[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tâm linh cứu lại - Trang Vũ Hàn
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,893
- Điểm cảm xúc
- 5,625
- Điểm
- 113
Chương 129: Cầu hôn
Editor: trucxinh0505
Đêm đó, Sở Vân Tiêu trở về trễ hơn bình thường.
Từ khi Lâm Yên Nhiên dời đến nhớ Nam cư, thêm nguyên nhân thân thể, Sở Vân Tiêu rất ít tham gia các loại xã giao buổi tối, mỗi ngày tan việc đúng giờ, đúng hạn về nhà ăn cơm.
Nhưng mà, đồng hồ treo tường đã hơn mười hai giờ đêm, Sở Vân Tiêu vẫn chưa trở về. Lâm Yên Nhiên ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tivi đã bị cô chuyển đài tới đuôi không biết bao nhiêu lần, nhưng mà, trên đó chiếu cái gì, cô đều không biết.
Nhìn chằm chằm hướng cửa chính, chậm rãi lấy điện thoại ra, đang xem chừng có nên gọi điện thoại cho anh hay không, cửa chính lại nhẹ nhàng mở ra.
"Vân Tiêu..." Lâm Yên Nhiên nhanh để điện thoại xuống, liền đi qua.
Thân thể Sở Vân Tiêu đung đưa, tay chưa cởi dây giày ra xong. Lâm Yên Nhiên tự nhiên ngồi chồm hổm xuống, nhanh nhẹn cởi bỏ dây giày, giúp anh cởi giày, lại giúp anh thay dép lê ngày thường.
Khi đứng dậy, mới phát hiện sắc mặt Sở Vân Tiêu so với trước có vẻ như trắng hơn rất nhiều.
"Không thoải mái sao?" Lâm Yên Nhiên đưa thay sờ trán anh, lạnh như băng, còn kèm theo một tầng mồ hôi.
"Không có việc gì." Sở Vân Tiêu dựa vào tủ giầy mới chống đỡ thân thể mình không đến mức ngã xuống.
"Anh uống rượu?" Lâm Yên Nhiên đột nhiên ngửi được một cỗ như có như không mùi rượu.
"Một chút..." Sở Vân Tiêu đột nhiên nheo mắt lại, nhìn Lâm Yên Nhiên."Không uống rượu, anh sợ bản thân mình không có dũng khí..."
"Anh đang nói cái gì vậy?" Lâm Yên Nhiên vừa đỡ anh đi vào hướng phòng khách, vừa kỳ quái hỏi.
Sở Vân Tiêu lắc đầu, cũng chưa nói cái gì.
Hai người ngồi xuống trên ghế sofa, Sở Vân Tiêu hơi hơi nhích về phía sau, dưới ngọn đèn chiếu, gương mặt anh lộ ra vô cùng mỏi mệt cùng đau xót.
"Anh mệt mỏi, nếu không anh đỡ anh đi lên ngủ đi." Lâm Yên Nhiên đau lòng nói.
Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng khoát tay, mắt khép hờ, thanh âm có một chút khàn khàn.
"Yên Nhiên, để anh ngồi dựa đây thêm một lát. Anh còn có chuyện quan trọng liền muốn làm."
Lâm Yên Nhiên không thèm nhắc lại, chính là nhẹ nhàng lấy đệm dựa chèn sau lưng cho anh.
Bên trong đột nhiên an tĩnh lại. Trừ bỏ thanh âm hô hấp của hai người, không gian vắng vẻ lộ ra một loại đè nén khó nhịn nói không nên lời.
"Yên Nhiên, em ngồi xuống đi." Đột nhiên, thanh âm Sở Vân Tiêu có chút khàn khàn vang lên.
Trong suốt quá trình Lâm Yên Nhiên vẫn có chút ù ù cạc cạc. Hiện tại, cô càng mang theo phân kia kinh ngạc thân thể ngồi thẳng, nhìn phía Sở Vân Tiêu.
Trong nháy mắt, Sở Vân Tiêu từ trên ghế sofa đột nhiên đứng dậy, một chân quỳ trên đất, chẳng biết lúc nào trên tay đã cầm thêm một cái hộp tinh xảo nhỏ.
"Vân Tiêu, anh... Có ý tứ gì?" Từ lúc Sở Vân Tiêu trở về đến bây giờ, một loạt hành vi có chút cổ quái làm cho Lâm Yên Nhiên thật sự nắm không ra. Hiện tại, cảnh này càng làm cho cô thiếu chút nữa chấn kinh rớt cằm. Thanh âm của cô không tự chủ được phát run lên.
"Không có ý tứ gì khác, Yên Nhiên. Sinh nhật anh ngày đó, không có chuẩn bị tốt thứ quan trọng này, sở dĩ, anh không có cách nào khác làm chuyện này. Hiện tại, anh chuẩn bị xong, em nguyện ý cho anh cơ hội này sao?" Sở Vân Tiêu vẫn không nhúc nhích nhìn Lâm Yên Nhiên, ánh mắt trừ bỏ chờ mong, cũng có một ít gì đó Lâm Yên Nhiên xem không hiểu.
"Vân Tiêu, phát sinh chuyện gì đặc biệt sao? Vì sao đột nhiên anh..." Lâm Yên Nhiên ngoài miệng nói như vậy, trong ánh mắt cũng đã lộ ra vui mừng.
"Không có, Yên Nhiên! Chuyện này, trong lòng anh mong mỏi từ sớm. Chỉ là anh luôn sợ hãi..." Ánh mắt Sở Vân Tiêu tránh né chút, khi nhìn lại Lâm Yên Nhiên đã vô cùng kiên định. "Hôm nay, anh đã suy nghĩ rõ ràng. Anh nợ em một lần cầu hôn, nợ em một cái hôn lễ hoàn mỹ nhất, vô luận tương lai ra sao, thua thiệt như vậy anh nguyện đền bù cho em!"
Trong mắt Lâm Yên Nhiên sớm đầy lệ, sở dĩ, đối với hàm trong lời nói nghĩa Sở Vân Tiêu, cô cũng không có nghĩ sâu. Cô chính là thẹn thùng không ngừng gật đầu.
"Em nguyện ý, Vân Tiêu. Đây cũng là điều, cho tới nay nội tâm em mong mỏi nhất!"
Sở Vân Tiêu chậm rãi mở cái hộp trong tay ra, lấy ra một chiếc nhẫn đưa trước mặt Lâm Yên Nhiên. Chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ, kiểu dáng đơn giản, lại cực kỳ tôn lên khí chất của cô.
Nhưng mà, chiếc nhẫn này, rất là quen thuộc!
Lâm Yên Nhiên bỗng nâng tay trái của mình lên, nhìn ngón áp út của mình. Nơi đó, trống trơn , không có nhẫn, thậm chí dấu vết mang nhẫn qua cũng chưa từng có. Nhưng vì sao bản thân cảm thấy chiếc nhẫn kia từng xuất hiện tại nơi này.
Nhẹ nhàng vỗ về chỗ đó, Lâm Yên Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm đột nhiên trở nên tối nghĩa.
"Này... Rất đẹp mắt, em... Thật thích."
Sở Vân Tiêu khẩn trương quan sát biểu tình biến hóa trên mặt Lâm Yên Nhiên. Mặt cô so vừa rồi trở nên tái nhợt, hiển nhiên, là vì chiếc nhẫn này.
Cái nhẫn này theo cô hơn một năm; Cái nhẫn này khiến cô nghĩ mình thật sự không còn trên đời; Chiếc nhẫn này có thể làm cho cô nhớ lại những quá khứ này sao?
Đợi vài giây, trừ bỏ sắc mặt Lâm Yên Nhiên tái nhợt, cũng không có biến hóa nhiều hơn nữa. Sở VânTiêu nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại, chống đất mặt, thử hai cái nỗ lực đứng thẳng, ngồi trở lại bên người Lâm Yên Nhiên, nhẹ nhàng ôm chầm hông của cô, thanh âm trầm nhẹ.
"Chỉ cần em thích... Yên Nhiên, còn có một việc..."
"Cái gì?"
"Chính là... Hôn kỳ của chúng ta." Sở Vân Tiêu có chút do dự.
"Anh an bày thì tốt rồi." Lâm Yên Nhiên nỗ lực cười cười, trong đầu còn lặp lại nghĩ cái nhẫn kia.
"Vậy, anh chuẩn bị... Chuẩn bị... Ngày tám tháng sau..." Nhìn Lâm Yên Nhiên, Sở Vân Tiêu chậm rãi nói.
"Ngày tám tháng sau? !" Lâm Yên Nhiên kinh ngạc một chút, "Vì sao phải là ngày đó?"
"Không có gì, chính là phần thưởng tốt nhất."
"Nhưng mà Vân Tiêu, năm trước ngày đó em cùng Trác Nhiên đính hôn, năm nay, ngày đó em gả cho anh, có chút không tốt lắm đâu. Nếu không đổi một ngày?" Lâm Yên Nhiên có chút bất an nói. Hơi cúi đầu, trong lòng một trận phát nhanh.
Không biết vì sao, trong tiềm thức, bản thân đối với ngày này rất là kháng cự. Năm trước, ngày đó đính hôn tại Lâm gia cùng Lâm Trác Nhiên cũng làm cho cô cảm thấy bất an như vậy.
Nhìn trên mặt Lâm Yên Nhiên bất an, Sở Vân Tiêu có chút do dự. Nhưng trong lòng lại nổi lên cuộc trò chuyện cùng Vương Tuyết. Che giấu phân do dự kia, anh ôm Lâm Yên Nhiên chặt hơn, ngữ điệu càng thêm trầm nhẹ.
"Không có việc gì, ta không để ý. Lại nói, lần trước là ở Singapore, bên này không có mấy người biết đến. Một ngày này vô cùng tốt, anh đã cho cho Sầm Hào cùng Tằng Ny an bài rồi."
"Vân Tiêu..." Bất an trong lòng Lâm Yên Nhiên đang khuếch đại, cô có chút run cầm lấy tay Sở Vân Tiêu, "Có thể quá nhanh hay không..."
"Sẽ không. Đối với chúng ta mà nói, một ngày kia là thích hợp." Sở Vân Tiêu không dấu vết nhíu nhíu mày, thanh âm càng thêm trầm tĩnh, "Tin tưởng anh, Yên Nhiên, một ngày kia, anh sẽ cho em một cái hôn lễ tốt nhất!"
Đêm đó, Sở Vân Tiêu trở về trễ hơn bình thường.
Từ khi Lâm Yên Nhiên dời đến nhớ Nam cư, thêm nguyên nhân thân thể, Sở Vân Tiêu rất ít tham gia các loại xã giao buổi tối, mỗi ngày tan việc đúng giờ, đúng hạn về nhà ăn cơm.
Nhưng mà, đồng hồ treo tường đã hơn mười hai giờ đêm, Sở Vân Tiêu vẫn chưa trở về. Lâm Yên Nhiên ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, tivi đã bị cô chuyển đài tới đuôi không biết bao nhiêu lần, nhưng mà, trên đó chiếu cái gì, cô đều không biết.
Nhìn chằm chằm hướng cửa chính, chậm rãi lấy điện thoại ra, đang xem chừng có nên gọi điện thoại cho anh hay không, cửa chính lại nhẹ nhàng mở ra.
"Vân Tiêu..." Lâm Yên Nhiên nhanh để điện thoại xuống, liền đi qua.
Thân thể Sở Vân Tiêu đung đưa, tay chưa cởi dây giày ra xong. Lâm Yên Nhiên tự nhiên ngồi chồm hổm xuống, nhanh nhẹn cởi bỏ dây giày, giúp anh cởi giày, lại giúp anh thay dép lê ngày thường.
Khi đứng dậy, mới phát hiện sắc mặt Sở Vân Tiêu so với trước có vẻ như trắng hơn rất nhiều.
"Không thoải mái sao?" Lâm Yên Nhiên đưa thay sờ trán anh, lạnh như băng, còn kèm theo một tầng mồ hôi.
"Không có việc gì." Sở Vân Tiêu dựa vào tủ giầy mới chống đỡ thân thể mình không đến mức ngã xuống.
"Anh uống rượu?" Lâm Yên Nhiên đột nhiên ngửi được một cỗ như có như không mùi rượu.
"Một chút..." Sở Vân Tiêu đột nhiên nheo mắt lại, nhìn Lâm Yên Nhiên."Không uống rượu, anh sợ bản thân mình không có dũng khí..."
"Anh đang nói cái gì vậy?" Lâm Yên Nhiên vừa đỡ anh đi vào hướng phòng khách, vừa kỳ quái hỏi.
Sở Vân Tiêu lắc đầu, cũng chưa nói cái gì.
Hai người ngồi xuống trên ghế sofa, Sở Vân Tiêu hơi hơi nhích về phía sau, dưới ngọn đèn chiếu, gương mặt anh lộ ra vô cùng mỏi mệt cùng đau xót.
"Anh mệt mỏi, nếu không anh đỡ anh đi lên ngủ đi." Lâm Yên Nhiên đau lòng nói.
Sở Vân Tiêu nhẹ nhàng khoát tay, mắt khép hờ, thanh âm có một chút khàn khàn.
"Yên Nhiên, để anh ngồi dựa đây thêm một lát. Anh còn có chuyện quan trọng liền muốn làm."
Lâm Yên Nhiên không thèm nhắc lại, chính là nhẹ nhàng lấy đệm dựa chèn sau lưng cho anh.
Bên trong đột nhiên an tĩnh lại. Trừ bỏ thanh âm hô hấp của hai người, không gian vắng vẻ lộ ra một loại đè nén khó nhịn nói không nên lời.
"Yên Nhiên, em ngồi xuống đi." Đột nhiên, thanh âm Sở Vân Tiêu có chút khàn khàn vang lên.
Trong suốt quá trình Lâm Yên Nhiên vẫn có chút ù ù cạc cạc. Hiện tại, cô càng mang theo phân kia kinh ngạc thân thể ngồi thẳng, nhìn phía Sở Vân Tiêu.
Trong nháy mắt, Sở Vân Tiêu từ trên ghế sofa đột nhiên đứng dậy, một chân quỳ trên đất, chẳng biết lúc nào trên tay đã cầm thêm một cái hộp tinh xảo nhỏ.
"Vân Tiêu, anh... Có ý tứ gì?" Từ lúc Sở Vân Tiêu trở về đến bây giờ, một loạt hành vi có chút cổ quái làm cho Lâm Yên Nhiên thật sự nắm không ra. Hiện tại, cảnh này càng làm cho cô thiếu chút nữa chấn kinh rớt cằm. Thanh âm của cô không tự chủ được phát run lên.
"Không có ý tứ gì khác, Yên Nhiên. Sinh nhật anh ngày đó, không có chuẩn bị tốt thứ quan trọng này, sở dĩ, anh không có cách nào khác làm chuyện này. Hiện tại, anh chuẩn bị xong, em nguyện ý cho anh cơ hội này sao?" Sở Vân Tiêu vẫn không nhúc nhích nhìn Lâm Yên Nhiên, ánh mắt trừ bỏ chờ mong, cũng có một ít gì đó Lâm Yên Nhiên xem không hiểu.
"Vân Tiêu, phát sinh chuyện gì đặc biệt sao? Vì sao đột nhiên anh..." Lâm Yên Nhiên ngoài miệng nói như vậy, trong ánh mắt cũng đã lộ ra vui mừng.
"Không có, Yên Nhiên! Chuyện này, trong lòng anh mong mỏi từ sớm. Chỉ là anh luôn sợ hãi..." Ánh mắt Sở Vân Tiêu tránh né chút, khi nhìn lại Lâm Yên Nhiên đã vô cùng kiên định. "Hôm nay, anh đã suy nghĩ rõ ràng. Anh nợ em một lần cầu hôn, nợ em một cái hôn lễ hoàn mỹ nhất, vô luận tương lai ra sao, thua thiệt như vậy anh nguyện đền bù cho em!"
Trong mắt Lâm Yên Nhiên sớm đầy lệ, sở dĩ, đối với hàm trong lời nói nghĩa Sở Vân Tiêu, cô cũng không có nghĩ sâu. Cô chính là thẹn thùng không ngừng gật đầu.
"Em nguyện ý, Vân Tiêu. Đây cũng là điều, cho tới nay nội tâm em mong mỏi nhất!"
Sở Vân Tiêu chậm rãi mở cái hộp trong tay ra, lấy ra một chiếc nhẫn đưa trước mặt Lâm Yên Nhiên. Chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ, kiểu dáng đơn giản, lại cực kỳ tôn lên khí chất của cô.
Nhưng mà, chiếc nhẫn này, rất là quen thuộc!
Lâm Yên Nhiên bỗng nâng tay trái của mình lên, nhìn ngón áp út của mình. Nơi đó, trống trơn , không có nhẫn, thậm chí dấu vết mang nhẫn qua cũng chưa từng có. Nhưng vì sao bản thân cảm thấy chiếc nhẫn kia từng xuất hiện tại nơi này.
Nhẹ nhàng vỗ về chỗ đó, Lâm Yên Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm đột nhiên trở nên tối nghĩa.
"Này... Rất đẹp mắt, em... Thật thích."
Sở Vân Tiêu khẩn trương quan sát biểu tình biến hóa trên mặt Lâm Yên Nhiên. Mặt cô so vừa rồi trở nên tái nhợt, hiển nhiên, là vì chiếc nhẫn này.
Cái nhẫn này theo cô hơn một năm; Cái nhẫn này khiến cô nghĩ mình thật sự không còn trên đời; Chiếc nhẫn này có thể làm cho cô nhớ lại những quá khứ này sao?
Đợi vài giây, trừ bỏ sắc mặt Lâm Yên Nhiên tái nhợt, cũng không có biến hóa nhiều hơn nữa. Sở VânTiêu nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại, chống đất mặt, thử hai cái nỗ lực đứng thẳng, ngồi trở lại bên người Lâm Yên Nhiên, nhẹ nhàng ôm chầm hông của cô, thanh âm trầm nhẹ.
"Chỉ cần em thích... Yên Nhiên, còn có một việc..."
"Cái gì?"
"Chính là... Hôn kỳ của chúng ta." Sở Vân Tiêu có chút do dự.
"Anh an bày thì tốt rồi." Lâm Yên Nhiên nỗ lực cười cười, trong đầu còn lặp lại nghĩ cái nhẫn kia.
"Vậy, anh chuẩn bị... Chuẩn bị... Ngày tám tháng sau..." Nhìn Lâm Yên Nhiên, Sở Vân Tiêu chậm rãi nói.
"Ngày tám tháng sau? !" Lâm Yên Nhiên kinh ngạc một chút, "Vì sao phải là ngày đó?"
"Không có gì, chính là phần thưởng tốt nhất."
"Nhưng mà Vân Tiêu, năm trước ngày đó em cùng Trác Nhiên đính hôn, năm nay, ngày đó em gả cho anh, có chút không tốt lắm đâu. Nếu không đổi một ngày?" Lâm Yên Nhiên có chút bất an nói. Hơi cúi đầu, trong lòng một trận phát nhanh.
Không biết vì sao, trong tiềm thức, bản thân đối với ngày này rất là kháng cự. Năm trước, ngày đó đính hôn tại Lâm gia cùng Lâm Trác Nhiên cũng làm cho cô cảm thấy bất an như vậy.
Nhìn trên mặt Lâm Yên Nhiên bất an, Sở Vân Tiêu có chút do dự. Nhưng trong lòng lại nổi lên cuộc trò chuyện cùng Vương Tuyết. Che giấu phân do dự kia, anh ôm Lâm Yên Nhiên chặt hơn, ngữ điệu càng thêm trầm nhẹ.
"Không có việc gì, ta không để ý. Lại nói, lần trước là ở Singapore, bên này không có mấy người biết đến. Một ngày này vô cùng tốt, anh đã cho cho Sầm Hào cùng Tằng Ny an bài rồi."
"Vân Tiêu..." Bất an trong lòng Lâm Yên Nhiên đang khuếch đại, cô có chút run cầm lấy tay Sở Vân Tiêu, "Có thể quá nhanh hay không..."
"Sẽ không. Đối với chúng ta mà nói, một ngày kia là thích hợp." Sở Vân Tiêu không dấu vết nhíu nhíu mày, thanh âm càng thêm trầm tĩnh, "Tin tưởng anh, Yên Nhiên, một ngày kia, anh sẽ cho em một cái hôn lễ tốt nhất!"