Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,639
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 129: Cầu hôn
Editor: trucxinh0505

Đêm đó, Sở Vân Tiêu trở về trễ hơn bình thường.

Từ khi Lâm Yên Nhiên dời đến nhớ Nam cư, thêm nguyên nhân thân thể, Sở Vân Tiêu rất ít tham gia các loại xã giao buổi tối, mỗi ngày tan việc đúng giờ, đúng hạn về nhà ăn cơm.

Nhưng mà, đồng hồ treo tường đã hơn mười hai giờ đêm, Sở Vân Tiêu vẫn chưa trở về. Lâm Yên Nhiên ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tivi đã bị cô chuyển đài tới đuôi không biết bao nhiêu lần, nhưng mà, trên đó chiếu cái gì, cô đều không biết.

Nhìn chằm chằm hướng cửa chính, chậm rãi lấy điện thoại ra, đang xem chừng có nên gọi điện thoại cho anh hay không, cửa chính lại nhẹ nhàng mở ra.

"Vân Tiêu..." Lâm Yên Nhiên nhanh để điện thoại xuống, liền đi qua.

Thân thể Sở Vân Tiêu đung đưa, tay chưa cởi dây giày ra xong. Lâm Yên Nhiên tự nhiên ngồi chồm hổm xuống, nhanh nhẹn cởi bỏ dây giày, giúp anh cởi giày, lại giúp anh thay dép lê ngày thường.

Khi đứng dậy, mới phát hiện sắc mặt Sở Vân Tiêu so với trước có vẻ như trắng hơn rất nhiều.

"Không thoải mái sao?" Lâm Yên Nhiên đưa thay sờ trán anh, lạnh như băng, còn kèm theo một tầng mồ hôi.

"Không có việc gì." Sở Vân Tiêu dựa vào tủ giầy mới chống đỡ thân thể mình không đến mức ngã xuống.

"Anh uống rượu?" Lâm Yên Nhiên đột nhiên ngửi được một cỗ như có như không mùi rượu.

"Một chút..." Sở Vân Tiêu đột nhiên nheo mắt lại, nhìn Lâm Yên Nhiên."Không uống rượu, anh sợ bản thân mình không có dũng khí..."

"Anh đang nói cái gì vậy?" Lâm Yên Nhiên vừa đỡ anh đi vào hướng phòng khách, vừa kỳ quái hỏi.

Sở Vân Tiêu lắc đầu, cũng chưa nói cái gì.

Hai người ngồi xuống trên ghế sofa, Sở Vân Tiêu hơi hơi nhích về phía sau, dưới ngọn đèn chiếu, gương mặt anh lộ ra vô cùng mỏi mệt cùng đau xót.

"Anh mệt mỏi, nếu không anh đỡ anh đi lên ngủ đi." Lâm Yên Nhiên đau lòng nói.

Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng khoát tay, mắt khép hờ, thanh âm có một chút khàn khàn.

"Yên Nhiên, để anh ngồi dựa đây thêm một lát. Anh còn có chuyện quan trọng liền muốn làm."

Lâm Yên Nhiên không thèm nhắc lại, chính là nhẹ nhàng lấy đệm dựa chèn sau lưng cho anh.

Bên trong đột nhiên an tĩnh lại. Trừ bỏ thanh âm hô hấp của hai người, không gian vắng vẻ lộ ra một loại đè nén khó nhịn nói không nên lời.

"Yên Nhiên, em ngồi xuống đi." Đột nhiên, thanh âm Sở Vân Tiêu có chút khàn khàn vang lên.

Trong suốt quá trình Lâm Yên Nhiên vẫn có chút ù ù cạc cạc. Hiện tại, cô càng mang theo phân kia kinh ngạc thân thể ngồi thẳng, nhìn phía Sở Vân Tiêu.

Trong nháy mắt, Sở Vân Tiêu từ trên ghế sofa đột nhiên đứng dậy, một chân quỳ trên đất, chẳng biết lúc nào trên tay đã cầm thêm một cái hộp tinh xảo nhỏ.

"Vân Tiêu, anh... Có ý tứ gì?" Từ lúc Sở Vân Tiêu trở về đến bây giờ, một loạt hành vi có chút cổ quái làm cho Lâm Yên Nhiên thật sự nắm không ra. Hiện tại, cảnh này càng làm cho cô thiếu chút nữa chấn kinh rớt cằm. Thanh âm của cô không tự chủ được phát run lên.

"Không có ý tứ gì khác, Yên Nhiên. Sinh nhật anh ngày đó, không có chuẩn bị tốt thứ quan trọng này, sở dĩ, anh không có cách nào khác làm chuyện này. Hiện tại, anh chuẩn bị xong, em nguyện ý cho anh cơ hội này sao?" Sở Vân Tiêu vẫn không nhúc nhích nhìn Lâm Yên Nhiên, ánh mắt trừ bỏ chờ mong, cũng có một ít gì đó Lâm Yên Nhiên xem không hiểu.

"Vân Tiêu, phát sinh chuyện gì đặc biệt sao? Vì sao đột nhiên anh..." Lâm Yên Nhiên ngoài miệng nói như vậy, trong ánh mắt cũng đã lộ ra vui mừng.

"Không có, Yên Nhiên! Chuyện này, trong lòng anh mong mỏi từ sớm. Chỉ là anh luôn sợ hãi..." Ánh mắt Sở Vân Tiêu tránh né chút, khi nhìn lại Lâm Yên Nhiên đã vô cùng kiên định. "Hôm nay, anh đã suy nghĩ rõ ràng. Anh nợ em một lần cầu hôn, nợ em một cái hôn lễ hoàn mỹ nhất, vô luận tương lai ra sao, thua thiệt như vậy anh nguyện đền bù cho em!"

Trong mắt Lâm Yên Nhiên sớm đầy lệ, sở dĩ, đối với hàm trong lời nói nghĩa Sở Vân Tiêu, cô cũng không có nghĩ sâu. Cô chính là thẹn thùng không ngừng gật đầu.

"Em nguyện ý, Vân Tiêu. Đây cũng là điều, cho tới nay nội tâm em mong mỏi nhất!"

Sở Vân Tiêu chậm rãi mở cái hộp trong tay ra, lấy ra một chiếc nhẫn đưa trước mặt Lâm Yên Nhiên. Chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ, kiểu dáng đơn giản, lại cực kỳ tôn lên khí chất của cô.

Nhưng mà, chiếc nhẫn này, rất là quen thuộc!

Lâm Yên Nhiên bỗng nâng tay trái của mình lên, nhìn ngón áp út của mình. Nơi đó, trống trơn , không có nhẫn, thậm chí dấu vết mang nhẫn qua cũng chưa từng có. Nhưng vì sao bản thân cảm thấy chiếc nhẫn kia từng xuất hiện tại nơi này.

Nhẹ nhàng vỗ về chỗ đó, Lâm Yên Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm đột nhiên trở nên tối nghĩa.

"Này... Rất đẹp mắt, em... Thật thích."

Sở Vân Tiêu khẩn trương quan sát biểu tình biến hóa trên mặt Lâm Yên Nhiên. Mặt cô so vừa rồi trở nên tái nhợt, hiển nhiên, là vì chiếc nhẫn này.

Cái nhẫn này theo cô hơn một năm; Cái nhẫn này khiến cô nghĩ mình thật sự không còn trên đời; Chiếc nhẫn này có thể làm cho cô nhớ lại những quá khứ này sao?

Đợi vài giây, trừ bỏ sắc mặt Lâm Yên Nhiên tái nhợt, cũng không có biến hóa nhiều hơn nữa. Sở VânTiêu nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại, chống đất mặt, thử hai cái nỗ lực đứng thẳng, ngồi trở lại bên người Lâm Yên Nhiên, nhẹ nhàng ôm chầm hông của cô, thanh âm trầm nhẹ.

"Chỉ cần em thích... Yên Nhiên, còn có một việc..."

"Cái gì?"

"Chính là... Hôn kỳ của chúng ta." Sở Vân Tiêu có chút do dự.

"Anh an bày thì tốt rồi." Lâm Yên Nhiên nỗ lực cười cười, trong đầu còn lặp lại nghĩ cái nhẫn kia.

"Vậy, anh chuẩn bị... Chuẩn bị... Ngày tám tháng sau..." Nhìn Lâm Yên Nhiên, Sở Vân Tiêu chậm rãi nói.

"Ngày tám tháng sau? !" Lâm Yên Nhiên kinh ngạc một chút, "Vì sao phải là ngày đó?"

"Không có gì, chính là phần thưởng tốt nhất."

"Nhưng mà Vân Tiêu, năm trước ngày đó em cùng Trác Nhiên đính hôn, năm nay, ngày đó em gả cho anh, có chút không tốt lắm đâu. Nếu không đổi một ngày?" Lâm Yên Nhiên có chút bất an nói. Hơi cúi đầu, trong lòng một trận phát nhanh.

Không biết vì sao, trong tiềm thức, bản thân đối với ngày này rất là kháng cự. Năm trước, ngày đó đính hôn tại Lâm gia cùng Lâm Trác Nhiên cũng làm cho cô cảm thấy bất an như vậy.

Nhìn trên mặt Lâm Yên Nhiên bất an, Sở Vân Tiêu có chút do dự. Nhưng trong lòng lại nổi lên cuộc trò chuyện cùng Vương Tuyết. Che giấu phân do dự kia, anh ôm Lâm Yên Nhiên chặt hơn, ngữ điệu càng thêm trầm nhẹ.

"Không có việc gì, ta không để ý. Lại nói, lần trước là ở Singapore, bên này không có mấy người biết đến. Một ngày này vô cùng tốt, anh đã cho cho Sầm Hào cùng Tằng Ny an bài rồi."

"Vân Tiêu..." Bất an trong lòng Lâm Yên Nhiên đang khuếch đại, cô có chút run cầm lấy tay Sở Vân Tiêu, "Có thể quá nhanh hay không..."

"Sẽ không. Đối với chúng ta mà nói, một ngày kia là thích hợp." Sở Vân Tiêu không dấu vết nhíu nhíu mày, thanh âm càng thêm trầm tĩnh, "Tin tưởng anh, Yên Nhiên, một ngày kia, anh sẽ cho em một cái hôn lễ tốt nhất!"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,639
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 130: Cảnh tượng này
Editor: trucxinh0505

Hôm nay ngày 7 tháng 5, cũng đúng là ngày dự định trị liệu.

Lâm Yên Nhiên vẫn như cũ đi tới chỗ Vương Tuyết. Sở Vân Tiêu sau khi cầu hôn, nói chuyện một cùng cô về vấn đề trị liệu, hi vọng cô có thể đem vài lần cuối cùng làm tốt. Lâm Yên Nhiên cũng chấp nhận. Dù sao coi như cùng bằng hữu nói nhiều chuyện phiếm đi.

"Yên Nhiên, một ngày ngủ có ngon không?" Vương Tuyết theo thường lệ tiến hành hỏi một chút câu đơn giản.

"Tạm được đi."

"Cái người kia cô thường nằm mộng có còn không?"

"Không có. Bất quá, nhưng lại có một cái mộng rất kỳ quái." Lâm Yên Nhiên như đang đăm chiêu.

"Cái gì?"

"Mơ thấy tôi đeo nhẫn cưới. Nhưng lại không thấy rõ người đeo nhẫn cho tôi. Còn có... Tôi rất nhanh đem nhẫn liền vứt bỏ..." Nghĩ đến cảnh giới giấc mộng đêm qua, lòng Lâm Yên Nhiên vẫn còn sợ hãi. Còn có vài ngày chính là đến ngày lễ kết hôn, sau mơ thấy giấc mộng này, có phải biểu thị cái gì hay không?

Vương Tuyết nghiêng cúi đầu nghĩ, tận lực ngữ điệu nói dễ dàng chút.

"À, chuyện này, hẳn là không có gì. Có thể trước hôn nhân khẩn trương đi." Nói xong, Vương Tuyết còn cười cười, "Tân nương tử càng phải thoải mái chút. Đến đây đi, hôm nay tôi muốn làm thôi miên toàn bộ trị liệu một lần cuối cùng cho cô, cô tận lực phối hợp cùng tôi nhé."

Lâm Yên Nhiên chậm rãi nằm xuống trên giường trị liệu, nhắm mắt lại, nghe thanh âm Vương Tuyết bên tai vang lên nhẹ nhàng.

"Cô đi tới bờ biển... Nước biển màu xanh lam, cành hoa ở trên mặt biển nhẹ nhàng quay cuồng... Cô rất muốn đi xuống bơi lội, nước biển màu lam kia vây quanh cô..."

Giọng nói Vương Tuyết ngày càng thấp, ngày càng thấp, rốt cục, lại cũng không nghe thấy.

Nhìn người trị liệu trên giường đã hoàn toàn an tĩnh lại, Vương Tuyết dừng thanh âm của mình lại, cẩn thận quan sát phản ứng Lâm Yên Nhiên.

Giờ phút này, cặp mắt kia nhắm gắt gao, nhưng dưới mí mắt đang không ngừng chuyển động. Theo chuyển động như vậy, biểu tình trên mặt Lâm Yên Nhiên vui vẻ hay là lo âu, hay là khó chịu, hay là thương tâm... Tay cô cầm mép giường trị liệu gắt gao, đến nỗi xương ngón tay đều trắng bệch. Đột nhiên, thân thể của cô chấn động mạnh một cái, toàn thân như phát run lên.

"Yên Nhiên, Yên Nhiên..." Nhìn phản ứng Lâm Yên Nhiên kịch liệt như vậy, Vương Tuyết khẽ gọi tên của cô, nghĩ đình chỉ thôi miên lần này.

Lâm Yên Nhiên chậm rãi mở mắt, biểu tình trên mặt rất là kỳ quái.

"Yên Nhiên, có phải rất không thoải mái hay không?"

Lâm Yên Nhiên nhàn nhạt lắc đầu, chậm rãi ngồi dậy trên giường trị liệu. Trong đầu còn hiện lên cảnh trong mơ vừa rồi.

"Lại là cái mộng trước kia sao?"

"Không có. Nhưng là lần này tôi mơ thấy rất nhiều thứ..."

"Đều mơ thấy gì?"

"Tôi mơ thấy một bản thiết kế, tôi mơ thấy có hai người đang nói chuyện, nhưng bộ dáng của bọn họ đều rất mơ hồ, có một người giống như đeo mắt kính, còn có một người rất giống Vân Tiêu... Tôi còn mơ thấy, rất nhiều nước biển, rất nhiều... Còn có..." Lâm Yên Nhiên đột nhiên đứng lên.

Vương Tuyết đi qua, ôm cô gắt gao: "Không cần khẩn trương, thả lỏng, nói cho tôi, cô còn mơ thấy cái gì?"

"Tôi thấy có người tự sát!" Lâm Yên Nhiên đem thân thể mình nhích lại gần Vương Tuyết, giống như muốn tìm kiếm được ấm áp từ đó, "Tôi không rõ bộ dáng của anh ấy, nhưng anh ấy cầm một vật thật sắc bén gì đó hướng trên cổ mình..."

"Đừng sợ, Yên Nhiên, đây cũng chỉ là mộng, không có chân thực, thả lỏng chút đi." Vương Tuyết nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Yên Nhiên, ôn nhu an ủi, vẻ mặt lại dần dần ngưng trọng.

Cái buổi chiều kia, Lâm Yên Nhiên mang cái ghế ngồi ở trong hoa viên, trong đầu vẫn còn hiện lên cảnh trong mơ buổi sáng. Trong đầu phảng phất có rất nhiều rất nhiều gì đó lập tức muốn phun trào ra, nhưng mà, không có xuất ra, vài thứ kia vẫn chen chúc lẫn nhau kêu loạn trong đầu óc cô, tựa như một đoàn dây rối, thế nào cũng tìm không thấy cái đầu bên kia.

Cứ như vậy, ngồi ở trong hoa viên thẳng đến mặt trời ngã về tây, Hoa Ảnh sum suê, Lâm Yên Nhiên mới giựt mình thấy bản thân mình ngồi như vậy đã qua buổi trưa, cơm chiều đều không có làm.

Vội vàng đứng dậy, đi vào phòng bếp, vừa cho vào nồi một nhúm gạo, nhìn qua cửa sổ phòng bếp, nhìn đến thấy chiếc "Maybach 62" màu đen đã theo đường xe chạy vào.

Lâm Yên Nhiên bỏ lại trong tay xuống, đi đến ngoài cửa, mở cửa.

"Maybach 62" đã ngừng lại. Sở Vân Tiêu bước xuống trước, cũng không có giống ngày thường đi tới phía cô cười nói, mà chuyển tới bên kia xe, kéo cửa ra.

Một nam nhân đeo kính từ trong xe bước ra.

Đeo mắt kiếng... Ánh mắt nhìn ở trên thân nam nhân kia, trí nhớ lại nhanh chóng lật chuyển lại cảnh trong mơ buổi sáng.

Nam nhân này, nam nhân này, rõ ràng chính là một trong hai người nói chuyện kia!

"Yên Nhiên, anh giới thiệu cho em." Tim Lâm Yên Nhiên còn đang đập mạnh và loạn nhịp, Sở Vân Tiêu cùng cái nam nhân kia chạy tới trước mặt cô."Đây là Lôi Đào, từ thành phố A lại đây là phù rể cho chúng ta."

"Xin chào... Lôi tiên sinh..." Lâm Yên Nhiên kinh ngạc vươn tay của mình, lại phát hiện nam nhân trước mặt cũng không có ý tứ bắt tay cùng mình. Lâm Yên Nhiên kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt, nhất thời có chút xấu hổ.

Sở Vân Tiêu giúp Lôi Đào kéo tay đi vào nhà. Đợi Lôi Đào ngồi xuống trong phòng khách, anh mới đi đến bên cạnh Lâm Yên Nhiên.

"Thị lực của cậu ta... Rất kém." Sở Vân Tiêu thấp giọng nói.

"Vậy anh..." Lâm Yên Nhiên vốn muốn hỏi vì sao lại để người như vậy phù rể cho bọn họ, nhưng nhìn thấy Sở Vân Tiêu đã kéo tay áo lên chuẩn bị nấu cơm, cô vội vàng thay đổi đề tài.

"Anh bồi bằng hữu đi, bên này để em."

Sở Vân Tiêu suy nghĩ chút, gật đầu, đi ra ngoài.

Ăn xong cơm tối, Sở Vân Tiêu liền cùng Lôi Đào cùng nhau lên lầu, nhốt mình trong thư phòng, không biết nói cái gì đó. Ngày xưa như vậy, Lâm Yên Nhiên yên tâm thoải mái tự xem tivi. Nhưng mà đêm nay, không biết vì sao, trong lòng luôn ẩn ẩn cảm thấy bất an.

Suy nghĩ chút, Lâm Yên Nhiên chuẩn bị một mâm hoa quả, chậm rãi đi lên lầu hai.

Khinh gõ cửa, mơ hồ thanh âm nói chuyện bên trong đột nhiên liền ngừng. Đẩy cửa khép hờ ra, hai người ngồi ngay ngắn bên bàn làm việc Sở Vân Tiêu, trên tay đều mang theo một điếu thuốc.

Cảnh tượng như vậy, rất quen thuộc...

Tay Lâm Yên Nhiên hơi run lên, trấn định xuống, đi đến trước bàn, buông hoa quả, ánh mắt dừng ở trên thân hai người quét một vòng.

"Em ngủ trước, ngày mai sáng sớm còn phải hoá trang. Các anh chậm rãi tán gẫu, đừng ngủ quá muộn." Nói xong, Lâm Yên Nhiên lặng yên lui ra ngoài.

"Cậu xác định cô ấy không nhớ rõ tôi?" Chờ Lâm Yên Nhiên đi rồi thật lâu sau, Lôi Đào mới nhẹ nhàng hỏi Sở Vân Tiêu.

"Cô ấy cũng không nhớ rõ cái gì. Tôi ngược lại hi vọng cậu có thế để cho cô ấy nghĩ tới..." Nghĩ vừa rồi lúc Lâm Yên Nhiên đi vào thất thần một lát kia, Sở Vân Tiêu như có đăm chiêu.

Trở lại phòng của mình, đơn giản rửa mặt, Lâm Yên Nhiên liền lên giường.

Vừa mới, vừa mới cái cảnh tượng kia cùng trong mộng buổi sáng của mình, hai người ngồi ở hai bên bàn, nói chuyện, một người đeo mắt kính...

Như vậy, một người khác là Vân Tiêu. Vì sao, vì sao anh xuất hiện ở trong mộng của mình? Như vậy, bản thiết kế kia đại biểu cho cái gì, người tự sát kia là ai...

Trong đầu vẫn kêu loạn một đoàn, Lâm Yên Nhiên bắt buộc bản thân mình không thèm nghĩ nữa. Ngẫm lại ngày mai, ngẫm lại hôn lễ, ngủ đi...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,639
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 131: Khôi phục trí nhớ
Editor: trucxinh0505

Vẫn cái kia mộng...

Một mảnh không, nơi nơi đều trắng xoá, không thấy một người nào. Nhưng lúc này đây, Lâm Yên Nhiên không có mù quáng đi nơi nơi, cô đứng tại chỗ lẳng lặng chờ đợi. Chờ cái bóng dáng kia xuất hiện!

Quả nhiên, rất nhanh, cái bóng dáng kia, bóng lưng cao gầy gầy yếu lại xuất hiện giống như thường ngày. Lúc này, bởi vì yên lặng chờ tại chỗ, khoảng cách giữa cô với anh ta có vẻ không xa giống như trước đó. Lâm Yên Nhiên hít một hơi, nhắm chạy như điên, rốt cục bắt được quần áo của anh!

Anh chậm rãi quay đầu lại. Trên đường cong gương mặt rõ ràng tái nhợt, một đôi ánh mắt không lớn, phát ra ánh sáng dị thường sâu sắc. Mũi thẳng thắn, môi rất mỏng...

"Vân Tiêu... Là anh sao?" Lâm Yên Nhiên khiếp sợ khó có thể dùng lời nói mà hình dung được.

Nhưng mà, Sở Vân Tiêu cũng không nói lời nào. Anh chỉ hung hăng xé mở tay cô, lạnh lùng xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

"Vân Tiêu..." Bị Sở Vân Tiêu xé ngón tay ra có chút đau, nhìn bóng lưng quyết tuyệt phía trước, Lâm Yên Nhiên có chút mê hoặc.

Nam nhân này thực lãnh huyết, là Sở Vân Tiêu mình biết sao?

Bóng lưng của anh đã có chút xa, Lâm Yên Nhiên muốn nghĩ nhiều, lập tức bước nhanh tiếp tục đuổi theo.

Rất nhanh, khoản cách giữa cô và Sở Vân Tiêu kéo gần lại. Nhưng tựa như phía sau đầu Sở Vân có thêm một con mắt, ném lại phía cô một cuộn giấy. Lâm Yên Nhiên "Hô" một tiếng, cuống quít nhặt lên. Mở ra, đó là một bản thiết kế. Lần này thấy hình ảnh trên đó rất rõ ràng, một góc ghi rõ tên người thiết kế: Hứa Nhược Nam.

Đây là đồ Hứa Nhược Nam vẽ, Vân Tiêu đưa cho mình làm chi?

Suy đoán bản vẽ kia, thời điểm ngẩng đầu lên, Lâm Yên Nhiên nhìn tới mình cách đó không xa, Sở Vân Tiêu đang nói chuyện cùng một người tên là Lôi Đào. Thỉnh thoảng Sở Vân Tiêu cười lớn, trên mặt lộ ra thần sắc đắc ý. Nhưng mà, chờ cô đuổi theo đến, tất cả những điều này lại đột nhiên biến mất. Sở Vân Tiêu, Lôi Đào đều biến mất, toàn bộ đều trắng xoá, còn lại có mỗi một cô mà thôi.

"Vân Tiêu, Vân Tiêu, anh đang ở đâu..." trái tim Lâm Yên Nhiên tâm nhảy "Thùng thùng".

"Con còn gọi nó làm chi? Chẳng lẽ bị nó lừa còn chưa đủ sao?" Đột nhiên, một thanh âm vang lên, người đó đi đến trước mặt của mình.

Người này, người này, không phải là cái người tự sát kia sao?

Lâm Yên Nhiên cuống quít lui về sau, khớp hàm đánh giá.

"Ông, ông... Là người hay quỷ?"

"Nam nhi, đến ba ba con cũng không nhận ra được sao?" Người kia ưu thương nhìn cô, từng bước một đi tới chỗ Lâm Yên Nhiên.

"Ông... Ông là ai? Tôi... Không biết ông!" Lâm Yên Nhiên không ngừng lui về phía sau, nhưng cánh tay vẫn bị người kia bắt được.

"Nam nhi... Ta là ba con Hứa Hoàn Sơn đây..."

"Ba ba, Hứa Hoàn Sơn? !" Ánh mắt Lâm Yên Nhiên trở nên mờ mịt, "Tôi... Tên gọi là gì?"

"Con tên là... Hứa Nhược Nam!"

Con tên là Hứa Nhược Nam, Hứa Nhược Nam, Hứa Nhược Nam... Lâm Yên Nhiên đột nhiên từ trên giường xoay người ngồi dậy, thanh âm trong mộng rõ ràng vô cùng, vô số hình ảnh mơ hồ trong đầu trong phút chốc bị những lời này toàn bộ rõ ràng lên.

Mình họ Hứa, mình là con gái của Hứa Hoàn Sơn. Mình sanh ra ở Hứa gia A thành, đã từng có cuộc sống vô tư lự, thẳng đến một ngày, gặp được Sở Vân Tiêu...

Về sau mình gả cho Sở Vân Tiêu, anh đối với mình lúc tốt lúc xấu. Rốt cục có một ngày, anh bắt đầu giống một người chồng yêu thương vợ, bản thân mình còn mang thai đứa nhỏ của anh... Lâm Yên Nhiên chậm rãi sờ bụng xẹp lép của mình. Khi đó, mình vui vẻ cỡ nào, ảo tưởng tương lai người một nhà hạnh phúc...

Nhưng mà, anh đối với mình tốt đều là giả. Cưới mình, về sau đối với mình tốt, đơn giản là bởi vì Sở Vân Đồng, chị của anh, vì báo thù, vì đánh sụp Hứa thị và trả thù ba ba!

Anh sao bản thiết kế của mình, giao cho cục quy hoạch Đường Phong, sau đó Đường Phong bị "Song quy", ba ba, thậm chí bản thân mình cũng bị viện kiểm sát triệu tập hỏi...

Mình tính toán ly hôn cùng anh, né tránh xa ra. Nhưng anh vẫn không buông tha ba ba cùng Hứa thị, trù hoạch một kết cục thật lớn...

Vào ngày kia, buổi tối ngày 8 tháng 5, anh và Lôi Đào ở trong thư phòng đắc ý nói kết cục kế hoạch của mình, anh thành công, bị bản thân mình trong lúc vô ý nghe được...

Lúc này mình đã nhìn rõ con người anh! Nhưng mà, đã quá muộn, ba ba bị bắt, về sau tự sát, Hứa thị phá sản, đứa nhỏ cũng không có...

"Không, không, đây đều không phải sự thật..." Hứa Nhược Nam nâng đầu của mình thật chặt, hai tay ra sức ôm cặt, dường như muốn đem toàn bộ trí nhớ này nhét trở lại trong đầu.

Không, những ký ức này đều không phải sự thật! Mình là Lâm Yên Nhiên, không phải Hứa Nhược Nam!

Sở Vân Tiêu yêu mình, không phải là vì báo thù mới tiếp cận mình, những chuyện kia đều không phải là anh làm.

Nhưng vì sao anh không nói cho mình tất cả những điều này. Mình là bị mất ký ức, mà anh không có bị mất ký ức.

Từ đó tới nay, mình cũng không chỉ một lần hỏi qua anh, trước kia là có quen biết phải không, thế nhưng anh đều hàm hồ nói qua... Để cho cuộc sống mình luôn đè nặng trong quá khứ thống khổ, trong bóng đêm mơ hồ lâu như vậy...

Thì ra, anh mới là người khởi xướng hết thảy, ba ba bởi vì anh mà chết, Hứa thị bởi anh mà phá sản, mình bởi anh mà mất trí nhớ...

Anh cũng đủ khôn khéo, cũng đủ giả dối, cũng đủ âm ngoan... Lại một đùa bỡn mình trong lòng bàn tay!

Chậm rãi đem hai tay ôm trước ngực, ngẩng đầu lên, Hứa Nhược Nam liếc mắt liền thấy được cái hộp kia, đặt ở trên bàn trang điểm, chứa cái nhẫn cưới kia bên trong.

Mấy ngày trước, cái hộp kia đặt ở nơi này. Cũng phải, hôm đó hôn lễ buổi sáng phù dâu cầm lấy đem đến tiệc cưới. Mấy ngày nay nó để chỗ cô.

Hứa Nhược Nam xoay mở đèn ngủ, chậm rãi từ trên giường đứng dậy, đi đến trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng mở cái hộp kia ra. Chiếc nhẫn tinh xảo yên tĩnh nằm ở nơi đó, dưới ánh đèn, ẩn ẩn phát ra ánh sáng.

Năm đó, anh đeo cho mình cũng chính là cái nhẫn này. Thời điểm đi Indonesia tĩnh dưỡng, mình đã lấy nó ra, bỏ vào trong hòm... Không nghĩ tới, dạo quanh lòng vòng, nó lại lần nữa là chiếc nhẫn cưới của mình. Thiếu chút mình đã đeo nó lên.

Hứa Nhược Nam vô lực khép lại cái hộp kia, cùng chiếc nhẫn kia ở bên trong.

Chậm rãi ngẩng đầu, mặt cái gương trước bàn trang điểm, Hứa Nhược Nam không thể cười nổi.

Ha ha, Sở Vân Tiêu, không biết là anh đối với mình rất có nắm chắc, hay là chắc chắn mình không khôi phục trí nhớ. Đến cả nhẫn cưới, cũng không muốn tốn tâm tư đổi một cái mới. Hoặc là, xem mình như Con Rối không đáng giá anh trả giá nhiều tâm tư như vậy...

Khó trách anh kiên trì muốn định ở ngày 8 tháng 5, lại muốn một lần nữa đắc ý, phải không? Tại một ngày kia, anh có thể cưới được kẻ ngốc Hứa gia kia; Tại một ngày kia, anh có thể đắc ý cùng một người khác nói bản thân mình bố trí xong một kết cục tinh diệu; Hay một ngày kia, anh có thể lại đùa bỡn đứa ngốc Hứa gia kia một lần nữa...

Bởi vì, anh cho là, bất luận ra sao, đứa ngốc kia đều sẽ ngoan ngoãn đi theo anh, anh chỉ làm bộ làm tịch một chút liền yêu không thôi...

Nhưng mà, Sở Vân Tiêu, lúc này đây, anh tính sai rồi! Hứa Nhược Nam tuy ngốc, tuy ngu xuẩn, tuy từng mất trí nhớ, nhưng quyết không tiếp tục ngốc lại tin tưởng nói yêu, ngốc đến nỗi lại cùng anh nắm tay, ngốc đến nỗi để anh dùng phương thức giống nhau đùa bỡn lần thứ hai!

Sở Vân Tiêu, thực xin lỗi, chúng ta, GAME OVER !
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,639
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 132: Phong thơ
Editor: trucxinh0505

Trời vừa tờ mờ sáng, Sở Vân Tiêu bởi bị ngực co rút đau đớn liền tỉnh. Loại đau này không giống buồn đau trước kia, mà là một loại đau bén nhọn, thình lình xảy ra co rút đau đớn, làm cho Sở Vân Tiêu gần như không hô hấp được. Nỗ lực đem tay vươn đến bên gối, thật vất vả đụng đến cái bình thuốc kia, tay run rẩy vặn nắp bình mãi không ra. Mồ hôi theo cái trán Sở Vân Tiêu một giọt một giọt nhỏ xuống.

Tay run rẩy thử một lần lại một lần, rốt cục, nắp bình mở, đổ ra ba viên, nhét vào miệng nuốt khô xuống, xé mở nút thắt áo ngủ ra, nằm ở trên giường, chậm đợi dược hiệu phát huy.

Nhưng lần đau này không chỉ so mãnh liệt hơn ngày xưa, có vẻ như cũng không chịu khống chế của dược hiệu.

Nửa giờ trôi qua, trái tim co rút đau đớn không có một chút giảm bớt, ngược lại cả người đều cuộn mình đứng lên không được. Loại đau này, có vẻ như không giống loại đau của trái tim có vấn đề, càng giống như chuyện bất hạnh gì phát sinh làm cho trái tim bị ảnh hưởng.

Hung hăng nhẹ xoa ngực trái, đau cũng không có giảm bớt, mày Sở Vân Tiêu nhíu chặt, lấy điện thoại di động ra, trượt tìm số Tằng Đào hào.

"Vân Tiêu..." Thanh âm mang theo một ít mơ hồ, nhưng thanh âm đột nhiên liền thanh tỉnh: "Vân Tiêu, anh không thoải mái sao?"

"Tôi... Ngực rất đau..."

"Tôi lập tức tới ngay!"

Không đến ba phút, cửa phòng ngủ Sở Vân Tiêu đã bị đẩy ra, Tằng Đào cũng chưa mặc áo đàng hoàng xong, thất tha thất thểu chạy vào.

"Uống qua thuốc chưa? Hiện tại cảm giác thế nào?"

Sở Vân Tiêu đã đau đến nói không ra lời. Tay anh giữ gắt gao ngực trái, có vẻ như nơi đó luôn luôn nhảy loạn, có gì đó muốn rách ngực thoát ra, môi bị cắn gắt gao, nơi đó đã có nhàn nhạt hồng chảy ra.

Tằng Đào chạy vội tới trước giường anh, đơn giản kiểm tra mạch đập, xong nhanh chóng tiến hành áp cơ tim.

"Anh thả lỏng đi, Vân Tiêu, không cần nghĩ gì khác, hô hấp theo tiết tấu của tôi. Đúng rồi... Hít vào, hít thật sâu, thở, chậm rãi thở..."

Mười phút đồng hồ sau, gương mặt xám tro Sở Vân Tiêu hơi có huyết sắc, tim đập cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

"Sao lại thế này? Anh gặp phải gì chuyện đặc biệt sao?" Nhìn Sở Vân Tiêu chậm thư khẩu khí, Tằng Đào mới để ý cài cúc áo mình lại, vừa có chút kỳ quái hỏi Sở Vân Tiêu, dù sao lần phát tác này rất không bình thường.

"Có thể là... Kích động đi." Lần này đột nhiên phát bệnh cả người Sở Vân Tiêu gần như tiêu hao hết sức lực, cả người hãm trên gối đầu màu trắng, mặt anh so với gối đầu có vẻ như trắng hơn.

"Nguyên chủ giác, nguyên ngày, nguyên hình thức, tôi cũng không biết có cái gì thật kích động?" Vẻ mặt Tằng Đào khinh thường.

"Cậu... Sẽ không... Biết ..." Sở Vân Tiêu vươn tay, "Phù... Đỡ tôi dậy đi..."

"Anh làm gì thế? Nghỉ ngơi trước chút đi, vừa mới tốt một chút." Tằng Đào đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Thời gian... Không sai biệt lắm, tôi... Nên đứng lên... Chuẩn bị."

"Haiz, lúc này không vội. Sư phụ hóa trang cho Nhược Nam còn chưa có tới, anh gấp cái gì?"

"Cô ấy hẳn sẽ... Lập tức... Sẽ đến đây." Nói xong, Sở Vân Tiêu chống mép giường, chuẩn bị đứng lên.

Nhưng vừa dùng lực, trái tim liền lại bắt đầu nhảy loạn không quy tắc, lại hít thở một lần lại một lần. Liên tục thử hai lần, đều không dậy được, Sở Vân Tiêu chỉ phải suy sụp thả tay xuống.

"Anh cũng đừng phí sức, tôi trông anh. Nghỉ ngơi mười phút nữa, tôi giúp anh đứng lên."

"Bang bang" Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.

"Như... Nam" Sở Vân Tiêu lại muốn chống đứng lên.

"Anh nằm đó đi, tôi đi." Khi nói chuyện, Tằng Đào chạy tới cửa.

Đứng ngoài cửa không phải Hứa Nhược Nam, mà là sư phụ hóa trang.

"Xin hỏi..." Trên mặt nữ sư phụ hóa trang hiện lên một tia do dự: "Lâm tiểu thư có ở trong này hay không?"

"Lâm tiểu thư?" Tằng Đào vỗ ót, "À, cô là nói Nhược Nam đúng không, không có. Hẳn là cô ấy ở trong phòng mình. Chính là chỗ đó..." Tằng Đào chỉ chỉ gian nhà đối diện bên kia.

"Không thấy cô ấy!"

"Cô nói... Cái gì?" Không đợi Tằng Đào đáp lời, thanh âm người kia trong phòng đã run run.

"Vừa rồi tôi đứng trước cửa bên đó gõ, nhưng không ai đáp lại, tôi đẩy cửa, phát hiện cửa không khóa, liền đi vào. Trong phòng không có ai." Mặt nữ sư phụ hóa trang lo lắng: "Các người mau gọi cho cô ấy đi, nếu không, một hồi không còn kịp, sai giờ lành sẽ không tốt."

"Tằng Đào... Mau, ... Giúp tôi đứng lên... Khụ khụ khụ khụ..." Có thể là bởi vì thình lình xảy ra biến cố, làm cho Sở Vân Tiêu nhịn không được một trận ho khan.

"Anh đừng vội, Vân Tiêu, tôi đi tìm xem. Nói không chừng Nhược Nam đang ở phòng nào đó chuẩn bị. Tôi trước đi nhìn đã. Anh đó, ai bảo xây nhiều phòng ở như vậy, tìm một người chẳng khác nào chơi trốn tìm..." Tằng Đào nói xong, thuận tay mở cửa đi. Tuy ngoài miệng có chút trêu tức, nhưng ánh mắt của anh đã ngưng trọng dị thường.

Mới sáng tinh mơ, tân nương có thể đi đâu chứ?

Đẩy cửa phòng ngủ Hứa Nhược Nam ra, quả thật bên trong không có một bóng người. Mền gối trên giường chỉnh tề, tựa như chưa từng có người ngủ qua. Tằng Đào cau mày, đi vào bên trong vài bước, ánh mắt lại một lần nữa băn khoăn trong phòng.

Đột nhiên, ánh mắt của anh bị một cái phong thư trên bàn trang điểm hấp dẫn. Liền bước qua, cái phong thư kia đặt dưới một cái hộp nhỏ tinh xảo, anh lấy cái hộp nhỏ kia ra. Trên phong thư là chữ viết thanh tú của Nhược Nam: Thân gửi Sở Vân Tiêu.

Trong lòng Tằng Đào dâng lên một loại dự cảm không tốt, cầm phong thư trên tay, còn chưa nghĩ ra bước tiếp theo làm sao bây giờ, phía sau đã truyền tới một thanh âm suy yếu không chịu nổi: "Tằng... Đào..."

Tằng Đào bỗng xoay người, theo bản năng giấu cái phong thư sau lưng.

"Cậu... Trong tay... Cầm... Cái gì?" Sở Vân Tiêu chống khung cửa, có chút không kịp thở, nhưng ánh mắt như cũ lợi hại.

"Không có... Cái gì." Tằng Đào thối lui ra sau một chút.

"Cho... Tôi... Nhìn xem..." Biểu tình Sở Vân Tiêu đã không còn bình tĩnh nữa, anh lung lay thoáng động đã đi tới về phía Tằng Đào.

"Vân Tiêu, anh không nên gấp gáp. Chính là một phong thơ!" Nhìn sắc mặt Sở Vân Tiêu chợt biến, Tằng Đào cuống quít tới đỡ anh ngồi xuống trên giường.

"Cái gì... Thư?" Thanh âm Sở Vân Tiêu mang theo run rẩy, ánh mắt cũng đã bị cái hộp nhỏ trên bàn trang điểm kia hấp dẫn.

"Cái kia... Hộp... Đưa cho... Tôi." Sở Vân Tiêu nói với Tằng Đào.

Tằng Đào cầm hộp kia qua, đưa cho Sở Vân Tiêu. Tay Sở Vân Tiêu run run mở ra.

Cái nhẫn kia, im lặng nằm ở nơi đó, ẩn ẩn phát ra ánh sáng.

Ánh mắt Sở Vân Tiêu hung hăng đóng lại, dường như xác nhận bản thân mình thấy sự thật. Một giây sau, tay đã xoa ngực trái.

"Thư... Cho tôi!"

"Anh không phải lo lắng, Vân Tiêu, có lẽ..."

"Thư... Cho tôi!"

Tằng Đào chỉ phải đem lá thư này nhẹ nhàng đặt vào cái tay kia đã lạnh như băng không chịu nổi.

Vừa nhìn thấy năm chữ kia trên phong thư, tâm Sở Vân Tiêu liền nhịn không được đập rộn. Hít sâu một hơi, tay run run, lấy giấy viết thư bên trong ra, chỉ có mấy dòng, tay liền cầm không được tờ giấy mỏng manh kia, Tằng Đào vội vàng đỡ lấy tay anh. Nhưng mà giấy viết thư vẫn phiêu phiêu rớt xuống đất.

"Cô ấy... Đi rồi, sẽ không... Trở về nữa..."

Thanh âm Sở Vân Tiêu giống như tro tàn, mê mang vang lên. Sau đó, Tằng Đào nhìn thấy trên tờ giấy kia đột nhiên xuất hiện một giọt hồng, hai giọt hồng, một tảng lớn hồng...

Hoảng sợ ngẩng đầu: "Vân Tiêu..."

Thân mình Sở Vân Tiêu đã giống lá khô trong gió, suy sụp đổ trên người anh, khóe miệng, một mảnh đỏ tươi...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,639
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 133: Rời đi
Editor: trucxinh0505

Thời điểm đi ra nhớ Nam cư, cơ hồ là theo bản năng Hứa Nhược Nam nhìn bản thân mình một chút.

Bốn giờ sáng. Chân trời còn đen như mực, không có trăng sao, chính là một mảnh đen kịt, không phân biệt rõ phương hướng, giống như tâm cô bây giờ vậy.

Chỉ cầm theo mấy thứ vật phẩm đơn giản đặt trong rương nhỏ, Hứa Nhược Nam mờ mịt đi về phía trước. Cô cũng không biết mình phải đi đến chỗ nào, chính là trong đầu không ngừng hô "Rời khỏi nơi này, rời khỏi Sở Vân Tiêu, rời khỏi hết thảy..."

Không biết đi bao lâu rồi, thấy một chiếc "Taxi" trống chợt tới, đưa tay vẫy, lên xe.

"Tiểu thư đi chỗ nào?" Người lái xe nhìn cô gái thần thái có chút mờ mịt, theo bản năng hỏi, đồng thời thông qua kính chiếu hậu nhìn cô gái kia không gặm ngón tay của mình.

Đúng vậy, bản thân mình muốn đi đâu? Rời khỏi Sở Vân Tiêu, thành phố S đã không là nơi mình đặt chân. Bởi vì chuyện cùng Lâm Trác Nhiên, Lâm gia Singapore cũng không trở về được. Cho dù có thể trở về, đã khôi phục trí nhớ mình cũng không đồng ý lại đi làm con gái người khác. Cô có nhà của mình, có ba ba của mình, có bằng hữu tốt nhất của mình... Nhưng hết thảy tất cả đều bỏ mình đi lâu rồi, bởi vì Sở Vân Tiêu, thân mình từng thật yêu sâu đậm, thậm chí hiện tại cũng là người mình yêu nhất...

"Tiểu thư, rốt cuộc cô muốn đi đâu?" Nhìn kính chiếu hậu gương mặt cô gái kia biến hóa cực độ, tài xế xe taxi có chút bất an, không phải chở người bệnh thần kinh đi?

"Phiền toái anh, chạy đến trạm chờ ô tô đường dài." Hứa Nhược Nam tạm thời thu hồi tâm tình của mình, bình tĩnh nói.

Người lái xe lại nhìn người phía sau một chút, hẳn cô gái này bình thường đi!

Chạy một giờ, xe taxi đi tới trạm chờ ô tô đường dài.

Vẫn chưa tới sáu giờ, trời cơ bản đã sáng, nhưng cửa sổ bán phiếu còn chưa mở. Không ít khách chờ tuyến xe đã tụ tập ở chung quanh cửa sổ, hút thuốc hoặc nói chuyện phiếm hoặc nằm ngủ trên hành lý.

Hứa Nhược Nam lẳng lặng nhìn chăm chú vào tất cả những điều này, dựa vào hành lý của mình, mỏi mệt, thương cảm, đau lòng... Giống thủy triều xông tới, gắt gao che kín cô, khiến cô gần như hít thở không thông.

"Xôn xao" một tiếng, trong đại sảnh bán phiếu cửa sổ cùng nhau mở ra, mọi người lập tức đứng lên tụ tập ở cửa sổ bán phiếu, trên mặt tập trung chờ đợi.

Hứa Nhược Nam lẳng lặng đứng ở phía ngoài cùng một cửa sổ bán phiếu, chậm rãi di động theo đám người phía trước.

"Đến chỗ nào?" Bất tri bất giác đi đến cửa sổ, nữ nhân viên bán phiếu có chút không kiên nhẫn hỏi.

"Đi... Thành phố A, tôi muốn chuyến xe sớm nhất hôm nay." Chỉ do dự một lát, Hứa Nhược Nam liền định ra mục tiêu của mình.

Chỗ kia là quê huơng của mình, đã từng là nhà của mình, công ty ba ba đã từng ở đó, còn có thiệt nhiều thiệt nhiều trí nhớ. Trở về xem một chút đi, có lẽ nơi đó có thể an ủi thương tâm bản thân mình, khiến mình hoàn toàn quên những thứ gì đó đáng sợ. Sau đó, lại lo lắng cuộc sống sau này của mình đi.

"78 nguyên, 15 phút sau lên xe sân ga D."

Tiếp nhận phiếu, Hứa Nhược Nam nhìn đại sảnh một cái, rất nhanh tìm được cửa sổ D.

Ngồi cách cửa sổ D gần nhất một loạt ghế dài, ở đây chờ đợi tuyến xe kia của mình. Ánh mắt vô ý thức quét đến cái chuông lớn treo trên tường, lòng có chút hoảng hốt.

Lúc này, vốn hẹn thợ trang điểm đến nhớ Nam cư trang điểm cho mình. Hiện tại, cô ấy đã đến hay chưa? Như vậy, cô ấy có phát hiện mình không ở trong phòng hay không, có đi tìm Sở Vân Tiêu không? Sở Vân Tiêu có thấy được lá thư mình viết cho anh ấy hay không?

"Mẹ, tại sao chúng ta muốn đi thành phố A?" Hứa Nhược Nam ngồi bên cạnh một cô bé năm sáu tuổi, đột nhiên quay đầu hỏi một cô gái hơn ba mươi tuổi.

"Ông ngoại bà ngoại ở bên kia." Trong thanh âm cô gái cũng lộ ra một tia nồng đậm mỏi mệt.

"Vậy ba ba đâu, vì sao ba ba không đi theo chúng ta?" Cô bé vẫn tò mò hỏi.

Đột nhiên cô gái kia trầm mặc, qua mấy phút đồng hồ sau, mới ôm chầm đứa nhỏ của mình một phen, thanh âm có chút run: "Bởi vì, ba ba cùng mẹ... Về sau... Sẽ không còn ở cùng một chỗ."

Lại là một đôi mẹ con đơn thân đáng thương! Hứa Nhược Nam thương hại nhìn đôi mẹ con đang ôm nhau, đau khổ trong lòng có vẻ như sâu hơn chút.

"Vì sao, mẹ? Vì sao về sau ba ba không ở cùng một chỗ với chúng ta?" Hiện tại cô bé cũng không thể hiểu được nỗi đau trong lòng người mẹ, nhất quyết không tha hỏi.

Người mẹ kia do dự thật lâu, mới chậm rãi nói: "Bởi vì... Ba ba cùng mẹ nhận thức... Từ vừa mới bắt đầu... Chính là một sai lầm!"

Thẳng đến khi lên xe, câu nói cuối cùng kia của người mẹ còn vọng lại trong đầu Hứa Nhược Nam.

"Bởi vì... Ba ba cùng mẹ nhận thức... Từ vừa mới bắt đầu... Chính là một sai lầm!"

Trên cái thế giới này, có thật nhiều người, quả thật từ vừa mới bắt đầu chính là một sai lầm. Tỷ như, mình và Sở Vân Tiêu!

Hoàn hảo, hoàn hảo bản thân mình kịp thời khôi phục lại, không có gây thành một cái sai lầm mới. Mặc dù mình yêu Sở Vân Tiêu, từ mười lăm tuổi đến bây giờ, đã yêu mười lăm năm, thậm chí đã từng luôn hi vọng cùng anh dắt tay hạnh phúc cả đời. Nhưng là, sự thật mình cùng anh, không trở về được!

Tại sao mình có thể ở cùng người bức tử ba mình, thôn tính công ty ba mình, hại bản thân mình mất trí nhớ lại sống chung một chỗ? Cho dù yêu nhiều, nhưng thù hận cũng nhiều...

Ô tô chậm rãi lái đi.

Thành phố S.

Hứa Nhược Nam xiết chặt túi xách trong tay, một đêm chưa ngủ khiến ý thức cô dần dần mơ hồ. Nhắm mắt lại, chữ viết phong thư kia cô viết suốt đêm trong đầu hiện lên từng chữ rõ ràng.

Sở Vân Tiêu:

Khi anh nhìn thấy phong thư này, tin tưởng em đã rời khỏi nhớ Nam cư.

Không nên hỏi em đi nơi nào, bởi vì có hỏi, em cũng không có đáp án.

Em không biết mình sẽ đi chỗ nào, em nghĩ muốn làm lúc này, chính là rời khỏi anh, càng xa càng tốt.

Tối nay, em làm một cái mộng, trong mộng, em rõ ràng buổi nói chuyện kia của anh cùng Lôi Đào. Đêm hôm đó, năm năm trước, ngày 8 tháng 5, anh ở trong thư phòng đắc ý cùng Lôi Đào cái ván cờ kia... Cảnh tượng kia, quá giống tối nay. Sở dĩ, em nhớ tới, hoàn toàn nhớ lại tất cả chuyện cũ.

Em nhớ tới bản thân mình mười lăm tuổi, mới gặp anh ở trong hoa viên nhà mình, giống như bị anh hạ cổ; Em nhớ tới bản thân mình hai mươi lăm tuổi khi mang theo giấc mộng gả cho anh, hôn lễ đêm đó, từ đầu đến cuối anh không cười cái nào; Em nhớ tới sinh nhật ba mươi tuổi của anh, tự mình làm cơm canh kia, đáng tiếc, cơm canh kia không phải làm vì em, mà là vì bảng vẽ của em; Em còn muốn nổi lên làm mấy món mùa đông cho anh, em mang hài tử của anh, xa xa nhìn anh đứng ở giữa đám phóng viên, nhàn nhạt đáp lại nghe đồn ly hôn của chúng ta, anh nói, đó không phải là nghe đồn...

Sở Vân Tiêu, sở dĩ em điên rồi. Bởi vì, em không có cách nào đối mặt bản thân mình một lời thâm tình bị anh lần lượt xem nhẹ, lợi dụng, lại vứt bỏ...

Sở Vân Tiêu, em hận sóng thần lần đó, vì sao làm cho em mất trí nhớ mà không mang em đi? Như vậy, em không cần lại gặp được anh một lần nữa, lại một lần nữa chịu cái cổ kia, lại một lần nữa thiếu chút nữa lặp lại kết cục anh thiết kế...

Cảm tạ Vương Tuyết, cũng cảm tạ anh đi. Ở giờ khắc cuối cùng này, làm cho em nhớ lại đủ loại quá khứ này, làm cho em không đến mức lại một lần nữa đối mặt cảnh ngộ bi thảm này.

Sở Vân Tiêu, em đi rồi. Hiện thời, Hứa Hoàn Sơn đã vong, Hứa thị đã sụp đổ, Hứa gia chúng ta nợ nhà anh, em nghĩ đều đã trả hết nợ, trên thân em cũng không có gì có thể đưa cho anh lợi dụng. Mong anh bỏ qua cho em, từ đây để cho em im lặng sống, được không?

Thật có lỗi, trước khi rời đi, em nghĩ muốn nói với anh câu sau cùng: Em hận anh!

Hứa Nhược Nam
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,639
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 134: Hôn lễ
Editor: trucxinh0505

Đau, trừ bỏ đau vẫn là đau.

Đầu, dạ dày, tứ chi... Có vẻ như toàn thân không có một chỗ nào không đau. Nhưng tất cả cái đau này cộng lại, có vẻ như không đau bằng nỗi đau nơi đó. Cái loại đau tê tâm liệt phế vô biên vô hạn...

Nếu có thể, thật không nghĩ tỉnh lại, khiến cho tất cả ý thức bản thân mình đều tiêu vong trong cơn đau đớn, vĩnh viễn không khôi phục. Như vậy, liền có thể không đối mặt hiện thực tàn khốc này...

Ta mệt mỏi quá, mệt mỏi quá...

Nhưng mà ý thức vẫn ngày càng thanh tỉnh, ánh sáng trước mắt càng lúc càng sáng, Sở Vân Tiêu bất đắc dĩ mở mắt ra.

"Vân Tiêu, rốt cục anh tỉnh rồi..." Bốn phía, có rất nhiều thanh âm quen thuộc. Sở Vân Tiêu nỗ lực híp mắt tìm tòi một vòng, Tằng Đào, Sầm Hào, Lôi Đào, Tằng Ny, thậm chí còn có phó ban Tiểu Tinh bụng lớn, nhưng không có em, thân ảnh bản thân mình chờ mong nhất.

Rõ ràng biết kết quả như thế, trong đáy lòng nhịn không được vẫn có vẻ chờ mong. Lá thư này có lẽ chính là Nhược Nam nói nhảm thôi; Có lẽ em đang núp ở chỗ nào chờ mình đi tìm; Có lẽ nghe nói bản thân mình té xỉu em sẽ trở lại, giống như rất nhiều lần trước kia, rồi em chiếu cố bản thân mình...

Thu hồi ánh mắt, đáy lòng thở dài một hơi. Khi lại nâng mí mắt lên, ánh mắt đã khôi phục bình tĩnh lạnh nhạt như ngày xưa.

"Đỡ... Tôi... Đứng lên..."

Người bên trong hai mặt nhìn nhau, mặc cho ai cũng không có trả lời.

"Vân Tiêu, bây giờ anh cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi..." Nhịn nửa ngày, vẫn là Tằng Đào tiến lên nói một câu.

"Hiện tại... Mấy giờ rồi?" Sở Vân Tiêu nhìn lướt qua Tằng Đào, nhẹ nhàng hỏi.

"Sắp mười một giờ."

"Những khách nhân... Liền sắp đến rồi..." Sở Vân Tiêu nói xong, đã vươn tay của mình, chuẩn bị chống đỡ mép giường bên cạnh.

"Chúng tôi sẽ giúp anh xử lý, Vân Tiêu." Sầm Hào đi lên phía trước, đỡ anh một phen, "Bây giờ anh cần nghỉ ngơi."

"Không... Tôi muốn đứng lên." Sở Vân Tiêu vạn phần kiên định.

"Này..." Sầm Hào khó xử nhìn về phía Tằng Đào.

"Đứng lên đi, đứng lên đi, dìu anh ta đứng lên đi!" Gương mặt Tằng Đào bất đắc dĩ thêm đau lòng: "Dù sao danh dự của tôi đã bị anh ta đánh bại, anh ta muốn ép buộc bản thân mình thì kệ đi." Nói xong, quay lưng lại, cố ý không nhìn tới bọn họ.

"Tằng Đào... Tôi hiểu được... Lòng cậu..." Sở Vân Tiêu được đỡ dậy, ngồi dựa ở đầu giường, sắc mặt xám tro."Nhưng mà... Hiện tại... Tôi phải... Cho các khách mời... Một câu trả lời thỏa đáng."

"Anh cũng không mời bao nhiêu người, chúng tôi đi ra ngoài nói giúp anh được." Sầm Hào đỡ tay Sở Vân Tiêu có chút run rẩy, nhẹ giọng khuyên giải an ủi.

"Các cậu... Không rõ..." Sở Vân Tiêu hít sâu một hơi, khiến mình có tinh lực có thể chống đỡ nói chuyện, "Hôn lễ của tôi... Không đúng hạn... Cử hành, nhất định... Sẽ trở thành... Đầu đề... Các tạp chí lớn .... Ngày mai. Tôi đi ra ngoài... Là để... Giải thích, không phải... Chỉ cần cho... Nhóm khách... Giao cho... Tôi cũng muốn... Cho... Nhược Nam... Một câu trả lời thỏa đáng... Khụ khụ khụ..." Sở Vân Tiêu lấy ra một cái khăn che miệng, sặc ho khan vài tiếng, trong lồng ngực vẻ như hít thở không thông, trong khăn xuất hiện một chút hồng. Nhẹ nhàng xiết chặt chiếc khăn kia, thanh âm Sở Vân Tiêu khàn khàn vài phần: "Nhược Nam... Đi rồi... Không biết... Ở đâu, tôi chỉ có thể... Hi vọng... Mượn phương thức như vậy..., khiến cô ấy... Hiểu được... Hôn lễ này... Chính là vì cô ấy... Cử hành !"

"Vân Tiêu, phải làm như vậy sao? Nhược Nam hiểu lầm đối với anh quá sâu, chỉ sợ..." Lôi Đào muốn nói lại thôi.

"Bất luận... Ra sao, tôi cần phải... Cô ấy hiểu được, cô ấy... Cô dâu của tôi... Không phải... Phân lợi tức kia!" Sở Vân Tiêu nhìn mọi người vây quanh mình một cái, sắc mặt vài người phức tạp, nhàn nhạt nói: "Các cậu... Giúp tôi... Đứng lên đi."

Chẳng biết lúc nào Tằng Đào đã xoay người qua, lúc này, một bàn tay chủ động nâng Sở Vân Tiêu dậy, Sầm Hào chạy nhanh một bàn tay khác nâng dậy, hai người cùng nhau, giúp đỡ Sở Vân Tiêu chậm rãi xuống giường.

"Giúp tôi... Châm mấy châm đi." Sở Vân Tiêu chuyển hướng Tằng Đào.

Tay Tằng Đào khẽ run lên, từ chối cho ý kiến quay đầu.

"Tiểu Hào, cậu tiến vào... Giúp tôi... Thay quần áo đi."

Hơn nửa canh giờ sau, một thân tây trang màu sắc tối, áo trong ngắn, cổ kết nơ, Sở Vân Tiêu xuất hiện trước mặt quan khách.

Dù ốm đau, bộ tây trang vẫn nổi bật thanh quý tuấn đĩnh. Trừ bỏ mặt có chút quá trắng, nhìn qua anh cũng không có khác thường gì.

Sầm Hào cùng Tằng Đào cẩn thận đứng ở bên người anh, ôm lấy anh chậm rãi đi hướng trong hoa viên chỗ bàn nghi thức chuẩn bị sẵn kia.

"Các vị khách, " Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng điều chỉnh thiết bị âm thanh khuếch đại, sắc mặt trầm tĩnh như nước."Đầu tiên, cảm tạ mọi người đến tham dự hôn lễ của tôi. Tôi cùng cô dâu Hứa Nhược Nam hướng mọi người tỏ lòng chân thành biết ơn." Nói xong, bước lên trước hai bước, hướng nhóm người ở dưới đài cuối chào một cái thật sâu.

Dưới đài, người vỗ tay không nhiều, nhiều hơn là xì xào bàn tán.

"Này trên thiệp ghi tên cô dâu là Lâm Yên Nhiên mà, không phải Sở hồ đồ luôn rồi, thế nào lại gọi tên vợ trước của mình vậy?"

Sở Vân Tiêu chậm rãi đi trở về, đứng trước thiết bị âm thanh khuếch đại, chờ ồn ào náo động dưới đài hơi bình tĩnh chút, mới cười nhạt, nói tiếp: "Tôi biết vừa rồi mọi người đang nghị luận tên cô dâu của tôi, cho là tôi hồ đồ rồi. Mượn cơ hội này, tôi cũng trịnh trọng về phía mọi người nói rõ, cô dâu của tôi là Hứa Nhược Nam, cũng đúng là Lâm Yên Nhiên đã từng mất trí nhớ..."

Dưới đài vừa mới bình tĩnh vì những lời này của Sở Vân Tiêu đi theo ồn ào náo động lên.

Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng nâng nâng tay, trên mặt ức chế không được kích động.

"Đúng, năm đó tôi tưởng rằng vợ tôi Hứa Nhược nam gặp bất hạnh trong tai nạn sóng thần, dưới cơ duyên xảo hợp, tôi đến Singapore quen biết tiểu thư Lâm Yên Nhiên. Bởi vì cô ấy có gương mặt giống Nhược Nam. Ta đã từng cho đây chỉ là một sự trùng hợp, nhưng rất nhanh, tôi liền phát hiện đây không phải là trùng hợp. Hai người họ chính là một người, người vợ yêu tôi luôn luôn khắc sâu. Sở dĩ, tôi quyết định cưới cô ấy một lần nữa, là ngày này kết hôn năm năm trước, để cô ấy một lần nữa làm cô dâu của tôi..."

Dưới đài vỗ tay như thủy triều vang lên, rất nhiều người trong mắt có hơi nước bốc lên.

"Nhưng là, ngay tại đêm qua, cô dâu của tôi khôi phục trí nhớ, cô ấy nhớ lại rất nhiều chuyện cũ không chịu nổi trước kia của chúng tôi... Cho nên, sáng nay, cô ấy đẻ lại một phong thư một mình rời đi..."

Mọi người dưới đài hiển nhiên không có đoán trước biến cố này, trong lúc nhất thời, tiếng động kinh ngạc, thở dài, thổn thức không ngừng.

"Sở dĩ, hiện tại tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi với mọi người, hôn lễ hôm nay không có cách nào cử hành như thường. Tôi vì cái biến cố này, hướng mọi người nói lên sự áy náy!" Nói xong, Sở Vân Tiêu lại lần nữa hướng nhóm người dưới đài khom người cúi chào.

"Nhưng tôi nghĩ muốn mọi người làm chứng cho tôi. Bất luận ra sao, bất kể là Hứa Nhược Nam, hay là Lâm Yên Nhiên, đều là cảm tình chân thành duy nhất của Sở Vân Tiêu tôi. Tôi sẽ dùng hết thảy tất cả đuổi theo cô ấy, bù lại cho cô ấy, cho cô ấy hạnh phúc một lần nữa. Tôi nghĩ muốn, hôm nay không thể cử hành hôn lễ này, tương lai, nhất định sẽ có một ngày cử hành một lần nữa! Mời mọi người vì tôi, chúc phúc cho chúng tôi!" Sở Vân Tiêu lại lần nữa khom người cuối chào. Lúc ngẩng đầu lên lại, trong mắt anh có một giọt chất lỏng lặng yên chảy xuống...

Dưới đài yên lặng hai phút, không biết là ai đi đầu vỗ tay, sau đó, dưới đài, vỗ tay một mảnh...

Chống đỡ tiễn bước người khách cuối cùng, Sở Vân Tiêu bình tĩnh chuyển hướng Tằng Đào, nhàn nhạt nói: "Tôi nghĩ muốn phiền toái cậu đưa tôi đi bệnh viện ..." Sau đó, thân thể của anh hướng về Tằng Đào suy sụp ngã xuống. Trên mặt, là một mảnh tĩnh mịch...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,639
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 135: Khả năng ung thư…
Editor: trucxinh0505

Sáng sớm hôm sau, các tạp chí lớn thành phố S tranh nhau viết báo hôn lễ Sở Vân Tiêu. Trong lúc nhất thời, Sở Vân Tiêu cùng Hứa Nhược Nam trở thành đề tài trọng tâm trong trà dư tửu dân chúng thành phố S bàn luận say sưa.

"Hiện tại người vệ sinh phòng trà nước dì Hạ công ty đều đang nghị luận về chuyện Vân Tiêu..." hôm đó Sầm Hào cầm 《 thành phố S đạo báo 》 có chút bất đắc dĩ nói với Tằng Đào.

"Đây không phải là hiệu quả anh ấy hi vọng đạt tới sao?" Tằng Đào nhìn qua cửa kính ICU cái người đang bị các loại dụng cụ ống dẫn vây quanh, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn."Tôi thật không biết anh ấy thiếu chút nữa liên lụy bản thân mình làm ra một vai kịch hoàn chỉnh người đã rời đi kia xem có thể cảm động hay không."

"Tằng lão Nhị, đừng nói như vậy. Có lẽ năm đó anh không ở bên cạnh anh ấy, cho nên, anh không hiểu hết phân tình cảm kia của anh ấy đối Nhược Nam..."

"Tôi chỉ biết, anh ấy là một đại ngốc!" Tằng Đào đấm một quyền trên vách tường, trong thanh âm ẩn nhẫn tức giận: "Giây phút tôi bắt đầu nhận làm bác sĩ tư nhân, tôi từ miệng anh ta và các cậu nói đên cái tên Hứa Nhược Nam, nếu nói nghe được khúc mắc yêu hận này giữa bọn họ, nhìn anh ấy vì chút khúc mắc đem chính mình triền miên ngày càng suy yếu. Về sau tốt lên được, vai nữ chính một lần nữa trở lại, mất ký ức, quên mối hận trước kia, dốc tim dốc phổi thương anh ấy. Mà anh ấy, lại muốn sư tỷ tôi giúp cô ấy khôi phục trí nhớ, nói cái gì không nghĩ cô ấy không công bằng. Tốt lắm, người ta khôi phục trí nhớ, yêu hận đối với Sở Vân Tiêu cũng khôi phục, cái này là công bình! Người ta công bằng rời đi, anh ta công bằng tiến vào ICU nằm. Cái này chẳng lẽ là yêu của bọn họ? Cái này chẳng lẽ chính là phương thức biểu đạt yêu của Sở Vân tiều đối với Hứa Nhược Nam sao?"

"Tằng lão Nhị!" Sầm Hào gầm nhẹ, "Mặc kệ ra sao, anh không được nói Vân Tiêu như vậy. Anh ấy không phải đại ngốc, mà loại si tình nhất! Anh ấy đối với huynh đệ chúng tôi trọng tình trọng nghĩa, huống chi anh ấy là người chí thân chí ái..."

"Cậu nói những điều này tôi đều hiểu, nhưng mà, nhìn anh ta vì nữ nhân kia hao hết tâm huyết như vậy, tôi..." Tằng Đào khó chịu xoay mặt, thật lâu mới quay đầu trở lại nhìn Sầm Hào, ánh mắt chưa bao giờ trầm trọng như vậy."Tôi đang đợi báo cáo kỹ càng bệnh lý của anh ấy..."

"Thế nào, có vấn đề gì đặc biệt sao?" Nhìn mặt Tằng Đào ngưng trọng, Sầm Hào cảm thấy ý thức khẽ run rẩy, một loại dự cảm không lành xẹt qua trong lòng.

Tằng Đào chậm rãi gật gật đầu

"Trước mắt, tình huống tâm thất bên phải suy kiệt thật nghiêm trọng, cấp số cụ thể phải đợi báo cáo ra mới biết được, bất quá, lấy phán đoán nghề nghiệp của tôi, khẳng định không chỉ cấp hai. Mặt khác..." Tằng Đào cúi xuống: "Một phần ba dạ dày còn lại, lần nhập viện này trong quá trình cấp cứu phát hiện tế bào dị thường..."

"Anh là nói..." Sầm Hào không thể tin nhìn Tằng Đào, ánh mắt dần dần trở nên hoảng sợ, chữ kia trên bờ môi xoay mấy vòng, thủy chung nói không nên lời.

Tằng Đào lại lần nữa chậm rãi gật đầu: "Đã làm cắt miếng bệnh lý, kết quả trong báo cáo xế chiều hôm nay có. Bất quá, khả năng ung thư là 80%."

"Tằng Đào, anh phải cứu anh ấy!" Hai tay Sầm Hào bắt cánh tay Tằng Đào đong đưa một trận mạnh: "Sẽ không đâu, tôi nghĩ không phải đâu. Có phải do thời gian anh làm thầy thuốc quá dài hay không, mọi thứ đều thích ấn cái suy nghĩ bi quan nhất như vậy. Mấy ngày nay, không phải anh ấy rất tốt sao, tinh thần, sắc mặt so đoạn trước đều tốt, hoàn..."

"Bất quá là anh ấy cường chống đỡ! Trừ bỏ thuốc, chính là ý chí bắt đầu có tác dụng. Kỳ thực, một năm nay, tình huống thân thể anh luôn luôn xuống dốc. Tôi không biết mỗi sáng sớm anh ấy làm thế nào kiên trì đứng dậy, tôi cũng không biết sau mỗi bữa cơm canh làm thế nào nhẫn nại khắc chế được ‘Di chứng trào ngược dạ dày', nhưng chỉ đứng trước mặt cậu, trước mặt Hứa Nhược Nam kia, trước mặt rất nhiều người luôn luôn trấn định mỉm cười. Có trời mới biết, sau lưng nụ cười của anh ấy đè nén thân thể đau bao nhiêu! Khi chịu không được, bức bách tôi châm cho mấy châm giảm đau, tựa như hôn lễ ngày hôm qua vậy. Mà cái kia, bất quá là uống rượu độc giải khát mà thôi..."

"Vì sao anh không đem chuyện này nói với tôi sớm chút chứ? Vì sao anh không đem chuyện này nói cho Hứa Nhược Nam nghe?"

"Anh ấy cho sao? Lại nói, nói ra thì có ích lợi gì? Nếu có thể khiến anh ấy giảm bớt một chút đau trên thân thể, khiến anh ấy càng an tâm hơn sao? Một đám các người nếu không dùng công tác bận rộn áp bức thân thể anh ấy vốn đơn bạc rồi, nếu ngược lại kích thích tâm tình, ảnh hưởng trái tim vốn gầy yếu..."

"Tằng Đào, anh nên... Sớm nói với tôi điều này một chút..." Đột nhiên Sầm Hào buông tay Tằng Đào ra, biểu tình trở nên thật áy náy.

"Hiện tại, nói cái gì cũng đã chậm, chúng ta có thể làm, chỉ có cầu nguyện anh áy hết thảy đều tốt..."

Đến A thành được vài ngày, Hứa Nhược Nam trực tiếp đi ngục giam A thành.

Ở đây mấy ngày, Hứa Nhược Nam đã đi A thành mấy lần. Bất quá vài năm, Hứa thị đã từng phong quang vô hạn ở A thành đã tìm không có bất luận cái bóng dáng gì. Ban đầu đứng ở ngoài đường trung tâm thương nghiệp thành nam, tập đoàn Hứa thị nghiễm nhiên đổi lại tập đoàn buôn bán Sở thị công ty bất động sản khai phá Cảnh Lan. Thì ra biệt thự ngoại ô từ lâu đã bị chính phủ bán đấu giá thay đổi chủ nhân. Thật vất vả Hứa Nhược Nam mới nghe được năm đó Chu lão đại bị tuyên án chung thân, giam ở ngục giam A thành.

Giây phút nhìn thấy Chu lão đại mặc tù phục, hai người cũng có chút thổn thức.

Chu lão đại một bên cầm lấy điện thoại, mở to hai mắt, dường như không tin mắt mình: "Con gái, thật là con sao? Ta nghe nói... Con đã..."

Hứa Nhược Nam ứa lệ, không ngừng gật đầu. Một bên cầm lấy điện thoại, có chút khóc không thành tiếng.

"Vu bá bá, tha thứ cho cháu, bởi vì lúc trước mất trí nhớ, đến bây giờ mới đến thăm ngài."

"Không nói những thứ kia. Cháu có thể tránh được tai nạn kia là tốt rồi. Haiz, ngược lại ông trời thật sự có mắt, đúng là vẫn để lại cho Hứa gia một đứa con. Mấy năm nay, con đi nơi nào?"

"Một lời khó nói hết." Hứa Nhược Nam lau đi khóe lệ, "Cháu ở Singapore, mới mấy ngày trước khôi phục trí nhớ, trở lại A thành..." Cô cố ý biến mất khúc mắc cùng Sở Vân Tiêu ở thành phố S.

"Vu bá bá, hiện tại cháu đã trở về, một là đến thăm ngài, mặt khác, cháu cũng không biết ba ta chôn ở đâu, cháu nghĩ muốn... Đi thăm ông ấy một chút."

"Haiz, năm đó ba cháu thật đúng là thảm. Những huynh đệ kia của chúng ta đều bị bắt tóm đi, sau ông ấy tự sát, người thay nhặt xác đều không có..."

Hứa Nhược Nam vừa mới thu hồi lệ lại rơi xuống, thanh âm của cô nghẹn ngào.

"Là cháu hại ba cháu, nếu không phải cháu..."

"Đừng nói cháu đơn thuần như vậy, ngay cả ba cháu, còn không phải bị tiểu tử họ Sở kia lừa. Năm đó hắn ta thiết kế một cái cục lớn như vậy, bức ba cháu vào ngõ cụt, làm cho Hứa thị hoàn toàn sụp đổ, thật đúng là nhất tiễn song điêu. Vừa báo thù thay tỷ tỷ mình, về phương diện khác, bản thân danh chính ngôn thuận tiếp quản sản nghiệp Hứa thị, thay đổi toàn bộ... Ta nghe Khúc Đồng Đồng nói, hiện tại một nửa bất động sản A thành đều là do Cảnh Lan công ty cấp dưới Sở thị khai phá. Nói đến Cảnh Lan chính là đại lâu Hứa thị chúng ta năm đó."

"Đúng vậy, ngày hôm qua cháu thấy được." Hứa Nhược Nam cắn bờ môi mình, oán hận nói. "Đúng rồi, Đồng Đồng ca hiện tại đang làm gì?"

"Năm đó Đồng Đồng cũng bị bắt. Bất quá bởi vì tình tiết không nặng, chỉ ở sáu tháng liền ra ngoài. Hiện tại cùng người làm một ít sinh ý, ngay tại A thành. Đúng rồi, cháu có thể đi tìm nó. Nó ở tại..."

Thời điểm rời khỏi ngục giam A thành, Hứa Nhược Nam nắm thật chặt thân thể của mình. A thành cùng thành phố S giống nhau đều đã vào đầu hạ, nhưng chẳng biết tại sao, giờ phút này chẳng qua cô cảm thấy lạnh, từ đầu tới chân, theo lưng tràn khắp cả người. Sau lạnh lẽo, nguyên bản mềm mại nơi đáy lòng dần dần cứng rắn lên, cứng rắn đến làm bản thân đau đớn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,639
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 136: Hoàn toàn quyết liệt
Editor: trucxinh0505

Tháng 5

A thành đúng vào mùa mưa, Hứa Nhược Nam không có cầm theo ô, cầm bông hoa duy nhất, đi trên bậc thềm công viên tưởng niệm ở thành tây, mặc mưa bụi tung bay xẹt qua mặt mình. Đêm qua, lời nói Khúc Đồng Đồng còn văng vẳng bên tai.

"Kỳ thực, ngay từ đầu hôn nhân của các người chính là một thiết kế. Tôi nhớ ngày đó hôn lễ các người, anh ta từng nói với tôi, cô bất quá là công cụ thiết kế phụ thân cô, đối với anh ta như chó vẩy đuôi mừng chủ, một ngày kia anh ta nhất định đem Hứa gia các người nợ Vân Đồng trả lại thảy cả trên người các người cả vốn lẫn lời..."

"Cô đừng tưởng rằng về sau đối tốt với cô làm cô cảm động chân tình, bất quá chỉ là một ván cờ tinh diệu mà thôi. Không như vậy, làm sao cô mở rộng cửa lòng, anh ta có thể tiến thêm một bước hiểu biết tình huống Hứa thị các người..."

"Ba cô làm một ít chuyện phạm pháp. Nhưng so với Sở Vân Tiêu, chuyện này cho là cái gì? Cô có biết Sở gia lập nghiệp như thế nào? Bạch, hoàng, hắc thôi. Bạch là phấn, hoàng là buôn lậu, hắc là vũ khí... Sở Vân Tiêu sau khi tiếp nhận dĩ nhiên muốn làm được lớn hơn nữa, ba cô là người duy nhất chắn hắn, không đấu ba cô suy sụp, sao được..."

"Cô cho là tổng bộ Sở thị vì sao dọn khỏi thành phố S? Ở A thành, người ta ai không biết Sở Vân Tiêu tâm ngoan thủ lạt, đối phó cha vợ, vợ bệnh nặng chẳng thèm quan tâm... Một chút nước miếng đều có thể nhấn hắn chết đuối, hắn không chuyển không được..."

"Đừng tin nam nhân nói cảm tình! Tôi cũng là nam nhân. Con người nam nhân có cảm tình khi có sự nghiệp. Khi sự nghiệp không cần, cảm tình đó như tâm khăn lạnh ném đi..."

"Ba cô bị chết oan, còn có các huynh đệ đi theo ba cô nhiều năm, hiện tại bọn họ đều giống Chu lão đại, bị giam ở các nơi ngục giam, không biết khi nào ra ngoài. Cô là người còn lại duy nhất của Hứa gia, thay Hứa gia lật người đi. Sở Vân Tiêu trả trên người Hứa gia các người, không phải cô có thể trả lại cho hắn cả vốn lẫn lời sao..."

Bước chân Hứa Nhược Nam rất chậm, công viên tưởng niệm ngắn ngủn mấy chục bước bậc thềm, cô đi đến nửa giờ. Đứng ở đỉnh công viên tưởng niệm, Hứa Nhược Nam nhàn nhạt nhìn, từng dãy, từng hàng, đều là mộ bia chỉnh tề.

Người, cuối cùng phải đi đến một bước này. Này nếu nói yêu hận tình thù, không phải cuối cùng đều hóa thành hộp than chì như vậy hay sao, người nhập thổ, trở thành u hồn... Tiếp tục dây dưa, lại có ý nghĩa gì?

Không cần phải. Báo thù, bất quá gia tăng gánh nặng cho mình, cùng người không cần thiết nhấc lên quan hệ mà thôi. Cùng bản thân mình suốt ngày luân hãm trong khúc mắc đau triệt tâm phế, hoàn toàn buông tha, lại không nhớ tới...

Hứa Nhược Nam chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình, trên mặt đã là một mặt bình tĩnh. Chậm rãi xoay người hướng bên phải, đi đến trước mộ bia bên tay phải thứ hai, xoay người hoa cầm trong tay nhẹ nhàng đặt trước mộ bia, lui về phía sau hai bước, gương mặt trẻ tuổi tinh tế đoan trang trên mộ bia kia, giống quá mặt Sở Vân Tiêu.

"Sở Vân Đồng, cô giải thoát rồi, thống khoái rồi. Nhưng mà, cô cũng biết, bởi vì cô, có bao nhiêu người vô tội liên lụy vào, lại có bao nhiêu gia đình vì vậy mà phá thành mảnh nhỏ... Nhưng mà, cô yên tâm, tôi sẽ không giống em trai cô, dùng cừu hận để giải quyết tất cả vấn đề. Tôi sẽ không hướng anh ấy trả thù, bởi vì, đối với hai người xa lạ mà nói, cái kia, căn bản cũng không có ý nghĩa gì! Hôm nay, tôi là lần đầu tiên ở ngày giỗ của cô tới thăm cô, cũng là lần cuối cùng. Bởi vì, từ hôm nay trở đi, tôi và Sở gia các người không còn liên quan. Tôi mộng mười sáu năm rốt cục đã tỉnh!"

Gần sát bên cạnh mộ bia Sở Vân Đồng, có một mộ bia tương đối mới, mặt trên khắc mấy chữ thể Khải: Vợ yêu Hứa Nhược Nam. Trên mộ bia cũng không có ảnh chụp.

Hứa Nhược Nam kinh ngạc cứ như vậy đứng trước mộ bia của mình, trên khuôn mặt nổi lên nụ cười kỳ quái nhất.

Vợ yêu! Thực thua thiệt anh ta còn quang minh chánh đại sử dụng xưng hô như vậy. Đến ảnh chụp vợ đều không có không biết yêu như thế nào?

Cũng thế, cũng thế, Hứa Nhược Nam đã là người chết, cùng sầu triền miên với Sở Vân tiều theo mộ bia này mai táng đi!

Thời điểm đi ra công viên tưởng niệm, bước chân Hứa Nhược Nam có chút phù phiếm, tâm dường như đều bị vét sạch toàn bộ. Lẳng lặng đứng ở cửa công viên tưởng niệm, ánh mắt Hứa Nhược Nam mê mông. Cô không biết mình nên đi về nơi đâu.

Mưa so vừa rồi hạ lớn hơn, tóc Hứa Nhược Nam dính ướt, váy dính ướt, nhưng cô vẫn như cũ lẳng lặng đứng ở đàng kia. Thật lâu, mới giống như nhớ tới cái gì, lấy ra di động của mình, chậm rãi nhập tin nhắn, do dự một lát, gửi đi.

Chiều hôm qua Sở Vân Tiêu mới từ ICU chuyển ra ngoài. Bỏ ra mặt nạ bảo hộ đeo trên mặt, tâm điện giám sát, cảm giác thoải mái hơn chút. Được Tằng Đào đến đỡ xuống, anh có chút vô lực ngồi dựa vào đầu giường, sắc mặt trước sau thiếu sức sống.

"Tôi... Khi nào thì... Có thể đi ra ngoài?" Sở Vân Tiêu nhìn Tằng Đào, thần sắc không nói ra được mỏi mệt uể oải.

"Anh cần phải ở trong bệnh viện quan sát vài ngày..." Vẻ mặt Tằng Đào không còn bất cần đời, chưa bao giờ có vẻ trịnh trọng như vậy.

"Chính là... Này... Bệnh cũ, dùng... Không thấy đi..." Sở Vân Tiêu đưa tay đỡ dạ dày của mình, nơi đó có vẻ như lại có chút ẩn ẩn đau.

"Anh... Còn có một báo cáo chưa có kết quả." Tằng Đào xoay mặt, không nhìn tới người trên giường bệnh kia. Trên thực tế, anh sợ trước mặt ánh mắt sâu sắc đó anh đều không giấu được cái gì. Hai ngày trước, xác định kiểm nghiệm kết quả không có lầm, khiến lòng anh đến nay cũng còn run run.

"Có..." Sở Vân Tiêu nhìn biểu hiện Tằng Đào có chút dị thường, trong lòng rùng mình, đang muốn hỏi Tằng Đào kỹ càng một chút, di động đặt ở dưới gối truyền đến âm tin nhắn.

Sở Vân Tiêu cầm lên vừa thấy, là Hứa Nhược Nam. Không biết sao, ngón tay cũng có chút run run, chạm vào vài cái, mới mở ra được nội dung.

Tôi đi qua công viên tưởng niệm, thấy được anh vì tôi lập mộ bia. Cảm tạ anh còn vì tôi thêm hai chữ "Vợ yêu". Bất quá, Hứa Nhược Nam đã là một cô hồn, khả năng không tiêu thụ nổi yêu của annh. Tôi nghĩ, kết quả tốt nhất đối với chúng ta, vẫn là buông tay cho nhau đi...

Cuối cùng di động từ tay run rẩy rơi xuống, nằn ở trên nền, tan thành mấy khối.

"Vân Tiêu..." Tiếng vang lớn làm cho Tằng Đào đang quay lưng không tự chủ được quay đầu, lại phát hiện, khóe môi Sở Vân Tiêu nhếch lên màu hồng, trên mặt mang theo một chút cười.

"Vân Tiêu, xảy ra chuyện gì vậy?" Nhặt lên di động phân ba bốn trên mặt đất, Tằng Đào đỡ thân thể Sở Vân Tiêu đã nghiêng về một bên, mới phát hiện toàn thân anh kịch liệt run rẩy.

Sở Vân Tiêu chỉ nỗ lực giơ tay lên, chỉ chỉ cái di động trên tay Tằng Đào, ý cười bên môi lại càng đậm.

"Tốt lắm! Như vậy... Kết quả... Tốt lắm..."

Tằng Đào một bên không ngừng xoa ngực cho anh, một bên vội vàng nói: "Anh không nên kích động, vừa mới tốt một chút, có chuyện gì bàn bạc kỹ hơn..."

"Tôi... Không... Kích động... Kết quả... Như vậy... Tôi... Đoán trước... Được."

"Có phải lại là Hứa Nhược Nam hay không..."

"Là tôi... Bản thân tôi... Chuyện... Không liên quan... Người khác..." Cánh tay Tằng Đào đỡ Sở Vân Tiêu, anh hung hăng hít vào một hơi, tay kia hướng dạ dày dùng sức nhanh nắm chặt lại.

"Vẫn là... Để cho tôi... Xuất viện... Đi. Tật xấu... Của tôi... Thuốc... Là y... Không tốt ..."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,639
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 137: Trở lại A thành
Editor: trucxinh0505

Chạng vạng, trời chiều chậm rãi chuyển về phía chân trời, chỉ chừa một tia sáng nhàn nhạt. Sở Vân Tiêu lẳng lặng đứng ở ptrước cửa sổ, mày khẽ cau, trên tay kẹp điếu thuốc cháy sáng lập lòe.

Chưa bao giờ biết, cảnh sắc chạng vạng sáng mờ tốt đẹp như thế. Chính là đáng tiếc, nó không mang đến bình mình, mà là đêm tối, vô biên vô hạn, nhìn không thấy ánh sáng tương lai.

"Vân Tiêu, rõ ràng đến đây, vì sao không đi gặp cô ấy một chút? Có chuyện, mọi người giáp mặt nói rõ ràng, có lẽ đối với hai người đều tốt." Chu Minh nhìn người đứng trước cửa sổ ít nhất đã nửa giờ, đã hút tới điếu thứ ba, nhìn mà đau lòng.

Gần ba tháng không gặp, chỉ có thể dùng từ mảnh dẻ hình dung người này. Trong ngũ quan trừ bỏ ánh mắt cùng lông mi, đều thuần một màu trắng. Rõ ràng một thân thân tây phục, lúc này mặc ở trên người có vẻ có chút rỗi đãng.

Sở Vân Tiêu cầm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, quay đầu, nhàn nhạt nói: "Tôi tới xử lý hạng mục công ty Cảnh Lan khai phá, không phải vì người nào mà tới." Đi trở về trước bàn làm việc, tắt điếu thuốc trong tay, chống mép bàn, chầm chậm ngồi xuống, tay theo quán tính để trên dạ dày, sự thanh minh cùng uy nghiêm, lạnh lùng không giảm chút nào.

"Nói chút cái hạng mục kia đi..."

Chu Minh nhìn thoáng qua trên trán Sở Vân Tiêu đã rịn dày đặc mồ hôi, đi về phía trước hai bước, "Vân Tiêu, anh... Không có chuyện gì đi?"

Một tay Sở Vân Tiêu xoa xoa mồ hôi trên trán, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, có chút sợ nóng thôi."

Sợ nóng? Chu Minh nhìn nhìn trên người mình áo trong ngắn tay, lại nhìn người đối diện áo trong tay dài, áo khoác tây trang, thế nào cũng không thể liên hệ cùng người sợ nóng.

"Nghĩ gì thế? Nói chính sự đi." Sở Vân Tiêu nhìn Chu Minh tim có chút đập mạnh và loạn nhịp, nhắc nhở câu.

Chu Minh mới thu hồi suy nghĩ lung tung, cầm lấy cặp hồ sơ trước mặt, đứng lên chậm rãi hội báo cùng Sở Vân Tiêu.

Thời điểm Chu Minh rời khỏi văn phòng, trời đã tối đen. Sở Vân Tiêu không có mở đèn nội thất. Trong không gian tối đen, chỉ có một mình anh tiếng hít thở có chút ồ ồ.

Nhớ tới từ ngày nhận được tin nhắn Hứa Nhược Nam, bây giờ đã là hơn một tháng, cô ấy không hề nói thêm bất cứ lời nào. Nếu không phải Chu Minh lo lắng hỏi thăm, bản thân mình sẽ không biết, cô ấy ở A thành, tìm được một công ty quảng cáo không lớn làm việc, còn thuê một gian phòng ở nhỏ, cuộc sống mỗi ngày sáng chiều của tiểu trí thức.

Không biết hiện cô ấy có tốt hay không, có phải sớm thoát khỏi phiền não bản thân mình đem đến cho cô ấy hay không, có phải lần nữa bắt đầu cuộc sống mới của mình hay không.

Vốn là muốn, kết quả như thế cũng tốt, ít nhất, cô ấy không bị hãm trong vũng bùn thống khổ, có thể mau chóng khôi phục cuộc sống bình thường.

Vốn là muốn, ở xa xa, vì cô ấy an bài xong hết thảy về sau, không cho cô ấy biết, không cho cô ấy có gánh nặng, chỉ có thể làm được như vậy cho cô ấy.

Vốn là muốn, không lại đi quấy rầy cô ấy nữa, bình tĩnh nhận kết quả vĩnh viễn không gặp lại, nhất là sau biết sự kiện kia.

Nhưng mà, có lẽ chính là bởi vì sự kiện kia, bản thân mình cũng áp không xong ý tưởng luôn phập phồng trong lòng. Sở dĩ, bản thân mình còn đến đây, đi đến A thành, là nơi quen biết nhau, yêu mến nhau, hiểu nhau. Kỳ thực, cũng không phải cái gì khác, chỉ cần từ xa nhìn cô, biết cô hiện tại hết thảy đều tốt, có lẽ tảng đá trong lòng kia liền rơi xuống, có lẽ bản thân mình thật sự có thể buông xuống.

Nhược Nam, cho phép anh, phóng túng bản thân mình một lần, nhìn em thực sự sống tốt, anh liền, có thể, rời đi cũng không có một chút vướng bận, mặc dù tâm mang theo bất đắc dĩ cùng lạnh nhạt!

Tay Sở Vân Tiêu đè mạnh trên dạ dày, nhưng, có vẻ như đau nơi đó đã không chịu tay anh kiềm chế nữa, cái loại đau mãnh liệt phập phồng này, làm cho người chịu được ẩn nhẫn như anh, cũng nhịn không được nhỏ giọng rên rỉ. Vì thế, tay kia cũng đưa lên, tạm thời làm cho đau đớn ma quỷ này thu thế, lập tức, nơi cổ họng lại dâng lên ngọt tinh quen thuộc. Không kịp đứng lên, Sở Vân Tiêu chỉ phải buông một bàn tay, run rẩy lấy khăn tay ra, bụm miệng. Một ngụm ngọt tinh lập tức từ trong miệng trào ra, cách khăn tay, đều có thể cảm thấy ẩm ướt. Sở Vân Tiêu khép khăn tay lại, nhẹ nhàng gấp lại, vứt trên mặt đất.

Không có mở đèn lớn không nhìn thấy màu sắc chất lỏng trên khăn tay, có thể lừa mình dối người, đó bất quá là vài ngụm nước miếng mà thôi.

Nằm ở trên bàn vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, di động lại vang lên.

"Vân Tiêu..." Mới vừa nhận lên, đầu điện thoại bên kia liền vang lên thanh âm Tằng Đào có chút lo lắng: "Chu Minh đã rời khỏi văn phòng lâu như vậy, anh còn lại làm chi? Muốn tôi đi lên đón anh hay không?"

"Không cần, tôi đang tìm vài thứ, lập tức đến ngay." Sở Vân Tiêu nỗ lực làm cho thanh âm của mình nghe qua không khác bình thường, tay kia chống đỡ hướng mép bàn, chuẩn bị đứng lên.

"Tìm cái gì đó? Anh ngay cả đèn văn phòng cũng chưa mở."

"Tôi lập tức đến ngay." Sở Vân Tiêu không nghĩ lại dây dưa vấn đề này cùng Tằng Đào. Vội vàng cúp điện thoại, hai tay chống mép bàn, mới chậm rãi đứng khỏi ghế. Nhưng mà, đột nhiên một trận choáng váng mắt hoa khiến anh không thể không một lần nữa chống lại mép bàn, mới khiến cho bản thân mình không đến mức ngã sấp xuống. Cứ đứng như vậy vài giây, mới lần chống từ cái bàn, đi ra tới cửa.

"Sắc mặt của anh thật là tệ..." Tằng Đào vừa thấy Sở Vân Tiêu từ trong lầu chậm rãi đi ra, trong lòng liền dâng lên cảm giác xấu: "Có phải lại... hay không "

"Không có, chỉ có chút mệt mỏi thôi. Lên xe đi." Sở Vân Tiêu cường đánh lên thần, mở cửa xe ngồi lên.

"Vân Tiêu, không thoải mái nhất định phải nói với tôi, tôi là bác sĩ tư nhân của anh, cần phải hiểu biết tình huống kỹ càng của anh."

"Tôi biết, Tằng Đào. Tôi không sao." Sở Vân Tiêu ngồi ở ghế sau, có chút uể oải dựa vào phía sau, thanh âm lại có chút vân đạm phong khinh.

"Tiểu Dương, đi ngoại ô ba dặm."

"Vân Tiêu..." Tằng Đào nghe được anh nói như vậy, biến sắc, ngồi kế bên tài xế quay đầu lại, nhìn nam nhân ngồi ở ghế sau đang mắt nhắm lại vẻ mặt hờ hững, "Anh xem bộ dáng mình bây giờ này, cần phải lập tức trở về nhà nghỉ ngơi, không phải đi xem..."

"Tằng Đào, cậu nên đáp ứng tôi đi, tôi..." Câu nói kế tiếp Sở Vân Tiêu cũng không nói gì, chính là đổi lại một tiếng cúi đầu thở dài.

Một tiếng thở dài nặng nề này đập vào trong lòng Tằng Đào, anh quay đầu trở lại, không nói nữa nói, tay siết cái đệm ghế ngồi của mình thật chặt, xương ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.

"Bác sĩ Tằng, vậy... Rốt cuộc đi chỗ nào?" Tiểu Dương có chút mê hoặc hỏi.

"Nghe Sở tổng an bài đi..." Tằng Đào cúi đầu nói, thanh âm hết sức trầm trọng, "Về sau, đều tận lực theo ý kiến anh ấy làm."

Quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ xe một mảnh tối đen, tâm Tằng Đào nặng nề .

Không biết, chúng ta, còn có thể theo ý kiến của anh làm bao lâu đây?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,639
Điểm cảm xúc
5,160
Điểm
113
Chương 138: Ái muội ban đêm
Editor: trucxinh0505

Hôm nay công ty tăng ca, xong rồi lão bản đãi mọi người bữa ăn khuya, thời điểm rời cửa hàng ăn khuya đã hơn mười hai giờ. Hứa Nhược Nam đứng ở góc đường, chờ đón "Taxi" .

Bởi vì uống một chút rượu, mặt hơi có chút đỏ lên, Hứa Nhược Nam vừa nhìn quanh mọi nơi, vừa nhẹ nhàng che mặt mình.

"Lâm Yên Nhiên? ! Đi chỗ nào?" Một chiếc bảo mã (BMW) hoa râm chậm rãi dừng trước mặt Hứa Nhược Nam, thời điểm cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt lão tổng Lã Văn Đình công ty quảng cáo dễ nhìn đưa ra ngoài.

"Tôi... Muốn đón xe về nhà."

Thời điểm vào làm công ty quảng cáo này, do dự nửa ngày, Hứa Nhược Nam điền lên ba chữ "Lâm Yên Nhiên". Hứa Nhược Nam kia đã chết, hi vọng Lâm Yên Nhiên có toàn bộ cuộc sống mới đi. Nhưng mà, không biết vì sao, mỗi khi người khác gọi cô là Lâm Yên Nhiên, cô đều phải mất vài giây mới có thể phản ứng trả lời lại.

"Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về." Nói xong, Lã Văn Đình chỉ chỉ xe của mình.

"Không cần, bên này thuê xe tiện ."

"Đã trễ thế này, cô là phụ nữ dễ gặp nguy hiểm, lên đây đi." Lã Văn Đình đẩy cửa xe ra, vì Hứa Nhược Nam mở cửa xe phía sau.

"Vậy... Cám ơn anh nhiều." Hứa Nhược Nam lại nhìn thoáng qua, bốn phía yên tĩnh, không có "Taxi" đi qua, cô chỉ phải nhẹ nhàng kéo mép váy lôi kéo bản thân mình lên xe.

"Nhà của tôi ở ngoại ô ba dặm, Lã tổng, phiền toái anh."

"Vừa vặn, nhà của tôi cũng ở hướng đó." Lã Văn Đình vững vàng nắm lấy tay lái, thỉnh thoảng thông qua kính hậu nghía cô gái ngồi ghế sau. Hai má cô đỏ ửng, sóng mắt lưu động, nhìn xem tâm thần Lã Văn Đình lay động một trận.

"Yên Nhiên là người thành phố A à?"

"Vâng. Bất quá, rời đi rất nhiều năm, mới trở về gần đây." Hứa Nhược Nam rũ mí mắt xuống, "Hiện tại thuê phòng ở bên kia."

"Người nhà của cô đâu?"

Bả vai Hứa Nhược Nam run lên cái, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Đều... Mất."

"Thực xin lỗi, tôi nhắc tới chuyện thương tâm của cô."

"Không có gì, một mình tôi cũng bình thường."

"Ba dặm khá xa, cô là phụ nữa ở bên kia một mình, có chút không tiện đi?"

"Cũng không có cái gì. Tôi cùng mấy bạn nữ cùng nhau mướn, mọi người đều đi làm bên cạnh, bình thường tan tầm cũng hẹn cùng đi. Hôm nay bởi vì tôi tăng ca..."

"Cô ở xa như vậy, theo lý thuyết không nên tăng ca, về sau tận lực cô không cần làm thêm giờ."

"Lã tổng, không cần. Tôi có thể." Hứa Nhược Nam có chút bối rối, chiếu cố đặc thù như vậy, thật sự khiến cô có chút tiêu thụ không nổi. Bọn họ thuộc phòng thiết kế, người vốn đã thiếu, hiện tại là ngành có nhiệm vụ nặng nhất công ty, tăng ca như cơm thường, nếu lão bản bởi vì cô mà không cần tăng ca, thật không hiểu những người khác sẽ nghĩ cô như thế nào.

"Những người đó đều ở gần, một mình cô ở xa hơn chút, người khác sẽ hiểu." Lã Văn Đình tựa như thấy rõ ý nghĩ Hứa Nhược Nam, bất động thanh sắc nói."Việc này cứ quyết định như vậy. Công ty chúng ta mặc dù nhỏ, nhưng mọi người đều thấu hiểu cho nhau."

"Tôi hiểu được, Lã tổng, thật cảm tạ..." Hứa Nhược Nam cắn chặt răng, xoay đầu hướng ngoài cửa sổ.

Người ta một cái công ty quảng cáo nho nhỏ, công nhân bất quá hai, ba mươi người, lợi nhuận hàng năm cũng là mấy chục vạn, nhưng người ta đối với một người mới đi làm vài tuần mà còn có tình cảm, mà công ty người kia trải đến khắp thế giới, công nhân hơn vạn người, lợi nhuận hàng năm vài tỷ, người gọi mình là "Vợ yêu", cũng tìm không thấy một chút tình...

"Đã đến, Lã tổng."

"A, nhanh vậy sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, Lã Văn Đình cũng bất giác bật cười. Bất tri bất giác, đã đi hơn một giờ, lại còn nói nhanh như vậy.

"Đúng, đã đến. Hôm nay thật sự thật cám ơn Lã tổng, hẹn gặp sau." Nói xong, Hứa Nhược Nam đẩy cửa xe ra. Có lẽ do uống nhiều rượu, có lẽ vừa rồi suy nghĩ rất loạn, Hứa Nhược Nam xuống xe, trong tích tắc ấy, chân phải hơi dẹo, thiếu chút nữa liền té xuống.

"Yên Nhiên, cô cẩn thận!" Lã Văn Đình dưới tình thế cấp bách, vội vàng đẩy cửa xe ra đi xuống, một phen đỡ Hứa Nhược Nam.

"Không có việc gì..." Hứa Nhược Nam theo bản năng nghĩ đẩy Lã Văn Đình ra, nhưng trên mắt cá chân chân phải truyền đến đau khiến cô không có biện pháp đứng vững một mình.

"Nhất định là bị bong gân, đi, đến bên kia ngồi xuống, tôi nhìn xem giúp cô." Nói xong, Lã Văn Đình vừa đỡ vừa ôm Hứa Nhược Nam đi tới một bên bồn hoa ngồi xuống. Sau đó, giúp cô tháo giày xăng ̣đan phải ra, cẩn thận đem cái chân nhỏ như sứ trắng đặt trong tay mình nhìn.

Nơi đó đã sưng đỏ một mảnh, Lã Văn Đình nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái, một bên ôn nhu, một bên ngẩng đầu hỏi Hứa Nhược Nam, "Sao rồi, đau lắm không?"

Nước mắt Hứa Nhược Nam đều ứa ra, cô gật đầu, "Có một chút."

"Hẳn là bị trặc mắt cá chân, vấn đề không lớn, trước tôi giúp cô xử lý. Nhà cô ở phía sau tòa lầu này phải không?"

Hứa Nhược Nam lại gật đầu.

"Trong nhà có dầu hoa hồng không?"

"Có."

"Tôi đưa cô lên lầu, giúp cô xử lý, nếu không, sáng mai sẽ không xong ."

"Vậy làm sao cho tốt?"

"Không có việc gì. Cô ở lầu mấy?"

"Lầu hai. Lã tổng, tôi có thể tự đi được."

"Trước kia tôi là vận động viên điền kinh chuyên nghiệp, đối với trị liệu tổn thương vận động có tâm đắc nhất định, thương tổn này cô nói có nặng hay không, nhưng ở trên các đốt ngón tay, xử lý không tốt, sẽ lưu lại di chứng, để tôi giúp cô xử lý. Cô yên tâm, rất nhanh. Xử lý xong tôi sẽ đi."

Đều đã nói đến mức này, đương nhiên Hứa Nhược Nam không thể nói cái gì nữa, chỉ phải gật đầu.

Lã Văn Đình cũng không nhiều nói, trực tiếp ôm ngang một cái, đem Hứa Nhược Nam đi phía sau căn lầu kia.

Gió đêm thổi bay sợi tóc Hứa Nhược Nam, nhẹ nhàng phất qua lại khuôn mặt Lã Văn Đình, mặt anh đột nhiên đỏ lên, tay ôm Hứa Nhược Nam càng nắm chặt chút, bóng lưng của hai người ở trong màn đêm hết sức ái muội.

Mấy phút đồng hồ sau, trong phòng lầu hai đang tối đèn liền sáng, một thân ảnh nam nhân chiếu vào trên cửa sổ thủy tinh, không ngừng đung đưa, giống như bận rộn .

Chưa tới nửa giờ, đèn trong phòng tắt. Lại cách vài giây, thân ảnh cao lớn Lã Văn Đình xuất hiện ở cửa căn lầu kia. Anh không lập tức lái xe đi, mà là chậm rãi đi đến chỗ bồn hoa vừa rồi anh ta và Hứa Nhược Nam ngồi ở đó, chậm rãi ngồi xuống, lại chậm rãi quay đầu, hướng về gian phòng lầu hai kia nhìn hồi lâu, mới tự giễu cười cười, đứng lên, đi đến bên "Bảo mã (BMW)" của mình, mở cửa xe, phát động ô tô, chạy như bay đi.

"Vân Tiêu..." Tằng Đào lo lắng nhìn nam nhân ngồi trên ghế sau.

Bắt đầu giây phút ấy Hứa Nhược Nam cùng cái nam nhân kia xuất hiện, tư thế của anh vẫn không thay đổi. Đầu nhìn ngoài cửa sổ, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm phương hướng bên kia, tay hung hăng đặt trên dạ dày, sắc mặt trắng bệch.

"Vân Tiêu, về nhà đi..." Nhìn mình nói câu thứ nhất, Sở Vân Tiêu không có bất kỳ phản ứng nào, Tằng Đào lại tăng thanh âm, nhưng là cái nam nhân kia trừ bỏ bắt tay hãm sâu trong dạ dày mình, đầu vẫn như cũ xoay hướng ngoài cửa sổ.

"Sở Vân Tiêu!" Tằng Đào đã vội vã mở cửa, kéo cửa xe sau ra, đặt mông ngồi bên người Sở Vân Tiêu.

"Cái gì?" Lúc này Sở Vân Tiêu mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn phía Tằng Đào, ánh mắt có chút mê mông.

"Đã hơn một giờ, anh cần phải trở về." Không biết sao, lời mắng đến bên miệng vừa chạm vào ánh mắt thê lương như nước của Sở Vân Tiêu liền toàn bộ biến thành hư vô. Tằng Đào cúi đầu, thanh âm trở nên yếu xuống.

"Đúng, cần phải trở về." Sở Vân Tiêu như đáp lại đề nghị của Tằng Đào, càng như là nói với chính mình. Thanh âm trầm thấp, làm như mỏi mệt khó nhịn.

"Tiểu Dương, chúng ta đi thôi."
 
Top