, con tự chiếu cố tốt chính mình, chờ mai ba về, mang cho con món quà."

Nguyễn Tiểu Noãn lắng tai nghe.

Trần Nặc nói: "Biết rồi, về không được cũng không có việc gì, nhớ chú ý thân thể. Quà con cũng không cần, con không phải con nít."

Trần Ái Quốc ha ha cười vài tiếng, lại hàn huyên vài câu, cúp điện thoại.

Trần Nặc cất điện thoại di động.

Nguyễn Tiểu Noãn lờ mờ nghe được âm thanh điện thoại bên kia là một nam nhân trưởng thành, rất tò mò hỏi, "Bạn học Trần Nặc, điện thoại bên kia là ba ba của cậu à? Hôm nay ông không trở lại sao?"

Trần Nặc quay đầu liếc mắt nhìn cô, "Không phải nói tới nơi này có chuyện muốn làm sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn nói: "Chuyện tớ muốn làm là cùng cậu đó."

"..." Trần Nặc cũng không nói gì, quay người đi siêu thị cách đó không xa.

Nguyễn Tiểu Noãn vội vàng đuổi theo.

Trong siêu thị, Trần Nặc đẩy xe mua sắm, đi đến chỗ quầy hàng.

Rất nhanh, Nguyễn Tiểu Noãn phát hiện, hai người đi tới khu đầu tiền.

Cậu ấy là muốn mua thức ăn?

Chẳng lẽ nói, Trần Nặc biết làm cơm sao?

Nghĩ đến cái khả năng này, từng đợt Marmota thét lên.

A a a!

Vừa đẹp trai vừa thông minh lại còn biết nấu cơm!

Đây là dạng người yêu tuyệt thế!

Làm sao lại để cho cô gặp được vậy? !

Nhất định so với năm trăm vạn còn vui vẻ hơn!

Trong đầu Nguyễn Tiểu Noãn đột nhiên hiện ra một cái hình ảnh...

Trong một phòng bếp tinh sảo sạch sẽ, cô buộc tạp dề lên, nghiêm túc cắt lấy đồ ăn.

Đột nhiên, Trần Nặc đi đến, lấy trong tay cô, trực tiếp cầm dao thái, đồng thời, khẩu khí vô cùng cưng chìu nói, "Nha đầu ngốc, loại chuyện này không thích hợp với em, về sau tất cả giao cho anh là được rồi."

Nguyễn Tiểu Noãn vừa định lắc đầu, nam nhân rất là bá đạo kéo cô ra, sau đó đứng ở nơi đó, cực nhanh bắt đầu cắt.

Đao rơi vào trên thớt, phát ra âm thanh cộc cộc cộc, tiết tấu làm cho lòng người nhảy.

Cùng lúc đó, theo góc độ Nguyễn Tiểu Noãn nhìn sang, bộ dáng nam nhân xắc thức ăn, thành thạo lại nghiêm túc, có thể nói đầy mị lực.

Khuôn mặt Nguyễn Tiểu Noãn chậm rãi đỏ lên, cô đi đến phía sau Trần Nặc, đưa tay ôm eo gầy rắn chắc của anh, khuôn mặt dán trên lưng của anh, ngữ khí nũng nịu nói, "Anh yêu, tự nhiên em không muốn ăn cơm..."

Hình ảnh thật tốt đẹp nha!

Thêm hình ảnh quá lãng mạn!

Nhiều... Hình ảnh không thích hợp thiếu nhi nha!

Nước bọt Nguyễn Tiểu Noãn đều nhanh chảy xuống, YY quá mức kết quả, cô đụng vào trên cây cột siêu thị.

"Ôi."

Trần Nặc quay đầu liếc mắt nhìn cô, không nói lời nào: "Cậu đang suy nghĩ gì đấy, đến đường cũng không nhìn."

"..." Nguyễn Tiểu Noãn đương nhiên ngại nói mình đang YY anh, ho một tiếng nói: "Tớ đang suy nghĩ bài tập hôm nay, có chút khó..."

Trần Nặc tin cô mới có quỷ, lấy bản thân hiểu rõ với anh, nha đầu này khẳng định lại đang nghĩ mấy chuyện không đứng đắn, cậu không vạch trần cô, chỉ đi tới khu đồ ăn, chọn nguyên liệu mình cần nấu ăn.

Nguyễn Tiểu Noãn cũng nhìn chung quanh, chợt thấy một bên khu bán hạ giá, vội vàng chạy tới hô, "Trần Nặc mau nhìn nè, hôm nay rau xà lách mua một tặng một, một bao thật lớn, rất có lời nha."

Trần Nặc lườm liếc mắt cô, nhàn nhạt nói: "Tớ chỉ mua đồ ăn đủ ăn là được rồi, mua nhiều lãng phí."

Nói xong, chuyển tới bên khu đồ hộp, đi lấy một hộp đậu hũ.

"A, cậu thích ăn đậu hũ?" Nguyễn Tiểu Noãn giống như phát hiện cái đại lục mới, kinh hô lên, tròng mắt lại đổi tới đổi lui.

Hì hì, thì ra Trần Nặc thích ăn đậu hũ...

"Cậu là muốn làm ma bà đậu hủ, hay là canh đậu hủ?" Nguyễn Tiểu Noãn như tri kỷ tiếp tục nói, "Tớ thích ăn ma bà đậu hủ, nấu canh quá nhạt, đúng rồi, cậu sẽ làm ma bà đậu hủ sao? Ở nhà, thời điểm nghỉ hè, mẹ dạy qua tớ nấu cơm, ta học được mấy món ăn. Không bằng đợi chút nữa tớ làm cho cậu nếm thử?"

Thì ra mẹ già Quách Ngọc Lan cảm thấy Nguyễn Tiểu Noãn quá ngốc, nếu như ngay cả cơm cũng không làm, vạn nhất gả không ra được liền nguy rồi, phòng ngừa chu đáo, trong lúc nghỉ hè liền buộc cô học nấu cơm.

Đừng nhìn Nguyễn Tiểu Noãn học tập không ra sao, đang nấu cơm trong chuyện này lại có chút thiên phú, một cái nghỉ hè đi qua, vậy mà học xong không ít Đạo gia thường đồ ăn.

Trần Nặc ngoài ý muốn liếc mắt nhìn cô: "Thật sao?"

Cậu biết rõ trù nghệ Nguyễn Tiểu Noãn không tệ lắm, nhưng không biết là, hiện tại đã biết làm rồi.

Nhìn thấy ánh mắt Trần Nặc kinh ngạc, Nguyễn Tiểu Noãn không khỏi kiêu ngạo mà thẳng ngực hơn.

Ý định đi theo thật đúng phải không?

Nhìn mình với cặp mắt khác xưa đó?

Biết rõ bạn gái của cậu tài giỏi phải không?

Lúc này đây, tâm lý của cô cảm động đến rơi nước mắt hô to.

Mẹ già anh minh!

Ánh mắt Nguyễn Tiểu Noãn xoay chuyển, lại nhìn thấy bên cạnh bày khoai tây, đưa tay một chỉ, "Đúng rồi, bằng không lại mua chút khoai tây được không? Tớ còn biết làm thịt gà khối khoai tây kho tàu, khoai tây hầm thịt bò... Khoai tây có thể làm rất nhiều món ăn, còn có, tớ thích ăn nhất chính là khoai tây hầm thịt bò đó."

Trần Nặc nói: "Mua cái gì tự tớ quyết định có được hay không?"

"Được, tất nhiên rồi. Tớ chỉ là cho cậu chút ý kiến tham khảo, cậu thích ăn cái gì liền mua cái đó." Nguyễn Tiểu Noãn vội nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 44 : Trong mưa, cậu ấy che chở cho cô...
Editor: trucxinh0505

Trần Nặc vẫn đi qua, cầm hai củ khoai tây, lại mua nửa cân thịt bò.

Sau đó, lại mua mấy quả trứng gà, một bó rau hẹ, còn có mấy món ăn khác.

Xếp hàng trả tiền xong, mới ra khỏi siêu thị, bất thình lình nghe được trên trời truyền đến một tiếng sấm nổ.

Nguyễn Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết mây đen giăng dày đặc từ lúc nào, gió cũng biến lớn, ngẫu nhiên còn có chút hơi ướt lạnh, nương theo gió, nước mưa bổ nhào vào trên mặt cô.

Hiển nhiên, trời đổ mưa rồi, lập tức sẽ trở nên rất lớn.

Nguyễn Tiểu Noãn liền vội hỏi, "Bạn học Trần Nặc, nhà cậu ở đâu, sắp trời mưa to, có kịp về nhà hay không?"

Trần Nặc nói: "Tới kịp."

"Vậy là tốt rồi." Nguyễn Tiểu Noãn gật đầu, "Vậy chúng ta đi nhanh lên đi."

Trần Nặc lại không động bước chân, "Cậu lên xe về nhà."

"Tớ còn chưa muốn về nhà." Nguyễn Tiểu Noãn sững sờ.

"Trời sắp mưa."

"Vậy tớ đi nhà cậu tránh mưa."

"Không được." Trần Nặc cự tuyệt.

Trước đó cậu không ngăn cản Nguyễn Tiểu Noãn theo tới, là cảm thấy Trần Ái Quốc sẽ ở nhà, bởi vậy không quan hệ.

Nhưng bây giờ Trần Ái Quốc không về, liền biến thành hai người bọn họ đơn độc ở chung.

Trên thực tế, Trần Nặc cũng muốn cùng Nguyễn Tiểu Noãn đơn độc ở cùng một chỗ.

Nhưng... Còn chưa phải lúc.

Đối với hai người quan hệ trước mắt này mà nói, một bước này vượt quá lớn.

Trần Nặc lo lắng, một khi hai người cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, có thể xảy ra cái chuyện gì vượt khỏi kiểm soát của cậu hay không.

Cậu rất trân quý cô, không muốn bởi vì nhất thời xúc động, làm ra cái chuyện hối hận gì.

Dù sao, cô còn quá nhỏ!

Nguyễn Tiểu Noãn nhìn cậu không chịu đáp ứng, khuôn mặt nhỏ hơi bụ bẩm liền ảm đạm xuống như bầu trời lúc này vậy.

Cô kéo lấy vạt áo thun Trần Nặc, ngẩng đầu nhìn cậu, một mặt đầy ủy khuất, ánh mắt còn có chút hồng.

"Tớ đến một chút thôi, nhất định ngoan ngoãn, cậu bảo tớ làm thế nào tớ liền làm như thế đó, đợi mưa tạnh sẽ liền đi, có được hay không?"

Âm thanh cô gái nhỏ cùng trong mắt tràn đầy khẩn cầu.

Tâm Trần Nặc cũng lập tức mềm nhũn.

Một chút biện pháp đối với cô đều không có.

Được rồi, vẫn tận lực tin tưởng tự chủ của mình đi...

"Mưa tạnh, cậu liền trở về."

Nguyễn Tiểu Noãn khẽ giật mình.

Bỗng nhiên biết.

Ý tứ lời nói này là, đáp ứng cô đến nhà cậu ấy sao? !

"Ừm!" Nguyễn Tiểu Noãn lập tức gật đầu một cái, khóe miệng cong lên thật to, cả trái tim vui vẻ giống chú chim nhỏ bay lên đám mây.

Mắt thấy Trần Nặc quay người, cô lập tức liền đi theo.

Ngoặt một cái, mưa cũng lớn.

Nếu một mình cậu, về đến nhà trước khi trời mưa to.

Nhưng vì chiều theo Nguyễn Tiểu Noãn, cậu thả chậm cước bộ.

Kết quả đi được một nữa đoạn đường, mưa liền đã lớn không thể coi nhẹ.

Lại đi một đoạn đường, khẳng định hai người liền ướt sũng.

Quay trở lại siêu thị mua dù cũng không kịp.

Trần Nặc suy nghĩ một chút, cầm áo khoát giăng ra, đội trên đỉnh đầu, sau đó nói với Nguyễn Tiểu Noãn, "Tới."

Nguyễn Tiểu Noãn sững sờ, tiếp theo vui vẻ cười rộ lên, "Ừm!"

Cô chui vào dưới cánh tay Trần Nặc, sau đó, hạt mưa rơi xuống đều bị ngăn trở trên áo khoát đồng phục học sinh.

Cô gái nhỏ không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn mắt, tầm mắt vừa lúc nhìn thấy đường cong cằm lạnh lùng kiên nghị nam sinh, cô đột nhiên có loại ảo giác, dù là mưa gió lớn hơn, cậu cũng sẽ bên cạnh bảo vệ cô...

Trong lòng Nguyễn Tiểu Noãn ứa ra sắc phấn hồng tán tỉnh.

Giữa trời đất mưa gió mịt mù, trong mắt tình yêu nhìn mây trời đều tuyệt đẹp.

Giờ khắc này, cô thậm chí ngóng nhìn.

Đoạn đường này, vĩnh viễn không đến cuối cùng!

Đùng đùng tiếng mưa rơi, hai người bước nhanh hơn, lại đi mấy chục mét, tiến vào một tiểu khu cũ thông thường, lại tới trước một toà nhà lầu trong đó.

Nguyễn Tiểu Noãn âm thầm nhớ đường, thì ra, nhà Trần Nặc ở ngay chỗ này.

Chờ lên bậc thang, Trần Nặc mới để tay xuống.

Mới vừa rồi mưa rất lớn, dù có đồng phục học sinh chống đỡ, hai người cũng có chút chật vật.

Nguyễn Tiểu Noãn còn tốt, chỉ có nửa cái bả vai cùng ống quần ướt một chút, ngay cả túi sách đều vẫn ổn, nhưng cô quay đầu nhìn lại Trần Nặc, phát hiện cậu cơ hồ ướt đẫm toàn bộ.

Không riêng quân áo, nước tích trên tay vẫn đang chảy xuống.

Cậu ấy giúp cô cơ hồ lại tất cả nước mưa.

Vành mắt Nguyễn Tiểu Noãn có chút hồng, rất là đau lòng nói, "Trần Nặc, quần áo của cậu bị ướt toàn bộ rồi, rất lạnh phải không?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 45 : Bốn bỏ năm chính là tiếp xúc thân mật nhất
Editor: trucxinh0505

Trần Nặc gẩy gẩy tóc ngắn ướt nhẹp trên trán, ngữ khí bình thản nói: "Còn tốt, về nhà đổi quần áo là được."

"Vậy cậu nhanh đi về thay quần áo, đừng để bị lạnh." Nguyễn Tiểu Noãn vội vàng thúc giục, "Nhà cậu ở lầu mấy?"

"Lầu năm."

Đến lầu năm, sau đó, Trần Nặc đứng ở bên phải cửa ra vào một nhà kia, từ trong túi móc ra chìa khoá, mở cửa, thuận tay đè xuống công tắc điện cạnh cửa.

Căn phòng mờ tối nhất thời sáng lên.

Trần Nặc nói, "Vào đi."

Nguyễn Tiểu Noãn vẫn đứng ở cửa ra vào, không đi vào bên trong, mà là hỏi, "Có Dép lê sao?"

"Không có, cũng không nữ nhân mang." Trần Nặc nói, "Cho nên không cần đổi dép, cứ vậy vào đi."

"Mang dép cậu cũng được." Nguyễn Tiểu Noãn giải thích nói, "Giày của tớ vừa rồi đạp điểm bùn, một hồi làm dơ nhà cậu."

Trần Nặc liền cúi người, lấy trong tủ giày tìm ra một đôi Dép lê cũ của mình, bày trước mặt cô, "Đôi này là của tớ, không chê, cậu mang vào đi."

"Không chê, đương nhiên không chê rồi." Cô gái nhỏ ngoẹo đầu hướng cậu cười, cởi giầy thể thao màu trắng trên chân xuống, lộ ra một đôi vớ HelloKitty sắc hồng, sau đó nhẹ nhàng xỏ dép lê mang vào.

Tầm mắt Trần Nặc hơi hơi cứng lại.

Dép lê cậu lớn, nổi bật trên đôi chân nhỏ nhắn của cô, thực đáng yêu.

Thời điểm làm quỷ hồn không có khứu giác, hiện tại cậu mới phát hiện, Nguyễn Tiểu Noãn không có mùi hôi chân.

Trần Nặc nghĩ, thì ra trên người cô gái thật là thơm thơm, đến cả chân cũng vậy.

Trong lòng Nguyễn Tiểu Noãn đầy ngọt ngào.

Hì hì, mình đang mang Dép lê của Trần Nặc đó.

Bốn bỏ năm, không phải tương đương với hai người từng có tiếp xúc thân mật nhất sao?

Vui quá đi!

Nguyễn Tiểu Noãn đổi giày, mang theo túi xách vào cửa, đóng cửa lại, sau đó nói với Trần Nặc: "Cậu cũng nhanh đi thay quần áo đi, nếu không, chờ một lúc lại bị cảm."

"Ừm, tớ đi thay quần áo, cậu ngồi trước một lát." Trần Nặc trực tiếp đi đến gian phòng của mình.

Lúc này đã giữa tháng chín, nhiệt độ không khí hai mươi độ, lần mưa to này, lập tức lạnh không ít, toàn thân cậu ướt đẫm, thật đúng là cảm thấy lành lạnh.

Chờ Trần Nặc vào phòng, Nguyễn Tiểu Noãn buông đồ vật của mình xuống, sau đó mở một đôi mắt to, bắt đầu đánh giá xung quanh.

Vào nhà Trần Nặc, trước đó cô còn tưởng gia cảnh Trần Nặc rất tốt, không nghĩ tới cái phòng này cũng không lớn, khoản sáu bảy mươi thước vuông, lấy ánh sáng cũng không được khá lắm, phòng khách rất tối, nếu không bật đèn, cơ hồ giống như ban đêm. Đồ dùng trong nhà đồ điện gia dụng nhìn qua cũng đều nhiều năm rồi.

Nhưng là, nghĩ đến đây mỗi một chỗ đều có dấu vết cuộc sống Trần Nặc, cô đã cảm thấy trong phòng này ánh mắt càng trở nên sáng ngời, lại rộng rãi.

Bởi vì, nơi này là nhà Trần Nặc, là người nhà mà cô thích.

Sau đó, Nguyễn Tiểu Noãn lại thấy được điện thoại trong phòng khách, cô liền đi cầm lên, bấm số nhà mình. Không bao lâu, mẹ của cô Quách Ngọc Lan nhận điện thoại.

"Mẹ, con cùng Giai Giai đang dạo phố, kết quả trời mưa to, chúng con đi tiệm sách xem sách, chờ mưa nhỏ lại con về, mẹ cùng ba đừng lo lắng nha."

Quách Ngọc Lan không có hoài nghi, chỉ nói cô về sớm một chút, liền ngắt điện thoại.

Để ống nghe điện thoại xuống, tầm mắt Nguyễn Tiểu Noãn rơi vào bên trên cánh cửa vừa rồi Trần Nặc tiến vào, đột nhiên trong lòng hơi động, sau đó rón ra rón rén đi đến gần.

Cô cẩn thận từng li từng tí đặt tay nắm ở bên trên chốt cửa, dùng hết khả năng hạ thấp khí lực xuống.

Chỉ liếc mắt nhìn...

Liếc mắt nhìn thôi...

Nắm tay kẹt lại, không động đậy.

Nguyễn Tiểu Noãn: "? ? ?"

Trần Nặc vậy mà khóa cửa?

Tốt quá phận nha.

Coi cô là cái gì?

Cuồng nhìn lén sao?

Thực tức giận!

Thế là, hi vọng thất bại cô gái nhỏ thở phì phò ngồi trở lại trên ghế sa lon.

Nhưng không đến ba giây, lực chú ý của cô lại bị những giấy khen dán đầy trên tường hấp dẫn.

Nhìn kỹ xem, tựa hồ là dựa theo trình tự thời gian, dán theo hướng trái về bên phải. Bắt đầu từ nhà trẻ, mỗi năm đều có mấy giấy khen.

Nhìn xem giấy khen khắp tường, trong lòng Nguyễn Tiểu Noãn rất là kiêu ngạo, hai con mắt cũng sáng ngời.

Thật tuyệt, đây chính là người cô thích.

Chỉ là không thấy giấy khen đầu cấp hai cùng sơ tam, cô có chút không hiểu.

Sau khi xem hết giấy khen, cô lại thấy nguyên liệu nấu ăn Trần Nặc để, trong lòng hơi động.

Một lát sau, Trần Nặc trong phòng ngủ đi ra.

Cậu đổi một bộ thun màu xanh đen, tóc cũng hong khô qua, toàn thân cũng khôi phục khô mát.

Ánh mắt quét qua, không nhìn thấy cô gái nhỏ ở phòng khách, ngược lại là nghe được hàng loạt vang động trong phòng bếp truyền đến.

Cậu thả nhẹ cước bộ, đi tới đứng ở bên ngoài cửa phòng bếp.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 46 : Cô gái nhỏ tịch mịch mới biết yêu
Editor: trucxinh0505

Phòng bếp vừa phải, chỉ có bảy tám mét vuông, giờ phút này Nguyễn Tiểu Noãn đang đưa lưng về phía cậu, không ngừng bận rộn.

Thừa dịp Trần Nặc thay quần áo, cô trước tìm được thùng gạo, vo gạo xong, bỏ vào nồi cơm điện bật nấu.

Thời điểm nấu cơm, cô đem khoai tây bỏ vỏ cắt khối, thịt bò rửa sạch cắt khối, phi dầu nóng lên, cho gừng hành xào thơm, sau đổ thịt bò vào xào, lại nêm gia vị, chút nước, cho vào nồi đất hầm lửa nhỏ.

Khoai tây cùng thịt bò không nấu chung, bởi vì thịt bò cần nhiều thời gian ninh, nếu như nấu chung, khoai tây rất nhanh bị nhão, mà thịt bò chưa đủ xốp giòn nát. Cho nên phải chờ thịt bò hầm rục, mới cho khoai tây vào.

Cắt dưa leo, trộn lẫn tỏi giã cùng gia vị, món này ăn chung đồ ăn rất là ngon miệng.

Sau đó làm trứng tráng rau hẹ. Rau hẹ rửa sạch, cắt ngắn, đập ba trái trứng vào trong chén, cô gái nhỏ dùng đũa quấy đều, tiếng đũa va chạm cùng bát sứ, phát ra tiếng vang đinh đang, giống như một bài ca động lòng người.

Lúc này có thể cho khoai tây vào rồi, thế là Nguyễn Tiểu Noãn mở nắp nồi, đổ khoai tây vào, tiếp tục hầm cùng một chỗ.

Sau đó, chuẩn xào trứng rau hẹ, trứng gà tương đối cần nhiều dầu, bởi vậy lượng dầu so với bình thường cho nhiều một chút. Dầu hơi bốc khói liền đổ trứng gà vào, cấp tốc trộn xào.

Trứng gà trở nên kim hoàng thơm nức, múc ra, rau hẹ cho vào cấp tốc trộn, rồi cho trứng gà vào, gia vị trộn đều lên, bày ra dĩa...

Động tác cô gái nhỏ làm đâu ra đấy, thậm chí mang theo một loại cảm giác thành thạo.

Vừa nấu ăn, còn thuận miệng ngâm nga những ca khúc hiện tại đang lưu hành.

"Đối diện chàng trai nhìn qua, nhìn qua, nhìn qua, tiểu Ấm nơi này rất đáng yêu, anh không cần làm bộ hờ hững..."

Nhìn bóng lưng cô trong phòng bếp bận rộn lại vui vẻ, trong lòng Trần Nặc dâng lên một loại cảm giác không nói rõ, giống như một trái tim phiêu bạc bên ngoài bỗng tìm được một chỗ quy y, ấm áp, yên ổn.

Cậu còn nhớ rõ, sau khi mình chết, cô gái kia lúc nào cũng lạc quan ngây thơ không tim không phổi, cũng không còn lộ ra nụ cười thật lòng, giống như trở thành một con rối không xác không hồn.

Nhưng cuối cùng, cậu chỉ đau lòng làm Người đứng xem, bất lực.

Hiện tại cậu trở lại, cuối cùng thấy được nụ cười trên mặt cô.

Thật tốt.

"Cô gái nhỏ tịch mịch mới biết yêu, cần anh cho em một điểm thích, a a a ——" Nguyễn Tiểu Noãn hát, gật gù đắc ý, vừa bưng rau hẹ trứng tráng lên, xoay người.

Sau một khắc, tiếng ca liền im bặt.

Che nữa cửa ra vào, Trần Nặc đứng ở nơi đó, khóe miệng mang theo một tia trêu tức. Cậu không nói chuyện, chỉ là nhìn Nguyễn Tiểu Noãn, nhưng lại làm cho hô hấp Nguyễn Tiểu Noãn đình chỉ.

Bất thình lình rất muốn, rất muốn.

Tìm khe nứt chui đầu vào.

Cũng may da mặt cô dày lần thứ hai cứu được mình, ngượng ngùng nói: "Làm sao cậu tới cũng không nói chuyện vậy, dọa tớ một hồi! Tớ mù hát, không đúng điệu đúng không? ! Đúng rồi, cơm đã nấu xong, đồ ăn cũng xào kỹ, chờ khoai tây hầm xong liền có thể ăn cơm á. Tớ không có làm ma bà đậu hủ, bởi vì gia vị ở đây không được đầy đủ."

Trần Nặc "Ừm." một tiếng, "Cảm ơn."

"Cám ơn cái gì chứ, quan hệ chúng ta thế nào." Nguyễn Tiểu Noãn hiếm có nhăn nhó xuống, đem đồ ăn trong tay bưng đến trên bàn cơm, "Cậu mau tới nếm mùi một chút thế nào, tớ đi giúp cậu bới cơm."

"Tớ tự mình đi lấy." Trần Nặc đi đến trước nồi cơm điện bới cơm.

"Vậy tớ nhìn xem khoai tây hầm thịt bò xong chưa." Nguyễn Tiểu Noãn mở cái nắp ra, một cỗ mùi hương đậm đặc đập vào mặt, cô dùng sức hít mũi một cái, "Thơm quá nha hắc hắc, đã nấu xong."

Rất nhanh, ba món đồ ăn dọn lên bàn, Trần Nặc cũng bưng hai bát cơm, hai đôi đũa.

Rau hẹ xanh tươi, trứng gà ánh kim, cùng dưa leo trộn tỏi tươi mát, khoai tây hầm thịt bò màu sắc sáng rõ, mùi thơm cũng rất là mê người, nhìn bề ngoài liền cũng rất không tệ.

"Cậu trước nếm thử xem..." Nguyễn Tiểu Noãn có chút không tự tin. Dù sao biết trù nghệ mình chưa được tinh thông, chỉ coi như bình thường, vạn nhất không hợp khẩu vị Trần Nặc làm sao bây giờ?

Trần Nặc cầm đũa, trước kẹp một khối khoai tây, bỏ vào trong miệng.

Nguyễn Tiểu Noãn khẩn trương mà thấp thỏm nhìn cậu, giống chờ đợi tuyên án tù phạm.

Trần Nặc chậm rãi nhai nhai nhấm nuốt một hồi, nuốt xuống, khẽ vuốt cằm: "Được, so với tớ tốt hơn."

Được cậu khẳng định, trong lòng Nguyễn Tiểu Noãn nhất thời vui vẻ đến không xong, cô ngồi ở chỗ đó, nâng má, si ngốc nhìn mỗi một động tác của Trần Nặc.

"Cậu không ăn cơm à?"

Trần Nặc đột nhiên hỏi một câu.

"Nói lắp." Nguyễn Tiểu Noãn lấy lại tinh thần, vội vàng cầm lấy bát đũa, lúc ăn cơm, còn thuận tiện kẹp mấy đũa rau hẹ cho Trần Nặc, miệng nói: "Đúng rồi, cậu ăn nhiều một chút rau hẹ, tớ nghe cha mẹ tớ thời điểm nói chuyện trời đất, nói cái này tráng cừu, đối với nam nhân tốt."

Trần Nặc: "..."

Cô nương này rốt cuộc là không biết ý tráng cừu là gì, hay là cố ý vẩy cậu vậy?

Căn cứ chỉ số thông minh của cô...

Ừ, hẳn là vế trước lớn hơn.

---------

Cảm tạ các vị Mãnh Nam nguyệt phiếu thúc canh tiên hoa phiếu đánh giá khen thưởng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 47 : Bốn bỏ năm chính là cùng giường chung gối
Editor: trucxinh0505

Sau khi cơm nước xong, mưa có dấu hiệu hơi giảm nhỏ, nhưng còn chưa ngừng.

Trần Nặc để cho Nguyễn Tiểu Noãn đi nghỉ ngơi, cậu đi rửa chén.

Nguyễn Tiểu Noãn thừa cơ chạy vào trong phòng Trần Nặc.

Hì hì hì, cô sớm muốn vào nhìn một chút.

Phòng ngủ Trần Nặc vừa phải, đồ đạc trong phòng cũng không nhiều lắm.

Chỉ để những đồ dùng sinh hoạt cần thiết, cùng một cái giá sách cùng một cái tủ treo quần áo, xếp san sát nhau.

Đồ dùng trong nhà cũng là cũ, không có bài trí kiểu cách nhưng rất sạch sẽ.

Lớn nhất chính là cái giường, ga giường màu xanh đen, nhìn qua kiểu phổ thông, hai mắt Nguyễn Tiểu Noãn lại sáng lên, tiếp theo rất không khách khí lên trên giường nằm xuống, ôm gối đầu đắc ý mà lăn hai vòng.

Hì hì hì, thế mà có thể ngủ trên giường nam thần...

Bốn bỏ năm một phát, tương đương với mình cùng Trần Nặc chung chăn gối đi.

Cô nhịn không được đem khuôn mặt vùi vào trong gối đầu, dùng lực ngửi một cái.

A a a a, là mùi trên người Trần Nặc!

Làm sao bây giờ, cảm giác ngửi thật tốt.

Rất muốn ở trên giường lớn này ngủ một giấc, tốt nhất là ngủ cùng Trần Nặc...

Suy nghĩ một chút đều muốn chảy nước miếng...

Không xong rồi không xong rồi, mình muốn té xỉu.

Thời điểm cô còn đang YY, chợt thấy bên giường còn có một quyển sách, thuận tiện thò tay cầm lên, mở ra.

Là một bản sách toàn bộ tiếng Anh, bên trong còn có chút biểu đồ.

... Thật là khó, Thiên Thư sao?

Nguyễn Tiểu Noãn học kém xem không hiểu, đang muốn để sách đi về, đột nhiên nháy mắt mấy cái.

Trong sách, còn kẹp một tấm hình.

Cô cẩn thận từng li từng tí cầm ảnh chụp lấy ra.

Tấm hình này chỉ còn lại có hai phần ba, một phần khác đã bị cắt bỏ.

Trong tấm ảnh ở giữa là bé trái đáng yêu, đứng phía sau là một nam nhân, bộ phận bị cắt bỏ Nguyễn Tiểu Noãn không biết là cái gì, nhưng dựa theo trên vai bé trái là hình ảnh sơn móng tay nữ nhân, cơ bản có thể suy đoán ra, hẳn là một nữ nhân.

Càng xem mặt mũi cậu con trai trên hình này, cảm thấy rất giống Trần Nặc.

Trong lòng Nguyễn Tiểu Noãn suy đoán.

Chẳng lẽ nói, trên tấm ảnh chính là ba ba cùng mụ mụ của Trần Nặc?

Vậy tại sao muốn cắt bỏ hình ảnh mẹ của mình đi?

Nguyễn Tiểu Noãn đột nhiên nghĩ tới một chuyện bị cô bỏ xót.

Từ khi vào cửa đến bây giờ, đã hai giờ, cô không có nhìn thấy mẹ của Trần Nặc.

Lại nghĩ tới Trần Nặc trong nhà không có Dép lê nữ nhân, đột nhiên Nguyễn Tiểu Noãn giật mình.

Trần Nặc, hẳn là gia đình đơn thân...

Khó trách vừa rồi ở trên xe, khi hỏi chuyện ba mẹ anh, ánh mắt lập tức trở nên là lạ.

Mình thật là đần chết rồi, cái gì cũng không rõ ràng liền đặt câu hỏi lung tung, cùng những tam cô lục bà ưa thích thêm mắm thêm muối có cái gì khác nhau đâu, lắm mồm, làm cho người ta ganh tỵ!

Phát hiện điểm này, tâm cô gái nhỏ, giống như bị một bàn tay to hung hăng nắm chặt, vừa chua lại đau, xúc động lập tức rơi lệ.

Trần Nặc rửa sạch chén, thời điểm đến cửa, liền thấy cô gái nhỏ xoay người nhìn mình.

Lệ rơi đầy mặt.

Trần Nặc: "..."

Làm sao lúc mình đang rửa cái chén, cô khóc thành cái dạng này?

Tiếp theo một cái chớp mắt, chú ý tới trong tay cô cầm sách, Trần Nặc hoảng nhiên.

"Ô ô ô ô." Tiểu cô nương khóc thành tiếng nói, "Xin lỗi, khi ở trên xe, không phải tớ cố ý hỏi cậu những lời đó."

Trần Nặc nói: "Không sao."

Từ bên cạnh rút ra một tờ giấy trong hộp khăn tay, đưa cho cô, cười cười, "Cái này có gì đâu mà khóc."

Nguyễn Tiểu Noãn nhận lấy, lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn cậu, nghiêm túc thề son sắt: "Cậu yên tâm, hạnh phúc tương lai của cậu, liền giao cho tớ đi. Núi không đè nổi vai vươn tới lá ngụy trang reo với gió đèo!"

Trần Nặc: "..."

Thật ra cậu là một người rất không am hiểu biểu đạt chính mình, cho nên đối với câu nói này của Nguyễn Tiểu Noãn, trong lòng dâng lên từng đợt gợn sóng không nhỏ, nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì.

Nguyễn Tiểu Noãn thấy Trần Nặc không nói một lời mà nhìn chằm chằm vào mình, cặp mắt đen kia thâm trầm như biển.

Tâm lý đột nhiên có chút mừng thầm.

Chẳng lẽ, chân tình tỏ tình của mình đả động tâm Trần Nặc?

Cô gái nhỏ mở to đôi mắt đỏ rừng rực nhìn cậu, khẩn trương đến trái tim nhảy phanh phanh.

Mau nói, nói cậu rất cảm động, rất thích tớ đi!

Trong lúc cô tràn đầy chờ mong, Trần Nặc thật chậm rãi mở miệng.

Cậu nhìn cô, thản nhiên nói.

"Mưa đã tạnh, cậu có thể đi về rồi."

Nguyễn Tiểu Noãn: "? ? ?"

Sao so với tưởng tượng của mình không giống nhau vậy?

Cô thật không muốn đi, có thể được Trần Nặc đáp ứng một lần nữa, mưa tạnh liền đi. Nhưng cô tới nhà Trần Nặc cũng qua mấy giờ, ba mẹ trong nhà khẳng định cũng nóng lòng chờ.

Thế là, chỉ có thể đòi hỏi quấy rầy lần thứ hai, để cho Trần Nặc đáp ứng đưa cô đến nhà ga.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 48 : Lòng tớ quên ở nơi cậu đó
Editor: trucxinh0505

Đưa tiễn Nguyễn Tiểu Noãn, Trần Nặc trở về nhà.

Cô gái nhỏ vừa đi, trong phòng giống như ít đi sự náo nhiệt bừng bừng, trống rỗng, vắng lạnh không ít.

Ánh mắt Trần Nặc dạo qua một vòng, chậm rãi thu hồi lại, đi vào phòng ngủ, mở máy vi tính ra.

Xử lý xong một ít chuyện, cậu vào hòm thư, xem xét thư điện tử duyên tốt thế kỷ gửi tới.

Trong khoảng thời gian này cậu nhận được không ít thư, đáng tiếc đều không có hài lòng.

Lần này ngược lại có một thư điện tử mới, Trần Nặc nhìn xuống điều kiện đối phương, cuối cùng cảm thấy coi như không tệ.

Ba mươi lăm tuổi, ly dị không con, người thành phố, nhân viên ngân hàng, hình ảnh nhìn thực đoan trang hào phóng.

Ừ, để nói cho lão ba nhìn xem, nếu như cảm thấy hài lòng thử tiến thêm một bước một chút thế nào.

Đóng máy vi tính lại, Trần Nặc tìm ra một quyển sách xem, thẳng đến trong phòng khách vang lên tiếng điện thoại, cậu mới để sách xuống đi nhận.

Cầm lấy tai nghe lên, bên kia liền vang lên âm thanh Nguyễn Tiểu Noãn.

"Bạn trai, cậu khỏe!"

Nghe là âm thanh Nguyễn Tiểu Noãn, khóe môi Trần Nặc không khỏi hơi hơi giương lên, âm thanh lại nhàn nhạt, "Thật có lỗi, tớ không có bạn gái, bạn gọi nhầm rồi, tớ cúp mấy đây."

"Đừng cúp đừng cúp!" Nguyễn Tiểu Noãn vội vàng kêu lên, "Là tớ là tớ, bạn học Nguyễn Tiểu Noãn nà."

"Há, cậu tìm tớ còn có việc sao?"

"Cậu không kỳ quái, làm sao tớ biết số điện thoại nhà cậu sao?"

Trần Nặc biết rõ còn cố hỏi, "Làm sao biết?"

Nguyễn Tiểu Noãn đắc ý nói: "Tớ dùng điện thoại gọi về cho ba mẹ tớ đó? Điện thoại nhà tớ có biểu hiện số, cho nên về nhà vừa nhìn, tớ liền biết số điện thoại nào là của nhà cậu. Cậu thông minh như vậy, tại sao không có nghĩ tới chứ?"

Trần Nặc "Ừm." một tiếng.

"Còn có, tớ nhớ cậu lắm." Đại khái là sợ người trong nhà nghe được, Nguyễn Tiểu Noãn thanh âm nhỏ nhỏ nói ra mấy chữ này, giống như là dán bên tai Trần Nặc vậy, trái tim cậu cũng lập tức trở nên hơi tê tê, cô lại hỏi, "Cậu có nhớ tớ không?"

Nói xong, liền thấp thỏm chờ bên kia trả lời.

Cách đường dây điện thoại xa xôi, cô không nhìn thấy nụ cười trên mặt Trần Nặc, chỉ nghe được cậu chậm rãi hỏi lại: "Cậu đoán đi?"

Nguyễn Tiểu Noãn mặt dày nói: "Tớ đoán cậu rất nhớ tớ."

Trần Nặc nói: "Không, cậu đoán sai rồi."

Nguyễn Tiểu Noãn: "..."

Cô không nói chuyện, nhưng Trần Nặc giống như đã thấy, ở bên kia cô tức giận đến bĩu môi dậm chân nhưng lại không dám phát ra tiếng vang.

Sau cùng, cô chỉ đè thấp giọng chỉ trích, "Cậu nói láo, miệng nói nhưng tâm không phải!"

Trần Nặc nói: "Không có chuyện gì khác, ta cúp máy đây."

"Đừng đừng tạm biệt , ta còn có việc đây." Âm thanh Nguyễn Tiểu Noãn nho nhỏ lầm bầm, "Hừ, bại hoại, liền ỷ vào tớ thích cậu, khi dễ tớ."

"Nói đi."

Nguyễn Tiểu Noãn hắng giọng một cái: "Tớ để quên một vật rất quan trọng ở chỗ cậu."

Trong mắt Trần Nặc càng đậm ý cười, cậu biết rõ đồ vật trọng yếu trong miệng Nguyễn Tiểu Noãn là cái gì, nhưng chỉ là cố ý hỏi, "Thứ gì."

Nguyễn Tiểu Noãn ngọt ngào nói, "Lòng tớ nha."

Cô nương này, thổ lộ lời âu yếm thật sự trơn tru.

Trần Nặc vẫn chưa trả lời, đột nhiên Nguyễn Tiểu Noãn nói một tràng, "Mẹ tớ đến rồi, tớ cúp trước nha, chủ nhật gặp, nhớ kỹ nhớ tớ!"

Cúp điện thoại, Trần Nặc nắm ống nghe, không khỏi cười thật lâu.

Thời điểm thứ bảy, Trần Ái Quốc về nhà, Trần Nặc nói cho chính ông chuyện ghi danh cho ông tại duyên tốt thế kỷ, lại đem cái thư điện tử gần đây cho ông xem, hỏi thăm ý kiến của ông.

Nghe xong lời Trần Nặc nói, ngược lại nam nhân hơn bốn mươi tuổi có chút nhăn nhó.

Con trai an bài hôn nhân đại sự cho cha của nó, đây có phải là làm điên đảo hay không?

Trần Nặc hỏi hồi lâu, hắn mới hàm súc lên tiếng khụ khụ biểu thị cũng không tệ lắm...

Thế là Trần Nặc lại buộc ông cùng đối phương dùng điện thoại liên lạc một lần, hai bên giao lưu đơn giản qua trong điện thoại, ấn tượng đầu tiên đối với nhau cũng tính hài lòng, liền ước định cuối tuần gặp mặt, tiến thêm một bước tìm hiểu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 49 : Cậu vô tình cậu tàn nhẫn cậu cố tình gây sự
Editor: trucxinh0505

Trong túc xá nữ sinh.

Nguyễn Tiểu Noãn đem chuyện trong nhà Trần Nặc chọn một chút nói, nhưng không nói gia đình Trần Nặc là đơn thân, cô cảm thấy Trần Nặc không cho phép nói, nói cái này không thích hợp.

Dù là như vậy, hai người cũng đều rất là giật mình.

Trần Nặc a, lúc nhập học là thủ khoa toàn thành phố, vô luận phương diện nào cũng không thể bắt bẻ, không biết toàn trường có bao nhiêu nữ sinh âm thầm thích đây, thực ra các cô biết, tại ban bảy có mấy nữ sinh hoặc nhiều hoặc ít đều đối với Trần Nặc có hảo cảm, bất quá không giống Nguyễn Tiểu Noãn to gan theo đuổi như vậy.

Chẳng lẽ, cậu ta thật đối với Nguyễn Tiểu Noãn có chút bất đồng, có khả năng bị nha đầu trước mắt này đuổi kịp rồi?

Thật ngoài ý muốn!

Nguyễn Tiểu Noãn dương dương đắc ý nói, "Tớ đã nói qua, Trần Nặc nhất định là thích tớ. Nếu không, làm sao đối với ớ tốt như vậy chứ? Không riêng trời giúp tớ che mưa, thời điểm tớ muốn về nhà, , còn tự đưa tớ đi nhà ga, nếu không phải người bên cạnh nhiều, khẳng định còn xông lại ôm tớ một cái nữa."

Hoắc Giai xì một tiếng khinh miệt: "Ôm tạm biệt sao, có chuyện đó thật sao?"

Đột nhiên cô nghĩ tới cái gì nhỏ giọng hỏi: "Cậu mới vừa nói, khi đó trong nhà Trần Nặc không ai sao?"

Nguyễn Tiểu Noãn gật đầu một cái: "Làm sao vậy?"

"Vậy chẳng phải hai người là cô nam quả nữ ở cùng một phòng, thiên lôi câu địa hỏa, hạn hán đã lâu gặp mưa dầm sao?" Hoắc Giai nháy mắt ra hiệu nói, "Mau nói, hai người các các cậu ở tầng mấy trên trời?"

Nguyễn Tiểu Noãn nghe được không hiểu ra sao, "Cái gì hỏa cái gì hạn? Cái gì mấy tầng hả?"

Kha Thi Thi buồn cười: "Giai Giai, cậu đừng đùa cô ấy!"

Hoắc Giai tiến đến bên tai Nguyễn Tiểu Noãn, nói nhỏ cái gì.

Khuôn mặt Nguyễn Tiểu Noãn lập tức trở nên còn đỏ hơn cái mông con khỉ, cô xì một tiếng khinh miệt, "Tớ không nói cùng cậu, đáng ghét!"

"Còn giả bộ thanh thuần đây!" Hoắc Giai cười ha ha.

Hết thảy như thường.

Lên lớp, căn tin, thư quán, phòng ngủ... Bốn giờ một đường.

Cơm trưa cùng cơm tối Trần Nặc sẽ ăn chung cùng Nguyễn Tiểu Noãn.

Lúc nghỉ ngơi, hơn phân nửa đi thư quán đọc sách, sau đó bị Nguyễn Tiểu Noãn quấn lấy hỏi đề, ngẫu nhiên đi đánh bóng rổ một chút, bước chạy trốn.

Dù sao thân thể là tiền vốn, đọc sách cũng không thể thiếu vận động.

Lưu Chi Hoa chìm trong thất tình cũng đã thoát ra, theo như cậu ta nói, lại quen biết vị nữ thần MM Bản Giáo, hai người trò chuyện trên QQ khí thế ngất trời, hai bên hận gặp nhau trễ, bất quá Lưu Chi Hoa hấp thu giáo huấn, không có yêu cầu cùng đối phương video, cũng không có hỏi nữ thần MM là lớp nào, tên gọi là gì, càng lặng thinh hơn không đề cập tới chuyện gặp mặt.

Kế hoạch Lưu Chi Hoa là, muốn chờ cảm giác ổn định, đối phương yêu tâm hồn của hắn, mới cùng đối phương gặp mặt, cho đối phương một cái kinh hỉ to lớn.

Trần Nặc nghĩ, có lẽ khả năng kinh sợ lớn hơn.

Trong tiệm sách.

Trần Nặc đọc sách, Nguyễn Tiểu Noãn đang cắn đầu bút, một mặt khổ đại cừu thâm đấu tranh làm bài tập vật lý.

Có đôi lời nói, người bị buộc lúc gấp cái gì cũng làm không ra.

Nhưng đối với Nguyễn Tiểu Noãn mà nói, ngoài toán học.

Còn có vật lý.

Còn có hóa học.

Ba môn này, giống như sát thủ vô tình lãnh huyết, để cho cô nhìn thấy toàn thân liền phát run, khóc không ra nước mắt, ở trên trường thi lúc nào cũng giết đánh cô tơi bời, té cứt té đái, hấp hối.

Nguyễn Tiểu Noãn làm như đau đến không muốn sống, thật vất vả làm xong, sau đó cầm bài thi giao cho Trần Nặc, làm nũng nói, "Bạn học Trần Nặc, cậu kiểm tra giúp tớ một chút đi."

Ánh mắt Trần Nặc quét qua, liền phát hiện mấy chỗ bị sai, cậu giơ tay lên, chỉ một chỗ thản nhiên nói: "Đề này giống như đúc ví dụ mẫu trong sách giáo khoa, chỉ là đổi số, làm sao cậu làm không được?"

Nguyễn Tiểu Noãn ngượng ngùng nói: "Lần trước tớ nghe người ta nói tin sách không bằng không sách, cho nên ánh mắt hoài nghi xem sách giáo khoa..."

Trần Nặc nói: "Nếu là cái dạng này, đem ví dụ mẫu chép mười lần."

Nguyễn Tiểu Noãn ủy khuất cần quyển bút ký lấy ra, bắt đầu dựa theo yêu cầu Trần Nặc viết lại ví dụ mẫu.

Vừa viết cô vừa hỏi, "Cuối tuần sau là lễ Quốc Khánh, Trần Nặc có an bài cái gì không vậy?"
 
Top