[Trọng sinh] [Truyện Hoàn] Sau Khi Sống Lại Tôi Được Bạn Gái Siêu Cấp Đáng Yêu Theo Đuổi - Bát Nguyệt Nhị Thập.
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,904
- Điểm cảm xúc
- 5,644
- Điểm
- 113
Chương 40 : Từ xưa đa tình không dư hận
Editor: trucxinh0505
Đuổi kịp trước khi túc xá đóng cửa, Trần Nặc trở về phòng ngủ.
Mấy nam sinh trọ chung thấy cậu trở về, đều lên tiếng chào hỏi cùng cậu.
Chỉ có Lưu Chi Hoa ngồi ở trên giường, hai tay ôm chân, đầu dựa vào tường, ánh mắt đờ đẫn vô thần, một bộ uể oải suy sụp, bộ dáng thất hồn lạc phách.
Trần Nặc hơi buồn bực, không phải Lưu Chi Hoa đi Internet Coffee chơi sao, tại sao cái bộ dáng như thế, thuận miệng hỏi người bên cạnh: "Cậu ấy sao thế?"
Nam sinh kia nhún nhún vai: "Không biết, vừa rồi khi chúng tớ trở về cậu ấy cứ như vậy."
Trần Nặc cũng không truy hỏi nữa.
Lúc này, Lưu Chi Hoa quay đầu, nhìn qua Trần Nặc.
Một lát sau, thân thể cậu ta đột nhiên bắt đầu run run kịch liệt, khuôn mặt kia vặn vẹo lên...
Lớn tiếng khóc.
"Ô ô ô ô —— Mẹ nó lão tử thất tình!"
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Lưu Chi Hoa nước mắt nước mũi đem sự tình nói ra.
Hôm nay ở quán Internet cậu ta tham gia công hội bên trong Thế Giới Ma Thú, thời điểm chơi đến một nửa, đối tượng võng luyến—— cũng chính là lần trước Trần Nặc nhìn thấy người cậu ấy gọi là "Lão bà " đang tán ngẫu cô gái đột nhiên gọi video muốn thấy mặt.
Cô bé kia không phải lần thứ nhất yêu cầu gọi video cùng cậu ta, nhưng Lưu Chi Hoa tự biết mình, bề ngoài không tốt lắm, cho nên mỗi lần đều lấy nhiều cớ cự tuyệt, cái gì Internet Coffee không có camera, cái gì chung quanh có người không tiện á...
Nhưng tối nay, cậu ta đang trong trò chơi cùng đoàn đội công hội khai hoang phó bản, lúc đối diện đánh đại BOSS, đột nhiên nhận được thỉnh cầu video từ đối phương.
Lưu Chi Hoa vốn muốn cự tuyệt như thường ngày, không ngờ luống cuống tay chân, nhấp vô tiếp nhận.
Rồi sau đó, cậu ta liền phát hiện.
Luôn mồm gọi cậu ta là "Lão công", thậm chí nói yêu cậu cả đời, chân dung ảnh "Lão bà " trực tiếp biến mất trên QQ của cậu ta.
Kết quả bị đả kích, đến trò chơi Lưu Chi Hoa cũng không có tâm tư chơi, vội vàng rời khỏi trò chơi, quay trở về túc xá, luôn luôn thương tâm cho tới bây giờ.
Nghe xong chuyện cậu ta gặp phải, tất cả mọi người rất đồng tình cùng.
Thất tình sao, cũng không phải một chuyện nhỏ.
Gặp phải, có không ít người sau khi thất tình thống khổ muốn chết, thậm chí phí hoài bản thân tự sát cũng rất phổ biến.
Mạng người quan trọng, nhất định phải an ủi thật tốt.
Thế là, nhao nhao mở miệng.
Một nam sinh nói: "Lưu Chi Hoa, yêu qua mạng vốn không đáng tin cậy, đừng quá nghiêm túc, nghiêm túc cậu liền thua."
Một nam sinh thổn thức: "Chí ít cậu còn có thể chia tay, giống như chúng tớ càng đáng thương, sống mười sáu năm đều chưa từng có yêu qua mạng, muốn thể nghiệm cảm giác chia tay đều không được."
Lại một cái nam sinh an ủi: "Tớ nghe nói, bình quân thời gian yêu qua mạng kéo dài chỉ có nửa tháng, cậu dùng ba tháng mới chia tay, đã rất tốt rồi."
Nghe nói như thế, quả nhiên tâm tình Lưu Chi Hoa có chút tốt lên.
Không ngờ, lại có người yếu ớt nói: "Khả năng là bởi vì hôm nay mới gọi video cùng người khác..."
Lưu Chi Hoa: "..."
Cái cậu này, có thể cắt tim người khác hay không!
Đang lúc mọi người một phen "An ủi", cậu ta miễn cưỡng bắt đầu phấn chấn, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, sau đó ưu thương cảm khái: "Được rồi, cái đồ chơi yêu qua mạng này, thật là rất hư vô mờ mịt, một chút cảm giác an toàn đều không có. Tớ vẫn nên chuyên tâm theo đuổi nữ thần MM của tớ đi, ai, từ xưa đa tình không dư hận..."
"Gào khóc thảm thiết cái gì! Có biết tắt đèn đi ngủ không? Mau ngủ, lại nhao nhao lên bị phản ánh các cậu có gánh nổi không!"
Ngoài cửa, tiếng đại thúc Túc Quản rống đột nhiên truyền đến, chặt đứt Lưu Chi Hoa đang gắng gượng thương cảm cho chính mình.
Lưu Chi Hoa chỉ có thể lùi về trong chăn, yên lặng rơi lệ.
Thất tình cũng không thể trãi lòng ra.
Cậu quá là khó khăn.
Ngày thứ hai, giữa trưa tan học, Nguyễn Tiểu Noãn lên tiếng chào hỏi cùng Hoắc Giai, Kha Thi Thi, liền nhanh chóng chạy đi hướng căn tin.
Chỉ cần thông qua lần thi này của Trần Nặc, cô liền có thể ăn cơm chung cùng Trần Nặc!
Cô đã không thể chờ đợi!
Thời điểm Trần Nặc đến phòng ăn, cô gái nhỏ đã đợi trước bàn, mặt mũi hớn hở hướng cậu ngoắc tay.
Chờ cậu đi qua, cô liền đứng thẳng, tràn đầy tự tin nói: "Cậu ra đề thi đi."
Trần Nặc để cho cô nói ra mấy cái phương pháp làm bài, lại thuận miệng ra hai đề mục, Nguyễn Tiểu Noãn cũng làm được.
Nhìn dáng dấp, thật dụng tâm.
Trần Nặc muốn khen cô vài câu, nhưng đến bên miệng lại nuốt xuống.
Trên thực tế, từ kiếp trước đến kiếp này, cậu vẫn không quá rành biểu đạt cùng người, lại sợ Nguyễn Tiểu Noãn lâng lâng, đắc ý tác dụng ngược.
Bởi vậy, chỉ gật đầu một cái, "Có thể."
Nguyễn Tiểu Noãn cắn môi một cái, mắt to tỏa sáng lấp lánh, "Có thể là có ý tứ gì? ... Cậu đáp ứng ăn cơm chung cùng tớ sao?"
Trần Nặc lần thứ hai nhẹ gật đầu, bất quá còn nói: "Chỉ có hôm nay."
Nguyễn Tiểu Noãn "A! " một tiếng, trên mặt thất vọng: "Chỉ có hôm nay? Vậy ngày mai, ngày sau thì sao?"
"Ngày mai, làm tiếp mấy đề khác." Trần Nặc nhàn nhạt liếc mắt lườm cô, quay người đi đến cửa sổ lấy thức ăn.
------
Cảm tạ các vị đại lão nguyệt phiếu tiên hoa phiếu đánh giá khen thưởng bình luận thúc canh... Ta yêu các ngươi.
Đuổi kịp trước khi túc xá đóng cửa, Trần Nặc trở về phòng ngủ.
Mấy nam sinh trọ chung thấy cậu trở về, đều lên tiếng chào hỏi cùng cậu.
Chỉ có Lưu Chi Hoa ngồi ở trên giường, hai tay ôm chân, đầu dựa vào tường, ánh mắt đờ đẫn vô thần, một bộ uể oải suy sụp, bộ dáng thất hồn lạc phách.
Trần Nặc hơi buồn bực, không phải Lưu Chi Hoa đi Internet Coffee chơi sao, tại sao cái bộ dáng như thế, thuận miệng hỏi người bên cạnh: "Cậu ấy sao thế?"
Nam sinh kia nhún nhún vai: "Không biết, vừa rồi khi chúng tớ trở về cậu ấy cứ như vậy."
Trần Nặc cũng không truy hỏi nữa.
Lúc này, Lưu Chi Hoa quay đầu, nhìn qua Trần Nặc.
Một lát sau, thân thể cậu ta đột nhiên bắt đầu run run kịch liệt, khuôn mặt kia vặn vẹo lên...
Lớn tiếng khóc.
"Ô ô ô ô —— Mẹ nó lão tử thất tình!"
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Lưu Chi Hoa nước mắt nước mũi đem sự tình nói ra.
Hôm nay ở quán Internet cậu ta tham gia công hội bên trong Thế Giới Ma Thú, thời điểm chơi đến một nửa, đối tượng võng luyến—— cũng chính là lần trước Trần Nặc nhìn thấy người cậu ấy gọi là "Lão bà " đang tán ngẫu cô gái đột nhiên gọi video muốn thấy mặt.
Cô bé kia không phải lần thứ nhất yêu cầu gọi video cùng cậu ta, nhưng Lưu Chi Hoa tự biết mình, bề ngoài không tốt lắm, cho nên mỗi lần đều lấy nhiều cớ cự tuyệt, cái gì Internet Coffee không có camera, cái gì chung quanh có người không tiện á...
Nhưng tối nay, cậu ta đang trong trò chơi cùng đoàn đội công hội khai hoang phó bản, lúc đối diện đánh đại BOSS, đột nhiên nhận được thỉnh cầu video từ đối phương.
Lưu Chi Hoa vốn muốn cự tuyệt như thường ngày, không ngờ luống cuống tay chân, nhấp vô tiếp nhận.
Rồi sau đó, cậu ta liền phát hiện.
Luôn mồm gọi cậu ta là "Lão công", thậm chí nói yêu cậu cả đời, chân dung ảnh "Lão bà " trực tiếp biến mất trên QQ của cậu ta.
Kết quả bị đả kích, đến trò chơi Lưu Chi Hoa cũng không có tâm tư chơi, vội vàng rời khỏi trò chơi, quay trở về túc xá, luôn luôn thương tâm cho tới bây giờ.
Nghe xong chuyện cậu ta gặp phải, tất cả mọi người rất đồng tình cùng.
Thất tình sao, cũng không phải một chuyện nhỏ.
Gặp phải, có không ít người sau khi thất tình thống khổ muốn chết, thậm chí phí hoài bản thân tự sát cũng rất phổ biến.
Mạng người quan trọng, nhất định phải an ủi thật tốt.
Thế là, nhao nhao mở miệng.
Một nam sinh nói: "Lưu Chi Hoa, yêu qua mạng vốn không đáng tin cậy, đừng quá nghiêm túc, nghiêm túc cậu liền thua."
Một nam sinh thổn thức: "Chí ít cậu còn có thể chia tay, giống như chúng tớ càng đáng thương, sống mười sáu năm đều chưa từng có yêu qua mạng, muốn thể nghiệm cảm giác chia tay đều không được."
Lại một cái nam sinh an ủi: "Tớ nghe nói, bình quân thời gian yêu qua mạng kéo dài chỉ có nửa tháng, cậu dùng ba tháng mới chia tay, đã rất tốt rồi."
Nghe nói như thế, quả nhiên tâm tình Lưu Chi Hoa có chút tốt lên.
Không ngờ, lại có người yếu ớt nói: "Khả năng là bởi vì hôm nay mới gọi video cùng người khác..."
Lưu Chi Hoa: "..."
Cái cậu này, có thể cắt tim người khác hay không!
Đang lúc mọi người một phen "An ủi", cậu ta miễn cưỡng bắt đầu phấn chấn, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, sau đó ưu thương cảm khái: "Được rồi, cái đồ chơi yêu qua mạng này, thật là rất hư vô mờ mịt, một chút cảm giác an toàn đều không có. Tớ vẫn nên chuyên tâm theo đuổi nữ thần MM của tớ đi, ai, từ xưa đa tình không dư hận..."
"Gào khóc thảm thiết cái gì! Có biết tắt đèn đi ngủ không? Mau ngủ, lại nhao nhao lên bị phản ánh các cậu có gánh nổi không!"
Ngoài cửa, tiếng đại thúc Túc Quản rống đột nhiên truyền đến, chặt đứt Lưu Chi Hoa đang gắng gượng thương cảm cho chính mình.
Lưu Chi Hoa chỉ có thể lùi về trong chăn, yên lặng rơi lệ.
Thất tình cũng không thể trãi lòng ra.
Cậu quá là khó khăn.
Ngày thứ hai, giữa trưa tan học, Nguyễn Tiểu Noãn lên tiếng chào hỏi cùng Hoắc Giai, Kha Thi Thi, liền nhanh chóng chạy đi hướng căn tin.
Chỉ cần thông qua lần thi này của Trần Nặc, cô liền có thể ăn cơm chung cùng Trần Nặc!
Cô đã không thể chờ đợi!
Thời điểm Trần Nặc đến phòng ăn, cô gái nhỏ đã đợi trước bàn, mặt mũi hớn hở hướng cậu ngoắc tay.
Chờ cậu đi qua, cô liền đứng thẳng, tràn đầy tự tin nói: "Cậu ra đề thi đi."
Trần Nặc để cho cô nói ra mấy cái phương pháp làm bài, lại thuận miệng ra hai đề mục, Nguyễn Tiểu Noãn cũng làm được.
Nhìn dáng dấp, thật dụng tâm.
Trần Nặc muốn khen cô vài câu, nhưng đến bên miệng lại nuốt xuống.
Trên thực tế, từ kiếp trước đến kiếp này, cậu vẫn không quá rành biểu đạt cùng người, lại sợ Nguyễn Tiểu Noãn lâng lâng, đắc ý tác dụng ngược.
Bởi vậy, chỉ gật đầu một cái, "Có thể."
Nguyễn Tiểu Noãn cắn môi một cái, mắt to tỏa sáng lấp lánh, "Có thể là có ý tứ gì? ... Cậu đáp ứng ăn cơm chung cùng tớ sao?"
Trần Nặc lần thứ hai nhẹ gật đầu, bất quá còn nói: "Chỉ có hôm nay."
Nguyễn Tiểu Noãn "A! " một tiếng, trên mặt thất vọng: "Chỉ có hôm nay? Vậy ngày mai, ngày sau thì sao?"
"Ngày mai, làm tiếp mấy đề khác." Trần Nặc nhàn nhạt liếc mắt lườm cô, quay người đi đến cửa sổ lấy thức ăn.
------
Cảm tạ các vị đại lão nguyệt phiếu tiên hoa phiếu đánh giá khen thưởng bình luận thúc canh... Ta yêu các ngươi.