[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,894
- Điểm cảm xúc
- 5,626
- Điểm
- 113
Chương 99: Thế khó xử
Editor: trucxinh0505
“Tằng Đào, cô ấy đều không nhớ rõ cái gì…” Tằng Đào đỡ nghiên anh đi vào phòng ngủ, dưới ánh đèn chiếu tới, mặt trắng bệch Sở Vân Tiêu càng thêm xanh xao.
“Tôi mặc kệ cô ấy thế nào, có nhớ gì không, tôi chỉ biết anh phải uống thuốc.” Tằng Đào quay qua lấy mấy viên thuốc cùng chén nước đưa qua.
Sở Vân Tiêu tiếp nhận, tay run đến lợi hại, được Tằng Đào giúp đỡ, mới uống xong mấy viên thuốc đó nuốt xuống.
“Tằng Đào, hôm nay cám ơn cậu.” Sở Vân Tiêu dựa vào phía sau, một tay giữ chặt thái dương, khi nói chuyện không giấu được mệt mỏi.
“Hai, kỳ thực tôi không biết làm như vậy đúng hay sai.” Tằng Đào nâng một tay khác của anh lên “Trên người anh đã xuất hiện di chứng, cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ…”
Sở Vân Tiêu vừa xoa thái dương vừa cười nhạt “Nỗi đau này so với năm đó không tính là gì.” Ngẩn đầu liếc nhìn Tằng Đào một cái, giữa trán nhẹ co quắp “Tằng Đào, cậu biết không, tôi đã từng có được nhưng lại không biết quý trọng, ông trời trừng phạt tôi. Thân thể tôi thế nào cũng không sao, càng xấu đi cảm giác cân bằng càng tốt hơn.”
“Tôi biết, anh là bệnh nhân không phối hợp mà tôi gặp qua.” Tằng Đào bất đắc dĩ cười.
“Chết, đối với tôi mà nói đó là phương thức giải thoát. Chỉ tiếc, mấy năm này muốn bỏ bê nhưng vẫn lay lắt. Tôi từng oán trách cậu cùng tiểu Hào, bởi vì hai cậu, khi tôi đang giãy dụa từ quỷ môn quan lại lôi kéo tôi trở về.” Bên môi Sở Vân Tiêu cười sâu một chút “Bất quá, hiện tại tôi xác thực muốn cám ơn hai người, nếu không có hai người, tôi không đợi được Nhược Nam trở lại.”
“Vân Tiêu, tôi không biết chuyện năm đó của anh, Sầm Hào có nói qua với tôi, bất quá anh biết con người tôi không để ý lắm về chuyện này. Nhưng khi anh gần gũi cô ấy, có thể ảnh hưởng tâm tình anh tốt lên. Đó là một cô gái tốt.”
Tằng Đào cuối xuống, nhìn người nằm dựa trên giường kia, tay vẫn đỡ trên thái dương, vẻ mặt không nói ra được thõa mãn. Anh khe khẽ thở dài, tiếp tục nói “Bất quá, nhiều việc trời đã định trước, tỷ như anh cùng cô ấy, đã trãi qua nhiều như vậy, cuối cùng không ở cùng nhau…”
“Không phải cuối cùng, Tằng Đào, tôi còn một cơ hội tranhn thủ.” Sở Vân Tiêu cau mày, trên mặt ẩn ẩn đau đớn.
“Vân Tiêu, mặc kệ anh có chấp nhận hay không, Nhược Nam của anh hiện tại gọi là Lâm Yên Nhiên, không phải cái tên khác mà nhân sinh cũng khác.”
Nhìn gương mặt kia có chút ánh sáng bỗng ảm đạm xuống, Tằng Đào thở dài “Tôi cũng không có có ý kích thích anh, tôi muốn nhắc nhở anh, đừng có lâm vào quá sâu. Cô bé kia họ Lâm, hiện tại là hôn thê của Lâm Trác Nhiên, không phải Hứa Nhược Nam vợ anh. Tôi không nghĩ anh vì việc này, mà vào ICU, vài năm nay, chỗ đó đã trở thành nơi ở riêng của anh luôn rồi.”
Thân thể Sở Vân Tiêu khẽ run, rất nhanh ngẩn đầu lên, tay để xuống trước ngực trái, nổ lực hít thở, có chút chán nản “Tôi biết cậu tốt với tôi, chính là cậu không biết. Không phải tôi lâm vào quá sâu, mà từ sớm tôi không kiềm chế lại được.”Che miệng ho khan hai tiêng, Sở Vân Tiêu vô lực cười “Tôi biết cô không giống, tôi biết cô ấy đã cắt bỏ ký ức liên quan đến tôi, nhưng mà, chỉ cần tôi còn hơi thở, sẽ tranh thủ một chút, ký ức của cô, tình yêu của cô.”
Đêm đó, Tằng Đào lẳng lặng canh giữ trước giường Sở Vân Tiêu, nghe Sở Vân Tiêu nói về Hứa Nhược Nam cả một đêm. Trước kia đó là cấm kị, hiện tại Sở Vân Tiêu xóa bỏ cấm kị. Tằng Đào biết, anh cần lắng nghe, Sở Vân Tiêu cần một người ủng hộ, vì bản thân anh ta khuyến khích.
Sáng ngày thứ hai, Sầm Hào đi vào biệt thư Sở gia, thời điểm đứng ở cửa lớn, nhà ăn có một mình Tằng Đào ăn sáng.
“Đêm qua, anh ấy không sao chứ?” Sầm Hào chỉ trên lầu, nhẹ giọng hỏi.
“Có việc!” Tằng Đào không chút để ý, uống sữa, ngữ khí không nhanh không chậm.
“Có việc cậu còn ngồi đây nhàn nhã uống sữa hả?” Sầm Hào giận dễ sợ.
“Anh ta thành Tường Lâm tẩu. Tôi được tính là có việc hay không.” Tằng Đào trợn mắt với Sầm Hào.
“Anh có thể một lần nói rõ ràng hay không?” Sầm Hào đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tằng Đào, bưng ly sữa trước mặt lên uống, ngữ khí vẫn lo lắng.
“Tối hôm qua, nếu không phải duy trì không được, sao cùng anh rời đi trước tiên? Tiệc rượu xong rồi, liền nhớ tớ nhưng Tiểu Tinh không thoải mái, tôi chưa kịp gọi cho anh. Anh nói thật đi, rốt cuộc anh ấy sao rồi?”
“Lấy tình huống thân thể hiện tại, chống đỡ đến chiều hôm qua đã là kỳ tích. Cảnh tượng tối qua cậu đã thấy, chỗ nào anh ấy ở lâu được một phút đồng hồ, kỳ thực một chút thời gian là một chút dày vò nên lôi kéo anh ấy đi trước. Tình huống tối hôm qua vấn đề không quá lớn.”
“Vậy anh nói anh ấy thành Tường Lâm tẩu?”
“Tối hôm qua không ngủ, lôi kéo tôi nói chuyện cả đêm về Hứa Nhược Nam.”
“A?”
Tằng Đào không nhanh không chậm gật cái đầu “Cậu thấy kỳ quái đi, đối với tôi thật bình thường, một mình nín nhịn nhiều năm như vậy cần có người lắng nghe. Bất hạnh, tôi là cái người đó.”
“Anh ấy nói những gì?”
“Một ít chuyện cũ, cũng một ít quyết tâm của anh ấy.”
‘Cái quyết tâm gì?”
Sắc mặt Sầm Hào ngưng trọng lên.
“Cậu đang lo lắng cái gì?” Tằng Đào cầm ly sữa của mình lại, nhàn nhạt nói.
“Tôi suy nghĩ, kết quả nếu như không giống anh ấy mong muốn…” Hai tay anh bắt lấy tay Tằng Đào “Anh cũng thấy đấy, cô ấy đã mất ký ức, cái gì cũng không nhớ rõ. Lấy ánh mắt thầy thuốc của anh mà nhìn, thì khôi phục trí nhớ khả năng bao lớn?”
“Đầu tiên, tôi không phải bác sĩ khoa tâm thần.” Lấy tay Sầm Hào ra, anh nói “Tiếp theo, nói đến đầu óc không rõ ràng gì đó, có người khôi phục, có người cả đời không khôi phục, vẫn là câu nói kia, mặc cho số phận đi.”
Sầm Hào nhìn Tằng Đào chậm rãi uống xong ly sữa, cầm ly đi vào nhà bếp. Ánh mắt anh mê man, trong miệng nỉ non “Tằng Đào, anh không hiểu. Kỳ thực, trí nhớ Hứa Nhược Nam khôi phục hay không khôi phục, đối với Sở Vân Tiêu mà nói đều là một cơn ác mộng.”
“Tằng Đào, cô ấy đều không nhớ rõ cái gì…” Tằng Đào đỡ nghiên anh đi vào phòng ngủ, dưới ánh đèn chiếu tới, mặt trắng bệch Sở Vân Tiêu càng thêm xanh xao.
“Tôi mặc kệ cô ấy thế nào, có nhớ gì không, tôi chỉ biết anh phải uống thuốc.” Tằng Đào quay qua lấy mấy viên thuốc cùng chén nước đưa qua.
Sở Vân Tiêu tiếp nhận, tay run đến lợi hại, được Tằng Đào giúp đỡ, mới uống xong mấy viên thuốc đó nuốt xuống.
“Tằng Đào, hôm nay cám ơn cậu.” Sở Vân Tiêu dựa vào phía sau, một tay giữ chặt thái dương, khi nói chuyện không giấu được mệt mỏi.
“Hai, kỳ thực tôi không biết làm như vậy đúng hay sai.” Tằng Đào nâng một tay khác của anh lên “Trên người anh đã xuất hiện di chứng, cứ tiếp tục như vậy, tôi sợ…”
Sở Vân Tiêu vừa xoa thái dương vừa cười nhạt “Nỗi đau này so với năm đó không tính là gì.” Ngẩn đầu liếc nhìn Tằng Đào một cái, giữa trán nhẹ co quắp “Tằng Đào, cậu biết không, tôi đã từng có được nhưng lại không biết quý trọng, ông trời trừng phạt tôi. Thân thể tôi thế nào cũng không sao, càng xấu đi cảm giác cân bằng càng tốt hơn.”
“Tôi biết, anh là bệnh nhân không phối hợp mà tôi gặp qua.” Tằng Đào bất đắc dĩ cười.
“Chết, đối với tôi mà nói đó là phương thức giải thoát. Chỉ tiếc, mấy năm này muốn bỏ bê nhưng vẫn lay lắt. Tôi từng oán trách cậu cùng tiểu Hào, bởi vì hai cậu, khi tôi đang giãy dụa từ quỷ môn quan lại lôi kéo tôi trở về.” Bên môi Sở Vân Tiêu cười sâu một chút “Bất quá, hiện tại tôi xác thực muốn cám ơn hai người, nếu không có hai người, tôi không đợi được Nhược Nam trở lại.”
“Vân Tiêu, tôi không biết chuyện năm đó của anh, Sầm Hào có nói qua với tôi, bất quá anh biết con người tôi không để ý lắm về chuyện này. Nhưng khi anh gần gũi cô ấy, có thể ảnh hưởng tâm tình anh tốt lên. Đó là một cô gái tốt.”
Tằng Đào cuối xuống, nhìn người nằm dựa trên giường kia, tay vẫn đỡ trên thái dương, vẻ mặt không nói ra được thõa mãn. Anh khe khẽ thở dài, tiếp tục nói “Bất quá, nhiều việc trời đã định trước, tỷ như anh cùng cô ấy, đã trãi qua nhiều như vậy, cuối cùng không ở cùng nhau…”
“Không phải cuối cùng, Tằng Đào, tôi còn một cơ hội tranhn thủ.” Sở Vân Tiêu cau mày, trên mặt ẩn ẩn đau đớn.
“Vân Tiêu, mặc kệ anh có chấp nhận hay không, Nhược Nam của anh hiện tại gọi là Lâm Yên Nhiên, không phải cái tên khác mà nhân sinh cũng khác.”
Nhìn gương mặt kia có chút ánh sáng bỗng ảm đạm xuống, Tằng Đào thở dài “Tôi cũng không có có ý kích thích anh, tôi muốn nhắc nhở anh, đừng có lâm vào quá sâu. Cô bé kia họ Lâm, hiện tại là hôn thê của Lâm Trác Nhiên, không phải Hứa Nhược Nam vợ anh. Tôi không nghĩ anh vì việc này, mà vào ICU, vài năm nay, chỗ đó đã trở thành nơi ở riêng của anh luôn rồi.”
Thân thể Sở Vân Tiêu khẽ run, rất nhanh ngẩn đầu lên, tay để xuống trước ngực trái, nổ lực hít thở, có chút chán nản “Tôi biết cậu tốt với tôi, chính là cậu không biết. Không phải tôi lâm vào quá sâu, mà từ sớm tôi không kiềm chế lại được.”Che miệng ho khan hai tiêng, Sở Vân Tiêu vô lực cười “Tôi biết cô không giống, tôi biết cô ấy đã cắt bỏ ký ức liên quan đến tôi, nhưng mà, chỉ cần tôi còn hơi thở, sẽ tranh thủ một chút, ký ức của cô, tình yêu của cô.”
Đêm đó, Tằng Đào lẳng lặng canh giữ trước giường Sở Vân Tiêu, nghe Sở Vân Tiêu nói về Hứa Nhược Nam cả một đêm. Trước kia đó là cấm kị, hiện tại Sở Vân Tiêu xóa bỏ cấm kị. Tằng Đào biết, anh cần lắng nghe, Sở Vân Tiêu cần một người ủng hộ, vì bản thân anh ta khuyến khích.
Sáng ngày thứ hai, Sầm Hào đi vào biệt thư Sở gia, thời điểm đứng ở cửa lớn, nhà ăn có một mình Tằng Đào ăn sáng.
“Đêm qua, anh ấy không sao chứ?” Sầm Hào chỉ trên lầu, nhẹ giọng hỏi.
“Có việc!” Tằng Đào không chút để ý, uống sữa, ngữ khí không nhanh không chậm.
“Có việc cậu còn ngồi đây nhàn nhã uống sữa hả?” Sầm Hào giận dễ sợ.
“Anh ta thành Tường Lâm tẩu. Tôi được tính là có việc hay không.” Tằng Đào trợn mắt với Sầm Hào.
“Anh có thể một lần nói rõ ràng hay không?” Sầm Hào đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tằng Đào, bưng ly sữa trước mặt lên uống, ngữ khí vẫn lo lắng.
“Tối hôm qua, nếu không phải duy trì không được, sao cùng anh rời đi trước tiên? Tiệc rượu xong rồi, liền nhớ tớ nhưng Tiểu Tinh không thoải mái, tôi chưa kịp gọi cho anh. Anh nói thật đi, rốt cuộc anh ấy sao rồi?”
“Lấy tình huống thân thể hiện tại, chống đỡ đến chiều hôm qua đã là kỳ tích. Cảnh tượng tối qua cậu đã thấy, chỗ nào anh ấy ở lâu được một phút đồng hồ, kỳ thực một chút thời gian là một chút dày vò nên lôi kéo anh ấy đi trước. Tình huống tối hôm qua vấn đề không quá lớn.”
“Vậy anh nói anh ấy thành Tường Lâm tẩu?”
“Tối hôm qua không ngủ, lôi kéo tôi nói chuyện cả đêm về Hứa Nhược Nam.”
“A?”
Tằng Đào không nhanh không chậm gật cái đầu “Cậu thấy kỳ quái đi, đối với tôi thật bình thường, một mình nín nhịn nhiều năm như vậy cần có người lắng nghe. Bất hạnh, tôi là cái người đó.”
“Anh ấy nói những gì?”
“Một ít chuyện cũ, cũng một ít quyết tâm của anh ấy.”
‘Cái quyết tâm gì?”
Sắc mặt Sầm Hào ngưng trọng lên.
“Cậu đang lo lắng cái gì?” Tằng Đào cầm ly sữa của mình lại, nhàn nhạt nói.
“Tôi suy nghĩ, kết quả nếu như không giống anh ấy mong muốn…” Hai tay anh bắt lấy tay Tằng Đào “Anh cũng thấy đấy, cô ấy đã mất ký ức, cái gì cũng không nhớ rõ. Lấy ánh mắt thầy thuốc của anh mà nhìn, thì khôi phục trí nhớ khả năng bao lớn?”
“Đầu tiên, tôi không phải bác sĩ khoa tâm thần.” Lấy tay Sầm Hào ra, anh nói “Tiếp theo, nói đến đầu óc không rõ ràng gì đó, có người khôi phục, có người cả đời không khôi phục, vẫn là câu nói kia, mặc cho số phận đi.”
Sầm Hào nhìn Tằng Đào chậm rãi uống xong ly sữa, cầm ly đi vào nhà bếp. Ánh mắt anh mê man, trong miệng nỉ non “Tằng Đào, anh không hiểu. Kỳ thực, trí nhớ Hứa Nhược Nam khôi phục hay không khôi phục, đối với Sở Vân Tiêu mà nói đều là một cơn ác mộng.”