[Ngôn tình] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 12,499
- Điểm cảm xúc
- 3,904
- Điểm
- 113

Chương 99: Ngẫu nhiên gặp
Editor: trucxinh0505
Sau tiệc rượu, hợp tác Sở thị cùng Lâm thị đi vào quỹ đạo. Tuy tập đoàn Lâm thị có phòng làm việc ở thành phố S, nhưng để tiện cho việc hợp tác, tập đoàn Sở thị mở riêng một tầng lầu mới cho Lâm thị ở đây. Vài ngày sau Lâm Trác Nhiên chính thức dời văn phòng đến tòa lầu chính của Sở thị.
Công việc lúc đầu tương đối rườm rà, lâm Trác Nhiên lại thuộc kiểu người thích tự làm mọi việc, cho nên ngày ngày vùi đầu cho trong công việc, đối với Lâm Yên Nhiên khó tránh khỏi có điểm xem nhẹ. Cũng may Lâm Yên Nhiên đối với cái này cũng không có quá nhiều oán giận, an bài xong cuộc sống của mình, mỗi ngày cũng được coi khá là bình tĩnh.
Hôm nay chạng vạng, dạo phố xong, Lâm Yên Nhiên chậm rãi đi dạo dọc theo thành đông thành phố S.
Chạng vạng ngày hè, ánh chiều sáng rực tại chân trời, nắng trên đường phố có chút nóng. Lâm Yên Nhiên mặc một cái váy hoa đạm tử nhỏ, mang theo một cái túi nhỏ, thong thả nhàn nhã dạo bước.
Góc đường, một điệu nhạc từ cửa hàng bán đĩa vang lên. Thanh âm như ai oán, như kêu khóc như kể chuyện làm cho bước chân Lâm Yên Nhiên lập tức ngừng lại.
Tâm như mệt mỏi, làm muốn rơi lệ,
Phần thâm tình này, khó khăn bỏ qua.
Từng đã có được, vĩnh viễn sánh cùng đất trời,
Đã không thấy em, hướng nhìn chiều cuối.
Một phần tình này, vĩnh viễn khó khăn,
Nguyện kiếp sau còn có thể, lại lần nữa ôm ấp.
Yêu một người, ở bên cạnh người đến già,
Dù hết thảy ra sao, anh đều không biết.
... ...
Một giọt chất lỏng, cứ như vậy, chậm rãi theo khuôn mặt Lâm Yên Nhiên. Một giọt, lại một giọt...
Xuyên qua tấm kính cửa hàng, Lâm Yên Nhiên nhìn bản thân mình bên trong, nhìn thấy mình lệ rơi đầy mặt.
Mình bị sao vậy? Tại sao phải khóc? Lau khóe mắt không ngừng trào ra chất lỏng, Lâm Yên Nhiên mờ mịt tự hỏi bản thân mình. Chỉ nhớ rõ vừa rồi một cái chớp mắt kia, bài hát đó làm như đánh trúng lòng mình, lập tức, một loại đau đớn co rút quen thuộc liền bủa vây, nháy mắt chất lỏng ấm áp đã rơi xuống. Nhưng mà, tất cả những điều này là vì cái gì? Bản thân mình không nhớ chuyện trước kia, tại sao phải ở trong lòng lại bị tác động mạnh mẽ bởi ca tư như vậy, tựa như, tình cảnh đó, mình đã trải qua...
Tâm mờ mịt đứng lên, bước chân càng thêm thong thả, đi một chút dừng một chút, nhìn cảnh kiến trúc cao lớn hoa lệ trước mặt cô ngồi xổm xuống, tay gắt gao ôm đầu đang muốn nổ tung, ý thức một mảnh hỗn độn.
"Lâm tiểu thư, cô không thoải mái sao?" Một thanh âm quen thuộc có vẻ như từ nơi xa xôi truyền đến. Kèm theo cái thanh âm này, trong đầu Lâm Yên Nhiên có vẻ như xẹt qua thân ảnh quen thuộc nhất. Cô liều mạng muốn bắt cái thân ảnh này, nhưng đau đớn kịch liệt khiến cô trừ bỏ rên rỉ, cũng không thể làm cái gì.
"Cô sao rồi?" Thanh âm trở nên lo lắng, một cái bóng đen ở trước mặt Lâm Yên Nhiên ngồi xổm xuống. Một cái tay trắng xanh vịn chặt tay Lâm Yên Nhiên.
Lâm Yên Nhiên hoảng hốt mở to mắt, chống lại , là cái gương mặt tái nhợt mang theo điểm lo lắng kia.
"Sở tiên sinh..." Thanh âm Lâm Yên Nhiên có chút cứng gắt.
"Có phải rất không thoải mái hay không, tôi đưa cô đi bệnh viện." Cái tay phủ trên thái dương Lâm Yên Nhiên, cái loại cảm giác thanh u này đột nhiên làm cho Lâm Yên Nhiên thật thoải mái, thật An Tâm, đầu đau nhức tựa hồ cũng bị loại cảm giác này hòa tan.
"Để tôi giúp cô đứng lên, đưa đi bệnh viện."
Lâm Yên Nhiên tùy ý người kia kẹp tay dưới nách mình, một loại hơi thở Bạc Hà xen lẫn thơm ngát nhàn nhạt đập vào mặt. Cái loại hơi thở này, rất quen thuộc...
Ngay tại cảm giác loại hơi thở quen thuộc này, lúc nam nhân kia kéo cô lên, đối diện với anh, trong nháy mắt sắc mặt lại kinh đi vài phần.
"Cô, không có sao chứ?" Sở Vân Tiêu chống đỡ thân mình đứng ở bên đường nhìn cô, thân thiết hỏi.
Sở Vân Tiêu nhàn nhạt lắc đầu, tựa vào trên tường, nghiêng mặt qua nhẹ thở, mới quay đầu lại, chỉ vào cách đó không xa một chiếc Maybach 62 màu đen đứng chỗ kia, nói nho nhỏ: "Đó là xe của tôi, cô có thể đi qua sao?"
"Tôi không sao, không cần đi bệnh viện. Nhưng mà ngài, Sở tiên sinh..." Lâm Yên Nhiên do dự nhìn người kia dù dựa vào tường vẫn đang lung lay sắp đổ, trong thanh âm mang theo vài phần lo lắng.
"Vừa rồi nhìn bộ dáng cô rất khó chịu. Vẫn là, đi bệnh viện kiểm tra như vậy an tâm hơn. Tôi không sao, bệnh cũ, ngồi một lúc là tốt rồi ." Nam nhân vừa nói, lấy điện thoại bên túi cầm tay, bấm gọi.
"Tiểu Dương, cậu lái xe lại đây đi."
Lập tức, chiếc xe kia chuyển tới, mở cửa ra, chàng trai bên trong đi đến chỗ bọn họ.
"Lập tức đưa Lâm tiểu thư đi bệnh viện."
"Sở tổng, ngài..." Khi Tiểu Dương nhìn đến Lâm Yên Nhiên, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, quay đầu hướng nhìn Sở Vân Tiêu, kinh ngạc nháy mắt biến thành lo lắng.
"Tôi không sao, làm theo lời tôi bảo!"
"Sở tiên sinh, chúng ta cùng lên xe, lại nói chuyện đi bệnh viện, có được hay không?" Nhìn một mặt tiểu Dương bộ dáng khó xử, Lâm Yên Nhiên đi đến bên người Sở Vân Tiêu, nhẹ nhàng nói.
Sở Vân Tiêu chống tường, nhìn Lâm Yên Nhiên. Nhìn trên mặt người kia tràn ngập lo lắng cùng quan tâm. Đáy lòng không lý do một trận thanh âm rung động.
"Cũng tốt." Nói xong, anh chống bên tường, chậm rãi làm cho thân thể mình đứng thẳng, nhưng một trận choáng váng mắt hoa không ngừng làm cho thân thể anh nhoáng nghiên một cái.
"Cẩn thận!" Cơ hồ đồng thời, một đôi tay nhỏ bé ôn nhuận đỡ cánh tay anh."Tôi đỡ anh, sắc mặt của anh thật không tốt."
Sở Vân Tiêu chậm rãi quay đầu, nhìn nữ nhân bên cạnh. Cô khẽ cúi đầu, theo góc độ anh nhìn sang, có thể nhìn thấy làn da trắng hồng rõ ràng cùng lông mi dài dày. Đôi tay cô nắm gắt gao cánh tay anh, thân thể anh dựa vào thật sự gần, nhàn nhạt mùi thơm như hoa lan đánh thẳng vào khứu giác anh. Mùi hương quen thuộc, cảnh tượng rất quen thuộc, cảm giác thực rất quen thuộc... Trong lòng Sở Vân Tiêu ngoan trệ, tay hơi hơi muốn nâng lên, thiếu chút nữa anh ức chế không nổi xúc động nội tâm mà ôm lấy người bên cạnh mình.
"Lâm tiểu thư, hãy để cho tiểu Dương đến đây đi." Sở Vân Tiêu nghiêng đầu, không nhìn tới Lâm Yên Nhiên, thanh âm có chút do dự. Có trời mới biết lời nói này nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Tiểu Dương đi lái xe , tôi có thể làm được, Sở tiên sinh. Anh khỏe chưa?" Một loại thanh âm lưu loát.
"Tôi nghĩ tôi đã không sao." Trong thanh âm có đè nén không được vui vẻ.
"Yên Nhiên..." Đột nhiên, một thanh âm khác ở phía sau bọn họ vang lên. Bên cạnh nhẹ buông tay, Lâm Trác Nhiên đã đi tới trước mặt bọn họ.
"Sở tiên sinh..." Lâm Trác Nhiên hướng Sở Vân Tiêu khẽ gật đầu, ánh mắt dừng ở trên đôi tay Lâm Yên Nhiên, "Sao em ở chỗ này?"
Cơ hồ là lập tức, tay Lâm Yên Nhiên buông cách xa Sở Vân tiều ra, mặt cô hơi có chút đỏ lên.
"Em đi đi dạo phố, một mình đi dạo dọc theo thành đông, đột nhiên có chút đau đầu, ở nơi này nghỉ ngơi chút, đụng phải Sở tiên sinh. Anh ấy nghĩ đưa em đi bệnh viện."
"Kết quả tôi đột nhiên có chút choáng váng đầu, cũng làm cho Lâm tiểu thư đỡ tôi lên xe." Sở Vân Tiêu nhìn ánh mắt Lâm Trác Nhiên có chút nghi hoặc, nhàn nhạt nói.
"Vậy bây giờ em đỡ chút nào chưa?" Lâm Trác Nhiên nghe Lâm Yên Nhiên đau đầu, vội vàng vươn tay, sờ cái trán Lâm Yên Nhiên."Có phải bị cảm nắng hay không? Ngày oi bức như thế này, sao một mình đi trên đường cái chứ? Em không nghĩ lái xe, nói lão Từ tới đón em thôi."
"Hiện tại đã không sao." Lâm Yên Nhiên theo bản năng tránh cái tay kia của Lâm Trác Nhiên.
"Vậy..." Lâm Trác Nhiên nhìn Sở Vân Tiêu, nhìn Lâm Yên Nhiên, trong lòng đột nhiên hiện lên một loại cảm giác rất quái lạ, tựa như mình là một người ngoài cuộc.
"Sở tiên sinh, ngài tốt chút nào chưa?" Lâm Yên Nhiên không có nhìn Lâm Trác Nhiên, mà là chuyển hướng hỏi Sở Vân tiều.
"Tôi không sao. Cám ơn." Biểu tình cùng thanh âm Sở Vân Tiêu bình tĩnh giống nhau.
"Vậy chúng tôi đi trước một bước, Sở tổng." Lâm Trác Nhiên hướng Sở Vân Tiêu vẫy vẫy tay, kéo tay Lâm Yên Nhiên qua, bỏ vào trong khuỷu tay mình. Lâm Yên Nhiên chần chờ chút, vẫn là thuận theo Lâm Trác Nhiên kéo, xoay người đi ra ngoài, lưu cho Sở Vân Tiêu , là một bóng dáng đôi tài tử giai nhân cầm sắt tương hợp hoàn mĩ.
Theo gió đêm, đối thoại hai người lặng yên lọt vào tai.
"Thật lâu không cùng em ăn cơm tối. Hôm nay muốn ăn cái gì, tất cả nghe theo em."
"Tùy tiện đi. Bất quá, ăn cơm về nhà ăn, gần đây anh quá mệt mỏi, được sớm đi nghỉ ngơi..."
Sở Vân Tiêu lẳng lặng đứng trước cửa lớn Sở thị, lẳng lặng hiểu rõ cả các nơi người truyền đến đau đớn. Hoặc là nói, không phải đau, mà là chết lặng.
Nguyên lai, chết lặng chính là một loại cảm giác đau đến tận cùng!
Sau tiệc rượu, hợp tác Sở thị cùng Lâm thị đi vào quỹ đạo. Tuy tập đoàn Lâm thị có phòng làm việc ở thành phố S, nhưng để tiện cho việc hợp tác, tập đoàn Sở thị mở riêng một tầng lầu mới cho Lâm thị ở đây. Vài ngày sau Lâm Trác Nhiên chính thức dời văn phòng đến tòa lầu chính của Sở thị.
Công việc lúc đầu tương đối rườm rà, lâm Trác Nhiên lại thuộc kiểu người thích tự làm mọi việc, cho nên ngày ngày vùi đầu cho trong công việc, đối với Lâm Yên Nhiên khó tránh khỏi có điểm xem nhẹ. Cũng may Lâm Yên Nhiên đối với cái này cũng không có quá nhiều oán giận, an bài xong cuộc sống của mình, mỗi ngày cũng được coi khá là bình tĩnh.
Hôm nay chạng vạng, dạo phố xong, Lâm Yên Nhiên chậm rãi đi dạo dọc theo thành đông thành phố S.
Chạng vạng ngày hè, ánh chiều sáng rực tại chân trời, nắng trên đường phố có chút nóng. Lâm Yên Nhiên mặc một cái váy hoa đạm tử nhỏ, mang theo một cái túi nhỏ, thong thả nhàn nhã dạo bước.
Góc đường, một điệu nhạc từ cửa hàng bán đĩa vang lên. Thanh âm như ai oán, như kêu khóc như kể chuyện làm cho bước chân Lâm Yên Nhiên lập tức ngừng lại.
Tâm như mệt mỏi, làm muốn rơi lệ,
Phần thâm tình này, khó khăn bỏ qua.
Từng đã có được, vĩnh viễn sánh cùng đất trời,
Đã không thấy em, hướng nhìn chiều cuối.
Một phần tình này, vĩnh viễn khó khăn,
Nguyện kiếp sau còn có thể, lại lần nữa ôm ấp.
Yêu một người, ở bên cạnh người đến già,
Dù hết thảy ra sao, anh đều không biết.
... ...
Một giọt chất lỏng, cứ như vậy, chậm rãi theo khuôn mặt Lâm Yên Nhiên. Một giọt, lại một giọt...
Xuyên qua tấm kính cửa hàng, Lâm Yên Nhiên nhìn bản thân mình bên trong, nhìn thấy mình lệ rơi đầy mặt.
Mình bị sao vậy? Tại sao phải khóc? Lau khóe mắt không ngừng trào ra chất lỏng, Lâm Yên Nhiên mờ mịt tự hỏi bản thân mình. Chỉ nhớ rõ vừa rồi một cái chớp mắt kia, bài hát đó làm như đánh trúng lòng mình, lập tức, một loại đau đớn co rút quen thuộc liền bủa vây, nháy mắt chất lỏng ấm áp đã rơi xuống. Nhưng mà, tất cả những điều này là vì cái gì? Bản thân mình không nhớ chuyện trước kia, tại sao phải ở trong lòng lại bị tác động mạnh mẽ bởi ca tư như vậy, tựa như, tình cảnh đó, mình đã trải qua...
Tâm mờ mịt đứng lên, bước chân càng thêm thong thả, đi một chút dừng một chút, nhìn cảnh kiến trúc cao lớn hoa lệ trước mặt cô ngồi xổm xuống, tay gắt gao ôm đầu đang muốn nổ tung, ý thức một mảnh hỗn độn.
"Lâm tiểu thư, cô không thoải mái sao?" Một thanh âm quen thuộc có vẻ như từ nơi xa xôi truyền đến. Kèm theo cái thanh âm này, trong đầu Lâm Yên Nhiên có vẻ như xẹt qua thân ảnh quen thuộc nhất. Cô liều mạng muốn bắt cái thân ảnh này, nhưng đau đớn kịch liệt khiến cô trừ bỏ rên rỉ, cũng không thể làm cái gì.
"Cô sao rồi?" Thanh âm trở nên lo lắng, một cái bóng đen ở trước mặt Lâm Yên Nhiên ngồi xổm xuống. Một cái tay trắng xanh vịn chặt tay Lâm Yên Nhiên.
Lâm Yên Nhiên hoảng hốt mở to mắt, chống lại , là cái gương mặt tái nhợt mang theo điểm lo lắng kia.
"Sở tiên sinh..." Thanh âm Lâm Yên Nhiên có chút cứng gắt.
"Có phải rất không thoải mái hay không, tôi đưa cô đi bệnh viện." Cái tay phủ trên thái dương Lâm Yên Nhiên, cái loại cảm giác thanh u này đột nhiên làm cho Lâm Yên Nhiên thật thoải mái, thật An Tâm, đầu đau nhức tựa hồ cũng bị loại cảm giác này hòa tan.
"Để tôi giúp cô đứng lên, đưa đi bệnh viện."
Lâm Yên Nhiên tùy ý người kia kẹp tay dưới nách mình, một loại hơi thở Bạc Hà xen lẫn thơm ngát nhàn nhạt đập vào mặt. Cái loại hơi thở này, rất quen thuộc...
Ngay tại cảm giác loại hơi thở quen thuộc này, lúc nam nhân kia kéo cô lên, đối diện với anh, trong nháy mắt sắc mặt lại kinh đi vài phần.
"Cô, không có sao chứ?" Sở Vân Tiêu chống đỡ thân mình đứng ở bên đường nhìn cô, thân thiết hỏi.
Sở Vân Tiêu nhàn nhạt lắc đầu, tựa vào trên tường, nghiêng mặt qua nhẹ thở, mới quay đầu lại, chỉ vào cách đó không xa một chiếc Maybach 62 màu đen đứng chỗ kia, nói nho nhỏ: "Đó là xe của tôi, cô có thể đi qua sao?"
"Tôi không sao, không cần đi bệnh viện. Nhưng mà ngài, Sở tiên sinh..." Lâm Yên Nhiên do dự nhìn người kia dù dựa vào tường vẫn đang lung lay sắp đổ, trong thanh âm mang theo vài phần lo lắng.
"Vừa rồi nhìn bộ dáng cô rất khó chịu. Vẫn là, đi bệnh viện kiểm tra như vậy an tâm hơn. Tôi không sao, bệnh cũ, ngồi một lúc là tốt rồi ." Nam nhân vừa nói, lấy điện thoại bên túi cầm tay, bấm gọi.
"Tiểu Dương, cậu lái xe lại đây đi."
Lập tức, chiếc xe kia chuyển tới, mở cửa ra, chàng trai bên trong đi đến chỗ bọn họ.
"Lập tức đưa Lâm tiểu thư đi bệnh viện."
"Sở tổng, ngài..." Khi Tiểu Dương nhìn đến Lâm Yên Nhiên, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, quay đầu hướng nhìn Sở Vân Tiêu, kinh ngạc nháy mắt biến thành lo lắng.
"Tôi không sao, làm theo lời tôi bảo!"
"Sở tiên sinh, chúng ta cùng lên xe, lại nói chuyện đi bệnh viện, có được hay không?" Nhìn một mặt tiểu Dương bộ dáng khó xử, Lâm Yên Nhiên đi đến bên người Sở Vân Tiêu, nhẹ nhàng nói.
Sở Vân Tiêu chống tường, nhìn Lâm Yên Nhiên. Nhìn trên mặt người kia tràn ngập lo lắng cùng quan tâm. Đáy lòng không lý do một trận thanh âm rung động.
"Cũng tốt." Nói xong, anh chống bên tường, chậm rãi làm cho thân thể mình đứng thẳng, nhưng một trận choáng váng mắt hoa không ngừng làm cho thân thể anh nhoáng nghiên một cái.
"Cẩn thận!" Cơ hồ đồng thời, một đôi tay nhỏ bé ôn nhuận đỡ cánh tay anh."Tôi đỡ anh, sắc mặt của anh thật không tốt."
Sở Vân Tiêu chậm rãi quay đầu, nhìn nữ nhân bên cạnh. Cô khẽ cúi đầu, theo góc độ anh nhìn sang, có thể nhìn thấy làn da trắng hồng rõ ràng cùng lông mi dài dày. Đôi tay cô nắm gắt gao cánh tay anh, thân thể anh dựa vào thật sự gần, nhàn nhạt mùi thơm như hoa lan đánh thẳng vào khứu giác anh. Mùi hương quen thuộc, cảnh tượng rất quen thuộc, cảm giác thực rất quen thuộc... Trong lòng Sở Vân Tiêu ngoan trệ, tay hơi hơi muốn nâng lên, thiếu chút nữa anh ức chế không nổi xúc động nội tâm mà ôm lấy người bên cạnh mình.
"Lâm tiểu thư, hãy để cho tiểu Dương đến đây đi." Sở Vân Tiêu nghiêng đầu, không nhìn tới Lâm Yên Nhiên, thanh âm có chút do dự. Có trời mới biết lời nói này nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Tiểu Dương đi lái xe , tôi có thể làm được, Sở tiên sinh. Anh khỏe chưa?" Một loại thanh âm lưu loát.
"Tôi nghĩ tôi đã không sao." Trong thanh âm có đè nén không được vui vẻ.
"Yên Nhiên..." Đột nhiên, một thanh âm khác ở phía sau bọn họ vang lên. Bên cạnh nhẹ buông tay, Lâm Trác Nhiên đã đi tới trước mặt bọn họ.
"Sở tiên sinh..." Lâm Trác Nhiên hướng Sở Vân Tiêu khẽ gật đầu, ánh mắt dừng ở trên đôi tay Lâm Yên Nhiên, "Sao em ở chỗ này?"
Cơ hồ là lập tức, tay Lâm Yên Nhiên buông cách xa Sở Vân tiều ra, mặt cô hơi có chút đỏ lên.
"Em đi đi dạo phố, một mình đi dạo dọc theo thành đông, đột nhiên có chút đau đầu, ở nơi này nghỉ ngơi chút, đụng phải Sở tiên sinh. Anh ấy nghĩ đưa em đi bệnh viện."
"Kết quả tôi đột nhiên có chút choáng váng đầu, cũng làm cho Lâm tiểu thư đỡ tôi lên xe." Sở Vân Tiêu nhìn ánh mắt Lâm Trác Nhiên có chút nghi hoặc, nhàn nhạt nói.
"Vậy bây giờ em đỡ chút nào chưa?" Lâm Trác Nhiên nghe Lâm Yên Nhiên đau đầu, vội vàng vươn tay, sờ cái trán Lâm Yên Nhiên."Có phải bị cảm nắng hay không? Ngày oi bức như thế này, sao một mình đi trên đường cái chứ? Em không nghĩ lái xe, nói lão Từ tới đón em thôi."
"Hiện tại đã không sao." Lâm Yên Nhiên theo bản năng tránh cái tay kia của Lâm Trác Nhiên.
"Vậy..." Lâm Trác Nhiên nhìn Sở Vân Tiêu, nhìn Lâm Yên Nhiên, trong lòng đột nhiên hiện lên một loại cảm giác rất quái lạ, tựa như mình là một người ngoài cuộc.
"Sở tiên sinh, ngài tốt chút nào chưa?" Lâm Yên Nhiên không có nhìn Lâm Trác Nhiên, mà là chuyển hướng hỏi Sở Vân tiều.
"Tôi không sao. Cám ơn." Biểu tình cùng thanh âm Sở Vân Tiêu bình tĩnh giống nhau.
"Vậy chúng tôi đi trước một bước, Sở tổng." Lâm Trác Nhiên hướng Sở Vân Tiêu vẫy vẫy tay, kéo tay Lâm Yên Nhiên qua, bỏ vào trong khuỷu tay mình. Lâm Yên Nhiên chần chờ chút, vẫn là thuận theo Lâm Trác Nhiên kéo, xoay người đi ra ngoài, lưu cho Sở Vân Tiêu , là một bóng dáng đôi tài tử giai nhân cầm sắt tương hợp hoàn mĩ.
Theo gió đêm, đối thoại hai người lặng yên lọt vào tai.
"Thật lâu không cùng em ăn cơm tối. Hôm nay muốn ăn cái gì, tất cả nghe theo em."
"Tùy tiện đi. Bất quá, ăn cơm về nhà ăn, gần đây anh quá mệt mỏi, được sớm đi nghỉ ngơi..."
Sở Vân Tiêu lẳng lặng đứng trước cửa lớn Sở thị, lẳng lặng hiểu rõ cả các nơi người truyền đến đau đớn. Hoặc là nói, không phải đau, mà là chết lặng.
Nguyên lai, chết lặng chính là một loại cảm giác đau đến tận cùng!